Siêu Nhiên SỨC MẠNH SIÊU NHIÊN

Sức Mạnh Siêu Nhiên
Chương 59: Tấn công


Bị một con mắt khổng lồ to như sân vận động thế giới nhìn chầm chầm không phải là trải nghiệm vui vẻ gì, khi mà xung quanh bọn họ chỉ toàn nước là nước.

Có muốn tự cứu lấy mình cũng là bất khả thi."

Tất cả giữ nguyên lộ trình, mở tốc độ tối đa" Bác Cổ mở bộ đàm ra lệnh, mắt ông vẫn nhìn ra thân ảnh khổng lồ bên ngoài."

Chúng ta sắp trở thành món khai vị cho nó rồi đi?"

Zec nhỏ giọng nói, nhưng tất cả những người để đây hầu như đều nghe ra."

Im cái miệng qua đen nhà cậu lại đi" Miu Miu bực bội quátZec cũng biết mình vừa lỡ miệng nên không dám phản bác lại, chỉ cười gượng nhìn ra bên ngoài.

Nhưng sau vài phút vẫn không thấy bất thường gì, con cá voi khổng lồ vẫn cứ bất động mà nhìn ba con tàu đang cố gắng di chuyển vòng sang người nó.

Điều này cũng khiến tâm trạng khẩn trương của mọi người dần hạ xuống.Nhưng việc tốt thì không duy trì lâu, nó không động đậy không đồng nghĩa là vấn đề không lan đến nó.

Cuộc chiến của đàn sứa khổng lồ cùng rắn biển khổng lồ đã lan đến khu vực này từ lúc nào.

Rõ ràng là bày sứa đang ở phía yếu thế hơn khi cứ bị rắn biển đánh cho lui dần đến vị trí của cá voi.

Đây rõ ràng là hành động không khôn ngoan chút nào đối với đàn sứa.Vo...Vo...Vo...Con cá voi há to chiếc miệng khổng lồ của nó ra khi một vài con sứa con đụng vào đầu của nó, nước biển cùng đàn sứa con gần đó ngay lập tức như thủy triều mà chui hết vào cái miệng to lớn của con cá voi.Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, ông bà đã phán là cấm có sai.

Lượng nước con cá voi hút vào cực kỳ lớn, thậm chí còn có xu hướng lôi theo ba chiếc thuyền đang chạy ngược dòng là bọn họ lúc này."

Hình như...chúng ta đang đi lùi phải không?"

Tống Vỹ nói ra thắc mắc của cậu"Hình với như cái gì, chính xác là chúng ta đang lùi dần về cái miệng khổng lồ kia đó" Zec thẳng thắng nói ra thực trạng hiện tại của bọn họ lúc này."

Tốc độ tối đa rồi hả?"

Bác Cổ nhìn sang người lái thuyền hỏi"Đang chạy hết tốc lực rồi ạ" Người lái thuyền mang nét mặt xám xịt trả lời."

Tình hình là không đến 10p nữa thuyền của chúng ta sẽ va vào chúng, ai có sáng kiến gì không?"

Bác Cổ quay ra sau chưng cầu ý kiến những người có mặt ở đây, ánh mắt ông đặc biệt nhìn Vũ Thần, người có thể xem là thông minh trên con thuyền này.Ầm...Ầm...Ầm...Nhưng chưa kịp ý kiến ý cò gì thì âm thanh súng nổ vang lên ở bên cạnh, một chiếc thuyền khác ở phía sau vừa nổ súng Canon trên thuyền liên tục về phía con mắt to lớn của con cá voi.

Bác Cổ cùng mọi người quay ngoắt lại nhìn con thuyền vừa bắn loạt đạn vừa rồi, nhìn theo hình ảnh những viên đạn đang lao nhanh về phía trước trong bất lực.

Bác Cổ ngay lập tức mở bộ đàm trên tay lên."

Ai dám bắn khi không được lệnh hả?"

Bác Cổ hét lớn qua bộ đàm, khuôn mặt hiện lên vô cùng tức giận."

Một...một sĩ quan lỡ tay thưa ngài" Một giọng nói run rẩy trả lời, từ đầu bên kia có thể nghe loáng thoáng âm thanh ồn ào mắng chửi người lính vừa lỡ tay kia."

Khốn thật" Bác Cổ tức giận mắngĐùng...đùng...đùng...Đạn Canon va trúng thân thể khổng lồ của cá voi phát ra tiếng nổ đinh tai, nhưng khi lớp khói bụi của đạn dược dần tan ra thì ngay vị trí đó chẳng có gì ngoài một vết đen nho nhỏ.

Mặc dù không gây ra sát thương với nó nhưng những phát đạn vừa rồi đã thành công thu hút sự chú ý của cá voi về phía ba chiếc thuyền nhỏ bé này.Vo...vo...vo...Ào...Ào...Cái đầu khổng lồ đang mở ra của cá voi từ từ di chuyển sang bên, thẳng về phía bọn họ.

Ngay lập tức, lượng nước biển bị cuốn trôi dưới ba chiếc thuyền tăng mạnh, lúc này động cơ đang chạy hết công sức không còn chút tác dụng nào, ba chiếc thuyền đang bắt đầu lùi nhanh về cái miệng khổng lồ của cá voi.Những con sứa cũng đang khốn đốn theo sức nước mà trôi vào trong miệng cá voi, ít cũng gần 10 con trôi vào bên trong.

Sức mẹ cũng nhận ra điều cá voi đang làm sau lưng mình, nó bỏ mặc đối thủ hiện tại là rắn biển mà xoay người vung xúc tu về phía đầu của cá voi.Chát...chát...Âm thanh xúc tu va vào đầu cá voi vang lên tiếng vang vọng to lớn, nhưng cá voi xem thường hành động này của sứa mẹ.

Nó vẫn tiếp tục há lớn miệng của mình mà hút vào nước biển cùng những con sứa to lớn đang dẫy giụa gần đó.Ba chiếc thuyền ngày càng gần miệng cá voi, lúc này thân ảnh của cá voi lại to lớn gấp bội.

Đứng ngoài sàn thuyền ngửa đầu nhìn lên có cảm giác như đỉnh đầu của con cá voi này đụng đến những đám mây trên trời."

Làm gì bây giờ?"

Bác Cổ nhìn sang hỏi những người sau lưngLúc này ba người Zec, Miu Miu cùng nhóc Tống Vỹ đã chết cứng vì hoảng sợ, rõ ràng là bản thân ba người cũng không biết làm sao trong tình huống này.

"Cần khiến nó ngậm miệng lại!"

Vũ Thần nói, tư thế chuẩn bị bước ra ngoài buồng lái ra tay."

Để tôi" Nam Thành ngăn cậu lại."

Được" Vũ Thần thoáng ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng đồng ý, sau trận chiến nãy quả thật sức mạnh của cậu vẫn không hồi lại bao nhiêu, chỉ là ở nơi toàn nước như biển cả này thì sức mạnh của cậu cũng xem như là thực dụng nhất.Nam Thành bước ra ngoài phòng điều khiển đi về phía sàn thuyền, ngước đầu nhìn cái miệng khổng lồ của cá voi.Vụt...vụt...vụt...Từ trong quần áo của Nam Thành bay ra vô số những tia sáng đen bay lượn xung quanh người cậu.

Chúng lượn lờ trong vài giây rồi như nhận được mệnh lệnh của chúng nhân, ngay lập tức lao vút đi về phía trước, tấn công con cá voi khổng lồ.Trên đường bay, những tia sáng đen như dung hợp lại với nhau, hóa thành những tia sáng lớn hơn, chúng lại tiếp tục hợp lại, đến cuối cùng khi gần áp sát cá voi thì những tia sáng đen đã hoàn toàn dung thành một, hóa thành một tia sáng duy nhất to lớn.PhậpTia sáng đen không đâm vào thân thể của cá voi mà lựa chọn một ví trí đặc biệt khác, nó bay vào trong cái miệng to lớn đang há ra kia, sau đó nhanh chóng bẻ lái theo hướng thẳng đứng mà đâm mạnh lên vòm họng của cá voi.

Tia sáng đâm xuyên qua vòm họng cá voi mà lao thẳng lên trời, kèm theo đó là cột máu đỏ tươi phun ra theo vết thương mà tia sáng đen gây ra.Vo...vo...Hành động này đắc thủ, cá voi đau đớn mà phải đóng lại miệng của mình, trước khi tia sáng đen kịp quay lại tấn công thêm lần nữa.

Tia sáng đen khổng lồ đâm vào phần da bên ngoài miệng của nó, chỉ có thể cấm vào một nữa rồi thôi, không thể tiến sâu hơn.

Rõ ràng là lớp da bên ngoài của nó chắc chắn hơn so với phần da thịt bên trong miệng nó.Tia sáng đen thấy không thể đâm sâu hơn thì nhanh chóng tan ra, hóa thành trăm ngàn tia sáng nhỏ ban đầu mà bay trở về bên cạnh Nam Thành.Bác Cổ không cần suy nghĩ mà đưa bộ đàm lên miệng hét lớn:"Mở hết tốc độ tiến về phía trước, không cần đi theo lộ trình ban đầu, ưu tiên tránh xa nó, càng xa càng tốt""Muộn rồi" Vũ Thần đột nhiên nóiÁnh sáng mặt trời đột nhiên biến mất ngay lập tức, thay vào đó là bóng tối trùm kín lấy bọn họ.

Bá Cổ cùng những người khác lúc này cũng đang trố mắt nhìn khung cảnh kinh dị đang diễn ra.

