Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Truyện Tranh Sủng Phi Cự Liêu

Sủng Phi Cự Liêu
Chương 168: Bảo Vệ



Dương Quỳnh ngẩng đầu nhìn thấy, kinh ngạc phát hiện người nổ súng là Thẩm Thu Hoa. Cô lập tức chạy đến, ôm lấy Thẩm Thu Hoa. Cô cầm khẩu súng, khóa chốt an toàn.

"Chị/em có sao không?" Hai người đồng thanh hỏi.

Dương Quỳnh cười đáp: "Chị không sao, nhưng em nổ súng dọa chị sợ đó."

"Em còn nhớ chị dạy em cách bắn." Tuy giọng Thẩm Thu Hoa run rẩy nhưng tinh thần rất ổn định.

Sau khi khẩu súng bị đá văng xa, nó trùng hợp rơi gần chỗ Thẩm Thu Hoa. Lúc này Liễu Du bị dọa, nắm chặt tay nàng.

Trái lại Thẩm Thu Hoa lại bình tĩnh, sau khi bảo Liễu Du báo cảnh sát, nàng nhặt súng lên. Lúc ấy mọi người bỏ chạy tán loạn dù có người thấy súng cũng không dám nhặt.

Hành động đầu tiên của Thẩm Thu Hoa khi nhặt súng là khóa chốt an toàn nhưng nàng lại phát hiện Dương Quỳnh đánh vài lần vẫn chưa hạ được gã đàn ông, ngược lại, gã vẫn còn đầy sức chiến đấu nên nàng đành mở chốt, giơ tay ngắm bắn.

Liễu Du vừa báo cảnh sát thấy cảnh này bị dọa. Trời ạ! Súng thật sao sếp có thể bắn bừa.

Sau khi gã đàn ông rơi vào tầm ngắm nàng muốn nổ súng, nhưng vì hai người đang đánh nhau nên nàng không dám bắn bừa. Đến lúc nàng thấy gã đưa lưng về phim mình thì mới bắn. Lúc tận mắt nhìn thấy gã ngã xuống, tay nàng như mất sức, rũ xuống đất. Bấy giờ nàng mới biết, nổ súng không chỉ cần kỹ thuật mà còn cần tâm lỹ vững chắc.

Trong lúc hai người an ủi nhau thì tên đàn ông lại đứng lên. Liễu Du hét lớn, cả người gã đầy máu, cầm dao lao đến. Dương Quỳnh xoay người, đá gã bay xa. Lúc này, gã ta mới hoàn toàn gục ngã.

"Đó là ai vậy?" Thẩm Thu Hoa không rõ ai lại chấp nhất muốn giết Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh lắc đầu: "Chị không biết nhưng chắc là không phải thù hận vì chị cướp vai." Một diễn viên nào có thù hằn lớn đến mức muốn đoạt mạng người khác.

Khi cảnh sát chạy đến, gã đàn ông vẫn chưa chết, phát súng của Thẩm Thu Hoa chỉ bắn vào vai gã. Người được đưa đến bệnh viện, còn đoàn phim "Triệt Kiều", Thẩm Thu Hoa và Liễu Du đều bị mang đến Sở Cảnh Sát.

Mỗi người làm một bản tường trình. Lúc ấy còn có phóng viên, dù hiện trường hỗn loạn nhưng họ vẫn không tắt camera mà đặt ở một góc khuất để ghi hình lại toàn bộ mọi chuyện.

Cảnh sát dựa vào băng ghi hình, khen ngợi.

"Dương Quỳnh lợi hại!"

"Tên kia cũng chẳng vừa, bị đấm mà không ngã, tôi nhìn thôi cũng thấy đau."

"Nhưng ai nổ súng vậy? Oh, Thẩm Thu Hoa nổ súng."

"Hả? Cổ biết bắn súng? Người nhìn yếu ớt vậy mà ngắm chuẩn đó!"

Cả đám càng nói càng hăng, đến khi đội trưởng nhắc nhở mới ngừng.

"Các cô cậu chú ý, đây là băng ghi hình phục vụ công tác phá án không phải công tác xem phim!"

Nhưng vụ này quá dễ phá, cả hung thủ cũng bắt được, hiện tại cảnh sát chỉ cần điều tra về động cơ gây án.

Sau khi xác nhận Dương Quỳnh và Thẩm Thu Hoa phòng vệ chính đáng, cả đoàn phim mới được rời đi. Ai nấy trong đoàn cũng hổ thẹn nhìn các nàng vì khi gặp nguy hiểm, Dương Quỳnh đấu tay đôi với hung thủ, còn Thẩm Thu Hoa lại hỗ trở cô. Ngược lại, nhân viên trong đoàn lại hoảng sợ bỏ chạy, không ai giúp đỡ.

Nhưng Dương Quỳnh lại thấy đây là chuyện thường tình. Đây là phản ứng bình thường của mọi người khi gặp tình huống nguy hiểm. Cô từng đi lính nên có thể một mình giải quyết sự việc, lại thêm mục tiêu của đối phương là cô nên cô không thể bị phân tâm. May mắn không ai đến giúp mới đảm bảo không ai bị thương.

"Đoàn mình không ai bị thương là tốt rồi. Chuyện nhỏ này mọi người đừng để tâm. Mà đạo diễn, trong tình huống hiện tại, chỉ sợ tôi không thể theo đoàn phim tuyên truyền." Dương Quỳnh không sợ nhưng cô lo cho an nguy của đoàn phim. Lần này may mắn không sao nhưng ai dám chắc lần sau thế nào?

Đạo diễn cũng thông cảm. Trước khi kết án, ở cạnh Dương Quỳnh chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm nên ông đáp: "Tôi hiểu rồi, chúng tôi sẽ tiếp tục tuyên truyền phim, cô ở đây chờ mọi chuyện điều tra rõ nhưng nhớ chú ý an toàn."

Sau khi chia tay, Dương Quỳnh bảo Liễu Du đặt phòng ở khách sạn rồi ba người cùng về.

Liễu Du nhận hành lý xong, nói: "Hai chị nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ lung tung." Dứt lời, nàng tiện tay đóng cửa xe.

Thẩm Thu Hoa thở phào nghĩ, "nguy hiểm thật! Suýt nữa thì..."

Nhìn Thẩm Thu Hoa nằm trong lòng mình, Dương Quỳnh cười xoa đầu nàng: "Em còn sợ à? Chị không sao. Chị ở đây với em, em đừng sợ."

"Lúc đó em đã nghĩ, nếu người kia nhắm vào em thì hay biết mấy. Như vậy chị có thể cứu em, còn em thì chẳng thể làm gì cho chị." Thẩm Thu Hoa ủ rũ nói.

"Nên em đã nổ súng." Dương Quỳnh hôn trán nàng: "Em làm tốt lắm."

