Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 100: Chương 100



Ở lần xoay chai đầu tiên, Bạch Cầu Cầu được phán out, nhận 0 điểm.

Lần thứ hai bắt đầu, Bạch Cầu Cầu xoay chai bia, cái chai xoay vài vòng rồi miệng chai nhắm ngay Lục Yên Nhiên.

Lục Yên Nhiên vội vàng nói:

“Tôi chọn thử thách.”

Sau đó cô ấy liếc mắt nhìn Tạ Tri Hành, giọng điệu căm giận:

“Tạ Tri Hành, anh đừng hòng dùng vấn đề bệnh thần kinh của anh để làm khó tôi!”

Mí mắt Tạ Tri Hành vừa nhấc lên, trong mắt hiện lên một chút giảo hoạt.

“A, thử thách đúng không! Vậy trong vòng một phút leo lên cây hoàng cát trong sân đi!”

Lục Yên Nhiên: ???

Lục Yên Nhiên tức giận nở nụ cười:

“Tạ Tri Hành, cho anh một phút, anh bò lên được sao?”

“Một phút thực sự quá ngắn.”

Bạch Húc Xương vừa hát đệm:

“Vẫn nên không giới hạn thời gian đi!”

Tạ Tri Hành gật đầu: “Cũng có thể.”

Áp lực trở lại trên người Lục Yên Nhiên, Lục Yên Nhiên quay đầu nhìn về phía hai gốc đại thụ trước mặt, yên lặng.

Tề Bách thấy thế, thật lòng nhắc nhở:

“Yên Nhiên, nếu như cô không leo lên được thì dùng thang cũng được.”

Dù sao Tạ Tri Hành cũng không nói không được dùng thang!

“Điểm mấu chốt không phải là chuyện này...”

Lục Yên Nhiên có chút gấp gáp muốn khóc:

“...Mà là hai cây này rốt cuộc cây nào mới là cây hoàng cát!

Tôi cũng chưa từng học qua thực vật học, làm sao tôi biết được!”

Mọi người nghe mà sửng sốt.

Lục Yên Nhiên nói không sai... Đoán chừng bọn họ chỉ nhận ra một ít thực vật tương đối nổi tiếng, những cây khác ở trong mắt bọn họ...

Đều gọi là “cây”.

Cuối cùng, Lục Yên Nhiên trèo lên cây, nhưng lại bởi vì trèo nhầm cây mà thảm hại chịu “out”.

Lần xoay chai thứ ba.

Người được chọn là Bạch Húc Xương.

Bạch Húc Xương học hỏi giáo huấn trước đó, lựa chọn nói lời thật lòng, nhưng khi miệng của Tạ Tri Hành khẽ nhúc nhích thì lập tức bị bịt miệng.

“Tạ lão sư! Anh đã hỏi hai lần rồi! Anh không thể hỏi nữa!”

Kim Nhất Phàm đi lên trước:

“Anh họ không được, vậy đến lượt tôi hỏi đi!”

Tròng mắt Bạch Húc Xương đảo quanh.

Lúc trước nghe nói qua Kim Nhất Phàm xe bỏ thiết lập hình tượng lạnh lùng, cũng chưa từng nghe nói có thiết lập người chỉ số IQ cao nha.

Chỉ là một thiếu niên hai mươi tuổi, không đáng lo!

Nên Bạch Húc Xương gật đầu, xem như đồng ý.

Kim Nhất Phàm suy nghĩ một chút, rồi hỏi:

“Mọi người đều biết, ngọn núi cao nhất thế giới là Everest, vậy ngọn núi cao thứ hai là gì?”

Bạch Húc Xương: ???

Kim Nhất Phàm tự hỏi tự đáp lại mình:

“Là đỉnh Chogori, ở độ cao 8611 mét so với mực nước biển.

Vì vậy cho anh thêm một cơ hội khác! Ngọn núi cao thứ hai anh không biết, vậy thứ ba thì sao?”

Bạch Húc Xương: ???

“Là đỉnh Kangchenjunga, với độ cao 8586m so với mực nước biển, thứ tư là đỉnh núi Lạc Tử Phong, với độ cao 8516m, thứ năm là...”

Bạch Húc Xương: “…”

Cái gì mà trả lời thật hay thử thách chứ, là hỏi nhanh đáp nhanh mới đúng!

Bạch Húc Xương cũng out.

Trò chơi đến lượt xoay chai thứ tư, lần này miệng chai nhắm ngay Tạ Tri Hành.

Lục Yên Nhiên xắn tay áo lên, bừng bừng hứng thú:

“Ha ha ha! Tạ Tri Hành! Lần này rơi vào tay chúng tôi! Xem chúng tôi tra tấn c.h.ế.t anh!”

Tạ Tri Hành cũng không quá để ý, thản nhiên trả lời một câu:

“Tôi chọn lời thật lòng.”

Lục Yên Nhiên cau mày, suy nghĩ một lúc lâu, sau đó ánh mắt sáng lên:

“Tôi biết rồi! Câu hỏi của tôi là ...”

Cô ấy ra vẻ thần bí, cuối cùng chỉ vào Tạ Tri Hành, hỏi:

“Chữ số lẻ số Pi sau phần thập phân 987654321 là số gì!”

Lục Yên Nhiên vừa đọc câu hỏi xong. mọi người đều trợn tròn mắt.

Mọi người: !!!

Tuyệt vời!

Câu hỏi hay!

Ba người Bạch Húc Xương, Bạch Cầu Cầu, Tề Bách đều dùng ánh mắt khâm phục:

Lục Yên Nhiên, đợt này được đó!

Lục Yên Nhiên cũng vô cùng đắc ý, vui vẻ đến nhổng cả cái đuôi lên!

Lại nghe thấy Tạ Tri Hành cười khẽ một tiếng, bình tĩnh ung dung mà trả lời:

“7.”

Phút chốc mọi người ở xung quanh trợn tròn mắt, ngay cả Kim Nhất Phàm cũng lộ vẻ kinh ngạc.

DTV

Số lẻ của số Pi rất nhiều, có thể trả lời được vấn đề này chính là thiên tài toán học rồi nha!
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 101: Chương 101



Nhân viên chương trình cũng ngốc luôn, vội vàng kiểm tra đáp án.

Nửa giờ sau, cuối cùng bọn họ cũng nhận được con số từ giáo viên khoa Toán học của Đại học Giang Thành.

Vậy mà thật sự là số 7!

Ánh mắt mọi người nhìn Tạ Tri Hành nháy mắt trở nên khác đi.

Người xem đang tính chửi Kim Nhất Phàm tiếp cũng bị Tạ Tri Hành làm cho kinh ngạc một trận.

[Tạ Tri Hành… Quá trâu bò!]

[Không hổ là Tạ lão sư của chúng ta!]

[Lúc trẻ, khi Tạ Tri Hành còn tham gia chương trình giải trí đã được gọi “Nhân tinh”, không ngờ anh lại thông minh đến vậy!]

[Cảm giác làm minh tinh như anh thì lãng phí tài năng nha!]

