Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Hoàng Đế

Ta Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Hoàng Đế
Chương 10



Mọi chuyện vẫn diễn ra theo kế hoạch.

Ngày hôm sau, ta hoàn thành túi hương, đặt lên bàn án hắn hay ngồi nhất.

Trên đó ta thêu một chữ “Kỳ” (祁).

Nếu sau này hắn vô tình nhớ đến ta, hẳn sẽ nhận ra.

Buổi chiều, nội thị bên điện Cần Chính lại mang đồ đến.

Không ngờ là một xấp ngân phiếu.

Hương Lan vừa giúp ta thu dọn hành lý vừa lau nước mắt.

Nhưng thật ra, hắn biết rõ việc ta được sủng ái chỉ là giả tượng.

Ngày thứ ba, trời mưa.

Gió Bắc thổi mạnh.

Tiêu Kỳ mặc thường phục màu huyền, bên cạnh không có ai theo cùng.

Ta đã từ chối lời đề nghị của Hương Lan muốn đi theo, nên cũng chỉ có một mình.

Con đường dài trong cung chỉ nghe tiếng gió rít.

Hóa ra khi đã khép kín lòng mình lại, cho dù có năng lực đọc tâm, cũng không thể thăm dò được đối phương chút nào.

Tiêu Kỳ đưa ta đến cửa Tây Trực.

Chắc đã sắp xếp từ trước, bên ngoài không có thị vệ canh gác.

Bên ngoài đỗ một cỗ xe ngựa, đồ đạc lặt vặt của ta đã được chất sẵn.

Cuối cùng rồi, vẫn nên nói vài lời.

“Cảm ơn chàng, Tiêu Kỳ.”

Đến lúc này, ta không giả vờ gọi hắn là “bệ hạ” nữa.

Ta mỉm cười nhìn hắn, nhưng hắn quay lưng đi.

Ta thầm nói: “Vậy ta đi trước đây.”

Rồi xoay người trèo lên xe ngựa.

Trời mưa đột ngột đổi, lên xe mà tay vẫn run vì lạnh.

Cửa sổ xe vẫn mở.

Ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

Tiêu Kỳ đứng tại cổng cung sừng sững, cũng nhìn về phía ta.

Mưa lất phất bay, nhưng lông mày và ánh mắt hắn vẫn sắc nét như trước.

Có câu từng dùng để nịnh hót, nhưng là thật –

Hắn thực sự rất tuấn tú.

Khoảnh khắc này, dưới màn mưa mỏng manh, hắn càng như bước ra từ một bức tranh.

Đôi mắt đen sâu thẳm lặng lẽ nhìn ta, rồi sau một lúc ngừng lại, hắn quay người đi.

Ta cũng thu ánh mắt, đóng cửa sổ xe lại.

Cửa sổ vừa đóng, ánh sáng mờ dần.

Xung quanh trở nên yên tĩnh.

Ta dỏng tai, cố gắng nghe tiếng gì đó.

Ta muốn nghe tiếng bước chân của hắn.

Nghe thấy tiếng hắn rời đi, ta sẽ lên đường.

Thế nhưng chờ lâu vẫn không nghe tiếng bước chân nào.

Ngược lại, là một giọng nói trong trẻo, thanh vắng vang lên sâu trong tâm trí:

“Tô Thanh Thanh, trẫm không bước nổi nữa.”

Về sau, ta luôn nhớ rõ ngày ấy.

Là ngày quan trọng nhất đời ta.

Ta một mình ngồi trong chiếc xe ngựa mờ tối.

Lắng nghe giọng nói của vị đế vương kiêu ngạo mở lòng với ta:

“Trẫm biết nàng đến từ một thế giới khác, kỳ lạ và rực rỡ.

Trẫm biết điều nàng mong là một đời một kiếp một đôi người.

Trẫm cũng biết mình là hoàng đế, không nên vì tình riêng mà quên thiên hạ.

