Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 450



Phạm Tư Hàng xông lên, gắt gao túm lấy cổ áo Vương Hâm, anh ta phát điên, tròng mắt đã trừng ra:

“Tôi không nhịn được! Đi mua! Nếu các người không đi mua giúp tôi! Thì tôi tự đi vậy.”

Nói xong, Phạm Tư Hàng đẩy Vương Hâm ra, muốn xông ra cửa.

Sao Vương Hâm lại có thể để anh ta làm loạn được.

Quả nhiên, đụng m a túy là bắt đầu nghiện, là một chút lý trí cũng không có.

Anh ta chỉ có thể túm chặt Phạm Tư Hàng lại: “Tôi mua cho cậu, mua cho cậu.”

Những lời này của Phạm Tư Hàng, trong ánh mắt ác độc vốn giống như độc xà dấy lên hy vọng, sau khi giận dữ lại cực kỳ vui sướng nắm lấy vạt áo Vương Hâm:

“Anh, vẫn là ngươi đối tốt với tôi, anh đối xử với tôi tốt nhất.”

Trên sofa trong phòng khách phòng hành chính, Hạ Trừng Trừng bình tĩnh tháo tai nghe Bluetooth trên tai.

Máy ghi âm ném vào túi cô khi giúp Phạm Tư Hàng lấy quần áo, loại chuyện này xưa nay cô quen thuộc, đã rất thuận tay.

Vương Hâm còn tưởng rằng khách sạn này cách âm rất tốt, nhưng chuyện nên nghe không nên nghe, Hạ Trừng Trừng đã nghe được toàn bộ.

Vốn tưởng rằng sau khi làm trợ lý, còn phải lăn lộn mấy ngày mới có thể chụp được dưa m a túy của Phạm Tư Hàng, không ngờ tới lại nhanh như vậy

Hạ Trừng Trừng suy tư, bản ghi âm vẫn không bằng video, không đủ sức công kích, nếu có thể lắp camera trong phòng của Phạm Tư Hàng thì tốt rồi.

Cửa phòng mở ra, Tề Ngộ vội vàng đi ra khỏi phòng.

Hai người gập đầu với nhau, xem như chào hỏi.

“Xem ra tên này là muốn đi mua m a túy cho Phạm Tư Hàng.”

Hệ thống nói:

“Ký chủ, tôi điều tra tiểu trợ lý này, trước kia cậu ấy và Phạm Tư Hàng là bạn học trung học.

Phạm Tư Hàng giúp anh ta trả nợ cờ b.ạ.c của ba sau đó thì cậu ấy vẫn làm trợ lý cho Phạm Tư Hàng.

Phạm Tư Hàng đối xử không tốt với trợ lý này, dường như còn thường xuyên đánh đập cậu ấy.”

Hạ Trừng Trừng thoáng nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay Tề Ngộ.

Thống Tử tra tư liệu rất đầy đủ.

Hệ thống cũng đồng tình thở dài:

“Ôi, tiểu trợ lý này sống cũng không dễ dàng.

Ký chủ, nếu chúng ta phơi bày Phạm Tư Hàng sử dụng m a túy, tiểu trợ lý kia mua m a túy, có phải cũng phải cũng phải ngồi tù hay không?”

Hạ Trừng Trừng gật đầu.

Giúp người khác mua m a túy cũng bị phạm tội.

Tề Ngộ thu dọn đồ đạc, đang muốn rời đi, Hạ Trừng Trừng đột nhiên lễ phép hỏi.

“Cần giúp gì không?”

Tề Ngộ dừng lại, quay đầu lại kinh ngạc nhìn Hạ Trừng Trừng.

Hạ Trừng Trừng cười tủm tỉm nói:

“Tôi là trợ lý Hầu tổng phái tới, Phạm lão sư có nhu cầu gì, cậu có thể nói cho tôi biết nha, có lẽ tôi có thể hỗ trợ được.”

Tề Ngộ cầm lấy túi nhỏ, bên trong là một xấp tiền mặt, thường là tiền Phạm Tư Hàng bảo cậu ấy mua m a túy.

Cậu ấy nắm chặt đến nỗi các khớp ngón tay cũng trắng bệch.

Cuối cùng, Tề Ngộ vẫn yên lặng lắc đầu.

DTV

Hạ Trừng Trừng thở dài trong lòng.

Cô đã cho một cơ hội mà chính cậu ấy không nhận.

Hạ Trừng Trừng xoay người, tiếp tục lên kế hoạch làm thế nào để lắp camera trong phòng của Phạm Tư Hàng.

Thật lâu sau, phía sau cũng không truyền đến chuyện đóng cửa, Hạ Trừng Trừng có chút nghi ngờ, quay đầu lại, nhìn thấy Tề Ngộ thế nhưng vẫn đứng ở cửa.

Tề Ngộ ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Trừng Trừng.

Đôi mắt vốn nên trong suốt kia, giờ phút này lại phủ sương mù dày đặc, cũng không thấy rõ cái gì.

Anh Vương Hâm từng nói, tốt nhất là kéo Thiên Thịnh xuống nước, để Thiên Thịnh trở thành con châu chấu trên một sợi dây thừng với Phạm Tư Hàng.

Vì vậy . . .

“Nếu như cô thật sự muốn giúp tôi.”

Trên mặt Tề Ngộ đột nhiên xuất hiện nụ cười:

“Có thể giúp tôi, đi mua thuốc cho Phạm lão sư hay không.”
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 451



Ánh mắt Hạ Trừng Trừng bình tĩnh nhìn vào mắt Tề Ngộ.

Hệ thống lại rất sốt ruột: "Ký chủ, rõ ràng anh ta đang lừa cô không phải sao? Đây chính là giúp Phạm Tư Hàng mua m* t** mà?"

Hạ Trừng Trừng thờ ơ trả lời hệ thống:

“Mua m* t** không cấu thành tội, cùng lắm là xử phạt hành chính thôi.

Hơn nữa, tôi lại không biết bọn họ nói thuốc là m* t**, chỉ là không biết lần này Tề Ngộ lại tính toán cái gì đây."

Chẳng lẽ là vì cô "không biết gì cả", nên mới nhờ cô "giúp đỡ", hay là cố ý đào một cái hố, chờ cô nhảy vào.

"Ký chủ, sao cô không từ chối đi?"

Hệ thống lo lắng nói:

"Tôi vẫn chưa gom đủ vốn lấy lão bà đâu, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút."

"Thống Tử, cậu sai rồi.."

Hạ Trừng Trừng phê bình:

"Người ta đã chân thành nhờ tôi hỗ trợ như vậy, nếu tôi không giúp, thì làm sao biết được phía sau còn có niềm vui gì đang chờ chúng ta chứ."

"Có lẽ là một dưa lớn đó."

Hạ Trừng Trừng nhướng mắt lên, cười nói với Tề Ngộ:

"Được, tôi sẽ giúp anh."

Hệ thống: "...”

Bộ muốn c.h.ế.t lắm hay sao mà cứ thích nhảy vào bãi mìn vậy.

