Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 160: Trong thư phòng hắc y nhân


Hạ nhân vừa mới đưa Phương di nương lặng lẽ tiến vào.

Sau khi vào từ cửa sau, Phương di nương không lập tức trở về phòng mình mà đứng một lúc ở hướng Thiên Môn, đợi đến khi xác định không có ai theo dõi, mới toan trở bước.

Đúng lúc ấy, một bóng đen từ không trung Lăng phủ đáp xuống, hướng về thư phòng của Lăng Trọng Khanh mà đi.

Phương di nương chưa từng thấy có ai nửa đêm canh ba lại xâm nhập Lăng phủ như thế, vì hiếu kỳ mà lặng lẽ theo sau.

Bên trong thư phòng, khi nhìn thấy hắc y nhân, Lăng Trọng Khanh thoáng kinh hãi, lập tức bước nhanh nghênh đón.

“Nghiêm hộ vệ, sao ngươi lại đến đây? Là điện hạ có điều gì phân phó sao?”

“Ta hỏi ngươi, Tào hộ vệ có từng đến tìm ngươi không?” Nghiêm hộ vệ sau khi bước vào lập tức đi thẳng vào vấn đề.

“Từng đến rồi! Làm sao vậy?”

Lời của Lăng Trọng Khanh khiến sắc mặt vốn nghiêm trọng của Nghiêm hộ vệ càng thêm u ám.

“Hắn đến lúc nào? Rời đi khi nào? Đã nói những gì với ngươi?”

Lăng Trọng Khanh cố gắng nhớ lại rồi đáp: “Tào hộ vệ đến vào tám ngày trước, cũng chính là trước ngày Huyền Vương điện hạ dẫn người đến Ký Châu điều tra vụ án.

Hắn đến để thông báo, nói Huyền Vương muốn âm thầm dò xét vụ kênh đào, bảo ta phải chú ý nhiều hơn. Nói xong liền rời đi. Sao vậy, có chuyện gì sao?”

Biểu cảm của Nghiêm hộ vệ khiến Lăng Trọng Khanh lập tức sinh ra cảm giác bất an mãnh liệt.

Phải biết rằng, hắn chính là người đứng đầu trong vụ án muối lần này, hơn nữa rất nhanh hoàng thượng cũng sẽ phái người đến điều tra.

Nói cách khác, khoản bạc hai trăm năm mươi triệu lượng là tất cả số tiền thu được từ vụ muối lần này.

Một khoản bạc lớn như thế, nếu như Tào hộ vệ không nộp lên cho thái tử mà lại tư tàng…

Lăng Trọng Khanh không dám nghĩ tiếp.

“Ngươi nói hắn tám ngày trước đã rời đi? Từ đó đến nay không còn tìm đến ngươi nữa?”

“Nghiêm hộ vệ, trước hết ngươi hãy nói cho hạ quan biết, Tào hộ vệ chẳng lẽ đến nay vẫn chưa trở về gặp thái tử?”

Thấy Lăng Trọng Khanh lộ vẻ hoảng loạn, Nghiêm hộ vệ liền hỏi ngược lại: “Vì sao ngươi lại khẩn trương như vậy?”

“Bởi vì… bởi vì chỗ Tào hộ vệ có hai trăm năm mươi triệu lượng bạc mà hạ quan giao cho thái tử điện hạ!”

“Cái gì?” Nghiêm hộ vệ giật mình hỏi: “Ngươi lấy đâu ra nhiều bạc như vậy? Chẳng lẽ toàn bộ là từ khoản tiền kênh đào sao?”

“Khoản bạc thiếu hụt của kênh đào, hạ quan đã tự bổ sung rồi. Số bạc kia là do hạ quan tự mình làm từ vụ án muối. Hôm đó Tào hộ vệ đến, ta đã giao toàn bộ bạc cho hắn, nghĩ rằng hắn là tâm phúc của thái tử, nhất định sẽ không tư tàng số bạc ấy. Ai ngờ…”

Nghĩ đến hai trăm năm mươi triệu lượng bạc có thể đã bị Tào hộ vệ tư tàng, Lăng Trọng Khanh chán nản ngồi phịch xuống ghế, toàn thân không còn chút sức lực.

“Việc giá muối ở thượng nguồn kênh đào tăng vọt là do ngươi làm?” Nghiêm hộ vệ không dám tin hỏi.

“Là… là ta làm. Khi ấy, hạ quan chỉ nghĩ phải giúp thái tử điện hạ tích trữ nhiều bạc hơn, tiện lợi sắp xếp mọi nơi. Nào ngờ… Tào hộ vệ kia quả là đồ khốn! Ngay cả tiền bạc của thái tử cũng dám tư tàng.”

“Hắn sẽ không vì số bạc ấy mà phản bội chủ nhân.” Nghiêm hộ vệ quả quyết: “Nếu ta đoán không sai, Tào hộ vệ e rằng đã gặp chuyện.”

“Cái gì?” Lăng Trọng Khanh kinh hãi: “Làm gì có ai đủ năng lực hạ thủ với Tào hộ vệ? Phải biết, võ công của hắn cực cao, là cao thủ đỉnh phong Thiên Huyền, ngay cả sáu sứ giả Lục Bào của Ký Châu chưa chắc là đối thủ của hắn. Rốt cuộc là ai có thể giết được hắn?”

Nói đến đây, hắn lại nhớ đến số bạc khổng lồ kia.

“Nếu như Tào hộ vệ thật sự đã gặp chuyện, vậy thì…”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 161: Phương di nương chi tử


“Vậy… vậy chẳng phải là số bạc hạ quan dâng lên thái tử điện hạ đã rơi vào tay kẻ khác rồi sao?”

“Tào hộ vệ từng cam kết với thái tử điện hạ rằng trong vòng bốn ngày nhất định khứ hồi. Hắn huyền lực cao cường, lại có hỏa ảnh kền kền trợ lực, đã nói là bốn ngày thì chắc chắn có thể đúng hẹn trở về.

Thế nhưng điện hạ đã chờ đến ngày thứ năm vẫn không thấy hắn hồi phủ, mới sai ta đến dò xét tình hình. Không ngờ…” Nói đến đây, Nghiêm hộ vệ đổi giọng: “Ký Châu này, có phải ngươi từng kết oán với ai?”

“Dù có từng có thù oán, cũng sớm đã bị hạ quan trấn áp rồi. Ngay cả hạ quan cũng có thể khống chế được, chẳng lẽ Tào hộ vệ – một cao thủ Thiên Huyền đỉnh cao – lại không thể đối phó?

Hạ quan dám cam đoan, khắp Ký Châu này, ngoài Kiều Khải Hoa ra, không ai có thể so bì với Tào hộ vệ về huyền lực. Huống hồ Tào hộ vệ xuất thân Thánh Cung, cùng Kiều Khải Hoa là đồng môn, quan hệ vốn dĩ không tệ, cho nên tuyệt đối không thể là do Kiều Khải Hoa.”

