Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc

Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 340: Biến số (2)



- Hóa ra là như vậy!

Chu Minh Hạo hiểu rõ gật gật đầu,

- Nhưng bây giờ chính là thi đàn đê giai phiền toái. Hàng ức thi đàn. Cho dù

chúng ta có hơn trăm tu sĩ Tử Phủ. Trần hiền chất, ngươi có hiểu ý ta không?

- Ý của Chu tiền bối là...

- Ý ta, ta muốn ngươi trở thành lính cứu hỏa cho cuộc chiến này!

- Lính cứu hỏa?

Trần Đạo Huyền đại khái biết rõ dụng ý của Chu Minh Hạo, nhưng vẫn hỏi

một câu,

- Không biết Chu tiền bối chỉ là...

- Mặc dù khu phòng thủ 43 các ngươi có ngươi tọa trấn. Thi đàn không thể

vượt qua tường thành một bước. Nhưng các khu phòng ngự khác, Trong trận

chiến phòng ngự lần này, vẫn tràn ngập nguy cơ. Ta muốn ngươi bận tâm đến

phòng tuyến của thương châu tiên thành, tùy thời trợ giúp tất cả phòng khu!

- Cái này...

Sắc mặt Trần Đạo Huyền do dự.

- Yên tâm, an toàn của ngươi, ta sẽ phái người bảo vệ, ngươi chỉ cần phụ

trách tiêu diệt thi đàn cấp thấp là được!

Dứt lời.

Chu Mộ Bạch ở một bên cười mở miệng nói,

- Không biết ta đến làm hộ vệ cho Trần huynh, có thể làm cho ngươi yên

tâm?

Trần Đạo Huyền nhìn Chu Mộ Bạch một cái, cười nói,

- Chu huynh hộ vệ, ta tự nhiên là yên tâm!

Nói xong, ngược lại nhìn về phía Chu Minh Hạo,

- Chu tiền bối, ý của ngươi là do ta và Chu huynh thành lập một đội cứu viện

chiến trường chuyên dụng, chuẩn bị tùy thời nhúng tay vào khu phòng ngự sắp

phá, giảm bớt áp lực cho những khu phòng ngự này?

- Đúng!

Chu Minh Hạo gật gật đầu.

- Vì phòng ngừa thi đàn phái thi phó Tử Phủ đỉnh cấp tập kích ngươi. Ta bảo

Mộ Bạch hộ vệ ngươi an toàn.

Nghe điều này.

Trần Đạo Huyền cuối cùng cũng hiểu được ý của Chu Minh Hạo.

ể ể ắ ễ

Hiển nhiên, biểu hiện hôm nay của hắn ở khu phòng thủ 43, kinh diễm Chu

Minh Hạo, làm cho hắn sinh ra ý nghĩ có thể bảo vệ Thương Châu tiên thành.

- Nguyên bản, ta cho rằng bất luận làm thế nào, hy vọng bảo vệ Tiên Thành

Thương Châu của chúng ta đều vô cùng xa vời, nhưng trận chiến hôm nay,

chúng ta lại tiêu diệt năm mươi triệu thi đàn của địch nhân!

- Chỉ cần chiến đấu thêm mười lần nữa, thi đàn tất nhiên sẽ không còn một

mống.

- Mà Trần hiền chất ngươi, chính là biến số lớn nhất trong trận chiến này của

chúng ta! Bất luận là ta, hay là địch nhân, trước đây đều không nghĩ tới, ngươi

lại nắm giữ thủ đoạn quần công kh*ng b* như vậy!

......

Sau trận chiến.

Trị liệu quân tốt bị thương, tu sĩ đã chết trận, đốt xác chết, tránh cho sau khi

bị âm sát khí xâm nhập, một lần nữa hóa thành cương thi.

Các khu vực phòng thủ khác nhau, những công việc này đang được tiến

hành một cách có trật tự.

Trận chiến này mặc dù tiêu diệt hơn năm ngàn vạn cương thi, nhưng số

lượng tu sĩ bị tổn hại, cũng cao tới gần mười vạn.

Tuy nói liên quân Thương Châu có mấy trăm vạn, nhưng hơn mười vạn,

Phần lớn đều là tinh nhuệ luyện khí hậu kỳ và Trúc Cơ kỳ.

Có thể nói.

Trận chiến này cũng làm cho toàn bộ liên quân Thương Châu bị thương tới

tận gân cốt.

Đương nhiên, bên trong tất cả các khu phòng thủ, tổn thất nhỏ nhất, chính là

khu phòng thủ 43, không có thương vong!

Tu sĩ khu phòng thủ 43, suốt mười canh giờ, tất cả đều đang xem Trần Đạo

Huyền một mình biểu diễn.

Thế cho nên gần hai khu phòng ngự, đều bởi vì Trần Đạo Huyền tồn tại mà

áp lực giảm mạnh, tu sĩ tổn hại cũng rất ít ỏi.

Vì vậy.

Tu sĩ ba khu phòng ngự này, đối với Trần Đạo Huyền có thể nói là cảm kích

không thôi.

......

- Chu huynh, ta chỉ là khôi phục chân nguyên, ngươi không cần phải cứ theo

ta.

Nhìn thấy Chu Mộ Bạch đi theo phía sau hắn một tấc cũng không rời, Trần

Đạo Huyền bất đắc dĩ nói.

- Điều này không thể.

ắ ầ

Chu Mộ Bạch cười lắc đầu,

- Trước khi trận chiến này kết thúc, ta là hộ vệ bên người ngươi, ai muốn

động ngươi, phải vượt qua thi thể của ta, ngươi khôi phục lại của ngươi, ta hộ

pháp cho ngươi!

Thấy bộ dáng này của hắn, Trần Đạo Huyền cười khổ chắp tay,

- Làm phiền Chu huynh!

- Không cần phải khách khí.

Bước vào trong một tòa động phủ được kiến tạo trên chủ linh nhãn của

Thương Châu tiên thành.

Trần Đạo Huyền tranh giành từng giây từng phút bắt đầu khôi phục chân

nguyên.

Đại chiến lần này, mặc dù hắn ở trước mặt mọi người đại phát thần uy,

nhưng không có nghĩa là chân nguyên của hắn thật sự hùng hậu như vậy.

Trần Đạo Huyền ỷ lại, là pháp khí bản mạng đặc thù của hắn, tam phẩm tạo

hóa bạch liên mà thôi.

Tiêu hao dài tới mười canh giờ.

Tam phẩm Tạo Hóa Bạch Liên đại khái tiêu hao chân nguyên không đến một

phần năm dự trữ, còn lại bốn phần năm.

Nói cách khác.

Loại chiến đấu cường độ này, Trần Đạo Huyền nhiều nhất có thể chống đỡ

năm ngày năm đêm.

Nếu dùng Hồi Nguyên Đan, thời gian chống đỡ càng lâu.

Nói cách khác, nếu liều mạng tiêu hao, thi đàn thật đúng là không tiêu hao

được Trần Đạo Huyền.

Dù sao đối thủ của thi đàn cũng không phải một m*nh tr*n Đạo Huyền.

Trần Đạo Huyền nếu duy trì màn mưa kiếm khí năm ngày năm đêm, phỏng

chừng sơ bộ, Ít nhất có thể chém giết gần ức thi đàn.

Sát thương kh*ng b* như vậy, không sai biệt lắm một người gánh hai ba

mươi phòng khu.

Kiếm tu như Chu Mộ Bạch và Trương Huyền Lăng, bao gồm cả tu sĩ Tử Phủ

khác, cũng có thể làm được sát thương diện tích lớn như vậy.

Nhưng lại không làm được lâu dài như Trần Đạo Huyền!
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 341: Mồi nhử lúng túng



Ti Vũ Kiếm Ý của Trần Đạo Huyền, vốn am hiểu quần công, hắn kỳ thật

cũng không có lừa gạt Dương Lâm Uyên, màn mưa kiếm khí tiêu hao chân

nguyên. Vốn là tiêu hao chân nguyên thấp hơn nhiều so với pháp thuật phạm vi

lớn mà các tu sĩ khác sử dụng.

Hơn nữa pháp khí bản mạng của hắn là tam phẩm Tạo Hóa Bạch Liên, mới

tạo thành chiến tích kh*ng b* như thế.

Hai điều kiện này thiếu một, Trần Đạo Huyền cũng không làm được trình độ

như hôm nay.

Bên trong động phủ.

Linh khí nồng đậm tinh thuần, bị Trần Đạo Huyền nhanh chóng luyện hóa,

lại nhanh chóng cất giữ vào tam phẩm tạo hóa bạch liên.

Đan Điền Khí Hải trung ương, một đóa hoa sen trắng lẳng lặng lơ lửng.

Theo chân nguyên rót vào, đóa hoa sen này tản mát ra bạch quang trong

suốt, đem đan điền khí hải của Trần Đạo Huyền chiếu rọi càng thêm sáng ngời,

ngay cả tinh mang phía trên cũng bị che lấp.

Thời gian trôi qua từng chút một.

Bên ngoài Thương Châu tiên thành, thi đàn lại tụ tập lại đây.

Hiển nhiên, chúng nó cũng không chuẩn bị cho tu sĩ thời gian khôi phục.

Trong khoảng thời gian rút quân, nghĩ đến người chỉ huy của chúng, đã nghĩ

ra cách đối phó với biến số Trần Đạo Huyền.

......

Vùng biển tây nam Vạn Tinh Hải.

Một chiếc Linh Chu bề ngoài có vẻ xanh biếc, nhanh chóng xẹt qua bầu trời,

tựa như một đạo lưu quang.

Trên Linh Chu.

Một nữ tu tay trái cầm kiếm, lặng lẽ đứng trên boong tàu, nhìn thẳng về phía

trước.