[Tôi cảm thấy tôi và Tạ Tri Hành… Không phải cùng một giống loài!]

[Hu hu hu Tri Hành của chúng ta là nhân tài ưu tú!

Thật sự muốn nhìn anh diễn một vai có chỉ số thông minh của thiên tài toán học!]



Lục Yên Nhiên khó tin nhìn Tạ Tri Hành, thì thầm nói:

“Anh… Làm sao anh biết được chứ?”

Tạ Tri Hành không quan tâm mà nhún vai: “Đoán, 0-9, xác suất một phần mười.”

Lục Yên Nhiên: ???

Mọi người có mặt ở hiện trường: ???

Người xem phát sóng:???

Kim Nhất Phàm: “Ha ha ha!”

Kim Nhất Phàm ôm bụng cười to:

“Tôi còn đang thắc mắc! Làm sao anh họ biết được đáp án chứ! Ha ha ha!”

Lục Yên Nhiên giận đỏ mặt, dậm dậm chân:

“Tạ Tri Hành, anh tốt xấu gì anh cũng là tam kim ảnh đế, sao anh lại có thể lừa mọi người như thế!”

Vẻ mặt Tạ Tri Hành tràn đầy nghi ngờ nhìn Lục Yên Nhiên:

“Cho nên tôi thua sao!”

Lục Yên Nhiên: “…?”

“Câu trả lời chính xác là tôi không biết.”

DTV

Tạ Tri Hành buông tay:

“Đây là nói thật hay thử thách mà, cũng không phải hỏi vấn đề khoa học gì, không biết trực tiếp trả lời không biết còn không được sao?”

Bạch Cầu Cầu: ???

Bạch Húc Xương: ???

Có lý, bọn họ cứ trả lời không biết thì tốt rồi, đây không phải là do trong lòng bọn họ thật sự biết đáp án sao?

Nhưng cứ như vậy bị Tạ Tri Hành dẫn đi vòng!

Bọn họ còn chọn nói thật hay thử thách nữa!

Bạch Húc Xương vội vàng tỏ vẻ:

“Vậy thì tôi và Cầu Cầu cũng không tính là thua!”

“Không, hai người đã thua.”

Ánh mắt Tạ Tri Hành lộ ra vài phần giảo hoạt:

“Bởi vì ngay từ đầu đạo diễn Du đã nói quy tắc, thật lòng trả lời trong vòng năm giây, mọi người đều đã hết giờ.”

Bạch Cầu Cầu: “...”

Bạch Húc Xương: “...”

Trong lúc nhất thời Bạch Húc Xương và Bạch Cầu Cầu vô cùng buồn rầu.

Dựa vào điểm tích lũy hiện tại, Bạch Húc Xương và Bạch Cầu Cầu được 2 điểm, Lục Yên Nhiên được 1 điểm, Tạ Tri Hành được 3 điểm, như vậy cho dù Tề Bách thắng Kim Nhất Phàm, Tạ Tri Hành và Kim Nhất Phàm cũng thắng chắc.

Chả trách anh chỉ tùy tiện trả lời một con số, vì trận đấu đã không còn ý nghĩa nha!

Tạ Tri Hành đang định nói với tổ đạo diễn không cần phải chơi nữa thì Tề Bách lại xoay chai rượu, cuối cùng miệng chai cũng nhắm ngay Kim Nhất Phàm.

Ánh mắt Tề Bách âm trầm:

“Tạ lão sư, Nhất Phàm, dù sao cũng đã chơi rồi, không bằng chơi một lần cuối rồi kết thúc đi!”

“Không cần thiết.”

Tạ Tri Hành lạnh lùng từ chối, kéo Kim Nhất Phàm muốn tiến vào phòng bếp mới.

Dường như lại không nghe thấy, giọng nói của Tề Bách càng to hơn:

“Tạ lão sư, câu hỏi của tôi rất đơn giản!

Kim Nhất Phàm có phải là Trương Tam lúc trước sao chép tác phẩm trong “Cuộc thi ca sĩ gốc” hay không?”

Trong nháy mắt, mọi người đều im lặng.

Tất cả khiếp sợ nhìn ba người bọn họ..

Chân trước của Tạ Tri Hành đã bước vào trong phòng nhỏ nhưng tay lại bị Kim Nhất Phàm phía sau túm lấy.

Anh quay đầu lại nhìn thấy Kim Nhất Phàm đang cúi đầu, không nói một lời.

Tránh được mùng một, sao tránh được mười lăm chứ?

Không giống như ở tiểu viện, phần bình luận đã muốn nổ tung rồi.

[Cuối cùng, Tề Bách cũng hỏi vấn đề mà tôi muốn biết nhất!

Rốt cuộc Kim Nhất Phàm có phải là Trương Tam hay không?!]

[Chắc chắn không! Chỉ là giống thôi!]

[Nhất Phàm của chúng ta là diễn viên, không phải là ca sĩ đâu!]

[Kim Nhất Phàm là con trai duy nhất của hào môn họ Kim Giang Thành!

Mẹ cậu ấy là một nhà thiết kế trang sức rất nổi tiếng, mọi người cảm thấy cậu ấy c ần sao chép sao?]
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 102: Chương 102



[Hài hước, sao chép thì có liên quan gì đến gia đình?

Ai nói người giàu thì không sao chép chứ?]



Tạ Tri Hành nắm chặt cổ tay của Kim Nhất Phàm, lắc đầu.

Anh biết tính cách của Kim Nhất Phàm, nhưng bây giờ không phải lúc.

Kim Nhất Phàm vẫn im lặng như cũ, không trả lời Tạ Tri Hành, cũng không trả lời Tề Bách.

Tề Bách lạnh lùng nhìn Kim Nhất Phàm.

Ánh mắt hiện lên sự phẫn nộ, giống như ngọn lửa đến từ địa ngục muốn đốt cháy cả người Kim Nhất Phàm.

Anh ta nghiến răng nghiến lợi, cả người run rẩy.

“Kim Nhất Phàm, thật ra tôi không để bụng chuyện cậu sao chép tác phẩm của tôi.

Nhưng mà tôi lại cảm thấy không phục!

Lúc ấy cậu có từng nghĩ đến vị trí thứ hai trong cuộc thi?

Vị trí thứ ba?”

“Bọn họ mới nên là quán quân của cuộc thi, là tồn tại đáng chú ý nhất trong cuộc thi lúc đó!

Nhưng cậu lại sao chép tác phẩm của tôi, cướp tất cả hào quang của bọn họ!”

“Đã qua nhiều năm như vậy, bọn họ vô danh trong giải trí này!

Còn cậu thì sao? Sinh ra hào môn, năm năm sau đổi tên tiếp tục hô mưa gọi gió trong giới giải trí!”

“Cậu cảm thấy cậu xứng đáng với bọn họ sao?

Có xứng đáng với cuộc thi ca sĩ gốc không?”

Tề Bách cắn răng:

“Chỉ cần chưa c.h.ế.t thì tôi không thể để cho loại người sao chép đạo nhái như cậu tiếp tục ở trong giới giải trí này!”

