Dịch Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng

Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng
Chương 20



Quả nhiên như chàng nói, thương thế ta ngày một khá hơn.

Chẳng bao lâu, ta đã có thể ngồi cùng chàng trước cửa nhìn hoàng hôn.

Chỉ là thuốc phải uống mỗi ngày vừa đắng vừa vương vị tanh.

“Ninh Nhi ngoan, uống thuốc mới mau khỏi.”

Dù ta né tránh thế nào, chàng cũng khéo léo dỗ ta uống xong.

Ta vốn chẳng nghĩ ngợi.

Cho đến một đêm, ta chợt tỉnh, bên người lại trống trơn.

Tìm khắp nơi, ta nhìn thấy chàng đang rạch n.g.ự.c lấy m.á.u.

Lão lang trung giận đến giậm chân:

“Cứ thế này, ngươi sẽ cùng nàng c.h.ế.t mất!”

Khoảnh khắc đó, ta mới hiểu vị tanh trong thuốc từ đâu mà ra.

Cũng hiểu vì sao chàng ăn uống thế nào cũng ngày càng gầy yếu.

Hóa ra ta lẽ ra đã c.h.ế.t từ hôm phụ mẫu ta thành thân.

Ta từng nghĩ qua bao khả năng: bệnh tật, trúng độc, kẻ thù báo oán… nhưng không ngờ lại là thế này.

Một cái c.h.ế.t chẳng hề có điềm báo, nhưng lại vô cùng hữu ý.

Ta giả như không biết, quay vào nằm lại.

Chẳng mấy chốc chàng về, ôm ta vào lòng, vô tình chạm phải lệ ở khóe mắt ta.

“Sao khóc vậy?”

Chàng dịu giọng hỏi.

Ta tránh chỗ thương nơi n.g.ự.c chàng, ngước mắt nhìn.

Đôi môi chàng tái nhợt, ánh mắt mang vẻ dè dặt bất an.

Ta lắc đầu: “Ác mộng thôi.”

Chàng thở ra nhẹ nhõm, ôm ta, vỗ vỗ lưng:

“Không sao, có ta đây.”

Ta cong môi cười, nhắm mắt ngủ tiếp.

Sáng hôm sau vừa tỉnh, ta nghe tiếng phụ thân ngoài cửa.

Không rõ nói gì, chỉ biết lại bị chàng đuổi xuống núi.

Hai người ấy hễ gặp liền cãi, chẳng biết đến bao giờ mới sửa được.

Ta lắc đầu cười, bò dậy.

Tạ Lâm An từ khi theo ta ở trên núi thì không đi triều, chỉ thỉnh thoảng xử lý vài việc.

Hôm ấy chàng bận, ta bèn đào hai vò rượu phụ thân giấu dưới gốc hoè phía sau núi, nói là để dành cho con gái sau này.

Chẳng phải chính là để ta uống sao.

Đợi chàng xong việc, ta cũng khéo léo đuổi lão lang trung đi.

“Đẹp không?”

Ta xoay một vòng trước mặt chàng, khoe y phục và son phấn.

Chàng cong mắt, cười ôn nhu đón ta:

“Đẹp.”

Ta cười ngốc trong lòng chàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chàng điểm mũi ta:

“Uống rượu rồi à?”

Ta gật đầu, kéo tay chàng:

“Tạ Lâm An, chúng ta uống một chén giao bôi nhé?”

Biết sớm muộn cũng c.h.ế.t, đáng lẽ một năm trước ta nên cùng chàng thành thân rồi.

Chàng khẽ run tay, nhìn chén rượu ta đưa tới lại không nhận.

“Chàng còn giận ta khi trước không chịu thành thân sao?”

Chàng lắc đầu.

Ta ngồi bên, một hơi uống cạn.

“Tạ Lâm An, chàng còn nhớ ta biết xem mệnh không? Ta biết chàng sau này sẽ thành đại quan, cứu giúp bách tính. Lũ lụt ở Lâm Châu, hạn hán ở Nguyệt Lăng, đều phải nhờ chàng.”

