Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPAKMIdGHjARbQb3Lt3bavQugO5JmuB8PuVrkZKtILHNECX5ZFsh08XtvlINp1gVmMcJNJhc1W5jeWKq-bcvklgCnItNlS9waEWXTtYsXDsvXsNmseVVRj9eONzNuKPHIotfRTl2qx69DHCwqBE7f3H=w215-h322-s-no-gm

Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử
Tác giả: Đang cập nhật
Thể loại: Ngôn Tình, Cung Đấu, Cổ Đại, Ngược, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Người đời nói rằng Thái tử và Thái tử phi vô cùng ân ái, nhưng ta chỉ là một trắc phi của Thái tử mà thôi. Cả hai người họ suốt ngày quấn quýt bên nhau, chàng uống trà, nàng rót nước. Chàng xử lý công vụ, nàng mài mực hầu bút. Chàng giải trí tiêu khiển, nàng cũng cùng chàng giải buồn. Người ta đồn rằng tất cả thị thiếp trong Đông cung đều ngưỡng mộ Thái tử phi Tần Vận Nùng. Thực ra chỉ có ta và người tỷ muội tốt duy nhất trong Đông cung là Hồ Lương đệ mới ngưỡng mộ nàng ấy.

Nàng nói: "Nguyệt Ảnh, ta thật ngưỡng mộ ngươi quá!".

"Nguyệt Ảnh, sao ta chẳng thể nhớ nổi Thái tử trông như thế nào nhỉ!"

"Nguyệt Ảnh, may mà trong Đông cung còn có người bầu bạn cùng ta! Nếu không ta chẳng khác nào kẻ dư thừa trong chốn này."

Mỗi lần nghe những lời như vậy, ta đều phải lắc đầu ngán ngẩm: "Hồ Miễn Miễn! Làm người không thể quá lộ liễu như vậy chứ!"

Ta luôn dạy dỗ nàng như vậy. Ta chưa từng ngưỡng mộ ai cả, bởi Thái tử không yêu ta, ta cũng không dành tình cảm cho hắn. Huống chi, trong Đông cung tính cả ta có ba nữ nhân, một người suốt ngày bên cạnh hắn, một người suốt ngày bám lấy ta, ta cũng chẳng thiệt thòi gì.

Hơn nữa, cả đời nữ nhân, nhất định phải có được tình yêu của nam nhân mới được coi là đáng giá sao? Những cảm nhận này ta chưa từng nói với ai. Chẳng ai hiểu được. Một tiểu thư xuất thân từ danh gia vọng tộc Nguyễn thị, đích nữ của tể tướng phủ, sinh ra là để khoác lên mình hồng trang vì vinh quang của gia tộc, là để được đặt lên nơi cao được người đời kính ngưỡng. Vậy mà ta đang làm gì đây? Tự giam mình trong sân vắng, ngoài việc vấn an tuyệt nhiên không bước chân ra khỏi cửa, chỉ sợ gặp lại người phu quân mà ta đã gửi gắm cả cuộc đời.​
 
Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử
Chương 1



Người đời nói rằng Thái tử và Thái tử phi vô cùng ân ái, nhưng ta chỉ là một trắc phi của Thái tử mà thôi. Cả hai người họ suốt ngày quấn quýt bên nhau, chàng uống trà, nàng rót nước. Chàng xử lý công vụ, nàng mài mực hầu bút. Chàng giải trí tiêu khiển, nàng cũng cùng chàng giải buồn. Người ta đồn rằng tất cả thị thiếp trong Đông cung đều ngưỡng mộ Thái tử phi Tần Vận Nùng. Thực ra chỉ có ta và người tỷ muội tốt duy nhất trong Đông cung là Hồ Lương đệ mới ngưỡng mộ nàng ấy.

Nàng nói: "Nguyệt Ảnh, ta thật ngưỡng mộ ngươi quá!"

"Nguyệt Ảnh, sao ta chẳng thể nhớ nổi Thái tử trông như thế nào nhỉ!"

"Nguyệt Ảnh, may mà trong Đông cung còn có người bầu bạn cùng ta! Nếu không ta chẳng khác nào kẻ dư thừa trong chốn này."

Mỗi lần nghe những lời như vậy, ta đều phải lắc đầu ngán ngẩm: "Hồ Miễn Miễn! Làm người không thể quá lộ liễu như vậy chứ!"

Ta luôn dạy dỗ nàng như vậy. Ta chưa từng ngưỡng mộ ai cả, bởi Thái tử không yêu ta, ta cũng không dành tình cảm cho hắn. Huống chi, trong Đông cung tính cả ta có ba nữ nhân, một người suốt ngày bên cạnh hắn, một người suốt ngày bám lấy ta, ta cũng chẳng thiệt thòi gì.

Hơn nữa, cả đời nữ nhân, nhất định phải có được tình yêu của nam nhân mới được coi là đáng giá sao? Những cảm nhận này ta chưa từng nói với ai. Chẳng ai hiểu được. Một tiểu thư xuất thân từ danh gia vọng tộc Nguyễn thị, đích nữ của tể tướng phủ, sinh ra là để khoác lên mình hồng trang vì vinh quang của gia tộc, là để được đặt lên nơi cao được người đời kính ngưỡng. Vậy mà ta đang làm gì đây? Tự giam mình trong sân vắng, ngoài việc vấn an tuyệt nhiên không bước chân ra khỏi cửa, chỉ sợ gặp lại người phu quân mà ta đã gửi gắm cả cuộc đời.

Về việc ta không muốn gặp hắn, có một nguyên nhân khó nói. Tuy hắn dành tình cảm sâu đậm cho Thái tử phi, nhưng vẫn vì nể mặt nội công ta là tể tướng, mà trong đêm ta nhập phủ đã làm tròn bổn phận ban cho ta một đêm động phòng hoa chúc. Nhưng tất cả niềm kiêu hãnh và tôn nghiêm cả đời ta, đều đã bị vắt kiệt trong đêm hôm đó. Đến tối, là đêm động phòng hoa chúc mà hắn ban cho ta.

Nói đến việc này, âu là sợi dây liên kết thầm kín nhất giữa nam nữ. Đời nào có bậc khuê nữ được phép hỏi thẳng, nhưng đêm trăng thanh gió mát, ai mà chẳng từng trộm mộng mơ, để rồi má thẹn đỏ ửng

Ta vì hắn tỉ mỉ khoác lên mình từng lớp cung trang rườm rà, lộng lẫy nhất. Vậy mà hắn chỉ hờ hững vận áo ngủ, khoác thêm chiếc áo choàng mỏng đã đường hoàng đến phòng ta. Rõ ràng là có kẻ nào đó đã rộng lượng "ban" hắn cho ta.

Ta từng được chiêm ngưỡng chân dung hắn, quả là bậc lang quân tuấn tú hiếm có giữa chốn hoàng tộc, tựa như vàng ngọc cùng sinh, rực rỡ chói lòa. Nhưng giờ đây, men rượu đã nhuốm đỏ cả cần cổ hắn, ánh mắt khinh miệt và lạnh lùng khiến hắn chẳng khác nào tiên nhân trong tranh bị yêu ma chiếm đoạt.

