Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ta Có Một Tòa Đạo Quan

Ta Có Một Tòa Đạo Quan
Ngoại truyện 1


Tuần lễ vàng đợt tháng mười đúng là lúc làm ăn tốt nhất của các khu du lịch.Phó Yểu đang phụ giúp tiệm ăn vặt nhà mình dọn dẹp chén đũa, lúc này đột nhiên nghe có người bên cạnh mở miệng kinh ngạc nói: “Cô là…

Phó Yểu?”

Giọng điệu này làm Phó Yểu phải quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trước mặt cô là hai người đẹp đeo kính râm đứng ở cách đó không xa.

Người đẹp mặc toàn hàng hiệu từ trên xuống dưới, thân hình rực rỡ sáng ngời, chỉ nhìn qua thôi cũng biết là người giàu có.Phó Yểu không biết đó là ai: “Cô là?”

Người đẹp đó tháo kính xuống, để lộ gương mặt xinh đẹp khó quên: “Tôi là Vương Nhã đây, ngồi bàn trước cậu lúc học cấp ba.”

Sau đó cô ta bắt đầu đánh giá Phó Yểu từ trên xuống dưới: “Sao cậu lại làm việc ở đây vậy?

Tôi nhớ là các cậu rất có tiền cơ mà…”

“Cậu không biết hả?”

Phó Yểu ném chén nhựa trong tay mình vào thùng rác: “Nhà tôi phá sản lâu rồi.”

Vương Nhã lập tức không biết nên nói gì mới phải.

Cô ta cũng biết nhà họ Phó đã phá sản, cho nên mới kinh ngạc khi thấy vị thiên kim nhà giàu hồi trước lại đi lăn lộn ở nơi này, tất nhiên, trong lòng cô ta có thấy sung sướng hay không cũng chẳng cần phải nói rõ ra.“Muốn vào ăn chút gì không?”

Phó Yểu hỏi.Mấy năm nay Phó Yểu đã gặp phải chuyện này rất nhiều lần, không còn thấy xa lạ gì nữa.

Năm xưa bố cô dù sao cũng là nhà giàu số một, người đứng trên cao vừa ngã xuống, ít nhiều gì cũng kéo tới vài ánh mắt vui sướng.

Đây không phải chuyện tốt hay xấu gì, đó chỉ là bản tính con người mà thôi.Nếu mấy người này tới đây tìm hiểu mà có thể giúp nhà cô làm ăn buôn bán, cô thấy thật ra cũng chẳng sao cả.Vương Nhã nhìn cửa tiệm bán đồ ăn vặt nhỏ hẹp, ánh mắt hiện lên sự chán ghét: “Không cần.

Có điều cậu có thể đưa tôi một tấm danh thiếp, có gì sau này tôi qua nhờ công ty bạn trai tôi tuyên truyền cho cậu.”

“Vậy thì cảm ơn.”

Phó Yểu lấy một tấm danh thiếp từ trong quầy ra, xoay người tiếp tục đón khách.Vương Nhã nhìn một thân áo thun quần đùi trên người cô, mỉm cười xoay người vào xe, lấy điện thoại ra rồi im lặng vào nhóm trò chuyện cấp ba.Vương Nhã: “Tôi vừa gặp được Phó Yểu, thật không ngờ, trước kia nhà họ giàu như vậy mà, giờ thì cậu ta lại phải tự mình đi bưng mâm.”

Câu này của cô ta làm đám người trong nhóm đều sôi nổi hết lên.“Không thể nào, cậu gặp được ở đâu vậy?

Từ khi nhà cậu ta phá sản, mọi người đều không nghe ngóng được chút tin tức gì nữa.”

“Hình như cậu ta cũng không ở trong nhóm này nữa.”

“Sao lại đi bưng mâm vậy?

Cậu ta cứ tiện tay tìm bừa một việc nào đó cũng tốt hơn việc ấy nhiều mà.”

“Lúc trước nhà họ Phó quyên cho trường học đến mấy tòa nhà, cho dù cậu ta có không học hành gì thì thầy cô vẫn mỉm cười mà chào đón cậu ta.

Giờ thì đúng là trời đất thay đổi, không biết cậu ta có hối hận vì lúc trước không chịu để dành chút tiền không nhỉ?”

Vương Nhã thấy mọi người bắt đầu bàn luận, đổi sang một tư thế thoải mái để tiếp tục theo dõi.Đúng lúc này, trong nhóm có một người nhắn lên, còn dùng chế độ ẩn danh: “Tôi thấy Phó Yểu bị vậy là xứng đáng.

Trước đây cậu ta cứ ỷ vào nhà mình có mấy đồng tiền dơ bẩn, ép Chung Ly phải ở cạnh mình.

Loại người như cậu ta, gia đình phá sản chứng tỏ ông trời có mắt.”

“Cậu là ai?

Muốn nói gì thì quang minh chính đại mà nói, mở ẩn danh làm cái gì.”

Có người bất mãn lên tiếng.“Tôi thích thì tôi mở đấy.

Tôi không những mở ẩn danh, tôi còn muốn để cậu ta bưng trà đổ nước, khom lưng cúi đầu với tôi đấy.

Lúc trước không phải cậu ta thích nhất là vênh cái mặt lên, suốt ngày làm bộ làm tịch à?

Giờ lại phải đi hầu hạ người khác, ha.”

Người ẩn danh đó tiếp tục châm chọc.Vương Nhã đọc tới đây thì cười rộ lên, nhắn tin: “Mọi người đều từng là bạn học với nhau, cần gì chanh chua thế chứ?

Người nhắn tin riêng với tôi để hỏi địa chỉ Phó Yểu nhiều quá, tôi đành phải trả lời ngay ở đây.

Tôi gặp được cậu ta ở chùa Chuông Vàng thành phố W, vị trí cụ thể thì tôi sẽ không nói, để kẻ tiểu nhân nào đó khỏi chạy tới tìm mất mặt.”

“Cậu nói ai là tiểu nhân?”

“Phó Yểu kia vốn là tiện nhân, từ lúc còn đi học đã lưu manh, chẳng lẽ còn không cho người khác nói à?”

Hai tin này được gửi tách nhau, tin đầu tiên là ẩn danh, tới tin thứ hai lại hiện ra tên thật.Mọi người nhìn kỹ, ở giữa hai tin nhắn có một hàng chữ nhỏ: Quản lý đã tắt chế độ ẩn danh trong cuộc trò chuyện.Tất cả mọi người trong nhóm trò chuyện im lặng một lúc, có người nói: “Hóa ra là Trương Tuệ.”

Đa số mọi người đều chỉ trích Trương Tuệ, chỉ có một số khác thì vẫn còn mờ mịt: “Gì mà lưu manh trường học?

Sao bọn mình không biết gì vậy?”

Trương Tuệ thấy mình bị lộ, trực tiếp nói: “Lúc trước Phó Yểu cứ ỷ vào nhà mình có mấy đồng tiền dơ bẩn, ép Chung Ly phải cạnh cậu ta, còn luôn miệng nói cậu ấy là bạn trai mình, chẳng lẽ các cậu quên cả rồi đấy à?

Thôi, giờ tôi cũng không còn gì để nói nữa.”

Sau đó lập tức thoát nhóm.Sau khi Trương Tuệ rời nhóm, những người khác đều thấy mọi chuyện thật mờ mịt.

Hiện giờ Phó Yểu lại không ở trong nhóm, bọn họ đành phải gọi Chung Ly ra, muốn hỏi rõ rốt cuộc là có chuyện gì.Nhưng dù bọn họ có tag Chung Ly cỡ nào cũng không thấy cậu ta xuất hiện.…Tiệm ăn vặt nhà họ Phó mãi tới tận đêm khuya mới dọn quán, Phó Yểu với cha mẹ về nhà, vừa mới tắm xong đã nhận được tin nhắn từ bạn tốt.Bạn tốt của cô họ Tiêu, từ lúc cô ấy còn nằm trong lòng mẹ đã hay mơ thấy mình là một con hồ ly màu trắng, sau đó mẹ của cô đã đặt tên cho cô là Tiêu Phúc Li, còn mấy người bạn thân thì đều gọi cô là Tiểu hồ ly.“Sao thế?”

Phó Yểu vừa đánh răng vừa mở chế độ nói chuyện bằng âm thanh trong điện thoại.Cô đã mệt quá rồi, hôm nay bận rộn suốt cả một ngày.“Có phải cậu có xích mích gì với Trương Tuệ không vậy?”

Từ trong điện thoại vang giọng nói bực bội của Tiểu hồ ly: “Hôm trước cậu ta mắng cậu trong nhóm trò chuyện của lớp, còn nói cậu là lưu manh trường học.

Mẹ nó, may cho cậu ta là tớ chỉ mới nhìn thấy, nếu không tớ đã mắng chết cậu ta rồi, thứ xấu xí ngu ngốc!”

“Lưu manh trường học?”

Phó Yểu miễn cưỡng tỉnh táo lại đôi chút: “Tớ lưu manh với ai?”

“Chung Ly đó.

Lúc ấy không phải cậu theo đuổi Chung Ly mãi sao?

Rõ ràng cậu không theo đuổi thành công, chỉ vì nhà cậu có tiền nên trong mắt người khác lại thành lưu manh, logic thế này thì tớ cũng chịu.”

Phó Yểu nghe tới cái tên từ rất lâu về trước, nhìn lại mình trong gương bây giờ, ngơ ngác một lúc mới nói: “Mấy cái này cũng có là gì nữa đâu, cậu đừng tức giận làm gì, hai ngày nữa tớ mời cậu ăn một bữa.”

