Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Sủng Trong Lòng Bàn Tay
Ngoại truyện 1


Mùa xuân năm Long Hưng thứ sáu, Lâm An càng náo nhiệt hơn năm rồi.

Bởi vì Kim Quốc sứ thần lần thứ hai đến, thương nghị chợ chung ở biên cảnh Tống Kim.Cố Trường Trạch sáu tuổi ôm sách đi vào trong học đường, vài đôi mắt đều nhìn chằm chằm cậu.

Cậu bình tĩnh ngồi xuống, sửa sang lại sách vở.

Cậu lớn lên giống hệt mẫu thân, rất xinh xắn, hơn nữa vẫn luôn bị nói là thần đồng, còn có phụ thân làm Tể tướng, đi đến nơi nào đều là tiêu điểm của đám người.Từ lúc cậu bắt đầu nhận biết chữ, cha luôn tìm thời gian tự mình dạy cho cậu, về sau thúc thúc bá bá chung quanh đều đưa hài tử nhà mình đến nhà cậu, nói là làm “Thư đồng” cho cậu.Mẫu thân liền tu sửa một viện trong tướng phủ thành học đường, miễn cưỡng có thể đủ chỗ cho mười người ngồi.

Học đường tư này của bọn họ quy mô không lớn, nhưng người tới dạy đều là nhân vật vang dội, ngoại trừ cha cậu tự mình dạy một khóa, Tế Tửu Quốc Tử Giám, môn hạ Tỉnh Hầu Trung Trương Vịnh, Bí Thư Giám Tiền Phác, còn có Lại Bộ Thị Lang trẻ tuổi nhất Ngô Quân cũng là khách quen.Cố Gia Thụy ngồi đằng trước quay đầu lại nói: “A Trạch, ngày hôm qua Tiền đại nhân giảng số học, đệ cho ta mượn tập nhìn xem đi.”

Cố Trường Trạch nhíu mày, mím môi hồng nhuận nói: “Ca ca lại muốn chép bài tập?

Nếu như bị bá phụ biết, khẳng định sẽ tức giận.”

“Ai, ta đã nói với cha ta không phải là người có thiên phú học tập, cha lại không tin.”

Cố Gia Thụy sờ sờ gáy, sâu kín nhìn chằm chằm Cố Trường Trạch, “Không phải mỗi người đều thông minh giống như đệ, sinh ra đã là thần đồng.”

Cố Trường Trạch thở dài như tiểu đại nhân, đưa vở cho hắn.Cố Gia Thụy vừa lòng vỗ vỗ đầu của cậu: “Ngoan quá.”

Lúc này Ngô Quân từ bên ngoài đi vào, tất cả mọi người đứng lên hành lễ.

Ngô Quân cười cười, đi ra sau án thư đứng nghiêm: “Hôm nay Cố tướng phải đi tiếp đãi sứ thần Kim Quốc, đặc biệt nhờ ta tới dạy các con.

Các con học 《 Luận Ngữ 》 đến đâu rồi?”

Mọi người ngoan ngoãn đáp: “Chương thứ tư ạ.”

Ngô Quân nói: “Tốt, các con mở sách ra, hôm nay ta giảng chương tiếp theo.”

Tiếng đọc sách vang vang trong học đường, bên ngoài mấy con chim hoàng oanh song song đậu trên cây hạnh, ríu rít hót, vô cùng náo nhiệt.

Cố Ngữ Thần nắm tay Hạ Sơ Lam đi đến dưới tàng cây hạnh, trong tay cắp theo một cái rổ nhỏ.

Triệu ma ma và Tư An đi theo sau các nàng, Cố Ngữ Thần ngẩng đầu, giọng trẻ con non nớt nói: “Mẫu thân, cây cao quá, con không với tới hoa.”

Hạ Sơ Lam liền ôm bé lên, bé cẩn thận chọn một cành hoa bẻ xuống, còn hỏi Triệu ma ma và Tư An đẹp hay không đẹp.Hạ Sơ Lam nhìn gương mặt của bé rất giống mình, mỉm cười nói: “Thần Nhi, con thật sự phải làm bánh Hạnh Hoa?

Cha con không quá thích ăn đồ ngọt.”

Cố Ngữ Thần kiêu ngạo nói: “Chỉ cần là con làm, cha khẳng định thích ăn.

Cha còn nói phải kể chuyện xưa cho con nữa.

Con phải nhanh chút làm tốt chờ cha trở về, nếu không chờ quỷ đáng ghét Cố Trường Trạch học xong, sẽ đoạt cha với con.”

Hạ Sơ Lam sờ sờ đầu nàng.

Hai đứa nhỏ này đều quá thông minh, nàng và Cố Hành Giản cũng không cố ý dẫn đường, nhưng hai bé mở miệng nói chuyện sớm hơn hài tử khác, biết chữ cũng nhanh hơn hài tử khác, ngay cả trí nhớ cũng rất tốt.

Nàng làm mẫu thân, cũng không hy vọng bọn nhỏ có bao nhiêu ưu tú, chỉ hy vọng các con cả đời có thể khỏe mạnh bình an thì tốt rồi.Cố Ngữ Thần lôi kéo tay Hạ Sơ Lam nói: “Mẫu thân không cao hứng sao?

Chờ con đoạt được cha, có thể chia cho mẫu thân trong chốc lát.”

Hạ Sơ Lam dở khóc dở cười, từ khi có hai đứa nhỏ, Cố Hành Giản giống như thiếu cách để phân thân.

Tỷ như buổi sáng nàng giúp hắn mặc quan phục, vốn dĩ hai người đang liếc mắt đưa tình ôn tồn, hai vật nhỏ đột nhiên chạy vào, một trái một phải mà lôi cha chúng nó đi.

Người nọ nha, không chỉ dễ được nữ nhân thích, cũng dễ được con nít thích.

Chẳng qua hắn không thích con nhà người ta, chỉ thích con nhà mình.

Có đôi khi Hạ Sơ Lam cũng cảm thấy, hắn quá sủng ái các con, trước nay đều luyến tiếc đánh chửi.Ngô Quân đứng trong học đường, trong lúc vô tình nhìn thấy ngoài cửa sổ nữ tử đứng dưới tàng cây hạnh, thất thần một lát.

Ngày xuân hoa hạnh nở đầy cành, nàng mặc áo ngoài màu xanh lá thêu hoa, hắn không khỏi nhớ tới: Thu lan hề mi vu, la sinh hề đường hạ, lục diệp hề tố hoa, phương phi phi hề tập dữ.

Thật sự là mỹ mạo và khí chất đánh thẳng vào nhân tâm.

