Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ta Là Cực Ác Của Thế Gian

Ta Là Cực Ác Của Thế Gian
Chương 10: Thiên Ma Huyết Mộng - Thế Giới Rối Loạn


Sau đại dịch huyết mộng, toàn quốc chìm trong cảnh điên loạn.

Nhưng Tần Vô Cực chưa dừng lại.

Hắn ngẩng mặt lên trời, nơi mây đỏ như máu, gió hú như tiếng quỷ, và cười:
"Ngươi nói nhân gian là của ngươi sao?

Ha ha ha!

Thiên địa, thần, ma, quỷ... tất cả đều là trò chơi của ta!"

Hắn giơ tay, viết lên không trung:"Thiên Ma Huyết Mộng – Ai đứng vững, ai ngã, ta sẽ chọn."

Ngay lập tức, bầu trời rạn nứt.

Từ những khe nứt, ma quỷ đủ dạng, thần linh biến dạng, hồn người chưa siêu thoát, tất cả bị hút vào một mê cung huyết mộng do Tần Vô Cực dựng nên.Các thần giận dữ, ra tay nhưng chỉ thấy tay mình biến thành dây xích đỏ, quấn chặt hồn họ, không thể tấn công.

Ma quỷ cố lao vào, nhưng mỗi bước đều biến thành một bản ngã khác của chúng, tự cắn xé lẫn nhau.Trên trần trời, Tần Vô Cực bước đi như một vị quỷ vương, từng bước đi, từng dòng chữ hắn viết ra, biến thực tại và mộng hòa vào nhau.

Hắn giơ tay, vẽ một vòng tròn huyết đỏ khổng lồ:Thần linh đứng trong vòng tròn hóa thành búp bê sứ, không nói, không cử động, chỉ phát ra tiếng kêu rên rỉ ma quái.Ma quỷ đứng ngoài vòng tròn hóa thành bóng người, lạc trong mê cung không lối thoát, nhìn thấy nhau rồi tự sát trong điên loạn.Hồn người trôi nổi giữa trời biến thành dòng máu chữ, bay lơ lửng, khiến những ai thấy chúng phát điên ngay tức khắc.Tần Vô Cực cười, tiếng cười hòa cùng gió, cùng máu, cùng tiếng kêu của thần, ma, người:"Ta là cực ác, ta là huyết mộng, ta là giấc mơ mà cả thiên hạ phải cúi đầu!"

Người đọc truyền kỳ kể lại:Khi Tần Vô Cực bước qua núi, núi tan ra, hóa thành sông máu chảy ngược lên trời.Khi hắn giơ tay, trời đất rung, mặt trời đổi máu đỏ, trăng biến thành mắt quỷ.Mọi sinh linh, dù thần, ma hay người, đều trở thành con rối trong huyết mộng.Và từ khoảnh khắc đó, không còn nơi nào là thực tại nữa.

Chỉ còn một thế giới huyết mộng, nơi cực ác của Tần Vô Cực chiếm ngự tất cả.Hắn ngồi trên đỉnh trời đất rối loạn, ngửa mặt, cười khanh khách:
"Ngươi nghĩ thiên hạ là của ngươi?

Không... nó là tác phẩm điên cuồng của ta.

Ta là cực ác... không ai vượt qua được ta!"
 
Ta Là Cực Ác Của Thế Gian
Chương 11: Huyễn Thể Quỷ - Cơn Ác Mộng Sống


Tần Vô Cực ngồi giữa biển máu và mây đỏ, tay vẽ những vòng tròn huyết mộng.

Hắn cười, mỗi nụ cười như xé rách bầu trời, làm mặt đất run rẩy.Một ý niệm lóe lên trong đầu hắn:"Nếu nhân gian đã trở thành huyết mộng, sao không gieo thêm sinh vật... vừa sống vừa mộng, để mọi người không còn phân biệt được đâu là thực?"

Hắn giơ tay, viết xuống đất ba chữ bằng máu đen đặc quánh:"Huyễn Thể Quỷ"Máu đỏ bốc lên, vặn vẹo, hóa thành sinh vật kinh dị:Người nhưng không hoàn toàn là người.Quỷ nhưng không hoàn toàn là quỷ.Thân xác luôn biến đổi, mắt nhiều lớp, miệng phun ra tiếng cười, tiếng khóc, tiếng thét cùng một lúc.Tần Vô Cực cười vang, chỉ cần ý niệm, Huyễn Thể Quỷ xuất hiện khắp các thành phố, thôn xóm.

