Dịch Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng

Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng
Chương 10



“Đúng vậy, chuyện đó cũng thật. Cho nên ngài phải cố gắng.”

Cuối cùng ta quét mắt nhìn cả hai, kết luận:

“Ta tin các người.”

9

“Ngọc Nương, muội thật biết xem bói sao?”

A Hoan khoác tay ta, nửa tin nửa ngờ hỏi.

Ta có chút chột dạ:

“Đương nhiên rồi.”

Nàng hứng thú, lắc lắc tay ta:

“Vậy muội cũng xem cho ta một quẻ đi.”

Ta nghiêm túc nhìn gương mặt nàng, mỉm cười:

“Tỷ ấy, sau này sẽ hưởng vinh hoa phú quý không hết, cuộc sống tốt đẹp lắm.”

Chỉ cần chờ Tạ Lâm An thi đỗ trạng nguyên, phụ thân ta làm hầu gia.

Đến lúc đó họ dẫn ta, ta lại dắt theo nàng.

Chẳng phải chính là hưởng vinh hoa phú quý không hết sao?

A Hoan nghe ta nói vậy cũng cười, dường như thật sự tin rồi.

Nàng cười rất lâu, mới lại hỏi:

“A Ngọc, muội định đi đâu vậy?”

“Ta nghe nói ngoài thành có một vị lão tiên sinh ẩn thế, từng là một lang trung y thuật cao minh. Ta định mời ông ấy khám cho Tạ Lâm An.”

Tạ Lâm An nói, đại phu mà Tạ gia mời đều bảo hắn mắc quái bệnh.

Hắn cũng lén đi khám, mà người ta cũng nói là bệnh không thể chữa.

Chỉ có ta biết, bệnh này nhất định có thể trị khỏi.

A Hoan hỏi: “A Ngọc, muội… có phải thích Tạ công tử đó không?”

Bước chân ta khựng lại.

“Tỷ nói bậy gì đó, ta chẳng bảo rồi sao, hắn sau này sẽ làm đại quan, chúng ta phải ôm chặt đùi hắn.”

Ta nghiêm giọng.

Nàng gật đầu, rồi lại hỏi:

“Vậy sao tai muội đỏ thế?”

Ta vội quạt quạt: “Hơi nóng thôi.”

Để tránh nàng nói thêm những lời không đâu, ta liền bước nhanh hơn.

Ngoài thành không xa có một ngọn núi.

Trên núi nổi tiếng nhất chính là một đạo quán không tên, hương khói rất thịnh, khách khấn viếng cũng nhiều.

Ta dẫn A Hoan vòng qua đạo quán đó, đi sâu mãi vào trong.

Đi rất lâu mới gặp được vị lão lang trung ẩn thế trong lời đồn.

Lão lang trung đang cùng một đạo nhân đánh cờ.

Đạo nhân quay lưng về phía ta, cười nói:

“Hôm nay dừng ở đây, ngày khác bần đạo lại đến.”

“Đến lúc sắp thua thì giở trò.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lão lang trung không vui.

Đạo nhân cầm phất trần, đứng dậy đi ngang qua ta.

Vậy mà không nhìn rõ dung mạo.

“Phá hỏng chuyện tốt của ta rồi.”

Lão lang trung trừng ta.

Ta không biết xấu hổ, tiến lại gần, liếc nhìn bàn cờ:

“Lão tiên sinh thật không công bằng, rõ ràng ta cứu ngài mới đúng.”

Lão tức giận đến mức râu ria rung rinh:

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Ngươi con bé này, nói bậy cái gì, ván này ta sắp thắng rồi.”

Ta ngồi vào chỗ vừa rồi của đạo sĩ, thò tay lấy một quân đen đặt xuống bàn cờ.

Ván cờ này chúng ta đánh liền hai ngày.

Cuối cùng ta thắng khéo nửa quân.

“Không ngờ một nữ tử như ngươi lại có cờ nghệ như thế.”

Lão lang trung tâm phục khẩu phục.

Ta lắc đầu: “Cờ nghệ của ta thường thôi, nhưng ta biết có người giỏi hơn ta nhiều.”

“Lại có người như vậy sao?”

“Đúng thế, tiếc là hắn mắc quái bệnh, e rằng chẳng còn sống được bao lâu.”

Lão lang trung tuy cờ không thắng nổi ta, nhưng trị bệnh thì vẫn tự tin.

Bị ta vài câu khích bác, ông ta liền đồng ý chữa cho Tạ Lâm An.

Điều kiện là, ông không xuống núi, và sau khi Tạ Lâm An khỏi bệnh thì phải cùng ông đánh một ván.

“Được được, đừng nói một ván, mười ván cũng được.”

Ta vội vàng thay Tạ Lâm An đáp ứng.

Nói xong liền kéo A Hoan xuống núi, muốn mau chóng đem tin vui này nói cho hắn.

Khi ta về đến nhà, Tạ Lâm An đang bổ củi.

Thân hình hắn gầy yếu, vậy mà bổ củi lại rất khỏe.

Ta đứng ở cửa nhìn một lát.

Hình như hắn cảm nhận được ánh mắt ta, quay đầu nhìn lại.

Trên trán hai giọt mồ hôi chảy xuống đất.

“Ngươi về rồi? Hai ngày nay đi đâu thế?”

Hắn hỏi ta.

Giọng điệu nhạt nhẽo.

Lại khiến ta có một loại ảo giác phu thê bình thường lâu năm.

Ta vội lắc đầu, bước vào:

“Ta tìm được một lão lang trung y thuật cao minh, ông ấy có thể chữa khỏi bệnh của ngươi, đi với ta.”

Nói rồi ta kéo tay hắn đi ra ngoài.

Hắn lại nắm ngược lấy tay ta.

Ngón tay hắn lạnh, nhưng lại nóng đến mức khiến tay ta rụt lại.
 
Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng
Chương 11



“Không vội, ăn cơm trước đã.”

Hắn buông tay, xoay người ôm bó củi vào bếp.

Ta ngẩn ra một chút.

Sau đó “phịch” một tiếng ngã xuống đất.

Cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc.

10

Giấc ngủ này ta ngủ thật lâu.

Ta mơ một giấc mộng thật dài, mơ thấy rất nhiều chuyện kiếp trước.

Năm đó, ta mười hai tuổi.

Nghe nói trên phố có trò mãnh hổ tạp kỹ, ta liền trốn học đi xem, không ngờ con hổ lại phát điên giữa chừng.

Người đi đường kêu la bỏ chạy, ta thì chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất.

Đang lúc hổ lao về phía ta, thì có người từ trên trời nhảy xuống.

Người ấy một kiếm dọa lui con hổ.

Ta cứ ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn hắn thân hình cao gầy chắn trước mặt ta.

Thân thể văn nhược, lại cầm một thanh kiếm vốn không thuộc về hắn, lưỡi kiếm dính m.á.u hổ, bàn tay cầm chuôi khẽ run.

Qua rất lâu.

Hắn quay đầu, ngược sáng mỉm cười với ta:

“Thẩm tiểu thư, trốn học một ngày, phải phạt.”

Thật ra đã là chuyện rất xa xưa, vậy mà ta vẫn nhớ rõ ngày ấy nắng gắt.

Tất cả ánh sáng đều phủ lên người hắn.

Ta thật sự đã thấy rất nhiều, rất nhiều dáng vẻ của Tạ Lâm An.

Chỉ là hắn chỉ thấy ta hai lần.

“Trình Ngọc Nương.”