Hơn nữa mấy năm nay, càng thêm lắng đọng lại, tản ra hương thơm sâu kín của tháng năm.Giảng bài kết thúc, bọn nhỏ nhất nhất hành lễ rời đi, kết bạn đi ra ngoài chơi, chỉ có Cố Trường Trạch còn ngồi ở vị trí đọc sách.Ngô Quân đi qua ngồi xuống trước mặt cậu: “A Trạch, sao con không đi?”

“Hôm nay con muốn xem kỹ những gì dượng đã giảng.

A, con quên mất, hẳn phải kêu tiên sinh.”

Cố Trường Trạch sờ sờ đầu, ngượng ngùng nói.“Không sao, nơi này không có người khác.”

Ngô Quân ngồi ở bên cạnh cậu, hơi đau lòng nhìn cậu.

Thân là con của Cố Hành Giản, tất nhiên phải nhận rất nhiều áp lực khác với bạn cùng lứa tuổi.

Nghĩ đến hài tử ba tuổi nhà mình chỉ biết tránh trong ngực mẫu thân làm nũng, mà khi Cố Trường Trạch ba tuổi đã bắt đầu đọc sách học chữ.“A Trạch, không cần quá vất vả.

Con mới sáu tuổi.”

Ngô Quân thấm thía nói.Cố Trường Trạch lắc lắc đầu nhỏ, trả lời: “Dượng, con làm chuyện mình thích, không cảm thấy vất vả.”

Ngô Quân ôn hòa cười cười, duỗi tay ôm lấy vai cậu: “Hôm nay có thời gian, chỗ nào chưa rõ?

Dượng có thể giảng lại lần nữa cho con.”

Cố Trường Trạch dựa vào trong lòng Ngô Quân, dùng ngón tay nho nhỏ chỉ mấy chỗ.

Cậu rất thích dượng, bởi vì trên người dượng có cảm giác giống cha: ôn hòa yên lặng, dày nặng hữu lực.

Cố Trường Trạch vẫn luôn cảm thấy, trừ cha ra, trên đời này người ưu tú nhất hẳn chính là dượng và tiểu cữu cữu.

Tuổi tiểu cữu cữu cũng không lớn, tiền đồ đã là không thể hạn lượng.Bên ngoài Cố Ngữ Thần hái xong hoa hạnh, nắm tay Triệu ma ma đi vào phòng bếp học làm bánh Hạnh Hoa.

Sắc xuân đẹp vô hạn, Hạ Sơ Lam vốn định ngồi ở trong sân, nhìn thấy hài tử trong học đường tốp năm tốp ba đi ra, chỉ không thấy Cố Trường Trạch, liền tản bộ đi đến bên ngoài học đường, nhìn thấy Ngô Quân đang dạy Cố Trường Trạch đọc sách.Một khắc hoảng hốt, nàng dường như trở lại năm đó, thấy dáng vẻ của Cố Hành Giản và Hạ Diễn nói chuyện.

Nàng vội vàng lui về sau hai bước, không đi vào quấy rầy bọn họ.Tư An ở bên cạnh nói: “Phu nhân không đi vào sao?

Công tử còn ở bên trong.”

Hạ Sơ Lam lắc đầu.

Ngô Quân tuy là em rể, nhưng nàng và Hạ Tĩnh Nguyệt rốt cuộc không phải tỷ muội ruột.

Mấy năm nay Ngô Quân rất được hoàng đế và Cố Hành Giản coi trọng, đang rất nổi bật, rất nhiều người đều lấy hắn và Cố Hành Giản làm tấm gương.

Bản thân hắn cũng thật khiêm khiêm quân tử, nhưng Hạ Sơ Lam luôn theo bản năng giảm bớt tiếp xúc với hắn, ngay cả bản thân nàng cũng không rõ nguyên nhân.

Hạ Sơ Lam trở lại Trúc cư, Nam bá đang lấy cây phất trần quét tước kệ sách của Cố Hành Giản, nàng vội vàng đi qua, đưa tay nói: “A ông, để ta làm.

Eo ngài không tốt, ngồi nghỉ ngơi.”

Nam bá khoát tay, ngăn cản Hạ Sơ Lam: “Phu nhân đừng làm ta xấu hổ.

Ta vốn là hạ nhân, ngày thường ngài và tướng gia việc này không cho làm việc kia cũng không cho làm, ta ngược lại không thoải mái.

Ta vốn là người không chịu ngồi yên.”

Hạ Sơ Lam cũng không miễn cưỡng ông, tùy ý nhàn thoại việc nhà với ông.

Nam bá và Triệu ma ma đang tìm tức phụ cho Sùng Minh, hai người mỗi ngày đều ghé vào cùng nhau bàn bạc, Sùng Minh lại rất không phối hợp.

Tính tình lạnh như băng của hắn, cô nương nhà ai cũng sợ.Nam bá tuy già nua, nhưng mắt không hoa tai không điếc, mấu chốt là ý nghĩ rõ ràng, thấu suốt như cũ.

Xem những hoa đào, hoa hạnh trong viện được ông dưỡng tốt như vậy, sinh mệnh tràn đầy, Hạ Sơ Lam cảm thấy vui mừng.“Nương!”

Cố Ngữ Thần ở ngoài cửa thanh thúy hô một tiếng, mang bánh hạnh hoa đã chưng tốt tiến vào, “A ông cũng ở chỗ này, con vừa vặn cầm hai khối tới.

Hai người nếm thử xem.”

Nam bá từ ái sờ sờ đầu Cố Ngữ Thần, từ trong tay bé nhận bánh hạnh hoa cắn một miếng, tự đáy lòng tán thưởng nói: “Tay nghề cô nương thực tốt.”

Hạ Sơ Lam cũng gật đầu, mạnh hơn nàng năm đó nhiều.Lúc này, Tư An đi vào nói: “Phu nhân, lão phu nhân Hạ gia chắc là ngày mai sẽ tới đô thành.Hạ Sơ Lam lần trước thu được thư của Đỗ thị, nói có việc muốn vào đô thành một chuyến, thương lượng với nàng, liền hỏi: “Viện cho nương ở đã thu thập tốt chưa?”

Tư An trả lời: “Đã sớm thu thập tốt.

Cũng đưa tin cho tam phu nhân bên kia, ngày mai tướng phủ sẽ rất náo nhiệt.”

Nàng vừa dứt lời, Cố Trường Trạch từ ngoài cửa đi vào, trịnh trọng hành lễ với Hạ Sơ Lam: “Mẫu thân, hài nhi đã học xong.”

Hạ Sơ Lam hỏi hắn: “Dượng đi rồi?”

Cố Trường Trạch gật đầu: “Dượng nói không thể tự mình lại đây cáo từ, muốn hài nhi chuyển cáo thay.

Ngày mai ngoại tổ mẫu và tiểu cữu cữu sẽ tới sao?"