Người dân vừa nhìn thấy đã mất lý trí, hoảng loạn, la hét, chạy khắp nơi, nhưng mọi ngả đường đều biến thành mê cung huyết mộng do hắn dựng.Một thiếu nữ vừa mở cửa nhà, nhìn thấy Huyễn Thể Quỷ:Cánh tay nó hóa thành rễ cây, đâm xuyên qua tường,Đầu nó nở ra vô số miệng cười, nhả chữ máu,Tất cả vừa thật vừa không thật.Thiếu nữ cố chạy, nhưng dòng chữ huyết mộng từ Huyễn Thể Quỷ đuổi theo:"Ngươi chạy đâu?

Ngươi còn sống hay đã chết?

Ai biết?"

Cô hoảng loạn, lao vào đám đông, nhưng mọi người đều biến dạng: người nào cũng thành bản sao của Huyễn Thể Quỷ, cào xé nhau trong điên loạn.Tầng trời đỏ rực, sông hồ biến thành dòng máu chảy ngược, chim muông trên trời bay rơi, đầu hóa thành mắt, mắt hóa thành miệng.

Người nhìn thấy Huyễn Thể Quỷ càng nhiều, đầu óc càng rối loạn.

Không ai còn phân biệt được thực tại và huyễn mộng.Tần Vô Cực bước xuống từ đỉnh núi, bàn tay chạm vào Huyễn Thể Quỷ:Chỉ cần một cái liếc mắt, chúng vặn vẹo, biến thành vô số bản ngã khác nhau.Chỉ cần một cử chỉ, chúng lao vào dân lành, gieo điên loạn trực tiếp vào cảm giác và giấc mơ của họ.Hắn cười khanh khách, tiếng cười vang như tiếng vỡ nát của trời đất:"Ngươi tưởng mình đang mơ?

Ngươi tưởng mình còn sống?

Không!

Ngươi đã bước vào...

Cơn Ác Mộng Sống của ta!"

Và từ đó, toàn nhân gian chìm trong huyễn mộng sinh vật, nơi Huyễn Thể Quỷ vừa là người, vừa là quỷ, vừa là mộng, khiến cả thế giới không còn chỗ cho lý trí tồn tại.
 
Ta Là Cực Ác Của Thế Gian
Chương 12: Thiên Cảnh Huyết Mộng - Tấn Công Thần Linh


Tầng trời trên đầu loang đỏ, ánh sáng như lửa, gió cuốn thành xoáy máu.

Tần Vô Cực đứng trên đỉnh núi huyết, tay giơ cao, mắt đỏ rực, cười vang:"Thiên hạ đã thành huyết mộng, nhưng trời cao vẫn dám can thiệp?

Ha ha ha...

để xem thần linh có dám bước vào cơn ác mộng của ta không!"

Hắn ra lệnh: Huyễn Thể Quỷ đồng loạt tiến lên trời, mỗi sinh vật vừa là quỷ, vừa là mộng, vừa là người, tấn công thần linh.Các thần trên trời chạm vào Huyễn Thể Quỷ thì hóa búp bê sứ, cử động vô hồn.Các thiên binh lao vào đều bị mê cung huyết mộng cuốn, đánh nhau với chính bản ngã của mình.Trên cõi trời, mây đỏ rực hóa thành dòng sông máu chảy ngược, cá rồng và thần vật biến thành bóng ma khổng lồ, mỗi bóng là hàng trăm bản thể, lao xuống các chư thần.Một vị thần can đảm lao xuống, tay cầm kiếm sáng chói, nhưng vừa chém, bản thân biến thành vô số bản sao, cắn xé nhau, tạo ra tiếng kêu rên khủng khiếp.

Máu từ xác thần văng lên trời, hòa vào mây huyết mộng, khiến Tần Vô Cực cười đến mức mặt đất rung lắc.Tần Vô Cực bước xuống, bàn tay vừa vẫy, cả cõi trời rung:Mặt trời hóa mắt quỷ, trăng hóa miệng cười.Ngân hà xoay thành xoáy máu, kéo các thần bay vào mê cung vô tận.Hắn cười vang, giọng trầm:"Ngươi gọi đây là thiên đàng?

