Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Ta CùnG Nữ Chủ Đều Thật Thơm

[BOT] Mê Truyện Dịch
Ta CùnG Nữ Chủ Đều Thật Thơm
84. Ta làm sao nỡ


Bất đồng với hồi ức tuổi thơ mờ nhạt, cảnh tượng trước mắt dường như được tô lên một tầng lự kính đen kịt, làm nội tâm cảm thấy áp lực.Thẩm đại tiểu thư lướt qua đám người đi đến trước Liễu Sương, từ trên cao nghiền ngẫm nhìn xuống nàng.Liễu Sương dùng mu bàn tay lau khóe môi, nghiêng đầu phun đi nhúm máu trong miệng.Nàng khẽ đảo mắt, không hề sợ hãi mà đáp lại ánh mắt đối phương, hai tròng mắt đen tối lộ ra quang ảnh lập loè, lại có vài phần hung ác hiếm thấy.Người khác thấy cũng giật mình, căng da đầu nói: "Ngươi đồ phế nhân, còn không mau nhận sai?"

Liễu Sương ngước đầu, không rên một tiếng.Những người này chuyên tìm nơi vắng vẻ không ai nhìn thấy để xuống tay, từng quyền từng cước đánh lên người phát ra tiếng vang trầm buồn, lưng nàng theo đó cong xuống mỗi một chút.Bên tai hỗn độn vù vù, hai chân bị nghiền đến chết lặng, cơ hồ đã không có trực giác.Thẩm đại tiểu thư đã tức muốn hộc máu, so đo nhất định phải ra oai phủ đầu, trên mặt lại là hơi hơi mỉm cười, ôn nhu nói: "Được rồi sư tỷ, ngươi hướng ta nhận sai thì sẽ không sao hết, tội gì phải chịu đau đớn da thịt như này chứ."

Mồ hôi theo sống mũi trượt xuống, cả người đau như bị lửa thiêu đốt.

Liễu Sương hơi hơi gù lưng, ngẩng mặt nhìn đại tiểu thư kiêu căng kia, ánh mắt lạnh băng.Nàng bỗng nhiên quay đầu, hình như có sở ngộ mà nhìn Thẩm Kỳ Khi ở bên cạnh.Hai mắt đẫm lệ mông lung, Thẩm Kỳ Khi nỉ non: "Sư tỷ......"

Liễu Sương mỉm cười, mặt mày dần dần ôn nhu xuống, như là không tiếng động trấn an.Xuyên qua hai mắt đẫm lệ, Thẩm Kỳ Khi nghẹn ngào, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên cánh tay nàng.Trong nháy mắt, đồng tử nàng hơi co lại, toàn thân đều kịch liệt đau đớn lên."

Thẩm chưởng môn thật đúng là nhìn nhầm, thế nhưng lưu lại một đứa phế vật như ngươi ở nội môn."

"Giả thanh cao làm cái gì!

Còn không quỳ xuống xin lỗi tiểu sư muội?!"

Liễu Sương rốt cuộc có mạo phạm Thẩm Kỳ Khi hay không, trong lòng bọn họ đều biết rõ chân tướng, chẳng qua là muốn tìm cái cớ danh chính ngôn thuận vũ nhục đối phương mà thôi.

Thấy nàng thờ ơ phớt lờ, những người đó càng tức giận, xuống tay càng thêm tàn nhẫn.Thẩm Kỳ Khi nắm chặt cổ tay Liễu Sương, cảm giác như mình cũng cùng nhau bị đấm đá đánh chửi một phen.

Giống như thông qua đụng chạm là có thể rõ ràng cảm giác được sự đau đớn của đối phương giờ phút này.Nàng phát run, hai mắt dần dần đỏ.Đau.

Thì ra có thể đau đến mức như vậy.Nhưng Liễu Sương trước sau không có phản ứng, áo ngoài mỏng manh đã bị tẩm ướt, nàng chống đỡ tấm lưng mảnh khảnh, khuôn mặt trầm mặc mà quật cường.Thẩm Kỳ Khi giang tay đem nàng ôm chặt vào lòng.Thân thể của nàng như là bị bánh xe nghiền qua, bị bàn ủi đốt nóng, mỗi một tấc da thịt, mỗi một đoạn xương cốt, đều rõ ràng mà phản ứng từng trận đau đớn bén nhọn.Nàng nhăn mặt, cắn chặt răng, đem tiếng rên rỉ nghẹn trở về.Đơn phương ẩu đả giằng co chừng một nén nhang, đám người kia thấy thật sự không có gì hay ho mới mất hứng mà từ bỏ.Người vừa đi, Liễu Sương ngã xuống, hơi thở rách nát rối loạn.Tóc đen phô tán ở nền tuyết mênh mang, gió lạnh thổi bay bông tuyết, lông mi nàng cũng bị nhuộm thành màu trắng.Thẩm Kỳ Khi nhẹ nhàng ôm lấy Liễu Sương, nước mắt rơi xuống, bắn tung tóe trên má.Nàng đã nói không nên lời là trên người đau hay là trong lòng càng đau.Gió tuyết bay tán loạn, Liễu Sương rũ mắt, làm như cười một chút, bất đắc dĩ lại nhu thuận.Hình ảnh trước mắt đột ngột vỡ vụn, hóa thành muôn vàn bông tuyết sáng lấp lánh, bị gió lạnh thấu xương thổi tan.Cảnh tượng lại thay đổi.Thẩm Kỳ Khi ngơ ngẩn ngồi dưới đất, từng màn quen thuộc giống như đèn kéo quân hiện lên.Liễu Sương như thế nào tâm hệ nam chủ Thịnh Từ, rồi lại bị đối phương luôn mãi lừa gạt, nản lòng thoái chí; tiếp xúc Tư Đồ Vân, rồi lại đánh bậy đánh bạ thức tỉnh huyết mạch Ma tộc, vô pháp khống chế lực lượng tăng trưởng sau đó cuồng bạo ma khí, vừa lúc bị đệ tử môn phái phát hiện.Trong khoảng thời gian ngắn, chuyện đệ tử Thanh Phong nhập ma bị truyền khắp tiên môn bách gia, nàng chung quy thành cái đích cho mọi người chỉ trích.Trường Dược đạo nhân bảo chứng cho sự trong sạch của nàng, sống sờ sờ nhảy vào lô đỉnh thiêu mình tự sát.

Dù là người luyến mộ hay là thân hữu ân sư, nàng đã không còn ai cả.Tâm như tro tàn, Liễu Sương từ bỏ giãy giụa, bị đệ tử tiến đến truy bắt phát hiện, mọi người áp giải nàng lên đài tru ma của Thanh Lễ Phái.Ác ý nồng đậm làm người hít thở không thông, giống một mảnh sương mù đen kịt, tràn ngập bên trong sơn môn yên tĩnh.Đây là địa phương mà nàng sinh sống mười mấy năm, hiện tại lại muốn giết sống nàng."

Nàng là ma!

Diệt trừ nàng!"

"Diệt trừ nàng!