Giọng Tạ Lâm An vang bên tai ta.

Ta chậm rãi tỉnh mộng, mở mắt ra liền thấy căn phòng của Trình Ngọc Nương.

Tạ Lâm An ngồi bên giường, ánh mắt sâu thẳm nhìn ta.

“Tạ Lâm An.”

Ta gọi hắn.

Hắn quay đầu sang chỗ khác.

Một lát sau, hắn thấp giọng hỏi ta:

“Trình Ngọc Nương, nếu bệnh của ta không chữa được, không thi đỗ trạng nguyên, cũng chẳng làm đại quan, ngươi vẫn sẽ lo cho ta chứ?”

Ta đáp: “Sẽ.”

Thiếu niên quay đầu lại, vẻ u ám trong mày mắt tan biến.

Trong đôi mắt dường như có vài sợi ấm áp.

Thật sự rất đẹp.

Ta ngồi dậy, tay đặt lên vai hắn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nhưng ngươi yên tâm, bệnh của ngươi nhất định sẽ khỏi, cũng nhất định thi đỗ trạng nguyên, còn sẽ trở thành vị quan được người người khen ngợi.”

Hắn cúi mắt nhìn tay ta, vành tai hơi nhuốm hồng.

“Ta không thèm khát sự khen ngợi của bọn họ.”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Hắn ngẩng mắt nhìn ta:

“Nhưng nếu ngươi muốn, ta sẽ làm.”

Đúng lúc bầu không khí giữa chúng ta càng lúc càng mập mờ, thì cửa phòng bị người từ ngoài đẩy vào.

Phụ thân ta hùng hổ chạy vào.

“Ta biết ngay mà.”

Ông gạt tay ta khỏi vai Tạ Lâm An:

“Cô nam quả nữ, còn ra thể thống gì!”

Ta chớp mắt.

Ông giận dữ chỉ vào ta hồi lâu, rồi quay sang chỉ vào Tạ Lâm An:

“Họ Tạ kia, ngươi có thể về Tạ gia đi không, sao lại dày mặt ở lì trong nhà nữ tử người ta như vậy.”

“Cái gì mà Tạ gia.”

Tạ Lâm An nhìn ông, nhạt giọng nói:

“Ta là A Ngọc nhặt về, nàng nói để ta làm phu quân nàng.”

……

Trời đất chứng giám!

Khi đó ta chỉ nhất thời lỡ lời, nói chơi với A Hoan thôi!

Tạo nghiệt rồi!

“Tạo nghiệt a!”

Phụ thân ta vẻ mặt khó tin nhìn ta:

“Loại lời này ngươi cũng nói được sao!”

Tạ Lâm An vung tay, đẩy ông lui lại hai bước.

“Chuyện này với Thẩm nhị công tử, có liên quan gì sao?”

Thấy hai người sắp cãi nhau, ta vội ho khan mấy tiếng.

Hai người này chẳng hiểu sao, cứ gặp là muốn đấu khẩu.

Như trẻ con vậy.

“Đừng nói những chuyện đâu đâu nữa, giờ việc quan trọng nhất là trị bệnh cho Tạ Lâm An, việc thứ hai mới là tước vị thế tử của Thẩm nhị công tử.”

Ta phải kéo chủ đề về lại.

Phụ thân ta nghe liền xù lông:

“Tại sao hắn là thứ nhất, ta là thứ hai? Còn nữa tại sao ngươi gọi hắn là Tạ Lâm An, mà gọi ta là Thẩm nhị công tử?”

Ta đâu thể gọi thẳng là Thẩm Cảnh Nghiệp chứ.

Như thế quá bất hiếu bất kính rồi.

Nhưng ta không gọi, phụ thân lại làm như chuyện này không qua được vậy.

“Được được, Thẩm Cảnh Nghiệp thì Thẩm Cảnh Nghiệp. Mau đi, chúng ta lên núi chữa bệnh cho Tạ Lâm An.”
 
Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng
Chương 12



Ta vừa nói vừa xuống giường xỏ giày.

Lại chậm mất hai ngày, vạn nhất lão lang trung đổi ý thì không hay rồi.

11

Ra khỏi thành, chúng ta chạm trán với xe ngựa của Quốc công phủ.

“Là tam tiểu thư nuôi ở trang ngoài của Quốc công phủ trở về rồi.”

“Tam tiểu thư nào?”

“Còn có thể là ai, chẳng phải vị tam tiểu thư được chỉ hôn cho nhị công tử Hầu phủ đó sao.”

Dòng người nhốn nháo, bàn tán đều xoay quanh vị tam tiểu thư của Quốc công phủ.

Ta và hắn bất giác cùng nhìn về phía phụ thân ta.

Phụ thân ta tức tối, đi ở phía trước, càng đi càng nhanh.

Mãi đến khi ra khỏi thành, ông mới chậm lại.

Thính Phong đi sát sau lưng, thấy vậy liền thấp giọng nói:

“Thiếu gia, nếu người thật sự thích Trình cô nương, chi bằng đi cầu Hầu gia lui hôn đi.”

Ta khẽ sững người.

Tạ Lâm An đi bên cạnh ta, ánh mắt quét qua lạnh như kim châm.

Phụ thân ta vung tay tát mạnh vào đầu Thính Phong, rồi quay lại liếc ta một cái:

“Cái gì mà thích Ngọc Nương, Ngọc Nương đối với ta có ơn cứu mạng, ta coi nàng như huynh đệ cùng chung hoạn nạn. Ngươi mà còn dám nói bậy, ta xé rách miệng ngươi!”

Thính Phong ôm đầu chạy loạn:

“Thế người cứ nhằm vào Tạ công tử để làm gì?”

Phụ thân ta vừa đá vừa đuổi hắn ta, miệng còn oang oang:

“Ta là thấy hắn chướng mắt! Hắn thì có chỗ nào xứng với Ngọc Nương, gầy nhẳng như cây sào.”

Thấy vậy, ta nhịn không được mà “phì” một tiếng bật cười.

Tạ Lâm An nghiêng đầu nhìn ta.

Ta liên tục xua tay:

“Ta không phải cười ngươi đâu.”

Ngón tay hắn khẽ siết lại, đôi môi mỏng mím thành một đường.

Buổi cơm chiều hôm ấy, hắn hiếm khi ăn đến hai bát.

Lão lang trung nhìn nồi cơm trống trơn lại liếc qua hai tiểu tử trước mặt, râu ria phập phồng, mắt trợn trừng:

“Các ngươi đến đây là để ăn chực đấy à?”

Nói thế nhưng rồi ông vẫn nghiêm túc bắt mạch cho Tạ Lâm An.

Chúng ta vây quanh, thấy ông lúc thì vuốt râu, lúc thì nhíu mày.

“Thế nào rồi? Hắn mắc bệnh gì vậy?”

Ta nhịn không được mà hỏi.

Ông lắc đầu:

“Không phải bệnh.”

Không phải bệnh thì là gì?

“Là trúng độc.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lão lang trung thu tay lại, nhìn Tạ Lâm An:

“Đây là cổ độc từ Tây Vực. Tử cổ ở trong cơ thể ngươi, chỉ cần mẫu cổ khống chế thì có thể khiến ngươi phát cuồng khát m.á.u.”

Ta hoảng hốt:

“Vậy phải làm sao? Tử cổ có cách nào lấy ra không?”