Nữ tu này dáng người cao gầy, mặc một thân sa y màu xanh nhạt, khuôn mặt

lãnh diễm, trong đôi mắt đẹp mơ hồ truyền ra một tia lợi hại.

- Sư tỷ.

Phía sau, một tỳ nữ mặc sa y màu vàng nhạt, nhỏ giọng,

- Vì sao ngài phải tiếp nhận chức mồi nhử, lấy quan hệ của ngài và tông chủ,

hoàn toàn có thể...

Chưa đợi nàng nói xong, vẻ sắc bén trong mắt thanh y nữ tu rút đi, ôn nhu

nói,

ế ể

- Thi loạn Thương Châu càng ngày càng nghiêm trọng. Nếu không thể sớm

trừ bỏ Thần Tuyệt lão ma. Trong khoảng thời gian này, có bao nhiêu phàm nhân

vô tội và tu sĩ chết.

Nói đến đây, thanh y nữ tu thở dài một tiếng.

- Sư tỷ, ngài nhân từ như vậy, đáng tiếc đệ tử trong tông luôn lầm tưởng

ngươi sát tâm quá nặng, không thích hợp đảm nhiệm chức thiếu tông chủ.

Nữ tu mặc sa y màu vàng nhạt, dường như đang bất bình vì thanh y nữ tu.

- Người ta giết, tất cả đều là người nên giết! Tự nhiên không có gì để do dự,

Thanh y nữ tử sắc mặt kiên định,

- Hơn nữa, những gì ta đã làm, tại sao phải quan tâm đến ánh mắt của người

khác!

- Sư tỷ...

- Được rồi, không nói những lời mất hứng này,

Thanh y nữ tu giữ lấy ngọc thủ của nữ tu sa y màu vàng nhạt, cười nói,

- Ta đã nói với ngươi, ngươi đã nhớ hết?

- Yên tâm đi!

Nghe vậy, nữ tu áo lụa màu vàng nhạt vỗ vỗ ngực nhỏ, đảm bảo nói.

Tựa hồ không quá yên tâm, thanh y nữ tu lại phân phó một lần nữa.

Thẳng đến khi sa y màu vàng nhạt nữ tu có chút không kiên nhẫn, thanh y

nữ tu lúc này mới từ bỏ.

- Sư tỷ, ta nghe nói Thần Tuyệt lão ma vô cùng hung hãn. Năm đó tông môn

có một vị Nguyên Anh Chân Quân đã bỏ mạng trong tay hắn, lấy ngươi làm

mồi nhử, vạn nhất Trấn Hải Điện điện chủ thất thủ....

- Ngươi nha, quan tâm đâu đâu

Thanh y nữ tu điểm điểm trán đối phương,

- So với tiểu sư thúc thất thủ, ta càng lo lắng Thần Tuyệt lão ma không ra

tay.

- Sẽ không đi, với tu vi Tử Phủ viên mãn của ngươi, đem bộ hạ của hắn

chém giết, hắn đều không ra tay, cái này cũng quá có thể nhịn được!

- Không thể nhịn được, làm thế nào có thể tổ 400 năm trong một động thiên

bí cảnh.

Thanh y nữ tu nói đến đây, sức nhẫn nại đối với Thần Tuyệt lão ma, cũng có

chút kính nể.

Có thể làm tổ ở trong một cái động thiên nhỏ hẹp bốn trăm năm không di

chuyển, đích thật là một loại bản lĩnh.

Tự hỏi mình, bản thân nàng không thể làm điều đó.

ế ế ố ế

Chiếc Linh Chu màu xanh biếc này, Tốc độ so với linh hư chiến hạm của

Chu gia nhanh hơn gấp mười lần.

Vài ngày.

Thương Châu đã ở phía xa xa.

......

Thương Châu Tiên Thành.

- Trần Đạo Huyền! Có bản lĩnh ngươi đừng chạy!

Trên bầu trời.

Tôn Phù tức giận đến kêu to oa oa.

Năm ngày nay, Trần Đạo Huyền tựa như một con cá trích giảo hoạt, mỗi khi

có phòng khu nguy cấp, hắn liền trong nháy mắt bay đến khu phòng ngự kia,

một trận mưa kiếm khí bao phủ gần vạn trượng.

Tiêu diệt thi đàn hầu như không còn. Trong nháy mắt, khu phòng ngự lung

lay sắp đổ trở nên cố thủ như kim thang.

Năm ngày.

Tôn Phù mang theo một đám thi phó Tử Phủ hậu kỳ.

Nhưng hết lần này tới lần khác, bên cạnh Trần Đạo Huyền có Chu Mộ Bạch

bảo vệ, chỉ là mấy thi phó Tử Phủ hậu kỳ, căn bản không làm gì được Trần Đạo

Huyền.

Hơn nữa, Mỗi khu phòng ngự đều có một hoặc mấy vị tu sĩ Tử Phủ tọa trấn.

Đối phương tùy tiện ngăn cản kéo dài một chút, Trần Đạo Huyền đã biến

mất vô tung.

Ngay dưới loại tiêu diệt điên cuồng này, thi triều vây quanh ở Thương Châu

tiên thành, mắt thường có thể thấy được giảm bớt.

Đợi đến khi Trì Dao tiên tử chạy tới. Thi đàn vây quanh bên ngoài Thương

Châu Tiên Thành, chỉ còn có mấy chục triệu.

So với tình cảnh che khuất bầu trời cách đây năm ngày, quả thực là khác biệt

giữa trời đất.

- Sư tỷ, chỉ có chút thi triều này, Diệp Vô Đạo cư nhiên chạy tới?

Sa y màu vàng nhạt nữ tu nhìn thi triều bên ngoài Thương Châu tiên thành,

khó có thể tin.

Cảnh tượng trước mắt, Nhìn thế nào cũng là liên quân Thương Châu đè thi

triều ra mà đánh.

Tràng diện này, quả thực là phiên bản phóng đại của trận tác chiến với thi

đàn ở khu đông phủ Quảng An và thi đàn đảo Liên Hoa.

Nghe được sư muội nghi hoặc, Trì Dao tiên tử cẩn thận quan sát một phen,

rốt cục phát hiện nguyên nhân.

ầ ề

- Trần Đạo Huyền, ngon thì ngươi đừng chạy, chúng ta đường đường chính

chính đánh một trận! Đừng chạy!

Tôn Phù tức giận gào thét.

Nhìn thấy cảnh này.

Trì Dao tiên tử xấu hổ phát hiện, nàng làm mồi nhử sống, hình như bị một

kiếm tu xa lạ cướp đi.
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 342: Thân thể tiên nhân, bất diệt chi thể (1)



Hiển nhiên, không chỉ là Trì Dao, nữ tu mặc sa y màu vàng nhạt bên cạnh

cũng phát hiện ra cảnh này.

Bên trong Thương Châu Tiên Thành.

Màn mưa kiếm khí bao phủ, thi đàn bị thu hoạch chất đầy trên đất trống bên

ngoài Thương Châu Tiên Thành.

Tu sĩ cấp thấp đánh nước tương thì phóng thích pháp thuật hỏa thuộc tính

thiêu hủy hài cốt, để tăng hiệu suất sát thương của Trần Đạo Huyền.

- Sư tỷ, kiếm tu này, dường như cướp đi công việc của ngươi.

Nữ tu áo sa màu vàng nhạt chỉ vào Trần Đạo Huyền đại phát thần uy trên

tường thành Thương Châu tiên thành, lẩm bẩm nói.

- Ta biết.

Trì Dao tiên tử một thân thanh y lạnh nhạt nói.

Nàng tinh thông kiếm đạo, khi nhìn cảnh tượng trước mắt, đôi mày thanh tú

nhíu lại nói,

- Là Ti Vũ Kiếm Ý trong Thủy Hành Kiếm Ý, nhưng theo ghi chép trong

điển tịch tông môn, Ti Vũ Kiếm Ý mặc dù am hiểu quần công, nhưng cũng sẽ

không có uy năng lớn như vậy, nhất là tính bền bỉ của nó!

Không hổ là đệ tử chân truyền của Càn Nguyên Kiếm Tông, chỉ quan sát

không tới một nén nhang, Trì Dao liền phát hiện ra vấn đề ở chỗ.

Trần Đạo Huyền phóng thích kiếm khí vũ mạc, phạm vi quá rộng, kéo dài

quá lâu, hoàn toàn không phù hợp với lẽ thường.

Giải thích duy nhất chính là, cường độ thần thức và trữ lượng chân nguyên

của người này, vượt xa trình độ bình thường của Trúc Cơ tu sĩ.

Trần Đạo Huyền không nghĩ tới.

Cư nhiên có người chỉ quan sát một nén nhang hắn toàn lực thi triển thành,

liền đem thực lực chân thật của hắn sờ đến bảy bảy tám phần.

- Sư tỷ, chúng ta làm sao bây giờ?

- Yên lặng theo dõi kỳ biến!

Trì Dao trầm tư nói.

......

Thương Châu Tiên Thành.

Năm ngày nay, Tôn Phù bị Trần Đạo Huyền chơi trò vô lại, làm cho hắn gần

như bị kiệt sức.

Càng làm cho nó tuyệt vọng chính là, dưới sự tiêu hao kép của liên quân

Thương Châu và Trần Đạo Huyền, số lượng thi đàn sắp bị hao hết rồi.

ế ằ

Phải biết rằng.

Thi đàn khổng lồ là một trong những chỗ dựa lớn nhất để hắn dám rong chơi

ở Thương Châu.

Không nghĩ tới, hiện tại chỗ dựa này, cư nhiên bị một vị tu sĩ Trúc Cơ phế

bỏ.

Dù cho Trúc Cơ tu sĩ này là một vị kiếm tu, thực lực chân thật có thể so với

tu sĩ Tử Phủ.