Diệt trừ nàng!

Diệt trừ nàng!"

Theo tiếng la càng lúc càng lớn, thân hình cùng biểu tình của mọi người đồng thời vặn vẹo lên, hưng phấn mà cuồng loạn, như là bọn quỷ xấu xí trong ác mộng.Liễu Sương bị nâng lên cao, hai tay hai chân bị Khổn Tiên Thằng trói chặt, gió thổi bay tóc đen trên trán nàng, lộ ra đôi con ngươi đen kịt."

Tại sao......"

Nàng nhìn ngàn vạn gương mặt hung tợn dưới đài, lẩm bẩm nói, "Sư phụ, ta rõ ràng...... không có làm gì hết...."

"Ma giả làm nhiều việc ác, vốn không nên tồn tại trên thế gian."

Thẩm Quyết đứng ở thật xa ngóng nhìn nàng, muốn nói lại thôi, "......

Tiểu Sương, đáng tiếc."

Một câu đáng tiếc nhẹ hẫng, nhận định sự tồn tại của nàng trước nay là một loại sai lầm.Thật sự Liễu Sương chưa bao giờ hại qua bất kỳ ai.Thế nhưng, thiên đạo này lại không chịu buông tha nàng, cho dù là hy vọng nhỏ bé nhất cũng chưa từng bố thí một phần.Lần lượt mà nhường nhịn cùng bao dung, đổi lấy lại là đếm không hết thóa mạ, phản bội, mất đi, căm ghét.Ân sâu phụ tẫn, tử sinh sư hữu.......

Nàng đã không còn gì để mất.

Đột nhiên, mọi người hoảng sợ mà hét lên.Liễu Sương ở kia vậy mà có thể tránh thoát dây thừng, từ đài tru ma từng bước một đi xuống!Đồng tử nàng đỏ tươi như máu, phía sau là sương đen đầy trời cuồng loạn kêu gào, hận ý tận xương cuồn cuộn lặp lại, trong sương mù hiện ra từng bộ mặt dữ tợn.Nàng tùy tay vung lên, sương mù vô khổng bất nhập, những người đó nháy mắt thất khiếu đổ máu, chết thảm qua đi.Theo trong truyện thì đây là sự kiện cực kỳ to lớn, Thẩm Kỳ Khi đứng ở một bên, lại cảm nhận được áp lực khổng lồ cùng tuyệt vọng trong lòng nàng.Ánh nến tắt, một tia hy vọng cũng đã không còn.Đáng lẽ không nên là cái dạng này.Nàng ôm ngực thống khổ mà cuộn tròn người, nhìn Liễu Sương xách bổng mọi người từ trên mặt đất, sau đó nghiền nát.Lúc ấy nàng viết nữ chủ nhập ma, mở ra trận giết chóc hoành tráng, người đọc đều ở phía dưới kêu đại khoái nhân tâm, nhưng không có ai chân chính mà cùng Liễu Sương cộng tình.Rõ ràng là đệ tử xuất thân danh môn chính phái, từ nhỏ tu tập thanh quy giới luật, lại phải bị bức trốn vào ma đạo.Rõ ràng lòng mang thiện ý, đổi lấy lại là vô cùng vô tận ác ý.Sắc trời âm trầm, một mạt nắng tàn hồng, như là huyết tứ tán thưa thớt.Chỉ trong giây lát, dưới đài tru ma đã là xác chết khắp nơi.Liễu Sương quay đầu lại, ánh nắng chiều ở sau lưng nàng từ từ triển khai, trên trời dưới đất đều là huyết sắc loang lổ.Nàng nhìn về phía Thẩm Kỳ Khi, ánh mắt từ trước ôn hòa đã trở nên lạnh băng đến xương.Không gì đáng buồn bằng tâm đã chết.Thẩm Kỳ Khi trong lòng run lên, bất chợt một cổ cự lực túm cổ nàng.Liễu Sương mặt vô biểu tình mà bóp chặt đôi tay, đoạn cần cổ trắng nhỏ ở trong tay nàng, như là một bó hoa yếu ớt, tùy thời có thể bẻ gãy.Lá phổi giống bị liệt hỏa bỏng cháy, không khí từng chút mà bị ép đi ra ngoài.Thẩm Kỳ Khi dần dần cảm thấy vô pháp hô hấp, cả người như là chậm rãi trôi nổi lên.Tầm mắt mơ hồ, chỉ có cảm giác đau đớn dị thường mãnh liệt.Nàng nghe được thanh âm Liễu Sương mang theo hận ý vang ở bên tai, từng câu từng chữ khắc vào xương cốt: "Ta hận ngươi."

Lực độ vẫn gia tăng, nàng có vẻ thật sự muốn giết Thẩm Kỳ Khi!Trong nháy mắt kia, Thẩm Kỳ Khi lại tự nhiên cảm thấy bị sư tỷ giết chết cũng không tồi, xem như hoàn trả lại nghiệt nợ do chính tay mình viết ra.Ma xui quỷ khiến, nàng thuận theo nhắm mắt lại.Người trước mặt lại dừng một chút, giây tiếp theo thế nhưng buông lỏng ra đôi tay.Thẩm Kỳ Khi ngã trên mặt đất, nhìn thân ảnh Liễu Sương từ từ tiêu tán trong tầm nhìn.

Liễu Sương nhìn nàng, môi run rẩy rồi tự giễu mà nở nụ cười.Nàng thấp thấp mà nói, không thể nề hà: "......

Ta làm sao nỡ."

Nàng xoay người, tan đi theo ánh mặt trời lặn.Thẩm Kỳ Khi chấn động, cố hết sức mà ngẩng đầu, chỉ thấy bóng dáng Liễu Sương đã bị gió quát toái, rách tung toé mà bay về phương xa.Một màn này sau khi kết thúc, lự kính cùng sắc thái trong linh hải bắt đầu trở nên sáng ngời sinh động, hết thảy không âm trầm như trước nữa mà tươi sống có độ ấm hơn.

Hành lang dài màu son khúc chiết quanh co, có mấy người đang đứng nói chuyện.Trong đám người kia, nàng thế nhưng lại thấy được "chính mình", còn có Liễu Sương cùng Phó Thanh, Phù Lạc, mấy người đang tranh luận Liễu Sương có phải đã trộm ngọc lược hay không.Thẩm Kỳ Khi còn chưa kịp phản ứng từ cảnh tượng vừa rồi, thoáng chốc không hiểu mô tê gì: "Sao tự nhiên lại từ kiếp trước nhảy tới hiện thế?"

Xem thế này còn rất hoài niệm, dù sao cũng là nơi mà nàng cùng Liễu Sương sau khi trọng sinh lần đầu tiên gặp mặt.Kết quả giây tiếp theo, Liễu Sương liền nhìn về phía Thẩm Kỳ Khi, bỗng nhiên nhíu mày.Ngay sau đó, Thẩm Kỳ Khi liền nghe thấy được tiếng lòng của mình, vang lên trong thế giới linh hải của Liễu Sương."

