- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,599
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ
Chương 18
Chương 18
Sau khi thi đình kết thúc, thời gian chờ đợi độc quyển quan* xét duyệt chính là quãng thời gian gian nan nhất với các sĩ tử. *tui tra thì thấy chức quan này nhưng không giải thích rõ ràng là làm công việc gì, cơ mà đọc khúc sau thì tui nghĩ là người chấm thi áNhất cử thành danh, nhiều năm vất vả như vậy chính là để có thể được đề tên lên bảng vàng, chờ độc quyển quan xem xét, sau đó xếp hạng, kết quả cuối cùng được định ra chính là thứ sẽ theo mình suốt cả cuộc đời.Trong hoàng cung, có tám vị độc quyển quan được chọn ra từ Hàn Lâm học sĩ và các đại thần trong triều, đang bận rộn xem xét bài thi của nhóm sĩ tử, tám vị độc quyển quan mỗi người ngồi một bàn, bài thi được truyền tay thay phiên nhau đọc, bên cạnh có cấm quân trong cung canh giữ, thời gian có hạn, bọn họ nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất để đưa ra xếp hạng sĩ tử.Mấy ngày sau, độc quyển quan đem mười bài thi được đánh nhiều dấu "○" nhất đến trước mặt Thánh Thượng, để Thánh Thượng cùng chư vị đại thần xem xét chọn ra ba người là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn và Thám Hoa*.*người đứng thứ nhất gọi là Trạng Nguyên, đứng thứ hai là Bảng Nhãn, đứng thứ ba là Thám Hoa.Trong mười cái tên này, ngoại trừ một người có xếp hạng ngoài vị trí thứ hai mươi ở kỳ thi hội thì lần này đã vươn lên được đến vị trí thứ chín, còn những cái tên còn lại chỉ tăng giảm vài bậc, không thay đổi nhiều.
Sau khi độc quyển quan xếp thứ hạng xong, truyền lư* đại điện cũng chính thức bắt đầu.
Bên ngoài các sĩ tử đang đứng chờ đợi kết quả thi đình, bên trong Thiên Điện, Cố Nguyên Bạch cùng các đại thần đang thương nghị và xếp hạng của mười bài thi trước mặt này.*truyền lư: cái này tui cũng không rõ, đại khái là sau khi chấm xong thì thông báo, đọc thứ tự xếp hạng, cái từ này ý chỉ cái lúc mà thông báo á.Khoa cử là một tầng vải che lấp chế độ quan liêu, học thức của mười cái tên này đã ở trình độ không phân cao thấp, lại còn ở trong tình huống này, việc xem xét càng khó khăn hơn.
Mười bài thi này đã được che tên, Cố Nguyên Bạch để các thần tử xem qua bài thi một lượt rồi mới cười hỏi: "Các khanh cho rằng tân khoa tiến sĩ kỳ này thế nào?"
Chính Sự Đường và Xu Mật Viện là hai bộ phận tối cao về quân chính, quan viên hành chính tối cao tự nhiên sẽ ở bên cạnh phụ giúp Thánh Thượng.
Triệu đại nhân của Xu Mật Viện vuốt vuốt bộ râu trắng xóa, cảm thán nói: "Đại Hằng ta nhân tài đông đúc, ai ai cũng tài hoa hơn người, mười bài thi này đều làm rất tốt, đây chính là phúc của Đại Hằng a."
Thần tử Chính Sự Đường tươi cười phụ họa.Cố Nguyên Bạch trầm ngâm một hồi, lấy ra ba bài thi đặt lên đầu, chỉ vào bài thi của Chử Vệ, cảm thán nói: "Đứng đầu kỳ thi hội, mặc dù chỉ là bài thi đình nhưng viết rất sát với tình hình thực tế bên ngoài."
Lễ Bộ thượng thư vội nói: "Thánh Thượng, Chử Vệ còn từng là Giải Nguyên bảy năm trước."
"A?"
Cố Nguyên Bạch nói: "Thật trùng hợp."
Những người khác cũng nở nụ cười, Cố Nguyên Bạch cười rồi lại chỉ vào bài thi của Khổng Dịch Lâm: "Các khanh cho rằng người này thế nào?"
