Từ đường trang nghiêm ngột ngạt, mùi hương nồng nặc quấn quanh người Lâm Thính.Cô yên lặng quỳ trên tấm đệm hoa, đăm đăm nhìn những bài vị khắc tên khác nhau trên bàn thờ, đến giờ vẫn không tin mình xuyên vào một tiểu thuyết ngôn tình dành cho 18+ tuổi.Toàn bộ tiểu thuyết 90% nội dung đều mô tả chi tiết cảnh nam nữ chính cùng mây mưa, nào là trước cửa sổ, trong rừng núi đủ cả, liên tục mở khóa vô số tư thế.Lúc đọc khiến Lâm Thính há hốc mồm kinh ngạc.Nhưng giờ đây khác xưa, Lâm Thính đã trở thành một nhân vật trong truyện, mọi thứ bỗng trở nên khác biệt, ai mà muốn chứng kiến cảnh người khác diễn hết cảnh cảnh 18+ này đến cảnh 18+ khác ngay bên cạnh mình chứ.Đúng lúc Lâm Thính đang chìm đắm trong suy tư, một nha hoàn bước vào, lén lút đặt thêm một tấm đệm mềm dưới đầu gối cô, rồi dùng vạt váy xòe ra che đi, lặng lẽ giấu tấm đệm đó.Nha hoàn thì thào khuyên: "Thất tiểu thư, tiểu thư nên nhận lỗi với Tam gia đi ạ."
Lý do Lâm Thính hôm nay phải quỳ trong nhà thờ Lâm gia là vì việc cô ra ngoài làm ăn buôn bán đã bị Lâm Tam gia - cũng chính là phụ thân cô - phát hiện, ông muốn trừng phạt cô.Vốn chỉ cần Lâm Thính nhận lỗi và hứa với Lâm Tam Gia sẽ không đụng vào thứ này nữa là xong, nhưng cô cứng đầu như con lừa, nhất quyết không chịu nhận mình sai.Nếu Lâm Thính là người cổ đại truyền thống, có lẽ đã chiều theo ý Lâm Tam Gia, nhưng cô không phải.Cô không sai!Một khi nhượng bộ, Lâm Tam gia chắc chắn sẽ thu hồi cửa tiệm của cô, Lâm Thính không thể để công sức của mình đổ sông đổ biển, nên nhất định không chịu nhường bước.Dù không biết tại sao sau khi chết vì ung thư lại xuyên vào đây, nhưng cũng coi như được sống lại một kiếp, đương nhiên phải tính toán trước.
Tiền bạc là thứ tốt, cô muốn giữ chặt trong túi, càng nhiều càng tốt.Lâm Thính nghĩ đến tiền, mắt liền sáng rực lên, chuẩn vẻ mặt của một kẻ ham tiền.Dù ở triều đại nào, tiền cũng là chỗ dựa của nữ nhân.
Cô xoa xoa đầu gối tê cứng vì máu không lưu thông, tấm đệm quỳ cũng không giúp quỳ thoải mái hơn: "Không cần khuyên ta, ta có chừng mực."
Nha hoàn không dám khuyên thêm nữa.Bên ngoài bỗng vang lên tiếng cãi vã: 'Con bé từ nhỏ đã yếu ớt, ông nỡ lòng nào đối xử với con bé như vậy?
Lỡ có chuyện gì...
Trong lòng ông không có ta cũng được, nhưng nó là con ruột của ông.'Người chưa thấy đâu, tiếng đã vọng tới.Giọng nói của mẫu thân, Lâm Thính đương nhiên quá đỗi quen thuộc, cô khẽ thò đầu ra ngoài liếc nhìn, như một con mèo tinh ranh.Do góc nhìn hạn chế, cô không thấy gì nhiều, sợ bị người ngoài phát hiện nên quay lại quỳ gối, chỉ nghe Lâm Tam gia quát lớn: 'Mất thể diện!
Bà mau về phòng đi.'Mẫu thân không chịu buông tha: "Ta thấy mình không sống nổi kiểu này nữa."
Không hiểu sao, giọng họ đột nhiên trầm xuống một lúc, không lâu sau có một bà vú bước vào đỡ Lâm Thính dậy: "Thất tiểu thư, Tam gia nói hôm nay miễn phạt cho tiểu thư, dậy mau đi."
Lâm Thính không hiểu chuyện gì, phụ thân dễ dàng tha cho mình ư?
