- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 436,343
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #121
Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ
Chương 116
Chương 116
Sáng sớm hôm sau, khi rời khỏi Tiết phủ, Cố Nguyên Bạch vốn tưởng rằng Tiết Viễn sẽ không xuất hiện trước mặt y nữa.Thế nhưng vừa mở cửa ra, Cố Nguyên Bạch tức khắc đối diện với tầm mắt của Tiết Viễn râu ria xồm xoàm, nụ cười trên mặt hắn cứng đờ, trên vai ướt sũng nước: "Thánh Thượng, thần muốn vào cung."
"......"
Cố Nguyên Bạch: "Tiến cung làm gì?"
Tiết Viễn: "Bảo vệ ngươi."
Cố Nguyên Bạch không khỏi xoay xoay nhẫn ngọc trên tay, ánh mắt đảo quanh trên mặt hắn, sau đó dời khỏi đáy mắt đen thâm thúy kia: "Muốn bổng lộc sao?"
"Thánh Thượng lo ăn lo ở là được."
Tiết Viễn.Cố Nguyên Bạch gật đầu, nhanh gọn dứt khoát: "Đi theo."
Đội ngũ ra khỏi cung lại nhiều thêm một người, Tiết Viễn bó chặt giày, sửa sang lại đao bên hông, đứng vào đội ngũ thị vệ một lần nữa.Hắn nhìn bóng dáng của Cố Nguyên Bạch, mặt mày đè thấp, nắm chặt chuôi đao.Sau khi về cung, Cố Nguyên Bạch liền cho gọi Đông Linh Vệ tới, nhưng còn chưa phân phó mệnh lệnh bảo bọn họ kiểm tra toàn bộ tẩm cung và Tuyên Chính Điện, người của Giám Sát Xứ đã đến bái kiến Thánh Thượng.Đây là nhóm người vừa trở về từ vùng duyên hải, bọn họ được Cố Nguyên Bạch phái đi tra xét chuyện muối biển và muối hồ, thời điểm thanh muối của Tây Hạ đang thịnh hành, Cố Nguyên Bạch vẫn luôn âm thầm tìm kiếm biện pháp khai thác.Ngoài cái này ra, bọn họ còn có một nhiệm vụ đặc biệt, đó chính là đi vòng quanh vùng duyên hải tìm kiếm những thứ chưa từng thu hoạch, tìm xem có những hạt giống khác bị sóng biển đẩy tới biên giới Đại Hằng hay không, hoặc là bị hải âu tha tới, sau đó mọc rễ nảy mầm ở vùng duyên hải.
Nếu có thể phát hiện hạt giống khoai tây và bắp ở vùng duyên hải, thì thật sự là một chuyện đáng mừng.Nhóm người này đã đến vùng duyên hải được hai năm rồi, đây là lần đầu tiên bọn họ trở về.
Cố Nguyên Bạch lệnh cho Đông Linh Vệ đứng chờ một bên, sau đó cho quan viên giám sát tiến vào.Sau khi quan viên giám sát hành lễ xong, không hề nhiều lời vô nghĩa, mà lập tức báo cáo chuyện phơi muối ở vùng duyên hải, sau đó lại giao bản đồ cho Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch nhìn những điểm đỏ trên bản đồ: "Đây là vị trí của những mỏ muối và muối hồ mới tìm ra sao?"
"Vâng."
Quan viên giám sát nói: "Thần phát hiện hồ nước mặn ở hõm núi Lưỡng Chiết, không biết trải qua bao nhiêu năm phơi dưới nắng gắt, nước trong hồ đã sớm khô cạn, chỉ còn lại muối viên hệt như bông tuyết.
Nơi này có rất nhiều hồ nước mặn, thần đã thử qua rồi, đúng là muối có thể ăn."
"Muối ăn phơi tự nhiên."
Ánh mắt Cố Nguyên Bạch sáng ngời: "Nhiều không?"
"Lớn lớn nhỏ nhỏ đầy khắp cả đỉnh núi."
Quan viên giám sát cẩn thận nói: "Nơi đó đã được quân đồn trú* bao vây, sau khi kiểm tra cẩn thận, thần phát hiện vào buổi trưa, tất cả động vật ở nơi đó đều thích đến liếm vách núi, thần tới xem thử, dùng chủy thủ đào vài cái thì thấy muối hơi đục màu rơi ra, đào sâu thêm chút nữa, quả nhiên bên trong là muối trắng như tuyết.
Những đỉnh núi đó đều được tuyết bao phủ loáng thoáng, khi ấy thần mới hiểu ra, thứ bao phủ đỉnh núi không phải là tuyết, mà là mỏ muối.
