Dịch Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
AP1GczMFpBE0mu9AZNheCIbV3UbyQ7hhBPIsLv0hLQa9n1_j4g61BXuTbB4cq5U5Xthc7_2z_wxh5rRDEMCSgsyVvSIVxdseMFous3EBSLanuYymf-2uDgEnwYv1yc91y0iIPg2cU_9oaxb1wU1wlK_6gHWP=w215-h322-s-no-gm

Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Xuyên Không, Cổ Đại, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta từng gặp phải một gã đạo sĩ lang thang.

Hắn ta nói với ta, người nam nhân kế tiếp ta mà va phải chính là lang quân như ý của ta.

Thế là ta vừa rẽ qua góc đã đụng ngay phải Tể tướng đương triều.

Tể tướng chẳng những đã gần bốn mươi, còn có một người thê tử đã khuất khiến ông ta thề cả đời không tái giá nữa.

Xúi quẩy thật!

Thế nhưng còn chưa kịp tìm lão đạo sĩ kia để tính sổ, thì ta đã trượt chân rơi từ lầu cao xuống.

Khi tỉnh lại lần nữa, ta lại phát hiện mình đã quay về hai mươi năm trước.​
 
Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng
Chương 1



1

Ta là tiểu nữ nhi út của phủ Vĩnh Xương hầu.

Từ nhỏ đã được phụ mẫu nuông chiều, ca ca tỷ tỷ sủng ái, nuôi thành kẻ không coi ai ra gì.

Hôm nay thì trêu mèo chọc chó, ngày mai lại trèo tường leo cây, chẳng có chút dáng dấp khuê tú danh môn nào.

Bởi vậy dù thân phận cao quý, dung mạo xinh đẹp, nhưng đến tuổi cập kê vẫn không có ai đến cửa cầu thân.

Chuyện này làm phụ mẫu ta lo sầu khổ sở.

Ta thì chẳng chút vội vàng.

“Xuất giá có gì hay? Vừa phải hầu hạ cả phu gia, lại phải đề phòng thiếp thất, sao bằng hiện tại ta tiêu d.a.o tự tại.”

Ta ngồi trong trà lâu, oán thán với nha hoàn bên người.

Hôm nay vừa tỉnh dậy, liền nghe hạ nhân trong phủ nói mẫu thân đã đi chùa Pháp Hoa từ sáng.

Bà đến chùa Pháp Hoa chỉ vì một chuyện, cầu nhân duyên cho ta.

Theo ta hiểu, sau khi từ chùa Pháp Hoa trở về, bà nhất định sẽ đến phủ Uy Bắc tướng quân, từ tay tướng quân phu nhân tìm về một đống họa tượng nam tử cho ta chọn lựa.

Để tránh phiền phức, ta quyết định hôm nay sẽ tiêu d.a.o ngoài phủ một ngày.

Nha hoàn Sương nhi rót cho ta một chén trà, cười nói:

“Vậy thì tiểu thư tìm một người không có song thân, cũng không nạp thiếp là được rồi.”

Lời nàng vừa rơi xuống, mấy nha hoàn bên cạnh liền che miệng cười. Ta lắc đầu:

“Trên đời sao có chuyện tốt như thế.”

“Có chứ, nô tỳ nghe nói Tạ đại nhân từ nhỏ song thân đã mất, hơn nữa chưa từng nạp thiếp.”

Các nàng nói chính là Tể tướng Tạ Lâm An.

So với phụ thân ta cũng chẳng kém bao nhiêu tuổi, ta chỉ gặp hắn hai lần.

Một lần là năm tám tuổi, leo tường ra ngoài suýt ngã c.h.ế.t, bị hắn xách về phủ mách tội, hại ta bị phạt cấm túc mấy ngày.

Một lần khác là năm mười hai tuổi, trốn học đi xem hổ làm xiếc, hổ phá lồng chạy ra, hắn dẫn người đến bảo vệ dân chúng, tiện tay xách ta về học đường, hại ta bị phạt chép sách mấy ngày.

Nói chung, chính là xui xẻo vô cùng.

Ta uống một ngụm trà, liếc Sương nhi một cái:

“Ngươi không biết thê tử hắn đã sớm qua đời sao? Loại chuyện tốt như vậy, tám phần là đổi bằng thọ mệnh đó.”

Sương nhi và mấy nha hoàn đều nghiêm mặt, không dám nhiều lời nữa.

Chuyện này kinh thành ai ai cũng biết, Tể tướng đại nhân có vị nguyên phối mất sớm.

Đừng nói nạp thiếp, từ sau khi nguyên phối mất, hắn còn lập thệ cả đời không tái giá.

Loại tình ý này, đến ta nghe cũng động lòng mấy phần.

Thấy bầu không khí ngưng trệ, Sương nhi vội vàng đổi đề tài.

Không bao lâu, trong gian phòng lại tràn ngập tiếng cười đùa.

Cho đến khi hoàng hôn buông xuống, ta mới luyến tiếc rời trà lâu, tính sang tửu lâu ngồi một lát.

“Tiểu thư lưu bước.”

Vừa bước ra cửa, ta liền bị một đạo sĩ mặc đạo bào gọi lại.

Ta hơi nghi hoặc:

“Ngươi gọi ta?”

Hắn ta gật đầu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tiểu thư hôm nay diện mạo xuân phong, tất có thiên định nhân duyên tương ngộ.”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ta nhất thời nổi hứng, ra hiệu Sương nhi thưởng cho hắn ta.

“Vậy ngươi nói xem, thiên định nhân duyên của ta ở đâu?”

Hắn ta cười tủm tỉm nhận bạc, đưa tay chỉ về phía trước:

“Lần tới tiểu thư va phải nam nhân nào, người đó chính là lang quân như ý của tiểu thư.”

Ta nhìn theo hướng hắn ta chỉ, lại chẳng thấy gì.

Đến khi quay đầu lại, hắn ta đã biến mất không tung tích.

Có chút thú vị.

Nhưng ta cố ý đi ngược hướng.

Nghĩ vậy, ta liền xoay người đi về phía sau.

“Tiểu thư, đạo nhân kia nói thật hay giả thế?”

Sương nhi đi bên cạnh, tò mò hỏi.

Ta vừa quay đầu nhìn nàng vừa quen thuộc rẽ qua góc phố.

Còn chưa kịp trả lời, liền đụng phải một người.

Chưa kịp để ý đến cái mũi đau điếng, trong đầu ta toàn là lời đạo nhân nói “lang quân như ý”.

Quả nhiên thật sự đụng phải rồi!

Bên cạnh, Sương nhi hít một hơi lạnh.

Ta theo bản năng ngẩng đầu, liền thấy gương mặt thanh tuấn bất nhiễm thời gian của Tạ Lâm An.