Khu chợ đêm phía bắc thành phố Giang Thành, người đến người đi tấp nập, tốt xấu lẫn lộn.

Đây là khu vực loạn nhất ở Giang Thành, thỉnh thoảng còn phát sinh ẩu đả.

Cách đó không xa là một con phố quán bar đêm ở Giang Thành, mỗi đêm ở đó đều sẽ có một cô gái say xỉn nằm bất tỉnh bị được một người đàn ông đi ngang ôm về.

Màn đêm buông xuống sớm, chợ đêm được thắp sáng bằng đèn neon giá rẻ, tiệc tùng linh đình, có một trật tự không thể giải thích được duy trì trong sự hỗn loạn.

Hạ Trừng Trừng đi vào khu phố này, cảm giác xung quanh rất nhiều người đàn ông phủ kín cánh tay bằng hình xăm sặc sỡ nhìn mình bằng ánh mắt không tốt.

Đến lối vào một quán bar, có mấy tên côn đồ canh giữ ở lối vào, trên người đầy hình xăm và vết sẹo.

Hạ Trừng Trừng lộ ra vẻ mặt sợ hãi, giống như con thỏ trắng nhỏ rơi vào hang sói, run rẩy móc ra túi nhỏ màu đen mà Tề Ngộ đưa cho cô.

"Xin chào, Phạm. . . Phạm tiên sinh nhờ tôi mua một ít thuốc."

"Người mua thuốc mới"

Người đàn ông cầm đầu trên mặt có một vết sẹo nhìn thấy mà giật mình, ánh mắt khinh miệt liếc nhìn Hạ Trừng Trừng.

"Dám đưa một cô gái đến đây, lá gan của Phạm Tư Hàng đúng là rất lớn."

Người đàn ông mặt sẹo nói xong, đưa tay nâng cằm Hạ Trừng Trừng lên.

Hạ Trừng Trừng còn trang điểm theo kiểu Hạ Thu Thu, mái tóc xoăn tít, trên khuôn mặt đầy tàn nhang, kính gọng đen cực lớn che đi nửa khuôn mặt.

Người đàn ông mặt sẹo kia vốn đang tràn đầy hứng thú, nhưng nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ bình thường kia, lập tức trở nên chán nản, không thể khơi dậy hứng thú của anh ta nữa.

Vẻ mặt Hạ Trừng Trừng cả kinh, sợ hãi lùi hai bước, lắp bắp nói:

DTV

"Anh làm vậy là quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c tôi, tôi sẽ báo cảnh sát."

"Báo cảnh sát đi ha ha ha."

Người đàn ông mặt sẹo cười rộ lên, mấy tên côn đồ xung quanh cũng điên cuồng cười theo:

"Cô có biết cô đang làm gì không? Còn dám báo cảnh sát à?

Phạm Tư Hàng thật sự đúng là to gan thật, dám để một người không biết gì tới đây, tuy rằng bộ dạng cô không đẹp lắm, còn không bằng tiểu bạch kiểm Tề Ngộ kia, nhưng hôm nay may tâm tình của anh đây rất tốt."

Người đàn ông mặt sẹo từng bước tới gần Hạ Trừng Trừng, Hạ Trừng Trừng sợ tới mức từng bước lùi về phía sau.

Khuôn mặt kia của cô tuy rằng không tính là đẹp mắt, nhưng hốc mắt đỏ hoe, rưng rưng nước mắt, khiến anh ta thấy thương.

Nhìn thấy vậy, người đàn ông mặt sẹo có chút ngứa ngáy, hận không thể vồ lấy cô ngay lập tức.

Thấy người đàn ông mặt sẹo dồn Hạ Trừng Trừng vào góc tường, trong tiếng cười hèn mọn của một đám côn đồ xăm kín tay, anh ta càng muốn ra tay.

Bỗng nhiên, chuông điện thoại di động của người đàn ông mặt sẹo reo lên.

Tâm trạng đang tốt của người đàn ông mặt sẹo bị cắt đứt, anh ta vô cùng khó chịu, nghe điện thoại:

"Tôi đang làm chính sự, ai đấy?"

"Là tôi."

Phía bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông:
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 452



"Thời gian này chú ý một chút, ông chủ đã bị bắt rồi, nếu anh cũng xảy ra chuyện, cấp trên cũng không bảo vệ được anh đâu, nhanh chóng giao dịch rồi trở về đi."

Người đàn ông mặt sẹo liếc nhìn Hạ Trừng Trừng một cái, trong lòng không kiên nhẫn, nhưng cũng chỉ có thể bĩu môi:

"Biết rồi biết rồi."

Ngoài miệng thì thô lỗ, nhưng anh ta là người nói được làm được.

Người đàn ông mặt sẹo đọc tin tức, anh ta biết gần đây đang xảy ra những chuyện nghiêm trọng.

Trước kia đụng phải chuyện gì, La tiên sinh luôn có cách để cứu bọn họ ra, nhưng bây giờ không giống ngày xưa, nếu như bọn họ lại bị bắt, thì cả mấy người trong tù cũng cùng nhau gặp nạn.

Người đàn ông mặt sẹo sa trầm mặt mày, thô bạo nhét hai lọ thuốc cho Hạ Trừng Trừng:

"Vẫn như cũ, thuốc này có thể chuyển hóa trong hai mươi bốn giờ, cứ để cho tên Phạm Tư Hàng kia thong thả một chút, sau này sẽ không dễ dàng mua được hàng tốt như vậy đâu."

Hạ Trừng Trừng không biết gì gật đầu, trên mặt vẫn hoảng sợ như cũ, lấy được thuốc, thấy người đàn ông mặt sẹo cũng không làm khó nữa, nhanh chóng rời khỏi cửa quán bar.

Người đàn ông mặt sẹo nhìn bóng lưng Hạ Trừng Trừng, cô gái này không cao lớn lắm, nhưng dáng người rất tốt, qua đợt sóng gió này nhất định phải bắt lấy từ chỗ Phạm Tư Hàng, thoải mái hưởng thụ.

Người đàn ông mặt sẹo lại khó chịu "phi" một tiếng, nhổ nước bọt xuống đất, sau đó xách chiếc túi đầy những tờ tiền màu hồng đi về.

Đi qua chợ đêm náo nhiệt, còn phải đi bộ một đoạn ngắn nữa mới là căn cứ của bọn họ.

Dọc trên đường đi, người đàn ông mặt sẹo rất cảnh giác, thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía sau, chú ý có người theo dõi hay không.

Khách hàng ở chợ đêm phần lớn chỉ chú ý đi dạo phố chơi, không ai chú ý tới anh ta.

Sau bảy vòng tám rẽ, thông qua mấy con hẻm hẹp dài, đến nơi anh ta xoay người nhìn lại, phía sau không có bám đuôi.

Người đàn ông mặt sẹo thở phào nhẹ nhõm.

Gần đây, thật sự là không dễ làm ăn mà, người đàn ông mặt sẹo nghe nói phía bên La tiên sinh đã cân nhắc chuyển phòng thí nghiệm, chỉ tiếc là lô thực vật mới nhất mới bắt đầu trưởng thành hai ngày trước, chỉ cần trưởng thành xong, bọn họ lập tức chuyển địa điểm ngay.