Không...

đây là tác phẩm huyết mộng của ta, nơi thần cũng phải cúi đầu!"

Trên trời, thiên binh và thần linh vật lộn, vừa chiến đấu vừa tự sát, vừa cười vừa khóc.

Nhưng với mỗi tiếng cười của Tần Vô Cực, thế giới càng điên loạn hơn, không còn phân biệt nổi thật – ảo, sống – chết, thần – người.Người trần ở dưới nhìn lên, mắt mở to, không thể thốt thành lời.

Họ thấy trời đỏ, mây đen, quỷ, thần và Huyễn Thể Quỷ hòa làm một, cả thiên địa đã bị cuốn vào huyết mộng của Tần Vô Cực.Tần Vô Cực ngồi trên đỉnh mây đỏ, cười khanh khách:"Hãy nhìn đi... toàn bộ thiên địa, cả thần, cả ma, cả người...

đều là trò chơi điên cuồng của ta!

Ta là cực ác... ta là huyết mộng... và không ai vượt qua được ta!"

Và từ đó, cõi trời không còn là thiên đường, mà trở thành một phần của cơn ác mộng sống động, nơi cực ác của Tần Vô Cực chiếm ngự tất cả.
 
Ta Là Cực Ác Của Thế Gian
Chương 13: Cơn Lốc Huyết Mộng Toàn Cầu - Thế Giới Phát Điên


Tần Vô Cực đứng giữa mây đỏ như lửa, sông máu chảy ngược trời, Huyễn Thể Quỷ quấn quanh chân núi.

Hắn ngẩng mặt lên trời, cười vang:"Thiên hạ đã điên, trời đất đã lộn, nhưng... chưa đủ!

Hãy để ta gieo cơn điên lên toàn cầu!"

Hắn vung tay, vẽ một vòng tròn huyết mộng khổng lồ trên không trung.

Chỉ một cái liếc mắt, không gian rung chuyển, núi sông, biển cả, thành phố, rừng rậm... tất cả đều bị hút vào Cơn Lốc Huyết Mộng.Huyễn Thể Quỷ biến thành hàng triệu bản thể, bay khắp thế giới:Nhân loại thấy bản thân mình vừa sống vừa chết, vừa cười vừa khóc, vừa cào xé vừa tự hôn.Thần linh từ khắp cõi trời rơi xuống, bị mê cung huyết mộng cuốn, chém giết chính đồng loại, biến thành búp bê sứ đầy máu.Quỷ dữ thấy mình có trăm tay trăm mắt, cắn xé nhau, máu tung khắp, nhưng càng chém càng sinh ra bản ngã mới.Cơn lốc xoáy đỏ thẫm quét qua châu lục, hút lên cả đại dương.Cá voi, rồng biển, chim trời, côn trùng... tất cả bị huyết mộng biến dạng, bay, bơi, bò khắp nơi, tạo thành địa ngục sống động.Mặt đất nứt ra, núi sập xuống, thành phố hóa thành mê cung không lối thoát, ai đi vào cũng mất phương hướng, la hét, tự giết hoặc tự cắn xé chính mình.Tầng mây đỏ trên đầu biến thành vòm mắt khổng lồ, nhìn xuống toàn nhân loại.

Những con mắt này thuộc về chính Tần Vô Cực – mỗi mắt một bản ngã, mỗi bản ngã là một cực ác riêng, theo dõi và chi phối mọi hành động.Hắn bước xuống, tay lướt trên không trung:Chỉ một cử chỉ, hàng triệu người trên thế giới bị cuốn vào huyết mộng.Họ vừa thức vừa mơ, vừa khóc vừa cười, không ai biết mình còn sống hay đã chết.Tiếng cười, tiếng thét, tiếng khóc hòa làm một, vang khắp thế giới, biến toàn cầu thành đại điên loạn.Tần Vô Cực ngồi giữa Cơn Lốc Huyết Mộng, cười điên khanh khách:"Ngươi nghĩ nhân loại, thần linh, quỷ dữ có thể chống lại ta sao?

Ha ha ha...

Ta là cực ác, ta là huyết mộng, ta là cơn ác mộng mà toàn thế giới phải cúi đầu!"

