Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 520



Tống Ngữ Ngưng nhìn một cái đã nhận ra, trợn tròn mắt:

"Sao có thể như vậy được, mới nãy chị Tri Tình rõ ràng đã đồng ý chúng ta mà!"

"Ai mà biết được!"

Hạ Trừng Trừng nhún vai: "Đuổi kịp rồi xem một chút là biết."

Có một thành phố điện tử mới mở ở phía bắc thành phố Giang Thành.

Mỗi khi đến cuối tuần, thành phố điện tử sẽ đầy ắp, đầu người và bánh bao, còn có rất đông trẻ em.

Hứa Tri Tình đi tới quầy, nhân viên phục vụ ở quầy buồn chán đến mức cắn hạt dưa:

"Quầy không đổi chip, muốn đổi chip thì ở bên kia, có máy đổi tiền tự động."

Hứa Tri Tình đưa một tấm danh thiếp đến trước mặt nhân viên phục vụ:

"Tôi không chơi trò chơi, tôi tìm ông chủ các cậu."

Ánh mắt của nhân viên phục vụ liếc nhìn tấm danh thiếp kia, sắc mặt lập tức nhiên thay đổi.

Nhìn lướt qua Hứa Tri Tình từ trên xuống dưới, phun hạt dưa trong miệng ra.

“Đi theo tôi."

Thị trấn trò chơi điện tử tràn ngập âm thanh của những máy chơi game khác nhau.

Hứa Tri Tình đi theo nhân viên phục vụ một đường, càng đi vào bên trong, người càng thưa thớt.

Đến khi đi tới trước một cánh cửa sắt, trên cửa sắt còn bị rỉ sắt, góc phía trên treo một cái camera giám sát.

DTV

Nhân viên phục vụ nhìn xung quanh, khi đã chắc chắn xung quanh không có ai, đã lập tức làm một tư thế tay về phía camera giám sát.

Cửa sắt “Ầm ầm" một tiếng, rồi mở ra.

Hứa Tri Tình đi theo nhân viên phục vụ, đi vào bên trong.

Khung cảnh đằng sau cánh cửa sắt thay đổi rất nhiều.

Bên ngoài là thành phố trò chơi điện tử nóng bỏng đầy náo nhiệt cho giới trẻ tụ tập, mà phía sau cửa sắt lại là sòng bạc âm u chướng khí mù mịt.

Giấy vay vàng mê, từng đợt ồn ào.

Vô số bàn đánh bạc, còn có rất nhiều chiến lợi phẩm được đẩy về phía hà quan ăn mặc gợi cảm, có thể đánh đổi lên thiên đường ngay lập tức, hoặc trong nháy mắt rơi xuống địa ngục.

Một con bạc sẽ lao vào tất cả những món lợi, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm lá bài do hà quan chia ra, nhưng nhìn thấy con số trên mặt bài, hai mắt hắn tối sầm lại.

Chỉ trong một khoảnh khắc, hắn từ người thắng được nhiều tiền nhất trên bàn cờ, lại biến thành một người nghèo không còn gì cả.

Anh ta trợn tròn mắt, dường như sắp phát điên.

"Các người đã gian lận! Chắc chắn các người đã gian lận!"

Con bạc đó như chó hoang phát điên, ôm hết những đồng chip của sòng bài, nhưng chưa chạy được mấy bước, đã bị hai người mặc áo màu đen xông ra đánh một trận, đè chặt trên mặt đất.

Trong n.g.ự.c có hàng trăm vạn đồng chip rớt ra rải rác khắp nơi, vừa di chuyển một chút đã có một số tiền lớn lăn đến bên chân các con bạc, nhưng trái tim ai nấy cũng đập thình thịch, không một ai dám lén lút giấu đồng chip kia làm của riêng.

Với dáng người nóng bỏng, người phụ nữ mặc váy siêu ngắn màu đỏ gợi cảm đi ra, cô ta đi trên đôi giày cao gót siêu mảnh, một cú đạp về phía con bạc bị đè chặt trên mặt đất!

"Ở địa bàn của lão nương, cũng dám gây chuyện sao?"

Một cú này cô ta đã dùng toàn bộ sức mạnh của mình.

Thậm chí Hứa Tri Tình còn nhìn thấy, răng cửa của con bạc đã bị trực tiếp đá bay ra.

Dính đầy m.á.u nhớt nhầy nhụa, rơi trên mặt đất, nhìn thấy khiến cô ta cũng run sợ.

"Ném người ra ngoài cho lão nương!” Thư Diễm quát lớn.

Vừa nãy con bạc vẫn còn hổ báo, giờ phút này đã bị đánh đến không còn sức lực, giống như một bãi bùn nhão, bị những người mặc áo đen kéo đi.

Thư Diễm ghét bỏ phủi tay, kêu các nhà quản và con bạc khác tiếp tục chơi.

Vừa quay đầu lại, cô ta đã quyến rũ như tơ, nhìn lướt qua Hứa Tri Tình đang ở trước mắt: "Hứa tiểu thư, cô tới rồi à."

"Sở Tuấn đâu?"

Hứa Tri Tình hỏi: "Sở Tuấn thế nào rồi? Không phải các người cũng bắt nạt anh ấy như vậy chứ?"

Thư Diễm mỉm cười:

"Làm sao có thể chứ! Hứa tiểu thư, cô chính là khách hàng lớn, chỉ cần cô trả tiền, chúng ta làm sao dám bắt nạt người của cô?"
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 521



Hứa Tri Tình đi vào phòng đựng thức ăn. Chỉ thấy người đàn ông đang nằm trên mặt đất, trên người dính đầy m.á.u tươi chảy loang lổ.

Trái tim cô ta thắt lại một trận, vội vàng bước tới đỡ người đàn ông dậy:

"Sở Tuấn, anh không sao chứ?"

Khuôn mặt đẹp đẽ của người đàn ông vì dính bụi bẩn, nên vô cùng bẩn thỉu. Môi anh ta tái nhợt, ý thức cũng cực kỳ mơ màng.

"Không phải tôi nói tôi sẽ vay tiền trả lại cho các người sao!"

Hứa Tri Tình hét lên với Thư Diễm: "Sao các người có thể tra tấn anh ấy như vậy chứ!"

Thư Diễm khoanh tay lại, nhàn rỗi dựa vào khung cửa: "Hứa tiểu thư, chúng tôi quy định ngày trả nợ là hai ngày trước, là cô không trả nợ đúng ngày, bộ dạng bây giờ của anh ta, lão đại của chúng tôi đã rất hạ thủ lưu tình rồi!"

Hứa Tri Tình v**t v* mặt Lam Sở Tuấn, đau lòng không thôi.

"Tri Tình, anh không sao..."

Lam Sở Tuấn ho khan hai tiếng, thế mà lại ho ra m.á.u tươi: “Đều do anh, là anh đã liên lụy em..."

"Anh cũng chỉ muốn góp tiền chữa bệnh cho dì thôi!"

Hứa Tri Tình khổ sở nói.

Cô ta nhỏ giọng nói: "Rõ ràng là bọn họ lừa anh đến sòng bạc này... Bọn họ cố ý muốn hãm hại anh!"

“Bà ấy là mẹ anh!”

Lam Sở Tuấn cười khổ: "Anh không thể mặc kệ bà ấy được.”

Hứa Tri Tình nhìn về phía Thư Diễm, cắn răng, lấy thẻ ngân hàng ra:

"Trong này có hai mươi triệu, trả đủ nợ rồi! Từ giờ, đừng quấy rầy anh ấy nữa!”

Nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng kia, trong nháy mắt khuôn mặt lạnh lùng của Thư Diễm nở nụ cười.

