- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 436,343
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #81
Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ
Chương 76
Chương 76
Đồng Song nói xong những lời này, không khỏi cười: "Lúc trước ta còn cười ngươi đi thi khoa cử, hiện tại ta lại bắt đầu muốn làm như vậy.
Chỉ hy vọng kết quả không quá tệ, ngươi là trạng nguyên, ta không so được với ngươi, chỉ cần đứng trong ba hạng đầu là được rồi."
Chử Vệ nhẹ nhàng cười: "Ngươi sẽ không kém đâu."
Đồng Song cười ha ha: "Mượn lời tốt của trạng nguyên lang!"
Hai người đi ngang qua Trạng Nguyên lâu, Đồng Song ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn lên, khi liếc qua cửa sổ Trạng Nguyên lâu, hắn như nhớ tới cái gì, chỉ vào cửa sổ kia nói: "Ta còn nhớ lúc trước đi dạo với ngươi có nhìn thấy một mỹ nam tử môi hồng răng trắng ngồi bên cửa sổ kia, lúc ấy ngươi còn nói hồng nhan xương khô, túi da cũng chỉ là một cái túi da mà thôi, ngươi còn nhớ không?"
Môi hồng răng trắng?
Chử Vệ ngẩng đầu lên thoáng nhìn cửa sổ kia, nhớ tới Thánh Thượng, không khỏi có chút nhịn cười, vẻ mặt hiện lên vài phần dịu dàng: "Ta đương nhiên nhớ rõ."
Còn chưa dứt lời, đầu đường đã vang lên một trận ồn ào hối hả.
Hai người quay lại nhìn, chỉ thấy một đội người ngựa hung hăng lộn xộn xông vào đường phố sầm uất, trên người bọn chúng mặc một bộ trường bào hoa vàng, đai lưng rũ xuống chấm đất, vẻ mặt nhóm người này tự cao tự đại, thân hình cao lớn ngũ quan sâu sắc.Bá tánh và thương hộ trên phố cuống quít chạy trốn, từng sạp hàng bị đụng trúng đổ nhào xuống đất, khung cảnh bình yên lúc trước bị một màn này đánh tan không còn một mảnh.
Sắc mặt Chử Vệ lạnh lùng, không chút do dự bước lên lớn tiếng quát: "Trên luật pháp Đại Hằng ta đã viết rõ ràng, không được phép phóng ngựa gây chuyện bừa bãi, các ngươi là sứ giá từ đâu tới mà dám kiêu ngạo lớn mật như thế!"
Đoàn người dị quốc này kéo dây cương lại, cúi người nhìn Chử Vệ, không coi ai ra gì mà dùng ngôn ngữ của bọn chúng nói mấy câu, sau đó còn cười to.Đồng Song theo hắn tiến lên, trên mặt mang ý cười, nhưng trong mắt không vui: "Chư vị tới Đại Hằng của ta, còn cười nhạo quan viên của Đại Hằng ta, này không khỏi có chút không tốt a?"
Đội người ngựa dừng cười, liếc mắt nhìn lẫn nhau.
Một lát sau, từ phía sau mới có một người chậm rãi đi tới.
Người này đội mũ nỉ, tướng mạo trẻ tuổi, tóc hơi xoăn rối tung dưới mũ, ánh mắt nhìn Chử Vệ mang theo vài phần kiêu ngạo và hứng thú."
Quan viên của Đại Hằng đều là cái dạng này sao?"
Nam tử đánh giá Chử Vệ từ trên xuống dưới, nhếch môi: "Đều đẹp hơn nữ nhân như vậy sao?"
Sắc mặt Chử Vệ trầm xuống, trên gương mặt tuấn mỹ như ngọc là một mảnh tối tăm u ám.Người dị quốc cười to vào tiếng, còn muốn nói thêm mấy câu.
Đúng lúc này, binh lính tuần tra của Đại Hằng cũng chạy tới, bọn họ giơ đao và khiên lên vây quanh đám người ngựa, vẻ mặt người dẫn đầu nghiêm túc, không thể nào tốt nổi: "Đoàn người của Tây Hạ, mời đến Minh Thanh dịch* trước, một lát nữa sẽ có quan viên triều ta đến tính toán chuyện phóng ngựa trên phố với các ngươi."*dịch này là trạm, trạm dịch áĐám người Tây Hạ thấy bộ binh một thân võ trang, vẻ mặt kiêu ngạo mới thu lại một chút, bọn họ nhìn nam tử cầm đầu, nam tử đang định nói chuyện, người dẫn đầu binh lính tuần tra đã cứng rắn nói: "Mời."
Người Tây Hạ bị bắt buộc mời xuống ngựa, vẻ u ám trên mặt Chử Vệ thoáng tan đi, cùng Đồng Song lạnh lùng nhìn bọn chúng.Hứng thú của nam tử nói chuyện với hắn lúc trước còn không giảm, chỉ vào Chử Vệ hỏi binh lính tuần tra: "Người này là ai?"