- Trần Đạo Huyền! !

Tôn Phù cuối cùng cũng cảm nhận được sự phẫn nộ của đệ đệ khi đối mặt

với hắn.

Rõ ràng người này có thể dễ dàng bị hắn b*p ch*t, nhưng đối phương không

chỉ quỷ dị, hơn nữa tốc độ cực nhanh.

Hơn nữa có Chu Mộ Bạch làm thiếp thân hộ vệ, Cho dù Tôn Phù tập kết

chín thi phó Tử Phủ hậu kỳ, cũng không có biện pháp với Trần Đạo Huyền.

Nhưng mười chiến lực Tử Phủ hậu kỳ, đã là lực lượng lớn nhất mà Tôn Phù

có khả năng điều động.

Tuy nói chiến lực Tử Phủ bên phía thi đàn càng nhiều.... Nhưng thi phó Tử

Phủ vốn không phải là đối thủ của tu sĩ Tử Phủ.

Thi phó Tử Phủ có thể tranh phong với tu sĩ Tử Phủ nhân tộc. Là dựa vào số

lượng thi đàn vô cùng vô tận, làm tiêu hao tinh lực của tu sĩ.

Bây giờ số lượng thi đàn càng ngày càng ít.

Thi phó Tử Phủ ứng đối với tu sĩ Tử Phủ ở các khu phòng ngự, đã sắp không

đủ, chớ nói chi là bị Tôn Phù điều đi.

Nếu lại điều động, có khi thi đàn sẽ bị đánh tan hoàn toàn.

- Dừng lại! Không cần đuổi theo!

Mặc dù nhìn thấy Trần Đạo Huyền đang tàn sát thi đàn của bọn họ, nhưng

Tôn Phù biết.

Đuổi theo, kết quả cũng giống nhau.

Vì kế hoạch của ngày hôm nay, không thể lại bị đối phương dắt mũi.

Nghĩ tới đây.

Tôn Phù tìm kiếm một thống lĩnh có tu vi Tử Phủ sơ kỳ ở phòng khu bạc

nhược, dẫn đầu 9 thi phó Tử Phủ công tới khu phòng thủ này.

Khu vực phòng thủ 37.

Một vị thống lĩnh Tử Phủ sơ kỳ của Cẩm An phủ, Nhìn mười cương thi Tử

Phủ hậu kỳ giết tới. Lúc này, sợ tới mức mồ hôi lạnh toát ra.

- Khu vực phòng thủ 37 cầu cứu! !

ế ề ắ

Sau khi hét lớn một tiếng về trận bàn thông tin mang theo bên người, hắn lúc

này dâng lên tử trận pháp của Thương Châu tiên thành.

Tòa trận pháp này, bố trí dựa vào cấp năm hộ sơn đại trận của Thương Châu

tiên thành.

Mỗi phòng khu ở Thương Châu tiên thành, đều bố trí loại trận pháp này.

Đương nhiên, luận năng lực phòng ngự, loại trận pháp này tự nhiên không

thể so sánh với đại trận hộ sơn cấp năm của Thương Châu tiên thành.

Nhưng so với trận pháp tứ giai bình thường, vẫn không kém chút nào.

- Oanh!!

- Oanh!!

- Oanh!!

- ......

Từng tiếng chùy kích, oanh kích trên màn sáng phòng ngự trong suốt của tử

trận pháp, nổi lên từng chút gợn sóng.

Mười vị cương thi Tử Phủ hậu kỳ, Cho dù là Kim Đan chân nhân, cũng

không dám để mặc cho nó không ngừng công kích.

Chỉ là có thể so với trận pháp phòng ngự tứ giai, làm sao nó có thể ngăn cản.

Chỉ ngắn ngủi nửa tách trà.

Tòa trận pháp này liền tràn ngập nguy cơ, nhìn như sắp bị phá vỡ.

Phía bên kia.

Thần thức tùy thời bao phủ cả tòa Thương Châu tiên thành, Trần Đạo Huyền

quay đầu, nhíu mày nói,

- Chu huynh, Hiện tại các khu phòng ngự đều điều động không ra nhân thủ,

chỉ có ngươi đi giải vây khu phòng thủ 37!
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 343: Thân thể tiên nhân, bất diệt chi thể (2)



Thần thức đảo qua, Chu Mộ Bạch liền phát hiện tình trạng quẫn túng của

khu phòng thủ 37.

- Nhưng bên ngươi...

- Yên tâm đi, chỉ cần đám cương thi Tử Phủ hậu kỳ của Tôn Phù không tới

tìm ta gây phiền toái, những cương thi Tử Phủ khác, Cho dù đánh không lại, ta

chạy trối chết vẫn có. Hơn nữa, các khu phòng thủ cũng có tu sĩ Tử Phủ của

chúng ta yểm hộ ta, bên ta sẽ không sao cả.

Nghe vậy.

Chu Mộ Bạch cân nhắc một phen gật gật đầu.

37 phòng khu nếu là phá vỡ, đối với tình thế hiện tại đang rất tốt, chắc chắn

là bị trọng thương nặng nề.

Ngay cả khi cuối cùng giành chiến thắng, sẽ tổn thất rất nhiều.

Điểm này, Chu Mộ Bạch tự nhiên không muốn nhìn thấy.

- Được, Trần huynh vạn sự cẩn thận!

Chu Mộ Bạch nói xong, Độn quang chợt lóe, hướng phòng khu 37 trợ giúp.

Ngay lúc Chu Mộ Bạch vừa đi trợ giúp.

Trì Dao tiên tử một mực ở bên ngoài chiến đấu cũng gật đầu nói.

- Đi thôi, đến lúc chúng ta ra tay rồi!

- Được!

Đứng ngoài quan sát lâu như vậy, rốt cục đã đến lúc ra tay.

Trên mặt nữ tu áo lụa màu vàng nhạt tràn đầy biểu tình nóng lòng muốn thử.

Ba gã kiếm tu Tử Phủ, trong đó còn có hai vị là Tử Phủ hậu kỳ.

Vừa ra tay, liền chém giết ba vị thi phó Tử Phủ hậu kỳ ngay tại chỗ.

Khu vực phòng thủ 37.

Tôn Phù nhìn thấy thủ hạ vừa đối mặt liền bị chém giết ba người, lúc này sắc

mặt biến đổi, sau đó âm hiểm cười nói.

- Khặc khặc, quả nhiên Càn Nguyên Kiếm Tông các ngươi lưu lại hậu thủ!

Tôn Phù âm hiểm cười, tựa như vừa mới chết hoàn toàn không phải thủ hạ

của nó,

- Hai vị kiếm tu Tử Phủ hậu kỳ, chủ nhân quả nhiên đoán chuyện như thần!

Chỉ là, Các ngươi cho rằng hai vị kiếm tu Tử Phủ, có thể chắc chắn bắt được

chúng ta sao?

- đến bây giờ, ngươi có con bài chưa lật nào khác sao?

ố ầ ẩ ề

Chu Mộ Bạch nhìn đối phương, thần thức lại cẩn thận điều tra hư không,

muốn phát hiện hậu thủ của Tôn Phù bày ra.

- Bọn họ có thể có lá bài tẩy gì,

Trì Dao lạnh lùng nói,

- Chỉ là chó nhà có tang của Thần Tuyệt lão ma mà thôi.

- Hừ!

Tôn Phù nghe Trì Dao nhục mạ chủ nhân của hắn, sắc mặt âm ngoan, nhưng

trong mắt lại hiện lên một tia khoái ý,

- Chu Mộ Bạch, ngươi không cần tìm, chủ nhân của ta sẽ không đến. Cái

tiểu thủ đoạn nhỏ như các ngươi, ngay cả ta cũng không thể gạt được, còn muốn

dụ dỗ chủ nhân ta bị lừa? Buồn cười đến cùng cực.

- Thần Tuyệt lão ma quả nhiên vẫn là trước sau như một, tham sống sợ chết.

Trì Dao tiên tử gật gật đầu.

- Tự nhiên là tham sống sợ chết, nếu không sợ chết, làm sao có thể trốn chui

bốn trăm năm, chỉ dám phái hai phế vật các ngươi ra ngoài quấy nhiễu phong

vân.

- Phải không?

Tôn Phù lạnh lùng cười,

- Vậy cũng chưa chắc!

Phía bên kia.

Màn mưa kiếm khí của Trần Đạo Huyền bao phủ toàn bộ khu phòng thủ năm

mươi ba, đem thi đàn cuồng dũng xông tới trong khu phòng thủ năm mươi ba,

giết đến hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, tan rã không thành quân.

Năm ngày, đối với ngược đãi kiểu này, Trần Đạo Huyền đã tích lũy được

tương đối tâm đắc.

Hắn tự tin, ở Vạn Tinh Hải, luận về tàn sát tu sĩ đê giai, hẳn là không ai có

kinh nghiệm hơn hắn.

Dù sao.

Cho dù là tu sĩ Kim Đan, thậm chí là Nguyên Anh Chân Quân cũng sẽ

không có ai giống hắn, trong suốt năm ngày, lúc nào cũng ngược sát thi đàn cấp

thấp.

Tuy nói thực lực cương thi trong thi đàn thấp hơn tu sĩ Luyện Khí kỳ rất

nhiều, nhưng cũng có lượng lớn cương thi hỗn trong đó có thực lực so sách với

tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ, thậm chí là tu sĩ Trúc Cơ.

Nhưng Trần Đạo Huyền giết, cũng không có gì khác biệt, nhiều lắm là hơi

vất vả một chút.

Nói cách khác.



Đổi những cương thi này thành những tu sĩ Luyện Khí kỳ và Trúc Cơ kỳ tu

sĩ không biết kết trận đối địch, đối với Trần Đạo Huyền, cũng không có bao

nhiêu khác biệt.