"Tự cởi xiêm y đi, bản vương mệt mỏi lắm rồi." Hắn lạnh lùng buông lời, khi ấy ta đang cung kính quỳ trước mặt hắn hành lễ.

Thấy ta cứ ngây người ra, hắn dần mất kiên nhẫn: "Nàng không nghe thấy ta nói gì sao? Ta là thái tử! Là người kế vị! Ta tự quyết định chuyện của mình cũng không được ư?"

"Để thiếp đi nấu cho chàng bát canh giải rượu." Đây là cái cớ duy nhất ta nghĩ ra để thoát khỏi tình cảnh ngượng ngùng này.

Ngay khi ta vừa xoay người, hắn bỗng từ phía sau siết chặt lấy ta. Chuyện xảy ra sau đó khiến ta gặp ác mộng triền miên mấy ngày trời.

Ta chỉ nhớ cuối cùng cả hai đều kiệt sức, đây cũng là lần đầu tiên ta xấu hổ nhìn thân thể mình. Hoa chúc đêm ấy như hiểu ý, cháy được một nửa thì lặng lẽ tắt. Trong bóng tối, một cơn đau thấu xương xé toạc tim ta. Hơi thở hắn dồn dập như gió lướt qua tai. Mồ hôi nhớp nháp hòa lẫn, chẳng phân biệt được là của ai, có lẽ đã hòa cùng nước mắt ta.

Người xưa có câu: "Trăm vẻ đẹp sinh xuân hồn tự loạn, ba đỉnh núi trước hái xương đều tan."

Nhưng đêm xuân đầu tiên của ta, mây mưa hoan lạc nơi núi Vu Sơn chẳng thấy đâu, thần tiên trên trời nhắm mắt làm ngơ, tiện tay mang đến một cơn cuồng phong.

Ta không dám tin cả đời này phải mắc kẹt bên cạnh hắn. Chán ghét đến mức chẳng buồn nhìn kỹ dung mạo hắn nữa. Ta cũng không dám tin, có kẻ sau khi tỉnh lại như được đầu thai, tô vẽ lại toàn bộ những gì mình đã làm.
 
Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử
Chương 2



Chẳng một lời nào mang theo hối lỗi, trong bữa sáng ngượng ngùng, hắn cẩn thận hỏi tên ta.

“Thưa Điện hạ, thiếp là Nguyễn Nguyệt Ảnh, người Trần Lưu." Ta giới thiệu về gia thế của mình như vậy.

Hồ Miễn Miễn thường than thân trách phận, tiến cung cùng một ngày với ta, vậy mà ngay cả mặt Thái tử cũng chỉ được nhìn thấy trong giờ thỉnh an. Theo lời nàng kể, nàng vừa gặp đã phải lòng vị Thái tử trẻ tuổi tuấn tú, nói hắn giống như vị công tử thần tiên trong mộng của nàng. Nàng còn nói ta dù sao cũng may mắn được làm “phu thê chốc lát" với Thái tử, còn nàng thì ngay cả đến gần hắn cũng không được. Hồ Miễn Miễn đã thăm dò hỏi ta, thị tẩm rốt cuộc là cảm giác gì.

Dường như ta chỉ có thể dùng sự im lặng để đáp lại nàng. Nàng cũng hiểu ý, bèn chuyển chủ đề sang chuyện khác. Nói về trang điểm, về bánh ngọt, về vị Thái tử phi được sủng ái của chúng ta.

Nàng ấy quả thật rất đẹp, thảo nào Thái tử lại yêu thích nàng như vậy. Nếu không thì một đích nữ của quan ngũ phẩm, vì gì mà vượt lên trên ta, một thiên kim của phủ Tể tướng để trở thành Thái tử phi chứ.

Nàng và Thái tử quen biết nhau tại một ngôi chùa ngoài cung. Vị Thái tử trẻ tuổi tuấn tú của chúng ta, chỉ liếc nhìn nàng một cái đã say đắm. Về đến cung liền đến trước mặt Hoàng đế Hoàng hậu diễn một vở kịch tài tử giai nhân, nhất quyết đòi cưới nàng. Thái tử điện hạ của chúng ta là hài tử độc nhất của Hoàng đế Hoàng hậu, Hoàng đế long thể yếu đuối, đây là hoàng tự duy nhất, tự nhiên trăm điều chiều theo. Bởi vậy, ta vốn được lập làm Thái tử phi, cuối cùng chỉ có thể làm trắc phi.

Ân sủng của Hoàng đế thật bao la, khiến ta từ trên cao ngã xuống. Tuy nhiên, ta không hề ghét bỏ nàng. Một nữ nhân thực sự tự tin, chẳng bao giờ xem nữ nhâni khác là đối thủ. Nàng ấy trông thật mềm mại yếu đuối, lời nói cũng dịu dàng. Cộng thêm vẻ đẹp của nàng, khiến ta cảm thấy, mọi cảm xúc tiêu cực với nàng đều là một loại ghen tị.

Nàng cười lên đẹp lắm, như mây trời cùng trăng sáng vằng vặc. Thân hình nàng yểu điệu, tựa hồ bị gió đẩy đi. Đẹp nhất là đôi mắt và hàng mi của nàng, ta từng thấy, ánh sáng le lói nơi cuối trời và gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ.

Nhưng nàng có một điểm không tốt, đôi mày đẹp như vậy luôn nhíu lại. Trong ánh mắt đa tình, luôn có chút né tránh. Hồ Miễn Miễn nói, Thái tử phi đây là thân thể không khỏe sao.

Nhưng ta hiểu vì sao. Hoàng hậu xuất thân danh giá, luôn canh cánh về gốc gác của mình. Lại có ta, một trắc phi thân phận cao quý, dung mạo hơn người. Áp lực quản lý công việc của nàng sẽ tăng gấp bội. Làm tốt cũng chẳng ai khen, trừ Thái tử, người ta sẽ cho rằng đây là điều nàng nên làm vì gia thế không đủ. Làm không tốt, lập tức có người nói, xuất thân thấp kém khó mà vào nơi cao sang. Mỗi khi nàng phạm sai lầm, đều có kẻ rảnh rỗi lôi ta vào cuộc, nói nếu ta là chính phi, chắc chắn sẽ không mắc lỗi.

.. Ta cám ơn các nàng đã coi trọng ta.

Ta nhất định phải giải thích rất nghiêm túc, những người đó thật sự không phải ta thuê! Ta hận không thể trốn trong Đông cung, trở thành một kẻ nhàn rỗi giàu sang mới là mục tiêu lớn nhất của ta.

Hoá ra Thái tử phi cũng thích đồ ngọt giống ta, cũng vụng may vá như Hồ Miễn Miễn. Người cũng thích thú cưng như ta, cũng say mê vẻ tuấn tú của Thái tử như Hồ Miễn Miễn.

Mỗi lần nhắc đến Thái tử, Hồ Miễn Miễn, Hồ Lương đệ của chúng ta, lại hăng hái khác thường. Còn ta vội ngậm miệng, khép nép, tìm cách đổi chủ đề sang chuyện khác.

Thái tử dù có anh tuấn phi phàm, phong thái hơn người. Đối với ta mà nói, cũng là một người không muốn tới gần.

Tửu lượng kém, thay đổi sắc mặt nhanh như chớp, trên đời này khó tìm người thứ hai.

