Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 490



Lư Thư Nhã vẫn ở bên cạnh Phạm lão phu nhân, thấy Hàn Gia Lâm đến mới kéo anh ta sang một bên, nhỏ giọng hỏi:

"Hôm nay là buổi tiệc mừng thọ của bà dì con, sao con lại tới trễ như vậy?" (chắc tác viết sai rồi, phải là bà dì)

Sắc mặt Hàn Gia Lâm rất nặng nề:

"Công ty xảy ra chút chuyện."

Trong kế hoạch của Hàn Gia Lâm, anh ta đã có thể có mặt ngay từ đầu của buổi tiệc mừng thọ, không chỉ vì chúc thọ Phạm lão phu nhân mà còn vì gặp Hạ Trừng Trừng.

Lại không ngờ tới, anh ta vừa định xuất phát, mạng của công ty lại bị hacker không rõ công kích, Hàn Gia Lâm không thể không ở lại.

Những hacker kia giống như đang đùa giỡn, không công kích vào điểm bí cơ mật của tập đoàn Hàn thị, chỉ là không ngừng công phá tường lửa an ninh mạng của tập đoàn Hàn thị, đùa giỡn với bọn họ giống như chọc khỉ.

Hành động như vậy không khỏi khiến cho Hàn Gia Lâm nhớ tới nhóm ở Nam Phi.

Công ty Nam Phi cũng không xảy ra vấn đề gì lớn, nói là để Hàn Gia Lâm đi xử lý khủng hoảng của công ty, Hàn Gia Lâm càng cảm thấy đối phương muốn giữ mình lại.

Lần này cũng vậy.

Cuối cùng đã phát hiện ra cuộc khủng hoảng của công ty Nam Phi là do một số mối quan hệ với tập đoàn Tạ thị.

Chẳng lẽ lần này... Cũng là Tạ Tri Hành giở trò mờ ám? Chính là không muốn để cho anh ta gặp Hạ Trừng Trừng?

Hàn Gia Lâm không khỏi siết chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

Tạ Tri Hành là tên khốn kiếp!

Hạ Trừng Trừng... Chỉ có thể là của anh ta!

Ỏ bên kia, Phạm lão phu nhân thấy sắc trời đã tối, vì thế nói với Hàn lão phu nhân:

"Chị họ, thời gian cũng không còn sớm, tôi biết trong nhà chị còn có người mang thai, chị nên nhanh chóng trở về đi! "

Hàn lão phu nhân cũng có hơi mệt mỏi, hơn nữa nhà cũ quả thật còn một Mạnh Hân cần lo lắng, vì thế cũng gật đầu, rồi nói câu tạm biệt với Phạm lão phu nhân.

Nhà cũ Hàn gia yên tĩnh đến cực điểm.

Bình thường vào lúc này, cho dù không có chủ nhân ở nhà, thì người giúp việc vẫn luôn ở đây, phòng khách luôn sáng lên một hai ngọn đèn nhỏ, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng bước chân của người giúp việc.

Nhưng hôm nay, ngôi nhà cũ Hàn gia lại chỉ còn một mảnh yên tĩnh, một người cũng không có.

Một chiếc xe ô tô đi vào, dừng lại ở cửa nhà họ Hàn.

Diệp Lưu Phượng đeo khẩu trang, trên đầu còn đeo khăn trùm đầu màu đen, lén lút từ trên xe đi xuống.

Bà ta đi ngang qua phòng khách, nhìn thấy những người hầu của Hàn lão phu nhân.

Tất cả họ đều nằm trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.

Diệp Lưu Phượng đi dọc theo đường lên lầu hai, gõ cửa.

DTV

Diệp Thi Văn ở trong phòng, thấp thỏm không thôi, nghe thấy tiếng gõ cửa, vội vàng mở cửa.

"Mẹ!"

Trong mắt Diệp Thi Văn lộ ra vẻ hoảng hốt:

"Con, con dùng thuốc mẹ cho làm đám người làm ngất hết, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện chứ! "

"Con bé ngốc!"

Diệp Lưu Phượng an ủi Diệp Thi Văn:

"Cũng chỉ là một chút khói thuốc mê, không c.h.ế.t được người, không bao lâu nữa bọn họ sẽ tỉnh lại!

Nhân dịp bọn người Hàn lão phu nhân không có ở đây, chúng ta nhanh chóng đưa Mạnh Hân đi!"

Giờ phút này, Mạnh Hân đang nằm trên giường.

Bởi vì hít phải ít khói, ý thức của cô ta mơ hồ, dường như đang nửa mê nửa tỉnh.

Diệp Thi Văn không dám dùng quá nhiều thuốc mê cho Mạnh Hân, dù sao trong bụng còn mang theo cốt nhục của cô ta, dùng nhiều thuốc mê, ảnh hưởng đến con cô ta thì phải làm sao?

Nửa tháng trước, Diệp Lưu Phượng và Diệp Thi Văn bắt đầu bắt tay vào kế hoạch cướp lấy Mạnh Hân.

Bây giờ, chỉ có đứa nhỏ trong bụng Mạnh Hân mới có thể giúp Diệp Thi Văn lật ngược thế cờ.

Hàn lão phu nhân và Lư Thư Nhã cực kỳ coi trọng đứa nhỏ này, chỉ cần còn đứa con này, Diệp Thi Văn sẽ có một ngày trở mình!

Vì vậy, tuyệt đối không thể để Mạnh Hân rơi vào trong tay Hàn lão phu nhân, nhất định cô ta phải mang Mạnh Hân rời đi!

Hôm nay, Hàn lão phu nhân và Lư Thư Nhã đều đi tham gia tiệc của Phạm lão phu nhân, trong nhà chỉ có mấy người giúp việc, đây là cơ hội tốt nhất của Diệp Thi Văn!
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 491



Hai người Diệp Lưu Phượng và Diệp Thi Văn dùng dây thừng trói tay Mạnh Hân lại, còn nhét một miếng vải bông vào miệng của cô ta, sau đó mới đỡ Mạnh Hân nửa mê nửa tỉnh, đi bộ xuống dưới lầu.

May mắn người giúp việc trong nhà đều hôn mê, hai người đi một đường rất thuận lợi không trở ngại, đưa Mạnh Hân lên chiếc xe do Diệp Lưu Phượng lái đến.

Trong lúc đó.

Phạm Tư Hàng đang chật vật trèo tường trốn vào trong nhà cũ Hàn gia.

Vòng vây của cảnh sát càng ngày càng nhỏ, vốn dĩ anh ta trốn không thoát, cũng không dám trở về nhà cũ Phạm gia.

Vì thế nhân dịp đêm tối, trèo tường trốn vào nhà cũ Hàn gia.

Hàn lão phu nhân nói như thế nào cũng là bà bác của anh ta, không đến mức tố cáo anh ta chứ?

Nếu bà ấy có thể cho anh ta một chiếc xe để trốn thoát thì quá tốt!

Trước mắt đột nhiên có đèn xe sáng lên.

Hàn lão phu nhân trở về?

Còn có một chiếc xe nữa?

Phạm Tư Hàng vô cùng vui mừng kinh ngạc, cảnh sát còn chưa tìm được nhà cũ Hàn gia, chỉ cần anh ta lái xe chạy trốn sẽ không cần phải ngồi tù!

Phạm Tư Hành lập tức xông lên, muốn đòi xe với Hàn lão phu nhân.

