Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 420



Hiện tại, không ai biết danh sách đầy đủ các nạn nhân ngoại trừ cảnh sát và nhóm Thiếu Nữ Ngân Hà.

Hạ Trừng Trừng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, khóe miệng nhếch lên nụ cười mờ ám, cô nhanh chóng cầm điện thoại lên, Cẩu Đam ở bên kia còn chưa cúp máy.

"Bát ca, bây giờ anh cũng ở hiện trường đúng không."

"Đang ở đây?"

DTV

Cẩu Đam vội vàng đáp lại: "Có chuyện gì cô cứ việc nói, có thể giúp tôi nhất định sẽ giúp."

Hai tròng mắt Hạ Trừng Trừng chớp chớp giống như hồ ly:

"Vậy phiền anh giúp tôi diễn một vở kịch. Xuất hiện một vở kịch không chỉ có thể đưa tin tức lên tài khoản của anh, mà còn có thể loại tôi ra khỏi vụ án này."

Ở trên mạng, Máy Nghiền Dối Trá đã vạch trần những ông chủ có ý đồ dụ dỗ các thiếu nữ cùng với việc Hứa Triệt và công ty giải trí Tinh Không lợi dụng nghệ sĩ dưới trướng để kéo dưa.

Người qua đường ăn dưa không ngừng bàn luận, nhưng trong đó vẫn còn rất nhiều chi tiết không giải thích được.

Ví dụ như, Tống Ngữ Ngưng nói các cô gái đều bị chuốc thuốc, thì làm sao có thể trốn thoát được là ai đã giúp các cô ấy trốn thoát, người trung gian đã báo cảnh sát và liên hệ với Máy Nghiền Dối Trá để phát sóng trực tiếp là ai.

Có quá nhiều bí ẩn ở trong đó.

Nhóm paparazzi đầu tiên xông tới hiện trường, chính là muốn đào được quả dưa đầu tiên, nhưng trước mắt Hứa Triệt còn đang bị giam giữ trên du thuyền, cảnh sát cũng không tiết lộ nửa chữ tin tức liên quan.

Sau này cảnh sát nhất định sẽ công bố sự tình vụ án, nhưng ý nghĩa tồn tại của paparazzi và phóng viên không phải là lấy tin tức trước khi nó được công bố sao?

Chờ cảnh sát công bố, sự tồn tại của bọn họ còn có ý nghĩa gì nữa.

Người ăn dưa rất sốt ruột, chỉ có một tay dưa mới là ngon miệng nhất.

Các phóng viên paparazzi đưa ống kính về phía nhóm nữ công ty giải trí Tinh Không và những người khác.

Các cô ấy vừa mới thẳng thắn thừa nhận bản thân là nạn nhân, vì vậy chia sẻ một ít kinh nghiệm trên thuyền cũng không có gì quá đáng.

Vốn dĩ những thí sinh trong nhóm nhạc nữ công ty giải trí Tinh Không định lên xe nghỉ ngơi, phóng viên lại giống như tổ ong ong xông lên, khiến cho các cô ấy cũng không biết phải làm sao.

Ngoại trừ Tống Ngữ Ngưng ra, mấy nhóm nhạc trong công ty giải trí Tinh Không đều là người mới, chín mươi chín nghìn trong số một trăm nghìn người hâm mộ Weibo đều là người do công ty mua chuộc, đối mặt với ánh đèn flash và vô số micro, các cô đã bị làm cho choáng ngợp.

Nữ cảnh sát cũng không ngờ tới phóng viên paparazzi lại xông lên, những người cảnh sát cùng nhau bảo vệ trật tự tại hiện trường.

Tống Ngữ Ngưng là người duy nhất xem như bình tĩnh trong số đó, cô ta vốn có chút danh tiếng, thường xuyên nhận phỏng vấn.

Vì vậy, cô ta đứng chắn trước các chị em.

Không phải chỉ là phỏng vấn hỏi thăm hiện trường đã xảy ra chuyện gì sao, mặc dù tới nửa đường cô ta đã bị Tần Mặc đánh cho ngất xỉu một lúc.

Nhưng đi theo Hạ Trừng Trừng cả đoạn đường, đại khái xảy ra chuyện gì cô ta vẫn biết.

Cẩu Đam lập tức đưa micro đến trước mặt Tống Ngữ Ngưng.

"Tống Ngữ Ngưng tiểu thư, vừa rồi cảnh sát nói, lần phá án này là nhờ cô kịp thời phát hiện ra âm mưu của Hứa Triệt, còn cố ý giả vờ uống nước giải khát, ẩn nấp trong đám tội phạm bắt cóc Hứa Triệt này, trong lúc cấp bách còn nảy ra ý dùng bình hoa tấn công hai tên côn đồ muốn chụp ảnh khỏa thân của cô, là như vậy sao?"

Tống Ngữ Ngưng: "..."

Trong đầu Tống Ngữ Ngưng từ từ nảy ra một dấu chấm hỏi.

Người này đang nói cô sao?

Sao lại hoàn toàn không giống với trí nhớ của cô.

Tống Ngữ Ngưng đang muốn phản bác, các paparazzi bên cạnh lại vô cùng cổ vũ, trong mắt lóe lên sao nhỏ.

"Ngưng Ngưng thật lợi hại."

"Không hổ là người nhảy chính của nhóm nhạc nữ thật là nhanh nhẹn."

"Đánh ngất hai tên người xấu mà thôi, đây thuộc về tự vệ chính đáng, em gái không cần lo lắng."

Tống Ngữ Ngưng: "..."

Dấu chấm hỏi trong đầu Tống Ngữ Ngưng càng nhiều hơn.

Những paparazzi này đang nói lung tung cái gì vậy, cô ta đã làm chuyện này khi nào chứ.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 421



Ở bên cạnh, đám người Hạ Luật Luật cũng kinh ngạc.

Các cô ấy nhớ rất rõ, là Hạ Trừng Trừng và Tống Ngữ Ngưng cùng nhau cứu người, tại sao cảnh sát và phóng viên cố ý bỏ qua Hạ Trừng Trừng

Hạ Luật Luật ngẩng đầu, nhìn thấy có người đi xuống du thuyền ở cách đó không xa, theo sau là một người phụ nữ mặc áo khoác gió đen kịt, khẩu trang và mũ đen che hơn phân nửa khuôn mặt.

Là Hạ Trừng Trừng.

Hạ Luật Luật lập tức phản ứng lại.

Tống Ngữ Ngưng còn đang hoang mang, Hạ Luật Luật đã dẫn đầu phụ họa thêm:

"Đúng vậy, cũng nhờ Ngưng Ngưng nếu không tôi cứ tưởng bản thân sắp xong đời luôn rồi, không ngờ Ngưng Ngưng lại tới cứu tôi."

Hạ Luật Luật kéo khuỷu tay của Tống Ngữ Ngưng đầy thân mật:

"Ngưng Ngưng, cô thật tuyệt vời."

Tống Ngữ Ngưng: "..."

Không phải chứ, những phóng viên này không biết thì thôi, sao Hạ Luật Luật cũng nói lung tung luôn rồi.

Trong ánh mắt Tống Ngữ Ngưng lộ ra vẻ hoang mang:

"Sao chỉ có tôi đến cứu cô, rõ ràng là tôi và..."

DTV

"Chính là cô chỉ có một mình cô thôi."