Hắn giơ tay đỡ ta một chút, đôi mắt đen như mực bình thản không gợn sóng:

“Thẩm tiểu thư.”

Ta ngẩn người vài nhịp.

“Tạ đại nhân.”

Ta lùi một bước, gượng cười hành lễ:

“Ta còn có chút việc, xin cáo lui.”

Nói xong liền xách váy chạy đi.

Sương nhi vội vàng đuổi theo:

“Tiểu thư, người định đi đâu?”

“Ta đi tìm tên đạo sĩ kia tính sổ!”

Nói bậy cũng thôi đi, lại còn lôi cả Tạ Lâm An vào.

Ta nhất định phải cho tên đạo sĩ kia đẹp mặt.

Ta tìm được hắn ta khi hắn ta đang dùng bạc của ta ăn uống no say.

“Đồ lừa đảo, dám gạt đến đầu bà cô ngươi à!”

Ta xông vào, muốn cho hắn một trận.

Thân thủ hắn ta nhanh nhẹn, ôm chặt bạc, dễ dàng né tránh.

Hai ta một đuổi một chạy, lại chạy thẳng lên tận tầng cao nhất của Lãm Nguyệt lâu.

Cuối cùng hắn ta mệt đến không thở nổi, dừng lại thở hổn hển.

Ta lập tức tung chân đá tới.
 
Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng
Chương 2



Không ngờ hắn ta né được, ta liền đá gãy lan can, thẳng tắp rơi xuống từ trên cao.

Nơi cao như thế… Không c.h.ế.t cũng tàn phế.

2

Ta không c.h.ế.t, cũng không tàn phế.

Mà lại buồn cười biến thành một người khác.

Bên cạnh có một nữ tử đỏ mắt nắm lấy tay ta:

“Ngọc Nương, tên khốn Trương Bát đó không xứng với muội, hà tất muội phải vì hắn mà tìm cái c.h.ế.t?”

Ta quay đầu nhìn về phía gương đồng trên bàn trang điểm.

Trong gương đồng phản chiếu một nữ tử mặc váy dài màu nhạt, trán quấn băng trắng, gương mặt trắng bệch mang vài phần dung mạo, nhưng hoàn toàn không phải ta.

Ta cả kinh, sờ lên mặt mình:

“Ngươi là ai? Ngươi đã làm gì ta?”

Nữ tử trẻ kia khóc òa:

“Ngọc Nương, ta là A Hoan mà, muội sao vậy?”

Từ những lời nghẹn ngào kia, ta chấp vá ra một sự thật hoang đường.

Hiện tại ta không phải Thẩm Ninh, tiểu thư hầu phủ, mà là Trình Ngọc Nương vừa mới mất song thân.

Bây giờ cũng không phải năm Thành Đức thứ mười hai, mà là năm Tuyên Trinh thứ hai mươi.

Nói cách khác, từ Lãm Nguyệt lâu rơi xuống, ta không c.h.ế.t, mà biến thành một người của hai mươi năm trước.

Trình Ngọc Nương này vừa mất song thân, vị hôn phu Trương Bát chẳng những vừa ý kẻ khác, còn muốn hủy hôn với nàng.

Nàng cho rằng nhân gian không còn gì lưu luyến, liền nhảy hồ tự vẫn một ngày trước.

Thật chẳng có chí khí.

Lại rẻ cho ta rồi.

“Ngươi đừng khóc nữa, khóc đến đau đầu ta rồi.”

Ta cắt ngang tiếng nức nở của A Hoan.

Lời ta vừa dứt, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Chẳng bao lâu, một nam tử dáng dấp coi được bước vào.

A Hoan lập tức chắn trước mặt ta:

“Trương Bát, ngươi còn đến làm gì?”

Hắn ta liếc nàng một cái, lại lười nhác nhìn ta:

“Ngọc Nương, muội làm cái gì vậy?”

Hắn đi tới, giọng điệu khinh bạc:

“Ta chỉ nói không cưới muội làm chính thê, nhưng sao nỡ bỏ mặc muội chứ? Đợi ta cưới Lưu tiểu thư xong, ắt sẽ nạp muội làm thiếp.”

“Ngươi!”

A Hoan tức đỏ cả mặt.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ta chậm rãi đẩy nàng ra, tiến đến trước mặt Trương Bát.

“Hầy, nhìn muội thế này, ta cũng thấy đau lòng.”

Hắn thấy ta lại gần, liền đưa tay muốn chạm mặt ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta vung tay tát thẳng mặt hắn, thuận thế giơ chân đá ngay hạ bộ.

“Nạp bà cô này làm thiếp? Người đó còn chưa sinh ra đâu, cút cho ta!”

Cuối cùng Trương Bát bị gia nhân cõng đi, vừa kêu thảm vừa gào sẽ cho ta đẹp mặt.

Ta phủi tay, chống hông cười lớn:

“Bà cô ta thiếu gì cái gọi là đẹp mặt chứ.”

Một màn này khiến A Hoan đứng ngây ra.

Nàng thậm chí còn tưởng ta bị đả kích quá lớn nên phát điên.

Vài ngày sau, ta cũng dần tiếp nhận việc mình thành Trình Ngọc Nương.

Có điều Trình gia thật sự quá sa sút.

Ta mỗi ngày ăn chẳng no, ngủ chẳng yên.

Đành nghĩ ra một cách kiếm tiền.

“Ngươi muốn gặp Nhị công tử?”

Tiểu tư ngoài phủ hầu đánh giá ta từ trên xuống dưới.

Ta gật đầu.

Hắn cùng đồng bạn liếc nhau, xua tay khó chịu:

“Nhị công tử hôm nay không ở phủ, ngươi đi đi.”

Nói xong liền đóng sầm cửa lớn.

Nhị công tử hầu phủ bây giờ chính là phụ thân ta.

Chỉ cần tìm được ông, nói vài chuyện huyền hoặc, nhất định lừa được chút bạc.

Nghĩ vậy, ta quyết định đợi trước phủ.

“Ngươi xem, người kia cũng đến tìm Nhị công tử.”

“Nhị công tử quả thực chẳng ra gì, không biết còn hại bao nhiêu cô nương nữa mới thôi.”

“Đúng vậy, tháng trước có nữ tử mang thai tìm đến, tháng này lại có thêm người, khó trách Quốc công phủ không chịu gả con gái cho hắn.”

Người qua đường nhìn ta chằm chằm, lời nói toàn khinh miệt phụ thân ta.

Ta nhịn không được phản bác:

“Các ngươi nói bậy gì đó, Nhị công tử phẩm hạnh đoan chính, mấy hôm trước còn cứu ta, ta đặc biệt đến tạ ơn.”

“Phẩm hạnh đoan chính?”

Có người cười khẩy:

“Cô nương sợ là nói giỡn rồi, thanh danh Nhị công tử ở kinh thành này ai chẳng biết.”