Lúc này La tiên sinh bó tay bó chân, cũng vì Máy nghiền dối trá kia đã tung tin và vạch trần việc làm ăn của bọn họ, chỉ hy vọng nơi ở mới không có chuyện, phá hỏng kế hoạch kiếm tiền của bọn họ.

Người đàn ông mặt sẹo dừng lại trước cửa của một nhà kho, gõ cửa nhà kho.

Cánh cửa mở ra một khe nhỏ, là người đàn ông vừa mới gọi điện thoại với anh ta.

"Không có ai đi theo chứ?" Người đàn ông cảnh giác nói.

"Tôi đã kiểm tra rồi, anh yên tâm."

Người đàn ông mặt sẹo vỗ n.g.ự.c đắc ý:

"Người của Phạm Tư Hàng cũng là khách quen, không có gì phải sợ."

Người đàn ông gật đầu, nhưng vẫn lo lắng, thò đầu ra nhìn xung quanh, thấy bên ngoài không có ai, mới để Phạm Tư Hàng vào nhà kho.

Cho đến khi cửa kho hoàn toàn đóng lại, trong con hẻm cách đó không xa, góc áo của một người phụ nữ tóc dài mới bị gió nhẹ thổi qua khó khăn lắm mới lộ ra ngoài.

DTV

Hạ Trừng Trừng đã đổi bộ dạng hoàn toàn khác, đội một cái mũ che nắng bãi biển Hawaii, mái tóc dài bị chiếc kẹp cá mập vén lên,cô không có phong thái của một người phụ nữ trưởng thành.

Cô liếc mắt nhìn về phía nhà kho, đôi mắt rủ xuống, nhẹ nhàng nở nụ cười.

"Thống tử à, chúng ta đã đồng ý để cho cảnh sát Triệu tiến hành điều tra m* t** rồi mà, sao bọn họ lại vui vẻ tặng dưa cho tôi như vậy?"

Hệ thống: "...”

Hạ Trừng Trừng:

"Hơn nữa ý thức phản trinh sát của người đàn ông mặt sẹo này cũng kém quá đi, quay đầu lại hơn mười mấy lần, học điệu bộ trên phim truyền hình mà thậm chí còn không xem kỹ."

Hệ thống: "...”

Hệ thống:

"Cô cũng không thể trách người ta không nhìn kỹ, dọc theo đường đi cô dựa vào mấy người bán hàng rong ở chợ đêm thay mấy bộ quần áo, anh ta sao mà ngờ được, cô gái nhỏ vừa mới nãy còn sợ anh ta tới mức chỉ muốn lập tức chạy trốn, quay đầu lại đã theo dõi anh ta."
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 453



Không thể trách ý thức của người khác không tốt, rõ ràng là cô quá tâm cơ.

Hạ Trừng Trừng thở dài:

"Nếu người ta đã đưa dưa tới trước cửa nhà chúng ta, chúng ta cũng không có lý gì mà bỏ qua, dù sao lần trước đã trao đổi wechat với cảnh sát Triệu, cho anh ta thêm một chút bằng chứng.”

"Tôi nghĩ anh ta sẽ không phiền đâu."

Nhiệt độ phòng thí nghiệm trong nhà kho rất thấp, từng hàng đĩa petri vì nhiệt độ thấp bốc lên khí lạnh.

Phía trên thực vật còn lắp đèn sáng màu hồng nhạt, làm cho người ta có một loại cảm giác lạnh lẽo nhưng lại như mộng ảo.

Từng cây anh túc được trồng ở đây, rễ đã nảy mầm, sắp đến lúc chiết xuất.

Những cây này tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, cực kỳ hấp dẫn.

Cho dù chỉ đứng xung quanh, ngửi mùi hương xâm lấn tận tủy xương này, cũng sẽ có một loại cảm giác sung sướng như mơ.

Lan Lam nhìn đám hoa anh túc đã trưởng thành, sắc mặt âm trầm.

Cô ấy là một tiến sĩ y dược, năm nay vừa tròn ba mươi.

Sau khi đi du học trở về, cô ấy làm nghiên cứu sinh và sau đó trở thành tiến sĩ tại Đại học Giang Thành hai năm, hoàn thành một dự án gây quỹ học giả trẻ, trong thời gian đó xuất bản năm bài viết khoa học.

Vốn dĩ, Lan Lam có thể thuận lợi ở lại trường, không có gì bất ngờ, trong vòng hai năm đã được bình chọn làm phó giáo sư.

Tiền đồ tươi sáng, nhưng Lan Lam ngàn lần không nghĩ rằng cuối cùng mình lại lưu lạc đến phòng thí nghiệm này, điều chế m* t**.

Cô ấy chủ yếu tập trung vào công nghệ chuyển hóa trong 24 giờ của thuốc, đây kết quả nghiên cứu dựa trên đề tài của một bậc thầy trong những năm 1990.

Công nghệ năm đó chưa hoàn thiện, hiệu quả chuyển hóa cũng không tốt lắm.

Lan Lam đã chọn đề tài này và cũng đã hoàn thiện nghiên cứu này trong thời gian học tiến sĩ và sau khi lên tiến sĩ.

Công nghệ chuyển hóa 24 giờ sẽ được rất nhiều trong sinh viên y khoa lâm sàng sử dụng, nó có thể làm giảm tác dụng phụ loại trừ lẫn nhau của một số loại thuốc, đây là một nghiên cứu rất có ý nghĩa để phát triển.

Lan Lam lại không ngờ rằng công nghệ của cô ấy còn chưa cho sinh viên y khoa lâm sàng sử dụng, lại bị người ta dùng để chế m* t**.

Thời gian truy xuất nguồn gốc của nước tiểu m* t** qua xét nghiệm có thể lên tới 1015 ngày, với sự gia tăng bằng công nghệ của Lan Lam, sau 24 giờ, sẽ không thể phát hiện dương tính thông qua xét nghiệm nước tiểu.

Sự kết hợp của công nghệ này và m* t** chắc chắn làm tăng khó khăn trong việc phá án của cảnh sát hình sự chống m* t**.

Lan Lam vốn còn tưởng rằng La Hằng là tài trợ nghiên cứu đề tài của cô, có thể giúp cô phát triển công nghệ này, lại không nghĩ rằng chính La Hằng là ác ma lôi cô xuống địa ngục

Mỗi ngày bị La Hằng nhốt trong phòng thí nghiệm, Lan Lam rất muốn rời đi.

Nhưng cô không ngờ tên thần kinh La Hằng lại khiến cô nghiện m* t**, làm cô không thể nào trốn thoát được.

Lan Lam bây giờ đã không còn ánh hào quang của ngày xưa, giống như một cái xác biết đi, thân hình khô héo yếu ớt.

Gần đây cô tình cờ nghe được, phía trên la Hằng có lẽ đã xảy ra chuyện lớn, khiến cho mọi người trong phòng thí nghiệm đều hoảng sợ, không dám phạm sai lầm.