Hạ Luật Luật cướp lời, c.h.é.m đinh chặt sắt nói:

"Ngưng Ngưng thật sự quá lợi hại tình huống nguy hiểm như vậy cô cũng không sợ nếu như không có cô, chúng ta c.h.ế.t là cái chắc."

"A"

Mặt của Tống Ngữ: o_o

Các thí sinh trong nhóm nữ bên cạnh không rõ nguyên nhân, nhưng nghe đội trưởng nói như vậy, cũng nhao nhao phụ họa theo:

"Đúng vậy là Ngưng Ngưng, chỉ có một mình cô tới cứu chúng tôi."

"Cô còn nói cô một bình đánh ngất hai tên trợ lý của Hứa Triệt, bọn họ sẽ không thể tới đây."

"Ngưng Ngưng lúc đó cô đến cứu tôi thật sự rất đẹp trai giống như cô nhảy múa ở trên sân khấu vậy."

"Mặc dù sau đó vẫn là bị Hứa Triệt phát hiện, nhưng Ngưng Ngưng cô đã phát hiện ra âm mưu của anh ta, còn gửi những lời nói dối của anh ta cho Máy Nghiền Dối Trá cô thật sự rất tuyệt."

Tống Ngữ Ngưng: "..."

Lời khen ngợi của nhóm nhạc nữ khiến Tống Ngữ Ngưng càng thêm nghi ngờ.

Trong trí nhớ của cô rõ ràng không phải như vậy.

Thế nhưng, trí nhớ của một người so với trí nhớ của sáu người, không có lý nào sáu người lại nhớ nhầm.

Có khi nào cô ta đã nhớ nhầm.

Trí nhớ của cô ta không phải lúc nào cũng tốt.

Cẩu Đam tiếp tục nói: "Tống Ngữ Ngưng tiểu thư, cô nhìn xem tất cả mọi người nói đều nói như vậy, chắc chắn không sai được."

Một paparazzi khác chen vào: "Đúng vậy Tống Ngưng Ngưng, có thể chia sẻ một chút được không, cô đã dùng cách nào để lừa Hứa Triệt và làm sao cô có thể khiến cho anh ta nói hết toàn bộ."

Vẻ mặt Tống Ngữ Ngưng giống như bị táo bón rất khó chịu, suy nghĩ một chút, mới ngập ngừng nói: "Sau khi tôi bị Hứa Triệt phát hiện, cố ý dụ dỗ anh ta."

"Những thứ tiếp theo giống như trong đoạn ghi âm."

Tống Ngữ Ngưng to gan hơn một chút: "Sau đó, tôi nhân dịp anh ta buông lỏng cảnh giác, dụ dỗ anh ta nói ra sự thật về vụ việc ừm, cụ thể chính là nội dung trong bản ghi âm, có lẽ các người đã nghe qua ừm."

"Thì ra là như vậy."

Cẩu Đam vỗ tay đầu tiên: "Tống Ngữ Ngưng tiểu thư cô thật sự quá tuyệt vời."

"Ngưng Ngưng thật lợi hại, có thể nghĩ ra kế hoạch tuyệt vời như vậy, không hổ là 3A của tuyển chọn thí sinh năm nay."

"Ngưng Ngưng cô không chỉ cứu các thí sinh khác, còn nắm được nhược điểm của Hứa Triệt."

"Ngưng Ngưng là tốt nhất."

Tống Ngữ Ngưng nghe những lời khen ngợi xung quanh, mặc dù trong đầu tràn đầy dấu chấm hỏi, nhưng vẫn tươi cười thoải mái.

Thì ra, loại cảm giác được người khác khen thật sự rất sảng khoái làm sao có thể phá vỡ được.

Cô ta thật sự lợi hại có thể cứu được rất nhiều người.

Cô ta thật tuyệt vời.

Tống Ngữ Ngưng đang dương dương tự đắc được vài giây, đột nhiên, ngón tay truyền đến một cơn đau nhói.

Ngón tay giống như bị thủy tinh vỡ làm trầy xước, để lại một vết thương nhỏ, rỉ ra một ít m.á.u tươi.

Trong nháy mắt trí nhớ của Tống Ngữ Ngưng được kéo về hơn một tiếng đồng hồ trước khi cửa phòng mở ra một tiếng phát ra âm thanh cọt kẹt, Hạ Trừng Trừng không chút do dự cầm bình thủy tinh trên bàn bên cạnh, đập mạnh vào đầu của người đang xông tới.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 422



Động tác của cô quá nhanh, Tống Ngữ Ngưng không kịp phản ứng, mảnh thủy tinh văng tung tóe lướt qua người, để lại vết xước nhỏ trong lòng ngón tay Tống Ngữ Ngưng.

Bởi vì miệng vết thương quá nhỏ, dưới tình huống cực kỳ căng thẳng lúc đó, đã bị Tống Ngữ Ngưng quên mất.

Nhưng lại bởi vì vết thương tồn tại, ký ức quá khứ tràn vào trong đầu.

Ánh mắt Tống Ngữ Ngưng từ từ mở to.

Cứu người cái rắm gì chứ, người đánh ngất hai nam trợ lý kia rõ ràng là Hạ Trừng Trừng, động tác của cô không chỉ dứt khoát lưu loát, cô còn tự nhận bản thân là Máy Nghiền Dối Trá.

Tống Ngữ Ngưng đang muốn nói ra sự thật, ngước mắt lên lại bắt gặp Hạ Trừng Trừng ở cách đó không xa.

Cô mặc một chiếc áo gió màu đen bao bọc cả người kín đáo lại, hoàn toàn không nhìn ra hình bóng của cô, chỉ có nửa phần bình thủy tinh trong tay cô, là đang nhắc nhở Tống Ngữ Ngưng tất cả không phải là giấc mơ.

Tống Ngữ Ngưng kinh ngạc sống lưng lạnh toát.

Cũng trong nháy mắt đó đã hiểu được tất cả.

Hu hu, paparazzi trước mắt này rõ ràng đã biết hết sự thật, còn muốn lừa dối cô ta.

Hạ Trừng Trừng đang uy h.i.ế.p cô ta không được nói ra sự tồn tại của cô, uy h.i.ế.p cô ta không thể để cho người khác biết cô chính là Máy Nghiền Dối Trá.

Nếu cô ta nói ra, cô ta sẽ chết

Không nói đến thân thủ của Hạ Trừng Trừng có thể dễ dàng đánh bầm dập cái đầu nhỏ của cô ta, nếu cô ta tùy tiện nói cái gì đó về tài khoản Máy Nghiền Dối Trá, có thể sẽ bị cô làm cho sập nhà.

Cô ta chỉ là một thực tập sinh nhỏ bé, bị chuốc thuốc bắt cóc thiếu chút nữa bị cưỡng h.i.ế.p thì thôi, bây giờ còn phải trải qua những chuyện này.

Hu hu hu hu hu.

Một phóng viên phát hiện vẻ mặt Tống Ngữ Ngưng có gì đó không đúng, lập tức hỏi:

DTV

"Tống tiểu thư, vẻ mặt của cô có hơi không đúng, chẳng lẽ chuyện này còn có ẩn tình khác sao?"

Trong lòng Tống Ngữ Ngưng rỉ máu, khóc không ra nước mắt: "Không có tất cả là do tôi giải quyết, là tôi là tôi đều là tôi."

Cẩu Đam rất hài lòng với cuộc phỏng vấn này, đã nhanh chóng tóm tắt lan truyền "Sự thật" lên mạng.