“Tớ chỉ thấy có mấy người đúng là tởm quá thôi.

Nếu nhà các cậu vẫn còn như trước kia á, chắc chắn mấy kẻ ngu ngốc đó không bao giờ dám nhảy nhót như thế này.

Nếu cậu bắt nạt người khác, cậu ta chính nghĩa như vậy sao lúc đó lại không xuất hiện lên tiếng đi?

Giờ đã mười năm trôi qua rồi, còn nhắc tới chuyện này mãi không dứt.

Hơn nữa, cậu theo đuổi Chung Ly nhưng Chung Ly cũng đâu có thích cậu.

Cái kẻ ngu ngốc, xấu xí kia chỉ biết núp trong bóng tối, đỏ mắt nhìn người khác mà còn không tự biết mình.”

Phó Yểu nghe bạn tốt mắng chửi một lúc, biết rằng cô ấy cũng chỉ muốn giúp mình hả giận, đành an ủi cô ấy lúc lâu, hẹn tuần sau đi ăn thịt nướng mới có thể kết thúc cuộc nói chuyện này.Tắt máy, Phó Yểu cũng đánh răng xong, quay về phòng mà chẳng biết sao lại không nhắm mắt nổi.Cô vẫn còn nhớ Chung Ly.Mười năm trước, lúc cô mười tám tuổi, cô vẫn còn là thiên kim của gia đình giàu có.Những người giàu vừa sinh ra cũng đã đứng ở vạch đích, cho nên sự tự tin cũng cao hơn so với người bình thường nhiều.

Năm cô mười tám tuổi, cho dù có học kém cũng vẫn là chị đại được mọi người chú ý, tuy không phải tất cả mọi người đều sợ cô nhưng ít nhiều đều không dám lại gần gây sự.Còn Chung Ly thì lại là học sinh giỏi được trường học tốn cả đống tiền mới tới, nghe nói còn là do chính hiệu trưởng tự thân đi mời.Lúc Chung Ly nhập học là học kỳ một của năm lớp mười hai.Nhà Phó Yểu có mở một công ty giải trí, bản thân cô cũng đã miễn dịch với vẻ đẹp của các anh chàng.

Nhưng khi vừa nhìn thấy Chung Ly, cô vẫn bị vẻ đẹp của cậu ta làm chấn động.Tất nhiên, cũng chỉ chấn động một chút mà thôi, ngoài ra không còn ý gì khác.

Cho nên cô mới nhận ra Chung Ly vẫn luôn đối xử lạnh nhạt với mọi người xung quanh, từ trước tới nay cô luôn là người được người khác chú ý, cho nên cũng không thích mặt nóng dán mông lạnh.Bọn họ vốn không nên có liên quan gì tới nhau.Nhưng hoa nở quá đẹp sẽ khiến nhiều côn trùng tranh giành nhau, con người cũng thế.Cậu ta vừa chuyển trường tới đã cướp đi danh hiệu đệ nhất, còn trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của đám nữ sinh, Chung Ly thật sự quá nổi bật, không tránh được việc bị mấy đám ăn chơi trong trường nhắm vào.Phó Yểu trước giờ không thích mấy tên con trai ngu ngốc chỉ biết nhìn chăm chăm vào ngực nữ sinh này, thấy bọn họ dám bắt nạt học sinh lớp mình, cô trực tiếp gọi người tới đánh bọn họ một trận.Kết quả là vụ đánh người này bị lộ, mọi người đều có qua lại với nhau, vẻ mặt người lớn cực kỳ khó coi, cô đành phải cứng cổ nói rằng những người này đã bắt nạt bạn trai mình.

Ít nhất việc người trẻ tranh giành tình cảm sẽ không làm người lớn thấy quá khó coi.Cũng vì chuyện này, sau khi quay lại trường học cô đã tuyên bố rằng Chung Ly là người cô muốn theo đuổi, đám ăn chơi ngu ngốc kia tốt nhất là nên cách xa một chút.Học sinh mười bảy mười tám tuổi luôn có sự tò mò không nhỏ với mấy chuyện như này.

Chỉ cần chút sóng gió thôi là có thể được cả trường bàn luận không ngớt, thổi thành gió to.

Thế là chuyện giữa Phó Yểu và Chung Ly bị cả trường biết hết.Với mấy lời đồn vớ vẩn này, Phó Yểu cũng không để ý lắm, cô còn cố tình nhìn qua Chung Ly, thấy cậu ta cũng chẳng bị việc này làm phiền gì cả.

Nếu đã như vậy thì lời đồn đó không còn quan trọng nữa.Cô vẫn cứ là thiên kim nhà giàu kém cỏi, Chung Ly vẫn là học sinh giỏi nghèo khó.

Đôi khi cô sẽ mở miệng trêu chọc Chung Ly vài ba câu, hỏi cậu khi nào có thể làm bạn trai mình, nhưng thực tế đa số thời gian bọn họ chẳng có tiếp xúc gì với nhau.Sau khi tốt nghiệp, Chung Ly đậu đại học Q, cô thì dựa vào chỗ tiền trong nhà để đến một đại học ở phía nam.Sau đó, gia đình cô dính vào chút vấn đề chính trị nên phá sản, cả gia đình dọn tới thành phố W, cách xa cuộc sống trước kia, cô và Chung Ly cũng không còn gặp lại nhau lần nào nữa.Cậu ta ưu tú như vậy, giờ chắc chắn đang sống rất tốt.Phó Yểu nghĩ thế, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, ôm chăn mà chìm vào giấc ngủ.…Khách tới du lịch trong tuần lễ vàng tới tận hai ngày cuối cùng mới bắt đầu giảm dần, tiệm ăn vặt nhà họ Phó cũng không còn bận rộn như hồi đầu nữa.Phó Yểu đứng ở quầy tính tiền, vừa tính sổ sách vừa nói với bố mẹ: “Ngày mai con sẽ đi làm, tới lúc đó hai người không được mở cửa tiệm quá mười giờ đâu đấy.

Đừng cố quá để mình mệt mỏi, cơ thể mà có chuyện gì thì càng mệt.”

“Biết rồi, lần nào con cũng nói thế hết.”

Cha mẹ Phó ở bên cạnh đáp.Ngay khi Phó Yểu kiểm tra xong đống sổ sách, đang chuẩn bị xem đơn đặt hàng, vừa ngẩng đầu lên đã kinh ngạc: “…Chung Ly?”

Người mặc áo sơ mi màu đen, treo áo khoác trên tay kia không phải là Chung Ly thì là ai được chứ?Mười năm không gặp, anh đã càng lúc càng trở nên… mê người.
 
Ta Có Một Tòa Đạo Quan
Ngoại truyện 2


Chung Ly nhìn Phó Yểu, trong giây lát thật sự không thể xác định cô có phải là cô gái nhà giàu mười năm trước hay không nữa.

Anh đẩy mắt kính gọng vàng trên mặt lên, nói: “Đã lâu không gặp.”

“Là rất lâu rồi.”

Phó Yểu lấy lại tinh thần, mời y ngồi xuống: “Muốn ăn chút gì không?

Nhà tôi nổi tiếng nhất là canh miến tiết vịt.

À quên, anh không thích ăn mấy cái đó, vậy đổi cái khác ha.

Bố, bố làm ít sủi cảo chiên đi, thêm một chén canh nấm nữa.”

Chỉ sau hai ba câu, Phó Yểu đã quyết định đồ ăn cho Chung Ly.Bố Phó ở trong đáp lời, chuẩn bị nấu nướng.

Phó Yểu ở ngoài mời Chung Ly ngồi xuống xong xuôi, đúng lúc có khách tới, cô lại bắt đầu xoay quanh như chong chóng.Khách khứa hết vào rồi lại ra, cô vừa phải tính tiền vừa vội vàng chuẩn bị đồ ăn đặt hàng, sau đó giao cho anh trai giao hàng.Sau một lúc bận lên bận xuống, đợi Chung Ly ăn xong, Phó Yểu cũng không kịp nói lời nào với anh.“Tính tiền.”

Chung Ly đi tới trước quầy.“Ăn nhanh vậy à?”

Phó Yểu hào phóng nói: “Tính tiền gì, đều là bạn học cũ cả, lần này xem như tôi mời anh.

Nếu ăn ngon thì xin mời lần sau lại tới.”

Tay cầm điện thoại của Chung Ly hạ xuống, đáp: “Được.”

Anh cầm áo khoác ra khỏi cửa hàng, Phó Yểu tiếp tục tính tiền cho khách hàng khác.

Đợi khách hàng đi hết, cô mới nhìn ra bên ngoài, đã không còn ai đứng đó nữa.Lúc này bố Phó cũng đi tới: “Sao bố cứ thấy cậu trai kia trông quen mắt thế nhỉ?”

“Là bạn học cũ của con.”

Phó Yểu đáp.“Bố nhớ rồi.

Cậu ta là người mà lúc trước con đã nhờ qua làm gia sư, tiền lương một ngàn một tiếng.”

Cha Phó đáp.Trái tim Phó Yểu như thắt lại: “Bao nhiêu?

Một ngàn?”

Cô ôm chặt lấy ngực mình: “Lúc trước con phá của vậy à?”

Tim cô đau quá trời ơi, bây giờ một ngày cô còn không kiếm được một ngàn đâu đấy!Bố Phó thấy cô như thế là biết cái tật xấu keo kiệt lại trỗi dậy: “Đúng thế, có phải đang hối hận lúc trước không phung phí thêm chút nữa không?”