Ngay khi Bác Cổ vừa dứt lệnh thì con cá voi khổng lồ tựa như đã tức giận, nó nhanh nhẹn bơi nhanh về phía bọn họ, há ra cái miệng khổng lồ của nó từ trên cao chụp xuống cả ba chiếc thuyền bên trong.------------------Vũ Thần bị lây tỉnh lại, cậu mở mắt ra nhưng không thấy gì ngoài bóng tối đen đặc đang bao vây lấy cậu lúc này."

Ổn chứ?"

Giọng nói của Nam Thành vang lên bên cạnh"Vẫn tốt, nhưng tối quá!"

Vũ Thần thầm an tâm khi biết người bên cạnh là Nam Thành.Tách...phụt...Ánh sáng đỏ le lói phát ra bên cạnh, soi ánh sáng vàng nhàn nhạt ra khung cảnh xung quanh, cũng soi ra thảm trạng của bọn họ lúc này.Bác Cổ là người đang cầm chiếc bật lửa soi sáng cho bọn họ, trông ông khá chật vật với cánh tay trái đầy vết xây xát và máu trên đó.

Dưới chân ông là ba người Zec, Tống Vỹ cùng Miu Miu vẫn chưa tỉnh lại.

Toàn bộ sáu người bọn họ đang ở trên mặt nước trên một chiếc bè được kết bằng vố số những sợi dây leo, tác phẩm của Miu Miu.Ngay thời điểm con cá voi nuốt chửng ba chiếc thuyền, áp lực nước đánh mạnh vào thân thiền khiến nó nghiêng ngã và nứt ra ngay lập tức.

Tiếng la hét xen lẫn cùng tiếng nước chảy ào ạt vang vọng bên tai.

Vũ Thần nhanh chóng hội họp cùng Nam Thành, cậu nhanh chóng từ hai tay phun ra những bức tường băng hình cầu, muốn tạo cho cậu cùng Nam Thành một quả cầu băng để hai người trốn bên trong.

Nhưng nghĩ dễ hơn làm, quả cầu chưa kịp hình thành thì phòng lái bị tách ra khỏi phần thân thuyền, cuốn theo tất cả những người bên trong ra không gian bên ngoài.Vũ Thần cùng Nam Thành đều có khả năng bay lượn nên cả hai tự dùng sức mạnh.

Vũ Thần phun băng từ hai chân, nâng cơ thể cậu bay lên, còn Nam Thành thì được những tia sáng đen bám lấy quanh cơ thể, nâng cậu nhẹ nhàng lơ lững giữa không trung.

Những người khác thì không may mắn như vậy.

Bác Cổ trong lúc cấp bách đã hóa hình thành đại bàng khổng lồ, Miu Miu đã bám lên lưng ông từ sớm.

Ông lao nhanh xuống dưới, hai móng vuốt nhanh chóng tóm được Zec cùng Tống Vỹ đang bay qua bay lại theo dòng nước đổ xuống trên đầu.Ngoài bọn họ ra thì những người bình thường khác gần như bất lực, chỉ có thể la hét giẫy giụa theo dòng nước cuốn mạnh như thác lũ này.

Hình ảnh tựa như địa ngục lại đang hiển hiện ngay trước mặt bọn họ, ánh đèn pha từ những chiếc thuyền lia qua lại như ánh sáng của tử thần đang tiến đến mà câu đi hồn phách bọn họ ra khỏi thế giới này.Từ cơ thể Miu Miu, vô số những hạt màu xanh thi nhau rơi xuống mặt nước.

Khi vừa chạm vào nước những hạt này nhanh chóng sinh trưởng thần tốc, nảy mầm thành vô số những khúc gỗ trôi lềnh bềnh trên biến."

Nhanh bám vào" Miu Miu hét vọng xuốngNhững người đang giẫy giụa bên dưới nhanh chóng bám vào những khúc gỗ như những chiếc phao cứu sinh mà Miu Miu vừa tạo ra.

Nhưng bọn họ vẫn bị dòng nước cuốn trôi nhanh về sâu trong bóng tối cùng ba chiếc thuyền.Vũ Thần cũng đậu xuống lưng Bác Cổ, việc bay lượn này khiến cậu tiêu hao rất nhiều năng lượng, có thể thì nên hạn chế sử dụng trong thời gian dài.

Nam Thành bay bên cạnh Bác Cổ, việc bay lượn này là bản năng của những tia sáng đen, không ảnh hưởng đến sức mạnh của cậu."

Giờ sao đây?"

Zec đang nằm hẳn lên lưng Bác Cổ, hai tay hai chân ôm chặt lấy thân thể ông, Tống Vỹ cũng làm y chang bên cạnh.Bác Cổ còn chưa kịp trả lời thì tiếng la hét lại vang lên bên dưới.

Từ dưới mặt nước chui lên những chiếc xúc tu to lớn, quấn lấy những người nổi trên nước mà kéo xuống.

Những con sứa to lớn bị cuốn đi lúc nãy xuất hiện, đang thoải mái tận hưởng bữa ăn dâng tận miệng là bọn họ.--------------------------------------Ngày hoàn thành: 27/01/2021
 
Sức Mạnh Siêu Nhiên
Chương 60: Thoát ra


Vù...vù...Nam Thành đưa tay chỉ về phía trước, những tia sáng đen nhanh chóng lao đi tấn công về phía những con sứa bên dưới.

Rõ ràng là da chúng không thể dày như da của cá voi.

Những tia sáng đen dễ dàng xuyên thủng cơ thể trong suốt của chúng, cứu nguy cho những người sống sót còn lại ở bên dưới."

Giờ làm gì tiếp đây?"

Miu Miu nhăn mặt hỏi xung quanh"Đặc tính của cá voi là hút lượng lớn nước vào cơ thể, sau đó lọc qua một lớp sừng dày để giữ lại cá tôm, cuối cùng là phun phần nước đã lọc kia ra ngoài thông qua lỗ thoát trên đỉnh đầu.

Nếu chúng ta có thể xuyên qua lớp sừng của nó thì có thể xuôi theo lực nước bắn ra mà ra khỏi cơ thể nó" Vũ Thần phổ cập kiến thức cơ bản về cá voi cho mọi người"Nhưng làm sao xuyên qua lớp sừng của nó?"

Bác Cổ dù sao cũng sinh sống ở biển trong thời gian dài, mặc dù không tìm hiểu nhưng kiến thức cơ bản về sinh vật biển thì ông vẫn có.

Lớp sừng của cá voi được coi là rắn chắc không khác gì xương trong cơ thể.

Ở đây còn là một con cá voi biến dị khổng lồ thì lớp sừng của nó còn cứng đến mức độ nào chứ, đại bác chưa chắc có thể xuyên thủng."

Đây cũng là điều tôi muốn nói tiếp" Vũ Thần gật đầu nói: "Chúng ta không nhất thiết phải tấn công vào lớp sừng này mà có chỉ cần xuyên qua nó là được"Cả đám khó hiểu nhìn Vũ Thần, tựa hồ như đang cố gắng phân tích ý nghĩa trong câu nói vừa rồi của cậu.

Sau đó Miu Miu như bừng tỉnh, cô chỉ tay về phía Nam Thành, giọng nói không thể giấu được vẻ vui mừng:"Dịch chuyển"Những người khác ngoài Vũ Thần cũng nhìn theo hướng Miu Miu chỉ về phía Nam Thành, cũng đồng loạt hiểu ra.

Vũ Thần gật đầu nói:"Chính xác, Trong khoảng cách gần thì năng lực dịch chuyển của Nam Thành cũng ít tác dụng phụ nhất, có thể cho người bình thường sử dụng, dĩ nhiên hậu quả về sau ra sao thì không phải là thứ cần quan tâm lúc này, còn sống là trên hết"Suy nghĩ trong giây lát, Bác Cổ gật đầu:"Giờ chỉ còn mỗi cách này, cứ theo vậy mà làm đi"Đã quyết định thì không chần chừ, Bác Cổ cùng Nam Thành nhanh chóng bay theo đám người đang trôi ở đằng xa kia.

Ra tay hỗ trợ khi bọn họ gặp phải vấn đề như bị sứa khổng lồ tấn công hay sắp va phải mảnh vụn của con tàu.

Ánh đèn pha phát ra đằng trước của ba con tàu cũng là nguồn sáng duy nhất ở đây lúc này, theo dòng nước mà ánh sáng lia qua lại liên tục.Ào...Ào...Đang di chuyển thì đột nhiên phần vách xung quanh họ rung lắc liên tục, khiến cho dòng nước đang chảy êm phút chốc sôi trào lên xuống như một chiếc máy xay sinh tố hoạt động hết công suất.

Mặc dù đang bay nhưng Bác Cổ cùng Nam Thành cũng phải cẩn thận di chuyển để tránh va chạm vào phần vách tường, hay nói cho chính xác là phần thành ruột đang liên tục lắc trái lắc phải này."

Chuyện gì thế này?"

Zec nhìn quanh hỏi"Con cá voi này chắc đã tham gia trận chiến, nên mới xảy ra chấn động kịch liệt như vầy" Vũ Thần nói ra suy đoán của mình"Mẹ nó chứ, ai dám nói cá voi là loài sinh vật hiền lành ôn hòa, ôn dịch thì có" Zec thầm mắng"Những người bên dưới sắp không chịu nổi rồi, giờ làm sao đây?"

Miu Miu nhìn những người sống sót đang bám vào những khúc gỗ cô tạo ra khi nãy, cố giẫy giụa trong dòng nước cuộn trào lúc này."

Cậu đưa được bọn họ ra bên ngoài luôn được không?"

Vũ Thần đột nhiên suy nghĩ nóiCậu vừa nghĩ ra, thay vì xuyên qua lớp sừng để vào sâu trong thân thể cá voi thì dịch chuyển họ ra hẳn bên ngoài chẳng tốt hơn sao.

