Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Gả Cho Một Vị Trừ Yêu Sư

Ta Gả Cho Một Vị Trừ Yêu Sư
Chương 30: Chương 30



39.

Ta và Quý Thành Ngọc lặng lẽ ẩn thân trên nóc nhà họ Triệu, lặng nghe chuyện trong phòng.

Chỉ thấy Triệu Quý đang nhỏ nhẹ dỗ con gái:

“Liên Nhi à, cha sắp làm một mối làm ăn lớn.

Nhưng tiền không đủ…”

Thì ra con gái ông ta tên là Triệu Liên.

Triệu Liên ngập ngừng một hồi, mới nhẹ giọng đáp:

“Hôm qua đã lấy của người ta cả trăm lượng rồi.”

Triệu Quý nghe vậy liền trợn mắt:

“Áo quần của con không tốn bạc à?

Trâm cài của con không tốn bạc chắc?

Nuôi con khôn lớn thế này, con phải biết hiếu kính chứ!"

“Chân cha tàn tật, con quên rồi sao? Năm xưa nhà cháy, chính cha bế con thoát ra, bị xà nhà đè gãy chân!

“Nếu không vì đôi chân này, không vì con còn nhỏ cần người chăm, cha đã theo thuyền buôn ra khơi, làm nên cơ nghiệp rồi!

“Giờ cha muốn dựng nghiệp lớn, con giúp hay không giúp?!”

Hắn nói mà nước miếng văng tung tóe.

Ta chợt ngẩn người.

Tai văng vẳng vang lên giọng mẹ mình khi xưa:

“Nuôi mày lớn thế này, mày còn nợ tao!

“Nếu không vướng mày, tao đã sống sung sướng.

“Tao đánh mày thì sao? Tao là mẹ mày!

“Nếu không vì mày còn bé không ai trông, tao đã chẳng bỏ việc. Giờ tao thành ra thế này là tại ai?

“Mày nói mệt? Mày có làm gì đâu mà mệt?! Tao cho mày ăn, cho mày mặc thiếu thứ gì?”

Đầu như muốn nứt ra.

Ta vội cắn mạnh đầu lưỡi, mùi m.á.u tanh nồng giúp ta trấn tĩnh lại.

Triệu Liên bị mấy lời ấy dồn đến câm nín, chỉ biết khẽ khàng đáp:

“Lần cuối cùng thôi, cha.”

Triệu Quý mừng rỡ xoa tay, gương mặt đen sì nở nụ cười:

“Tốt, cha biết con là đứa có hiếu mà!”

Chờ Triệu Liên về phòng, Quý Thành Ngọc không tiện vào nữ khu, đành để ta một mình theo dõi.

Ta lặng lẽ men theo cửa sổ, thấy Triệu Liên vừa vào đã chui xuống gầm giường, khẽ gọi “chít chít” như đang gọi gì đó.

“Chít chít.”

Từ dưới bệ cửa nhảy ra một bóng trắng xám to cỡ nắm tay trẻ con.

Là… một con chuột trắng.

Triệu Liên lập tức ngồi xổm, đưa ra lòng bàn tay – bên trên là một chiếc bánh nếp thơm phức.

“Chuột tiên, chuột tiên, xin ngài ban thêm cho con hai trăm lượng bạc.

“Đợi cha con thành công, con nhất định sẽ dựng miếu thờ, đúc tượng vàng dâng ngài.”

Chuột trắng trèo lên tay nàng, hai chân trước ôm lấy bánh, cắn một miếng, cười khà khà:

“Dễ thôi, dễ thôi.

“Lần này… ngươi đưa ta hai mươi năm thọ mệnh.”

Triệu Liên gật đầu.

Nghe đến đó, ta đâu thể để nó tiếp tục câu mệnh người sống.

Lập tức hiện thân, tốc độ như chớp giật, đoạt lấy chuột khỏi tay Triệu Liên.

Cô gái còn chưa kịp phản ứng, ta đã cùng chuột rời khỏi phòng.

Quý Thành Ngọc thấy ta cuống cuồng bỏ chạy liền bám sát theo.

Ta vừa chạy vừa kể vắn tắt tình hình bên trong phòng Triệu Liên.

Về đến nhà, ta nắm con chuột trong tay, định tra hỏi.

Nó nằm im re, mắt nhắm nghiền như đã ngất lịm vì sợ.

Quý Thành Ngọc lạnh giọng:

“Còn không tỉnh, thì vĩnh viễn khỏi cần tỉnh nữa.”

Chưa dứt lời, con chuột bật dậy “ối dào” một tiếng, như vừa tỉnh khỏi cơn mơ.

Vừa thấy Quý Thành Ngọc, nó cười toe toét, chiếc răng cửa còn dính vụn bánh nếp:

“Ôi trời, hóa ra là Thiên sư đại nhân!”

Quý Thành Ngọc giải thích với ta:

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Con chuột này tên là Như Ý Tiên, là một tiểu tinh linh vô hại, không có năng lực công kích.

Thường trú ngụ trong nhà dân, trộn lẫn khí tức người phàm nên khó phát hiện.

Như Ý Tiên chuyên môn “thành toàn nguyện vọng” cho người khác.

Tất nhiên, điều kiện là… phải đổi bằng tuổi thọ.

Chuyện hoàn thành tâm nguyện chỉ là chiêu trò.

Đa phần người phàm lo chuyện cơm áo gạo tiền.

Mà thứ này lại giỏi trộm bạc – kỹ năng độc nhất vô nhị – nên mới được đặt cho cái tên mĩ miều là Như Ý.

Quý Thành Ngọc từng bắt nó một lần.

Lúc đó xét thấy nó không mang tà khí, lại nhát gan không gây sát hại, nên tha cho.

Không ngờ, lại gặp lại ở trấn Long Hưng.

40.

Chuột trắng bày ra vẻ mặt nịnh nọt.

Quý Thành Ngọc chẳng thèm quan tâm, đặt nó lên bàn, lạnh giọng:

“Nói thật, đã trộm của người ta bao nhiêu bạc?”

Như Ý Tiên đứng không xong, nằm cũng chẳng ổn, run lẩy bẩy như chiếc lá giữa đông.

Nó không dám giấu diếm, ngoan ngoãn khai sạch như trút đậu khỏi ống tre.

“Lúc phóng thích ngươi, ta đã dặn trước.

Không được trộm bạc, càng không được lừa người lấy mệnh.

“Giờ lại rơi vào tay ta, còn gì để chối cãi?”

Khi Quý Thành Ngọc lạnh mặt, đúng là dọa người không nhẹ.

Râu ria trên mặt Như Ý Tiên run rẩy, lắp bắp:

“Ta… ta cũng chỉ là cứu người trong lúc nguy cấp.

“Thiên sư đại nhân, lần này thực sự có lý do!”

Nói rồi, thân hình lông xù của nó chắp hai chân trước làm lễ, lại còn thút thít khóc.

Khóc một tiếng, len lén liếc nhìn sắc mặt Quý Thành Ngọc, rồi tiếp tục khóc.

