Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 140: Kiên quyết không thể hư Nguyệt Nhi thanh danh


“Hạ quan không tin, trong cơn tức giận liền chạy đến phòng Nguyệt Nhi nhìn trộm một chút. Kết quả…”

“Kết quả thế nào?”

“Kết quả… hạ quan nhìn thấy tên gia phó tóc đỏ kia, quả nhiên nằm tr*n tr**ng trong phòng Nguyệt Nhi, bọn họ… bọn họ đến giờ còn chưa tỉnh lại.”

“Ồ?” Lông mày Xích Diễm khẽ nhếch lên.

“Lăng đại nhân, vậy ngươi không lập tức bắt người, mà lại chạy đến trước cửa bổn vương ầm ĩ là có ý gì? Nguyệt Nhi là nữ nhi ruột của ngươi, nhưng trong mắt bổn vương, ngươi chẳng những không muốn che giấu chuyện này, ngược lại còn như muốn làm lớn thêm!”

“Điện hạ hiểu lầm hạ quan rồi. Trên đời này nào có bậc phụ mẫu nào không mong con cái mình tốt chứ? Chỉ là… chỉ là hôm qua điện hạ đã nói rõ trước toàn phủ rằng muốn chịu trách nhiệm với Nguyệt Nhi. Thế nhưng nữ nhi không ra gì của hạ quan lại sau lưng Huyền Vương làm ra chuyện không thể gặp người như vậy…

Hạ quan lo sợ Huyền Vương điện hạ tức giận mà liên lụy đến cả Lăng phủ, mới bất đắc dĩ… thỉnh điện hạ nguôi giận!”

“Điện hạ, ngài tha thứ cho nhị tỷ tỷ đi. Vi nhi nghĩ… tỷ ấy nhất định không cố ý. Dù sao… điện hạ người tốt như vậy…” Nói đến đây, mặt Lăng Thanh Vi đã đỏ bừng.

“Rốt cuộc là chuyện gì, bổn vương cảm thấy vẫn nên đi tận mắt nhìn mới rõ. Lăng đại nhân, dẫn đường.”

“Dạ!”

Vừa chuẩn bị bước đi, Xích Diễm đột nhiên như nghĩ tới điều gì, nói:

“À đúng rồi. Quên chưa nói với các ngươi. Tối qua, bổn vương và Lăng đại thiếu gia mới gặp đã như quen biết lâu năm, thâu đêm đánh cờ không nghỉ. Nguyệt Nhi thấy chúng ta trò chuyện vui vẻ, liền ở lại phòng ta hầu hạ nước trà, mãi đến nửa canh giờ trước mới rời đi.

Vậy nên các ngươi nói nàng cùng gia phó kia ngủ chung một phòng — bổn vương có thể khẳng định, tuyệt đối không phải là Nguyệt Nhi.

Hiện tại bổn vương ở trong Lăng phủ, Lăng đại nhân ngươi lại tha thiết cầu bổn vương làm chủ, vậy thì bổn vương sẽ đi xem rốt cuộc trong phòng Nguyệt Nhi là ai đang lén lút dây dưa cùng hạ nhân.”

Nói rồi, Xích Diễm không quay đầu lại, trực tiếp bước về phía phòng Lăng Thanh Nguyệt.

“Huyền Vương điện hạ! Xin hãy dừng bước!”

Hàn di nương lập tức cảm thấy có điều bất ổn. Từ đầu đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng của đại nữ nhi, giờ nghe lời nói của Xích Diễm, bà ta chỉ cảm thấy như sấm sét đánh ngang tai, vội vàng nhào đến trước mặt Xích Diễm chắn đường.

“To gan! Lại dám ngăn cản Huyền Vương điện hạ! Không muốn sống nữa sao?” Lam Âu Hạo lập tức tiến lên, nhẹ nhàng đẩy Hàn di nương ra xa.

Lúc này, Lăng Trọng Khanh cũng nhận ra điều bất thường. Vội vàng bước nhanh theo sau Xích Diễm, lên tiếng:

“Huyền Vương điện hạ, hạ quan vừa mới nhớ ra — căn phòng kia tối qua đã cho một nha hoàn cấp thấp mượn ngủ. Vừa rồi hạ quan nhất thời hồ đồ quên mất. Ôi chao, lão thần hồ đồ đến thế sao, suýt nữa làm hỏng thanh danh của Nguyệt Nhi…”

Lời nói của Lăng Trọng Khanh quả nhiên khiến bước chân của Xích Diễm khựng lại.

Hắn và Hàn di nương vừa thở phào nhẹ nhõm, liền nghe Xích Diễm trầm giọng:

“Ngươi là phụ thân, thế nào có thể tùy tiện đem chuyện nữ nhi ra nói với ngoại nhân như vậy? Chẳng lẽ phòng của Nguyệt Nhi có thể để nha hoàn nào cũng tùy tiện vào ở?

Chuyện này liên quan đến danh tiết của Nguyệt Nhi. Nàng là vương phi tương lai của bổn vương, ta tuyệt đối không thể làm ngơ.

Cho dù người trong phòng đó chỉ là một nha hoàn hèn mọn, hôm nay bổn vương cũng phải bắt nàng ra ngoài.

Bổn vương muốn cho thế nhân nhìn thấy rõ — kẻ nào dám làm chuyện ô nhục trong phòng của Nguyệt Nhi!

Người đâu! Đem gian phòng nhị tiểu thư phong tỏa cho bổn vương!”

“Dạ!”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 141: Phân biệt đối đãi


Nhận lệnh xong, thị vệ lập tức hành động, đem gian phòng của Vân Nguyệt vây chặt đến mức nước cũng không lọt.

“Điện hạ, chuyện này là thế nào? Vì sao lại đem phòng Nguyệt Nhi phong tỏa như thùng sắt vậy?”

Phía sau, Vân Nguyệt và Lăng Tích Nghiệp chậm rãi tiến đến, bộ dạng rõ ràng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Nguyệt Nhi, ngươi vừa nãy đi đâu vậy? Tại sao giờ mới đến?” Lăng Trọng Khanh sắc mặt tái xanh, nghiêm giọng hỏi.

“Ca ca cùng Huyền Vương điện hạ đánh cờ suốt đêm, Nguyệt Nhi ở bên cạnh hầu trà, gần như thức trắng cả đêm. Sáng sớm đói bụng, Huyền Vương có người lo liệu đồ ăn sáng, nên ta cùng ca ca đến phòng ăn dùng bữa. Thế nào? Có vấn đề gì sao?”

Nghe vậy, sắc mặt của Lăng Trọng Khanh và Hàn di nương càng thêm đen kịt.