Ta có một ý nghĩ ngây ngô, mong rằng cả đời cứ thế trôi qua. Chỉ ba chúng ta, họ sinh con đẻ cái cho Thái tử, còn ta thì lo chuyện nuôi mèo dắt chó và trêu chọc Hồ Miễn Miễn. Nhân tiện có thể thương yêu mấy đứa trẻ không giống Thái tử cho lắm.

Chắc là do tâm trạng ta gần đây rất tốt, ăn ngon ngủ yên. Ngày ngày chỉ có ăn rồi ngủ. Nhưng chẳng mấy chốc ta chẳng ăn được gì, cứ ăn vào là nôn ra. Hồ Miễn Miễn thay đổi đủ cách nấu cho ta, ta vẫn cứ nôn. Hồ Miễn Miễn kéo Thái tử phi Tần Vận Nùng khóc lóc, nói ta sắp c.h.ế.t rồi. Bình thường ăn ngon miệng là thế, bỗng dưng chẳng ăn được gì nữa.
 
Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử
Chương 3



Quả nhiên Thái tử phi của chúng ta là người cẩn trọng, đã hỏi Dung cô cô, thị nữ thân cận của ta, về chuyện nguyệt tín, rồi lập tức mời thái y đến xem cho ta.

Hai tháng nay ta chỉ lo ăn chơi hưởng lạc, vui vẻ tự tại, nào còn nhớ đến chuyện nguyệt tín. Ta cẩn thận tính toán, rồi thốt lên "hỏng rồi".

Có lẽ ta sắp phải sinh con cho tên Thái tử khốn kiếp kia rồi. Sau đó, lời chẩn đoán của thái y quả thực đã xác nhận tin dữ này. Ta không hiểu vì sao thái y và cung nhân của ta lại vui mừng như thể tổ tiên sống lại, cũng không hiểu vì sao Hồ Miễn Miễn lại vui sướng chạy khắp cung.

Ta chỉ hiểu một điều. Cả đời này ta không thể không dây dưa với Thái tử Cố Minh nữa rồi.

Ta cảm thấy như đá lớn rơi xuống đất, đất trời sụp đổ, như sấm sét đánh cây, nước lũ dâng cao. Trời ơi!!! Ta sắp phải sinh con cho nam nhân mà ta ghét!!! Trời ơi!!!

Nhưng bảo ta bỏ hài tử này thì ta không nỡ, dù sao nó cũng mang dòng m.á.u của ta. Hơn nữa ta cũng biết, nếu không có gì bất ngờ thì đây sẽ là hài tử duy nhất của ta. Người vừa mừng vừa lo giống ta còn có Thái tử phi. Giờ đây nàng ấy càng thêm áp lực, nàng ấy vốn đã về Đông cung trước ta nửa năm.

Thái tử phi đêm nào cũng được sủng hạnh mà vẫn chưa có tin vui, vậy mà ta chỉ có một lần kinh nghiệm đã trúng ngay. Ai mà chẳng lo lắng cơ chứ. Hoàng hậu vốn đã yêu thích ta hơn nàng. Những lời đồn đại cũng nghiêng về phía ta hơn.

Ta biết nàng buồn khổ, biết nàng u sầu cô đơn. Ta nào có khác gì. Nàng có lẽ đau lòng vì người nàng yêu có con với người khác, hoặc có lẽ chỉ buồn vì mình chưa có thai trước. Còn ta thì thực sự đau khổ: phải sinh con cho một nam nhân ta không yêu.

Thật đáng buồn thay cõi đời này, bao nhiêu năm trôi qua cũng chỉ là trái ngang. Điều trái ngang hơn nữa đã xảy ra. Thái tử đến thăm ta rồi…

Hắn đến rồi, hắn mang theo núi quà bổ đến rồi, hắn mang theo suối thưởng đến rồi. Thật ra chỉ cần đồ đến là được, người thì không cần thiết. Chuyện không cần thiết lại xảy ra!

Tên nam nhân đáng ghét muốn nắm tay ta. Ta lập tức né tránh như sấm chớp. Hắn khựng lại một chút, rồi lập tức lấy lại vẻ mặt cao quý giả tạo, giọng nói mang theo sự dịu dàng giả dối như chồn chúc tết gà, thần thái ung dung, mở miệng nói: "Nàng vất vả rồi, Nguyễn trắc phi. Bản vương sắp được làm phụ thân rồi, thật sự phải cảm ơn nàng. Sau này phải thường xuyên đến thăm nàng mới được."

Cảm tạ ta làm gì, hãy cảm tạ chính mình đi.

Trong lòng ta dâng lên nỗi chua xót khó tả, hôm nay hắn rạng rỡ tuấn tú, như mang theo ánh mặt trời mà đến. So với đêm ta tiến vào phủ khác hẳn một trời một vực, xem ra rượu quả thật là thứ hại người.

Nhưng ta không phải người dễ bị dụ dỗ. Vài lời ngon tiếng ngọt, ta sẽ chẳng xiêu lòng đâu. Vì vậy, ta chỉ khẽ cúi người, đáp lại một cách khéo léo: "Đa tạ điện hạ. Thiếp có Thái tử phi và Hồ Lương đệ chăm sóc, lại có cung nhân và thái y săn sóc. Điện hạ cứ yên tâm, không cần phải bận lòng."

Ta cầu xin hắn hãy bỏ mặc ta. Như vậy ta mới có thể vui vẻ nuôi nấng con của mình. Chưa từng có ai lạnh nhạt với hắn như ta, nhất thời hắn cũng không biết nói gì. Sự ngại ngùng kéo dài một lúc, đang khi ta nghĩ mình đã làm hắn giận mà bỏ đi thì chàng đột nhiên nói: "Bản vương hơi đói rồi, hôm nay sẽ cùng nàng dùng bữa tối."

Trong lúc đó, hắn chủ động gắp thức ăn cho ta, toàn là những món thanh đạm, cũng có chút để tâm. Nhưng ta thật sự không muốn ăn thứ hắn gắp cho, lúc này thân phận người mang thai của ta đã có ích, ta bắt đầu màn kịch ốm nghén của mình. Hắn thấy vậy cũng không biết làm sao, cứ cầm đũa mãi, ra vẻ rất quan tâm ta. Miệng lẩm bẩm: "Bản vương lại làm chuyện tốt thành chuyện xấu rồi."

Ta sợ mình diễn quá lố, hắn sẽ nghĩ ta đang cố giữ hắn lại. Vội vàng trở lại bình thường. Lại một hồi im lặng, ngay cả tiếng nhai cũng nhỏ xíu. Cho đến khi cả hai chúng ta đều không thể chịu đựng được sự lúng túng này, hắn đột nhiên lên tiếng:

"Hôm đó... là bản vương sai rồi. Xin lỗi."

Ta suýt làm rơi bát, ta cắn răng, kìm nén sự khó chịu trong mắt. Thản nhiên mở miệng: "Điện hạ nói vậy là ý gì?"
 
Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử
Chương 4



Hắn cứ nhìn ta chằm chằm như thế, bằng đôi mắt ẩn chứa ánh sáng của hắn: "Bản vương... không nên đối xử với nàng như vậy. Chỉ là hôm đó, sáng sớm đã cãi nhau với Vận Nùng, lại thêm bị phụ hoàng trách mắng về việc triều chính. Trong lòng bực bội không sao giải tỏa được, nên mới uống rượu giải sầu. Nhưng người bên cạnh lại nói, ta không thể bỏ mặc nàng. Vì vậy ta mới đến tìm nàng, bây giờ... ta cũng cảm thấy có chút hối hận."

Lời nói của hắn cũng thành khẩn, nhưng cái vẻ mong chờ ta tha thứ của hắn, ta nhìn thấy thật khó chịu.

Lần đầu tiên ta đối diện với ánh mắt của hắn, ngay cả sự cung kính cũng không muốn giả vờ. Ta mở miệng hỏi: "Điện hạ mong thiếp có phản ứng gì? Là nói với điện hạ rằng thiếp vẫn luôn chờ lời giải thích của điện hạ, cuối cùng cũng được toại nguyện rồi òa khóc? Hay là mong thiếp nói với điện hạ rằng thiếp chưa từng để tâm, cam tâm tình nguyện chịu đựng?"

Cả căn phòng không ai dám thở mạnh, Dung cô cô khẽ kéo áo ta. Thái tử đặt mạnh đôi đũa xuống bàn. Mọi người trong phòng đều quỳ xuống, trừ ta.

Cả đời hắn cao quý, chưa ai dám nói chuyện với hắn như vậy. Ta thấy mặt hắn đổi mấy sắc. Có lẽ vì ta đang mang thai, lúc này hắn vẫn cố gắng kìm nén cơn giận mà nói: "Bản vương sau này sẽ không nhắc lại nữa. Bản vương còn có công việc phải xử lý, các ngươi hãy chăm sóc Nguyễn trắc phi cho tốt."

Ta chậm rãi đứng dậy, vẫn cung kính hành lễ. Hắn theo bản năng đỡ ta, nhưng khi thấy vẻ mặt lạnh lùng của ta thì lại thôi.

Hắn thở dài, xoay người bước ra cửa. Cũng chính lúc đó, những giọt nước mắt mà ta đã kìm nén hai tháng qua bất ngờ tuôn rơi. Nếu ta không mang thai hài tử này, liệu cả đời ta có đợi được câu xin lỗi của hắn hay không. Thái tử điện hạ cao cao tại thượng, tôn quý của chúng ta lại bị đối xử lạnh nhạt như vậy, dường như là lỗi của ta vì không chịu xuống nước.

Có lẽ không thể nói là hận, nhưng mỗi khi nhớ lại nỗi đau đó, ta chỉ cảm thấy tủi nhục và lạnh lẽo. Ta thật sự thấy không đáng cho bản thân mình. Sau hôm đó, ta bắt đầu đóng cửa dưỡng thai, ngay cả Thái tử phi và Hồ Miễn Miễn cũng ít gặp. Ta sợ họ hỏi han, ta sợ bị thương hại. Thái tử cũng đồng ý với ý nghĩ của ta.

Càng về sau, ta càng phải chịu đựng nhiều đau đớn hơn, nhưng cũng có những niềm vui khi cảm nhận được sự hiện diện của con. Khi ta mang thai tháng thứ bảy, tin tức Thái tử phi đã có thai hơn một tháng lan truyền khắp Đông cung.

Chỉ cần dùng chân nghĩ cũng biết hắn ta vui mừng đến nhường nào. Đứa con của ta bỗng chốc chẳng còn ý nghĩa gì, có lẽ đây mới là đứa con đầu lòng trong lòng hắn. Vì quá vui sướng, hắn đã ban thưởng cho cả Đông cung nửa năm bổng lộc.

Ngày hắn trở thành đứa trẻ hào phóng ấy, cũng là ngày tổ mẫu và mẫu thân vào Đông cung thăm ta. Ánh mắt xót xa của họ, ta không dám nhìn thẳng. Họ biết ta không quan tâm, chỉ đơn giản là đứng trên lập trường mong ta hạnh phúc mà rơi lệ thay ta.

Thật phiền phức, tên Thái tử đáng ghét này, giờ thì người nhà ta lại lo lắng cho ta rồi. Vì vậy, ta đã nhét cho họ một đống đồ tốt rồi tiễn đi, chứng minh với họ rằng ta sống rất tốt.

Từ đó, phủ đệ trở nên náo nhiệt hẳn. Hai phi tần của Đông cung đều mang thai, Hoàng thượng và Hoàng hậu vui mừng, lại đưa thêm một Ôn Lương đệ và một Thẩm Chiêu huấn vào. Đều là tiểu thư khuê các. Ngày ngày ta ngồi trên ghế đẩu nghe Dung cô cô và Tiểu Đặng Tử kể chuyện phiếm.

Nghe Dung cô cô nói, Thái tử vẫn không mấy khi đến chỗ các phi tần khác. Chỉ ghé qua chỗ Hồ Miễn Miễn hai lần. Chuyện này ta đã biết từ lâu, Hồ Miễn Miễn vừa được sủng hạnh sáng hôm sau đã chạy như bay đến chỗ ta. Cứ như anh học trò nghèo Phạm Tiến đỗ đạt, ta sợ nàng ấy mừng rỡ đến ngất đi.

Nàng ấy nói: "Nguyệt Ảnh, Thái tử thật đáng yêu! Cảm giác như một đứa trẻ chưa lớn! Không giống mười tám tuổi mà như tám tuổi! Ta nghĩ ta yêu chàng ấy rồi!" Ta xoa cái bụng to của mình, mỉm cười nhìn nàng. Nói với nàng rằng ta mừng cho nàng.

Thực ra trong lòng rất không phục. Có thể nói sự trẻ con một cách trong sáng và thuần khiết như vậy, quả nhiên tình yêu khiến người ta mất đi lý trí.

Nhưng nghĩ lại, Thái tử không đối xử với Miễn Miễn của ta như vậy, coi như ta cũng có công. Hắn hẳn là không muốn trong Đông cung lại có thêm một người nữ nhân coi thường hắn.
 
Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử
Chương 5



Về phần Ôn Lương đệ, tính tình mềm mỏng, trông có vẻ dễ gần. Nhưng Tiểu Đặng Tử nói, Thẩm Chiêu huấn kia, dung mạo yêu kiều xinh đẹp, cả ngày chỉ muốn quấn quýt bên Thái tử. Có vài lần suýt thành công, đã bị Thái tử phi của chúng ta lấy cớ không khỏe mà cản lại.

Tần Vận Nùng thật sự càng ngày càng khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác. Càng ngày càng có thủ đoạn của một Thái tử phi.

Nói đến Thẩm Chiêu huấn bị Thái tử phi chọc tức không chịu được, vậy mà lại đòi gặp ta. Đoán chừng là muốn đến nương nhờ ta. Bị ta cự tuyệt ngoài cửa, lại còn bị Thái tử và Thái tử phi mắng cho một trận.