Nhưng bọn thần không đủ người, chỉ có thể trở về bẩm báo với Thánh Thượng trước, vẫn chưa điều tra số lượng có bao nhiêu."*đồn trú: đóng quân cố định tại một chỗHô hấp Cố Nguyên Bạch nặng nề: "Những ngọn núi đó đều có hồ nước mặn?"
"Vâng."
Quan viên giám sát cũng không nhịn được nở nụ cười: "Những đỉnh núi này, thần lớn mật phỏng đoán, đều là những mỏ muối lớn."
Niềm vui này tới quá đột ngột, Cố Nguyên Bạch không kịp chuẩn bị, sau đó vui mừng ra mặt.
Người của Giám Sát Xứ thấy bộ dạng kia của Thánh Thượng, trong lòng cũng vui sướng thỏa mãn, lại lấy một hộp gỗ ra: "Thánh Thượng, lúc ta trở về từ vùng duyên hải, phát hiện những nhà giàu có ở Lâm Hải đều rất thích sử dụng loại hương liệu này, mùi hương này rất hợp lòng người, còn có tác dụng giúp tinh thần tỉnh táo, thần cố ý mang đến hiến cho Thánh Thượng."
Cố Nguyên Bạch vui vẻ đồng ý, bảo Điền Phúc Sinh nhận lấy, dập tắt huân hương trong điện đi, sau khi thông gió xong thì đốt huân hương do quan viên giám sát dâng lên, đặt trên bàn xem thử.
Sương khói mờ mịt từ trong lư hương bay ra, mùi hương thanh đạm mà lịch sự tao nhã chậm rãi tản khắp nơi, ý cười trên mặt Cố Nguyên Bạch khựng lại, ngưng tụ thành vẻ mặt không chút biểu cảm.Theo vẻ mặt dần lạnh xuống của y, dường như không khí trong điện cũng dần bị đông cứng lại.
Cung điện to như vậy, thế nhưng chỉ có làn sương khói mù mịt này phảng phất theo gió.Cố Nguyên Bạch chậm rãi dựa ra sau, tựa lên lưng ghế, không rõ vui giận hỏi: "Đây là hương liệu đến từ vùng duyên hải?"
Sắc mặt quan viên giám sát nghiêm túc: "Thần không dám nói bậy, đúng là hương liệu từ vùng duyên hải đưa vào Đại Hằng ta."
Hô hấp của Cố Nguyên Bạch nóng nảy hơn một chút, y nắm chặt tay vịn ghế, đầu ngón tay trắng bệch, lửa giận cuồn cuộn ngút trời âm ỷ trong lòng: "Trẫm đã biết.
Các ngươi vất vả rồi, lui xuống trước đi."
Mặt mày quan viên giám sát đầy lo âu, cực kỳ nghe lời mà lui xuống.Đợi đám người đi rồi, Cố Nguyên Bạch mới nhìn về phía Đông Linh Vệ, ánh mắt giống như mũi băng sắc bén: "Mời thất hoàng từ Tây Hạ đến đây!
Cứ bảo trẫm mời hắn đến dạo Ngự Hoa Viên với trẫm."
Đông Linh Vệ lập tức nhận lệnh rời đi, sắc mặt Cố Nguyên Bạch tối đen, đen đến mức như muốn nhỏ mực, bỗng chốc y vươn tay hung hăng hất lư hương kia đi, "ầm" một tiếng, cung hầu trong điện tức khắc quỳ rạp xuống, phát ra thanh âm nặng nề.
"Hương liệu từ vùng duyên hải, hương liệu từ vùng duyên hải!"
Gân xanh trên thái dương Cố Nguyên Bạch nổi lên: "Thế mà lại trở thành quốc hương của Tây Hạ!"
Tây Hạ nằm trong đất liền, sau này là vị trí của Ninh Hạ, Thiểm Tây, bị Đại Hằng ngăn cách với biển, một quốc gia trên đất liền như vậy, tại sao lại có hương liệu từ vùng duyên hải, trở thành quốc hương chứ!Lư hương lăn vài vòng trên mặt đất bị Tiết Viễn đạp dưới lòng bàn chân, mặt mày Tiết Viễn âm u, tiến lên đỡ lấy Thánh Thượng đang tức giận đến cả người phát run.Cố Nguyên Bạch được hắn đỡ ngồi xuống một lần nữa, ánh mắt y nặng nề, nhìn bụi hương đổ đầy mặt đất, đột nhiên trong đầy lóe lên một chữ.
Chất gây nghiện.Gió từ cửa điện thổi vào, sợi tóc và y phục khẽ tung bay.
Ánh mặt trời gần trưa kéo dài đến cửa cung, kéo đến bàn chất đầy công văn, nhưng Cố Nguyên Bạch lại cảm thấy tay chân phát lạnh.