Nghe được Hạ Sơ Lam hồi đáp khẳng định, trong lòng cậu cũng có chút chờ mong.

Cố Ngữ Thần ở bên cạnh nói: “Cố Trường Trạch, muốn nếm thử bánh Hạnh Hoa tỷ làm hay không?”

“Không cần, đệ không thích đồ ngọt.”

Cố Trường Trạch không chút do dự cự tuyệt, “Hôm qua đệ đưa cho tỷ bảng chữ mẫu, tỷ đã viết chưa?”

Cố Ngữ Thần ậm ừ nói chưa, Cố Trường Trạch nói câu gì đó, hai bé bỗng nhiên tranh cãi, ai cũng không chịu nhường ai, ngay cả Hạ Sơ Lam mở miệng ngăn lại cũng vô dụng.Hạ Sơ Lam đơn giản ngồi xuống xem sổ sách tướng phủ, tùy ý hai bé cự cãi.

Nam bá và Tư An lại không có biện pháp với hai bé, chỉ có thể đứng ở bên cạnh hai mặt nhìn nhau.Cãi một lúc, Cố Trường Trạch chiếm thế thượng phong.

Cố Ngữ Thần uất ức nhìn Hạ Sơ Lam, thấy Hạ Sơ Lam không hề có ý đứng về phía bé, liền thở phì phì chạy đi.

Tư An đuổi theo, nhưng bé chạy trốn quá nhanh, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi đâu.Cố Trường Trạch hơi chột dạ, cảm thấy mình nói sai, cúi đầu xuống.

Hạ Sơ Lam đứng dậy đi đến trước mặt cậu, ngồi xuống nói: “A Trạch, mỗi người đều có chuyện mình am hiểu, cũng đều có khuyết điểm của mình.

Con không thể lấy sở trường của mình đi so sánh với Thần Nhi, vậy là không công bằng.

Nếu xuân hạ thu đông, bốn mùa đều nở hoa giống nhau, mà mỗi đóa hoa màu sắc hình dạng đều giống nhau, con còn cảm thấy hoa đẹp sao?”

Cố Trường Trạch nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, hài nhi sai rồi.

Không nên nói tỷ tỷ như vậy, lát nữa con xin lỗi tỷ tỷ.”

Hạ Sơ Lam vỗ vỗ bờ vai của cậu, không nói lời trách móc nặng nề.Cố Ngữ Thần chạy đến dưới tàng cây hoa hạnh, uất ức khóc to.

Bất luận thời điểm nào, chỉ cần bé và Cố Trường Trạch cãi nhau, mẫu thân đều không giúp bé.

Trong lòng bé vốn cảm thấy mẫu thân thích Cố Trường Trạch hơn, bởi vì tên Cố Trường Trạch là do mẫu thân đặt, hy vọng cậu có thể cả đời phúc trạch lâu dài.

Mà tên Cố Ngữ Thần là do cha lấy, hy vọng bé diệu ngữ liên châu, làm cho người ta thích, nhân sinh có thể sáng như sao trời.Một trận gió nhẹ thổi qua, hoa hạnh như mưa xuân rơi lất phất, trên mặt đất xuất hiện một dáng người cao lớn, bao phủ bóng dáng nho nhỏ của bé, chẳng qua bé đang khóc thật thương tâm, không phát hiện.“Ai chọc Thần Nhi chúng ta khóc?”

Thanh âm quen thuộc phía sau vang lên.

Cố Ngữ Thần kinh ngạc hé miệng, xoay người nhìn thấy Cố Hành Giản đứng ở nơi đó.“Cha!”

Bé nhào qua ôm lấy chân Cố Hành Giản, “Cố Trường Trạch lại khi dễ con!

Nó nói con ngốc, chỉ thích nữ hồng thêu thùa may vá, làm điểm tâm, không thích đọc sách viết chữ, không xứng làm con gái của cha.”

Cố Hành Giản quỳ một gối, để bé dựa vào cổ mình, nhẹ nhàng vuốt ve lưng bé nói: “Thích nữ hồng thêu thùa may vá có gì không tốt?

Về sau sẽ dùng được.”

Hắn nhớ tới năm đó người nào đó làm bộ trung y xiên xẹo, ý cười trên mặt càng sâu, “Ít nhất về sau có thể làm xiêm y cho cha.

Không khóc, khóc nữa sẽ biến thành mèo hoa nhỏ.”

Cố Ngữ Thần chớp chớp đôi mắt, giơ tay lau nước mắt, nghiêm túc hỏi: “Cha thật sự sẽ không ghét bỏ con sao?

Cố Trường Trạch đọc sách nhiều như vậy, chữ lại viết rất giống cha, ngay cả mẫu thân cũng thích nó.”

Nói xong mếu máo, lại hơi tủi thân.

Cố Hành Giản giơ tay lau sạch nước mắt trên khuôn mặt nhỏ của bé, sau đó ôm bé lên: “Ở trong lòng mẹ con, con và Trường Trạch giống nhau.

Cha hỏi con, con thích cha hơn hay là thích mẹ hơn?”

Cố Ngữ Thần ôm cổ Cố Hành Giản, thấy hơi khó khăn.Cố Hành Giản cười nói: “Con xem, chính Thần Nhi cũng không đáp được, vì sao lại nói mẫu thân thích Trường Trạch hơn?”

Cố Ngữ Thần cái hiểu cái không, đầu nhỏ dựa vào vai Cố Hành Giản.

Cố Hành Giản trìu mến sờ sờ đầu bé, ôm bé đi về Trúc cư.Cố Hành Giản còn chưa tới Trúc cư, đã nhìn thấy Hạ Sơ Lam từ bên trong bước ra, hình như là muốn đi tìm nữ nhi.

Hắn đi qua, nhẹ giọng nói: “Ta tìm được con ở hoa viên, đã ngủ rồi."

Hạ Sơ Lam nhìn Cố Ngữ Thần giống như mèo con ghé vào trên vai phụ thân, duỗi tay nhận lấy nữ nhi, ôm vào phòng sắp xếp cho bé.

Cố Hành Giản đi theo phía sau nàng, nhìn nàng đắp chăn cho nữ nhi, sợ gối đầu quá cao bé ngủ không thoải mái, lại dùng một góc chăn điệp chỉnh tề gối sau đầu bé.Từ khi hai đứa nhỏ sinh ra đến bây giờ, nàng vẫn luôn tự tay chăm sóc, trước nay chưa từng than mệt.Bọn họ đi ra gian ngoài, Hạ Sơ Lam hỏi: “Hôm nay sao chàng trở về sớm như vậy?

Không phải nói đi ứng phó sứ thần Kim Quốc?”