“Đúng là có chút.”

Nếu biết nhà mình có ngày nghèo như thế này, trước kia cô thật sự không nên tiết kiệm giúp bố mẹ.Hai bố con lải nhải một lúc lâu, cũng không thấy đau buồn khi gia đình phá sản.

Chuyện lúc đó có liên quan tới chính trị, bọn họ không bị mắc nợ, còn có một căn nhà và một cửa hàng, cơ thể đều vô cùng khỏe mạnh, vậy là đã may mắn lắm rồi.…Hôm sau là ngày kết thúc kỳ nghỉ lễ, Phó Yểu tới công ty đi làm.Cô là kế toán của một công ty quảng cáo, tiền lương ít mà công việc cực nhiều, nhưng cô lại thấy thế này cũng rất tốt.Không biết tại sao, sau khi gia đình phá sản, cô lúc nào cũng gặp xui xẻo.

Tốt nghiệp đi tìm việc làm thì toàn gặp công ty lừa đảo, không thì là công ty đóng cửa, thậm chí đến tiền lương còn chưa trả, ngay cả việc ông chủ dẫn em vợ bỏ chạy cũng bị cô bắt gặp.Sau khi trải qua quá nhiều thứ, cô vốn định ở nhà giúp đỡ công việc trong cửa hàng, nhưng cha mẹ vẫn hy vọng cô có vòng quan hệ của riêng mình, cho nên bảo cô tiếp tục đi tìm việc.Có điều hôm nay khi cô mới tới công ty đã thấy có gì đó không ổn lắm.Công ty lần trước làm cô có cảm giác này, ông chủ lúc đó bây giờ đang ngồi xổm trước cửa hàng đối diện nhà cô bán quán nướng.Cô vừa ngồi xuống đã nghe mọi người xung quanh bàn luận về việc công ty bị thu mua.Quả nhiên…Mới qua có một kỳ nghỉ, công ty đã muốn đóng cửa luôn rồi.Xem ra cô lại phải tìm việc mới.Cô ôm thái độ chuẩn bị nhảy việc, ai ngờ mấy ngày sau ông chủ đã tuyên bố, toàn bộ nhân viên đều được tăng lương.Tăng lương?Ngay lúc Phó Yểu đang cho rằng ông chủ keo kiệt của mình bị điên thì trưởng phòng mang qua một tin tức: “Ông chủ của chúng ta đã thay đổi, trong tay ông chủ mới nắm 32% cổ phần, trở thành cổ đông lớn nhất của công ty.

Tiền lương này là ông chủ mới cố ý tăng thêm để an ủi mọi người.”

Trưởng phòng vừa dứt lời, Phó Yểu đã thấy cửa chính mở ra, một đám người đi vào, mà người được vây quanh ở chính giữa đúng là người quen cũ của cô…

Chung Ly.Phó Yểu: “…Người đó chính là ông chủ mới ấy hả?”

“Đúng thế.

Tổng giám đốc của khoa học kỹ thuật Hằng Phong, bất ngờ lắm đúng không?”

Ông chủ mới vừa tới đã biết là người có dã tâm rồi, mình cứ đi theo là chắc chắn sẽ có thành tựu lớn.“Đúng là bất ngờ, bây giờ tôi có thể từ chức được không?”

Phó Yểu hỏi.Tuy rằng phong thủy đã thay đổi, nhưng thay đổi cỡ này thật sự cũng quá tuyệt tình rồi.“Cô không bị bệnh đấy chứ?

Đã được tăng lương rồi mà còn muốn bỏ việc?”

“Cô nghĩ chỉ thêm có hai ba trăm đồng là có thể níu tôi lại đấy à?”

Phó Yểu đã quyết tâm muốn đi, nếu không lỡ mà chạm mặt nhau thì thật sự quá xấu hổ.“Ai nói là hai ba trăm vậy.

Các phòng khác chỉ tăng năm trăm, chúng ta vất vả hơn nên được thêm một ngàn.”

“Một ngàn?”

Nghĩa là một năm có thêm mười hai ngàn, còn chưa tính tới tiền thưởng cuối năm nữa.

Cô lập tức tỏ rõ quan điểm: “Có lẽ tôi không nên xúc động tới thế.”

Trưởng phòng: “…”

Sự thay đổi của cấp trên tuy có ảnh hưởng tới bên dưới đôi chút nhưng cũng không quá lớn, ngoại trừ bộ tài vụ vì sự thay đổi mà trở nên bận rộn hơn hẳn ra.Có điều bận rộn cũng có cái tốt của nó, Phó Yểu không có sức để suy nghĩ tới chuyện khác nữa.Sau khoảng nửa tháng bàn giao công việc, Phó Yểu đã chấp nhận sự thật rằng Chung Ly đã trở thành lãnh đạo trực tiếp của mình.Nói tới Chung Ly, cô không khỏi kính nể anh.

Khoa học kỹ thuật Hằng Phong là một công ty mới nổi, câu nói tuyên truyền của bọn họ là: Hằng Phong thay đổi thế giới.Câu nói này thật sự không hề phóng đại chút nào, Hằng Phong lập nghiệp nhờ các phát minh, trong đó có hai thứ nổi tiếng nhất, một là người máy gia dụng, hai là máy móc có thể thay đổi vị trí cơ quan của cơ thể người.

Cái đầu tiên có thể xâm nhập vào cuộc sống hàng ngày của hàng trăm triệu người, cái thứ hai lại tạo phúc cho mọi người, cả danh cả lợi đều có đủ.

Cho nên chỉ trong vòng bốn, năm năm ngắn ngủi, công ty Hằng Phong đã trở thành công ty có giá trị trăm tỷ, cũng coi như thật sự thay đổi thế giới.“Thôi, ông chủ có thể tăng lương thì đều là ông chủ tốt.”

Phó Yểu quyết định tự thuyết phục bản thân.Sau khi tan làm, cô chuẩn bị đi ăn cơm với Tiểu hồ ly.

Vốn dĩ bọn họ đã ăn bữa cơm này đợt cuối tuần rồi, thế nhưng do bận rộn quá nên lại phải dời sang tuần sau.Phó Yểu đi thang máy xuống bãi đỗ xe, chuẩn bị ngồi chiếc “BMW” nhỏ của mình về nhà, kết quả lại phát hiện xe hết điện.Hôm nay không có “BMW” nhỏ giúp đỡ, cô đành phải gọi xe tới chở.

Kết quả là vừa ra khỏi bãi đỗ xe đã thấy ngoài trời đổ mưa to, đến khi cô tới được chỗ đón xe thì chắc là đã ướt nhẹp rồi.Đúng vào lúc này, một chiếc Maybach từ từ dừng lại ngay cạnh cô, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt đẹp trai của Chung Ly.“Đi đâu?”

Anh hỏi.Phó Yểu sao có thể để anh chở mình về được chứ: “Không làm phiền anh, tôi đợi mưa tạnh là được.”

“Mưa sẽ kéo dài tới nửa tiếng nữa, cô muốn đợi ở đây thêm nửa tiếng?”

“Sao anh lại biết?”

“Người máy có hệ thống kiểm tra.”

“…”

Sau khi do dự một lúc, Phó Yểu quyết định chui vào cái ôm của Maybach.Cô mở cửa, lên xe, trong không gian nhỏ hẹp mà ngắm nhìn trần xe lấp lánh sao trời.

Không biết tại sao, Phó Yểu đột nhiên nhớ tới câu giới thiệu kinh điển về Maybach của một streamer: “Mở cửa song hướng, bầu trời sao, khả năng che chắn tốt, sự lựa chọn số một cho các tổng giám đốc bá đạo.”

Đợi một chút, sao cô lại nhớ tới chuyện này vậy?Cô hơi chột dạ nhìn về phía Chung Ly bên cạnh, ừm, anh vẫn đang rất tập trung xử lý công việc, Phó Yểu định nhắm mắt, tránh bầu không khí xấu hổ trong xe.Nửa tiếng sau, Phó Yểu thuận lợi tới được nơi hẹn, thành công hội họp với Tiểu hồ ly.Tiểu hồ ly thấy chiếc xe rời đi, líu lưỡi hỏi: “Chắc không phải cậu định nhớ lại cuộc sống nhà giàu trước kia, nên mới gọi một chiếc siêu xe chở tới chỗ tớ đấy chứ?”

“Tớ có tiền tiêu vậy à?

Là xe của Chung Ly đấy.”

Phó Yểu đáp.“Ài, tớ đã bảo rồi, người có tiền ai lại…

Ai?

Chung Ly?”

Tiểu hồ ly đột nhiên chăm chú nhìn cô: “Chung Ly này không phải là Chung Ly tớ biết đấy chứ?”

Phó Yểu vỗ lên mũ choàng của cô ấy, đáp: “Vào trong đi, vừa ăn vừa nói.”

Cô sắp chết đói rồi.
 
Ta Có Một Tòa Đạo Quan
Ngoại truyện 3


Cả hai vào cửa hàng bán thịt nướng, lúc phục vụ mang thịt bò lên, hai người ăn uống thỏa thích một phen, bấy giờ Phó Yểu mới kể tóm tắt chuyện công ty của mình bị Chung Ly thu mua.Tiểu hồ ly nghe xong, im lặng một lúc mới nói; “Theo lời cậu kể… cậu thật sự chắc chắn Chung Ly không có ý gì với mình?”

“Suy nghĩ vớ vẩn gì đấy?