Đương nhiên, tu sĩ Trúc Cơ kỳ ở đây, ám chỉ những tu sĩ không mặc linh

giáp.

Tu sĩ Trúc Cơ kỳ mặc linh giáp thượng phẩm cấp hai, Kiếm Khí Vũ Mạc của

Trần Đạo Huyền căn bản công không phá phòng ngự của đối phương.

Trần Đạo Huyền phân tâm hai bên, một bên duy trì kiếm khí vũ mạc giết

địch, bên kia, lại dùng thần thức quan sát chiến trường khu phòng thủ 37.

Khi hắn nghe câu "vậy cũng chưa chắc" của Tôn Phù.

Trong lòng bỗng nhiên căng thẳng.

- Ngươi đang nhìn cái gì?

Một giọng nói kh*ng b* đến cực điểm vang lên sau lưng Trần Đạo Huyền,

làm cho cả người hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hắn từ từ quay lại.

Một lão già tóc bạc đứng đằng sau hắn.

Tóc bạc, máu vàng, ngọc cốt, toàn thân đạo uẩn lưu chuyển.

Giống như chính lão, đó là giải thích của Đạo, tập hợp của Đạo.

- Ngươi là...

Thân thể tiên nhân!

Trong lòng Trần Đạo Huyền dâng lên một từ như vậy.

Nhưng mà, làm sao có thể!

Thế gian này làm sao có thể có tiên nhân, trong ghi chép, đại thừa chân tiên

cuối cùng trong giới này đã phi thăng thượng giới, cũng là chuyện mấy chục

vạn năm trước!

- Ta là ai?

Lão già tóc bạc cười cợt,

- Các ngươi bỏ bao công sức bố trí như vậy, không phải là vì dẫn ta ra ngoài

sao? Bây giờ, Ta đến đây! Sao ngươi lại bày ra một bộ biểu tình như vậy?

- Thần! Tuyệt! Chân! Nhân!

Trần Đạo Huyền nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn từng chữ một nói.

- Chính là kẻ hèn này.

Lão già tóc bạc cười nói.
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 344: Thân thể tiên nhân, bất diệt chi thể (3)



Hắn giơ chân lên, Lăng Không từng bước từng bước, đi về phía Trần Đạo

Huyền.

Khu vực phòng thủ 53.

Toàn bộ phòng khu, lên đến tu sĩ Tử Phủ, xuống đến tu sĩ Luyện Khí kỳ, tất

cả đều ngơ ngác đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, giống như bị người ta

nhiếp đi thần hồn.

Trần Đạo Huyền tâm như đánh trống, chưa từng có một khắc nào, cảm giác

mình cách tử vong gần như vậy!

- Đây là thần thông thành danh của ngươi, Định Phách thần quang?

- Ồ?

Bước chân lão già tóc bạc hơi dừng lại, nở nụ cười,

- Không thể tưởng được, qua nhiều năm như vậy, còn có người nhớ rõ tuyệt

kỹ thành danh của lão phu!

- Không tệ!

- Thật không tệ!

- Hahaha!

Một lúc lâu sau.

Tiếng cười của Thần Tuyệt chân nhân ngừng lại, nhìn Trần Đạo Huyền,

- Nếu ngươi nhận ra nó, để thưởng cho ngươi, ta sẽ nhường ngươi chết dưới

định phách thần quang, cũng không uổng công đời này của ngươi.

- Được!

Trần Đạo Huyền gật gật đầu,.

- Ta ngược lại muốn nhìn xem, Định Phách thần quang rốt cuộc có uy năng

lớn như lời đồn hay không! Đều nói định phách thần quang ngay cả Nguyên

Anh Chân Quân cũng có thể định lại, ta lại không tin.

- Nguyên Anh Chân Quân?

Lão già tóc bạc cười nhạo một tiếng,

- Nguyên Anh Chân Quân tính cái rắm!

Dứt lời.

Một đạo thần quang từ hư không b*n r*, thẳng đến mặt của Trần Đạo Huyền.

Định Phách thần quang trong nháy mắt xé mở thức hải của Trần Đạo Huyền.

Trong thức hải.

ắ ấ ố ồ ấ

Kim sắc kinh văn tọa trấn trong đó, giống như sự tồn tại sừng sững mà bất

biến.

Thần quang chiếu vào thức hải, còn chưa chạm tới thần hồn.

Kim sắc kinh văn hơi chấn động, Thần quang đã bị Hồng Mông Ngộ Đạo

Kinh hấp thu, ngay cả gợn sóng biển cũng không nhấc lên nổi.

Thần Tuyệt chân nhân nhìn Trần Đạo Huyền bị Định Phách thần quang trực

tiếp "dừng lại" tại chỗ, cười lắc đầu,

- Kiếm tu? Ha ha, muỗi, muỗi thôi.

Dứt lời.

Tiện tay một chưởng, bổ xuống Thiên Linh Cái của Trần Đạo Huyền.

Nào ngờ.

Trần Đạo Huyền vốn đang đứng bất động, độn quang chợt lóe lên, trong

nháy mắt biến mất tại chỗ.

Thân Hóa Kiếm Quang!

Kiếm quang hóa thân ở lại tại chỗ, trong nháy mắt bị lão già tóc bạc tiện tay

một chưởng xé thành nát bấy.

- Hả?

Nhìn thấy Trần Đạo Huyền cư nhiên tránh thoát định phách thần quang của

hắn, lúc này Thần Tuyệt chân nhân hoàn toàn khiếp sợ.

Ngay lập tức.

Ánh mắt hắn hơi nheo lại, cười nói,

- Thú vị, thật thú vị, Không thể tưởng tượng được ngươi lại có pháp khí

phòng ngự thần hồn hiếm thấy như vậy!

Nói xong, hắn giơ tay lên, chuẩn bị triệt để chấm dứt Trần Đạo Huyền.

Nhưng ngay sau đó.

Không gian hơi gợn ra một gợn sóng.

Chỉ thấy, một bàn tay tinh tế như bạch ngọc, từ trong sóng không gian vươn

ra, một tay bắt lấy tay phải Thần Tuyệt chân nhân, nâng lên.

- Chuột nhắt, cuối cùng cũng bắt được ngươi!

Theo không gian gợn sóng biến mất, một đạo thân ảnh trẻ tuổi xuất hiện

trước mặt mọi người.

Người này không phải người khác, chính là Trấn Hải Điện điện chủ ——

Tần Trảm!

Thần Tuyệt chân nhân hoảng sợ quay đầu.

Một đạo nhân trẻ tuổi đến cực điểm, mặc đạo bào màu xanh, trên đầu buộc

đạo kỵ*, đôi mắt tràn đắc ý, khóe miệng nhếch lên, dường như đang chế giễu

hắn.

ấ ầ ấ ấ ổ

*(đạo kỵ, cái ngta thường quấn trên đầu ấy, mình thường thấy trong phim cổ

trang Hàn hay có)

- Ngươi là?

- Ta là ông nội của ngươi!

Dứt lời.

Một quyền đánh tới khóe miệng Thần Tuyệt chân nhân.

Đánh hắn bay mấy ngàn trượng.

Sau khi bay ra mấy ngàn trượng, Thần Tuyệt chân nhân tựa như đụng phải

một mặt rào cản vô hình, trực tiếp bị bắn lại.

Chật vật đứng lên trên hư không.

Thần Tuyệt chân nhân khó có thể tin, sờ sờ hàng rào không gian phía sau.

- Lồng giam không gian!

- Chậc chậc, còn có chút nhãn lực,

Trấn Hải Điện điện chủ từng bước đi về phía hắn, rõ ràng khoảng cách hai

người mấy ngàn trượng, nhưng hắn chỉ bước ra ba bước, liền xuất hiện trước

mặt Thần Tuyệt chân nhân,

- Xem ra ngươi có được truyền thừa tiên nhân, đích xác rất giỏi.

- Hừ!

Thần Tuyệt chân nhân hừ lạnh một tiếng.

- Ngươi có biết ta ghét Càn Nguyên Kiếm Tông các ngươi chỗ nào nhất

không?

- Chỗ nào?

- Chính là các ngươi vĩnh viễn bày ra một bộ dáng cao cao tại thượng, làm

cho người ta buồn nôn!

Trong mắt Thần Tuyệt chân nhân lộ ra một tia âm ngoan.

- Đều là tu sĩ, ai cao quý hơn ai!

Dứt lời.

Thần Tuyệt chân nhân trong nháy mắt biến mất tại chỗ, giây tiếp theo, một

nắm đấm lấp lánh kim quang, trực tiếp đánh vào mặt Trấn Hải Điện điện chủ.

Đối mặt với một cú đấm xé không gian thành các vết nứt.

Trấn Hải điện điện chủ vươn bàn tay như ngọc, nhẹ nhàng cầm nắm đấm

này.

- Thân thể tiên nhân, bất diệt chi thể, đáng tiếc... Ngươi căn bản không phát

huy được một phần ức vạn lực lượng thân thể này!!

Nói rồi.

Trấn Hải điện điện chủ vươn ra một ngón tay, nhẹ nhàng chạm một cái.

ấ ố

Không gian trước mặt nhất thời sụp xuống.

Thần Tuyệt chân nhân ở trước mặt hắn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng, một

hạt châu trong suốt to bằng hạt thủy tinh, lơ lửng trong lòng bàn tay Trấn Hải

Điện điện chủ.

Nhìn kỹ sẽ phát hiện, bên trong hạt thủy tinh này, có một tiểu nhân nhỏ như

móng tay bị phong tỏa ở bên trong, không phải Thần Tuyệt chân nhân thì là

người nào.
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 345: Vòng chiến mười vạn dặm (1)



Nhìn vào hạt trong suốt trong lòng bàn tay, Trấn Hải Điện điện chủ thu hồi

nó trong tay áo.