Thẩm Thu Hoa vẫn nằm trong lòng cô, cô biết lần này nàng bị dọa thật, chỉ đành ôm nàng, dỗ dành.

Sự việc tập kích nhanh chóng lan truyền trên mạng. Điện thoại của Thẩm Thu Hoa và Dương Quỳnh cùng lúc vang lên. Bên Thẩm Thu Hoa là Lạc Hoa gọi, bên Dương Quỳnh là Lư Tự gọi.

Khác với Dương Quỳnh không chút do dự gác máy Lư Tự, Thẩm Thu Hoa lại nghe máy của Lạc Hoa.

"Sao lại xảy ra chuyện này? Hai đứa có sao không?" Lạc Hoa hỏi.

Thẩm Thu Hoa mếu máo kể lại sự việc nhưng đến khi nói mình là người nổ súng, Lạc Hoa lại "hả". Giọng không tin Thẩm Thu Hoa nổ súng.

Sau khi hiểu rõ sự việc, Lạc Hoa bảo sẽ phái bảo vệ đến, dặn cả hai trong lúc đó đừng đi lung tung.

Sau khi gác máy, Dương Quỳnh vội gọi lại cho Lư Tự, sợ hắn lo lắng.

Quả nhiên vừa đổ chuông, Lư Tự bắt đầu niệm Phật: "A di đà Phật, hai em muốn dọa chết anh sao? Đã vậy còn không nghe máy. Rốt cuộc là chuyện gì? Rồi cả hai có sao không? Vụ này đang rất hot trên mạng."

Dương Quỳnh thuật lại sự việc cho hắn: "Bên em không sao, chỉ không thể đi tuyên truyền. Anh hai nói sẽ phái bảo vệ đến bảo vệ bọn em. Em cũng muốn biết nguyên nhân là gì nên sẽ ở đây một thời gian."

Lư Tự bảo sẽ lập tức bay đến rồi gác máy.

Sau khi tắm, các nàng nằm trên giường xem scandal. Đoạn video phóng viên quay vẫn chưa được đăng lên nhưng có video của nhân chứng ở đó, dù không rõ nét nhưng vẫn thấy được động tác và vai chính.

Trong video, Dương Quỳnh dùng toàn lực. Khác với trên phim, cô sẽ thu lực nhưng bây giờ đánh cú nào cô cũng phải hạ tử thủ. Tốc độ và lực đánh tăng cao khác với lúc đóng phim.

"Nhìn chị ngầu ghê." Dưng Quỳnh vô tư nói.

Thẩm Thu Hoa được cô ôm, cảm thấy an toàn đáp: "Lúc nào trông chị cũng ưu tú."

"Hửm?" Dương Quỳnh cúi đầu nhìn nàng.

"Em nói thật." Thẩm Thu Hoa mở to mắt muốn chứng minh lời nói của mình.

Dương Quỳnh bật cười, cúi đầu hôn đôi mắt to tròn.

Khi cả hai đang ngọt ngào, điện thoại của Dương Quỳnh bỗng vang lên, là cục trưởng Kim lâu ngày không gọi.

"Alo, cục trưởng Kim, sao sếp lại rảnh rỗi gọi tôi?" Dương Quỳnh hỏi.

"Cô biết người muốn giết cô là ai không?"

Dương Quỳnh nhướng mày, hỏi: "Ai vậy sếp? Tôi có quen người đó không?"

"Lúc cô còn ở Vân Nam từng trợ giúp cảnh sát bên phòng chống m a túy, trong một lần hành động, có người tên là Tần Công, là tay anh chị trong đám buôn lậu đó. Cô có nhớ ko?"

Dương Quỳnh nghĩ thật lâu mới đáp: "Không phải Tần Công chết rồi sao? Tôi nhớ khi đó chỉ chưa tìm được xác hắn."

"Hắn vẫn chưa chết, xác đó là của kẻ khác. Hắn đã phẫu thuật gương mắt nhưng thông qua kết quả DNA, chúng tôi xác nhận chính là hắn."

"À, vậy thì tôi biết vì sao hắn muốn giết tôi. Tôi bắt anh hai hắn, còn giết hai người anh em của hắn nên cũng dễ hiểu, chỉ là nhiều năm qua sao hắn không hành động?" Nếu muốn báo thù, có lẽ đã báo thù từ lâu, sao phải đợi đến bây giờ? Chẳng lẽ là muốn nâng cao thực lực, chờ ngày báo thù?

"Lúc trước sao hắn ta tìm được cô khi mà tên cô quá phổ biến. Cả nước ta người có tên giống cô cũng hàng nghìn người, hắn tìm cô bằng cách nào? Nếu không phải lần này cô diễn vai bộ đội đặc chủng, có lẽ Tần Công cũng không nhận ra cô."

Vòng đi vòng lại, cuối cùng cũng vì bộ phim gây họa. Dương Quỳnh cũng không hối hận mà hỏi thẳng cục trưởng Kim: "Sao sếp lại biết những chuyện này?"

Giọng cục trưởng Kim nâng lên: "Cô còn không rõ thân phận của mình? Cô bị bọn buôn m a túy trả thù, cô có biết chuyện này đã ảnh hưởng đến hệ thống quân đội, công an thế nào không? Hiện tại các đội phòng chống m a túy của cả nước đang chú ý chỗ tôi đây này!"

Dương Quỳnh bị mắng bèn đưa điện thoại ra xa, thầm nghĩ giọng sếp còn lớn, chắc chắn sức còn dai!

"Cô không chỉ là diễn viên còn là quân nhân xuất ngũ. Nếu cô bị trả thù thì không phải làm mất mặt cảnh sát chúng ta sao? Tôi nói cho cô biết bây giờ cô đừng đi đâu hết, tạm đợi ở đây cho đến lúc kết án. Còn nữa, cục cảnh sát địa phương cũng sẽ phái cảnh sát đến bảo vệ cô."

Dương Quỳnh xoa tai, đáp: "Không cần phiền vậy đâu sếp. Bọn buôn m a túy đến đây, bên phía cảnh sát chắc chắn sẽ có thương vong. Vậy thì sếp phái người đến làm gì...."

Cô chưa dứt lời, cục trưởng Kim lại mắng: "Cô đúng là ngốc hết sức! Cô có năng lực thì cần gì để một cô gái nổ súng cứu cô?"

"Ui da...." Dương Quỳnh đoán còn bị mắng nữa chắc tai cô tiêu đời.

Cục trưởng Kim mắng mệt, hạ giọng nói: "Các cảnh sát phái đến người nào cũng được huấn luyện chuyên nghiệp còn mang theo súng. Cô không thể cầm súng nên lúc cần cứ lấy súng họ dùng."

Dương Quỳnh thích lý do này. Đôi khi không có vũ khí thật sự rất bất lợi, dù có kiếm ngắn cũng được.