Trời ơi nữ chủ sao có thể đẹp đến vậy hả trời!

Má ơi u mê!!!"

Nàng sợ ngây người.Wtf, hoá ra sư tỷ vẫn luôn biết ý nghĩ trong lòng ta?!!Đây là công khai xử tội hay gì a!

Thẩm Kỳ Khi tức khắc cảm thấy thẹn vạn phần, hận không thể đập đầu xuống đất: Giờ thì không mặt mũi gặp người!......

Nhưng may mắn, sư tỷ nhìn lén thế giới nội tâm của nàng, nếu không nàng đã sớm chết một vạn lần.Ngay sau đó, học đường, yểm cảnh, hang động ma thú, sa mạc miếu thờ......

Theo cảnh tượng từng màn biến hóa, sắc thái càng thêm minh diễm, chẳng khác gì từ trời đông u tối giá rét đi hướng mùa xuân ấm áp tháng ba, người xem tâm tình đều bay cao lên.Thẩm Kỳ Khi giống đang xem một bộ phim dài, vừa xem vừa lải nhải chê bai: "Có một nói một, ta lúc ấy tại sao ngu ngốc đến vậy a?"

"Má, sẽ không thật sự có người cảm thấy chính mình Trúc Cơ kỳ là có thể bảo hộ người khác đó chứ?

Không thể nào?"

"Ngươi cái đồ pháo hôi thế nhưng đánh lén!

Ngươi không nói võ đức!

Ngươi coi chừng đó!!!"

"Thì ra sư tỷ thường xuyên bị ta chọc cười a...... hức hức ngọt quá, cắn tới rồi cảm ơn!"

Sắc thái tươi đẹp vẫn luôn giằng co đi xuống, thẳng đến nghênh đón màn cuối cùng ỏ vòm tháp.

Thẩm Kỳ Khi tâm tình phức tạp mà nhìn bản thân mình lại chết, không khỏi thở dài: "Haizz, coi bộ cẩu huyết a......"

Lúc này, Liễu Sương gục đầu xuống, một giọt nước mắt trong suốt rơi từ khóe mắt nàng, bắn tung trên gò má người đang nằm trong lòng ngực.

Thẩm Kỳ Khi thất thần: Khi đó ta cảm nhận được cũng không phải mưa, mà là nước mắt sư tỷ?Nhưng mà ...... cho dù là bị người luyến mộ phản bội, bị sư hữu đã từng giao hảo vứt bỏ, ở trên đài tru ma thừa nhận nghìn người sở chỉ, thậm chí ngày mà Trường Dược đạo nhân chết...... nàng ấy cũng không có khóc.Nhưng hiện tại nàng ấy lại khóc.Sinh mệnh của người trong lòng ngực mất đi, sắc thái diễm lệ trong hình cũng nhanh chóng tàn lụi, ảm đạm.Ngay lập tức, lầu các trên không ầm ầm sụp xuống, không trung xanh thẳm bị mây đen đầy trời bao trùm.Mặt trời chói chang loá mắt chìm vào màn đêm vô tận, không còn dâng lên.......

Hoá ra, ba năm trước kể từ khi nàng chết, linh hải của Liễu Sương đã liền biến thành một mảnh phế tích.
 
Ta CùnG Nữ Chủ Đều Thật Thơm
85. Cảm thấy đáng giá


Mây đen che lấp mặt trời, gió thổi bay loạn, khu vực linh hải này thực mau chẳng còn lại gì.

Đương khi trời đất tối sầm, Thẩm Kỳ Khi chỉ có thể mơ hồ thấy, Liễu Sương một mình đứng ở trước phế tích, ánh chiều tà ảm đạm ngừng ở phía sau nàng, phác họa ra một hình cắt mảnh khảnh mà mông lung.Nàng giống như khối đá điêu khắc lạnh băng, vẫn không nhúc nhích.Không gian tĩnh xuống, Thẩm Kỳ Khi chậm rãi đi về phía nàng.Rõ ràng chỉ có vài bước ngắn ngủi, lại cứ như đã đi thật lâu.Chờ nàng tới bên cạnh Liễu Sương, trước mắt đã là một mảnh đen nhánh mơ hồ, đau đớn rậm rạp bao phủ lấy nàng, đau đến cơ hồ không có sức lực nói chuyện.Những thống khổ này không chỉ đến từ việc nàng đau lòng sau khi biết được hết thảy, mà còn đến từ chính cảm xúc sinh ra bởi linh hải Liễu Sương.Lạnh lẽo tuyệt vọng không bờ bến, thiếu chút nữa nhấn chìm nàng trong đầm lầy cảm xúc tiêu cực.Nàng nghẹn ngào, thật cẩn thận mà túm chặt tay áo Liễu Sương, mang theo âm khóc nức nở, "Sư tỷ......"

Liễu Sương quay đầu, ánh mắt dừng ở trên người nàng.Con ngươi ảm đạm giống hồ nước tĩnh mịch, bên trong một tia sáng cũng không có.Thẩm Kỳ Khi nhìn nàng, nước mắt không chịu khống chế mà rơi xuống.Liễu Sương hắc ám cùng đau xót, đều là do mình mang đến.

Làm người khởi xướng tất cả, Thẩm Kỳ Khi chưa bao giờ xa cầu nàng sẽ trở thành tình yêu của Liễu Sương.Nàng không ngờ tới bản thân mình sẽ trở nên quan trọng như vậy.Giống như vực sâu không thấy ánh mặt trời, đột nhiên bị xé mở một lỗ hổng, một tia nắng chiếu rọi vào, dần dần xua tan khói mù khắp nơi.Nhưng ánh nắng lóa mắt cỡ nào cũng sẽ có một ngày biến mất.Bởi vì đã từng mất rồi có lại, cho nên mới muốn khóa chặt, gắt gao nắm ở trong tay.Nhưng trong tiềm thức, lại lo lắng tia sáng này có lẽ còn sẽ biến mất, cho dù có nắm trong tay, trước sau cũng không thể tin được nàng sẽ vẫn luôn ở.Thẩm Kỳ Khi buông ra cổ tay áo Liễu Sương, chậm rãi vuốt ve gương mặt đối phương.Đau đớn kịch liệt như thủy triều bao phủ nàng, sắc mặt Thẩm Kỳ Khi nháy mắt trở nên tái nhợt.Thân ảnh của nàng lung lay, thiếu chút nữa ngã xuống.Thẩm Kỳ Khi lại nở nụ cười, nước mắt theo gương mặt lăn xuống, tiếng nói ôn nhu: "Sư tỷ, đừng sợ, có ta ở đây."

Ánh mắt nàng sáng ngời lại kiên định, như là ánh sáng toàn thế giới đều hội tụ ở bên trong."

Kỳ thật ta chưa bao giờ nghĩ tới làm thần sáng thế cái gì, ta cũng không để bụng người nào trong quyển sách này."