Hiện tại, bọn họ gần như có thể chắc chắn, người trong phòng kia tuyệt đối không phải là Lăng Thanh Nguyệt.

“Nguyệt Nhi, có lẽ ngươi chưa biết. Vừa rồi cha ngươi chạy đến sân của bổn vương, đánh thức ta dậy, nói rằng đêm qua ngươi cùng người tư thông, yêu cầu bổn vương xử lý công bằng.”

Lời Xích Diễm khiến sắc mặt mọi người tái mét. Đặc biệt là Vân Nguyệt.

Nàng nhìn thẳng Lăng Trọng Khanh, nước mắt dâng đầy trong mắt, khiếu tố run rẩy: “Cha, ta là nữ nhi của người, vì sao lại đối xử với Nguyệt Nhi tàn nhẫn như thế?

Danh tiết của nữ tử quan trọng biết bao, lẽ nào phụ thân không hiểu? Ngay trước mặt Huyền Vương mà buông lời nhục mạ ta, rốt cuộc là vì điều gì?”

Lời nàng khiến Lăng Trọng Khanh vô cùng xấu hổ, lập tức giải thích: “Phụ thân cũng không cố ý, chỉ là nghe người nói có nam nhân trong phòng ngươi, nhất thời hồ đồ mới vội vàng suy đoán. Nay thấy ngươi bình yên ở đây, phụ thân yên tâm rồi.

Ha ha ha… Nữ nhi của ta vẫn còn trong sạch, thật là tốt quá! Đi thôi, Nguyệt Nhi, cùng phụ thân đi dùng bữa sáng.”

“Phụ thân đây là muốn mượn cớ rút lui sao? Trong phòng, rốt cuộc là ai đang cùng nam nhân thông dâm? Phụ thân không muốn biết à?”

“Lăng Thanh Nguyệt, ngươi chiếm được tiện nghi còn lớn tiếng! Ta nói cho ngươi biết, nam nhân đó ở trong phòng ngươi, bất kể ai ra vào, cũng không thể phủ nhận chuyện này có liên quan tới ngươi!”

“Lăng đại nhân, ý của thiếp thất ngươi là đang nghi ngờ bổn vương thiên vị Nguyệt Nhi sao?”

“Huyền Vương điện hạ xin nguôi giận, hạ quan không dám!”

Lăng Trọng Khanh lập tức quỳ xuống, tỏ rõ lập trường, rồi quay sang Hàn di nương rống lớn: “Ngươi – tiện phụ không biết điều! Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với Huyền Vương! Muốn bị quất roi sao?”

Hàn di nương biết rõ, nếu để người trong phòng bị phát hiện là Lăng Thanh Vân, nàng ta xem như hoàn toàn mất hết tương lai. Đừng nói đến mộng làm trắc phi Thái tử, đến cả nam nhân bình thường cũng sẽ khinh thường một thân thể đã bị vấy bẩn.

Lần đầu tiên trong đời, Hàn di nương không còn sợ hãi quyền uy, quỳ xuống cầu xin Xích Diễm: “Điện hạ, hôm nay chuyện thật quá kỳ quặc, xin hãy rộng lòng bỏ qua. Đây là việc trong nhà Lăng phủ, nhị tiểu thư đã không sao, có thể… không truy cứu nữa không?”

Ánh mắt Xích Diễm quét qua Hàn di nương, khóe môi lạnh lùng nhếch lên: “Đương nhiên là không được. Bổn vương rất hiếu kỳ, rốt cuộc là nữ nhân nào dám thông dâm với nam nhân trong phòng của Nguyệt Nhi!”

Dứt lời, hắn không để Hàn di nương kịp phản ứng, lập tức ra lệnh: “Xông vào cho ta!”

Toàn bộ thị vệ liền lũ lượt tiến vào.

Hàn di nương chỉ thấy hai chân mềm nhũn, nhưng đại sự đã định, nàng dù muốn trốn cũng không được.

Dưới sự dìu đỡ của Lăng Tích Thái và Lăng Thanh Vi, Hàn di nương ôm một tia hy vọng cuối cùng, bước vào gian phòng của Lăng Thanh Nguyệt.

Nhưng hy vọng luôn xa vời, còn hiện thực thì phũ phàng.

Vừa bước qua ngưỡng cửa, điều đầu tiên bà ta nhìn thấy — chính là thân thể tr*n tr**ng của Lăng Thanh Vân…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 142: Mất hết danh dự


Lăng Thanh Vân lúc này đang say ngủ trên giường, cùng tên gia phó tóc đỏ mà nàng đã đánh ngất đêm qua.

Hơn nữa, rõ ràng tối qua không hề cởi bỏ y phục của hắn, vậy mà giờ đây, trước mắt bao người, không chỉ áo mà cả quần hắn cũng bị c** s*ch sẽ.

“Ai nha, chẳng phải là đại tỷ tỷ sao? Này… Thật sự khiến Nguyệt Nhi ta không biết nên nói gì mới phải! Nhớ nhung phòng ngủ cũ thì cũng thôi đi, nhưng sao lại kéo theo một nam nhân tới ngủ cùng chứ?”

Vân Nguyệt vui vẻ nhìn cảnh tượng trước mắt, hoàn toàn là biểu tình khi người gặp họa mà vui sướng tột cùng. Còn Hàn di nương, chứng kiến nữ nhi mình danh tiết mất sạch, không thể nào trở thành trắc phi Thái tử nữa, thì trực tiếp ngất lịm tại chỗ.

Lăng Trọng Khanh, Lăng Thanh Vi cùng Lăng Tích Thái đều sững sờ nhìn trường cảnh trong phòng, hồi lâu không thể lấy lại tinh thần.

Bọn họ dù có nghĩ thế nào cũng không hiểu được — rõ ràng tối qua người ngủ trong phòng này là Lăng Thanh Nguyệt, tại sao sáng nay lại biến thành Lăng Thanh Vân?

Vừa định mở lời cầu xin Huyền Vương tra xét rõ ràng, thì chợt nhìn thấy trong mắt hắn lướt qua một tia lãnh ý, lòng Lăng Trọng Khanh lập tức chấn động.

Đến lúc này còn chưa hiểu, thì những năm làm quan của hắn quả thực uổng phí.

Bắc Minh Huyền… không biết là do được Tả tướng nhờ vả đến đây trợ giúp Lăng Thanh Nguyệt, hay là thật sự yêu nàng, nhưng dù là vì nguyên nhân gì, hiện tại hắn đã rõ ràng đứng về phía nàng.