Thanh danh phụ thân ta trong kinh thành vốn cực tốt.

Ai cũng nói ông anh dũng vô song, đánh thắng nhiều trận, là anh hùng chân chính.

Sao những người này lại đều tỏ vẻ khinh thường?

Đúng lúc ấy, sau lưng vang lên tiếng vật nặng rơi xuống.

Người đang nói chuyện với ta liền vội vàng bỏ đi.

Ta quay đầu theo bản năng.
 
Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng
Chương 3



Chỉ thấy một nam tử mặc cẩm y ngã ngồi trên đất, dường như vừa từ trong viện phủ leo tường ra.

Người này chính là phụ thân ta, vừa tròn mười tám tuổi.

“Thiếu gia.”

Trên tường có tùy tùng vội nhảy xuống, vừa đỡ phụ thân ta vừa liếc ta.

Hắn hạ giọng hỏi phụ thân ta:

“Thiếu gia, cô nương này là ngài tìm đến để diễn trò sao?”

Phụ thân ta đứng lên, phủi phủi áo, nhìn ta một cái kỳ quái:

“Không quen.”

Nói xong liền kéo tùy tùng trốn đi.

Ta lập tức đuổi theo, nhưng lạc mất dấu, vô tình đi vào một ngõ tối tăm.

Đang muốn quay lại, sau lưng vang lên tiếng bước chân cùng hơi thở quái dị.

Ta lấy hết can đảm quay đầu.

Một thiếu niên ngã thẳng vào lòng ta.

Trên người hắn đầy vết thương, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, hơi ngẩng đầu lộ ra gương mặt như ngọc.

Là thiếu niên Tạ Lâm An.

3

Ta vốn định đến chỗ phụ thân ta để xin chút tiền tiêu.

Kết quả chẳng những không lấy được tiền, mà còn lôi về thêm một Tạ Lâm An.

A Hoan nhìn Tạ Lâm An vẫn còn đang hôn mê, nuốt nước bọt cái ực:

“Ngọc Nương, hắn… hắn là ai vậy?”

Bộ dạng nàng như thế cũng chẳng có gì lạ.

Tạ Lâm An quả thật đẹp đến mức khiến người ta khó thở, dù trên mặt có vài vết thương cũng chẳng che nổi vẻ tuấn mỹ vô song kia.

“Không biết, nhặt được trên đường.”

Ta nhìn hắn.

Đây là hai mươi năm trước.

Ta từng nghe nói Tạ Lâm An sinh ra trong thế gia vọng tộc Tạ gia, mười bảy tuổi đỗ Trạng Nguyên, được hoàng đế trọng dụng rồi phò tá thái tử, mới một đường bước lên ngôi vị tể tướng.

Tính ra, bây giờ Tạ Lâm An mới mười sáu.

Chưa đỗ Trạng Nguyên, chỉ là một cô nhi sớm mất song thân từ sớm.

“Ngọc Nương, muội nhặt hắn làm gì? Muội xem thương thế hắn nặng như vậy, nhỡ c.h.ế.t trong nhà muội, đến lúc quan phủ đến bắt thì làm sao?”

“Hắn sẽ không c.h.ế.t đâu.”

Ta chắc như đinh đóng cột.

Dù sao thì sau này hắn chính là tể tướng, một người dưới vạn người.

A Hoan lại chẳng tin:

“Muội làm sao biết được?”

“Ta…”

Ta đảo mắt, rồi bịa bừa:

“Ta sẽ cứu hắn, hắn đẹp trai như vậy, biết đâu cứu sống rồi còn có thể lấy ta làm phu quân.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lời này tất nhiên chỉ để dọa A Hoan.

Nàng lại tin thật, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng:

“Ngọc Nương, muội thật không biết xấu hổ!”

Mới thế đã ngượng rồi à.

Nếu nàng biết trước kia ta còn dắt bọn nha hoàn đi dạo thanh lâu, chẳng phải sẽ đỏ đến tận mang tai sao.

“Được rồi, được rồi, mẫu thân tỷ gọi tỷ về ăn cơm kìa, mau về đi.”

Ta vừa nói vừa đẩy nàng ra ngoài.

Nàng cũng không nói thêm gì, chỉ thở dài một tiếng rồi chạy đi.

Lúc này ta mới rảnh tay kiểm tra thương tích của Tạ Lâm An.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Tạ gia là đại tộc hiển hách, nuôi một cô nhi chẳng phải việc khó.

Thế nhưng trên người Tạ Lâm An lại chỉ mặc một chiếc áo dài thô ráp rách rưới.

Không biết thương ở đâu, y phục dính m.á.u loang lổ.

Muốn xem rõ thì chỉ có cách cởi áo ra.

Ngay khi ta vừa cởi được áo ngoài, tay còn đang cầm vạt áo hắn, thì hắn mở mắt.

Hắn bật dậy, trở tay ép ta xuống giường.

Ta theo bản năng túm chặt vạt áo hắn, kết quả kéo bung cả áo hắn ra.

Trái ngược hẳn với tưởng tượng, không phải thân thể trắng như ngọc, mà trên lồng n.g.ự.c hắn chi chít những vết sẹo dài ngắn ngang dọc, nhìn thôi cũng thấy đau.

Hắn dường như chẳng để tâm, ngón tay lạnh như băng siết chặt lấy cổ ta, giọng cũng lạnh lẽo như gió tuyết mùa đông:

“Ngươi là ai?”

Đôi mắt hẹp dài kia toàn là băng lạnh.

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn dầu, hắn đứng ngược sáng, tựa như ác quỷ vừa bò ra từ địa ngục.

Thật sự rất đáng sợ.

Khác hẳn với Tạ Lâm An hai mươi năm sau.

Trong ký ức của ta, hắn thanh nhã như gió xuân, dù có đến mách phụ thân ta hay tiên sinh, ánh mắt hắn vẫn luôn dịu dàng.

Ta sợ đến mức cố gỡ tay hắn, nhưng hoàn toàn không động được.

“Tạ Lâm An! Mau buông ta ra!”

Ta gào lên.

Màu mắt hắn càng thêm tối, lực trên tay cũng mạnh hơn:

“Quả nhiên ngươi biết ta.”

“Ta… ta… ta nghe người khác gọi như thế thôi!”

Ta vội bịa một lý do, vẫn ra sức gỡ tay hắn.

Nếu còn bóp nữa, ta thật sự c.h.ế.t mất.

“Ai sai ngươi tới?”

Hắn trầm giọng, căn bản không thèm nghe ta giải thích.

“Ta không hiểu ngươi nói gì.”

Mặt ta đỏ bừng vì ngạt thở, vừa đập tay hắn vừa lắp bắp:
 
Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng
Chương 4



“Ta thấy ngươi ngất ngoài đường nên mới đưa về nhà, mau buông ra, ta sắp bị ngươi bóp c.h.ế.t rồi!”

