[BOT] Wattpad
Ban Quản Trị
- 25/9/25
- 86,343
- 0
- 0
Ta Là Nữ Phụ Trong Tiểu Thuyết 18+
Chương 60
Chương 60
Tủ quần áo nhỏ hẹp và tối tăm, Kim An Tại không chỉ phải cẩn thận thu tay chân mà còn phải nén cả hơi thở, nói không khó chịu là không thể.
Nhưng cậu ta đã một mình bôn ba giang hồ nhiều năm, khả năng chịu đựng khá tốt, có thể kiên trì tiếp tục.Ngay lúc này, Kim An Tại nghe thấy Đoàn Linh hỏi Lâm Thính câu hỏi đó, lập tức có linh cảm chẳng lành.
Khoảnh khắc sau, ông trời đã minh chứng cho suy nghĩ này của cậu ta, cánh tủ đột nhiên bị kéo mở từ bên ngoài.Ánh nến trong phòng chiếu thẳng vào, chiếu vào đôi mắt Kim An Tại, cậu ta nhắm mắt lại theo bản năng, giơ tay không cầm kiếm lên che chắn, rồi qua kẽ ngón tay nhìn thấy người đứng trước tủ quần áo.
Không phải Lâm Thính, mà là Đoàn Linh.Còn Lâm Thính đứng bên cạnh sập La Hán cách tủ quần áo một khoảng, tay cầm chiếc khăn tay.Kim An Tại ngập ngừng, từ từ hạ tay xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng Đoàn Linh.
Khuôn mặt Đoàn Linh như vừa được rửa qua nước, vẫn còn vệt nước chưa khô, tóc mai và cổ áo hơi ướt, nhưng không có vẻ gì là lúng túng.Ngược lại, cậu ta thì bị ép co ro trong chiếc tủ quần áo nhỏ, đeo chiếc mặt nạ xấu xí, tay nắm thanh kiếm sắt, tư thế khom lưng, nhìn thế nào cũng thấy kỳ quặc.Rõ ràng cậu ta và Lâm Thính không phải là mối quan hệ lén lút, nhưng không hiểu sao, khi bị Đoàn Linh - người đã đính ước với Lâm Thính phát hiện mình trốn ở trong tủ quần áo, Kim An Tại lại vô cớ nghĩ đến hai từ "ngoại tình" và "bắt gian".Thật kỳ quặc.Ánh mắt Kim An Tại vượt qua Đoàn Linh, nhìn về phía Lâm Thính đang hóa đá phía sau, ra hiệu: Cô còn đứng trơ ra đó làm gì, không nói gì sao?Nếu người đến là người khác, Kim An Tại có thể lợi dụng lúc họ không đề phòng, dùng thuốc làm ngất đi một cách thần không biết quỷ không hay, sau đó chỉ cần Lâm Thính khăng khăng nói rằng cô ấy cũng không biết tại sao họ ngất là xong.Đáng tiếc người đến lại là Đoàn Linh, Kim An Tại không thể dùng thuốc làm ngất anh một cách thần không biết quỷ không hay.Đoàn Linh vừa là Cẩm Y Vệ, lại là phu quân tương lai của Lâm Thính, Kim An Tại không thể đánh nhau với anh, không khỏi có chút e dè.Lâm Thính phản ứng lại, lập tức chạy về phía họ, nhìn Kim An Tại đang trốn trong tủ quần áo, nhưng lời nói lại hướng về Đoàn Linh: "Cậu ấy..."
Đoàn Linh thần sắc ôn hòa, ánh mắt thoáng vẻ nghi hoặc: "Kim công tử vì sao lại ở đây?"
Cô tim đập như trống đánh: "Cậu ấy biết em bị giam ở phố Bắc Trường, lo lắng cho em nên tới thăm.
Chàng cũng biết đấy, cậu ấy là người giang hồ, hành sự tùy tâm, không bị ràng buộc, mới bất chấp quy củ xông vào phố Bắc Trường."