Hắn công khai tuyên bố Lăng Thanh Nguyệt là tương lai Huyền Vương phi, điều đó đồng nghĩa, hắn đã xem nàng là người của mình.

Mà hắn – phụ thân nàng – lại cùng người khác âm mưu hãm hại chính nữ nhi của mình, rõ ràng đã chạm đến giới hạn của Bắc Minh Huyền. Hắn dùng cách độc nhất, phế bỏ danh tiết của nữ nhi mà Lăng Trọng Khanh yêu quý nhất, để cảnh cáo hắn.

Thử nghĩ xem, ai có bản lĩnh trong đêm tối không chỉ đưa được Lăng Thanh Nguyệt ra ngoài, còn có thể mê đi Lăng Thanh Vân, thay nàng vào phòng, lại để nàng ngủ cùng một tên gia phó tr*n tr**ng?

Nghĩ đến đây, Lăng Trọng Khanh đã rõ — bản thân nên làm thế nào mới không triệt để đắc tội vị Huyền Vương này, cũng như Tả tướng đang ở xa tận kinh thành.

“Gia môn bất hạnh! Thật là gia môn bất hạnh a!” Lăng Trọng Khanh vừa đau lòng vừa nhức óc, gào lên thảm thiết.

“Tới người, giúp bọn họ tỉnh lại.”

Xích Diễm chỉ lạnh nhạt hạ lệnh, mấy thị vệ lập tức mỗi người xách một thùng nước đá, ào ào tạt thẳng vào hai người trên giường.

“A ——!” Lăng Thanh Vân hét toáng lên, bừng tỉnh trong cơn lạnh giá.

Vừa tỉnh lại, định mở miệng chửi rủa, thì ánh mắt liếc qua tên gia phó tr*n tr**ng nằm cạnh mình, mà bản thân nàng cũng tr*n tr**ng không mảnh vải, cùng hắn nằm dưới một chiếc chăn…

Lăng Thanh Vân lập tức hét to một tiếng nữa, cuồng loạn đến run rẩy.

Giữa tiếng thét chói tai ấy, Hàn di nương yếu ớt dần tỉnh lại.

Bà biết, nữ nhi bà cưng chiều nhất, nay đã hoàn toàn bị hủy hoại. Mộng làm Thái tử phi? Đó đã là chuyện người điên nói mê!

“Cẩu nô tài! Ngươi sao có thể ngủ trong phòng ta?” Lăng Thanh Vân vừa hoảng loạn lấy chăn che người, vừa một cước đá bay tên gia phó khỏi giường.

Khi ánh mắt nàng chạm đến Lăng Thanh Nguyệt — người đang đứng một bên, ăn mặc chỉnh tề, nét mặt trào phúng — nàng lập tức chỉ tay hét lớn:

“Là ngươi! Là tiện nhân ngươi hại ta! Là ngươi!”

Nhưng lời nàng nói chẳng ai đáp lại, chỉ có ánh mắt lạnh lùng của mọi người và nét cười mỉa mai của Lăng Thanh Nguyệt.

Lăng Thanh Vân giờ đây mới hoàn toàn hoảng loạn.

Nàng vốn muốn trở thành trắc phi Thái tử, giờ đây lại bị phát hiện nằm tr*n tr**ng cùng một tên hạ nhân ngay trước mặt bao người. Thái tử… liệu có còn muốn nàng?

Nghĩ đến điều đó, nàng òa khóc, quỳ rạp trước mặt Lăng Trọng Khanh:

“Phụ thân! Phụ thân cứu con! Con là bị hãm hại! Là bị oan! Con thề với trời, con thật sự vẫn là thân thanh bạch!”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 143: Hại nhân cuối cùng hại mình


“Nếu không tin, nữ nhi nguyện ý nghiệm thân! Dù sao Huyền Vương điện hạ cũng đang ở đây, ngài có thể vì nữ nhi làm chứng!”

“Chứng?” Xích Diễm lạnh lùng cười khẽ, “Lăng đại tiểu thư, bổn vương cùng một trăm hộ vệ của bổn vương đều tận mắt nhìn thấy ngươi cùng một tên gia phó ngủ chung giường. Ngươi định để bổn vương trợn tròn mắt mà nói dối thay ngươi sao?”

“Huyền Vương điện hạ, ta bị oan! Là nàng! Nhất định là nàng hãm hại ta! Tiện nhân! Là ngươi hại ta đúng không? Nam nhân đó rõ ràng nên ở trong phòng ngươi, vì sao lại xuất hiện trong phòng ta?”

Lăng Thanh Vân đã chẳng còn để tâm đến thể diện, trong đầu một mảnh hỗn loạn, thở gấp, giận dữ, lo lắng đan xen khiến nàng không kiểm soát được lời nói.

Vân Nguyệt, vốn chính là kẻ thích nhân lúc kẻ xấu bị ép, liền bắt lấy sơ hở, nở nụ cười giảo hoạt hỏi lại:

“Ồ? Đại tỷ tỷ làm sao biết được nam nhân kia nên ở trong phòng ta? A, ta hiểu rồi! Chẳng lẽ là tỷ mang hắn đến phòng ta, thấy thân thể hắn cường tráng, định nhân cơ hội chiếm đoạt, rồi giá họa cho ta, kết quả là… chính tỷ mệt quá ngủ quên, cho nên giờ mới thẹn quá hóa giận?”

“Ngươi… ngươi vu khống!”

“Ta vu khống?” Vân Nguyệt vẫn cười, “Nam nhân đó là ai ta cũng không biết, vậy mà đại tỷ tỷ lại rõ ràng hắn nên ở trong phòng ta? Không lẽ… tỷ chính là đi trộm gà, cuối cùng lại mất nắm gạo?”

“Nương! Nương cứu ta! Là tiện nhân này hại ta!” Lăng Thanh Vân tự biết lý lẽ không đứng vững, dù có ngụy biện thêm nữa cũng chỉ khiến mình thêm thảm. Hiện giờ nàng chỉ muốn giữ lấy cơ hội cuối cùng để làm trắc phi Thái tử. Nếu đánh mất, thì đời này nàng còn gì để sống?

“Người đâu! Đem tên gia phó bôi nhọ danh tiết đại tiểu thư… kéo xuống đánh chết cho ta!”

Sau khi gia phó bị dẫn đi, Lăng Trọng Khanh đau đớn nhìn nữ nhi yêu quý, cuối cùng nghiến răng hạ quyết định: “Lăng Thanh Vân làm người không ra gì, làm nhục gia phong. Từ hôm nay trở đi, đưa đến Phổ Độ Tự, cắt tóc xuất gia, đời này không được quay lại Lăng phủ!”