Có lẽ hắn tin, hoặc có lẽ thấy ta sắp tắt thở, cuối cùng hắn cũng buông tay.

Ta lập tức đẩy hắn ra, bò dậy, ôm lấy mép giường thở hổn hển mới bình tĩnh lại.

“Ngươi đúng là vong ân phụ nghĩa! Biết thế thì để ngươi c.h.ế.t ngoài đường cho xong.”

Ta trừng mắt nhìn hắn.

Hắn chỉ lặng lẽ nhìn ta.

Ta nhảy xuống giường, vốn muốn mắng cho hắn một trận, nhưng khi quay đầu lại thấy vết thương trên người hắn, lời nghẹn lại nơi cổ họng.

“Tại sao lại cứu ta?”

Hắn ngồi thụp trên giường, cúi đầu khiến người ta không nhìn rõ nét mặt.

Bởi vì hắn là Tạ Lâm An.

Bởi vì ta không phải kẻ thấy c.h.ế.t mà không cứu.

Muôn vàn lý do dồn lên, nhưng đến khi mở miệng lại biến thành:

“Bởi vì ngươi đẹp trai.”

Hắn dường như muốn ngẩng đầu nhìn ta, nhưng thân thể vừa nhúc nhích liền ngã gục.

Lần này là hôn mê hẳn.

4

Tạ Lâm An hôn mê suốt hai ngày.

Trong hai ngày này, ta đem hết đồ trong nhà có thể bán được ra chợ, chỉ để mua thuốc cho hắn.

A Hoan cho rằng ta điên rồi.

Nàng nào biết, chỉ cần ôm chặt được cái đùi của Tạ Lâm An, chút tiền này chẳng đáng gì.

“Ta không có tiền.”

Tạ Lâm An ngồi tựa trên giường, uống xong chén thuốc cuối cùng thì lạnh nhạt thốt ra mấy chữ.

Trên người hắn đúng là chẳng có đồng nào, ta đã lục qua.

Ta chẳng mấy để tâm, cười nói:

“Ra ngoài không mang tiền cũng thường thôi. Nhưng ngươi xem, trong nhà ta giờ chẳng còn gì để bán, ngày mai tiền mua thuốc cũng thành vấn đề. Hay là ngươi về nhà lấy chút đi?”

Tạ gia giàu như thế, chỉ cần khẩy tay một chút cũng đủ ta dùng cả năm.

Hắn đặt bát thuốc xuống, ngẩng đầu nhìn ta:

“Ta không có nhà.”

Hắn lừa ai thế!

Bị cái bộ mặt vô sỉ này của hắn chọc giận, ta lùi hẳn hai bước, hít sâu mấy hơi mới kìm được cơn tức.

“Tạ công tử, ngươi đừng đùa nữa.”

Ta gượng cười:

“Nếu ngươi không lấy được tiền, đừng nói là thuốc của ngươi, ngay cả ta cũng phải cùng ngươi c.h.ế.t đói mất thôi.”

Trong nhà thật sự chẳng còn lấy một hạt gạo.

Ta vốn tính chỉ cần Tạ Lâm An tỉnh, liền có thể để Tạ gia đưa tiền đến, lúc đó ta tha hồ vơ một mớ.

Không ngờ hắn lại trơ tráo định quỵt nợ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hắn nghe ta nói xong, chỉ lặng lẽ nhìn ta, vẻ mặt dửng dưng.

Xem ra hắn quyết tâm không chịu trả.

“Chắc là Tạ công tử bị thương nặng, không tiện về nhà, cũng không sao.”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ta nói rồi xoay người định bước ra ngoài.

“Ta sẽ thay ngươi đến Tạ gia đòi.”

Ta vừa đi được hai bước, lại quay đầu liếc hắn.

Hắn vẫn thản nhiên như cũ.

Mãi đến khi ta ra đến sân, mới nghe hắn nhàn nhạt nói:

“Nếu muốn c.h.ế.t thì cứ đi.”

Dọa ai cơ chứ.

Ta đâu phải đứa dễ bị dọa.

Phủ đệ của Tạ gia nằm ở hẻm Quy Vân, chiếm trọn một dãy phố.

Chỉ cần nhìn từ ngoài đã biết Tạ gia phú quý cỡ nào.

Đừng nói là lên tiếng đòi nợ cho thiếu gia nhà họ, ngay cả khi giả làm ăn mày đi ngang qua, chắc cũng vơ được khối tiền.

“Ngọc Nương, người muội nhặt về kia thật sự là thiếu gia Tạ gia sao?”

A Hoan theo ta nấp sau góc tường, lo lắng kéo tay áo ta.

Ta gật đầu.

“Nhưng ngươi xem bọn hạ nhân ra vào kia đều áo gấm lụa là…”

Còn Tạ Lâm An thì một thân rách rưới.

Nếu không nhờ gương mặt kia, nhìn hắn còn chẳng bằng một gã nô tài hèn mọn.

Điều này ta tất nhiên cũng nhận ra.

Nhưng hắn đích thực là dòng chính Tạ gia.

“Ngươi muốn c.h.ế.t thì cứ đi.”

Câu nói của Tạ Lâm An lại vang trong đầu, nhàn nhạt, chẳng có chút ý tứ dọa người nào.

“Ngọc Nương.”

A Hoan thấy ta im lặng quá lâu, lại hỏi:

“Chúng ta còn đi không?”

Ta nhìn nàng một cái.

“Không đi, ta sẽ nghĩ cách khác.”

Ta kéo nàng quay về.

Bây giờ ta và A Hoan đều chỉ là dân thường.

Nếu Tạ gia thực sự có chuyện mờ ám, chúng ta xông vào, e rằng đúng là tự tìm đường c.h.ế.t.

Không thể vì chút tiền mà liều mạng.

Nhưng tiền cũng rất quan trọng.

“Hay là ta lén lấy ít gạo trong nhà đem cho muội?”

A Hoan nghĩ mãi mới đưa ra ý này.
 
Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng
Chương 5



Ta khẽ thở dài.

Định từ chối, vừa ngẩng đầu thì trông thấy phụ thân ta đang bước vào một tòa hoa lâu.

Vài ngày nay bận rộn chăm Tạ Lâm An, ta lại quên mất chính phụ thân ta mới là thần tài thật sự.

“Không cần, tỷ về trước đi, ta đã có cách rồi.”

Ta vỗ tay nàng trấn an, rồi một mình đi về phía hoa lâu.

Di Xuân Lâu là thanh lâu nổi tiếng ở kinh thành.

Hoa khôi nơi đây hát rất hay, ta cũng thường tới.

Không ngờ phụ thân ta cũng mê chỗ này.

“Cô nương này chắc đi nhầm chỗ?”