Lúc trước tớ rêu rao đến như thế, nếu cậu ta thật sự thích tớ thì phải thể hiện ra rồi mới đúng chứ.”

Phó Yểu gõ đầu cô bạn tốt: “Đừng nói chuyện này nữa.

Vốn dĩ chỉ là người nào đi đường riêng của người đấy thôi, nhắc nhiều lỡ làm tớ thật sự nghĩ thế thì sao đây hả?”

Cô nhớ tới vòng eo của Chung Ly, thêm cả đôi chân dài kia nữa, thật sự rất dễ làm người ta kích động.“Được rồi.”

Tiểu hồ ly cũng thấy nhắc lại chuyện cũ không có ý nghĩa gì: “Nào, ăn tiếp đi.

Tớ nhớ mấy món này đều là cậu chọn, vậy cậu phải chịu trách nhiệm tiêu diệt hết đấy.”

“Tớ chọn?”

Phó Yểu cười: “Bản lĩnh trợn mắt nói dối của cậu cũng cao đấy.”

Cuối cùng, hai người bạn tốt cùng đút từng miếng cho nhau, ôm cái bụng tròn xoe ra ngoài.Từ sau hôm đó, Phó Yểu không còn chạm mặt Chung Ly nhiều nữa.

Chung Ly rất ít khi xuất hiện ở công ty, suốt một tuần chắc chỉ có hai ba lần, Phó Yểu nhiều nhất cũng chỉ tới tìm cậu ta để xin ký tên lên bảng tài chính, hai người mới có thể nói chuyện với nhau vài ba câu, ngoài ra thì không còn gì khác.Tháng mười một đã tới, thành phố W dần lạnh hơn.Sau khi BMW nhỏ của Phó Yểu va chạm với đèn đường một lần nữa đã hoàn toàn hỏng luôn.

Phó Yểu vốn định mua chiếc mới, nhưng trời quá lạnh, cô quyết định nhờ tàu điện ngầm giúp mình trải qua mùa đông lạnh lẽo này rồi mới tính tiếp.Vận xui dường như đã bắt đầu theo cô từ ngày đó.

Cô đi tàu điện ngầm thì tàu vừa lúc đi mất, tới thang máy ngay dưới tàu điện ngầm thì gặp trục trặc, đi thang bộ cũng có thể bị giẫm trúng chân.Cô cứ nghĩ mình chỉ cần rời khỏi tàu điện ngầm là được, kết quả tới tòa nhà công ty thì còn có thể bị kẹt ngay cửa tự động, nhốt cô ở bên trong, khó khăn lắm mới vào được đại sảnh thì chậu hoa bên cạnh lại vô cớ rơi xuống ngay bên chân.Cô vất vả tới công ty, thời gian điểm danh lại vừa kết thúc, tất cả chuyên cần của tháng này đều bay sạch.Phó Yểu nhìn chuyên cần của mình, thấy cơ tim như muốn tắc nghẽn.

Trước kia cô không phải chưa từng gặp xui xẻo, nhưng sự xui xẻo hôm nay lại khác hoàn toàn lúc trước.Thế nhưng, cô vẫn còn đau tim quá sớm… ngay khi cô vừa ngồi xuống chỗ của mình, ghế dựa đột nhiên bị gãy, cả người cô bổ nhào ra sau, theo bản năng bắt lấy cây xương rồng bên cạnh.Phó Yểu đau đớn, vội vàng vung tay lên, cây xương rồng bay mất, khuỷu tay cô lại đập trúng ô cửa kính, da rách ngang một đường dài.“Cô không sao đấy chứ?”

Đồng nghiệp vội vàng tới nâng cô dậy.“Vẫn ổn.”

Có điều bàn tay cô lúc này vẫn hơi thê thảm, dòng máu đỏ chảy dọc xuống, nhỏ trên sàn nhà: “Chắc hôm nay tôi ra ngoài quên xem ngày rồi.”

Sau khi xử lý miệng vết thương đơn giản, Phó Yểu định bắt đầu công việc, ai ngờ mới băng bó xong đã thấy Chung Ly dẫn một đám người vào phòng.Chung Ly nhìn vết máu trong sọt rác, nhíu mày nói: “Trợ lý Dư, đưa cô ấy tới bệnh viện chích ngừa uốn ván.”

“Không cần phải phiền phức vậy đâu.”

Phó Yểu từ chối; “Chỉ bị thương chút xíu ngoài da thôi.”

Không hề bị thương gì tới gân cốt.Thế nhưng Dư trợ lý chỉ nghe lời vị sếp đã trả lương cho mình: “Phó tiểu thư, mời.”

Phó Yểu nhìn đám người vây quanh mình, nghĩ rằng Chung Ly đang cố giữ cái thanh danh quan tâm tới nhân viên trước mặt mọi người, thế là lật đật đi theo trợ lý tới bệnh viện.Tiếc rằng sự xui xẻo của Phó Yểu cũng không vì thế mà biến mất.

Bọn họ vừa vào thang máy, thang máy lập tức đứng yên.Trong thang máy, Dư trợ lý và Phó Yểu nhìn nhau, cuối cùng điên cuồng gọi điện cầu cứu.Đợi hai người được giải cứu ra ngoài thì đã là nửa tiếng sau.

Dư trợ lý vẫn còn rất sợ hãi, Phó Yểu lại tốt hơn một chút, bởi vì lúc thang máy mở ra, cô đã thấy Chung Ly đứng ngay bên ngoài, nhờ có sắc đẹp của anh nên cô mới nhanh chóng lấy lại tinh thần.“Hai người không sao đấy chứ?”

Sắc mặt Chung Ly trở nên khó coi.“Vẫn ổn, chỉ là tôi hơi xui xẻo chút, làm liên lụy tới Dư trợ lý rồi.”

Phó Yểu tự nhận trách nhiệm về mình.“Không sao, không sao, đây là vấn đề của thang máy thôi.”

Dư trợ lý vội nói.Chuyện này vừa xảy ra, bọn họ cũng không thể tới bệnh viện được nữa, ai cũng không muốn biết trên đường có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.Thế là nửa tiếng sau, bác sĩ riêng của Chung Ly tới công ty.Phó Yểu nhìn thấy bác sĩ thì hơi bất ngờ: “Hà tiên sinh?”

Thực không may, vị bác sĩ này từng là bác sĩ riêng của gia đình cô.Hà tiên sinh này là bác sĩ trung y, nhưng cũng rất giỏi về tây y, kiến thức vô cùng phong phú.

Nhà họ Phó lúc trước phải bỏ một số tiền lớn sửa tiệm thuốc cho ông, ông mới đồng ý làm bác sĩ riêng của gia đình, không ngờ giờ ông lại được Chung Ly mời tới.“Hóa ra là Yểu Yểu bị thương.”

Hà tiên sinh vừa thấy Phó Yểu thì cũng rất vui vẻ: “Miệng vết thương ở đâu?

Để ông xem giúp cháu.”

“Chỉ là vết thương ngoài da thôi ạ, không phải chuyện lớn gì đâu.”

Hai người nói chuyện xong, Chung Ly đã đưa họ vào văn phòng mình.Có bác sĩ, vết thương của Phó Yểu không những được chữa trị lại mà cả người cũng được thăm khám một thể.

May mà tuy Phó Yểu có chút xui xẻo nhưng không còn khuyết điểm nào khác, cơ thể khỏe mạnh, ăn cái gì cũng thấy ngon.Cả hai tay Phó Yểu đều đã bị thương, không thể làm việc tiếp được, hơn nữa cô còn gặp lại người quen cũ, Chung Ly cũng mở một mắt nhắm một mắt, thế là cô trực tiếp ở lại văn phòng của Chung Ly ôn chuyện cùng Hà tiên sinh.Sau khi trò chuyện mới biết, hóa ra công ty Chung Ly nghiên cứu nội tạng thay thế cho người còn có sự tham gia của Hà tiên sinh.“Hóa ra gia đình của cháu từng ở gần một tòa núi vàng như thế.”

Phó Yểu làm ra vẻ đau lòng.Hà tiên sinh cười ha hả: “Cái này cũng nhờ có khoa học kỹ thuật phát triển, nếu không phải có Chung tiên sinh thì chúng ta cũng không làm được tới mức này đâu.”

Đề tài quay lại về Chung Ly lần nữa, Phó Yểu liếc mắt nhìn Chung Ly ngồi đằng khác của văn phòng, nói: “Cậu ấy đúng là rất giỏi.”

Giữa trưa, cả ba cùng nhau ăn cơm trưa xong, Chung Ly ra ngoài xử lý công việc, Phó Yểu được Hà tiên sinh đưa về tận nhà.Ngày tiếp theo, tay Phó Yểu đã tốt hơn nhiều, vừa tới công ty đã thấy Chung Ly cũng mới tới, còn cầm một vại thuốc mỡ cho cô: “Dùng để bôi lên vết sẹo.”

“Cảm ơn.”

Phó Yểu nhận lấy: “Hà tiên sinh vẫn tri kỷ như trước ha.”

Chung Ly: “…”

Dư trợ lý đứng sau y muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, cuối cùng quyết định xem như không có gì xảy ra cả.Cũng vì công việc hôm qua không làm được, giờ lại đang gần ngày phát lương, Phó Yểu cần phải làm cho xong công việc của cả hôm nay lẫn hôm qua.

Một ngày mà muốn làm công việc của hai ngày thì tất nhiên là phải tăng ca.Đợi tới khi trời tối, rót vài ly cà phê xuống bụng, công việc trong tay Phó Yểu mới xem như kết thúc.Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên giọng nói của anh trai giao hàng: “Xin chào, giao cơm!”