“Cha! Cha, con sai rồi! Cầu xin người tha thứ! Nữ nhi xin thề, con vẫn còn là thân trong sạch! Không tin, không tin người cho người kiểm tra đi!”

“Lăng đại nhân,” Xích Diễm trầm giọng nói, “chuyện này đã quá rõ ràng. Chính là đại tiểu thư ngươi mưu toan làm nhục Nguyệt Nhi, ngược lại lại khiến bản thân bị vùi dập.

Chỉ là nể mặt ngươi là phụ thân nàng, bổn vương có thể cho nàng một cơ hội. Chỉ cần nàng quỳ xuống trước mặt Nguyệt Nhi, thành tâm nhận sai, bổn vương sẽ không truy cứu nữa. Nếu nàng vẫn còn là thân trong sạch, bổn vương cũng có thể bảo đảm chuyện hôm nay sẽ không truyền ra ngoài. Thế nào?”

Nghe vậy, Lăng Trọng Khanh cùng Hàn di nương vui mừng khôn xiết, vội vàng quỳ xuống cảm tạ.

Bọn họ gần như chắc chắn, Lăng Thanh Vân là bị mê hoặc, cho nên thân thể vẫn còn nguyên vẹn.

Xích Diễm đưa mắt nhìn về phía Lăng Thanh Vân, giọng nói trở nên lạnh lẽo như băng:

“Hôm nay sự tình, ngươi phải nói rõ cho bổn vương biết, rốt cuộc là ai đã cùng ngươi âm mưu hãm hại Nguyệt Nhi. Nếu ngươi nói thật, bổn vương có thể tha tội. Nhưng nếu có nửa lời dối trá… bổn vương sẽ khiến ngươi chết không có đất chôn!”

Khuôn mặt tuấn tú kia hạ xuống vẻ lạnh lùng tột độ, khiến người ta không rét mà run.

Lăng Thanh Vân rụt người lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn Lăng Trọng Khanh và Hàn di nương. Nhận được ánh mắt cảnh cáo từ hai người, cuối cùng, nàng chỉ có thể run rẩy mở miệng, đem toàn bộ chân tướng nói ra.

Nhưng nàng hiểu rõ, chính bản thân mình đã hoàn toàn bại lộ…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 144: Bánh bao thịt điền hang không đáy


Dù sao cũng không thể để lộ kẻ đồng mưu, bằng không, thật sự không còn ai có thể cứu nàng nữa. Nàng vẫn phải làm trắc phi Thái tử!

Vì vậy, Lăng Thanh Vân chỉ sơ lược kể lại chuyện mưu hại Lăng Thanh Nguyệt, viện cớ đầu óc nhất thời mơ hồ, chỉ vì một lúc giận dỗi mà hành động thiếu suy nghĩ, muốn khiến Lăng Thanh Nguyệt mất danh tiết.

Nói xong, nàng lập tức quỳ xuống trước mặt Vân Nguyệt.

“Nhị muội muội, tỷ tỷ biết sai rồi. Là tỷ tỷ không đúng, cầu xin muội vì tình thân tỷ muội, tha cho tỷ một lần. Tỷ cam đoan, sau này sẽ không dám nữa!”

Vân Nguyệt đứng trước mặt Lăng Thanh Vân, cao cao tại thượng nhìn xuống, ánh mắt mang theo nụ cười.

Chính nụ cười ấy lại khiến Lăng Thanh Vân cảm thấy chói mắt đến vô cùng. Vì sao trước đây nàng chưa từng phát hiện nụ cười của tiểu tiện nhân này lại khiến người ta khiếp sợ đến thế?

Quỳ dưới chân Vân Nguyệt, đầu Lăng Thanh Vân cúi thấp, dập mạnh xuống đất, ánh mắt lóe lên tia độc ác lạnh lẽo.

Nỗi nhục hôm nay, nàng khắc cốt ghi tâm. Sẽ có một ngày, nàng gấp trăm, gấp nghìn lần đòi lại tất cả.

Bắc Minh Huyền — người nam nhân này, nàng cũng ghi nhớ. Nếu một ngày nàng trở thành trắc phi Thái tử, nàng nhất định khiến hắn chết không toàn thây. Nếu đã không thể có được hắn, thì nàng thà hủy diệt hắn!

“Hàn di nương, đại tỷ đã nhận sai rồi. Di nương nói sao?”

“Nhị tiểu thư, ngươi đại nhân đại lượng, cầu xin ngươi thay tỷ tỷ nói giúp vài lời trước Huyền Vương điện hạ! Dù sao cũng là người một nhà, tỷ tỷ ngươi đã như vậy rồi, các ngươi tha cho nàng một lần đi!”

“Di nương, Nguyệt Nhi tha cho nàng tất nhiên không khó, nhưng ngươi phải cam đoan — các ngươi một nhà bốn miệng sau này tuyệt đối không được tổn hại Nguyệt Nhi nữa.”

“Dạ dạ! Ta cam đoan!”

“Ừm! Rất tốt.”

Thấy Vân Nguyệt gật đầu vừa lòng, Hàn di nương tưởng như vậy là xong, ai ngờ đối phương lại tiếp tục nói:

“Di nương, Nguyệt Nhi còn nhớ mấy ngày trước khi ngươi đốt nhà ta, ta đã từng cảnh cáo. Lần sau nếu còn tái phạm, không phải ba trăm ngàn lượng là có thể giải quyết đâu.

Nguyệt Nhi cũng nhớ ngươi có một gian nhà giấu toàn bộ đồ quý, hiện tại ngươi có bằng lòng giao hết cho ta không?”

Vừa nghe đến đó, Hàn di nương đau lòng tột độ. Đó là tất cả tài sản của bà!

Nhưng vì đại sự chung thân của nữ nhi, nếu giao ra, về sau có thể làm trắc phi Thái tử. Không giao, nữ nhi thành một kẻ không còn danh phận, không còn gì hết.

Cuối cùng, Hàn di nương cắn răng: “Được. Ta giao!”

Vân Nguyệt mỉm cười: “Di nương thật rộng lượng. Nếu trước đây cũng đối xử với Nguyệt Nhi như vậy, hẳn đã có kết cục tốt đẹp hơn rồi!”

Hàn di nương: “…” Không hiểu sao, lúc này bà bắt đầu hoài niệm dáng vẻ của Lăng Thanh Nguyệt ba năm trước. Nếu có thể quay ngược thời gian, có lẽ bà sẽ không đối xử với nàng tàn nhẫn như vậy…

Sau khi người của Vân Nguyệt đem toàn bộ tài sản trong phòng Hàn di nương chuyển đi, Xích Diễm mới sai người kiểm tra thân thể Lăng Thanh Vân.