Cô ta vươn ngón tay nhỏ nhắn trắng ngọc, cung kính nhận lấy thẻ ngân hàng:

"Hứa tiểu thư không hổ danh là khách hàng lớn nha!

Chưa đầy một tuần đã gom đủ 20 triệu!

Cũng không trách được nhiều người muốn trở thành ngôi sao như vậy, làm ngôi sao đúng là dễ kiếm tiền thật!”

Hứa Tri Tình lười phản ứng với Thư Diễm, đỡ Lam Sở Tuấn yếu ớt lên, chuẩn bị rời đi.

Thư Diễm nhẹ nhàng nghịch tóc mình:

"Nhưng Hứa tiểu thư, làm sao bây giờ! 20 triệu chỉ là tiền gốc mà thôi! Vẫn còn lãi suất 10 triệu nữa!”

Hứa Tri Tình kinh hãi lắp bắp: "Lãi 10 triệu? Cô đi ăn cướp à!”

Thư Diễm cười hì hì nhìn Hứa Tri Tình.

Bọn họ chính là dân cho vay nặng lãi, ôi trời, cho vay nặng lãi không phải chính là ăn cướp sao?

Hứa Tri Tình hạ thấp giọng: "Tôi không có nhiều tiền như vậy..."

Thư Diễm thở dài: "Vậy tôi không thể để cô mang người đi được.”

Vừa dứt lời, đôi mắt hồ ly của Thư Diễm lập tức trở nên sắc bén lạnh như băng.

Hai người mặc đồ đen xông vào phòng, đoạt lấy Lam Sở Tuấn từ tay Hứa Tri Tình!

Lam Sở Tuấn vốn đang bị thương, bị lôi kéo như vậy, ảnh hưởng đến vết thương trên người, anh ta đau đớn ho khan, sắc mặt càng trở nên trắng bệch hơn.

"Sao các người có thể như vậy được! Cô làm vậy là phạm pháp!"

Hứa Tri Tình muốn ngăn cản hai người mặc đồ đen, nhưng tiếc là cô ta chỉ là một cô gái gầy gò, đến đùi còn không to bằng cánh tay người ta, với sức mạnh của hai người đàn ông mặc đồ đen, cùng lắm bọn họ chỉ đẩy một cái cũng đủ để cô ta gục.

DTV

Lam Sở Tuấn cũng muốn thoát hai người đàn ông mặc đồ đen, nhưng lại bị đối phương đ.ấ.m một quyền thật mạnh, m.á.u tươi tràn vào trong khoang miệng, khuôn mặt của anh ta đã xiêu vẹo.

"Tôi trả! Tôi sẽ trả tiền!”

Hứa Tri Tình không đành lòng nhìn Lam Sở Tuấn chịu khổ, nước mắt bất giác cũng chảy xuống.

"Các người đừng đánh anh ấy nữa."

Giọng nói Hứa Tri Tình nghẹn ngào:

"Mười triệu thì mười triệu, tôi nhất định sẽ trả cho các người! ”

Bãi đậu xe ngầm thành phố điện tử.

Hạ Trừng Trừng và Tống Ngữ Ngưng ngồi trong chiếc Ferrari, điện thoại di động đang phát ghi âm trong sòng bạc.

Bản ghi âm bắt nguồn từ một máy ghi âm mà Hạ Trừng Trừng giấu trong vành nón của Hứa Tri Tình.

Tống Ngữ Ngưng càng nghe càng kinh ngạc, nhất là khi nghe được đến cuối Hứa Tri Tình vẫn còn muốn giúp Lam Sở Tuấn trả tiền, cô ta bất giác nắm chặt nắm đấm.

"Cho nên người đánh bạc nợ tiền chính là Lam Sở Tuấn à?

Chị Tri Tình đang giúp tên cặn bã này trả tiền sao?”
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 522



Hạ Trừng Trừng gật đầu:

"Nghe qua ghi âm thì hình như là vậy, nhưng tình hình cụ thể thể nào thì cũng chỉ có bọn họ mới biết được.”

Lúc trước khi Thiên Hậu bát quái cung cấp dưa cho Hạ Trừng Trừng, nói Hứa Tri Tình và Lam Sở Tuấn đang yêu đương.

Lúc ấy Hạ Trừng Trừng còn tưởng rằng, đây chỉ là một mối tình chị em bình thường, không ngờ đằng sau lại còn có dưa lớn như vậy.

Nhưng mà, điều khiến Hạ Trừng Trừng hoài nghi chính là: Trong tiểu thuyết đã nói rằng Hứa Tri Tình bị bọn cho vay nặng lãi bắt cóc.

Nhưng bắt cóc không phải là để tống tiền?

Hứa Tri Tình cũng không thể vay tiền ai, bọn cho vay nặng lãi bắt cóc cô ta, là để tống tiền ai?

Lẽ nào bắt cóc cô ta không phải vì tống tiền mà là vì mục đích khác?

"Chuyện của Hứa Tri Tình và Lam Sở Tuấn, cô biết được bao nhiêu?"

Hạ Trừng Trừng hỏi Tống Ngữ Ngưng.

Tống Ngữ Ngưng thở dài:

"Tôi và Lam Sở Tuấn ký hợp đồng đến Vạn Thịnh cùng lúc, cho nên chuyện của hai người bọn họ, cho nên tôi là người biết rõ chuyện của họ nhất.”

"Hạ lão sư, tôi biết cô không thể hiểu được tại sao nữ minh tinh nổi tiếng như Hứa Tri Tình lại có thể thích Lam Sở Tuấn tuyến 18 này.

Nhưng nếu cô biết quá khứ của chị Tri Tình, có lẽ chị sẽ không cảm thấy kỳ lạ.”

Đúng là Hứa Tri Tình không phải ngay từ đầu đã là Tứ Tiểu Hoa.

Nếu thực sự phải mô tả quá khứ của cô ta, thì nó tương tự như câu chuyện vịt con xấu xí.

Trước kia Hứa Tri Tình là một cô gái mập.

Là người mập nhất trong năm mươi người trong lớp.

Thời trung học chính là thời gian phát triển của các cô gái, hormone phát triển không ổn định, hơn nữa áp lực thi cử, khiến Hứa Tri Tình mập lên.

Trong mắt người lớn tuổi, cô gái béo tròn là một điều tốt lành.

Nhưng đối với những người cùng độ tuổi, béo là vũ khí để người khác tấn công mình.

Những lời chửi rủa và phỉ báng không có lý do, chỉ vì bạn béo, vì bạn xấu xí, nên bạn xứng đáng bị chế giễu, xứng đáng bị bắt nạt.

"Đồ mập, lợn béo chết, lợn béo..."

"Trời ơi, sao mà cậu ta mập dữ vậy! Cậu ta mà đặt m.ô.n.g xuống thì ghế trường sẽ sụp mất!”

“Đã mập như heo rồi, mà ngày nào cũng ăn! Là chuyển kiếp của quỷ đói à!”

Mỗi ngày Hứa Tri Tình đều nghe những giọng nói trào phúng về mình. Dường như việc lớn lên trở nên mập mạp, đã phạm phải trọng tội không thể tha thứ.

Khoảng thời gian đó, chỉ có bạn cùng bàn với cô ta, là một nam sinh dáng vẻ vô cùng đẹp trai chưa từng chế giễu cô ta.

Các cô gái tuổi thành niên rất nhạy cảm và dễ suy nghĩ lung tung.