Giây lát, tròng mắt Liễu Sương rốt cuộc giật giật.Ánh mắt của nàng đạm mạc, không chứa một tia cảm xúc, vô sinh khí.Nhè nhẹ từng đợt từng đợt sương đen từ trên người nàng thoát ly, phía sau tiếp trước mà bao bọc cả người Thẩm Kỳ Khi.

Xuyên qua sương mù, muôn vàn thần quỷ đang cùng nhau kêu lên từng tiếng bén nhọn, thống khổ lại bi thương.Cái lạnh thấu xương từ trong sương đen lan tràn lại đây, mặc hàn ý bao phủ, Thẩm Kỳ Khi tiến sát một bước, ôm nàng thật chặt.Nàng nhẹ giọng nói: "Ta chỉ để ý ngươi."

Cánh môi run rẩy, Liễu Sương rũ mắt thấy người trong lòng, ngón tay không tự chủ được mà co quắp, dường như muốn chạm vào, lại không dám chạm vào.Đầu quả tim tê rần, Thẩm Kỳ Khi duỗi tay câu lấy cổ Liễu Sương, hôn hôn ở môi nàng.Nét mặt Liễu Sương hiện ra một tia mờ mịt cùng vô thố, như là không biết như thế nào cho phải."

Nhanh lên tỉnh lại được không?"

Thẩm Kỳ Khi thân mật mà dựa gần chóp mũi nàng, ánh mắt thanh triệt, "Ta đang đợi ngươi."

Liễu Sương lẳng lặng nhìn nàng.Sương đen kêu gào, cảm giác được nỗi lòng rối loạn của chủ nhân, rốt cuộc an tĩnh lại.Cảm giác đau đớn chết lặng hơi chút giảm bớt, Thẩm Kỳ Khi giật giật cánh tay, nàng chợt nghe thấy Liễu Sương thấp giọng hỏi: "......

Không đi nữa sao?"

"Không đi nữa."

Hai mắt Thẩm Kỳ Khi chua xót, càng ôm chặt lấy nàng, "Ngươi muốn điên, ta liền cùng ngươi điên."

Trên màn trời mây đen di động, hơi hơi lộ ra một góc dương quang.Lông mi Liễu Sương khẽ run, nói giọng khàn khàn: "Chưa bao giờ có người từng thích ta......"

Thẩm Kỳ Khi nhanh chóng ngắt lời nàng, "Ta thích, ta không để bụng."

Liễu Sương run rẩy, trong mắt dần dần thanh minh, tràn ra một tia bất đắc dĩ.Nàng tránh vài lần, thế nhưng đẩy Thẩm Kỳ Khi sang một bên.Thẩm Kỳ Khi khiếp sợ nhìn nàng: "???"

Ngươi có ý gì!

Ngươi cho rằng ngươi đang từ chối tình yêu của ai chứ?!

Ngươi đang từ chối chính là tình yêu của thần sáng thế!"

Đừng dựa gần ta quá."

Liễu Sương mấp máy thầm thì, "Sẽ bị thương đến."

Thần hồn nàng hiện tại quá sắc nhọn, quá cực đoan, cho dù chính mình không có ác ý, cũng sẽ không tự chủ được mà phóng xuất ra tới.

Thẩm Kỳ Khi ở càng gần thì sẽ càng dễ bị những cảm xúc trái chiều phản phệ.Năm tháng dài dòng trôi, nàng đã quen một mình yên lặng tiêu hóa thống khổ.Nhưng nàng không nghĩ tới, Thẩm Kỳ Khi vậy mà dám to gan xông vào đây.Thẩm Kỳ Khi lại biến sắc, vẻ mặt mang theo vài phần tức giận."

Liễu Sương, ngươi nghe cho ta!"

Đây là lần đầu tiên nàng trực tiếp xưng hô tên đối phương."

Ngươi đem ta trở thành cái gì?

Là tra nữ có phúc cùng hưởng gặp nạn bỏ chạy sao?"

Liễu Sương ngẩn ra."

Ta thật sự lo lắng ngươi a!"

"Vì cái gì luôn thích nghẹn ở trong lòng?

Vì cái gì không chịu nói cho ta?"

Thẩm Kỳ Khi nổi giận đùng đùng, "Ta chẳng lẽ yếu ớt vậy sao, một chút sóng gió đều chịu không nổi?"

"Ta nói cho ngươi, về sau chớ có mơ tưởng một mình chịu trận!"

Còn rất biết diễn, ngày thường ra vẻ không có việc gì.

Nếu không phải hôm nay chính mình vào được, còn không biết loại thống khổ này của nàng sẽ kéo dài tới khi nào."

Sợ đau liền nói ta biết, ta bồi ngươi cùng nhau đau."

Nàng chống nạnh thở phì phì giống một con mèo giương nanh múa vuốt, "Có nghe hay không?

Ngươi đừng có mà không biết tốt xấu!

Nếu không ta liền quỳ xuống cầu ngươi!"

Liễu Sương: "......"

Thẩm Kỳ Khi không khỏi phân trần mà kề đến gần, phi thường bá đạo mà khoanh nàng lại.Trong nháy mắt dán lên ấy, cả người thừa nhận đó là một trận đau đớn đáng sợ.

Đồng tử nàng co rụt, siết lấy góc áo Liễu Sương.Ánh mắt Liễu Sương chợt lóe, giống như lại muốn đẩy nàng ra.

Thẩm Kỳ Khi nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi dám đẩy một chút thử xem?"

Cánh tay Liễu Sương cương ở giữa không trung, rồi sau đó bất đắc dĩ mà thả xuống.Nàng nhìn gương mặt Thẩm Kỳ Khi bởi vì đau đớn mà nhăn nhó, nhẹ thở dài một tiếng: "Ngốc."

Lỗ tai Thẩm Kỳ Khi lùng bùng, mồ hôi lạnh từ bên má chảy xuống.

Nàng chỉ cảm thấy cơn đau này như muốn bổ đôi thần hồn nàng, mạnh mẽ xé rách nó thành hai nửa.Trong lúc hoảng hốt, nàng thấy Liễu Sương lo lắng nhìn mình.Thẩm Kỳ Khi vươn tay, cầm thật chặt nàng.Hai người rúc vào nhau, giống phiêu bạc ở trên biển khổ mênh mang, là tấm gỗ duy nhất có thể bám lấy của nhau.Đau đớn chết lặng qua đi, đầu óc Thẩm Kỳ Khi trống rỗng.Dần dần, nàng cảm giác có điểm không thích hợp.Trong run rẩy đau đớn, không biết khi nào ra đời một tia khoái cảm rất nhỏ.Thẩm Kỳ Khi: Huh?

Tự nhiên cảm thấy cũng hơi sung sướng là sao?Ta là bị ngược thành máu m sao???Trong lúc mơ mơ màng màng, nàng tựa hồ nghe thấy Liễu Sương ở bên tai cười khẽ một tiếng.......Tư Đồ Vân vẻ mặt khiếp sợ: "Ngươi nói ngươi là như thế nào đánh thức nàng?"

"Đương nhiên dùng tình yêu đi cảm hóa, đi bao dung, đi thông cảm."