Chuyện khiến ai nấy mở rộng tầm mắt — Lăng Thanh Vân, quả nhiên đã không còn là thân hoàn bích.

Dù đã cố gắng phong tỏa tin tức, nhưng chỉ trong chốc lát, toàn bộ Ký Châu thành đều đã truyền khắp.

Tin tức: vị đại tiểu thư Lăng gia được điều động nội bộ chuẩn bị làm trắc phi Thái tử, đã thất trinh!

Sự việc này vừa lan ra, lời đồn cứ như có người âm thầm thúc đẩy, truyền đi rầm rộ. Với tốc độ như gió xuân thổi cỏ non, chưa đến hai ngày, ngay cả Thái tử cũng đã nghe tin — trắc phi được định sẵn của mình, bị một gia phó phá thân!

Sau chuyện này, Hàn di nương và Lăng Trọng Khanh gần như vì tức giận mà phát bệnh.

Hàn di nương đem toàn bộ gia sản dâng ra, tưởng có thể đổi lấy tương lai sáng lạn cho nữ nhi. Ai ngờ… lại là bánh bao thịt ném vào hang không đáy — đi rồi, chẳng thể quay về!
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 145: Trộm gà không được còn mất nắm gạo


Từ sính lễ xuất giá của nàng, cho đến từng chút tích góp bao năm gả về Lăng Trọng Khanh, nay đều sạch như chưa từng có. Mà thứ nàng nhận lại, chỉ là một câu tha thứ ngoài miệng của Vân Nguyệt.

Lăng Trọng Khanh thì hối hận đến phát điên. Vốn tưởng có thể cưới được một vị trắc phi Thái tử, ai ngờ cuối cùng trộm gà không được còn mất nắm gạo. Không những không có được rồng vàng làm rể, ngược lại lại chiêu tới một con sói hoang, đuổi mãi không xong.

Mỗi ngày nhìn Huyền Vương cùng Lăng Thanh Nguyệt ra vào như hình với bóng, hắn thật sự nghi ngờ, vị Huyền Vương này tới Ký Châu rốt cuộc là để tra án hay chỉ để thân cận với nữ nhi hắn?

Ngày thường chính sự không làm, suốt ngày chỉ biết kề cận cùng Lăng Thanh Nguyệt, nhìn vào là khiến người phát bực.

Lại nhìn về phía nữ nhi mà hắn một lòng bồi dưỡng – Lăng Thanh Vân – vốn là ứng cử viên sáng giá cho vị trí trắc phi Thái tử, giờ thì danh tiết mất sạch, thanh danh tiêu tán. Đừng nói Thái tử, ngay cả nam nhân bình thường có điều kiện tốt một chút cũng chẳng ai thèm lấy nàng làm thê tử. Cả đời này xem như tiêu rồi.

Thật ra, nếu chỉ thiếu đi một Lăng Thanh Vân thì hắn vẫn còn Lăng Thanh Vi. Nhưng tức ở chỗ — sự việc lần này rõ ràng có người âm thầm ra tay. Dù hắn có che đậy lời đồn đến đâu, tin tức về Lăng Thanh Vân vẫn đã truyền tới tai Thái tử.

Dù Thái tử từng có ý định nạp nữ nhi hắn làm trắc phi, thì nay, trước sóng gió dư luận thế này, cũng tuyệt không thể cưới một nữ nhân thân bại danh liệt.

Chuyện này rõ ràng, nếu không phải do Lăng Thanh Nguyệt làm, thì chính là Huyền Vương vì nàng mà ra tay. Một trong hai người, tâm cơ đều chẳng phải loại tầm thường!

Kỳ thực, nói ra thì lâu, nhưng Xích Diễm sau khi ôm Vân Nguyệt về phòng vì giữ thanh danh cho nàng, lập tức rời đi. Nhưng hắn vừa trở lại phòng mình, liền âm thầm quay lại phòng Vân Nguyệt, quấn lấy không dứt, nhất định muốn cùng nàng chung giường chung gối.

Cuối cùng, bị hắn làm phiền đến mức không còn cách nào khác, Vân Nguyệt buộc phải nằm cùng hắn.

Ai ngờ vừa nằm xuống, bên ngoài đã có động tĩnh.

Xích Viêm lúc ấy vẫn ẩn thân trên giường, lặng lẽ quan sát.

Khi thấy Lăng Thanh Vân lôi một tên gia phó tr*n tr** nửa người trên ném lên giường, còn đụng đến cả hắn, Xích Viêm lập tức nổi giận.

Sau khi Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi rời đi, Xích Viêm liền ra tay, đánh ngất Lăng Thanh Vân, sai Lam Âu Hạo mang nàng đi, tìm một tên khất cái phá hủy thân thể nàng, sau đó lại đưa về, đặt lên giường.

Tiếp theo, hắn sắp xếp người theo dõi mọi tình huống trong phòng. Còn Vân Nguyệt thì được hắn lập tức mang đến Thấm Tâm Uyển.

Nếu sáng hôm sau, người nhà họ Lăng phát hiện điều bất thường sớm hơn và định giấu nhẹm, hắn vẫn có hàng vạn cách để khiến Lăng Thanh Vân thân bại danh liệt.

Kẻ nào dám đụng đến nữ nhân của hắn, liền phải chuẩn bị tinh thần — đến chết cũng là một ân huệ xa xỉ!

***************** Bắc Tường Quốc ******************

Ngày hôm ấy, Huyền Vương điện hạ vì công vụ tra án phải rời khỏi Lăng phủ.

Vừa đi chưa được bao lâu, Hàn di nương đã mang theo Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi đến phòng Vân Nguyệt.

Nhìn tỷ muội hai người theo sát phía sau Hàn di nương, sắc mặt trắng bệch, môi tím tái, Vân Nguyệt vẫn chậm rãi tô mày, khẽ cười nói:

“Hóa ra là di nương cùng tỷ muội tới. Xin mời ngồi.”

Được sự đồng ý của Vân Nguyệt, Hàn di nương nở nụ cười lấy lòng, dẫn hai nữ nhi cúi đầu cúi mặt vào phòng.

Vừa bước qua ngưỡng cửa, Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi liền lập tức quỳ xuống trước mặt Vân Nguyệt.

“Nha!” Vân Nguyệt giả vờ kinh ngạc: “Đại tỷ và tam muội thế này là sao? Nguyệt Nhi ta đâu phải phụ mẫu của các ngươi, không chịu nổi đại lễ quỳ lạy thế này đâu!”