Khóc mà cũng lắm mánh khóe, thật thú vị.

Quý Thành Ngọc để nó kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc.

Hóa ra, Triệu Quý nghiện rượu mê cờ bạc, nợ nần chồng chất.

Chủ nợ kéo đến tận cửa, tên đó thì bỏ trốn biệt tăm.

Chỉ để lại một mình Triệu Liên ở nhà.

Chủ nợ chẳng nói chẳng rằng đạp đổ quầy đậu phụ, còn mở miệng sàm sỡ.

Chuyện như vậy, Triệu Liên đã chịu không biết bao nhiêu lần.

Mỗi lần như thế, Triệu Quý đều không ngó ngàng, chỉ biết lo thân.

Nhưng lần này lại khác.

Triệu Liên đã lớn, tuy gầy yếu vì lao lực quanh năm, nhưng vẫn là một thiếu nữ có sắc.

Tên chủ nợ định bắt nàng về trừ nợ.

May có mấy người dân quanh đó can ngăn, đối phương mới không thành công, chỉ để lại lời hăm dọa.

Triệu Liên hiểu, tránh được hôm nay cũng không tránh được ngày mai.

Về đến nhà, nàng đã tìm sẵn một đoạn dây thừng, định dùng cổ mình đu xích đu trên xà nhà.

Đúng lúc đó, Như Ý Tiên chui qua lỗ hổng kết giới quanh trấn Long Hưng, vô tình thấy cảnh tượng ấy.

Nó lập tức bò lên xà nhà, cắn đứt dây thừng, cứu nàng một mạng.
 
Ta Gả Cho Một Vị Trừ Yêu Sư
Chương 31: Chương 31



Ai ngờ Triệu Liên lại nức nở:

“Ngươi cứu ta, chẳng khác gì hại ta thêm một lần.”

Chuột trắng uất ức không để đâu cho hết.

Nó nghĩ mình làm việc tích đức mà lại bị oán trách, tức thì hỏi nguyên nhân.

Nghe kể xong, nó mở lời:

“Ta có cách giúp.”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Vậy là, Triệu Liên dùng năm năm tuổi thọ, đổi lấy năm mươi lượng bạc.

Số bạc ấy, là Như Ý Tiên đi trộm của người trong trấn.

Khi Triệu Quý quay về, Triệu Liên nói bạc do tiên nhân ban cho.

Tên đó sợ lộ chuyện, bèn nói dối là mình thắng bạc ngoài phố.

Tất nhiên, kẻ như hắn thì biết đâu là điểm dừng.

Triệu Quý liên tục ép Triệu Liên cầu xin thêm.

Nàng lại dâng thêm năm năm thọ mệnh.

Gần đây nhất, là mười năm.

Giờ tên đó lại mở miệng đòi hai trăm lượng.

Ta nghĩ, nếu được toại nguyện, sau đó chắc chắn sẽ còn đòi thêm nữa.

Chuột trắng kể xong, hai con mắt tròn xoe long lanh nhìn Quý Thành Ngọc:

“Thiên sư đại nhân, như vậy… có thể tha mạng cho tiểu nhân không?”

Quý Thành Ngọc không nói lời nào, tiện tay ném nó vào hồ lô.

Ta nghiêng đầu hỏi:

“Chàng định xử trí chuyện này ra sao?”

Chàng đáp:

“Phải điều tra rõ xem lời nó nói có thật hay không đã.”

41.

Sáng sớm, tiếng cãi vã xa gần khiến ta ngủ chẳng yên.

Mà tính ta… ngủ dậy là dễ cáu nhất.

Ta bò dậy, khoác vội áo váy, tính ra quát vài câu cho hả giận.

Ai ngờ vừa mở cửa, đã thấy trước nhà họ Triệu vây một đám người.

“Triệu Quý, ngươi ký giấy vay nợ rõ ràng, còn dám chối à!”

Ta len vào đám đông.

Cửa nhà Triệu Quý, một hán tử lực lưỡng túm cổ áo hắn, tay cầm tờ giấy có dấu tay đỏ chót, quay ra nói với mọi người:

“Mọi người nhìn xem!

Tối qua hắn vay hai trăm lượng ở sòng bạc, hẹn hôm nay trả.

Giờ lại dở thói lật lọng!”

Vừa dứt lời, hai gã khác đã đ.ấ.m đá liên hồi, đánh cho Triệu Quý lăn lộn dưới đất, kêu la thảm thiết.

“Liên Nhi, mau mang tiền ra trả cho ba vị đây!”

Triệu Liên ngơ ngác quỳ sụp, ôm lấy phụ thân mà khóc:

“Đừng đánh cha ta, cha ta đã lớn tuổi rồi...

Cha, chẳng phải người nói vay để làm ăn sao?

Sao lại đánh bạc nữa?”

Triệu Quý gạt nàng ra, mắt đỏ ngầu:

“Con tiện nhân! Dám dạy bảo cả cha mình à?

“Mau đem tiền ra đây!”

Triệu Liên ấm ức không sao nói nổi.

Tối qua Như Ý Tiên đã bị ta mang đi, nàng lấy đâu ra tiền?

Chỉ còn biết khóc nức nở: “Không có… không còn nữa…”

Triệu Quý không dám đánh đám hán tử, lại trút giận lên con gái, vung tay tát nàng ngã lăn.

Lúc ấy, dân chúng tự động dạt ra.

Mấy vị quan sai vội vã chạy đến:

“Dừng tay!”

Cả đám bị áp giải về nha môn.

Xem xong náo nhiệt, đám người cũng tản hết.

Ta xoay người lại, mới phát hiện Quý Thành Ngọc vẫn đứng sau lưng ta.

Chàng giơ giỏ đồ trong tay, nhẹ giọng:

“Là mẫu thân dậy sớm làm. Không biết nàng có thích không.”

Ta tự nhiên nắm lấy tay chàng, hai người cùng trở về.

Lúc ăn sáng, ta thở dài:

“Triệu cô nương quả thật đáng thương, lại vướng phải một người cha như vậy…”

Tiểu Hoàng miệng đầy bánh, lúng búng nói:

“Chúng ta có tiền mà! Giúp nàng trả là xong chứ gì.”

Ta lắc đầu:

“Không thể giúp theo cách đó.

“Huống hồ, số tiền ấy nàng cũng đã dùng.

Nói gì thì nói, nàng cũng phải gánh lấy hậu quả.

Dù ta trả nợ giúp, chỉ cần nàng còn vướng bận người cha đó, thì vẫn chưa thoát được.”

Ta vốn ít khi quan tâm chuyện người khác.

Quý Thành Ngọc khẽ hỏi: “Nàng rất muốn giúp nàng ta sao?”

“Ừm, chắc vì ta thấy… đồng cảm.”

Bị thứ gọi là ân dưỡng dục đè đến mức không thở nổi.

Thân là thiên sư, quan phủ vẫn phải nể mặt Quý Thành Ngọc vài phần.