Những lời Lăng Trọng Khanh nói khiến Nghiêm hộ vệ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng trầm giọng nói: “Nói như vậy, kẻ này nhất định là địch nhân của thái tử…”

“Vậy… vậy số bạc mà hạ quan dâng lên thái tử điện hạ…”

Nghiêm hộ vệ đột nhiên túm lấy cổ áo Lăng Trọng Khanh, nhấc hắn lên, dữ tợn quát hỏi: “Ngươi những ngân phiếu ấy có lưu lại dấu vết gì liên quan đến vụ án muối? Có thể bị người tra ra nguồn gốc hay không?”

Lăng Trọng Khanh suy nghĩ một lát rồi đáp: “Không có! Hạ quan làm việc từ đầu vốn vô cùng cẩn trọng, trừ phi có người đã biết rõ vụ án muối là do hạ quan gây ra, rồi từ việc điều tra những kẻ dưới tay hạ quan bán muối mà lần ra manh mối, sau đó mới có thể truy ngược lại ngân phiếu, rồi tra ra toàn bộ vụ án.

Nếu không, cho dù có ai đó nghi ngờ về khoản bạc ấy, cũng tuyệt đối không thể lần ra đến vụ án muối ở thượng du.”

“Lăng Trọng Khanh! Thái tử điện hạ chưa từng ra lệnh cho ngươi gom góp bạc như thế! Ngươi tự tiện hành động, nếu sự việc bị điều tra đến thái tử, ngươi sẽ hại người thảm hại!”

Nghe Nghiêm hộ vệ nghiến răng nghiến lợi mắng mỏ, tuy trong lòng cảm thấy oan uổng, Lăng Trọng Khanh vẫn chỉ có thể quỳ xuống sám hối: “Vâng, hạ quan biết lỗi. Mong Nghiêm hộ vệ yên tâm, việc này hạ quan ngay cả gia nhân trong nhà cũng không hề tiết lộ, tuyệt đối sẽ không bị lộ ra ngoài.”

“Ngươi chắc chắn rằng cả gia nhân của ngươi cũng không biết chuyện?”

Lăng Trọng Khanh khẽ sững sờ, nhìn thấy trong mắt Nghiêm hộ vệ sát khí ngùn ngụt, trong lòng bỗng rùng mình.

“Phải, hạ quan chưa từng đề cập với bất kỳ ai trong nhà. Những gì liên quan đến thái tử, hạ quan luôn luôn hết sức cẩn thận.”

“Thật sao?”

“Là thật.”

Lời vừa dứt, liền thấy Nghiêm hộ vệ vung tay đánh vỡ cửa sổ bằng một chưởng. Ngay sau đó, Phương di nương từ phía sau bị hắn lôi ra, ném mạnh vào trong phòng.

“A ——” Phương di nương rơi xuống đất, thất thanh kêu lên một tiếng, rồi lồm cồm bò đến bên chân Lăng Trọng Khanh. Giờ phút này, nàng hối hận không để đâu cho hết – không nên tò mò mà đến nghe lén.

“Lăng đại nhân, chẳng lẽ nàng không phải là gia nhân của ngươi sao?”

Lăng Trọng Khanh chết lặng, chỉ cảm thấy đầu óc như bốc khói.

“Lão gia, cứu thiếp thân! Thiếp thân không cố ý nghe lén đâu. Vừa rồi thiếp thấy có một bóng đen bay đến phòng của người, tưởng là đạo tặc nên mới lặng lẽ theo dõi.

Thiếp thật không có ý nghe trộm, thấy vị đại gia đây là bằng hữu của lão gia, thiếp liền định rút lui. Lão gia, xin người nhất định tin thiếp!”

Lăng Trọng Khanh “đông” một tiếng quỳ xuống đất, hướng về phía Nghiêm hộ vệ cầu khẩn: “Nghiêm hộ vệ, nàng là thiếp thất của hạ quan, chỉ là một nữ nhân vô tri, thật sự không biết gì cả.

Hạ quan tin tưởng nàng nói thật. Cầu xin Nghiêm hộ vệ nể tình nàng là người trong phủ của hạ quan, tha cho nàng một lần!”

Tuy thanh danh của Phương di nương không mấy tốt đẹp…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 162: Ác mộng từ lúc nào bắt đầu?


Dẫu sao nàng cũng từng sinh hạ cho hắn một nữ nhi, ngày thường luôn tận tụy như chính thất. Hơn nữa, hắn thật lòng không tin Phương di nương lại dám tiết lộ chuyện hệ trọng như vậy. Bởi thế, hắn lập tức khẩn cầu xin tha thứ.

“Ngươi chắc chắn sẽ không tiết lộ chuyện này?” Nghiêm hộ vệ bước đến bên Phương di nương hỏi.

“Phải! Phải! Tiện thiếp là người trong Lăng phủ, nhất định không dám tiết lộ nửa lời, xin đại nhân tha cho tiện thiếp!”

Phương di nương vừa dập đầu vừa không ngừng cầu khẩn.

“Được. Nể mặt Lăng đại nhân, ta sẽ tha cho ngươi lần này.”

“Đa tạ đại nhân! Đa tạ đại—”

Rắc —

Đó là âm thanh xương cổ bị bẻ gãy.

Lời cảm tạ còn chưa dứt, cổ Phương di nương đã bị Nghiêm hộ vệ vặn gãy bằng một tốc độ cực kỳ tàn nhẫn.

“Nghiêm hộ vệ, ngươi…” Lăng Trọng Khanh nhìn thi thể đổ gục bên cạnh mình, mắt trợn to không thể tin nổi.

Hắn thật sự không hiểu được. Chính mình đã vì thái tử làm không biết bao nhiêu việc, từ lâu đã là tâm phúc tử đảng, thế mà những hộ vệ bên cạnh thái tử lại ngay cả một gia nhân của hắn cũng không chịu buông tha.

“Lăng đại nhân, xin nén bi thương. Ngươi phải biết, hiện tại hoàng thượng long thể bất an, việc điện hạ có thể thuận lợi đăng cơ hay không, thời điểm này vô cùng trọng yếu.

Mấy vị hoàng tử hiện nay, ngoại trừ Huyền Vương, cơ hồ đều đang ngấm ngầm hành động. Tuy thiếp thất của ngươi tội không đáng chết, nhưng nàng dù gì cũng là phụ nhân, nói không chừng sẽ vô tình tiết lộ bí mật.

Cho nên… vì đại cục, chỉ có thể hy sinh nàng.”

Nhìn sắc mặt Lăng Trọng Khanh tái xanh, Nghiêm hộ vệ đỡ hắn dậy, vẻ mặt lạnh lùng mà nói như thể giảng đạo lý: “Điện hạ đối với ngươi đã rất khoan dung. Vài ngày trước, Ký Châu truyền ra lời đồn rằng nữ nhi của ngươi vốn được điều động nội bộ để trở thành trắc phi của thái tử, nhưng nàng lại không chịu nổi cô quạnh, cùng một gia phó cường tráng phát sinh quan hệ.