Xu Mật Viện suy tư một lúc, nói: "Trong lòng người này có chí lớn, hiếm có nhất là làm việc đến nơi đến chốn, lại không thiếu kiên quyết, là một nhân tài thực sự."
Cố Nguyên Bạch gật đầu: "Vậy thứ chọn ba người này đi, nhưng nên xếp hạng thế nào, trẫm lại thấy đau đầu.
Trong lòng trẫm ba người này không phân cao thấp được."
Hộ Bộ thượng thư đề nghị nói: "Thánh Thượng, không bằng nhìn thử ba người này trước?"
Cố Nguyên Bạch vui vẻ: "Cũng được."
Y vừa ý Khổng Dịch Lâm, mà trong triều cũng chưa từng có vị quan nào xuất thân Sơn Đông, người này tài hoa hơn người, xuất thân nghèo khó, bài thi viết đến nơi đến chốn, ẩn chứa tài thao lược, có thể làm Trạng Nguyên.
Chử Vệ là thừa tướng tương lai, cũng là một nhân tài ghê gớm, nhưng hiện tại Chử Vệ còn chưa có nhiều kinh nghiệm, không nhiễm bụi trần, bài thi viết tuy sát với thực tế dân sinh, thế nhưng có hơi chút cực đoan.
Bất quá chức quan của phụ thân hắn thấp, không có tranh chấp đảng phái chính trị gì, là một người an phận thủ thường, để hắn làm Bảng Nhãn là thích hợp nhất.Cuối cùng là Thám Hoa, có thể để cho người có danh tiếng lớn, có thực tài, vừa lúc y cũng muốn nhìn xem nhân tài khống chế dư luận -Thường Ngọc Ngôn tạo thế.*tạo thế: theo nghĩa đen có nghĩa là tạo ra động lực. (Động lực ở đây ý kiểu: Hiện nay, hầu hết chính phủ, doanh nghiệp và cá nhân đều sử dụng một số biện pháp nhằm mục đích tăng tính phổ biến và bán hàng, nhằm thu hút sự chú ý của đông đảo công chúng và người tiêu dùng.)Một lát sau, thái giám đứng bên cửa cao giọng nói: "Truyền Chử Vệ, Thường Ngọc Ngôn, Khổng Dịch Lâm yết kiến."
Ba người liếc nhau, đón lấy những ánh mắt ghen ghét hâm mộ của các sĩ tử khác mà đi vào Thiên Điện.
Ba người này một người so với một người trẻ tuổi khỏe khoắn, cả ba đều là thiếu niên cao lớn, trên mặt Cố Nguyên Bạch còn mang ý cười, đến khi nhìn thấy Khổng Dịch Lâm đi vào, ý cười đột ngột dừng lại.Tướng mạo Khổng Dịch Lâm bình thường, nhưng đôi mắt lại cực kỳ thâm thúy, có người chỉ dựa vào một đôi mắt là có thể làm cả khuôn mặt trở bên bừng sáng rực rỡ, Khổng Dịch Lâm chính là như vậy.
Nhưng đôi mắt này, tuyệt đối không thuộc về người của triều Đại Hằng.Trong trí nhớ lộn xộn bỗng lóe lên một điểm sáng, Cố Nguyên Bạch đột nhiên nhớ ra Khổng Dịch Lâm này là ai.Trong bộ《 Quyền Thần 》có mượn cuộc khởi nghĩa Hoàng Sào có thật trong lịch sử để đưa vào cốt truyện, Hoàng Sào này là một vị tiến sĩ bị Đường Hi Tông trục xuất vì ghét bỏ dung mạo xấu xí, việc này gián tiếp dẫn đến chuyện Hoàng Sào khởi nghĩa.
Về sau thậm chí còn bức Đường Hi Tông phải rời khỏi Trường An.
Trong 《 Quyền Thần 》, Khổng Dịch Lâm sắm vai là một nhân vật như vậy, nguyên nhân hắn bị trục xuất không phải là vì hắn xấu xí, mà là vì hắn có huyết thống Tây Hạ.Nếu như Cố Nguyên Bạch không có mặt ở đây, triều chính vẫn cho quyền thần Lư Phong nắm giữ, Lư Phong là một phái bảo thủ bá đạo cố chấp, hiển nhiên hắn sẽ không để cho người có huyết thống Tây Hạ vào triều làm quan.
