- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #51
Ta Dựa Vào Mỹ Nhan Để Ổn Định Thiên Hạ
Chương 46
Chương 46
Những người có tiền thì tụ tập trong quán trà giữa hồ vừa thưởng thức trà ngon vừa nghe người kể chuyện, còn những hán tử không có tiền thì dựng thẳng lỗ tai lên thích thú lắng nghe.
Tất cả mọi người rõ ràng chẳng thể làm gì cho hoạt động chống tham nhũng, thế nhưng người nào người nấy cũng tập trung chú ý đến vấn đề này một cách chặt chẽ vượt mức bình thường.Tiết Viễn chưa bao giờ nghĩ rằng Cố Nguyên Bạch sẽ cho phép bá tánh biết rõ tiến trình chống tham nhũng, thậm chí còn bán cả bản ghi chép số tiền tài thu được.《 Đại Hằng quốc báo 》là Cố Nguyên Bạch làm ra, mỗi ngày đều giao tin tức do Ngự Sử Đài và Giám Sát Xứ truyền tới cho Trương thị, sau đó Trương thị sẽ sửa sang lại rồi sao chép bán ra.
Người người trong kinh thành vì bá tánh khắp nơi mà kích động, vì những hành động của đám tham quan mà tức giận.Không giống trước đây chỉ biết cày ruộng, ăn cơm, ngủ nghỉ hệt như một cái xác không hồn, sau khi biết đất nước này đang làm cái gì, biết tình huống của bá tánh các nơi như thế nào, những bá tánh vốn chỉ biết bận rộn với cuộc sống dường như đột nhiên sống lại.
Rất nhiều lão nông, hán tử lương thiện đỏ mặt xoa tay đi đến trước cửa nha môn, dựng lỗ tai lên nghe bộ khoái đọc《 Đại Hằng quốc báo 》 .Bọn họ không biết chữ, không có văn hóa, không có hiểu biết, dân trí thấp.
Có đôi khi ngay cả nội dung trong báo cũng nghe không hiểu, chứ đừng nói đến tình hình tham ô ở các nơi.Thế nhưng Cố Nguyên Bạch đã yêu cầu, bảo Trương thị ngày nào cũng phải đem《 Đại Hằng quốc báo 》 đến các nha môn, để phủ doãn kinh thành sắp xếp người ngày ngày đọc nội dung trong báo cho bá tánh nghe, có thể đọc cho càng nhiều người thì càng tốt.Phủ doãn kinh thành và các quan viên nhỏ cảm thấy chuyện này không có ích gì cả, cho dù lúc đọc lên thấy bá tánh khi thì vui sướng khi thì tức giận cũng chẳng hiểu rốt cuộc mình làm thế này thì có ích lợi gì.
Thế nhưng Cố Nguyên Bạch lại rất kiên trì, hơn nữa y cho rằng việc này có tác dụng rất lớn.Thân là đế vương, phải có trách nhiệm giáo dục bá tánh.Tất cả mọi chuyện đều thay đổi một cách vô tri vô giác*, nhưng nếu ngay từ đầu đã không làm thì nó vĩnh viễn không bao giờ thay đổi được.*ý là nó thay đổi dần dần, từng chút một nhưng mà cái sự thay đổi đó mình không thể nào thấy được không thể nào cảm giác được áTiết Viễn nhìn một màn trước mắt, bỗng có một loại cảm giác mà trước kia chưa bao giờ có, cảm giác này, hình như được gọi là thái bình.Đây là cảm giác mà trước kia hắn ở biên quan chưa bao giờ có được, mà hiện tại tất cả đều là do Cố Nguyên Bạch mang tới.Trái tim trung quân của Tiết Viễn lại thình thịch nhảy loạn.
Hắn không khỏi quay đầu nhìn về phía Cố Nguyên Bạch, lại thấy Cố Nguyên Bạch đang mỉm cười nâng chén trà đã nguội lạnh lên uống.
Tiết Viễn nheo mắt, cầm một cái chén khác đặt trước môi Cố Nguyên Bạch rồi nói: "Phun ra."
Một ngụm vừa mới vào miệng còn chưa kịp nuốt xuống, Cố Nguyên Bạch nhìn hắn đầy kỳ quái.
