Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ta Là Cực Ác Của Thế Gian

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
476,116
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
400262757-256-k674323.jpg

Ta Là Cực Ác Của Thế Gian
Tác giả: vumanhtuanlp55
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Cấm sao chép dưới mọi hình thức.

Bản quyền có thể bán.

Liên hệ để xin phép bản quyền.
🎭

Thể loại:
Tiên hiệp - Huyền huyễn - Ma đạo - Nhân quả - Bi kịch - Hắc ám trưởng thành.
🌑 Giới thiệu truyện: Ta Là Cực Ác Của Thế Gian 🌑
Trong đêm mưa giông nơi núi Thiên Mang, một đứa trẻ bị bỏ rơi trước cổng đạo quán.

Hắn không khóc, không run, chỉ mở đôi mắt đen thẳm như vực sâu vô tận.

Người đời gọi hắn là nghiệt chủng, đồng môn coi hắn là yêu thai, ngay cả bậc đạo trưởng cũng phải thở dài:
"Đứa trẻ này... nếu giữ được tâm thiện, tất thành tiên thánh.

Nếu sa vào oán hận, tất thành ma tôn cực ác."

Hắn tên Tần Vô Cực.

Từ một đứa bé bị vứt bỏ, bị nhục mạ, bị chèn ép, hắn từng bước giẫm lên xương máu mà đi lên.

Mỗi vết thương, mỗi giọt máu đổ xuống, đều trở thành gạch lát con đường dẫn hắn đến cực điểm của ma đạo.
⚔️ Đạo quán nơi hắn lớn lên, cuối cùng cũng nhuộm đỏ bởi máu thù hận.
⚔️ Chính đạo khắp thiên hạ, từng kẻ từng người, đều run sợ trước nụ cười lạnh của hắn.
⚔️ Ngay cả thiên đạo, cũng không thể phán xét số mệnh kẻ dám xưng:
"Ta - chính là cực ác của thế gian này!"

Đây không phải câu chuyện về một anh hùng cứu thế.

Đây là truyền thuyết của một Ma Tôn.

Một huyết sử nơi ánh sáng và bóng tối giằng xé...

 
Ta Là Cực Ác Của Thế Gian
Chương 1: Máu Đêm Nguyệt Mãn


Trăng treo lơ lửng, đỏ như một con mắt mở to, nhìn chằm chằm xuống nhân gian.

Gió thổi qua rừng trúc, phát ra âm thanh như ngàn vạn oan hồn gào khóc, xé nát đêm tối.Giữa cánh rừng ấy, một đứa trẻ quỳ trong vũng máu.

Nó không khóc, cũng không run rẩy.

Ánh mắt nó trống rỗng, như đã chết từ lâu.

Đứa trẻ ấy chính là Tần Vô Cực.Cha mẹ hắn, cùng cả tộc, đều nằm ngổn ngang quanh hắn.

Xác chết rách nát, đầu lìa khỏi cổ, thân thể phình trướng, ruột gan bị kéo ra treo lên cành trúc, đung đưa theo gió, nhỏ giọt máu tí tách như khúc nhạc quỷ.Hắn ngẩng đầu.

Một nụ cười nở ra.Không phải nụ cười của một đứa trẻ mất hết tất cả.

Mà là nụ cười của một kẻ tìm thấy điều thú vị nhất trong tuyệt vọng."

Đẹp thật... máu của người ta, hóa ra đỏ đến như vậy...

Cha, mẹ, các ngươi chết rồi, nhưng con thấy...

đẹp đến phát điên..."

Hắn đưa tay, nhúng vào máu, vẽ lên mặt mình những đường ngoằn ngoèo quái dị.

Mỗi nét vẽ như khắc sâu vào da thịt, nóng bỏng, rát cháy.

Khi vẽ xong, gương mặt hắn như một con quỷ cười.Đúng lúc ấy, tiếng chuông tang từ xa vọng lại.

Không phải chuông chùa.

Mà là chuông từ một đạo quán bỏ hoang, nơi người ta đồn rằng chỉ còn quỷ trú ngụ.Âm thanh ấy làm máu trong người Tần Vô Cực sôi trào.

Hắn đứng dậy, chậm rãi bước về phía bóng tối sâu thẳm, từng bước chân đều để lại dấu máu như dấu ấn triệu hồi.Trong đầu hắn vang lên một giọng nói.

Lạnh.

Dị.

Như đến từ đáy địa ngục."

Ngươi muốn sống không?"