Không thể nào, ắt có mưu đồ gì.Bà vú đứng một bên giải thích: "Đoàn tam tiểu thư có việc gấp tìm tiểu thư, phu nhân bảo tiểu thư qua đó ngay, đừng làm khách phải chờ."
Cô "ừ" một tiếng.Thì ra là Đoàn Hinh Ninh đến, không trách Lâm Tam Gia lại nhượng bộ.
Vừa sợ gia sự xấu xa bị lộ, lại muốn nhờ mối quan hệ giữa Lâm Thính và cô ấy lấy lòng Đoàn gia quyền thế ở kinh thành, đúng là một nước cờ cao tay.Lâm Thính cho rằng Lâm Tam Gia mới thật sự là cao thủ kinh doanh, làm quan thật đáng tiếc.Thuở nhỏ Lâm Thính tình cờ cứu mạng Đoàn Hinh Ninh, từ đó về sau nữ tử này liền bám lấy cô, coi cô như bạn thân, cách vài ngày lại tìm đến, biết gì nói nấy, nói không giấu giếm.Đoàn Hinh Ninh được phụ mẫu bao bọc rất kỹ, không có nhiều mưu mô, đối với người khác luôn chân thành.Còn Lâm Thính trong nguyên tác là vai phụ, vì hoàn cảnh lớn lên nên trong lòng cực kỳ tự ti, hư vinh, đầy mưu mẹo, từ nhỏ đã ghen tị với Đoàn Hinh Ninh - nhân vật chính được mọi người nâng niu chiều chuộng.Nhân vật của cô không khác mấy so với các vai phụ độc ác khác, bề ngoài tỏ ra thân thiết với Đoàn Hinh Ninh nhưng sau lưng lại tìm mọi cách chơi xấu đối phương.Cuối cùng, Lâm Thính thấy Đoàn Hinh Ninh hướng lòng về nam chính, liền dùng mọi cách chia rẽ họ.Lý do là cô vừa hay thầm thích nam chính.Nhưng đây đều là nhân vật và tình tiết trong nguyên tác, không liên quan gì đến Lâm Thính, cô không có cảm tình gì với nam chính, cũng không ghen tị với Đoàn Hinh Ninh, chỉ muốn kiếm tiền của riêng mình.Đàn ông làm sao thơm bằng tiền, đàn ông có thể phản bội bạn, tiền thì không bao giờ.Lâm Thính về phòng thay bộ quần áo khác rồi mới đi gặp Đoàn Hinh Ninh, tuy thời gian quỳ trong từ đường không dài nhưng mùi nến đã ám đầy người, với ai không quen ngửi mùi này thì hơi khó chịu.Người hầu nhanh nhẹn giúp Lâm Thính vệ sinh cá nhân, hầu hạ cô mặc quần áo mới.Cô dang tay để người hầu thao tác, nhìn vào gương.
Người trong gương tóc đen búi cao, trâm bạc cài nghiêng, da trắng mịn, đường chân tóc hình chữ V thanh thoát, hoa điền trang nhã, đường nét thanh tú, màu môi hồng nhạt.Dáng vẻ Lâm Thính giống mẫu thân, kiều diễm mà không yêu mị, tựa đóa sen vừa chớm nở rực rỡ.Người hầu chọn cho Lâm Thính chiếc váy màu hồng đào, càng tôn làn da trắng ngần.
Cô thu ánh mắt, tự tay cầm dây lưng thắt ngang eo, khi cúi đầu xuống, bông tai ngọc minh châu lướt nhẹ trên gò má.Cảm giác mát lạnh khiến tâm trí mơ hồ, Lâm Thính mặc chỉnh tề xong được người hầu đẩy ngồi trước gương trang điểm, dải lụa đỏ trên tóc buông xuống vai như thoa phấn hồng cho cô.Cô xinh đẹp nhưng là vẻ đẹp mang tính công kích, thường ngày cần trang điểm để làm dịu đi."
Thất tiểu thư, đầu gối còn đau không?"
Nha hoàn Đào Chu cẩn thận chải tóc cho Lâm Thính, cúi mắt nhìn đầu gối cô, ánh mắt đầy xót thương.Lâm Thính không mấy bận tâm, mang chút phóng khoáng của doanh nhân cùng sự dẻo dai, thích ứng mọi hoàn cảnh: "Không sao, trước đây đâu phải chưa từng quỳ."