"Vậy cũng được. Cuối cùng tôi cũng được trải nghiệm cảm giác được cảnh sát bảo vệ."

"Cô đừng gây thêm chuyện đó!" Cục trưởng Kim mắng rồi gác máy.

Dương Quỳnh xoa tay, nhìn Thẩm Thu Hoa đang cười: "Em xem giọng sếp khỏe thật, chị thấy ông ấy vẫn thừa sức phục vụ cho nhân dân thêm ba mươi năm."
 
Sủng Phi Cự Liêu
Chương 169: Cố Nhân



Người đầu tiên đến bảo vệ các nàng là hai cảnh sát trẻ tuổi vừa tốt nghiệp năm nay. Một người là cảnh sát hình sự, người còn lại là cảnh sát nhân dân.

Dương Quỳnh mím môi nhìn cả hai thầm nghĩ lỡ gặp chuyện rồi ai bảo vệ ai? Bộ sếp tính để họ đến làm túi đựng súng thật sao? Nhưng mà nếu mình dùng súng thì có phạm pháp không?

Ngược lại, hai anh cảnh sát, một anh họ Lý, một anh họ Giang đang hưng phấn với nhiệm vụ bảo vệ đại minh tinh.

"Dương tiểu thư, chị giỏi như trong video thật sao?" Anh Lý bạo dạn hỏi.

"Cũng thường thôi." Dương Quỳnh cảm thấy cũng không giỏi giang gì bởi nếu giỏi thật, cô còn cần Thẩm Thu Hoa nổ súng bảo vệ?

Anh Giang thì trầm tính hơn nên đã nhắc nhở anh Lý nhớ rằng các anh đang chấp hành nhiệm vụ mà không phải đu idol.

Đến trưa hôm sau, Lư Tự mới xuất hiện. Hắn thấy các nàng an toàn, thở phào, ôm tim nói: "Hai em dọa chết anh. Anh làm người đại diện mấy năm trời cũng chưa từng bị k1ch thích nhiều như từ lúc đi theo hai em."

"Bọn em không sao, chỉ có không thể di chuyển tự do." Nhắc đến chuyện này các nàng lại rầu. Không biết ai đã tiết lộ tin các nàng ở đây, dẫn đến rất nhiều fans tụ tập ở khách sạn.

"Vậy là không được." Lư Tự đáp: "Nếu không bọn em ra nước ngoài đi. Đến chỗ anh Hoa sẽ an toàn hơn."

Dương Quỳnh không rõ vì sao ai cũng như gặp kh ủng bố còn cô thì lại không lo. Hiện tại cô ngồi yên ở đây chỉ vì không muốn khiến Thẩm Thu Hoa lo lắng. Nếu cô ở một mình, chuyện này đã được giải quyết từ lâu.

"Không mấy.... em đưa Thu Hoa đi thôi."

Thẩm Thu Hoa chưa lên tiếng, Lư Tự đã mắng: "Em có tự giác của một người bị hại không hả? Em đừng làm chuyện gây chú ý nữa, người bây giờ đang gặp nguy hiểm chính là em đó!"

Dương Quỳnh mếu máo im lặng. Ai cũng bảo cô là người bị hại mà ai cũng mắng cô.

Vào lúc tối, sáu bảo vệ do Lạc Hoa phái đến cũng có mặt, các nàng vừa nhìn bọn họ đã biết là dân chuyên nghiệp. Đội trưởng tên Đinh Vũ, sau khi nghe tường thuật sự việc thì cả đội tự tìm chỗ đứng quan sát.

Đến nước này Dương Quỳnh chỉ có thể thở dài. Dù sao cô cũng từng làm bảo vệ mà bây giờ được người ta bảo vệ khiến cô thấy là lạ.

Liễu Du được Lư Tự đưa về thủ đô. Hiện ở đây không cần nàng nên đưa nàng để mọi người không phải phân tâm bảo vệ nàng.

Sau khi trò chuyện với Lạc Hoa, các nàng cũng báo chuyện fans tập trung đông đúc trước sảnh cho cảnh sát. Việc này không chỉ bại lộ nơi ở của các nàng mà nếu gặp chuyện còn tăng khả năng thương vong. Vậy nên, lúc nửa đêm, Dương Quỳnh và Thẩm Thu Hoa quyết định lén lút đổi khách sạn. Vì có cảnh sát hỗ trợ nên các nàng không cần đưa thẻ căn cước của mình.

Chờ đến rạng sáng, Lư Tự cũng quay lại thủ đô. Hiện tại ở khách sạn có thêm sáu bảo vệ nên hắn có thể yên tâm rời đi.

Vụ việc Dương Quỳnh bị tập kích khiến các minh tinh nhận ra tầm quan trọng của sự an toàn, vì vậy nghành bảo vệ bỗng chốc đắc show.

Nhưng trong mắt Dương Quỳnh, bọn họ chỉ đang lo lắng viễn vong, người ta nhắm vào cô không phải vì cô là diễn viên mà vì cô từng gây thù với họ.

Sau khi vết thương của Tần Công tốt hơn, cảnh sát bắt đầu tiến hành lấy lời khai của hắn. Hắn thừa nhận chỉ có một mình mình. Vì làm việc ở thành phố này nên trong lúc vô tình xem phim, hắn đã nhận ra Dương Quỳnh, thế là hắn mới quyết chí báo thù cho anh em. Còn về khẩu súng, hắn khai rằng là do mình từng chôn nó nhằm mục đích phòng vệ. Sau khi lấy được súng, hắn không bắt xe mà lái xe máy vào thành phố nên cảnh sát không thể tra ra.

Cục trưởng của cục rất quan tâm đ ến vụ án này, vì vụ việc liên quan đến bộ đội xuất ngũ nên phía bộ đội đã tạo nhiều áp lực cho bên cục cảnh sát. Sau khi điều tra sâu, bọn họ xác nhận Tần Công chỉ có mình hắn, không có đồng lõa. Thêm vào đó, vì để chắc chắn các cá nhân được xác nhận đã chết một cách bí ẩn trong vụ việc năm xưa, cảnh sát cũng bắt tay đối chiếu ADN, nhờ thế bọn họ bắt được thêm các đồng phạm khác.

Vụ án của Dương Quỳnh được kết án, Tần Công bị bắt giữ, bước vào quá trình công tố. Theo kinh nghiệm của mình, cô đoán hắn sẽ bị mức án tử hình. Không phải vì vụ việc lần này mà vì các lần phạm tội trước của hắn.

Sau khi không còn nguy hiểm, Dương Quỳnh có thể hoạt động tự do nhưng lần này cô cảnh giác hơn nên đã mua một bộ kim châm cứu. Cô bắt đầu luyện tập cách châm vào huyệt vị gây tổn thương nặng mà Âu Dương Đình từng dạy. Cô tin lần này có kẻ nào dám tập kích, cô cam đoan bộ kim châm này đủ đâm chết đối phương.