Y bắt lấy tay của Tiết Viễn, ngón tay siết chặt trên mu bàn tay Tiết Viễn hiện ra từng vệt hằn.Chất gây nghiện, cái gì gọi là chất gây nghiện?Nổi tiếng nhất hẳn chính là thuốc phiện, chất gây nghiện khiến người Trung Hoa vừa hận vừa sợ nhất, cũng chính là thuốc phiện được chế tạo từ cây anh túc.
Còn có ngũ thạch tán.Ngũ thạch tán lưu hành ở thời kỳ Ngụy Tấn, hiện tại có rất ít người dùng.
Thế nhưng thuốc phiện lại là đồ tiến cống có từ triều Đường, vẫn luôn được xem là nguyên liệu tốt để làm thuốc, đúng rồi, có lẽ bây giờ không gọi là thuốc phiện, mà gọi là cây thuốc phiện*. ①*cây thuốc phiện/cây anh túcKhí lạnh chui thẳng vào trong đầu, lục phủ ngũ tạng dường như đều bị phủ kín một tầng khí đen, Cố Nguyên Bạch cảm thấy tay chân lạnh băng, y không có sức lực nắm lấy tay Tiết Viễn, khi bàn tay y sắp rơi xuống, lại được Tiết Viễn trở tay nắm lấy.Tiết Viễn áp lực gọi: "Thánh Thượng."
Cố Nguyên Bạch mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó nói: "Tiết Cửu Dao, hình như ta trúng độc rồi."
Một lượng chất gây nghiện nhỏ, có thể dùng để làm nguyên liệu chế tạo thuốc, Cố Nguyên Bạch tin tưởng y đã nắm chắc Thái Y Viện trong tay, nếu thật sự có người âm thầm cho y hút chất gây nghiện, vậy có khả năng hắn chỉ dùng một liều lượng rất nhỏ, như vậy trong mắt ngự y, có lẽ chỉ có ích với thân thể Cố Nguyên Bạch mà thôi.Nhưng hoảng hốt, hô hấp khó khăn, rời khỏi cung điện lâu một chút là tay chân vô lực, buồn nôn, nôn khan, đây rõ ràng là nghiện rồi.Tay Tiết Viễn chợt căng thẳng, hắn nghiến chặt răng, quai hàm căng chặt, dường như muốn bùng nổ: "Hương liệu?"
Cố Nguyên Bạch nhìn bộ dạng bất cứ lúc nào cũng có thể đi tìm người liều mạng của hắn, ngược lại bình tĩnh xuống: "Cũng không nhất định như vậy."
Nếu nói y đã nghiện, vậy phản ứng ngày hôm qua nhịn quá dễ dàng rồi.
Mặc dù Cố Nguyên Bạch chưa từng hút thứ này, thế nhưng y vẫn biết rõ người bị nghiện thật sự, khi không có thuốc sẽ có phản ứng như thế nào.
Mặc dù đúng là quốc hương của Tây Hạ có vấn đề, thế nhưng Thái Y Viện không thể kiểm tra ra sự nguy hại trong đó, có thể nói, một lượng nhỏ không thể nào ảnh hưởng đến tính mạng của một người khỏe mạnh bình thường được, chỉ có tác dụng "nâng cao tinh thần" mà thôi.Cái cơ thể quá suy yếu quá nhạy cảm này của y, rất có khả năng là phản ứng quá mức đối với chất gây nghiện.Cố Nguyên Bạch nghĩ đến đây, thật ra trong lòng lại buông lỏng hơn một chút: "Đợi thất hoàng tử đến trước đã."
Đây là lần đầu tiên, y phải cảm ơn cái sức khỏe không tốt này của mình: "Chuyện quốc hương Tây Hạ, trẫm không tin bọn chúng dám hãm hại trẫm trắng trợn như vậy."
Hô hấp Tiết Viễn cứng lại: "Sao ngươi không mời ngự y trước?"
Cố Nguyên Bạch sửng sốt, nhìn hắn một cái: "Chờ một lát."
Tiết Viễn cũng không nhiều lời, chỉ nhìn y một cái thật sâu, búng búng thanh đao bên hông, đứng bên cạnh chờ cùng y.
Cố Nguyên Bạch lại nhớ đến lời nói phải chặn đường xuống hoàng tuyền của Tiết Viễn, sắc mặt khẽ biến: "Điền Phúc Sinh, gọi ngự y đến Thiên Điện chờ."
Đừng đi.Hai người chen chúc trên đường xuống hoàng tuyền, rất chật.Đông Linh Vệ đi mời thất hoàng tử Tây Hạ, cuối cùng lại mang nhị hoàng tử đến cùng.Biểu cảm của nhị hoàng tử Tây Hạ đầy sầu lo, nụ cười cũng có vẻ vâng vâng dạ dạ: "Ngoại thần tự tiện theo tới, còn mong người tha thứ cho ngoại thần."