Họ nhút nhát không dám yêu người khác, nhưng bất cứ khi nào bị chế giễu, vẫn sẽ không thể ngừng tưởng tượng, nếu có một người không quan tâm đến ngoại hình của họ, một người có thể đứng lên khi họ bị bắt nạt, nếu có một người sẵn sàng đi cùng mình ...

Thì rất may mắn.

Trong một lần bị trêu chọc, bạn cùng bàn đứng ra bảo vệ Hứa Tri Tình.

Sau lần đó Hứa Tri Tình cho rằng, bạn cùng bàn chính là nam sinh trong mộng của cô ta.

Cho nên, đêm hôm sau, Hứa Tri Tình lấy hết dũng khí, tỏ tình với nam sinh.

Tỏ tình thì chưa chắc, vì lúc đó lời tỏ tình này giống như một câu cảm ơn hơn, cám ơn anh vì tất cả mọi người đều chế giễu tôi, chỉ có mình cậu là nguyện ý đứng ra che chở tôi.

Nhưng những người khác không nghĩ như vậy.

Khi màn tỏ tình kết thúc, mấy chục bạn học lập tức chạy ra từ trong bóng tối, bọn họ vây quanh Hứa Tri Tình, trêu chọc:

"Ha ha ha, tớ đã nói rồi, Hứa Tri Tình thích bạn cùng bàn của cậu ta mà! Quả nhiên thử một chút là lòi ra ngay!”

“Sao không tè một vũng rồi tự soi lại bản thân mình đi, vậy mà dám tỏ tình!”

"Bị một con lợn béo như vậy thích, tớ cảm thấy ghê tởm dùm cậu đó!”

Hứa Tri Tình đau khổ cùng cực.

DTV

Cô ta không biết tại sao những người này đột nhiên xuất hiện, biết mình sẽ tỏ tình, lại không kiêng nể gì mà chế giễu cô ta.

Cô ta chỉ có thể nắm lấy cọng rơm cứu mạng duy nhất, dáng vẻ đáng thương, ánh mắt tràn đầy chờ đợi nhìn bạn cùng bàn trước mặt.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 523



Cô ta hy vọng bạn cùng bàn có thể giúp cô ta giải thích một câu, cho dù là tùy tiện nói một câu cũng được.

Nhưng bạn cùng bàn của cô ta, người từng che chở cô ngày xưa, giây phút này lại cúi người nhìn Hứa Tri Tình từ trên cao.

Anh ta nói: "

Hứa Phì Trư, cậu như vậy mà cũng xứng thích tôi?”

Trong nháy mắt, Hứa Tri Tình cảm thấy thế giới của mình sụp đổ.

Cô ta vốn là một con ốc sên nhỏ nhát gan, vất vả lắm mới có thể lấy hết dũng khí, bày tỏ tình cảm chân thành của mình đối với người con trai này.

Nhưng thứ cô ta được đáp lại không phải là tình cảm, mà là sự trêu chọc không hồi kết.

Sau ngày hôm đó, Hứa Tri Tình bỏ học, cũng không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.

Cô ta sống vô tri vô giác trong mấy tháng, mặc cho ba mẹ quở trách cô ta như thế nào, cô ta cũng không muốn đặt chân vào ngôi trường đó nữa.

Ngôi trường đó, lớp học đó, là cơn ác mộng của Hứa Tri Tình.

Có thể là trong lòng cô gái không muốn chịu thua, không muốn rời khỏi sân thảm hại như vậy, hơn nữa bị đả kích sau cơn thất tình, khiến Hứa Tri Tình hạ quyết tâm —— giảm cân.

Cô ta gần như giảm đi một nửa trọng lượng cơ thể.

Nửa năm sau, khi Hứa Tri Tình lần nữa đứng trước gương, đã không còn là bà mập nữa, mà là một cô gái dáng người cực kỳ gầy gò.

"Hứa Tri Tình có tạng người rất tốt."

Hạ Trừng Trừng nói: "Cô ấy gầy đi, chắc chắn là rất đẹp!”

Tống Ngữ Ngưng gật đầu.

Hứa Tri Tình gầy đi quả thật rất xinh đẹp, nhan sắc của cô ta ở trong giới giải trí được xem như xinh đẹp như mây, ít nhất cũng là trình độ trung bình.

Và cô ta đã học lại một năm và được nhận vào ba trường cao đẳng điện ảnh và truyền hình. Là học sinh ưu tú nhất khóa đó, cô ta đã sớm gia nhập vào giới quay phim.

Bởi vì là người mới, Hứa Tri Tình chỉ đóng một vài vai nhỏ.

Nhưng cô ta chịu cố gắng, diễn xuất cũng rất có hồn, cho nên hiệu quả phim rất tốt, vì thế cũng thu hút một ít fan hâm mộ.

Vào ngày Hứa Tri Tình 23 tuổi, trường trung học tổ chức hội cựu sinh viên, cô ta nằm trong danh sách mời của cựu sinh viên danh dự.

Trong bữa tiệc cựu sinh viên, bạn cùng bàn ngày xưa nhìn thấy Hứa Tri Tình ngọt ngào đáng yêu bây giờ, không tránh được động lòng, đột ngột ấn cô ta vào góc tường, đưa ra lời mời hẹn hò.

Hứa Tri Tình quả quyết từ chối.

Cô ta trả lại nguyên vẹn những gì người đàn ông đã từng nói với cô:

"Anh như vậy, cũng xứng thích tôi?"

Người đàn ông xấu hổ, tức giận.

Cùng lúc đó, Hứa Tri Tình vào vai trong một bộ phim cung đấu, cô vào vai nữ thứ xinh đẹp nhưng tâm địa lại ác độc.

Nhân vật này, Hứa Tri Tình diễn rất tốt.

Nhưng là vì diễn quá tốt, thậm chí áp đảo nữ chính. Điều này khiến nhiều anti-fan vào chửi bới cô trong Weibo của cô.

Bọn họ không chỉ mắng chửi nhân vật, mà còn mắng nhan sắc của Hứa Tri Tình, mắng cô ta vốn dĩ không xứng diễn vai mỹ nữ.

Mà bạn cùng bàn đúng lúc này, đăng ảnh "bà béo" Hứa Tri Tình lên mạng.

Trên mạng càng mắng chửi Hứa Tri Tình kịch liệt hơn, nói cô ta phẫu thuật thẩm mỹ, nói cô ta mập mạp, xấu xí...

Khoảng thời gian đó, Tống Ngữ Ngưng vẫn ở bên cạnh Hứa Tri Tình, an ủi cô ta:

"Chờ qua một thời gian nữa sẽ không sao, qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi..."

DTV

Nhưng Hứa Tri Tình rất khó chấp nhận.

Hàng loạt lời nói ác ý kéo cô ta trở lại năm lớp 11, kéo trở lại thế giới tất cả đều là mỉa mai...

Nỗi đau sẽ khắc ghi vào tâm can từng người.

Có một số nỗi đau cần phải dành cả quãng đời để chữa lành nó. Nhưng cũng có những nỗi đau, vĩnh viễn cũng không thể nào chữa khỏi được.

Lúc cô ta đau khổ nhất thì Hứa Tri Tình đã gặp Lam Sở Tuấn.

Nên hình dung Lam Sở Tuấn như thế nào đây?

Lam Sở Tuấn giống như người bạn cùng bàn năm năm trước không chút do dự bảo vệ Hứa Tri Tình, là chàng trai tốt đẹp, chính trực trong tưởng tượng của Hứa Tri Tình.

Hứa Tri Tình cũng từng cảnh giác, hoài nghi, băn khoăn. Nhưng khi Lam Sở Tuấn luôn bảo vệ cô ta trước người ngoài, luôn ấm áp với cô ta...