Sau khi bị trục xuất, Khổng Dịch Lâm cô độc một mình, sau đó hắn trực tiếp vứt bỏ thân phận người Đại Hằng mà quay về Tây hạ phát triển quốc lực, chỉ bằng một Tây Hạ nho nhỏ, hắn đã có thể cướp mất sáu thành trì của Đại Hằng, nếu y nhớ không sai, cuối cùng vẫn là Tiết Viễn dẫn binh đánh trận, đánh một trận tạo dựng uy tín.Cố Nguyên Bạch chậm rãi thu lại nụ cười.Một lát sau, y đứng dậy đi đến trước mặt ba người.Trên người Thánh Thượng tỏa ra mùi huân hương quý giá trong cung, loại hương vị này thanh nhã nhẹ nhàng nhưng cũng nồng đậm lưu giữ cực lâu, mâu thuẫn đến cực điểm nhưng chính là khiến người vừa ngửi liền nghĩ ngay đến hai chữ tôn quý.
Ba người này lớn lên đều cao hơn một khúc so với Thánh Thượng, mặc dù cung kính cúi đầu không nhìn thẳng thánh nhan nhưng vẫn có thể thấy được phần tóc khẽ bay khi di chuyển sau lưng Thánh Thượng.
Đôi mắt của Khổng Dịch Lâm là đặc điểm của người Tây Hạ, tuy rằng trên mặt hắn không biểu hiện rõ, thế nhưng trong lòng vẫn vì đôi mắt của mình mà sầu lo một phen, bây giờ thấy Thánh Thượng đi đến gần, đầu càng cúi thấp xuống, âm thầm giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.Nhưng cố tình Thánh Thượng lại đứng trước mặt hắn."
Khổng Dịch Lâm."
Thanh âm Thánh Thượng trong trẻo thanh thúy như châu lạc mâm ngọc: "Trẫm đã xem qua bài thi của ngươi, viết hay đến nỗi trẫm đọc xong liền cảm thấy vô cùng vui sướng."
Khổng Dịch Lâm càng thêm khiêm tốn mà cong eo: "Học sinh hoảng sợ, đa tạ Thánh Thượng thưởng thức."
Thánh Thượng nói: "Ngẩng đầu lên để trẫm nhìn ngươi một cái."
Khổng Dịch Lâm cẩn tuân theo lễ nghi diện thánh mà Lễ Bộ đã dạy, nâng đầu lên, đôi mắt rũ xuống, hắn chỉ có thể nhìn đến hoa văn trên long bào trước ngực Thánh Thượng, nhưng Cố Nguyên Bạch lại có thể nhìn rõ ràng, càng nhìn gần càng thấy rõ đôi mắt mang huyết thông Tây Hạ của hắn.
Hàng lông mi rũ xuống vừa đen vừa dày, nếu chỉ nhìn vào đôi mắt này thì lại có cảm giác giống như búp bê.Cố Nguyên Bạch muốn nhìn thấy màu sắc trong đôi mắt hắn, thế nhưng có lẽ Khổng Dịch Lâm quá lo lắng, cực kỳ tuân thủ lễ nghi, đôi mắt nửa phần cũng không nhấc lên, đủ để thấy được vì đôi mắt này hắn đã chịu không ít gian nan trắc trở.
Thánh Thượng vẫn luôn im lặng, trong lòng Khổng Dịch Lâm liền trầm xuống, bỗng nhiên hắn vén vạt áo lên quỳ xuống đất: "Học sinh thỉnh tội với Thánh Thượng."
Cố Nguyên Bạch thở dài một hơi, cúi người nâng hắn dậy: "Ngươi có tội gì?"
Khổng Dịch Lâm sững sờ theo lực đỡ mà đứng lên, vẻ mặt mờ mịt.Cố Nguyên Bạch nhẹ nhàng cười nói: "Dịch Lâm có đại tài, trẫm quý trọng còn không kịp, sao có thể trách tội chứ?"