Ta tới nhà giam gặp Triệu Quý.

Ta bảo hắn, toàn bộ số tiền hắn tiêu xài đều dính m.á.u con gái hắn.

Mỗi đồng hắn tiêu, con gái hắn sẽ giảm thọ từng khắc.

Triệu Quý ban đầu không tin.

Ta để Như Ý Tiên nhả ra đống vàng bạc, hắn mới trợn mắt há mồm.

Hồi lâu, hắn đột nhiên cười khoái trá:

“Thế… con bé nhà ta còn bao nhiêu năm thọ mệnh để đổi?”

Ta sớm đoán được lòng tham của hắn, lạnh giọng:

“Triệu Liên mới mười bảy, đã tiêu mất hai mươi năm thọ.

Ngươi còn chưa thấy đủ à?”

Triệu Quý hừ lạnh: “Con gái ta, có liên quan gì tới cô?”

“Ngươi đã từng hỏi nó muốn gì chưa?” Ta hỏi.

“Không quan trọng.” Triệu Quý gần như phát cuồng:

“Nó nghe lời ta. Nó là con gái ta, phải nghe ta chứ sao!

“Mau giao con chuột đó đây!

Cho nó đổi thêm ba mươi năm! Không, bốn mươi!”

Đã không còn xem con gái là người, mà là vật sở hữu.

Đúng lúc ấy, Triệu Quý đờ người, nhìn ra sau lưng ta: “Liên Nhi!”

Triệu Liên nước mắt ròng ròng, giọng run run:

“Cha… cha coi con là cái gì?

“Sống c.h.ế.t của con, cha chưa từng để tâm đúng không?”

Triệu Quý chẳng đoái hoài, chỉ chỉ ta:

“Bắt lấy con chuột!

Nghe lời cha, mau giúp cha kiếm thêm tiền!”

Triệu Liên khóc không thành tiếng, lắc đầu:

“Cha… con đã dùng hai mươi năm thọ rồi.

Cơ thể con không chịu nổi nữa.

Thêm nữa, là con c.h.ế.t thật đấy…”

“Đồ vô dụng!” Triệu Quý gào lên, đập đầu vào tường:

“Ta vì mày mà mất một cái chân, nuôi mày lớn đến chừng này, mày hi sinh một chút cũng đáng mà!”

Nghe đến chữ “cái chân”, nước mắt Triệu Liên càng tuôn dữ dội.

Bởi đó là minh chứng hiếm hoi cho thấy cha từng yêu thương nàng.

Nàng bắt đầu d.a.o động, nhìn ta lắp bắp: “Muội…”

Giống hệt ta của kiếp trước — không cứu nổi.

Ta nhìn Triệu Quý, lạnh lùng nói:

“Một cái chân, đổi lấy một mạng? Cũng biết tính toán quá nhỉ?!

“Triệu Quý, ngươi đem mọi đau khổ đổ lên cái chân tàn kia, chỉ để tự lừa mình dối người.

“Thực ra ngươi chỉ là kẻ bất tài vô dụng.

Không khống chế được cuộc đời mình, nên mới bám víu vào đứa con gái yếu đuối, bắt nó phải nai lưng vì ngươi.

“Nhưng Triệu Liên, nó không phải trâu, không phải ngựa.

Nó là người — là con người đang sống sờ sờ!

“Nó có quyền sống đời của mình, chứ không phải để ông nhào nặn như cục bột!”

Lời này là nói cho Triệu Quý nghe, cũng là nói cho Triệu Liên nghe.

Ta nói xong, quay đầu bỏ đi.

Về sau, Triệu Liên bán căn nhà mới cùng toàn bộ y phục, trang sức từng sắm sửa.

Thu được một trăm năm mươi lượng bạc, nàng đem trả cho những nhà ban đầu từng bị trộm.

Còn lại năm mươi lượng, đành phải chắt chiu mà hoàn trả dần.

Chuột trắng cũng quyết định đi theo Triệu Liên.

Như Ý Tiên ngoài khả năng đào hang trộm tiền, còn có một ngón nghề khác: tìm mỏ khoáng.

Chỉ là tìm khoáng rất hao tổn tu vi bản thân.

Để giữ mạng, nó buộc phải nghe theo lời Quý Thành Ngọc.

Triệu Liên bán đậu hũ, Như Ý Tiên thì đi tìm mỏ, khai thác châu ngọc.

Chờ đến khi trả xong nợ, Như Ý Tiên vẫn phải tiếp tục làm việc bên cạnh Triệu Liên để trả lại số bạc vốn dĩ nên thuộc về nàng.

Dù sao nó cũng đã lừa gạt tuổi thọ của cô gái ấy suốt bao năm.

Còn về phần Triệu Quý, Triệu Liên kiên quyết không giúp hắn trả nợ sòng bạc nữa.

Vậy nên Triệu Quý bị xử tử.

Người chết, nợ xóa.

Sòng bạc cũng chẳng còn lý do làm phiền Triệu Liên.

Quầy bán đậu hũ của Triệu Liên lại được dựng lên như xưa.

Lúc nàng bán hàng, chuột trắng thường đứng trên vai đếm tiền.
 
Ta Gả Cho Một Vị Trừ Yêu Sư
Chương 32: Chương 32



42.

Ba bộ lễ phục cưới đã được gửi đến đầy đủ.

Ta mặc thử qua, bảo thợ may điều chỉnh theo vóc dáng mình, coi như đã định xong.

Ba bộ trâm ngọc đội đầu được đặt làm từ tay nghệ nhân già ở kinh thành, vẫn cần thêm ít thời gian mới có thể gửi về.

Trời bắt đầu nóng.

Ta tham mát, cả ngày ngồi cạnh chậu nước đá.

Không ngoài dự liệu — bị nhiễm lạnh, phát sốt.

Mẫu thân của Quý Thành Ngọc như gặp đại sự, vừa nghe tin liền đích thân đến chăm sóc ta.

Thật ra chẳng có gì nghiêm trọng, Tiểu Bạch hoàn toàn có thể lo được.

Nhưng Quý mẫu vẫn một mực kiên trì.

Tự tay nấu thuốc cho ta, các món ăn đều thanh đạm vừa miệng.

Khi ta sốt cao, bà liên tục sờ trán kiểm tra.

Tay bà mang hương trầm từ chuỗi vòng đàn hương, khi chạm vào, không hiểu sao lại khiến người ta thấy an tâm đến lạ.

Ta mơ màng ngủ thiếp đi.

Trong mộng, nghe thấy Quý Thành Ngọc bị mẫu thân rầy một trận, trách mắng vì không chăm sóc ta chu đáo.

“Con mà không thật lòng với nó, thì cưới người ta làm gì?

“Ra ngoài bôn ba, càng phải quan tâm nó hơn.

Một thân một mình, chắc chắn chịu không ít khổ sở.”

Tỉnh lại, Quý Thành Ngọc đã ngồi bên cạnh.

Chàng nắm lấy tay ta, nhìn gì đó rất chăm chú.