Người dẫn đầu binh lính tuần tra nhìn Chử Vệ, cũng không trả lời hắn mà chỉ gật đầu nói: "Chử đại nhân, nơi này đã có ta, người có thể đi rồi."
Chử Vệ gật đầu với hắn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, Đồng Song thấp giọng nói: "Nhìn trang phục này hẳn là quý tộc Tây Hạ.
Tử Hộ, chớ xúc động, chúng ta đi trước đi."
Chử Vệ nhẫn nhịn nói: "Đi thôi."
Sáng sớm ngày hôm sau, chuyện sứ giả Tây Hạ phóng ngựa trên phố đã được trình lên bàn Cố Nguyên Bạch.Nhìn việc này thật đúng là quen mắt, nếu nhớ không lầm, lúc trước Tiết Viễn cũng từng vì chuyện này mà có tên trên bàn Cố Nguyên Bạch.
Mặt Cố Nguyên Bạch không chút biểu cảm, trầm giọng gõ bàn: "Nếu sứ giả Tây Hạ đã tới Đại Hằng, vậy cứ dựa theo luật pháp Đại Hằng mà xử lý.
Nếu bọn chúng có điều gì bất mãn, chứ bảo hoàng đế của bọn chúng tới đây bất mãn với ta."
"Vâng."
Phủ doãn kinh thành nói: "Thánh Thượng, lần này trong đoàn sứ giả Tây Hạ tới Đại Hằng, còn có một vị hoàng tử Tây Hạ."
"Hoàng tử Lý Ngang Thuận."
Cố Nguyên Bạch ném tấu chương lên bàn, hừ lạnh một tiếng: "Chú ý hắn."
Phủ doãn kinh thành đáp một tiếng rồi hành lễ lui ra.Sinh nhật Cố Nguyên Bạch vào cuối tháng chín, từ giữa tháng chín, Đại Lý Tự đã ngừng tiếp nhận các vụ truy tố hình sự.
Trước khi Cố Nguyên Bạch dừng công việc ở Đại Lý Tự, y đã cố ý rút bớt thời gian để điều tra các vụ án tử do Đại Lý Tự xử lý.
Sau khi ra khỏi Đại Lý Tự, thời gian vẫn còn sớm, xe ngựa chậm rãi về hoàng cung.Khi đi ngang qua một quán trà, Cố Nguyên Bạch nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ ngoài xe truyền vào: "Các hạ muốn làm gì?"
Thanh âm này thật lạnh, thật băng giá, hệt như đang phun băng.
Tiếp đó, một giọng nói dị tộc thô nặng vang lên: "Muốn trò chuyện với quan viên Đại Hằng một lát thôi."
Cố Nguyên Bạch nhíu mày lại, nhấc màn xe lên một chút, nhìn ra bên ngoài.
Trước tiệm sách của Trương thị, một nam tử mặc trang phục Tây Hạ đang chặn ngay trước mặt Chử Vệ.Sắc mặt Chử Vệ rất không tốt, nắm tay siết chặt, trong lòng bàn tay bị móng tay đâm vào hiện ra chút dấu vết, thế nhưng hắn vẫn cố nén lửa giận, hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao, thân là quan viên triều đình, đương nhiên không thể hành động theo cảm tính.
Hắn nói thẳng: "Thứ lỗi không thể đi cùng."
Khuôn mặt Lý Ngang Thuận như ngọc, ngũ quan sâu sắc, sống mũi cao thẳng, cực kỳ tuấn tú, nhưng hành động lại vô cùng dã man.
Hắn thấy Chử Vệ muốn đi liền dời chân sang một bước, rất có hứng thú nói: "Đạo đãi khách của Đại Hằng các ngươi thất lễ như vậy sao?"
Cuối cùng là ai thất lễ, huyệt thái dương của Chử Vệ giật giật, cuộc đời hắn chán ghét nhất là nam tử như vậy, bị dây dưa mấy lần, lúc này hắn gần như không thể giữ nổi lễ tiết ngoài mặt nữa rồi.Đúng lúc này, bên phố có một chiếc xe ngựa từ từ đi tới, mành cửa sổ hơi vén, một giọng nói vang lên: "Chử đại nhân, lại đây."
Vẻ mặt Chử Vệ nháy mắt sững sờ, hắn quay đầu lại nhìn xe ngựa mới hồi phục tinh thần, sắc mặt thả lỏng, lại có chút ảo não, bước nhanh tới thấp giọng hành lễ: "Thánh Thượng."