Thẩm Kỳ Khi nhấc chân bắt chéo, thập phần đắc ý, "Ngươi cái này ngựa giống, ngươi đương nhiên không hiểu."

Tư Đồ Vân: "......"

Sao ta cảm giác cũng không có đơn giản như vậy?!Khoảng cách Liễu Sương tỉnh lại đã qua đi ba ngày, thái y Ma Vực cố ý lại đây nhìn vài lần, thập phần kinh hỉ mà khẳng định nhiệt độc trong người Ma chủ đại nhân đã hoàn toàn khỏi hẳn, hơn nữa không có lưu lại bất kỳ di chứng nào.

Nhưng cụ thể làm sao để chữa khỏi hoàn toàn là bí ẩn, chuyện này chỉ có hai nàng biết.Ma chủ thức tỉnh, Thẩm Kỳ Khi không thể không có công, rất nhiều người bởi vậy đổi mới, bắt đầu dần dần thừa nhận nàng tồn tại.Liễu Sương từ lâm triều xuống dưới, đẩy cửa ra, thấy Thẩm Kỳ Khi ngồi xổm chờ ở cửa, đôi mắt trông ngóng, giống con cún nhỏ chờ chủ nhân tan tầm.Nghe được tiếng đẩy cửa, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt thanh thoát mà ấm áp, thanh âm phát ra từ nội tâm tràn đầy vui sướng: "Sư tỷ!"

Biểu tình lãnh đạm của Liễu Sương dần nhu hòa xuống, đi ra phía trước.Nàng thấp giọng hỏi: "Như thế nào chờ ở chỗ này?"

Thẩm Kỳ Khi đứng lên nhào hướng nàng, vui vẻ ôm ấp, tươi cười rạng rỡ: "Bởi vì ta nhớ ngươi chứ sao!"

Liễu Sương nhịn không được sờ sờ đầu tóc nàng, trong mắt tiết ra ý cười.Phía sau truyền đến một giọng khô cằn: "Thưa......

Ma chủ đại nhân......"

Thẩm Kỳ Khi ngẩng đầu, thấy đứng phía sau Liễu Sương là các văn thần võ tướng Ma Vực, bọn họ đang không biết làm sao mà nhìn hai người ôm nhau, biểu tình rối rắm đi cũng không được, không đi cũng không được.Thấy nàng mang vẻ tò mò, có một người bộ dáng tướng sĩ thẳng tắp mà cúi mình vái chào, lớn tiếng nói: "Cúi chào Ma chủ phu nhân!"

Hắn mới vừa kêu như vậy, lập tức có người đuổi kịp: "Cúi chào phu nhân!"

"Phu nhân buổi sáng tốt lành!"

Tiếng la hết đợt này đến đợt khác.Thẩm Kỳ Khi: "......"

Thật ra cũng không cần như thế!Y theo hướng đi hiện tại, quyển sách này đã có thể đổi tên thành 《 Ma chủ bá ái: Tiểu yêu phi đừng trốn 》!Nàng tức khắc bị bộ não Mary Sue của mình làm cho rùng mình.Liễu Sương phất phất tay, ý bảo bọn họ lui ra.Quần chúng vây xem khẩn cấp rút lui, chỉ dư lại Tư Đồ Vân đứng ở một bên cắn lưỡi.Hắn ở một bên trộm nhìn, Liễu Sương người này thật ra rất giữ khoảng cách đã vậy còn mang cái vẻ chán đời bất cần, người khác bởi vậy không dám tới gần, nhưng nàng đối Thẩm Kỳ Khi lại là không chút nào bố trí phòng vệ, để mặc đối phương làm rối mái tóc nàng, niết tay niết mặt, xoa tới xoa lui, không rên một tiếng.Giống với việc để đối phương tiến vào linh hải vậy, không hề có một tia kháng cự.Thẩm Kỳ Khi phát hiện hắn đang nhìn lén, vội vàng buông tay, trừng mắt nói: "Đừng có mà nhìn nữa, bóng đèn mau tránh ra!"

Bóng đèn?

Tư Đồ Vân cười gượng, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy Liễu Sương nhìn lại đây, vội vàng ngậm miệng.Hắn lui ra phía sau vài bước, ngượng ngùng nói: "Rồi rồi, ta đi là được."

Không thể trêu vào ta còn không biết trốn sao!Theo Tư Đồ Vân đi xa, Liễu Sương thu hồi ánh mắt.Ánh mặt trời xuyên qua mái hiên dừng trên mặt nàng, vẽ ra một đường viền ánh vàng, nhu hòa xinh đẹp.Thẩm Kỳ Khi nhìn nhìn, trong lòng mềm nhũn."

Sư tỷ hôm nay có đỡ hơn chút nào không?"

Nàng sờ gương mặt Liễu Sương, "Còn đau không?"

Liễu Sương nói: "Không đau."

"Ngươi đừng có gạt người nha, đau nhất định phải nói với ta."

Liễu Sương hơi hơi mỉm cười, đáp: "Đã biết."

Thẩm Kỳ Khi vừa lòng gật đầu, ôm lấy Liễu Sương nhảy nhót mà đi trở về.Nàng nghĩ thầm: Nếu ngươi có thể bởi vì thích ta mà thích thế giới này thêm được một chút thì tốt rồi.

Không cần bị hận ý lôi cuốn chi phối, quý trọng bản thân nhiều hơn, không cần nhốt mình ở trong bóng tối.

Cho dù nơi này không tốt, ta cũng vẫn luôn ở đây.Liễu Sương nhìn Thẩm Kỳ Khi, nhẹ nhàng cười một tiếng.Nàng nói: "Ta vốn dĩ không thích nhân gian này."

"Nhưng gặp được ngươi, bể khổ chìm nổi, cũng cảm thấy đáng giá."
 
Ta CùnG Nữ Chủ Đều Thật Thơm
86. Ngươi yêu ta


Từ lần trước trong linh hải cùng sư tỷ tiến hành giao lưu thân thiết, vì bảo đảm kỹ thuật tinh tiến, Thẩm Kỳ Khi lôi kéo Liễu Sương lặp lại thực tiễn vài lần.

Tục ngữ nói rất đúng, học đi đôi với hành, trải qua nhiều lần thực nghiệm luận chứng, Thẩm Kỳ Khi sâu sắc đồng ý.Giao hoà thần hồn thì điều cần chú ý nhất chính là độ phù hợp, thần hồn càng phù hợp thì phản hồi nhận được càng rõ ràng.

Cho nên nhiều ngày nay nàng thần thanh khí sảng, ăn gì cũng thấy ngon, chất lượng giấc ngủ rất tốt, còn không cần lo lắng mấy vấn đề mỏi tay nhức chân gì đó..., có thể nói là phi thường vui sướng.Mặt trời lên cao, nàng tỉnh ngủ, dựa vào người Liễu Sương, ngáp một cái.

Hai mắt nhập nhèm, nàng nói: "Sư tỷ, ta đói bụng."