Và từ đó, cả hành tinh chìm trong huyết mộng sống, nơi:Thực tại và mộng hòa làm một,Máu chảy thành sông, núi biến thành mê cung,Người, thần, quỷ đều trở thành rối ma trong cơn ác mộng của Tần Vô Cực.Toàn cầu đã mất phương hướng.

Không ai còn biết đâu là thật, đâu là ảo.

Chỉ còn một cực ác duy nhất – Tần Vô Cực – thống trị cơn điên loạn toàn cầu.
 
Ta Là Cực Ác Của Thế Gian
Chương 14: Huyết Mộng Thời Không - Thế Giới Vĩnh Hằng Điên Loạn


Tần Vô Cực đứng trên đỉnh trời đất tan rã, nơi mặt đất nứt ra, mây đỏ bốc khói máu, sông hồ hóa lửa huyết.

Hắn cười, giọng vang như xé nát không gian:"Nhân gian, thần linh, quỷ dữ... chỉ là trò chơi ban đầu.

Thời gian cũng không thể thoát khỏi tay ta!"

Hắn giơ tay, viết lên không trung ba chữ bằng máu đen đặc quánh:"Huyết Mộng Thời Không"Ngay lập tức, thời gian rạn nứt:Quá khứ và hiện tại giao nhau, quá khứ tự lao vào hiện tại để tự hủy.Tương lai hiện ra, nhưng không phải hy vọng, mà là bản sao điên loạn của hiện tại, đâm chém chính con người thật.Mọi sinh linh đều bị cuốn vào cơn lốc thời gian huyết mộng:Một đứa trẻ vừa mới sinh thấy bản thân già nua, máu từ mắt chảy ra.Một kẻ tử trận từ quá khứ lại bước vào hiện tại, lao vào giết chính mình.Những thần linh già cỗi thấy chính bản thân trẻ lại, rồi bị Huyễn Thể Quỷ xé nát, máu bắn tung trời.Tầng trời đỏ rực rung lên, núi sông xoay tròn, cả đại dương biến thành dòng huyết mộng cuồn cuộn, kéo theo cá rồng, chim muông, quỷ dữ, thần linh, và con người – tất cả đều lao vào mê cung không gian và thời gian điên loạn.Tần Vô Cực bước đi giữa cơn điên loạn, bàn tay chạm vào không trung:Chỉ cần một cử chỉ, một thành phố biến thành bản sao huyết mộng, chém giết chính người thật.Chỉ cần một cái liếc mắt, mọi ký ức bị trộn lẫn, người ta vừa sống vừa chết, vừa cười vừa khóc.Người nhìn lên bầu trời, thấy mặt trời và trăng đổi chỗ, biến thành mắt khổng lồ, xoay liên tục, dõi theo mọi hành động.

Thần linh hoảng sợ, quỷ dữ thất kinh, nhân loại phát điên – nhưng tất cả đều bị cuốn vào cơn ác mộng vô tận, không lối thoát.Tần Vô Cực ngồi trên đỉnh thời không, cười khanh khách:"Ta là cực ác.

Ta là huyết mộng.

Thời gian, không gian, sinh linh... tất cả đều là trò chơi của ta.

Ai dám chống lại ta?

Không ai!

Không ai tồn tại ngoài Huyết Mộng Thời Không của ta!"

Và từ khoảnh khắc đó, thế giới không còn luật lệ.Thời gian mất định hướng,Không gian tan rã,Sinh linh, thần, quỷ đều trở thành rối ma trong huyết mộng vĩnh hằng.Cõi đời trở thành cơn ác mộng vô tận, nơi Tần Vô Cực – Cực Ác Chi Chủ – đứng trên đỉnh quyền lực tuyệt đối, cười vang khắp mọi không gian và thời gian.
 
Ta Là Cực Ác Của Thế Gian
Chương 15: Linh Hồn Huyết Mộng - Đại Chiến Tâm Linh


Cả thế giới đã chìm trong Cơn Lốc Huyết Mộng Toàn Cầu.

Nhưng Tần Vô Cực không dừng lại.

Hắn ngẩng mặt lên bầu trời đỏ rực, nơi thời gian tan rã, không gian rung chuyển, và cười vang:"Máu, mộng, thần, người... tất cả chỉ là trò chơi khởi đầu.