Cho nên, đây hẳn là cơ hội tốt nhất của Lan Lam.

DTV

Cô sẽ hủy hoại đám anh túc này.

Những phiến hoa anh túc ma quỷ này đã hủy hoại cô, cô không thể để cho loại hoa vốn nên mọc ở nơi địa ngục này, lại chui ra khỏi đất đi hại người được.

Bên kia, người đàn ông mặt sẹo đang cùng mấy tên canh gác hỗn tạp nói chuyện phiếm, anh ta có đề cập đến một người phụ nữ bọn họ vừa mới giao dịch.

Lan Lam không có hứng thú muốn biết là ai, mượn cớ muốn kiểm tra thực vật, đi vào phòng thí nghiệm.

Chỉ cần phá hủy hoa anh túc, chỉ cần phá hủy hoa anh túc.

Tất cả cây thuốc anh túc đều sử dụng kỹ thuật tưới nhỏ giọt ở nhiệt độ thấp, Lan Lam lấy một lọ axit sunfuric đậm đặc ra đến gần đĩa petri, đang định đổ vào đó.

"Cô đang làm gì đó?"

Phía sau lưng đột nhiên có giọng đàn ông vang lên.

Lan Lam giật mình, lọ axit sunfuric đậm đặc trong tay đột nhiên rơi xuống đất, axit sunfuric văng ra khắp nơi, trên mặt đất phát ra âm thanh xèo xèo của vật bị ăn mòn.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 454



"Con đi3m thối này"

Người đàn ông mặt sẹo mắng:

"Mày muốn phá hủy đám hoa anh túc hả?"

Lan Lam thấy kế hoạch thất bại, trái tim đập mạnh, trực tiếp đẩy mạnh cái giá bên cạnh xuống.

Trọng tâm của đĩa petri nuôi dưỡng hoa anh túc trên giá đỡ bị lệch.

Ống đèn, mảnh thủy tinh, thực vật và đất biến thành một mớ hỗn độn.

Lan Lam thấy vậy, lập tức lại đi đẩy cái giá khác.

Có thể hủy diệt bao nhiêu hay bấy nhiêu, dù sao cô ấy cũng không muốn sống nữa nếu lôi theo được đống thực vật này chôn cùng thì cũng đáng.

Người đàn ông mặt sẹo trợn tròn mắt, lập tức tiến lên khống chế Lan Lam, thân thể anh ta cường tráng, bắt Lan Lam giống như bắt lấy một con thỏ trắng không có chút sức mạnh nào.

Người đàn ông mặt sẹo hung hăng tát một cái vào mặt Lan Lam:

"Con khốn này, mày có biết cái đẩy này của mày làm chúng tao lỗ mất bao nhiêu tiền không hả?"

DTV

Lan Lam đau khổ ôm mặt, thanh âm tuy tràn đầy hoảng sợ, nhưng vẫn có chút không cam lòng.

"Tôi chính là muốn phá hủy chúng để xem các người có thể điều chế m* t** như thế nào?"

"Thật sự là một con điên."

Người đàn ông mặt sẹo chửi rủa dữ dội, tát mạnh vào mặt Lan Lam.

Gò má vốn trắng nõn của Lan Lam giờ phút này đã đỏ bừng, khóe miệng còn có vệt m.á.u tươi.

Không chỉ vậy, người đàn ông mặt sẹo càng ngày càng tàn nhẫn, thậm chí còn đẩy Lan Lam ngã xuống đất, đá, đạp cô.

Ban đầu, Lan Lam còn cảm thấy rất đau, nhưng không biết có phải ngửi thấy mùi thuốc phiện hay không, thần trí cũng trở nên mơ hồ, bị đánh đập trở nên không còn quá đau đớn.

Mấy tên côn đồ xung quanh lập tức đi lên ngăn cản người đàn ông mặt sẹo:

"Đừng đánh nữa, lỡ như đánh c.h.ế.t thì làm sao bây giờ?"

"Ông chủ còn cần công nghệ của cô ta, cô ta vẫn còn có ích cho chúng ta."

"Người phụ nữ này không nghe lời, không biết cô ta đã hít bao nhiêu anh túc rồi, nếu không có những thứ này cô ta còn có thể sống sao."

Trong phòng thí nghiệm tràn ngập mùi hương hoa anh túc, sắc mặt của mấy người vào can cũng dần dần mê man.

Tâm tình của người đàn ông mặt sẹo rất khó chịu, tùy ý cầm một bình thành phẩm, hít mạnh một hơi.

Về cơ bản m* t** khiến cho con người có một loại kh*** c*m và quên đi tất cả, để cơ thể con người sẽ có một loại hạnh phúc chưa từng có.

Mà m* t** điều chế ở nơi đây là một trong những thứ tốt nhất.

Nó không chỉ chuyển hóa nhanh chóng, mà còn có tác dụng tuyệt vời.

Hít mạnh một hơi, khí tràn vào khoang mũi, loại kh*** c*m này trong nháy mắt có thể đạt tới tứ chi xương cốt, làm cho cả người ngây ngất.

Vì lợi ích nhanh chóng này, những người nghiện có thể từ bỏ tất cả mọi thứ, bao gồm cả điểm mấu chốt của con người.

Người đàn ông mặt sẹo vốn vẫn đang vô cùng khó chịu, nhưng sau khi hít thuốc phiện, trong nháy mắt tâm trạng đã tốt lên, nhìn về phía Lan Lam, trên mặt lộ ra một tia cười hung ác.

Vốn dĩ d*c v*ng và m* t** không thể tách rời.

Những người nghiện m* t** chìm vào niềm vui vô tận, nhìn Lan Lam, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, bọn họ không có điểm mấu chốt, bắt đầu theo đuổi kh*** c*m, thú vui k*ch th*ch.

Lan Lam ngã trên mặt đất, sợ tới mức liên tục lui về phía sau, ý thức của cô ấy cũng trở nên rất mơ hồ, nhưng cô ấy có thể cảm nhận được đôi mắt của người đàn ông mặt sẹo kia, bên trong đó là một con dã thú chuẩn bị xông ra.

Người đàn ông mặt sẹo gần như không chút do dự, trong nháy mắt xông lên, nhào về phía Lan Lam

Lan Lam sợ hãi thét lên một tiếng chói tai, xoay người định chạy trốn.

Nhưng cô ấy làm sao tránh được dã thú đã phát điên chứ.

Lan Lam lâm vào tuyệt vọng vô tận, liều mạng giãy dụa, nhưng dường như cô ấy cách địa ngục càng ngày càng gần.

Ngay khi người đàn ông mặt sẹo sắp chạm vào cô ấy, đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng "rầm" một tiếng.

Thanh âm lớn đánh thức ý thức của mọi người, người đàn ông mặt sẹo trong chốc lát mới tỉnh lại được, nhìn cửa lớn nhà kho bị đập vỡ.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 455



Hơn mười cảnh sát hình sự tay cầm s.ú.n.g ống đồng loạt xông vào, đám côn đồ một phen kinh hãi, hiện trường lập tức trở nên hỗn loạn.