Giọng chàng run:

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Ninh Nhi, ta không muốn làm đại quan.”

“Chàng phải làm, ta muốn chàng làm.”

Bụng ta quặn đau, gắng chịu mới nói tiếp:

“Chàng tin có luân hồi không?”

Chàng như đoán ra điều gì, quay đầu nhìn ta.

Ta cong môi, m.á.u nóng từ khóe môi tràn ra.

Đau thật.

“Chàng khóc gì chứ?”

Ta giơ tay lau lệ nơi mắt chàng.

Chàng đỏ hoe: “Nàng lừa ta, Ninh Nhi, ngươi gạt ta!”

“Ta gạt chàng cái gì?”

Ta mỉm cười hỏi.

“Nàng từng nói, chỉ cần chúng ta không thành thân, nàng sẽ không c.h.ế.t.”

Ta thoáng sững sờ.

Xem ra lúc uống rượu ta đã buột miệng.

“Ta cũng không biết.”

Mũi cay xè, nước mắt tuôn ra:

“Ta cũng không biết… nếu ta biết…”

Lời sau đứt đoạn vì cơn đau.

“Ninh Nhi.”

Chàng thấy ta như thế, hoảng loạn thật sự.

Chàng muốn xuống núi tìm lão lang trung, lại muốn rút m.á.u cho ta.

Ta níu lấy chàng:

“Tạ Lâm An… ta lén… nói chàng nghe một chuyện.”

“Thế gian này có luân hồi. Chàng chỉ cần sống thật tốt, nhất định sẽ gặp lại ta.”

Chỉ là ta không còn nhớ chàng.

Nhưng ta vẫn sẽ thích chàng.
 
Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng
Chương 21



19

Đau.

Đau quá.

Rõ ràng lão lang trung nói, loại độc dược ấy uống vào sẽ không đau mà.

“Ninh nhi… Ninh nhi … ”

Giọng nói của Tạ Lâm An cứ một lần lại một lần vang bên tai ta.

Xé gan xé ruột.

Nghe đến nỗi khiến người ta cũng đau lòng.

Ý thức ta dần tan đi, thân thể như trôi nổi giữa bóng tối vô tận.

Không biết qua bao lâu, ta lại nghe thấy thanh âm kia.

“Ninh nhi, lần này ta tuyệt sẽ không một mình sống tiếp.”

Giọng chàng trầm thấp khàn khàn, vừa như đã tuyệt vọng, lại như tâm nguyện cuối cùng rốt cuộc cũng thành.

Không sống tiếp?

Chàng định làm gì?

Ta vùng vẫy hết sức, nhưng chẳng cách nào thoát khỏi hắc ám này.

Đến cuối cùng, giọng nói lạnh lẽo của Tạ Lâm An lại vang lên.

“Đậy nắp quan!”

Bốn phía tức thì ầm ĩ hỗn loạn.

“Đại nhân……”

“Gia chủ……”

Ta chậm rãi mở mắt, đập vào mắt là quan tài đen cùng bạch liệm trắng xóa.

Ta đang nằm trong quan tài.

Mà Tạ Lâm An cũng nằm ngay bên cạnh.

Thấy ta mở mắt, chàng thoáng ngẩn ra, rồi niềm vui lan khắp đáy mắt.

Khóe mắt đỏ ửng, ánh nhìn khẽ lay động.

“Tạ……”

Ta đảo mắt nhìn quanh, tức giận gọi:

“Tạ đại nhân?”

Ý tình dày đặc nơi mắt chàng lập tức bị đè xuống, chàng ngồi dậy, lại là dáng vẻ ôn hòa nhã nhặn như gió xuân:

“Thẩm tiểu thư tỉnh rồi?”

Ta từ trong quan tài bò dậy, làm kinh hãi tất cả mọi người trong linh đường.

“Ta sao lại ở đây?”

“Thẩm tiểu thư từ Lãm Nguyệt Lâu ngã xuống, thương thế nặng, có cao nhân nói chỉ như vậy mới khiến tiểu thư tỉnh lại.”