“Nguyệt Nhi…”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 146: Liều mạng sám hối tiện nhân nhóm


Hàn di nương đứng một bên nói với vẻ đầy ăn năn: “Di nương biết, trước đây mọi chuyện đều là lỗi của ta. Bởi vì ganh tị ngươi có một mẫu thân xuất thân cao quý, nên ta mới thường đối đãi không tốt với ngươi. Trước đây là chúng ta bị mờ mắt bởi dầu heo, đã làm ra rất nhiều chuyện có lỗi với ngươi. Dù cho trước kia ngươi khiến Vân Nhi bị giáo huấn, đó cũng là… là nàng đáng đời…”

“Ôi, di nương, lời này không đúng rồi!” Vân Nguyệt khẽ cười ngắt lời. “Ta khi nào từng khiến đại tỷ tỷ chịu giáo huấn? Bình thường đều chỉ có tỷ tỷ giáo huấn ta thôi, ta nào dám giáo huấn vị thiên tài võ học như đại tỷ tỷ chứ?”

“… Là là! Là di nương nói sai.” Hàn di nương cười gượng. “Vân Nhi trước kia làm ra mấy chuyện điên rồ như vậy, cuối cùng rước lấy quả báo, đó là nàng đáng đời, thật sự đáng đời!” Nói rồi quay sang Lăng Thanh Vân quát nhỏ: “Còn không mau nhận lỗi với nhị muội muội ngươi!”

“Nhị muội muội, là ta sai rồi, ta…”

“Đại tỷ tỷ.” Vân Nguyệt lại cắt lời. “Không cần xin lỗi ta nữa. Ngươi quên rồi sao? Di nương thân yêu của ngươi đã đem toàn bộ gia sản bồi thường cho ta để chuộc tội rồi.

Ta vốn là người yêu tiền tài, có tiền xin lỗi thì còn thiết thực hơn mấy câu xin lỗi đầu môi. Ta đã nhận đồ của các ngươi, cũng xem như đã chấp nhận lời xin lỗi.”

Nhìn vẻ mặt cắn răng nhịn nhục của ba người trước mặt, Vân Nguyệt cười càng thêm rạng rỡ: “Được rồi, nếu hôm nay các ngươi tới chỉ để xin lỗi, vậy thì hồi phủ đi. Ta đã nhận.”

Thấy nàng hạ lệnh trục khách, Hàn di nương lại mặt dày cười nói: “Nguyệt Nhi, ngươi xuất thân cao quý, di nương chỉ cần nhìn là biết ngươi là người có mệnh phú quý.”

Vân Nguyệt mỉm cười: “Di nương quá lời rồi. Nguyệt Nhi ta có được hôm nay, toàn là nhờ tỷ tỷ và muội muội nhà ngươi ban cho.”

Câu nói nhẹ tênh nhưng lại khiến Hàn di nương suýt cắn nát răng bạc. Nhưng ngoài mặt vẫn là nụ cười không đổi.

“Nguyệt Nhi nói gì vậy! Ngươi đẹp như hoa, tỷ muội ngươi sao sánh được với ngươi?” Thấy Vân Nguyệt không đáp lời, biết thời cơ đã chín muồi, Hàn di nương bắt đầu vào chính đề.

“Nguyệt Nhi, bây giờ Huyền Vương đối với ngươi tình thâm nghĩa trọng, ngươi làm Vương phi là chuyện đã định. Sau này, tỷ tỷ và muội muội ngươi đều phải nhờ vào ngươi. Hy vọng ngươi đừng chấp nhặt chuyện cũ, cho các nàng một con đường sống.”

Lăng Thanh Vân khóc ròng, vừa quỳ vừa nói: “Hảo muội muội, tỷ sai rồi! Lần này thật sự biết sai rồi, sai đến không thể cứu vãn.

Bây giờ ta đã không còn danh tiết, đừng nói là làm trắc phi Thái tử, ngay cả nam nhân bình thường cũng không ai thèm cưới. Cầu xin ngươi nói giúp với Huyền Vương, nhờ ngài ấy tìm cho ta một người tốt, ta… ta cũng coi như mãn nguyện.”

Vân Nguyệt cười đáp: “Yên tâm đi, dù sao chúng ta cũng là tỷ muội một thời, tìm một người tử tế cho ngươi gả đi, không phải chuyện khó.”

“Nguyệt Nhi, còn tam muội muội ngươi thì sao?” Hàn di nương hỏi, ánh mắt mang theo tia hy vọng cuối cùng.

“Tam muội muội chưa bị mất danh tiết, sợ gì chứ?” Khóe môi Vân Nguyệt lại cong lên.

“Ngươi cũng biết mà, tam muội muội ngươi từ lần đầu tiên nhìn thấy Huyền Vương, đã thật lòng yêu ngài ấy. Nguyệt Nhi, ngươi biết rõ, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường. Dù ngươi gả cho Huyền Vương, hắn cũng sẽ nạp thêm nữ nhân khác.

Thay vì để tam muội muội tranh giành với người ngoài, không bằng để nàng làm thiếp. Tỷ muội liên thủ, tương lai phủ Huyền Vương chắc chắn sẽ không ai dám khi dễ các ngươi!”

“Để rồi cuối cùng, ta lại bị muội muội hại chết, đúng không?” Vân Nguyệt nhẹ nhàng hỏi, giọng nói bỗng trở nên lạnh lùng…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 147: Huyền Vương chỉ hội có một cái vương phi


“Sau đó để muội muội ta lên làm trắc phi?” Vân Nguyệt cười nhạt. “Di nương, loại chuyện nâng đá ghè chân mình như vậy, ngươi cho rằng ta sẽ làm sao?

Không ngại nói cho các ngươi biết, cũng không phải cố ý để các ngươi ghen ghét hâm mộ — đời này Huyền Vương chỉ có một vị Vương phi, mà người đó chính là ta. Ta tuyệt đối sẽ không để bên cạnh hắn có thêm bất kỳ nữ nhân nào khác.

Cho nên, chuyện tranh giành trong hậu viện vương phủ ấy, di nương có thể hoàn toàn yên tâm — tuyệt đối không có khả năng phát sinh.”

Lời của Vân Nguyệt khiến gương mặt tràn đầy hy vọng của Hàn di nương và Lăng Thanh Vi thoáng hiện lên nét thất vọng, trong mắt còn ẩn hiện một tia hận ý.

Nhưng đối với nguy hiểm, Vân Nguyệt luôn là người mẫn cảm nhất, đồng thời cũng là người có hứng thú nhất.