Bọn côn đồ rút đao ra muốn phản kháng, nhưng lại không địch lại những cảnh sát hình sự được huấn luyện bài bản, chỉ vài phút sau, cảnh sát đã khống chế tất cả bọn côn đồ trong phòng thí nghiệm.

Dưới tác dụng của m* t**, người đàn ông mặt sẹo còn chưa ý thức được cụ thể đã xảy ra chuyện gì, anh ta to gan muốn chống lại cảnh sát, lại bị một cảnh sát trung niên mặc thường phục một cước đá bay.

"Rác rưởi."

Cảnh sát Triệu nhanh chóng bước lên, lập tức còng tay khống chế người đàn ông mặt sẹo.

Bên cạnh, cảnh sát Đinh cũng nhanh chóng tiến lên, cởi áo khoác ra, khoác lên người Lan Lam.

"Tiến sĩ Lan Lam, cô không sao chứ."

Lan Lam vẫn còn sống sau kiếp nạn này nghẹn khóc nức nở, trên mặt đầm đìa nước mắt.

Cảnh sát Đinh vỗ vai Lan Lam an ủi:

"Tiến sĩ Lan Lam, tên côn đồ này đã bị chúng tôi bắt, bọn họ không thể ép buộc cô làm gì nữa."

Hiện trường đã bình tĩnh trở lại, tất cả bọn côn đồ đều bị còng tay, do cảnh sát trông coi.

Lan Lam nức nở một lúc, dưới sự an ủi của cảnh sát Đinh, uống chút nước, rốt cục cũng khôi phục tinh thần, hỏi:

"Cảnh sát Đinh, sao mọi người có thể tra được nơi này vậy? Tôi còn tưởng rằng mình sẽ bị nhốt ở chỗ này cả đời."

Cảnh sát Đinh đắc ý nói:

"Chúng tôi nhận được báo cáo nặc danh, bởi vì người cung cấp thông tin nặc danh này và chúng tôi đã có vài lần hợp tác, cho nên cấp trên chấp thuận cho chúng tôi dẫn đầu trong việc bắt người, và chúng tôi phát hiện ra căn cứ này."

Cảnh sát Triệu ở một bên chỉ huy cấp dưới bắt giữ đám côn đồ cũng gật đầu:

"Dựa theo quy mô này, xem ra tất cả những loại m* t** đang lưu thông gần đây ở Giang Thành đều xuất phát từ nơi này."

Cảnh sát Triệu lại nhìn lướt qua mấy tên côn đồ kia, ánh mắt khinh thường:

"Loại nghiện ngập này, không nói được gì cả, nhốt trong đồn cảnh sát hai ngày đi, chờ cơn nghiện giảm bớt, nhất định phải thẩm vấn từng người một lần này chúng ta liên tiếp phá được hai vụ án lớn."

"Hai vụ án lớn…"

Lan Lam bị nhốt quá lâu, cũng không biết tin tức bên ngoài.

Cảnh sát Đinh giải thích:

"Trước đây nhờ sự giúp đỡ của một người cung cấp thông tin chúng tôi đã phá được một vụ án ô dù của quan chức tập thể.

Thời điểm đó, chỉ có thể dùng tội danh mua b*n d*m để giam giữ mấy ông chủ kia và sắp hết thời gian giam giữ bọn họ rồi.

Bây giờ nơi này lộ ra đủ để cho bọn họ ôm mấy cuốn lịch rồi."

Sắc mặt cảnh sát Triệu âm trầm, lấy ra một cái máy ghi âm hình cúc áo từ trong túi của người đàn ông mặt sẹo.

Người đàn ông mặt sẹo vốn còn thấp giọng chửi rủa, nhìn thấy máy ghi âm hình cúc áo này, lập tức sửng sốt.

"Tại sao trên người tôi lại có thứ này?"

Cảnh sát Triệu chỉ cười nhẹ, sau đó, vẻ mặt anh lại lạnh lùng trở lại, ra lệnh:

DTV

"Tiểu Đinh, thông báo cho sở cảnh sát, truy bắt tội phạm La Hằng vì bằng chứng này, chúng ta có thể cùng ông ta tán gẫu một chút."

Cảnh sát Đinh:

"Vâng."

Máy ghi âm Hạ Trừng Trừng nhét vào túi của người đàn ông mặt sẹo ghi lại toàn bộ cuộc trò chuyện giữa anh ta và Lan Lam, cũng bao gồm cả cuộc trò chuyện của anh ta và những tên côn đồ khác, cộng thêm hình ảnh bên ngoài phòng thí nghiệm điều chế m* t**, đều đã được Hạ Trừng Trừng đăng lên mạng.

[Ôi…Máy nghiền dối trá lại có dưa rồi, để tôi xem nhà vô liêm sỉ nào bị sập.]

[Không có người nổi tiếng, hình như tất cả bọn họ đều là người nghiệp dư.]

[Lượng thông tin trong đoạn ghi âm này rất lớn, đây là những kẻ buôn bán m* t**, tôi nghĩ lần này dưa của Máy nghiền rất lớn.]

[Tiến sĩ y dược trong đoạn ghi âm này cũng khổ quá đi, bị bắt đi điều chế m* t**, những kẻ buôn bán m* t** này thật sự là mất hết lương tâm.]

[Mọi người chưa từng nghe qua tiến sĩ Lan Lam sao?

Tôi đã đọc bài luận văn của cô ấy, hai năm lên tiến sĩ đã làm phó giáo sư của Đại học Giang Thành rồi, siêu cấp trâu bò luôn.]
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 456



[Đại học Giang Thành nói Lan Lam đột nhiên không ở lại trường nhậm chức, tôi còn tưởng cô ấy đổi sang công ty lớn khác, không ngờ lại bị đám buôn bán m* t** này bắt, thật tội quá.]

[Anh trai tôi ở sở cảnh sát Giang Thành, vừa nghe nói, bọn họ đã bắt được tất cả những kẻ buôn bán m* t** ở hiện trường, hơn nữa còn đang truy đuổi trùm m* t** đứng sau.]

[Nhất định phải bắt được những người này và tuyên án tử hình đi, loại rác rưởi này không xứng đáng được sống.]

Ngay sau đó, Sở Công an Giang Thành cũng đã đưa ra một tuyên bố mô tả ngắn gọn tình hình hiện trường và cảm ơn sự giúp đỡ của Máy nghiền dối trá.

Weibo cũng chính thức tuyên bố, cảnh sát đã thông qua lời khai và chứng cứ của tội phạm bị bắt ở hiện trường, xác định được chủ mưu là La Hằng, không chỉ sản xuất và buôn bán m* t**, mà còn cấu kết với nhiều lãnh đạo cấp cao ở Giang Thành, lợi dụng chiêu trò thiết lập quan hệ lâu dài và ổn định, cũng để cho hắn trở thành ô dù cho anh ta sản xuất và bán m* t**.

Các đơn vị liên quan đã ra tuyên bố, truy nã La Hằng, đồng thời nhắc lại tất cả những người liên quan trong vụ việc trên du thuyền.]