Tiết Viễn không chịu nổi ánh mắt như vậy, bị nhìn một cái thôi đã cảm thấy toàn thân tê dại, thanh âm của hắn mềm mại đi không ít, khàn khàn khuyên: "Thánh Thượng, nước lạnh rồi, phun ra."
Cố Nguyên Bạch phun nước trong miệng ra, kể sự thật: "Vào những ngày mùa hè, trẫm cũng sẽ uống trà đá."
Trà đá chính là dùng đá để pha trà, Tiết Viễn hoài nghi: "Người có thể uống?"
Cố Nguyên Bạch buông chén trà xuống, Điền Phúc Sinh ở bên cạnh lại pha một ấm mới.
Hắn nghe vậy mới tủm tỉm cười nói: "Thỉnh thoảng Thánh Thượng uống một chút cũng không sao, chỉ là mỗi lần không dám để Thánh Thượng uống quá nhiều, sợ lạnh người."
Tiết Viễn lại thoáng liếc mắt qua Cố Nguyên Bạch, nhìn khuôn mặt mềm mại như bông chưa đến hai lạng thịt của y, rất hiếm khi tán đồng mà gật đầu.Cố Nguyên Bạch bất đắc dĩ cười, Tiết Viễn ở bên cạnh y một thời gian dài, giống như kẻ thô lỗ trong quân doanh cũng bị những người xung quanh đồng hóa, lúc nào cũng xem Cố Nguyên Bạch như một món đồ sứ dễ vỡ, cứ sợ Cố Nguyên Bạch có chỗ nào không thoải mái.Chỉ là hắn trời sinh to gan lớn mật, những người khác không dám tiến lên khuyên bảo, còn hắn lại dám trực tiếp ra tay.Người kể chuyện bên dưới đã đổi sang một câu chuyện mới, nói về vấn đề chống tham nhũng ở nơi khác, cũng như câu chuyện trước, bá tánh ở đó tự giác canh giữ cửa thành, toàn bộ bá tánh trong thành đều tập trung lại trước cửa phủ quan viên, nhóm hán tử còn mang theo đệm chăn, ban đêm thì ngủ ngay trước cửa phủ, ban ngay thì ngồi trước cửa chờ người nhà mang cơm, cứ luôn như thế cho đến khi quan viên giám sát tới.Cũng nhờ các bá tánh và một số quan viên giúp đỡ nên chuyện bắt giữ tham quan ô lại thuận lợi hơn rất nhiều.
Cố Nguyên Bạch cảm khái không thôi: "Bây giờ kéo một đám tham quan xuống, vừa lúc có thể đưa một nhóm quan viên tốt đạo đức tốt lên."
Tiết Viễn thản nhiên nói: "Thần cũng có công."
Cố Nguyên Bạch nghiêng nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái, cười hỏi: "Ngươi thì có công gì?"
Tiết Viễn coi đây là điều hiển nhiên, hệt như cường đạo nói: "Thần che chở Thánh Thượng, bảo vệ Thánh Thượng, chỉ cần Thánh Thượng khỏe mạnh, chống tham nhũng mới có thể tiến hành thuận lợi."
Cố Nguyên Bạch vui vẻ cười đùa: "Bây giờ Tiết thị vệ cũng biết đầu cơ trục lợi rồi."
Tiết Viễn thầm nghĩ, đừng cười nữa.Cười đến nỗi tim lão tử đập càng lúc càng nhanh rồi.Tiết Viễn ôm lấy trái tim đang nhảy loạn, thở dài một hơi, ánh mắt khẩu thị tâm phi dán lên mặt Cố Nguyên Bạch, cuối cùng cũng cong môi nở nụ cười theo.Ngồi trong quán trà uống đầy một bụng trà xong, Cố Nguyên Bạch mới dẫn người đến tiệm sách của Trương thị.
Muốn xây dựng thương lộ cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, hiện tại, chuyện Trương thị xây dựng thương lộ cho Hoàng Thượng đã được truyền đi khắp nơi, dẫn đến thư từ thăm hỏi của thương hộ các nơi gửi đến cho Trương thị đã chất thành một ngọn núi nhỏ.