Hậu cung vốn là công cụ để cân bằng triều cục, để nối dõi tông đường.

Nhưng trẫm cũng là người bằng xương bằng thịt.

Trẫm có tình, cũng biết yêu.”

“Tô Thanh Thanh, trẫm đã động lòng với nàng.”

Nước mắt ta cứ thế rơi ào ào.

“Trẫm muốn lập nàng làm hậu, không phải để diễn kịch, mà là tận đáy lòng.”

“Tô Thanh Thanh, có thể… ở lại không?”

Bên ngoài, mưa càng lúc càng nặng, rơi như kim bạc đâm vào cửa xe.

“Trẫm sẽ kính nàng, yêu nàng, bảo vệ nàng.

Trẫm sẽ vì nàng mà chống đỡ cả đời.”

“Quân vô hí ngôn.” (Lời vua nói không bao giờ là trò đùa)

Ta cũng chẳng rõ mình nghĩ gì nữa.

Chắc cũng như đôi mắt ta – đang mưa không ngừng.

“Cô nương, có thể đi rồi chứ?” – Người đánh xe hỏi.

Ta mở cửa xe.

Tiểu hoàng đế kia vẫn giữ nguyên tư thế.

Xoay lưng về phía ta, như sắp đi – nhưng thật ra chưa dịch chuyển.

Tấm lưng thẳng tắp mờ dần trong màn mưa.

“Cô nương, mưa ngày càng to rồi.”

Ta đóng cửa xe rồi bước xuống.

Ngay lúc đặt chân xuống đất – hắn quay đầu lại.

Trong mắt hắn, ánh sáng rực rỡ bừng lên giữa đêm tối.

Hắn lao tới xuyên qua màn mưa.

Ôm chặt lấy ta.

Ta ôm cổ hắn, không phân biệt nổi nước mắt hay mưa đang rơi trên mặt.

Hắn vuốt tóc ta, dịu dàng thì thầm bên tai:

“Đừng lo, Tô Thanh Thanh.”

“Trẫm nguyện vì nàng mà làm một vị hôn quân.”

Phiên ngoại 1

Nói về “thuyền” của ta và Tiêu Kỳ một chút.

Cái thuyền tụi ta chèo, không ngoài dự đoán…

phải lên phải xuống vài lần mới cập bến.

Thật sự… một lời khó tả hết.

Đến mức ta chỉ muốn kiếm băng keo dán cái đầu mình lại.

Ban đầu ta thật không dám nghĩ tới.

Đuổi hắn ra khỏi phòng chẳng dưới ba lần.

Nhưng hắn nói là làm thật—

hậu cung phi tần, người nào nên đuổi thì đuổi, nên giải tán thì giải tán.

Cũng không thể bắt người ta sống kiểu… thủ tiết với đám bài vị được, đúng không?

Vậy nên ta nghiến răng quyết định:

Tới thì tới!

Đêm đầu tiên—suýt nữa lật thuyền.

Chuyện là, ý thức ta lại nhanh hơn ý chí,

mới liếc sơ qua đã phun một câu trong đầu:

“Trời ơi… xấu quá.”

Kết quả, mặt Tiêu Kỳ lập tức đen như đít nồi.

“Chẳng lẽ nàng từng thấy cái đẹp hơn?”

Ta chưa kịp lắc đầu thì ý thức đã nhanh mồm:

“Dĩ nhiên là có.”

“Không phải không phải không phải!”

Vì hôn nhân hạnh phúc, ta vội sửa chữa:
 
Ta Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Hoàng Đế
Chương 11



“Ý ta là… ta từng xem mấy kiểu… à… như đồ trong xuân cung ấy…”

(Tất cả kiến thức về giới tính của ta đều đến từ Po – một group trên mạng, hiểu chứ?)

Tiêu Kỳ bặm môi, kéo cằm ta lại:

“Vậy trong mấy cái ‘đẹp’ đó, thế nào mới gọi là đẹp?”