Trong bài viết tuyên dương sự thông minh dũng cảm của Tống Ngữ Ngưng, biến cô ta thành anh hùng của nhóm nữ, nhờ phản ứng của Tống Ngữ Ngưng khi ở trên du thuyền, và còn sự hợp tác của Máy Nghiền Dối Trá, mới cứu được tất cả các em gái ở hiện trường.

[Ngưng Ngưng thật giỏi, Ngưng Ngưng còn liên hệ với máy nghiền.]

[Nhìn sơ qua Ngưng Ngưng vô cùng dịu dàng, thật không ngờ tới lại mạnh mẽ như vậy.]

[Ngưng Ngưng của chúng tôi vẫn luôn mạnh mẽ, lúc trước nhóm nhạc nữ bị diễn viên chèn ép, cô ấy cũng rất trượng nghĩa ra mặt.]

[Mấy em gái của Thiếu Niên Ngân Hà kỳ này tôi đều rất thích hy vọng các em sẽ không bị ảnh hưởng, trở về tiếp tục luyện tập.]

Trong tất cả các bình luận khen ngợi Máy Nghiền Dối Trá và Tống Ngữ Ngưng, cũng xuất hiện một vài ý kiến khác nhau.

[Các người có chú ý tới hay không, ban đầu có một em gái trong ống kính, tuy rằng bị đánh đập, nhưng cũng không có phản kháng, còn chủ động tiến đến bên cạnh người đàn ông kia.]

[Dáng người kia chắc chắn là Tần Mặc, tôi đã chú ý cô ta từ lâu dựa vào miêu tả của Bát ca giải trí, hình như cô ta vốn dĩ không có hôn mê.]

[Ngưng Ngưng chính là bị Tần Mặc đánh Tần Mặc không phải bị ép buộc mà là tự nguyện.]

[Không trách được lúc phát hiện điện thoại di động đang phát sóng trực tiếp, các em gái đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Tần Mặc sợ tới mức thét lên chói tai.]

[Cô ta sợ hãi, và sợ sự thật được phơi bày.]

[Muốn dựa vào cơ thể của mình thượng vị như vậy, sao lại không đi làm gái ngành chứ.]

[Cô ta và gái ngành có khác nhau sao? Lúc trước còn lên tiếng xem thường các em gái có thực lực, trình độ của cô ta còn chưa tới điểm B đâu.]

[Diễn xuất của cô ta cũng rất tệ.]

[Nhanh chóng rút lui ra khỏi giới này đi, tôi không muốn nhìn thấy người phụ nữ như vậy nữa.]

Tần Mặc ở trên xe buýt không dám đi xuống.

Hốc mắt cô ta ửng đỏ, hai vai không ngừng run rẩy.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 423



Trước khi lên xe, chị cảnh sát đã trả lại điện thoại cho mọi người.

Tần Mặc cũng không dám nhìn, bởi vì không cần nhìn cũng biết, trên mạng đều mắng cô ta.

Cô ta vốn cho rằng hy sinh thứ mình không coi trọng một chút, có thể đổi lấy thăng tiến trong sự nghiệp, nhưng cô ta không ngờ tới sẽ kết cục lại như vậy.

Dựa vào cái gì chứ, cô ta cũng chỉ muốn thành công, sao lại khó khăn đến vậy.

Đám người Tống Ngữ Ngưng nhận phỏng vấn xong, lần lượt trở về xe buýt.

Ở trên xe, các cô ấy chú ý tới Tần Mặc đang nghiêng đầu, đưa lưng về phía mọi người, nhỏ giọng nức nở.

Tất cả mọi người chỉ im lặng, không nói gì, chỉ tự giác cách Tần Mặc xa hơn một chút, hình thành một ranh giới Sở Hà Hán giới rõ ràng với cô ta.

"Tôi biết các cô đều khinh thường tôi, chướng mắt thì cứ nói thẳng."

Tần Mặc chú ý tới những em gái trong nhóm nhạc nữ của công ty giải trí Tinh Không đang cố ý tránh mặt mình, rất là khó chịu.

Nhưng trong giọng nói mạnh mẽ của cô ta lại có cả sự nức nở:

"Tôi cũng chỉ muốn thành danh, muốn hot, có gì sai chẳng lẽ các người không muốn sao đều muốn thành danh đều muốn hot sao, ai cao quý hơn ai chứ!"

"Muốn thành danh muốn hot cũng không sai."

Hạ Luật Luật bình thản nói:

"Mỗi người chúng tôi đều từng có một giấc mộng đẹp như vậy.

Tuy nhiên, cô không nên đổi lấy thành công bằng cách làm tổn thương người khác"

"Tôi làm tổn thương ai chứ."

Tần Mặc đang muốn cãi lại, bất thình lình nhìn thấy miếng băng gạc trên trán Tống Ngữ Ngưng đây chính là minh chứng tốt nhất cho việc cô ta đánh cô ta trên thuyền, đánh cô ta đến ngất xỉu.

Tống Ngữ Ngưng đến cứu cô ta, nhưng lại bị cô ta đập vào đầu.

Quy tắc ngầm trong giới giải trí cũng không hiếm.

Một số diễn viên trong đoàn làm phim có thể là bạn gái hoặc bạn trai của người quản lý, điều này cũng rất phổ biến.

Dù sao người ta cũng cho tiền, như vậy bán thân cũng không có gì đáng trách.

DTV

Đây không phải là kỳ thi quốc gia, cũng không công bằng như vậy.

Trong lòng mọi người đều biết rõ, cũng sẽ không để lộ ra ngoài.

Tuy nhiên, không bao giờ được thăng tiến trên tổn thương của người khác, không bao giờ được đạp lên tổn thương của người khác để thành công.

Vốn dĩ Tần Mặc còn thẳng lưng, đối đầu với đám người Hạ Luật Luật, nhưng giờ phút này cột sống của cô ta lại mềm nhũn, suy sụp ngồi ngồi ở chỗ đó.

"Tần Mặc, đi tới ngày hôm nay, chỉ có thể nói, là cô tự gieo gió gặt bão, đáng đời cô."

Công ty giải trí Tinh Không đã không còn.

Tương lai cũng sẽ không có công ty nào, dám ký hợp đồng với cô ta.

Tần Mặc tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Cô ta biết, lần này, cô ta đã hoàn toàn xong đời rồi.

Ở bên kia, Hứa Triệt khai nhận hành vi phạm tội trên tàu du lịch, bị cảnh sát ép ra ngoài.

Anh ta chưa từng hồn bay phách lạc như vậy, giống như nhà có tang, chỉ biết cúi gầm đầu xuống.

Thần tượng lưu lượng ngày xưa hôm nay lại thành tội phạm cải tạo bị bắt giữ, thậm chí Hứa Triệt không dám ngẩng đầu gặp người.

Xung quanh liên tục là đèn flash liên, khiến Hứa Trận không nhìn rõ là ai, cũng không dám ngẩng đầu nhìn xem là ai.

Cho đến khi, anh ta vẫn cúi đầu đi, nhìn thấy chiếc quạt trong tay một nữ sinh đứng cách đó không xa.

Trên quạt in hình của anh ta.

Lúc này, vẫn còn có người hâm mộ của anh ta.

Vẫn còn có những người bảo vệ anh ta

Trong trái tim lạnh lẽo Hứa Triệt cảm nhận được một tia an ủi, như một dòng suối ấm chảy xuôi, sưởi ấm tay chân xương cốt của anh ta, Hứa Triệt xúc động ngẩng đầu lên.