Lão lang trung liếc ta một cái:

“Cổ trùng này cực kỳ ác độc, ngày thường ẩn sâu trong thân thể, khó mà phát hiện. Ta cho ngươi một phương thuốc, uống trong bảy ngày, đợi đến lần cổ độc phát tác tiếp theo, tử cổ sẽ di chuyển trong cơ thể, khi ấy rạch da dẫn dụ bằng m.á.u tươi là có thể lôi ra.”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Nghe xong quả nhiên thấy độc địa tàn nhẫn đến cực điểm.

Ta quay sang nhìn Tạ Lâm An:

“Ngươi có biết là ai hạ cổ ngươi không?”

Hắn cụp mắt.

Có vẻ là biết.

Hắn im lặng thật lâu, rồi chỉ khẽ đáp lão lang trung:

“Chuyện này ta tự giải quyết, đa tạ.”

Lão lang trung lại nói:

“Nếu lão phu đoán không sai, tử cổ trong người ngươi mới phát tác mấy hôm trước, cơ thể suy tổn nghiêm trọng. Hôm nay ta châm cứu trước, rồi về nghỉ ngơi mấy ngày.”

Ông cười híp mắt:

“Đợi đến khi khỏi rồi, đừng quên lên núi cùng lão phu đấu cờ.”

Dứt lời, ông lấy hòm kim châm chuẩn bị trị liệu.

Phụ thân ta kéo ta ra ngoài đứng chờ.

Chúng ta ngồi song song trên bậc thềm, phụ thân ta quay sang hỏi:

“Hắn thân thể hư nhược, ngươi cũng nghe rồi chứ?”

Ta ngẩn ra, rồi gật đầu:

“Do cổ trùng gây ra.”

“Nếu không phải do cổ trùng thì sao?”

“Thì sao là sao?”

“Ai da.”

Phụ thân ta ghé sát tai ta thì thầm:

“Ta quen không ít công tử tài tuấn, hay là ngươi…”

Ta chưa để ông nói hết, đã cắt ngang:

“Sao ngài lại ghét tam tiểu thư Quốc công phủ?”

Ông bật dậy.

“Trình tiểu thư không biết thôi.”

Thính Phong chen vào ngồi xuống:

“Năm xưa thiếu gia từng gặp tam tiểu thư kia một lần, nói nàng ta vừa xấu vừa dữ như dạ xoa, hôm đó còn một quyền đánh rụng mất răng thiếu gia.”

Ta nhịn không được, lại “phì” cười ra tiếng.

Phụ thân ta nghiến răng:

“Là cố ý! Dù ta có phải xuống đây làm đạo sĩ, cũng quyết không cưới con dạ xoa đó!”
 
Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng
Chương 13



Ta chống má, thảnh thơi hỏi:

“Thật không?”

Ông thề son sắt:

“Còn thật hơn vàng ròng!”

“Được thôi.”

Ta giơ tay đập vào lòng bàn tay ông:

“Nếu ngài cưới nàng, phải cho ta một trăm lượng vàng.”

Tiền của phụ mẫu, ta phải nghĩ cách kiếm về mới được.

12

Khi Tạ Lâm An đưa ta về nhà, trăng đã treo cao ngọn cành.

Hắn đứng ở cửa, không bước vào.

Ta quay đầu nhìn hắn, hắn vươn tay gỡ xuống một chiếc lá rụng vướng nơi tóc ta.

“Ngọc Nương, ta phải về Tạ gia rồi.”

Giọng hắn trầm thấp, ai nghe cũng biết Tạ gia là hàng hùm ổ sói.

Ta theo bản năng nắm chặt lấy tay hắn.

Hắn khẽ cười.

Đây là lần đầu tiên hắn cười với ta, nụ cười ấy sáng như vầng nguyệt, khiến người ta động lòng.

“Đợi ta quay lại tìm ngươi.”

Hắn cười, rút tay về, nói xong liền xoay người đi.

Trong ngõ thắp mấy ngọn đèn, bóng dáng vốn gầy yếu của hắn bị kéo dài, trông đơn bạc đến xót xa.

Ta nhịn không được gọi hắn:

“Tạ Lâm An.”

Hắn dừng bước, quay đầu.

Ta cũng mỉm cười với hắn:

“Ngươi vạn sự cẩn thận.”

Hắn gật đầu, lần này bước vào màn đêm rồi không quay lại nữa.

Những ngày tiếp theo, ta chẳng còn thấy hắn.

Ngược lại, phụ thân ta thì ba ngày hai lần chạy tới, chỉ sợ Tạ Lâm An thừa dịp ông không để ý mà quay lại.

“Ta nói ngươi nghe, một tiểu thư khuê các mà để một nam tử ở lại qua đêm trong nhà, danh tiếng biết bao hỏng bét.”

Mỗi lần đến, ông đều lải nhải không ngừng.

Y hệt như hai mươi năm sau.

Thính Phong đứng cạnh, bĩu môi:

“Thiếu gia, ngài quan tâm bản thân nhiều hơn thì hơn.”

“Làm sao?”

Ta bỏ hai tay khỏi tai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vài hôm trước, thiếu gia vừa đi luyện võ như đã nói, vừa dò xét việc thế tử trong quân. Quả thật phát hiện thế tử cấu kết với Thị lang Binh bộ, nhưng chưa tìm được chứng cứ thì đã bị Hầu gia phạt một trận.”

“Vì sao lại phạt? Luyện võ Hầu gia không vui sao?”

“Vui chứ, còn định dẫn thiếu gia tới Quốc công phủ dự tiệc, nhưng thiếu gia nhất quyết không đi.”

Ta nhìn về phía phụ thân ta.

Ông thở dài, ngồi xuống cạnh ta:

“Ngọc Nương, ngươi nói xem, nếu làm thế tử nghĩa là phải cưới kẻ không muốn cưới, phải làm chuyện không muốn làm, vậy thế tử có ý nghĩa gì?”

“Thanh danh xấu xa thì có sao đâu? Chẳng qua gió vào tai này ra tai kia thôi. Nay ta vẫn có thể ngồi đây trò chuyện với ngươi, chẳng phải tốt lắm sao?”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Một tràng lời dồn dập khiến ta có phần lúng túng.

Thật ra từ trước đến nay đều là ta kéo ông về phía trước, bởi ta nhớ rõ sau này ông sẽ là Hầu gia, nên cứ mặc định ông phải là Hầu gia.

Mà bỏ qua cảm thụ của ông.

Đối với Tạ Lâm An cũng thế.

Ta cứ nghĩ ta đã thấy được dáng vẻ hai mươi năm sau của bọn họ, thì cho rằng đó vốn là cuộc sống họ mong muốn.

Kỳ thực không phải vậy.

Ta vỗ vai ông, cười nói:

“Ngươi nói đúng, con người phải sống theo cách bản thân muốn.”

Thấy ta không còn khuyên răn, mày mắt ông liền sáng sủa hẳn.

Vui vẻ kéo ta đi tới một nơi tốt lành.

Mà nơi tốt lành ấy, tự nhiên không phải là D Xuân Lâu, mà là sòng bạc Thịnh Hiền.

Chỉ là chúng ta còn chưa kịp bước vào, đã bắt gặp mấy người trong hẻm.

“Phu quân ngươi đã cầm cố ngươi cho ta, ngươi phải đi với ta!”

Một nam nhân áp sát nữ tử bị dồn vào góc tường.

Nữ tử khóc thảm thiết.

Đúng lúc bàn tay nam nhân đưa tới, lại bị người chắn lại.