Tần Vô Cực mỉm cười, ngửa mặt nhìn trăng đỏ, cười lớn như kẻ điên.

"Không.

Ta muốn... sống ác."

Tiếng cười của hắn vọng khắp cánh rừng, làm bầy quạ trên cây hoảng loạn bay lên, kêu quang quác như tiếng ma tru.Từ bóng đêm, một bóng người bước ra.

Không có mặt.

Chỉ có một lỗ đen xoáy tròn thay cho gương mặt.

Mỗi bước nó đi, đất dưới chân rữa ra thành máu.Nó đưa tay về phía Tần Vô Cực.

"Đi theo ta.

Hãy bước vào Quỷ Đạo.

Ta sẽ cho ngươi... một con đường, con đường của kẻ cực ác."

Tần Vô Cực không chần chừ.

Hắn nắm lấy bàn tay ấy.Trong khoảnh khắc, máu của toàn bộ thi thể trong rừng bốc hơi, tụ lại thành sương đỏ, tràn vào miệng, vào mắt, vào mũi Tần Vô Cực.

Thân thể hắn run bần bật, xương cốt kêu răng rắc, da thịt rách toạc rồi khép lại, rách toạc rồi khép lại, như có hàng ngàn con quỷ đang cào xé từ trong ra ngoài.Hắn hét.

Không, hắn cười."

Ha...

Ha ha ha...

A a a a...!

Càng đau càng tuyệt!

Càng rách càng đẹp!

Cho ta nữa!

Cho ta tất cả!"

Bầu trời rạn nứt.

Trăng đỏ nhỏ xuống một giọt máu, rơi thẳng vào giữa trán hắn.Giọt máu ấy khắc thành một ấn ký ma quỷ: Cực Ác Ấn.Đêm đó, một kẻ điên ra đời.

Một kẻ không cầu sống, không cầu chết.

Chỉ cầu trở thành cực ác của thế gian.
 
Ta Là Cực Ác Của Thế Gian
Chương 2: Đạo Quán Vỡ Nát - Tiếng Cười Đầu Tiên


Tiếng chuông tang dẫn lối, Tần Vô Cực bước theo bóng không mặt, xuyên qua rừng trúc, vượt qua cánh đồng trắng xóa xương khô.Cuối cùng, hắn dừng lại trước một đạo quán đổ nát.

Mái ngói rơi rụng, tượng thần nứt toác, mắt thần chảy máu đen.

Cửa quán treo đầy bùa chú mục nát, bùa nào cũng dính máu khô, run rẩy như muốn rơi xuống nhưng chưa bao giờ rơi.Trong quán không có người.

Chỉ có tiếng tụng kinh ngược."

Thiên hạ vô đạo, vạn quỷ vi tôn...

Nhân tâm tận diệt, huyết tế quần sinh..."

Tần Vô Cực cười, ngồi xổm xuống, dùng máu từ ngón tay chấm đất, viết ra bốn chữ:
"Cực Ác Chi Đạo."

Máu hắn rơi xuống đất, lập tức sôi trào, bốc khói trắng, biến thành từng cánh tay ma quái vươn ra từ lòng đất.Bóng không mặt đứng bên cạnh thì thầm:
"Ngươi đã bước vào.

Từ nay, máu ngươi là mực, xương ngươi là bút, tiếng cười ngươi là đạo."

Ngay khi lời vừa dứt, tượng thần trong đạo quán rạn nứt.

Từng pho tượng gãy cổ, bò xuống đất, hóa thành lũ hình nhân đầu thú thân người, đôi mắt đỏ như đuốc, xương răng lộ ra cắn ken két.Chúng quỳ trước Tần Vô Cực, đồng thanh gào rú:
"Chủ nhân mới...

Chủ nhân cực ác..."

Cảnh tượng điên cuồng đến cực điểm, máu dâng lên như biển, thi thể tượng thần tự chặt đầu mình, hiến tế cho hắn.Tần Vô Cực ngửa mặt cười.

Tiếng cười ấy xé rách bầu trời, làm cả trăng đỏ cũng run rẩy."

Ha ha ha ha ha!

Thế gian này... cuối cùng cũng có chỗ để ta đứng.

Từ nay đạo này không còn là đạo quán của thần thánh, mà là đạo quán của quỷ, nơi gieo mầm điên loạn cho nhân gian!"

Hắn bước lên bàn thờ, giẫm đạp lên đầu tượng thần đã nứt toác.

Máu từ ấn ký trên trán hắn chảy xuống, nhuộm đỏ tượng.Trong khoảnh khắc ấy, đạo quán nổ tung.