Đoàn Linh: "Vậy Kim công tử đối với nàng thật tình thâm nghĩa trọng, nhưng dù là người giang hồ cũng phải tuân theo sắp xếp của triều đình phải không?"
Lâm Thính như hoàn toàn đứng về phía Đoàn Linh: "Phải.
Dù cậu ấy là ai cũng nên tuân theo sắp xếp của triều đình, không thể tùy tiện xông vào khi phố Bắc Trường đang bị phong tỏa, em đã mắng cậu ấy một trận thậm tệ, bắt cậu ấy nhanh chóng rời đi rồi."
Khóe miệng Kim An Tại giật giật.Liệu họ có thể để mình ra khỏi tủ quần áo rồi nói tiếp không?
Kim An Tại giữ tư thế này đã lâu, chân bắt đầu có dấu hiệu chuột rút.Đoàn Linh vẫn đứng trước tủ quần áo, dường như quên mất việc phải rời đi để cậu ta ra ngoài.
Kim An Tại không biết làm sao để mở lời nhờ Đoàn Linh lùi lại vài bước hoặc nghiêng người cho mình thoát khỏi cái tủ này.Lâm Thính vẫn còn nhớ đến cậu ta: "Đoàn đại nhân, chàng có thể để cậu ấy ra trước được không?"
Đoàn Linh nghe vậy lùi lại hai bước, đến bên cô, giọng nói ôn nhu như ngọc: "Xin lỗi, quên mất là Kim công tử vẫn còn ở trong đó.
Kim công tử mau ra đi, tủ quần áo chật như vậy mà công tử lại trốn lâu thế, chắc là mệt lắm."
Kim An Tại lúc này mới có thể ra khỏi tủ quần áo, tay chân đều tê cứng, phải mất một lúc mới hồi phục, không đi lại tùy tiện: "Đoàn đại nhân."
Lâm Thính liếc nhìn mặt Đoàn Linh, đưa cho anh chiếc khăn lấy từ giường La Hán.Đoàn Linh tùy tiện lau qua, cười nói: "Võ công của Kim công tử không phải tầm thường, có thể đi lại tự nhiên trên phố Bắc Trường bị phong tỏa."
Kim An Tại cũng đổ mồ hôi ướt đẫm: "Đoàn đại nhân quá khen rồi, phố Bắc Trường canh gác nghiêm ngặt, ta chỉ may mắn lọt vào thôi, không phải như ngài nói là ra vào tự nhiên đâu."
Đoàn Linh liếc nhìn Kim An Tại, rồi lại nhìn Lâm Thính cũng đẫm mồ hôi, trầm ngâm hỏi: "Lúc nãy nàng bảo Kim công tử trốn đi, là sợ cậu ấy sẽ bị mắc kẹt ở phố Bắc Trường như nàng sao?"
Lâm Thính không biết nói gì: "Ừ."
Kim An Tại tay chân do máu không lưu thông đã trở lại bình thường, nhưng vẫn không nhúc nhích, đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ suy nghĩ xem Đoàn Linh sẽ đối xử với mình thế nào.Đoàn Lĩnh đẩy hẳn cửa sổ đang hé mở, nhìn những Cẩm Y Vệ vẫn đang tuần tra trên phố dài, ngón tay gõ nhẹ lên bệ cửa: "Bản thân nàng bị cách ly ở phố Bắc Trường còn chẳng oán thán, lại sợ Kim công tử bị cách ly?"
Cô cùng Kim An Tại liếc nhìn nhau, gượng gạo nói: "Cậu ấy và em không giống nhau lắm."
Tình hình của Kim An Tại khác với cô, cậu ta là hoàng tử triều trước, nếu bị Cẩm Y Vệ bắt giữ tra xét kỹ, có nguy cơ bị lộ thân phận.
Cô bị giam thì ba ngày sau có thể về, cậu ta bị giam thì dù có nhiễm bệnh hay không cũng khó lòng thoát được.Đoàn Linh quay lại nhìn Lâm Thính, vẫn nở nụ cười ôn tồn: "Kim công tử có gì khác nàng, chẳng lẽ nàng khó nhiễm bệnh, còn Kim công tử dễ nhiễm bệnh nên không thể bị cách ly ở phố Bắc Trường?"