Nhưng Nam Thành đã đánh vỡ ý tưởng này của Vũ Thần"Không được, họ quá yếu, sẻ bị xé rách trong quá trình di chuyển.

Mà ra bên ngoài cũng chưa chắc an toàn trong thời điểm này" Nam Thành lạnh lùng đápThực ra anh không mấy quan tâm lắm đến những con người này, anh có thể dễ dàng mang tất cả bọn họ về đến đất liền ngay lập tức, mặc kệ đám người dưới kia.

Nhưng nếu Vũ Thần đã có ý muốn cứu thì anh cũng không phản đối, chỉ luôn giữ thái độ mặc kệ như bình thường anh vẫn làm.Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu Nam Thành, nếu người đang nằm giữa sống chết bên dưới là em ấy thì khác.

Cậu tuyệt đối không muốn em ấy chịu bất kỳ thương tổn hay đau đớn nào nửa.

Giờ điều cậu muốn nhất là nhanh chóng lần theo tia sáng cậu để lại trên người em ấy mà tìm đến, muốn nhìn thấy cậu nhóc đã chiếm trọn tâm trí cậu từ lúc nào không hay."

Coi chừng" Zec la lên, chỉ tay về phía sau lưng bọn họ.Một dòng nước lớn đang trào vào đây, kèm theo đó là bọn sứa con khổng lồ, những nạn nhân mới nhất bị con cá voi nuốt vào.Ngay lập tức, Nam Thành ra lệnh cho những tia sáng đen lao đến giết chết bọn quái trước mặt nhưng một vài người bên dưới vẫn không trốn thoát khỏi xúc tu của bọn chúng.

Một vài người xấu số đã bị xúc tu của bọn sứa bắt lấy, ngay lập tức mất mạng bởi nọc đọc trên nó.Tiếng khóc lóc rên rỉ ngay lập tức phát ra từ những người sống sót khác, nhìn sơ thì chỉ còn khoảng hai mươi đến ba mươi người đang trôi nổi bằng những khúc gỗ do Miu Miu tạo ta.Lục bục...Lục bục...Vừa giải quyết xong đám quái sứa thì lần này tiếng động lớn phát ra trên đỉnh đầu bọn họ.

Cả đám nhìn lên thì thấy phần trần trên cao kia đang từ từ tách mở, tạo thành một đường ống lớn đủ để năm đến sáu chiếc xe bồn cùng dàn hàng ngang chui lên.Kèm theo đó là từ một bên vách, một bức tường màu trắng đang từ từ nhô ra theo chiểu nằm dọc, trên bức tường có vô số những lỗ hổng to đủ để xe hơi chui lọt.

Bức tường nhanh chóng di chuyển đến khi đụng vào vách tường đối diện, hoàn hảo ngăn cách bọn Nam Thành đang bay trên cao cùng những người bên dưới."

Đây là lớp sừng, lớp sừng ngăn thức ăn khổng lồ, nó chuẩn bị tống nước ra ngoài" Vũ Thần nhăn mặt nói tiếp: "Áp lực nước sắp sửa phun ra chắc chắn sẻ vô cùng khổng lồ, sẻ ngang ngửa với sức hức của một chiếc tiêm kích đang bay hết tốc lực, nếu phân tích lực nước của cá voi khổng lồ đem nhân theo thể tích để áp dụng lên con "bé bự" này."

Bọn họ...phải làm sao đây?"

Miu Miu tuyệt vọng nhìn xuống dưới, mặc dù từng giết qua rất nhiều người.

Nhưng hoàn toàn là do lệnh của tổ chức, cô không thể không nhắm mắt mà làm, trong tình huống bình thường cô không hề muốn người khác chết một chút nào cả.Lách tách...Lách tách...Từ vị trú lớp sừng ngăn đã dừng lại, một lớp băng xuất hiện, lớp băng lập tức kết tủa và ngưng kết thành hình bậc thang trong không khí, lan dần xuống bên dưới cho đến khi chạm đến mặt nước."

Tất cả theo bậc thang leo lên đây ngay lập tức" Vũ Thần ra lệnh cho người bên dưới.Những người bên dưới mặc dù không hiểu Vũ Thần tính làm gì, nhưng vào lúc này thì họ không có cách nào để sống sót cả, chỉ có thể tin tưởng vào những người có sức mạnh ở trên kia.Gần ba mươi con người bên dưới gấp gáp bơi đến bậc thang, run cầm cập do ngâm nước quá lâu mà khó nhọc leo lên.

Vũ Thần đã tính đến tình trạng không mấy khả quan của những người này nên bậc thang bằng băng mà anh tạo ra không hề trơn mà vô cùng gồ gề, hai bên bậc thang còn chỉa ra một vài cọc cao để giúp bọn họ bám vào và leo lên dễ dàng hơn."

Cậu có kế hoạch?"

Bác Cổ hỏi"Cũng không thể tính là kế hoạch, chỉ xem là biện pháp chấp vá có còn hơn không thôi.

Giờ Miu Miu, cô hãy tạo một trái cầu bằng dây bông, bọc rễ cây cứng bên ngoài, tôi sẻ bọc một lớp băng dày ở ngoài cùng, tạo ra một quả bóng phao cho tất cả bọn họ ở bên trong, làm nổi chứ" Vũ Thần nhìn Miu Miu đang nằm trên lưng Bác Cổ hỏi"Dĩ nhiên" Miu Miu mĩm cười tự tin đápSau trận chiến phải dùng đến kĩ năng lĩnh vực thì cô thực sự rất yếu và cần nhiều thời gian hơn để khôi phục.

Nhưng chỉ tạo ra quả cầu như Vũ Thần nói thì cô vẫn tự tin là mình làm được.Miu Miu ngay lập tức bắt tay vào làm quả cầu.

Cô nàng đưa tay chỉ xuống dưới, ngay vị trí điểm lên cầu thang của Vũ Thần.

Từng sợi dây leo theo ngón tay cô chui ra, uốn éo như rắn mà xoay tròn đang chéo dần vào nhau, nhanh chóng kết thành một khối cầu lớn, dùng chổ hỗng trên lớp sừng của cá voi làm khuôn mà hình thành.

Tiếp sau đó là một lớp cây bông mềm mại được phủ lên trên, nhanh chóng tạo ra điểm đặt chân hình cầu bằng cây cho những người ở dưới.Ào...ào...ào...Nước ở dưới đang sôi trào mạnh dần, rõ ràng có xu thế dâng cao dần lên, lúc này những người ở trên nhìn xuống sẻ thấy, phần đấy của dạ dày cá voi đang liên tục nhấp nhô.Vũ Thần biết nguyên lý phun nước của cá voi thực chất là quá trình nó tống toàn bộ lượng co2 trong hai lá phổi khổng lồ của nó ra bên ngoài thông qua vị trí trên đỉnh đầu.

Đây cũng là cơ hội duy nhất để tìm kiếm đường ra cho những người dưới đây vì sau quá trình tống khí sẻ là nạp khí.

Sau khi nạp khí xong cá voi sẻ lặn rất sâu xuống biển trong thời gian vô cùng dài.

Nếu không nắm bắt được cơ hội này sẻ chẳng biết phải đợi bao lâu để đến đợt tống khí tiếp theo của nó, những người dưới đây chắc chắn không thể chịu đựng nổi."

Nhanh lên!"

Vũ Thần la lớn, rõ ràng là quá trình này sắp diễn ra, nếu chậm bọn họ sẻ bị luồng khí cùng nước kia nghiền thành thịt vụn trước khi có thể nghĩ đến bên ngoài.Gần hai mươi người đã ổn định trong chiếc lồng của Miu Miu, chiếc lồng hình cầu đã cao lên tới đỉnh, chỉ chừa ở bên hông một lối ra vào cho bọn họ.Vũ Thần cũng bắt đầu tạo ra lớp băng bọc bên ngoài quả cầu.RuỳnhRuỳnhÀoÀoLượng nước bên dưới bắt đầu sôi trào dâng lên đến lớp sừng, hất mạnh quả cầu lên cao.

Còn hai người chưa kịp chui vào quả cầu bị hất văng ra hai hướng, quả cầu thì lắc lư qua lại trên mặt nước, lối vào vẫn đang bỏ ngỏ rất dễ bị trước tràn vào.Nam Thành đưa tay ra, các tia sáng đen nhanh chóng bay đến nâng đỡ cho quả cầu bay lên trên mặt nước, bốn tia sáng khác phân thành hai hướng bay xuống hai người còn đang trôi nổi bên dưới, nhanh chóng kéo họ vào trong quả cầu.Miu Miu lập tức phun dây mây lấp kín lại lối ra vào còn trống kia, hoàn thành một quả cầu lớn với lớp cây bông bên trong cùng lớp dây leo chắc chắn bên ngoài.

Vũ Thần cũng nhanh chóng kết băng bọc lấy quả cầu, hết lớp này đến lớp khác.Ở bên này, các tia sáng đen của Vũ Thần chia ra bám vào trên thân Vũ Thần, Bác Cổ, Miu Miu, Zec và Tống Vỹ."

Ôi, thật không muốn tí nào mà" Tống Vỹ rên rỉ, rõ ràng trải nghiệm di chuyển không gian do Nam Thành mang đến không phải là trải nghiệm vui vẻ gì với nhóc ta.Những người khác không nói gì, ở thời điểm như hiện tại thì mạng quan trọng hơn là chút khó chịu kia mang đến.Ào...Phụt...Phụt..."