Tầng này chỉ có công ty của nhà bọn họ, ban đầu Phó Yểu còn cho rằng anh trai giao cơm đó đưa nhầm, kết quả anh trai kia gọi mấy tiếng liền, cô đành phải đứng dậy tới cửa xem thử.“Là cô đặt cơm hộp hả?

Tòa nhà Vinh Mậu khu B tầng 33?”

Anh trai giao cơm hỏi.“Địa chỉ thì đúng, nhưng mà…”

Cô không có đặt cơm.Lúc này phía sau cô vang lên tiếng bước chân: “Tôi đặt.”

Chung Ly nhận lấy cơm hộp, nói hai tiếng “vất vả” với anh trai giao cơm xong mới nhìn sang Phó Yểu: “Đi thôi, cùng ăn.”

“Quao, hóa ra đây là phúc lợi tăng ca hả?”

Phó Yểu vô cùng mong chờ, đi theo sau anh.

Lúc nãy cô đã nhìn thấy rất rõ, cơm hộp đó tới từ nhà hàng Thái An.Chung Ly đặt phần ngon nhất, Phó Yểu nhìn thử, món chính có cháo rất dễ tiêu hóa, đồ ăn còn lại đều ngon miệng và thanh đạm, tốt cho dạ dày.Phó Yểu cũng biết Chung Ly mắc bệnh đau dạ dày.Cô chỉ là tình cờ thấy anh vươn tay che chỗ dạ dày lại, sắc mặt rất khó coi nên mới biết được.

Cô nhớ rõ lúc đấy cô đã muốn cho anh ăn, nhưng vì giữ gìn lòng tự trọng, lần nào tới trường học cô cũng mang theo một đống đồ ăn, sau đó phát cho các bạn học xung quanh, như vậy là có thể âm thầm đưa cho Chung Ly.

Sau đó, chuyện này đã biến thành một trong những bằng chứng khoe giàu của cô.Chung Ly thấy cô ngơ ngác thì đặt món cháo gà nấm hương tới trước mặt cô: “Đang nghĩ gì đấy?”

“Không có gì, chỉ là nghĩ tới chút chuyện thú vị ở trường thôi.”

Phó Yểu cầm canh nóng lên uống một ngụm: “Ngon thật đấy!

Món vịt sốt chua ngọt của bọn họ không tệ chút nào, không ngờ tới cháo cũng ngon như thế.”

“Ngoài mấy thứ này ra thì thịt kho tàu cũng rất ngon, cả tám chén giang sơn nữa.”

Chung Ly nói.“Mấy món đấy lúc trước tôi có ăn rồi, nhưng tám chén giang sơn thì mới nghe lần đầu.”

“Là món mới, hỗn hợp khẩu vị từ khắp các nơi, lần sau cô có thể nếm thử.”

“Chắc chắn rồi.”

Cuộc đời cô vốn không đặc biệt thích thứ gì, đồ ăn ngon và tiền đều là hai thứ cô cần có để sống sót: “Có điều không ngờ anh cũng thích thế này đất.

Mấy năm qua chắc hẳn anh đã gặp khó khăn nhiều lắm.”

Muốn xây dựng một xí nghiệp lớn không những cần có kỹ thuật, mà còn phụ thuộc vào con người và thời đại, rất nhiều lúc không phải cứ có tiền là đủ.

Chung Ly không có gia thế hiển hách, nhưng lại đi được tới tận bước này, khó khăn trong đó cũng chỉ có một mình anh biết.“Vẫn ổn.”

Chung Ly ngẩng đầu nhìn cô: “Với tôi mà nói, thời gian khó khăn nhất đã qua rồi.”

Phó Yểu không nghe ra ý trong lời của anh: “Phải, sau này sẽ càng lúc càng tốt hơn thôi.”

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện với nhau, đột nhiên Phó Yểu cảm nhận được quan hệ giữa mình với anh đã không còn cách biệt gì nữa.Một chén cháo chẳng mấy chốc đã thấy đáy, Phó Yểu đột nhiên nói: “Nghe nói vài ngày trước, trong nhóm lớp cũ có người nói tôi ỷ có tiền có gia cảnh nên chơi lưu manh với anh, chuyện này, anh có cảm nhận gì không?”

Chung Ly đặt đũa trong tay xuống, lấy khăn giấy lau miệng: “Năm đó hôm về ký túc xá lúc đêm muộn, tôi từng bị người khác chặn đường.

Sau khi cô công khai theo đuổi tôi, chuyện này không xảy ra lần nào nữa.

Tôi còn chưa ngu ngốc tới mức ngay cả chuyện này cũng không nhận ra.”

“À, tôi quên mất đại học anh vào chính là nơi dành cho các thiên tài có IQ cao nhất nước.”

Phó Yểu cười: “Tôi vốn định làm chuyện tốt không để lại tên, không ngờ vẫn bị anh phát hiện.”

Chung Ly cũng nở nụ cười: “Vậy còn cô?

Lúc trước không phải cô nói muốn tới thủ đô à?

Sao lại đột nhiên xuống nam?”

“Thành tích của tôi không tốt, nguyện vọng ở thủ đô không đạt, chỉ có mỗi đại học Giang Nam chịu nhận.”

Phó Yểu đáp.Nhà cô có tiền, muốn tới thủ đô không phải việc gì khó.

Cô lựa chọn phía nam tất nhiên là vì ý muốn của mình.

Chung Ly thấy cô không muốn nói lý do thì cũng không định ép buộc: “Còn bao lâu nữa mới xong việc?

Tôi đưa cô về nhà.”

Bây giờ đã hơn mười giờ, bên ngoài gió lạnh, gọi xe đưa về không an toàn lắm.

Phó Yểu cũng không định tự làm khó bản thân, vui vẻ chấp nhận lời mời đi chung xe của anh: “Đợi tôi mười phút nữa là được.”

Phó Yểu nhanh chóng xử lý xong mọi thứ, cầm túi xách xuống lầu với Chung Ly.
 
Ta Có Một Tòa Đạo Quan
Ngoại truyện 4


Không biết có phải là vì vận rủi cũng có lúc cao lúc thấp hay không, sang hôm sau, vận khí của Phó Yểu tự nhiên may mắn hơn một chút, ít nhất không đụng phải mấy chuyện khó chịu đợt rồi.Có điều sau khi mẹ Phó biết con gái mình không được may mắn lắm, vẫn bảo cô tới chùa Chuông Vàng thắp nhang.Vừa hay cũng tới ngày nghỉ, tiện thể tới lạy Bồ Tát một cái cũng được, Phó Yểu nghe lời mẹ, kết quả khi cô vừa mới thắp nhang thì gặp phải một người bạn cũ hồi cấp ba.Tính ra, dạo này số lần cô gặp lại bạn cấp ba đúng là không ít.Có điều cậu bạn trước mặt này có gì đó kỳ lạ, bọn họ chỉ làm bạn học một tháng với nhau, sao đó người này đột nhiên không thấy đi học nữa.

Lý do mà cô còn nhớ rõ cậu ta là vì cậu ta có thân hình béo mập, thứ hai là do lúc bọn họ là bạn cùng bàn, từng bị Chung Ly tố cáo rằng hai người nói quá nhiều, làm ảnh hưởng tới việc học của cậu ta.“Sử mập?”

Phó Yểu vỗ bả vai tròn xoe của cậu ta.Sử Diệu Văn ghét nhất là biệt danh này, giờ lại nghe thấy có người kêu mình như vậy thì tức giận, vậy mà vừa xoay người lại đã thấy một gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Cậu ta nghĩ nghĩ một lúc, do dự gọi: “Phó Yểu?”

“Trí nhớ cũng không tệ, còn chưa quên người bạn cùng bàn này.”

“Cậu chính là ân nhân cứu mạng của tôi đó, tôi quên ai cũng không thể quên cậu được.”

Sử mập bây giờ đâu còn chút tức giận nào nữa, gương mặt đầy thịt của cậu ta tràn ngập vui vẻ.“Cái gì mà ân nhân cứu mạng?”

Phó Yểu không rõ.

Lúc cô học cấp ba, hình như không tốt bụng tới mức gặp ai cũng cứu.“Cái này…”

Sử mập nhận ra mình vừa lỡ miệng, hơi khựng lại một chút, nhưng nhớ tới chuyện xảy từ tận mười năm trước, giờ cậu ta cũng chẳng cần phải dè chừng gì nữa: “Thật ra lúc trước tôi làm bạn cùng bàn với cậu là có lý do cả đó.”

Khi đó cậu ta sắp sửa lên đại học, nhưng không biết tại sao, cứ tới nửa đêm là lại bị bóng đè.

Thầy bói nói rằng bát tự của cậu ta nhẹ, dễ chọc phải mấy thứ này, nghĩ đủ mọi cách cũng không thể nào chữa khỏi được.

Sau đó cậu ta tình cờ được con gái nhà họ Thẩm chỉ bảo, nói rằng cậu cứ ở cạnh người có vận may mạnh là được.Thế là một người lớn tuổi như cậu ta lập tức trà trộn vào đám học sinh cấp ba non nớt, trở thành bạn cùng bàn với Phó Yểu.Phó Yểu nghe xong, chỉ mình, hỏi: “Nói cách khác, tôi chính là người may mắn đó?”

“Đúng thế, dù sao Thẩm Vạn Loan đã nói vậy rồi mà.

Cô ấy nói cô có vận may rất lớn, dù đang ở xa cũng có thể nhìn thấy.”