Không còn mái, không còn tường, chỉ còn một pháp trận máu khổng lồ, xoay tròn giữa trời đất, lấy hắn làm tâm.Tiếng tụng kinh ngược vang dậy khắp bốn phương tám hướng, không còn là tiếng một người, mà là tiếng của ngàn vạn oan hồn cùng hát:"Người sống, quỷ cười...

Người chết, quỷ ca...

Máu người, đạo quỷ...

Cực ác sinh ra..."

Trong tiếng tụng kinh ấy, Tần Vô Cực bỗng ngồi xếp bằng, cắn ngón tay mình, viết ra đạo kinh đầu tiên:《Cực Ác Đạo Văn – Quyển Khởi》Mỗi chữ hắn viết ra, đều là một tiếng cười rợn gáy.

Mỗi dòng hắn viết ra, đều khiến đất trời rung chuyển.Khi dòng chữ cuối cùng khắc xuống, máu hắn cạn kiệt, đôi mắt đỏ rực như hai vầng nguyệt ma.Và... hắn nghe thấy.

Trong sâu thẳm, giọng nói trầm khàn, u ám, từ địa ngục vang lên:"Tần Vô Cực.

Ngươi đã cười lần đầu.

Ngươi đã gieo máu lần đầu.

Từ nay, nhân gian mất đi một người, nhưng ma đạo có được một Cực Ác Chi Chủ."

Trăng đỏ vỡ nát, máu rơi như mưa.

Đêm ấy, tiếng cười đầu tiên của Tần Vô Cực chính thức vang khắp thế gian.
 
Ta Là Cực Ác Của Thế Gian
Chương 3: Thôn Máu Không Người - Cười Trong Lửa Đỏ


Đêm trăng đỏ tắt dần, trời mờ sáng.

Tần Vô Cực bước ra khỏi đống đổ nát, để lại phía sau một đạo quán hóa thành tro máu.Hắn đi lang thang không mục đích, nhưng mỗi bước chân đều để lại dấu máu hằn xuống đất, chẳng bao lâu biến thành một vết rạch quỷ đạo dài hàng dặm.

Những nơi hắn đi qua, cỏ héo, cây khô, thú dữ tru lên rồi cắn xé lẫn nhau, như bị một sức mạnh điên cuồng ép buộc.Cuối cùng, hắn tới một ngôi thôn nhỏ bên sông.

Thôn ấy bình yên, khói bếp vươn lên từ mái nhà, tiếng trẻ con cười vang.

Nhưng khi Tần Vô Cực đặt chân vào cổng, cả thôn im bặt.Không còn tiếng gà gáy, không còn tiếng chó sủa.

Chỉ còn tiếng tim đập dồn dập – của cả trăm người trong thôn, vang lên trong tai hắn."

Ha..."

Hắn cười khẽ, ánh mắt sáng lên điên loạn.

"Cái gì bình yên, cái gì an vui... tất cả đều giả dối.

Thứ chân thực duy nhất là... máu."

Hắn giơ tay.

Ấn ký trên trán sáng rực, máu trong đất lập tức trồi lên, biến thành hàng trăm bàn tay máu từ lòng đất bò ra, chộp lấy từng người dân trong thôn.Tiếng gào khóc vang khắp nơi.

Người già bị kéo lê, trẻ con bị treo ngược lên cột, thanh niên vùng vẫy nhưng bị xương gãy nát trong nháy mắt.Trong tiếng kêu khóc ấy, Tần Vô Cực cười điên dại.

Hắn lấy máu dân làng, viết tiếp Cực Ác Đạo Văn – Quyển Huyết.Mỗi chữ hắn viết xuống đất là một người chết.

Mỗi dòng hắn hoàn thành, lại có thêm mười kẻ biến thành xác khô không hồn.Không lâu sau, cả thôn chẳng còn một ai sống sót.

Hàng trăm bộ xương trắng bị dựng thành cột, máu tụ thành một cái hồ đỏ đậm ở giữa sân thôn.Tần Vô Cực ngồi giữa hồ máu, máu thấm dần vào thân thể hắn, xương cốt trong người vang lên như tiếng chuông đồng.Một khắc sau, hắn mở mắt.

Trong mắt hắn, thay vì đồng tử, là hai vòng xoáy máu không ngừng xoay tròn.Hắn bật cười, tiếng cười rùng rợn vang khắp thôn:
"Ha ha ha ha!

Người chết hết, thôn cháy hết, nhưng tiếng cười của ta vẫn còn.