Đi" Nam Thành lên tiếng, những tia sáng đen đang bám vào bọn họ nhanh chóng tỏa ra bao lấy từng người.Sau khi bọc kín bọn họ như bọc xác ướp thì nhanh chóng vặn vẹo rồi hòa tan vào không gian, hoàn toàn biến mất.« Đợi cậu bên ngoài » Vũ Thần nói câu cuối trước khi màn đen hoàn toàn bọc lấy mình.Sau khi tất cả biến mất, Nam Thành nhìn xuống quả cầu đang dập dìu trên mặt nước, cậu cũng từ từ tan vào không khí, hóa thành một tia sáng đen nhỏ bay thẳng lên đường dẫn trên đỉnh đầu.Ầm...Ào...Ào...Ngay khi Nam Thành bay đi thì lượng nước bên dưới cuối cùng cũng phun trào, âm thanh phát ra như tiếng bom nổ bên tai.

Lượng nước lớn phun thẳng theo đường dẫn phía trên, kéo theo quả cầu bằng băng bên dưới.-----------------------------------Lúc Vũ Thần chống chọi lại cơn buồn nôn đau đầu tựa như vừa chơi qua toàn bộ trò chơi cảm giác mạnh thì nhìn thấy Nam Thành đang đứng gần đó, trông chẳng chút mẩy may tổn hại.

Cậu nhìn quanh, thấy ba người Miu Miu, Zec cùng Tống Vỹ vẫn đang khó nhọc lăn lộn rên rỉ trên đất, rõ ràng ai cũng đang trải qua tác dụng phụ do dịch chuyển của Nam Thành mang lại.« Bác Cổ đâu ? » Vũ Thần hỏi khi nhìn quanh và thấy thiếu mất ông ta« Bên kia » Nam Thành chỉ tay về phía biểnVũ Thần nhìn sang, kinh ngạc với khung cảnh mình nhìn thấy.

Trên bề mặt biển lúc này là vô số xác sứa khổng lồ, đặc biệt trong đó là cái xác khổng lồ đang nhấp nhô trên mặt nước của sứa mẹ, cách đó không xa là hình dáng thon dài to lớn của rắn biển nhưng nó hiện tại chỉ còn nữa phần thân trên, phần thân giữa đến đuôi của nó không còn nửa.

Còn bóng dáng to lớn của cá voi đã hoàn toàn biến mất ở vị trí đó, chỉ để lại một mặt biển loang lỗ màu đỏ rực của máu.Vũ Thần đứng dạy khi cảm giác khó chịu đã dần lắng đi, cậu quan sát thấy cả đám đang ở trên một rạng san hô nổi trên mặt biển, xung quanh vẫn là biển kéo dài đến tận chân trời.« Ổn chứ ? » Vũ Thần lên tiếng hỏi Zec, người đầu tiên trong ba người bên kia đứng dậy được.« Mẹ nó, khó chịu y chang lần trước » Zec lắc mạnh đầu như muốn tống đi cái cảm giác nhờn nhợn quay cuồng trong đầu mình lúc này.« Bác Cổ đâu ? » Zec cũng y chang Vũ Thần, nhận ra thiếu mất Bác CổVũ Thần thử nhìn về phía Nam Thành chỉ lúc nãy, lúc này cậu nhìn ra hình bóng của Bác Cổ, ông đang lảo đang bay là đà trên mặt biển, hai móng vuốt dưới túm lấy quả cầu lớn được kết bằng cây của Miu Miu.Kéo quả cầu đển rạng san hô Bác Cổ ngay lập tức trở về nguyên hình, khó nhọc nằm bệch trên rạn san hô như cá chết, thở phì phò.« Đáng khen đấy bố già » Vũ Thần cười nói, mặc cho di chứng to lớn do kỹ năng của Nam Thành mang lại.

Bác Cổ vẫn cố giữ nguyên biến hình mà đi cứu đám người kia.« Mau...mở...mở ra... » Bác Cổ chỉ tay về phía quả cầu, khó nhọc lên tiếngMiu Miu mặc dù vẫn chưa đủ sức đứng dậy nhưng cô vẫn vươn tay về phía quả cầu, dây leo xung quanh của cầu dần dần di chuyển, tách ra tạo thành cửa hướng lên rạn san hô này.Người bên trong quả cầu dần dần chui ra nhưng không nhiều lắm, hóa ra gần một nữa người bên trong đã bất tỉnh khi quả cầu chao đảo liên tục trên hành trình thoát ra ngoài.Miu Miu thấy vậy thì dở bỏ hoàn toàn nữa phần trên của quả cầu, để lộ ra người nằm la liệt bên trong.

Có lẽ do có gió biển mát mẻ ập vào mà một số người đã có phản ứng, đang nhúc nhích cơ thể tỉnh dậy.Gần ba mươi người được xếp lên nằm trên rạn san hô, lúc này rạn san hô vốn to lớn cũng có vẻ nhỏ bé với dân số đông đảo xuất hiện bất ngờ trên người nó. « Khủng khiếp thiệt đó » Zec cảm thán nhìn mặt biển xa xa với vô số xác sứa khổng lồ cùng rắn biển khổng lồ.Cậu luôn tự hào bản thân siêu việt hơn so với người bình thường.

Nhưng đến hôm nay khi tiếp xúc cùng những sinh vật này cậu mới nhận ra mình nhỏ bé và yếu ớt đến nhường nào.

Đúng là núi cao còn có núi cao hơn, vẫn nên khiêm tốn mà sống.« Mém là chết rồi » Tống Vỹ đang ngồi bên cạnh đáp lời« Sau vụ này bà đây phải kiếm người kết hôn đẻ đứa con, chết lúc nào không hay à » Miu Miu cũng từ phía sau đi lại, chống tay lên eo nhìn mặt biển yên ắng với ánh hoàng hôn đang chìm dần ở xa xa.« Mọi người ổn định nghĩ ngơi cho tốt, đã liên lạc được với tổ chức, tầm một tiếng nữa sẻ có thuyền đến đón chúng ta » Bác Cổ thông báo cho những người sống sót, nhận lại tiếng reo hò vui mừng của bọn họ.Hóa ra trong người Bác Cổ có một cái máy nhắn tin, chắc hẳn là loại đặc biệt do tổ chức cung cấp dành cho những trường hợp như lúc này.

Chứ nếu không thì nội việc tìm đường đi ở giữa một biển nước bao la này cũng là bài toán khó khăn cho bọn họ.« Bọn tôi đi đây ? » Vũ Thần nói với Bác Cổ cùng ba người khác« Đi đâu ? » Bác Cổ hỏi« Đi tìm người ấy của cậu ta chứ đâu ? » Vũ Thần vỗ vỗ vào chiếc thùng lớn bên cạnh.Hóa ra nãy giờ Nam Thành cứ đứng yên bất động nhìn ra biển là đang điều khiển tia sáng đen lục soát toàn bộ khu này, tìm về chiếc thùng lớn này cùng hộp chứa Exp 3 – Thành Tân.« Exp 4 ? » Bác Cổ hỏi« Còn ai vào đây nữa » Vũ Thần vỗ vai người anh em đang nhớ ai đó bên cạnh.Nam Thành vẫn không nói tiếng nào, mọi người cũng quen với tính kiệm lời của Nam Thành nên cũng không ý kiến gì.« Hai người đi bằng gì ?

Dịch chuyển tiếp à ? » Tống Vỹ sợ hãi hỏiNam Thành là chủ nhân của năng lực nên không tính, nhưng Vũ Thần lại dám dịch chuyển tận hai lần trong thời gian ngắn, cũng quá trâu bò rồi.« Bỏ đi, tôi thà tiêu hết năng lượng cũng không muốn trải qua hành trình đó thêm đâu, ít nhất là trong lúc này » Vũ Thần lắc đầu ngay, thêm một lần dịch chuyển nữa khéo cậu lên bàn thờ ngấm gà khỏa thân lúc nào không hay à.« Bọn này sẻ bay về đất liền, nếu túm được tàu thuyền để đi nhờ thì tốt » Vũ Thần nói tiếpE rằng cái khái niệm « đi nhờ » của Vũ Thần không phù hợp lắm nếu theo như bọn họ biết.

Nói rằng « cưỡng chế » hay « cướp tàu » thì nghe sát với thực tế hơn.« Vậy tạm biệt, cảm ơn đã giúp đỡ bọn tôi » Bác Cổ vỗ vai Vũ Thần, cười hòa ái nóiMặc dù họ giờ ở hai chiến tuyến nhưng cảm tình dành cho nhau vẫn không vì vậy mà thay đổi.

Từng ấy năm sát cánh vô tình đã dung hòa cả đám bọn họ thành bạn từ lúc nào không hay. « Tổ chức không phải địa phương ổn định, ông biết mà ! » Vũ Thần nghiêm túc nhìn Bác Cổ, ánh mắt di chuyển sang ba người phía sau thâm ý nóiCả bốn người Bác Cổ, Miu Miu, Zec và Tống Vỹ hiển nhiên đều biết điều mà Vũ Thần nhắc đến nhưng nói dễ hơn làm.

Bọn họ không sở hữu sức mạnh bản thân siêu cường như Exp 1 hay trí thông minh vượt trội như Exp 2.

Họ có quá nhiều vướng bận, quá nhiều người thân để lo lắng, họ không thể mặc sức mà làm như hai người kia được.Bác cổ thở dài, im lặng một hồi rồi đáp :« Tôi sẻ suy nghĩ, có lẽ cậu nói đúng, chúng ta sắp hết thời rồi »Đây cũng không phải là lời khách sáo, những dị năng giả mới kia có những sức mạnh vô cùng đặc biệt, thậm trí có thể khống chế được cả một người như Exp 1.Vũ Thần gật đầu không nói thêm gì, cậu cùng Nam Thành lựa chọn chính xác hướng về đất liền rồi dùng năng lực bay đi, bọ lại bọn Bác Cổ cùng đám người khoa học lại rạn san hô đợi cứu hộ của tổ chức.
 