Chàng mở miệng nói dối mà mặt không đổi sắc.

Ta gật đầu: “Thế sao ngài cũng ở đây?”

“Bát tự của ta cùng Thẩm tiểu thư tương hợp, cũng là một phần trong đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chàng chậm rãi bước ra khỏi quan tài.

Ta chống tay trên thành quan tài, nhìn nắp quan tài đậy dở, tức muốn nhảy xuống tặng chàng hai quyền.

Trước đó ta vừa dặn chàng phải sống cho tốt.

Vậy mà sau lưng lại muốn cùng ta hợp táng!

“Đã thế, đa tạ Tạ đại nhân.”

Ta nghiến răng.

Chàng nói: “Chỉ là chuyện nhỏ.”

Khi phụ thân ta đến, ta đang uống thuốc.

“Ninh Ninh a!”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Phụ thân ta khóc đến nước mắt nước mũi dầm dề:

“Con quả thật sống lại rồi, đều do phụ thân vô dụng, phụ thân không cướp nổi con từ tay Tạ Lâm An! Hắn đã làm gì con? Chẳng lẽ hắn muốn trâu già gặm cỏ non?”

Cả ngụm thuốc ta phun hết lên người phụ thân.

Tạ Lâm An thấy vậy, chỉ xoay người bảo hạ nhân nấu lại bát khác.

Quả thật chàng và phụ thân đứng cùng một chỗ, nhìn qua chẳng ai nghĩ chàng chỉ kém phụ thân ta vài tuổi.

Cả người như dừng lại ở tuổi hai mươi, chẳng chút dấu vết năm tháng.

“Phụ thân, người nói gì thế? Tạ đại nhân phẩm hạnh cao khiết, làm sao có ý nghĩ không đứng đắn với con được?”

Ta lườm chàng một cái, giọng châm chọc.

Chàng rũ mắt, không đáp lời.

Phụ thân ta cũng thấy ta nói có lý, nghiêm chỉnh cảm ơn chàng, rồi muốn đưa ta về.

Tạ Lâm An tất nhiên chẳng nỡ.

Nhưng lại chẳng thốt nổi một chữ.

Thấy ánh mắt chàng giằng xé không rời, cơn giận trong lòng ta vơi đi đôi phần.

Trên xe ngựa, ta hỏi phụ thân:

“Lãm Nguyệt Lâu cao như thế, sao con không c.h.ế.t?”

Phụ thân vừa bóc quýt vừa đáp:

“c.h.ế.t rồi a.”

Ta chớp mắt.

“Hơi c.h.ế.t thôi.”

Phụ thân đưa quýt cho ta:

“Hôm đó Tạ Lâm An vừa ở đó, hắn muốn kéo con, kết quả cùng con ngã xuống, thương thế cũng chẳng nhẹ. Nhưng hắn nhất định đưa con về phủ, mời hết thảy lang trung, đến cả Thái y trong cung. Nói hắn còn cứu được, con thì không.”

“Sau đó lại có đạo sĩ, hắn đặt một ngọn đèn dầu trong phòng, bảo rằng trước khi đèn tắt con tỉnh lại thì sống, quá giờ thì c.h.ế.t.”

Nhưng ta tỉnh lại trong quan tài, chẳng thấy đèn đâu.

“Đèn dầu tối qua đã tắt rồi.”

Phụ thân thần thần bí bí nhìn ta:

“Con thật là con gái ta sao?”
 
Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng
Chương 22



Ta cười khan: “Không phải.”

“Phụ thân đùa con thôi, mau về đi, mẫu thân con khóc đến ngất mấy lần rồi.”

Ta gật đầu, vén rèm xe nhìn ra ngoài.

Tạ phủ ngày càng xa, nơi góc đường có một đạo sĩ đứng.

Ta còn chưa kịp nhìn rõ, bóng người ấy đã biến mất vô tung.

Từ đó, chuyện này bị truyền ra ngoài, thêm thắt đến mức thần thần quái quái.

Cả kịch bản cũng có người viết thành tuồng.