Anh ta không quan tâm đến tuổi tác, không quan tâm đến quá khứ, cũng không tin vào những lời chửi bới trên mạng.

Anh ta cứ đơn thuần, bướng bỉnh thích Hứa Tri Tình.

Trong mắt Tống Ngữ Ngưng, anh ta chính là chàng trai đến muộn của Hứa Tri Tình!

Tống Ngữ Ngưng thở dài thật dài:

"Tôi và Lam Sở Tuấn cùng nằm trong một nhóm thực tập sinh, cậu ấy thật sự là một người rất tốt.

Nếu như không phải mẹ của cậu ấy bị bệnh nặng, lại bị những người sòng bạc lừa gạt, tôi nghĩ... Cậu ấy sẽ không đánh bạc đâu.”

Anh ta từng đối xử tốt với Hứa Tri Tình như vậy, sao có thể là người xấu được?

Xem ra cả Tống Ngữ Ngưng và Hứa Tri Tình đều lựa chọn tin tưởng gương mặt lương thiện của Lam Sở Tuấn, do hoàn cảnh bên ngoài ép bức anh ta lưu lạc đến tình cảnh hiện tại.

Anh ta đã... Không nên như vậy.

"Chuyện mẹ Lam Sở Tuấn bị bệnh nặng, là Hứa Tri Tình nói cho cô biết?"

Hạ Trừng Trừng đột nhiên hỏi.

Tống Ngữ Ngưng gật đầu: "Chúng tôi là người mới, ký hợp đồng với truyền thông Vạn Thịnh là hai tám phần, sau khi mua thì đã hết tiền.

Trước khi mẹ Lam Sở Tuấn bị bệnh nặng, đã mượn tiền chị Tri Tình.”

Tống Ngữ Ngưng lại thở dài: "Nếu lúc ấy có thể gom đủ tiền thì tốt rồi, chị Tri Tình cũng sẽ không bị cho vay nặng lãi theo dõi.”

Điện thoại di động của Hạ Trừng Trừng vang lên đột ngột.

Cô cầm lên xem, là nhóm tiếp thị trả lời tin nhắn của cô, nội dung là về tư liệu của Lam Sở Tuấn.

Hạ Trừng Trừng nhìn tài liệu mà các paparazzi chia sẻ, khẽ cười:

"Anh ta nói mẹ mình xảy ra chuyện thì cô tin luôn à? "

"Ý cô là sao?" Tống Ngữ Ngưng khó hiểu hỏi.

"Nhà Lam Sở Tuấn chỉ còn ba, mẹ anh ta đã qua đời từ năm anh ta mười tuổi rồi."

Hạ Trừng Trừng gằn từng chữ:

"Cho nên anh ta lấy đâu ra người mẹ bị bệnh nặng này đây?!”
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 524



Phòng nghỉ được ngăn cách với sảnh sòng bạc bằng một bức tường, ánh đèn lờ mờ.

Phòng nghỉ cách âm không tốt, mặc dù đóng chặt cửa vẫn có thể nghe thấy tiếng chip va vào nhau trong sảnh sòng bạc, còn có tiếng các con bạc kích động la hét.

DTV

Thư Diễm thả lỏng cơ thể, nằm trên sô pha trong phòng nghỉ, cơ thể yếu đuối không xương như nước từ từ chìm xuống.

Cô ta dán sát vào sô pha, phác họa đường cong lồi lõm của cô ta.

"Cạch" một tiếng, cửa phòng nghỉ mở ra.

Một bóng đen lách mình tiến vào phòng nghỉ.

Ngón tay thon dài của anh ta nhẹ nhàng v**t v* lưng Thư Diễm, từ cổ trắng như ngọc chậm rãi trượt xuống, đi về phía trước...

Thư Diễm cảm thấy sống lưng tê dại, nhịn không được cười thành tiếng.

"Lam Sở Tuấn, đừng làm loạn!"

Người đàn ông nằm đè lên, nhẹ nhàng nâng lên, dễ dàng ôm Thư Diễm vào trong lòng.

Đôi mắt đẹp chớp chớp, giống như một con ch.ó con tủi thân, nhìn thẳng vào Thư Diễm.

"Chị ghét em sao?"

Thư Diễm sờ vào chiếc mũi cao thẳng của Lam Sở Tuấn:

"Hứa Tri Tình vừa mới đi chưa được bao lâu!

Cậu đã vội vàng leo lên như vậy sao? Không sợ làm tổn thương trái tim của chị gái kia à?"

Lam Sở Tuấn cười tủm tỉm ôm Thư Diễm:

"Làm sao Hứa Tri Tình có thể so sánh được với chị?"

Thư Diễm xấu hổ đẩy Lam Sở Tuấn ra:

"Người ta là diễn viên nổi tiếng, trông đẹp biết bao!"

Trong mắt Lam Sở Tuấn hiện lên sự chán ghét:

"Chỉ là một bà già béo phẫu thuật thẩm mỹ mà thôi!

Bất kỳ người đàn ông nào xem ảnh trước khi phẫu thuật thẩm mỹ của cô ta, đều không thể động lòng với cô ta!

Chỉ có chị Thư Diễm đẹp tự nhiên, đẹp hơn nhiều so với cô ta!"

Thư Diễm che mặt mừng thầm, không khỏi trách móc nói:

"Người ta yêu em đến c.h.ế.t đi sống lại, trả mấy chục triệu tiền nợ không chớp mắt, em lại nói cô ta như vậy!

Người ta hay nói lòng dạ đàn bà như mò kim đáy biển kim, chị thấy trái tim đàn ông mới là khó hiểu nhất!"

"Bởi vì cô ta ngốc, làm sao có thể trách em!

Loại phụ nữ thiếu tình yêu này, chỉ cần có bí kíp, không có khó khăn theo đuổi nào!"

Lam Sở Tuấn đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y Thư Diễm, ánh mắt ái muội:

"Đâu giống như chị Thư Diễm có thể chạm đến nơi sâu nhất trái tim em!"

Thư Diễm v**t v* mặt Lam Sở Tuấn, ánh mắt mơ màng, rất hưởng thụ lời ngon tiếng ngọt của anh ta.

Đột nhiên, sắc mặt cô ta thay đổi, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn, đùa giỡn hất mặt Lam Sở Tuấn ra.

"Bớt nói lời ngon tiếng ngọt với tôi đi, không phải cậu chỉ muốn đổi thêm chip và trả ít tiền thôi sao?

Lam Sở Tuấn, tôi nói cho cậu biết, tôi không phải Hứa Tri Tình mù quáng và ngu ngốc.

Vì vậy tôi sẽ không rơi vào cạm bẫy dịu dàng của cậu đâu!

Cậu nợ tiền ông chủ chúng tôi, một đồng cũng không thể thiếu!"

Lam Sở Tuấn bị nói thẳng ra trên mặt hiện lên vẻ không vui, nhưng quay đầu lại, vẫn là vẻ mặt chó con ngoan ngoãn:

"Chị là hiểu lầm em rồi! Em chỉ biết lừa loại phụ nữ béo như Hứa Tri Tình, em thật lòng với chị mà!"

Anh ta đột nhiên tới gần Thư Diễm, từ sau lưng ôm lấy cô ta:

"Dù sao ông chủ của chị không có ở đây, chị có muốn..."

Tay anh ta luồn vào trong chiếc váy ngắn ôm sát người của Thư Diễm, Thư Diễm nhịn không được nói ra một câu chửi.

Cô ta vẫn muốn từ chối Lam Sở Tuấn, nhưng tên nhóc này hiểu quá rõ, mỗi một lần ra tay đều làm cho cô ta thoải mái chìm đắm vào đó...

