-Đường dẫn từ chương 1 tới chương 116:
https://www.wattpad.com/story/393635186-dịch-đm-tạ-sư-đệ-hắn-quá-được-hoan-nghênh-làm-saoCác bạn coppy ra google để web tự dẫn tới wattpad, hoặc tìm từ khóa "tạ sư đệ" trên thanh tìm kiếm wattpad để hiển thị truyện..............................Thang Viên nhận lệnh công tử, ra ngoài giúp mua ngàn dặm báo.Chủ yếu là một ngàn bản.
Trước đó mới mua một trăm bản đã khiến một con ngàn dặm điểu gãy cánh, bay không nổi.Lần này hắn phải chạy ra tận chi nhánh Thiên Lý Các để mua đủ một ngàn bản.Thang Viên đẩy cánh cổng lớn của Thanh U Viện, đi vội qua hành lang, hấp tấp chạy thẳng tới thư phòng, một phen đẩy cửa bước vào.Hắn lập tức hướng công tử báo cáo nhiệm vụ đã hoàn thành.Thang Viên đưa túi trữ vật cho Ôn Lệnh Tắc.Khi tiến gần tới án thư, Thang Viên thấy trên mặt bàn hình như có bức tranh?Hắn tò mò liếc nhìn qua, muốn biết công tử vừa vẽ gì.Đáng tiếc công tử đã dùng một tờ giấy khác che lại, nên Thang Viên chẳng thấy được gì.Nhưng Thang Viên cũng có bí mật riêng.Ngoài việc mua một ngàn bản ngàn bản báo theo lệnh công tử, hắn còn lén mua thêm hai bản cho chính mình.Chỉ nghĩ tới việc trên ngàn bản báo có hình ảnh kiếm tu tiền bối, trong lòng Thang Viên đã trộm hét chói tai.Kiếm tu tiền bối, thật là ngầu quá đi!Một bản hắn định giữ nguyên để cất, một bản sẽ cắt lấy hình ảnh tiền bối, dán ngay bên mép giường!Ôn Lệnh Tắc điềm nhiên nhận lấy túi trữ vật, không nói gì về việc mua nhiều báo đến vậy là để làm gì.Thang Viên thì chắc mẩm công tử nhất định đã có tính toán sâu xa, tầm nhìn lâu dài.Có lẽ số báo này là một phần trong đại kế nào đó của công tử.Thang Viên vừa nghĩ vừa đoán.Kỳ thực, Ôn Lệnh Tắc chỉ muốn có thêm nhiều hình ảnh của vị kiếm tu kia mà thôi.Có tới cả ngàn bản báo, cắt thế nào cũng chẳng thấy xót.Hơn nữa, trực giác thương nhân mách bảo hắn rằng, những ngàn dặm báo này chỉ e sau một thời gian ngắn sẽ tăng giá gấp bội.Mua sớm là khôn ngoan.Nghĩ tới việc bản thân cuối cùng lại phải nhờ ngàn dặm báo mới nhìn thấy diện mạo ân nhân, Ôn Lệnh Tắc thấy có chút buồn cười (với bản thân?).Dù trên báo chỉ có nửa khuôn mặt, nhưng với Ôn Lệnh Tắc thế cũng đã đủ.Trước đó hắn vốn chưa từng thấy dung nhan đối phương.Không ngờ kiếm tu tiền bối lại còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng.Hắn không nhịn được đưa tay vuốt ve viên đá nhỏ trong tay áo.Đúng lúc này.Truyền âm ngọc bội bên hông Ôn Lệnh Tắc khẽ rung lên, báo có tin nhắn gửi đến.Hắn thu lại viên đá nhỏ, cầm lấy ngọc bội, liếc nhìn — là tin từ mẫu thân.Ôn Lệnh Tắc cụp mắt đọc xong.Hắn không biểu lộ cảm xúc gì, thu hồi ngọc bội, vẻ hứng thú sụt giảm hẳn.Thang Viên vốn hiểu công tử quá rõ, chỉ thoáng nhìn đã biết công tử không vui."
Công tử, lại là tin từ phu nhân sao?"
"Ừ, phải về chủ trạch."