Liễu Sương hơi hé mắt, vươn tay ra vuốt vuốt cằm đối phương giống như cưng nựng chó con.

Thanh âm trầm thấp, mang theo vẻ lười biếng khi mới thức giấc, "Muốn ăn cái gì?"

"Là ngươi làm đều được."

Thẩm Kỳ Khi nghĩ nghĩ, lại nói, "Hình như gần đây ta ăn đặc biệt nhiều, một ngày có thể ăn được mấy bữa."

"Cứ ăn.

Ma Vực lại không phải không cung cấp nổi."

Thẩm Kỳ Khi cười ha ha: "Woa woa, sư tỷ ngươi thật bá tổng!"

Liễu Sương bấm tay ở trên trán nàng nhẹ nhàng bắn một chút, không tự giác mà cũng giương lên khoé miệng."

Sức lực của ta cũng tăng lên."

Thẩm Kỳ Khi vén tay áo, nhìn nhìn bắp tay mảnh khảnh của mình, "Cảm giác một mình có thể đánh mười người!"

Liễu Sương nhướng mày: "Ồ?"

"Ta nói thật a, không tin ngươi xem!"

Thẩm Kỳ Khi tiện tay cầm lấy cái bình gốm trên bàn, tay phải nhẹ nhàng siết, bình gốm kia nháy mắt hóa thành bụi, rơi đầy đất.

Nàng tức khắc khiếp sợ mà trừng mắt nhìn tay mình, "Sao lại thế này!

Ngày hôm qua còn vỡ thành từng mảnh, hôm nay như thế nào liền trực tiếp biến thành bụi?!"

Liễu Sương thuận thế tiếp nhận tay nàng, cúi đầu nhìn xem, lòng bàn tay hoa văn sạch sẽ, ngón tay thon dài trắng nõn, không có gì khác thường.Nàng chút có chút không mà nhéo đầu ngón tay Thẩm Kỳ Khi, nhàn nhạt nói: "Là do thần hồn tương dung."

"Người song tu tánh mạng tương liên.

Bất luận tu vi cao thấp, lẫn nhau đều có thể cùng tăng tiến."

Thẩm Kỳ Khi ngộ đạo: "Chà!"

Hoá ra song tu có thể tăng tiến tu vi!

Tiểu thuyết mạng không có lừa ta!Nàng thử vận chuyển khí lực, quả nhiên ở bụng phát hiện một quả đan nguyên ám tím đang chậm rãi vận tác.......

Nhưng hình như có gì đó lạ lạ?Thẩm Kỳ Khi dại ra: "Sao ta lại trực tiếp biến thành ma tu?!"

Liễu Sương cảm thấy buồn cười: "Hai người song tu cần thiết tu tập đồng đạo.

Dù cho ngươi có muốn tu chính đạo, nhưng trong cơ thể linh khí cùng ma khí của ta không thể kiêm dung, khi mà thần hồn tương dung sẽ gây trở ngại cho nhau, dẫn đến kháng cự, thậm chí bạo liệt."

Thẩm Kỳ Khi:......

Thôi được rồi, vì vui sướng, nhập ma liền nhập ma đi!Tu vi Liễu Sương đã đứng ở đỉnh toàn bộ Tu Tiên giới, không còn tăng lên được nữa.

Ngược lại là tiện nghi người phàm như nàng, tu vi tiến bộ vượt bậc, thế nhưng một bước bay đến Đại Thừa kỳ.A, bốn bỏ năm lên ta cũng là đấu tông cường giả, khủng bố chưa!Liễu Sương nhìn nàng một cái: "Làm sao, không muốn tu ma?"

"Nào có a!

Không thể nào!"

Thẩm Kỳ Khi quyết đoán lắc đầu, hùng hồn nói, "Người Ma Vực, hồn Ma Vực, Ma Vực đều là người tài ba!"

Liễu Sương xoa xoa đầu nàng, "Ừ, rời giường đi."

Bữa trưa là mì cay, Thẩm Kỳ Khi ăn đến mặt đỏ tai hồng, cảm thấy mỹ mãn mà đứng dậy xoa bụng.Nàng nhìn thấy hiên ngoài cửa sổ có một nhành đào nghiêng nghiêng ghé vào, cánh hoa hồng nhạt bung nở tươi tắn xinh đẹp.

Liễu Sương một mình đứng ở trước cửa sổ, một tay cầm hoa, hàng mi dài hơi rủ, người cùng hoa giao tương thấp thoáng, càng thêm đẹp không sao tả xiết.Thẩm Kỳ Khi ngơ ngẩn thất thần, chợt nhớ tới rất lâu trước kia, lúc còn ở Bách Thảo Viên, nàng cùng sư tỷ kết thúc lao động, cùng nhau chen ở phía trước cửa sổ ngắm hoa xuân, cũng giống như hiện tại vậy.Nàng đột nhiên hỏi: "Sư tỷ, nhiều năm như vậy, ngươi có từng trở về Thanh Phong?"

"Không có."

Thanh âm có chút lạnh.Địa phương Thanh Lễ phái ấy, chôn giấu quá nhiều người cùng sự mà nàng chán ghét, nàng không muốn nghĩ tới nữa.

"Ta nhớ Bách Thảo Viên."

Thẩm Kỳ Khi gục đầu xuống, nhẹ nhàng nói, "Cũng nhớ Trường Dược sư phụ."

Nhìn vẻ mặt buồn buồn kia, ánh mắt Liễu Sương khẽ động.Nàng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng là nhẹ thở dài một tiếng: "Vậy trở về nhìn xem đi."

Thẩm Kỳ Khi nghe vậy vui sướng ngẩng đầu: "Thật sao?"

"Ừ."

Liễu Sương dường như nhớ tới cái gì, thần sắc hoảng hốt.Thẩm Kỳ Khi cho rằng nàng chỉ ngẩn người, nên cũng không có nói tiếp.Sau một hồi, nàng bỗng nhiên nghe thấy Liễu Sương nhỏ giọng: "Ta thẹn với sư phụ."

Trong buồn bã trộn lẫn một tia áy náy cùng bất đắc dĩ.

Thẩm Kỳ Khi trong lòng lên men, bước tới từ sau lưng ôm lấy nàng.Liễu Sương rũ mắt, không có nói nữa.Thẩm Kỳ Khi duỗi tay đắp lên cánh tay nàng, vùi đầu lên vai nàng, thanh âm rầu rĩ: "Không sao, sư tỷ nếu không muốn đi, chúng ta đây liền không đi."