Trong khoảnh khắc cô gái vừa nhìn thấy, lại ném chiếc quạt về phía Hứa Triệt

"Hứa Triệt, anh làm tôi rất thất vọng."

Cánh quạt sắc bén lướt qua hai má Hứa Triệt, hai gò má trắng nõn lập tức rỉ ra một vết máu.

Ngay sau đó, đủ loại đồ vật ném về phía Hứa Triệt, có biển hiệu, quạt, bình nước.

Người hâm mộ đang cầm cái gì trên tay, đều lập tức dùng thứ đó ném vào Hứa Triệt.

"Hứa Triệt anh chính là đồ cặn bã."
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 424



"Thích anh hai năm, coi như tình cảm của tôi cho chó ăn hết rồi, anh không xứng."

"Tốt nhất là ở trong nhà giam đi, đừng ra ngoài hại người."

Xung quanh toàn là fan chửi bới, cùng với xung quanh liên tục đập tới, một lần nữa cảnh tượng trở nên hỗn loạn.

Những người cảnh sát đứng một bên lập tức vây quanh, bảo vệ trật tự.

Hứa Triệt c.h.ế.t lặng.

Không nên là như vậy.

Anh ta là lưu lượng có đà tăng trưởng tốt nhất, là thần tượng đầu tiên trong giới, tất cả các cô gái đều thích anh ta.

Không nên như vậy, anh ta không nên bị đối xử như vậy.

Nếu như không phải do Hạ Trừng Trừng, nếu như không phải vì Hạ Trừng Trừng, anh ta phải bị lưu lạc đến mức này sao.

DTV

Trong mắt Hứa Triệt tràn đầy hận thù.

Nếu ánh mắt có thể biến thành đao, bây giờ anh ta chỉ hận không thể c.h.é.m Hạ Trừng Trừng thành ngàn đao vạn quả.

Xuyên qua đám người dài đằng đẵng, Hứa Triệt nhìn thấy bóng người mặc áo gió đứng cách đó không xa.

Áo gió màu đen rộng rãi che đi đường cong lung linh của cô, nhưng lại không khó để nhận ra dáng người của cô, chắc chắn là một mỹ nhân.

Là Hạ Trừng Trừng, chính là Hạ Trừng Trừng

Trong nháy mắt lửa giận hừng hực trong lòng Hứa Triệt phun trào, hai người cách nhau hơn hai mươi mét, Hứa Triệt bị hận thù che mắt, không còn bất kỳ lý trí nào.

Anh ta đập mạnh vào cảnh sát hình sự bên cạnh, tay bị trói chặt nhanh chóng lấy s.ú.n.g bên hông cảnh sát hình sự lên nòng.

Vốn dĩ cảnh sát hình sự bảo vệ trật do fan hâm mộ làm ầm ĩ, không kịp đề phòng bị Hứa Triệt đập một cái, không có đề phòng, nhưng nhiều năm qua trình độ chuyên môn vẫn khiến anh ấy nắm chặt súng, không cho anh ta cướp lấy.

Hứa Triệt giành giật với cảnh sát hình sự, họng s.ú.n.g nhắm vào Hạ Trừng Trừng

"Hạ Trừng Trừng, tôi g.i.ế.c cô, tôi g.i.ế.c cô."

Tiếng s.ú.n.g sắt nhọn xuyên thủng màn đêm ở bến tàu, như tiếng gào thét bi thương, thẳng tắp b.ắ.n về phía Hạ Trừng Trừng

Tất cả mọi người đều không đề phòng.

Fan không có, cảnh sát không có, Hạ Trừng Trừng càng không có.

Trong nháy mắt nhìn thấy họng s.ú.n.g của Hứa Triệt lóe lên tia lửa, trong đầu Hạ Trừng Trừng vẫn nghĩ tới hệ thống, cô còn có hơn năm mươi triệu giá trị danh vọng, trên lý thuyết mà nói có thể sống thêm mười ba năm

Nhưng trên thực tế không.

Lý thuyết không hoàn toàn giống với thực tế.

Ngay khi Hạ Trừng Trừng sắp buông bỏ, một bóng người đột nhiên xoay người chắn trước mặt cô, bảo vệ Hạ Trừng Trừng chặt chẽ trong lồ ng ngực.

Trong nháy mắt họng s.ú.n.g b.ắ.n ra, tiếng s.ú.n.g vừa vang lên, hắn không chút do dự nhảy về phía trước.

Hơi thở có mùi t.h.u.ố.c lá bạc hà nhàn nhạt xâm nhập vào các giác quan, hòa vào tay chân xương cốt của cô.

Trong ánh mắt như phiến đá đen của người đàn ông là sự dịu dàng, và kiên định.

Trong nháy mắt đó, hốc mắt Hạ Trừng Trừng nóng lên.

Vốn dĩ trong lòng chỉ có một chút tuyệt vọng, đã hoàn toàn bị bóng tối và tuyệt vọng bao phủ.

Trong nhận thức của Hạ Trừng Trừng, con người tốt nhất không nên có tình cảm.

Bởi vì một khi có tình cảm, sẽ có điểm yếu.

Hạ Trừng Trừng biết trước kia cô không có điểm yếu.

Nhưng tại thời điểm này, cô đã có rồi.

Hai tiếng s.ú.n.g liên tiếp vang vọng khắp bến tàu, cảnh sát hình sự dùng tốc độ nhanh nhất khống chế Hứa Triệt, ghì chặt anh ta xuống trên mặt đất, lấy lại từ anh ta.

Hiện trường rất hỗn loạn, đám đông liên tục la hét, cảnh sát còn lại lập tức duy trì trật tự, tránh cho đám đông xảy ra xô xát.

Hạ Trừng Trừng cảm nhận được trái tim mình đang bị bàn tay của tử thần bóp chặt lại, cổ họng khô khốc đến khó chịu, cô run rẩy nắm lấy ống tay áo của Tạ Tri Hành, giọng nói khàn khàn.

"Tạ Tri Hành."

Bàn tay rộng lớn của Tạ Tri Hành nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt trắng nõn của Hạ Trừng, cách một lớp khẩu trang vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp trên người hắn.

Hắn bình tĩnh: "Anh không sao."

Kỹ thuật b.ắ.n s.ú.n.g của Hứa Triệt không chính xác, hơn nữa có cảnh sát hình sự cản trở, cuối cùng hai phát s.ú.n.g kia đều b.ắ.n lên trời, không có bất kỳ người nào bị thương.

Nhưng Hạ Trừng Trừng vẫn lo lắng, kiểm tra Tạ Tri Hành kỹ càng ba bốn lần, xác định trên người hắn thật sự không có vết súng, mới thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Tri Hành nhìn bộ dạng Hạ Trừng Trừng quan tâm mình như thế, trong mắt là vui mừng khó kiềm chế, một tay ôm cô vào trong ngực.

"Anh không sao cả, Trừng Trừng, thật sự không sao hết."

Hạ Trừng Trừng được vòng tay ấm áp ấy bao bọc, giống như đã đến được nơi an toàn.

Nỗi sợ hãi bóp chặt trái tim cô đã biến mất.

Nhưng khi được Tạ Tri Hành ôm chặt như vậy, Hạ Trừng Trừng lại cảm giác, tim mình đập nhanh hơn.

Dường như, không có cách nào để làm nó chậm lại.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 425



Dưa của máy nghiền dối trá không chỉ gây chấn động giới giải trí, mà còn gây chấn động cả Trung Quốc.