Trong phòng nghỉ, bầu không khí ướt át.

Sô pha lắc lư mạnh, kêu cót két, ngay cả đèn trên trần nhà cũng hơi lắc lư...



Chiều tối, hoàng hôn dần buông xuống và hòa vào đường chân trời của thành phố.

Ánh chiều tà phản chiếu từ những tòa nhà bằng kính đầy màu sắc, bóng tối của màn đêm dần hiện lên.

"Không thể nào! Sở Tuấn không thể là người như vậy được!"

Trong phòng khách, Hứa Tri Tình cầm cốc cà phê, ngón tay run lên.

Cà phê tràn ra khỏi thành cốc màu trắng, giống như vết bẩn không rửa sạch được trong tuyết trắng.

"Là thật!"

Tống Ngữ Ngưng cố gắng khuyên:

"Mẹ của Lam Sở Tuấn đã qua đời khi anh ta mười tuổi, việc mẹ bị bệnh nặng cần tiền khám bệnh đều là giả!
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 525



Chị Tri Tình, anh ta đang lừa chị!"

Hứa Tri Tình nghe vậy, cơ thể cứng đờ, m.á.u trong người như ngừng lại.

Cô ấy không tin nhìn Tống Ngữ Ngưng, trong mắt đầy vẻ không tin.

"Giám đốc Hạ, nếu cô không muốn cho tôi mượn tiền..."

Hứa Tri Tình nghiến răng:

"Cô có thể nói thẳng ra, không cần phải vu khống Sở Tuấn! Cô cũng không cần phải bịa đặt để lừa dối tôi! "

Hạ Trừng Trừng quay lưng về phía Hứa Tri Tình, đứng bên cửa sổ, nhìn hoàng hôn buông xuống.

Cô quay đầu lại, nhìn về phía Hứa Tri Tình:

"Cô Hứa, cô nghĩ tôi lừa cô, mục đích là không muốn cho cô mượn tiền sao?"

Cô khẽ cười: "Cô tự nghĩ kỹ đi, logic này có hợp lý không?"

Hứa Tri Tình không nói nên lời.

Trong tiềm thức cô ấy cảm thấy, việc không cho mượn tiền rồi vu khống Lam Sở Tuấn, chỉ là cái cớ cô ấy nghĩ ra.

Nếu Hạ Trừng Trừng không muốn cho cô ấy mượn tiền, trực tiếp nói "không có tiền" là được, không cần phải vòng vo quanh co.

DTV

Nhưng cô ấy lại cảm thấy... Lam Sở Tuấn không phải là người như vậy.

Tống Ngữ Ngưng thấy Hứa Tri Tình do dự không tin, đưa tài liệu Hạ Trừng Trừng gửi cho cô:

"Chị Tri Tình, chị xem đi.

Đây là giấy chứng tử của mẹ Lam Sở Tuấn! Bà ấy đã c.h.ế.t mười một năm trước!"

Hứa Tri Tình nhìn điện thoại di động của Tống Ngữ Ngưng, chỉ cảm thấy tờ giấy cũ ố vàng trên đó rất chói mắt.

"Hay là cô không muốn tin?" Hạ Trừng Trừng đột nhiên hỏi.

"Giấy chứng tử... có thể làm giả được!"

Hứa Tri Tình mạnh miệng nói: "Hơn nữa làm sao cô chứng minh được giấy chứng tử này là của mẹ Sở Tuấn?"

"Chị...!" Tống Ngữ Ngưng tức giận đến mức cũng không biết phải nói gì.

Lúc này, điện thoại di động của Hạ Trừng Trừng vang lên.

Hạ Trừng Trừng nhìn tin nhắn Phó Dương Vinh gửi, khóe miệng nhếch lên, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt Hứa Tri Tình:

"Cô cảm thấy giấy chứng tử là giả, nhưng đoạn video này không thể là giả được!"

Trong điện thoại là một đoạn camera giám sát, khu vực giám sát là trước cửa căn hộ của Hứa Tri Tình.

Trong video có thể thấy Lam Sở Tuấn lặng lẽ đến trước cửa căn hộ của Hứa Tri Tình, dùng chìa khóa dự phòng giấu trong tủ giày bên cạnh mở cửa.

"Đây là video quay ở trước cửa nhà đêm qua, từ lúc cô rời đi đến khi trở về chỉ có Lam Sở Tuấn tới nhà cô.

Hai chữ 'trả nợ' trên áp phích là do anh ta viết lên."

"Không thể nào! Không thể nào! "

Hứa Tri Tình lắc đầu như trống lắc, kịch liệt phủ nhận:

"Sáng nay tôi đi tìm quản lý để xin video, bọn họ rõ ràng nói video đã bị xóa!"

"Lam Sở Tuấn đã tìm người xóa video, nhưng tôi có kỹ thuật viên có thể khôi phục nó."

Hạ Trừng Trừng lạnh lùng nói:

"Không chỉ có video, trong tay tôi còn có một bản báo cáo bằng chứng."

Hạ Trừng Trừng đưa cho Hứa Tri Tình xem một bản giám định chữ viết tay.

Kết quả giám định cho thấy, chữ được viết bằng sơn đỏ trên áp phích và ghi chép ngày xưa của Lam Sở Tuấn đều cùng một người.

Hứa Tri Tình im lặng, hai vai run lên.

Trong phòng bật hệ thống sưởi ấm, nhưng Hứa Tri Tình lại cảm thấy cả người lạnh như băng, trên trán còn toát ra mồ hôi lạnh.

"Tôi không biết vì sao Lam Sở Tuấn lại tiếp cận cô."

Hạ Trừng Trừng nói:

"Nhưng ít nhất bây giờ anh ta... có mục đích không trong sáng với cô!"

Bàn tay Hứa Tri Tình cầm báo cáo giám định hạ xuống, các tờ giấy theo đó rơi xuống, tung bay rơi đầy phòng khách.

“Anh ấy... Sao anh ấy lại làm thế?"

Hốc mắt Hứa Tri Tình ướt đẫm, trong mắt như có một lớp sương mù dày đặc.

"Tại sao anh ấy lại làm như vậy..."

Cô ấy thì thầm, hoang mang lặp lại.

Hạ Trừng Trừng và Tống Ngữ Ngưng nhìn Hứa Tri Tình, lặng lẽ thở dài.

Điều khiến Hứa Tri Tình khó chịu hơn việc bị lừa mấy chục triệu là cô ấy chưa bao giờ nhìn thấu Lam Sở Tuấn.

Cô ấy nghĩ mình đã gặp chàng trai có thể chữa lành cuộc đời mình.

Nhưng ngược lại, Lam Sở Tuấn nói là vì vẻ đẹp mà hẹn hò với cô ấy và người bạn cùng bàn chế giễu cô ấy là "con lợn béo chết" đều giống nhau.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 526



Hốc mắt Hứa Tri Tình rất đỏ, làm nổi bật gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô ấy, càng lúc càng rõ ràng.

"Tại sao?"

Hứa Tri Tình không nhịn được hỏi.

Cô ấy nhìn Tống Ngữ Ngưng, hai mắt đẫm nước mắt nhưng không chịu rơi xuống:

"Do chị không xứng sao?"

Cảnh tỏ tình đêm đó năm lớp mười hai lại hiện lên trong trí nhớ của Hứa Tri Tình, giọng điệu giễu cợt đầy ác ý, còn có câu chế nhạo của bạn cùng bàn "Mày không xứng".

"Chị Tri Tình, chị đâu cần phải quan tâm những người đàn ông kia nghĩ gì về chị?"