Cố Hành Giản ôm lấy nàng nói: “Ta dù sao cũng phải cho những người trẻ tuổi đó một chút cơ hội chứ.

Nếu không có một ngày ta không ở vị trí trung thư, người nào có thể ước chế Kim Quốc?”

Cố Hành Giản ôm lấy nàng nói: “Ta dù sao cũng phải cho những người trẻ tuổi đó một chút cơ hội chứ.

Nếu không có một ngày ta không ở vị trí trung thư, người nào có thể ước chế Kim Quốc?”

Hắn đã qua tuổi bất hoặc (40 tuổi), tinh lực đích xác không bằng trước kia.

Hạ Sơ Lam sờ sờ thái dương hắn, mấy ngày trước đây mới vừa nhổ tóc bạc, hiện tại lại có.

Mũi nàng lên men, dựa vào trong lòng ngực hắn, tay nắm vạt áo hắn.

Đôi khi thật sợ thời gian trôi qua quá nhanh, không kịp để nàng và người này ở bên nhau thật dài lâu.Cố Hành Giản ôm nàng, bật cười nói: “Hai mẹ con nàng thật giống nhau như đúc.

Ta vừa dỗ xong đứa bé, bây giờ lại phải dỗ người lớn?”

Hạ Sơ Lam thu hồi cảm xúc, nói thầm: “Ta lại không phải tiểu hài tử, ai cần chàng dỗ ……

Thần Nhi vì chàng học làm bánh Hạnh Hoa, còn nóng ở trong nồi, chàng muốn nếm thử không?”

“Ừ, nhất định phải nếm thử.

A Trạch đâu?”

“Đi đọc sách.

Nói hôm nay Ngô Quân dạy rất nhiều thứ, muốn chờ chàng trở về sẽ hỏi chàng.”

Cố Hành Giản ôm lấy Hạ Sơ Lam đi về phía trước, tùy ý mà trò chuyện việc nhà.Ánh nắng như từng chút năm tháng bị đạp lên dưới chân bọn họ, một đường rực rỡ.
 
Sủng Trong Lòng Bàn Tay
Ngoại truyện 2: Hoàn ngoại truyện


Cố Ngữ Thần mỗi đêm ngủ đều phải quấn lấy cha mẹ nghe kể chuyện xưa, cha kể chuyện xưa phần lớn là Khổng Dung nhường lê, Mạnh mẫu ba lần chuyển nhà, những chuyện có thể tìm thấy trong sách vở, mẹ kể chuyện xưa thì tương đối đặc biệt.

Cố Trường Trạch cũng trộm từ trên giường mình chạy tới, ương ngạnh muốn ăn vạ bé để cùng nằm trên giường nghe.Rốt cuộc là tỷ đệ ruột thịt, lúc buổi chiều còn ồn ào đến mặt đỏ tai hồng, trong nháy mắt đã có thể nằm bên cạnh nhau.Hạ Sơ Lam bảo hai bé nằm song song, hai đôi mắt nhỏ giống nhau như đúc nhìn nàng chăm chú.Hạ Sơ Lam vuốt đầu hai bé, chậm rãi nói: “Lúc trước, có một con thỏ con ngạo mạn muốn tìm một con rùa đen nhỏ thi chạy bộ.

Trước khi thi đấu, thỏ con cười nhạo rùa đen nhỏ bò thực chậm, nói mình chắc chắn sẽ thắng.

Sau khi bắt đầu cuộc thi, thỏ con lập tức chạy rất xa, quay đầu lại không nhìn thấy rùa đen nhỏ nữa.

Nó liền hơi lơi lỏng, nằm ở dưới tàng cây ngủ.

Nó cảm thấy cho dù ngủ rồi dậy chạy tiếp, rùa đen nhỏ cũng không đuổi kịp nó.

Mà rùa đen nhỏ tuy bò rất chậm, nhưng liều mạng bò, rốt cuộc vượt qua thỏ con tới trước về đích.”

Cố Ngữ Thần chớp chớp mắt, hỏi: “Nương, về sau thế nào?

Thỏ con có xin lỗi rùa đen nhỏ không?”

Hạ Sơ Lam đắp chăn cho bé đàng hoàng, khẽ cười nói: “Chuyện xưa đến đây kết thúc.”

Cố Trường Trạch nghe xong như suy tư gì, bỗng nhiên nhìn thấy trên mặt đất ở cửa có một bóng đen lớn, duỗi tay chỉ: “Cha đang nghe lén!”

Hạ Sơ Lam ngẩng đầu nhìn, Cố Hành Giản từ ngoài cửa đi vào, một tay ôm Cố Trường Trạch lên: “Cha không có nghe lén, là nghe quang minh chính đại.

Con nên trở về giường mình ngủ, thỏ con của cha.”

Cố Trường Trạch hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Cha, về sau con nhất định không cười nhạo người khác, cũng sẽ không lười biếng ngủ dưới tàng cây.

Con tạ tội với tỷ tỷ.”

Cố Hành Giản vỗ vỗ lưng cậu, mỉm cười: “Xem ra A Trạch nghe hiểu chuyện xưa của mẹ.

Không việc thiện nào hơn biết sai chịu sửa.”

Cố Trường Trạch dùng sức gật đầu, cọ cọ mặt Cố Hành Giản.

Cậu sợ nhất cha không thích cậu.Chờ dàn xếp xong hai đứa nhỏ, Hạ Sơ Lam tắt đèn, đóng cửa lại, chặn ánh trăng đầy đất bên ngoài.Cố Hành Giản và Hạ Sơ Lam sóng vai đi trở về, trên đường nói: “Lam Lam, rốt cuộc nàng tìm ở đâu ra nhiều chuyện xưa hiếm lạ cổ quái như vậy?

Lần trước nói trong biển có một con mỹ nhân ngư, một lần khác là nông phu chờ con thỏ đâm vào cây ……

Những chuyện xưa đó ta chưa bao giờ nghe qua.”

Hạ Sơ Lam biết hắn đọc đủ loại thi thư, vội vàng nói: “Chàng đều nghe thấy hết?

Trước kia khi ta ra biển cùng cha, nghe những người chèo thuyền trên thuyền nói.

Bọn họ du lịch chư quốc, chắc là nghe được ở các nơi.”

Cố Hành Giản liếc nhìn nàng, dắt tay nàng nói: “Ta nhớ rõ ta đã nói, bảy năm trước từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, cảm thấy nàng không giống như là mười bảy tuổi.

Hành sự, tác phong thậm chí tầm nhìn, cũng tuyệt không giống xuất thân thương hộ.”

Hạ Sơ Lam khẩn trương, là hắn nhìn ra chuyện gì?

Nhưng nàng phải giải thích về một thế giới khác như thế nào, thậm chí là chuyện đời sau?