“Nơi này, có rất nhiều vết thương do d.a.o cắt.” - Chàng chỉ vào cổ tay ta.

Nhưng trong mắt ta, chẳng thấy gì cả.

À, suýt quên — Quý Thành Ngọc có thể nhìn xuyên linh hồn ta.

Có lẽ chàng đã nhìn thấy những gì vốn thuộc về “ta thật sự”.

Ta mỉm cười: “Giờ thì không còn nữa.”

Quý Thành Ngọc hỏi: “Vì sao lại từng làm thế với bản thân?”

“Vì đau khổ, vì phẫn uất tới cùng cực, không thể làm tổn thương người khác, thì chỉ biết quay lại giày vò chính mình.” - Ta nói:

“Nhưng hiện tại, ta tuyệt đối sẽ không như thế nữa.

“Dùng lỗi lầm của người khác để trừng phạt bản thân, đó là ngu xuẩn.

“Bây giờ ta sẽ đấu tranh đến cùng, và quan trọng hơn, lòng ta đã mạnh mẽ rồi, không dễ gì bị xô đẩy nữa.”

Và chính chàng, Quý Thành Ngọc.

Chàng, Tiểu Bạch, Tiểu Hoàng, Tiểu Hắc, cùng tất cả những gì chúng ta đã trải qua — đều là nguồn dũng khí để ta sống tiếp.

Tối đó uống thuốc xong, Quý Thành Ngọc khuyên mẫu thân chàng về nghỉ.

Chàng ở lại trông ta.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Ta bật cười: “Chỉ cảm lạnh thôi mà, làm như trọng thương không bằng.”

Chàng đặt tay lên trán ta, giọng dịu dàng:

“Trước đây ta bị thương, nàng ngày đêm không rời chăm ta.

“Khi ta khỏi rồi, nàng vẫn không yên tâm, gió không cho thổi, mưa không cho dính.

“Có lần ta bị lông chim của Tiểu Hắc làm sặc, chỉ ho vài tiếng, nàng đã vội cho ta uống đan dược, lại còn đắp thêm áo choàng.

“Giờ ta lo cho nàng, cũng là đạo lý tương tự thôi.”

Ta nhìn vào mắt Quý Thành Ngọc, cố tìm chút dấu hiệu cho thấy chàng đang diễn kịch.

Nhưng chàng bỗng cúi người xuống, một luồng hương nhè nhẹ lan toả, rồi chàng hôn lên trán ta:

“Ngủ đi. Ngày mai, có thứ hay ho muốn tặng nàng.”

Tim đập dồn dập.

Không sao bình ổn nổi.

Rõ ràng là vui vẻ thiếp đi, thế mà trong mơ lại quay về ngôi nhà cũ.

Dưới ánh sáng lóa mắt của chiếc đèn chùm pha lê, một bóng người đứng ngược sáng, cao ngạo nhìn xuống.

Tóc uốn màu hạt dẻ, gương mặt trắng bệch như bột, giờ méo mó vì giận dữ.

Là mẹ.

Bà giận dữ đến mức lông mày dựng ngược, đôi mắt vốn quyến rũ trong mắt người ngoài, lúc này chỉ muốn phun lửa thiêu rụi ta.

“Mẹ—”

Đáp lại, là một cái tát giáng thẳng: “Biết lỗi chưa?”

Không đau như ta từng nghĩ.

Ta nắm lấy cổ tay bà, trong ánh mắt sững sờ của mẹ, ta nói: “Con bị bệnh. Sai chỗ nào?”

“Nhục nhã c.h.ế.t đi được, bây giờ ai cũng biết mày có bệnh, là đồ thần kinh!”

Giọng bà sắc như d.a.o rạch tai.

Ta nhìn gương mặt quen thuộc ấy, mỉm cười:

“Con khiến mẹ mất mặt? Nhưng hình như mẹ chỉ dùng con để khoe khoang.

“Con đoạt giải nhảy múa, mẹ vinh dự, nói năng oai phong với dượng.

Con thất bại, mẹ liền bảo con không cố gắng.

“Con bị bắt nạt ở trường, mẹ nói lỗi cũng do con.

Con nói dượng không xin phép đã vào phòng, mẹ lại bảo con không hiểu chuyện — khiến ông ta càng ngày càng quá quắt!

“Con biết làm mẹ đơn thân không dễ, nên con nhẫn nhịn tất cả.

Nhưng con có lỗi gì để cả nhà dượng thay nhau mắng đánh?”]

“Người ta có cha mẹ che chở, còn con, bị các người đày đoạ đến phát điên, mẹ chỉ buông một câu: thật mất mặt.”

Ta không còn ngoan ngoãn như trước.

Mẹ hoảng rồi, hét lên:

“Tao là mẹ mày! Mày dám nói chuyện như vậy?

“Nếu không có mày, tao đã sống tốt từ lâu!”

Ta cười mà nước mắt tuôn rơi:

“Nực cười thật. Đừng lấy con làm cái cớ.

“Bố con mất, mẹ đi làm, con một mình đi học, tự nấu ăn.

“Từ chuyện ăn mặc đến học hành, con chẳng phiền mẹ điều gì.

“Tiền sinh hoạt? Tiền bồi thường từ bố đủ để nuôi con lớn.

“Con nhớ có lần thèm thịt, năn nỉ mẹ mua đùi gà.

“Mẹ mua về rồi, kể đi kể lại suốt một năm.

“Mẹ bảo thứ đến mình còn không nỡ ăn, lại cho con ăn.

“Mẹ luôn vậy, cho một tí, thì nói đến trời xanh.

“Buồn cười là, con tin. Tự thôi miên, nghĩ mẹ yêu con.

“Nhưng cơ thể không lừa dối — mẹ vừa giơ tay, con chỉ biết tránh né, chứ không nghĩ là mẹ muốn ôm.”

“Còn với mấy đứa con riêng của dượng, mẹ đối xử còn tử tế hơn cả với con.”

Mẹ há miệng, không biết nên nói gì.

Giờ ta mới nhận ra, ta đã cao hơn mẹ một cái đầu.

Mẹ ngẩng lên nhìn ta, mắt rưng rưng:

“Mẹ đánh mắng mày vì muốn mày nên người!

“Mẹ muốn cho mày một mái ấm, nên mới tái hôn.

“Mày nói họ đối xử tệ, mẹ lập tức ly hôn, dẫn mày đi.

“Sênh Sênh, đừng đối xử với mẹ thế này.”

Bà giơ tay về phía ta.

Ta lùi lại một bước.

Phải rồi.

Lúc đầu mẹ còn vì ta mà bỏ chồng.

Về sau, mẹ chán rồi, chỉ muốn yên ổn, bảo ta phải nhịn nhục.

Ta nhịn mãi, nhịn đến mức dượng mượn cớ “tâm sự” mà sờ mó tay ta.

Ta bật dậy, tát cho ông ta một cái.

Dượng nổi đóa, nói ta hỗn, đòi thay mẹ dạy dỗ.