Hai phu thê này đúng là không phải người tốt lành gì. Ta đã từ chối khéo léo như vậy, họ lại cứ bận rộn đi gây thù chuốc oán cho ta. Cứ trong cái trạng thái ngày ngày xem kịch và đảo mắt, trong sự si mê hàng ngày của Hồ Miễn Miễn, thai kỳ của ta cũng coi như vui vẻ. Bỗng một ngày nọ, khi đang trêu chọc Hồ Miễn Miễn vì cái vẻ si mê của nàng ấy, quá phấn khích, ta cười đến nỗi vỡ ối.

Ta ở trong phòng sinh đau đớn kêu la, Hồ Miễn Miễn ở ngoài phòng khóc đến thở không ra hơi. Tần Vận Nùng bụng mang dạ chửa, còn phải dỗ dành Hồ Miễn Miễn. Còn Thái tử điện hạ của chúng ta, theo lời Hồ Miễn Miễn kể lại sau đó: "Thái tử điện hạ lo lắng đi qua đi lại trông cũng đẹp. Miệng còn lẩm bẩm tên biết bao nhiêu là thần tiên. Ta nhìn đến mê mẩn, quên cả khóc thay cho tỷ."

Tỷ muội cái gì chứ?! Ta đau đớn đến mức chỉ muốn c.h.é.m c.h.ế.t tên Thái tử khốn kiếp, muốn nhổ bật cả cây liễu mà ném vào tên nam nhân tệ bạc kia. Ta quên mất mình đã đau đớn bao lâu, chỉ biết sau đó ta gần như không còn chút sức lực nào, trong cơn mê man ta nghe thấy tiếng khóc to của đứa trẻ.

Bà đỡ lớn tiếng báo tin vui: "Mẹ tròn con vuông! Chúc mừng Thái tử, chúc mừng Nguyễn trắc phi, là một tiểu Quận chúa!"

Nữ nhi của ta, cục cưng của ta, ánh sáng của nửa đời sau của ta, cuối cùng cũng được gặp con. Nhưng ta mệt quá, còn chưa kịp nhìn con một lần, đã ngất đi. Khi tỉnh dậy, ta chỉ thấy Thái tử và Hồ Miễn Miễn vây quanh chiếc nôi nhỏ cười ngây ngô.

Ta yếu ớt gọi Dung cô cô: "Dung cô cô, con đâu rồi, mau bế con lại cho ta." Thái tử mặt đầy tươi cười, vội vàng bế con đến bên giường ta.

Ta do dự hồi lâu, rồi nhận lấy nữ nhi của chúng ta từ tay chàng. Nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn chàng một cái, ta không biết phải đối mặt với niềm vui của hắn thế nào, cứ như thể chúng ta rất yêu thương nhau vậy.

Ta chỉ lo ngắm nhìn nữ nhi, chẳng hay Thái tử vẫn đứng bên giường. Haens bất ngờ lên tiếng, khiến ta giật mình: "Nguyệt Ảnh, ý chỉ của phụ hoàng mẫu hậu đã ban xuống, nữ nhi chúng ta được đặc cách phong làm Minh Châu công chúa, ý chỉ châu báu trong lòng bàn tay. Còn về tên, phụ hoàng mẫu hậu để chúng ta tự quyết. Bản vương nghĩ, nàng sinh nở vất vả, do nàng đặt tên cũng là phải lẽ."

Ta lập tức đáp rằng: "Thiếp đã sớm nghĩ kỹ rồi, cứ gọi là Thiền Nhi."

Cầu mong người trường cửu, nghìn dặm cùng trăng sáng.

Con của ta nhất định phải có một đời hạnh phúc viên mãn.

Ta cảm thấy con ta chỗ nào cũng tốt, chỉ có một điểm không tốt. Trông quá giống Thái tử. Điều này được chính hoàng đế hoàng hậu thân khẩu chứng nhận.

Hôm đó, hai người họ đến tận Đông cung. Hoàng đế bệ hạ cao quý mà yếu đuối khi bế chất nữ, thậm chí còn rơi những giọt lệ cảm động. Người không ngừng nói với Hoàng hậu nương nương: "Hoàng hậu, nàng xem, chẩt nữ của chúng ta lúc mới sinh ra thật đúng là giống Minh Nhi như đúc. Quả nhiên nữ nhi giống cha. Trẫm lập tức nhớ lại ngày Minh Nhi mới chào đời."

Sau đó, Hoàng hậu bế lấy đứa bé, vừa gật đầu vừa khóc.

Ta thực sự rất muốn cười, hai người tôn quý nhất thiên hạ lại rơi lệ ở Đông cung. Nhưng ngẫm lại kỹ, họ thật là một gia đình ba người rất hạnh phúc. Xem ra Thái tử Cố Minh quả thực là được nuông chiều mà lớn lên, cũng giống như phụ hoàng của hắn, là một người chuyên tình.

Ta sinh công chúa, mọi người đều rất vui. Nhưng điều này chẳng phải là điều gì đáng để ta vui mừng.
 
Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử
Chương 6



Về phần Ôn Lương đệ, tính tình mềm mỏng, trông có vẻ dễ gần. Nhưng Tiểu Đặng Tử nói, Thẩm Chiêu huấn kia, dung mạo yêu kiều xinh đẹp, cả ngày chỉ muốn quấn quýt bên Thái tử. Có vài lần suýt thành công, đã bị Thái tử phi của chúng ta lấy cớ không khỏe mà cản lại.

Tần Vận Nùng thật sự càng ngày càng khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác. Càng ngày càng có thủ đoạn của một Thái tử phi.

Nói đến Thẩm Chiêu huấn bị Thái tử phi chọc tức không chịu được, vậy mà lại đòi gặp ta. Đoán chừng là muốn đến nương nhờ ta. Bị ta cự tuyệt ngoài cửa, lại còn bị Thái tử và Thái tử phi mắng cho một trận.

Hai phu thê này đúng là không phải người tốt lành gì. Ta đã từ chối khéo léo như vậy, họ lại cứ bận rộn đi gây thù chuốc oán cho ta. Cứ trong cái trạng thái ngày ngày xem kịch và đảo mắt, trong sự si mê hàng ngày của Hồ Miễn Miễn, thai kỳ của ta cũng coi như vui vẻ. Bỗng một ngày nọ, khi đang trêu chọc Hồ Miễn Miễn vì cái vẻ si mê của nàng ấy, quá phấn khích, ta cười đến nỗi vỡ ối.

Ta ở trong phòng sinh đau đớn kêu la, Hồ Miễn Miễn ở ngoài phòng khóc đến thở không ra hơi. Tần Vận Nùng bụng mang dạ chửa, còn phải dỗ dành Hồ Miễn Miễn. Còn Thái tử điện hạ của chúng ta, theo lời Hồ Miễn Miễn kể lại sau đó: "Thái tử điện hạ lo lắng đi qua đi lại trông cũng đẹp. Miệng còn lẩm bẩm tên biết bao nhiêu là thần tiên. Ta nhìn đến mê mẩn, quên cả khóc thay cho tỷ."

Tỷ muội cái gì chứ?! Ta đau đớn đến mức chỉ muốn c.h.é.m c.h.ế.t tên Thái tử khốn kiếp, muốn nhổ bật cả cây liễu mà ném vào tên nam nhân tệ bạc kia. Ta quên mất mình đã đau đớn bao lâu, chỉ biết sau đó ta gần như không còn chút sức lực nào, trong cơn mê man ta nghe thấy tiếng khóc to của đứa trẻ.