Sau đó với lấy cho mình một túi thơm, đứng dậy bước ra.Đào Chu theo sát phía sau.Biển mây cao vời vợi, mặt trời như đổ lửa, cùng với làn gió nóng, Lâm Thính đi bộ chỉ một lát đã toát mồ hôi nhẹ, trên đường không nghỉ ngơi, thẳng tiến đến cổng lớn phủ Lâm.
Đoàn Hinh Ninh chưa vào phủ, vẫn còn ở bên ngoài.Kiệu xe Đoàn gia quá lộng lẫy, góc nghiêng treo một chiếc đèn lồng nhỏ, trên giấy vẽ huy hiệu gia tộc để nhận diện, phía dưới có tua rủ, bốn phủ lụa the hoa văn tinh xảo, thân xe chạm khắc tinh tế.Bên phải kiệu xe đứng một nha hoàn, thấy Lâm Thính xuất hiện trước cổng lớn, liền tiến lên đón."
Thất cô nương."
Lâm Thính gật đầu, nhìn về phía xe kiệu.Tấm màn bên trong được vén lên, một cái đầu đen nhánh thò ra, đôi mắt chằm chằm nhìn Lâm Thính, giọng nhỏ như muỗi: "Cậu nhanh lên đây đi."
Người gọi cô không ai khác chính là Tam cô nương của Đoàn gia - Đoàn Hinh Ninh, Lâm Thính nghe tiếng ngẩng đầu lên.Đoàn Hinh Ninh khẽ lắc chiếc trâm cài tóc bằng vàng, e thẹn cười với Lâm Thính, đôi mắt cong cong, khuôn mặt điểm nhẹ phấn son lấp lánh dưới ánh nắng, nụ cười rạng rỡ hơn cả bộ y phục lộng lẫy.Cô ấy có khuôn mặt bầu bĩnh bẩm sinh, trông trẻ hơn tuổi thật, thích màu hồng nhạt, ngày thường chỉ mặc váy hồng, hôm nay cũng không ngoại lệ, một chiếc váy tầng màu hồng sen, khăn choàng cũng đồng màu.Trong mắt Lâm Thính, Đoàn Hinh Ninh đúng là hình mẫu của nhân sinh doanh gia (người thành công toàn diện).Gia thế hiển hách, nhan sắc nổi bật giữa đám bạn đồng trang lứa, tính cách dễ mến, được phụ mẫu hết mực cưng chiều.
Đây lẽ nào là tiêu chuẩn nữ chính nên có sao?Lâm Thính mỗi lần nhìn thấy Đoàn Hinh Ninh lại nhớ ra họ đang ở trong thế giới tiểu thuyết 18+, những cảnh tượng hỗn loạn ấy hiện lên trong đầu không cách nào xua tan, khiến cô cảm thấy phức tạp.Cô không thể tưởng tượng được Đoàn Hinh Ninh ngoan ngoãn lại có thể chơi đùa phóng khoáng với nam chính đến thế.Lâm Thính không biết phải đối mặt với Đoàn Hinh Ninh thế nào, tại sao con người không thể xóa đi một số ký ức chỉ bằng một cú nhấp chuột?
Đoàn Hinh Ninh thấy Lâm Thính đứng nguyên một chỗ ngây người, nghi hoặc hỏi: "Sao cậu vẫn chưa lên xe?"
Không thể nghĩ thêm nữa, cô hít một hơi thật sâu, nghe lời bước lên xe ngựa.Hôm nay Đoàn Hinh Ninh cực e thẹn, má ửng hồng, ngập ngừng nói: "Cậu... lát nữa có thể đi cùng ta đến một nơi không?"
Chiếu ngục.Mặt đất ẩm thấp lạnh lẽo ngập trong vũng máu tanh hôi xông lên tận trời, tiếng rên rỉ đau đớn vang lên không dứt.
Những tù nhân bị tra tấn dã man đã mắt mờ đi, thân thể đầy mủ máu, xương lộ ra ngoài.Không xa, chàng thanh niên mặc phi ngư phục màu đỏ tươi đứng thẳng như hạc, cúi đầu lật từ từ cuộn giấy án, thần sắc tự nhiên như không ngửi thấy mùi máu tanh xung quanh, cũng như không nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết.Hồi lâu sau, một tiếng rên đau đớn vang lên, tên tù nhân thều thào nói: "Tiểu nhân khai."