Ông ta rút thắt lưng, quất vào chân ta.

Con mèo mập nhà ta xông lên bảo vệ chủ....

Những ký ức từng không dám đối diện, giờ ta đã có thể bình thản nhớ lại.

“Mẹ.” Ta nói,

“Tuy cái đùi gà đó khiến con vui thật lâu.

“Nhưng dù chẳng phải đùi gà, chỉ cần mẹ cười với con mỗi ngày, cũng đủ làm con thấy mình có thể chống chọi cả thế giới.

“Con biết ơn mẹ vì chưa từng vứt bỏ con.

Với con khi ấy, nơi nào có mẹ, nơi đó là nhà.

“Dù nhà này thất thường mưa gió, nó vẫn là nhà con.

“Bị ướt, con tự lau khô; ngã gãy chân, con tự băng bó.

“Nhưng, mẹ à... sức mạnh mẹ cho, dẫu át được phong ba bão táp, thì cũng sẽ có lúc con kiệt sức.”

Nói xong, mẹ dường như đứng không vững, ngã ngồi xuống đất.

Bà rơi nước mắt, cố chấp vươn tay về phía ta:

“Sênh Sênh, mẹ cũng lần đầu làm mẹ, tha thứ cho mẹ được không?”

Ta mỉm cười, bước tới.

Nhưng không nắm lấy tay bà, chỉ nhẹ lau nước mắt trên má:

“Mẹ à, con không hận. Nói hết rồi thì coi như khép lại.

“Con cũng lần đầu làm con.

Thứ lỗi cho con - sự nghịch ngợm, bướng bỉnh và dại dột.”

Nói xong tất cả, ta lùi lại một bước, rồi quay đầu rời đi.

“Sênh Sênh!”

Mẹ gọi ta.

Ta không dừng bước, chỉ giơ tay vẫy về sau:

“Mẹ à, chuyện cũ qua rồi.

Về sau đừng vào giấc mơ con nữa…

Con bắt đầu cuộc đời mới rồi.”

Cảm thấy ai đó lau mặt mình bằng khăn ấm.

Mở mắt ra, đối diện ánh mắt lo lắng của Quý Thành Ngọc.

“Gặp ác mộng à?” Chàng hỏi.

“Sao lại khóc nhiều thế này.”

“Không.” Ta đáp.

“Thật ra, là một giấc mộng đẹp.

“Quý Thành Ngọc, sau khi chúng ta thành thân, cùng nhau tiếp tục phiêu lưu nhé.

Biết đâu chặng đường tới, sẽ gặp thêm bạn mới, có thêm thật nhiều chuyện thú vị.”
 
Ta Gả Cho Một Vị Trừ Yêu Sư
Chương 33: Chương 33



3.

Sáng sớm hôm sau, lúc ta tỉnh dậy thì Quý Thành Ngọc đã không còn ở bên cạnh.

Cảm giác đau đớn khắp người lại ập đến.

Ác mộng đã biến mất, nhưng cơn đau do yêu lực bành trướng lại càng dữ dội hơn.

Ta cảm nhận rõ ràng nguồn yêu lực không thể luyện hóa đang cuồng loạn tràn qua tứ chi bách hải, chạy loạn khắp nơi như nước lũ không bờ.

“Người từng tự hủy linh hồn sẽ lặp lại mãi nỗi thống khổ trước kia.

Ngươi lại có thể bước ra được, thật lạ lùng.”

Vì đau quá, ta chẳng còn sức mà đè nén, hệ thống lại thò đầu ra lải nhải.

“Ngươi làm gì ta rồi?” Ta nghiến răng hỏi.

Hệ thống ra vẻ vô tội:

“Chuyện này không liên quan đến ta đâu nha.

“Thân xác này của ngươi sắp đến giới hạn rồi, sớm muộn gì cũng nổ tung mà chết.

“Trước kia bị ác mộng bủa vây, cảm giác chưa rõ ràng.

Giờ ngươi tỉnh táo quá mức, đương nhiên càng cảm nhận rõ cơn đau.”

Ta cạn lời.

Nghĩ tới chuyện hôm nay Quý Thành Ngọc nói sẽ cho ta xem món quà bất ngờ, ta gắng sức khoác áo đứng dậy.

“Cứ ráng đi, rồi biết.”

Hệ thống để lại một câu hờ hững, sau đó tự động vào trạng thái ngủ.

Khi Quý Thành Ngọc đến tìm, ta đang ngồi dưới tán hợp hoan, nhìn đám tiểu bảo bối vui đùa.

“Cái gì mà thần thần bí bí, cho ta xem đi.”

Ta tò mò nhìn chiếc hộp gỗ nhỏ bằng bàn tay mà chàng mang đến.

Chàng để ta tự tay mở nắp.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Bên trong là hai con rối gỗ nho nhỏ.

Dáng vẻ của chúng, một giống ta, một giống chàng.

Hai con mặc hỉ phục thu nhỏ, nằm cạnh nhau ngoan ngoãn trong hộp.

Ta cầm lên xem, bật cười: “Đáng yêu thật. Quà tặng tân hôn à?”

Quý Thành Ngọc mặt vẫn bình thản, nhưng vành tai đã đỏ ửng:

“Không phải.

Chẳng phải nàng nói trước lễ cưới cần diễn tập sao?

Ta nghĩ dùng rối gỗ diễn trước cũng được.”

Chàng lấy hộp diễn rối ra.

Ta và chàng, mỗi người cầm một con rối, diễn lại toàn bộ lễ cưới.

Đón tân nương, bái thiên địa, uống rượu hợp cẩn...

Cứ như thật.

Không biết từ khi nào, tiểu bạch, tiểu hoàng cũng vây lại xem.

“Đến lúc đó, muội sẽ chúc Trúc Sênh tỷ và Quý đại ca bách niên giai lão, tâm đầu ý hợp!” - Tiểu Bạch vỗ tay nói.

Tiểu Hoàng bĩu môi:

“Quê mùa.

Phải nói là loan phượng hòa minh, giai ngẫu thiên thành!”

Tiểu Hắc cũng góp tiếng: “Cầm sắt hòa minh, cầm sắt hòa minh!”

Làm như sắp thật sự thành thân đến nơi.

Ta xoay đầu, thấy Quý Thành Ngọc đang nhìn ta.

Ánh mắt ấm áp, ôn nhu vô hạn.

Không nhịn được, ta chủ động nắm lấy tay chàng, lẩm bẩm:

“Chúng ta rõ ràng là oan gia ngõ hẹp, không đánh không quen.”

Chàng bật cười.

Cánh hoa hợp hoan theo gió rơi xuống, đậu lên tóc ta.

Quý Thành Ngọc đưa tay nhặt lấy một cánh, điểm lên mũi ta:

“Nàng thật đúng là oan gia của ta.”

Bỗng cổ họng ta dâng lên một vị tanh ngọt, mùi m.á.u ập tới.

Ta vội nuốt xuống, gượng cười:

“Hơi mệt, ta vào nghỉ một lát.”