Khi đó điện hạ nghe tin thì nổi giận vô cùng. Ngươi cũng rõ, tin đồn như vậy tổn hại nghiêm trọng đến danh dự của người. Nhưng nghĩ đến ngươi từng là người khởi đầu câu chuyện, điện hạ mới nhẫn nhịn, không truy cứu.

Thái tử điện hạ vẫn luôn kỳ vọng rất nhiều vào ngươi. Nàng chẳng qua chỉ là một thiếp thất, hy sinh nàng để đổi lấy sự an nguy cho thái tử, Lăng đại nhân, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.”

Lăng Trọng Khanh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể khẽ thở dài: “Vâng, hạ quan đã rõ.”

Nghiêm hộ vệ thoáng hiện vẻ hài lòng: “Ngươi có thể nghĩ thông như vậy là tốt. Những ngày tới, ta sẽ ở lại Ký Châu, tiếp tục điều tra việc Tào hộ vệ mất tích, tranh thủ lấy lại số bạc kia. Lăng đại nhân, ngươi cũng phải phái người trông chừng thật kỹ, một khi có kẻ đáng nghi, thà giết lầm một ngàn, còn hơn bỏ sót một tên.”

“Vâng.”

“Thi thể thiếp thất này, ta sẽ giúp ngươi xử lý sạch sẽ, tránh để gia nhân sinh nghi.”

“… Vâng.”

Thấy Nghiêm hộ vệ mang theo thi thể Phương di nương rời đi, Lăng Trọng Khanh nhìn ra ngoài cửa sổ rất lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Vì sao? Rõ ràng trước kia mọi việc trong phủ đều thuận lợi suôn sẻ, sao dạo gần đây lại giống như gặp phải ác mộng, từng chuyện, từng chuyện đều lạ lùng đến kỳ quặc?

Ác mộng?

Nghĩ tới đây, toàn thân Lăng Trọng Khanh khẽ run lên.

Tựa như… từ ngày nữ nhi hắn trở về, cả Lăng phủ liền bắt đầu không được yên ổn.

Chẳng lẽ… nàng thật sự là lệ quỷ quay lại báo thù?

Ý nghĩ ấy khiến tim hắn thót lên, nhưng ngay sau đó lập tức phủ nhận.

Nếu nàng thật là quỷ, hẳn đã có thể trực tiếp lấy mạng bọn họ, cần gì phải bày ra nhiều chuyện như vậy?

Bất chợt, trong lòng Lăng Trọng Khanh dâng lên một tia hối hận…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 163: Chín tầng đỉnh cao đãi đột phá


Kỳ thực, sau lần suýt mất mạng vì ngã, trong lòng hắn sớm đã nên buông bỏ mọi oán hận. Đối với hai đứa con kia, lẽ ra hắn nên tử tế một chút. Nếu như hắn đã đối đãi chúng tốt hơn ngay từ đầu, thì mọi chuyện liệu có thay đổi?

Thế nhưng đến hiện tại, giữa hắn và hai đứa con ấy đã đến mức không đội trời chung.

Lăng Trọng Khanh khẽ thở dài trong lòng. Nếu thời gian có thể quay ngược, hắn nhất định sẽ đối xử với chúng tốt hơn.

Buổi trưa hôm sau, Lăng Thanh Lôi lén lút đến trạm dịch của Huyền Vương, tìm gặp Vân Nguyệt, khóc lóc kể rằng Phương di nương đã mất tích cả đêm không về.

Vân Nguyệt nhận lời giúp nàng tìm kiếm tung tích Phương di nương. Nhưng trong thâm tâm, nàng hiểu rất rõ: lần biến mất này của Phương di nương, e rằng lành ít dữ nhiều.

****************** Bắc Tường Quốc *******************

Mười ngày sau, Tri Châu Lăng Trọng Khanh dẫn theo các quan viên lớn nhỏ ở Ký Châu tổ chức tiệc tiễn đưa Huyền Vương cùng nhóm quan viên giám sát viện.

Việc điều tra vụ án Đại Vận Hà Ký Châu đã kết thúc. Ngày mai, Huyền Vương sẽ dẫn đoàn hồi kinh. Trong suốt thời gian điều tra, vì tránh điều tiếng, Lăng Trọng Khanh cùng các quan viên không hề mở tiệc khoản đãi hay đưa tặng vàng bạc châu báu gì.

Giờ đây, chân tướng vụ án đã rõ ràng, chuyện thiếu hụt quân phí tại Đại Vận Hà hoàn toàn không phải do thiên vị hay vi phạm pháp luật, mà là có kẻ cố tình vu oan cho thái tử.

Một khi tình tiết vụ án đã được làm rõ, Huyền Vương cùng các quan viên không còn cần tránh hiềm nghi. Sau khi tấu trình lên hoàng thượng, Huyền Vương đã nhận lời mời của Lăng Trọng Khanh mở tiệc đãi khách.

Trong suốt mười ngày ấy, Vân Nguyệt cũng âm thầm phái người điều tra về sự mất tích của Phương di nương, nhưng không thu được bất cứ manh mối nào.

Lăng Thanh Lôi gây náo loạn trong phủ, cuối cùng bị Lăng Trọng Khanh giam lỏng.

Còn bên phía Vân Nguyệt, mười ngày qua lại bình lặng đến khác thường. Kiều Khải Hoa tựa hồ đã quên mất sự tồn tại của nàng, đừng nói là ra tay, ngay cả bóng dáng cũng không xuất hiện.

Lúc này, sau khi kết thúc một vòng tĩnh tọa, Vân Nguyệt từ từ mở mắt. Xích Diễm – người luôn ẩn thân bên nàng – vừa cười vừa bước ra, đi đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng v**t v* sợi tóc nàng, ánh mắt tràn đầy thương yêu hỏi:

“Thế nào rồi?”

Vân Nguyệt mỉm cười, gật đầu: “Đã hấp thu toàn bộ.”

Nghe vậy, Xích Diễm vui mừng ôm chầm lấy nàng.

“Ta đã biết Nguyệt Nhi của ta là người xuất chúng nhất! Giờ ngươi đã hấp thu trọn vẹn một ngàn năm công lực của ta, vậy ‘Càn Khôn Bí Lục’ đã tu luyện đến tầng thứ mấy rồi?”

“Đã đến tầng thứ chín đỉnh cao rồi.” Vân Nguyệt hớn hở trả lời.

Thế nhưng, sắc mặt Xích Diễm lập tức trầm xuống, cau mày nói: “Sao mới chỉ là tầng thứ chín đỉnh cao? Chân khí của ta vốn không giống phàm nhân, là tiên khí đã được tinh luyện. Ngươi hấp thu trọn vẹn một ngàn năm công lực, dù chưa thể lập tức biến hóa thành tiên thể, ít nhất cũng nên bước vào cảnh giới trung thần công. Sao đến thần công một tầng còn chưa tiến nhập?”

Thấy Xích Diễm có vẻ thất vọng, Vân Nguyệt vội an ủi: “Công lực của ngươi là do ngươi khổ luyện từng bước một mà có.