Sức Mạnh Siêu Nhiên
Chương 61: Lục địa rừng rậm


Bờ biển Lục địa rừng rậmHai cô gái trẻ đang chật vật từ trong rừng bỏ chạy ra hướng về phía bờ biển, quần áo hai người đều đầy vết rách cùng vết máu chảy ra từ những vị trí đó, đầu tóc rối bời cùng hơi thở nặng nhọc do mệt mỏi."

Thật sự đến đây là thoát chứ?"

Cô gái tóc đen dài hơi xoăn nhìn sang cô gái tóc vàng suôn mượt với vóc dáng nhỏ con hơn hỏi"Có...có lẽ đi" Cô gái tóc vàng mệt nhọc đáp, rõ ràng là không mấy chắc chắn với đáp án của mìnhXạt...xạt...Ở phía sau cách đó không xa trong rừng cây, một mũi giáo đâm xuyên qua tán cây vung ngang dạt đám cành lá sang hai bên để lộ ra một người đàn ông trung niên mặt mũi bậm trợn bước ra.

Theo sau là người đàn ông là ba người đàn ông khác, hai kẻ trung niên cùng một chàng trai trẻ hơn nhiều, chắc chỉ tầm tuổi với hai cô gái.

Cả bốn người đều cầm giáo, mặc trên người quần áo như của la mã cổ đại, để lộ ra phần ngực cùng cẳng chân thô đen của mình."

Chạy trốn vô ích, ngoan ngoãn mà trở về đi!"

Người đàn ông trung niên đi đầu hét lớn"Về bà nội mày chứ về" Cô gái tóc đen hung hăng quay lại chửi lớnĐiều này rõ ràng không mấy tốt trong tình trạng sức cùng lực kiệt của hai cô nàng lúc này.

Nhưng cô nàng tóc đen không quan tâm, cô chỉ câm hận cái quy tắc chết tiệt của địa phương kia, gì mà hiến tế với chẳng hiến pháp chứ.

"Cậu...hộc...cậu chạy đi...mình không chạy...chạy nổi nửa...nữa rồi" Cô nàng tóc vàng ngã trên cát, cảm nhận cảm giác ẩm ướt mà cát mang lại cho cô.

Cô cố hất tay người bên cạnh, ý bảo hảy mặc kệ mình mà chạy tiếp đi."

Nói gì thế hả?

Còn nước còn tát, mau đứng dậy nào" Cô nàng tóc đen cố gắng đưa tay kéo cô nàng tóc vàng dậy."

Họ chỉ cần mình thôi, cậu đi..đi đi..."

Cô nàng tóc vàng gần như hất mạnh tay người kia mà hét lênCô nàng tóc đen có hơi bất ngờ trước phản ứng quyết liệt chưa từng thấy của người này, từ người con gái luôn nói năng nhỏ nhẹ trong ấn tượng trước giờ của cô.Cô nàng tóc đen không tiến đến đỡ người kia nữa, cô lẳng lặng nhìn cô nàng tóc vàng đang nằm trên cát thở khó nhọc trong thoáng chốc.

Cô nàng tóc đen không xoay người bỏ chạy một mình mà chậm rãi đứng chắn trước mặt cô nàng tóc vàng, đối mặt cùng bốn kẻ truy đuổi đang ngày một gần."

Cậu..."

Cô nàng tóc vàng đã tưởng rằng sẻ trông thấy cô nàng tóc đen bỏ lại cô mà bỏ chạy, dù sao cả hai cũng chỉ mới quen biết không lâu, không đáng để hy sinh mạng sống vì một người mới quen như cô.Cô thầm trách bản thân quá yếu đuối, sợ hãi khi phải hiến tế bản thân theo quy định của bộ lạc.

Còn vì một hình ảnh mơ hồ đến bản thân cũng không chắc chắn mà lôi thêm người ta bỏ trốn cùng mình đến tận nơi này."

Mình hy vọng vị cứu tinh của cậu sẻ xuất hiện ở bờ biển này" Cô nàng tóc đen hất gọn mái tóc xoăn sang hai bên, quay đầu ra sau nhìn cô nàng tóc vàng cười trêu trọc.Cô nàng tóc đen lựa chọn ở lại thay vì bỏ chạy một mình, cô mặc dù ham tài sợ chết nhưng bỏ mặc người ta biết rõ kết cục của họ là cái chết thì cô không làm được.Bốn người đàn ông đang tiến ngày càng gần, chỉ tầm vài trăm mét nữa là đến vị trí hai người đang đứng.

Cô nàng tóc đen hít sâu, hai tay đưa lên ngang miệng mình, đôi mắt cô dần đỏ rực lên như màu máu.

Cô thoáng nhìn thấy trên đầu bốn người trước mặt, ba kẻ trung niên đang dần xuất hiện đầu lâu hoàn chỉnh cùng lưỡi hái trên đầu, người thanh niên duy nhất thì chỉ mới xuất hiện nữa phần dưới của đầu lâu, không hề có lưỡi hái.Hét lớnCô nàng tóc đen vận sức mở to miệng hét lớn, âm thanh chói tai như tiếng quái vật gầm rú từ miệng cô vang vọng về phía trước.

Tiếng hét của cô như cuồng phong, cuống theo gió cùng cát biển, tựa như một viên đạn pháo khổng lồ mà tấn công về kẻ thù trước mặt cô lúc này.Nhưng khác với cô mong đợi, bốn kẻ kia đã từng nếm trải qua sức mạnh kì lạ này của cô mà có chuẩn bị từ trước.

Ngay khi cô vừa cất tiếng hét thì cả bốn người ăn ý tách sang hai bên, hoàn hảo tránh thoát khỏi đòn tấn công của cô nàng.

Luồng sức mạnh bay đến cánh rừng, cuốn bật gốc những thân cây đứng đối diện với nó."

Mẹ nó chứ?"

Cô nàng tóc đen chửi thềĐòn tấn công vừa rồi cũng đã tiêu tốn hết phần sức lực cuối cùng của cô, giờ cô cũng như người bạn tóc vàng sau lưng, hoàn toàn không còn sức phản kháng nữa ngoài việc đợi những kẻ kia đến giết mình."

Hét đi...hét nữa đi chứ...haha" Người đàn ông trung niên cười lớn, đắc ý nói.

Bốn người cuối cùng đã tiến đến gần hai cô gái nhưng họ không vội tấn công ngay mà đang bao vây lấy họ, coi họ như con thú mình săn được, nhìn ngấm nó bất lực bỏ trốn trong hả hê sung sướng."

Yên tâm, tao có chết thì các ngươi cũng chẳng sống được bao lâu đâu" Cô nàng tóc đen cười nhếch mép nhìn người đàn ông dẫn đầu, khinh miệt nhìn đối phương.BốpNgười đàn ông không chút do dự vung tay tát mạnh lên mặt cô nàng tóc đen, quát lớn: "Mẹ kiếp, mày dám trù tao hả, nếu không phải trưởng làng muốn bắt sống thì mày sao còn thở mà lải nhải hả, khôn hồn thì câm đi""Lydia...Lydia...cậu không sao chứ?

Ngươi thật quá đáng!"

Cô nàng tóc vàng hoảng hốt đỡ lấy Lydia, tức giận chất vấn người đàn ông trung niên dẫn đầu vừa tấn công Lydia."

Thánh nữ à, người đã phạm vào tội rất lớn đó, thân mình chưa xong mà muốn lo cho kẻ ngoại lai này à" Người đàn ông trung niên khinh thường nhìn cô nàng tóc vàng, trong ánh mắt không giấu được sự thèm khát đầy ghê tởm."

Dám dẫn thánh tử trốn đi khỏi buổi hiến tế linh thiêng, tội không thể tha" Người trung niên khác bên cạnh nói lớn, chỉa mũi giáo về phía cô nàng tóc đen Lydia"Mình không sao, xem ra không thể hoàn thành lời hứa đưa cậu rời khỏi đây rồi, xin lỗi nhé" Cô nàng tóc đen vuốt ve mái tóc suôn vàng xinh đẹp của người kia, cười nói"Không không...là mình nên xin lỗi cậu mới đúng...mình...mình..."

Cô nàng tóc vàng ấp úng, đôi mắt đã ngân ngấn nước mắt chực chờ trào ra."

Đừng ở đó mà diễn nữa, đứng dậy mau.

Cũng đừng có mấy cái suy nghĩ không an phận nào, lệnh là bắt sống nhưng có lỡ tay giết mất thì trưởng làng cũng chẳng trách tôi chúng ta đâu" Tên trung niên cầm đầu kéo mạnh cô nàng tóc vàng lên, hai tên trung niên khác khống chế Lydia đang vùng vẫy kia lên theo."

Tránh ra, tôi tự đi được" Lydia kiên quyết hất mạnh hai kẻ kia, ngoan cường đi đến kéo cô nàng tóc vàng để cô dựa vào người mình mà đi giữa bốn kẻ này.Chỉ có chàng trai duy nhất kia là không nói năng hay hành động gì, cậu khác với những kẻ này, cũng không hoàn toàn tôn sùng tập tục kia của bộ tộc.

Có thần Maya biết trong quá trình truy đuổi kia cậu chỉ mong mãi mãi không thể đuổi kịp bọn họ."

Thánh nữ à, nghe theo ác ma mà phản bội bộ tộc là trọng tội không thể tha, đặc biệt là với thân phận của người đó" Người trung niên dẫn đầu đi đằng trước, quay đầu lại nhìn hai cô nàng phía sau, ánh mắt không hề che dấu mà quét qua vòng 1 đáng tự hào của hai người.Lydia dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn người đàn ông phía trước đáp: "Cái "không phản bội" mà ông nói là phải dâng bản thân, trở thành món ăn sống cho con quái vật mà mấy người tôn thờ hả?"