Nhưng m.á.u vẫn không ngừng trào lên, chẳng mấy chốc ta đã ho ra máu.

Quý Thành Ngọc phản ứng cực nhanh, ôm lấy ta, thấy m.á.u đỏ thắm vương trên đất, chàng thất thanh:

“Nàng đau như vậy, sao ta lại chẳng nhận ra?”

Chàng hiếm khi luống cuống như thế.

Giọng nói đầy lo lắng.

Chàng định kiểm tra thân thể ta.

Trước kia mỗi lần phát tác đều không đau nhiều, ta đoán là do chàng âm thầm gánh một nửa.

Chàng từng hạ chú vào chiếc vòng lông hồ ly, chuyển phân nửa đau đớn sang mình.

Mới đây, ta đã âm thầm giải chú.

“Ta chịu được.” - Ta nói.

Quý Thành Ngọc còn nhiều yêu ma phải đối phó, không thể để vì ta mà bị hao tổn.

Ý ta, chàng hiển nhiên không chấp nhận.

Chàng vẫn khăng khăng muốn gánh thay.

Ta đành cứng giọng:

“Nếu chàng dám, ta liền c.ắ.t c.ổ tự tử.”

Lần đầu tiên, chàng sầm mặt, nhắm mắt, hít sâu:

“Ta chỉ muốn nàng sống tốt.”

“Thế giới này vì ta nhiều lần tái khởi, oán khí tích tụ, sinh linh bị cuốn vào, xem như ông trời phạt ta.

“Quý Thành Ngọc, nếu ta thật sự không chịu nổi, chàng cứ làm như kiếp trước, nhét ta vào hồ lô, mang theo cùng đi khắp chân trời.”

Quý Thành Ngọc không đáp.

Ta khẽ kéo tay áo chàng.

Hồi lâu sau, chàng mới bực bội nói: “Được.”

“Quý Thành Ngọc, chàng có thích ta không?”

Chàng cuối cùng cũng quay sang, ánh mắt từ từ lướt qua mặt ta.

Trong đáy mắt chàng, cuộn trào một thứ cảm xúc lạ lùng.

Hồi lâu, chàng mới cụp mi, khẽ nói: “vẫn chưa.”

Nhưng bàn tay đặt trên đầu gối, lại siết chặt thành nắm.

Ta rung cái chuông lông hồ ly:

“Chuỗi hồ ly này chàng tặng là đồ giả à, chẳng linh nghiệm chút nào.”

Chàng lại im lặng, rồi bất ngờ vòng tay ôm lấy eo ta, thấp giọng nói:

“Oan gia... ta nên làm gì với nàng đây?”
 
Ta Gả Cho Một Vị Trừ Yêu Sư
Chương 34: Chương 34



44.

Ngày thành thân mỗi lúc một gần.

Ta – kẻ mang danh “bệnh nhân hay thổ huyết” – được mọi người nhất mực cưng chiều.

Ngay cả Tiểu Bạch và Tiểu Hoàng cũng chẳng cãi vã nữa, sợ chọc ta tức giận.

Mẫu thân của Quý Thành Ngọc tuy không biết bệnh tình thật sự của ta, nhưng vẫn tỉ mỉ chuẩn bị đủ món ngon mỗi ngày.

Ta ăn chơi cả ngày, cuối cùng mập lên một vòng.

Tết Trung thu, khắp phố giăng đèn kết hoa.

Mỗi loại đèn đều rực rỡ treo cao, chưa tới tối mà ta đã hoa cả mắt.

“Wow, đèn cá to đẹp quá đi!” – Tiểu Bạch chỉ vào chiếc đèn cá khổng lồ đang được người ta khiêng đi, hưng phấn reo lên.

“Đến tối thắp sáng lên còn đẹp hơn.” – Tiểu Hoàng hiếm khi không tranh cãi, nhẫn nại giải thích từng loại đèn khác cho Tiểu Bạch nghe.

Phố xá trưng đầy lồng đèn nhỏ xinh tinh xảo.

Quý Thành Ngọc mua cho mỗi người một cái, trừ Tiểu Hắc – vì nó vẫn là một con chim.

“Đêm nay còn được thả đèn trời và đèn hoa đăng nữa.

Nhưng người đông, cẩn thận lạc nhau.” – Quý Thành Ngọc dặn dò.

Ta nhìn sân khấu kịch dựng tạm ở phía xa: “Tối nay còn có diễn kịch?”

“Hai ba nhà giàu chung tiền mời đoàn hát nổi tiếng tới mừng Trung thu.” – chàng gật đầu.

“Tối nay chắc náo nhiệt lắm, phải đi sớm chiếm chỗ đẹp!” – ta hô lên, Tiểu Bạch và Tiểu Hoàng vội vàng hưởng ứng.

Chúng ta dạo từ đầu phố đến cuối ngõ.

Từ xiên hồ lô ăn tới quầy hoành thánh.

Bụng đã đầy, miệng vẫn không ngừng nhai, tay xách thêm một túi, mắt vẫn đảo quanh tìm xem còn món gì chưa thử.

Quý Thành Ngọc đỡ trán đi theo phía sau, bận rộn móc bạc trả tiền.

Tối xuống, ánh đèn lên rực rỡ.

Đèn cá, đèn hoa, đèn giỏ tre, đèn cung đình, đèn lụa – trăm hoa đua nở.

Các cửa tiệm lớn trong trấn đều tranh tài treo đèn, gọi là “đấu đèn”.

Tốn bạc mời thợ giỏi làm đèn đẹp thật to, vừa thể hiện khí thế, vừa thu hút khách.

Chúng ta lẫn trong đám đông, vừa ngắm đèn rồng phượng nhà này, vừa bình phẩm đèn nấm nhà kia, cười đùa không ngớt.

Quý Thành Ngọc đi sau một bước.

Chợt ta ngoảnh đầu lại, dưới muôn trùng đèn hoa, chàng mỉm cười với ta – không lời, nhưng đủ khiến lòng ta ngập đầy thỏa mãn.

Đi ngắm đèn tất nhiên không tránh khỏi giải đố đèn.

Tiểu Bạch, Tiểu Hoàng là dân “mù chữ”, ta đoán trúng một câu được thưởng xiên hồ lô.

Thấy Tiểu Hắc thèm thuồng, Quý Thành Ngọc đoán liền bốn câu, được mấy món như đèn hoa, khăn tay… cho tụi ta chia nhau.

Thế là, tay ta ôm thêm hai cái đèn hoa.

Đi ngang quầy đậu hũ của Triệu Liên, nàng vừa dọn xong.

Ta tặng nàng một cái đèn đã mua trước, còn giữ lại đèn hoa “tình phu thê” mà Quý Thành Ngọc đoán trúng – thấy cái tên may mắn, hợp ý.

Triệu Liên được tặng quà thì quýnh quáng cảm ơn.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Kịch đã bắt đầu.

Chúng ta chen không vào trong, chỉ có thể đứng từ xa nhón chân xem.