Nhưng ta thì khác. Ta trực tiếp hấp thu chân khí của ngươi, chưa từng trải qua khổ luyện hay thực chiến. Có thể đạt đến tầng thứ chín của nội công tâm pháp, đã là kỳ tích.

Có lẽ… ta còn thiếu một cơ duyên để tôi luyện. Nếu như có cơ hội trải nghiệm, có thể ta sẽ đột phá được.”

Thấy Xích Diễm vẫn còn vẻ u sầu, Vân Nguyệt hơi trề môi, rút khỏi vòng tay hắn, làm bộ giận dỗi: “Ngươi cứ mãi ép ta tu luyện tới thần công một tầng, chẳng lẽ chê bộ dạng hiện tại của ta xấu xí sao?”

Nhìn thấy nàng làm nũng, Xích Diễm vội vàng nhảy lên, bày ra dáng vẻ khoe mẽ nói: “Sao có thể! Làm sao có thể! Lúc trước ngươi còn mang gương mặt phá tướng, ta có từng ghét bỏ ngươi không?

Ta chỉ là mong ngươi sớm ngày đột phá đến thần công một tầng mà thôi…”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 164: Kỳ lạ mỉm cười


“Trở thành tiên thể, như vậy, ngươi có thể vĩnh viễn ở bên cạnh ta.”

Nói tới đây, Xích Diễm một lần nữa đem Vân Nguyệt ôm chặt vào lòng.

“Nguyệt Nhi, lần này chúng ta nhất định không được chia xa nữa.”

Vân Nguyệt khẽ gật đầu, xem như đáp lại lời hắn.

Lần này, nàng muốn tu luyện thật tốt, khiến bản thân trở nên mạnh mẽ. Nàng không còn muốn vì bất cứ điều gì bên ngoài mà khiến mình và người ấy rơi vào hiểm cảnh nữa.

Nếu nàng đủ cường đại, nàng tin rằng dù sau này Thánh cung có phát hiện thân phận thật của Xích Diễm, cũng không thể làm gì được họ.

Đời này, ai dám tổn thương họ, nàng thề sẽ giết thần diệt phật, không để kẻ đó yên thân.

“Được rồi, trời đã không còn sớm, ngươi mau đi đi. Những vị quan viên kia còn đang đợi ngươi dưới lầu.”

“Ngươi chắc chắn có thể ở lại một mình chứ?” Xích Diễm vẫn có chút lo lắng hỏi.

“Yên tâm đi. Trước khi ta còn tu luyện tới tầng năm của tâm pháp, đã gần bằng Tào hộ vệ về huyền lực. Hiện tại ta đã không còn là người trước kia nữa. Đừng nói là một Kiều Khải Hoa, dù có thêm một vị Thanh Bào trưởng lão, ta cũng chưa chắc thua dưới tay hắn.”

Xích Diễm gật đầu: “Vậy ta đi. Ngươi nhớ phải cẩn thận.”

“Yên tâm.”

Vân Nguyệt ba lần thúc giục, cuối cùng cũng đẩy được Xích Diễm không yên lòng rời đi. Nàng tiếp tục nhập định, lặng lẽ chờ Kiều Khải Hoa xuất hiện.

Quả nhiên như dự liệu, sau khi Xích Diễm dẫn theo đoàn người tham dự yến tiệc do Lăng Trọng Khanh tổ chức, không bao lâu sau, Kiều Khải Hoa liền lặng lẽ đến trạm dịch.

Trạm dịch ngày thường chỉ có vài người lo việc vặt, nhưng từ khi Huyền Vương đến, Lăng Trọng Khanh đã điều động không ít nha binh đến bảo vệ.

Giờ đây, khi Huyền Vương cùng các quan viên đều đã rời đi dự tiệc, những vòng bảo vệ vốn dày đặc quanh trạm dịch sớm đã lặng lẽ rút lui.

Khóe môi Vân Nguyệt khẽ nhếch, hiện lên nụ cười châm chọc. Đối với Lăng Trọng Khanh, nàng vốn dĩ chẳng ôm kỳ vọng gì. Chỉ là nàng nghĩ mãi không thông, Lăng Thanh Nguyệt dù gì cũng là nữ nhi hắn ruột sinh ra, vì sao hắn lại có thể độc ác đến mức liên tiếp ra tay sát hại nàng và Lăng Tích Nghiệp?

Rõ ràng, đám quan binh kia là nghe lệnh hắn. Mà hắn thì lại âm thầm muốn mượn tay Kiều Khải Hoa để giết sạch huynh muội nàng.

Chậm rãi mở mắt.

Ngay khoảnh khắc ấy, một cơn gió mạnh bất ngờ thổi qua, dập tắt ánh nến trong phòng. Một bóng đen xuất hiện trong phòng ngủ của nàng.

Nhìn thấy trong phòng không hề có tiếng kêu, đến cả sự chấn động nhỏ nhất cũng không có, Kiều Khải Hoa bất giác ngẩn người.

Hắn đã bày ra thế trận lớn như thế, đối với một nữ tử không có chút huyền lực nào mà nói, không phải nàng nên sợ hãi đến hoa dung thất sắc, la hét thảm thiết sao? Vì sao nàng vẫn điềm nhiên bất động, không chút hoảng hốt?

Trong lòng Kiều Khải Hoa đột nhiên dâng lên cảm giác bất an. Chẳng lẽ… Huyền Vương chưa rời đi?

Không đúng! Chính mắt hắn đã thấy Huyền Vương rời khỏi trạm dịch.

Hắn lập tức phóng thích thần thức, dò xét khắp khu vực phụ cận xem có cường giả nào ẩn thân hay không. Thế nhưng tìm nửa ngày cũng không phát hiện ngoại nhân nào ngoài Lăng Thanh Nguyệt và ca ca nàng – Lăng Tích Nghiệp.

Nhưng khi hắn nhìn lại Lăng Thanh Nguyệt…

Dưới ánh trăng, nàng mỉm cười nhìn hắn. Rất đẹp, nhưng cũng rất quái dị.

Bất chợt, trong lòng Kiều Khải Hoa dấy lên sự do dự.

Nhiều năm tu luyện, khiến hắn có khả năng cảm nhận rất mạnh mẽ với nguy cơ sắp tới. Giờ khắc này, giác quan thứ sáu như đang gào lên cảnh báo hắn: nữ tử trước mắt – Lăng Thanh Nguyệt, không phải kẻ dễ đối phó.

Rốt cuộc là nên tiến hay nên lui?

Trong lòng Kiều Khải Hoa không ngừng đấu tranh.

Nếu lựa chọn rút lui, hắn có đủ bản lĩnh thoát thân, nhưng như vậy chẳng phải lại để Lăng Thanh Nguyệt sống sót thêm một lần nữa sao?
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 165: Thi thể còn ngươi


Nhìn thấy Lăng Thanh Nguyệt mỉm cười kỳ lạ như vậy, Kiều Khải Hoa không khỏi nghĩ đến nữ nhi mất tích – không, hẳn phải là đã sớm ngộ nạn – trong lòng trào dâng vô số cảm xúc khó nói thành lời.