Lúc này mới ngẩng đầu, nhìn chiến trường thảm thiết ở Thương Châu tiên

thành.

- Thần Tuyệt lão ma, thật sự cầm thú không bằng.

Thở dài một tiếng.

Trấn Hải Điện điện chủ lại chỉ ra một ngón tay.

Trong phạm vi mấy trăm dặm, không gian giống như gợn nước nhộn nhạo

mở ra.

Đạo sóng gợn không gian này tựa như có thể phân biệt địch ta, khi xẹt qua tu

sĩ bên mình, không làm tổn thương chút nào.

Còn khi xẹt qua thi đàn lại mãnh liệt, đối phương lại nhao nhao ngã xuống

đất, Hoàn toàn biến thành một cỗ thi thể.

Nhìn từ trên cao xuống.

Thi đàn giống như gặt lúa, tập thể lảo đảo ngã xuống đất, không nhúc nhích,

cảnh tượng rung động đến cực điểm, đến mức tu sĩ Thương Châu đang liều

mạng với thi đàn đều ngây ngẩn cả người.

Thi thể ở đây.

Ngoại trừ sáu thi phó Tử Phủ hậu kỳ do Tôn Phù dẫn đầu tấn công khu

phòng thủ 37. Còn đang bị Chu Mộ Bạch và các kiếm tu vây công tràn ngập

nguy cơ, không có con nào sống sót.

Ngoài vạn trượng.

Trần Đạo Huyền khiếp sợ nhìn đạo thân ảnh màu xanh ngạo nghễ đứng

trong thiên khung, trong lòng ngoại trừ rung động, vẫn là rung động.

Trên đời này, thật sự có người cường đại như vậy!

Chỉ là không biết tu sĩ trước mắt này rốt cuộc có tu vi gì, Nguyên Anh Chân

Quân? Hay là Nguyên Thần đại năng?

Sau khi dùng một ngón tay diệt sát mấy chục triệu thi đàn, Trấn Hải Điện

điện chủ quay đầu lại, nhìn Trần Đạo Huyền, cười cười với hắn.

Lập tức đưa ánh mắt hướng về phía khu phòng thủ 37.

Trần Đạo Huyền nuốt nước bọt, không quan tâm đến biến hóa trong thức

hải, trực tiếp độn quang chợt lóe, bay đến bên cạnh Trấn Hải Điện điện chủ,

khom người chắp tay nói,

- Vãn bối Trần Đạo Huyền tu sĩ Quảng An phủ, ra mắt tiền bối!

Nói xong, cúi đầu, không dám nhìn sắc mặt đối phương.

ấ ế

- Thương Châu cư nhiên lại xuất ra một kiếm tu mới, đáng mừng,

Thanh âm của Trấn Hải Điện điện chủ truyền vào tai Trần Đạo Huyền,

- Lần này có thể hấp dẫn Thần Tuyệt Lão Ma, nhờ có ngươi.

Nói xong, trên mặt Trấn Hải Điện điện chủ hiện lên một tia tiếc nuối.

- Đáng tiếc, bắt được chỉ là một phân thân do Thần Tuyệt lão ma tế luyện,

cũng không phải bản thể của hắn.

- Phân thân?

Trần Đạo Huyền ngẩng đầu, trên mặt tràn đầy nét khó có thể tin được.

Bỏ công phu lớn như vậy, hy sinh nhiều người như vậy, bắt được, cư nhiên

chỉ là một phân thân của Thần Tuyệt chân nhân!

Cẩu...vật!!

Trong lòng Trần Đạo Huyền chửi ầm lên.

Tựa hồ nhìn ra Trần Đạo Huyền trong lòng nghĩ gì, Trấn Hải Điện điện chủ

lắc đầu,

- Chớ xem thường phân thân này, ta đoán không sai, Nó chính là chỗ dựa lớn

nhất của Thần Tuyệt lão ma.

- Chỗ dựa lớn nhất?

Trần Đạo Huyền mặt lộ vẻ khó hiểu.

- Đúng,

Trấn Hải Điện điện chủ gật đầu,

- Ngươi hẳn là đã nghe nói qua Thần Tuyệt chân nhân đạt được truyền thừa

của một vị tiên nhân đi?

- Nghe nói qua, chẳng lẽ

Lúc này Trần Đạo Huyền nghĩ đến lão già vừa nhìn thấy.

Chẳng lẽ, lão già kia, chính là di thể của vị tiên nhân kia?

Nghĩ đến đây, Trần Đạo Huyền nhịn không được chửi ầm lên,

- Thần Tuyệt lão ma, quả nhiên là một súc sinh!

- Quả thật súc sinh,

Trấn Hải Điện điện chủ gật gật đầu,.

- Không chỉ đối đãi với phàm nhân vô cùng tàn nhẫn, còn lấy di thể sư

trưởng đến tế luyện làm phân thân, toàn bộ Vạn Tinh Hải, cũng chỉ có hắn.

Trần Đạo Huyền thần thức đảo qua, nhất thời phát hiện chiến đấu trong

phòng khu 37 còn chưa chấm dứt.

Vì thế chắp tay nói với Trấn Hải Điện điện chủ.

- Tiền bối, ta tới giúp!

Nghe vậy.

Trấn Hải Điện điện chủ gật đầu cười nói.

- Đi đi.

- Vâng!

Dứt lời.

Trần Đạo Huyền độn quang chợt lóe, thân hình rất nhanh xuất hiện ở phòng

khu 37.

Bây giờ.

Toàn bộ tu sĩ đê giai trong khu phòng ngự ba mươi bảy đều trốn trong trận

pháp phòng ngự tử.

Tu sĩ từ Tử Phủ trở lên, tất cả đều vây quanh khu phòng thủ 37.

Tôn Phù cùng với sáu vị tu sĩ Tử Phủ dưới tay.

Nhìn từng vị tu sĩ Tử Phủ có khí tức cường đại trong hư không, Tôn Phù

biết. Hôm nay chính là ngày tận thế của hắn.

Tại thời điểm này.

Trùng hợp lại nhìn thấy Trần Đạo Huyền xuất hiện cách hắn không xa, con

ngươi màu vàng của Tôn Phù hơi co rụt lại, vươn móng vuốt đen nhánh, chỉ vào

Trần Đạo Huyền Đạo,

- Trần Đạo Huyền, có năng lực, ta và ngươi đường đường chính chính đánh

một trận!

Trần Đạo Huyền không để ý tới kích tướng của Tôn Phù, hai tay ôm lấy nói,

- Ngươi một cái Tử Phủ hậu kỳ, đánh cùng ta một cái Trúc Cơ sơ kỳ, có thể

gọi đường đường chính chính sao?

- Ta cũng không tin,

Tôn Phù không chút hoang mang nhìn mọi người,

- Các ngươi chẳng lẽ không muốn biết vị trí động thiên của chủ nhân ta sao?

Vừa dứt lời.

Một đạo thân ảnh chợt xuất hiện trước mặt Tôn Phù.

Không phải Trấn Hải Điện điện chủ, lại là người nào.

- Nói!

Trấn Hải Điện điện chủ lạnh lùng nhìn nó.

- Thần Tuyệt lão ma ở đâu?

Cảm nhận được uy áp kh*ng b* trên người Trấn Hải Điện điện chủ, Tôn Phù

chỉ cảm thấy há mồm đều trở nên khó khăn.

Hơi thu liễm uy áp trên người, Trấn Hải Điện điện chủ đạo,

ễ ế

- Miễn là ngươi nói ra, ta hứa sẽ không giết ngươi.

- Không giết ta?
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 346: Vòng chiến mười vạn dặm (2)



Tôn Phù âm âm cười rộ lên,

- Càn Nguyên Kiếm Tông có thể chịu thu một cương thi Tử Phủ không

khống chế được, Tàn sát bừa bãi ở Vạn Tinh Hải?

Trấn Hải Điện điện chủ không nói gì.

Một lúc lâu sau.

Hắn chậm rãi nói,.

- Ta có thể để ngươi ở Huyền Thanh Đạo Minh Giới Vực.

Nghe vậy, Tôn Phù hơi sửng sốt.

Nhưng vẫn lắc đầu,

- Thôi, Ta không tin ngươi.

Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Trần Đạo Huyền,

- Thế nào, miễn là ngươi và ta chơi một trận, ta sẽ cho ngươi biết vị trí của

chủ nhân của ta.

Tại thời điểm này.

Tất cả mọi người đều tập trung ánh mắt vào Trần Đạo Huyền.

Trận chiến này.

Tu sĩ Thương Châu gần như đều quen biết vị kiếm tu Thương Châu mới quật

khởi Trần Đạo Huyền này.

Có thể nói.

Trần Đạo Huyền cơ hồ dùng sức một mình, chống đỡ được thế cục lung lay

sắp đổ ở Thương Châu tiên thành.

Dù sao, Nói về tốc độ sát thương đối với thi đàn đê giai, chỉ sợ Tu sĩ Kim

Đan đều phải cam bái hạ phong.

Thấy mọi người dời ánh mắt hướng về phía mình, Trần Đạo Huyền gật gật

đầu, trịnh trọng nói,

- Được, nếu ngươi đã muốn chiến với ta, ta thõa mãn ngươi.

Sở dĩ hắn có lòng tin như vậy, là bởi vì Trấn Hải Điện điện chủ vừa rồi

truyền âm với hắn, sẽ tuyệt đối bảo đảm an toàn cho hắn.

Cộng với.

Mấy năm trước, hắn đã giao thủ với đệ đệ Tôn Phù là Tôn Mãng.