“Ta cõng nàng.” – Quý Thành Ngọc nói.

Leo lên lưng chàng, quả nhiên nhìn rõ ràng.

Tiểu Bạch và Tiểu Hoàng lại tranh nhau ai phải cõng ai.

Tiểu Hoàng bảo Tiểu Bạch lớn hơn thì phải cõng nó.

Tiểu Bạch thì cho rằng Tiểu Hoàng là nam nhân, lại là cọp, đương nhiên phải cõng mình.

Không ai chịu ai, cuối cùng cả hai đều vừa nhảy vừa xem.

Ta vừa tức vừa buồn cười, bèn vỗ vai Quý Thành Ngọc: “Đi thôi, chúng ta qua chỗ khác chơi.”

Ven sông, người ta thả đèn hoa đăng.

Hàng nghìn chiếc đèn trôi sáng rực cả khúc sông.

Đèn hình hoa sen, giữa đặt cây nến, truyền rằng thả đèn xuống sông mà không lật sẽ được toại nguyện.

Chúng ta cũng nhập hội, thành tâm thả đèn cầu nguyện.

Tiểu Bạch chắp tay khấn: “Cầu cho tỷ tỷ Trúc Sênh mau khỏe lại.”

Tiểu Hoàng không chịu kém, định quỳ bị ta kéo dậy, bèn nghiêm túc hô: “Cầu cho Trúc Sênh sống lâu trăm tuổi!”

Tiểu Hắc kêu lên một tiếng: “Á—Trúc Sênh sống lâu trăm tuổi!”

Ba chiếc đèn trôi vào giữa dòng, chen vai thích cánh với muôn vàn ánh sáng khác.

Quý Thành Ngọc ngồi xổm xuống, cẩn thận đặt đèn lên mặt nước, nhẹ nhàng đẩy ra xa.

“Chàng cầu nguyện gì đó? Để ta đoán thử, chắc là cầu phát tài?” – ta nói.

Chàng bật cười: “Ta cầu cho nàng tự do tự tại, không bị gò bó.”

Lòng chợt dâng lên một tầng ấm áp, ta mỉm cười nhìn chàng.

Bỗng, từng tạng phủ trong cơ thể ta như bị thiêu đốt, đau đớn nhói lên.

Ta vội ngồi xổm, làm bộ thả đèn, cố không để lộ ra ngoài.

“Ta cầu, thế gian oán niệm tiêu tan, tà ma bị trừ, sông yên biển lặng.”

Đèn của ta trôi rất xa, rất vững.

Hít một hơi sâu, mặt mày bình thường mới đứng lên.

Chàng không phát hiện gì bất thường.

Chàng nhẹ tay vén tóc ta ra sau tai, rồi đan tay cùng ta.

“Ôi nhiều đèn trời quá!” – Tiểu Bạch reo lên.

Ngước nhìn, bầu trời đêm lấp lánh như sao.

Tiểu Hoàng đã chạy lấy một cái về.

Nó và Tiểu Bạch thả một cái.

Ta và Quý Thành Ngọc thả một cái.

Trong mắt chàng là đêm dịu dàng, sao trời nhấp nháy.

Ta ngắm chàng không rời.

Bầu bạn quây quần.

Tiếng cười tràn ngập khắp nơi.

Lòng ta hạnh phúc lạ thường.

Ta nói:

“Quý Thành Ngọc, ta yêu chàng.

“Thành thân vốn chỉ là một bước trong nhiệm vụ, nhưng ta thật sự rất thích chàng.

“Cảm ơn chàng đã luôn bao dung, chăm sóc ta.

Dù chàng chưa yêu ta, nhưng ngày tháng còn dài!”

Đèn trời được đốt lên.

Lồng đèn căng phồng, từ từ bay lên.

Mặt chàng bị che khuất.

Ta không nhìn thấy cảm xúc của chàng.

Lòng như phủ một tầng giấy mỏng, căng thẳng đến nghẹt thở.

Đèn lên cao, ánh mắt mang ý cười của chàng lại hiện ra.

Ta thở phào, mũi cay xè.

Nhón chân ôm lấy chàng, tai áp lên lồng n.g.ự.c vững chãi.

Cơn đau xoắn ruột bùng lên, m.á.u không kìm được trào ra khỏi môi.

Ta vội lau đi.

Lúc ấy, giọng chàng khàn khàn vang bên tai: “Trúc Sênh, ta cũng yêu nàng.”

“Ầm!” – như tiếng sét xé trời.

Ta nghe hệ thống vang lên:

“Chiến lược hoàn tất, chuẩn bị thoát khỏi thế giới!”

Ta vội ngẩng đầu nhìn Quý Thành Ngọc, thấy chàng cúi nhìn ta, tay ôm ta khẽ run.

Nước mắt rơi từ mắt chàng.

Ta muốn lau cho chàng.

Nhưng bàn tay mình đã hóa thành bụi, dần dần tiêu tán.

Không chỉ tay, cả chân và người cũng đang biến mất.

“Nàng tự do rồi, Trúc Sênh. Ta yêu nàng.” – chàng nói.

Mọi người vẫn cười đùa náo nhiệt.

Chỉ có chàng đang rơi lệ.

Ta cười với chàng, cố gắng chạm môi vào má chàng.

Nhưng chưa tới nơi, ta đã tan biến hoàn toàn.

Ý thức theo đèn trời bay lên.

Dưới đất, chỉ còn lại bộ y phục.

Quý Thành Ngọc vẫn giữ dáng ôm ta.

Từ trên cao, ta thấy cả núi sông trải dài.

Oán khí và tà khí từng đậm đặc, giờ mờ nhạt như khói.

Thời luân xoay chuyển, mọi chấp niệm theo đó mà tiêu tan.

Cuối cùng, ý thức ta rời khỏi thế giới, rơi vào một không gian thuần trắng.

“Ngươi đã chinh phục được một vị thần.” – hệ thống nói.

“Không, là chàng chinh phục ta.” – ta đáp.

“Hắn yêu ngươi, nhiệm vụ hoàn tất. Nói nguyện vọng đi.” – hệ thống bảo.

Ta vẫn ngẩn ngơ vì câu “ta yêu nàng” của Quý Thành Ngọc.

Ta chẳng nỡ rời chàng.

Nhất là sau khi cởi bỏ bóng ma trong tim, ta lại càng khao khát được sống.

“Ban đầu ta muốn hóa thành gió, tự do trong vũ trụ.”

“Tự do vô biên, không vui không buồn, không gì ràng buộc.”

“Còn bây giờ?” – hệ thống hỏi.

“Giờ ta muốn chính mình cảm nhận sự tốt đẹp của cuộc đời.”

Hệ thống khịt mũi: “Nói hay thế. Rõ ràng là yêu rồi!”

Ta đỏ mặt.

“Ngoan, về bên hắn đi.

Tu luyện chăm chỉ, biết đâu một ngày có thể cùng hắn trở lại thần vị.”