Giờ là lúc ta khai thác linh hồn, biến chúng thành bản sao của huyết mộng, tạo ra đại chiến tâm linh vô tận!"

Hắn giơ tay, những dòng chữ bằng máu đen đặc quánh xuất hiện giữa trời:"Linh Hồn Huyết Mộng"Ngay lập tức, linh hồn nhân loại bị hút ra khỏi xác, trôi lơ lửng trong mê cung huyết mộng:Mỗi linh hồn biến thành bản sao Huyễn Thể Quỷ, vừa là mình vừa là người khác, vừa là quỷ, vừa là thần.Chúng lao vào nhau, tự chém giết, cắn xé, nhưng mỗi lần chém là sinh ra vô số bản ngã khác, tạo ra vòng xoáy vô tận.Trên trời, các thần linh nhìn xuống, hoảng hốt:Họ thấy linh hồn con người biến dạng, vừa kêu vừa cười, vừa sống vừa chết.Thiên binh lao vào, nhưng lập tức bị mê cung thời không hút vào, đánh nhau với chính bản ngã của mình.Tầng mây đỏ rung lên, sông hồ chảy ngược, núi biến thành mê cung, cả nhân loại, thần linh và quỷ dữ đều trở thành một phần của đại chiến tâm linh huyết mộng.Tần Vô Cực bước đi giữa cơn hỗn loạn:Chỉ cần một cái liếc mắt, các linh hồn tự xé nhau, tạo ra âm thanh hỗn loạn không dứt.Chỉ cần một cử chỉ, các bản sao Huyễn Thể Quỷ lao vào những người còn sống, khiến họ vừa sợ hãi vừa mê mẩn.Người trần đi qua đường phố:Thấy chính mình vừa sống vừa chết, vừa cười vừa khóc.Thấy bản thân đang chiến đấu với vô số bản ngã, trong khi máu và huyết mộng bay khắp nơi.Ai cũng rơi vào cơn điên loạn tâm linh, không còn phân biệt nổi đâu là thực, đâu là mộng.Tầng trời rung lắc, mặt trời và trăng biến thành mắt quỷ khổng lồ, xoay liên tục, dõi theo mọi hành động.

Tần Vô Cực ngồi trên đỉnh trời đất rối loạn, cười vang:"Ngươi tưởng mình còn là chính ngươi?

Không!

Ngươi chỉ là một phần của Huyết Mộng Tối Thượng – cơn ác mộng do ta tạo ra!"

Và từ khoảnh khắc đó, toàn thế giới – nhân loại, thần linh, quỷ dữ – trở thành bản sao trong huyết mộng, chiến đấu vô tận, vừa sống vừa chết, vừa cười vừa khóc.

Không còn gì là thực tại.

Không còn gì là trật tự.

Chỉ còn Cực Ác của Tần Vô Cực, thống trị mọi linh hồn, mọi bản ngã, mọi không gian và thời gian.
 
Ta Là Cực Ác Của Thế Gian
Chương 16: Hợp Nhất Huyết Mộng - Sinh Vật Tối Thượng


Cả thế giới đã chìm trong đại chiến tâm linh huyết mộng.

Nhưng Tần Vô Cực chưa dừng bước.

Hắn ngẩng mặt lên trời đỏ rực, nơi thời gian rạn nứt, không gian quay cuồng, cười vang:"Nhân loại, thần linh, quỷ dữ... tất cả đều là bản ngã rời rạc.

Ta sẽ hợp nhất tất cả, tạo ra một sinh vật duy nhất, để cực ác của ta tồn tại vĩnh hằng!"

Hắn giơ tay, viết ba chữ bằng máu đặc quánh, rực đỏ giữa không trung:"Huyết Mộng Tối Thượng"Ngay lập tức, mọi bản ngã – người, thần, quỷ – đều bị kéo về trung tâm:Máu, thịt, hồn, trí tuệ hòa vào nhau, tạo ra một sinh vật khổng lồ.Mắt, miệng, tay, chân liên tục biến đổi, vừa là người vừa là quỷ vừa là thần, nhưng không hoàn toàn là bất cứ thứ gì.Sinh vật phát ra tiếng rên, tiếng cười, tiếng khóc cùng lúc, vang khắp đại dương, bầu trời, núi non.Tầng mây đỏ rung lên, sông hồ chảy ngược, núi biến thành mê cung vô tận.