Trong đó, có một bản do chính ta xúi giục.

Tên là “Tể tướng đa tình chọc giận giai nhân”, một thời trở thành tuồng bán chạy nhất trên thị trường.

Hôm đó, ta gặp Tạ Lâm An ở hiệu sách.

Chàng đang định sai người hủy những cuốn ấy, ta hỏi:

“Tạ đại nhân đến cả sách kịch cũng quản, chẳng lẽ chột dạ sao?”

Chàng cúi đầu nhìn ta, trong mắt đen sâu thẳm kia là tình ý mà trước đây ta chưa từng phát hiện.

“Cuốn này tổn hại thanh danh của Thẩm tiểu thư.”

Chàng ôn nhu giải thích.

Thẩm tiểu thư, Thẩm tiểu thư.

Như sợ thiên hạ không biết ta với chàng xa lạ.

Rõ ràng là ta cố tình giả vờ quên chàng để trừng phạt, cuối cùng lại tự rước một bụng tức.

Ta phe phẩy quạt trong tay, xoay người bỏ đi.

Đi được vài bước, ta nhịn không được quay đầu:

“Thương thế của ngài thế nào rồi?”

“Đa tạ Thẩm tiểu thư quan tâm, đã không sao.”

Bộ dáng xa cách ngàn dặm.

Ai thèm quan tâm chứ!

Ta hậm hực kéo Sương Nhi, cao giọng nói:

“Mẫu thân lại đưa cho ta mấy bức họa nam tử, về nhà chọn một thôi!”

Sau này, ta lại nhiều lần chạm mặt Tạ Lâm An.

Dần dần, ta phát hiện chàng luôn quanh quẩn bên cạnh ta.

Đi theo ta sao?

Ta phe phẩy quạt, nhìn vào kỳ xã trước mặt.

Trong đó phần lớn là nam nhân, xem chàng có đứng vững nổi không.

Ta bước vào, ngồi xuống trước một bàn cờ, nhanh chóng có người tới cùng ta đánh một ván.

Cờ này ta đều học từ Tạ Lâm An.

Người ở đây khó mà thắng được ta.

Khi ta thắng ván thứ ba, đối thủ hỏi:

“Bộ cờ này gọi là gì?”

Ta buột miệng: “Dạ huỳnh liệt quang.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngay sau đó, giỏ cờ bên cạnh bị hất đổ, quân cờ rơi lách tách khắp nền.

Như ngọc châu rơi vào khay, vang lên không dứt.

“Tạ đại nhân.”

Người đối diện ta lập tức đứng dậy, hành lễ với người sau lưng.

Ta ngồi im, ngón tay kẹp chặt quân cờ.

Trong chốc lát, kỳ xã đã bị dọn trống, bốn phía lặng ngắt.

Tạ Lâm An bước đến trước mặt ta, run giọng gọi:

“Ninh Nhi.”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ngẩng đầu nhìn chàng, sống mũi cay cay, nước mắt đong đầy.

“Nàng trở lại rồi?”

Bàn tay chàng định chạm khóe mắt ta, song khi không nghe ta trả lời, lại dừng giữa không trung.

Ta chủ động áp má lên, để nước mắt rơi vào lòng bàn tay chàng.

“Ta đã bảo chàng phải sống cho tốt, sao còn muốn cùng ta nằm trong quan tài!”

Ta nghẹn ngào hỏi.

Chàng ôm chặt lấy ta, dịu dàng hôn lên ấn đường.

“Ta sợ, Ninh Nhi.”

Giọng chàng vừa khàn vừa run:

“Trên đời này không có nàng, sống chẳng còn ý nghĩa gì.”

Ngoại truyện Tạ Lâm An:

Ngày ta gặp Ninh Nhi, ta vừa mới phát bệnh một lần.

Đám thúc bá ngoài mặt thì hòa khí, nhưng thực ra đều mong ta c.h.ế.t sớm để đường hoàng chiếm lấy gia sản.

Mỗi lần ta phát bệnh, bọn họ lại trói ta vào từ đường, lấy gia pháp hầu hạ.