Bà đỡ lớn tiếng báo tin vui: "Mẹ tròn con vuông! Chúc mừng Thái tử, chúc mừng Nguyễn trắc phi, là một tiểu Quận chúa!"

Nữ nhi của ta, cục cưng của ta, ánh sáng của nửa đời sau của ta, cuối cùng cũng được gặp con. Nhưng ta mệt quá, còn chưa kịp nhìn con một lần, đã ngất đi. Khi tỉnh dậy, ta chỉ thấy Thái tử và Hồ Miễn Miễn vây quanh chiếc nôi nhỏ cười ngây ngô.

Ta yếu ớt gọi Dung cô cô: "Dung cô cô, con đâu rồi, mau bế con lại cho ta." Thái tử mặt đầy tươi cười, vội vàng bế con đến bên giường ta.

Ta do dự hồi lâu, rồi nhận lấy nữ nhi của chúng ta từ tay chàng. Nhưng vẫn không dám ngẩng đầu nhìn chàng một cái, ta không biết phải đối mặt với niềm vui của hắn thế nào, cứ như thể chúng ta rất yêu thương nhau vậy.

Ta chỉ lo ngắm nhìn nữ nhi, chẳng hay Thái tử vẫn đứng bên giường. Haens bất ngờ lên tiếng, khiến ta giật mình: "Nguyệt Ảnh, ý chỉ của phụ hoàng mẫu hậu đã ban xuống, nữ nhi chúng ta được đặc cách phong làm Minh Châu công chúa, ý chỉ châu báu trong lòng bàn tay. Còn về tên, phụ hoàng mẫu hậu để chúng ta tự quyết. Bản vương nghĩ, nàng sinh nở vất vả, do nàng đặt tên cũng là phải lẽ."

Ta lập tức đáp rằng: "Thiếp đã sớm nghĩ kỹ rồi, cứ gọi là Thiền Nhi."

Cầu mong người trường cửu, nghìn dặm cùng trăng sáng.

Con của ta nhất định phải có một đời hạnh phúc viên mãn.

Ta cảm thấy con ta chỗ nào cũng tốt, chỉ có một điểm không tốt. Trông quá giống Thái tử. Điều này được chính hoàng đế hoàng hậu thân khẩu chứng nhận.

Hôm đó, hai người họ đến tận Đông cung. Hoàng đế bệ hạ cao quý mà yếu đuối khi bế chất nữ, thậm chí còn rơi những giọt lệ cảm động. Người không ngừng nói với Hoàng hậu nương nương: "Hoàng hậu, nàng xem, chẩt nữ của chúng ta lúc mới sinh ra thật đúng là giống Minh Nhi như đúc. Quả nhiên nữ nhi giống cha. Trẫm lập tức nhớ lại ngày Minh Nhi mới chào đời."

Sau đó, Hoàng hậu bế lấy đứa bé, vừa gật đầu vừa khóc.

Ta thực sự rất muốn cười, hai người tôn quý nhất thiên hạ lại rơi lệ ở Đông cung. Nhưng ngẫm lại kỹ, họ thật là một gia đình ba người rất hạnh phúc. Xem ra Thái tử Cố Minh quả thực là được nuông chiều mà lớn lên, cũng giống như phụ hoàng của hắn, là một người chuyên tình.

Ta sinh công chúa, mọi người đều rất vui. Nhưng điều này chẳng phải là điều gì đáng để ta vui mừng.
 
Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử
Chương 7



Hứa cứ lải nhải mãi với ta về người trong lòng hắn. Ta chỉ biết phụ họa, gật đầu, hoặc mỉm cười cho phải phép. Đối mặt với sự lạnh nhạt của ta, hắn cũng biết ta không hề ghen tuông. Nhưng có một ngày, trên mặt hắn thoáng chút áy náy, còn như người mất trí mà nắm lấy tay ta.

"Nguyệt Ảnh, nàng đừng suy nghĩ nhiều. Ta chỉ là tìm chuyện để nói, nàng luôn không để ý đến ta. Ta nhất thời sốt ruột, nghĩ nàng và Vận Nùng thân thiết, thường xuyên cùng nhau đến vấn an phụ hoàng mẫu hậu, cùng nhau bồng con trò chuyện. Ta chỉ mong có thể hòa hoãn quan hệ với nàng một chút."

Đúng vậy, ta vẫn là kẻ không hiểu chuyện mà buông tay chàng ra, nói với hắn: "Điện hạ đã lo xa rồi. Thiếp sẽ không vì Thái tử phi mà buồn lòng với điện hạ. Hai người tình cảm sâu đậm, thiếp chỉ biết chúc phúc. Còn chúng ta, điện hạ, thiếp là trắc phi của chàng, là mẹ ruột của con gái chàng. Đó chính là mối quan hệ của chúng ta. Có gì cần phải hòa hoãn đâu?"

Nghe những lời này, nét mặt hắn trở nên phức tạp, ta không thể hiểu được. Chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên một nỗi thất vọng mơ hồ. Rồi hắn chậm rãi mở miệng: "... Ta đã nói rõ ràng với nàng rồi, về chuyện đêm đó, ta rất hối hận. Ta đã nhiều lần gạt bỏ thân phận trữ quân, đến chỗ nàng mà bị cự tuyệt, chẳng lẽ vẫn chưa đủ chân thành hay sao?"

Hắnlại thở dài, nói: "Ban đầu, ta có chút giận dữ. Ta cảm thấy nàng được đà lấn tới, làm quá mọi chuyện lên. Nhưng ta cũng biết mình có lỗi, nên không tiện nói gì. Sau đó ta nói với Vận Nùng, nàng ấy nói nàng từ nhỏ đã là thiên kim tiểu thư, sao có thể chịu được nỗi ấm ức như vậy, bảo ta xin lỗi nàng. Nhưng nàng không để ý đến ta. Sự xa cách với ta lại càng thêm sâu sắc."

Khi nghe thấy hai từ "được đà lấn tới" và "làm quá mọi chuyện lên", ta không thể nghe thêm bất cứ lời nào nữa. Đầu óc ta chỉ nghĩ đến việc lát nữa sẽ cãi lại hắn ra sao. Hắn dựa vào đâu mà nói như vậy, chỉ vì hắn là Thái tử cao cao tại thượng? Chỉ vì ta là một nữ nhân bị ép gả cho hắn?

Rồi hắn lại nói: "Nhưng rồi Thiền Nhi ra đời. Trong lòng ta, ta còn yêu thương con bé hơn cả Tri Ý, con bé giống ta, lại là đứa con đầu lòng của ta. Ta liền quyết tâm phải có được sự tha thứ của nàng. Ta không muốn nàng cả đời cứ nghĩ rằng, nàng mang thai con bé trong một đêm sai lầm. Con của chúng ta, không phải là ngẫu nhiên, mà là ý trời."

Vận Nùng, Thiền Nhi. Trong những lời hắn nói, chẳng có chữ nào dành cho ta. Lòng ta lạnh lẽo, nhưng chẳng muốn trút giận lên hắn chút nào.