Một thiếu nữ từ cửa sổ nhảy xuống, tà váy tung bay như đóa phù dung nở rộ trong không trung.

“Nàng không muốn.”

Giọng nàng trong trẻo, dễ nghe vô cùng.

Gió hất tung một góc khăn trùm, chỉ mơ hồ thấy sống mũi thanh tú và đôi môi đỏ thắm.

Không khó để đoán ra đó là một mỹ nhân.

“Con nhóc ở đâu chui ra? Phu quân nàng ta thua bạc đem nàng cầm cho ta, nàng không muốn, ai muốn? Ngươi muốn chắc?”

Nam nhân bỉ ổi, thò tay muốn lột khăn thiếu nữ.

Phụ thân ta định xông tới.

Chỉ thấy thiếu nữ xoay chiếc ngọc địch trong tay, bàn tay nam nhân dường như bị đánh gãy.

Hắn hét thảm một tiếng, quỳ rạp xuống đất.

“Đây là bản cô nương thưởng cho ngươi, cả món nợ phu quân nàng nợ ngươi ta trả thay luôn.”
 
Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng
Chương 14



Thiếu nữ ném một cái túi gấm vào hắn.

Phụ thân ta liền bước tới, ta định giữ lại cũng không kịp.

Ông nhặt túi gấm, lấy bạc bên trong ném vào người kia, tiện thể còn đá thêm một cước.

Thiếu nữ nhìn phụ thân ta với vẻ kỳ lạ.

Phụ thân ta đưa trả túi gấm:

“Chớ để thứ bẩn thỉu này làm ô uế túi gấm của tiểu thư.”

Lúc ấy có một nhà hoàn hớt hải chạy tới.

“Tiểu thư, người lại chạy loạn nữa rồi.”

Nha hoàn đỡ nàng.

“Dơ rồi thì vứt đi.”

Thiếu nữ thản nhiên để mặc, rồi nhìn nữ tử đáng thương kia:

“Sau này chọn người cho kỹ, chớ hủy cả đời.”

Dứt lời, nàng cùng nha hoàn rời đi.

“Tiểu thư, lão gia đang gấp gáp gọi người về.”

“Có chuyện gì?”

“Không phải vẫn là chuyện hôn sự cùng nhị công tử Hầu phủ sao.”

“Bắt ta gả cho cái đồ nhát cáy đó, thà để ta ở trang ngoài cô độc đến c.h.ế.t còn hơn.”

……

Ta dường như thấy thân hình phụ thân ta lảo đảo theo gió.

13

Phụ thân ta bệnh rồi.

Bệnh tương tư.

Cùng mắc bệnh với ông, còn có ta.

Hai phụ tử ta ngồi song song trong viện, nhìn đôi chim nhạn nối đuôi nhau nơi chân trời, thở dài một tiếng.

“Ngọc Nương, ngươi nói A Vũ phải làm sao mới chịu chấp nhận ta đây?”

Phụ thân ta muộn phiền không thôi.

Mới mấy ngày mà đã gọi là A Vũ rồi.

Tuy ta biết cuối cùng mẫu thân nhất định sẽ chấp nhận ông, nhưng lúc này ta lại chẳng muốn để ông dễ chịu chút nào.

“Không biết đâu.”

Ta chống cằm:

“Có điều nhìn dáng vẻ hôm đó của nương, chỉ e người thích bậc anh hùng đội trời đạp đất thôi.”

“Đại anh hùng…”

Ông lặp lại một lượt.

Ta gật đầu, rồi hỏi:

“Ngài nói xem, giờ này Tạ Lâm An đang làm gì?”

Ông thuận miệng:

“Chắc là đang chịu phạt rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Chịu phạt?”

Ta vội nhìn ông.

Ông lúc này mới bừng tỉnh, vỗ mạnh lên trán:

“Xem cái đầu óc này! Hôm nay ta tới chính là để nói chuyện này với ngươi. Hôm qua Tạ phủ náo loạn một trận, nghe nói là tiểu thư Thượng thư ngã xuống nước trong Tạ phủ.”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ta sốt ruột đứng phắt dậy:

“Thế thì liên quan gì đến Tạ Lâm An?”

Phụ thân ta nhún vai, điệu bộ như thể quá hiển nhiên.

Phải rồi.

Vào lúc này, đương nhiên sẽ lôi một kẻ không phụ mẫu, chẳng ai chống lưng ra gánh tội thay.

Ta không nghĩ ngợi gì, liền xốc váy chạy đi.

Tạ Lâm An chắc chắn lại bị thương rồi.

Ta phải cứu hắn.

Ngoài Tạ phủ vẫn yên hòa như cũ, kẻ đi người lại, ngựa xe cũng đều mang dáng vẻ phú quý.

Ta lần tới hậu viện, vốn định dùng cách cũ mà trèo tường, ai ngờ lại thấy nơi góc tường có một cái lỗ chó.

Lỗ chó so với trèo tường thì tiện hơn nhiều.

Phía bên kia lỗ chó chính là một góc hậu viện Tạ gia.

Viện này cỏ dại mọc um tùm, gọi là tĩnh lặng thì nghe còn được, mà nói thẳng ra thì chỉ là hoang phế.

Ta đang định đi tiếp thì nghe thấy phía không xa vang lên tiếng người.

“Tạ Lâm An, mới quỳ một đêm đã không chịu nổi sao?”

Giọng nói đắc ý truyền ra từ một gian phòng.

Ta vòng sang hướng khác, đục một lỗ trên cửa sổ.

Trong phòng bày trí đơn sơ.

Người nói chuyện đứng cạnh giường, dung mạo có vài phần giống Tạ Lâm An.

“Đương nhiên ta biết không thể nào là ngươi đẩy Niễu Niễu xuống nước, nhưng thì sao? Loại vô dụng như ngươi mà cũng dám mơ tưởng tới Niễu Niễu, ta nhất định khiến ngươi sống không bằng c.h.ế.t.”

Hắn ta từ trong n.g.ự.c lấy ra một cái hộp, cười tà ác:

“Chỉ cần ngươi phát cuồng ngay trước mặt Niễu Niễu, ta xem nàng còn thích ngươi nổi không.”

Tạ Lâm An ngồi tựa trên giường, quay lưng về phía ta.

Ta không nhìn rõ dáng vẻ hắn lúc này, chỉ nghe thấy giọng khàn lạnh:

“Ngươi muốn làm gì?”

Người kia vuốt cái hộp nhỏ, cười xoay người:

“Đợi Niễu Niễu đến, ngươi sẽ biết.”

Đợi hắn ta đi xa, ta mới cẩn thận đẩy cửa sổ chui vào.

Vừa chạm đất, Tạ Lâm An đã bổ nhào tới bóp lấy cổ ta.

Cảm giác lạnh lẽo ngột ngạt này, y hệt lần đầu ta gặp hắn sau khi quay về.

“Tạ Lâm An.”

Ta vỗ mạnh vào tay hắn.

Hắn như bị kinh hãi, vội vàng buông tay.
 
Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng
Chương 15



Gương mặt tái nhợt, đầy hoảng loạn.

Trông đến xót xa.

Mới mấy ngày thôi, sao hắn lại giày vò thành bộ dạng này?

“Ngọc Nương…”

Hắn hoảng hốt quỳ ngồi trước mặt ta:

“Sao ngươi lại đến đây?”

Ta đứng trước mặt hắn, cúi xuống nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp ấy.

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, đáy mắt hơi đỏ, ánh nước dâng tràn.