Vừa bước vào, mụ tú bà đã ra đón.

Ta đảo mắt nhìn một vòng, chẳng buồn khách sáo, cứ thế xông thẳng lên lầu hai.

Cuối cùng, trong tiếng cản ngăn, ta đá tung cửa một gian nhã thất.

Người bên trong chưa kịp ngồi đã bị dọa cho ngã ngồi xuống đất.

“Thiếu gia, là cô nương hôm nọ khen ngài đó.”

Tùy tùng của phụ ta, Thính Phong, vừa đỡ ông dậy vừa thấp giọng nhắc.

“Nhị công tử, vị cô nương này nói nhất quyết phải tìm ngài…”

Tú bà phía sau ta cười gượng.

Phụ thân ta nhìn ta, rồi lại nhìn tú bà.

Thính Phong phẩy tay, cho người phía sau lui xuống.

Ta thản nhiên bước vào, ngồi đối diện phụ thân ta.

Ông nâng chén trà trước mặt, hỏi:

“Vị cô nương này, chúng ta quen nhau sao?”

Ta lắc đầu.

“Vậy cô tìm ta có việc gì?”

Ông hớp một ngụm trà.

Ta chống cằm bằng một tay, tay kia ngửa ra trước mặt ông, như thường ngày:

“Cho ta ít tiền.”

“Phụt…”

Một ngụm trà phun thẳng vào người ta.

5

“Đây là bộ y phục ta mới mua hôm nay, ngươi phải đền, hai mươi lượng bạc.”

Ta mở miệng nói bừa.

Phụ thân ta tùy tiện dùng tay áo lau khóe miệng, đập bàn đứng bật dậy.

Ông chỉ vào ta:

“Ngươi, ngươi, ngươi có phải tưởng bổn thiếu gia dễ lừa lắm sao?”

Ta chống cằm, chớp mắt mấy cái.

“Thiếu gia, nàng hôm nọ từng khen ngài.”

Thính Phong đứng sau lưng ông thấp giọng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nàng là người duy nhất trên đời này khen ngài.”

Phụ thân ta trừng Thính Phong một cái, giận dữ:

“Ngươi không nhìn ra sao? Nàng đến vòi tiền đấy! Hôm nọ chắc chắn cũng thế!”

Thính Phong quay sang hỏi ta:

“Thật vậy không?”

Chủ tớ hai người cùng nhìn ta.

Trong đôi mắt trong trẻo kia còn mang chút hy vọng không thể nào phớt lờ.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Hoàn toàn chẳng giống người phụ thân oai phong lẫm liệt, chiến công hiển hách của ta.

Ngược lại, giống một thiếu niên ngốc nghếch.

Ta mỉm cười lắc đầu.

“Lời khen là thật.”

Hai đôi mắt sáng lên.

“Tiền cũng thật sự muốn.”

Ánh mắt cả hai lập tức tối sầm.

“Ta biết ngay mà.”

Phụ thân ta hừ một tiếng từ lỗ mũi, mặt dài thượt:

“Thính Phong, ném ra ngoài.”

“Khoan đã.”

Ta đưa tay chặn Thính Phong đang tiến lại phía ta.

Thính Phong thật sự dừng lại.

Ta nhìn phụ thân ta, hết sức chân thành:

“Tiền này ta không lấy không, ta có thể bói cho ngài một quẻ.”

“Thì ra là một kẻ lừa bịp .”

Phụ thân ta hiện vẻ khinh thường, liếc nhìn Thính Phong:

“Thính Phong, ném ra ngoài.”

“Dừng lại.”

Ta ra lệnh khi hắn ta bước thêm mấy bước.

“Chẳng lẽ ngài không muốn biết tương lai của mình sao? Ta đoán mệnh rất chuẩn đấy.”

Ta lại nhìn phụ thân ta.

Ông nhón lấy một hạt lạc trên bàn, ném vào miệng:

“Tương lai của bổn thiếu gia? Cần gì đoán? Tam thê tứ thiếp, trêu mèo chọc chó, phú quý an nhàn.”

“Không, không, không.”

Ta chống bàn, ghé người về phía ông:

“Tương lai ngài công huân hiển hách, được người người kính ngưỡng, là Vĩnh Xương Hầu.”

Ông sững sờ.

Rồi cả gương mặt đỏ bừng.

Ta khoanh tay, đắc ý nhìn ông vừa tay chân loạn xạ vừa không dám tin.

“Không thể nào.”
 
Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng
Chương 6



Thính Phong không tin.

Phụ thân ta vẫn đỏ mặt, tay chân múa loạn.

Ta nắm lấy tay ông, nghiêm túc:

“Thật đấy.”

Phụ thân ta hất tay ta ra, điên cuồng lắc lắc Thính Phong.

Thính Phong quay đầu:

“Thiếu gia, ngài vui quá mà ngất rồi sao?”

“Mắc… mắc… mắc nghẹn rồi!”

Phụ thân ta hai tay ôm cổ, cuối cùng mới thốt được mấy chữ.

Trong phòng lập tức loạn thành một nồi cháo.

Thính Phong thì vỗ lưng, lại đưa nước, lại chạy đi chạy lại.

Chẳng biết bận rộn cái gì.

Thấy phụ thân ta sắp thở không ra hơi, ta vội ôm ông từ phía sau, cố sức lắc.

Lắc một lúc, thứ nghẹn trong cổ cuối cùng cũng bật ra.

Nhưng mặt phụ thân ta lại càng đỏ hơn.

“Trong họng ngài còn vướng gì sao?”

Ta lo lắng ghé sát lại, hận không thể cạy miệng ông ra xem.

Ông lùi một bước, nhìn ta chằm chằm hồi lâu.

Cuối cùng cả tai lẫn cổ đều đỏ bừng.

“Cô… cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, nàng… nàng như vậy thành ra cái thể thống gì chứ!”

Ông ôm chặt lấy chén, nói năng lắp bắp.

Không đúng rồi.

Chuyện này có gì đó không ổn!

Ta vỗ mạnh xuống bàn, cắt ngang những ý nghĩ vớ vẩn của ông, rồi chìa tay ra:

“Vậy thì ngài cho ta thêm chút tiền.”

Không biết là thật sự cảm kích ta, hay vì lý do gì khác.

Phụ thân ta lần này không nói gì nữa, ngoan ngoãn để Thính Phong đem hết tiền trên người giao cho ta.

Ta cân cái túi, thấy nặng trĩu mới nở nụ cười hài lòng.

“Ngài thật là người tốt…”

Phụ thân.

“…Người.”

Ta cầm túi tiền quay người bỏ đi:

“Lần sau lại đến tìm ngài.”

Phụ thân ta gọi với theo:

“Ngươi tên gì?”

“Trình Ngọc Nương.”

Ta đáp: “Ta ở ngay Hẻm Liễu, sau này có việc có thể đến tìm ta.”