“Đã như vậy, vậy Nguyệt Nhi ngươi có thể… giúp chúng ta gia Vi nhi tìm một người tốt được không?” Hàn di nương cố gắng cứu vãn.

“Đương nhiên có thể. Tam muội muội vẫn còn là thân trong sạch, lại biết võ, dung mạo cũng tạm, nhất định sẽ có người thích.”

“Vi nhi tạ ơn nhị tỷ tỷ.”

“Không cần cảm tạ. Chỉ cần muội không còn hận ta, tỷ tỷ cũng đã mãn nguyện rồi.”

“Muội muội, hiện tại chúng ta đã hòa hảo, nhân hôm nay thời tiết đẹp, hay là cùng nhau ra ngoài đi dạo một chuyến đi! Không bao lâu nữa muội sẽ gả đi, thời gian tỷ muội chúng ta ở bên nhau cũng chẳng còn bao lâu. Tuy trước đây có chút mâu thuẫn, nhưng khi muội đi rồi, chúng ta sẽ nhớ muội lắm.”

Nghe Lăng Thanh Vân dịu dàng lên tiếng, nhưng tay lại siết lấy cổ tay nàng không chút nương tình, Vân Nguyệt trong lòng cười lạnh.

Đám tiện nhân này đúng là không biết tự lượng sức. Trước kia đã từng ngầm ra tay với nàng, bây giờ còn định nhân lúc Huyền Vương không có mặt mà hạ độc thủ? Thật quá ngu xuẩn rồi!

Bị kéo nửa cưỡng ép ra khỏi Lăng phủ, Vân Nguyệt bị hai người kẹp hai bên, trên mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại là một mảnh lạnh lẽo.

Xe ngựa chạy một đường ra khỏi thành, vào sâu trong khu rừng bên ngoài, cuối cùng dừng lại bên một dòng thác nhỏ.

Bị Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi dìu xuống, Vân Nguyệt vốn tưởng các nàng sẽ ra tay, ai ngờ, hai người lại tiếp tục cười nói như chưa có chuyện gì.

“Đại tỷ, tam muội, các ngươi muốn làm gì đây? Chẳng lẽ hôm nay là đi dã ngoại nấu cơm?”

“Đương nhiên rồi. Bao ngày tuyết rơi lạnh giá, hôm nay trời quang mây tạnh, tỷ tỷ mời Thánh cung sư huynh sư tỷ đến đây tụ hội.”

Chẳng lẽ nàng đã hiểu nhầm? Các nàng thật sự là muốn đi chơi?

Nhưng chỉ cần dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết — đó là chuyện không thể xảy ra.

Thánh cung… Tổ chức đã đe dọa đến tính mạng Xích Diễm suốt mấy nghìn năm nay. Đối với hai chữ “Thánh cung”, Vân Nguyệt vô cùng bài xích.

“Vân sư muội, Vi sư muội, sao chỉ có hai người các ngươi? Vị cô nương này là ai?”

Một nam tử mặc áo đen cưỡi tuấn mã phi tới, phong thái anh tuấn, dáng vẻ có chút hiệp khách.

“Khưu sư huynh.” Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi cùng bước lên trước hành lễ.

Vị Khưu sư huynh kia cũng nở nụ cười ôn hòa đáp lễ, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Vân Nguyệt.

“Hai vị sư muội, vị này là…”

“Đến, ta giới thiệu.” Lăng Thanh Vân cười tươi. “Nhị muội muội, vị này là Khưu sư huynh của Thánh cung. Khưu sư huynh, đây là nhị tiểu thư của Lăng phủ — Lăng Thanh Nguyệt.”

“Thì ra là Nguyệt Nhi cô nương, hạnh ngộ, hạnh ngộ.”

Vân Nguyệt mỉm cười gật đầu, tỏ vẻ hữu hảo, nhưng trong lòng đã rõ mười mươi kế hoạch của tỷ muội kia.

“Khưu sư huynh, ngươi tới thật đúng lúc…”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 148: Rừng rậm gặp hoa si


“Ta và muội muội còn phải đi nhặt thêm ít củi, nhị muội không biết võ công, một mình ở đây cũng không an toàn. Làm phiền Khưu sư huynh giúp trông nom nàng một chút, chúng ta sẽ quay lại ngay.”

Khưu sư huynh nghe xong, liền tỏ rõ vui mừng không che giấu: “Hai người cứ yên tâm, có ta ở đây, chắc chắn không có dã thú nào dám bén mảng tới gần Nguyệt Nhi cô nương.”

Lăng Thanh Vân cùng Lăng Thanh Vi nghe vậy liền cười toe toét rời đi. Trong khu rừng rậm tĩnh mịch, chỉ còn lại Vân Nguyệt và Khưu sư huynh.

Khưu mưa vừa thêm củi vào đống lửa, vừa quay sang quan tâm: “Nguyệt Nhi cô nương, ngươi có lạnh không?”

“Đa tạ Khưu sư huynh quan tâm, ta không lạnh,” Vân Nguyệt nhẹ nhàng trả lời.

“Ôi! Ngươi không phải là người của Thánh cung, ta là Khưu Mưa, cứ gọi ta là Khưu đại ca đi.”



Đợi nửa ngày chẳng được Vân Nguyệt hồi đáp, Khưu Mưa tiếp tục bắt chuyện: “Nguyệt Nhi cô nương, có ai từng nói ngươi rất đẹp chưa?”

“Khưu công tử, ta vẫn nên đi tìm đại tỷ và tam muội muội xem sao.” Dứt lời, Vân Nguyệt đứng dậy rời đi.

Nếu không phải tình huống bất đắc dĩ, nàng tuyệt không muốn tiếp xúc với người của Thánh cung. Không nói đến việc Thánh chủ là địch nhân của Xích Diễm, chỉ riêng thế lực của Thánh cung đã khiến người ta phải kiêng dè — một tổ chức lớn mạnh nhất Huyễn Ảnh đại lục, đệ tử trải khắp thiên hạ.

Đặc biệt, Thánh cung là một thế lực vượt trên cả các quốc gia. Thánh chủ Thánh cung là người mà ngay cả hoàng đế cũng phải cúi đầu hành lễ. Vì vậy, tuy Vân Nguyệt rất chán ghét Khưu Mưa, nhưng cũng không đến mức tùy tiện ra tay sát hại. Vẫn là nên tránh xa thì hơn. Còn chuyện với hai tỷ muội kia, để hôm khác xử lý cũng chưa muộn.

Nhưng nàng vừa đi được một đoạn, Khưu Mưa đã nhanh chóng đuổi tới.

“Nguyệt Nhi cô nương, ta có làm gì khiến ngươi tức giận sao? Sao không nói lời nào đã bỏ đi vậy?”