Nơi họ đang ở – Thanh U Viện – vốn không phải Ôn gia chủ trạch, mà chỉ là tiểu viện riêng của Ôn Lệnh Tắc.Ngày thường hắn không ở trong Ôn gia, phần lớn thời gian đều sống tại tiểu viện này.Ôn Lệnh Tắc bảo Thang Viên đi thu dọn đồ đạc.Còn bản thân thì ở lại thư phòng, lấy bức họa vừa che giấu ban nãy ra xem thêm một lần.Sau đó, hắn thu toàn bộ đồ vật trên bàn vào trong nhẫn trữ vật....Tạ Vân Hạc sau cú đả kích từ ngàn dặm báo, quả thật có hơi uể oải, không còn tinh thần.Nhưng vẫn nghe lời Tang Thanh dặn dò, kiên trì tiếp tục uống thuốc trị liệu.Hắn nghĩ ngợi một chút, cũng là, việc đã tới nước này thì tốt nhất nên dưỡng thương cho tốt, sớm ngày khôi phục.Để cho chuyện cũ theo gió bay đi.Cũng giống như mấy "hot search" ở thời hiện đại, hôm nay còn rần rần, ngày mai đã bị các tin khác chôn vùi.Chỉ cần đủ thời gian, chuyện này rồi cũng sẽ bị người ta quên.Nghĩ vậy, tinh thần Tạ Vân Hạc lại khá hơn.Cứ thế bình tĩnh tĩnh dưỡng trọn một tuần.Trong khoảng thời gian đó, Lê Dã có tới thăm một lần.Khi thấy thương thế của Tạ Vân Hạc nghiêm trọng đến vậy, Lê Dã vô cùng áy náy.Hắn cảm thấy lẽ ra mình phải tới tìm Tạ Vân Hạc sớm hơn.Nhưng lúc ấy, hắn vẫn nghĩ Tạ huynh đệ an toàn rồi.Tạ Vân Hạc phải dỗ dành an ủi một hồi mới khiến người kia bình tĩnh lại.Qua lớp thánh quang, Tạ Vân Hạc biết chắc đối phương lại sắp khóc.Hắn có chút bật cười.
Lần đầu tiên gặp Lê Dã, đôi mắt kia cũng đã sưng đỏ cả lên vì khóc, không ngờ bây giờ vẫn thế.
Người này quả thực có phần... thích khóc.Trong nguyên cốt truyện, Lê Dã vốn được miêu tả rõ ràng là một công tử trương dương, tính tình ngông nghênh.Bởi vì hắn và nhân vật chính Tần Dục đều mang lôi linh căn — vốn hiếm hoi hơn hẳn so với ngũ hành linh căn khác — nên đặc biệt chú ý đến Tần Dục.Càng để ý càng nhận ra, Tần Dục không chỉ đẹp hơn hắn, mà còn mạnh hơn hắn.
Lê Dã không phục, thế là luôn tìm cách đối nghịch.Tuy rằng về sau cũng nhập đoàn trở thành đồng đội của Tần Dục, nhưng giai đoạn đầu đúng là kiêu căng vô cùng.Vậy mà hiện tại, người đứng trước mặt lại chẳng giống với hình tượng trong cốt truyện chút nào.Lê Dã đến thăm còn mang theo ít linh quả.Thậm chí còn thử... gọt vỏ linh quả.Kết quả, Tạ Vân Hạc nhìn đến đầy đầu hắc tuyến, liền rút con dao nhỏ khỏi tay hắn.Đem đống linh quả lồi lõm trong tay Lê Dã tịch thu luôn.Khen ngợi vài câu lấy lệ rồi nhanh chóng tiễn vị đại thiếu gia đang còn choáng váng đi về.Sau đó, người đến thường xuyên nhất chính là Tang Thanh.Ngày nào nàng cũng ghé, nhắc nhở Tạ Vân Hạc uống thuốc.Đồng thời kể thêm vài tin tức mới trong tông môn.Ví như Mai sư huynh bị phạt ba lần "tùy cơ trừng phạt", kết quả cả ba lần chuột bốc thăm đều nhảy trúng ô thiếu sót, thế là chẳng bị phạt gì cả, hiện giờ lại lặn mất tăm.Ngoài Tang Thanh, Chử sư huynh cũng hay đến, và lần nào cũng mang theo canh gà.Cứ hai ngày một lần là đưa canh.Tạ Vân Hạc uống đến mức có ảo giác mình sắp béo ra, Tang Thanh đôi khi cũng được ké vài ngụm.Thời gian dần trôi.Từng lớp băng vải trên người Tạ Vân Hạc lần lượt tự biến mất.Kinh mạch trong cơ thể cũng từ từ phục hồi, đến giờ thỉnh thoảng vận dụng linh