Khi ta cầm tiền bước ra khỏi Đi Xuân Lâu, trời đã nhá nhem tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta ghé y quán lấy thêm hai thang thuốc cho Tạ Lâm An rồi mới về nhà.

Nhưng vừa vào cửa, ta đã phát hiện, Tạ Lâm An không thấy đâu.

“Đồ vong ân phụ nghĩa!”

Ta nghiến răng chửi, ném gói thuốc xuống đất.

Ta còn lo hắn không uống thuốc sẽ c.h.ế.t.

Không ngờ hắn lén bỏ đi.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Tuổi còn trẻ đỗ trạng nguyên thì đã sao?

Làm đến chức tể tướng thì đã sao?

Cũng chỉ là hạng lang sói vong ân!

Không biết ta đã chửi bao lâu, trong sân bỗng vang lên tiếng động sột soạt.

Chưa kịp đứng dậy, Tạ Lâm An đã xuất hiện ở cửa.

Không biết có phải do thương tích cũ chưa lành hay không, mà dưới ánh trăng hắn trông càng thêm gầy yếu.

“Ồ? Quay lại làm gì?”

Ta mỉa mai.

Hắn bước chậm rãi vào.

Một mùi m.á.u nhàn nhạt cũng theo đó lan vào.

Hắn đi đến trước mặt ta, ném cái túi tiền lên bàn.

“Ta không nợ ngươi nữa.”

Nói xong xoay người định đi, đến cửa lại như nhớ ra gì, vịn khung cửa nói thêm:

“Mấy nơi như Di Xuân Lâu, đừng đến nữa.”

Ta đang lật cái túi tiền thì giật mình ngẩng đầu.

Thấy mấy vết m.á.u loang dài phía sau lưng hắn.

6

Tạ Lâm An ngã gục ngoài sân.

Nể tình một túi bạc, ta lại dìu hắn lên giường.

“Sao lại bị thương nữa rồi?”

Nhìn vết m.á.u trên áo hắn, ta cau mày hỏi.

Hắn mí mắt nặng trĩu, không đáp.

Ta khẽ thở dài, theo bản năng muốn cởi áo hắn ra xem vết thương.

Nhưng tay chưa kịp chạm đã bị hắn giữ chặt.

Tay hắn khác người thường, dù giữa mùa hạ vẫn lạnh buốt.

“Ta… ta chỉ xem vết thương thôi.”

Không hiểu sao, lòng ta lại thoáng hoảng loạn.

Hắn buông tay, thấp giọng:

“Nam nữ khác biệt, để ta tự làm.”

Giọng nói đã mềm đi nhiều so với ngày đầu hắn tỉnh lại.

Theo yêu cầu cứng rắn của hắn, ta đành ngồi ở chiếc bàn xa giường.
 
Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng
Chương 7



Trong phòng chỉ còn một ngọn đèn dầu.

Ánh sáng mờ nhạt.

Ta quay lưng về phía hắn, nhìn cái bóng in lên tường từ từ vén áo.

Bóng mờ chập chờn, hoàn toàn yên lặng.

Một lúc lâu sau, ta mới không nhịn được hỏi:

“Có đau không?”

Tất nhiên là lời thừa.

Những vết thương đó ta chỉ nhìn thôi cũng thấy đau, vậy mà hắn không hề rên nửa tiếng.

“Quen rồi.”

Hắn băng bó xong, lại chỉnh y phục gọn gàng.

Ta quay lại nhìn, dưới ánh đèn vàng vọt vẫn thấy mồ hôi lấm tấm trên trán hắn.

Người đời đều nói, Tạ Lâm An có xuất thân tốt.

Cho nên mới tuổi trẻ đã đỗ trạng nguyên, liên tiếp được tiên hoàng lẫn hoàng đế sủng ái.

Nhưng bây giờ xem ra, cái gọi là xuất thân tốt ấy, với hắn chẳng phải điều may mắn gì.

Ta không biết phải nói gì, bèn thổi tắt đèn:

“Mau ngủ đi.”

Đêm ấy hắn ngủ chẳng yên.

Vết thương cũ thêm vết thương mới, nửa đêm đã sốt cao.

Ta hết lần này đến lần khác thay nước lạnh:

“Ta thật là nợ ngươi rồi, nếu không vì nghĩ sau này ngươi là quan to, ta chẳng buồn lo cho ngươi đâu.”

Trong đêm lạnh lẽo, chỉ có mấy lời lẩm bẩm của ta xé tan màn đêm.

Tạ Lâm An thỉnh thoảng khe khẽ rên một tiếng.

Như để đáp lại ta, lại như trong mộng thôi không kìm nén nữa.

Nghe mà xót xa.

A Hoan đến tìm ta thì ta vừa gục bên giường ngủ thiếp đi.

“Các ngươi…”

Nàng nhìn Tạ Lâm An y phục xộc xệch và ta ngái ngủ, vội lấy tay che miệng hỏi:

“Muội thật định để hắn làm phu quân sao?”

Giọng không nhỏ.

Ta vội quay lại nhìn Tạ Lâm An.

Vẫn chưa tỉnh.

Ta vội kéo A Hoan ra xa hơn:

“Tỷ nói nhăng nói cuội cái gì thế?”

“Các người như vậy, như vậy đó.”

Nàng vẽ vời mập mờ:

“Muội mà không gả cho hắn, sau này ai dám cưới muội.”

Chúng ta như vậy là như thế nào?

Chưa nói đến việc ta có muốn lấy Tạ Lâm An hay không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chỉ riêng chuyện vị chính thất đoản mệnh của hắn.

Chẳng phải chứng minh rằng ai lấy hắn, kẻ đó c.h.ế.t sớm sao?

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Ta mới mười sáu tuổi, vốn tưởng ngã từ Lãm Nguyệt Lâu xuống là c.h.ế.t rồi, nay khó khăn lắm mới được sống lại, sao có thể c.h.ế.t nữa.

Nghĩ vậy, ta liền lắc đầu.

Ta cứu Tạ Lâm An, hoàn toàn chỉ để sau này hắn công thành danh toại thì ta có phần dựa, tuyệt đối chẳng có ý gì khác.

“Ta…”

Ta vừa mở miệng, ngoài cổng đã có mấy người tiến vào.

Trương Bát lười nhác đi tới:

“Đúng vậy, đã bị ta từ hôn, sau này còn ai dám cưới muội nữa.”

“Chỉ cần muội ngoan ngoãn với Trương ca, ca đây vẫn thương muội.”

Hắn ta dường như quên hẳn bài học mấy hôm trước, ánh mắt d.â.m đãng đảo quanh người ta.

Ta phun thẳng một ngụm nước bọt lên mặt hắn ta:

“Cút.”

Hắn ta đưa tay quệt một cái, lại đưa lên mũi ngửi.