Không ngờ hai người trước mặt lại là Diệp Thi Văn và Diệp Lưu Phượng!

Phạm Tư Hàng kinh hãi, nhìn lướt qua Mạnh Hân đang hôn mê ở ghế sau:

"Các ngươi muốn bắt Mạnh Hân đi sao?"

Không đợi Diệp Thi Văn trả lời, đột nhiên, có một ánh sáng chiếu tới, đối diện truyền đến giọng nói của cảnh sát.

"Đội trưởng Triệu! Phạm Tư Hàng đang ở đây! "

"Mau đuổi theo!"

Phạm Tư Hàng hoảng sợ!

Không kịp giải thích, anh ta xông lên xe, trực tiếp đá Diệp Lưu Phượng và Diệp Thi Văn trên xe xuống!

Anh ta phải trốn thoát, không thể để cảnh sát bắt được!

Diệp Thi Văn nhìn thấy Mạnh Hân vẫn còn ở ghế sau, trong lòng bối rối không thôi.

Nếu như không có Mạnh Hân cô ta phải trở mình như thế nào đây!

Trong nháy mắt đó, Diệp Thi Văn lấy hết can đảm, nhân dịp Phạm Tư Hàng đang lui xe, chui vào cửa sau!

Cô ta muốn đưa Mạnh Hân xuống xe!

"Diệp Thi Văn? Cô điên rồi à?

Cô mau xuống xe cho ông!"

Phạm Tư Hàng gào lên: "Đừng cản đường ông!"

"Không!"

Diệp Thi Văn cũng hét lên: "Tôi sẽ không để anh mang đứa con của tôi đi đâu hết! Không đời nào!"

Diệp Thi Văn kéo Mạnh Hân, muốn dẫn Mạnh Hân xuống xe.

Mà Phạm Tư Hàng nhìn chằm chằm phía trước, cảnh sát đã đuổi tới!

DTV

Không còn kịp nữa rồi! Phạm Tư Hàng đánh vô lăng, đạp ga điên cuồng, lao ra ngoài!

Cửa xe ở ghế sau vẫn còn mở, do quán tính, Mạnh Hân và Diệp Thi Văn đã bị văng ra khỏi xe!

Hai người ngã xuống đất, lăn xa vài mét.

Mà xe của Phạm Tư Hàng đ.â.m thẳng tới, muốn lao ra khỏi vòng vây.

Trong cảnh hỗn loạn ấy, những chiếc xe cảnh sát như tường xe chặn Phạm Tư Hàng lại, tốc độ của Phạm Tư Hàng lại không đủ nhanh, cuối cùng vẫn bị xe cảnh sát ngăn lại!

Phạm Tư Hàng muốn chạy trốn, nhưng trong nháy mắt đã bị cảnh sát kín, đè chặt anh ta xuống!

"Không được nhúc nhích!"

Còng tay bạc khống chế Phạm Tư Hàng lại, không bao lâu sau, Phạm Tư Hàng đã bị cảnh sát Triệu dẫm lên xe cảnh sát, không thể dãy dụa được nữa.

Khuôn mặt của anh ta dán chặt vào nắp ca-pô có hơi biến dạng. Mà trong mắt anh ta, chỉ còn lại sự tuyệt vọng.

Xong rồi, xong rồi...

Đại đội cảnh sát hình sự vì bắt được phạm nhân nên vui mừng khôn xiết, trong sân nhà cũ, đột nhiên truyền đến tiếng kêu cứu của hai người phụ nữ.

Cảnh sát xông vào trong sân, nhìn thấy Diệp Lưu Phượng và Diệp Thi Văn luống cuống tay chân.

Còn có Mạnh Hân, giờ phút này nằm trên mặt đất, gối đầu lên đùi của Diệp Thi Văn.

Cô ta nhắm nghiền mắt và chìm vào hôn mê đau đớn.

Mà miệng của cô ta, đang không ngừng chảy ra m.á.u tươi khiến ai nhìn thấy cũng giật mình...

Lúc Phạm Tư Hàng bị bắt, xe của lão phu nhân nhà họ Hàn cũng tình cờ vừa đến trước cửa nhà cũ của nhà họ Hàn.

Vì có hơn mười chiếc xe cảnh sát chặn trước cửa nên người nhà họ Hàn chỉ có thể xuống xe đi bộ vào trong.

Nhưng vừa vào cửa, đã thấy Mạnh Hân nằm trên mặt đất, còn có m.á.u chảy ra từ miệng cô ấy.

Ánh mắt Hàn lão phu nhân sững sờ trong giây lát, da thịt già nua trên mặt đều run lên vì hình ảnh này gây k*ch th*ch quá lớn, bà trực tiếp ngất đi.

"Bà ơi!"

“Mẹ ơi!"

Trước cửa nhà cũ nhà họ Hàn trở thành một mớ hỗn loạn.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 492



Xe cứu thương mà cảnh sát Đinh gọi, tới vừa kịp lúc, nhân viên cấp cứu vội vàng xuống xe, hai người chạy tới thở oxy cho Hàn lão phu nhân, hai người còn lại chạy đến cấp cứu cho Mạnh Hân.

Sắc mặt của Diệp Thi Văn rất chật vật, khuôn mặt vốn xinh đẹp trắng trẻo bây giờ đã phủ đầy bụi bặm.

Cô ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nhân viên cấp cứu, rưng rưng nước mắt.

"Làm ơn! Hãy cứu con tôi đi! Làm ơn hãy cứu con tôi! "

Lư Thư Nhã nghe được sự tình từ cảnh sát, khi nghe chuyện này, bà ta tức giận đến mức giơ tay tát vào mặt Diệp Thi Văn một cái!

DTV

"Cô đúng là con tiện nhân! Nếu như Mạnh Hân xảy ra chuyện thì phải làm sao?

Lúc trước đúng là tôi không nên tin mấy lời nói nhảm của cô, để cô ở lại bên cạnh Mạnh Hân!

Đây chính là cháu đích tôn của nhà họ Hàn chúng tôi! Là huyết mạch của nhà họ Hàn chúng tôi! "

Hàn Gia Lâm đỡ Hàn lão phu nhân đang hôn mê, không nhìn Diệp Thi Văn dù chỉ một lần, quay đầu hỏi bác sĩ cấp cứu bên cạnh:

"Bác sĩ, con tôi thế nào rồi? "

Bác sĩ cấp cứu không biết lục đục trong nội bộ nhà họ Hàn, nhíu mày, ngữ khí không khách khí, nói:

“Rốt cuộc là người nhà các người bị cái gì vậy?! Rõ ràng là tình trạng của sản phụ nguy hiểm hơn, sao không ai thèm quan tâm đến sản phụ vậy? "

Người nhà họ Hàn ở đây đều cứng đờ.

Sắc mặt Hàn Gia Lâm u ám, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói:

"Đương nhiên chúng tôi có quan tâm sản phụ, người mẹ và đứa nhỏ đều rất quan trọng, nhất định phải cứu được cả hai người bọn họ! "

Lời này cũng không có xua tan cơn giận của bác sĩ cấp cứu, chỉ càng thêm khinh thường "hừ" một tiếng, tiếp tục cấp cứu cho Mạnh Hân.

Tại hiện trường, có rất nhiều phóng viên và paparazzi, vốn muốn ghi lại cảnh độc quyền Phạm Tư Hàng bị cảnh sát bắt giữ, nhưng nhìn thấy cảnh tượng m.á.u me của người mẹ đang mang thai của nhà họ Hàn... Việc Phạm Tư Hàng bị bắt đã được định đoạt trước, lẽ nào có ân oán hào môn cẩu huyết?