Ta không nhịn được khẽ nhấc cằm hắn, hung hăng nói:

“Ta mà không tới, chẳng phải ngươi sẽ bị bắt nạt đến c.h.ế.t sao?”

Hắn khàn giọng gọi: “Ngọc Nương.”

Tiếng gọi ấy khiến lòng người run rẩy.

Ta nắm chặt cổ tay hắn:

“Ta đưa ngươi đi.”

Hắn lại bắt ngược lấy ta.

“Đợi một chút thôi, sắp xong rồi.”

Hắn quỳ tiến một bước, ngẩng đầu khẩn cầu ta:

“Ngươi ra ngoài chờ ta được không?”

Ta lắc đầu: “Ta ở lại với ngươi.”

Đáy mắt hắn càng đỏ hơn.

“Ta không muốn ngươi thấy ta phát cuồng… ta sợ sẽ làm tổn thương ngươi.”

Giọng nói và mắt hắn run rẩy.

Thật sự là sợ hãi.

Ba chữ “Ta không sợ” nghẹn trong cổ họng, cuối cùng ta vẫn nuốt xuống.

“Được, ta ra ngoài chờ.”

Ta như đang vỗ về một con thú nhỏ bị thương, xoa đầu hắn:

“Ngươi nhất định phải ra bình yên.”

Đôi mắt hắn sáng lấp lánh, mỉm cười gật đầu.

Tiễn ta ra ngoài.

14

Ta ở ngoài tường chờ mãi đến tối mịt, bên trong mới vang động tĩnh.

Hình như có người ra vào, có cả tiếng chửi rủa.

Ta không nhịn được, lại chui vào.

Nấp trong bụi cỏ, ta thấy một đoàn người từ phòng Tạ Lâm An đi ra.

Dẫn đầu là nam nhân lúc nãy cùng một thiếu nữ y phục hoa lệ.

“Niễu Niễu đừng sợ, Tạ Lâm An từ nhỏ đã mắc quái bệnh này. Từ nay chúng ta sẽ giam hắn lại, sẽ không để hắn làm hại nàng nữa.”

Nam nhân vừa dỗ dành thiếu nữ, vừa dẫn người rời khỏi viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Từ những lời họ, ta đã đoán được tình hình trong phòng lúc này.

Như có dây leo bò dần vào cơ thể, siết chặt lấy tim ta.

Ta hít sâu mấy hơi, mới dám bước vào phòng Tạ Lâm An.

Trong phòng đã rối tung rối mù.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Nến trên giá lay động trong gió, bóng đổ trên đất cũng run rẩy theo.

Ta rón rén bước vào, vừa nhìn đã thấy Tạ Lâm An bị trói trên giường.

Y phục xộc xệch, dây thừng to bằng ngón tay siết vào vết thương khiến m.á.u rỉ không ngừng.

“Tạ Lâm An.”

Giọng ta run lẩy bẩy.

Đôi mắt đỏ điên dại của hắn dường như khựng lại một thoáng.

Ta vội lao tới, tháo dây cho hắn, rồi kéo chăn quấn lấy người hắn.

Hắn siết lấy chăn, gân xanh nổi trên tay, trong mắt còn sót lại một tia lý trí.

“Mau đi.”

Hắn vừa nói được một câu, đã cắn chặt môi dưới.

Chẳng mấy chốc m.á.u tràn ra.

Nước mắt ta không kìm được, vừa khóc vừa hỏi:

“D.a.o đâu? Tạ Lâm An, d.a.o ở đâu?”

Hắn cắn môi, gắng gượng bật ra hai chữ:

“Mau đi!”

Không.

Ta bật dậy lục tung khắp nơi.

Đến khi tìm được con d.a.o găm hắn giấu nơi góc giường, thì hắn đã nhào tới.

Ta bị đè xuống giường, đau đến khẽ kêu một tiếng.

Ánh trăng ngoài cửa sổ và ánh nến trong phòng giao hòa trên thân hắn, khiến dáng vẻ lúc này của hắn tà mị đến cực điểm.

M.á.u chảy ròng ròng trên người và gương mặt, nổi bật trên làn da trắng tái, càng thêm đáng sợ.

“Tạ… Tạ Lâm An.”

Ta run giọng gọi.

Tay hắn ghì chặt cổ tay ta.

Trong cuộc giằng co, cuối cùng hắn hoàn toàn mất hết lý trí.

Mắt đỏ ngầu, cúi đầu cắn mạnh vào vai cổ ta.

“Tạ Lâm An!”

Ta đau đến thét lên, vừa khóc vừa mắng:

“Đợi ngươi tỉnh lại, ta sẽ cho ngươi biết tay!”

Hắn bỗng buông ra.

Ta tưởng hắn đã tỉnh, nào ngờ hắn lại cúi xuống cắn môi ta.

Mùi m.á.u lan trong không khí.
 
Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng
Chương 16



Khoảnh khắc ấy không phân biệt được m.á.u của ta hay của hắn, chỉ nghe thấy tiếng tim đập dồn dập như muốn nổ tung.

Thấy ta không động đậy, hắn dần buông ra, như muốn tìm chỗ khác để cắn.

Khi đó, ta chợt thấy trên cánh tay hắn có con cổ trùng bò lổm ngổm.

Ta lập tức rạch một nhát d.a.o trên tay hắn, chặn đường đi của nó.

Hắn đau nên vô thức bật dậy khỏi người ta.

Ta lau m.á.u trên môi, áp vết thương trên tay hắn vào gần, quả nhiên dụ được cổ trùng ló đầu ra.

Không kịp nghĩ nhiều, ta chộp lấy, ném xuống đất, giẫm mạnh liên tiếp.

Con cổ trùng trên đất quằn quại vài cái, rồi bất động.

“Tạ Lâm An, nó c.h.ế.t rồi phải không?”

Ta vừa khóc vừa quay lại hỏi hắn.

Nào ngờ phát hiện hắn đã ngã vật ra giường, ngất đi từ lúc nào.

Cắn xong liền ngủ.

Đúng là biết làm nũng thật.

Phụ thân ta tới nơi thì thấy ta đang kéo lê Tạ Lâm An chui qua lỗ chó.

Ông bên kia, ngồi xổm hỏi ta:

“Miệng ngươi làm sao vậy?”

Ta hậm hực kéo Tạ Lâm An:

“Bị hắn cắn đấy.”

“Sao có thể?”

Phụ thân ta cùng kéo:

“Hắn cắn người thì như chó dại, sao lại chỉ có một vết xíu này?”

Đợi kéo được Tạ Lâm An ra ngoài, ông liếc môi hắn rồi lại liếc môi ta.

“Rốt cuộc là hắn cắn ngươi, hay ngươi cắn hắn vậy?”

Ta thuận theo ánh mắt ông nhìn xuống.

Quả nhiên thấy dưới môi Tạ Lâm An còn hằn rõ dấu răng, m.á.u me loang lổ.

Hóa ra cuối cùng, hắn lại cắn chính mình.

15

Tạ Lâm An ngủ li bì suốt hai ngày.

Lão lang trung nói trong cơ thể hắn độc trùng đã được giải, chỉ là độc phát lâu dài khiến khí huyết hao tổn, cần phải tĩnh dưỡng trên núi một thời gian.

“Còn tưởng là thông minh lắm.”

Phụ thân ta hừ một tiếng:

“Cuối cùng vẫn để người ta tính toán đến nông nỗi này.”