Và não ta bắt đầu phát hình — y như bản mô tả chi tiết trong Po.

Thôi xong.

Ta lập tức đạp hắn một cái:

“Chàng còn muốn hay không? Không thì ta đi ngủ trước đây!”

…Và cuối cùng, vẫn là muốn.

Mà còn lừa ta phun hết mấy cái sắc tố ra.

Thôi, ta không kể tiếp.

Sợ không qua được kiểm duyệt.

Về việc Tiêu Kỳ giải tán hậu cung—đương nhiên không dễ dàng.

Dăm bữa nửa tháng lại bị đem ra mỉa mai, nói bóng gió.

Hôm đó, ta bưng canh đến điện Cần Chính,

đứng ngoài nghe bên trong cãi nhau:

“Bệ hạ đã hai mươi mốt tuổi, vẫn chưa có con nối dõi. Đây là chuyện liên quan đến xã tắc giang sơn!”

Tiêu Kỳ: “Ái khanh đây là chê trẫm già sao?”

“…Thần không dám!”

“Không dám thì lui xuống.”

“Nhưng mà—”

“Ài, cũng không phải trẫm không muốn.”

Tiêu Kỳ thở dài.

Ta: Ủa?

“Khổ nỗi trẫm có chút… tật.

Chỉ có thể ‘dựng được’ khi đối diện hoàng hậu.”

Ta:

……………………………………

“Hay ái khanh giúp trẫm nghĩ cách?”

“Hoặc là… đổi luôn hoàng đế cũng được?”

Ta bưng bát canh chạy mất.

Xin lỗi… đã đánh giá thấp sự mặt dày của hắn.

Thật sự, không việc hoang đường nào hắn không dám nói.

Mùa xuân năm sau, ta cuối cùng mang thai.

Cả triều đình như mở hội.

Tiêu Kỳ đưa ta lên chùa cầu phúc.

Nghe nói vị cao tăng từng du hành nơi ngoài kia,

vừa thấy ta và hắn đã lộ vẻ kinh ngạc.

Lúc ra khỏi chùa, ông tặng bọn ta đôi trâm rồng phượng.

Thần kỳ ở chỗ, chỉ cần đeo lên là không nghe được tiếng lòng đối phương.

Ta và Tiêu Kỳ thử đi thử lại,

quả nhiên, chỉ cần ta đeo trâm, hắn không nghe được tiếng lòng ta.

Ngược lại cũng thế.

Ta lập tức ra luật:

phải đeo!

Công bằng mà nói, bọn ta phải đeo hết.

Đặc biệt là… lúc đó.

Từ đó, cuộc sống của chúng ta dần bình thường trở lại.

Ít nhất cũng có thể tự chọn “bình thường” hay “không bình thường”.

Hôm đó tỉnh dậy trong lòng hắn,

thấy tóc hắn xõa ra, trâm rơi dưới sàn.

Ta với tay định nhặt.

Bị hắn kéo lại ôm vào lòng.

Lâu rồi không nghe tiếng lòng, đột nhiên lại nghe thấy:

“Thanh Thanh, trẫm tâm duyệt nàng.”

Rồi nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống.

Phiên ngoại 2: Nhật ký tâm trạng của tên cẩu hoàng đế

Không hiểu sao hôm nay, lại nghe có tiếng ai đang đếm phi tần của trẫm.

Rồi còn dám lầm bầm:

“Đồ cẩu hoàng đế.”

Gan to thật đó!

Lại nghe thấy rồi.

Cái giọng ấy.

Trẫm tuấn mỹ vô song, cả thiên hạ đều biết.

Chẳng lẽ ngươi có ý kiến gì?

Trẫm bắt đầu nghi ngờ…

Cái giọng đó hình như của một người.

Tên là Tô hay Thư gì đó…

Mỹ nhân hay Chiêu nghi nhỉ?

Quả nhiên là nàng – Tô mỹ nhân.

Chuyện này tuyệt đối không đơn giản.