Mức độ phổ biến trên Weibo, giao diện quảng trường* có rất nhiều cuộc thảo luận liên quan.

(* Quảng trường: Khi bạn lên Weibo tìm kiếm một người nào đó thì trang chủ lập tức sẽ hiện hàng loạt bài viết liên quan đến người đó, thì chỗ đó được gọi là quảng trường.)

Các tài khoản lớn đều chuyển tiếp ảnh chụp màn hình livestream của Máy nghiền dối trá.

Các bình luận yêu cầu trừng phạt nghiêm khắc tám người này, cùng với Hứa Triệt và Ngô Hưng Bang có liên quan đến vụ án.

Các cấp lãnh đạo Trung Quốc cũng rất coi trọng việc này, tổ chức cuộc họp nội bộ suốt đêm.

Weibo chính thức đưa ra tuyên bố, nói bên trên sẽ cử một đội điều tra đến Giang Thành, nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này!

Các lãnh đạo Giang Thành hoảng sợ, bộ máy chính trị được cải tổ chỉ trong một đêm.

Cùng lúc đó, Hạ Trừng Trừng đang được lấy lời khai ở cục cảnh sát.

Hai sĩ quan cảnh sát phụ trách thẩm vấn, một người là nữ cảnh sát họ Đinh, người còn lại là cảnh sát phụ chịu trách nhiệm ghi chép.

Thái độ của cảnh sát Đinh rất tốt.

Sau khi ghi chép xong, Hạ Trừng Trừng hỏi thăm tình hình của các cô gái khác, cảnh sát Đinh cũng nói thật.

"Đồng nghiệp của chúng tôi đã thẩm vấn Hứa Triệt, anh ta nói đã đánh thuốc mê các cô gái ngay từ đầu vì đây là lần đầu tiên đưa họ đến gặp ông chủ.

Họ lo lắng các cô gái sẽ đổi ý, để lại ký hiệu hoặc một cái gì đó phá hỏng kế hoạch, nên đã đánh ngất các cô ấy."

"Mấy cô gái này đều là người mới, chưa từng gặp ông chủ.

Hiện tại Tinh Không chỉ để cho bọn mấy nhảy mấy vũ đạo kh*** g**.

Cho nên, chuyện cô lo lắng vẫn chưa xảy ra."

Hạ Trừng Trừng thở phào nhẹ nhõm, bàn tay đang nắm chặt cũng hơi buông lỏng.

"Còn có một chuyện nữa."

Cảnh sát Đinh hít sâu, vẻ mặt nghiêm túc:

"Cô Hạ, không biết cô có nhớ rõ không, mấy tháng trước tài khoản "Máy nghiền dối trá" của cô cũng từng tiết lộ một vụ mại d âm."

Sắc mặt Hạ Trừng Trừng thay đổi: "Ý cô là Trần Minh Kiệt."

Cảnh sát Đinh gật đầu:

"Hai vụ án này có rất nhiều điểm chung, danh sách khách hàng tìm được ở nhà Trần Minh Kiệt và Hứa Triệt cũng trùng khớp.

Quan trọng hơn, ngày hôm đó Lâm Tịch Thiến đã bị đánh thuốc mê, mà loại thuốc mê đó giống với loại thuốc mà Hạ Luật Luật và những người khác uống tối nay.

Chúng tôi có lý do để nghi ngờ rằng kẻ chủ mưu hai vụ án này là cùng một người".

Hạ Trừng Trừng nhíu mày, cô đoán nước trong chuyện này còn sâu hơn những gì cô nghĩ, lại không ngờ phía sau lại dính dáng rộng như vậy.

Cảnh sát Đinh nói tiếp:

"Tài khoản của cô đã tiết lộ người đứng sau hai lần, tôi nghĩ bọn họ sẽ theo dõi cô.

Hiện tại cư dân mạng đoán được những cô gái ở Tinh Không và Tống Ngữ Ngưng là người bị hại, nhưng vẫn chưa đoán ra cô.

Sau khi cảnh sát chúng tôi bàn bạc đã quyết định, sau này khi công bố chi tiết vụ án sẽ ẩn tên của cô đi."

Hành động này của cảnh sát thật ra là đang bảo vệ Hạ Trừng Trừng, để cho kẻ chủ mưu không nghi ngờ cô.

Hạ Trừng Trừng vốn lo lắng đến cục cảnh sát nhất định phải nói hết sự thật ra, chắc chắn sẽ bị lộ danh tính, không ngờ cảnh sát đã nghĩ đến việc này.

DTV

"Cảm ơn." Hạ Trừng Trừng chân thành nói.

"Không có gì."

Cảnh sát Đinh trông có vẻ áy náy:

"Máy nghiền dối trá đã giúp cảnh sát nhiều lần, chúng tôi cảm ơn cô còn chưa kịp, làm sao có thể để cảnh sát trở thành chướng ngại vật của cô được chứ?"

"Hơn nữa."

Cảnh sát Đinh tiến lại gần Hạ Trừng Trừng, nói nhỏ.

"Tôi thích xem cô tung dưa.

Siêu bùng nổ! Đặc biệt là dưa của Phàm Phàm, cô tiết lộ nhiều hơn đi! Tôi rất thích cậu ấy."

Hạ Trừng Trừng mỉm cười, dưa của em họ thôi mà:

"Không thành vấn đề."

"Đúng rồi, còn có một chuyện."

Cảnh sát Đinh mở sổ ghi chép của mình ra, lấy một tấm danh thiếp:

"Đây là danh thiếp của thầy tôi, hôm nay ông ấy đi bắt tội phạm ở Bắc Thành, không về kịp.

Ông ấy nói ông còn nhiều câu hỏi, sau khi về Giang thành, sẽ đích thân đến gặp cô."
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 426



Hạ Trừng Trừng hoang mang, cô đã nói cho cảnh sát Đinh biết những gì cô biết rồi.

Nếu ông ấy lại hỏi cô, cô không nói thêm được gì.

Cảnh sát Đinh nhìn ra sự hoang mang của Hạ Trừng Trừng, giải thích:

"Thầy tôi là người phụ trách vụ án tai nạn giao thông của mẹ cô.

Ông ấy nói cái c.h.ế.t của mẹ cô có liên quan đến hai vụ án này."

Hạ Trừng Trừng ngẩn ra, không thể tin được nhìn cảnh sát Đinh.

Cảnh sát Đinh đưa Hạ Trừng Trừng rời khỏi đồn cảnh sát.

Cửa vào, cô nhìn thấy một chiếc xe buýt dán biển quảng cáo logo "Thiếu Niên Ngân Hà" dừng ở trước cửa đồn cảnh sát.

Đạo diễn Trịnh tự lái xe của tổ chương trình đi đến đồn cảnh sát đón người, Phương Nhược Nhược đứng ở bên cạnh, có lẽ đang chờ Tống Ngữ Ngưng.

Đi cùng còn có Hầu Bác Siêu.

Hầu Bác Siêu nhìn thấy Hạ Trừng Trừng, lập tức đi tới bên cạnh cô, trong mắt đầy tôn kính, thấp giọng nói.

"Hạ tổng, tôi vừa đến trại huấn luyện thả Phương Nhược Nhược ra.

Đạo diễn Trịnh và những người khác không biết cô ở trên xe Hứa Triệt, cho nên tôi đã nói là dì lao công làm hỏng chìa khóa, khóa Phương Nhược Nhược ở ký túc xá.

Có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì."