Chử Vệ và Thường Ngọc Ngôn đứng một bên thấy một màn quân thần tương hợp trước mắt này, sắc mặt hai người một bất biến, một cười đến xán lạn như tắm mình trong gió xuân, không hẹn mà cùng nhớ lại chuyện Thánh Thượng đứng bên cạnh Khổng Dịch Lâm thật lâu trong kỳ thi đình.
Khổng Dịch Lâm này rốt cuộc có tài năng cỡ nào?
Có thể khiến Thánh Thượng nhìn với ánh mắt khác như thế?Cố Nguyên Bạch nói mấy câu với ba người rồi để bọn họ ra ngoài.Chờ sau khi bọn họ đi khỏi, Cố Nguyên Bạch lập tức nói với Lễ Bộ thượng thư: "Chọn Chử Vệ làm Trạng Nguyên, Khổng Dịch Lâm làm Bảng Nhãn, Thường Ngọc Ngôn làm Thám Hoa."
Lễ Bộ thượng thư nghiêm nghị đáp vâng.Bên trong đại điện, Thường Ngọc Ngôn cười nói hệt như quân tử đoan chính, hắn chủ động chào hỏi với Khổng Dịch Lâm: "Dịch Lâm huynh, Thánh Thượng hậu đãi huynh như vậy, có lẽ xếp hạng của Lâm huynh không thấp được."
Khổng Dịch Lâm khiêm tốn nói: "Ta thật sự không có tài, không dám nhận hậu ái của Thánh Thượng."
Trong lòng Thường Ngọc Ngôn lạnh lẽo, Khổng Dịch Lâm này tuy ngoài miệng nói mình không có tài, thế nhưng trong mắt lại trầm ổn, hiển nhiên rất tin tưởng vào tài hoa của mình.Từ lần ở Tiết phủ bị Thánh Thượng ngó lơ, trong lòng Thường Ngọc Ngôn liền lo sợ bất an, bây giờ rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy Thánh Thượng, nhưng Thánh Thượng lại chỉ để ý đến Khổng Dịch lâm.Thánh Thượng vẫn luôn là trăng sáng giữa trời quang như vậy, từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không toát ra vẻ tôn quý của thiên tử, cho dù Thường Ngọc Ngôn có cố gắng cỡ nào đi chăng nữa thì cũng sợ khiến Hoàng Thượng không vui.Lần này, rốt cuộc Khổng Dịch Lâm đã viết cái gì mà có thể làm Thánh Thượng coi trọng hắn như thế a?
Chử Vệ nghiêng đầu liếc mắt nhìn hai người bọn họ một cái, đứng thẳng không nói.
Ngay lúc ba người đang tự chìm trong suy nghĩ của mình, tiếng nhạc trong điện đột nhiên vang lên, truyền lư đại điện chính thức bắt đầu.Biểu tình nhóm sĩ tử nghiêm túc, các thái giám cầm quần áo của tân khoa tiến sĩ thay cho bọn họ, đợi bọn họ chuẩn bị xong, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Thánh Thượng đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ.Địa điểm tổ chức truyền lư đại điện không phải ở Tuyên Chính Điện, mà là ở Kim Loan Điện càng to càng rộng hơn.
Kim Loan Điện là nơi chỉ dùng khi có chuyện quan trọng như vạn quốc triều bái, ngày lễ trọng đại, tiễn đưa binh sĩ.
Mà lúc này đây, đông đảo các vị quan đứng xếp hàng hai bên, tân khoa tiến sĩ đứng ở giữa, không khí yên lặng mà trang nghiêm khiến không ít người quên cả hít thở.Trong bầu không khí nặng nề này, người hấp dẫn tầm mắt của mọi người nhất chính là Thánh Thượng ngồi trên cao.Khổng Dịch Lâm thừa dịp thái giám thay y phục cho hắn, lén lút ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thánh Thượng một cái, ánh mắt không khỏi sửng sốt, một lúc lâu sau mới hồi thần được.Long bào của Thánh Thượng cầu kỳ nặng nề nhưng gương mặt lại sáng rực rạng rỡ.Trong thiên hạ này thật sự có quyền lợi, địa vị, dung nhan đều tại một thân như vậy sao?Giờ phút này Khổng Dịch Lâm mới biết là có, đương nhiên có, hơn nữa người nọ còn là người tôn quý nhất thiên hạ.Làm người ta vừa nhìn, trong lòng liền biết xa đến mức không thể với tới.Trong nhóm tân khoa tiến sĩ, người lớn mật dám nhân cơ hội lén nhìn dung nhan Thánh Thượng cũng không bao nhiêu.