Đối với người đương thời mà nói, hẳn là thực không thể tưởng tượng, sẽ xem nàng trở thành yêu quái.Cố Hành Giản cảm nhận được nàng bỗng nhiên căng thẳng, ra vẻ thoải mái nói: “Những chuyện đó nói vậy cũng liên quan rất lớn đến việc nàng ra biển từ nhỏ học hỏi, cha nàng là một phụ thân rất tốt.”

Hạ Sơ Lam nhẹ nhàng thở ra, nhích lại gần bên người hắn.

Tính tình nàng trước kia kỳ thật hơi thanh lãnh quái gở, chuyên chú bận rộn công tác, cũng không có nhiều cơ hội kết giao cùng người, thích một người cũng chỉ dám yêu thầm.

Cho nên ban đầu đến thế giới này, vẫn luôn không xem người Hạ gia là thân nhân, thời điểm quen biết Cố Hành Giản, thích rồi lại ngượng ngùng, càng có rất nhiều chuyện không biết làm sao.Người nam nhân này dạy nàng yêu như thế nào, cũng làm nàng trưởng thành.“Phu quân.”

Hạ Sơ Lam dừng lại, ngửa đầu nhìn hắn, “Nếu ta nói, mười năm trước, Hạ Sơ Lam ban đầu đã chết, ta là một người khác, ta chưa từng yêu Lục Ngạn Viễn, chàng tin không?”

Cố Hành Giản giật mình, ngay sau đó cười nói: “Đang yên lành, sao lại nói cái này?”

Hạ Sơ Lam lại chấp nhất nhìn hắn.

Trong mắt Cố Hành Giản, nguyên chủ và Lục Ngạn Viễn từng ở bên nhau, nhưng đó không phải là nàng.Hắn vẫn luôn là người nàng yêu từ lúc ban đầu đến lúc cuối cùng
Cố Hành Giản ôm nàng vào trong ngực, nhìn bầu trời đêm xa xôi ngoài hành lang nói: “Mặc kệ nàng từ nơi nào đến, rốt cuộc là ai, ta chỉ biết nàng là thê tử của ta, là mẫu thân của con ta.

Ta chỉ cần nàng vẫn luôn lưu lại bên cạnh ta, cái khác không quan trọng.”

Thanh âm của hắn hơi nghèn nghẹn, có loại cảm xúc dường như bị hắn cẩn thận giấu kín.Hạ Sơ Lam nhón chân hôn bờ môi của hắn, đến tận khi hai mảnh môi nhiễm huyết sắc, mới cười nói: “Ta đùa chàng thôi.

Ta sẽ không rời khỏi chàng, cả đời đều sẽ không.”

Khuôn mặt nàng ánh màu bạc của ánh trăng, tươi đẹp động lòng người.

Cố Hành Giản ôm ngang nàng lên, bước nhanh trở lại phòng, đặt nàng ở trên giường, cúi người hôn nàng.Hạ Sơ Lam ôm cổ hắn, quanh hơi thở tràn ngập mùi đàn hương trên người hắn, như sa vào trong mây mù.

Đến khi hắn tiến vào, nàng mới thanh tỉnh một chút, bởi vì hắn vào quá sâu, nàng hơi không khoẻ, kêu rên một tiếng, lại bị hắn dùng sức hôn sâu.Một đêm điên loan đảo phượng, đến tận khi trời sắp sáng, Hạ Sơ Lam mới có thể đi vào giấc ngủ.

Hắn như muốn ăn nàng vào bụng, dù nàng khóc thút thít xin tha như thế nào cũng vô dụng.

Nghĩ đến hôm nay còn phải nghênh đón Đỗ thị và Hạ Diễn, nàng hận chết hắn.Cố Hành Giản ôm người đưa lưng về phía hắn ngủ vào trong lòng ngực, cúi đầu lẳng lặng chăm chú nhìn nàng thật lâu.

Năm ấy sau khi sinh con, Phan Thời Lệnh rõ ràng nói không có việc gì, nhưng nàng bỗng nhiên hơi thở mỏng manh, cả người lạnh băng, lúc ấy hắn nghe y quan Hàn Lâm lén nghị luận nàng không cứu được, cuối cùng nàng lại tỉnh lại.

Chuyện tương tự còn phát sinh ở Tuyền Châu, nghe nói lúc ấy nàng rõ ràng không còn thở, nhưng cũng sống lại.

Những việc này, với tri thức hữu hạn của hắn không có cách nào giải thích, có lẽ đúng như lời nàng nói, nàng không thuộc về nơi này.Nhưng hắn không thể thả nàng đi.

Cho nên hắn lấy Phật châu phương trượng chủ trì tặng đeo vào tay nàng, không cho nàng bỏ đi.

Chuỗi Phật châu là phương trượng vì hắn bệnh tật ốm yếu nên tụng kinh bảy ngày trước Phật đường để cầu nguyện, nghe nói có thể giữ hồn.Bí mật này hắn không nói ra, bởi vì hắn ích kỷ mà lưu nàng lại, không trả nàng về thế giới ban đầu.

Nhưng hắn sẽ dùng quãng đời còn lại bồi thường nàng.Hắn vuốt ve gương mặt nàng, nhẹ nhàng ấn một cái hôn ở đỉnh đầu nàng.Hừng đông tảng sáng, thường gần tới canh giờ này hắn phải đứng dậy mặc quần áo đi Chính Sự Đường.

Hạ Sơ Lam theo bản năng giật giật, duỗi tay đặt trên vai hắn: “Phu quân……”

“Hôm nay ta ở nhà, nàng ngủ tiếp một lát.”

Cố Hành Giản dịu dàng nói.

Hạ Sơ Lam vùi đầu trong lòng ngực hắn, lẩm bẩm một tiếng, nhưng rất nhanh lại ngủ rồi.Đoàn người Đỗ thị lúc gần trưa mới đến.

Một chiếc xe ngựa, lại thêm hai chiếc xe bò đi theo, phía trên buộc vài thứ đầy cả xe.

Hạ gia mấy năm nay quang cảnh không tồi, Hạ Bách Mậu tuy rằng làm việc có chỗ bảo thủ, nhưng giữ vững sự nghiệp cũng đủ.Hạ Sơ Lam tiến ra đón, giúp đỡ Tư Hương đỡ Đỗ thị xuống, hai đứa bé vội vàng chạy đến bên cạnh bà ngoại, cùng kêu lên: “Bà ngoại!”

Đỗ thị cao hứng đáp lời, mỗi tay vuốt một cái đầu nhỏ: “So với lúc ăn tết, lại cao thêm không ít rồi.

Bà ngoại mang đồ ăn ngon cho các con, bảo Tư Hương lấy cho các con.”