Người Trương thị bận đến tối mắt tối mũi, còn phải theo dõi dặn dò các đệ tử trong tộc kỹ càng, trăm triệu không được để xảy ra sai sót gì.
Bởi vậy, trước khi xuất phát đi biên quan xây dựng thượng lộ cần phải mất hơn một tháng để chuẩn bị.Tộc trưởng Trương thị thấp thỏm báo cáo tiến độ hiện tại với Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch lại nói: "Trẫm đã nghĩ tới điều này rồi.
Bây giờ các ngươi không thể đi cũng tốt, trước khi xây dựng thương lộ, trẫm còn một việc phải làm."
Ánh mắt Thánh Thượng nặng nề, chậm rãi nói: "Trẫm muốn phái binh tấn công đám dân du mục kia."
Mí mắt Tiết Viễn mạnh mẽ giật giật, bỗng quay sang nhìn y, trong mắt lập tức sáng lên muôn vàn thần thái.Trước khi xây dựng thương lộ, đám dân du mục kia, không thể không đánh.Không thể không đánh!Tình huống thảm khốc của binh lính và bá tánh nơi biên quan trong lời Tiết Viễn đã trở thành một cái gai trong lòng Cố Nguyên Bạch, khi đó y đã xuyên đến Đại Hằng, đã trở thành Hoàng Đế.
Thế nhưng triều chính bị Lư Phong nắm giữ, toàn bộ triều đình chướng khí mù mịt, là quãng thời gian đen tối nhất mà Cố Nguyên Bạch từng trải qua.
Y mất ba năm để kéo Lư Phong xuống, quãng thời gian tự mình chấp chính cho đến nay cũng chỉ mới được nửa năm, thế nhưng y đã liều mạng nuôi quân, bồi dưỡng Giám Sát Xứ, chính là vì Cố Nguyên Bạch không muốn phải trải qua thời khắc đen tối đó một lần nào nữa.Y biết rõ trên đất Đại Hằng này có bao nhiêu người phải chịu khổ cực, có bao nhiêu người mất đi tính mạng trong khoảng thời gian Hoàng Đế y ngủ đông, bộ rễ của triều Đại Hằng sớm đã thối nát, Cố Nguyên Bạch là một người trưởng thành, y đương nhiên biết một hoàng đế yếu đuối hèn nhát sẽ có tai họa như thế nào, thế nhưng khi y mới tới, cái gì cũng không thể làm được.Còn hiện giờ binh hùng tướng mạnh, con đường thông đến biên quan cũng chuẩn bị được xây dựng, chờ đến khi con đường này hoàn thành, giao thông thuận tiện thì y có thể kiểm soát được khu vực du mục rồi.
Còn trước khi xây dựng xong con đường này, muốn có được trâu bò cừu ngựa của dân du mục thì cần phải cho bọn chúng biết bọn chúng phải tuân theo quy củ của Đại Hằng.
Sau khi Cố Nguyên Bạch nói câu "đánh du mục" thì hai mắt Tiết Viễn vẫn luôn sáng quắc, hắn siết chặt đao bên hông, cảm xúc trên người dao động đến mức những thị vệ xung quanh cũng có thể cảm nhận được.Những thị vệ này còn nhớ rõ hắn từng nhắc đến "dê hai chân" trong hoạt động săn xuân, một người trong đó không khỏi lên tiếng hỏi: "Tiết Viễn, đánh du mục dễ không?"
Tiết Viễn hùng hồn đáp: "Khó."
Đám thị vệ: "......"
Biểu tình của đám thị vệ có hơi vặn vẹo, nhìn cả người Tiết Viễn dường như đang nhiệt huyết sôi trào, không thể nào hiểu nổi, nếu như đã khó đánh thì tại sao hắn lại hào hứng như thế?Cố Nguyên Bạch cũng nghe thấy một chữ khó của hắn, y bảo Tiết Viễn tiến lên, chăm chú nhìn hắn: "Sao lại nói vậy?"
Lúc này, người Trương thị bỗng nói: "Thánh Thượng, các đệ tử trong tộc tiểu nhân đều đã tụ tập ở kinh thành, người có muốn gặp bọn họ một lần không ạ?"