Nói một tràng làm tất cả mọi người ở đây đều tỉnh ngộ.

Ngọn lửa trong lòng của bọn họ, ngọn lửa được gọi là công lý đã được thắp lên.

Đúng vậy, một kẻ đạo nhái dựa vào đâu mà có thể vui vẻ lăn lộn ở trong giới giải, còn có thể bước l*n đ*nh cao như thế?

Đây là khiến lòng của những người đầy nhiệt huyết kia lạnh lẽo!

Giờ phút này, tất cả mọi người ở hiện trường dường như đều đứng về phía Tề Bách, ngay cả đạo diễn Du cũng quyết định ủng hộ Tề Bách.

Cho dù Tạ Tri Hành có tiền thì thế nào!

DTV

Đầu tư cho ông thì đã sao?

Ông cũng làm nội dung, ông biết tạo ra bản gốc không dễ dàng, vì vậy ông càng tôn trọng tác phẩm gốc.

Hệ thống gần như nổ tung:

“Ký chủ! Sao Tề Bách lại không biết xấu hổ như vậy!

Dám nói ra những lời đường hoàng thế này! Người sao chép rõ ràng là anh ta! Anh ta mới là tên chó đạo nhái kia mà!”

Kim Nhất Phàm ———

Kim Nhất Phàm có làm gì sai?

Sai ở chỗ cậu ấy quá ưu tú bị người ta sao chép?

Sai ở chỗ cậu ấy không có bằng chứng để chứng minh mình vô tội?

Cậu mới mới là người vô tội nhất thế giới!

“Không, tại thời khắc này, ở thế giới này, Tề Bách không phải kẻ sao chép, Kim Nhất Phàm mới đúng.”

Hạ Trừng Trừng chậm rãi nói.

Sự thật là gì? Không phải sự thật.

Trong mắt tất cả mọi người, bằng chứng chứng minh mới là sự thật.

Dù cho bằng chứng này cũng không đúng sự thật.

Kim Nhất Phàm tránh né Tạ Tri Hành, quay đầu nhìn Tề Bách.

Giờ khắc này, Hạ Trừng Trừng nhìn qua điện thoại di động đang phát sóng trực tiếp của đạo diễn Du ở bên cạnh, nhìn thấy vô số bình luận mắng chửi Kim Nhất Phàm.

Những lời tục tĩu, khó nghe không thể lọt tai đầy rẫy.

Kim Nhất Phàm lại không hề sợ hãi, cậu ấy nhìn thẳng Tề Bách, dáng người cao ngất, ngẩng đầu ưỡn ngực.

Sau đó gằn từng chữ một, trong giọng nói mang theo sức nặng ngàn cân.

“Tôi là Trương Tam, nhưng tôi không có đạo nhái.”

Đột nhiên, Kim Nhất Phàm nghiêng đầu nhìn Tề Bách, ánh mắt khinh miệt nở nụ cười châm chọc:

“Tề Bách, cả thế giới đều có thể mắng tôi, nhưng anh xứng sao?”

Trong khoảnh khắc này, Tề Bách kinh ngạc.

Bí mật mà anh ta che giấu trong lòng sáu năm đột nhiên d.a.o động.

Lục Yên Nhiên rất không phục, tiến lên nói:

“Kim Nhất Phàm! Rõ ràng cậu đã sao chép tác phẩm của anh Tề Bách, đâu ra mặt mũi mà nói như vậy...”

Tề Bách vội vàng kéo Lục Yên Nhiên lại.

Phát sóng trực tiếp cũng bị Tạ Tri Hành cho ngừng lại.

Tề Bách quay đầu nhìn Kim Nhất Phàm, giọng nói trầm thấp:

“Kim Nhất Phàm, chẳng lẽ cậu còn muốn vu khống là tôi sao chép của cậu sao?

Phải biết rằng “Truy mộng” ra mắt sớm hơn trận chung kết của Cuộc thi ca sĩ gốc nửa tháng! Tôi hoàn toàn không thể sao chép tác phẩm của cậu được!”
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 103: Chương 103



“Đồ khốn nạn!”

Kim Nhất Phàm tuổi trẻ khí thịnh, lửa giận trong nháy mắt dâng lên, tức giận như một con báo nhỏ vung nắm đ.ấ.m muốn đánh Tề Bách!

Lúc mấu chốt này nhân viên công tác xông lên, vội vàng tách hai người ra nhưng hai người vẫn trợn mắt trợn mắt trừng nhau, không ai cũng chịu tha cho ai.

Hiện trường gà bay chó nhảy, trên mạng cũng giống vậy, gà chó không yên.

Gần đây, tất cả bài weibo của Kim Nhất Phàm đều bị nhấn chìm bởi những câu như “Chó đạo văn”, “Kim Nhất Phàm cút ra khỏi giới giải trí”, “Chó đạo văn sẽ không được c.h.ế.t dễ dàng”.

Trong nháy mắt Kim Nhất Phàm thừa nhận mình chính là Trương Tam, người qua đường hâm mộ của cậu ta hoàn toàn sụp đổ, thậm chí sụp thành đống đổ nát.

Vốn dĩ fans còn có thể tự lừa dối mình, nói đây là hai người, nhưng nếu là một người thì chắc chắn là sao chép.

Các nhóm của Kim Nhất Phàm lần lượt tuyên bố đóng cửa, mặc dù bọn họ tỏ vẻ rất thích Kim Nhất Phàm, thích nhan sắc và kỹ năng diễn xuất của cậu ấy nhưng giới giải trí không khoan dung với nghệ sĩ kém cỏi, rút lui là tôn trọng tác phẩm gốc, cũng là tôn trọng điểm mấu chốt của bản thân.

Cũng có một nhóm người hâm mộ nói rằng tôi thích diễn xuất và vẻ đẹp trai của Nhất Phàm, cũng không phải âm nhạc của cậu ấy!

Cậu ấy không viết bài hát nữa, cho cậu ấy một cơ hội khác thì đã sao?

Thiếu niên mười lăm tuổi làm sao có thể không phạm sai lầm được chứ?

Còn có một nhóm người hâm mộ, nghe được câu nói “Tôi không sao chép” của Kim Nhất Phàm, các cô càng kiên định tin tưởng Kim Nhất Phàm hơn, tin cậu ấy sẽ không làm những chuyện khiến mọi người thất vọng.

Hai loại fans này là người qua đường trên mạng, bị fans Tề Bách mắng thảm nhất.

[Fan não tàn nhiều lắm đó! Lúc này còn có thể tin tưởng Kim Nhất Phàm sao!]

[Đúng vậy, một chút thị phi cũng không nhận thức! Đám người này thật bại hoại!]

[Các fans của Kim Nhất Phàm, tôi khuyên mọi người, loại cỏ đầu tường này mỗi năm Học viện điện ảnh đào tạo một nắm lớn!

DTV

Không chừng tháng sau mọi người lại thay đổi đối tượng nha! Hâm mộ một người đạo nhái, không xứng đâu!]