Ta đáp lại: "Điện hạ. Thiền Nhi không phải chỉ là con của chàng. Ta sẽ không bao giờ cho rằng con bé là một sai lầm. Con bé là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban cho ta, là người ta yêu thương nhất trên đời này, cũng là hy vọng để ta sống tiếp những ngày còn lại. Điện hạ, thiếp chưa từng mong cầu tình yêu của chàng. Và mãi mãi cũng sẽ không. Về thái độ của thiếp, thiếp nghĩ không phải vì xuất thân của thiếp, mà chỉ vì một điều, thiếp là một con người. Thiếp sẽ biết đau khổ, sẽ biết buồn đau."

Nghe những lời này, hắn cau mày ngay lập tức. Đối với việc ta không chịu khuất phục, ta nghĩ hắn sẽ nổi trận lôi đình, hoặc cười khẩy rồi bỏ đi. Nhưng hắn chỉ thở dài một tiếng. Rồi nói một câu mà ta thấy thật khó hiểu. "Thực ra, ta mong nàng hãy mong cầu."

Ta nghe xong, trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng dường như cũng đã hiểu. Hắn hy vọng ta buông bỏ để đổi lấy sự an lòng cho hắn. Hy vọng bằng sự cam chịu của một nữ nhân, hắn có thể tiếp tục cuộc sống được mọi người tung hô. Thật đáng tiếc, ta lại không phải người như vậy. Nói thật lòng, hắn cũng không phải người xấu. Chỉ là sự ích kỷ của hắn thật đáng chê cười.

Cuộc trò chuyện hôm đó lại kết thúc trong không vui. Ta nghĩ đến cuối cùng, ngay cả giả vờ cũng chẳng muốn. Hắn cũng đã một tháng không đến thăm ta nữa. Ta cũng chẳng muốn nghĩ xem là vì lý do gì. Chỉ là không hiểu vì sao Tần Vận Nùng lại nhất định phải nhúng tay vào chuyện này. Thực ra lần mang thai này của nàng ấy không tốt, thai kỳ rất vất vả. Ngày sinh nở cũng đã sinh suốt cả một ngày. Nàng ấy vẫn chưa hồi phục tốt. Vậy mà vẫn luôn gọi ta đến để khuyên giải. Nói với ta rằng Thái tử thực ra rất tốt.

Thái tử phi bày tỏ lòng biết ơn với ta một cách công khai. Nàng mang bệnh nặng mà vẫn đích thân đến cảm tạ. Thấy nàng sắc mặt nhợt nhạt, ta thật đau lòng, vội vàng đưa nàng về.

Có lẽ nàng vẫn chưa yên tâm, sai người đưa đến hết lượt quà này đến lượt khác. Sự phong phú chẳng kém gì những phần thưởng được ban trong đêm trừ tịch từ trong cung.

Dung cô cô chỉ đạo đám cung nhân của ta đem hết thảy phần thưởng cất vào kho. Nàng bận rộn một hồi lâu, đến tối trải đệm chăn cho ta vẫn còn cau mày.

Thấy Dung cô cô như vậy, ta thấy đáng yêu quá đỗi, không nhịn được bật cười. Ta trêu nàng rằng: "Không phải đã quyết tâm làm quản gia rồi sao, thế nào, bận rộn một hồi đã mệt rồi à?"

Nghe vậy, Dung cô cô không vội đáp, khép cửa cài then, rồi khẽ thì thầm: "Gửi đến lắm thứ thế này, chẳng khác nào xem nương nương nhà ta như kẻ làm thuê."
 
Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử
Chương 8



nghe đến ngẩn người, bật cười hỏi nàng nghĩ đâu ra những chuyện này. Nàng dừng tay đang dọn dẹp giường chiếu cho ta, giọng bỗng trở nên gấp gáp: "Nương nương vốn nhân từ, nhưng chốn Đông cung này đâu phải ai cũng tốt!"

Dung cô cô cùng ta lớn lên từ thuở bé, tình như tỷ muội ruột thịt. Lời nàng nói, nếu là kẻ khác ta đã phạt tám mươi trượng rồi.

Ta dịu dàng an ủi nàng: "Thôi nào, đừng bận tâm nữa. Chẳng lẽ những chuyện này ta không rõ hay sao? Ta thật sự không để bụng đâu. Tranh giành hư danh để làm gì. Huống hồ, đâu phải chuyện sống còn. Vả lại, nếu là nàng ấy, ta cũng sợ hãi. Hơn nữa, phần lớn những chuyện này đều do mẫu thân nàng ấy dạy bảo. Ta đều hiểu cả. Chúng ta cứ an tâm chăm sóc Thiền nhi, sống cuộc sống của riêng mình."

Ánh mắt Dung cô cô chất chứa nỗi thất vọng tràn trề. Những chuyện này, ta nào có không hay. Tổ mẫu và mẫu thân ta đều xuất thân dòng dõi cao quý, từ nhỏ ta đã được cách dạy dỗ. Những lẽ đời này, ta đã hiểu thấu từ lâu rồi.

Thực lòng ta không màng đến, tranh giành cũng chẳng ích gì. Tranh giành rồi có mang lại cho ta cuộc sống viên mãn hay không? Thái tử thà ở bên cạnh Tần Vận Nùng bệnh tật không thể thị tẩm, cũng không muốn bước chân đến chỗ các phi tần khác. Địa vị trong Đông cung đã định sẵn theo ý Thái tử.

Huống chi, bệnh tình Tần Vận Nùng ngày càng trầm trọng, ta tranh giành với nàng ta có nghĩa lý gì. Thứ chúng ta muốn vốn dĩ khác nhau. Nàng ta muốn danh phận chính thất và tình yêu của Thái tử.

Ta chỉ mong muốn sống một cuộc đời bình yên đến cuối đời. Giá mà có thể an yên như thế này mãi mãi thì tốt biết mấy.

Thời gian thấm thoát trôi qua, một năm nữa lại qua đi. Thiền nhi đã đến tuổi bi bô tập nói. Ngày ngày ta vẫn chăm con, tiện thể chăm sóc cả Hồ Miễn Miễn. Sức khỏe Thái tử phi đã khá hơn đôi chút, ta cũng thường xuyên qua lại thăm nom.

Dạo gần đây, ta hay đến thăm Thái tử phi hơn, sợ Miễn Miễn tủi thân nên ta thường tìm nàng trò chuyện. Trong buổi hàn huyên hôm nay, ta nhận thấy nàng không còn vẻ tươi tắn như xưa. Ta khéo léo đổi nhiều câu chuyện, chỉ khi nhắc đến Thái tử, nàng mới tỏ ra hứng thú.

“Miễn Miễn, muội có thấy hay không, ngày Thiền nhi cất tiếng gọi "Phụ vương", Thái tử vui mừng khôn xiết, bế con bé chạy mấy vòng quanh sân ta. Nhìn mà ta thót tim, chỉ muốn đuổi người đi cho rảnh nợ. Đùa giỡn với con trẻ như thế, thật không ra thể thống gì!”

Nói rồi ta cứ thế đợi phản ứng của nàng. Hồ Miễn Miễn cúi đầu khẽ cười, giọng nói e lệ khó tả: "Họ, hai phụ tử đều đáng yêu như nhau."