Trẫm phải dò hỏi một chút.

Nàng biết lấy lòng, cũng biết chiều theo sở thích của trẫm.

Xem thì chẳng khác mấy người khác trong hậu cung.

Nhưng vẫn thấy có gì đó lạ.

Nàng… bệnh rồi.

Hừ.

Chắc giả vờ yếu ớt để chiếm tình cảm, hoặc có tật giật mình.

Ừm… mềm thật.

Người giữ bí mật…

Chỉ có người chết.

Thôi vậy.

Dùng xong giết luôn cũng chưa muộn.

Tìm điện vắng, đảm bảo nàng không nghe được trẫm, mà trẫm vẫn nghe được nàng.

Chờ xem nàng thật sự không biết năng lực đọc tâm này… hay là giả ngu.

Ngu ngốc.

Sống hai đời rồi mà vẫn hèn thế.

Bị Cao Ngân Sương đánh mà không biết giận?

Nhà họ Tô đó… một đám khốn nạn.

Ồn chết đi được.

Điện Cần Chính sao hôm nay yên ắng lạ?

Thôi được, hôm nay rảnh, đi nghe xem đồ vô dụng kia làm gì mất mặt nữa.

Bốn cái bạt tai, tất cả phải trả lại!

Không thiếu cái nào!

Cuối cùng trẫm phát hiện nghe được tiếng lòng nàng rồi?

Ha ha ha ha ha.

Dẫn nàng về nhà họ Tô cho hả giận.

Nhân tiện hoàn thành mắt xích cuối kế hoạch.

Máu đang chảy trên người nàng.

Lòng trẫm cũng đang rỉ máu.

Nàng muốn rời cung.

Tại sao?

Trẫm đối xử với nàng chưa đủ tốt sao?

Nàng hỏi về Thái hậu tiến triển ra sao.

Vội ra khỏi cung như vậy?

Phiền.

Không muốn động đến Thái hậu nữa.

Hay để bà ta và nhà họ Tạ nhảy múa thêm vài năm?

Trẫm không tìm bọn chúng, bọn chúng tự tìm đến cửa.

Muốn làm hoàng hậu của trẫm?

Đi mà làm… dưới suối vàng ấy.

Kế hoạch ban đầu là mượn nàng ép nhà họ Tạ lộ sơ hở.

Thôi đi.

Nếu còn chuyện ngoài ý muốn…

Thì cứ ngoan ngoãn ở Yêu Quang điện mà ở.

Rảnh rỗi tới nhà họ Tô một chuyến.

Xem tiểu thiếp nàng nói gì.

Nếu nàng thích tên bạch nguyệt quang nào đó…

Thì trẫm giết hắn được.

Hóa ra điều nàng muốn… là làm chính thất.

Chỉ nguyện gả cho người không nạp thiếp.

Ngoài nàng ra, trẫm có một trăm hai mươi mốt phi tần.

Trẫm… không xứng với nàng.

Không đến Yêu Quang điện nữa.

Một đế vương không nên chìm đắm sắc đẹp.

Phiền phiền phiền phiền phiền phiền.

Phiền phiền phiền phiền phiền phiền phiền phiền phiền.

Xử lý xong nhà họ Tạ.

Không nhịn được, lại đến tìm nàng.

Nàng nói sẽ không thích người như trẫm.

Trẫm đập tan cả điện Cần Chính.

Thái hậu vẫn chưa buông tay.

Nực cười.

Đưa nàng rời đi.

Phải đưa nàng đi.

Một đế vương mà bị nữ tử điều khiển, không xứng gọi là minh quân.

Nàng đi được.

Nhưng trẫm không thể bước nổi.

Tại sao không thể?

Điều nàng muốn… tại sao không thể cho?

Làm một lần hôn quân đi.

Chỉ một lần thôi.

Nàng đã ở lại.

Nàng nằm trong lòng trẫm.

Trẫm thật sự… có được thiên hạ.