“Vậy sao bây giờ tôi lại xui xẻo vậy chứ?

Có phải là do cậu đã lấy hết vận may của tôi rồi không hả?”

Phó Yểu thật ra không tin mấy thứ kiểu đó, câu này cũng chỉ thuận miệng nói thôi.Thế nhưng Sử mập lại cho rằng đó là thật: “Sao có thể thế được chứ, tôi mà may mắn thì bây giờ cũng không tới mức này.”

Có điều, bây giờ cậu ta cũng nhận ra quần áo trên người Phó Yểu đều là hàng vỉa hè, không giống như tiểu thư giàu có trước kia: “Sao… cậu lại thành ra thế này?”

Cậu ta vẫn nhớ lúc trước Phó Yểu rất tàn nhẫn, cậu ta ở cạnh Phó Yểu có một tháng mà đã tăng tận hai mươi cân.Phó Yểu nhún vai: “Còn chưa nhận ra hả?

Nhà tôi phá sản rồi.

Sau khi tôi vào đại học, trong nhà bắt đầu xảy ra nhiều chuyện.

Còn chưa tốt nghiệp được thì đã phá sản rồi.”

“Không thể nào, chuyện này không thể xảy ra được.”

Sử mập hơi mờ mịt, một người may mắn như thế sao có thể rơi vào kết cục như vậy được chứ.

Cậu ta nghĩ một hồi, nói: “Tính ra cũng khá trùng hợp, Thẩm Vạn Loan giờ đang ở thành phố W, để tôi dẫn cậu tới chỗ cô ấy.”

“Thẩm Vạn Loan là ai?”

“Bà cốt.”

Phó Yểu: “?”

Cuối cùng bọn họ vẫn tới khách sạn có Thẩm Vạn Loan, Sử mập muốn trả ơn, Phó Yểu thì chỉ vì tò mò.Hai người vừa tới khách sạn đã có người nhanh chóng đưa họ tới phòng của Thẩm Vạn Loan.

Vừa vào trong là đã thấy có người ngồi chờ.Ngay khi Phó Yểu còn đang quan sát cô gái đó, Sử mập đã vội vàng nói hết tình huống của Phó Yểu ra: “…Mong ngài xem thử, sao vận may lại đột nhiên biến mất như vậy được ạ?”

Thẩm vạn Loan mời Phó Yểu ngồi xuống, rót cho mỗi người một ly trà: “Vận may đúng là không thể vô duyên vô cớ mà mất đi.

Người bình thường không thể làm ra mấy chuyện này được, bởi vì sẽ khiến vận mệnh của bản thân mình tệ đi.

Có điều tình huống của Phó tiểu thư lại không phải như thế.”

Phó Yểu không chạm vào ly trà trên bàn: “Ồ?

Vậy cô nói xem vận may của tôi đã xảy ra chuyện gì rồi?”

“Là do chính cô đã trao ra ngoài.”

Phó Yểu cười: “Hẳn là tôi còn chưa hào phóng tới mức đó, cái gì cũng mang hết ra ngoài.”

“Chuyện này thì người ngoài không cách nào biết được.

Thế nhưng trong vòng mười năm qua, Phó tiểu thư chắc chắn từng tiếp xúc thân mật với ai đó.”

Thẩm Vạn Loan cười.Phó Yểu vốn định nói cô ta sai rồi, nhưng đột nhiên nhớ tới một chuyện, lời nói lại thay đổi: “Thế nào thì được xem là tiếp xúc thân mật?”

“Hôn môi cũng được tính.”

“…”…Sau khi rời khỏi khách sạn, Phó Yểu từ chối lời mời đưa về của Sử Diệu Văn, một mình đi qua phía chùa Chuông Vàng.Ngay khi tới gần một giao lộ, cô không nhịn được mà ôm kín mặt.Lúc trước cô đúng là từng hôn Chung Ly một cái, là ngay sau bữa tiệc mừng tốt nghiệp.

Khi đó Chung Ly đã bị chuốc say, một mình cô đưa anh quay về, cũng từng lén hôn cậu một cái.Cô cứ tưởng cả hai sẽ không có bất cứ quan hệ nào với nhau, nhưng hình như cô đã lỡ rung động một chút.Chuyện này là một bí mật, chỉ có mình cô biết, sau này cũng không định nói cho ai khác.Không ngờ lại ngã ngựa ngay tại đây.Phó Yểu vuốt mặt, ra vẻ như không có việc gì mà quay về cửa hàng.…Cuối tuần vừa hết, cô lại tiếp tục làm việc.Lần nữa gặp lại Chung Ly, Phó Yểu đột nhiên nhớ tới lời Thẩm Vạn Loan nói, trong lòng chợt gợn sóng.Cô hỏi Thẩm Vạn Loan rằng mình có thể lấy lại vận may hay không, Thẩm Vạn Loan trả lời rằng phải gặp người còn lại thì mới biết được.

Phó Yểu không đồng ý thẳng, chỉ dò hỏi có cách nào giảm bớt sự xui xẻo.

Thẩm Van Loan tỏ vẻ vẫn cần phải tiếp xúc thân mật với nhau.Phó Yểu nhìn bốn vệ sĩ vây quanh Chung Ly, thấy chuyện này không khả thi lắm.Cô chờ đợi thời cơ, cuối cùng đợi đến tận cuối năm, công ty mở cuộc họp thường niên, Chung Ly cũng tham dự.Vì là ông chủ nên anh bị kính rượu rất nhiều.

Tửu lượng của Chung Ly không tốt, chỉ mới mấy ly mà hốc mắt đã đỏ bừng.

Phó Yểu nhân cơ hội này chiếm luôn công việc của Dư trợ lý, chủ động đưa cậu ta tới phòng nghỉ nghỉ ngơi.Vào đến phòng nghỉ, Phó Yểu nhìn Chung Ly hơi cúi đầu, vạch mí mắt của cậu ra, sau khi xác nhận anh đã say quắc cần câu, cô mới xoa tay, chuẩn bị lấy lại chút may mắn của mình.Mặc dù cô không chắc việc này có đáng tin hay không, thậm chí đây có thể chỉ là lời từ một phía của Thẩm Vạn Loan.

Nhưng cô đã xui xẻo quá nhiều rồi, cho nên rất muốn thử, lỡ như, lỡ như thành công thì sao nhỉ?Ngay khi cô định tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng hôn lên môi Chung Ly một chút, gáy đã bị người ta kéo xuống.“Cô đang làm gì đó?”

Chung Ly mở mắt.Phó Yểu phản ứng rất nhanh: “Trên miệng anh dính hạt cơm.”

“Tối nay tôi không ăn cơm.”

“Ồ, nếu tôi nói là anh dính của người khác, anh có tin không?”

“Cô thấy thế nào?”

“Được rồi, thật ra là thế này.”

Phó Yểu nói một chút về việc cả hai trao đổi may mắn với nhau, tất nhiên, vụ lén hôn ở giữa không hề nhắc tới: “…Anh cũng biết dạo này tôi rất xui xẻo đúng không, cho nên tôi muốn thử xem chuyện này có thành công hay không, chứ tôi không hề ham mê sắc đẹp của anh.”

“Bịa chuyện cũng rất thật.”

Hai mắt Chung Ly cong lên, trong đó chứa đầy ý cười.“Anh không tin?”

Phó Yểu còn chưa dứt câu, môi đã bị chặn lại.Một lúc lâu sau, cô mới nghe Chung Ly khàn giọng nói: “Mặc kệ có thật hay không, chúng ta vẫn có thể thử xem.”

“…”

Phó Yểu lấy lại tinh thần từ mùi rượu trong đôi môi anh, nói: “Cảm ơn người anh em, có lẽ như thế sẽ có hiệu quả tốt hơn chút.

Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, mọi người ở ngoài còn đang đợi đấy.”

Cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, xoay người quay về vị trí của mình, nói chuyện vui vẻ với mọi người, mãi cho tới khi bữa tiệc kết thúc, cô về đến nhà, chui vào trong chăn rồi hét ầm lên: “A a a a a a!”

Cả đời thanh danh của cô đã bị hủy hoại hết rồi!Có điều có câu nói “cầu phú quý trong nơi nguy hiểm”, dù sao hôm nay cũng không phải là không thu hoạch được gì.

Sáng hôm sau, quỹ bảo quản tài sản của cô đột nhiên tăng giá trị lên tới năm chữ số.Một bên khác, Chung Ly đang chuẩn bị ra ngoài thì phát hiện xe của mình bị va chạm.Chung Ly: “…”

Sau đó nữa, Chung Ly ngày ngày trải qua con đường xui xẻo cũ của Phó Yểu.

Những chuyện khác đều chỉ là chuyện nhỏ, nhưng lúc anh đổi xe ở giữa đường lại gặp tai nạn, khiến sắc mặt anh trở nên nghiêm túc hơn hẳn.Lúc Chung Ly mời cô tới gặp Thẩm Vạn Loan, Phó Yểu đang vội vàng kiểm tra sổ sách.“Muốn gặp cô ta?

Anh biết cô ta ở đâu hả?”

Cô hỏi.“Ừ.”

Chung Ly nhìn cô tính toán nhanh nhẹn, đột nhiên nhớ ra khi cô còn học cấp ba, các thành tích khác đều bình thường, nhưng cực kỳ nhạy cảm với số học, năng lực tính nhẩm cũng rất mạnh.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ cô chỉ thích giao tiếp với tiền: “Tôi đã hẹn với cô ta rồi, chín giờ tối nay.”