Ta đã quên mình trốn ra bằng cách nào.

Chỉ nhớ con ngõ kia tối om, tối đến mức không thấy điểm tận cùng.

Bỗng nhiên có một thiếu nữ xông vào, đôi mắt nàng sáng như sao, nàng mừng rỡ đỡ lấy thân thể đang ngã xuống của ta.

Ban đầu, ta tưởng nàng cứu ta cũng chỉ vì tiền tài Tạ gia.

Không ngờ nàng lại thật sự vì ta mà dốc sạch gia sản, thậm chí bước vào Di Xuân Lâu.

Xưa nay chưa từng có ai đối xử với ta như vậy.

Chưa từng có ai đứng chắn trước mặt ta, thay ta tát vào mặt những kẻ mở miệng chửi ta là sát tinh.

Cũng chưa từng có ai đi tìm thần y, chữa trị căn bệnh bị tất cả mọi người phán tử hình của ta.

Ta dường như… tìm thấy một chút lạc thú để sống ở đời này.

Chỉ cần có thể ở bên nàng, ta làm gì cũng được.

Dự khoa cử cũng được, làm quan cũng được.

Chỉ có một điều… ta không thể để nàng biết.

Ta chưa từng là kẻ yếu đuối dễ bắt nạt.

Thiên kim Thượng phủ là do ta ném xuống hồ.

“Lâm An, chỉ cần chàng chịu cưới thiếp, chàng muốn gì mà chẳng có? Nếu chàng muốn nuôi nữ tử ở Hẻm Liễu thành tiểu thiếp, thiếp cũng mặc chàng.”
 
Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng
Chương 23



Nàng ta lại dám nói ra những lời sỉ nhục Ninh Nhi đến vậy.

Ta đánh ngất rồi ném nàng ta xuống hồ.

Là ta muốn nàng ta c.h.ế.t.

Chỉ tiếc Tạ Du, tên ngu xuẩn ấy, lại vừa hay đi ngang, cứu nàng ta lên.

Những chuyện này tuyệt đối không thể để Ninh Nhi biết.

Ninh Nhi thích dáng vẻ nho nhã sạch sẽ, yếu đuối của ta.

Nàng thích ta thế nào, ta sẽ là thế ấy.

Thế nhưng nàng lại lừa ta.

Rõ ràng nàng từng nói, chỉ cần không thành thân với ta, nàng sẽ không c.h.ế.t yểu.

Đã vậy… vậy thì chúng ta thành hôn đi.

Khi Thẩm Cảnh Nghiệp đến, ta mặc hỷ phục đỏ thẫm, ngồi trước quan tài.

Tạ phủ treo đầy hồng điều, chỉ riêng chính sảnh đặt một cỗ quan.

“Ngọc Nương nàng……”

Nụ cười trên mặt Thẩm Cảnh Nghiệp cứng lại, hắn đứng ở cửa không dám bước vào.

Ta lạnh lùng nhìn hắn, khóe môi nhếch lên:

“Thế tử cũng đến uống rượu mừng của ta?”

Ninh Nhi đã c.h.ế.t.

Là vì hắn mà c.h.ế.t.

Dù lúc lâm chung, Ninh Nhi bảo ta đừng trách hắn, nhưng ta không làm được.

Khi hắn loạng choạng rời đi, ta nhàn nhạt mở miệng:

“Từ nay về sau, ngươi và ta chẳng còn liên quan, mong Thế tử đừng bước chân đến nữa.”

Hắn không đáp đồng ý, cũng không phủ nhận.

Thoáng cái đã qua hai năm.

Nghe nói Hầu phủ sinh được một tiểu thiên kim.

Thẩm Cảnh Nghiệp đặt cho đứa bé cái tên rất hay, Thẩm Ninh.

Bách nhật yến của Thẩm Ninh, ta không đi.

Lần đầu ta gặp Thẩm Ninh là lúc nàng ba tuổi.

Trong cung yến, không biết vì sao nàng đi lạc mẫu thân.