Hoàn
 
Ta Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Hoàng Đế
Chương 12



=>Gửi Nhầm Tin Nhắn Ám Muội Cho Sếp

Sau khi say rượu, tôi gửi một tin nhắn xin nghỉ phép cho tổng tài.

Trong cơn mơ màng, tay tôi gõ nhầm:

Ông xã, em uống say rồi, hơi đau đầu, ngày mai muốn hôn anh một cái, được không?

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi cầm điện thoại lên thì thấy tổng tài lạnh lùng trả lời ngắn gọn:

Ừm.

“!”

Ngày thứ ba đi làm, tôi cố gắng tránh mặt tổng tài. Thế nhưng, tôi bị anh chặn đúng ngay trong nhà vệ sinh.

Giọng trầm thấp mang theo chút nguy hiểm, anh nói:

“Hôm qua chẳng phải nói muốn hôn tôi một cái sao? Trốn cái gì?”

=>Nam Thần Là Bạn Trai Tôi

Tôi giả vờ ngây thơ rồi nói với đám bạn rằng nam thần của trường chính là bạn trai tôi.

“Anh ấy giỏi lắm, mọi thứ đều xuất sắc,” tôi kể với giọng tràn đầy sức sống.

Bỗng nhiên bàn bên cạnh trở nên ồn ào.

Chàng trai đẹp nhất nhóm đứng lên, nhìn tôi rồi nói: “Em yêu, không phải chúng ta đã hứa sẽ khiêm tốn sao?”

Ôi, tôi đã vô tình đứng trước mặt người thật rồi.

=>Bắt Cóc Vị Hôn Phu

Biết rằng thiên kim đích thực sắp trở về, tôi lập tức bắt cóc vị hôn phu mà mình đã thầm thương mấy năm trời.

Hắn bị tôi bịt mắt, quần áo rối bời, thế nhưng vẫn run run môi thách thức:

“Cô biết tôi đã có vị hôn thê rồi chứ?”

Tôi lười biếng đáp vài tiếng “ừm hừm”, rồi lại vùi đầu vào n.g.ự.c hắn… làm việc của mình.

“Cô ấy có thể một đ.ấ.m hạ gục tám người như cô đấy. Hơn nữa, cô ấy rất chiếm hữu, mỗi tối đều kiểm tra… q**n l*t của tôi…”

Tôi bỗng bật dậy:

“Anh nói dối! Em nào có làm thế!”

=>Tôi Đã Lừa Bạn Trai Là Anh Ta Ngoại Tình

Khi nhận ra người đàn ông định mệnh sẽ yêu nữ chính và ruồng bỏ tôi, tôi đã quyết định hành động trước.

Ngay trong đêm anh ta bị hạ thuốc, lẽ ra sẽ bên cạnh nữ chính trải qua một đêm mặn nồng, tôi đã nhanh chân nắm lấy cơ hội.

Sau đó, tôi còn dựng lên một màn bắt gian đầy kịch tính.

“Chia tay đi, tôi không cần một người đàn ông dơ bẩn.”

Anh như chú cún con đau đớn, tuyệt vọng đến mức cọ xát bản thân cho rách da.

Bốn năm sau, khi nghe tin anh chuẩn bị kết hôn với nữ chính, tôi tưởng mọi chuyện đã đến hồi kết.

Vì vậy, tôi quay lại và bắt đầu tiếp xúc với đối tượng liên hôn do gia tộc sắp đặt.

Thế nhưng ngay trong đêm đó, tôi lại bị anh giữ lại.

Anh tháo từng lớp quần áo trên người tôi với ánh mắt đầy b*nh h**n, cố chấp và khát khao thấp hèn.

“Bảo bối, nhìn anh đi, anh đã tắm suốt nhiều năm rồi… không còn dơ bẩn nữa đâu.”

=>Tán Tỉnh Giáo Sư

Tôi để ý đến anh trai chồng của cô bạn thân – giáo sư đại học Mạnh Quan Hạc.