Đoàn Linh dừng tay, khép hồ sơ lại, khuôn mặt thanh tú như giai nhân ngẩng lên, ánh mắt vượt qua những dụng cụ tra tấn âm u hướng về phía tù nhân, rồi bước qua những mảnh xương bị lóc ra nằm la liệt trên nền đất.Tù nhân vô thức tránh né ánh mắt của Đoàn Linh, anh mang dáng vẻ của một nho sinh ôn nhuận như ngọc, cử chỉ toát lên vẻ ôn hòa, ai ngờ được anh chính là Chỉ huy Thiêm sự Cẩm y vệ nổi tiếng quyết đoán, tàn nhẫn.Đoàn Linh cúi người nhìn gã, hỏi: "Đồng bọn của ngươi là những ai?"......
Xử lý xong chuyện này, Đoàn Linh rời khỏi chiếu ngục, vừa bước ra đã thấy có người vội vã chạy đến, hớt hải nói: 'Đại nhân, Nam Sơn Các xảy ra chuyện rồi!'Nam Sơn Các là tửu lầu đứng đầu kinh thành, được giới công tử quý tộc vô cùng ưa chuộng, ngay cả một số quan viên trong triều cũng thích tụ tập tại đây.Lâm Thính bị Đoàn Hinh Ninh dẫn đến nơi này, vừa xuống kiệu, mấy người bọn họ đã được chủ quán đích thân dẫn lên phòng sang trên lầu hai.
Trước khi vào, Đoàn Hinh Ninh liếc nhìn sang phòng riêng bên cạnh.Nghe chủ quán nói khách ở phòng bên cạnh là Hạ thế tử Hạ Tử Mặc, Lâm Thính lập tức hiểu ra.Hạ Tử Mặc, nam chính nguyên tác, thế tử của phủ Hầu Thế An.
Đoàn Hinh Ninh không lâu trước đây đã yêu Hạ Tử Mặc ngay từ cái nhìn đầu tiên, luôn tìm cách gặp mặt anh ta.Lâm Thính gần đây thường nghe Đoàn Hinh Ninh nhắc đến Hạ Tử Mặc, lặp đi lặp lại cảnh họ gặp nhau, hiểu rõ đây là biểu hiện của tình yêu tuổi mới lớn, cô không xen vào, chỉ thuần túy làm người lắng nghe.Hôm nay bị Đoàn Hinh Ninh kéo đến Nam Sơn Các để gặp Hạ Tử Mặc, cô cũng không định làm gì.Vừa vào phòng sang, Đoàn Hinh Ninh đã áp sát vào bức tường liền kề phòng bên cạnh để nghe trộm đối phương nói chuyện, Lâm Thính làm ngơ trước hành động nhỏ của cô ấy, tìm chỗ ngồi thưởng thức rượu Thu Lộ Bạch của Nam Sơn Các.Rượu Thu Lộ Bạch ngon thật, Lâm Thính đang nghĩ không biết mình có nên làm thêm nghề buôn bán rượu không.Phòng sang của Nam Sơn Các cách âm quá tốt, Đoàn Hinh Ninh nghe hồi lâu mà chẳng bắt được câu nào, thất vọng ngồi xuống cạnh Lâm Thính, véo chiếc khăn tay: "Cậu nghĩ ta với Hạ Thế Tử có khả năng không?"
Hai người là nam nữ chính, bị tác giả khóa chặt rồi.
Lâm Thính trong lòng tuôn ra một tràng, nhưng nói ra lại không quá quyết đoán, để lại đường lui: "Duyên phận thuận theo tự nhiên là tốt nhất."
Đoàn Hinh Ninh buồn bã cúi đầu."
Thôi được, hôm nay coi như hai ta ra ngoài giải khuây, cậu muốn ăn gì?"
Lâm Thính không khách khí với Đoàn Hinh Ninh, gọi liền mấy món.
Phụ thân cô vẫn chưa hết giận, tối về Lâm gia có khi còn phải nhịn đói, chi bằng ăn no bên ngoài rồi về chịu phạt.Trong bữa ăn, Đoàn Hinh Ninh lại lần nữa không kiềm được nhắc đến Hạ Tử Mặc.Cô mím môi: "Nếu anh ấy vô tình với ta, sao lại tự mình đưa ta về phủ?
Nhưng nếu anh ấy có ý với ta, sao lại chẳng bao giờ tìm đến?"