Thấy nàng vui vẻ hơn một chút, ta liền nói tiếp: "Miễn Miễn, thân thể Vận Nùng hiện giờ đã khá hơn rồi, cũng coi như vượt qua được rồi. Thái tử không cần phải luôn chăm sóc nàng ấy nữa. Ta tin Thái tử nhất định sẽ đến thăm muộii."

Nghe lời này, nàng cười khổ lắc đầu. Dùng một giọng điệu gần như tuyệt vọng nói với ta: "Hắn sẽ không đến."

Ta chưa từng thấy Hồ Miễn Miễn như thế này. Vừa kinh hãi vừa sợ hãi, ta rất sợ cuộc đời vốn tươi đẹp của nàng bị bóng tối vây khốn, ngay cả một tia sáng cũng không thể lọt qua.

Ta vừa nhìn thấy Hồ Miễn Miễn đã quyết định kết bạn với nàng. Đó là ngày thứ hai chúng ta cùng vào Đông Cung, Thái tử phi dẫn ta cùng đi thỉnh an Hoàng hậu. Tâm tình ta hôm đó không tốt, giữ một khuôn mặt lạnh lùng khó gần. Thái tử phi thấy ta như vậy, cũng không dám nói chuyện thân mật với ta.

Chỉ có Hồ Miễn Miễn ngốc nghếch dám bắt chuyện với ta trên đường về Đông Cung.

“Nguyễn tỷ tỷ, ta thấy tỷ thật ngầu."

Nói xong Hồ Miễn Miễn liền cười chạy đi.

Lúc đó ta liền nghĩ, trong Đông Cung có nàng, cũng không đến nỗi quá tệ. Cuộc sống của ta cũng sẽ không quá nhàm chán đâu nhỉ. Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, ánh mắt của nàng đã ảm đạm đi nhiều.
 
Ta Là Trắc Phi Của Thái Tử
Chương 9



Ta thật sự rất lo lắng, ngày hôm sau ta cắn răng, quyết định đi tìm Thái tử. Thái tử đang ở thư phòng một mình đọc sách, hắn đối với sự xuất hiện của ta hẳn là rất kinh ngạc, ta không chờ đợi nhiều, liền đi vào gặp hắn.

Sau khi ta thỉnh an và vấn lễ, đột nhiên không biết nên mở lời thế nào. Vì vậy tình thế đột nhiên trở nên lúng túng. Hắn đặt sách xuống, dùng một tay chống cằm, với vẻ mặt tò mò nhìn ta, mở lời hỏi: "Nguyệt Ảnh là khách quý hiếm gặp. Nàng đã đến đây, chắc hẳn là có chuyện muốn nói. Bản vương thật sự rất muốn biết là chuyện gì."

Trong lòng ta hạ quyết tâm, vì hạnh phúc của Miễn Miễn mà liều mình.

“Điện hạ, Hồ Lương đệ nàng ấy gần đây thân thể không được khỏe. Hồ Lương đệ đối với Điện hạ là chân tình thực lòng. Nếu Điện hạ có thể đến thăm nàng ấy, tâm tình nàng ấy sẽ tốt hơn, tâm tình tốt thì thân thể sẽ khỏe lại."

Khi ta nói những lời này, đều không dám ngẩng đầu nhìn Thái tử. Một nữ nhân hướng về phu quân của mình để chuyển lời tương tư của một nữ nhân khác, thật sự rất xấu hổ.

Hắn khẽ cười một tiếng, nói: "Đã là Hồ Lương đệ nhớ Bản vương, sao nàng ấy không sai người đến mời, mà lại là ngươi đến thay nàng ấy mời?"

Ta thật sự sắp hết kiên nhẫn rồi, nhưng vì Miễn Miễn, ta vẫn nhẫn nại trả lời: "Hồ Lương đệ sợ làm phiền Điện hạ, chỉ là thiếp thân thấy tình trạng của nàng ấy gần đây càng ngày càng không tốt, thiếp thân thật sự lo lắng, chỉ có thể mạo muội đến làm phiền ngài. Điện hạ, xin ngài nể tình nàng ấy đã gả cho ngài hai năm, đi thăm nàng ấy đi."

Ta vĩnh viễn không hiểu được biểu cảm của Thái tử, ta không hiểu vì sao lúc này hắn vẫn luôn mỉm cười. Ta chỉ cảm thấy hắn đáng đánh, vĩnh viễn cũng không lớn nổi, đồ trẻ con không có lương tâm.

Thái tử gật đầu, nói: "Bản vương đã biết, tối nay sẽ đến thăm nàng ấy."

Còn chưa đợi ta tạ ơn, hắn liền lại nói: "Bản vương đã biết, ngươi nhất định là vì chuyện của người khác mà đến."

Ta một đầu sương mù, một mặt nghi hoặc nhìn hắn. Nhưng ta lại không có gì để biện bác, liền ngoan ngoãn quỳ xuống tạ ơn. Hắn đi đến bên cạnh ta đỡ ta dậy, sau đó nghênh ngang bỏ đi.

“Bản vương đi ngay bây giờ."

Ta thế nào cũng thấy hắn có bệnh.

Đêm đó hắn nghỉ lại phòng của Hồ Miễn Miễn. Đêm đó ta cũng ngủ rất ngon. Miễn Miễn nhất định sẽ khỏe lại thôi.

Chiều hôm sau, Thái tử đến thăm Thiền Nhi, hắn cùng ta trò chuyện, ta mới biết Miễn Miễn quả thật đã bệnh một thời gian rồi, đã uống thuốc thang một thời gian rồi.

Nghe xong lời này ta lập tức chạy ra cửa tìm Hồ Miễn Miễn. Thái tử vội vàng kéo ta lại, an ủi nói: "Nàng đừng vội, nàng ấy đã khá hơn rồi. Cũng là bản vương không đúng, sao nhãng nàng ấy. Nàng ấy không cho ta nói với ngươi, ngươi nhất định đừng nói với nàng ấy là ta nói."

Ta nửa như oán trách nói: "Giấu ta làm gì? Chẳng lẽ ta còn trách nàng ấy sao? Ta đau lòng còn không kịp. Ta là một kẻ nhàn rỗi thân cường thể tráng, có gì mà sợ làm phiền ta chứ. Hồ Miên Miên này, luôn hiểu những chuyện không cần thiết."

Thái tử ra hiệu cho nhũ mẫu và hạ nhân bế Thiền Nhi xuống, trong phòng đột nhiên chỉ còn lại hai chúng ta. Ta đột nhiên căng thẳng đến mức nước mắt cũng phải nuốt ngược vào trong. Ta cảnh giác ngồi sang một bên, hắn cười rồi ngồi xuống đối diện ta, trêu chọc hỏi: "Chạy cái gì? Bản vương ăn thịt người à?"

Ta vẫn còn ghi thù đấy, thế mà lại theo bản năng gật đầu. Hắn cũng không tức giận, cười sảng khoái, nói: "Trước đây nàngi gặp bản vương, không lạnh lùng thì cũng nghiêm nghị, nay lại bộ d*ng ch*n thật thế này, thật hiếm thấy."

Ta vô cùng sợ hãi, không biết hắn đang bày trò gì, cẩn thận hỏi: "Điện hạ cho lui mọi người, có chuyện gì sao?"
 
Back
Top Bottom