Ta trừng mắt nhìn ông:

“Hắn làm sao giống được ngài? Tạ gia vốn là hang hùm ổ sói, phòng không xuể.”

Tạ Lâm An ngồi sau lưng ta, nghe ta nói vậy thì ngoan ngoãn gật đầu.

Phụ thân ta tức đến nổ phổi:

“Ngươi lại còn vì hắn mà hung dữ với ta!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta quay đầu liếc nhìn Tạ Lâm An.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Hắn vừa mới tỉnh, chỉ khoác một bộ trung y trắng đơn sơ, càng lộ vẻ cô độc yếu đuối, khiến người ta thương xót vô cùng.

“Ta… ta nói toàn là sự thật.”

Ta thẳng lưng nhìn phụ thân.

“Nhưng lần này, một kế nhỏ như việc tiểu thư Thượng Thư ngã xuống hồ, hắn cũng mắc lừa.”

Phụ thân ta nheo mắt nhìn Tạ Lâm An.

Tạ Lâm An theo bản năng liếc sang ta, rồi khẽ ho khan mấy tiếng, giọng yếu ớt:

“Lần này là ta quá ngu dại.”

“Không phải.”

Ta xoay người vỗ tay hắn, an ủi:

“Đừng nghe ngài ấy nói lung tung. Ngươi chỉ một lòng muốn lấy trùng ra, nào rảnh mà để ý đến mấy chuyện này.”

“Ngọc nương, ngươi đối với ta thật tốt.”

Khóe môi hắn khẽ cong, ánh mắt còn cố ý liếc về phía phụ thân ta.

“Ngươi! Các ngươi…!”

Phụ thân ta giận đến mức lùi hẳn hai bước.

“Nhị Thẩm công tử nếu rảnh rỗi, vẫn nên lo chuyện hôn sự của mình thì hơn.”

Tạ Lâm An ngẩng đầu cười nhạt, vô tội nhìn phụ thân ta.

Phụ thân ta sững lại.

Từ ngày theo ta lên núi, ông đã mấy hôm chưa về thăm mẫu thân.

Nghe hắn nói vậy, ông ném lại một câu “Chăm chỉ tĩnh dưỡng!” rồi cắm đầu chạy mất.

Ta nhìn bóng lưng vội vã của ông, không nhịn được bật cười.

Tạ Lâm An hỏi: “Ngọc nương cười gì?”

Ta cười đáp: “Không có gì, chỉ là ta sắp phát tài rồi.”

Một trăm lượng hoàng kim kia chứ đâu.

Những ngày sau đó, ta ở bên Tạ Lâm An dưỡng thương trên núi.

Phụ thân ta thì xuống núi quấn lấy mẫu thân.

Thỉnh thoảng ông cũng chạy lên khóc lóc kể khổ với ta, rằng ông khó khăn thế nào.

“Tam tiểu thư người ta cũng chẳng dễ dàng gì, chỉ vì đánh ngài một cái răng mà phải chạy ra trang tử ẩn mình bao lâu. Vừa mới trở về, trong nhà đã gà bay chó sủa, lại còn bị ngài quấn lấy.”

Ta cho một lời bình thẳng thắn.

Mẫu thân ta năm xưa vốn cao thủ đấu đá trong nội viện.

Bây giờ hẳn bận xử lý chuyện trong phủ Quốc công, nào có thời gian để ý đến phụ thân ta.

Phụ thân ta ủ rũ: “Vậy ta phải làm sao?”

Tạ Lâm An chậm rãi bóc nho, cười như xem kịch:

“Ngươi cũng nên đấu một phen, chẳng phải sẽ dễ thấu hiểu nhau hơn sao?”

Ta liếc hắn một cái.

Hắn liền lấy lòng, đưa quả nho đã lột vỏ đến bên miệng ta.

Không biết có phải ảo giác hay không, dạo này ta cứ thấy hắn giống một con hồ ly… còn vẫy đuôi nữa.
 
Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng
Chương 17



Ta ngoan ngoãn cắn lấy quả nho trong tay hắn.

Đầu ngón tay mát lạnh khẽ lướt qua môi ta, tim ta run lên một cái, tê dại ngọt ngào.

Ngón tay hắn không rút về ngay, mà dừng ở khóe môi chỗ vết thương:

“Còn đau không?”

Khác hẳn sự trêu chọc ban nãy, giọng hắn tràn đầy hối hận và thương xót.

Tai ta nóng bừng, quả nho trong miệng cũng như nóng bỏng, chảy thẳng xuống tận đáy tim.

Ta lắc đầu.

Phụ thân ta tức đến vỗ bàn rầm một cái, bàn gãy đôi:

“Ta ngay cả thê tử cũng chưa cưới nổi, mà các ngươi lại dám bày trò xấu hổ ngay trước mặt ta!”

Lão lang trung nghe động vội chạy vào, thấy bàn gãy thì râu ria dựng ngược, quát:

“Tên nhãi thối tha, vừa đến đã phá phách ta!”

Cuối cùng phụ thân ta bị ông ấy đuổi thẳng xuống núi.

“Ngươi vừa bảo hắn đi đấu với thế tử?”

Ta nhìn theo bóng phụ thân hỏi Tạ Lâm An.

Hắn rũ mắt nhìn ta, giọng dịu dàng:

“Chẳng phải là ý Ngọc Nương sao?”

Ta quay lại nắm lấy tay hắn.

“Ta bây giờ chỉ mong chúng ta bình an, mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi.”

Đôi mắt hắn càng thêm nhu hòa, như có cả hồ x**n th** ngập vào.

Đẹp đến xao động lòng người.

“Được.”

Hắn siết c.h.ặ.t t.a.y ta.

16

Tạ Lâm An vẫn định đi thi khoa cử.

Để tránh Tạ gia tiếp tục giở trò, hắn an tâm ở lại trên núi.

Lão lang trung thích đánh cờ với hắn, đương nhiên vui vẻ đồng ý.

“Cờ nghệ của ngươi đúng là giỏi hơn nha đầu này nhiều.”

Lão hừ hừ, ném quân cờ trong tay.

Tạ Lâm An ngẩng đầu nhìn ta:

“Ngọc Nương cũng biết đánh cờ?”

“Ta… chỉ biết chút da lông thôi.”

Ta cười.

Đời trước ta chỉ học mấy quyển cờ phổ của hắn, lần trước lên núi cũng chỉ tình cờ đánh được vài ván.

“Vậy chúng ta đấu một ván nhé?”

Hắn mỉm cười kéo ta ngồi xuống.

Lão lang trung liền bĩu môi, nhường chỗ, tự đi xuống đạo quán dạo chơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta vốn chỉ là kẻ đánh cờ nửa vời, lại thường theo dáng dấp của Tạ Lâm An, theo lý thì không thể thắng.

Ấy vậy mà khi ta bán tín bán nghi đặt viên cờ cuối cùng xuống bàn, lại thắng thật.

Tạ Lâm An buông quân cờ:

“Ngọc Nương quả nhiên cờ nghệ cao siêu.”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ta ngẩng nhìn hắn.

Khóe môi hắn khẽ cong, ánh chiều tà phủ phía sau lưng, gió nhẹ thổi tung dải buộc tóc, thoáng chốc tựa như chàng là sắc màu duy nhất giữa đất trời.

“Nước cờ này của nàng có tên gì không?”

Hắn khẽ hỏi.

Ta ngơ ngác lắc đầu.

Ngón tay thon dài của hắn chỉ vào một quân cờ trắng:

“Hay gọi là Dạ huỳnh liệt quang đi.”