Các phóng viên và paparazzi lập tức thay đổi chiến lược, chĩa ống kính buổi phát sóng trực tiếp về phía Hàn Gia Lâm.

Khán giả trong buổi buổi phát sóng trực tiếp nghe được cuộc nói chuyện giữa Hàn Gia Lâm và bác sĩ cấp cứu, đều rất tức giận.

[Vừa rồi tôi còn định nói, thật sự là Diệp Thi Văn tạo nghiệt không thể sống nữa, bây giờ xem ra, có vẻ như nhà họ Hàn chẳng có lấy một người tốt!]

[Từ đầu đến cuối, nhà họ Hàn kể cả Diệp Thi Văn, không một ai hỏi người mẹ như thế nào, bộ cô ấy không phải là người sao?

Chỉ có cháu đích tôn của các người cao quý thôi sao? Nhà mấy người có ngai vàng để kế thừa à?]

[Chắc đã sớm mất rồi, hành vi này của nhà họ Hàn thật sự rất khiến người ta ghê tởm!

Bây giờ nghĩ lại nhà họ Hạ đúng là sáng suốt, từ đời trước để cho con gái của mình thừa kế gia sản của dòng họ, những người nhà họ Hàn này làm cái trò gì vậy?!]

[Thật sự đều là kẻ ác như nhau, người đáng thương và vô tội nhất vẫn là người mẹ và đứa bé, sao lại gặp trúng một gia đình như vậy chứ?!]

[Diệp Thi Văn muốn lợi dụng con mình để tiến vào hào môn, nhà họ Hàn lại chỉ muốn cho cháu trai thừa kế nối dõi, bây giờ mọi chuyện thành ra thế này, đúng là đáng đời!]

Mạnh Hân và Hàn lão phu nhân được sơ cứu qua, rồi đưa lên xe cứu thương.

Phạm Tư Hàng cũng bị cảnh sát áp giải vào đồn cảnh sát.

Chỉ trong một đêm, trên mạng tràn ngập lời chỉ trích cả hai nhà, chỉ trích Phạm Tư Hàng dùng m* t** coi thường tính mạng, chỉ trích nhà họ Hàn bất chấp tính mạng người mẹ đang mang thai.

Vì thế giá cổ phiếu của hai nhà Phạm và Hàn giảm mạnh.

Diệp Thi Văn không đến bệnh viện.

Cô ta muốn lên xe cứu thương, nhưng bị Hàn Gia Lâm ngăn lại.

Hàn Gia Lâm quay đầu lại nhìn cô ta, ánh mắt lạnh băng tựa như mặt hồ lạnh lẽo của tháng mười.

Mà trong ánh mắt lạnh như băng này, lại ẩn giấu vài phần vui mừng.

Là một loại niềm vui nảy sinh từ sự thờ ơ khiến cho Diệp Thi Văn rùng mình.

Từ trên xuống dưới nhà họ Hàn đều mong chờ đứa bé trong bụng Mạnh Hân, bọn họ thậm chí còn đến thành phố Cảng tìm bệnh viện tư nhân để làm xét nghiệm và chắc chắn đó là con trai.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 493



Rõ ràng là nạn nhân trong xã hội nam quyền gia trưởng, nhưng Hàn lão phu nhân và Lư Thư Nhã rất giống nhau, luôn chờ mong một đứa cháu, cho dù cháu trai nhỏ này là cốt nhục của tình nhân.

Nhưng Hàn Gia Lâm thì khác, anh ta không hề mong chờ đứa trẻ này chút nào.

Nhưng dưới hệ thống xã hội nhân quyền anh ta không thể từ chối đứa trẻ được sinh ra.

Có lẽ sẽ tốt hơn cho anh ta... Nếu như đứa trẻ này không được sinh ra.

Anh ta và Hạ Trừng Trừng sẽ có nhiều khả năng hơn.

Sau khi người nhà họ Hàn theo xe cứu thương rời đi, Diệp Thi Văn và Diệp Lưu Phượng bị tài xế nhà họ Hàn trói lại, nhốt trong biệt thự ngoại ô nơi Hàn Gia Lâm cho Diệp Thi Văn ở.

Mãi đến tối hôm sau, Diệp Thi Văn mới gặp lại Hàn Gia Lâm.

Trong mắt Diệp Lưu Phượng tràn đầy mừng rỡ, vội vàng tiến lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y Hàn Gia Lâm. Bả vai bà ta run rẩy, lời nói cũng có chút run rẩy, nhưng vẫn dũng cảm hỏi:

"Gia Lâm, Mạnh Hân không sao chứ? Đã 7 tháng rồi, chắc là đứa bé sẽ ổn thôi đúng chứ? "

Sản nghiệp nhà họ Hàn lớn như vậy, vả lại đứa bé này còn là cháu trai đích tôn, nhà họ Hàn chắc sẽ không để cho đứa xảy ra chuyện đúng không?

Hàn Gia Lâm lạnh lùng nhìn Diệp Lưu Phượng, điều anh ta nhìn thấy trong mắt sắc bén kia không phải là sự lo lắng của người bà cho cháu ngoại của mình, mà chỉ là sự h*m m**n với tiền tài và quyền lợi, sự xa hoa phú quý của gia đình hào môn mà thôi.

Hàn Gia Lâm không trả lời, mà chỉ cười trào phúng.

Có lẽ nụ cười này, khiến cho Diệp Lưu Phượng nhất thời hiểu lầm, thở phào nhẹ nhõm.

“Đứa bé không sao, đứa bé không sao là được.”

Bây giờ cướp không được, đâu có nghĩa là sau này cũng không cướp được?

Mẹ quý vì con trai cũng không phải hiếm thấy, năm đó bà ta có thể trở thành chính thất nhà họ Hạ cũng nhờ đứa con gái không phải của mình.

Trong bụng Mạnh Hân, đó chính là cốt nhục của Hàn Gia Lâm và Diệp Thi Văn, và là một đứa bé trai!

Hàn Gia Lâm lại không để ý tới Diệp Lưu Phượng nữa, quay đầu nhìn Diệp Thi Văn đang ngồi thấp thỏm trên sô pha.

"Mạnh Hân vẫn còn sống."

DTV

Anh ta nói: "Nhưng đứa bé, không giữ được.”

Đầu óc Diệp Lưu Phượng ong ong, một mảng trống rỗng.

Bà ta vốn còn nắm lấy tay Hàn Gia Lâm, nhưng m.á.u của tứ chi đã cứng đờ, vô thức buông tay ra.

Diệp Thi Văn cũng tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Khi nhìn thấy nụ cười trào phúng của Hàn Gia Lâm, trái tim của Diệp Thi Văn đập lỡ một nhịp, dự cảm được một kết cục không tốt.

Lần này là lần hiếm hoi cô ta tỉnh táo hơn Diệp Lưu Phượng, vì vậy cô ta cũng nhạy bén hơn một chút.

Hàn Gia Lâm nói đứa bé đã c.h.ế.t non, anh ta cũng không phải hoàn toàn vô cảm... Ngược lại, một loại vui sướng khó phát hiện đang dâng trào mãnh liệt trong anh ta.

Anh ta đang hạnh phúc, hạnh phúc vì trở ngại duy nhất của anh ta với Hạ Trừng Trừng đã biến mất.