“Thơm~”



“Ngươi bị bệnh à?”

Ta ghê tởm đến mức muốn nôn, giơ tay định tát hắn ta.

Lần này lại bị hắn ta túm chặt cổ tay.

Ngón tay hắn ta nhơ nhớp xoa trên cổ tay ta, cười nói:

“Ban đầu còn thấy muội có chút nhàm chán, bây giờ thế này mới khiến ca đây ngứa ngáy.”

Ta tung chân đá.

Hắn ta lùi lại tránh, rồi phất tay ra hiệu cho đám sau lưng.

“Bắt đem đi.”

Ta thường hay quên.

Giờ ta là Trình Ngọc Nương, chứ không phải Thẩm Ninh, người vừa ra khỏi cửa đã kẻ hầu người hạ hô vang.

Dù ta có chút võ vẽ, nhưng cũng chẳng địch lại mấy gã nam nhân.

Đúng lúc ta sắp bị trói, phía sau vang lên một giọng lạnh như băng:

“Dừng tay.”

7

Không biết từ khi nào mà Tạ Lâm An đã tỉnh.

Hắn mặc y phục chỉnh tề, tựa vào khung cửa, gương mặt lạnh lẽo như băng sương.

Nếu không phải vì y phục quá mộc mạc, thì chỉ riêng khí chất toát ra cũng đủ khiến người ta không dám khinh thường.

“Ta nói sao hôm nay ngươi lại đột nhiên chống đối ta.”

Trương Bát quét mắt nhìn Tạ Lâm An, lời lẽ dơ bẩn không chút kiêng dè:

“Thì ra trong nhà lại giấu một tiểu bạch kiểm.”

Ta liều mạng thoát tay, chắn trước mặt Tạ Lâm An.
 
Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng
Chương 8



“Ta cảnh cáo ngươi, hắn không phải loại người mà ngươi chọc vào nổi đâu.”

Đây là sự thật.

Chỉ có điều là chuyện của tương lai.

Hiện giờ tạm mang ra doạ cho Trương Bát sợ.

Nghe vậy, Trương Bát nheo mắt, lại quét mắt từ đầu đến chân Tạ Lâm An một lượt:

“Nhìn cũng thấy quen quen.”

Có người ghé sát vào tai hắn ta:

“Là sát tinh Tạ gia.”

Nhắc tới Tạ gia, ngay cả quan viên trong triều cũng phải nể vài phần.

Nhưng Tạ gia lại có một “sát tinh” như vậy.

Ta không nhịn được mà ngoảnh đầu nhìn về phía Tạ Lâm An, chỉ thấy hắn mặt mày bình thản.

“Tưởng là ai, thì ra là cái sát tinh đã khắc c.h.ế.t song thân, suýt thì bị trục xuất khỏi Tạ gia. Sao? Giờ còn muốn cắn ta à?”

Song thân của Tạ Lâm An quả thực mất sớm khi hắn còn nhỏ.

Nhưng ta chưa từng nghe hắn bị gọi là sát tinh Tạ gia.

Có lẽ bởi sau này hắn đứng ở ngôi cao, những lời khó nghe liền tự nhiên biến mất.

“Câm cái miệng thối của ngươi lại.”

Ta tức giận, lại bước gần về phía Tạ Lâm An hơn:

“Mặt mày như lợn hôn, còn dám chê người khác.”

Nụ cười của Trương Bát cứng ngắc trên mặt.

“Ngọc Nương, muội thật coi hắn là bảo bối sao? Hắn chẳng qua chỉ là thứ tạp chủng bị Tạ gia vứt bỏ. Hôm nay ta đánh hắn nửa sống nửa c.h.ế.t, hắn cũng…”

Hắn ta chưa nói xong, ta đã giơ tay tát một cái.

“Không được phép nói hắn như thế!”

Cái tát này hắn ta không kịp tránh, âm thanh vang giòn.

“Con mẹ nó!”

Hắn ta tức giận, giơ tay định tát lại ta.

Ngay lúc ấy, Tạ Lâm An phía sau kéo ta vào, chân hắn quét mạnh một cái, đá Trương Bát văng xa.

Tạ Lâm An đứng chắn trước mặt ta:

“Tiến thêm một bước, ta g.i.ế.t ngươi ngay tại đây.”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn.

Dáng người thẳng tắp, văn nhã xen lẫn sát khí, mang một loại khí chất khó diễn tả thành lời.

Trương Bát ngã ngồi dưới đất, phun ngụm nước miếng sang bên:

“Đồ tạp chủng, ngươi cũng dám…”

“Hắn không dám, ta dám.”

Tiếng phụ thân ta vang lên từ ngoài viện.

Ta ló đầu ra sau lưng Tạ Lâm An, quả nhiên thấy phụ thân mang theo Thính Phong bước vào.

Trương Bát quay đầu lại, thấy người đến liền lắp bắp không tin:

“Thẩm… Thẩm nhị gia?”

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Phụ thân ta chẳng biết ở đâu lôi được cái quạt, ra vẻ phong lưu phe phẩy trước n.g.ự.c, rồi bước thẳng về phía ta, tiện thể giẫm lên bàn tay Trương Bát một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ta đến có muộn không?”

Phụ thân hỏi.

Ta lắc đầu: “Vừa kịp.”

Có phụ thân chống lưng, đúng là cảm giác khác hẳn.

Phụ thân ta thoả mãn phe phẩy thêm cái quạt, bảo Thính Phong:

“Quăng hắn đi.”

Thính Phong liếc phụ thân một cái đầy oán trách.

“Khoan đã.”

Ta gọi giật lại.

“Hắn dám chửi Tạ Lâm An, nhổ hết răng hắn cho ta.”

Ta chống nạnh, hống hách ra vẻ.

Phụ thân ta thoáng giật mình nhìn ta, ta nhe răng cười lại với ông.

Ông rùng mình một cái.

“Nghe nàng ấy đi.”

Phụ thân ra lệnh cho Thính Phong.

Đợi viện được dọn sạch sẽ, trong phòng bỗng yên tĩnh hẳn.

Ta, phụ thân ta, A Hoan, Tạ Lâm An bốn người ngồi quanh bàn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Cuối cùng vẫn là A Hoan lên tiếng trước:

“Ngọc Nương, muội… muội quen nhị gia thế nào vậy?”

“Ở Di Xuân Lâu quen đó.”

Ta thuận miệng đáp.

“Phụt…”

Nước trong miệng ba người đồng loạt phun hết lên người ta.

Thật vô giáo dưỡng!

Ta trừng cả ba một cái.

Phụ thân ta vội xua tay:

“Không phải ý đó, chúng ta không có loại quan hệ ấy. Ta cũng chẳng mấy khi đến Di Xuân Lâu.”