lực cũng không còn đau đớn.Hắn lặng lẽ thử tu luyện đôi chút.Chỉ mới có thể vận chuyển linh khí một vòng chu thiên, nhưng so với trước kia chẳng thểlàm được gì thì đã khá hơn nhiều.Hắn cảm nhận một chút, đoán chừng chỉ cần thêm vài ngày nữa là có thể hoàn toàn hồi phục.Hôm nay, phòng an dưỡng số năm nhị một vốn yên tĩnh, lại bất ngờ đón một vị khách hiếm khi ghé.Tạ Vân Hạc nhìn người đang ngồi trước mặt mình.Trong đầu toàn dấu chấm hỏi: vì sao lại dùng ánh mắt u oán như thế mà nhìn hắn?Chử Nguyên Phong có thể không u oán sao?Khi Tạ Vân Hạc an nhàn tĩnh dưỡng trong phòng, thì ở bên ngoài, hắn bị lôi vào cảnh "nước sôi lửa bỏng".Điều Tạ Vân Hạc không biết là — hôm đó, sau khi cùng hắn xem xong 《Tiểu Đào Hồng truyện》 và ngàn dặm báo, Tang Thanh máu nóng dâng trào, liền muốn đi Chấp Pháp Đường xem thử.Một là muốn xem tình hình của Mai sư huynh, hai là muốn xem Chử Nguyên Phong tiểu tử này còn lưu lại ghi chép thăng đường không.Nào ngờ vừa đến nơi, nàng liền thấy hình ảnh tuần hoàn phát lại — cảnh Chử Nguyên Phong chất vấn hắn trong bí cảnh.Tang Thanh mặt không đổi sắc mà xem hết.
Đến cả tình hình của Mai sư huynh cũng chẳng buồn để ý, liền nàng xoay người ra khỏi Chấp Pháp Đường, trực tiếp đi tìm Chử Nguyên Phong.Rất nhanh, nàng đã thấy hắn bên vách huyền nhai.Chử Nguyên Phong khi ấy đang bận rộn khuyên nhủ một nhóm kiếm tu đang muốn nhảy vực để "lĩnh hội kiếm ý", thì Tang Thanh tìm đến cửa.Chử Nguyên Phong buồn bực nhìn nữ kiếm tu lạnh lùng trước mắt."
Ngươi là ai?"
Tang Thanh nhếch môi cười lạnh:"Ta là nhị sư tỷ của Tạ Vân Hạc!"
Dạo này chỉ cần nghe đến cái tên ấy là Chử Nguyên Phong lại đau đầu.
Ngoài việc phải hầu hạ, hắn còn phải nấu canh gà cho đối phương — khổ sở ai thấu?Kết quả hôm nay lại bị sư tỷ họ Tạ này tìm đến tận nơi."
Vậy ngươi đến đây là vì?"
Chử Nguyên Phong vẫn cố giữ lễ phép hỏi."
Đến đánh ngươi!"
Tang Thanh cũng rất lễ phép trả lời.Nói rồi liền vung nắm đấm thẳng về phía mặt Chử Nguyên Phong.Ngay sau đó, bên vách huyền nhai vang lên những tiếng kêu thảm thiết.Nhưng không phải của Chử Nguyên Phong, mà là của nhóm kiếm tu vốn định tự mình nhảy xuống để lĩnh hội kiếm ý.Bọn họ nhìn cảnh Tang Thanh ra tay đánh Chử Nguyên Phong, hét còn to hơn cả nạn nhân chính.Trời ơi, không nhảy xuống là không được sao?!Thật quá đáng sợ!Vì sao lại còn đánh người?
Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!Chỉ trong chốc lát, bên vách núi đã rối loạn thành một đoàn.Chuyện này, Tạ Vân Hạc cũng không biết, hắn chỉ cảm thấy gần đây mặt của Chử Nguyên Phong có chút sưng phù.Thành ra, so với ca ca của hắn thì bề ngoài cũng có vài điểm khác biệt."
Sự tình lần trước, thực xin lỗi."
Chử Nguyên Phong mở miệng.Tạ Vân Hạc sớm đã không để trong lòng.Huống chi bị Chử sư huynh đổ bao nhiêu bát canh gà vào người, hắn cũng ngượng ngùng mà thôi tiếp tục truy cứu việc của đệ đệ người ta.Nói cho cùng, chuyện đó cũng chẳng thành công gì.Hơn nữa, Tạ Vân Hạc còn nghe Tang Thanh nói, Chử Nguyên Phong đã bị Chấp Pháp Đường xử phạt theo quy định của tông môn.Hắn không có gì bất mãn.Tạ Vân Hạc: "Ngươi xin lỗi, ta tiếp nhận rồi."