Nhưng nếu đã giao chiến…

Nhìn Lăng Thanh Nguyệt vẫn lặng lẽ nhìn mình mỉm cười, không nói một lời, Kiều Khải Hoa cuối cùng chọn bỏ qua cảm giác bất an trong lòng.

Mỗi người khi sinh ra, đều được sứ giả Thánh cung kiểm tra huyền lực thể chất. Mà Lăng Thanh Nguyệt chính là do hắn tự mình kiểm tra, dùng chính dụng cụ do sư tôn cấp phát, tuyệt đối không thể nhầm lẫn.

Lăng Thanh Nguyệt, chính là một kẻ hoàn toàn, triệt để – phế vật.

Nàng hiện tại như vậy, tám phần là đang cố ý giả vờ hù dọa đối thủ mà thôi.

Nghĩ đến đây, Kiều Khải Hoa càng thêm kiên định niềm tin của mình.

“Kiều bá bá, ngươi đã quyết định rồi sao?” Vân Nguyệt cất giọng lười nhác hỏi.

“Quyết định cái gì?” Hắn thoáng sững sờ – lời nói đơn giản ấy của nàng, vì sao lại khiến lòng hắn cảm thấy áp lực đến vậy?

“Đương nhiên là có giết ta hay không. Chẳng phải vừa rồi ngươi đang cân nhắc chuyện đó sao?”

“Lời dư thừa! Bổn sứ đã nói rõ, nếu ngươi không thể giao ra nữ nhi ta, thì hãy lấy mạng mình để đền!”

“Kiều bá bá, kỳ thật giữa ta và ngươi vốn không có oán cừu, ngươi hoàn toàn có thể lựa chọn không giết ta.”

“Nằm mơ! Nữ nhi ta là vì ngươi mà mất tích, ngươi phải chịu toàn bộ trách nhiệm!”

“Được rồi, được rồi!” Nghe lời nói cứng rắn kia, Vân Nguyệt cuối cùng buông tay. Đối với kẻ cố chấp như vậy, nàng cũng lười tranh cãi.

“Kỳ thực Nguyệt Nhi cảm thấy, chuyện này nếu muốn trách, chỉ có thể trách Kiều bá bá ngươi và vị hôn phu của Kiều tiểu thư.”

“Ngươi có ý gì?” Trái tim Kiều Khải Hoa như bị siết chặt. Lời nói vừa rồi… chẳng phải là đang ám chỉ Lăng Thanh Nguyệt thực sự biết tung tích nữ nhi hắn, thậm chí — liệu có phải chính nàng đã ra tay?

“Ý ta là, vị hôn phu của Kiều tiểu thư không đáng tin cậy. Một nam nhân như vậy, dù có mang tới trước mặt ta, ta cũng thấy bẩn thỉu, thật không hiểu Kiều tiểu thư sao lại nhìn trúng hắn.

Còn nữa, nếu không phải Kiều bá bá ngươi một mực nuông chiều dung túng nàng, khiến nàng mỗi khi không vừa ý liền dùng giết chóc để giải quyết vấn đề, thì e rằng nàng cũng không chết đến mức ấy.”

“Nàng… chết rồi?!” Kiều Khải Hoa đau đớn nhìn Vân Nguyệt. Nguyên bản hắn còn giữ lại một tia hy vọng, thế nhưng lời nàng như lưỡi dao sắc bén, khiến hy vọng kia hoàn toàn vỡ tan.

“Ngươi… thật sự là ngươi giết nàng?” Lúc này, cơn giận dữ ban đầu biến thành nộ hỏa chân chính.

“Dù sao Kiều bá bá ngươi cũng muốn giết ta, vậy thì ta có giết nàng hay không cũng đâu còn quan trọng nữa.” Vân Nguyệt vẫn mỉm cười, nụ cười thong dong và lãnh đạm từ đầu đến giờ không hề thay đổi.

“Vậy thi thể nàng đâu? Thi thể ở đâu?” Kiều Khải Hoa gần như run rẩy mà hỏi. Nàng là nữ nhi duy nhất của hắn, dù từng cưng chiều quá mức, nhưng hắn tuyệt đối không ngờ nàng – một cao thủ huyền cửu cấp – lại có thể chết dưới tay một kẻ bị coi là phế vật không có huyền lực.

Vừa dứt lời, hắn liền thấy trên tay Vân Nguyệt xuất hiện một chiếc nạp giới không biết từ đâu lấy ra.

Chiếc nhẫn ấy… hắn nhận ra không thể nhầm được. Bởi vì đó là tín vật Thánh cung ban cho, biểu tượng cho thân phận và địa vị – một chiếc nạp giới màu xanh lục.

Đó chính là quà lễ hắn đích thân trao cho nữ nhi vào ngày nàng cập kê.

Chỉ thấy Vân Nguyệt nhẹ nhàng khẽ động ngón tay, một thân ảnh từ trong nạp giới bị đẩy ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất, vang lên một tiếng “bịch” trầm đục.

Khi thấy rõ dung mạo người đang nằm bất động kia, Kiều Khải Hoa không kiềm được mà gầm lên một tiếng đầy thê lương và phẫn nộ.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 166: Yêu nữ vẫn là thần tiên?


“Mộng La… Mộng La!”

Ban đầu, Kiều Khải Hoa còn không dám tin. Thi thể khô đét nằm trên đất kia, thật sự là nữ nhi mà hắn yêu quý nhất. Nhưng khi hắn định thần nhìn rõ bộ y phục và trang sức trên thân thể đó, thì không thể nào chối bỏ được sự thật phũ phàng nữa. Hắn nhào đến bên Kiều Mộng La, cả người run rẩy như sắp đổ gục.

“Được rồi, giờ ta đã trả lại nữ nhi cho ngươi. Vậy giờ ngươi có thể tha cho ta chứ?” Vân Nguyệt lạnh nhạt nói, ánh mắt không hề mang lấy một tia cảm xúc.

Từng tia lo lắng sớm đã bị cơn phẫn nộ che lấp. Răng nghiến chặt gần như phát ra tiếng rắc rắc, Kiều Khải Hoa nhìn nàng với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Ngươi đã làm gì? Vì sao con bé lại chết thê thảm như vậy?”

Vân Nguyệt nhíu mày, thản nhiên đáp: “Ban đầu ta đã rời đi, là nàng đuổi theo muốn giết ta. Ta chỉ là khi nàng chạm đến ta thì hút lấy tinh khí thần của nàng mà thôi.”

“Ngươi rốt cuộc là ai?”

Đến lúc này, nếu hắn còn tin rằng người trước mặt là đồ bỏ Lăng Thanh Nguyệt năm xưa, thì hắn chính là kẻ đại ngu.

Lăng Thanh Nguyệt mà hắn biết, ngoài hình dáng giống hệt, không còn chút gì giống nữ tử trước mặt này cả.

Nhưng đối phương rõ ràng không muốn nói thẳng ra.

Nghe Kiều Khải Hoa hỏi, Vân Nguyệt nở nụ cười: “Đương nhiên là Lăng Thanh Nguyệt. Trước kia chúng ta chẳng phải đã gặp nhau rất nhiều lần sao?”