Lâm Thính ngắm cảnh đẹp ngoài cửa sổ, nuốt miếng cá trong miệng: "Cậu có thể hỏi thẳng anh ấy."
Đoàn Hinh Ninh do dự một chút, liên tục nhìn sang phòng bên cạnh, bị cô nói mà động lòng: "Hỏi thẳng ư?
Có phải quá đường đột không?"
Chưa kịp đợi Lâm Thính trả lời, Đoàn Hinh Ninh đã tháo chiếc ngọc bội khắc hai chữ "Hinh Ninh" trên thắt lưng."
Ta muốn tặng cái này cho anh ấy.
"Cô ấy e thẹn nói.Người vốn ngoan ngoãn mà hành động lại khá táo bạo, Lâm Thính không khỏi cảm thán, giật lấy chiếc ngọc bội trong tay cô ấy, định đeo lại: "Đợi khi hai người xác nhận tình cảm rồi hãy tặng ngọc bội cũng chưa muộn."
Cửa đột nhiên bị người ngoài đẩy mạnh vào, chỉ thấy đám hầu gái tiểu đồng ngoài cửa đều bị một lưỡi dao kề cổ, Đoàn Hinh Ninh chưa từng thấy cảnh này, lập tức kêu lên một tiếng, trốn sau lưng Lâm Thính.Kẻ đến mang theo hung khí dọa nạt hỏi: "Trong các ngươi ai là muội muội của Đoàn Linh?"
"......"
Trên tay Lâm Thính vẫn cầm ngọc bội chưa kịp trả lại cho Đoàn Hinh Ninh, thế là bị nhầm thành "Đoàn Hinh Ninh".
Dù Đoàn Hinh Ninh khẳng định mình mới là chính chủ, chúng vẫn không tin, ép Lâm Thính đi xuống lầu.Đao kiếm vô tình, Lâm Thính cảm nhận được hơi lạnh nơi cổ, không dám phản kháng, từng bước từng bước đi xuống.
Qua góc cầu thang, chúng dừng lại, dùng dao siết cổ cô, khống chế mọi hành động.Dưới lầu, hàng loạt cung thủ giương cung, mũi tên lạnh lẽo chĩa thẳng về phía họ trên cầu thang.Giữa những xạ thủ đứng một Cẩm ý vệ mặc áo gấm, thắt đai lưng hoa văn, đi hài đen, tay nắm chuôi Tú Xuân Đao, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên chuôi đao.
Áo quan đỏ tươi như máu, nhưng người mặc nó lại trắng như tuyết.Tên khống chế Lâm Thính nhìn y, dọa dẫm: "Đoàn Linh, nếu không muốn muội muội ngươi chết trong tay chúng ta, hãy để chúng ta đi."
Đoàn Linh ngước mắt, ánh nhìn lướt qua Lâm Thính, không nói một lời.Chiếc váy ngực hồng phấn của cô hơi xộc xệch, nổi vân nhăn.
Nhìn lên trên, cổ thon mảnh bị lưỡi dao áp sát, góc nghiêng khuôn mặt trắng nõn, môi đỏ răng trắng, trâm cài mai bên thái dương lung lay sắp rơi.Ánh mắt anh cuối cùng cũng dừng lại trên khuôn mặt Lâm Thính, trầm ngâm suy nghĩ.Trước mũi dao kia, Lâm Thính không dám thở mạnh, lần đầu tiên cảm nhận cái chết gần mình đến thế.
Tiền chưa kiếm đủ, cũng chưa kịp tiêu, cô không thể chết một cách dễ dàng như vậy.Nhưng cô không được hoảng loạn, như thế sẽ không giải quyết được vấn đề, phải nghĩ cách sống sót.Lâm Thính cố gắng bình tĩnh lại.Điều khiến cô bất ngờ là một giọng nói hệ thống lạnh lùng vang lên trong đầu: "Kích hoạt nhiệm vụ nữ phụ độc ác, yêu cầu chủ nhân tỏ tình với Đoàn Linh, thời hạn mười ngày.
Nếu thất bại, xóa sổ."
Trong nguyên tác, logic của nhân vật nữ phụ độc ác là: Ta tỏ tình với ngươi, khiến ngươi ghê tởm.Cái gì?Lâm Thính vừa kinh ngạc trước sự xuất hiện của hệ thống, vừa sốc với nhiệm vụ này.Cô cảm thấy khó thở.