"Im đi, đừng có mà báng bổ sứ giả của thần Maya, thứ ác ma ngoại lai" Tên đàn ông gằng giọng, rõ ràng thứ Lydia nhắc đến có ý nghĩa rất lớn với ông ta."

Ngu muội" Lydia thì thầm trong miệng nhưng khoảng cách này đủ gần để bốn người đi xung quanh đều nghe được.BốpTên đàn ông trung niên dẫn đầu vung tay đánh Lydia, rất may cô đã kịp đưa tay lên đỡ được.

Nhưng lực của ông ta rõ ràng mạnh hơn sức của cô khiến cánh tay cô bị dội ra sau đập vào mặt mình rõ kêu."

Ta mà còn nghe thêm một câu báng bổ nào từ miệng của ngươi nữa thì...hừ" Ông ta hầm hừ đe dọa, ánh mắt láo liên đảo lên xuống vóc dáng gợi cảm của Lydia.Lydia ghét bỏ ánh mắt đáng khinh bỉ của tên kia nhưng cũng đủ thông mình mà không phản bác lại.

Giờ mà cứng rắn với hắn thì không phải đối sách thông minh.Rừm...rừm...Ào àoBổng nhiên, tiếng động cơ vang vọng về phía họ, khiến cả sáu người phải quay lại chú ý đằng sau mình, hướng âm thanh đột ngột này truyền tới.Ở cách bờ biển không xa, một chiếc du thuyền loại nhỏ với bể bơi trên nóc đang từ từ tiến sát bờ biển.

Nhưng khung cảnh trên thuyền có hơi lạ lùng, trên ban công thuyền chỉ có đúng hai người đàn ông trẻ tuổi đang đứng nhìn về phía họ.

Một người mặc trên người nguyên bộ đen gồm quần, áo cùng áo khoắt đen nốt, mũ áo khoắt chùm lên đầu che đi khuôn mặt của người này.

Người còn lại thì hoàn toàn trái ngược, mặc chiếc quần trắng cùng áo họa tiết hoa lá nổi bật hay bán ở mấy khu du lịch biển, mái tóc màu bạch kim trông vô cùng bắt mắt khi kết hợp cùng khuôn mặt điển trai luôn hiện nét cười trên môi."

Đến đây được rồi, cảm ơn đã cho quá giang nhé, ngại quá" Vũ Thần quay ra đằng sau nói vọng về phía buồn lái, mặc dù là cảm ơn nhưng anh lại trưng ra nét cười thoải mái như đang ban ơn cho kẻ khác vậy."không...không có gì...ngài thong thả" Bên trong khoang lái, một giọng nói run rẩy đáp lại, không che dấu được sự sợ hãi."

Tạm biệt, có duyên ngày sau gặp lại" Vũ Thần nhảy ra khỏi sàn thuyền, không quan tâm người kia có đáp lời hay không.Ngay khi anh sắp chạm vào mặt nước thì một lớp băng trắng ngay lập tức xuất hiện ngay bên dưới vị trí anh đặt chân.

Lớp băng nhanh chóng lan nhanh theo đường thẳng từ vị trí của anh vào đến bờ biển, tạo thành một con đường bằng băng ngoạn mục.Nam Thành từ từ bay lên nhờ những tia sáng đen, lơ lững trên không trôi về phía bờ biển.

Khi cả hai đặt chân trên cát thì bắt đầu chú ý về nhóm sáu người cách đó không xa, cũng tò mò về họ như cách sáu người kia thắc mắc về hai người họ."

Quả nhiên là lục địa rừng rậm, toàn là cây cối, không biết có chỗ nào bán thuốc xịt đuổi côn trùng không chứ tụi nó phiền lắm" Vũ Thần quan sát cánh rừng chạy dọc theo bờ biển đến hết tầm mắt vẫn không nhìn thấy điểm cuối thầm cảm thán với người bên cạnh.Nam Thành không đáp lời, anh nhìn qua sáu người kia một lúc thì thu hồi tầm mắt nhìn về Vũ Thần nói: "Tôi đến lục địa sa mạc trước""Ừ, cậu dịch chuyển thì nhanh hơn tôi, cố gắng tìm ra nhóc ấy nhé" Vũ Thần gật đầu"Nhất định" Nam Thành quả quyếtBên này, sáu người sau một lúc quan sát hai con người lạ mặt đột ngột xuất hiện này, rõ ràng là đều nhìn ra sự bất bình thường của hai người.

Người bình thường dĩ nhiên là không thể đi trên mặt nước hay trên không được.

Vậy chỉ có một khả năng, hai người này cũng giống hai cô gái cạnh họ, đều được thượng đế ban phúc."

Đi mau" Tên trung niên ra lệnh cho bọn họ đi tiếp khi thấy hai kẻ kia không mấy chú ý đến bọn họ.Nắn ná ở đây lâu không phải chủ ý tốt, những kẻ có năng lực đều không dễ đối phó, cô gái Lydia này là một ví dụ.

Tốt nhất nên mang hai người về đến bộ tộc giao cho trưởng làng để tránh tình huống phát sinh."

Cứu mạng...cứu chúng tôi với" Cô gái tóc vàng đột nhiên dùng hết sức la lớn về phía Nam Thành và Vũ ThầnCô vô cùng kích động, toan giẫy giụa muốn tránh thoát khỏi sự bao vây mà lao về hai người mới xuất hiện kia.

Chính là người trong hình ảnh mà cô nhìn thấy, có sức mạnh to lớn giúp hai người bọn cô thoát khỏi bàn tay những kẻ xung quanh.Bốp"Im mồm" Người đàn ông trung niên tức giận tát vào mặt cô nàng tóc vàng."

Bịt tai lại" Lydia nói nhanhCô nàng tóc vàng lập tức hiểu ý, vội đưa hai tay lên che thật chặt tai mình.Hét...Lydia dùng sức hét lớn, âm thanh chói tai từ miệng cô vang vọng lên không trung.

Mặc dù hướng âm thanh không trúng ai nhưng ở khoản cách gần này thì đủ để những kẻ không kịp bịt tai phải đau đớn ngã nằm trên đất, lỗ tai thấp thoáng chảy ra dòng máu nhỏ.Bên này Nam Thành cùng Vũ Thần cũng bất ngờ trước tiếng hét cao độ của cô gái kia, rất may là họ cách xa và không nằm chính diện hướng cô gái phóng âm thanh nên chỉ giật mình chứ không mẩy may thương tổn nào.Bốn người đàn ông sau pha tấn công bất ngờ của Lydia hiện đang rên rĩ nằm dưới đất, dùng tay bịt lấy hai bên tai đang chảy máu của họ.

Lydia nắm lấy tay của cô gái tóc vàng, cả hai chạy về phía Nam Thành cùng Vũ Thần vẫn đang đứng ở bờ biển làm khán giả bắt đắt dĩ cho một chuỗi những gì vừa diễn ra."

Phải hai người này không?

Vị cứu tinh mà cậu nói" Lydia hỏi cô nàng tóc vàngCô nàng tóc vàng cẩn thận quan sát Nam Thành cùng Vũ Thần, cố so sánh hình ảnh trước mắt với hình ảnh mà cô đã tiên tri trước đó.

Sau vài giây quan sát cô nàng tóc vàng trở nên kiên quyết, cô nói:"Là người này, hậu duệ của các vị thần, sẻ giúp chúng ta tiêu diệt thứ ngụy thần ở nơi kia"Lydia nhìn theo hướng chỉ của cô nàng tóc vàng mà quan sát Nam Thành, một người đàn ông còn khá trẻ nhưng mang lại cho cô một cảm giác nguy hiểm tiềm tàng và trực giác của cô thì thường luôn chính xác."

Hai người đang nói gì vậy?"

Vũ Thần hỏi"Hai người chính là do các vị thần sắp đặt để xuất hiện ở nơi này, là người sẻ chấm dứt việc thờ phụng quái vật của lục địa rừng rậm nơi đây" Lydia cướp lời cô gái tóc vàng nói, như nhớ lại nguyên văn lời cô nàng từng kích động mà vừa lắc người cô vừa nói."

Các vị thần...sắp đặt...???"

Vũ Thần nghiên đầu khó hiểu, với một nhà khoa học như cậu thì đây quả là câu chuyện cười ít buồn cười nhất năm nay mà cậu được nghe.

Thời đại nào rồi mà còn có nơi tin vào các vị thần hơn là khoa học kỹ thuật, quả không hổ danh là lục địa chậm phát triển nhất tinh cầu."

Nghe này" Vũ Thần không kiên nhẫn nói "Bọn tôi chỉ tình cờ thuận đường ghé vào thôi, cái gì mà thần với chả linh sắp đặt chứ.

Vậy nên, tạm biệt nhé" Vũ Thần vẫy tay chào với hai người xa lạ"Nói rõ hơn đi" Nam Thành đột nhiên lên tiếngVũ Thần quay sang nhìn người bên cạnh với vẻ không thể tin được, một kẻ kiệm lời như Nam Thành, kẻ chẳng quan tâm đến bất kì ai hay sự vật gì trên đời (à không tính nhóc tâm can bảo bối Trường Vũ ngoại lệ kia nhé) lại mở miệng hỏi chuyện với hai cô nàng hoàn toàn xa lạ ở một vùng đất cũng lần đầu đặt chân đến."

Cậu không vội đi kiếm nhóc nhỏ hả?"

Vũ Thần nghiêng người nói nhỏNam Thành không trả lời mà ngước đầu nhìn lên khung cảnh những ngọn núi cao hùng vĩ, cánh rừng trải dài không thấy điểm cuối của nơi đây, ánh mắt cậu híp lại nhìn thẳng về một hướng xa xăm nơi rừng rậm.------------------------------------Xuất bản: 24/03/2022Đôi lời từ BoLinhHong: Xin chào cả nhà, những ai vẫn còn đang quan tâm đến bộ truyện dang dở này.