Đây mới là nhân gian mà ta muốn nhìn thấy...

Ha ha ha!"

Lửa tự bốc lên, từ máu, từ xương, từ tiếng cười.

Chẳng bao lâu, cả thôn hóa thành ngọn lửa đỏ máu, cháy sáng như ngọn đuốc giữa ban ngày.Người từ thôn bên chạy đến, chỉ thấy biển lửa cuồn cuộn và một bóng người ngồi trong đó, cười ngửa mặt, điên loạn như quỷ.Từ đó, dân gian truyền đi tin:
Có một kẻ, đi qua đâu, máu chảy tới đó.

Có một thôn, chỉ vì một tiếng cười, mà hóa thành tro tàn.Tên hắn – Tần Vô Cực.

Danh hiệu hắn vừa sinh ra:
Cười Trong Lửa Đỏ.
 
Ta Là Cực Ác Của Thế Gian
Chương 4: Huyễn Mộng Huyết Tỉnh


Lửa đỏ cháy sáng cả thôn, khói bốc cao đến tận trời.

Tần Vô Cực ngồi trong biển máu, nhắm mắt, nghe tiếng xương nổ lách tách như tiếng đàn gãy.Khi hắn mở mắt ra...

Cảnh tượng biến đổi.Không còn thôn cháy.

Không còn tro tàn.

Chỉ có một con đường dài vô tận, trải bằng xương trắng, hai bên là rừng trúc đen kịt.Xa xa, những người dân thôn kia lại xuất hiện.

Kẻ bị chặt đầu thì vẫn cười, ôm lấy cái đầu trên tay.

Kẻ bị treo ngược thì khua tay chào hắn, máu nhỏ xuống từng giọt, như mưa rơi trên lá.

Trẻ con không khóc, mà hát bài ca lạ lùng, từng câu như đâm thẳng vào đầu hắn:"Người sống hay đã chết?

Máu đỏ hay mộng huyết?

Cười đi, cười đi,
Ngươi là cực ác chi di..."

Tần Vô Cực cười, nhưng trong nụ cười có thoáng run rẩy.

"Thật?

Ảo?

Hay... cả thế gian này đều nằm trong tiếng cười của ta?"

Hắn bước lên.

Mỗi bước, xương trắng dưới chân lại vỡ nát, phát ra âm thanh như tiếng trẻ con khóc.Bỗng nhiên, rừng trúc hai bên hóa thành gương đồng.

Trong gương là vô số hình ảnh: hắn chém giết, hắn khóc, hắn cười, hắn bị treo ngược, hắn tự đốt chính mình.Hắn giơ tay chạm vào gương.

Ngay lập tức, bàn tay hắn bị bàn tay trong gương nắm chặt.Kéo ra.

Một Tần Vô Cực khác bước ra từ trong gương, y hệt hắn, nhưng cặp mắt là hố đen vô tận.Bản thân và bóng trong gương, nhìn nhau.

Một cười, một khóc.

Một nói, một im.Tiếng dân làng vang lên lần nữa, như vọng từ trời cao lẫn đáy đất:"Ngươi là thật, hay hắn mới là thật?

Ngươi ác, hay hắn ác hơn ngươi?

Ai cười, ai khóc, ai mới là cực ác?"

Trong khoảnh khắc, Tần Vô Cực thấy đầu mình muốn nổ tung.

Máu trào ra từ mắt, mũi, tai.

Nhưng hắn lại cười."

Ha...

Ha ha ha ha ha!

Thật ảo gì quan trọng?

Ta chỉ cần...

điên loạn mà thôi!"

Tiếng cười của hắn và "hắn" trong gương hòa làm một.

Xương trắng dưới chân nứt tung, máu từ khe nứt phun trào như suối.Huyễn mộng hay hiện thực?

Không ai biết.

Chỉ biết rằng, đêm đó, Tần Vô Cực chính thức bước vào mộng huyết điên cuồng, từ đó chẳng bao giờ phân biệt đâu là mơ, đâu là thật nữa.
 
Ta Là Cực Ác Của Thế Gian
Chương 5: Đạo Sĩ Trong Mộng - Huyết Ca Điên Loạn


Trời vừa rạng sáng.

Trong huyết mộng, Tần Vô Cực bước đi trên con đường xương trắng, vẫn cười không dứt.Bỗng từ xa vang lên tiếng mõ và tiếng chuông đồng.