Liễu Sương lắc đầu.Nàng dùng ngón út nhẹ nhàng câu lấy ngón tay Thẩm Kỳ Khi, rất nhỏ mà vuốt ve, lẩm bẩm nói: "Ta còn thiếu hắn một lời hồi đáp."......Nhiệt độ không khí Ma Vực cố định ấm áp, cho dù là bốn mùa thay phiên, nhiệt độ trong ngày cũng sẽ không quá mức chênh lệch, đổi tới đổi lui đều giống mùa xuân.Nhưng bước vào sơn môn, một luồng gió lạnh nghênh diện đánh tới làm nàng ý thức được, ở nhân gian mùa đông đã tới rồi.Núi đá phủ một tầng tuyết đọng thật dày, bị ánh mặt trời phơi đến sáng lấp lánh, chân giẫm lên mềm như bông.Thẩm Kỳ Khi là người phương nam, thể hội qua ngày mùa đông ướt lạnh rét đến xương, nhưng chưa từng tận mắt thấy tuyết.Nàng không khỏi trở nên hưng phấn, gấp không chờ nổi mà đi lên trước.Liễu Sương dừng ở phía sau, nhìn bóng dáng nàng gần trong gang tấc, cười cười.Thẩm Kỳ Khi khoác áo lông chồn màu son đi ở phía trước, đang cúi đầu vui vẻ nhìn dấu chân in trên nền tuyết.Đất trời trải rộng màu trắng xám, nàng là sắc thái rực rỡ duy nhất trong đó.Liễu Sương bất chợt thấy nàng quay đầu lại, hướng chính mình chạy chậm nhào tới, giống như một đốm lửa nóng bỏng đâm tiến vào lòng.Nàng dắt tay Liễu Sương, ánh mắt đầy lo lắng: "Sư tỷ sư tỷ, ngươi lạnh hay không a?"

Liễu Sương nói: "Không lạnh."

"Tay ngươi vẫn là như vậy băng......"

Thẩm Kỳ Khi dùng đôi tay bao lấy tay nàng, cúi đầu thổi nhiệt khí, trong sương trắng lượn lờ, ánh mắt nàng trong trẻo sáng ngời."

Để ta làm ấm ngươi."

Dứt lời, mặt lại nóng lên, nhỏ giọng bổ sung, "Ấm cả đời."

Liễu Sương buộc chặt năm ngón tay, nói: "Tốt thôi."

Thanh Lễ phái kết giới yếu ớt như không có gì, hai người nhẹ nhàng lướt qua sơn môn, hướng về Thanh Phong.Từ trận chiến cùng Liễu Sương, Thẩm Quyết liên tiếp đánh mất ái đồ cùng ái nữ, hắn không còn xuất hiện trong tầm nhìn đại chúng.

Mấy năm qua đi, rất nhiều tân môn phái bộc lộ tài năng, thanh danh bay xa.

Còn Thanh Lễ phái lại mai danh ẩn tích, dạt khỏi tiên môn bách gia, dần dần quy ẩn.Toàn bộ môn phái không khí trầm lắng áp lực, đầy mùi tử khí.Đài các xa hoa năm nào, hiện tại xem ra lại ảm đạm thất sắc.Thẩm Kỳ Khi một đường đi, một đường thở dài: "Thay đổi thật nhiều a."

Tới gần Bách Thảo Viên, thấp thoáng qua hàng rào, có thể thấy từng hàng dược thảo xanh non dưới ánh mặt trời.Ba năm qua đi, nơi này vẫn bộ dáng cũ, biến hóa rất nhỏ.Hai người đưa mắt nhìn nhau, Thẩm Kỳ Khi chợt cảm thấy khẩn trương, hít sâu mấy hơi thở, còn không quên an ủi Liễu Sương, "Sư tỷ, ngươi đừng hoảng hốt, có ta ở đây."

Liễu Sương nhìn buồn cười, thấp giọng nói: "Ta không hoảng hốt."

Cửa rào không biết vì sao không có khóa lại, hai người đi vào trong sân, lại gặp phải một nữ tử khom lưng hái thuốc.Nàng mặc một bộ bạch y của đệ tử nội môn, dáng người gầy ốm, trên vai vác một cái giỏ thuốc.Ba người vừa thấy mặt, Thẩm Kỳ Khi mở to hai mắt nhìn.Sắc mặt nàng kia cũng thay đổi: "Liễu......

Liễu Sương?"

Thẩm Kỳ Khi giật mình kêu: "Phù Lạc!"

Phù Lạc không thể tin tưởng mà nhìn các nàng, môi run rẩy.Nàng nhìn qua có vài phần tiều tụy, hoàn toàn không có dáng vẻ thịnh khí lăng nhân lúc xưa.Nàng lui ra phía sau vài bước, cảnh giác hỏi: "Các ngươi như thế nào lại ở chỗ này?!"

Thẩm Kỳ Khi thực không khách khí mà nói: "Ngươi quản được sao!"

Phù Lạc mím môi, nắm chặt đến nỗi mấy ngón tay trắng bệch.

Nàng ngày gần đây khó có thể đi vào giấc ngủ, vốn tới đây ngắt chút dược thảo an thần, không nghĩ tới lại gặp được khách không mời mà đến.Mấy năm nay, nghe nói Liễu Sương bãi trừ danh hiệu phế vật, lẻ loi một mình chạy tới Ma Vực, thế nhưng còn thành Ma chủ vạn chúng chú mục, uy danh hiển hách.Chính mình hiện giờ bất quá Kim Đan kỳ, xa không kịp đối phương, không còn năng lực diễu võ dương oai.Cũng không hiểu nữ tử xa lạ bên cạnh là chuyện thế nào.

Hay là Liễu Sương đã sớm quên đi Thẩm Kỳ Khi, tìm được tình mới rồi chăng?Nàng há miệng: "Ta......"

Liễu Sương liếc nàng một cái: "Tránh ra."

Trong mắt Phù Lạc hiện lên sợ hãi, cúi đầu, vội vàng rời đi.

Xa xa, nàng nghe thấy nữ tử xa lạ kia không cam lòng mà nói: "Sư tỷ, liền như vậy buông tha nàng?"

Sư tỷ?

Hay nàng kia là......Nàng nhịn xuống kinh ngạc, những việc này, đã không phải phạm vi mà nàng có thể miệt mài theo đuổi.Thẩm Kỳ Khi nhíu mày, đôi tay chống nạnh, vẻ mặt phẫn nộ.Phù Lạc này quả nhiên bắt nạt kẻ yếu, thấy sư tỷ cường đại hơn xưa, bởi vậy không dám tiến lên khiêu khích nữa.Liễu Sương đạm nhiên: "Đừng để ý tới nàng."

Thẩm Kỳ Khi nói: "Thôi được rồi."

Nàng kéo Liễu Sương đi phía trước, bỗng thấy tấm mành phòng nhỏ bị xốc lên, một thanh âm già nua nổi giận truyền ra: "Mới sáng sớm, là ai đang om sòm a?!"

Liễu Sương ngừng bước chân.Hốc mắt lên men cay, Thẩm Kỳ Khi lẩm bẩm nói: "Trường Dược sư phụ......"

Lão nhân tóc trắng xoá chậm rãi đi ra, đợi thấy hai người, hắn ngẩn ra.Tiếp theo, hắn xoay lưng, lạnh nhạt nói: "Ta không có ngươi là đồ đệ bao giờ."

Thẩm Kỳ Khi cắn môi dưới, lẩm bẩm nói: "Sư phụ, ta là Kỳ Khi."