Cố Nguyên Bạch hơi hơi mỉm cười: "Trẫm nghe nói đệ tử của Trương thị Kinh Tây đều là người tài, trẫm vất vả lắm mới ra được một chuyến, đương nhiên là muốn gặp rồi."
Người Trương thị lui xuống, cung hầu đóng cửa phòng lại, trong bóng tối nặng nề, từ những vệt sáng cũng có thể thấy được bụi bặm đang di chuyển.**cái này như kiểu lúc mà trong tối xong mình mở đèn pin lên, thì trong cái đường sáng đó sẽ thấy được bụi li ti li ti đang bay áCố Nguyên Bạch mở đầu nói: "Ngồi."
Trong phòng, người nên ngồi đều nghe lệnh ngồi xuống, dáng ngồi của Tiết Viễn oai phong lẫm liệt khí phách hiên ngang không kiềm chế được, Cố Nguyên Bạch bảo người bưng trà lên cho bọn hắn, nhấp một ngụm nhuận nhuận miệng* rồi hỏi: "Tiết Viễn, đánh du mục rất khó sao?" *uống miếng cho đỡ khô miệng á Chỉ cần y nói chuyện, Tiết Viễn lại ngây người nhìn đôi môi của tiểu hoàng đế một cái rồi mới lấy lại tinh thần đáp: "Dân du mục dũng mãnh có năng lực cưỡi ngựa bắn cung vô cùng xuất sắc.
Đại Hằng vẫn luôn bị bọn chúng quấy nhiễu nhưng lại không đánh trả nên càng khiến bọn chúng trở nên kiêu ngạo hơn."
"Trẫm biết việc này."
Cố Nguyên Bạch hơi hơi gật đầu: "Nhưng cho dù khó đánh, các ngươi vẫn có thể cướp được rất nhiều lương thực và ngựa trong tay bọn chúng mà."
Khóe miệng Tiết Viễn nhếch lên, che giấu vài phần châm biếm: "Thánh Thượng, tuy rằng dân du mục dũng mãnh, nhưng vì Đại Hằng liên tục nhẫn nhịn nên mới tiếp thêm tự tin cho bọn chúng, khiến bọn chúng tin rằng bản thân bách chiến bách thắng.
Mà một khi Đại Hằng bày ra tư thế cứng rắn, một khi bọn chúng thất bại, nhất định sẽ tan tác triệt để."
"Chỉ cần có xu thế tan tác, bọn chúng sẽ hoảng loạn không chọn đường mà chạy trốn, trở thành một đám bất lực.
Trong dân du mục chia làm tám bộ, bình thường bọn chúng sẽ không dễ dàng tụ tập lại với nhau, hơn nữa thủ lĩnh đứng đầu tộc Khiết Đan đã lớn tuổi, khiến cho thủ lĩnh tám bộ vẫn luôn âm thầm đấu tranh dẫn đến phân tán khắp nơi, sẽ không liên minh.
Nếu muốn tấn công sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Cố Nguyên Bạch gật gật đầu như đang suy tư gì đó.
Tình hình trong nước Đại Hằng có chút loạn.Thời điểm Cố Nguyên Bạch vừa tới, hoàn toàn bị tình hình đại loạn trong nước làm bối rối không thôi, sau đó y điên cuồng thắp đèn đọc sách vào ban đêm để có thể hiểu rõ hơn tình hình trong nước, vì lý do này, lịch sử trong trí nhớ của y đã hoàn toàn bị đánh vỡ.Triều Đại Hằng có lịch sử của chính mình, là hỗn hợp của các triều đại cận đó.
Giai đoạn biến động trước lịch sử cũng không lớn, Cố Nguyên Bạch trả qua khoảng thời gian đốt đèn đọc sách đã có thể hòa mình vào triều đại này.Như tám bộ Khiết Đan, y thích ứng rất tốt.*ba cái khúc này tui edit s cũng thấy khum mượt được T^T nên tui để bản gốc ở cmt các cô góp ý hộ tui với nha T^TTiết Viễn tiếp tục nói: "Khi ta với Tiết tướng quân đóng ở biên quan, triều đình đã từng phái thống soái đến đó, thế nhưng tất cả đều là đám văn nhân chưa từng mang binh bao giờ."