[Tôi còn tưởng rằng vụ mà Máy nghiền giúp cảnh sát phá được là một phòng thí nghiệm điều chế m* t**, không ngờ rằng đằng sau còn có dưa lớn như vậy.]

[Máy nghiền nổ dưa còn phụ trách bán hàng, đầu chó JPG]

[Vậy nên lần trước bọn người Hứa Triệt không chỉ ép các cô gái phục vụ mà còn buôn bán m* t**, những người này còn là người không vậy.]

Sản xuất và buôn bán m* t**, ép các cô gái phục vụ, lợi dụng bọn họ để hối lộ các ông chủ tạo ô dù, chuỗi dây chuyền này đáng sợ quá đi, nếu không phơi bày ra cuộc đời của các cô gái đã bị phá hủy rồi, còn có thể hủy hoại rất nhiều gia đình vô tội.]

[Chẳng trách được, đoạn đối thoại giữa Hứa Triệt và Ngưng Ngưng nói rằng những ông chủ kia không vạch trần anh ta, bởi vì bản chất bọn họ là những kẻ buôn bán m* t**, cái này còn nghiêm trọng hơn nhiều so với b*n d*m.]

[Thật sự là không có điểm chung luôn, may là những người này đã bị bắt, nếu không các cô gái thật đáng thương, còn có tiến sĩ Lan Lam vẫn luôn bị nhốt, quá thảm rồi.]

Hình ảnh của La Hằng được đưa lên mạng.

DTV

Ông ta định liên lạc với Hạ Vĩnh Đức, bài trí một bộ phận nhân viên điều chế m* t** và nguyên liệu, chờ Lan Lam bên kia điều chế mẻ anh túc cuối cùng thành thành phẩm, lập tức rời khỏi Giang Thành.

Không ngờ rằng lại bị lộ nhanh thế này.

Hơn nữa, là hai ngày trước khi ông ta có ý định rời đi

Lúc trợ lý gọi điện thoại cho La Hằng, đường dây vận chuyển hậu cần đã bị cảnh sát chặn lại hoàn toàn, tất cả nhân viên sản xuất m* t** và nguyên liệu đều bị bắt giữ, xung quanh biệt thự của La Hằng cũng có cảnh sát vây kín.

May mắn duy nhất là La Hằng không ở trong biệt thự, tạm thời thoát một kiếp nạn.

La Hằng trốn trong một căn phòng cho thuê, nhìn tin tức trong điện thoại di động, ông ta tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Máy nghiền dối trá, Máy nghiền dối trá.

Người đứng sau Máy nghiền dối trá này rốt cuộc là ai, vì sao năm lần bảy lượt lại muốn đối đầu với ông ta.

Một lần đánh vào ô dù của ông ta, một lần nữa đánh vào công việc làm ăn của ông ta.

Hiện tại La Hằng đã không còn gì nữa.

Ông ta không cam lòng, anh ta làm việc cật lực bao nhiêu lắm, đã ăn cả hắc lẫn bạch ở Giang Thành, sao đột nhiên lại bị như vậy?

La Hằng tức giận nghiến răng nghiến lợi, gọi điện thoại cho Hạ Vĩnh Đức.

Gần đây Hạ Vĩnh Đức cũng rất lo lắng, vừa rồi còn bị cảnh sát thẩm vấn về vấn đề đường dây hậu cần. May mắn là tuyến hậu cần này đã được dùng thủ đoạn thương mại chuyển cho La Hằng nên không còn quan hệ gì.

Thấy là một cuộc gọi xa lạ, Hạ Vĩnh Đức không quá chú ý, nhận điện thoại.

Nhưng nghe được giọng nói của La Hằng phía bên kia, ông ta giật mình vội vàng che micro lại.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 457



Thấy xung quanh không có người, Hạ Vĩnh Đức mới thở phào nhẹ nhõm, tức giận trả lời:

"La Hằng, ông điên rồi hay sao, bây giờ là lúc nào rồi mà còn dám gọi điện thoại cho tôi?"

"Hạ Vĩnh Đức, giúp tôi rời khỏi đây." La Hằng cầu cứu.

Hạ Vĩnh Đức mắng:

"Không có khả năng đâu, hiện tại cảnh sát điều tra nghiêm ngặt như vậy, muốn đẩy tôi vào hố lửa sao?"

Sắc mặt La Hằng trở nên u ám, yên lặng một lúc mới tức giận nói:

"Hạ Vĩnh Đức, đây không phải là thỉnh cầu, nếu như tôi bị bắt, tôi nhất định sẽ kéo ông theo làm bia đỡ, ông không có lựa chọn."

Hạ Vĩnh Đức tức giận đến gân xanh cũng nổi lên. Ông ta nắm chặt tay, hận không thể bóp nát điện thoại.

Nhưng ông ta không còn cách nào, La Hằng là phao cứu sinh của ông ta, nếu ông ta không giúp thì cả hai sẽ cùng chết.

Hạ Vĩnh Đức chỉ hạ thấp giọng, lạnh lùng nói:

"Thời gian này ông trốn kỹ một chút, để tôi nghĩ cách."

Phía bên kia La Hằng rất hài lòng, dừng một chút, lại nói:

"Nhưng trước khi đi, tôi còn phải làm một chuyện."

“Sao mà ông nhiều chuyện vậy?"

Hạ Vĩnh Đức thốt lên:

"Bây giờ là đã lâm vào tình cảnh gì rồi ông còn không hiểu sao? Còn yêu cầu nhiều như vậy."

La Hằng lạnh lùng nói:

"Hạ Vĩnh Đức, ông biết tôi là một người rất ghi thù.

Tôi thất bại thảm hại, tất cả là do cái Máy nghiền dối trá kia làm ra”

"Hắn ta nợ tôi, phải trả lại tất cả trước khi tôi rời đi, tôi nhất định phải tìm được hắn ta, đòi lại những gì hắn ta đã nợ tôi."

Trong bóng đêm, những con hẻm nhỏ ở thành phố Đêm Bắc Giang Thành đã chật kín người.

Trên nóc xe cảnh sát chiếu lên ánh sáng màu xanh và đỏ, chiếu sáng cả buổi đêm hỗn loạn này.

Cảnh sát Triệu rời khỏi cửa sau, băng qua đám đông, bước tới bên cạnh một con bọ cánh cứng bên đường.

Anh ta nhìn xung quanh không có người, luống cuống lên xe.

Một người phụ nữ ngồi ở ghế lái, một chiếc mũ bãi biển lớn che hơn phân nửa khuôn mặt của cô ta.

Người phụ nữ nghe thấy tiếng cảnh sát Triệu lên xe, lập tức cởi mũ ra, để lộ khuôn mặt đầy tàn nhang.

Cảnh sát Triệu khẽ dừng lại, theo bản năng ngửa ra sau một chút:

"Cô là ai vậy?"

Ông cho rằng nhận nhầm người, có hơi xấu hổ:

"Thật ngại quá, tôi lên nhầm xe rồi."

Hạ Trừng Trừng không nhịn được cười, tiếng cười dễ nghe như chuông bạc:

"Cảnh sát Triệu, là tôi đây."