Nửa đêm, tôi nhắn tin cho anh: “Chồng ơi, anh đẹp trai thật đấy.”

Anh chỉ đáp lại hai từ: “Tự trọng.”

Tôi theo đuổi anh hơn một tháng, nhưng đóa hoa kiêu hãnh ấy vẫn không chịu động lòng.

Sang tháng thứ hai, cô bạn thân khóc lóc nói muốn ly hôn.

Tôi vỗ n.g.ự.c hứa: “Tớ sẽ đi cùng cậu!”

Rồi nhắn cho Mạnh Quan Hạc: “Lão già đó, nhìn đã biết anh chẳng làm được gì!”

“Tạm biệt… không hẹn gặp lại!”

Tối hôm ấy, Mạnh Quan Hạc nhốt tôi trong phòng. Tôi rưng rưng nói: “Em sai rồi.”

Anh khẽ cười lạnh: “Muộn rồi.”

=>Đối Tượng Liên Hôn Bụng Dạ Đen Tối

Lục Yêu từng có một mối hôn ước từ thuở nhỏ, do ông bà hai nhà đã định trước khi cô còn rất bé. Tuy nhiên, khi bước vào đại học, cô gặp được chàng trai mình yêu, nên gia đình đã từ chối mối hôn ước đó.

Lục Yêu cùng bạn trai Hứa Trầm Châu không ngừng nỗ lực phấn đấu, cuối cùng công ty của họ cũng chính thức lên sàn.

Trong bữa tiệc mừng, ánh mắt bạch nguyệt quang của Hứa Trầm Châu bất ngờ xuất hiện, anh mỉm cười nói: "Chúc mừng, Hứa tổng."

Lục Yêu cảm nhận có điều chẳng lành, quả nhiên ba ngày sau, Hứa Trầm Châu nói lời chia tay với cô: "Anh nghĩ, cô ấy xứng đáng đứng bên anh hơn."

Sau khi trở về cuộc sống độc thân, chuyện liên hôn lại được hai nhà Tưởng - Lục nhắc đến. Lần này, Lục Yêu không còn từ chối nữa.

Ngày cưới, Lục Yêu nhìn thấy đôi chân dài miên man được tô điểm bởi bộ vest đen của người đàn ông đứng dưới bức tường hoa hồng trắng. Khuôn mặt anh rạng rỡ như “được thiên thần chạm môi”, nở nụ cười tự nhiên: "Lần này, em không bỏ chạy nữa chứ?"

---

Tưởng Đạc, công tử bột ph*ng đ*ng nhất thủ đô, đồng thời là chuyên gia tâm lý tội phạm trẻ tuổi nhất kinh thành, đã hỗ trợ đội hình sự phá vô số vụ án.

Thời trẻ, anh phong lưu, tiêu sái, ngang ngược kiêu căng với nốt ruồi dưới mắt, khiến biết bao cô gái đau lòng khi tỏ tình mà không được đáp lại.

Nghe tin anh không chút do dự nhận lời hôn sự, đính hôn với một người phụ nữ vừa mới chia tay chưa đầy vài ngày, bạn bè lập tức nhắn tin hỏi: "Chết tiệt! Đạc ca, sao anh lại dấn thân như vậy? Anh điên rồi sao?"

Tưởng Đạc thay bộ đồng phục, khoác lên bộ vest, chỉnh lại cà vạt rồi lấy từ ngăn kéo hộ khẩu đã chuẩn bị sẵn: "Ừ."

Anh đã vì cô mà điên cuồng suốt năm năm.

#Băng qua núi đao biển lửa, vượt qua mọi gian khó, bò dưới chân cô, đợi chờ cô cúi xuống hôn#

Nam chính ác độc, cực đoan, thủ đoạn, không phải người lương thiện.

Nam thần cuồng si, trắng mặt đen bụng, bên cô gái ngoan hiền, dễ thương.
 
Back
Top Bottom