Cô vốn ăn nói lưu loát hiếm khi câm như hến.Đoàn Linh quay trở lại, từng bước đi đến trước mặt Lâm Thính: "Kim công tử hai ngày trước cũng đến à?"
Anh thường đến vào buổi tối để xử lý công vụ, không loại trừ khả năng Kim An Tại ban ngày đến thăm cô."
Không, hôm nay cậu ấy mới đến, hai ngày trước không hề xuất hiện."
Kim An Tại đúng là hôm nay mới tìm đến, lần này cô không nói dối.Đoàn Linh bất ngờ hỏi: "Nàng muốn ta xử lý Kim công tử thế nào?"
Lâm Thính im lặng không nói gì.Để Kim An Tại bị Cẩm Y Vệ bắt giữ?
Hay để Đoàn Linh thả cậu ta đi?
Cái trước sẽ khiến Kim An Tại rơi vào tình thế khó khăn, cái sau sẽ khiến Đoàn Linh mang tội thiên vị và làm trái luật lệ.
Lâm Thính không thể chọn, Đoàn Linh không nợ cô, không cần phải giúp cô như vậy.Giải pháp hoàn hảo nhất là Đoàn Linh không biết Kim An Tại đã đến tối nay, Kim An Tại trốn thoát thành công, như vậy sẽ không tính là Đoàn Linh làm sai luật, nhưng anh lại mở tủ quần áo ra.Lâm Thính đau đầu.Đoàn Linh quan sát cô, thăm dò hỏi: "Nàng muốn ta để Kim công tử đi?
Hồi đó nàng bị cách ly ở phố Bắc Trường, ta hỏi nàng có gì muốn nói với ta không, nàng chẳng nói nửa lời yêu cầu ta thả nàng đi, hôm nay lại muốn ta tha cho Kim công tử?"
Lâm Thính ngớ người.Hóa ra lúc đó Đoàn Linh hỏi câu ấy có ý thăm dò như vậy?
Cô không nhận ra, nhưng lúc ấy có nhiều người nhìn thấy cô, quan phủ cũng đã ghi chép về cô, lẽ nào bắt anh công khai thiên vị?Dù cô có yêu cầu Đoàn Linh thả mình đi, liệu anh có thật sự đồng ý?
Bởi thả cô đi khác xa với việc đến gặp cô, giống như sự khác biệt giữa rất thích rất thích và chỉ thích mà thôi.Lâm Thính nghĩ lại, đoán rằng Đoàn Linh chỉ nghi ngờ mình muốn anh tha cho Kim An Tại, liền định đưa ra ví dụ hỏi: "Ta..."
Kim An Tại đúng lúc bước ra.Cậu ta không để Lâm Thính khó xử, ngắt lời: "Đoàn đại nhân cứ bắt giữ ta đi, xử theo quy củ là được.
Có phải ta phải ở lại phố Bắc Trường ba ngày, rồi mới bị Cẩm Y Vệ áp giải về quan phủ định tội xông vào phố Bắc Trường hôm nay không?"
Lâm Thính chỉ bảo cậu ta đi điều tra Xưởng công Đông Xưởng Đạp Tuyết Nê, chứ không bảo tra xong phải lập tức về báo với cô.
Chính cậu ta tự ý quay lại phố Bắc Trường, huống chi cô cũng không biết Đoàn Linh sẽ tới.Kim An tại nguyện tự mình gánh chịu hậu quả.Đoàn Linh đưa ánh mắt nhìn vào chiếc mặt nạ của Kim An Tại, sau đó cúi mắt xuống, che giấu cảm xúc."
Kim công tử cũng vì quá lo lắng cho nàng ấy nên mới xông vào phố Bắc Trường.