Cô lại thở dài khi nhớ ra việc không thể cất giữ vũ khí trái phép. Cô muốn bỏ dao găm trong túi cũng không được. Cô tự hỏi mình không mang gì lỡ đối phương có súng, không phải mình chịu thiệt sao?

Nhưng cũng nhờ vụ tấn công này mà phim "Triệt Kiều" của cô đạt 32 tỷ phòng vé.

-----------------------------------

Lúc này, đoàn đội của Thẩm Thu Hoa đang ở thành điện ảnh của Lạc Hoa. Dương Quỳnh thì đang quay cảnh bò lết dưới bùn. Thẩm Thu Hoa nhịn cười nhìn cả người cô đầy bùn, nàng cảm thấy Dương Quỳnh như vậy mới chân thật. Cô không phải bất bại nhưng sẽ cố gắng tập luyện để nâng cao sức mình.

Trong khoảng thời gian, Thẩm Thu Hoa rất ít nhận phim, dù có nàng chỉ nhận một vài vai diễn phụ ở Mỹ. Dương Quỳnh lại nhận thêm nhiều phim nên cả hai không rời khỏi thành điện ảnh, các nàng gần như sống ở dưới sự bao bọc của Lạc Hoa.

Những khổ luyện châm cứu của Dương Quỳnh cũng đã có tác dụng trong phim. Nếu bảo ai cũng có một tài năng bẩm sinh nào đó thì võ thuật chính là tài năng của Dương Quỳnh. Sau mấy ngày luyện tập, cô đã thành thạo cách châm cứu, lúc ghi hình hoàn toàn không thấy sự lúng túng. Chỉ đạo võ thuật nhìn thấy cũng bội phục.

"Em ấy vẫn hợp với phim hành động." Lạc Hoa ngồi cạnh em gái nhìn Dương Quỳnh đang vui vẻ đóng phim, nhận xét.

"Dạ phải, em vỗn tưởng ở ẩn là lựa chọn tốt nhất của hai bọn em nhưng bây giờ em thấy mình không nên lãng phí tài năng của chị ấy."

"Thế còn em?"

Thẩm Thu Hoa chớp mắt đáp: "Em có anh hai, dù không đóng phim cũng có người nuôi em."

Lạc Hoa nhéo mũi nàng: "Người nuôi em là em ấy không phải anh. Anh hai chỉ phụ trách bảo vệ hai đứa."

"Giống gà mẹ che chở đàn con đúng không anh?" Thẩm Thu Hoa trêu.

"Em nói ai là gà mẹ?" Lạc Hoa tính vỗ đầu nàng nhưng lại đổi thành xoa đầu: "Hai đứa hạnh phúc là anh vui rồi."

"Anh hai." Thẩm Thu Hoa ngọt ngào gọi: "Bọn em sẽ luôn hạnh phúc."

Ở nước ngoài vài tháng, cả hai cũng về nước. Bộ phim "Điều Tuyến Thứ Ba" của Thẩm Thu Hoa đã phát sóng nên nàng cần trở về đi tuyên truyền phim. Từ sau vụ việc của Dương Quỳnh, hoạt động tuyên truyền phim đã được giảm bớt nên Thẩm Thu Hoa chỉ cần đi vài thành phố và tăng cường thêm lực lượng bảo vệ.

Bộ phim này đạt 3 tỷ doanh thu phòng vé, tuy con số không cao nhưng đây là thành tích lý tưởng cho một thể loại phim trinh thám. Sau đó, Thẩm Thu Hoa quay quảng cáo cho các đại ngôn và bìa tạp chí rồi nàng đến dự buổi họp báo của phim "Bình Dân" do nàng thủ vai phụ.

Khi tan làm, các nàng không vội về khách sạn vì ở đó tập trung rất nhiều fans nên các nàng muốn ra ngoài ăn tối. Liễu Du thấy vậy từ chối làm bóng đèn, một mình bắt xe về khách sạn.

"Em muốn ăn gì?"

"Em muốn ăn món cay."

Dương Quỳnh trợn mắt nhìn Thẩm Thu Hoa, nương nương thích nhạt mà nay lại đòi cay? Chuyện gì vậy ta?

"Tự nhiên em thèm món cay." Nếu nương nương đã ngẫu hứng thì không ai cản được nàng.

Vì thế các nàng bước vào một nhà hàng Tứ Xuyên, gọi các món đặc sản. Tuy Thẩm Thu Hoa đòi ăn cay nhưng nhân lúc đi vệ sinh, Dương Quỳnh vẫn dặn bồi bàn cho ít cay vì sợ nương nương ăn nhiều sẽ đau bao tử.

Trong lúc chờ Dương Quỳnh về, Thẩm Thu Hoa buồn chán ngồi nhìn khăn trải bàn. Đột nhiên nàng thấy có người xuất hiện cạnh mình, nàng vừa quay đầu, tay đã bị người đó kéo. May mắn Thẩm Thu Hoa thường tập võ nên lúc này, tay nhanh hơn não tránh khỏi mũi kim của đối phương.

Bấy giờ nàng mới thấy rõ mặt của kẻ đến, là Trương Việt Siêu! Trong tay hắn là kim tiêm, mũi kiêm lóa sáng dưới ánh đèn.

Thẩm Thu Hoa vừa nhìn đã biết hắn là Hoàng thượng kiếp trước bởi cảm giác kiêu ngạo này chỉ có bậc đế vương mới có.

"Anh muốn làm gì?" Sức của nàng có hạn, né tránh đối phương lần nữa, nàng mới có thể rút tay ra.

"Đương nhiên là mang cô đi!" Trương Việt Siêu cầm kim tiêm lao đến, Thẩm Thu Hoa giơ chân đá vào chân hắn, đồng thời nắm đũa chọc vào mắt hắn.

Thấy Thẩm Thu Hoa hung hãn, Trương Việt Siêu chỉ đành lui về sau nhưng sức hắn lớn, lui về sau lấy đà rồi lại bắt lấy tay nàng.

"Dương Quỳnh!" Thẩm Thu Hoa không dám một mình đấu Trương Việt Siêu nên bèn gọi Dương Quỳnh cứu mạng.

Dương Quỳnh vốn đang ở nhà vệ sinh, nghe thấy tiếng nàng, vội kéo quần chạy ra. Chỉ là lúc này ngoài phòng đã vây kín người, cô cố chen vào nhưng bất thành. Họ là dân thường nên cô không thể xô ngã họ. Khi lòng đang nóng như lửa đốt thì cô thấy bồi bàn bưng một nổi cá hầm ớt đi ngang. Dương Quỳnh bèn cầm nồi cá la lên: "Cho qua! Cho qua! Nước sôi! Nước sôi!" Vừa nói vừa chen vào.