Tư Hương nghe vậy vội vàng đi ra sau xe ngựa tìm hộp đồ ăn, hai đứa nhỏ nhanh chân chạy qua.

Khẩu vị của cha thanh đạm, toàn bộ tướng phủ đều theo cha, hai bé cảm thấy hương vị điểm tâm và đồ ăn vặt của Hạ gia đặc biệt ngon.Hạ Sơ Lam mỉm cười nhìn bọn họ, kéo cánh tay Đỗ thị đi vào trong nhà: “Diễn Nhi đâu?

Không phải nói sẽ đi cùng mẹ?”

Đỗ thị thở dài, thấp giọng nói: “Ta đang muốn nói với con việc này.

Nó à, không phải làm huyện lệnh ở Dư Diêu sao?

Nhận thức tiểu nhi tử của nguyên huyện lệnh huyện Dư Diêu, hiện tại là tri phủ Thiệu Hưng Tưởng Húc, hai người cả ngày trộn lẫn cùng nhau, ta ở Thiệu Hưng nghe được đồn đãi không tốt.

Hỏi nó, nó cũng không muốn nói.

Nếu không được, vào thành sẽ đi tìm Tưởng Chu.

Lam Nhi, ta sợ ảnh hưởng đến tiền đồ và quan thanh của nó ……”

Tưởng Chu là Thích Hạt Trạng Nguyên của Thái Học, lại được Xu Mật Sử Tưởng Đường tiến cử, lưu lại Hàn Lâm Viện nhậm chức.

Hạ Diễn vốn dĩ cũng có thể lưu lại đô thành, nhưng cậu không cần tam thúc và Cố Hành Giản hỗ trợ, khăng khăng đi dân gian thể nghiệm khó khăn của bá tánh.

Hạ Sơ Lam biết Hạ Diễn và Tưởng Chu có quan hệ rất tốt, thân như huynh đệ, nhưng không biết Tưởng gia còn có một tiểu công tử?

Hạ Sơ Lam sờ vai Đỗ thị: “Nương đừng lo lắng, chờ tối nay nhìn thấy Diễn Nhi, con sẽ hỏi rõ ràng.

Cho dù con hỏi không ra, cũng còn có tướng gia mà.”

Đỗ thị cả kinh nói: “Hôm nay tướng gia ở nhà?”

Ở trong ấn tượng của bà, Cố Hành Giản vẫn luôn rất bận, cho dù quan viên được nghỉ phép ngày, hắn cũng khó có được lúc thanh nhàn.

Tân hoàng so với Thái Thượng Hoàng càng thêm nể trọng hắn, rất nhiều quốc sách đều cần hắn tham dự mới có thể định đoạt.“Vâng, Xu Mật Sử đến phủ tìm chàng, bọn họ đang nghị sự.”

Khi đang nói chuyện, bọn họ đã tới chỗ ở của Đỗ thị.

Tướng phủ rất lớn, nhưng người lại không nhiều, bởi vậy rất nhiều viện trống.

Tư An mang thị nữ đi chuẩn bị trà nước, đám người Triệu ma ma vội vàng giúp Đỗ thị sắp xếp hành lý, Cố Ngữ Thần và Cố Trường Trạch cũng đi hỗ trợ.

Hai bé tuy rằng sinh ra ở tướng phủ, cẩm y ngọc thực, nhưng từ nhỏ Hạ Sơ Lam đã dạy hai bé phải làm nhiều việc trong khả năng cho phép.

Bởi vậy trên người hai bé không hề có chút kiều khí cao môn đại hộ hiển quý nào, trưởng bối cũng đều khen ngợi.Vốn Cố Hành Giản xem hai bé tuổi còn nhỏ đã phải tự mình tắm gội mặc quần áo, tự mình ăn cơm, tự mình ngủ, hơi luyến tiếc.

Có khi hai đứa bé phát giận, Hạ Sơ Lam cũng không để ý tới, vẫn làm như cũ.

Cố Hành Giản bởi vậy kiến nghị với nàng, nhưng Hạ Sơ Lam kiên trì, thời gian nàng làm bạn với hài tử càng nhiều, cho nên Cố Hành Giản cũng không dám nói gì.Đỗ thị nói: “Lam Nhi, A Trạch và Thần Nhi đều trưởng thành, con còn trẻ, có tính lại sinh tiếp không?

Tướng phủ này vẫn hơi quạnh quẽ chút.

Nhân lúc sức khỏe mẹ còn tốt, có thể giúp con một chút.”

Hạ Sơ Lam lúc ban đầu làm mẹ, luống cuống tay chân, thực sự là cái gì cũng không biết.

Hai đứa nhỏ lại không cần người khác, chỉ cần mẫu thân, hai bé đồng thời khóc nháo, còn khó hơn nuôi một bé nhiều.

Thường thường làm cho Hạ Sơ Lam không mệt chết không thôi.

Tần La thường xuyên tới giúp nàng một tay, sau lại có thai, thật sự không tiện, vẫn là Đỗ thị tới tướng phủ ở một đoạn thời gian, mới giúp đỡ nàng vượt qua thời kỳ gian nan nhất, cho nên hai đứa nhỏ cũng thân với Đỗ thị.“Mấy năm nay con không uống canh tránh thai, sinh hoạt gia đình cũng bình thường, nhưng không biết vì sao không có thai nữa, chắc là duyên phận chưa đến.”

Hạ Sơ Lam cũng cảm thấy chuyện này kỳ quái, về sau ngẫm lại, chắc là Cố Hành Giản tuổi lớn.

Dù sao có trai có gái, nàng đã cảm thấy mỹ mãn.Ý của Đỗ thị lại là nhiều con nhiều phúc, còn cố ý thỉnh bùa cầu con trong miếu gần nhà mang đến cho nàng.Tưởng Đường là đến thương lượng cùng Cố Hành Giản vấn đề vùng biên cảnh Đại Tán Quan.

Mấy năm nay Mông Cổ quật khởi, thường xuyên phát sinh xung đột biên cảnh với Kim Quốc, Kim Quốc không có cách nào lo cả hai bên, liên tiếp thể hiện muốn quan hệ tốt với Đại Tống, còn hy vọng mở ở biên cảnh Tống Kim một ít chợ trao đổi.Xu Mật Viện cho rằng cùng lúc với việc mở chợ trao đổi, cũng nên gia tăng tu sửa biên cảnh, chiệu mộ nhiều binh lính, cần Hộ Bộ chi ngân sách, cho nên trình công văn lên Chính Sự Đường.

Mà Trung Thư còn chưa hồi đáp, Tưởng Đường nghe nói Cố Hành Giản dường như không quá đồng ý, cho nên tới cửa dò hỏi.Cố Hành Giản nói: “Môn hạ Trung thư còn đang thương nghị, chưa ra kết luận.