Hạ Trừng Trừng hài lòng gật đầu. Hầu Bác Siêu làm việc hợp lý, cô thấy rất yên tâm.

Bên khác, vẻ mặt đạo diễn Trịnh và Phương Nhược Nhược lo lắng, thấy bảy cô gái đều bình yên vô sự, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

Đạo diễn Trịnh lải nhải như một ông bố già:

"Các cô ký hợp đồng tham gia chương trình của tôi, nếu thật sự xảy ra chuyện, làm sao tôi biết ăn nói với ba mẹ các cô được.

May là không sao! May là không sao!

Sau này các cô gặp chuyện này, có thể nói cho tôi biết!"

Các cô gái đã rất mệt mỏi sau một đêm lăn lộn, họ đều cảm thấy ấm lòng khi nghe thấy sự quan tâm của đạo diễn Trịnh, ngoan ngoãn đáp lại.

Đạo diễn Trịnh giục các cô gái lên xe, quay đầu nhìn thấy Hạ Trừng Trừng đang đi về phía mình, vẻ mặt kinh ngạc:

DTV

"Cô Hạ, sao cô cũng ở đây?"

"À, tôi là nhà đầu tư mà."

Hạ Trừng Trừng nghiêm túc bịa chuyện:

"Chương trình tôi đầu tư lên hot search, các thí sinh còn vào đồn cảnh sát, tôi đương nhiên phải đến xem và quan tâm rồi."

Đạo diễn Trịnh và Phương Nhược Nhược nghe vậy, vẻ mặt sùng bái.

A, lần trước Hạ lão sư hy sinh danh tiếng của mình để cho chương trình được nổi tiếng thì thôi, buổi tối còn đến bảo lãnh người của chương trình, thật sự nghĩ cho tổ chương trình mà!

Nhà đầu tư có lương tâm trong giới giải trí!

Trong đầu Tống Ngữ Ngưng đầy dấu hỏi chấm.

Cái quỷ gì vậy, rõ ràng Hạ Trừng Trừng bị bắt lên tàu du lịch với tôi, sau đó cả hai đều đến đồn cảnh sát lấy lời khai, đúng không?

Cô đừng tưởng rằng tôi không thấy cô vào thẩm vấn ở ngay bên cạnh phòng của tôi!

Tống Ngữ Ngưng đang muốn cãi lại, các thí sinh nữ của Tinh Không đều hùa theo.

"Đúng, đúng! Hạ lão sư lo lắng cho chúng em nên đến đón chúng em."

"Chắc chắn là như vậy! Hạ lão sư thật tận tâm."

"Hạ lão sư không phải đi ra từ trong đồn cảnh sát, nhất định là từ bên ngoài tới đón chúng em."

Tống Ngữ Ngưng: "..."

Tống Ngữ Ngưng cạn lời.

Quả nhiên, Hạ Trừng Trừng đã mua chuộc những thí sinh này, bọn họ đều giúp cô lên tiếng!

Sự thật không phải như thế này! Những người này đang nói dối!

Tống Ngữ Ngưng khó chịu bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Cắt, xe đưa đón không có, cái gì mà đến đồn cảnh sát bảo lãnh, rõ ràng là…"

Cô ấy chưa nói xong, Tống Ngữ Ngưng thấy Hạ Trừng Trừng đang dịu dàng nhìn mình.

Một giây sau, cô ấy thay đổi phong cách, trở nên ngoan ngoãn:

"Rõ ràng đến đồn cảnh sát bảo lãnh! Hạ lão sư, cô thật chu đáo!

Em yêu cô! Là thật lòng! Thật lòng đó!"

Phương Nhược Nhược choáng váng, cô kéo ống tay áo Tống Ngữ Ngưng, dùng mắt ra hiệu.

Phương Nhược Nhược: Chị em, có chuyện gì vậy, không phải cô ghét Hạ Trừng Trừng nhất sao?

Sao đi ra ngoài một chuyến lại biến thành fan não tàn của cô ấy rồi!

Tống Ngữ Ngưng tức giận, dùng ánh mắt đáp lại Phương Nhược Nhược.

Tống Ngữ Ngưng: Cô không hiểu! Cô không biết tôi đã trải qua những gì trên du thuyền đâu!
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 427



Hạ Trừng Trừng không nhịn được cười, đưa tay nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt Tống Ngữ Ngưng.

"Miệng Ngưng Ngưng của chúng ta thật ngọt."

Tống Ngữ Ngưng ngoài cười nhưng trong không cười: "Cảm ơn nhiều"

Sau khi xua tan sự hoài nghi của đạo diễn Trịnh và Phương Nhược Nhược, Hạ Trừng Trừng quay sang căn dặn đạo diễn Trịnh:

"Tần Mặc đã rút lui, các thí sinh khác đều đến đủ, ông đưa các cô ấy về tổ chương trình đi.

Đêm nay xảy ra chuyện, nên "Cuối tuần vui vẻ" tạm thời không ghi hình, nhưng "Thiếu Niên Ngân Hà" vẫn phải quay tiếp.

Đạo diễn Trịnh, sau này giám đốc Hầu sẽ chịu trách nhiệm chương trình, ông có thể nói với anh ấy các vấn đề đầu tư và sản xuất."

Đạo diễn Trịnh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Thật ra ngay từ đầu khi ký hợp đồng đầu tư, Hạ Trừng Trừng đã lấy danh nghĩa Thiên Thịnh để đầu tư, chỉ là chuyện này chưa từng được tiết lộ.

Mặc dù Đạo diễn Trịnh không biết làm sao Hạ Trừng Trừng lại trở thành chủ tịch Thiên Thịnh, nhưng dù sao cô cũng trả tiền, cô có thân phận gì đối với ông không quan trọng.

Đạo diễn Trịnh:

"Sau hai ngày tung tin, trước mắt độ nổi tiếng của "Thiếu Niên Ngân Hà" đã vượt xa "Cuộc sống bình thường".

Đương nhiên, hầu hết là do độ nổi tiếng từ sự cố mại d âm trên du thuyền, tỷ lệ chuyển đổi* sẽ không quá cao.

Nhưng nó cũng làm tăng độ nổi tiếng của chương trình, có lẽ sẽ thu hút nhiều hãng quảng cáo cho chương trình."

(*Tỉ lệ chuyển đổi: khả năng chuyển đổi các yếu tố khách hàng tiềm năng bao gồm lượt truy cập trên website, lượt like trên các fanpage bán hàng… thành hành vi mua hàng, đăng kí nhận thông báo/ thông tin về sản phẩm.)

Hạ Trừng Trừng khích lệ:

"Nếu đã có bắt đầu tốt, độ nổi tiếng cũng cao, mọi người nên thừa thắng xông lên, cố gắng làm việc."

Mọi người ở hiện trường đều rất vui vẻ, mặc dù có nhiều sóng gió sau khi quay chương trình, nhưng kết quả cuối cùng quan trọng hơn!

Sau khi dặn dò hết mọi chuyện, các cô gái chuẩn bị lên xe buýt của tổ chương trình rời đi.

Hạ Luật Luật là người đi cuối cùng, trước khi rời đi, cô ấy đột nhiên chạy đến trước mặt Hạ Trừng Trừng.

Mặt cô ấy hơi đỏ, lấy hết dũng khí nói với Hạ Trừng Trừng:

"Hạ, Hạ lão sư, em có thể gọi chị là chị được không?"

DTV

Hạ Trừng Trừng ngẩn ra, nụ cười lập tức cứng lại.