Anh ta còn trẻ, thân thể cường tráng, anh ta cũng không mắc các bệnh ung thư sinh sản nghiêm trọng như Lư Thư Nhã và Hàn lão phu nhân, theo anh ta, trời đất rộng lớn, chỉ có Hạ Trừng Trừng là quan trọng nhất.

Chỉ có Hạ Trừng Trừng mới xứng đáng sinh con cho Hàn Gia Lâm.

"Diệp Thi Văn."

Giọng nói của Hàn Gia Lâm lạnh lẽo như băng:

"Đứa nhỏ không còn, quan hệ giữa chúng ta cũng hoàn toàn kết thúc.

Thu dọn đồ đạc của cô và cút ra khỏi nhà tôi ngay.

Và kể từ giờ trở đi, chúng ta không còn liên quan gì tới nhau nữa."

Tấm lưng của Diệp Thi Văn vốn đang duỗi thẳng suy sụp.

Dường như dây thần kinh căng thẳng nhiều năm nay đã bị đứt ngay khi Hàn Gia Lâm vừa dứt lời.

Cả thể xác lẫn tinh thần của Diệp Thi Văn đã mệt mỏi, đột nhiên cảm thấy thất vọng và hối hận vô cùng.

Sống lại một đời, rõ ràng cô ta đã cố gắng như vậy, cố gắng thay thế Hạ Trừng Trừng, cô ta cố gắng làm lại con đường thành công mà cô đã từng làm ở kiếp trước...

Nhưng vì sao, cô ta cố gắng bắt chước Hạ Trừng Trừng, nhưng Hạ Trừng Trừng lại càng sống vui vẻ hơn, mà ngược lại chính cô ta lại thất bại thảm hại, ngay cả cơ hội trở mình cuối cùng cũng không có?

Không thể như vậy được!

Cô ta là người được trọng sinh.

Là con cưng của thế giới này!

Tại sao tất cả đều giống như kiếp trước, người thắng cuối cùng vẫn là Hạ Trừng Trừng?!
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 494



Đôi mắt của Diệp Thi Văn phủ đầy tơ m.á.u đáng sợ, con người như muốn rớt ra ngoài.

Ngón tay cô ta cào chiếc ghế sofa bằng da, bộ móng tay bằng pha lê được cắt tỉa tỉ mỉ gần như tạo một lỗ trên tấm da bò.

Nếu không có Máy nghiền dối trá, làm gì có chuyện cô ta bị phơi bày về thân phận con gái riêng và việc mang thai hộ?

Làm gì có chuyện không thể lăn lộn nổi trong giới giải trí!

Nếu như không có Máy nghiền dối trá, làm sao Phạm Tư Hàng có thể phá hoại vụ cô ta bắt cóc Mạnh Hân trùng hợp như vậy, lại trùng hợp hại c.h.ế.t con của cô ta!

Tất cả đều đổ lỗi cho Máy nghiền dối trá!

Diệp Thi Văn và Diệp Lưu Phượng bị Hàn Gia Lâm đuổi ra khỏi biệt thự, trong lòng chỉ có một suy nghĩ trong đầu.

Chính là Máy nghiền dối trá đã gây ra kết cục hiện tại của cô ta, cho dù sau này cô ta có xuống địa ngục, cũng nhất định phải kéo Máy nghiền dối trá chôn cùng!

Tin tức cháu trai nhà họ Hàn tử vong không biết bị paparazzi nào chụp lén, đã lan truyền khắp trên cõi mạng.

Mọi người đều lấy làm tiếc về vụ tai nạn này.

[Bất luận là Diệp Thi Văn đã làm bao nhiêu chuyện sai trái, nhưng đứa bé vẫn vô tội mà!]

[Tội nghiệp đứa bé chưa được sinh ra.]

[Mạnh Hân cũng thật đáng thương, tuy chỉ là mẹ đẻ thế, nhưng mang thai bảy tháng, nói chung vẫn có tình cảm!]

[Muốn trách thì trách Diệp Thi Văn! Khi không lại muốn bắt cóc Mạnh Hân mang đứa bé đi, đụng phải Phạm Tư Hàng thì đúng là cô ta xui xẻo thật!]

[Mạnh Hân và đứa bé rất vô tội.]

[Hy vọng nhà họ Hàn có thể bù đắp cho Mạnh Hân thật tốt, người mẹ cũng không dễ dàng gì!]

Tại Ngự Lâm Uyển, Hạ Trừng Trừng cũng thấy được tin tức Mạnh Hân sảy thai.

Sau bữa tiệc sinh nhật đêm qua, cô trở về Ngự Lâm Uyển, trong lòng vui mừng chờ tin tức Phạm Tư Hàng bị bắt, ngay khi vừa nhận được tin tức này, lại là tin tức bi kịch của nhà họ Hàn.

Trong lòng cô có chút khổ sở.

Cho dù Diệp Thi Văn đã làm bao nhiêu chuyện xấu để tiến vào hào môn, nhưng Mạnh Hân và đứa bé đều vô tội.

Tạ Tri Hành trở về Ngự Lâm Uyển, nhìn thấy Hạ Trừng Trừng ngồi trước sô pha cạnh cửa sổ sát đất, ngơ ngác nhìn ra phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Bên ngoài là một khu vườn nhỏ với cảnh quan tuyệt vời, chỉ là thời tiết không được đẹp, có chút u ám, vẻ đẹp bao phủ khu vườn cũng mất đi sự rực rỡ.

Tạ Tri Hành ngồi bên cạnh Hạ Trừng Trừng, ôm cô vào lòng.

Hạ Trừng Trừng ngẩng đầu nhìn Tạ Tri Hành, yếu ớt cười cười, giọng nói rầu rĩ:

"Anh về rồi à."

Tạ Tri Hành gãi nhẹ mũi Hạ Trừng Trừng: "Đang buồn vì chuyện của Mạnh Hân sao?"

Hạ Trừng Trừng cúi đầu, không nói.

Tạ Tri Hành bất đắc dĩ thở dài: "Nếu biết em về sớm như vậy thì anh đã về sớm một chút."

“Mạnh Hân và đứa bé, đều không sao cả."

Hạ Trừng Trừng sửng sốt, khó tin nhìn Tạ Tri Hành.

"Anh đã cho người điều tra, thì biết được Mạnh Hân được chuyển đến bệnh viện tư nhân do tập đoàn Hàn thị đứng tên, thai nhi vẫn còn trong bụng Mạnh Hân, mẹ con bình an.

Nhà họ Hàn cố ý truyền tin tức này ra là vì muốn Diệp Thi Văn từ bỏ ý định lợi dụng đứa bé để tiến vào nhà họ Hàn.”

"Và cũng có thể bọn họ làm chuyện này vì em."

Tạ Tri Hành không nói tiếp.

Nhưng Hạ Trừng Trừng hiểu được, Hàn Gia Lâm thích nguyên chủ đến mức gần như hoang tưởng. Anh ta vẫn cho rằng Hạ Trừng Trừng không muốn quen anh ta là vì Diệp Thi Văn và đứa bé kia.

Cho nên, anh cố ý tung tin tức giả việc đứa bé bị sảy thai, như để nói cho Hạ Trừng Trừng biết, anh ta đã trở lại là tổng giám đốc lạnh lùng, khí phách như trước kia, bọn họ có thể bắt đầu lại từ đầu.

Nhưng anh ta không biết, việc Hạ Trừng Trừng không thích anh ta, chỉ đơn thuần không thích anh ta.