Nhìn thấy món cá nóng hổi, ai cũng nhường đường cho cô. Cô đã nghĩ vừa vào cửa cô sẽ lập tức ném nồi cá vào người kẻ bắt cóc. Nào ngờ, khi bước vào cô thấy Thẩm Thu Hoa đang ngồi trên ghế mà kẻ bắt cóc bị người khác giữ chặt không thể cử động.

Vừa thấy mặt người ra tay nghĩa hiệp, cô suýt làm đổ nồi cá. Cô vội đặt nồi xuống, chạy đến chỗ Thẩm Thu Hoa: "Em có sao không?"

Thẩm Thu Hoa lắc đầu. Nét mặt quái lạ nhìn hai người.

Lúc này Dương Quỳnh cũng kỳ lạ nhìn người nọ: "Sư... sư phụ."

Người khiến Dương Quỳnh gọi sư phụ chỉ có Âu Dương Đình. Kiếp này hắn tên Triệu Thư. Vì không nhớ kiếp trước nên hắn từng bị người khác mua chuộc suýt giết Dương Quỳnh. May mắn hắn đã hồi phục trí nhớ ngay lúc Dương Quỳnh nguy cấp nên đã vội cầm máu cho cô, do đó mới giữ được mạng cho cô. Sau đó vì hành vi phạm pháp này hắn bị phán 5 năm tù.

Đến nay đã hơn bốn năm. Dựa theo sự nghiêm chỉnh chấp hành án của mình, chuyện hắn được giảm án cũng dễ hiểu. Chỉ là các nàng không rõ vì sao hắn lại ở đây.

Triệu Thư nhìn mọi người cả kẻ bị mình giữ chặt, thở dài: "Chúng ta qua chỗ khác tâm sự."
 
Sủng Phi Cự Liêu
Chương 170: Kết Truyện



Trong võ quán, Triệu Thư thả Trương Việt Siêu sang một bên. Vì bị điểm huyệt nên Trương Việt Siêu không thể nói chuyện, sau đó, Triệu Thư đưa kim tiêm trong tay hắn cho Dương Quỳnh: "Cô về tra xem trong đây là gì nhưng tôi đoán là thuốc mê, vì có lẽ anh ta không muốn giết nương nương."

"Anh Âu Dương, lần này cảm ơn anh." Thẩm Thu Hoa hành lễ kiếp trước, nói.

Triệu Thư vội lắc tay đáp: "Nương nương nói vậy là quá khách sáo."

Dương Quỳnh hỏi: "Sư phụ, anh có thể nói tôi hay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

Triệu Thư nhìn Trương Việt Siêu đáp: "Vì chấp hành tốt nên tôi được giảm án một năm rưỡi thành ra tôi năm ngoái vừa ra. Sau đó tôi mở võ quán ở đây, dạy võ cho bọn nhỏ. Dù làm ăn không tốt nhưng cũng đủ lo chuyện cơm áo. Vân Tuyết cũng thích cuộc sống bây giờ. Hằng tuần chúng tôi thường làm việc thiện nguyện ở viện dưỡng lão, viện phúc lợi và bệnh viện tâm thần. Có lần chúng tôi đến viện tâm thần đã gặp anh ta. Anh ta chưa nhớ lại kiếp nên ký ức hai đời rất hỗn loạn. Dù anh ta không nhận ra tôi nhưng tôi lại nhận ra anh ta vì tôi đã quá quen với hoàng thượng."

Kiếp trước vợ Triệu Thư, Chu Vân Tuyết là Cẩm phi của hoàng thượng, là chị em của Thẩm Thu Hoa. Hai người bầu bạn, nương tựa nhau trong chốn hoàng cung. Vốn Chu Cẩm phi và Âu Dương Đình là một đôi nhưng đã bị hoàng thượng vô tình chia cắt. Kiếp này cả hai có thể kết hôn xem như bồi thường cho kiếp trước. Đáng tiếc Chu Vân Tuyết không có ký ức kiếp trước, lại mắc bệnh nặng. Vậy nên lúc trước Triệu Thư làm kẻ đánh thuê cũng vì kiếm tiền chữa bệnh cho nàng. Sau khi Triệu Thư vào tù, Thẩm Thu Hoa trả tiền viện phí giúp Chu Vân Tuyết chữa hết bệnh, ngoài ra, nàng còn sắp xếp người chăm sóc Chu Vân Tuyết.

"Sau đó thế nào?" Thẩm Thu Hoa hỏi.

"May mắn Vân Tuyết không nhớ chuyện kiếp trước nên không biết gì nhưng anh sợ anh ta tìm Vân Tuyết nên bảo cô ấy đừng đến đó. Anh cũng thường đến xem anh ta bởi dù sao cả hai cũng từng là quân thần. Anh đến vài chuyến nên cũng quen với bên bệnh viện, họ hỏi thân phận của anh, anh chỉ bảo bọn anh là bạn. Lần này bên bệnh viện báo anh ta bỏ trốn, họ hỏi anh có thấy anh ta không nên anh mới đi tìm. Không ngờ gặp được hai em."

Thẩm Thu Hoa cau mày nghĩ vận mệnh như sợi dây gắn kết mọi người lại gần nhau.

"Sư phụ, vì sao... anh ta cứ muốn bắt Thu Hoa?" Dù Dương Quỳnh không thích hoàng thượng nhưng cô cũng không có ác cảm với hắn. Cô chỉ không hiểu vì sao hoàng thượng luôn muốn bắt Thẩm Thu Hoa đi.

"Có lẽ là chấp niệm. Anh ta rất chấp niệm với nương nương nhưng lại bình thường với Vân Tuyết." Triệu Thư nhìn Trương Việt Siêu, cam đoan: "Bây giờ anh ta là Trương Việt Siêu."

Đổi qua đổi lại lẽ nào hắn mắc bệnh tâm thần phân liệt? Lát là hoàng thượng, lát là dân thường, ký ức hỗn loạn nên không tránh khỏi việc tinh thần có vấn đề.

"Nương nương sao vậy?" Triệu Thư thấy sắc mặt tái mét của Thẩm Thu Hoa bèn hỏi.

Dương Quỳnh ôm chặt lấy Thẩm Thu Hoa, đáp: "Em ấy luôn sợ sẽ quay về hoàng cung. Đây là khúc mắc của Thu Hoa, vốn đã thông suốt nhưng chuyện hôm nay..."

Triệu Thư nghe vậy bật cười: "Nương nương vốn phóng khoáng, sao bây giờ người lại sầu não vì một tương lai không căn cứ?"

Thẩm Thu Hoa ngẩng đầu hỏi: "Thật sự không có sao?"

"Vi thần không biết có hay không nhưng dù trở về nương nương sẽ là ai? Lúc ấy không phải nương nương đã nhảy xuống nước rồi sao?" Ngụy ý, dù có trở về Thẩm Thu Hoa cũng chỉ là người chết. Hắn biết Thẩm Thu Hoa không sợ chết, nàng chỉ sợ cuộc sống trong hoàng cung.