Sau nửa giờ ngừng phát sóng trực tiếp “Cuộc sống bình thường”, đại diện của Kim Nhất Phàm là người đầu tiên nhảy ra tuyên bố hủy hợp đồng với Kim Nhất Phàm.

Ngay sau đó càng ngày càng có nhiều thương hiệu đăng weibo, muốn phủi sạch quan hệ, hủy hợp đồng với Kim Nhất Phàm.

Người qua đường vỗ tay khen ngợi, còn người hâm mộ thì sầu muộn.

Bởi vì mọi người đều biết mất vai trò đại diện chính là khởi đầu của quá trình một minh tinh bị phong sát hoàn toàn.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 104: Chương 104



----

----

DTV

Trong phòng nghỉ ngơi của Tạ Tri Hành

Trợ lý Chu vội vàng tiến vào báo cáo tình hình trên mạng cho Tạ Tri Hành.

Bây giờ, bởi vì câu nói “Tôi là Trương Tam” của Kim Nhất Phàm, tất cả đã hoàn toàn mất khống chế, không thể cứu vãn được.

Trên đường từ Giang Thành đến thôn Tình Xuyên, điện thoại của trợ lý Chu sắp bị ban lãnh đạo cấp cao của Thiên Thịnh gọi nổ.

Cùng lúc đó, người đại diện của Kim Nhất Phàm ở công ty Thiên Thịnh cũng đang xử lý yêu cầu hủy hợp đồng từ các thương hiệu.

“Kim thiếu gia không nên thừa nhận!”

Trợ lý Chu khó chịu oán giận:

“Tạ tổng đã sớm đoán được có ngày này, đã tìm được một thiếu niên trông rất giống cậu rồi!

Chúng ta đã chuẩn bị tốt tất cả, chỉ cần cậu liều c.h.ế.t không thừa nhận cậu là Trương Tam, cuối cùng cũng có thể kết thúc chuyện này!

Nhưng bây giờ chính cậu lại thừa nhận, chúng ta có biện pháp gì chứ?”

Kim Nhất Phàm ngồi trên giường, vùi đầu thật sâu không nói một lời.

“Là lỗi của tôi.”

Tạ Tri Hành cũng không trách móc gì Kim Nhất Phàm, chỉ vỗ nhẹ đầu cậu ấy:

“Có lẽ, từ giây phút Tề Bách xuất hiện, tôi nên bảo đạo diễn Du dừng thu hình lại.”

Có lẽ Tạ Tri Hành hiểu tại sao Kim Nhất Phàm lại thừa nhận.

Cậu là một người rất cao ngạo, cho dù Trương Tam là vết đen của mình nhưng mỗi một bài hát cậu ấy dùng cái tên Trương Tam viết đều là tâm huyết của cậu, cậu chưa từng muốn phủ nhận.

Tề Bách cũng hiểu được chuyện này, anh ta biết Kim Nhất Phàm nhất định sẽ thừa nhận.

“Tạ tổng, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Trợ lý Chu hỏi: “Dư luận trên mạng đã hoàn toàn không áp chế được nữa.”

Sắc mặt của Tạ Tri Hành âm trầm vài phần, suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng mở miệng:

“Nếu đã không được, thì chúng ta sẽ dùng kế hoạch B.”

Trợ lý Chu kinh ngạc, vô cùng do dự:

“Tạ tổng, thật sự muốn dùng kế hoạch B sao? Đó chính là phạm...”

“Cứ làm theo lời tôi nói!”

Tạ Tri Hành nhịn không được ngắt lời của trợ lý Chu.

Trợ lý Chu lại nhìn thoáng qua Kim Nhất Phàm, thở dài, rầu rĩ trả lời:

“Được rồi.”

Anh sắp xếp cặp tài liệu, xoay người đang muốn rời đi.

Nhưng chỉ mới đi được hai bước, cậu đột nhiên nhận được một tin nhắn.

Một tin nhắn từ Máy nghiền dối trá.

Trợ lý Chu lập tức bấm số Máy nghiền dối trá, sau đó đưa điện thoại di động cho Tạ Tri Hành.

Tạ Tri Hành có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Máy nghiền dối trá lại liên lạc với mình.

Anh nhận điện thoại, nghe thấy đối phương dùng thanh âm thay đổi giọng nói: “Tạ tổng, tôi là Máy nghiền dối trá, tôi có cách để giải quyết chuyện của Kim thiếu gia.”

Tạ Tri Hành: “Giải quyết như thế nào?”

Máy nghiền dối trá:

“Nếu không đè tin tức xuống, thì đừng áp xuống nữa, cứ để mọi người nhìn thấy sự thật.”

Tạ Tri Hành sửng sốt: “Sự thật? Cô tin Nhất Phàm không có đạo văn sao?”

“Đương nhiên, dưa tôi đưa chưa từng sai sự thật.”

Người bên kia tự tin nở nụ cười, tiếng cười an ủi lòng người.

Bọn họ lại nói chuyện với nhau một lúc, Máy nghiền dối trá trình bày phương án của mình, Tạ Tri Hành nghe, trong phút chốc đã giải quyết được bế tắc.

Cuối cùng khóe miệng âm trầm cũng nhếch lên.

“Đây có lẽ không phải là biện pháp tốt nhất, nhưng là biện pháp đủ để thuyết phục người khác.”

Máy nghiền dối trá giải thích:

“Trọng điểm không phải là chứng cứ, mà là sự thật.”

“Tôi hiểu rồi.”

Khóe miệng Tạ Tri Hành khẽ nhếch lên:

“Bây giờ tôi sẽ làm theo những gì cậu nói.”

“Còn nữa. . .”

Tạ Tri Hành lại bổ sung một câu: “Cảm ơn.”

Tạ Tri Hành cúp điện thoại, trợ lý Chu vội vàng đi đến:

“Tạ tổng, có giải pháp gì sao?”

Tạ Tri Hành thong dong cười: “Đi dặn dò đạo diễn Du, tiếp tục ghi hình tiết mục!”

Tin tức trên mạng về Kim Nhất Phàm sao chép tác phẩm vẫn đang lên men, thương hiệu mà cậu đại diện đã rút hơn phân nửa, chỉ còn lại bảy tám nhà.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 105: Chương 105



----

----

Cư dân mạng đào bới cậu ấy không chỉ sao chép, mà còn sử dụng chứng minh thư giả.

Chuyện này càng làm cho đạo đức của Kim Nhất Phàm thêm đen.

Fans còn lại của Kim Nhất Phàm giống như chuột chạy qua đường, ai cũng đòi đánh.

Nhưng các cô lại không muốn từ bỏ tín ngưỡng trong lòng, vẫn kiên trì thích Kim Nhất Phàm.

Có một vài fans tình cờ phát hiện, toàn bộ cộng đồng mạng đều đang chỉ trích Kim Nhất Phàm nhưng gần đây Máy nghiền dối trá lại không có bất kỳ tin tức nào liên quan đến lùm xùm này.