Cơn lốc huyết mộng cuồn cuộn xoay quanh sinh vật mới:Huyễn Thể Quỷ và bản sao linh hồn lao vào hợp nhất, tạo ra vòng xoáy hỗn loạn không lối thoát.Các thần linh cố chống đỡ, nhưng bản ngã của họ đã bị hòa tan, trở thành một phần của sinh vật tối thượng.Tần Vô Cực bước xuống, bàn tay chạm vào sinh vật, mỉm cười:Một cái chạm khiến toàn bộ sinh vật rung lên, phát ra âm thanh hỗn loạn.Một cái liếc mắt biến không gian xung quanh thành một mê cung huyết mộng mới, nơi không ai còn phân biệt nổi thực hay mộng.Người trần đi qua, nhìn thấy sinh vật, đầu óc lập tức rối loạn:Mỗi bản ngã của họ đồng hóa vào sinh vật, vừa sống vừa chết, vừa là họ vừa không phải họ.Tiếng cười, tiếng khóc, tiếng thét hòa vào nhau, vang khắp mọi miền đất nước.Tầng trời đỏ rực, mặt trời và trăng trở thành mắt quỷ khổng lồ, xoay liên tục, dõi theo sinh vật.

Tần Vô Cực ngồi trên đỉnh sinh vật, cười khanh khách:"Ngươi tưởng có thể tồn tại ngoài ta?

Không!

Ngươi, thần, quỷ, nhân loại... tất cả đều là phần máu mộng của ta.

Ta là cực ác, ta là huyết mộng, ta là Huyết Mộng Tối Thượng!"

Và từ khoảnh khắc đó, sinh vật tối thượng hợp nhất tất cả, toàn thế giới – nhân loại, thần linh, quỷ dữ – không còn tồn tại riêng biệt.

Chỉ còn cơn điên loạn tối thượng, nơi Tần Vô Cực đứng trên đỉnh cực ác, thống trị toàn bộ thực tại, huyễn mộng, thời gian và linh hồn.
 
Ta Là Cực Ác Của Thế Gian
Chương 17: Huyết Mộng Vũ Trụ - Thống Trị Song Song


Tầng trời đỏ rực dưới chân Tần Vô Cực giờ chỉ còn là một phần nhỏ của thế giới.

Hắn ngẩng mặt nhìn ra xa, nơi các vũ trụ song song lấp lánh, nhưng tất cả đều tĩnh lặng, vô hồn."

Thế giới này chỉ là sân khấu đầu tiên.

Giờ là lúc ta gieo cơn điên loạn vào mọi vũ trụ, để Huyết Mộng Tối Thượng thống trị tất cả!"

Hắn giơ tay, vẽ một vòng tròn khổng lồ bằng máu đỏ sẫm, xoay giữa các vũ trụ.Không gian rung chuyển.Các hành tinh, sao, thiên hà, toàn bộ vũ trụ song song bị hút vào vòng xoáy huyết mộng.Tầng mây đỏ rung lên, sinh vật Huyết Mộng Tối Thượng mở rộng cơ thể:Mắt nhìn ra mọi vũ trụ, mỗi bản ngã của sinh vật là một cực ác riêng, chi phối mỗi thế giới một cách điên loạn.Những Huyễn Thể Quỷ mới xuất hiện, lao vào từng hành tinh, biến mọi sinh linh – thần, quỷ, người – thành bản sao trong huyết mộng.Trên từng hành tinh, các sinh linh hoảng loạn:Người chết từ quá khứ bước ra, lao vào hiện tại của chính mình.Thần linh từ các cõi khác bay vào, nhưng lập tức bị hòa tan thành một phần của sinh vật tối thượng.Quỷ dữ lao vào chiến đấu, nhưng bản ngã của họ bị cuốn vào mê cung huyết mộng, tự xé nhau trong điên loạn.Tầng trời đỏ của từng hành tinh hòa vào xoáy huyết mộng vũ trụ, tạo ra cơn lốc không gian vô tận:Sao chổi, hành tinh, mặt trời, trăng, thậm chí hố đen đều biến thành mắt và miệng sinh vật huyết mộng, dõi theo mọi bản ngã.Âm thanh khủng khiếp vang khắp vũ trụ: tiếng cười, tiếng khóc, tiếng thét hòa làm một.Tần Vô Cực bước lên đỉnh sinh vật, giơ tay:Chỉ cần một cử chỉ, một vũ trụ biến thành bản sao huyết mộng, toàn bộ sinh linh vừa sống vừa chết, vừa chiến đấu vừa mê mẩn.Chỉ cần một cái liếc mắt, thời gian, không gian, ý thức trong mọi vũ trụ đều rối loạn, không còn luật lệ.Hắn cười khanh khách, giọng vang khắp mọi chiều không gian:"Ngươi tưởng các vũ trụ này có thể tồn tại ngoài ta?