Cố Nguyên Bạch sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Viễn, đây hẳn là chuyện trước kia hắn trải qua."
Đám văn nhân đó không hiểu binh, chỉ mới đọc qua vài quyển binh thư đã cho rằng làm thống soái rất dễ, bọn chúng khinh thường võ nhân, không nghe ý kiến của võ nhân, kiêu ngạo thanh cao, tâm so với trời còn cao hơn."
Giọng điệu Tiết Viễn nhàn nhạt: "Tất nhiên thất bại cũng nhanh hơn."
Cố Nguyên Bạch nghe vậy, không nhịn được mà nghĩ, rốt cuộc là kẻ nào nghĩ ra cái ý tưởng cho văn nhân mang binh vậy?Sự thật này cũng thôi đi*, người đọc thuộc binh thư nhưng lại không có kinh nghiệm, không khỏi làm y nhớ tới người kế thừa Mã Tắc mà Gia Cát Lượng xem trọng, Mã Tắc là một người nói chuyện quân sự rất giỏi, nhưng chung quy vẫn quá ít kinh nghiệm, cuối cùng tự mình hại mình dẫn tới kết cục "nuốt nước mắt trảm Mã Tắc".
Thế nhưng như Vương Bình cả đời chỉ biết mỗi chữ thập, tuy nói không biết chữ sẽ không đọc sách, thế nhưng hắn lại là một nhân tài trong việc dẫn binh. *真材实料也就罢了: câu gốc là dị nè mà tui khum hiểu nó có ý gì á T^TKhỏi cần phải nói, nhất định là Lư Phong muốn áp chế cả nhà Tiết Viễn.
Tiết phủ ba đời trung lương, Lư Phong thân là gian thần, đương nhiên sợ nhất chính là những trung lương này.Cố Nguyên Bạch suy nghĩ một hồi, thuận miệng hỏi: "Nếu nói như vậy, đến lúc đó để Tiết thị vệ dẫn binh, đối với ngươi mà nói, chèn ép đám dân du mục kia không phải là việc khó?"
Tiết Viễn vừa nghe lời này bèn đáp: "Nói chung không khiến Thánh Thượng thất vọng là được."
Cố Nguyên Bạch gật đầu, vừa lúc có người đến cửa thông báo người trong tộc Trương thị đã tới, Cố Nguyên Bạch liền cho gọi vào.
Bọn thị vệ xung quanh có người chọc chọc Tiết Viễn: "Tiết đại nhân, biết tin có thể đi biên quan đánh du mục nên vui vẻ như vậy sao?"
Tiết Viễn khó hiểu: "Làm sao?"
Thị vệ kỳ quái nói: "Cho dù ngươi vui vẻ cũng không cần phải cười như thế chứ."
Tiết Viễn sửng sốt, ngẩng đầu sờ lên khóe miệng, không nghĩ tới khóe miệng thế mà lại cong cong.Thật sự là vui vẻ vì được đi đánh du mục sao?Vậy thì vui mừng cũng lộ quá rõ trên mặt rồi.Tiết Viễn cau mày, chỉ muốn đè khóe miệng cứ luôn nhếch lên kia, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến việc vừa rồi Cố Nguyên Bạch khẳng định năng lực của hắn thì lại nhịn không được mà lại nhếch môi cười lớn.Hắn bất giác nhìn thoáng qua Cố Nguyên Bạch.Hình như Cố Nguyên Bạch cũng cảm nhận được, y xoay người lại nhìn thoáng qua thì phát hiện vẻ mặt muốn cười nhưng lại cố gắng nhịn xuống, cuối cùng dẫn đến cả mặt đều vặn vẹo của Tiết Viễn, lập tức không nhịn được trực tiếp bị chọc cười.
Lần này y vui vẻ, đôi môi nhạt màu cong lên cũng trở nên phiếm hồng.Hồng nhạt.Tiết Viễn hoàn toàn không nhịn được, rốt cuộc kìm nén không nổi nữa mà cong khóe môi lên.C* m* n*, Cố Nguyên Bạch sao có thể...... sao có thể cười với hắn đẹp như vậy chứ.Là có ý gì?