Giữa làn sương máu, một bóng áo đạo bào trắng hiện ra.Là một đạo sĩ trẻ tuổi, tay cầm kiếm gỗ đào, lưng đeo chuông nhỏ, miệng tụng kinh."

Yêu nghiệt, ngươi giết thôn dân, gieo quỷ đạo, nay ta thay trời hành đạo, trừ khử ngươi!"

Tần Vô Cực cười khẽ.

"Đến rồi à?

Nhưng ngươi... là thật hay chỉ là mộng của ta?"

Đạo sĩ hét lớn, vung kiếm.

Một vệt sáng lóe lên, bổ thẳng xuống đầu hắn.Kiếm vừa chạm tới, liền hóa thành hàng trăm đầu người treo ngược, miệng há ra, cười khanh khách.

Máu từ miệng đầu người phun thành dòng, đổ ập xuống Tần Vô Cực.Tần Vô Cực không tránh.

Hắn ngửa mặt, há miệng uống máu, cười như điên.

"Đây mới là đạo!

Đây mới là hương vị của sự sống!"

Đạo sĩ biến sắc, niệm chú mạnh hơn.

Trên trời xuất hiện một đạo phù lục vàng chói, như muốn thiêu rụi mọi ác linh.Nhưng khi phù lục rơi xuống, lại biến thành một con bướm máu khổng lồ, cánh phủ kín bầu trời.

Con bướm vỗ cánh, vô số xác người mọc ra từ đất, bò về phía đạo sĩ.Đạo sĩ hét lên, chém không ngừng, máu văng khắp nơi.

Nhưng hắn càng chém, những xác kia lại càng nhiều.

Hắn càng niệm kinh, tiếng kinh càng biến thành tiếng cười trẻ con, vang vọng đến nỗi thủng cả tai.Tần Vô Cực đứng đó, ngửa mặt nhìn bầu trời đỏ, cười đến rách cả khóe miệng:
"Ngươi muốn trừ ta sao?

Ngươi chắc chắn mình đang ở đây ư?

Hay ngươi đã chết từ lâu và chỉ còn là một ảo ảnh trong mộng huyết của ta?"

Đạo sĩ khựng lại.

Kiếm trên tay hắn run rẩy.

Hắn nhìn quanh – xung quanh không còn xác người, không còn bướm máu, không còn trăng đỏ.Chỉ có hắn...

đứng giữa một nghĩa địa hoang.

Trên bia mộ trước mặt, khắc dòng chữ:"Mộ phần của Đạo sĩ Vô Danh – kẻ đã chết dưới tay Tần Vô Cực."

Trong khoảnh khắc ấy, sắc mặt hắn trắng bệch.

Tay kiếm rơi xuống đất.

Một dòng máu từ cổ hắn phun ra...Không ai biết hắn bị Tần Vô Cực giết thật, hay là chính hắn tự sát trong huyết mộng.Chỉ biết, khi mặt trời mọc lên, trong biển máu đỏ lòm, chỉ còn một mình Tần Vô Cực ngồi xếp bằng, cười điên cuồng, miệng hát một khúc ca mới:"Người đến trừ ta, người hóa tro tàn,
Ảo mộng, hiện thực, chẳng khác chi đâu...

Ta cười, máu ca, thế gian tan nát,
Tần Vô Cực – cực ác vô song..."

Tiếng ca ấy không phải tiếng hát, mà là tiếng nguyền rủa.

Nghe vào tai người, như bị hàng trăm con quỷ cào xé trong đầu.Và từ đó, thiên hạ lưu truyền rằng:
Có một đạo sĩ từng đi trừ ác, nhưng khi người ta tìm đến, chỉ thấy một ngôi mộ mới toanh, cỏ xanh mọc phủ, chẳng ai biết hắn chết từ bao giờ.
 
Ta Là Cực Ác Của Thế Gian
Chương 6: Huyễn Mộng Cực Ác Kinh


Máu trong thôn đã cạn, lửa cũng đã tàn.

Chỉ còn một Tần Vô Cực ngồi xếp bằng giữa tro đen, mắt đỏ như máu, miệng vẫn cười không dứt.Bỗng, trong đầu hắn vang lên tiếng tụng kinh.

Không phải tiếng người.

Mà là tiếng chính hắn, vọng ngược từ hư không, như từ vô số bản ngã khác nhau cùng đồng thanh tụng đọc."

Người chết, ta cười.

Người cười, ta khóc.

Máu chảy thành mộng, mộng tan thành huyết.

Cực ác... cực ác... cực ác!"