Dựa vào môn độn thuật tự nghĩ ra, thân hóa kiếm quang, Trần Đạo Huyền có

thể đùa bỡn Tôn Mãng xoay quanh.

ề ầ ề

Nhiều năm trôi qua, thực lực Trần Đạo Huyền tăng vọt, cho dù còn chưa

phải là đối thủ của Tôn Phù, tuyệt đối sẽ không gặp nguy hiểm.

Nghĩ tới đây.

Hắn liền đáp ứng yêu cầu đơn đấu của đối phương.

Dù sao, nếu Tôn Phù không chịu nói ra vị trí của Thần Tuyệt chân nhân, thế

gian này, chỉ sợ cũng không ai biết động thiên của Thần Tuyệt chân nhân nữa.

Về phần dùng bí thuật sưu hồn tiến hành sưu hồn Tôn Phù, vậy cũng phải

cương thi có thần hồn mới được.

Vì vậy.

Đây có thể là cách duy nhất mọi người biết được vị trí của Thần Tuyệt chân

nhân.

Bất luận là vì an nguy của gia tộc, hay là vì an định Thương Châu sau này,

Trần Đạo Huyền đều phải đứng ra.

Hôm nay hắn đứng ra, tất cả đồng đạo ở Thương Châu, thậm chí bao gồm cả

Trấn Hải Điện điện chủ, đều phải nợ hắn một phần nhân tình.

Tu vi chênh lệch như thế, Trần Đạo Huyền vẫn dám đứng ra, Trấn Hải Điện

điện chủ trong lòng không khỏi đánh giá hắn cao hơn một phần.

Rất nhanh.

Mọi người liền nhường một sân bãi rộng lớn cho Trần Đạo Huyền và Tôn

Phù.

Về phần sáu vị thi phó của Tôn Phù, thì bị Trấn Hải Điện điện chủ phất tay

tiêu diệt.

Đứng lăng không.

Trần Đạo Huyền nhìn Tôn Phù cách đó mấy ngàn trượng.

Tôn Phù cũng nhìn về phía hắn.

Không biết vì sao, Trần Đạo Huyền từ trong mắt Tôn Phù không nhìn thấy

một chút chiến ý nào, mà lại có vẻ thản nhiên.

Nhìn thấy loại ánh mắt này, trong lòng Trần Đạo Huyền hơi dừng một chút.

Tại sao hắn cảm thấy bình tĩnh?

Tựa hồ nhìn ra nghi hoặc của Trần Đạo Huyền, Tôn Phù truyền *m đ**,

- Trần Đạo Huyền, chẳng lẽ ngươi không tò mò, đệ đệ ta đi đâu sao?

- Cái gì?

Đột nhiên.

Trong lòng Trần Đạo Huyền căng thẳng.

Đệ đệ của Tôn Phù, đệ đệ vơi hắn vẫn luôn như hình với bóng!

ồ ề ấ

Tựa hồ trong quá trình thi triều tấn công Thương Châu tiên thành, không có

nhìn thấy đệ đệ Tôn Mãng của hắn.

- Nếu như đánh bại ta đủ nhanh, nói không chừng còn có thể nhặt xác cho

người Trần gia ngươi! Khặc khặc!

Tôn Phù tùy ý cười nói.

Trần Đạo Huyền nghe nói như vậy, sát khí cả người tăng vọt!

Mấy ngày nay chiến đấu, không ngừng chém giết thi đàn, Sát khí tích lũy

trên người Trần Đạo Huyền, không yếu hơn bất kỳ quân tốt nào ở tiền tuyến

Xuất Vân Quốc.

- Chết!

Trần Đạo Huyền kiếm hóa tinh mang, một kiếm chém về phía đan điền của

Tôn Mãng.

Hồng Quang kiếm nhanh như điện.

Tinh mang xuyên qua trường không, đánh thẳng Tôn Phù Đan Điền.

- Oanh! !

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc.

Tôn Phù một trảo bổ hồng quang kiếm phi tới, nhìn Hồng Quang kiếm vang

lên ong ong, Tôn Phù nhìn hai ngón tay đứt gãy của mình, gật đầu nói,

- Tốc độ tiến bộ thực lực của ngươi thật nhanh, mấy năm trước, ngươi ngay

cả phòng ngự của đệ đệ ta cũng không phá được, hiện tại cư nhiên có thể làm

cho ta bị thương, không sai!

Trần Đạo Huyền không nói một lời.

Tinh mang như sao băng rơi xuống, một đạo lại một đạo, oanh kích tới đan

điền của Tôn Phù.

Tôn Phù trái phải chống đỡ, không ngừng bổ phi kiếm bay đi.

Nhưng không chịu nổi, Trần Đạo Huyền tinh mang không ngừng.

Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, Tất cả đều sợ ngây người, một vị tu sĩ

Trúc Cơ sơ kỳ cư nhiên đè đánh cương thi Tử Phủ hậu kỳ.

Mặc dù mọi người có thể thấy.

Lấy thực lực của Tôn Phù, chỉ cần bắt được Trần Đạo Huyền một chút, Trần

Đạo Huyền phải mất mạng tại chỗ.

Nhưng Tôn Phù chính là không làm được.

Uy năng phi kiếm của Trần Đạo Huyền, đã có thể phá vỡ phòng ngự của

Tôn Phù. Nếu hắn không quan tâm, sẽ lập tức bị một kiếm của Trần Đạo Huyền

phá vỡ thi đan.

Đến lúc đó, ngay cả phi kiếm của Trần Đạo Huyền, Tôn Phù cũng không

ngăn được, hắn vốn đã ở trong hoàn cảnh bất lợi, nhất định sẽ thất bại.
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 347: Vòng chiến mười vạn dặm (3)



Nữ tu sa y màu vàng nhạt một bên quan chiến, kinh hãi nhìn Trần Đạo

Huyền, nhìn về phía Trì Dao tiên tử bên cạnh, nói,

- Sư tỷ, người này cũng quá yêu nghiệt đi! Trúc Cơ sơ kỳ đè Tử Phủ hậu kỳ

đánh!

Trì Dao tiên tử suy nghĩ một chút, lắc đầu nói,

- Cương thi Tử Phủ hậu kỳ này, thực lực chênh lệch rất xa tu sĩ Tử Phủ hậu

kỳ bình thường, chỉ có một thân lực lượng, lại không biết vận dụng. Nếu như

nói vị kiếm tu Thương Châu này là đem một phần lực lượng phát huy ra vô

cùng uy lực. Vị cương thi Tử Phủ này, Chính là lực lượng tương đối lớn, phát

huy ra hai ba phần uy lực, chênh lệch quá lớn!

Trì Dao tiên tử lắc đầu.

Chu Mộ Bạch nhìn hai người đối chiến trong hư không, trên mặt cũng tràn

đầy vẻ khiếp sợ.

Bởi vì hắn phát hiện, luận về trình độ trên kiếm đạo, Trần Đạo Huyền tựa hồ

mơ hồ vượt qua vị kiếm tu Tử Phủ ba tầng như hắn.

Lấy tu vi Trúc Cơ tầng ba, ở cảnh giới kiếm đạo vượt qua vị Tử Phủ tầng ba

kiếm tu này.

Chu Mộ Bạch hiểu được điều này có nghĩa là gì!

Điều này có nghĩa là, thiên phú kiếm đạo của Trần Đạo Huyền, vượt xa trí

tưởng tượng của mình.

- Trách không được, ngươi lại lựa chọn lĩnh ngộ Thủy Hành kiếm ý.

Chu Mộ Bạch lẩm bẩm.

Trong hư không.

Tôn Phù tựa hồ cũng nhìn ra ưu khuyết của mình.

Không được, cứ tiếp tục như vậy, sẽ bị hắn chậm rãi đùa chết!

Nó nhìn Trần Đạo Huyền, lại một trảo bổ phi kiếm.

Móng vuốt sắc bén trên tay trái bị gãy vừa vặn mọc lại.

Trước mắt.

Trần Đạo Huyền không quan tâm, hoàn toàn rơi vào trạng thái bạo tẩu.

Tinh mang rơi xuống như sao băng, một đạo lại một đạo, liên miên không

dứt.

Ba thanh phi kiếm, dường như tạo thành một cơn mưa sao băng vô tận.

- Ah!

ế ề ầ

Tôn Phù hét lớn một tiếng, hai tay bảo vệ đan điền, mạnh mẽ vọt tới Trần

Đạo Huyền.

Nhưng còn chưa lao ra mấy chục trượng, đã bị Tinh Vũ của Trần Đạo Huyền

oanh kích, không ngừng lùi lại.

Đánh không lại!

Mọi người phát hiện, Tôn Phù là cương thi Tử Phủ hậu kỳ, thế mà thật sự

đánh không lại Trần Đạo Huyền.

Mặc dù hai người chiến đấu, không phải một bên miểu sát, nhưng cán cân

chiến thắng, cũng kiên định nghiêng về phía Trần Đạo Huyền.

Bên ngoài chiến trường.

Trấn Hải Điện điện chủ khẽ gật đầu.

- Chạm vào kiếm ý tam trọng, Hóa Tinh chi cảnh sao...

-Oanh! !

- Oanh! !

- Oanh! !

- .....

Tiếng oanh kích càng ngày càng dày đặc, đến cuối cùng, tốc độ khôi phục

của Tôn Phù, dần dần không theo kịp tốc độ công kích của Trần Đạo Huyền.

Phốc!

Tinh mang đâm xuyên qua bụng Tôn Phù, đâm vào thi đan của hắn.

Ngay lập tức.

Tôn Phù như bị sét đánh, móng vuốt sắc bén đã điên cuồng khôi phục, lúc

này ngừng khôi phục.

- Ngươi đã thua!

Trần Đạo Huyền dừng tay,

- Dựa theo ước định, bây giờ ngươi nên nói cho ta biết vị trí của Thần Tuyệt

Lão Ma!