Hình như cũng gần 1 năm rồi mình mới lại ngoi lên đăng chương trong vô số bộ truyện drop của mình.Chân thành cảm ơn các bạn đã đón đọc truyện của kẻ nghiệp dư này nhé.

Nếu thấy hứng thú hãy comment để mình có thêm động lực viết tiếp nhé.
 
Sức Mạnh Siêu Nhiên
Chương 62: Hang động không được vào


"Xin tự giới thiệu, tôi là Lydia, một nhà thám hiểm và là nhà nghiên cứu sinh vật" Lydia vươn tay ra ý muốn bắt tay Nam Thành nhưng người đối diện lại không có ý định phối hợp với cô.Vũ Thần vươn tay nắm lấy tay cô nàng, cười nói:"Xin chào, tôi tên Vũ Thần, cậu ấy là Nam Thành, không thích giao tiếp với người lạ lắm" Câu sau Vũ Thần nghiên người nói nhỏ cho cô biết, nhưng trong thâm tâm anh biết rõ tên bạn mình chỉ muốn thân thiết với duy nhất một người mà thôi.Lydia thu tay lại, gật đầu tỏ ý đã hiểu."

Tôi tên Anna" Cô nàng tóc vàng chậm rãi nói "Truyền nhân tiên tri đời thứ 27 thuộc tộc tiên tri Maya"Vũ Thần có vẻ hứng thú với danh xưng mới lạ này, anh không đáp mà chỉ gật đầu theo phép lịch sự, ám chỉ Anna có thể nói tiếp."

Xin hai vị hãy cứu lấy bộ tộc của tôi" Maya đột nhiên quỳ phịch xuống nền cát, cúi gập người quỳ lậy Nam Thành cùng Vũ ThầnNam Thành không phản ứng, ánh mắt vẫn đang nhìn về một hướng xa xăm nơi cánh rừng.

Vũ Thần vội đỡ cô nàng Maya đứng dậy, anh nói:"Ui cha gì nghiêm trọng vậy, có gì thì cứ đứng lên rồi nói"Lydia cũng bất ngờ trước hành động đột ngột này của Anna, không biết nên khuyên cô mau đứng dậy hay cứ để cô nàng quỳ ở đó.

Cuối cùng cô chọn phương án đứng yên bất động xem tình hình.Anna ngước đầu dậy nhưng vẫn giữ nguyên tư thế quỳ trên cát, cô nói:"Tôi được đấng tối cao trao tặng cho khả năng nhìn thấy trước tương lại.

Có lúc là sự kiện chuẩn bị xảy ra, có lúc lại là sự kiện sẻ xảy ra nhưng rất lâu trong tương lai.

Trong một lần nhìn tôi đã trông thấy ngài"Anna nhìn về phía Nam Thành ám chỉ.Vũ Thần đứng bên cạnh tỏ ra hứng thú hỏi:"Cô nhìn thấy tương lai của tên này, thú vị đây, thế cô nhìn thấy gì?"

Anna nói:"Hình ảnh gần đây nhất là nhìn thấy hai người xuất hiện ở bờ biển này, với những sức mạnh thần kì được thượng đế trao tặng giống tôi.

Nên tôi cùng cô ấy mới cầu may mà chạy đến đây mong gặp được hai người""Chỉ vậy thôi à, nghe không thuyết phục lắm nhỉ" Vũ Thần nghiên đầu nghi ngờ, nói tiên tri được tình huống tự bản thân trải nghiệm thì cậu cũng làm được.

Ví dụ như cậu có thể tiên tri thấy mình "đi nhờ" chiếc du thuyền của đám nhà giàu kia.

Thế là sau đó cậu thực sự được cho phép " đi nhờ", dĩ nhiên là với một chút thuyết phục nho nhỏ bằng "vũ lực"Một câu cà khịa kinh điển của Vũ Thần, nhưng Anna không lấy làm khó chịu, cô nhẹ gật đầu đáp:"Sự tình cờ cũng là thứ mà đấng tối cao đã sắp đặt cho chúng ta.

Tình cờ nhìn thấy hai người ở đây, tình cờ bỏ trốn khỏi bộ lạc, cũng lại tình cờ được hai người cứu.

Nếu vừa rồi không có hai người thì chỉ có thể coi như số phận đã an bài cho tôi làm vật hiến tế, một sự an bài không cách nào phản kháng"Một câu trả lời mang đậm chất Triết học kinh điển của hướng suy nghĩ duy tâm khiến Vũ Thần không biết phải trả lời ra sao.

Cậu nhìn sang người bên cạnh hỏi:"Làm sao đây sếp"Nam Thành im lặng nhìn Anna, sau đó nhìn về phía xa trong khu rừng một lúc lâu, anh lên tiếng:"Bộ lạc của cô ở hướng này đúng không?"

Anh chỉ tay về phía khu rừng. ngay nơi Lydia và Anna đã chạy từ đó ra.

Anna nhìn théo hướng tay anh, khẻ gật đầu đáp"Đúng là hướng đó""Dẫn chúng tôi đến đó!"

Nam Thành lời ít ý nhiều nóiAnna cùng Lydia có hơi bất ngờ khi nghe vậy, không riêng gì hai cô nàng mà đến Vũ Thần củng bất ngờ.

Không lẽ bạn mình tính làm anh hùng cứu mỹ nhân với hai người đẹp này hả, cũng đổi tính đổi nết nhanh quá rồi đó bạn.

Tính bỏ rơi nhóc Trường Vũ hả?"

Dẹp lại suy nghĩ của cậu đi!"

Nam Thành mặt lạnh nhìn sang cảnh cáo bạn mình, anh biết rõ hắn đang suy nghĩ miên mang thứ linh tinh quỷ quái gì trong đầu"Hà hà, vậy thì cứ theo ý cậu thôi" Vũ Thần cười trừ đáp"Nhưng mà..."

Anna ấp úng"Sao lại quay về, bọn tôi khó khắn lắm mới trốn khỏi chổ đó, giờ quay về chẳng khác nào thiêu thân lao vào lửa à.

Cái bọn vừa đuổi theo bọn tôi chỉ là lính quèn thôi, ở chổ đó còn rất nhiều kẻ có sức mạnh siêu nhiên, rất rất là mạnh đó, về là chết ngay" Lydia cướp lời cô nàng Anna, xổ một tràng với bọn họ.Vũ Thần cũng nhìn sang bạn mình, mấy câu cậu tính hỏi thì cô nàng này nhanh chân hỏi trước rồi.

Nam Thành vốn không thích nhiều lời nhưng nhìn 3 khuôn mặt tràn đầy thắc mắc này thì không thể làm gì khác ngoài giải đáp.

Anh chỉ tay về phía bộ lạc của Anna"Nơi đó có thứ tôi cần tìm hiểu" Vẫn phong cách tích chữ như vàng của cậu, Vũ Thần đã quá quen nên không còn ý kiến gì, chỉ gật đầu tán đồng.

Nhưng Lydia lại không như vậy, cô nàng nhăn mặt đợi hồi lâu nhưng không thấy thêm câu giải thích cụ thể nào khác."

Chỉ như vậy, thứ cậu cần biết là thứ gì?

Chẳng phải hai người nói mới đặt chân đến lục địa này sao?"

"Dẫn đường!"

Nam Thành dường như không còn kiên nhẫn, anh lạnh lùng thốt lên 2 chữ, kèm theo đó là vô hạn sát ý của mình.

Anna cùng Lydia khẽ tái mặt, thứ cảm giác như có thể bị giết bất cứ lúc nào, kiểu như chỉ cần lơ đãng chớp mắt là ngay lập tức sẻ từ giã cỏi đời này.

Kết hợp thêm những tia sáng đen đang từ trong quần áo người này bay ra, lượn lờ xung quanh."

Tôi...tôi biết rồi, tôi sẻ dẫn đường" Anna chật vật ngồi dậy, ấp úng đápLydia lần này cũng không dám hó hé thêm gì nữa, cái cảm giác chết chóc vừa rồi tuyệt đối không hề dễ chịu.

Cô dìu Anna đi đằng trước, dẫn đường về lại bộ lạc của cô nàng."

Gì vậy bạn?"

Vũ Thần khó hiểu, anh khá rõ bạn mình là kẻ lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng không bao giờ là kẻ dễ dàng nóng giận vô cớ như vừa rồi."

Thứ tôi để lại cho em ấy vừa phát động" Nam Thành chỉ vào 1 trong mấy tia sáng đen đang lượn lờ xung quanh"Em ấy...ý cậu là nhóc Trường Vũ.

Wao, cậu chia sức mạnh ra quấn lấy em ấy, cũng giữ kỹ quá rồi đó" Vũ Thần hoàn toàn ngạc nhiên, cậu có hiểu biết 1 chút về sức mạnh bóng đen này của Nam Thành.

Một loại sức mạnh công thủ toàn diện đi kèm theo rất nhiều khả năng siêu việt khác.

Nhưng không có gì là hoàn hảo, thứ sức mạnh này vẫn có vài hạn chế, ví dụ như những tia sáng này không thể bay quá xa khỏi Nam Thành, nếu không chúng sẻ tự tiêu biến vào không khí.

Nhưng sau vài lần thí nghiệm, dĩ nhiên là thí nghiệm riêng giữa 2 người bọn họ.

Họ đã tạo ra 4 tia sáng đen, gọi là tia sáng bản mạng, nó dùng chính ý chí, cội nguồn của sức mạnh trong người Nam Thành tạo thành, 4 tia sáng tự có ý chí riêng của bản thân chúng, hoàn toàn nghe theo sự ra lệnh của Nam Thành, thậm chí có thể tự phản ứng theo mệnh lệnh được giao chứ không vô trí như những tia sáng đen thông thường khác.Có thể nói việc tạo ra 4 tia sáng đặc biệt này đã vô tình tạo ra nhược điểm chết người của "kẻ bất tử EXP 1".