Thẩm Thu Hoa nhướng mày, cảm thấy có lý. Dù có về nàng cũng không phải sống cuộc sống đó nên nàng đang lo sợ chuyện gì?

"Em cảm ơn anh Âu Dương đã giúp em nghĩ thông suốt." Sau khi nghĩ rõ Thẩm Thu Hoa cảm thấy thoải mái hơn.

Dương Quỳnh thầm nghĩ, nếu biết chuyện giải quyết đơn giản vậy, cô đã sớm tìm Triệu Thư.

"Vậy chúng ta tính sao với anh ta?"

"Đưa về bệnh viện tâm thần thôi. Anh ta như vậy ở đó là an toàn nhất." Triệu Thư bình tĩnh nói.

Thẩm Thu Hoa: "Anh Âu Dương, em đã tìm được anh hai! Nếu anh ấy thấy anh chắc chắn sẽ vui lắm. Anh biết võ thuật, anh có muốn đóng phim cùng bọn em không? Công ty anh hai cần những nhân tài như anh. Anh đóng phim cùng bọn em, chị Chu cũng có bọn em làm bạn."

Dương Quỳnh cũng khuyên: "Phải đó, võ công của anh nên được phát huy trên phim."

Triệu Thư lại không dao động việc trở thành diễn viên, thay vào đó hắn dao động khi nghe Thẩm Thu Hoa nói sẽ làm bạn với Chu Vân Tuyết. Vì Chu Vân Tuyết không thích xã giao nên nàng có rất ít bạn bè. Tuy không nhớ về kiếp trước nhưng nàng lại có thiện cảm với Thẩm Thu Hoa, còn luôn miệng khen nàng.

"Cảm ơn nương nương quan tâm. Nương nương tìm được anh Minh Hoa là chuyện tốt. Còn việc đóng phim, anh phải thương lượng với Vân Tuyết, hai ngày nữa anh sẽ liên lạc."

Chuyện này cần xem xét cẩn thận, nhận thấy trời đã tối nên Thẩm Thu Hoa cũng không yêu cầu gặp Chu Vân Tuyết. Nàng nghĩ mình ở đây vài hôm nên sẽ có giờ gặp Chu Vân Tuyết.

Khi về khách sạn, Dương Quỳnh ôm chặt Thẩm Thu Hoa, nói: "Hôm nay em dọa sợ chị!"

"Ban nãy em có tránh né anh ta!" Thẩm Thu Hoa nằm trong lòng cô kể chuyện mình tránh né thế nào. Dương Quỳnh thấy nàng không lo lắng chuyện của Trương Việt Siêu, thầm nghĩ xem ra nàng đã nghĩ thông suốt.

"Rồi, em giỏi nhất! Đánh không lại còn biết kêu cứu. Giỏi lắm!"

Thẩm Thu Hoa cười, kiêu ngạo hất mặt.

Hai hôm sau, Triệu Thư đưa Chu Vân Tuyết đến. Thẩm Thu Hoa suýt bật khóc khi thấy Chu Vân Tuyết.

Chu Vân Tuyết không nhớ chuyện lúc trước, nàng chỉ cảm thấy có thiện cảm, lại thêm được Thẩm Thu Hoa từng giúp đỡ nên cũng thân thiết với nàng. Hai người vừa gặp đã không ngừng tâm sự. Dương Quỳnh thì nhìn Triệu Thư, cười hỏi: "Vậy quyết định của sư phụ là?"

Triệu Thư nhìn vợ, đáp: "Cô xem Vân Tuyết gặp nương nương vui vẻ chưa kìa. Tôi cảm thấy mọi người ở cùng nhau cũng tốt. Lần này là nương nương, lần trước là cô, tôi thật sự không yên tâm."

Dương Quỳnh nhíu mày: "Nếu thân thủ của tôi bất ổn cũng là do anh dạy không tốt."

Triệu Thư giơ tay đánh cô, Dương Quỳnh theo phản xạ giơ tay đỡ. Kết quả Triệu Thư không đánh thật chỉ nhìn Dương Quỳnh.

"Nhìn cái phản xạ này của cô....." Biểu cảm đầy vẻ ghét bỏ.

Lạc Hoa ở nước Mỹ xa xôi hay tin gặp lại Âu Dương Đình cũng vội vàng bay về nước. Trước khi Âu Dương Đình vào cung từng là bạn thân của Thẩm Minh Hoa. Lúc ấy hai người một văn một võ, cùng là trang tuấn kiệt.

Vừa gặp mặt....

"Minh Hoa!"

"Âu Dương!

Cả hai không ai gọi tên kiếp này của nhau.

Triệu Thư gia nhập làm Lạc Hoa bắt đầu kế hoạch đã xem xét từ lâu. Một bộ phim sáng tác mười mấy năm chính thức khởi quay. Với đạo diễn Kiều Phong, chỉ đạo võ thuật Tạ Chúng cùng dàn diễn viên nam chính Triệu Thư, nữ chính Dương Quỳnh, nam phụ Lạc Hoa và nữ phụ Thẩm Thu Hoa. Ca khúc chủ đề do Nguyên Hương và Như Quyên thể hiện.

Khi bộ phim được công bố, cư dân mạng chắc chắc đây là phim võ hiệp. Dù sao trước đó cũng có "Ngăn Sát 2" nên bọn họ không thắc mắc, chỉ là Triệu Thư là ai?

Bọn họ tra khắp mạng vẫn không biết đây là ai.

Tuy khí chất và ngoại hình không tệ nhưng tuổi hơi lớn, việc nâng đỡ một người như vậy có phải quá nguy hiểm không? Hơn nữa Lạc Hoa còn để hắn đóng vai chính mà mình và Thẩm Thu Hoa lại đóng vai phụ.

Cũng vì sự sắp xếp của dàn diễn viên quá độc đoán nên từ lúc khởi quay, bộ phim đã thu hút sự chú ý.

Đến khi video lần đầu tham ban được đăng, mọi người bùng nổ.

"Là thật hay giả?"

"Chắc chắc editor gánh còng lưng!"

"Trên đời đâu ai đánh võ như vậy? Mấy này chỉ có võ thuật thời xưa mới có!"

"Diễn vậy rồi mấy siêu sao võ thuật còn đất đâu mà diễn?"

Trong video là cảnh Triệu Thư luyện kiếm. Dù nhảy lấy đà hay rơi xuống đất, xuất kiếm, thu kiếm cũng liền mạch, hiên ngang, tuấn tú.

Dần dần truyền thông và cư dân mạng đã hiểu vì sao Lạc Hoa lại nâng đỡ chàng diễn viên không trẻ tuổi này. Công phu này có luyện chục năm cũng không được! Có thể nói Triệu Thư đã gần như đứng đầu mảng phim võ hiệp.