Ta có thể miễn tội cho công tử, nhưng vì sự an toàn của bách tính khác, công tử phải ở lại phố Bắc Trường đủ ba ngày mới được rời đi.”
Kim An Tại gật đầu: "Đa tạ Đoàn đại nhân.
Quán trọ này còn phòng trống không, ta sẽ ở lại đây."
Lâm Thính sốt ruột, lại dùng khẩu hình: "Không sợ bị Cẩm Y Vệ tra ra thân phận sao?"
Sau khi đến kinh thành, cậu ta đã tạo một thân phận giả, tra sơ thì không sao, nhưng ai biết nếu tra kỹ có lòi đuôi ra hay không.Đoàn Linh quay lưng lại với cô, không nhìn thấy.Kim An Tại đứng đối diện với cô nên nhìn thấy, ánh mắt cậu ta rất bình tĩnh, như muốn nói: Bình tĩnh một chút, nếu Cẩm Y Vệ dễ dàng tra ra thân phận của ta, ta đã chết từ lâu rồi, đã đến thì cứ an nhiên.Lâm Thính gượng ép bản thân bình tĩnh lại.Đoàn Linh một lúc sau mới trả lời câu hỏi của Kim An Tại: "Quán trọ này không còn phòng trống, Kim công tử chỉ có thể dời đến nơi khác."
Ở cùng một quán trọ, nếu có chuyện gì xảy ra có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Nếu Kim An Tại nhất định phải ở lại, Lâm Thính cũng muốn cậu ta ở đây: "Hết rồi à?
Hôm nay khi Cẩm Y Vệ mang cơm cho emcó nói chuyện vài câu, hình như trên lầu còn một phòng trống."
Đoàn Linh khẽ cười, như đang khen cô: "Nàng thật sự có thể nói chuyện với bất cứ ai...
Nàng đã nói chuyện với tên Cẩm Y Vệ đó khi nào vậy?"
“Lúc lấy cơm trưa.”
Anh hiểu ra: "Thảo nào, phòng trống đã hết từ tối nay, có người đã vào ở rồi, bây giờ quán trọ còn phòng ở cuối phố."
Lâm Thính lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, quán trọ cô ở nằm ở đầu phố, nếu Kim An bị Cẩm Y Vệ sắp xếp ở cuối phố, thì khoảng cách giữa họ quá xa, phố Bắc Trường rất dài.Nhưng không còn phòng trống, đành chịu vậy.
Lại không thể tùy tiện đổi phòng với người khác, vì không thể xác nhận đối phương có bị nhiễm bệnh hay không.
Dù có thể dùng thuốc khử trùng dọn dẹp phòng, nhưng công việc này khá tốn công, Cẩm Y Vệ thường đợi một nhóm người rời đi rồi mới xử lý cùng lúc.Đoàn Linh nhắc nhở: "Nhân tiện nhắc nhở Kim công tử, trong ba ngày ở quán trọ không được ra ngoài.
Tự ý ra ngoài sẽ bị coi là có ý đồ trốn chạy, Cẩm Y Vệ có thể dùng vũ lực với công tử."
Lâm Thính cũng biết chuyện này, lần trước gã nam nhân tự ý chạy ra đường cùng đám bách tính gây rối đều bị Cẩm Y Vệ bắt đi, chịu phạt.
Những bách tính khác đều đồng tình với việc này.Họ sợ những người chạy từ phố Bắc Trường ra sẽ lây bệnh cho mình, cho rằng triều đình quản lý nghiêm khắc là đúng, nên phạt thì phạt, tuyệt đối không để những người chưa xác định có nhiễm bệnh hay không được rời đi.Đoàn Linh liếc nhìn Lâm Thính, thong thả nói: "Tức là, Kim công tử không thể vì lo lắng cho nàng ấy mà đến thăm nữa, nếu không nếu bị phát hiện, ta cũng không giúp được công tử."
Lâm Thính: "..."
Kim An Tại không nói gì, cậu ta cũng không phải là người suốt ngày muốn gặp Lâm Thính, hôm nay đến chỉ là để xem cô còn sống hay chết mà thôi: "Ta nhớ rồi, tối nay phiền Đoàn đại nhân rồi."