Tần Vô Cực chợt nhận ra, kinh văn ấy không phải vang trong đầu mình, mà đang khắc thẳng ra không trung.

Từng dòng chữ máu xuất hiện giữa trời, treo lơ lửng, tỏa ra ánh sáng đỏ thẫm.Hắn đưa tay, cào máu từ ngực mình, viết thêm vào.

Máu vừa chạm không trung, liền tự biến thành chữ, hòa vào bản kinh.Cứ thế, một bộ tà kinh quỷ dị ra đời –
Huyễn Mộng Cực Ác Kinh.Hắn cười điên dại:
"Tốt... rất tốt!

Từ nay không cần ta động tay, chỉ cần một dòng kinh cũng đủ khiến kẻ khác phát điên mà chết!"

Hắn thử ngay.

Một đứa trẻ trong thôn bên tình cờ chạy ngang, ngẩng đầu nhìn lên, thấy một dòng chữ máu:"Ngươi là ai?"

Đứa trẻ sững người.

Nó há miệng trả lời, nhưng chẳng phát ra âm thanh.

Một khắc sau, mắt nó nổ tung, máu từ tai mũi phun ra, toàn thân run rẩy như bị hàng trăm bóng người cào xé.Cuối cùng, nó chỉ còn lại một cái xác rỗng, đứng ngây như tượng, miệng vẫn thì thào:
"Ta là ai... ta là ai..."

Tần Vô Cực cười vang, từng nấc cười kéo dài như lưỡi dao cứa vào tai người nghe.Tiếng cười ấy khiến gió đổi chiều, khiến nước sông chảy ngược, khiến cả bầy chim trên trời rơi xuống chết sạch, miệng đều khắc chữ "Cực Ác" bằng máu.Từ hôm đó, kinh văn của hắn lan rộng.

Nơi nào có người đọc nhầm một chữ, nơi đó có người điên chết.

Kẻ mù không nhìn thấy chữ thì nghe thấy âm thanh tụng kinh trong đầu, rồi tự cào mù đôi mắt vốn đã mù lần nữa.

Kẻ điếc không nghe được thì lại thấy môi người xung quanh cử động thành chữ máu, rồi tự cắn lưỡi đến chết.Cả thiên hạ bắt đầu sợ hãi.

Không chỉ sợ tiếng cười của hắn.

Không chỉ sợ máu hắn viết.

Mà sợ... chữ của hắn.Một dòng chữ.

Một huyễn mộng.

Một cực ác.Tần Vô Cực ngồi trên đỉnh núi xác khô, ngửa mặt cười lớn:
"Từ nay, đạo kinh của ta không phải để người đọc hiểu, mà để người đọc... phát điên!

Ha ha ha ha ha!"

Khúc cười của hắn kéo dài, nhập cùng với hàng vạn âm thanh quỷ quái trong gió.

Trời đất rung rinh, chẳng ai dám chắc đây còn là thực tại, hay tất cả đã bước vào huyết mộng của một kẻ điên.
 
Ta Là Cực Ác Của Thế Gian
Chương 7: Chư Đạo Sát Nhau - Hội Nghị Trong Mộng


Tin tức về Huyễn Mộng Cực Ác Kinh lan khắp thiên hạ.

Đêm nào cũng có kẻ phát điên, tự cắt cổ, nhảy sông, cào mắt.

Ngày nào cũng có kẻ la hét, không phân biệt nổi mình sống hay đã chết.Cuối cùng, các đạo môn lớn tụ họp trong một ngôi đại điện cổ.

Đại môn khóa chặt, trăm ngọn đèn sáng rực.

Trên ghế cao ngồi mười ba đạo sĩ trưởng môn, áo bào trắng toát, tay cầm phất trần.Một lão đạo tóc bạc gõ bàn, trầm giọng:
"Không thể để Tần Vô Cực gieo loạn nữa!

Nếu hắn còn sống, thiên hạ tất thành máu mộng.

Hôm nay, chư vị hãy cùng bàn cách tru diệt hắn."

Mọi người đồng loạt gật đầu.

Nhưng... ngay lúc ấy, ngọn đèn chập chờn.

Ánh lửa lay động, bóng trên tường bỗng dài ra, méo mó, biến thành hình người cười rộ.Không ai để ý.

Cuộc nghị sự tiếp tục.Một đạo sĩ trẻ đứng lên:
"Chúng ta có thể dùng Chuông Thiên Lôi để...

để..."

Tiếng hắn nghẹn lại.