Bất quá mấy năm trước ta đi Hưng Nguyên phủ, nhìn thấy bá tánh địa phương vì phải nạp phú lương đúng thời hạn, qua ngày vô cùng kham khổ, cho nên lấy tiền đồng trong nhà trao đổi với Kim Quốc.

Về sau xưởng hương liệu dựng lên, thương nhân lui tới, bọn họ mới có tay nghề duy trì sinh kế.

Một quốc gia, nếu ngay cả ấm no bá tánh cũng không thể giải quyết, lại nói gì đến chống đỡ ngoại tộc?

Bởi vậy ta không tán thành.”

Tưởng Đường cẩn thận tự hỏi một chút, cũng hơi dao động.

Lại đàm luận chính sự một lát, ông nhớ tới một sự kiện khác, nói với Cố Hành Giản: “Mấy ngày trước đây ta thấy tộc huynh, có nói một chuyện.

Tộc huynh có một thứ nữ, năm nay vừa mới mười sáu, vì khi còn nhỏ nhiễm bệnh, một bên lỗ tai mất thính lực.

Nàng thường ngày thích mặc nam trang, cho nên người khác đều tưởng là nam nhi.

Nha đầu kia gần đây hình như đi lại rất gần với cậu em vợ ngài.

Tộc huynh nói chất nữ có tật, không dám trèo cao, lại cũng thiệt tình hy vọng có thể tìm cho nàng một mối hôn nhân tốt.

Nếu cậu em vợ tướng gia vô tình, còn thỉnh chiếu cố thanh danh nàng, không cần lui tới.”

Cố Hành Giản chắp tay nói: “Đa tạ Sử tướng chỉ điểm.

Vừa lúc hôm nay Hạ Diễn tới đô thành, ta sẽ nói chuyện với hắn.”

Tưởng Đường đứng dậy nói: “Ta không làm phiền nữa, cáo từ.”

Cố Hành Giản tự mình đưa Tưởng Đường ra tướng phủ, vừa lúc nhìn thấy Hạ Diễn trở về.

Hạ Diễn đã trưởng thành thành thanh niên rất xuất chúng, mặt mày tú mỹ, như tùng như trúc.

Một đường đi tới, có không ít các cô nương ghé mắt nhìn hắn.

Cậu nhìn thấy Cố Hành Giản, vô cùng cao hứng, tươi cười đầy mặt: “Tỷ phu!

Đã lâu không gặp!”

Cậu không thể nào làm nũng giống như thời niên thiếu, hơn nữa hiện tại cậu cũng là một huyện lệnh, lớn nhỏ cũng tính là một quan viên, đi lên trước cung kính hành lễ.Cố Hành Giản mỉm cười nói: “Ta mới vừa thương nghị xong việc, còn chưa bái kiến mẫu thân, vừa vặn cùng đi.”

Hạ Diễn vui vẻ đáp ứng, trên đường nói với hắn chút chuyện thú vị khi nhậm chức: “Mấy ngày trước đây đại ca mang đặc sản Tuyền Châu tới, đệ không ăn, cố ý mang theo một chút đến đô thành để tỷ tỷ nếm thử.

A Trạch và Thần Nhi khỏe không?”

Cố Hành Giản gật đầu nói: “Tỷ tỷ đệ tất nhiên cao hứng, hai đứa nhỏ đều tốt.

Nhưng thật ra chuyện của đệ và cô nương Tưởng gia, đệ tính toán giấu diếm bao lâu?

Xu Mật Sử mới nói cho ta.”

Hạ Diễn kinh ngạc há miệng thở dốc, không nghĩ tới Cố Hành Giản đã biết việc này.

Cậu lần này đến đô thành là bị Đỗ thị bắt đến, vốn dĩ cậu thích một cô nương cũng không phải chuyện gì không thể nói, nhưng Tưởng Nhu chỉ là thứ nữ, lại có nhĩ tật, cậu sợ Đỗ thị không đồng ý.Cậu vừa mới đi chỗ Tưởng Chu, chính là muốn nhờ hắn ra chủ ý.

Tưởng Chu nói với cậu, chuyện này vẫn nên thẳng thắn nói với Đỗ thị mới được.“Tỷ phu, đệ muốn cưới nàng, chăm sóc nàng thật tốt.

Đệ không để bụng nàng là đích hay thứ, càng không để bụng nàng có tật hay không.

Chúng ta sở thích hợp nhau, tính cách tương hợp, không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này.

Nhưng nương một hai phải tìm cho đệ thiên kim đại gia, những nữ tử kiêu căng đó đệ đều không thích.”

Hạ Diễn rầu rĩ nói.Cố Hành Giản thật ra cảm thấy lưỡng tình tương duyệt quan trọng hơn môn đăng hộ đối.

Hắn chọn Hạ Sơ Lam là vì nhìn trúng tính tình nàng, cũng không để ý xuất thân của nàng.

Mà những phu thê môn đăng hộ đối đó, như là Lục Ngạn Viễn và Mạc Tú Đình, bất quá là ảm đạm xong việc.“Vô luận như thế nào, trước thẳng thắn thành khẩn với nương đã.

Nếu đệ nói rõ với bà, chưa chắc bà không đồng ý.

Nề nếp gia đình Tưởng gia ta biết, có phụ thân như Tưởng Húc, dạy ra nữ nhi sẽ không kém.

Đệ để bà gặp Tưởng Nhu một lần, có lẽ sẽ thay đổi chủ ý.”

Hạ Diễn đáp: “Vâng, đệ sẽ đi nói với nương.”

Bọn họ đến chỗ Đỗ thị ở, Cố Ngữ Thần và Cố Trường Trạch chạy tới, Cố Ngữ Thần ôm chân Cố Hành Giản trước, nghiêng đầu nói: “Tiểu cữu cữu!

Cữu cữu đã lâu không tới xem chúng con.”

Hạ Diễn cười nói: “Tiểu Thần Nhi trong miệng kêu tiểu cữu cữu, còn thích nhất là cha nha.

Tiểu cữu cữu có chút thương tâm nha.”

Cố Ngữ Thần mếu máo, kề sát Cố Hành Giản, như sợ người khác cướp đi.

Cố Hành Giản cúi đầu mỉm cười, vuốt đầu tóc mềm mại của bé, ôn hòa nói: “Thần Nhi, tiểu cữu cữu khó được lúc tới một chuyến, con là chủ nhân, phải chiêu đãi người ta mới đúng.”

Cố Ngữ Thần lúc này mới buông phụ thân ra, đi đến bên cạnh Hạ Diễn, dắt tay cậu.