Tại thác nước.

Triệu Thư và Dương Quỳnh sẽ diễn một cảnh đánh nhau ở đây. Vì cảnh này, cả hai đã tập vài hôm, đương nhiên, gần như chỉ mình Dương Quỳnh tập.

Và người hưng phấn nhất đoàn phim hiện tại là Tạ Chúng. Hắn đã trút toàn bộ kinh nghiệm của mình cho bộ phim này. Những cảnh hành động mà hắn từng thiết kế nhưng không ai hoàn thành đã được hắn dồn hết vào bộ phim này. Còn chuyện gì hạnh phúc hơn chứng kiến cảnh hành động mà mình thiết kế được hiện thực hóa.

Sau khi thiết bị vào vị trí, Dương Quỳnh cười nói: "Lát nữa sư phụ nhớ nương tay."

"Yên tâm, không đánh chết cô đâu." Triệu Thư dần làm quen với màn ảnh nên trông hắn ngày càng tự tin. Võ công của hắn đứng đầu đại nội, những người này có là gì?

Hắn đứng trước gió, tiêu sái rút trường kiếm.

Dương Quỳnh cười, cũng rút kiếm ngắn của mình. Hai người đánh nhau khiến người xem hoa mắt. Những ánh kiếm khi va nhau được thu rõ trước màn hình.

Nhân viên đoàn phim vội che miệng, tránh giọng của mình lọt vào ống kính.

Đạo diễn Kiều Phong chợt nhớ ra mình đang làm việc nên tập trung theo dõi camera. Sau khi cảnh quay kết thúc, cả trường quay đồng loạt vỗ tay.

"Quá xuất sắc!" Triệu Thư thu kiếm, nói.

Dương Quỳnh thấy hơi chóng mặt. Cảnh vừa rồi đánh nhanh hơn trình độ của cô khiến cô không dám cam đoan mình có thể hoàn thành xuất sắc nếu cảnh này được quay lại.

Thẩm Thu Hoa cầm khăn lông lau mồ hôi cho cô. Chu Vân Tuyết cầm bình nước đưa Triệu Thư.

Hiện tại Chu Vân Tuyết và Thẩm Thu Hoa càng lúc càng thân, hai người không khác chị em là mấy. Chu Vân Tuyết nhận ra những người ở chung với hai vợ chồng rất quan tâm các nàng, đặc biệt là Thẩm Thu Hoa, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nàng. Lại thêm bọn họ không ra vẻ minh tinh, và chồng cũng tin tưởng bọn họ nên nàng tin chắc chắn có lý do cho chuyện này.

Bộ phim võ hiệp "Truy Vân Kiếm" quay khoảng bảy tháng, trong lúc đó "Ánh Dương Khiêu Vũ" của Thẩm Thu Hoa khởi chiếu, doanh thu không tệ. Cả ba bộ phim ra mắt đã giúp doanh thu phòng vé của Thẩm Thu Hoa vượt qua 8 tỷ.

"Truy Vân Kiếm" khởi chiếu vào dịp quốc khánh, doanh thu của phim là 25 tỷ khiến mọi người trố mắt. Triệu Thư đồng thời được mọi người gọi là Kiếm Thần. Rất nhiều công ty quản lý ra giá cao mời hắn ký hợp đồng, Triệu Thư chưa lên tiếng, đối phương đã đề ra rất nhiều yêu sách, nghe vậy hắn nói "xin lỗi" rồi gác máy.

Có công ty đưa giá cao ngất ngưỡng nhưng Triệu Thư chỉ "xin lỗi" từ chối.

Lại một tết Nguyên Đán đến, ở thành điện ảnh của Lạc Hoa, đầu bếp chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn. Lạc Hoa, Thẩm Thu Hoa, Dương Quỳnh, Triệu Thư, Chu Vân Tuyết, Ngô Đồng, Nguyên Hương, Như Quyên ngồi cùng nhau, nâng ly chúc mừng.

May mắn thế nào khi tám người có tình cảm hai đời lại có cơ hội gặp nhau

Cả tám đồng loạt tự nhủ: "Chỉ mong ngày tháng sau này bình an, đoàn viên như giờ."

Bọn họ uống cạn ly, bên ngoài rợp pháo hoa biểu thị một năm tốt đẹp.
 
Sủng Phi Cự Liêu
Chương 171: Ngoại Truyện (Hoàn)



Hai mươi năm sau.

Mấy hôm nay, hot search trên Weibo chỉ dành cho một người chính là ảnh đề Lạc Hoa và việc liệu anh có thể giành được giải thành tựu trọn đời của viện phim Mỹ.

9 giờ tối ngày 16 tháng 1, ở Mỹ, dưới ánh đèn flash rực rỡ, Lạc Hoa nhận được giải thành tựu trọn đời lần thứ 45 của viện phim Mỹ.

Tin tức lập tức truyền về nước khiến nhiều người vui mừng. Người già ngoài sáu mươi này, dù lớn tuổi vẫn đang đóng góp diễn suất và kinh nghiệm của mình cho nền điện ảnh.

Ngoài ra thành điện ảnh của Lạc Hoa đã mở rộng gấp ba lần so với ban đầu. Đây không chỉ là nơi quay phim mà còn phát triển thành một trấn nhỏ thu hút khách du lịch. Doanh thu có được từ lượng khách du lịch là một con số đáng kể.

Vì lượng khách đông đảo nên thành điện ảnh đã xây thêm hai khách sạn nhằm phục vụ các du khách. Còn tòa nhà cũ vẫn là nơi ở của nhân viên công ty Lạc Hoa.

Lạc Hoa đứng trước cửa sổ văn phòng nhìn khách du lịch bên ngoài, anh cảm thấy sự nghiệp của mình đến đây đã thành công.

Điện thoại bỗng vang lên. Anh nhìn thoáng, cười, bắt máy: "Không phải em đang đóng phim trong núi sao? Sao lại có sóng gọi cho anh?"

"Đoàn phim cũng có điện thoại vệ tinh mà. Anh hai vừa đoạt giải nên em phải gọi chúc mừng anh." Giọng Thẩm Thu Hoa đầy sức sống đáp.

"Rồi, vậy em đóng phim nhớ chú ý an toàn, bảo Dương Quỳnh cũng vậy."

"Dạ bọn em biết."

Anh em trò chuyện xong, Lạc Hoa vừa tính rời khỏi cửa sổ thì thấy bóng một người phụ nữ bên ngoài. Bóng dáng ấy giống với người trong trí nhớ.

Anh đặt tay lên kính muốn nhìn rõ người nọ. Đến khi người kia như phát giác quay đầu nhìn Lạc Hoa. Chỉ một cái nhìn, hai người đã không thể rời mắt.