Nói rồi, nàng còn thản nhiên nhắc lại từng lần chạm mặt giữa nàng và hắn, giọng điệu nhẹ nhàng, như đang kể lại chuyện vui.

Nàng thích cảm giác này – nhìn địch nhân ngơ ngác không biết bản thân rơi vào cạm bẫy khi nào, hoàn toàn mù mờ, mơ hồ bất an.

Thấy Kiều Khải Hoa rối loạn tâm trí, nàng thầm thấy khoái chí.

Ánh mắt Kiều Khải Hoa gắt gao nhìn nàng, nếu ánh mắt có thể giết người, nàng đã chết không biết bao nhiêu lần.

Cuối cùng, hắn cũng không thể không thừa nhận – người này đúng là Lăng Thanh Nguyệt. Chỉ là hắn không thể hiểu được, nàng từ khi nào học được những tà môn công pháp đáng sợ như vậy.

Ôm thi thể nữ nhi vào lòng, Kiều Khải Hoa giận dữ gào lên: “Đã như vậy, ngươi hãy để mạng lại đi! Ta sẽ khiến ngươi chết thê thảm gấp mười lần con ta!”

“À? Vậy sao?” Vân Nguyệt cười khẽ. “Nếu là ta, đã yêu con gái như vậy, thì chi bằng chết theo nàng, còn hơn.”

“Vô tri tiểu bối! Chịu chết đi!”

Tiếng quát vừa rơi xuống, Kiều Khải Hoa lập tức lao đến xuất chiêu tấn công.

Ngay lúc ấy, Vân Nguyệt âm thầm niệm chú, trong tích tắc đối phương ra tay, nàng đã nhanh như chớp nắm lấy tay hắn.

Trước mắt Kiều Khải Hoa bỗng tối sầm, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, hắn đã bị kéo ra khỏi Huyền Vương trạm dịch, đưa tới một nơi hoàn toàn xa lạ – một không gian mỹ lệ tựa như mộng cảnh.

Khắp nơi tràn đầy linh khí, hoa lạ cỏ quý nở rộ khắp nơi. Ở phía xa, có một hồ nước mênh mông không thấy bờ, không cần xuống nước cũng có thể cảm nhận linh khí dạt dào tỏa ra từ đó.

Chính bởi khí tức ấy, nơi đây mới có thể nuôi dưỡng nên những kỳ hoa dị thảo tươi tốt đến như vậy.

Suốt đời này, hắn chưa từng thấy qua nơi nào mỹ lệ đến mức này.

Nhìn về phía trước, thấy Lăng Thanh Nguyệt mỉm cười đứng đó, hắn đột nhiên dâng lên một ý niệm – chẳng lẽ… mình đã vô tình chọc vào một vị thần tiên?

Thấy hắn còn đang ngơ ngác, Vân Nguyệt hảo tâm lên tiếng: “Trong trạm dịch bất tiện giao đấu, đây là không gian do linh lực ta tạo ra, đủ để chúng ta đánh một trận cho thoải mái. Ở đây, ta cũng có thể dùng toàn bộ chiêu thức.”

“Kiều bá bá, đừng ngây người nữa, tập trung tinh thần mà ra chiêu đi!”

Nói dứt lời, Vân Nguyệt tung người bay lên, một chưởng mạnh mẽ chụp thẳng về phía Kiều Khải Hoa.

Luồng áp lực khổng lồ từ nội lực nàng phóng ra lập tức ép tới khiến hắn nghẹt thở…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 167: Kinh hãi gặp Hỗn Nguyên Thiên Tinh


Kiều Khải Hoa trong lòng chấn động kịch liệt.

Loại lực lượng này tuyệt đối không phải huyền lực, thế nhưng lại cường hãn đến mức khiến người ta không thể coi thường.

Lấy lại tinh thần, khi Kiều Khải Hoa còn chưa kịp dò xét chiêu thức của Vân Nguyệt thì chỉ đành vội vàng tránh né.

Ngay lúc hắn cảm nhận được sức mạnh kia đang ập đến, vị trí vừa rồi hắn đứng đã sớm bị cỗ khí tức cường hãn ấy xung kích đến mức bùn đất tung bay.

Kiều Khải Hoa kinh hãi quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nơi đó đã biến thành một hố sâu phủ đầy bùn đất. Ngay sau đó, trong lòng hắn càng thêm khiếp sợ.

Chỉ thấy nơi bùn đất tung bay do một chưởng vừa rồi của Vân Nguyệt tạo thành, trong chốc lát, hoa cỏ đã mọc trở lại, hơn nữa còn tươi tốt đến mức khiến người mê đắm, thậm chí còn hơn cả lúc trước.

Linh lực không gian? Vì sao hắn chưa từng nghe nói đến?

Nữ tử tên Lăng Thanh Nguyệt này đã lợi hại đến như thế, vậy cớ gì trước kia luôn bị di nương và đám tỷ muội thứ xuất bắt nạt?

“Đừng nhìn nữa! Nếu nơi này xảy ra giao tranh thì sẽ bị hủy mất, vậy thì ta thà cùng ngươi động thủ tại trạm dịch còn hơn. Nơi này, chính là nơi ta yêu thích nhất.”

Kiều Khải Hoa đang định hỏi Vân Nguyệt rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào, thì đột nhiên trong lòng hồ nước dần hiện lên một vệt ánh sáng đỏ rực rỡ lóa mắt. Tuy rằng chỉ lóe lên trong chớp mắt rồi biến mất, nhưng hắn lại chân chân thật thật cảm nhận được một sức mạnh khổng lồ.

Thứ đó tuy hắn chưa từng thấy qua, nhưng trừ ma khí trên người hắn lại có phản ứng.

Đây chính là vật mà mỗi một đệ tử có địa vị trong Thánh cung đều được sư tôn giao phó, lệnh cho mang theo bên mình. Chỉ cần gặp được Hỗn Nguyên Thiên Tinh, vật này sẽ lập tức phát sinh rung động mạnh mẽ, sau đó thông qua sóng địa chấn mà triệu tập các đệ tử Thánh cung khác đến tiếp ứng.

Chính là Hỗn Nguyên Thiên Tinh!

Cảm nhận được trừ ma khí rung động mãnh liệt, Kiều Khải Hoa gần như không dám tin tưởng vào mắt mình.

Chiếc vòng tay mang theo trừ ma khí ấy đã đi theo hắn suốt mười năm qua, cho dù gặp yêu quái cũng chưa từng có phản ứng kịch liệt đến thế.

Có thể khiến trừ ma khí phát ra loại chấn động này, chỉ có Hỗn Nguyên Thiên Tinh.

Hỗn Nguyên Thiên Tinh là ma vật âm tà chí cực của thiên hạ, mà chủ nhân của nó, chính là địch nhân lớn nhất của Thánh chủ – Xích Diễm.

Xích Diễm hiện tại còn chưa đủ mạnh, vì vậy Thánh cung mới có thể liên hợp các giáo chúng tiêu diệt hắn trong một lần hành động.