Hạ Trừng Trừng không phải nguyên chủ, cho nên cũng không thích anh ta như nguyên chủ.

Hạ Trừng Trừng thở dài.

DTV

Trong tiểu thuyết không miêu tả chi tiết quá khứ của Hàn Gia Lâm và nguyên chủ.

Nhưng Hạ Trừng Trừng biết, ngay từ giây phút cô xuất hiện ở thế giới này, chuyện giữa nguyên chủ và Hàn Gia Lâm chỉ có thể là bi kịch.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 495



Nghỉ ngơi hai ngày, Hạ Trừng Trừng đến gặp cảnh sát Triệu.

Trong quán cà phê, Triệu Cảnh Ngôn tinh thần không tệ, có thể là gần đây liên tiếp phá mấy vụ án lớn, tăng thêm không ít KPI cho anh ta, cho nên lúc nói chuyện, khóe miệng anh ta cũng nhếch lên.

"Ban đầu Phạm Tư Hàng không thừa nhận rằng mình nghiện m* t**, nhưng có bằng chứng video của cô, đã xác định được danh tính của bọn buôn m* t** và Tề Ngộ.

Phạm Tư Hàng cũng không thể không thừa nhận, anh ta cũng thừa nhận chuyện mua chuộc xã hội đen g.i.ế.c người.

Đại đội chống m* t** rất vui vẻ, cảnh sát Mạc còn nhờ tôi gửi lời cảm ơn cô."

Dù sao lần trước, cảnh sát Mạc cũng không bắt được Phạm Tư Hàng ở khách sạn Vĩễn Hàng, sau đó phải thả Phạm Tư Hàng ở trước mặt công chúng, nên anh ta bị cấp trên mắng một trận rất nặng.

Lúc này cảnh sát Triệu bắt giữ được Phạm Tư Hàng, gọi cảnh sát Mạc lên, rửa sạch sỉ nhục thất bại lúc trước.

"Đáng tiếc là chúng tôi không thể kết thúc điều tra ngay tại đây được."

Cảnh sát Triệu thở dài:

"Không có cách nào để tra ra hành tung của La Hằng thông qua Phạm Tư Hàng được."

La Hằng mới là nguồn gốc của những kẻ buôn bán m* t**, Hứa Triệt và Phạm Tư Hàng chẳng qua cũng chỉ là tôm tép mà thôi.

Nhưng không may là cảnh sát vẫn không thể tìm thấy tung tích của La Hằng.

La Hằng không có bất kỳ người thân nào.

Không kết hôn, không có con cái.

DTV

Dường như chỉ để kiếm tiền và quyền lực.

Cảnh sát Triệu thở dài:

"Cô xem, một con nghiện như Phạm Tư Hàng, có thể dùng m* t** để dụ cậu ta mắc câu.

Nhưng La Hằng là một người không có vướng bận chạy trốn, thật sự rất khó tìm được!”

Hạ Trừng Trừng cẩn thận suy nghĩ một chút.

Cảnh sát Triệu nói không sai, điểm yếu của con người là d*c v*ng, chấp niệm, d*m d*c.

Nhưng d*c v*ng của La Hằng là quyền lợi và tiền bạc, bọn họ không thể những thứ này dùng để dụ dỗ La Hằng.

Đột nhiên, Hạ Trừng Trừng nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt sáng ngời.

"Tôi biết có thể dùng cái gì để La Hằng xuất đầu lộ diện rồi! "

Cảnh sát Triệu mừng rỡ hỏi: "Là cái gì? "

Hạ Trừng Trừng cười ranh mãnh: "Tuy rằng La Hằng vô dục vô cầu, nhưng anh ta có hận.”

"Anh ta hận Máy nghiền dối trá, cũng chính là hận tôi nha."

“Tôi, chính là miếng mồi ngon nhất."

Ánh trăng sáng giữa đêm lạnh giá.

Trong phòng máy tối đen truyền đến tiếng bàn phím lạch cạch.

Một người đàn ông nhợt nhạt ngồi trước máy tính, điên cuồng gõ bàn phím, giao diện trên màn hình máy tính xuất hiện một chuỗi mã.

Tốc độ gõ mã của người đàn ông cực nhanh, tốc độ mã trên giao diện cũng rất nhanh, làm cho người ta không kịp nhìn.

Hạ Vĩnh Đức và La Hằng đứng sau lưng người đàn ông, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

"Có khôi phục được không vậy? Không phải cậu nói cậu rất giỏi khôi phục các tập tin đã xóa sao?”

La Hằng sốt ruột thúc giục.

Người đang gõ bàn phím là một hacker máy tính, nghe đến đây thì cau mày:

"Video này bị xóa sạch sẽ như vậy, còn có thể khôi phục lại đã là tốt rồi.

Nếu không thì anh đi tìm hacker khác đi? Tôi không tin anh ta có thể khôi phục nó nhanh hơn tôi! "

La Hằng bất đắc dĩ, chỉ có thể ngậm miệng.

Anh ta quay đầu, trút giận lên Hạ Vĩnh Đức đứng bên cạnh, tức giận nói:

"Hạ Vĩnh Đức, ông chắc chắn trong đoạn video này có Máy nghiền dối trá chứ?

Ông không bị người ta lừa đó chứ? "

Hạ Vĩnh Đức cau mày, thấp giọng nói:

"Hai ngày trước tôi gặp Phạm Tư Viễn trên một diễn đàn thương mại, là chính miệng cậu ta thừa nhận cậu ta đã gặp Máy nghiền dối trá trong tiệc mừng thọ, bất luận là cậu có tin tôi hay không, thì chúng ta cũng nên thử một lần chứ.

Nếu không, anh có cách hay hơn để tìm Máy nghiền dối trá không?”

La Hằng trầm mặc.

Nếu anh ta có thể tìm được Máy nghiền dối trá, thì anh ta đã sớm xóa tài khoản tiếp thị không biết trời cao đất rộng này rồi!

Còn đợi đến bây giờ à?

Nghĩ đến tiệc mừng thọ, La Hằng cười lạnh:

"Phạm Tư Viễn mời nhiều người như vậy làm sao mà phân biệt được? "
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 496



“Nếu anh không muốn giúp, đừng đưa ra mấy lời nhận xét đó nữa!"

Vẻ mặt Hạ Vĩnh Đức mất kiên nhẫn:

"Cậu mới chính là người nói muốn tìm Máy nghiền dối trá!"

“Hai vị à, đừng cãi nhau nữa!"

Hacker ngồi trước máy tính ngoáy tai: " Tôi đã sửa xong video giám sát rồi!”

La Hằng và Hạ Vĩnh Đức vội vàng tiến lên nhìn.

Điểm ảnh video không rõ ràng, nhưng Phạm Tư Viễn mặc một bộ vest màu xám bạc, trông rất bắt mắt vì thế nên rất dễ để khóa tầm mắt trên người anh ta.

Nhìn hành động của anh ta trong bữa tiệc có thể thấy rằng Phạm Tư Viễn ngoại trừ tiếp đãi khách, thỉnh thoảng phân phó nhân viên phục vụ, thì chẳng có hành động gì đặc biệt.

Cho đến cuối video... Phạm Tư Viễn đã chặn một vị khách nữ trước cửa nhà cũ của nhà họ Phạm.

Ánh mắt La Hằng và Hạ Vĩnh Đức nhìn chằm chằm.