Khi quan viên Hồng Lư Tự đọc tên, các học sinh đều cúi đầu, bắt đầu nóng lòng chờ đợi."
Vị trí thứ nhất, Chử Vệ"Trong mắt Chử Vệ chợt lóe, hắn đứng dậy tiến lên vài bước, theo chỉ dẫn đến bên trái quỳ xuống đất.
Khóe môi trên gương mặt vẫn luôn vững vàng bình tĩnh không khỏi câu lên, lộ ra một nụ cười nhẹ.Lúc trước ở trong Thiên Điện thấy Thánh Thượng trọng đãi Khổng Dịch Lâm như vậy, hắn còn tưởng Hoàng Đế sẽ đem danh hiệu Trạng Nguyên cho Khổng Dịch Lâm.Trên mặt Khổng Dịch Lâm không đổi sắc, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được cảm giác thấy vọng.
Bản thân Khổng Dịch Lâm cũng cảm thấy thật buồn cười, vì đôi mắt này, hắn đã chịu khổ không ít, có thể qua kỳ thi đình đã là thành công rồi.
Vậy mà bây giờ hắn lại lòng tham không đủ, còn có dã tâm hy vọng được vị trí Trạng Nguyên, thật đúng là thay đổi thất thường khiến người ta cảm thấy buồn cười.Quan viên Hồng Lư Tự tiếp tục đọc tên: "Vị trí thứ hai, Khổng Dịch Lâm."
Khổng Dịch Lâm hít một hơi thật sâu, đi đến bên trái Chử Vệ an an ổn ổn mà quỳ xuống."
Vị trí thứ ba, Thường Ngọc Ngôn . . . ."
Lần truyền lư đại điện này ước chừng kéo dài hơn nửa canh giờ, chờ sau khi đọc tên xong, tân khoa tiến sĩ cùng các vị quan lại hành đại lễ ba quỳ chín lạy với Cố Nguyên Bạch.
Cố Nguyên Bạch ngồi trên vị trí cao nhìn mọi người hàng lễ, thở ra một ngụm trọc khí.Làm Hoàng Đế rất dễ nghiện.Đặc biệt là khi nhìn thấy các thần tử triều bái với mình, mỗi khi nhìn thấy các đại thần ngày thường uy nghiêm bây giờ lại cung kính quỳ xuống, cảm giác đó thật sự rất dễ làm người ta nghiện.Cố Nguyên Bạch nhắc nhở chính mình phải giữ được lý trí, y không muốn trở thành một kẻ độc tài.Đợi sau khi truyền lư đại điện kết thúc, tân khoa tiến sĩ bắt đầu phải tiến hành khen quan, nhóm thần tử không còn việc gì cũng rời đi.
Cả cung điện to như vậy chỉ còn lại cung hầu và Cố Nguyên Bạch, lúc này trên mặt Cố Nguyên Bạch rốt cuộc cũng toát ra vài phần mỏi mệt, Điền Phúc Sinh dâng trà lên: "Thánh Thượng, thời gian còn sớm, không bằng ngâm nước nóng giải mệt?"
Cố Nguyên Bạch động tâm, y nhấp một ngụm trà, gật đầu nói: "Cũng được."
Suối tắm nước nóng ở bên trong tẩm cung, lúc Cố Nguyên Bạch đến, bên trong đã phủ kín một tầng sương mù mông lung.
Nước ở đây đều được dẫn từ nguồn suối nước nóng, thoang thoảng một chút mùi hương lưu huỳnh tự nhiên.