- Khặc khặc!

Tôn Phù cúi đầu, nhìn lỗ hổng khổng lồ trong bụng mình, cười nói,

- Ngươi có nghĩ, chủ nhân của ta sẽ cho ta biết vị trí? Ngu ngốc, ta lừa ngươi

thôi! Nếu ta là ngươi, sẽ lựa chọn nhanh chóng trở về Quảng An phủ thăm gia

tộc của mình!

- Ngươi cho rằng, trên đời này cũng chỉ có một mình ngươi là người thông

minh sao?

- Ý ngươi là sao?

Tôn Phù kinh hãi nhìn hắn.

Ý

- Ý ta là, vĩnh biệt cụ nhé!

Tinh mang lại hiện lên, triệt để đánh thủng thi đan của Tôn Phù.

Ngay sau đó, thi thể của Tôn Phù rơi thẳng xuống biển.

Trấn Hải Điện điện chủ nhìn thấy cảnh tượng này, im lặng không nói gì.

Kỳ thật trong lòng hắn rõ ràng, lấy sự cẩn thận của Thần Tuyệt lão ma, tuyệt

đối sẽ không nói vị trí động thiên cho hai thi phó của mình.

Nhưng để tiêu diệt triệt để thằng chó này, hắn vẫn ôm tâm tư vạn nhất, kết

quả không ngoài dự đoán.

- Tiền bối!

Đánh chết Tôn Phù, Trần Đạo Huyền chắp tay nói,

- Gã này còn ở Quảng An phủ lưu lại hậu thủ, vãn bối phải lập tức hồi viện

Quảng An phủ!

Mọi người Quảng An phủ nghe được Tôn Mãng còn đang ở Quảng An phủ,

trong lòng cũng hơi cảm thấy lo lắng.

Mặc dù mọi người đều biết.

Cương thi Tôn Phù ở lại Quảng An phủ, Nhiều nhất chỉ là một chi tinh nhuệ,

số lượng không nhiều lắm, không thể là thi đàn lớn, nếu không, không thể gạt

được liên quân Thương Châu.

Nhưng Tôn Mãng dù sao cũng là cương thi Tử Phủ viên mãn, nếu nói tuyệt

đối không lo lắng, đó nhất định là gạt người.

Trấn Hải Điện điện chủ gật gật đầu, nói.

- Đi đi!

- Vâng!

Nói xong, Trần Đạo Huyền xoay người muốn đi.

- Đạo hữu chậm đã!

Phía sau, một tiếng nữ vang lên, chính là Trì Dao tiên tử.

- Tốc độ linh hư chiến hạm quá chậm, không bằng cưỡi Linh Chu của ta,

Tốc độ nhanh hơn gấp mười lần Linh Hư chiến hạm.

Nghe vậy, Trần Đạo Huyền dừng một chút, chắp tay nói,

- Đa tạ tiên tử!

- Đạo hữu không cần khách khí!

Trì Dao tiên tử gật gật đầu, lúc này vươn tay ngọc ra, một chiếc linh chu ba

tấc xuất hiện ở lòng bàn tay nàng.

Nhẹ nhàng ném.

Linh Chu đón gió liền lớn, trong nháy mắt, biến thành một chiếc Linh Chu

màu xanh biếc dài gần trăm trượng.

ầ ề ề

Trần Đạo Huyền cũng không khách khí, độn quang chợt lóe, liền bay lên

linh chu.

Trì Dao tiên tử cùng nữ tu sa y màu vàng nhạt theo sát phía sau.

Sau một khắc.

Linh Chu phóng lên trời, bay về phía Quảng An phủ.
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 348: Hậu thủ (1)



Vùng biển tây nam của Vạn Tinh Hải.

Một chiếc linh chu xẹt qua bầu trời, nhanh như lưu quang, hướng về phía

Phủ Quảng An chợt lóe rồi biến mất.

Trên linh chu.

Trần Đạo Huyền chắp tay nói,

- Đa tạ tiên tử tương trợ, không biết hai vị tiên tử phương danh?

Trì Dao còn chưa mở miệng.

Nữ tu mặc sa y màu vàng nhạt ở một bên liền vui tươi nói,

- Nàng là sư tỷ của ta, tên là Trì Dao, ta là Nguyệt Nga, tiểu đạo nhân, ngươi

tên gì?

- Đạo hữu chớ trách, sư muội ta từ nhỏ đã tu hành trong tông môn, ra đời

không lâu, có chỗ đường đột, mong đạo hữu rộng lòng tha thứ.

Trì Dao liếc Nguyệt Nga một cái, vội vàng xin lỗi Trần Đạo Huyền.

- Không ngại,

Trần Đạo Huyền cười nói,

- Nguyệt Nga tiên tử nói lời thẳng thắn, ta sao có thể để ý.

Dừng một chút, hắn tiếp tục,

- Ta là Trần Đạo Huyền tu sĩ Trần gia ở Song Hồ Đảo phủ Quảng An, gặp

qua hai vị tiên tử!

Sau đó chính thức chào hỏi hai người.

Trì Dao gật gật đầu.

- Trần Đạo Hữu, ta có một chuyện khó hiểu.

- Tiên Tử xin cứ nói.

Trần Đạo Huyền vươn tay.

Trì Dao do dự nói,

- Như thi phó Tử Phủ hậu kỳ vừa rồi nói, Tình huống Quảng An phủ lúc này

hẳn là vô cùng nguy cấp.

Nghe vậy, Trần Đạo Huyền cười cười,

- Quảng An phủ tiên thành có ngũ giai trận pháp thủ hộ, lại có tu sĩ Tử Phủ

tọa trấn, chỉ là mấy Tử Phủ cương thi, căn bản không làm gì được. Về phần gia

tộc của ta, tại hạ cũng lưu lại hậu thủ, hơn nữa có trận pháp phòng ngự cấp bốn

thủ hộ, cũng không sợ mấy cương thi Tử Phủ.

- Hóa ra là như vậy.



Trì Dao gật gật đầu.

- Chỉ tiếc, lần này hao hết tâm tư, vẫn không thể triệt để tiêu diệt Thần Tuyệt

lão ma, Thần Tuyệt lão ma một ngày bất diệt, Vạn Tinh Hải liền một ngày khó

an toàn.

Nói xong, lại thở dài một tiếng.

Nghe thấy như vậy.

Trần Đạo Huyền không khỏi tâm tình nặng nề.

Trước kia đều chỉ nghe được tên của Thần Tuyệt chân nhân trong truyền

thuyết, nhưng lần này, hắn xem như trực tiếp đối mặt với đối phương.

Tuy nói hắn chỉ giao thủ ngắn ngủi với phân thân Thần Tuyệt chân nhân,

nhưng áp lực đối phương mang đến cho hắn, quả thực là chưa từng có.

Nếu không phải kim sắc kinh văn trong thức hải cùng Trấn Hải Điện điện

chủ kịp thời ra tay.

Trần Đạo Huyền giờ phút này đã sớm chết rồi.

Tuy nói từ trong tay Thần Tuyệt chân nhân chạy được một mạng.

Nhưng bởi vì Trần Đạo Huyền đã thoát khỏi thần thông thành danh của Thần

Tuyệt chân nhân – Định Phách Thần Quang, chỉ sợ đã sớm bị Thần Tuyệt chân

nhân nhớ thương.

Bị một người âm hiểm xảo trá, thực lực mạnh mẽ như vậy nhớ thương, cũng

không phải là chuyện tốt gì.

Thần Tuyệt chân nhân một ngày không trừ, đối với bản thân hắn, cũng là

một uy h**p cực lớn.

Nghĩ đến đây, Trần Đạo Huyền không khỏi chìm vào thức hải của mình.

Trong thức hải.

Sau khi kim sắc kinh văn cắn nuốt Định Phách Thần Quang do Thần Tuyệt

chân nhân phóng thích ra, liền có một loại biến hóa kỳ diệu.

Chẳng qua, Trần Đạo Huyền vẫn không kịp xem xét loại biến hóa này.

- Trần đạo hữu?

Nhìn thấy Trần Đạo Huyền thất thần, Trì Dao tiên tử lông mi thanh tú nhíu

lại, nhẹ giọng gọi.

- Vâng?

Trần Đạo Huyền phục hồi tinh thần, chắp tay nói,

- Tiên tử chớ trách, ta tựa hồ nghĩ đến một biện pháp, có thể đem Thần Tuyệt

lão ma triệt để trừ bỏ!

- Cách nào?

Trì Dao tiên tử nhất thời đôi mắt sáng lên, không quan tâm Trần Đạo Huyền

thất thần lúc nãy.

ế ấ

- Cách tiếp cận của ta rất đơn giản...

Nghe kế sách của Trần Đạo Huyền, Trì Dao tiên tử mắt đẹp càng ngày càng

sáng.

- Nhưng mà, Thần Tuyệt lão ma sẽ bị lừa sao?

- Có lẽ sẽ, có lẽ sẽ không, chỉ có thể đánh cược một lần,

Trần Đạo Huyền ánh mắt ngưng trọng,

- Lần này Thần Tuyệt lão ma mất đi phân thân tiên nhân. Bởi vậy, đối với

Thần Tuyệt lão ma hiện tại, thi phó Tử Phủ hậu kỳ cũng không phải là nhân vật

có cũng được hay không có cũng không sao, hắn hoàn toàn có khả năng mạo

hiểm.

- Được!

Trì Dao tiên tử gật gật đầu.

- Vậy chúng ta hãy thử một lần!

......

Phủ Quảng An.

Đảo Song Hồ.

Trận pháp phòng ngự cấp bốn bao phủ cả đảo đã sớm mở ra.