Hắn nhìn xuống – miệng mình đầy giòi trắng đang bò ra.Hắn hét lên, cầm kiếm tự cắt lưỡi.

Máu bắn tung tóe.Những người khác kinh hãi, nhưng lập tức thấy cảnh tượng khác:
Trong mắt họ, hắn không hề tự cắt lưỡi, mà là bị Tần Vô Cực ngồi trên xà nhà, cười điên loạn, cắt lưỡi thay cho hắn."

Là hắn!

Là Tần Vô Cực!" – tiếng gào vang lên.

Cả đại điện náo loạn.Đạo sĩ nào cũng thấy một Tần Vô Cực riêng đang đứng cạnh mình: kẻ cười, kẻ khóc, kẻ thì thầm vào tai, kẻ cầm dao cắm thẳng vào ngực.

Ai cũng tin chỉ mình mới thấy thật.Thế là... bọn họ chém giết nhau.

Kẻ rút kiếm đâm bạn đồng môn.

Kẻ dùng bùa đánh vỡ sọ sư huynh.

Máu nhuộm đỏ cả đại điện.Tiếng tụng kinh vang lên giữa tiếng kêu la, không ai rõ từ đâu:"Người hội nghị, người sát nhau.

Ngươi là ta, ta là ngươi.

Ai giết ai, ai còn ai?

Cười đi, khóc đi, cực ác bất diệt."

Khi bình minh lên, đại điện lặng im.

Tất cả đạo sĩ nằm chết la liệt, máu tràn xuống bậc thềm.

Không còn ai sống sót.Chỉ có những dòng chữ máu hiện trên vách:"Ta chưa từng bước vào.

Các ngươi tự giết nhau.

Kẻ họp bàn, hóa ra chỉ họp trong mộng.

Cực Ác – Tần Vô Cực."

Người ta truyền lại, đêm ấy Tần Vô Cực không hề xuất hiện.

Nhưng tất cả mười ba đạo môn trưởng lão đều tự tay giết nhau trong huyết mộng, tin rằng mình đang chém giết hắn.Từ đó, không ai còn dám chắc:
Thế gian này còn có thực tại, hay đã hoàn toàn nằm trong huyễn mộng của Tần Vô Cực.
 
Ta Là Cực Ác Của Thế Gian
Chương 8: Đại Quân Lạc Mộng - Lễ Hiến Máu


Tin tức về Tần Vô Cực điên cuồng gieo huyễn mộng đến triều đình.

Vua triệu tập một vạn binh mã, bao gồm chiến sĩ tinh nhuệ và đạo sĩ trấn quốc, chuẩn bị truy sát "Cực Ác Chi Chủ".Họ hành quân đến thôn cháy, nơi Tần Vô Cực từng gieo Huyễn Mộng Cực Ác Kinh.Khi bước qua biên giới, toàn bộ quân đội bắt đầu lảo đảo, ánh mắt trống rỗng.

Tiếng trống trận vang lên, nhưng thay vì nhịp chiến, trống vang ra tiếng cười trẻ con, vừa lạ vừa kinh dị.Tần Vô Cực xuất hiện.

Hắn không đi, không cười, chỉ ngồi giữa biển máu, tay khẽ lướt trên không trung, vẽ những dòng chữ huyễn mộng.Dòng chữ từ trên trời rơi xuống, chạm vào toàn quân:"Ngươi đến để giết ta?

Không, ngươi đến để... hiến tế!"

Chưa kịp phản ứng, toàn bộ binh mã bị thôi miên.

Người nhìn nhau, bỗng cười, rồi tự chặt tay, tự xẻ thịt mình, xếp thành hình vòng tròn xung quanh Tần Vô Cực.Máu từ họ trào lên, hòa vào không khí, hóa thành một mê cung huyết đỏ, ánh sáng đỏ phản chiếu trên mặt Tần Vô Cực, khiến hắn trông như quỷ vương giữa trời đất.Các đạo sĩ trong đoàn cố tụng chú, nhưng từng lời kinh biến thành tiếng khóc của trẻ con, gây điên loạn thêm cho chính họ.

Một sư trưởng vung kiếm chém vào đồng đội – đồng đội gào lên, rồi cùng nhau tự lao xuống hố máu giữa trại.Tần Vô Cực đứng dậy, giơ tay cao:
"Ha ha ha...

Các ngươi đến để giết ta, nhưng chính các ngươi...

đã dâng máu, dâng xương, tạo nên lễ hội cực ác cho ta!"

Cảnh tượng biến dạng.