Vì thế cá cô liền @Máy nghiền dối trá:

“Máy máy, Nhất Phàm thật sự sao chép tác phẩm sao?

Nhưng rõ ràng cậu ấy nói mình không có sao chép mà!

Cậu ấy không nói dối tôi, có phải không?

Cậu ấy sẽ không nói dối chúng tôi đâu...”

Máy nghiền dối trá đã chuyển tiếp weibo của người hâm mộ này và bình luận:

“Hãy để mọi người bàn tán thêm một chút nữa.”

Chính những lời này lại khiến cho dân mạng đang ồn ào bỗng ngẩn ra.

[Máy đang làm gì vậy?]

[Cô ấy sẽ không đứng về đội của Kim Nhất Phàm chứ?]

[Dựa theo mấy lần trước tôi đều bị Máy vảo vào mặt, cho nên tôi quyết định nghe theo lời của Máy, để chuyện này lên men thêm chút nữa!]

[+1, lần trước chính Máy đoán trúng đội hình khách mời đó!

Tôi cảm thấy Máy có liên quan tới Thiên Thịnh!]

[Dù sao tôi cũng tin Máy!

Dưa của Máy là chính xác nhất!

Có lẽ thực sự sẽ có một cú plot twist!]

[Tin tưởng Máy! Kim Nhất Phàm là em họ của Tạ lão sư, tôi yêu ai thì sẽ yêu cả đường đi, tôi tin tưởng Tạ lão sư, thì sẽ tin tưởng Kim Nhất Phàm!

Chuyện sao chép nhất định có ẩn khuất!]

Nhưng cũng có một bộ phận người qua đường không thể hiểu được.

[Có gì đó không đúng nha lầu trên!

Máy nghiền dối trá chỉ là một tài khoản truyền thông!

Lúc này cố ý đi ngược lại để gây chú ý mà thôi!]

[Yeah! Bài hát của Tề Bách được phát hành sớm hơn Kim Nhất Phàm nửa tháng, như vậy còn không phải Kim Nhất Phàm sao chép sao?]

[Tài khoản truyền thông thì tài khoản truyền thông chứ, thu tiền Thiên Thịnh à! Không biết xấu hổ à!”

[Kim Nhất Phàm vẫn nên nhanh chóng cút ra khỏi giới giải trí đi! Mang fans não tàn của cậu ta đi luôn!]

Trong bình luận của Máy nghiền dối trá, khen chê không giống nhau.

Có người tin, cũng có những người chửi rủa.

Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng, sau khi Máy nghiền dối trá chuyển tiếp weibo của người hâm mộ nhỏ, lời phát ngôn của Kim Nhất Phàm đột nhiên không còn gây tác dụng lớn như trước nữa.

Các nhãn hiệu chưa hủy hợp đồng lại cảm thấy dù sao mình cũng đã chậm một bước rồi, cũng bị mắng đủ rồi, còn không bằng nghe lời của Máy nghiền dối trá chờ thêm.

Dù sao Thiên Thịnh ở phía sau Kim Nhất Phàm! Phía sau Thiên Thịnh lại là Tạ thị!

Có thể tạo quan hệ tốt với Kim Nhất Phàm thì vẫn nên tạo quan hệ tốt!

Ở cổng thôn Tình Xuyên.

Tề Bách đã thu dọn đồ đạc, xách vali chuẩn bị rời đi.

Chuyến đi tham gia chương trình giải trí lần này khiến anh ta vô cùng hài lòng, vừa rồi Mạnh Khiết nói cho anh ta biết, trên trang nghe nhạc, lượt tải về “Truy mộng” của cậu ta tăng vọt, đã vươn lên vị trí số một!

Cao gấp đôi vị trí thứ hai!

Mà số lượng tải về các bản nhạc khác của anh ta cũng đang tăng vọt!

Anh ta đã đạt được mục đích.

Tiếp theo, Tề Bách sẽ phát hành album mới của mình, trong album mới có mười bài hát, mỗi một bài là một tác phẩm mà anh ta và nhóm ekip đã mài giũa trong hai năm.

DTV

Tề Bách tin rằng doanh số nhất định sẽ không thấp!

Xe vận chuyển dừng trước cổng thôn của Tình Xuyên.

Mạnh Hạo vội vàng bước xuống xe mở cửa.

“Không phải chương trình ngày mai mới kết thúc ghi hình sao?

Hiện tại rời đi có phải không tốt lắm hay không?”

Mạnh Hạo hơi lo lắng.

Tề Bách khinh thường:

“Cậu cảm thấy trạng thái hiện tại của Kim Nhất Phàm và Tạ Tri Hành còn có thể tiếp tục ghi hình chương trình sao?”

Anh ta lên xe vận chuyển và định rời đi.

Đột nhiên trợ lý đạo diễn đi xe đạp vội vã chạy đến bên cạnh xe vận chuyển.

Trên mặt trợ lý đạo diễn đầy tàn nhang, kính gọng đen che đi hơn phân nửa khuôn mặt:

“Tề lão sư! Thật xin lỗi! Chương trình của chúng tôi vẫn chưa kết thúc, ngài không thể rời đi!”
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 106: Chương 106



----

----

Tề Bách và Mạnh Hạo nhìn nhau:

“Trong tình huống hiện tại mà mọi người còn muốn tiếp tục ghi hình sao?”

“Đương nhiên rồi!”

Trợ lý do Hạ Trừng Trừng giả trang nhướng mày:

“Tề lão sư, trên hợp đồng chúng ta ký kết đã ghi rõ là hai ngày một đêm mà!

Nếu vi phạm điều khoản phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng!”

Vẻ mặt Tề Bách nghi hoặc, mày nhíu thật chặt.

Anh ta không trả lời trợ lý đạo diễn mà quay đầu thấp giọng hỏi Mạnh Hạo bên cạnh:

“Tình hình hiện tại ở trên mạng như thế nào?”

“Đều đang mắng Kim Nhất Phàm, không có gì thay đổi cả!”

Mạnh Hạo cũng cực kỳ hoang mang:

“A, nhưng Máy nghiền dối trá kia, hắn ta không đứng về đội nào, nói cái gì để cho dân mạng ồn ào thêm một chút!

Đây không phải ngụ ý là không tin sao!”

DTV

Mạnh Hạo cúi đầu, thấp giọng:

“Tề Bách, anh chắc chắn muốn trở về sao?”

Tề Bách cười lạnh:

“Người sao chép chính là Kim Nhất Phàm, nếu cậu ta đã dám tiếp tục ghi hình, tôi có cái gì mà không dám chứ?”

Tề Bách nói xong, mặt lạnh xuống khỏi xe vận chuyển.

Khi Tề Bách trở lại tiểu viện, nhìn thấy tất cả mọi người đều ở đây.

Khách mời chia làm ba nhóm người phân biệt rõ ràng, Tạ Tri Hành Kim Nhất Phàm, Bạch Húc Xương Bạch Cầu Cầu, Lục Yên Nhiên Tề Bách.