Phía ngoài tầng quang mạc trong suốt của trận pháp phòng ngự cấp bốn, Tôn

Mãng mang theo ba thi phó Tử Phủ sơ kỳ, ở ngoài trận kêu gào nói.

- Chẳng lẽ tu sĩ Trần gia các ngươi đều là một đám chim hèn nhát sao? Có

bản lĩnh đừng trốn tránh, ra ngoài đánh một trận với ta!

- Oanh! !

Nói xong, Tôn Mãng một quyền oanh kích trên màn sáng của trận pháp

phòng ngự cấp bốn.

Nhưng nó không tạo ra một mối đe dọa nào đối với bức màn sáng.

Nếu nói mười thi phó Tử Phủ hậu kỳ còn có thể tạo thành phá hư trận pháp

phòng ngự cấp bốn. Chỉ là một Tử Phủ hậu kỳ cộng thêm ba thi phó Tử Phủ sơ

kỳ, căn bản không cách nào tạo thành uy h**p cho trận pháp phòng cấp bốn.

Đây cũng là nguyên nhân mà Tôn Mãng tức giận.

Hắn không nghĩ tới, chỉ là một tiểu gia tộc Quảng An phủ không có tiếng

tăm, lại có thể bày ra trận pháp phòng ngự cấp bốn.

Phải biết rằng.

Muốn bố trí trận pháp phòng ngự cấp bốn, ý nghĩa tòa tiểu đảo trước mắt

này, ít nhất phải có một linh mạch cấp ba trở lên.

Nếu không, căn bản không chống đỡ được trận pháp phòng ngự cấp bốn vận

chuyển.

Bên trong trận pháp phòng ngự cấp bốn.

ầ ố

Trần Tiên Hạ mang theo một đám tu sĩ phúc tự bối, nhìn Tôn Mãng ngoài

trận pháp thở hổn hển, sắc mặt khó coi.
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 349: Hậu thủ (2)



Đây là lần đầu tiên Trần gia bị người ta chặn cửa, không dám ứng chiến.

Ngoại trừ người Trần gia, một Giao Nhân thân hình to lớn cùng với một nữ

nhân nhỏ nhắn, lăng không mà đứng, đứng bên cạnh mọi người.

Lạc Tu Viễn nhìn Trần Tiên Hạ sắc mặt khó coi, cùng với một đám tu sĩ

phúc tự bối cắn răng nghiến lợi, hận không thể xé nát Tôn Mãng, trầm ngâm

nói,

- Không bằng, để ta ra ngoài chiếu cố hắn!

Nghe vậy.

Trần Tiên Hạ nhìn về phía Lạc Tu Viễn, lắc đầu,

- Lạc tộc trưởng không cần phải như thế, bên ta chỉ có một vị có chiến lực

Tử Phủ, mà đối phương có bốn vị, quá nguy hiểm!

Bên ngoài trận địa phòng thủ.

Tôn Mãng càng mắng càng khó nghe, ở trước mặt của mọi người, đem tu sĩ

bắt được từ các đảo khác trong khu tây phòng ngự phủ Quảng An, ngược đãi

từng người một, để k*ch th*ch tu sĩ Trần gia.

- Đám súc sinh này!

Trần Phúc Sinh siết chặt phi kiếm trong tay, hai mắt đỏ thẫm.

Hắn mặc dù là kiếm tu, nhưng dù sao cũng chỉ có luyện khí tầng chín, nếu

lúc này hắn có tu vi Trúc Cơ, tuyệt đối sẽ lao ra đánh một trận.

Bây giờ vội vã ra ngoài, ngoại trừ tìm đến cái chết, không có khả năng thứ

hai.

- Đi thôi, đừng nhìn!

Trần Tiên Hạ phất phất tay.

- Nhưng, lão tộc trưởng, những tu sĩ kia...

Nghe vậy, Trần Tiên Hạ nhìn tu sĩ bên ngoài phòng ngự trận pháp thống khổ

kêu thảm thiết không ngừng, nhắm hai mắt lại nói,

- Nói cho cùng, cũng là bọn họ gieo gió gặt bão, lúc trước Trần gia ta đã

khuyên nhủ, để cho bọn họ chuyển ra khỏi tộc địa, đi tới Quan Hải Tiên Thành,

bọn họ nếu không muốn, hôm nay nên vì quyết định này mà trả tiền.

Tuy là nói như thế.

Nhưng nhìn thấy một đám tu sĩ chết thảm trước mặt hắn, Trần Tiên Hạ vẫn

tức giận đến cả người phát run.

- Đi!!

Trần Tiên Hạ tâm ngoan độc, lúc này chuẩn bị phi thân rời đi, không nhìn

thảm trạng trước mắt nữa.

ễ ầ ầ ấ

Tộc Giao Nhân do Lạc Tu Viễn và Lạc Li cầm đầu, nhìn thấy cảnh tượng

trước mặt này, tâm lý cũng không có nhiều biến hóa.

So sánh với chiến đấu chủng tộc ở thế giới dưới đáy biển, chút máu tanh

trước mắt, ngay cả trong tộc cũng không tính.

Tu sĩ phúc tự bối chưa trải đời nhiều, chưa trải qua chiến tranh tẩy lễ, có chút

kinh hồn bạt vía.

Mà loại tu sĩ từng đi chiến trường Xuất Vân quốc như Trần Tiên Hạ, nhiều

nhất chỉ là cảm thấy tức giận, cũng sẽ không sợ hãi.

Nhưng quan sát kỹ.

Tu sĩ phúc tự Trần gia vẫn có sự khác biệt.

Có một nhóm tu sĩ phúc tự bối phá lệ trấn định, tựa hồ bên ngoài phòng ngự

trận pháp phát sinh thảm trạng, bọn họ đã quen thuộc, ngoại trừ cảm xúc phẫn

nộ, cũng không có bất kỳ sợ hãi nào.

Số lượng tu sĩ phúc tự bối này không nhiều lắm, nhưng bất đồng với các tu

sĩ phúc tự khác.

- Phốc xuy!

Cổ một tu sĩ Luyện Khí kỳ bị Tôn Mãng bẻ gãy từng chút một, cuối cùng

mạnh mẽ rút ra, mang theo cột sống rút ra từ từ trong thân thể tu sĩ kia.

Nhất thời, máu tươi phun ra.

Tôn Mãng một tay xách tàn thi, một tay cầm đầu nối liền cột sống.

l**m l**m máu tươi bắn tung tóe khóe miệng, trong con ngươi màu vàng

nhạt tràn ngập khát máu và tàn nhẫn.

- Đám tu sĩ Trần gia này, thật đúng là có thể nhịn được.

Tôn Mãng lẩm bẩm,

- Đại ca, không biết bên ngươi có thuận lợi hay không.

Không biết vì sao, chuyến đi này không thuận, làm cho trong lòng Tôn

Mãng tràn ngập sương mù, mơ hồ có một loại dự cảm không tốt.

- Mấy con chó trần gia... Hả?

Tựa hồ cảm nhận được cái gì, Tôn Mãng vừa xoay người, liền thấy một đạo

phi kiếm biến thành tinh quang nện vào thân thể nó, trực tiếp đem thân thể của

hắn đập lên màn sáng của trận pháp phòng ngự cấp bốn, tiếp theo hung hăng bật

ra.

Bị tấn công dữ dội như vậy, xác chết trong tay cũng rơi trực tiếp xuống nước

biển, nhuộm biển màu đỏ.

- Trần! Đạo! Huyền!

Tôn Mãng ôm ngực bị thương, miệng vết thương, từng tia hắc khí toát ra,

điên cuồng tu bổ thân thể bị thương của nó.

Trong chớp mắt.

ỗ ổ ầ

Chữa trị lỗ hổng nơi ngực như lúc đầu.

Nguy hiểm thật!

Tuy rằng trên mặt Tôn Mãng tràn đầy phẫn nộ, nhưng trong lòng lại cả kinh.

Vừa rồi nếu không phải hắn kịp thời né tránh, chỉ thiếu một chút, tinh quang

do phi kiếm biến thành, liền đánh thủng đan điền của hắn, tổn hại thi đan của

hắn.

Đối với cương thi, thi đan là vị trí quan trọng hơn cả đầu.

Đạt tới cấp bậc Tử Phủ hậu kỳ, đầu cương thi bị hủy, khôi phục không khác

nhiều với thân thể, nhưng thi đan bị tổn thương, cương thi sẽ mất đi khả năng

khôi phục thân thể, hơn nữa mất đi nguồn lực lượng.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước Tôn Phù cùng Trần Đạo Huyền

đối chiến, liều mạng bảo vệ vị trí đan điền như vậy.

Đối với tu sĩ không thể phá vỡ phòng ngự của chúng.

Vị trí đan điền tự nhiên không phải là nhược điểm gì.

Nhưng đối với Trần Đạo Huyền có thể phá vỡ phòng ngự của chúng, vị trí

đan điền, chính là nhược điểm lớn nhất của cương thi.

Vì vậy.

Mỗi một lần công kích của hắn, cũng đều là hướng về phía đan điền của Tôn

Mãng.

Đối mặt với Tôn Mãng đang kêu gào.

Trần Đạo Huyền không để ý tới.

Trải qua chiến đấu với Tôn Phù, hắn đã có một phán đoán tương đối rõ ràng

về thực lực của mình.

Luận phương diện tiến hành quần công với tu sĩ đê giai, hắn chỉ sợ còn có

lực uy h**p hơn cả Tu sĩ Kim Đan, luận đơn đấu, thực lực của hắn chỉ mạnh hơn

cương thi Tử Phủ hậu kỳ một phần.

Nếu đặt vào trong tu sĩ, đại khái mạnh hơn Tử Phủ trung kỳ tu sĩ bình

thường một bậc.
 
Back
Top Bottom