Bàn tay Phó Yểu hơi khựng lại: “Sao anh đột nhiên lại muốn đi gặp cô ta vậy?”

Cái này cũng không phải chuyện gì cần giấu giếm: “Hôm nay lúc tôi đi làm đã gặp một vụ tai nạn giao thông, một xe chết, ba xe bị thương.”

“Nghiêm trọng như vậy à!”

Phó Yểu lập tức nghiêm túc: “Anh không sao chứ?”

“Tôi không sao.”

Chỉ là chiếc xe bị hư hỏng nặng.

Chung Ly nhớ tới vụ tai nạn giao thông, ánh mắt nhìn về phía Phó Yểu cũng có nhiều cảm xúc hơn: “Suốt mấy năm qua, cô đều phải trải qua cuộc sống thế à?”

“…Thật ra vẫn còn tốt chán, không tệ tới thế.”

Mặc dù thường hay gặp phải chuyện xui xẻo nhưng chưa bao giờ nguy hiểm gì tới tính mạng.“Tôi đợi cô sau giờ làm.”

Chung Ly để lại câu này rồi rời đi.Anh vừa đi, các đồng nghiệp cũng vừa lúc tới, Phó Yểu vội vàng cúi đầu xử lý sổ sách.Một ngày nhanh chóng trôi qua, tối đó, cả hai bọn họ dùng bữa đơn giản, mãi tới tận tám giờ rưỡi mới bắt đầu tới khách sạn của Thẩm Vạn Loan.Thẩm Vạn Loan dường như cũng đang chờ, thấy bọn họ tới thì nói: “Tôi đã đặt vé máy bay vào lúc mười một giờ, nhiêu đây thời gian hẳn là đủ rồi.”

Chung Ly thấy cô ta như thế thì cũng không nói chuyện nhiều, trực tiếp hỏi thẳng: “May mắn của Phó Yểu thật sự đã cho tôi hết rồi?”

Anh cũng đã điều tra qua, nhà họ Phó gặp nguy cơ phá sản là khi cậu bắt đầu xây dựng Hằng Phong.“Cũng không thể nói là như thế.”

Thẩm Vạn Loan cười: “Hai người là có cùng mệnh cách với nhau, một người cực tốt thì người còn lại sẽ cực tệ.

Phó Yểu vốn là bên tốt, còn anh là kém.

Sau đó cô ấy đặt hết hy vọng vào tay anh, thế nên toàn bộ may mắn đều dời hết về phía anh, mệnh cách của cô ấy cũng chuyển thành tệ.”

“Cách giải quyết là gì?”

Chung Ly vẫn chưa nói tin hay không, chỉ trực tiếp hỏi kết quả.“Hai người có cùng vận mệnh, như câu vợ chồng là một như người ta hay nói ấy.

Kết hôn là cách duy nhất để giải quyết vấn đề, nếu không sẽ phải cùng chết cùng sống với nhau.”

Thẩm Vạn Loan nói xong, nhìn đồng hồ, đứng lên nói: “Tôi phải tới sân bay, khi nào kết hôn nhớ gửi thiệp mời qua cho tôi.”

“Được.”

Thẩm Vạn Loan vừa đi, Phó Yểu và Chung Ly cũng rời khỏi khách sạn.Hai người im lặng lên xe, lúc chuẩn bị về nhà, Phó Yểu hỏi: “Lời cô ta nói, anh có tin không?”

Chung Ly hỏi lại cô: “Sao không tin?”

“?”

Phó Yểu không biết nói gì: “Anh là người nối nghiệp của chủ nghĩa xã hội đấy.”

“Người nối nghiệp này không định dùng mạng mình để mạo hiểm.”

“Nghĩa là anh muốn kết hôn với tôi á hả?”

Phó Yểu hỏi.Chung Ly nhìn con đường phía trước: “Ngày mai là thời gian làm việc, chúng ta gặp nhau ở Cục Dân Chính đi.”

“Tôi thấy anh là muốn ăn quả đào, tôi còn chưa thử xem anh dài ngắn thế nào đâu, vậy mà đã muốn kết hôn với tôi rồi, ngay cả cửa cũng không có đâu nhé.”

“Két!” một tiếng, Chung Ly đột nhiên dẫm mạnh phanh xe.Anh kinh ngạc nhìn Phó Yểu, sau đó nhỏ giọng cười: “Vậy thì tối nay em có thể thử xem.”
 
Ta Có Một Tòa Đạo Quan
Ngoại truyện 5


Thế giới của người trưởng thành cũng không có nhiều thứ cần phải ngại.Phó Yểu nghe thấy tiếng cười của Chung Ly, cô cũng cười theo: "Bên trái ngã tư đường có một siêu thị, thử thì thử, chỉ hy vọng anh đừng đổi ý."

Với chuyện này, Chung Ly trực tiếp dùng hành động để chứng minh.Lúc Chung Ly mua áo mưa, Phó Yểu vẫn lạnh lùng cười; hai người về nhà Chung Ly, Phó Yểu vẫn bình tĩnh như trước; đợi đến khi đã dùng hết nửa hộp áo mưa, Phó Yểu đột nhiên rất muốn hút thuốc."

Còn muốn làm tiếp không?"

Chung Ly từ sau lưng cắn nhẹ lên vành tai cô.Phó Yểu lấy thuốc từ áo khoác của Chung Ly ra, dựa vào đầu giường, bàn tay cầm thuốc cũng hơi run lên: "Đã nói là chỉ có trâu mệt chứ không có vụ hỏng cày đâu?"

Chung Ly xoa eo giúp cô, cười đáp: "Xem ra em rất hài lòng với kích thước của anh."

"Nể mặt biểu hiện của anh, em có thể xem xét vụ hôn sự này."

"Chỉ xem xét thôi à?"

Chung Ly lấy khăn tắm quấn quanh thân mình, ôm Phó Yểu, xuống giường kéo một ngăn tủ ra, chỉ thấy trong đó chứa đầy hộp trang sức.Những hộp đó đều được chế tạo đặc biệt, chỉ cần Chung Ly nhấn nút, tất cả nắp hộp sẽ được mở ra, phô bày đủ kiểu trang sức bên trong.Ánh sáng của trang sức hấp dẫn tầm mắt của con người, Phó Yểu không có điểm yếu gì nhiều, chỉ có tiền là làm cô say mê."

Đám trang sức này đều là anh mua được từ hội đấu giá năm nay, anh thấy chúng nó rất hợp với Chung phu nhân của mình."

Chung Ly nhẹ giọng dụ dỗ.Hai tay Phó Yểu lắc cửa tủ, bình tĩnh đáp: "Điện thoại đâu?

Đưa em."

"Hửm?"

"Em phải gọi điện cho mẹ, để mẹ chuẩn bị sổ hộ khẩu, chúng ta mau mau đi đăng ký đi."

Chung Ly: "..."

Anh thích nhất kiểu người như cô, dù là làm chuyện gì cũng rất ngay thẳng.Chung Ly ôm cô, hôn nhẹ rồi đi từng bước tới cạnh mép giường.

Hai người lại lăn vào trong chăn, ngay khi Chung Ly tiến vào cơ thể cô lần nữa, Phó Yểu đột nhiên cắn lên môi anh: "Thật ra em đã tới đại học Q.

Trường học của các anh rất lớn, em cũng đi rất nhiều nơi, thấy được nhiều cảnh vật, nhưng tiếc rằng em không tình cờ gặp được anh."

Từ khi chia tay nhau ở cấp ba, cô đã tới trường học mới, trong lòng luôn thấy tiếc nuối.

Cô nghĩ, mình đẹp như thế thì ít nhất cũng phải mở miệng thổ lộ với anh một lần.

Khi đó, nếu anh không thích thì cô tuyệt đối sẽ không dây dưa.Kết quả là đi mãi vẫn không nhìn thấy anh đâu cả.

Về sau, nhà cô xảy ra chuyện, cô tạm nghỉ học để tránh sóng gió.

Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, đã là nửa năm sau rồi.Suốt nửa năm này, cô không nghe thấy bất kỳ tin tức nào liên quan tới Chung Ly.Khi đó cô nghĩ, có lẽ có những người, cả đời cũng chỉ có chút quan hệ với nhau như thế.Chung Ly nhìn đôi mắt như phát sáng của cô, cúi người hôn lên khóe mắt: "Thật trùng hợp, anh cũng từng tới đại học Giang Nam.

Trường học của các em có giàn hoa tường vi rất đẹp."

Phó Yểu đột nhiên mở to mắt: "Anh..."

"Anh biết em vì muốn bảo vệ anh cho nên mới nói những lời đó.

Tuy rằng trong lòng anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại thấy tất cả chỉ là mình tự đa tình.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, nghe nói em muốn tới đại học phía nam, anh chỉ muốn xem thử cuộc sống của em thế nào, cho nên cố ý ngồi xe lửa đi xem.

Sau đó anh thấy em sống rất tốt, cảm thấy như vậy cũng không tệ, cho nên không dám tới làm phiền nữa."

Nếu cô đã bình an, anh cũng chẳng cần phải cố ý hỏi thăm tin tức của cô làm gì, bởi vì anh không muốn nhận được thiệp mời đám cưới của cô.Mấy tháng trước, bạn học cấp ba đột nhiên hỏi chuyện của anh và Phó Yểu, nhiều năm trôi qua, anh vốn cũng không nghĩ nhiều, kết quả vẫn không nhịn được mà tới thành phố W.May mắn là anh đã tới đây."