Hoàng tử Tây Hạ ở phía sau làm bộ muốn đuổi theo Chử Vệ lập tức bị các thị vệ ngăn lại, mành cửa sổ nhấc lên thêm một chút, đôi môi đầy tức giận của Thánh Thượng lộ ra ngoài, Chử Vệ nhìn thoáng qua, vì một màn lúc trước bị Thánh Thượng nhìn thấy mà sinh ra âm u, chậm rãi tản ra."
Hoàng tử Tây Hạ thật can đảm."
Thánh Thượng không rõ vui giận, ngữ khí trầm đến bức người: "Ở trên đất Đại Hằng, dưới chân thiên tử ta mà lại dám tới khinh nhục quan viên Đại Hằng ta."
Giọng nói của y từ từ lớn lên, khóe môi thẳng tắp, chỉ cần nhìn đôi môi này thôi cũng thấy vô cùng lạnh lùng.Hoàng tử Tây Hạ bị ngăn ở nơi xa, trực giác nói cho hắn biết người này không dễ chọc, hắn khom lưng cúi người, muốn xuyên qua cửa sổ nhìn thấy toàn bộ dung nhan của người này.
Thế nhưng lại chỉ thấy được chiếc cằm gầy yếu và đôi môi nhạt màu, hoàng tử Tây Hạ hỏi: "Xin hỏi các hạ là?"
Người trong xe cong lên một nụ cười lạnh, tiếp tục nói: "Đại Hằng ta y quan thượng quốc, lễ nghi chi bang*.
Nếu sứ giả Tây Hạ đã vào Đại Hằng, vậy cũng phải học tập quy củ của Đại Hằng.
Một khi đã không hiểu lễ nghi, vậy cứ an an phận phận đợi trong Minh Thanh dịch, đến khi nào học xong lễ nghi thì lại ra."*y quan là áo quan á, đại khái là đất nước của lễ nghi, chú trọng lễ nghi, trang phục hay sao áBởi vì quốc khố sung túc, lương thực đầy đủ, binh lính quân đội cường tráng mà có lực làm Cố Nguyên Bạch tự tin mười phần, đối với Tây Hạ mấy năm nay vì xa hoa lãng phí mà dần xuống dốc, y có thể trực tiếp bày ra tư thế đại ca.Thị vệ ngăn cản hoàng tử Tây Hạ trầm giọng nói: "Các hạ, mời đi."
Hoàng tử Tây Hạ trơ mắt nhìn Chử Vệ lên xe ngựa, ngựa giơ chân lên, tuấn mã tốt nhất chầm chậm, dưới sự bảo vệ của đông đảo thị vệ mà rời đi.Sắc mặt hoàng tử Tây Hạ bình tĩnh, cảm giác bị sỉ nhục, âm thầm đưa mắt ra hiệu cho người của mình.Người của hắn gật đầu, nhanh nhẹn theo sau xe ngựa.Bên trong xe ngựa, ánh sáng tối tăm.Chử Vệ ngồi ở một bên, cúi thấp đầu xuống, không nói một lời.
Nhìn bộ dạng rất là áp lực.
Sắc mặt Cố Nguyên Bạch cũng không phải là đẹp, y nhìn Chử Vệ như vậy, thở dài nói: "Chử khanh không sao chứ?"
Chử Vệ thấp giọng nói: "Thần khiến Thánh Thượng thêm phiền rồi."
Cố Nguyên Bạch hừ lạnh một tiếng, ôn hòa nói: "Sao có thể nói là thêm phiền chứ?
Những kẻ Tây Hạ kia đều là năm ngựa sáu khỉ, kiêu ngạo vô lễ.
Ở trên đất Đại Hằng còn không biết khiêm tốn, rõ ràng là không đặt Đại Hằng vào mắt."
Y nói những lời này, ánh mắt dần sâu xa tối tăm hơn.
Cũng chính bởi vì vậy, cho nên y mới cần một trận chiến thắng của Đại Hằng, dùng chiến thắng của Đại Hằng để thị uy với nước bên ngoài.Để cho người Tây Hạ biết, ở trên mảnh đất này, lúc trước Đại Hằng là đại ca, hiện tại bọn họ vẫn là đại ca, hơn nữa tính tình đại ca thay đổi, sẽ không tiếp tục dung túng cho tiểu để làm xằng làm bậy giễu võ giương oai nữa.Chử Vệ còn có lời muốn nói, đột nhiên bên ngoài có tiếng vó ngựa đến gần, còn có tiếng thấp giọng thì thầm nghe không rõ ràng lắm.
Cố Nguyên Bạch vừa vén rèm lên xem xét thì đối diện với khuôn mặt đang cúi thấp của Tiết Viễn.Hình như Tiết Viễn cũng không ngờ Cố Nguyên Bạch sẽ vén rèm lên, trong mắt hắn hiện lên vài phần kinh ngạc, mày kiếm dài đến thái dương, tà khí bay lên.