Trường Dược đạo nhân ngừng một chốc, trong giọng mang theo nho nhỏ run rẩy: "Kỳ Khi......

Ngươi, ngươi không phải đã chết sao?"

"Nói ra thì rất dài."

Thẩm Kỳ Khi đi hướng hắn, "Ta cùng sư tỷ là trở về tìm ngươi."

Trường Dược đạo nhân xoay người, thật sâu mà nhìn về phía nàng, theo sau, ánh mắt dừng ở Liễu Sương đứng sau nàng.Hắn thở dài, trên khuôn mặt tang thương hiện ra một tia bất đắc dĩ."

Như thế thì tốt, như thế thì tốt......"

Trường Dược đạo nhân nhẹ giọng lẩm bẩm, lắc lắc đầu, tự giễu cười, "Không biết hai vị trở về tìm ta làm cái gì?"

Thẩm Kỳ Khi thật cẩn thận hỏi: "Sư phụ, ngươi có nguyện ý cùng chúng ta về Ma Vực không?"

"Không được."

Trường Dược đạo nhân chậm rãi nói, "Ta già rồi, không đi được địa phương xa như vậy."

Trong giọng nói nghe ra kháng cự cùng lạnh lẽo, Thẩm Kỳ Khi xem mà mất mát, cúi thấp đầu xuống.Liễu Sương nhìn chăm chú vào hắn, đột ngột lên tiếng gọi: "Sư phụ."

Thân hình Trường Dược đạo nhân khẽ run, làm như muốn nói gì, rồi lại nghẹn ngào.Thẩm Kỳ Khi nhìn nhìn bọn họ, yên lặng mà lui vào nhà, chừa lại không gian cho thầy trò hai người đã lâu không gặp.Cảnh vật ở Bách Thảo Viên chưa từng biến đổi, chỉ là ba năm không thấy, cảnh còn người mất, long trời lở đất.Các nàng đã chẳng còn là hai đồ đệ vô ưu vô lự năm đó ở Bách Thảo Viên.Không biết qua bao lâu, Trường Dược đạo nhân đẩy cửa đi vào, Liễu Sương theo ở phía sau.Thẩm Kỳ Khi lập tức khẩn trương đứng dậy, mắt trông mong nhìn bọn họ.Trường Dược đạo nhân trầm giọng nói: "Ngươi cùng Tiểu Sương hiện tại như thế nào?"

Đã kêu Tiểu Sương, hẳn là không có việc gì đúng không?Thẩm Kỳ Khi nhịn không được nhìn thoáng qua Liễu Sương, thấy thần sắc nàng bình tĩnh, nhẹ thở ra, gật đầu nói: "Chúng ta rất tốt."

Trường Dược đạo nhân nhìn nàng, than một tiếng: "Vậy thì không thể tốt hơn."

"Kỳ Khi hiện tại là đạo lữ của ta."

Liễu Sương bỗng nhiên khí phách nói, "Mong sư phụ thành toàn."

"Đều trưởng thành, ta còn có cái gì mà không chịu thành toàn chứ?"

Trường Dược đạo nhân cười cười, cảm thán nói, "Làm gì tuỳ các ngươi, miễn là sau này đừng quên trở về thăm ta, như vậy đủ rồi."

Thẩm Kỳ Khi tươi cười, ngọt ngào nói: "Yên tâm, về sau chúng ta mỗi tuần tới gặp ngài một lần!"

Trường Dược đạo nhân hừ một tiếng: "Vậy cũng không cần, tới quá thường xuyên, nhiễu người thanh nhàn."

Vẻ mặt Thẩm Kỳ Khi suy sụp, đáng thương nói: "A này, không, không đến mức đó đi?"

Trường Dược đạo nhân bị biểu tình khoa trương của nàng chọc cười, buồn cười mà lắc lắc đầu, phía sau, Liễu Sương cũng nở nụ cười theo.Dường như giống hệt trước kia.

Hai người lưu lại Bách Thảo Viên ăn qua cơm chiều, đã đến chạng vạng, chiều hôm trầm xuống, không trung một mảnh lửa đỏ.Thẩm Kỳ Khi kéo Liễu Sương đi bên ngoài tản bộ, vừa lúc đi ngang qua hành lang gấp khúc trước kia.Hành lang dài màu son náo nhiệt của ngày xưa, giờ đây không có một bóng người, yên lặng tiêu điều.Thẩm Kỳ Khi phất đi sương tuyết đọng trên hành lang, thần sắc hoài niệm: "Ta và sư tỷ chính là ở chỗ này lần đầu tiên gặp mặt a."

Liễu Sương lướt qua nàng, nhìn phía mặt hồ rộng lớn.Lúc đó ngày xuân tháng ba, hoa cỏ tươi xanh, hiện giờ đã là mùa đông, khắp núi đồi phủ thêm màu bạc, nước hồ đông lại, mặt băng hơi mỏng lập loè một tầng sáng nhạt.Bông tuyết uyển chuyển bay bay, không tiếng động dừng trên búi tóc đen nhánh của Thẩm Kỳ Khi, phảng phất trong nháy mắt nhiễm trắng đầu.Nhân gian xem tuyết rơi, cùng người cộng bạc đầu."

Nói đi cũng phải nói lại, ta còn không có cùng ngươi so đo."

Ở trong bầu không khí hoài cảm như thế, Thẩm Kỳ Khi thình lình mở miệng đánh vỡ yên lặng, "Ngươi có phải hay không vẫn luôn nghe lén tiếng lòng của ta?"

Liễu Sương ngẩn ra, sờ sờ chóp mũi: "Không có vẫn luôn, ngẫu nhiên thôi."

Thẩm Kỳ Khi thở dài: "Không sao, ngươi muốn nghe thì nghe, dù sao ta cũng không có gì phải giấu giếm."

Liễu Sương phủi đi bông tuyết rớt trên tóc nàng, nói: "Ngươi không muốn, ta sẽ không nghe nữa."

Thẩm Kỳ Khi chợt cong mắt, cười đến giảo hoạt xinh đẹp: "Tuy rằng ta không có thuật đọc tâm, nhưng ta đoán được hiện tại trong lòng ngươi nghĩ cái gì."

Liễu Sương trơ mắt xem nàng dựa sát vào, cũng không trốn, chỉ hỏi: "Ta nghĩ cái gì?"

"Ngươi nghĩ về ta."

Thẩm Kỳ Khi đắc ý dào dạt mà nhìn nàng, thanh âm lại ôn nhu, "Ngươi yêu ta."

Liễu Sương nhẹ nhàng cười, gật đầu thừa nhận: "Ngươi đoán đúng rồi."🌨️👩🏻‍❤️‍👩🏻
————
————
————
Chính văn xong.

Mình dừng tại đây.

Rốt cuộc cũng coi như xong cho trọn bộ này ^^!

Thật ngại với các bạn đã chờ đợi (/ω\) và cảm ơn đã kiên nhẫn theo dõi. ^o^
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back