Cảnh sát Triệu rất kinh ngạc, nhưng nghe thấy giọng nói này, hình như có hơi giống Hạ Trừng Trừng.

Ông quay đầu nhìn về phía người phụ nữ ngồi ở ghế lái.

Cô đang ngồi, không thể nhìn thấy chiều cao, chỉ cảm thấy khuôn mặt rất bình thường, không giống với các ngôi sao lớn.

Hạ Trừng Trừng bất đắc dĩ, chỉ đành lấy bông tẩy trang ra trước mặt cảnh sát Triệu, tẩy trang từng chút từng chút một.

Đôi mắt nhỏ nhắn một mí của cảnh sát Triệu chứng kiến toàn bộ quá trình tẩy trang của Hạ Trừng Trừng, dần dần mở to hơn rồi trợn lên.

DTV

Đây chính là phép thuật phương Đông trong truyền thuyết đó sao.

Cho đến khi Hạ Trừng Trừng hoàn toàn tẩy trang xong, cảnh sát Triệu vẫn không có cách nào liên tưởng cô với cô bé tàn nhang vừa rồi.

"Không trách được cô theo dõi bọn họ mà không bị phát hiện."

Cảnh sát Triệu thán phục nói.

Lúc Hạ Trừng Trừng chạy tới chợ đêm Thành Bắc đã liên lạc với ông thông báo chuyến này có thể đang mua m* t**.

Lúc ấy cảnh sát Triệu vô cùng lo lắng, sợ cô không cẩn thận sẽ bị đám buôn m* t** kia bắt được.

Không ngờ tới chẳng những không bị bắt mà cô còn theo dõi tới hang ổ.

Nghĩ đến đây, cảnh sát Triệu nhịn không được lén lút liếc mắt nhìn Hạ Trừng Trừng, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Có kỹ thuật này, đến cục cảnh sát của chúng tôi làm paparazzi gì đó đi."

Hạ Trừng Trừng lấy hai bình thuốc trong túi ra:

"Cảnh sát Triệu, đây là mua được của từ người đàn ông có vết sẹo trên mặt kia.

Khuôn mặt của cảnh sát Triệu lập tức nghiêm túc, kiểm tra kỹ lưỡng hai cái bình trong suốt kia:

"Cô có chắc đây chính là thứ Phạm Tư Hàng muốn mua không."

Hạ Trừng Trừng gật đầu:

"Tôi đã đặt máy ghi âm trên người anh ta, sẽ không sai đâu."
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 458



Cảnh sát Triệu vuốt cằm suy nghĩ:

"Như vậy xem ra, Phạm Tư Hàng cũng là một người nghiện, chỉ là loại m* t** này chuyển hóa rất nhanh, cho nên cho dù bây giờ chúng ta đi bắt anh ta, cũng không có chứng cứ bổ sung."

Hạ Trừng Trừng suy nghĩ một chút, lại hỏi:

DTV

"Hay là tìm một người thay thế."

Cảnh sát Triệu nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng ngời, lấy hai bình thuốc m* t** từ trong túi ra.

"Đây là do tôi lấy được từ đồng nghiệp ở đại đội chống m* t** vào hai ngày trước, nói là làm giả bề ngoài và hương vị không khác gì đồ thật, nhưng cũng không phải m* t** thật."

Hạ Trừng Trừng hỏi:

"Ông muốn dùng cái này để dụ Phạm Tư Hàng sao."

Cảnh sát Triệu liên tục gật đầu.

Hạ Trừng Trừng lại suy nghĩ một chút.

Trước khi đến chợ đêm Thành Bắc, Phạm Tư Hàng nghiện m* t**, làm ầm ĩ ở trong phòng khách sạn, đã đánh mất lý trí từ lâu.

Nếu như cho anh ta một chai giả, trong phút chốc chưa chắc có thể phát hiện ra.

Ánh mắt Hạ Trừng Trừng cũng sáng lên:

"Tôi cảm thấy có thể thử xem sao."

Trong mắt cảnh sát Triệu có chút mong chờ, lại đột nhiên lo lắng, vẻ mặt kỳ lạ:

"Có điều cô nghiêm túc giúp cảnh sát như vậy, không phải là vì muốn tin tức chứ."

"Không đâu mà."

Hạ Trừng Trừng cố tình lơ đi, dưa của Phạm Tư Hàng đều đưa đến trước mặt cô, không nổ thì quá trái lương tâm rồi.

Cảnh sát Triệu: "..."

"Nhưng không phải cô. . ."

Cảnh sát Triệu muốn nói lại thôi, anh ta đã xem qua tài liệu cá nhân của Hạ Trừng Trừng, biết Hạ Trừng Trừng là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Hạ thị, cũng là phu nhân của Tạ Tri Hành thuộc hào môn Tạ gia, đây không phải là phu nhân hào môn chỉ toàn giàu với giàu thôi sao, không muốn hưởng phúc, lại muốn đi săn tin tức.

Cảnh sát Triệu thật sự không thể hiểu được.

Hạ Trừng Trừng được cảnh sát Triệu ngầm đồng ý, lấy hai bình m* t** giả của cảnh sát.

Ánh mắt cô sáng lấp lánh, tràn đầy sự mong đợi.

Cảnh sát Triệu càng cau mày hơn.

Chẳng lẽ đây chính là sở thích của giới hào môn sao.

A, vẫn không thể nào hiểu được.

Hạ Trừng Trừng lại trang điểm thành Hạ Thu Thu, lái bọ cánh cứng trở về khách sạn.

Trước khi trở về, cô đã liên lạc với Hầu Bác Siêu, bảo Hầu Bác Siêu lấy lý do làm kế hoạch phát triển tương lai cho Phạm Tư Hàng, gọi Vương Hâm đi chỗ khác.

Đương nhiên là Vương Hâm biết Phạm Tư Hàng dùng m* t**, nếu để anh ta ở lại khách sạn, Hạ Trừng Trừng lo rằng không chụp được hình ảnh Phạm Tư Hàng dùng m* t**.

Sau khi Vương Hâm rời đi Hạ Trừng Trừng mới bước vào nơi ở của Phạm Tư Hàng.

Không chỉ mỗi Vương Hâm không có ở đây, Tề Ngộ cũng nói trong nhà có việc, để lại thẻ phòng khách sạn cho Hạ Trừng Trừng rồi rời đi.

Hạ Trừng Trừng đi vào phòng của Phạm Tư Hàng, nhìn thấy Phạm Tư Hàng đẹp trai năng động của ngày xưa bây giờ lại giống như một ác quỷ khô héo, chán chường nằm trên giường.

Cũng chỉ có mấy tiếng đồng hồ không gặp, hốc mắt của anh ta đã lún sâu xuống, mắt trắng bệch đầy tơ máu.

Mà ở trên bàn, lại có một bình đựng m* t** rỗng.

Xem ra, trước khi Phạm Tư Hàng kêu Tề Ngộ đi mua m* t**, trên người anh ta hoặc là Vương Hâm đã có hàng tồn kho.

Tuy nhiên, nhìn cái chai nhỏ kia.