Nhưng nếu Xích Diễm một khi có được Hỗn Nguyên Thiên Tinh, thì đừng nói đến giáo chúng, ngay cả Thánh chủ cũng không phải là đối thủ của hắn.

Chỉ là hắn không hiểu nổi, Hỗn Nguyên Thiên Tinh đã biến mất hơn ba nghìn năm, Thánh chủ hao phí vô số nhân lực vật lực mà vẫn không thể tìm thấy, vậy vì sao vật này lại đột nhiên xuất hiện trong tay Lăng Thanh Nguyệt?

Nữ tử này nhìn thế nào cũng chỉ mới mười mấy tuổi, nàng làm sao có thể lấy được Hỗn Nguyên Thiên Tinh?

Còn nữa, nay Hỗn Nguyên Thiên Tinh đã xuất thế, liệu Xích Diễm có phát hiện ra hay không? Nữ tử này có quan hệ gì với Xích Diễm chăng?

Trong lòng Kiều Khải Hoa dấy lên muôn vàn suy nghĩ rối ren.

Cuối cùng, hắn đoán rằng Xích Diễm hẳn vẫn chưa có được Hỗn Nguyên Thiên Tinh. Bởi nếu hắn đã có trong tay vật ấy, ắt hẳn đã không còn kiêng dè Thánh cung.

Đến hiện tại hắn vẫn chưa dám lộ diện, vẫn còn đang cùng Thánh cung chơi trò mèo vờn chuột, điều đó đủ để chứng minh hắn vẫn chưa chiếm được vật kia.

“Yêu nữ, ngươi rốt cuộc là ai? Làm sao ngươi lại có được Hỗn Nguyên Thiên Tinh?”

Vân Nguyệt vừa nghe Kiều Khải Hoa nói ra được tên Hỗn Nguyên Thiên Tinh, trong lòng chấn động, một cỗ sát ý cuồn cuộn dâng trào.

“Ngươi làm sao biết được ta có Hỗn Nguyên Thiên Tinh?” – Vân Nguyệt hỏi.

“Bởi vì ta có Thánh cung thần khí, có thể cảm ứng được lực lượng của Hỗn Nguyên Thiên Tinh. Yêu nữ, mau giao Hỗn Nguyên Thiên Tinh cho ta!”

“Giao cho ngươi? Dựa vào cái gì?”

“Chỉ dựa vào việc đây là vật của Thánh cung, còn ngươi lại là kẻ trộm Thánh cung bảo vật!”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 168: Yêu nữ, đi chết đi!


Liền nên trả lại cấp Thánh cung!

Đã Hỗn Nguyên Thiên Tinh không hề rơi xuống tay Xích Diễm, nói rõ rằng yêu nữ này với Xích Diễm chẳng thuộc một đường. Như vậy, hắn nhất định mong ý nghĩ biện pháp đem Hỗn Nguyên Thiên Tinh giao cấp cho Thánh chủ mới.

“Đánh rắm! Vật này chính là gia truyền của chúng ta, khi nào biến thành ngươi Thánh cung!”

“Yêu nữ, bản sứ xin khuyên ngươi rằng, tối hảo không mong muốn đối lập với Thánh cung. Liền tính ngươi lại lợi hại, cũng không khả năng là đối thủ của Thánh cung.”

Nếu là trước, nàng còn đùa giỡn với tâm tư của Kiều Khải Hoa, chẳng hiểu sao hắn lại có thể nói ra Hỗn Nguyên Thiên Tinh lúc này, thì Vân Nguyệt trong lòng chợt hiện một vẻ bối rối, sau đó liền không còn tinh tâm đùa giỡn.

Hắn tuyệt không thể để cho thân phận của Xích Diễm bại lộ, vì biết rằng Xích Diễm người thì tất bật phải chết!

Trong khoảnh khắc đó, Kiều Khải Hoa chấn kinh sững sờ, trong khi chân khí của Vân Nguyệt trong cơ thể bất chợt tăng vọt, khiến khoảng cách an toàn vốn có giữa nàng và Kiều Khải Hoa chỉ là một cái sơ sẩy, sớm khiến chân khí cường đại đẩy hắn lui về phía sau.

Ta thiên! Này nữ nhân tuy sở hữu thực lực thế nhưng lại đạt đến cảnh giới thần huyền.

Thầm nghĩ trong lòng một tiếng không tốt, Kiều Khải Hoa cuối cùng tập trung khởi một trăm hai mươi ngàn phân tinh thần bắt đầu nghênh chiến.

“Yêu nghiệt, đi chết đi!”

Có lẽ do sư tôn lầm, hay cũng hoặc vì Xích Diễm tránh né Thánh cung truy sát biến hóa thành một tên nữ tử, dù sao cho dù thế nào, chiếm được Hỗn Nguyên Thiên Tinh cũng chính là của ma vật kia.

Kiều Khải Hoa gặp Vân Nguyệt vừa nghe tên Xích Diễm liền ánh mắt lộ ra hung quang, tự nhiên mà thôi coi nàng như Xích Diễm, hay chẳng hạn là một trong những hộ pháp của Xích Diễm kia.

Đối mặt với thế công ác liệt của Vân Nguyệt, Kiều Khải Hoa một bên thuận thế triều hậu phương bay đi, một bên ngưng tụ khởi huyền lực.

Cơ hồ liền tại hắn vừa nói chuyện đồng thời, trong hồ nước vô số giọt nước đáp lại lập tức ngưng tụ thành băng, bám vào màu xanh lá của chi khí thiên huyền, lấy ùn ùn kéo đến xu thế triều, khiến Vân Nguyệt bay đi.

Thiên huyền cửu cấp thủy hệ!

Tuy rằng trước đây đã từng nghe Lăng Thanh Vân khoe khoang rằng sư phụ tuổi trẻ của nàng chính là thiên huyền đỉnh cao, nhưng tận mắt chứng kiến, ngày nay khí thế cửu cấp của nàng đích xác so với hộ vệ thiên huyền thất cấp cũng lợi hại không kém.

“Huyễn thật thuật!” Vân Nguyệt trong lòng mặc niệm trong 《 càn khôn bí lục 》, khi vô số bông tuyết gần như xuyên thủng thân thể nàng, chốc lát biến mất ngay tại chỗ.

Kiều Khải Hoa sững sờ, không kịp bày tỏ kinh ngạc, lập tức lại một lần nữa thúc đẩy huyền lực dùng hồ nước ngưng tụ thành vô số bông tuyết tụ tập quanh thân, để ngăn chặn chúng lọt vào trong lúc Vân Nguyệt bất chợt tập kích.

“Tận trời kinh hồng, sát phạt cửu thiên!”

Này là Vân Nguyệt trước giờ chưa từng có, lần đầu tiên sử dụng chiêu thức giết chóc trong 《 càn khôn bí lục 》. Chiêu thức ấy trông có vẻ đơn giản nhưng uy lực lại vô cùng cực đại, hơn nữa tùy theo sự tăng trưởng của nội lực, kỳ lực công kích càng lúc càng lớn.