Anh ta không chỉ ngăn cản vị khách nữ này, còn mời cô vào thư phòng.

La Hằng và Hạ Vĩnh Đức không biết được chuyện gì đã xảy ra trong thư phòng.

Nhưng hacker đã phân tích ảnh của vị khách nữ, La Hằng và Hạ Vĩnh Đức đã nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ.

Hạ Trừng Trừng.

Vào lúc đó, Hạ Vĩnh Đức và La Hằng đều há hốc mồm.

Bọn họ trợn tròn mắt, trong ánh mắt tràn đầy oán giận.

Kết quả có vẻ bất ngờ nhưng hợp lý.

Cách đây rất lâu, Diệp Lưu Phượng đã từng cố tình lừa Hạ Vĩnh Đức, khiến Hạ Vĩnh Đức nghĩ rằng Hạ Trừng Trừng là Máy nghiền dối trá.

Nhưng khi đó Hạ Vĩnh Đức nghĩ rằng, chỉ số thông minh của Hạ Trừng Trừng không đủ để làm được nhiều như vậy.

Vốn dĩ, là một thiên kim hào môn nhìn cả người như mắc bệnh công chúa, luôn bị Hạ Vĩnh Đức đùa bỡn trong lòng bàn tay, ông ta từng bước chiếm hết tài sản mà mẹ cô để lại cô, làm sao có thể là Máy nghiền dối trá giỏi bày mưu tính kế đây?

Thế nhưng, cô con gái thiên kim hào môn ông ta chưa từng để vào mắt, lại đoạt lại căn nhà của Hạ Bạch Lộ và 30% cổ phần của tập đoàn Hạ thị trước mặt mọi người!

Vì thế nên những hành động vô hại và thiển cận của Hạ Trừng Trừng trong quá khứ, là để qua mắt ông ta hay sao?!

Hạ Vĩnh Đức tức giận đến gân xanh nổi lên, nện một quyền lên mặt bàn!

Hacker bên cạnh sửng sốt:

"Đây là bàn làm việc của tôi! Ông phải đền tiền đấy!"

Hạ Vĩnh Đức lại trừng mắt nhìn hacker một cái, trong đôi mắt kia chất chứa hận thù vô hạn, làm cho người ta không rét mà run.

Hacker sợ hãi đến mức chỉ có thể im lặng.

"Nếu thật sự là cô ta thì cũng hợp lý."

La Hằng trầm mặt.

Vụ phanh phui chuyện trên du thuyền lần trước phải có tới chín cô gái mới đúng.

Đây là cách giao dịch làm ăn của La Hằng và tám ông chủ, anh ta sẽ tìm chín cô gái, có một người dự phòng, phòng ngừa ông chủ đột nhiên đến, hoặc là đột nhiên cô gái đó không thể tiếp đãi ông chủ.

Tuy nhiên, sau đó cảnh sát thông báo chỉ có 24 nạn nhân.

La Hằng có chút hoài nghi về chuyện này.

Nếu lúc đó chỉ có tám cô gái tới, sao Hứa Triệt lại không báo?

Nói cách khác, Hứa Triệt đã làm sai cái gì, mới cố ý giấu diếm chuyện này?

Cảnh sát cho rằng tất cả đều do nữ thần tượng tên là Tống Ngữ Ngưng gây ra, nhưng La Hằng lại rất hoài nghi.

Tống Ngữ Ngưng rõ ràng chỉ là một thần tượng, nếu thật sự là gặp may không uống trúng nước giải khát thì cô ta thông minh đến mức có thể liên hệ với Máy nghiền dối trá?

Sau đó, La Hằng từng nhờ người đến trại huấn luyện "Thiếu Niên Ngân Hà", muốn bắt Tống Ngữ Ngưng ra hỏi rõ ràng.

Nhưng an ninh xung quanh trại huấn luyện được canh gác rất nghiêm ngặt, anh ta không thể vào được, cũng không tiếp cận Tống Ngữ Ngưng.

Sau đó, hang ổ m* t** của La Hằng bị Máy nghiền dối trá vạch trần, anh ta càng không thể điều tra được nữa.

Nhưng nếu là Hạ Trừng Trừng thì mọi chuyện đều rất hợp lý!

Lúc đó trên du thuyền có chín cô gái!

Bởi vì Hứa Triệt bắt nhầm người, cho nên không dám báo cáo với La Hằng, giữ bí mật chuyện này!

Bởi vì Máy nghiền dối trá có kinh nghiệm phong phú, mới có thể cứu được tám cô gái kia và cùng chạy trốn!

"Hạ Vĩnh Đức, bất luận là cô ta có phải là Máy nghiền dối trá hay không..."
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 497



La Hằng sầm mặt:

"Người phụ nữ này, không thể giữ lại được! "

Thà g.i.ế.c nhầm chứ tuyệt đối bỏ sót một người nào!

Hạ Vĩnh Đức cũng đen mặt, sự căm ghét Hạ Trừng Trừng dâng lên trong ánh mắt của ông ta.

"Yên tâm, lần này, tôi sẽ không bỏ qua cho nó nữa! "

Huống hồ, nếu Hạ Trừng Trừng chết, ông ta trên danh nghĩa là ba của Hạ Trừng Trừng, chẳng phải là có thể kế thừa tất cả tài sản của Hạ Trừng Trừng sao?

Ngoại trừ có chút mạo hiểm, đối với Hạ Vĩnh Đức mà nói, chính là một vụ làm ăn béo bở.

Sao có thể không làm?

Một tuần sau, Hạ Trừng Trừng nhận được tin nhắn của Hạ Vĩnh Đức.

Vì lúc trước cô cho phương thức liên lạc của Hạ Vĩnh Đức vào danh sách đen, cho nên Hạ Vĩnh Đức liên lạc với Hạ Trừng Trừng thông qua Hạ Thiên Hoa.

Trong email, Hạ Vĩnh Đức nói Hạ Trừng Trừng đã 24 tuổi, cũng kế thừa 29% cổ phần của tập đoàn Hạ thị, đã đến lúc trả lại tất cả những thứ Hạ Bạch Lộ để lại cho cô năm đó.

Trong đó, ngoại trừ một ít bất động sản, đồ cổ và trang sức ra, còn có di vật của Hạ Bạch Lộ.

Trong mắt Hạ Vĩnh Đức, Hạ Trừng Trừng tay nắm 29% cổ phần tập đoàn Hạ thị, những bất động sản, đồ cổ và trang sức mà Hạ Bạch Lộ để lại, chưa chắc đã khiến cô thấy hứng thú.

Nhưng di vật của Hạ Bạch Lộ, nhất định cô sẽ có hứng thú.

Nhưng Hạ Vĩnh Đức sai rồi.

Bất động sản và đồ cổ, trang sức mới là thứ khiến Hạ Trừng Trừng quan tâm nhất.

Không ngờ lại lấy mình làm mồi nhử dụ La Hằng, còn có thể ép Hạ Vĩnh Đức trả lại đồ của Hạ Bạch Lộ ngày xưa đã cướp của cô ra!

Ánh mắt của Hạ Trừng Trừng lấp lánh.

Niềm vui bất ngờ!

Ngày nhận được email, Hạ Trừng Trừng lập tức thay một chiếc váy đen nhỏ cổ điển, lái chiếc Ferrari màu hồng mà cô thích nhất, vội vã chạy tới nơi Hạ Vĩnh Đức đã hẹn.