Từ khi Lục Yên Nhiên vào chương trình, đã không thèm nể mặt của Kim Nhất Phàm.

Bây giờ Tề Bách vạch trần thân phận của Kim Nhất Phàm, cô ấy càng không cần phải nể mặt Kim Nhất Phàm nữa.

Ngay cả Tạ Tri Hành cùng trận doanh với Kim Nhất Phàmcũng bị cô trừng mắt vài lần.

Lục Yên Nhiên sinh ra hào môn, nếu vì vậy mà bị fans Tạ Tri Hành tẩy chay, cùng lắm thì lui về kế thừa tập đoàn.

Bạch Húc Xương thì trung lập.

Là một ca sĩ, anh chắc chắn sẽ phản cảm chuyện đạo nhái sao chép.

Tuy nhiên anh còn cũng là một người dẫn chương trình.

Một người dẫn chương trình giải trí xuất sắc không nên thể hiện sự thiên vị trước mặt khách mời.

Hơn nữa, anh ấy biết Kim Nhất Phàm từ khi đang thu âm OST “Khoảnh khắc ngọt ngào của anh và em”.

Nói như thế nào thì anh cũng cảm thấy Tiểu Kim chính là chàng trai hai mươi tuổi, trông lạnh lùng, thật ra trong xương lại là một đứa nhỏ.

Bạch Húc Xương nước trong chuyện này rất sâu, không đơn giản, nên tốt nhất là không tham gia vào.

Ba nhóm người cùng ở tiểu viện, trong đó hai nhóm người nhìn nhau không vừa mắt, bốn mắt đối diện giương cung bạt kiếm.

Hai người còn lại một lớn một nhỏ, bình tĩnh uống trà lạnh.

Vì thế ba nhóm người bị vây trong một loại cân bằng vô cùng vi diệu, nhưng bên trong thì sóng ngầm mãnh liệt.

Bạch Húc Xương thấy tất cả mọi người đều đến đông đủ, buổi ghi hình trực tiếp cũng mở ra lần nữa, ho khụ khụ.

“Tất cả mọi người còn xem chứ!

Vô cùng xin lỗi, mới vừa rồi thôn cúp điện dẫn đến chương trình ghi hình trực tiếp bị gián đoạn, trước tiên xin lỗi khán giả đang xem chương trình trực tiếp!”

Nói xong, Bạch Húc Xương còn cùng Bạch Cầu Cầu cúi chào thật sâu trước ống kính.

[Bạch Húc Xương, anh sờ lương tâm của mình xem, lý do này có thể tin được không?]

[Vì mặt mũi nên phải nói dối nha ~]

[Vừa rồi xâu xé nhau như vậy mà còn có thể ghi hình sao? Đạo diễn Du đâu!]

[Mẹ nó! Lầu trên đừng đùa giỡn nữa!

Loại nghệ sĩ xấu xa như Kim Nhất Phàm nên cút khỏi giới giải trí!

Dựa vào cái gì mà vẫn tiếp tục ghi hình chương trình chứ!]

[Đạo diễn Du, tôi khuyên ông mau thay người, nếu không tôi tuyệt đối sẽ tẩy chay ông!]

[Không muốn nhìn thấy Kim Nhất Phàm trong chương trình nữa! Tốt nhất là nên gỡ những tác phẩm của cậu ta xuống!]

[Sao chép tác phẩm mà không biết tự gỡ xuống, bình thường chỉ có dùng pháp lý mới được.]

[Điểm mấu chốt trong nội bộ quá thấp! Vì vậy những ai còn tôn trọng tác phẩm gốc! Mau tẩy chay Kim Nhất Phàm!]

[Đúng! Đừng nghĩ sau khi loại bỏ vết đen thì có thể tiếp tục nhảy nhót ở trong ngành! Thằng chó sao chép không xứng đâu.]



Khắp cõi mạng đều đang chửi rủa Kim Nhất Phàm.

Tổ đạo diễn nhìn những bình luận này mà không khỏi nhíu mày.
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 107: Chương 107



----

----

Những lời này xem như dễ nghe dễ nhìn rồi, còn những lời thăm hỏi tổ tông mười tám đời của Kim Nhất Phàm, thậm chí là nhục nhã này nọ đã bị bọn họ ẩn.

Tổ đạo diễn cũng không thể hiểu được vì sao Thiên Thịnh lại tiếp tục ghi hình, thậm chí rõ ràng là đạo diễn Du đã tỏ vẻ từ chối.

Ông ấy thích có chủ đề, nhưng lại không thích chủ đề gây tranh cãi.

Nhưng khi trợ lý Chu đưa kịch bản trò chơi kế tiếp, đạo diễn Du bỗng nhiên cảm thấy chuyện này bỗng trở nên thú vị.

Sau khi Bạch Húc Xương xin lỗi xong thì tiếp tục dẫn chương trình với quả cầu nhỏ của mình:

“Bởi vì trong trò chơi trước đó đã xảy ra một chút ngoài ý muốn, cho nên, tổ tiết mục của chúng ta có chuẩn bị trò chơi mới, hơn nữa lần này người chiến thắng trò chơi còn có thể trực tiếp giành được bữa tối ngon miệng ~”

Bạch Cầu Cầu là người duy nhất hoàn toàn không biết nội tình, vui vẻ vỗ tay nói:

“Tốt lắm! Lại được chơi thêm lần nữa!

Như vậy Cầu Cầu và ba ba không phải đứng nhất từ dưới tính lên nữa!

Cầu Cầu chắc chắn sẽ cố gắng!”

Sau đó cậu chỉ vào Tạ Tri Hành, cái miệng nhỏ nhắn bĩu môi:

“Anh Tạ! Anh đừng tưởng lần này anh còn có thể lừa em! Không đời nào đâu!”

Bạch Húc Xương cố gắng khuấy động bầu không khí ở hiện trường, dùng giọng nói đầy vui vẻ giảng giải quy tắc trò chơi.

“Trò chơi lần này rất đơn giản, các vị khách mời rút một quả bóng nhỏ, yêu cầu trên hai quả bóng của hai khách mời nào giống nhau thì bắt buộc phải thực hiện đối đầu dựa theo yêu cầu đó, nội dung đối đầu rất phong phú đa dạng.

Ví dụ như khiêu vũ, vẽ tranh, ngâm thơ cổ… cái gì cũng có cả!”

Tề Bách nghe vậy, nhíu mày.

Nghe có vẻ rất nhàm chán, giống như vẽ tranh, đọc thuộc lòng thơ cổ các loại thi đấu, rõ ràng là thiết kế cho những đứa trẻ con như Cầu Cầu mà.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Tri Hành và Kim Nhất Phàm.

Đặc biệt gọi anh ta trở lại chỉ để chơi một trò chơi nhàm chán như vậy sao?

Tề Bách nhíu mày, luôn luôn cảm thấy rằng mọi thứ sẽ không đơn giản như vậy.

Hai người trúng quả bóng có cùng yêu cầu đầu tiên là Lục Yên Nhiên và Bạch Cầu Cầu.