Tống Ngữ Ngưng đau lòng: "Chị xinh gái lại diễn tốt, chị không thua kém bất cứ ai!"

Nhưng Hứa Tri Tình lại lắc đầu, liên tục lắc đầu, sau đó vùi đầu vào đầu gối.

Đối với một số người, họ tin vào chính mình, cho dù bị chỉ trích họ vẫn có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng để đối mặt với những thất bại đó.

Bọn họ tự tin, mà sự tự tin này đến từ sự mạnh mẽ của bản thân, không phải đạt được từ thế giới bên ngoài.

Nhưng đối với một số người, từ khi họ còn nhỏ đã bị phủ định.

Cho dù bạn nói với cô ấy, bạn đang rất tốt, kỹ năng diễn xuất của bạn tốt, bạn đang làm rất tốt.

Nhưng những lời khen ngợi mơ hồ mờ nhạt này lại không thể bén rễ trong lòng cô ấy, cô ấy vẫn sẽ sống trong những lời phủ định của người khác.

Không phải tất cả mọi người đều đủ mạnh mẽ.

Cũng không phải tất cả mọi người phải mạnh mẽ.

Hứa Tri Tình vùi đầu vào đầu gối, khóc nức nở.

Không biết cô ấy đã khóc bao lâu, bên ngoài cửa sổ tòa nhà đã bao phủ bởi đêm đen, đèn neon nối tiếp nhau sáng lên, chiếu sáng thành phố không ngủ này.

Điện thoại di động của Hứa Tri Tình đột nhiên vang lên, người gửi là "Lam Sở Tuấn".

DTV

Hứa Tri Tình ngẩn ra, lập tức cầu cứu nhìn về phía Hạ Trừng Trừng.

Ánh mắt kia rõ ràng là đang nói: "Tôi nên làm gì bây giờ?"

Hạ Trừng Trừng: "Trước tiên cô xem anh ta gửi cái gì."

Hứa Tri Tình rụt rè mở điện thoại ra, trong điện thoại là một đoạn video.

Mà nội dung video là cảnh Lam Sở Tuấn cuộn mình trong phòng chứa đồ cũ nát của sòng bạc, cả người đầy thương tích, đau đớn ngã xuống đất!

Tống Ngữ Ngưng nhướng mày:

"Anh ta lại diễn khổ nhục kế đúng không?

Tại sao những kẻ cho vay nặng lãi không đánh c.h.ế.t tên cặn bã này đi!"

Hạ Trừng Trừng cũng liếc xem video.

Trong video, da thịt của Lam Sở Tuấn bị rách ra, trên người dính đầy bùn và máu, trông rất đáng sợ. Ít nhất là nhìn qua video, nó không giống như giả vờ.

Có vẻ như để khiến Hứa Tri Tình sợ hãi, bọn họ cũng có đầu tư.

Hốc mắt Hứa Tri Tình vẫn đỏ, ánh mắt phức tạp.

Cô ấy không chỉ đau lòng khó có thể từ bỏ, mà phần lớn vẫn là không cam tâm và cùng tủi thân.

Điện thoại đột nhiên vang lên, là cuộc gọi WeChat.

Hứa Tri Tình sợ hãi, lại ngẩng đầu nhìn Hạ Trừng Trừng.

"Nghe đi!" Hạ Trừng Trừng nói:

"Dù sao cô cũng biết sự thật rồi, còn sợ bọn họ sao?"

"Đúng đúng đúng!" Tống Ngữ Ngưng liên tục gật đầu:

"Bọn họ mở sòng bạc còn cho vay nặng lãi, đe dọa tống tiền chúng ta! Người nên sợ là họ!"

Hứa Tri Tình như nhận được sự cổ vũ, hít sâu, nhấn kết nối và bật loa ngoài.

Đầu bên kia là giọng nói của một người phụ nữ, trong giọng nói lộ ra sự mê hoặc và quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành:

"Cô Hứa, cô đã gom đủ mười triệu tiền nợ chưa? Nếu không trả tiền để chuộc người, tôi sợ là cô sẽ không thể thấy chó con của cô nữa!"

"Nếu tôi không trả tiền..."

Hứa Tri Tình to gan hỏi: "Cô... Cô định làm gì Sở Tuấn?"

"Không trả tiền?"

Đột nhiên giọng nói của Thư Diễm trở nên lạnh như băng, giống như d.a.o lạnh trong mùa đông:

"Cô Hứa, cô có thể không biết quy tắc sòng bạc của chúng tôi, nợ tiền trả tiền, đạo lý hiển nhiên!

Nếu không trả tiền, vậy chúng tôi chỉ có thể đánh gãy một chân của anh Lam để trả nợ!"

"Thật đáng tiếc! Anh Lam là một thần tượng, phải không?
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 527



Nếu đôi chân thon dài như vậy không còn, sau này làm sao nhảy được nữa!"

"Cô, thật sự sẽ đánh gãy chân anh ta?" Hứa Tri Tình không tin hỏi lại.

Thư Diễm có vẻ hơi cáu kỉnh:

"Cô Hứa, cô không nên khiêu chiến tính kiên nhẫn của tôi! Chúng tôi nói được làm được!"

"À..."

Trên mặt Hứa Tri Tình hiếm thấy lộ ra vẻ hưng phấn, cô ấy thở dài, sau đó quả quyết nói:

"Vậy cô đánh gãy đi! Nếu một chân không đủ, thì đánh gãy cả hai chân đi!"

Hứa Tri Tình nói thêm:

"Nếu chân không đủ thì bẽ gãy tay cũng được! Chỉ cần bên cô vui là được! Đừng lo lắng cho tôi!"

Thư Diễm: "...?"

Thư Diễm trở nên khẩn trương: "Cô Hứa, cô nói vậy là có ý gì?"

Hứa Tri Tình cố ý không trả lời, để Thư Diễm chờ trong im lặng.

Cô ấy im lặng đến khi bên kia sắp tức giận, Hứa Tri Tình mới chậm rãi nói:

DTV

"Cô Thư, Lam Sở Tuấn có ở bên cạnh cô không?"

Thư Diễm cứng người.

Cùng lúc đó, Lam Sở Tuấn đang ôm Thư Diễm, triền miên hôn cô ta cũng cứng người.

"Lam Sở Tuấn, anh nghe cho kỹ!"

Hứa Tri Tình nổi giận, giọng nói cũng nghiêm hơn, quát to:

"Đồ mặt dày, dơ bẩn, dối trá!

Tôi đã biết bộ mặt thật của anh, bắt đầu từ ngày hôm nay, anh không đòi được một xu từ tôi đâu!"

"Họ muốn đánh gãy chân anh để đe dọa tôi phải không?

Vậy thì đánh đi! Tốt nhất là đánh gãy hết tay chân của anh đi!

Tôi sẽ không ngu ngốc giúp anh nữa, tôi sẽ đòi lại tất cả số tiền đã cho anh vay! Đồ cặn bã! Cút!"

Điện thoại đột nhiên bị tắt.

Ngực Hứa Tri Tình phập phồng, vẫn chìm trong cảm xúc tức giận chưa hồi phục được.

Bên cạnh, Hạ Trừng Trừng và Tống Ngữ Ngưng đứng xem toàn bộ hành trình, kinh ngạc sững sờ.

Các cô còn tưởng rằng Hứa Tri Tình sẽ khóc không dám nghe điện thoại, không ngờ lại trở nên mạnh mẽ như vậy! Nhất là cảnh vừa rồi cô ấy cúp điện thoại, vô cùng xinh gái!