“Dạ huỳnh liệt quang?”

“Quân cờ này như một con đom đóm nhỏ, bỗng chốc xé rách màn đêm, mang đến ánh sáng cho ván cờ c.h.ế.t.”

Ta theo ngón tay hắn nhìn xuống bàn, quả nhiên đây chính là quân cờ cứu cả ván.

“Là ta hạ sao?”

Ta tự chỉ vào mình, không dám tin.

Ánh mắt hắn dịu dàng, gật đầu.

Đúng lúc này, phụ thân ta biến mất mấy hôm bỗng lao ra, vung tay làm bàn cờ loạn bảy tám phần.

Ta giận dữ trừng ông.

Ông gãi đầu:

“Ta đến để báo, ta muốn tòng quân.”

Ta sững người.

“Chẳng phải ta nói rồi sao? A Vũ thích đại anh hùng hiên ngang. Hơn nữa giờ nàng bận, không rảnh để ý đến ta. Ta nhân lúc này đi lập công danh, rồi trở về cưới nàng.”

Ông nói chắc như đinh đóng cột, chỉ thiếu điều thề sống c.h.ế.t với mẫu thân ta.

“Biên quan chiến sự liên miên, rất nguy hiểm.”

Ta không nhịn được ngăn lại.

Ông lắc đầu:

“Ta không sợ. Chỉ cần ngươi ở kinh giúp ta trông chừng A Vũ.”

Ta còn muốn khuyên, lại bị Tạ Lâm An giữ chặt tay.

Phụ thân ta cũng trông thấy, bèn lấy từ n.g.ự.c ra một lệnh bài ném cho hắn.

“Đây là lệnh bài hoàng cung của cô mẫu ta cho ta. Năm sau ngươi đi thi cần có người chứng thực thân thể khỏe mạnh, lúc đó mang theo lệnh này vào cung, tìm cô mẫu ta nhờ Thái y kiểm tra, sẽ không có vấn đề gì.”

Nói xong lại cảm thấy mình quá tốt với Tạ Lâm An, bèn giả bộ hung hăng:

“Ta không phải vì ngươi đâu, nhớ phải đối xử tốt với Ngọc nương!”

Miệng cứng lòng mềm, xưa nay vẫn thế.

Để từ biệt cho ra dáng, ông còn mang mấy vò rượu lên, bảo phải uống đến khi say.
 
Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng
Chương 18



Kết quả chính ông say nhất.

Ôm vò rượu, ông nói với ta:

“Ngọc Nương, lần đầu gặp ngươi ta đã thấy lạ lạ, nhưng lại không nhịn được mà đối tốt với ngươi. Chúng ta đời trước hẳn có chút dây mơ rễ má.”

Đương nhiên có rồi.

Ta cũng ôm vò rượu:

“Nói không chừng kiếp trước phụ ngươi chính là phụ thân ta đấy.”

Ông nghe xong cười ha hả, suýt ngã lăn.

“Ta xem ngươi thật sự say rồi, đến tiện nghi cũng để ta chiếm.”

Ta chỉ ngây ngô cười, không nói gì.

Ông lại giơ vò rượu, hướng xuống núi hét lớn:

“Vì A Vũ, ta nhất định phải làm đại anh hùng!”

Cuối cùng là Thính Phong cõng ông xuống núi.

Nhìn theo bóng họ, ta xoay người liền ngã vào n.g.ự.c Tạ Lâm An.

“Uống nhiều quá rồi?”

Giọng hắn mang theo ý cười từ trên đỉnh đầu truyền xuống.

Ta ngẩng mặt nhìn.

Trăng treo ngay trên đầu hắn, khiến hắn như gió mát trăng trong.

Ta đưa tay nhéo mặt hắn, lầm bầm:

“Tạ Lâm An, ngươi thật là mấy chục năm cũng chẳng thay đổi.”

Hắn hơi ngẩn ra: “Gì cơ?”

Ta xua tay, ngốc nghếch cười hai tiếng:

“Không có gì, chỉ khen ngươi như tùng xanh giữa tuyết, ta rất thích.”

Hắn giữ lấy bàn tay ta, ngón tay ấm áp khẽ xoa lên mu bàn tay.

“Ngọc Nương thích, vậy đợi ta đỗ đạt, chúng ta thành thân được không?”

Gần như là giọng dỗ dành, nghe mà lòng ngứa ngáy.

Ta không nhịn được gật đầu.

Một cơn gió lạnh thổi qua, ta lập tức tỉnh táo lại.

“Không được.”

Ta lắc đầu.

Ánh mắt hắn bỗng tối hẳn, quanh người lạnh lẽo:

“Không được?”

Ta dựa vào n.g.ự.c hắn, mơ mơ hồ hồ nói:

“Chúng ta không thành thân. Ta muốn cùng ngươi mãi mãi ở bên nhau.”

Thành thân rồi sẽ c.h.ế.t.

Ta không muốn c.h.ế.t.

17

Sau đêm ấy, Tạ Lâm An không còn nhắc tới chuyện thành thân nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta thậm chí còn nghi ngờ, lời hắn từng nói muốn cưới ta chẳng qua chỉ là ảo giác khi ta say rượu mà thôi.

Ban đầu ta còn lo không biết nên giải thích thế nào với hắn, nhưng hắn chẳng hỏi, ta cũng coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Thu đi xuân đến, chẳng mấy chốc đã đến ngày khoa cử.

Theo như kế hoạch, Tạ Lâm An cầm lệnh bài phụ thân ta đưa tiến cung.

Ta vốn tưởng hắn đi cầu Lệ phi nương nương một vị thái y, nào ngờ hắn lại trực tiếp yết kiến hoàng đế.

Năm ấy hắn phát độc bỏ trốn khỏi Tạ gia, người Tạ gia đều tưởng hắn đã c.h.ế.t ngoài đường.

Nay thấy hắn xuất hiện trong trường thi, tất cả đều kinh hãi.

“Tạ Lâm An hắn từ nhỏ đã mắc quái bệnh, ai ai cũng từng thấy, căn bản không đủ tư cách dự khoa cử!”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Đường đệ của hắn đứng giữa trường chỉ tay mắng thẳng.

Ta tức muốn xông lên cho tên kia một cái tát.

Nhưng Tạ Lâm An ung dung rút thánh chỉ ra:

“Ngươi nói, là thái y do hoàng thượng đặc biệt vì ta mà mời, còn chẳng bằng những lang trung ngươi tìm về sao?”

Một câu liền chặn miệng tất cả.

Có thánh chỉ trong tay, đám quan khảo thí nào dám làm bậy.

Sau đó mọi việc đều như ta từng nói: Tạ Lâm An đỗ trạng nguyên, lại được hoàng đế trọng dụng.

Phụ thân ta nghe tin, gửi thư hồi phủ, giọng chữ toàn chua chát ghen tức.

Lời lẽ quanh co, đại để là sợ Tạ Lâm An đoạt mất phong quang của ông.

Ngày tháng yên ổn trôi qua, thoắt cái đã một năm.

Lúc này Tạ Lâm An đã là tứ phẩm Thị lang kiêm Thái tử Thiếu sư, không chỉ đoạt lại toàn bộ gia sản song thân để lại, còn chèn ép Tạ gia đến mức khó thở.

Ta cùng hắn ở trong một tòa nhà phía bắc thành.

Thỉnh thoảng hẹn A Hoan và mẫu thân ra ngoài du ngoạn.