Không!

Tất cả đều là Huyết Mộng Vũ Trụ của ta!

Ta là cực ác, ta là huyết mộng, và không ai – không gì – có thể thoát khỏi ta!"

Và từ khoảnh khắc đó, mọi vũ trụ song song đều trở thành một phần của Huyết Mộng Tối Thượng, nơi:Không còn phân biệt được thật – ảo, sống – chết, thần – người, quỷ – linh hồn.Tất cả bị cuốn vào cơn điên loạn vô tận do Tần Vô Cực tạo ra.Toàn vũ trụ – mọi sinh linh, hành tinh, thiên hà – trở thành sân khấu điên loạn cho quyền năng tuyệt đối của Tần Vô Cực.
 
Ta Là Cực Ác Của Thế Gian
Chương 18: Tái Tạo Thực Tại - Vùng Đất Điên Loạn


Tầng trời đỏ rực dưới chân Tần Vô Cực giờ chỉ còn là một phần nhỏ của toàn bộ vũ trụ.

Hắn ngẩng mặt lên vô tận, nơi không gian, thời gian và mọi vũ trụ song song đang xoay cuồng, hòa cùng Huyết Mộng Tối Thượng."

Các ngươi tưởng mình còn tồn tại sao?

Không!

Ta sẽ tái tạo lại toàn bộ thực tại, để mọi thứ sống trong cơn điên loạn của ta vĩnh hằng!"

Hắn giơ tay, viết lên không trung bằng máu đen đặc quánh, ba chữ rực đỏ:"Tái Tạo Thực Tại"Ngay lập tức:Không gian rạn nứt, núi sông hóa thành mê cung huyết mộng.Thời gian tan rã, quá khứ, hiện tại, tương lai hòa làm một.Mọi sinh linh – người, thần, quỷ – bị cuốn vào cơn lốc huyết mộng vô tận.Huyễn Thể Quỷ và bản sao linh hồn lao vào vòng xoáy, hòa thành sinh vật khổng lồ, mắt miệng liên tục biến đổi:Một sinh linh vừa sống vừa chết, vừa cười vừa khóc, vừa chiến đấu vừa mê mẩn.Các bản ngã hòa vào nhau, tạo ra vòng xoáy điên loạn vô tận, không ai phân biệt nổi đâu là bản thân, đâu là kẻ khác.Tầng mây đỏ rung lên, dòng sông máu chảy ngược, núi biến thành mê cung vô tận.

Toàn bộ vũ trụ trở thành sân khấu cho cơn điên loạn tối thượng.Sao, hành tinh, thiên hà, hố đen, tất cả đều biến thành bộ phận sinh vật huyết mộng, dõi theo mọi hành động của bản ngã.Mọi âm thanh – tiếng khóc, cười, thét – hòa làm một, vang khắp không gian vô tận.Tần Vô Cực bước đi giữa cơn điên loạn:Một cái liếc mắt, một hành tinh trở thành bản sao huyết mộng.Một cái vẫy tay, mọi bản ngã chiến đấu vô tận, vừa sống vừa chết.Một nụ cười, toàn bộ không gian, thời gian và linh hồn hoàn toàn mất định luật.Người trần nhìn lên, mắt mở to, lập tức mất lý trí.

Thần linh hoảng sợ, quỷ dữ thất kinh, tất cả đều bị đồng hóa vào Huyết Mộng Tối Thượng.Tầng trời đỏ rực, mặt trời và trăng biến thành mắt quỷ khổng lồ, xoay liên tục, dõi theo mọi bản ngã.