Hai người lặng lẽ giơ ngón tay cái lên: Chị Tình, đỉnh lắm!

Nhưng dũng khí và sự tức giận của Hứa Tri Tình chỉ duy trì được ba phút.

Sau khi tắt máy, cô ấy lại giống như một con ốc sên rụt rè, vẻ mặt buồn bã, lại vùi đầu vào đầu gối.

Hạ Trừng Trừng:???

Tống Ngữ Ngưng:???

Hạ Trừng Trừng khó hiểu:

"Cô Hứa, không phải vừa rồi cô rất mạnh mẽ sao? Có chuyện gì với cô vậy?"

"Đó là diễn thôi!"

Hứa Tri Tình lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, khóc lóc thảm thiết:

"Diễn thôi, sao không buồn được? Hu hu hu... Người phụ nữ vừa rồi thật đáng sợ!

Cô ấy nói đánh gãy tay gãy chân! Đây là mơ, phải không?

Vừa rồi tôi quá hung dữ! Họ sẽ không đến tìm tôi để trả thù chứ?

Hu hu hu. thật đáng sợ !

"Hãy để tôi khóc thêm một phút nữa! Sợ thêm một phút nữa! Hu hu hu..."

Hạ Trừng Trừng: "..."

Tống Ngữ Ngưng: "..."

Cô ấy nói rất đáng sợ.

Nhưng vừa rồi câu đáng gãy tay chân trong điện thoại rõ ràng là cô nói mà!



Ở sòng bạc bên thành phố điện tử.

Lam Sở Tuấn hoảng hốt, hoàn toàn hoảng loạn.

Hứa Tri Tình biết, cô ấy biết hết!

Anh ta đã dành rất nhiều công sức cho cô ấy, ba năm trước anh ta bắt đầu tiếp cận cô ấy, lấy được lòng tin của cô ấy. Không ngờ chưa được hưởng thụ thành quả chiến thắng, lại bị Hứa Tri Tình phát hiện!

Trong ba năm này, Lam Sở Tuấn đã tiếp xúc với rất nhiều phụ nữ.

Có người là những cô bé ngây thơ; có người là quý bà trung niên cô đơn; còn có một số trạch nữ cách biệt với thế giới... Điểm chung của họ là: thiếu tình yêu và giàu có.

Trong đó, người giàu nhất, hoặc là nói là sẵn sàng chi tiền cho Lam Sở Tuấn nhất là Hứa Tri Tình.

Ao cá của Lam Sở Tuấn rất lớn, mà Hứa Tri Tình là con cá béo nhất trong đó.

Để phục vụ Hứa Tri Tình tốt hơn, Lam Sở Tuấn còn thả một số con cá đi!

Hiện tại là thời kỳ Hứa Tri Tình thăng tiến!

Chỉ cần giữ chặt Hứa Tri Tình, dựa vào danh tiếng lưu lượng tiểu hoa đán, chắc chắn có thể bảo đảm cho Lam Sở Tuấn được ăn no mặc ấm trong tương lai!

Muốn đánh bạc thì đánh bạc!

Nhưng Lam Sở Tuấn không ngờ Hứa Tri Tình lại phát hiện ra kế hoạch của anh ta! Tại sao đột nhiên cô ấy nhận ra anh ta đang nói dối cô?

"Thay vì suy xem làm sao Hứa Tri Tình biết sự thật, cậu nên nghĩ cách trả tiền đi!"
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 528



Thư Diễm đứng lên, nhanh chóng mặc xong váy ngắn bó sát màu đỏ, mặc quần tất lưới vào:

"Cậu vẫn nợ ông chủ mười triệu đấy! Nếu cậu không trả tiền, ông ấy sẽ đánh gãy chân chó của cậu!"

Lam Sở Tuấn thích đánh bạc, anh ta nợ sòng bạc rất nhiều tiền.

Trước đây anh ta chỉ đánh bạc từ mấy trăm nghìn đến mấy triệu, nhưng khi sự nghiệp của Hứa Tri Tình thăng tiến, số tiền đánh bạc của anh ta cũng lớn hơn, thường là mấy chục triệu chip.

Hàng chục triệu, đó là con số rất lớn.

Những người nợ sòng bạc mấy chục triệu còn có thể sống sót sao?

Ông chủ cho vay nặng lãi của Thư Diễm nhất định sẽ g.i.ế.c anh ta!

Lam Sở Tuấn cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, "Bùm" quỳ gối trước mặt Thư Diễm:

DTV

"Chị Thư Diễm, chị cứu em với! Chị thích em như vậy, chị sẽ không nỡ để ông chủ đánh c.h.ế.t em, phải không?"

"Tôi không nỡ rời xa cậu!"

Thư Diễm vỗ vỗ khuôn mặt đẹp trai của Lam Sở Tuấn:

"Nhưng tôi càng quý trọng mạng của mình!

Tôi chỉ phụ trách quản lý sòng bạc, tôi không lớn quyền đến mức có thể bảo vệ cậu!

Hơn nữa, chúng ta chỉ quan hệ thể xác, cậu đừng nói chúng ta thân thiết thế nào!"

"Chị Thư Diễm!"

Lam Sở Tuấn hoàn toàn hoảng loạn, gần đây anh ta có con cá béo như Hứa Tri Tình, nên sắp quên những ngày tháng bị đánh đập dã man vì nợ tiền đánh bạc.

Vừa nghĩ đến ngày tháng kia, Lam Sở Tuấn sợ hãi:

"Sẽ có cách! Nhất định sẽ có cách, em sẽ khiến Hứa Tri Tình trả tiền cho em!

Em có thể bắt người phụ nữ béo đó trả tiền cho em! Chị Thư Diễm, chị đừng bỏ em!"

Tay Thư Diễm đang kéo vòng cổ dừng lại, mắt hồ ly nhìn Lam Sở Tuấn từ trên xuống dưới:

"Cậu có cách gì?"

Lam Sở Tuấn đảo mắt:

"Ông chủ của chị thích nữ minh tinh đúng không?

Hứa Tri Tình là nữ minh tinh! Là một lưu lượng tiểu hoa đán!

Mặc dù trước đây là một bà béo, nhưng bây giờ cô ta đẹp hơn rồi!

Chị nói xem, em dùng Hứa Tri Tình đổi mười triệu với ông chủ, thế nào?”

"Hứa Tri Tình có đồng ý không?" Thư Diễm khó hiểu.

"Không đồng ý cũng phải đồng ý!"

Ánh mắt Lam Sở Tuấn tàn nhẫn:

"Em đã ở bên cô ta ba năm, em có rất nhiều video quay cảnh cô ta l*m t*nh!

Bây giờ cô ta đang trong giai đoạn thăng tiến! "Tiên Quyết" lại sắp lên sóng, cô ta không dám dính vào những tin xấu này!"

Từ sau khi chuyện phó đạo diễn "Tiên Quyết" m** d*m được đưa ra ánh sáng, đoàn làm phim rất coi trọng vấn đề tính cách và nhân phẩm của diễn viên.

Tất cả các diễn viên vào đoàn đều ký hợp đồng bổ sung: Nếu tin xấu lộ ra trong khoảng thời gian trước và sau khi bộ phim phát hành, họ phải bồi thường tổn thất rất lớn cho đoàn làm phim!

Hứa Tri Tình là diễn viên chính của "Tiên Quyết", cô ấy không thể bồi thường được số tiền phạt vi phạm hợp đồng này.

Đối mặt với khoản nợ khổng lồ, Hứa Tri Tình chỉ có thể nhận thua! Đừng nói là yêu cầu cô ấy đi tiếp một ông chủ, thậm chí một trăm ông chủ, cô ấy cũng phải đồng ý!