Vẻ mặt của Bạch Cầu Cầu tràn đầy phấn khích, rất hứng thú với trò chơi mới này.

Nhưng khi cậu ấy mở quả bóng nhỏ xem yêu cầu thì vẻ mặt lập tức xụ xuống.

Trên đó viết là đối đầu diễn kịch.

Lục Yên Nhiên cũng sửng sốt.

Tuy rằng diễn xuất của cô ấy bình thường, nhưng so với Bạch Cầu Cầu thì không phải là khi dễ Bạch Cầu Cầu sao?

Quả nhiên, hai người biểu diễn một đoạn cổ tích “Khăn đỏ và sói hôi hám” kéo dài năm phút, Lục Yên Nhiên toàn thắng.

Vẻ mặt Bạch Cầu Cầu ủy khuất, ngay cả lời thoại cậu bé cũng không nhớ rõ, đương nhiên diễn không tốt rồi.

Nhưng mà cậu vẫn ôm Bạch Húc Xương, rất ngoan cường tuyên bố thất bại:

“Trận đấu tiếp theo, em nhất định sẽ không thua!”

Nhóm đối đầu thứ hai là Tạ Tri Hành và Bạch Húc Xương.

Mà nội dung đối đầu lần này, dĩ nhiên là ca hát.

DTV

Bạch Húc Xương hát rất giỏi.

Giọng hát của anh ấy vô cùng có sức hấp dẫn, cho nên mới trở thành ứng cử viên số một cho OST của các bộ phim ngôn tình lớn.

Tạ Tri Hành hát cũng rất hay, không thua kém gì một vài ca sĩ.

Nhưng ở trước mặt Bạch Húc Xương, ít nhiều cũng thiếu chút kỹ xảo, so với loại ca sĩ đỉnh cấp như Bạch Húc Xương vẫn có chút chênh lệch.

Không có gì bất ngờ, Bạch Húc Xương giành được thắng lợi.

Bạch Húc Xương có chút xấu hổ:

“Tôi vẫn cảm thấy mình thắng không quá vinh quang!”

Tổ thi đấu thứ ba, chỉ còn lại Kim Nhất Phàm và Tề Bách.

Khi Bạch Húc Xương mở quả bóng nhỏ mà bọn họ rút trúng ra, đầu tiên là sửng sốt, ánh mắt quét về phía tổ đạo diễn, mang theo vài phần hỏi thăm.

Đạo diễn Du chỉ bình tĩnh gật đầu.

Bạch Húc Xương không hiểu ra sao, trò chơi lần này, thật sự không đơn giản đâu.

“Tổ đối đầu thứ ba.”
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 108: Chương 108



----

----

Bạch Húc Xương nhìn Cầu Cầu tuyên bố:

“Kim Nhất Phàm, Tề Bách, đối đầu khả năng sáng tác nhạc.”

Trong nháy mắt người đang xem đều ồ lên ———

[Kim Nhất Phàm và Tề Bách thi đấu viết bài hát? Điên rồi sao?]

[Xin lỗi, là tôi hiểu lầm tổ chương trình!

Ban đầu tổ chương trình cố ý sắp xếp trò chơi này, giúp anh trai của chúng ta chứng minh đây mà!]

[Yeah! Trước mặt tất cả khán giả ngược đãi Kim Nhất Phàm! Cảm giác này thật tuyệt vời!]

[Khả năng ban đầu của anh trai tuyệt vời như vậy!

Ha ha ha, tôi muốn xem anh trai viết bài hát trước công chúng!

Đánh c.h.ế.t kẻ chó đạo văn như Kim Nhất Phàm này đi!]

[Vừa nghĩ đến dáng vẻ anh ấy thắng Tề Bách, đã cảm thấy rất sảng khoái!]

[Đúng vậy! Còn có thể nghe bài hát mới của anh trai tôi! Lên kế hoạch tốt đó!]



Thời hạn là ba mươi phút, Tề Bách và Kim Nhất Phàm có thể trở về phòng chuẩn bị, ba mươi phút sau, thay phiên nhau biểu diễn ở tiểu viện.

Trong nháy mắt Tề Bách lập tức hiểu ra, chợt nhìn về phía Tạ Tri Hành và Kim Nhất Phàm.

Trò chơi này là một trò chơi.

Mỗi vòng đối đầu đều là một trận đấu không công bằng.

Lục Yên Nhiên là diễn viên, dễ dàng thắng được.

Bạch Húc Xương là một ca sĩ, cũng không cần làm gì nhiều mà đã giành chiến thắng.

Như vậy đương nhiên, Tề Bách là một nhạc sĩ thực sự, theo lý thì có lẽ sẽ giành chiến thắng mà không cần phải làm gì.

Một khi anh ta thua, mọi người sẽ nghi ngờ chuyện tố cáo người khác sao chép, bắt đầu suy đoán năm đó có phải còn có ẩn khuất gì hay không?

Cho dù bọn họ không có chứng cứ nhưng sự hoài nghi cũng đủ để làm tê liệt người hâm mộ, làm tê liệt phía các nhãn hiệu, khiến Kim Nhất Phàm tiếp tục hô mưa gọi gió ở trong giới.

Tẩy trắng chưa bao giờ cần chứng cứ thật sự, chỉ cần muốn thời gian, cần những người hâm mộ kia tin tưởng mà thôi.

Không thể không thừa nhận biện pháp này của Tạ Tri Hành không tồi.

Vì để Kim Nhất Phàm thắng, rất có thể bọn họ đã giúp Kim Nhất Phàm chuẩn bị nhạc, chỉ chờ đến thời khắc đối đầu của hai người.

Những bản nhạc này có thể mua từ các nhạc sĩ, dù sao thời gian phát hành bây giờ cũng ngắn như vậy, làm sao Kim Nhất Phàm có thể thật sự sáng tác ra một bài mới đây?

Nhưng Tề Bách lại cười lạnh.

Kim Nhất Phàm có chuẩn bị trước, chẳng lẽ anh ta không có sao?

Album mới với mười bài hát, là anh ta và nhóm đã mài giũa trong hai năm qua, đầy đủ chất lượng!

DTV

Ngay cả khi không đạt đến tầm như “Truy mộng”, nhưng chắc chắn cũng sẽ là những bài hát có độ phủ sóng rộng!

Còn bài hát của Tạ Tri Hành và Kim Nhất Phàm chỉ vừa mới thu thập trong hai giờ, có thể tốt đến mức nào chứ?

Một, hai bài... Hay ba bài cũng không sai biệt lắm!

Tề Bách cười đắc ý.

Muốn thiết lập cục diện để cho anh ta bại lộ sao?

Để tôi xem người thực sự xong đời là ai!

Đang quay chương trình phát sóng trực tiếp nên Tề Bách muốn dùng mười bài hát trước mặt mọi người đập c.h.ế.t Kim Nhất Phàm!

Để cho cả đời này cậu ta cũng đừng nghĩ đến chuyện xoay người!