Trong email, Hạ Vĩnh Đức cho biết tất cả di vật của Hạ Bạch Lộ đều ở một biệt thự bán sơn ở ngoại ô Giang Thành.

Phong cảnh xung quanh biệt thự này rất đẹp, cách xa thành phố đông đúc, môi trường rất tốt. Bởi vì một nửa vách đá đứng bên bờ biển, tầm nhìn phong cảnh rộng, xung quanh còn có một vùng đất ngập nước sinh thái lớn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy đàn chim sinh sôi nảy nở.

Con đường núi uốn lượn, giống như một con rồng khổng lồ lơ lửng trên núi, vòng quanh chỉ về phía điểm cuối của bán sơn.

Chiếc Ferrari màu hồng xuyên qua những ngọn núi cổ, trông khác biệt.

Dọc theo đường đi, Hạ Trừng Trừng có thể bắt gặp những loại biển hiệu giới hạn tốc độ và gương lồi có thể nhìn thấy ở các góc cua.

Có một số con đường núi quanh co như là nằm dựng đứng trên vách núi, thân xe không thể lướt qua lan can một mét, phía dưới là sóng lớn màu trắng cuồn cuộn, giống như từng con mãnh thú màu trắng khổng lồ bất chấp tính mạng mà lao vào bờ.

Chiếc Ferrari cuối cùng đã dừng lại ở biệt thự bán sơn.

Biệt thự được xây dựng trên một vách núi, một phần ba tòa nhà bên ngoài, thiết kế lùi tăng cảm giác đẳng cấp, phòng cao nhất được thiết kế bằng kính một mặt trong suốt hoàn toàn, nhìn ra biển mênh mông.

Hạ Vĩnh Đức đứng ở cửa biệt thự bán sơn, chờ Hạ Trừng Trừng.

Nhiều ngày không gặp, Hạ Trừng Trừng cảm thấy Hạ Vĩnh Đức già nua hơn rất nhiều, ông ta chỉ mới ngoài năm mươi tuổi, nhưng bên tóc mai đã xuất hiện vài đám sương gió trắng như tuyết.

Hạ Trừng Trừng nghiêng đầu: Là nhuộm sao?

Hạ Vĩnh Đức nhìn thấy Hạ Trừng Trừng, trong mắt thoáng hiện lên một tia oán hận, sau đó ông ta bật khóc, vẻ mặt chờ đợi nhìn Hạ Trừng Trừng:

"Trừng Trừng, con tới rồi! Ba tưởng con không muốn gặp lại ba nữa! "

DTV

“Tôi thực sự không muốn gặp ông! "

Hạ Trừng Trừng bất đắc dĩ nói:

"Tôi tới xem di vật mẹ để lại cho tôi, ông chiếm nó lâu như vậy, cũng nên trả lại cho tôi rồi đó.”
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 498



Hạ Vĩnh Đức nghẹn họng.

Ánh mắt ông ta chợt lóe lên, sự oán giận Hạ Trừng Trừng lại tăng thêm vài phần.

Trong chốc lát ông ta lại bày ra vẻ mặt người cha hiền từ:

"Đương nhiên, đương nhiên, đó đều là của mẹ con cho con, đương nhiên là ba phải trả lại.”

DTV

Hạ Vĩnh Đức dẫn Hạ Trừng Trừng đi vào biệt thự.

Hạ Trừng Trừng nhìn xung quanh, trong biệt thự rất ngăn nắp, nhưng không có hơi người, tất nhiên là đã lâu không có người ở đây.

Hai người ngồi ở phòng khách, Hạ Vĩnh Đức nghiêm túc nói:

"Trừng Trừng à, ba biết con vẫn oán hận ba vì chuyện của Diệp Thi Văn, nhưng dù sao ba cũng là ba con!

Giữa ba và con gái là gì có mối thù qua đêm chứ? "

Người hầu đi lên, rót cho hai người một tách trà.

Hạ Vĩnh Đức đẩy một tách trà lên trước mặt Hạ Trừng Trừng:

"Trừng Trừng, tách trà này coi như là lời xin lỗi của ba dành cho con, đừng giận ba nữa, được không?”

Hạ Trừng Trừng rũ mắt xuống, nhìn lướt qua hai tách trà trước mặt.

Nước trà trong suốt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy hai lá trà trôi nổi, mang hương vị Thiền độc đáo.

Chỉ là không biết trong nước trà này ngoại trừ một ít trà, còn bỏ thêm cái gì nữa.

Hạ Trừng Trừng không nhận lấy chén trà, cười lạnh:

"Không phải nói muốn trả lại di vật của mẹ cho tôi sao? Di vật đâu? "

Hạ Vĩnh Đức hơi dừng lại, khóe mắt nhìn khuôn mặt của Hạ Trừng Trừng.

Trước kia khi đối mặt với đứa con gái ngốc nghếch ngọt ngào này, ông ta nói cái gì, Hạ Trừng Trừng cũng đều làm theo.

Bây giờ, cô lại cảnh giác không uống trà ông ta đưa.

Xem ra, khả năng cô là Máy nghiền nói dối lại lớn hơn vài phần.

"Đồ đều ở trên lầu, còn có... Nhật ký của mẹ con."

Hạ Trừng Trừng sửng sốt: "Nhật ký? "

Hạ Vĩnh Đức yêu thương nói:

"Bên trong có rất nhiều chuyện về con, đều là lời bộc bạch tình yêu đối với con."

Hạ Vĩnh Đức dẫn Hạ Trừng Trừng đi tới căn phòng trên tầng cao nhất của biệt thự bán sơn.

Đây là một căn phòng hình chữ nhật, có cửa sổ sát đất dài tới mười mét nhìn ra biển, phong cảnh sóng biển và đàn hải âu bên ngoài đều thu hết vào tầm mắt.

Hạ Vĩnh Đức thắp một ít nhàng thơm, rót cho Hạ Trừng Trừng một chén trà.

Sau đó, mới đưa nhật ký cho Hạ Trừng Trừng.

"Trừng Trừng, con cứ từ từ mà xem, ba ở dưới lầu chờ con."

Hạ Vĩnh Đức rời đi, khói trong lư hương chậm rãi bốc lên.

Hạ Trừng Trừng nhìn lướt qua một vòng phòng, cuối cùng ngồi trên sô pha, mở quyển nhật ký kia ra.

Nhật ký của Hạ Bạch Lộ, đều là những gì cô ấy muốn nói với nguyên chủ, bao gồm cả kỳ vọng tương lai của Hạ Bạch Lộ đối với nguyên chủ, cũng trêu ghẹo nói rằng sẽ tìm cho cô một hôn sự, còn nhắc tới việc bọn họ vốn có thể có một tương lai khác.

Một tương lai cho Thương Hà.

Hạ Trừng Trừng nhìn quyển nhật ký kia, nước mắt lơ đãng chảy xuống.

Toàn bộ cuốn nhật ký chứa đầy tình mẫu tử.

Từ sau khi Thương Hà qua đời vẫn ghi chép đến nguyên chủ bảy tuổi.

Hạ Bạch Lộ vẫn luôn yêu mến nguyên chủ, sẵn sàng đem những thứ tốt nhất trên đời này cho cô.

Hạ Trừng Trừng có chút tiếc nuối.

Lúc trước, nếu Hạ Vĩnh Đức không chiếm quyển nhật ký này, nếu nguyên chủ sớm nhìn thấy những nội dung này, biết bản thân cô cũng không bị cả thế giới vứt bỏ————Vậy có phải cô sẽ không lựa chọn cái c.h.ế.t hay không?