Khắp nơi nhiễm huân hương cùng ánh nến, ánh nắng sáng sủa bên ngoài cửa sổ chiếu sáng toàn bộ điện suối nước nóng, xa hoa như phong cách của hoàng gia.Điền Phúc Sinh đang giúp Thánh Thượng cởi long bào rườm rà, bỗng có người bên ngoài điện thông báo: "Thánh Thượng, nhi tử Tiết tướng quân, Tiết Viễn cầu kiến."
Trên mặt Cố Nguyên Bạch lộ ra nụ cười lạnh: "Rốt cuộc cũng chịu tiến cung?"
Từ ngày y đồng ý dể Tiết Viễn tiến cung hầu hạ, cho đến tận hôm nay cũng chưa thấy mặt mũi hắn đâu, kéo dài thời gian cũng phải đến mấy chục ngày rồi, rốt cuộc không kéo nổi nữa mới ngoan ngoãn chịu tới?Thật là không giáo huấn liền không ngoan, không đánh liền không nghe lời.Cố Nguyên Bạch a một tiếng: "Điền Phúc Sinh, ngươi nói phải làm sao mới có thể thuần phục được một con chó?"
"Chó?"
Điền Phúc Sinh nghi hoặc nhưng vẫn thành thành thật thật mà nói: "Không cần biết là chó ngoan hay chó hư, chỉ cần là chó không nghe lời, tiểu nhân cảm thấy đánh cho chúng sợ thì sẽ nghe lời thôi.
Còn nếu vẫn không nghe lời, vậy thì cứ bỏ đói chúng mấy ngày, chúng còn dám không nghe lời sao?"
Cố Nguyên Bạch nhướng mày, cười nói: "Điền Phúc Sinh, cái ngươi nói đúng là một biện pháp tốt."
Áo ngoài một tầng lại một tầng được cởi bỏ, ngữ khí Cố Nguyên Bạch lười nhác ra lệnh: "Để hắn vào đi."
Bên ngoài có tiếng bước chân dần dần vang lên, dáng người Tiết Viễn cao lớn đang khoác trên mình bộ y phục của ngự tiền thị vệ vừa nhận được, lẫn trong làn sương mù đi qua vài cánh cửa trong cung điện to lớn, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng Cố Nguyên Bạch.
Đến khi đi vào, Tiết Viễn mới thấy trên người Thánh Thượng chỉ mặc một tầng áo lụa mỏng màu vàng.Thân thể vốn đã gầy yếu lại càng thêm tinh tế đơn bạc, tóc đen tùy ý buông thả phía sau lưng, mái tóc đen nhánh thật sự rất hấp dẫn ánh mắt người nhìn, bản thân Tiết Viễn vốn là thể chất nóng, xung quanh lại bốc đầy hơi nước ấm áp, còn chưa đi được vài bước, trên đầu hắn rất nhanh đã toát một tầng mồ hôi mỏng.Sương mù bốc hơi, Tiết Viễn dừng cách Thánh Thượng không xa, vấn an với tiểu hoàng đế : "Thánh Thượng vạn an."
Hắn vừa dứt lời, tiểu hoàng đế liền nghiêng thân mình đi, nhẹ nhàng gật đầu với hắn: "Đứng lên đi."
Phát quan của tiểu hoàng đế đã được tháo xuống, tóc đen buông xõa trên khuôn mặt, khiến cho gương mặt vẫn luôn lãnh lệ trước mặt Tiết Viễn nhu hoà đi vài phần.
Tiết Viễn chưa từng gặp qua tiểu hoàng đế nhu hòa như vậy, trong phút chốc cảm thấy mới mẻ, lại nhìn tiểu hoàng đế nhiều thêm vài lần.Điền Phúc Sinh đang cầm y phục của Thánh Thượng muốn để sang một bên, thì dưới chân đột nhiên trượt, "Ai da" một tiếng rồi ngã mạnh xuống đất.Cố Nguyên Bạch: "Điền Phúc Sinh!"
Tiết Viễn tiến lên hai ba bước đỡ Điền Phúc Sinh dậy, Điền Phúc Sinh đỡ eo nhịn đau, cười khổ mà nói: "Cũng may Tiết đại nhân tới, có Tiết đại nhân ở đây, tiểu nhân không cậy mạnh nữa."
Tiết Viễn nheo mắt, trong lòng đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành."