Nửa tiếng sau, trận đấu bắt đầu.

Số lượng khán giả trong chương trình phát sóng trực tiếp tăng vọt, tất cả mọi người đều muốn xem trận đấu so sánh năng lực sáng tác nhạc này, xem Tề Bách làm sao đập c.h.ế.t Kim Nhất Phàm!

[Hiện trường đ.ấ.m chó sao chép lớn nhất thế giới!]

[Năng lực sáng tác của anh Tề Bách siêu tốt!

Tôi lại có thể nghe được bài hát mới rồi!]

[Trận đấu này có thể đổi tên thành không biết tự lường sức mình!

Một bên bị hành hạ trước mặt mọi người đến chết, tôi cũng có chút đau lòng thay Kim Nhất Phàm rồi!]

[Mặc dù đã biết kết cục nhưng không biết vì sao tôi lại rất chờ mong!

[Nam chủ sảng văn và nhân vật phản diện ~]

[Tề Bách sẽ không... Bị lật xe chứ?]

[Sao có thể chứ? Nếu Tề Bách lật xe, tôi sẽ biểu diễn ăn bàn phím trước mặt mọi người!]

[Tôi sẽ viết tay tên của tất cả mọi người trong chương trình phát sóng trực tiếp cho mọi người xem!]

[Tôi sẽ tr@n truồng chạy trước mặt mọi người!]
 
Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà
Chương 109: Chương 109



----

----

Tề Bách là người biểu diễn đầu tiên.

Một chùm ánh đèn sân khấu chiếu lên người Tề Bách, trông m.ô.n.g lunf mang theo chút mỹ cảm thần bí.

Ngón tay của anh ta nhẹ nhàng gảy đàn guitar.

Đây là bài hát chính trong album và cũng là tác phẩm mà anh ta hài lòng nhất.

Tiết tấu thanh thoát, dễ nghe dễ thuộc lòng, đặc biệt là phần điệp khúc khiến người nghe cảm thấy vô cùng phấn chấn.

Một khúc hát kết thúc, ánh đèn sân khấu biến mất, Tề Bách chào mọi người.

Khán giả xem say sưa, vẫn còn đắm chìm trong âm nhạc.

[A a a?]

[Bài hát này rất hay!]

[Không hổ là ca sĩ tôi hâm mộ năm năm! Thực sự rất hay!]

[Thắng chắc rồi, nửa tiếng viết ra tác phẩm như vậy, làm sao mà Kim Nhất Phàm có thể so được?]

[Kẻ sao chép chính là kẻ sao chép, không thể so sánh được!]

DTV



Đến lượt Kim Nhất Phàm lên sân khấu.

Nửa tiếng trước khi Tạ Tri Hành nói với Kim Nhất Phàm phải solo năng lực sáng tác nhạc với Tề Bách, trong nháy mắt Kim Nhất Phàm liền do dự.

Năm năm trôi qua, dường như cậu ấy đã quên mất Trương Tam kia, quên mất bản thân khi ấy.

Thậm chí cậu còn nghĩ tới chuyện sẽ dùng thân phận Kim Nhất Phàm, thân phận diễn viên, sống thật tốt.

Nhưng bây giờ chuyện bị đào lên, ký ức bị chửi rủa và bôi nhọ lại dâng trào như thủy triều.

“Em dám sao?” Tạ Tri Hành hỏi Kim Nhất Phàm.

Kim Nhất Phàm do dự một hồi lâu, nắm chặt tay, móng tay cắm thật sâu vào da thịt.

Im lặng một hồi lâu, Kim Nhất Phàm mới nói:

“Em dám.”

Kim Nhất Phàm này chưa từng làm gì sai cả nên dám.

Kết quả tồi tệ nhất cũng chỉ là vững chắc tội danh sao chép tác phẩm, bị đuổi ra khỏi giới giải trí thôi.

Đã như vậy thì còn có gì phải sợ? Kim Nhất Phàm kiên định bước lên sân khấu tiểu viện.

Cậu chọn chơi piano.

Ánh đèn sân khấu chiếu vào Kim Nhất Phàm.

Rõ ràng cậu ấy mặc trang phục làm nông buổi chiều nhưng không hiểu sao lại toát lên cảm giác cao quý không thể khinh thường.

Dường như là tiểu vương tử ngoài ý muốn lưu lạc trong nhân gian.

Cậu ấy bắt đầu tấu nhạc, năm ngón tay thon dài nhảy lên phím đàn đen trắng, tiếng đàn du dương như nước chảy trút xuống.

Tiếng hát trầm thấp, đang ngâm xướng cũng như đang kể lại.

Trước mặt khán giả như có một bức tranh được trải dài ra, thời gian năm năm u tối bị chửi rủa, bị hiểu lầm, bị chế giễu, bị nghi ngờ...

Không có một lời giải thích, cũng không thể giải thích.

Tiếng hát của cậu như thuật lại một đoạn hồi ức.

Cảm xúc của mọi người đều bị dẫn dắt, cảm nhận được sự ủy khuất và tịch mịch trong suốt năm năm qua của cậu.

Ngay cả một đứa trẻ như Bạch Cầu Cầu cũng bị xúc cảm lây nhiễm.

Cậu bé không hiểu lời bài hát nhưng lại cảm thấy khó chịu, hốc mắt dần đỏ lên.

Vốn tưởng đây là một bài hát cực kỳ bi thương nhưng khi vừa chuyển sang điệp khúc.

Vị nhạc sĩ trong bài hát cũng không vì thế trở nên tiêu cực, cho dù bị chửi rủa, bị bôi nhọ, vẫn kiên trì với âm nhạc.

Cậu ấy chưa bao giờ bỏ cuộc.

Bởi vì âm nhạc đã từng là giấc mơ ban đầu của cậu ấy!

Khi điệp khúc vang lên, nước mắt đang ẩn trong hốc mắt của tất cả mọi người rơi xuống, có thể thỉnh thoảng nghe được tiếng nức nở nhỏ bé của một vài nhân viên công tác ở hiện trường.

Bọn họ đều không nhịn được mà vươn tay lau nước mắt.

Một bài hát kết thúc.

Ánh đèn sân khấu cũng tắt.

Khán giả đắm chìm trong âm nhạc khó có thể thoát ra.

Cả hiện trường đều im phăng phắc.

Nửa giờ cho solo sáng tác nhạc, Tề Bách sử dụng bài hát chủ đề của album.

Hạ Trừng Trừng cũng cho rằng Kim Nhất Phàm sẽ dùng bài hát đã viết trước kia.

Chỉ có hệ thống biết rằng bài hát mà cậu ấy vừa hát xong thực sự là bài hát được viết trong nửa giờ!

Thật sự có thiên phú trâu bò tới mức nào mới có thể viết ra một bài hát tuyệt vời thế này trong thời gian ngắn như vậy chứ?!

Một lúc lâu sau khán giả mới nhớ lại rằng đây là một trận đấu.

Một cuộc đấu giữa hai người sáng tác nhạc.
 
Back
Top Bottom