Toàn bộ binh mã, vốn hàng vạn người, giờ chỉ còn hàng ngàn bản ngã xuất hiện cùng lúc, xen lẫn thật và ảo, khiến bầu trời như tan ra thành dòng huyết mộng vô tận.Khi mặt trời mọc, triều đình nhận được tin:
Toàn bộ quân mã biến mất.

Không còn ai sống.

Chỉ còn cánh đồng đỏ thẫm, xương và máu hòa vào đất, và những dòng chữ vẫn bập bùng trên không trung:"Cực Ác sinh ra, nhân gian mất đi.

Ta – Tần Vô Cực – đứng giữa huyết mộng, cười không dứt."

Người dân đi qua, nhìn cảnh tượng, lập tức phát điên.

Không ai phân biệt được đâu là cơn ác mộng, đâu là thực tại.Và từ đó, mọi người truyền miệng:
"Không ai có thể truy sát Tần Vô Cực.

Ngay cả chính mắt ta, tai ta, đầu óc ta...

đều trở thành mộng của hắn."
 
Ta Là Cực Ác Của Thế Gian
Chương 9: Đại Dịch Huyết Mộng - Nhân Gian Lạc Lối


Sau khi triều đình thất bại, Tần Vô Cực ngồi trên đỉnh núi xác quân, mắt đỏ rực, cười khanh khách như cắt rách cả trời đất.

Hắn không thỏa mãn.

Một vạn quân đã hóa lễ hiến máu, nhưng thế gian còn rộng lớn.Hắn giơ tay, viết xuống đất:"Huyết Mộng Vạn Dân – Ai còn sống, ai đã chết, hãy tự phân biệt."

Ngay lập tức, mọi nơi, mọi thành thị, mọi thôn xóm... trở thành mộng huyết.

Người dân vừa mở mắt đã thấy bạn bè, người thân biến thành quái hình, vừa cười vừa khóc, vừa sống vừa chết.

Những đứa trẻ chạy khắp đường phố, máu chảy từ mắt mũi, vừa hát vừa cào vào nhau.

Người già ngồi trên ghế, nhìn thấy chính mình bị treo ngược giữa trời, vẫn nói:
"Ta còn sống... ta đã chết...?"

Các thành phố biến thành mê cung huyết mộng.

Những dòng chữ bay lơ lửng khắp nơi, mỗi chữ đều là tùy mệnh lệnh huyết mộng, khiến người dân hành động như rối: tự chém, tự đâm, tự lao vào hố máu mà không hề biết lý do.Tầng mây đỏ trên bầu trời rung lên.

Máu từ sông hồ bốc hơi, biến thành những con rồng huyết mộng, bay lượn, cắn xé nhau, rồi biến thành bóng người, nhảy xuống giữa phố, trộn lẫn vào dân.

Người đi trên phố không còn biết đâu là đường, đâu là đất, đâu là người, đâu là quỷ.Tần Vô Cực ngồi trên đỉnh núi, mở miệng cười.

Tiếng cười không chỉ vang khắp núi non, mà vào tận đầu óc mọi người, biến thành tiếng vọng của chính bản ngã họ, khiến họ vừa hoảng sợ vừa mê mẩn.Một thanh niên trong thành phố hét lên:
"Ta... ta đang mơ sao?

Hay... ta đã chết?"

Ngay lập tức, thanh niên thấy một bản ngã khác xuất hiện, cầm dao, lao thẳng vào mình.

Máu văng tung tóe.

Nhưng khi tỉnh lại, thanh niên vẫn đứng đó, máu không hề dính.

Chỉ nghe tiếng cười... không ngừng vọng trong đầu.Người đi qua đường, trẻ con, kẻ già, thậm chí súc vật... tất cả đều bị cuốn vào đại dịch huyết mộng, nơi thật và ảo hòa làm một.Tần Vô Cực đứng dậy, bước xuống núi.

Mỗi bước chân hắn, máu trào lên, biến thành cầu huyết mộng, nối từ núi tới khắp đất nước.

Hắn cười vang:
"Người ta bảo trừ quỷ, trừ ác...

Ha ha ha!

Nhưng không ai có thể trừ ta!

Ta là cực ác, là huyết mộng, là giấc mơ mà ai cũng sợ!"

Và từ đó, thiên hạ chẳng còn bình yên.

Không phải vì chiến tranh, không phải vì thiên tai...

Mà vì Tần Vô Cực – Cực Ác Chi Chủ – đã biến cả thế gian thành huyết mộng của hắn.
 
Back
Top Bottom