Ta vừa khéo đi ngang, bị nàng nắm lấy ngón tay.

Gương mặt nhỏ đỏ hồng, tóc mềm hơi xoăn, quả thật dễ thương đúng như lời đồn.

Đôi mắt sáng như sao trời, rực rỡ đến kinh người.

Nếu ta và Ninh Nhi có một đứa con gái… hẳn cũng giống như thế này.

Trên người Thẩm Ninh có một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, khiến ta mỗi lần đều không nhịn được mà chú ý nàng.

Mãi đến khi ta phát hiện, lúc nàng nói dối, vành tai cũng ửng đỏ, khóe môi mím lại, đáy mắt lóe sáng.

Nàng tức giận thì vừa trừng người vừa giậm chân.

……

“Này, Tạ Lâm An, chàng tin luân hồi không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lời của Ninh Nhi vang trong đầu ta.

Ta tin.

Chỉ cần là lời Ninh Nhi nói, ta đều tin.

Thẩm Ninh chính là Ninh Nhi.

Là Ninh Nhi đã quên ta, là Ninh Nhi nhỏ hơn ta hai mươi tuổi.

Ninh Nhi còn trẻ, mà ta đã già.

Sớm chẳng còn là đôi lứa xứng đôi.

Chỉ cần có thể bảo hộ nàng một đời bình an thuận lợi, ta chẳng cầu gì hơn.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Nhưng nàng thực sự quá nghịch ngợm.

Hôm nay thì trèo tường, ngày mai lại trêu mèo chọc chó, thậm chí suýt mất mạng dưới nanh hổ dữ.

“Đại nhân không được!”

Lời của tùy tùng vừa dứt, ta đã rút kiếm xông lên.

Lúc dốc hết sức c.h.é.m vào con hổ, ta cực kỳ sợ hãi.

Sợ mình không bảo vệ nổi nàng.

“Đại nhân, ngài bị thương rồi.”

Đưa Ninh Nhi về học đường xong, tùy tùng nhìn bàn tay cầm kiếm của ta.

Ta hơi nghiêng đầu, nhìn vào học đường nơi Ninh Nhi đang buồn bã, khóe môi cong nhẹ:

“Không sao.”

Ninh Nhi không sao, ta cũng không sao.

“Đại nhân, sao ngài lại để tâm đến Thẩm tiểu thư như vậy? Chẳng phải xưa nay ngài và Hầu gia bất hòa sao?”

Ta quay đầu đi thẳng:

“Hầu gia khoác giáp ra trận, dũng mãnh vô song, ta khi nào từng bất hòa với hắn?”

Sớm biết có ngày hôm nay, khi ấy ta đã chẳng nói những lời kia với Thẩm Cảnh Nghiệp.

Đến cái cớ để quang minh chính đại nhìn Ninh Nhi cũng không còn.

Thực sự sụp đổ là vào một buổi sáng.

Ta nhìn thấy một sợi tóc bạc trên đầu mình, tâm trạng chìm thẳng xuống đáy.

“Đại nhân vì nước vì dân, tận tâm cống hiến, nên mới sớm bạc đầu.”

Tiểu đồng quỳ xuống đất, cẩn thận nịnh nọt.

Nhưng hắn không biết, sợi tóc bạc này với ta chướng mắt thế nào.

Ta biết, ta và Ninh Nhi đã chẳng còn khả năng.

Ta cũng chưa từng mong có khả năng.

Nhưng ta không muốn già.

Từ đó về sau, ta liền khắp nơi tìm thuốc giữ tuổi xuân.

Uống liền mấy năm.

Ngày ấy vốn chẳng khác gì thường nhật, nghe nói Ninh Nhi sáng sớm đã đi trà lâu.

Còn ta thì ở Lãm Nguyệt Lâu yến tiệc cùng vài triều thần.

Thoáng cái, ta thấy Ninh Nhi đuổi theo một đạo sĩ lên Lãm Nguyệt Lâu.
 
Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng
Chương 24



Đến khi ta đuổi theo, đã muộn.

Ta nhảy xuống cùng nàng.