Cố Trường Trạch thở dài, nói với Hạ Diễn: “Tiểu cữu cữu, nương và bà ngoại hình như đang nói chuyện của ngài.

Bà ngoại còn hơi tức giận nữa.”

Hạ Diễn nhìn Cố Hành Giản, căng da đầu đi vào.Đỗ thị nhìn thấy Hạ Diễn vào, đang định mở miệng, thấy Cố Hành Giản theo ở phía sau, vội vàng đứng dậy.

Bà không phải nhạc mẫu thật sự, cho dù là thật thì ở trước mặt Cố Hành Giản cũng không ra vẻ được.

Ngay cả hiện tại, còn có rất nhiều người tặng lễ cho Hạ gia, đều hy vọng thông qua các bà giao thiệp với Tể tướng.Cố Hành Giản đi đến bên cạnh Hạ Sơ Lam: “Nương ngồi đi.

Con mới vừa vội xong việc, chiêu đãi chưa chu toàn, còn thỉnh thứ lỗi.

Nếu có yêu cầu gì cứ việc nói với Lam Lam.”

“Ngài……

Con nói gì vậy, các con đã an bài rất khá.”

Đỗ thị cười cười nói.

Cố Hành Giản biết hắn ở chỗ này, chỉ sợ Đỗ thị không quá tự tại, liền mang theo hai đứa nhỏ đi ra ngoài.Đỗ thị lúc này mới tiến lên lôi kéo Hạ Diễn nói: “Hôm nay tỷ tỷ con cũng ở chỗ này, con nói rõ ràng chuyện tiểu công tử Tưởng gia cho ta."

Hạ Diễn thành thật nói hết: “Mẹ, Tưởng Nhu không phải tiểu công tử, nàng là cô nương con vợ lẽ Tưởng gia.

Con sở dĩ không nói với mẹ, là bởi vì nàng khi còn nhỏ sinh bệnh, một bên lỗ tai không nghe thấy.

Mẹ, con thật sự thích nàng, ngài gặp nàng một lần rồi nói sau?”

Đỗ thị sửng sốt một chút, không ngờ đối phương là một cô nương.

Con vợ lẽ con vợ cả bà vốn không coi trọng, chỉ là chuyện thân thể có tật, Đỗ thị có chút để ý, sợ về sau truyền cho hài tử.

Hạ Diễn là con trai độc nhất, Đỗ thị không dám thiếu cảnh giác.Hạ Sơ Lam đi tới nói: “Mẹ, Diễn Nhi nói đúng, trăm nghe không bằng một thấy.

Người Diễn Nhi coi trọng, hẳn sẽ không kém.

Mẹ vừa ý những thế gia quý nữ đó, Diễn Nhi chưa chắc thích.

Mẹ nhìn lại kết cục của đại ca, nhị tỷ và tứ muội, mẹ chắc cũng không muốn Diễn Nhi giống như bọn họ?”

Hạ Diễn ở bên cạnh dùng sức gật đầu: “Tỷ tỷ nói không sai.

Tưởng Nhu chỉ là một bên lỗ tai không nghe thấy, những cái khác đều rất tốt.

Hơn nữa gia thế Tưởng gia cũng không kém, con với ca ca nàng lại là cùng trường, tình cảm tất nhiên nhiều hơn người khác một ít.”

Đỗ thị còn hơi do dự: “Nhĩ tật chữa không tốt sẽ truyền cho hài tử.”

Hạ Sơ Lam nói: “Sẽ không.

Mẹ xem tướng gia khi còn nhỏ bệnh tật ốm yếu không tốt, nhưng hai đứa nhỏ từ nhỏ đã rất khỏe mạnh, tung tăng nhảy nhót.

Nhĩ tật chỉ là ngoài ý muốn.”

“Đúng vậy, tỷ tỷ mấy năm nay sức khỏe khá hơn nhiều, trước kia còn có chứng choáng váng, Thần Nhi và A Trạch cũng đều không có.

Mẹ, mẹ không thể có thành kiến.”

Hai tỷ đệ ngươi một lời ta một câu, nói đến mức Đỗ thị rốt cuộc mềm hoá, đáp ứng gặp Tưởng Nhu trước lại nói.

Hạ Diễn cao hứng đi an bài.Cố Hành Giản mang theo Cố Ngữ Thần và Cố Trường Trạch trồng hoa ở trong hoa viên, tay hai bé đều đầy bùn, giống hai con mèo hoa nhỏ lăn trong bùn.

Lúc Hạ Sơ Lam tìm tới, Cố Hành Giản đang lau mặt cho Cố Trường Trạch, Cố Ngữ Thần bướng bỉnh ghé vào trên lưng hắn, còn dùng tay bẩn chùi vào người hắn.Thói ở sạch của người này ……

Hình như chẳng giữ được trước mặt hài tử.

Hai bé khi còn nhỏ, Cố Hành Giản giúp đỡ thay tã, lau nước mũi nước miếng, cũng chưa từng ghét bỏ.Cố Hành Giản nghiêng đầu nhìn thấy nàng, hỏi: “Diễn Nhi nói hết mọi việc chưa?”

“Chàng biết chuyện của nó?”

Hạ Sơ Lam hơi ngoài ý muốn, “Mẹ đã đáp ứng gặp Tưởng Nhu.”

“Vậy là tốt rồi.

Hôn sự của đại ca dường như không mấy thuận, mấy ngày trước đây khi ta uống trà với nhạc phụ, nghe ông nói đại ca nhất định không chịu cưới vợ, kiên trì thà thiếu không ẩu, làm nhạc phụ tức giận không nhẹ.

Ta liền an ủi nhạc phụ, có lẽ người đại ca nàng chờ còn chưa lớn lên đâu.”

Cố Hành Giản nhìn hai đứa nhỏ, nhẹ giọng nói.Hạ Sơ Lam không nhịn được tiến lên kéo cánh tay hắn: “Nếu chàng không chờ được ta, có phải tính toán một mình qua cả đời hay không?

Chàng sẽ không thích người khác sao?”

Cố Hành Giản nhìn nàng, chỉ cười không nói.Hắn sẽ không thích người khác.

Lúc gặp được nàng, đã biết người hắn chờ chính là nàng.Hoa hạnh rời cành, bay lả tả.

Một cánh hoa theo gió rơi xuống trên bàn sách trong phòng, gió thổi mở ra trang sách, nơi đó kẹp một tờ hoa tiên đã cũ, mặt trên có một hàng chữ nhỏ trâm hoa, viết: Cùng quân vừa quen biết, còn tựa cố nhân về.Phía dưới còn có một hàng chữ tuấn dật: Thiên nhai minh nguyệt tân, sớm tối nhất tương tư.

Hoàn.
 
Back
Top Bottom