“Khưu công tử nghĩ nhiều rồi.” Vân Nguyệt không muốn nhiều lời, chỉ tiếp tục bước đi.

“Nguyệt Nhi, đừng đi!” Khưu Mưa chớp người chắn đường nàng.

“Khưu công tử, ta và ngươi không quen thân, xưng hô như vậy có phần quá gần gũi.” Vân Nguyệt cố kiềm chế, giọng đã hơi lạnh.

“Nguyệt Nhi, ta thích ngươi! Từ ánh mắt đầu tiên, ta đã động tâm. Hãy theo ta đi, ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi!” Dứt lời liền sấn tới, hai tay vòng qua đầu Vân Nguyệt, chặn nàng vào thân cây phía sau.

Vân Nguyệt lạnh mặt, nội lực tụ nơi đầu ngón tay, chuẩn bị điểm huyệt Khưu Mưa rồi thừa cơ thoát thân.

Chỉ là còn chưa ra tay, phía sau liền truyền đến tiếng bước chân.

Quay đầu nhìn lại, là hai tỷ muội vừa nãy, cùng một nữ tử khác đang đi tới.

Nữ tử kia, nàng từng gặp — chính là sư tỷ của hai người kia ở Thánh cung, tên gọi Kiều Mộng La.

Phụ thân nàng ta là Lục bào sứ giả, đệ tử cấp cao nhất của Thánh cung tại Ký Châu.

Trong Thánh cung, cấp bậc đệ tử được phân theo màu áo: đỏ, cam, vàng, lục, thanh, lam, tử — từ thấp đến cao.

Ví như, ba đứa con của Hàn di nương vì huyền lực chỉ dưới huyền thất cấp, nên chỉ là đệ tử cấp thấp — Xích bào.

Còn Lăng Tích Nghiệp, huyền cửu cấp, trước khi rời Thánh cung là đệ tử Cam bào.

Cao hơn là Hoàng bào — tức là những người có huyền lực từ Thiên Huyền thất cấp trở lên…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 149: Lần nữa phạm tiện tỷ muội lưỡng


Phụ thân của Kiều Mộng La chính là cường giả đạt Thiên Huyền thất cấp trở lên – một trong số ít người đã chạm đến giới hạn huyền lực của nhân loại, được gọi là Thiên Huyền đỉnh phong. Võ công của ông ta gần như không thua kém gì cận vệ thân tín của Thái tử, là nhân vật có trọng lượng thực sự trong Thánh cung, được xưng là Lục bào sứ giả.

Mà trên Lục bào, là Thanh bào trưởng lão – ví như kẻ mà nàng từng đánh chết ngay ngày xuyên qua đến đây. Những người ấy đều đã đột phá cực hạn nhân loại, bước vào cảnh giới Thần Huyền – tồn tại hiếm hoi của Huyễn Ảnh đại lục. Toàn bộ Thánh cung cũng chỉ có mười sáu người có thể bước vào cảnh giới đó, trở thành trụ cột vững chắc bảo vệ thế giới, giữ vững thế cân bằng giữa các quốc gia.

Trong số mười sáu người ấy, bốn người còn trở thành quốc sư của bốn đại quốc.

Cao hơn nữa, chính là Thái Thượng trưởng lão – Lam bào – đã siêu thoát thế tục, bước vào hàng ngũ Tán tiên, trừ khi Học viện Càn Khôn khai giảng hay Thánh cung gặp phải đại nạn như Xích Diễm xuất hiện, họ tuyệt không quản chuyện thế gian.

Và trên Lam bào trưởng lão, chính là Thánh chủ Thánh cung – người luôn mặc áo bào tím khi hạ phàm. Cũng vì thế, tất cả đồ đệ và truyền nhân của Thánh chủ đều mặc các màu áo tương ứng để phân chia cấp bậc rõ ràng.

Với địa vị như vậy, Kiều Mộng La tuy không phải là con quan hay phú hộ, nhưng lại là “võ nhị đại” được mọi người tôn sùng, địa vị thậm chí còn cao hơn cả Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi.

Trước đây, Vân Nguyệt cũng chỉ từng gặp qua nàng vài lần tại phủ, mỗi lần đều bị người nhà Lăng gia cung kính như tổ tông mà tiếp đãi. Hàn di nương thậm chí còn bỏ tiền riêng để mua vật quý lấy lòng nàng, mong con mình có thể nhờ vả mà leo lên cao hơn trong Thánh cung.

Nhưng giờ, nhìn ánh mắt giận dữ gần như phát điên của Kiều Mộng La, Vân Nguyệt lập tức hiểu — hai tỷ muội kia lại đang giở trò!

“Nhị muội muội, ngươi đã có Huyền Vương, sao còn mặt dày quyến rũ vị hôn phu của Kiều sư tỷ?” Lăng Thanh Vi hằn học nói.

Khưu Mưa thấy Kiều Mộng La đến, lập tức thu tay về, mặt tươi như hoa.

“Mộng La, nàng đừng hiểu lầm. Ta và Nguyệt Nhi cô nương chẳng có gì cả. Vừa rồi chỉ là nàng nói muốn đi tìm hai vị sư muội, ta sợ nàng đi một mình nguy hiểm nên mới đuổi theo ngăn lại.”

Nói xong, hắn còn không quên bước nhanh tới bên Kiều Mộng La, định ôm lấy để lấy lòng.

Nhưng Kiều Mộng La chẳng buồn liếc hắn một cái, ánh mắt chỉ gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Nguyệt. Hồi lâu sau mới cất giọng lạnh nhạt: “Thôi, đi nấu cơm dã ngoại đi.”

“Các ngươi là đệ tử Thánh cung, ta là người ngoài, không tiện tham gia. Cáo từ.” Vân Nguyệt không thèm để ý đến bất kỳ ai, quay lưng bước đi.

“Kiều sư tỷ, ngươi đừng tức giận. Lăng Thanh Nguyệt vốn dĩ đã như thế. Trước kia cha mẹ ta rõ ràng muốn giới thiệu Huyền Vương cho ta, người cũng từng rất có cảm tình với ta. Vậy mà nàng lại ngang nhiên đoạt lấy, đoạt được rồi còn chưa đủ, giờ còn dám v* v*n Khưu sư huynh. Nhưng sư tỷ yên tâm, nàng có Huyền Vương rồi, chắc chắn sẽ không công khai đến mức trắng trợn như thế đâu.”

Lời của Lăng Thanh Vi khiến sắc mặt Kiều Mộng La vốn đã âm trầm lại càng thêm u ám…
 
Back
Top Bottom