Ta chưa hiểu lắm thì trời đất quay cuồng.

“Vù—!”

“Gió nổi rồi à?” – ai đó nói.

Đèn trời lơ lửng.

Dưới đất là dòng người rộn ràng.

Ta lập tức nhận ra chàng đang quỳ, nhẹ nhàng nhặt lấy áo ta.

Không kịp nghĩ, ta lao thẳng xuống, cuốn theo trận gió mạnh.

Gió nổi lên, tà áo bay phần phật.

Chàng đang ngẩn ngơ, thì ta đã chui vào y phục, miễn cưỡng hiện ra hình người.

Bởi vì chàng ôm lấy áo.

Thành ra như đang bế ngang ta.

Ta mỉm cười nghẹn ngào, chạm vào ánh mắt hoe đỏ của chàng:

“Vị hôn phu, một mình khóc gì thế?”

Chàng ngơ ngác một chốc, rồi ôm chặt ta khóc òa.

“Đừng khóc, đừng khóc.

Giờ ta chỉ là một tiểu phong linh, duy trì hình người không lâu được.”

“Thế… còn thành thân được không?” – chàng hỏi.

Tất nhiên là được, phải thành thân chứ. Nếu không ta quay về làm gì

“Sau khi thành thân, chúng ta còn phải tiếp tục hành tẩu giang hồ đấy.” – ta cười nói.

“Ừ.” – chàng gật đầu.

Hai ta ôm chặt lấy nhau.

Trung thu năm nay, quả là một mùa đoàn viên trọn vẹn.

Cơn gió mang ước mơ tự do, cuối cùng cũng tìm được chốn quay về.
 
Ta Gả Cho Một Vị Trừ Yêu Sư
Chương 35: Chương 35



[Phiên ngoại 1]

Về cuộc sống sau hôn nhân, Quý Thành Ngọc vẫn có chút “ý kiến”.

Ví dụ như mỗi lần chúng ta chuẩn bị nghiên cứu sâu hơn về vấn đề sinh sản của nhân loại...

Giữa chừng, ta bỗng “vù” một cái, từ người biến thành gió.

Thổi thẳng vào mặt chàng, đến mức chàng tái cả mặt.

Kết quả, chàng tức giận đi tắm nước lạnh.

Ta ngưng tụ thành một cụm gió trắng, xoay vòng vòng bên má chàng nũng nịu:

“Tiểu Ngọc Ngọc, đừng giận nữa mà~”

Mái tóc dài của chàng bám lấy thân thể rắn chắc, từng giọt nước chảy xuống, nhìn mà ngứa ngáy cả lòng.

Ta đang định giở trò chiếm chút tiện nghi, ai ngờ bị chàng túm lại.

“Từ nay, ta sẽ giám sát nàng tu luyện.

“Nếu không hoàn thành nhiệm vụ… thì… không được chơi với Tiểu Hoàng!”

“Đừng mà, đáng sợ quá!” – ta cầu xin.

Chẳng mấy chốc đã tràn trề sức sống, biến lại thành người, rơi vào ngay trong bồn tắm.

“Khụ khụ… phu quân, cùng nhau đi Vu Sơn chơi không?” – ta nháy mắt, ngoắc tay với chàng.

Quý Thành Ngọc mặt đỏ bừng, cúi người áp sát.

Ai ngờ nước lạnh quá.

Ta rùng mình, lại biến thành gió.

Chàng ngửa mặt nhìn trời: “Nàng thật đúng là oan gia kiếp trước của ta!”

----------------------------

[Phiên ngoại 2]

Nhiều năm sau, yêu ma bị tiêu trừ sạch sẽ.

Những yêu quái thiện lương đều được đăng ký quản lý, cùng con người sống hòa thuận.

Người có triều đình cai quản, yêu thì do Tập Yêu Ty giám sát.

Tiểu Hoàng trở thành đại yêu trấn thủ một phương.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Tiểu Bạch chuyên tâm y thuật, chu du khắp nơi.

Tiểu Hắc… vẫn là con chim như xưa.

Còn ta, tu luyện đã có thành tựu, có thể tùy ý biến đổi hình thể.

Quý Thành Ngọc cũng không còn “ý kiến nho nhỏ” gì về cuộc sống hôn nhân nữa.

Ta mở một trà lâu, tiếp đón những người hoặc yêu cần giúp đỡ.

Có một lần, ta giúp một hồ ly chín đuôi dùng pháp luật trừng trị một gã tra nam bắt cá hai tay.

Hồ ly hỏi ta muốn báo đáp thế nào.

Ta chỉ vào bộ râu thật của nàng: “Có cái râu nào rụng không? Cho ta mấy sợi.”

Hồ ly khó hiểu: “Lấy râu làm gì?”

Ta kể lại chuyện Quý Thành Ngọc từng nói râu hồ ly có thể thúc đẩy tình ý.

Hồ ly cười lăn cười bò, hô lên: “Vẫn là Thiên Sư nhà nàng biết chơi đấy!”

Lúc này ta mới biết mình bị lừa.

Đêm đó, ta trói tay Quý Thành Ngọc lại, bịt mắt chàng, trèo lên người chàng “nghiêm khắc thẩm vấn”:

“Quý Thành Ngọc, nói thật, vì sao lại lừa ta?”

Tay ta thì nhẹ nhàng nhéo eo chàng một cái.

Chàng mím môi, hầu kết trượt lên trượt xuống: “Trúc Sênh, ta sai rồi…”

“Sai ở đâu?” – ta truy hỏi.

“Ta sai…” – chàng đáp, giọng khàn khàn đến mức chẳng nghe rõ.

Ta nhịn cười, áp tai lên n.g.ự.c chàng, định nghe tiếp.

Không ngờ, chàng giơ chân, hông nâng lên, lật ta xuống dưới.

“Ta sai ở chỗ… không nói sớm với nàng rằng ta yêu nàng.”

Chàng giật tấm bịt mắt xuống.

Đôi mắt sáng, mang ý cười dịu dàng:

“Ban đầu dùng râu hồ ly lừa nàng là vì sợ nàng không tin ta sẽ yêu nàng.

“Sau này, nàng nói muốn hóa thành gió, ta lại càng không dám đem tâm ý ra trói buộc nàng.

“Nàng từng bị tình thân ràng buộc đến kiệt sức, ta không muốn trở thành người thứ hai khiến nàng không thể bay xa.”

“Nếu nàng cho rằng tất cả chỉ là giả, khi rời đi sẽ không đắn đo nhiều như vậy.”

Chàng cúi đầu, đặt từng nụ hôn khẽ khàng lên mặt ta.

“Nhưng, Trúc Sênh à…

Khi ta không đành long nhìn nàng chịu đau đớn, chủ động buông tay, ta lại hối hận vô cùng.

“May thay, nàng đã quay về.”

Ta cũng đáp lại chàng bằng cả trái tim.

Chuyện ta nguyện ý làm, sao có thể gọi là ràng buộc?

-(Hết)-
 
Back
Top Bottom