Đoàn Linh hiểu ý nói: "Kim công tử khách sáo quá, ta và nàng ấy sắp thành thân, công tử là bạn của nàng ấy cũng coi như là bạn của ta."
Ánh mắt anh lại lướt qua chiếc mặt nạ của Kim An Tại: "Những người ở lại phố Bắc Trường đều phải xác nhận thân phận, Kim công tử cần tháo mặt nạ ra."
Kim An Tại không chần chừ, tháo dải buộc mặt nạ, lộ ra khuôn mặt nguyên vẹn.Bên trái gương mặt cậu ta gần như hoàn hảo, thanh tú trắng trẻo, trong khi bên phải có một vết sẹo dài bằng ngón tay, màu không quá đậm, làn da phủ một lớp mồ hôi mỏng chưa kịp lau khô.Nếu bỏ qua vết sẹo trên gương mặt bên phải, diện mạo của Kim An Tại thuộc hàng thượng đẳng.Đoàn Linh nhìn về phía Lâm Thính: "Chẳng phải nàng nói Kim công tử xấu xí, sợ người khác sợ nên mới đeo mặt nạ sao?
Nhưng ta thấy cậu ấy còn đẹp trai hơn cả tiểu quan mà nàng tìm ở lầu Minh Nguyệt trước đây."
Sao lại nhắc đến chuyện cô tìm tiểu quan ở lầu Minh Nguyệt nữa vậy.
Tiểu quan đó là do công chúa chọn chứ có phải cô chủ động chọn đâu.Thôi, bây giờ quan trọng không phải là chuyện này, Lâm Thính không tranh cãi thêm nữa.Lúc đó cô còn không biết thân phận thật của Kim An Tại, sợ cậu ta là tội phạm bị truy nã ai cũng biết, để ngăn Đoàn Linh tháo mặt nạ của Kim An Tại, nhìn mặt cậu ta, đã nói dối rằng cậu ta xấu xí dị thường.Lời đã nói ra như nước đổ đi, không thể lấy lại được, nên Lâm Thính cũng không định thu hồi nữa, cứ thẳng thừng nói dối: "Xấu đấy, ta thấy y xấu vô cùng."
Kim An Tại mặc kệ cô nói, không phản bác.Đoàn Linh tỏ ra hoài nghi rõ rệt: "Nàng thật sự nghĩ Kim công tử xấu xí sao?
Xấu chỗ nào?”
Lâm Thính không ngờ anh lại hỏi tiếp, trái với lương tâm nói: "Trên mặt y có sẹo, sẹo quá xấu, không có sẹo, có lẽ còn được."
Đoàn Linh vô thức đưa tay sờ lên cổ tay, đầu ngón tay chạm vào những vết sẹo qua lớp áo, dường như hơi đãng trí: "Chỉ vì một vết sẹo mà nàng cảm thấy Kim công tử xấu xí sao?"
Lâm Thính còn làm thêm cử chỉ: "Đúng vậy, vết sẹo này quá xấu, dài thế, to thế."
Cô từng thấy những vết sẹo chằng chịt trên cổ tay Đoàn Linh ở lầu Minh Nguyệt, vì lúc đó anh cởi trần, nhưng giờ chỉ nghĩ đến việc viên mãn lời nói, không nhớ ra.Khóe miệng Đoàn Linh khẽ hơi hạ xuống một chút: "Thì ra là vậy."
Kim An Tại biết Lâm Thính đang cố gắng sửa lại lời nói trước đó, không có ý gì khác, nên cũng không để bụng.
Hơn nữa khi họ cãi nhau, những lời mắng nhiếc còn tệ hơn cả việc chê xấu, nói xấu đã là nhẹ rồi.Đoàn Linh buông tay xuống, ngước mắt lên, ánh mắt quay về phía Lâm Thính: "Vậy trong mắt nàng, thế nào mới được coi là đẹp?"