Thế là coi như hai người đã giảng hòa.Chử Nguyên Phong cụp đuôi ủ rũ, dạo gần đây không chỉ bị ca ca đánh, bị Tang Thanh đánh, vừa tìm sư phụ cũng bị sư phụ đánh.Cuộc sống thật sự không dễ dàng.Nhớ tới đồ vật sư phụ đưa cho mình, Chử Nguyên Phong bắt đầu lục lọi trong tay áo.Tạ Vân Hạc cứ thế nhìn hắn moi móc trong tay áo nửa ngày, trong lòng đầy tò mò.Bọn họ trong tay áo có túi à?
Sao cái gì cũng lôi ra được từ đó?Chử Nguyên Phong lấy ra một thứ nhỏ nhỏ, màu bạc... một cái xe lăn đồ chơi?Không hiểu sao, Tạ Vân Hạc bỗng thấy dâng lên một dự cảm chẳng lành."
Đây là phi hành pháp khí sư phụ ta chế tạo cho ngươi, coi như bồi thường cho lần trước."
Chử Nguyên Phong đưa cái xe lăn nhỏ xíu đến trước mặt Tạ Vân Hạc.Tạ Vân Hạc không lập tức nhận lấy, mà ngón tay run run chỉ vào cái xe lăn bạc nhỏ bằng bàn tay kia."
Cái này...
đây là phi hành pháp khí?"
Vừa nhìn, hắn còn tưởng là món đồ chơi nào đó, càng nhìn càng giống đạo cụ trò chơi đóng vai gia đình."
Đúng vậy.
Sư phụ nói đây là dựa theo yêu cầu của các ngươi mà chế tạo.
Ông ấy còn bảo ta phải trình diễn cho ngươi xem.
Tất cả yêu cầu của ngươi, sư phụ đều làm được."
Chử Nguyên Phong rõ ràng cũng là người bình thường, có thẩm mỹ bình thường.Bị sư phụ đánh một trận xong, khi nhận lấy cái xe lăn bạc nhỏ, hắn cũng ngạc nhiên lắm.Nhưng sau khi sư phụ biểu diễn một phen năng lực cường đại của chiếc xe lăn này, hắn liền thay đổi cách nhìn về món phi hành pháp khí này.Chỉ là cái vẻ ngoài quả thật kỳ lạ, đến hắn cũng là lần đầu thấy.Bất quá, làm nghề luyện khí này thì kiến thức rộng rãi, khách hàng yêu cầu kiểu gì cũng phải làm, miễn là đúng ý họ.Thứ kỳ quặc thế nào cũng từng gặp, cho nên ngạc nhiên một chút rồi thôi.Tạ Vân Hạc nhận lấy chiếc xe lăn bạc nhỏ bằng bàn tay, theo Chử Nguyên Phong đi xuống viện dưới lầu.Thân thể hắn đã khá hơn nhiều, xe lăn vốn dĩ cũng không cần ngồi nữa.
Không ngờ nhanh như vậy lại có một cái xe lăn khác đưa đến tay hắn.Tạ Vân Hạc ngây ra nhìn món phi hành pháp khí nghe nói công năng cường đại, mà lại có hình dáng xe lăn này.Hắn đi ra ngoài ngồi cái này, chẳng phải sẽ bị người ta cười chết sao......"
Cần lấy máu nhận chủ không?"
Dù sao thì đây cũng là kiện phi hành pháp khí đầu tiên của hắn, có thể nói là pháp khí đầu tiên hắn thu được một cách chính quy.Thật ra Linh Hạc Kiếm mới là pháp khí đầu tiên của hắn.
Chỉ là khi đó toàn thân hắn đầy máu, quá trình nhận chủ cũng qua loa, chỉ đưa tay chạm lên đã bị nhận chủ, ngoài việc bị hút máu và linh khí thì chẳng có cảm giác gì khác.Còn bây giờ, đây là lần đầu tiên hắn chủ động nhận chủ một pháp khí.
Vậy phải làm thế nào?Có phải cũng cần lấy máu không?Chọc ngón tay thì đau lắm."
Lấy máu nhận chủ?
Không cần.
Ngươi chỉ cần dùng thần thức thẩm thấu vào trong pháp khí là được.
Lấy máu nhận chủ đã là phương thức từ rất nhiều năm trước.
Bây giờ phổ biến đều là dùng thần thức."
Chử Nguyên Phong nhìn Tạ Vân Hạc với ánh mắt kiểu "Ngươi đúng là đồ nhà quê".Thân phận người từ nơi khác, lại thêm hoàn cảnh kham khổ, của Tạ Vân Hạc cứ thế mà bại lộ.