Nghĩ tới đây, Lam Sở Tuấn đắc ý nở nụ cười.

Hứa Tri Tình cho rằng cô tỉnh ngộ là có thể thoát khỏi sao?

Không đời nào!

"Lam Sở Tuấn, cậu thật tàn nhẫn!"

Thư Diễm khoanh tay nhìn Lam Sở Tuấn, đôi mắt hồ ly có vẻ như thưởng thức, nhưng nhiều hơn là sự khinh bỉ:

"Cách này của cậu không tệ, nhưng cho dù là nữ minh tinh xinh đẹp đến đâu, không phải một đêm mười triệu quá đắt sao?

Cậu coi ông chủ chúng tôi là kẻ ngốc sao?"

"Một đêm của Hứa Tri Tình không đủ, nhưng ngủ thêm mấy đêm, không phải là có thể kiếm đủ sao!"

Lam Sở Tuấn gian xảo nói:

"Dù sao em cũng biết nhược điểm của cô ta, cô ta không thể trốn thoát!"



Mặt trời mọc và mặt trăng lặn, thủy triều lên và xuống.

Hứa Tri Tình không biết mình ngủ bao lâu, chỉ cảm thấy đầu óc mơ màng, chân tay đau nhức, rất khó chịu.

Có âm thanh lạ trong phòng.

Giống như tiếng hai người triền miên, lại giống như tiếng cầu xin tha thứ, ồn ào đến mức Hứa Tri Tình không thể ngủ yên.

Cô mơ màng mở mắt ra, cố gắng đứng lên.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 529



Đêm qua cô tiễn Hạ Trừng Trừng và Tống Ngữ Ngưng đi, thay một bộ đồ thể thao chạy bộ xung quanh khu dân cư.

Cô vẫn có thói quen chạy đêm, nếu như không vào đoàn hoặc thông báo, mỗi đêm cô đều chạy vài vòng quanh khu dân cư.

Với cô chạy bộ không chỉ để giữ dáng, mà còn có thể tận dụng thời gian chạy bộ để giải tỏa những suy nghĩ lộn xộn trong đầu.

Tối hôm qua khi Hứa Tri Tình chạy đến vòng thứ ba, phía sau đột nhiên xuất hiện một bóng đen, một cây nhựa đánh cô ngất xỉu.

Hứa Tri Tình lắc đầu, nhìn căn phòng xa lạ trước mắt.

Ga trải giường màu trắng, trong phòng được sắp xếp gọn gàng, trên điện thoại bàn bên cạnh tủ đầu giường, có thể nhìn thấy rõ "Khách sạn Platinum".

Khách sạn Platinum? Tại sao cô lại ở trong khách sạn?

Hứa Tri Tình loạng choạng, mặc áo khoác đi ra ngoài. Cô bước ra phòng khách, thấy ti vi trong phòng khách đang phát một video.

Máy quay của video bị rung, hình ảnh cũng mờ giống như quay lén.

Hứa Tri Tình cảm thấy âm thanh trong video rất quen, theo bản năng đi đến, mơ hồ có thể nhìn thấy trong video có một đôi tình nhân trẻ, đang làm chuyện h**n ** đơn giản nhất thế gian.

Khi nội dung hình ảnh tiếp tục, gương mặt cô gái trong video cũng hiện ra trước mặt Hứa Tri Tình.

Nước mắt Hứa Tri Tình vô thức chảy xuống, nghe cô gái kia kêu vừa đau đớn vừa sung sướng.

Cô cảm thấy như bị bóp cổ không thở được, m.á.u toàn thân từ đầu ngón tay đến tim lạnh dần đi.

Trong hình, cô gái không mảnh vải che thân, tr*n tr**ng, không hề che giấu xuất hiện trước mắt.

Đó là cô, cô gái trong video là cô.

DTV

Lúc này, người đàn ông vẫn ngồi trên sô pha quay lưng về phía Hứa Tri Tình đứng lên.

Anh ta mặc một bộ vest chỉnh tề, khuôn mặt đẹp trai, trông giống người hơn so với khi khỏa thân trong video.

Nhưng về bản chất, anh ta chỉ là một tên cầm thú ăn mặc chỉnh tề.

Lam Sở Tuấn nhìn Hứa Tri Tình, cười mỉa mai: "Tri Tình, không ngờ nhanh như vậy... chúng ta lại gặp nhau!"

Hứa Tri Tình hoảng sợ nhìn Lam Sở Tuấn, theo bản năng lui về sau hai bước.

"Anh, anh muốn làm gì?!"

"Không làm gì cả."

Lam Sở Tuấn thản nhiên rút USB cắm ở TV ra:

"Tôi chỉ muốn nhờ cô làm giúp tôi vài chuyện, chỉ cần làm xong, tôi hứa sẽ không ai nhìn thấy video của cô."

"Nhưng nếu không làm xong."

Lam Sở Tuấn cười gian xảo, như có một con rắn độc đang chiếm giữ trong đôi mắt nai xinh đẹp, sẽ bò bất cứ lúc nào:

"Tôi không dám chắc, video này có thể bị người khác nhìn thấy hay không!"

Nước mắt Hứa Tri Tình trào ra, cô nghiến răng nghiến lợi nói:

"Anh đừng hòng uy h.i.ế.p tôi! Nếu anh dám tung video này ra, tôi, tôi sẽ đến sở cảnh sát để kiện anh!"

Lam Sở Tuấn nghe vậy, ánh mắt như đông cứng lại:

"Cô có thể thử! Nhưng đến lúc đó, không biết là cảnh sát đến bắt tôi trước, hay là đoàn làm phim "Tiên Quyết" sẽ đòi cô tiền tổn thất scandal?"

Hứa Tri Tình kinh ngạc.

Doanh thu phòng vé của "Tiên Quyết" dự đoán là ba tỷ.

Nếu vì lý do của cô mà không được phát hành ... Cô không thể bồi thường khoản tổn thất này nổi!

Chân Hứa Tri Tình mềm nhũn, quỳ xuống đất.

Lam Sở Tuấn rất hài lòng khi thấy dáng vẻ hoảng sợ của cô.

Anh ta đi tới bên cạnh Hứa Tri Tình, vỗ bả vai cô.

"Tri Tình, nghĩ kỹ đi, đừng để tôi thất vọng!"

Nói xong, Lam Sở Tuấn rời khỏi phòng. Chỉ còn lại Hứa Tri Tình vẫn quỳ trên mặt đất, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Sau khi rời khỏi phòng, Lam Sở Tuấn gọi điện thoại cho Thư Diễm, đầu kia là giọng nói gợi cảm lười biếng của cô ta:

"Đã sắp xếp xong chưa? Ông chủ sắp đến, đừng để xảy ra chuyện gì."

Lam Sở Tuấn cười: "Yên tâm, Hứa Tri Tình là người hiểu chuyện, cô ta biết nên chọn như thế nào."



Sảnh chờ của Khách sạn Platinum.

Vào ban đêm, khách sạn tráng lệ yên tĩnh.

Một cô gái trẻ đeo khẩu trang đứng ở quầy lễ tân, liên tục hỏi thăm thông tin của khách hàng với quản lý Dương ở quầy lễ tân.

"Ông chỉ cần nói cho tôi biết Hứa Tri Tình ở phòng nào?

Không được sao? Tôi là em gái cô ấy, Tống Ngữ Ngưng!

Tôi không phải là người hâm mộ bất hợp pháp!"

Tống Ngữ Ngưng nói xong còn kéo khẩu trang của mình xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp của cô ấy.
 
Back
Top Bottom