Hạ Luật Luật vội vàng giải thích:

"Là, là bởi vì tên của chúng ta rất giống nhau.

Mẹ em nói, trước đây em từng có một chị gái, nhưng bởi vì một số chuyện ngoài ý muốn nên chị ấy không được sinh ra.

Em cảm thấy chị rất giống chị gái em."

Hạ Luật Luật nói không mạch lạc, không diễn đạt được ý muốn.

Cô ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y mình, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cẩn thận nói:

"Hạ lão sư, em có thể không?"

Hạ Trừng Trừng nhìn Hạ Luật Luật.

Gió thổi qua cửa đồn cảnh sát, lá mùa thu xào xạc rơi xuống vai hai người.

Rất lâu sau, Hạ Trừng Trừng lại cười nói: "Được."

Hạ Luật Luật vẫn căng thẳng, ngay lập tức nở nụ cười rạng rỡ.

"Chị! Cảm ơn chị."

Cô ấy vui vẻ nhìn Hạ Trừng Trừng, đôi mắt trong veo kia dần dần trùng khớp với đôi mắt của đứa nhỏ trong trí nhớ.

Trong mắt cô ấy không còn sợ hãi, không phải vật lộn trong địa ngục, mà là mong đợi và hy vọng về một tương lai tốt đẹp hơn.

Chị, cảm ơn chị.

Trên xe buýt, các cô gái khác nghe thấy điều này, tất cả đều thò đầu ra.

"Đội trưởng thật biết tính toán! Em cũng muốn gọi Hạ lão sư là chị."

"A a a, em không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy! Hạ lão sư! Cô có muốn nhận thêm một em gái không!"

"Chị ơi! Em cũng được! Chị ơi, chị ơi!"

"Em nữa! Chị Hạ! Miệng em cũng rất ngọt."

Các cô gái thò đầu ra và nói ríu rít về phía Hạ Trừng Trừng.

Hạ Trừng Trừng nghe những âm thanh này, hốc mắt càng đỏ hơn.

Nước mắt cứ đảo quanh hốc mắt, nhưng không chảy xuống.

Cho đến khi xe buýt rời đi, các cô gái ngồi ở hàng cuối cùng của xe buýt vẫn vẫy tay chào Hạ Trừng Trừng.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 428



Tạ Tri Hành từ cách đó không xa đi tới, đứng bên cạnh Hạ Trừng Trừng, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.

Hạ Trừng Trừng cố nén nước mắt, giọng nói nghẹn ngào.

"Tạ Tri Hành, lần này em không đến muộn, đúng không?"

Tạ Tri Hành ôm bả vai Hạ Trừng Trừng, nhẹ giọng nói:

"Ừ, lần này em đã làm rất tốt."

Ngay lập tức, Hạ Trừng Trừng không nhịn được nữa, nước mắt rơi như mưa.

Trời đã khuya, sau khi tiễn đạo diễn Trịnh và các thí sinh nữ đi, Tạ Tri Hành gọi tài xế Mã chuẩn bị về nhà.

Rolls-Royce dừng bên cạnh hai người, Hạ Trừng Trừng chuyển trạng thái ngay lúc đó, nhanh chóng lau nước mắt trên mặt đi như thể mình không sao.

"Trước tiên chúng ta đừng về Ngự Lâm Uyển."

Hạ Trừng Trừng nói: "Em muốn đi một nơi khác."

Nửa giờ sau, Rolls-Royce dừng lại ở một bến tàu tư nhân.

Xung quanh không có đèn, tối đen.

Đây là bến tàu của Tạ Tri Hành, cách đó không xa còn có một chiếc du thuyền xa hoa mà anh tặng Hạ Trừng Trừng.

Tạ Tri Hành đi lại xuống xe, liếc nhìn xung quanh:

"Anh gọi điện thoại bảo quản lý bến tàu bật đèn lên."

Đằng sau, Hạ Trừng Trừng đột nhiên nắm lấy ống tay áo Tạ Tri Hành.

"Tạ Tri Hành, em có một chuyện muốn hỏi anh."

Tạ Tri Hành từ từ quay lại.

Tài xế Mã đã nhận được mệnh lệnh của Hạ Trừng Trừng rời đi.

Bến tàu tối đen chỉ còn lại hai người là Hạ Trừng Trừng và Tạ Tri Hành.

Hạ Trừng Trừng nhìn Tạ Tri Hành, ánh mắt dần tối đi như hòa làm một với đêm đen.

Tạ Tri Hành theo bản năng cảm thấy Hạ Trừng Trừng muốn nói với anh một chuyện rất quan trọng, trong lòng thấy bất an.

Im lặng một lúc lâu, Hạ Trừng Trừng mới mở miệng:

"Tạ Tri Hành, anh lên thuyền làm gì?"

Tạ Tri Hành sững sờ khi nghe được câu này.

Hạ Trừng Trừng ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Tạ Tri Hành:

"Du thuyền của Hứa Triệt không phải là du thuyền bình thường, vì sao anh lại ở đó? Anh là một trong những ông chủ ở đó sao?"

Tạ Tri Hành không bao giờ nghĩ đến Hạ Trừng Trừng muốn hỏi điều này, vội vàng giải thích:

"Anh không có hứng thú với việc đó!

Trước đó một giám đốc của Tinh Không tên là La Hằng, anh ta muốn hợp tác với anh, nhưng anh không đồng ý!

Tối nay anh gặp La Hằng ở một diễn đàn kinh tế ở Giang Thành, anh nghe thấy anh ta nói gì về bến tàu.

Anh mới nhớ tới Phó Dương Vinh từng nói với anh là em cũng đến bến tàu, nên anh mới đề xuất muốn tới đây."

Đây là lần đầu tiên Hạ Trừng Trừng nghe Tạ Tri Hành lắp bắp nói một đoạn dài như vậy.

Có lẽ anh muốn giải thích nhanh chóng, tốc độ nói của anh rất nhanh, nói liền một mạch.

Nhưng dung tích phổi của anh khá tốt, không bị hụt hơi.

DTV

"Anh thật sự không phải bởi vì chuyện kia."

Tạ Tri Hành nói chậm lại, lặp lại lần nữa.

Hạ Trừng Trừng không nhịn được cười, nói đùa:

"Anh bối rối cái gì, em chỉ tò mò tại sao anh lại xuất hiện ở đó.

Em biết anh và Hứa Triệt chắc chắn không phải cùng một nhóm!"

"Anh lo..." Tạ Tri Hành không nói nên lời.

"Lo em sẽ ghen sao?" Hạ Trừng Trừng nói tiếp.

Tạ Tri Hành ngước mắt nhìn Hạ Trừng Trừng, trong ánh mắt đen láy của anh đầy hy vọng, gằn từng chữ.

"Em có biết không?"

Hạ Trừng Trừng sững sờ, suy nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu.

"Anh sẽ không."

Vào lúc đó, đôi mắt sâu của Tạ Tri Hành như mất đi tiêu điểm, tất cả mong chờ và hy vọng trong ánh mắt mờ dần đi.

Nhưng một giây sau, anh nghe thấy Hạ Trừng Trừng nói chắc như đinh đóng cột:

"Em không ghen. Nhưng em sẽ nhốt anh vào một căn phòng nhỏ tối tăm ở Ngự Lâm Uyển, không cho anh đi bất kỳ đâu, để anh chỉ thuộc về một mình em."

Tạ Tri Hành: ???

Anh ngơ ngác nhìn Hạ Trừng Trừng, không có phản ứng gì.