"Không cần đa lễ."
Cố Nguyên Bạch cười cười nhìn hai vị hoàng tử Tây Hạ: "Người đâu, ban ngồi."
Hai vị hoàng tử Tây Hạ ngồi xuống, Cố Nguyên Bạch chậm rãi trò chuyện vài câu về phong tục Tây Hạ với bọn họ, bất thình lình hỏi: "Thất hoàng tử, ngươi ngửi thử mùi hương trong điện trẫm có quen không?"
Hai mắt Lý Ngang Thuận híp lại, cẩn thận ngửi mùi hương trong điện, cười: "Tất nhiên là quen rồi, đây chính là quốc hương của Tây Hạ ta.
Ở Tây Hạ, từ phụ hoàng, đến các quan lại phú hào đều rất thích loại hương này."
Cố Nguyên Bạch lặp lại nói: "Từ hoàng đế, đến các quan lại phú hào......"
Đáy lòng y trầm xuống."
Đúng là như thế."
Lý Ngang Thuận nói tiếp: "Mùi huân hương trong cung điện phụ hoàng còn nồng hơn mùi ở đây của Thánh Thượng nhiều, hắn thật sự rất thích hương này, cho dù là ngủ rồi, cũng muốn cung nhân phải đốt hương liên tục, thậm chí nếu nửa đêm bị tắt, phụ hoàng ta còn hoảng loạn mà bừng tỉnh từ trong giấc mộng cơ."
Cố Nguyên Bạch nhắm lại mắt: "Trẫm cũng cảm thấy mùi hương này không tồi."
Chính là độc dược mãn tính.Trong mắt Lý Ngang Thuận hiện lên vẻ tự đắc: "Sử dụng hương này khiến người ta đột nhiên tỉnh táo, các vị quan viên nổi tiếng ở Tây Hạ đều khen ngợi nó không thôi."
Cố Nguyên Bạch không còn gì hứng thú nữa, vì vậy lấy cớ thân thể không khỏe, bảo cung hầu dẫn hai vị hoàng tử đến Ngự Hoa Viên đi dạo một vòng.Nhị hoàng tử ngoan ngoãn đứng dậy, trên mặt Lý Ngang Thuận lại lộ ra vẻ thất vọng, đúng lúc này, đột nhiên hắn cảm nhận được một tầm mắt không có ý tốt đang phóng về phía mình, hắn đón đầu nhìn lại, thì thấy phía sau hoàng đế Đại Hằng là một thị vệ anh tuấn phi phàm, đang nhìn chằm chằm ngón tay của Lý Ngang Thuận.
Lý Ngang Thuận nhăn mày lại, cơn tức còn chưa dâng lên, thì đảo mắt một cái đã thấy hai con sói to lớn đang đứng ẩn nấp chỗ góc tường, đôi mắt hai con sói này sâu thẳm, cũng đang nhìn chằm chằm ngón tay Lý Ngang ThuậnLý Ngang Thuận lạnh hết cả sống lưng, vội xoay người theo cung nhân rời khỏi cung điện.Một lát sau, ngự y trong Thiên Điện tiến đến bắt mạch cho Thánh Thượng, Thánh Thượng nhắm mắt lại, vẫn đang vì cách nói "vạn dân hút quốc hương" của Lý Ngang Thuận mà cảm thấy sợ hãi.
Hoàng đế Tây Hạ đã nghiện nặng rồi, vậy mà người Tây Hạ vẫn chưa phát hiện ra chỗ nguy hại của huân hương này ư?
Là ai giao dịch nhiều chất gây nghiện với Tây Hạ như vậy, rồi lại để Tây Hạ mang thứ gây nghiện này đến cho Cố Nguyên Bạch.
Tây Hạ lấy số tiền bồi thường nhiều như vậy từ đâu ra, có phải là từ đây hay không."
Tra."
Cố Nguyên Bạch khàn giọng, đè nén muôn vàn gánh nặng: "Tra xem huân hương này vận chuyển đến Tây Hạ từ đâu, đồng thời tra xem làm sao hương ở vùng duyên hải vào được Đại Hằng."
Thứ đồ gây nghiện này, gần như là tượng trưng cho quyền lực tối cao, là vũ khí sắc bén để thống trị, để khống chế người khác.Tuyệt đối không thể nhẫn nhịn, nhất định phải điều tra xem là kẻ nào dám mơ ước Đại Hằng, là kẻ nào tham lam đến mức ngay cả Tây Hạ cũng muốn nuốt trọn vào bụng.