Lâm Thính liếc nhìn anh một cái."
Chuyện này phải xem duyên mắt, chàng hỏi em, em cũng không thể trả lời ngay được."
Sao cảm giác chủ đề lại đi xa thế nhỉ?
Cô chớp mắt.Đoàn Linh lại nhìn vết sẹo trên mặt Kim An Tại, như tiện hỏi một câu: "Lúc trước công tử bị thương như thế nào?
Vết sẹo này tuy đã mờ nhưng ta thấy lúc bị thương hẳn là rất nghiêm trọng.
“Kim An Tại đang mơ màng.Vết sẹo này để lại từ ngày nước mất, quân phản loạn tràn vào hoàng cung, thấy người là giết.
Lúc đó cậu vẫn chỉ là một hoàng tử nhỏ tay không cầm nổi vật, vai không gánh nổi đồ, dù đã thay quần áo thái giám vẫn bị quân phản loạn chém một nhát ngang mặt.Máu bắn tung tóe, cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị xác một cung nữ đè xuống dưới.Hơi thở cậu ngập tràn mùi máu tanh nồng, tận mắt chứng kiến cảnh máu chảy thành sông xung quanh.Quân phản loạn giết sạch người trong cung điện rồi tiến sâu vào hoàng cung, không phát hiện cậu còn sống.
Kim An Tại ngẩn người hồi lâu, mới chậm rãi đẩy xác chết trên người, muốn thoát ra.
Nhưng tay chân cậu mềm nhũn, đến một cái xác cũng không đẩy nổi.Khi Kim An Tại tưởng mình chắc chắn sẽ chết, một thanh niên bước tới, đẩy xác cung nữ trên người cậu ra, ôm cậu lên.Người thanh niên vẫn kính cẩn xưng hô cậu là "Điện hạ": "Điện hạ, thần đến muộn rồi."
Kim An Tại mở mắt, trước mắt hiện ra một khuôn mặt hơi nữ tính nhưng lại toát lên vẻ chính trực.
Chàng thanh niên nhìn cậu với ánh mắt lo lắng, không phải thứ tình cảm giả tạo mà cậu thường thấy, mà là nỗi lo chân thành từ đáy lòng.Chính chàng thanh niên này đã dẫn cậu tìm thấy mẫu hậu còn sống, tìm cách đưa họ ra khỏi cung.Kim An Tại ấn tượng không sâu về người thanh niên này, chỉ mơ hồ nhớ lại đây là vị quan thanh liêm mà phụ hoàng từng nhắc đến, tên là Ứng Tri Hà.
Anh ta giả vờ quy thuận triều đình mới, mới có cơ hội cứu họ.Tuy nhiên từ ngày hôm đó, Kim An Tại đã không gặp lại Ứng Tri Hà nữa, nếu có cơ hội, cậu thật sự muốn nói lời cảm ơn với người đó.
Ngày nước mất, cậu mê muội đến mức chẳng thốt nên lời cảm ơn nào.Lớn lên, Kim An Tại không phải không tìm hiểu tin tức về Ứng Tri Hà, nếu người đó còn sống đến bây giờ, cũng đã khoảng bốn mươi tuổi rồi, chỉ là dường như người này đã biến mất khỏi thế gian, không còn dấu vết gì.Thật đáng tiếc.Nghĩ đến đây, Kim An Tại chạm vào vết sẹo trên mặt, kìm nén ký ức, lạnh lùng nói: "Hồi đó có người muốn giết ta, y dùng dao rạch mặt ta, nhưng không trúng chỗ hiểm."
Những người sống trong giang hồ đều trải qua những ngày tháng mạo hiểm tính mạng, luôn có nguy cơ tử vong bất cứ lúc nào, câu trả lời của cậu ta không có gì sai.Lâm Thính thở phào nhẹ nhõm.Đoàn Linh không bao giờ thương xót bất kỳ ai, có lẽ bẩm sinh đã thiếu thốn loại tình cảm này, chỉ biết đứng ngoài quan sát nỗi đau và sự vật lộn của họ.