Mẫu thân vẫn phản đối:

“Ngươi cùng hắn vô danh vô phận ở chung, thật chẳng ổn chút nào.”

Bà vốn từ khi còn trẻ đã thích quản mấy chuyện này.

Ta vội đánh trống lảng:

“Thẩm tướng quân đã bao lâu rồi chưa gửi thư cho người?”

Mẫu thân thoáng sững lại, rồi hừ nhẹ, quay đầu:

“Không có thư lại càng tốt, đỡ mất công ta phải đem vứt.”

Lời nói thì vậy, nhưng nếu không phải ta khi còn nhỏ từng vào thư phòng, lật được cả chồng thư bà cất giữ cẩn thận, thì suýt nữa cũng bị bà lừa rồi.

Đang lúc ấy, trên tường truyền xuống một giọng gấp gáp:

“Thật vậy sao? Nàng thật sự ném hết thư của ta rồi?”

Ta cùng mẫu thân ngẩng lên nhìn.

Phụ thân ta đang ngồi trên tường, giáp đen chưa cởi, cằm lún phún râu xanh, cả người nhếch nhác.

Mẫu thân lúng túng chỉnh tóc, rồi nghiêng đầu đi, giọng vẫn cứng cỏi:

“Tự nhiên là thật. Ngày xưa ngươi chẳng từng nói, có đánh c.h.ế.t cũng không cưới ta ư.”

Đúng lúc ấy Tạ Lâm An vừa hạ triều về.

Ta vội nhường chỗ cho phụ thân, kéo hắn chạy ra xa.
 
Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng
Chương 19



Phụ thân đã về rồi.

Không chỉ về, mà còn mang theo chiến công hiển hách.

Hầu gia vui, Quốc công phủ cũng vui.

Chỉ có vị thế tử của Hầu phủ là thấp thỏm bất an.

Hắn ta lại muốn giở trò cũ, vu hãm phụ thân ta.

Nhưng phụ thân ta nay đâu còn là thiếu niên non nớt thuở xưa.

Vài phen đấu trí, thế tử đành nhường vị trí ra.

Hôn sự của phụ mẫu ta cũng định xuống.

Tất cả đều giống như ta từng biết trước.

Chỉ có một điều khác biệt, Tạ Lâm An chưa từng có chính thê.

Nhưng ta vẫn thấy bất an.

“Đang nghĩ gì vậy?”

Thấy ta thất thần giữa dãy ghế khách, Tạ Lâm An siết khẽ tay ta.

Ta mỉm cười lắc đầu:

“Không sao. Chỉ là ta nghĩ, hôm nay Tam tiểu thư nhất định sẽ diễm áp quần phương.”

Chắc sẽ không có chuyện gì đâu.

Ta mỗi tháng đều mời lão lang trung bắt mạch, để phòng mình mắc chứng nan y.

Ta cũng chẳng kết thù oán với ai.

Mà Tạ Lâm An đã g.i.ế.t kẻ nên g.i.ế.t, nhốt kẻ nên nhốt.

Huống hồ ta cũng không phải chính thê của hắn.

Nghĩ vậy, lòng ta lại yên ổn, vui vẻ ăn uống.

Hôm ấy, ta cùng phụ thân uống say.

Cuối cùng, ta ôm tay ông, nước mắt nước mũi tèm nhem dặn:

“Ngài nhất định phải đối xử tốt với… Tam tiểu thư đó!”

Phụ thân thấy ta khóc cũng khóc theo.

“Yên tâm, cả đời này nàng ấy bảo ta đi đông, ta quyết không dám đi tây.”

Quả thật, lời ông làm được.

Bị mẫu thân ta quản chặt lắm.

Thấy trời không còn sớm, ta kéo Tạ Lâm An đứng dậy ra về.

Nào ngờ chưa ra khỏi viện, đã bắt gặp một nhóm người lén lút.

Chúng rõ ràng am hiểu địa hình Hầu phủ, đi thẳng đến phòng phụ mẫu ta.

Men say trong ta tỉnh nửa.

Ta lập tức buông tay Tạ Lâm An:

“Ngươi mau đi gọi người, ta đi xem bọn chúng định làm gì.”

Hắn không đồng ý.

Cuối cùng đổi lại, ta đi gọi người, hắn vào trước dò xét.

Khi ta dẫn người chạy tới, phụ thân ta và Tạ Lâm An đã giao đấu cùng bọn chúng.

“Vào trong trốn mau!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ Lâm An lập tức xông đến, đẩy ta vào phòng, giọng dặn gấp:

“Ninh Nhi, nghe lời, ngàn vạn lần đừng ra ngoài.”

Đêm trước, ta từng lén nói cho hắn biết, tiểu danh của ta là Ninh Nhi.

Hắn chưa từng gọi trước mặt người ngoài, như sợ kẻ khác học theo.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ta gật đầu: “Ta không ra.”

Rõ ràng, bọn người kia là nhắm vào phụ thân ta.

Chúng chẳng sợ c.h.ế.t, miễn g.i.ế.t được ông là đủ.

Đang lúc hỗn chiến, một kẻ ngã trên đất bất ngờ ném phi tiêu về phía phụ thân.

Khoảnh khắc ấy, ta chẳng nghĩ ngợi gì, thân thể tự động lao ra che chắn.

Không gian như lặng xuống, ta nghe tiếng Tạ Lâm An gào.

Hắn đỏ hoe mắt như lần phát độc ở Tạ gia, liều mạng lao về phía ta.

Thật khiến lòng ta đau nhói.

Đau hơn cả vết thương.

18

“Ngươi… ngươi thế này không được đâu…”

Trong cơn mơ hồ, ta nghe tiếng lão lang trung than dài:

“Mấy phương pháp kia đều thất truyền rồi, dù có hữu dụng cũng chỉ kéo dài mạng một hai tháng. Ngươi cứ vậy hao tổn chính mình, chờ nàng tỉnh lại cũng sẽ mắng ngươi thôi.”

Ta chậm rãi mở mắt, thấy gian tranh lụp xụp của lão lang trung.

Tạ Lâm An ngồi không xa, đang được lão băng bó miệng vết thương, miệng vẫn lải nhải trách mắng.

“Ngươi…”

Ta mới thốt một chữ thì ho khan.

Cả gian nhà thoáng lặng đi.

Chàng quay đầu, thấy ta tỉnh, chẳng màng đến tay lão lang trung, vội lao đến bên giường:

“Ninh Nhi.”

Chàng nửa quỳ trước mặt ta, một bàn tay run rẩy vuốt lên gương mặt ta.

Ta chạm vào băng lụa quấn quanh n.g.ự.c hắn:

“Sao ngươi cũng bị thương nặng thế?”

Chàng mắt đỏ hoe, ánh nước long lanh, lại chẳng thốt nổi lời nào.

Ta lại hỏi:

“Thẩm Cảnh Nghiệp và Tam tiểu thư thế nào?”

Ánh mắt chàng trầm xuống:

“Bọn họ không việc gì. Người hôm đó là Thẩm Cảnh Hành sai đến, tất cả đều đã bắt.”

Giọng mang theo sát khí, như thể muốn biến bọn chúng thành hồn dưới đ.a.o.

Ta gật đầu, quay sang lão lang trung:

“Còn ta thì sao? Thương thế có nặng không?”

Lão thở dài, chưa kịp đáp thì Tạ Lâm An đã nắm tay ta:

“Không sao đâu, Ninh Nhi, ta tuyệt không để nàng có việc.”
 
Back
Top