Một trận hàn mang thoáng hiện ra, kiếm khí nổ tung như lốc xoáy, cao tốc lượn vòng, xé rách không khí, dùng phách thiên che xu thế triều của Kiều Khải Hoa cứng đối cứng vỗ tới.

“Công! Con mắt xanh lục băng rắn, ra!”

Kiều Khải Hoa một bên ngưng tụ huyền lực mang chi khí của Vân Nguyệt để phản công, một bên lại kêu gọi chính mình triệu hoán thú.

Trong huyễn ảnh đại lục, chỉ cần huyền lực đến thiên huyền trở lên của cường giả mới có cơ hội đụng đến chính mình, để ký kết vẫy gọi khế ước.

Mà Kiều Khải Hoa triệu hoán thú liền từ đâu đó bất ngờ chui ra, nhãn cầu của nó trình bày màu xanh lá, toàn thân pha trộn giữa đỏ và xanh xen nhau, có đủ dài hơn mười thước, và rộng nửa thước cự mãng.

Chỉ gặp nó xuất hiện vô căn cứ, bay lên trời, như con giao long xoay tròn, bay nhanh xoay tròn như cưa điện, lao thẳng về phía Vân Nguyệt. Kia trương miệng nó to như bồn máu, có thể thấy rõ ràng răng nọc phát ra ánh lục màu đỏ ám quang.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 169: Biến thái kỳ môn bát quái trận


Tiếp nối, một luồng sương mù màu xanh lục từ miệng con cự mãng kia phun ra.

Vân Nguyệt vừa thấy, lập tức phi thân trở lại, né tránh.

Chỉ nhìn thoáng qua nơi làn sương mù ấy vừa chạm tới, hoa cỏ lập tức khô héo, hóa thành tro bụi, khiến lòng nàng chợt dâng lên một tia bực bội.

Dựa vào! Đều là triệu hoán thú, vì sao nàng lại không có?

“Quấn quanh thuật! Cửu cung trận!” Vân Nguyệt đồng thời thi triển hai loại pháp thuật mới học.

Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ linh lực trong không gian lập tức khiến thảo mộc phản ứng như được triệu gọi, điên cuồng sinh trưởng. Vừa mới chỉ cao đến mắt cá chân, vậy mà thoáng chốc đã dâng lên đến tận bụng.

Những đại thụ xanh rì um tùm, trong khoảnh khắc bỗng hóa thành vũ khí giết người.

Chỉ thấy các nhánh cây lớn của đại thụ bắt đầu mọc vươn điên cuồng, sau đó từng nhánh, từng nhánh liền biến thành thanh kiếm sắc bén, lao vút về phía Kiều Khải Hoa và con băng xà mắt xanh.

Kiều Khải Hoa mơ tưởng dùng linh lực trong hồ nước suối làm vũ khí, nhưng khi vận chuyển huyền lực, nước suối không xuất hiện mà thay vào đó là từng vũng bùn đen đặc như mực đổ lên mặt đất, nhanh chóng biến nơi đó thành một đầm lầy.

Đầm lầy càng lúc càng sâu, thoáng chốc đã vượt qua bụng hắn.

Kiều Khải Hoa đại kinh, không dám tiếp tục mạo hiểm sử dụng hồ nước, chỉ đành vận khởi huyền lực, phi thân thoát đi.

Bên kia, tình cảnh của con băng xà mắt xanh cũng chẳng khá hơn chủ nhân nó là bao.

Tuy nó sở hữu lực lượng kinh người, toàn thân kịch độc, nhưng những loài hoa cỏ kia lại như hóa cuồng phong.

Cỏ xanh kết lại thành từng bó, như dây thừng tráng kiện, từng lượt quấn chặt lấy nó, mưu toan trói chặt thân thể dài lớn.

Tứ phía nhánh cây từ các đại thụ đồng loạt tấn công, cả trăm ngàn nhánh ập tới. Tuy có huyền lực hộ thể, nhưng trong lúc sơ hở, vẫn không tránh khỏi bị đâm trúng vài nơi.

Những đóa hoa vốn mềm mại xinh đẹp, giờ đây từng đóa từng đóa đều hóa thành hoa ăn thịt người, chỉ cần cỏ xanh quấn được mục tiêu, lập tức liền cắn mạnh một ngụm.

Con băng xà mắt xanh bị cắn đến nỗi phát ra tiếng gầm rít nặng nề, từng đợt rít lên tê dại.

Nó không ngừng đong đưa thân thể cao lớn, muốn lao lên không trung, nhưng vừa thoát khỏi một bó cỏ xanh, liền lại bị vô số bó khác quấn quanh.

Dù nó không ngừng phun ra khói độc, khiến vô số nhánh cây và hoa cỏ tiếp cận bị tiêu hủy trong chốc lát, nhưng khói độc có hạn, hơn nữa lại tiêu hao huyền lực. Trong khi đó, thảo mộc nơi này dưới sự tẩm bổ của linh lực nước suối, lại có thể vô hạn sinh trưởng.

Nhìn thấy con băng xà mắt xanh vùng vẫy chống cự, lòng Kiều Khải Hoa chậm rãi chìm xuống.

Những công kích tuy dày đặc nhưng không trí mạng kia, bọn hắn tuy có thể chống đỡ, nhưng lại không ngừng tiêu hao huyền lực. Đến cuối cùng, không đợi Vân Nguyệt động thủ, chính bọn họ cũng sẽ vì huyền lực cạn kiệt mà chết.

Ngước nhìn bầu trời, trong lòng Kiều Khải Hoa càng thêm giá lạnh.

Ngay khi phát hiện ma khí cùng Hỗn Nguyên Thiên Tinh, hắn đã phát tín hiệu cầu cứu đến Thánh chủ cùng các đệ tử Thánh cung. Nếu là ở bên ngoài, lấy thần uy của Thánh chủ, chỉ e giờ đã đến nơi.

Nhưng nơi này là linh lực không gian của Vân Nguyệt, hoàn toàn cách biệt với ngoại giới. Đừng nói đến ma khí, ngay cả lực lượng to lớn do Hỗn Nguyên Thiên Tinh phát ra, ngoại giới cũng không hề cảm ứng được.

Quấn quanh thuật, cửu cung thuật, huyễn thật thuật… Vì sao những cái tên này nghe quen tai đến vậy?

Đột nhiên, Kiều Khải Hoa như bị sét đánh ngang tai.

“《Càn Khôn Bí Lục》! Ngươi cái ác ma này, lại dám ăn cắp 《Càn Khôn Bí Lục》 của Càn Khôn Học Viện!”

Ngay khoảnh khắc Kiều Khải Hoa phân tâm, một nhánh cây không chút lưu tình đâm thẳng vào thân thể hắn.

Những nhánh cây ấy đều chứa đựng nội lực của Vân Nguyệt, khiến hắn kêu lên một tiếng thảm thiết, không dám tiếp tục phân thần.

Mẹ kiếp! Vận khí hắn lại có thể xui xẻo đến thế này!
 
Back
Top Bottom