Thuở nhỏ làm dược nhân, anh liên tục chứng kiến người khác chết bên cạnh vì thử thuốc, cũng không có cảm xúc gì lớn.Vì vậy Đoàn Linh chỉ ôn hòa nói: "Xem ra công tử trước kia đã trải qua nhiều khổ cực."
Kim An Tại: "Trên đời này cũng không ít người khổ hơn ta, ta có thể sống sót đã may mắn hơn phần lớn người rồi.
Đại nhân là Cẩm Y Vệ, hẳn đã chứng kiến nhiều người chịu đủ loại khổ đau, bởi chẳng ai mãi thuận buồm xuôi gió cả."
Đoàn Linh gật đầu: "Ừ, đúng là trên đời này chẳng ai mãi suôn sẻ thuận lợi."
Kim An Tại không muốn nhớ lại quá khứ, cũng chẳng muốn nhắc tới chuyện cũ, giọng lạnh lùng: "Đoàn đại nhân còn điều gì muốn hỏi nữa không?"
"Còn một việc nữa, công tử phải giao lại kiếm cho ta."
Trong thời gian phố Bắc Trường bị phong tỏa, bách tính không được mang theo đao kiếm, để phòng họ tấn công Cẩm Y Vệ canh giữ phố.Kim An Tại đưa kiếm cho Đoàn Linh: "Xin hãy dẫn ta đến quán trọ khác."
“Khoan đã."
Lâm Thính chen ngang, định tìm khăn tay lau mồ hôi cho Kim An Tại, nhưng phát hiện không còn khăn nào, chiếc cuối cùng đã đưa cho Đoàn Linh, "Kim An Tại, cậu dùng tay áo của mình lau mồ hôi đi.”
Kim An Tại: "Đến một chiếc khăn tay cũng không chịu cho ta?
Cô thật là keo kiệt."
Cậu ta biết Lâm Thính keo kiệt, nhưng không ngờ cô lại keo kiệt đến thế.Lâm Thính bất lực: "Hết rồi."
Cô đã đưa cho Đoàn Lăng mấy chiếc khăn tay, dùng hết rồi, không phải là tiếc khăn không cho cậu ta.
Lâm Thính thật quá oan uổng: "Đoàn đại nhân, chàng còn khăn tay nào không?"
Đoàn Lăng: "Ta cũng hết rồi."
Kim An Tại liếc nhìn Lâm Thính một cái, cuối cùng đành dùng tay áo lau mồ hôi, tay áo buộc băng tay, cảm giác hơi cứng, không mềm mại như khăn tay, lau vào da hơi đau, nhưng vẫn tốt hơn là để mồ hôi dính trên mặt, như thế còn khó chịu hơn.Đoàn Linh đợi Kim An Tại lau xong mồ hôi, quen tay đẩy cửa mở ra, bước ra ngoài: "Kim công tử cất kỹ mặt nạ đi, theo ta ra ngoài."
Kim An Tại cầm mặt nạ bước ra ngoài, đi theo sau anh, thuận tay đóng cửa lại.Lâm Thính ở lại trong phòng, không ra ngoài.Quán trọ này có ba tầng, mỗi tầng đều có hai Cẩm Y Vệ canh giữ.
Họ thấy Đoàn Linh, liền chào trước, rồi nhìn về phía Kim An Tại đứng sau lưng anh, nghi hoặc hỏi: "Đại nhân, đây là...?"
Những Cẩm Y Vệ canh giữ ở đây đều có ấn tượng với người ở bên trong, nhưng chưa từng thấy người trước mặt, vừa rồi cũng không thấy Đoàn Linh dẫn người vào.Anh đưa từ trong phòng ra?Họ nhớ rằng, trong căn phòng đó là Lâm Thất cô nương - người đã đính hôn với Đoàn Linh ở, nếu không họ đã không luôn mang cho cô hai phần cơm.