Toàn bộ hô hấp đều phả lên mặt Cố Nguyên Bạch, chờ sau khi lấy lại tinh thần thì nở nụ cười, hơi nóng xen lẫn ý cười mà đến.Cố Nguyên Bạch nhìn thoáng qua người hắn, ánh mắt đảo qua con ngựa dưới thân hắn vài vòng: "Sao Huyết Vân lại ở chỗ của ngươi?"
Tiết Viễn vẫn cong eo, một tay kéo dây cương, một tay đè lên thành xe ngựa để ổn định thân mình, hắn nhìn Cố Nguyên Bạch cười cười: "Người nhìn lại thử xem?"
Cố Nguyên Bạch cúi đầu, cẩn thận đánh giá con ngựa, lúc này mới phát hiện ra trên chân trước của ngựa có một vòng lông đậm màu, giống như đang đeo một chiếc vòng màu đen vậy.
Con ngựa này mạnh mẽ kiêu căng, đôi mắt lộ ra hung quang nhìn chằm chằm Cố Nguyên Bạch không rời.Xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước, con ngựa dưới thân Tiết Viễn cũng bị áp chế đến tốc độ cực chậm.
Ngựa bất mãn hí một tiếng, cuối cùng bị Tiết Viễn không chút lưu tình mà dạy dỗ một trận."
Lại có một con."
Bây giờ Cố Nguyên Bạch nhìn thấy con ngựa tốt này thì giống như nhìn thấy một con xe xịn vậy, không rời mắt được: "Từ đâu ra thế?"
"Người ngoại tộc vào kinh để ăn mừng sinh nhật Thánh Thượng càng lúc càng nhiều."
Tiết Viễn chậm rì rì nói: "Thần đã dùng ba con ngựa tốt và hai con sói con để đổi lấy con ngựa này."
Thấy Cố Nguyên Bạch còn đang nhìn chằm chằm con ngựa dưới thân, Tiết Viễn thấp giọng nói giống như đang kể một bí mật: "Thánh Thượng, người đoán xem con ngựa này là đực hay là cái?"
Ngựa đực so với ngựa cái càng cao lớn uy mãnh hơn, sức lực cũng mạnh mẽ hơn, Cố Nguyên Bạch chỉ nhìn một cái liền biết đây là ngựa đực, y không chút khách khí nói: "Không cần biết là đực hay là cái, con ngựa này trẫm nhìn trúng rồi."
Tiết Viễn cố nín cười, giả vờ giả vịt buồn rầu nói: "Nhưng thần bị hòa thân vương mời đến phủ, không có ngựa sợ là không kịp."
"Hòa thân vương mời ngươi đến phủ?"
Cố Nguyên Bạch nhíu mày."
Vâng."
Tiết Viễn thẳng thắn đáp, hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố Nguyên Bạch một cái, đột nhiên nhíu mày nói: "Sao sắc môi của Thánh Thượng lại đỏ như vậy chứ?
Là bị nước trà làm nóng, hay là bị người khác làm tức giận?"
Cố Nguyên Bạch sửng sốt, không khỏi nhấc tay lên chạm chạm môi.Ánh mắt Tiết Viễn thoáng chốc trở nên có chút nén nhịn, hắn cố khắc chế mà rời mắt đi, vừa vặn đối diện với tầm mắt của thị vệ trưởng.
Thị vệ trưởng sốt ruột, không tiếng động mà há to miệng: "Tiết thị vệ, chú ý Chử đại nhân."
Tiết Viễn nhìn ra khẩu hình của hắn, nhướng mày lên, sắc mặt không chút thay đổi gật gật đầu.
Thị vệ trưởng thở phào nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt âm thầm vui mừng.Cố Nguyên Bạch thu tay lại, tiếp tục hỏi chuyện lúc trước: "Hòa thân vương mời ngươi đến phủ lúc nào?"
"Là hôm từ hành cung tránh nóng trở về kinh thành."
Đôi mắt Tiết Viễn hơi nheo lại, văn nhã cười: "Hòa thân vương phái người tới phủ mời thần, thần cũng không rõ vì sao, thế nhưng vương gia có lệnh, thần không dám không nghe."
Sau khi nói xong, Tiết Viễn tự ngẫm nghĩ, cảm thấy lời này không hay lắm, vì thế từ từ sửa lời: "Thần cảm thấy rất vinh hạnh, cho nên mới không đi không được."
"Thật là trùng hợp."
Cố Nguyên Bạch trầm ngâm một lát, đột nhiên nở nụ cười: "Đã lâu rồi trẫm cũng chưa đi thăm hòa thân vương, bây giờ khó khăn lắm mới ra ngoài một chuyến, một khi đã như vậy, đi xem chút đi."
Hòa thân vương và Tiết Viễn.Có thể nhấc lên quan hệ gì a?