Eo này của tiểu nhân có lẽ bị trật rồi, không thể khom lưng làm việc."
Trên mặt Điền Phúc Sinh nhăn thành một đống: "Lúc Thánh Thượng tắm gội không thích có nhiều người, các cung hầu khác đều ra ngoài rồi.
Mong Tiết đại nhân thay lão nô hầu hạ Thánh Thượng tắm rửa."
Cố Nguyên Bạch thấy hắn hình như không ngã nặng lắm, sắc mặt hơi thả lỏng, nói: "Trẫm có thể tự mình tắm."
Tiết Viễn liếc y một cái, trước tiên đỡ Điền Phúc Sinh ra ngoài.
Khi quay lại đã thấy Cố Nguyên Bạch đang ngồi trên một cái ghế to rộng, cả người giống như chôn sâu vào trong.Tuy rằng Cố Nguyên Bạch muốn cho Tiết Viễn biết sợ, nhưng cũng không muốn lấy chuyện này làm nhục hắn.
Y đang muốn đi giày vớ, đột nhiên trước mặt ngồi xổm xuống một bóng đen.
Tiết Viễn cười như không cười mà quỳ gối xuống đất, gạt đôi tay đang cầm long ủng của tiểu hoàng đế ra, thong thả ung dung nói: "Thánh Thượng sao có thể làm loại chuyện này chứ?
Để thần."
Tiết Viễn giúp Thánh Thượng cởi long ủng, bàn tay to lớn nắm lấy mắt cá chân nhỏ nhắn của tiểu hoàng đế, chậm rãi rút vớ ra.
Tiết Viễn từng nói tiểu hoàng đế có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, so với nữ tử còn xinh đẹp hơn, Tiết Viễn chưa từng gặp qua thứ gì xinh đẹp lại yếu ớt như vậy, cứ cho rằng khuôn mặt của Cố Nguyên Bạch đã là tinh xảo như ngọc rồi, lại không ngờ sau khi cởi giày vớ ra, mắt cá chân trong tay cũng giống hệt như ngọc thạch điêu khắc.Mát mát lành lạnh, đẹp đẽ trắng nõn như sứ, còn thoang thoảng hương thơm.Tiết Viễn liền cảm thấy đôi chân này so với miếng ngọc bội mà hắn hay đeo bên người còn thoải mái hơn nhiều, hắn theo thói quen bóp nhẹ một chút, bàn tay to lớn còn rất có tâm tình mà xem xét độ lớn nhỏ của bàn chân.Thân thể hắn ấm áp, lòng bàn tay cũng thô ráp nóng bỏng.
Động tác như thế quả thực có chút quá phận, Cố Nguyên Bạch nhíu đầu mi lại, một chút cũng không do dự, dùng sức đạp lên bả vai Tiết Viễn một cái, lạnh lùng nói: "Làm càn!"
Tiết Viễn không kịp phản ứng bị một cước này đạp cho lảo đảo ngã về sau, đầu đập một cái xuống đất vang lên một tiếng nặng nề trầm thấp.
Hắn nhìn lên đỉnh đầu, trong nháy mắt ánh mắt trở nên vô cùng âm u đen tối.Sờ chân một chút mà thôi, cái này cũng bảo làm càn?Tiết Viễn chậm rãi đứng dậy, một lần nữa quỳ gối trước mặt tiểu hoàng đế, hắn nhếch môi nhìn Thánh Thượng, duỗi tay trực tiếp cầm cổ chân trần trụi của tiểu hoàng đế lên.
Đôi tay hắn dùng lực để tiểu hoàng đế không thể nào đá hắn được nữa.
"Thánh Thượng, chân người lạnh, thần chỉ lo lắng người không chịu nổi thôi."
Hắn thong thả nói: "Để thần ủ chân cho người, đợi chân người ấm lên rồi thần tự nhiên sẽ thả ra."
Tác giả có lời muốn nói: Sửa bug, quân chính là do Xu Mật Viện và Chính Sự Đường chia nhau làm, lúc trước nói chỉ có Chính Sự Đường làm.①tư liệu khoa cử đến từ tuần tra Baidu thêm chính mình chỉnh hợp.