Sau khi anh nhớ ra cái gì, yết hầu di chuyển, cảm thấy bụng dưới khô nóng, cổ họng ngứa ngáy, sự trống rỗng và mất mát trong lòng dần được lấp đầy.

Bến tàu tối đen đột nhiên sáng lên, hơn một trăm chiếc máy bay không người lái bay lên từ boong du thuyền sang trọng, tạo thành những hình ảnh hài hước trong đêm tối như: ếch xào cay, cá luộc dầu Tứ Xuyên, bánh ngọt ba tầng…

Tạ Tri Hành khẽ cười:

"Lần trước anh đã bảo IT viết một chương trình máy bay không người lái, không ngờ em cũng làm vậy. À, không đúng, là người bạn hacker của em cũng làm vậy."

Tạ Tri Hành chưa từng gặp người bạn hacker của Hạ Trừng Trừng, nhưng không biết vì sao anh luôn cảm thấy người bạn hacker này không giống kẻ thù, anh cũng không có cảnh giác với người đó.

"Người bạn ấy cũng làm."

Hạ Trừng Trừng nói:

"Hơn nữa, những hình ảnh người bạn ấy đưa ra đều là lời em muốn nói cho anh."
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 429



Sau khi Hạ Trừng Trừng nói xong, ánh sáng của máy bay không người lái đột nhiên biến mất, bầu trời tối đen.

Một giây sau, hơn một trăm chiếc máy bay không người lái sáng lên, trong màn đêm hiện ra năm chữ.

"Ừ, em cũng thích anh."

Biểu cảm của Tạ Tri Hành cứng lại.

Vài tuần trước, tại một bến tàu từ Hoành Đi3m đến vịnh Giang Thành, anh đã sử dụng hơn một trăm máy bay không người lái xếp thành ba chữ "Anh thích em".

Vài tuần sau, Hạ Trừng Trừng cũng dùng hơn một trăm máy bay không người lái ở bến tàu Giang Thành, xếp những chữ tương tự "Ừ, em cũng thích anh".

Hạ Trừng Trừng nắm tay Tạ Tri Hành, ngượng ngùng cúi đầu.

"Tạ Tri Hành, bởi vì một số nguyên nhân, em chậm hơn người khác.

Em biết em thích anh, nhưng em nghĩ cái kiểu thích này là do anh đối xử tốt với em."

"Nhưng vừa rồi ở bến tàu, khi s.ú.n.g của Hứa Triệt sắp b.ắ.n trúng em, em mới biết được tình cảm của em dành cho anh không chỉ là do anh đối xử tốt với em."

Hạ Trừng Trừng ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Tạ Tri Hành:

"Lúc khẩu s.ú.n.g chĩa vào em, em không sợ. Nhưng khi anh chắn trước mặt em, em mới biết sợ hãi là gì."

"Cho nên em nghĩ, anh ở trong lòng em còn quan trọng hơn nhiều so với em nghĩ, em không muốn bắt anh phải chờ…"

Câu cuối cùng cô chưa nói hết, cổ tay Tạ Tri Hành dùng sức, Hạ Trừng Trừng đứng không vững nên ngã vào trong n.g.ự.c anh.

Đôi môi được bao phủ bởi cảm giác mềm mại. Tạ Tri Hành giữ chặt gáy Hạ Trừng Trừng, thâm tình hôn cô.

Hơi thở có mùi t.h.u.ố.c lá bạc hà bào mòn các giác quan của nhau, môi anh rõ ràng rất dịu dàng, nhưng trong quá trình xâm nhập lại không kiêng dè gì.

Nước bọt dây dưa, làm cho hai chân Hạ Trừng Trừng mềm nhũn.

Tay còn lại của Tạ Tri Hành ôm lấy vòng eo thon của cô như muốn nhập cô vào trong cơ thể của mình.

Em không muốn bắt anh phải chờ, vì em cũng thích anh.

Sóng biển dâng trào và cuồn cuộn.

Bầu trời đêm đầy sao, đột nhiên tiếng sấm vang lên.

Những đám mây dông dường như đang phàn nàn về sự phấn khích trên du thuyền, mồ hôi đầm đìa, không phân biệt được là của ai.

DTV

Cảnh tỏ tình bằng máy bay không người lái bị người dân sống xung quanh bến tàu bắt gặp, chụp lại và đăng lên mạng.

Lúc đầu, cư dân mạng chỉ cảm thấy cách tỏ tình này rất thú vị.

Nhưng ngay sau đó, Weibo này đã bị dữ liệu lớn đẩy lên quảng trường của blogger tình yêu Lâm Lộ.

Lâm Lộ nhìn thấy năm chữ này, lập tức nghĩ đến màn tỏ tình bằng máy bay không người lái lần trước ở bến tàu.

Cả hai phông chữ đều thiên về chữ viết tay, không phải phông chữ thông dụng, mà phông chữ cả hai lần đều giống nhau… Đối thoại này có tính chất nhân quả… Đây rõ ràng là câu trả lời cho màn tỏ tình lần trước.

Lâm Lộ nhanh chóng chuyển tiếp Weibo này, theo dõi phần tiếp theo của CP du thuyền .

[A a a! CP du thuyền vẫn còn tiếp tục!]

[Lại ở bến tàu, lại tỏ tình bằng máy bay không người lái, đây chính là câu trả lời của cô gái kia!]

[CP của tôi quả nhiên là thật!]

[Đêm nay tôi ăn dưa tên cặn bã Hứa Triệt thật ghê tởm, cuối cùng tôi cũng được ăn dưa ngọt của CP trên du thuyền!]

[CP du thuyền, bạn có thấy bình luận này không? Bây giờ toàn bộ khán giả trên mạng đều biết tình yêu của hai người, không kết hôn là không xong việc đâu!]

[Tôi sẵn sàng bỏ năm mươi xu tiền mừng cưới! Kết hôn luôn đi, thật sự quá ngọt!]

Những đám mây dông ở bến tàu cuồn cuộn, khi một tia sáng bình minh chiếu sáng mặt biển mới biến mất.

Hạ Trừng Trừng cảm giác xương cốt của mình như sắp gãy, nằm trong lòng Tạ Tri Hành ngủ say.

Mặt trời buổi sáng sớm như lòng đỏ trứng gà đã cởi bỏ lòng trắng, rắc từng miếng vàng vụn lên mặt biển lấp lánh, đượm màu trong buổi sáng mùa thu.

Khi Hạ Trừng Trừng tỉnh lại, miếng vàng vụn này đã chiếu sáng cả Trung Quốc.

Cô mơ màng mở mắt, nhìn thấy Tạ Tri Hành ngồi trên giường như đang trả lời email.

Anh không mặc áo, lộ ra cơ bắp màu lúa mì rắn chắc, trơn bóng lại cứng rắn, tấn công mạnh vào thị giác người nhìn.

Mặt Hạ Trừng Trừng ửng hồng, hơi ngượng ngùng kéo chăn lên.

Tình trạng của cô cũng không khá hơn là bao, trên làn da trắng nõn còn có mấy nốt đỏ, tất cả là nhờ Tạ Tri Hành ban tặng đêm qua.

Nghĩ đến chuyện hoang đường đêm qua, mặt Hạ Trừng Trừng càng đỏ hơn.

Tạ Tri Hành nhẹ nhàng chạm vào mũi của cô:

"Ngủ lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu tỉnh."

"Đó là lỗi của anh mà."
 
Back
Top Bottom