Những hồi ức trong đầu hiện lên khiến tay anh run rẩy. Anh biết mình không nhận lầm người, đây chắc chắn là cô vợ kiếp trước của anh.

Chờ khi anh hối hả chạy xuống lầu, người kia đã bật khóc. Hai người bước đến gần nhau nhưng không ai lên tiếng. Không cần xác nhận, chỉ cần nhìn nhau, họ đã biết đây là người chung chăn gối bao năm ở kiếp trước.

Người nọ lau nước mặt, cười bảo: "Em nên sớm đến đây. Khi em nhìn thấy tin của Thu Hoa, em nên nghĩ đến thân phận của anh."

Lạc Hoa ôm lấy nàng, vỗ về: "Không sao. Đã qua cả rồi." Anh nhìn trời cảm thấy kiếp này không còn gì tiếc nuối.

---------------------------------------

Ba bộ phim của ảnh hậu Thẩm Thu Hoa đã vượt qua 200 tỷ. Đây là một con số mà ít ai làm được. Đương nhiên, là một hoa đán của công ty Lạc Hoa, hầu phim các bộ nàng góp mặt đều là của công ty sản xuất. Ngoại trừ diễn viên có diễn xuất tốt, marketing tốt, nội dung phim cũng độc đáo nên không khó hiểu khi các bộ phim đạt doanh thu cao.

Hiện tại nàng sẵn lòng vào núi đóng phim cũng vì kịch bản phim này đặc biệt. Dù đã hai mươi năm nhưng Dương Quỳnh vẫn tiếp tục làm trợ lý kiêm bảo vệ. Dẫu vậy, dựa vào công phu của mình Dương Quỳnh đã nhận giải nữ chính xuất sắc nhất của liên hoan phim Pháp. Và chuyện một ảnh hậu làm trợ lý cho một ảnh hậu khác có lẽ trăm năm có một.

Nhưng các fans đã quá quen thuộc. Ban đầu hai nhà còn trào phúng, mắng nhau thì bây giờ đã đoàn kết. Giống với hai idol, fans các nàng là đồng minh của nhau, trong đó, fans CP có quân số đông đảo nhất.

Bọn họ cũng không quan tâm chuyện các nàng có yêu nhau không bởi hai người chưa từng thừa nhận cũng chưa từng phủ nhận. Tất cả chỉ là nghĩ sao thì nghĩ nhưng bên cạnh đó các nàng vẫn kiên trì âu yếm, ân ái nhau 20 năm khiến quần chúng chỉ đành im lặng.

Nhưng cũng có người không thể chấp nhận luôn mong muốn một đáp án chính xác khi nói rằng các nàng không lên tiếng là không tôn trọng tình cảm của fans. Đến khi có khán giả không chịu nổi phản bác, bộ mắt có vấn đề hay sao mà không thấy người ta là người yêu?

Vì vậy, có người khinh bỉ các nàng, ghê tởm các nàng nhưng dù thái độ là gì, lúc là người mới, các nàng đã không để tâm, huống hồ khi công thành danh toại như bây giờ.

--------------------------------------------------------------

Lại một bộ phim võ hiệp khởi chiếu với dàn diễn viên trong công ty Lạc Hoa. Tuy bọn họ không giỏi thực chiến nhưng đóng cảnh hành động lại rất đẹp mắt. Sau mười năm, Triệu Thư lui về hậu cần, trở thành chỉ đạo võ thuật và dạy võ cho các thiếu niên. Lạc Hoa rất ủng hộ bạn mình, sau mười năm, các thiếu niên đó đã trở thành dàn diễn viên chính trong phim võ hiệp.

Còn Chu Vân Tuyết, sau khi sống cùng mọi người, sức khỏe của nàng tốt lên. Hai vợ chồng có với nhau ba đứa con, đứa nhỏ nhất cũng đã đi học. Cả ba chính là cục vàng trong nhà. Ngoài Chu Vân Tuyết, ai trong nhà từ thành điện ảnh trở về cũng trông bọn nhỏ vài hôm, ba đứa không sợ lạ nên gặp ai cũng cười.

------------------------------------------------------------

Nhóm của Nguyên Hương và Như Quyên đã tan rã nhưng fans CP của hai người vẫn không giải tán. Hai người noi theo nương nương, không lên tiếng mà chỉ kiên trì ân ái cho cư dân mạng xem. Hiện tại, ngoài hát nhạc phim, các nàng còn làm giám khảo cho các cuộc thi tuyển chọn âm nhạc. Vậy nên, cả năm hai người bận rộn, hiếm khi có thời gian rảnh.

------------------------------------------------------------

Ngô Đồng ở thủ đô là người ổn định nhất. Sau khi ông nội qua đời, Ngô Đồng kế thừa cơ ngiệp của ông, mỗi ngày khám bệnh cho bệnh nhân ở y quán Ngô thị. Mấy năm trước, Thẩm Thu Hoa sợ hắn độc thân suốt đời vì kiếp trước đến khi nàng tự vẫn, Ngô Đồng vẫn chưa thành thân. Thế là nàng cố ý gọi cho Lạc Hoa, tò mò chuyện nhân duyên kiếp trước của sư huynh.

Lạc Hoa nói: "Em đừng lo. Kiếp trước cậu ta cưới con một của một vị đại phu, sau đó con cháu đầy đàn. Khi cậu ta từ quan lúc 60 tuổi, đã mua vườn cạnh nhà anh rồi mở hiệu thuốc. Ngày nào hai vợ chồng cũng xem bệnh cho người dân đến lúc trăm tuổi."

Thẩm Thu Hoa tin kiếp này cũng sẽ có sợi tơ duyên mang người kia đến bên Ngô Đồng. Quả nhiên, mấy năm trước, Ngô Đồng đã yêu một bác sĩ trung y của bệnh viện nhân dân. Sau ba tháng yêu nhau, cả hai bước đến hôn nhân.

Thẩm Thu Hoa không cần nghĩ cũng biết đây là người kiếp trước. Nàng nhìn mọi người có được hạnh phúc của riêng mình chợt cảm thấy thỏa mãn. Kiếp này, không còn gánh nặng, mọi người đều sống rất vui vẻ.

Chỉ những ai thật sự vứt bỏ danh lợi mới nhận được lợi ích lớn nhất.

Nàng đang nghĩ thì Dương Quỳnh ôm lấy nàng: "Hai ngày nữa là kỷ niệm hai mươi năm kết hôn của chúng mình, em tính chúc mừng thế nào."

"Chúng ta hẹn thề nha."

"Hẹn thề thế nào?"

"Hẹn rằng kiếp sau chúng mình sẽ lại yêu nhau."

"Không chỉ kiếp sau, hãy hẹn đời đời kiếp kiếp chúng mình sẽ luôn yêu nhau."

———————————————————-
 
Back
Top Bottom