Lúc đó, ta nghĩ gì nhỉ…

Ta nghĩ, Ninh Nhi sống ta sống, Ninh Nhi c.h.ế.t ta c.h.ế.t.

“c.h.ế.t c.h.ế.t c.h.ế.t, một ngày không tìm được việc gì khác làm sao? Đường đường một vị Tể phụ đại nhân, chỉ biết vì nữ nhân mà tìm sống tìm c.h.ế.t.”

Ninh Nhi tức giận, châu thoa trên tóc va loạn leng keng, còn vui tai hơn cả khúc nhạc trong cung yến.

Ta không nhịn được cong mày cúi mắt, nơi đuôi mắt chân mày đã chẳng cần che giấu tình ý nữa.

“Ninh Nhi dạy bảo rất đúng, đều là lỗi của ta.”

Ta dịu giọng dỗ dành.

Ninh Nhi lườm ta một cái.

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng mắng, là Thẩm Cảnh Nghiệp lại uống say.

“Tạ Lâm An, Đ* c*m th*! Ngươi rốt cuộc cho con gái ta uống bùa mê gì! Ta phải g.i.ế.t ngươi!”

Hắn chửi ầm ĩ trong sân.

“Hầu gia xin bớt giận, Tạ đại nhân cũng là tuổi trẻ tài cao, thân phận cao quý, sẽ không để tiểu thư chịu ủy khuất đâu.”

“Đúng đó, đúng đó, nghĩ xem, ngày trước ngài và hắn ngang hàng, ngày sau hắn còn phải gọi ngài một tiếng nhạc phụ đại nhân, ngài muốn hành hạ thế nào thì hành hạ, chẳng phải vui sao?”

Quả nhiên, tiếng mắng của Thẩm Cảnh Nghiệp nhỏ đi một chút.

Nghe vậy, Ninh Nhi cũng “phụt” cười ra tiếng.

Nụ cười trên mặt ta không đổi, trong lòng thì đã lặng lẽ ghi nhớ kẻ vừa nói.

“Bây giờ có thể uống rượu hợp cẩn chưa?”

Ninh Nhi cười hỏi ta.

Hỷ chúc ngay sau lưng nàng, ánh nến lay động, sắc vàng nhạt phủ lên hỷ phục đỏ thẫm, khiến nàng như tiên nữ hạ phàm.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Màn lụa khẽ lay.

Trong thoáng chốc, ta ngỡ đây chỉ là một giấc mộng đẹp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sợ mộng tỉnh, ta vội vàng lấy rượu.

Một chén cạn sạch, gò má Ninh Nhi ửng đỏ, mắt ánh ngấn nước.

Nàng ghé sát tai ta, thở khẽ:

“Tạ đại nhân, ta nghe họ nói, nam nhân qua hai mươi lăm tuổi thì bất lực rồi, chẳng biết thật giả.”

Chén rượu rơi khỏi tay ta.

Ta đưa tay tháo trâm châu trên tóc nàng, ép nàng xuống giường.

“Phu nhân thử sẽ biết.”

Mấy năm nay uống thuốc, quả nhiên không phí.

Mãi đến sáng hôm sau, màn trướng lay động mới dừng lại.

Tóc mai Ninh Nhi ướt đẫm, nàng không còn sức để trừng ta, chỉ cắn nhẹ vào vai ta.

“Tạ Lâm An, chàng bắt nạt người.”

Giọng nàng nhỏ như muỗi, còn mang theo tiếng nức nở.

Ta chỉ thấy tê dại cả người.

“Đều là lỗi của ta.”

Ta ôm nàng vào lòng, dịu giọng dỗ dành.

Nàng dụi vào n.g.ự.c ta, tìm một chỗ thoải mái.

“Tạ Lâm An, ta thật ra đã thích chàng từ rất, rất lâu rồi.”

“Ta cũng vậy.”

“Lần này chúng ta nhất định phải dài lâu.”

“Ừ.”

Lần này, Ninh Nhi của ta nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.

(Hoàn)
 
Back
Top