Ai mà biết được chuyện này chứ.Nhưng tại sao trong tiểu thuyết mấy nhân vật như Tần Dục toàn lấy máu nhận chủ?Chẳng lẽ là vì đó đều là pháp khí thượng hạng, cho nên mới cần lấy máu?Tạ Vân Hạc lại một lần nữa nâng tầm Linh Hạc Kiếm mình từng được, từ hi hữu cấp bậc lên thêm một tầng.Cây kiếm ấy khẳng định không phải kiếm bình thường, ít nhất là một pháp khí cần lấy máu nhận chủ.Theo chỉ dẫn của Chử Nguyên Phong, Tạ Vân Hạc nhận chủ chiếc xe lăn bạc trên tay.Vừa nhận chủ, hắn liền cảm giác được sợi liên hệ mơ hồ giữa mình và chiếc xe lăn này.Ý niệm vừa động, xe lăn bạc lập tức phóng to.Từ nhỏ bằng bàn tay biến thành to như một chiếc xe lăn bình thường.Tạ Vân Hạc cẩn thận quan sát phi hành pháp khí này.Xe lăn bạc đặt trên thảm cỏ, đường cong trơn mượt, nhìn chắc chắn bền bỉ, ánh bạc lạnh lẽo mà thanh nhã, dưới ánh mặt trời còn toát ra vẻ thần bí......Nhưng tất cả chỉ là những lời hắn cố tự an ủi.
Ngay cả bản thân hắn cũng biện hộ không nổi.Bởi vì cái phi hành pháp khí này trông chẳng khác gì một chiếc xe lăn bạc phổ thông, kiểu dáng còn y hệt cái xe mà mấy sư huynh gãy chân ngồi phơi nắng bên cạnh.Tạ Vân Hạc hoài nghi, người rèn cái phi hành pháp khí này chính là tham khảo xe lăn của mấy vị sư huynh bị gãy chân mà làm ra."
Dựa theo yêu cầu của các ngươi, pháp khí này có ngoại hình mà người trẻ tuổi thích......
Khụ, người trẻ tuổi thích......"
Chử Nguyên Phong lấy ra tờ giấy sư phụ đưa, dựa theo phân phó mà giới thiệu từng công năng của pháp khí cho Tạ Vân Hạc.Vừa nói đến câu đầu tiên, hắn đã nhịn không được mà bật cười.Hắn rốt cuộc cũng hiểu cái ngoại hình xe lăn này là vì sao mà thành ra thế.Tạ Vân Hạc: ......"
U Nguyệt tôn giả yêu cầu nó phải nhẹ, linh hoạt, tốc độ nhanh, có khả năng ẩn thân, có phòng ngự.
Ngươi có thể xem ở chỗ tay vịn xe lăn, tại đây có chốt mở."
Tạ Vân Hạc thò đầu nhìn về phía tay vịn.Hai bên tay vịn, trái phải đều có ba cái nút màu bạc.
Theo lời Chử Nguyên Phong, công năng ở hai bên giống nhau, để thuận cho kẻ quen tay trái hay tay phải đều tiện sử dụng.Ba cái nút đó phân biệt là: gia tốc, phòng ngự, và biến hình.Hai cái đầu rất dễ hiểu.
Nút gia tốc có thể khiến xe lăn trong nháy mắt tăng tốc, nhanh hơn cả tốc độ phi hành, vô cùng hữu dụng khi cần chạy trốn.Nút phòng ngự có thể khiến xe lăn phóng ra một màn sáng bảo hộ, nghe nói có thể chống đỡ được ba lần công kích của tu sĩ Nguyên Anh kỳ.Vậy cái nút thứ ba, công năng biến hình, rốt cuộc là làm gì?Có phải là thay đổi hình thái không?Lúc này, sau khi xem qua hai công năng đầu của pháp khí, Tạ Vân Hạc cũng bắt đầu có chút mong đợi.Không ngờ cái phi hành pháp khí thoạt nhìn ngớ ngẩn này, lại không tệ đến vậy.Cho dù đi chợ trong tông môn, hay tới cửa hàng chuyên bán pháp khí bên ngoài, cũng chưa chắc có được cái tốt hơn cái này.Còn về cái ngoại hình xe lăn......
Công năng cường đại mới là quan trọng nhất, tạm thời có thể xem nhẹ bề ngoài.Hơn nữa, biết đâu dùng một thời gian, hắn lại quen với cái ngoại hình xe lăn này thì sao?