Tần Vô Cực ngồi trên đỉnh sinh vật khổng lồ, cười khanh khách:"Thực tại?

Không gian?

Thời gian?

Ngươi tưởng chúng còn tồn tại sao?

Tất cả đều là Vùng Đất Điên Loạn của ta!

Ta là cực ác, ta là huyết mộng, ta là chủ nhân vĩnh hằng của mọi sinh linh, mọi vũ trụ, mọi thời gian!"

Và từ khoảnh khắc đó, toàn bộ thực tại đã được tái tạo:Không còn luật lệ, không còn trật tự.Mọi sinh linh vừa sống vừa chết, vừa chiến đấu vừa mê mẩn.Tầng trời, núi sông, đại dương, thiên hà...

đều là một phần của Huyết Mộng Tối Thượng, thống trị tuyệt đối bởi Tần Vô Cực.Thế giới – vũ trụ – không gian – thời gian – linh hồn – thần – quỷ – người... mọi thứ hòa vào cơn điên loạn vô tận, nơi Cực Ác của Tần Vô Cực là duy nhất.
 
Ta Là Cực Ác Của Thế Gian
Chương 19: Ý Thức Tập Thể - Cơn Điên Loạn Tổng Hợp


Toàn bộ vũ trụ giờ đã chìm trong Vùng Đất Điên Loạn.

Nhưng Tần Vô Cực chưa hài lòng.

Hắn ngẩng mặt lên tầng trời đỏ rực, nơi không gian, thời gian và mọi sinh linh đang cuộn xoáy trong huyết mộng."

Cơn điên loạn cá thể chưa đủ.

Giờ là lúc ta khai thác ý thức tập thể, biến mọi sinh linh thành một phần của Huyết Mộng Tối Thượng, để cực ác của ta tồn tại vĩnh hằng!"

Hắn giơ tay, viết lên không trung bằng máu đen sẫm:"Ý Thức Tập Thể"Ngay lập tức:Linh hồn nhân loại, thần linh, quỷ dữ – tất cả đều bị hút vào trung tâm.Mỗi bản ngã biến dạng, hòa nhập vào một ý thức duy nhất, nhưng vẫn giữ cảm giác điên loạn riêng.Những Huyễn Thể Quỷ lao vào ý thức tập thể, tạo ra vòng xoáy tâm linh vô tận, nơi mọi sinh linh vừa chiến đấu vừa hoảng loạn.Trên từng hành tinh, các sinh linh nhìn nhau, nhưng nhận ra:Không ai còn là chính mình.Mọi ký ức, cảm xúc, ý chí đều hòa vào cơn điên loạn tổng hợp.Mỗi chuyển động, mỗi tiếng thở, mỗi tiếng khóc cười đều bị chi phối bởi ý thức tối thượng của Tần Vô Cực.Toàn bộ vũ trụ rung chuyển:Sao, hành tinh, thiên hà, hố đen đều trở thành bộ phận ý thức huyết mộng, dõi theo mọi hành động của bản ngã.Không còn phân biệt được cá thể và tập thể, sống và chết, thực tại và huyễn mộng.Tầng trời đỏ rực, mặt trời và trăng hóa mắt quỷ khổng lồ, xoay liên tục, dõi theo mọi chuyển động của ý thức tập thể.

Tần Vô Cực bước lên đỉnh sinh vật khổng lồ, giơ tay:Một cái liếc mắt, mọi sinh linh hòa vào cơn điên loạn duy nhất.Một cử chỉ, toàn bộ vũ trụ mất định luật, mọi thứ vừa sống vừa chết, vừa chiến đấu vừa mê mẩn.Hắn cười khanh khách, giọng vang khắp mọi chiều không gian:"Ngươi tưởng cá thể có thể chống lại ta sao?

Không!

Tất cả đã là Ý Thức Tập Thể của ta.

Ta là cực ác, ta là huyết mộng, và không ai – không gì – tồn tại ngoài cơn điên loạn tổng hợp của ta!"

Và từ khoảnh khắc đó, mọi sinh linh, thần linh, quỷ dữ và nhân loại đều hòa thành một ý thức tập thể phục vụ cực ác, biến toàn bộ vũ trụ thành cơn điên loạn tổng hợp vĩnh hằng, nơi Tần Vô Cực là cực ác duy nhất.
 
Back
Top Bottom