Chúng ta đã bỏ lỡ nhau mười năm."

Anh tưởng tượng suốt mấy năm qua, trong lòng cô cũng có mình thì thấy trong lòng rung động không thôi.Sự tiếc nuối và hạnh phúc hòa vào nhau, Phó Yểu lại chủ động hôn anh: "May mà, vòng đi vòng lại, em vẫn gặp được anh."

Hai người nói chuyện cũ thời cấp ba suốt cả đêm, tới hừng đông cũng không thấy buồn ngủ.Chung Ly bảo Phó Yểu nghỉ ngơi trước, mình thì gọi điện thoại tới công ty xin nghỉ.

Còn chuyện kết hôn, tối hôm qua anh chỉ nói chơi thôi, cũng không muốn Phó Yểu thấy quá đường đột.

Người anh yêu quý, xứng đáng có được những gì tốt nhất.Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sau ngày cả hai lên giường, bố Phó đã nhận được một tin... nhà nước chuẩn bị xây dựng khu kinh tế đặc biệt mới.

Chính sách này của nhà nước tất nhiên không tới phiên một người không làm chính trị như bố Phó biết trước, nhưng trong khu đất được chọn kia có một miếng đất năm đó ông từng mua, hơn nữa đó còn là một miếng đất rất lớn.Ban đầu ông định kinh doanh ngành gia súc gia cầm, cho nên mới mua không ít đất.

Sau khi vợ sinh con gái ra, không biết sao mà giá trị của những thứ đó càng lúc càng cao.

Ông đã bán hết những mảnh đất đó rồi mua đất mới.

Đất mới cũng được mọi người tranh nhau ra giá, tiền lời kiếm vào không ngừng.

Nhờ việc này mà tài sản trong tay ông càng lúc càng nhiều, trở thành một doanh nhân bất động sản.Kết quả công ty bất động sản mới mở, bắt đầu từ năm thứ hai, đất ở thủ đô dần tăng giá, ông kiếm thêm không biết bao nhiêu tiền.

Có thể nói rằng từ khi con gái sinh ra, việc làm ăn của ông vẫn luôn xuôi chèo mát mái.

Thậm chí khi con gái đủ mười tám tuổi, ông đã là một phú ông chục tỷ.Hiện tại thấy được tin tức này, ông lại bắt đầu có cảm giác giống năm đó.Quả nhiên, tin tức về khu vực kinh tế đặc biệt vừa lộ ra, giá đất ở đó bắt đầu tăng cao.Đất trong tay ông có giá trị, tài sản bị ngân hàng khóa của ông cũng được rót vốn vào.

Sau một thời gian, chờ tình hình trở nên tốt đẹp hơn, bố Phó mới bắt đầu tính toán tài sản trong tay mình, mặc dù vẫn chưa thể quay lại thời kì đỉnh cao, nhưng chỉ cần ông làm chút đầu tư, tài sản vài tỷ vẫn sẽ có.Cuộc đời con người luôn lên xuống như thế, từ khi nhà Phó Yểu có tiền, cô cũng không cần phải ra ngoài làm việc nữa.

Cô vốn vẫn luôn thấy hứng thú với việc kiếm tiền, bây giờ xui xẻo đã hết, lập tức vén tay áo lao vào thương trường....Trương Tuệ đi theo ông chủ của mình vào khách sạn Thái An, trong lòng còn nghĩ rằng cho dù có chuyện gì xảy ra thì cũng phải giữ chặt hợp đồng ngày hôm nay.Tất cả mọi người đều đang theo dõi cục thịt mỡ là khu kinh tế đặc biệt mới.

Nhưng mảnh đất tốt nhất trong đó đang nằm trong tay đối tác bọn họ sắp gặp gỡ, nếu như có thể thành công, vậy thì cô ta chắc chắn sẽ được thăng chức, ít nhất cũng sẽ là phó trưởng nhóm của dự án lần này."

Tiểu Trương, tôi đi vệ sinh một chút, cô vào trong trước đi."

Trương Tuệ lập tức đáp: "Vâng, ngài cứ giao lại cho tôi."

Ngay khi cô ta định vào phòng thì lại gặp phải một người ngoài dự đoán.Là Phó Yểu.Cô ta nhớ tới chuyện Vương Nhã nói rằng Phó Yểu đang làm bồi bàn, lòng thầm nghĩ hẳn là ở khách sạn này.Trong mắt cô ta hiện lên sự khinh thường, Trương Tuệ cố ý hất bình sứ bên cạnh xuống, sau đó kêu lên đầy kinh ngạc: "Xin lỗi, tôi không cẩn thận làm vỡ bình hoa rồi.

Ấy?

Đây là Phó Yểu hả?

Xin lỗi, có thể làm phiền cô quét sạch đống mảnh vỡ này không?"

Phó Yểu nghe thấy ai đó gọi mình thì ngẩng đầu lên: "Cô là?"

Trương Tuệ nhướng mày: "Tôi là bạn học Trường Tuệ hồi cấp ba của cô đấy, cô quên rồi à?

Nghe nói nhà cô phá sản rồi, không ngờ lại nghèo nàn tới mức đến đây làm phục vụ."

"À, Trương Tuệ sao, cô chính là người đã nói tôi chơi lưu manh với bạn học."

"Cái gì mà tôi nói chứ?

Chẳng lẽ đó không phải sự thật à?

Lúc trước cô ỷ vào nhà mình có chút tiền, đi tới đâu cũng ra vẻ ta đây.

Bây giờ đã tới bước đường cùng, cũng là báo ứng cả."

Trương Tuệ cười lạnh: "Tôi biết cô vẫn luôn xem thường tôi, nhưng xin lỗi, tôi và cô không phải là người cùng một đẳng cấp.

Về sau cô cứ tiếp tục làm nhân viên phục vụ đi, còn tôi thì sẽ chỉ là người được cô phục vụ mà thôi."

Phó Yểu hơi nghiêng người, ánh mắt lướt qua Trương Tuệ, nhìn về phía sau lưng cô ta rồi nói: "Vương tổng, tôi thấy dáng vẻ của tôi hôm nay đâu có bình thường như người phục vụ mà nhỉ.

Nếu thành ý hợp tác ông nói là đây thì tôi thấy chúng ta cũng không cần phải tiếp tục bàn luận nữa."

Phó Yểu nói xong, cầm điện thoại di động, dẫm lên giày cao gót rời đi.Trương Tuệ thấy cô lướt qua mình, vẫn còn chưa hiểu lời của cô có ý gì.Hợp tác?

Hợp tác cái gì?Cô ta nhìn ông chủ của mình vội vàng chạy theo, sau đó lại tức giận quay về."

Vương tổng, chuyện này..."

Cô ta định hỏi rốt cuộc mọi chuyện là sao, mặt đã nhận ngay một cái tát."

Ngày mai cô không cần phải đi làm nữa."

Vương tổng xanh mặt.

Ông ta vốn thấy Trương Tuệ lanh lợi, miệng cũng ngọt nên mới dẫn cô ta theo.Nhưng ông ta không ngờ cô ta lại ngu ngốc tới mức gây chuyện với người hợp tác.

Người khác không biết thì thôi, trong lòng ông ta lại rất rõ, nhà họ Phó đã bắt tay với Hằng Phong, nghe nói còn định kết thân.

Một khi đã đụng chạm thì không chỉ là chuyện của hai người, mà với quan hệ họ hàng đó, ông ta chắc chắn đã đắc tội một đống người rồi.Trương Tuệ thấy Vương tổng sắp đi, muốn mở miệng giải thích gì đó lại bị nhân viên khách sạn cản lại: "Vị tiểu thư này, làm ơn bồi thường bình hoa bị cô làm vỡ."

Bây giờ là lúc quan trọng, Trương Tuệ làm gì có kiên nhẫn, vứt một cái thẻ cho nhân viên rồi nói: "Muốn bao nhiêu thì quét đi."

"Cũng không mắc lắm, đây là bình hoa thời nhà Minh, chỉ bốn mươi tám vạn."

Câu này của nhân viên khiến Trương Tuệ vội vàng cướp lại thẻ, nhân viên đó cũng trả lại cho cô ta: "Xem ra quý khách không trả nổi, chúng tôi có video làm chứng từ camera, tới khi đó mời cô nhận giấy mời từ tòa án là được."...Tính ra Phó Yểu còn có chút tài năng trong việc làm ăn, hơn nữa vận may của cô cũng không phải là nói chơi, tài sản nhà họ Phó nằm trong tay cô càng ngày càng lớn.

Về sau, bố Phó dứt khoát giao hết tài sản của mình cho cô, để mặc cô muốn làm gì thì làm.Nửa năm sau, Chung Ly cử hành một nghi lễ cầu hôn long trọng trên du thuyền; một tháng sau, hai người tổ chức hôn lễ.Có điều nơi tổ chức hôn lễ có hơi đặc biệt, nơi đó không phải là đảo nhỏ nổi tiếng, cũng không phải khách sạn lớn, mà là trong một tòa đạo quan ở núi Nhạn Quy.

Còn các vị khách được mời tới tham dự thì đều là du khách đi ngang qua.Trong ngày cử hành hôn lễ, Lâm Thu cũng có mặt.

Ngay khi diễn ra hôn lễ, hắn ta nhìn quanh bốn phía, phát hiện trong đó có không ít gương mặt quen thuộc.Tuy mọi người đã không còn quen biết nhau, nhưng may mắn là họ không hề vắng mặt trong hôn lễ của hai người đó.HOÀN TOÀN VĂN.
 
Back
Top Bottom