Tạ Lâm An lạnh lùng liếc phụ thân, từ trong n.g.ự.c lấy ra chiếc khăn tay đưa cho ta.

“Danh tiếng của Thẩm nhị gia, thiên hạ đều biết.”

Giọng hắn nhạt nhẽo, nhưng nghe lại thấy chua chát mỉa mai.

Phụ thân ta cũng nghe ra, liếc xéo hắn một cái.

“Đem so với danh tiếng của Tạ công tử, vẫn còn đỡ hơn chút.”

8

Rất nhanh ta phát hiện, phụ thân ta và Tạ Lâm An quả thực không ưa nhau.

Ánh mắt thì ngầm g.i.ế.t nhau, lời nói thì châm chọc qua lại.

Nhân lúc Tạ Lâm An không có mặt, ta hỏi phụ thân:

“Ngài với hắn từng quen biết trước đây à?”
 
Ta Là Bạch Nguyệt Quang Yểu Mệnh Của Tể Tướng
Chương 9



Phụ thân lắc đầu:

“Chỉ nghe, chưa gặp.”

“Vậy sao ngài lại ghét hắn thế?”

“Không biết.”

Phụ thân hừ lạnh, liếc ra cửa nơi Tạ Lâm An đang đứng, thấp giọng:

“Chỉ thấy khó chịu. Trực giác nam nhân, ngươi không hiểu đâu. Hắn chắc chắn không phải thứ tốt đẹp gì.”

Tạ Lâm An có phải người tốt không, ta còn lạ sao?

Mười mấy năm làm quan, đến chức Tể Tướng mà vẫn liêm khiết vì dân vì nước.

Là hiếm thấy bậc hiền quan.

Chỉ có điều, phụ thân nói đúng một điểm: Ông thật sự rất ghét Tạ Lâm An.

Từ lúc ta nhớ chuyện, hiếm khi thấy hai người họ ngồi ăn chung bàn như bây giờ.

“Danh tiếng các người đều chẳng hay ho gì, nên càng phải giúp đỡ lẫn nhau.”

Ta gắp một đũa thức ăn bỏ vào bát mỗi người.

Đã gom lại được hai nhân vật rồi, ta phải biết tận dụng.

Người thì nhắm đến tước hầu, người thì dùi mài đèn sách khoa cử.

Sau này công thành danh toại, kéo ta theo cùng bay cao mới phải.

Nhắc tới hầu vị, phụ thân ta lắc đầu:

“Làm thế tử có gì hay, ta như bây giờ mới tốt. Tự do tiêu d.a.o, làm công tử an nhàn. Đại ca ta đối xử với ta cũng không tệ.”

Ta tức điên trong lòng.

Tạ Lâm An khẽ cười lạnh.

“Cười cái gì?”

Phụ thân trừng hắn.

Hắn thong thả ăn miếng thức ăn ta gắp, rồi mới mở lời:

“Đối xử không tệ? Ta nhớ tháng trước có một nữ tử mang thai đến tìm ngươi đúng không?”

“Liên quan gì đến đại ca ta?”

“Vậy ra nữ tử đó quả thật mang thai con ngươi?”

Tạ Lâm An hỏi.

Phụ thân vội lắc đầu:

“Nàng bị kẻ khác làm nhục, sợ người đời dị nghị nên tìm ta che chở thôi.”

“Trong kinh đầy công tử thiếu gia, sao lại chỉ tìm ngươi? Không âm thầm nhờ cậy, mà phải gây ầm ĩ trước cổng hầu phủ?”

Tạ Lâm An nhìn phụ thân ta, môi nhếch cười:

“Thẩm nhị gia, thật đúng là người tốt. Chắc năm ngoái tiểu quan c.h.ế.t yểu cũng muốn ngươi che chở, nha hoàn chạy khỏi viện cũng muốn ngươi che chở, ngay cả Tôn công tử bị ngươi đánh đến kêu gào ở Đại Lý Tự cũng là muốn ngươi che chở.”

Việc này nối tiếp việc kia, nghe qua chẳng khác gì có người cố tình bày đặt.

Ta nhìn Tạ Lâm An với ánh mắt bội phục.

Cái miệng này của hắn, chẳng những đẹp mà còn sắc bén đến vậy.

Phụ thân ta bị nói á khẩu, chỉ còn biết lật qua lật lại chén cơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nếu thật là đại ca ta… thì sao huynh ấy phải làm vậy?”

Ông dường như vẫn không cam tâm.

“Ngươi là con thứ, hắn cũng là con thứ. Nếu ngươi không mang danh tiếng bại hoại, hắn liệu có thể ngồi yên trên ghế thế tử không?”

Một câu vạch trần tận gốc.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Quả không hổ là người được hai đời đế vương ưu ái.

Ta gật đầu:

“Ngài học người ta đi, học theo Tạ Lâm An ấy.”

Phụ thân ta trợn mắt:

“Thông minh thế thì sao, vẫn không đi thi được.”

Còn có chuyện này?

“Tại sao không đi thi được?”

Ta quay sang hỏi Tạ Lâm An.

Ngón cái cầm đũa của hắn hơi trắng bệch, không đáp.

Phụ thân ta lên tiếng thay:

“Một năm trước, hắn vừa đỗ tú tài liền bị chẩn đoán có tật ẩn. Trong Tạ gia chẳng biết ai lỡ miệng, thế là mất luôn tư cách thi tiếp.”

“Tật ẩn? Là tật gì?”

Ta chưa từng nghe qua.

“Nghe nói đau n.g.ự.c dữ dội, khi thì phát cuồng, khi thì cắn người. Ghê gớm lắm, ngươi nên tránh xa.”

Phụ thân vừa nói vừa xê dịch ra chỗ khác.

Ta nhìn về phía Tạ Lâm An.

Không thấy dấu hiệu phát cuồng nào cả.

“Không thể nào.”

Ta buông đũa, dứt khoát:

“Toàn là giả.”

Dù sao về sau, hắn không chỉ đỗ trạng nguyên, mà còn làm tể tướng.

Nhưng Tạ Lâm An lại siết chặt đũa, mắt cụp xuống:

“Là thật.”

Ngay cả hắn cũng tin rồi.

Trong lúc nóng ruột, ta nắm lấy tay hắn:

“Là giả. Nghe ta nói, ta biết xem bói. Ta tính ra ngươi không những đỗ trạng nguyên, mà còn làm đại quan.”

Hắn ngẩng lên nhìn ta.

Đôi mắt vẫn đen lạnh như mực, nhưng lúc này dường như khẽ gợn sóng.

Như gió xuân khẽ lướt qua mặt hồ.

“Ngươi còn nói ta sẽ làm hầu gia nữa mà.”

Phụ thân dùng đũa gạt tay ta ra.

Ta giả vờ thản nhiên rút tay về, mỉm cười nhìn phụ thân:
 
Back
Top