Mặc dù chưa kiểm nghiệm nhưng Vũ Thần đoán, nếu có thể bằng cách nào đó, tiêu diệt 4 tia sáng này thì cũng đồng nghĩa với tiêu diệt mạng sống của Nam Thành, hoặc chí ít khiến anh rơi vào trạng thái suy yếu.Vì sự quan trọng của nó mà Vũ Thần rất bất ngờ khi nghe thấy Nam Thành nói để lại cho Trường Vũ một tia sáng đen.

Tia sáng thông thường không thể ở quá xa Nam Thành, nhưng tia sáng đen bản mạng này lại có thể.

Dù có ở bao xa thì mối liên kết đặc biệt giữa tia sáng bản mạng và Nam Thành sẻ không bao giờ bị cắt đứt.Vũ Thần dần thu hồi lại nét ngạc nhiên của mình, cười nói: "Xem ra nhóc Trường Vũ kia đã nắm được thóp trái tim của cậu rồi hả?"

Nam Thành nhìn người bên cạnh không trả lời, mắt vẫn nhìn xa xăm về phía trước."

Trước khi đến nơi, tôi xin giải thích một chút về tình hình nơi đó" Lydia quay đầu lại nhìn Nam Thành cùng Vũ Thần.

Không đợi hai người trả lời, cô nói tiếp"Bộ lạc của cô nàng này là một trong 3 bộ lạc nhỏ trực thuộc đế chế Maya ở lục địa rừng rậm này.

Bao gồm bộ lạc tiên tri là nơi thờ phụng vị thần rừng tối cao quyền năng của họ, cũng là bộ lạc của cô ấy" Lydia Nhìn Anna ám chỉ với 2 người đàn ông còn lạiCô nói tiếp: "Tiếp theo là bộ lạc sản xuất, nhưng phải nói là nơi quản lý nô lệ thì đúng hơn.

Theo lịch sử ghi chép thì lục địa rừng rậm vốn có đến hơn 30 bộ lạc với văn hóa, tín ngưỡng, sắc thái khác nhau.

Nhưng tộc Maya với sức mạnh áp đảo cùng số lượng đông đảo đã đàn áp và hoàn toàn xóa bỏ sự tồn tại của những bộ lạc khác.

Gom bọn họ lại thành một quần thể lao động nô lệ cho chúng, một bọn đáng nguyền rủa"Nói đến đó Lydia không thể kìm được sự bất bình của một con người sống ở thế giới bình đẳng như cô lại nhận ra vẫn còn tồn tại 1 địa phương duy trì hình thức áp bức nô lệ như nơi này.Nam Thành cùng Vũ Thần không có phản ứng gì, với 2 kẻ giết người không thèm chớp mắt thì tính mạng con người với họ cũng chẳng có bao nhiêu cân nặng lắm, trừ khi là người thân quen của họ mà thôi.

Anna thì cúi thấp đầu hơn bước đi, không dám nhìn về phía Lydia đang tức giận đấm đá vào không khí bên cạnh cô lúc này.Đợi hơi nguôi giận rồi Lydia nói tiếp: "Bộ lạc cuối cùng cũng là bộ lạc chiến đấu, tên như ý nghĩa.

Đây chính là bộ lạc gốc của Maya và là bộ lạc thống trị tối cao ở lục địa rừng rậm lạc hậu này"Lydia kết thúc phần kể chuyện nhanh gọn của mình, ngó sang Vũ Thần hỏi: "Anh thấy nơi này thế nào?"

Vũ Thần thoáng suy nghĩ, quả thật anh cũng không quá hiểu biết về lục địa này.

Chỉ biết loáng thoáng thì trong 6 lục địa được công nhận hiện nay, lục địa rừng rậm được xem là lục địa hoang sơ nhất và tuyệt nhiên không có công nghệ tồn tại.

Do sự thần bí của nó mà tài liệu về nơi này cũng vô cùng ít, số người tiên phong thám hiểu lục địa này an toàn trở về cũng không hề cao, họ gần như xơ xác và trở nên hoảng loạn trong 1 thời gian khá dài.Đây cũng là lần đầu tiên Vũ Thần đặt chân đến lục địa này, ấn tượng đầu tiên là nơi này rất nhiều cây, một cánh rừng lớn có thể đoán là trải dài hầu hết lục địa và không có núi non nào cao nổi bật cả."

Cậu thấy sao?"

Vũ Thần nhìn sang Nam Thành hỏiNam Thành không đáp lại, những tia sáng đen đang ẩn nấp sau bộ đồ anh bận đang không ngừng trở nên kích động.

Cứ như có thứ gì đó ở địa phương này đang ảnh hưởng trực tiếp đến chúng, việc mà trước nay chưa từng xảy ra với anh.

Đây cũng là lý do chính mà anh nán lại địa phương này chứ không phải ngay lập tức đến cạnh em ấy.

Những mối hiểm họa tiềm tàng nên được phát hiện sớm, như vậy anh mới có thể bảo vệ tốt hơn với những người anh muốn bảo vệ."

HANG ĐỘNG KHÔNG ĐƯỢC VÀO" Anna lên tiếngCả 3 người không hẹn mà cùng nhìn về phía cô nàng, Anna từ từ ngẩn đầu lên, ánh mắt thoáng kiên định, cô nói:"Là cấm địa của tộc tiên tri chúng tôi, "HANG ĐỘNG KHÔNG ĐƯỢC VÀO" được tương truyền là nơi sinh sống của vị thần quyền năng nhất thế gian này.

Cũng là địa phương duy nhất đến cả tộc Maya cũng không dám bước vào lúc xâm chiếm bộ lạc chúng tôi khi xưa""Kinh vậy sao?"

Vũ Thần ngạc nhiên"Sao mình không biết đến chuyện này?"

Lydia cũng ngạc nhiên, cô đã ở bộ lạc tiên tri này cũng được mấy tuần, chổ nào có thể đến, chổ nào không thể đến cô đều đã 1 lần ghé qua lại không hề biết đến địa phương mà Anna vừa nói"Đây là bí mật chỉ số ít người cấp cao trong tộc biết thôi.

Người dân bình thường trong tộc cũng không biết được" Anna nhìn cô nàng trả lời"Bên trong đó có gì?"

Lydia hỏiAnna lắc đầu"Không ai biết cả, chỉ biết đó là nơi cư ngụ của vị thần tối cao của tộc tiên tri chúng tôi.

Tương truyền những hình ảnh tiên tri của chúng tôi là do ngài ban tặng, nhưng cái giá phải trả là phải theo định kì hiến tế thánh nữ là những người như tôi cho ngài" Anna dừng lại bước chân như nhớ ra hình ảnh khủng khiếp nào đó.Người cô khẽ run lên, không kìm được sự sợ hãi của mình khi nhớ đến những ký ức xưa cũ mà cô đã tận mắt chứng kiến.

Lydia vội đi đến ôm lấy cô nàng"Nếu không được thì đừng kể nữa"Anna lắc đầu, cô nhìn Lydia rồi nhìn sang hai người kia"Vào mười năm trước, vị thánh nữ đời trước sau khi đi vào hang động không biết vì lý do gì mà sau đó không lâu cô ấy đã hét lớn rồi cuốn cuồn chạy ra.

Lúc này trên người cô không còn bộ dạng như lúc ban đầu nữa.

Rõ ràng là một cô gái 18 tuổi nhưng lúc này da mặt cô đã nhăn nheo như bà lão 80, đôi mắt mở lớn kinh hoàng, trên tay chân cô thì đầy những lỗ hổng như tổ ong vậy, chúng đen ngòm và từ trong đó, những thứ dòi bọ bò từ trong người cô ấy ra"Anna ngã quỵ xuống đất, không ai trong ba người còn lại thúc dục cô, dựa theo những gì cô đã trải qua thì lúc đó quả thật là đáng sợ.

Anna hít từng ngụm không khí lớn, đưa tay lên ngực hy vọng xoa dịu phần nào đó sự sợ hãi đang lan tràn trong thân thể cô lúc này."

Vị thánh nữ nhìn tôi chầm chầm trước khi tự lao mình vào một tường đá gần đó, cô ấy đập mạnh đầu của mình vào vách đá liên tục cho đến khi cô gục ngã.

Lúc đó lễ tế vẫn đang diễn ra nên hầu như toàn bộ cấp cao của bộ lạc bao gồm có tôi đều chứng kiến được.

Dĩ nhiên là các trưởng lão đã ra lệnh không được phát tán những gì xảy ra trong lễ tế ra bên ngoài""Kinh dị quá, rốt cuộc bên trong đó là thứ gì vậy?"

Lydia cũng bất giác nổi da gà, cô lấy tay xoa hai bên cánh tay mình hòng giảm bớt cơn ớn lạnh khiến cô nổi da gà da vịt nãy giờ.Anna lắc đầu, không riêng cô mà chẳng ai có thể trả lời được thắc mắc của Lydia cả.

"Ngay thời điểm các bô lão cố đóng lại cánh cổng, từ bên trong truyền ra âm thanh" Anna nói nhỏ"Âm thanh gì?"

Vũ Thần hỏi"Tiếng gào thét của trẻ em...rất nhiều trẻ em" Anna ấp úng nói.------------------------Ngày xuất bản: 18/07/2022-----------------------Ủng hộ mình:Tài khoản thẻ Viettinbank - Hoàng bảo linh - 108006424771

MOMO 0356273556 - Hoàng Bảo Linh
 
Back
Top Bottom