Đoán chừng không đủ cho Phạm Tư Hàng dùng.

Phạm Tư Hàng vô cùng sốt ruột, hai vai đều trở nên run rẩy, cả người giống như mất hồn.

Vào lúc này, chỉ có m* t** có thể cứu được anh ta.

"Thu Thu, là cô sao."

Giọng nói của Phạm Tư Hàng rất yếu.

"Phạm lão sư, anh không sao chứ?"

Hạ Trừng Trừng ra vẻ quan tâm hỏi một câu, sau đó đặt hai bình m* t** giả kia lên bàn trà:

"Đây là thuốc anh Tề Ngộ bảo tôi mua, anh có cần không?"

Phạm Tư Hàng nghe vậy, không còn sức lực liếc mắt nhìn bàn trà, trong nháy mắt nhìn thấy m* t**, đôi mắt vô hồn kia lập tức sáng lên, cả người anh ta bỗng nhiên tràn ngập sức lực, nhảy vọt tới bên cạnh bàn trà.

Phạm Tư Hàng cầm hai bình m* t** kia, yết hầu nhấp nhô, trong ánh mắt tràn đầy tham lam.

Lý trí còn sót lại nói cho anh biết không thể để Hạ Trừng Trừng hút, nhưng lại có nhiều d*c v*ng khiến anh ta không thể nhịn được.

Giọng anh ta khàn khàn, giống như đã dùng hết chút sức lực cuối cùng trên người đẩy Hạ Trừng Trừng ra:

"Chuyện còn lại tôi sẽ tự mình có thể giải quyết, cô đi ra ngoài trước đi."
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 459



Hạ Trừng Trừng bị đuổi ra khỏi phòng, cửa phòng phía sau đóng "Rầm" một tiếng.

Cách nhau một cánh cửa, giống như một đạo thiên lũy, ngăn cách một thế giới đầy tội ác ở bên kia.

Nhưng Hạ Trừng Trừng lại nở một nụ cười gian xảo.

Trước khi bị Phạm Tư Hàng đẩy ra khỏi phòng, cặp kính gọng đen có chức năng ghi hình đã được cô đặt trên bàn trà.

Đại khái là có thể quay chụp được vài thứ.

Cô lấy điện thoại di động ra, đang định thông báo cho cảnh sát Triệu, bảo bọn họ đi lên bắt người.

Đột nhiên, tiếng còi báo động phát ra từ cửa sổ đang mở.

Hạ Trừng Trừng kinh hãi, lập tức cúi người nhìn về phía cửa sổ.

Khách sạn cao hơn mười tầng, mọi người dưới lầu đều đã trở nên vô cùng nhỏ bé, nhưng hơn mười chiếc xe cảnh sát còn có cảnh sát hình sự mặc đồng phục màu lam đen, lại có thể chói mắt như vậy.

Không đúng, rõ ràng cô và cảnh sát Triệu đã bàn bạc, đồng ý để sau khi Phạm Tư Hàng dùng thuốc mới ra tay, như vậy có thể bảo đảm không có rủi ro.

Huống hồ đội cảnh sát hình sự của cảnh sát Triệu còn đang hoàn thành nhiệm vụ trong sào huyệt ở Thành Tây, sao lại xuất hiện nhanh như vậy.

Hạ Trừng Trừng vội vàng mở cửa nhìn ra, những cảnh sát hình sự đang kiểm tra trên lầu.

Hệ thống nhảy ra, có lòng tốt nhắc nhở:

"Ký chủ, những người này không phải là người của cảnh sát Triệu, đây là đại đội chống m* t**."

Đại đội chống m* t**.

Cảnh sát Triệu là tổng đội cảnh sát hình sự, nói như vậy hai đội này không phải là ngồi chung một thuyền.

Hạ Trừng Trừng bừng tỉnh nhớ tới cái gì đó:

"Thống Tử, tôi nhớ rất rõ trong tiểu thuyết, Phạm Tư Hàng cũng bị người ta tố cáo sử dụng m* t**, sau đó kiểm tra là âm tính, cuối cùng được phóng thích vô tội."

Hệ thống nhanh chóng lướt qua nội dung tiểu thuyết một lần nữa: "Đúng vậy."

Trong lòng Hạ Trừng Trừng đột nhiên có một cảm giác cực kỳ xấu, cô chạy tới bên ngoài phòng của Phạm Tư Hàng, đập mạnh vào cửa phòng.

"Phạm lão sư, Phạm lão sư. . ."

Không có ai trả lời.

"Chẳng lẽ là đang phê pha sao?"

Hệ thống khó hiểu, vì thế lẻn vào camera kính gọng đen trong phòng, muốn kiểm tra một phen.

Hệ thống: "Ký chủ không đúng, trong phòng không có ai cả."

Hạ Trừng Trừng trợn tròn mắt.

Rõ ràng là một người lớn còn sống sờ sờ, vừa này còn đang ở trong phòng, làm sao có thể đột nhiên biến mất được.

Chuyện khiến cô lo lắng nhất quả nhiên đã xảy ra.

Hạ Trừng Trừng lập tức lấy thẻ phòng của Tề Ngộ để lại cho cô lúc rời đi, mở cửa phòng ra.

Trong phòng của Phạm Tư Hàng, quả nhiên trống rỗng.

Cửa sổ bị đóng chặt, trong nhà vệ sinh cũng không có người, đường ống thông gió chỗ này rất nhỏ hẹp, vốn dĩ không thể cho người chui qua.

Phạm Tư Hàng đã đi đâu chứ.

Hệ thống lập tức lật xem video kính gọng đen còn lại trong phòng, nhưng do góc quay có hạn, sau khi Phạm Tư Hàng nghe thấy tiếng còi báo động, trong lúc cuống quít, đã không còn nhìn thấy bóng dáng nữa.

Hệ thống vô cùng khẩn trương:

"Ký chủ, bây giờ trong phòng chỉ còn cô, đợi lát nữa người của đại đội chống m* t** tới đây, bọn họ có nghi ngờ cô dùng m* t** không?"

Cho dù không phải nghiện m* t**, nhưng khi đến đồn cảnh sát, bị người đàn ông mặt sẹo nhận ra, không tránh khỏi phải gọi luật sư làm rõ.

Hạ Trừng Trừng cau mày: "Chúng ta bị lừa rồi."

Hệ thống sửng sốt: "Ý của cô là?"

Hạ Trừng Trừng lấy lại cặp kính gọng đen trên bàn trà:

"Nếu tôi không đoán sai, có người tố cáo Phạm Tư Hàng, cho nên người của đại đội chống m* t** mới có thể tới trước cảnh sát Triệu một bước.

Đối phương muốn trả thù Phạm Tư Hàng, lại không muốn bản thân bị dính vào trong đó, cho nên mới lợi dụng tôi, để cho tôi đi mua thuốc."

DTV

Hệ thống kinh ngạc: "Vì vậy, người tố cáo là. . ."

Lời còn chưa dứt, điện thoại di động của Hạ Trừng Trừng vang lên, trên màn hình là Wechat đồng loạt gửi tới.
 
Back
Top Bottom