Đáng tiếc, thời gian đã qua đi, chuyện trong quá khứ đã không thể vãn hồi.

Trong nhật ký, Hạ Bạch Lộ cũng nhắc tới Hạ Vĩnh Đức.

Cô ấy cho rằng Hạ Vĩnh Đức thật sự muốn có một tương lai tươi đẹp với cô ấy, cùng nhau đơn giản sống một đời. N

hưng một vài lời sau đó, đã ngầm thể hiện… Dường như Hạ Vĩnh Đức không giống như vẻ bề ngoài.

Có một số sai lầm đã bắt đầu thì không thể sửa chữa được nữa.

Hạ Trừng Trừng khép lại cuốn nhật ký.

Cô nhìn vào tách trà trên bàn và cau mày.

Hạ Vĩnh Đức rất muốn cô uống tách trà này, trong trà này chắc chắn là có vấn đề.

Cô bưng tách trà lên, nhẹ nhàng vuốt vành tách trà, màu trà trong suốt lắc lư, nổi lên từng lớp sóng lăn tăn.

Hạ Trừng Trừng có cảm giác cả người đã mềm nhũn và yếu ớt.

Cô cau mày và đưa mắt nhìn lư hương.

Trong này... Cũng có thuốc mê?

Hạ Trừng Trừng cắn môi, cắn môi bật máu, nhưng cũng không thể chống đỡ được sức mạnh của mê hương, cuối cùng, trước mắt tối sầm lại, cô ngất đi.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 499



Cửa phòng “kẽo kẹt” mở ra.

Hạ Vĩnh Đức và La Hằng đi vào phòng, nhìn thấy cô gái ngã xuống đất, khóe miệng hai người nhếch lên nụ cười giảo hoạt.

Sau khi Hạ Trừng Trừng hôn mê trượt xuống, chén trà vỡ vụn chia năm xẻ bảy trên mặt đất, nước trà màu vàng nhạt cũng chảy dài trên sàn.

La Hằng nhặt một mảnh chén trà trên mặt đất lên, cười lạnh:

“Quả nhiên, cô ta vẫn rất cảnh giác với ông!

Trà mà ông rót cô ta không uống một ngụm nào!”

Hạ Vĩnh Đức nhíu chặt mày, mạnh miệng nói:

“Không phải còn có khói thuốc mê sao?

Cuối cùng cũng là một cô gái nhỏ, còn không phải thua ở trong tay tôi sao?”

Nếu Hạ Trừng Trừng thật sự uống nước trà, Hạ Vĩnh Đức sẽ nghi ngờ thân phận Máy nghiền dối trá của cô.

Dù sao cũng là tài khoản truyền thông của nhiều dưa như vậy, sao mà dễ dàng bị hạ gục, tính cảnh giác cũng rất thấp.

Nhưng vì một ngụm trà Hạ Trừng Trừng cũng không uống, bọn họ lại càng cảm thấy Hạ Trừng Trừng rất có thể chính là Máy nghiền dối trá.

“Bây giờ phải làm sao bây giờ?”

Hạ Vĩnh Đức hỏi:

“Thời gian không còn sớm, Hạ Thiên Hoa đã biết cô ta đến chỗ tôi, tôi lo cậu ta sẽ điều tra.”

“Sợ cái gì! Cách cũ là được rồi!”

Trong mắt La Hằng hiện lên một tia tàn nhẫn:

“Chờ bọn họ tìm được t.h.i t.h.ể Hạ Trừng Trừng, cũng không tra ra chuyện gì!”

Hạ Vĩnh Đức ôm Hạ Trừng Trừng lên, ba người rời khỏi phòng.

Nhưng ai cũng không chú ý tới, lư hương vốn đang bốc khói, giờ phút này đã sớm không còn động tĩnh.

Đúng nửa đêm, núi rừng yên tĩnh.

Con đường nhựa quanh co lưng chừng giữa núi dưới ánh trăng sáng như một vòng tròn.

Chiếc xe Ferrari màu hồng và BMW màu đen một trước một sau, khoác ánh trăng bạc di chuyển trên đường núi.

Hai chiếc xe dừng lại ở một khúc cua gần vách đá.

Đây là khúc cua cong nhất ở lưng chừng núi, bên hàng rào là đủ loại biển báo để tài xế giảm tốc độ.

Đứng ở bên cạnh hàng rào, bên cạnh chính là vách núi cao mấy chục thước, chung quanh vách đá đầy đá vụn lởm chởm, còn có một ít hài cốt thân xe.

Mặc dù cảnh sát giao thông đặt biển số xe giới hạn tốc độ, nhưng cứ vài năm một lần, luôn có một hai chiếc xe vô tình rơi xuống đáy vách đá.

Hạ Vĩnh Đức đeo găng tay màu trắng, lái chiếc Ferrari màu hồng, đỗ xe cách hàng rào một đoạn.

Ông ta và La Hằng đi xuống xe, cùng nhau chuyển Hạ Trừng Trừng đang hôn mê lên ghế lái.

Cô gái nhắm chặt mắt giống như một người đẹp ngủ say.

Ghế sau xe còn để một ít di vật của Hạ Bạch Lộ, quyển nhật ký bị bỏ lại phía ghế lái phụ.

Hạ Vĩnh Đức lại rắc thêm chút whiskey lên người Hạ Trừng Trừng, cũng ném chai rượu lên ghế lái phụ.

Đây là lần thứ ba bọn họ làm chuyện này.

Hạ Vĩnh Đức và La Hằng cũng không còn khẩn trương như lúc đầu, động tác trở nên rất thành thạo.

Trên chân ga là một tảng đá nhỏ có thể nhìn thấy ven đường, xe chậm rãi khởi động, thân xe màu hồng nhạt dưới ánh trăng bạc chạy thẳng tắp đến sát hàng rào phía trước...

Hạ Vĩnh Đức và La Hằng đứng ở phía sau xe nhìn theo chiếc Ferrari.

Sắp kết thúc rồi. . .

Trong khoảng thời gian qua, Máy nghiền dối trá đã mang đến cho bọn họ biết bao khuất nhục, phẫn nộ...

Cuối cùng mọi thứ sẽ theo sóng lớn dưới vách đá tan vào biển rộng mênh mông.

Đợi đến ngày hôm sau mọi người phát hiện t.h.i t.h.ể Hạ Trừng Trừng, cũng chỉ nghĩ rằng vì nhớ mẹ mà bi thương, say rượu rồi xảy ra tai nạn xe cộ.

Chuyện tai nạn xe hơi ở một nơi như thế này vô cùng bình thường.

Sau đó Hạ Vĩnh Đức với tư cách là thân nhân trực hệ duy nhất trong pháp luật của Hạ Trừng Trừng, tất nhiên có thể kế thừa tất cả cổ phần của cô.

La Hằng cũng có thể trốn sang nước ngoài dưới sự trợ giúp của Hạ Vĩnh Đức, có cơ hội đông sơn tái khởi.

Hai người nhìn bóng lưng Ferrari, đắc ý nở nụ cười.

Đây là một nụ cười hiếm có trên gương mặt hai người... Nụ cười thật lòng.

Tốc độ chạy của chiếc xe không chậm, trong vài giây ngắn ngủi đã chạy được trăm thước, mắt thấy sắp đ.â.m gãy hàng rào!
 
Back
Top Bottom