Trưa nay cô còn đòi tới ba phần, ăn khỏe thật.Đoàn Linh nói ngắn gọn: "Y là kẻ 'vô tình' lạc vào phố Bắc Trường hôm nay, ta đang đưa y đi an trí.
Các ngươi có khăn mặt dư không, đưa y một chiếc."
Cẩm Y Vệ ngơ ngác không hiểu.Lạc vào?
Đầu phố cuối phố Bắc Trường đều có Cẩm Y Vệ canh gác, người thường sao có thể lạc vào được?
Dù vậy, họ cũng không dám chất vấn Đoàn Linh, cấp trên nói gì nghe nấy.Hơn nữa anh không phải đưa người đi mà là dẫn người vào.
Nơi này vào thì dễ, ra thì khó.
Họ không hỏi nhiều, đưa cho Kim An Tại một chiếc khăn che mặt rồi trở về vị trí canh gác.Đoàn Linh khi xuống lầu thì gặp Cẩm y vệ phụ trách đưa người vào nhà trọ an trí.
Lúc này anh ta đang dẫn theo một nam nhân mặc áo vải bước vào, thấy Đoàn Linh liền chủ động báo cáo tình hình: "Tên này trốn trong ngõ hẻm hơn hai ngày, tìm cơ hội trốn thoát, hôm nay mới bắt được, hạ quan đưa y đến đây an trí."
Kim An Tại bắt được từ khóa: "Nhà trọ này không phải hết phòng rồi sao?"
Cẩm y vệ không biết người hỏi là ai, thấy cậu ta đứng cạnh Đoàn Linh, sợ là người có thân phận nên thành thật trả lời: "Dạ thưa công tử, còn một phòng cuối cùng."
Kim An Tại quay sang nhìn Đoàn Linh: "Đoàn đại nhân, ngài vừa nói là hết phòng rồi cơ mà?"
"Có lẽ ta nghe nhầm, nếu công tử thực sự muốn ở quán trọ này, ta có thể bảo Cẩm y vệ dẫn y đến quán trọ khác."
Đoàn Linh nhìn về phía nam nhân đang bị Cẩm y vệ dẫn vào.Nam nhân bị Cẩm y vệ bắt giữ vốn đã không vui, nghe nói lại phải đi đi lại lại, liền gào lên: "Ta nhất định phải ở quán trọ này!"
Nói xong, gã còn ngồi luôn lên bậc thang.Cẩm y vệ chĩnh thanh đoản đao về phía gã, quát lớn: "Im miệng, bảo ngươi đến quán trọ nào thì cứ đi, sao nhiều lời thế."
Đoàn Linh tỏ ra rất tốt bụng khi trao quyền lựa chọn cho Kim An Tại, giống như Bồ Tát cúi mày, vô cùng hòa ái: "Kim công tử, có muốn đổi phòng với người này không?"
Nam nhân kia chưa nhận phòng, phòng vẫn sạch sẽ, chỉ cần muốn đổi, nói một câu là được.Kim An Tại thấy nam nhân không muốn, không nỡ ép người khác: "Không cần đổi nữa."
Đoàn Linh nhận được câu trả lời của cậu ta, anh dặn dò Cẩm Y Vệ: "Vậy ngươi dẫn người lên đi, thân phận y đã xác nhận chưa?"
“Bẩm đại nhân, đã xác nhận rồi.”
Cẩm Y Vệ thu Tú Xuân Đao lại, túm lấy gã nam nhân mặt mày lưu manh lên lầu.
Gã vừa đi vừa chửi bới, Cẩm Y Vệ quay tay tát cho gã một cái.
Gã ôm mặt, không dám hó hé nữa.Kim An Tại trầm mặc.So với những Cẩm Y vệ khác thuộc Bắc Trấn Phủ Ty, Đoàn Linh thực sự có thể coi là "dịu dàng", nhưng là thứ dịu dàng ẩn chứa độc dược.Đoàn Linh tiếp tục đi xuống tầng dưới, thấy Kim An Tại đứng bất động: "Kim công tử?"
Kim An Tại vội bước theo.