Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương

Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 20: Tiểu linh thông



Đoạn đường mười mấy cây số, Xán Xán phải ngồi xe mất hơn hai tiếng đồng hồ, lại đói lại mệt, cô bé vốn đã tủi thân, lúc này bị mẹ mắng xong, còn bị Giang Nhất Linh quát. Cô bé đúng là tủi thân lắm!

Không dám cãi lại Thái Hồng Anh, chẳng lẽ cô bé còn không dám cãi nhau với Giang Nhất Linh sao?

Giang Nhất Linh hôm nay cũng kỳ lạ, tính tình nóng nảy hơn bình thường rất nhiều. Thế là hai người càng cãi càng hăng, Xán Xán tự cho rằng đã đóng cửa lại, tiếng nói sẽ không truyền ra ngoài, nhưng Tống Uyển Đình và Thái Hồng Anh lại ở dưới lầu nghe rõ mồn một, thậm chí còn nghe đến mức thấy thú vị.

Cuối cùng vẫn là khi Thái Hồng Anh đã nguôi giận, hai người phụ nữ lên lầu chấm dứt cuộc tranh cãi này.

Đêm đó Xán Xán nhất quyết không ở lại nhà họ Giang nữa, tức giận thu dọn chiếc cặp sách nhỏ của mình theo Thái Hồng Anh về nhà. Sân nhỏ chưa xây xong, căn phòng của Xán Xán bị chất đầy đồ đạc vốn để bên ngoài. Thái Hồng Anh dựa vào khung cửa thêm dầu vào lửa: “Ai biết tối nay con về ở, tự dọn dẹp tạm mà ngủ đi.”

Nói xong Thái Hồng Anh quả nhiên không quản Xán Xán, lúc rời đi còn chu đáo đóng cửa phòng giúp Xán Xán.

Nhìn căn phòng nhỏ bừa bộn không chỗ đặt chân của mình, còn có chiếc giường cuốn chăn lên làm giá đựng đồ, Xán Xán không nhịn được tủi thân rơi nước mắt.

— Sao mình lại thảm thế này!

Mặc dù nhà không có máy tính, điều kiện và nhà họ Giang một trời một vực, nhưng đây dù sao cũng là tổ ấm nhỏ của mình, Xán Xán gắng gượng dọn dẹp đến nửa đêm, cuối cùng mặt cũng không rửa, cứ thế bẩn thỉu nước mắt lưng tròng nằm lên giường ngủ.

Gần đến tết, sân vội vàng xây xong, xi măng trên tường còn chưa trát thì thợ hồ đã về nhà ăn tết. Hai mẹ con dọn dẹp đơn giản căn nhà nhỏ, mãi đến ba mươi tết mới bắt đầu bận rộn đón tết.

Phòng khách đặt TV, hai mẹ con quây quần bên bếp lò sắt gói bánh chẻo. Xán Xán tay làm không ngừng, mắt còn nhìn TV, Thái Hồng Anh cán xong vỏ bánh, phủi bột mì trên tay: “Gói bánh chẻo cũng không cần mắt, con làm nhanh lên được không, lát nữa Gala Chào Xuân bắt đầu chúng ta còn chưa được ăn bánh chẻo đâu.”

Tốc độ gói bánh chẻo của Xán Xán không bằng Thái Hồng Anh, nhưng được cái tay khéo, bánh chẻo gói tròn trịa xinh đẹp, xếp ngay ngắn trên thớt, nhìn đã thấy ngon mắt. Cô bé nghe Thái Hồng Anh nói vậy tay cũng bắt đầu tăng tốc: “Năm nay chỉ có một loại nhân bánh chẻo thôi ạ?”

“Có bánh chẻo ăn là tốt rồi,” Thái Hồng Anh cũng ngồi xuống gói bánh chẻo: “Cả cái sân không tốn tiền à?”

Xán Xán im lặng, cúi đầu gói bánh chẻo. Trước tết cô bé làm mất xe đạp, cảm thấy mình có lỗi, đã gây phiền phức cho mẹ.

Thái Hồng Anh liếc con gái một cái, lại nói: “Lát nữa đón giao thừa con đừng ngủ sớm, mẹ có đồ cho con.”

Lòng Xán Xán thắt lại, giọng nói nhỏ xíu: “Năm nay con không cần quần áo mới đâu…”

“Không phải quần áo mới.” Thái Hồng Anh lại liếc con gái một cái, thấy cô bé không hỏi nữa, chính mình lại không nhịn được: “Con đoán thử xem.”

“Con không đoán,” Xán Xán gói xong chồng vỏ bánh trước mặt, đưa tay lấy một nửa từ chỗ Thái Hồng Anh: “Con không cần gì cả, mẹ đừng tiêu tiền.”

Thái Hồng Anh tính tình nóng nảy, thứ đó đã giấu trong ngăn kéo hai ngày rồi, có thể nén trong lòng không nói mấy chục tiếng đồng hồ đã là không dễ: “Không tốn tiền!”

Xán Xán ngước mắt nhìn Thái Hồng Anh một cái, lúc này mới có chút hứng thú: “Vậy là gì ạ?”

Thái Hồng Anh không kìm được đắc ý, tự mình quên mất lời hứa phải đợi đến giao thừa mới lấy ra: “Viễn thông có hoạt động năm mới, nạp sáu trăm đồng tiền điện thoại tặng một chiếc tiểu linh thông. Dù sao nhà mình cũng phải dùng điện thoại, mẹ liền nạp sáu trăm đồng.”

Tiểu linh thông?

(Tiểu linh thông là tên một loại điện thoại cố định không dây từng rất phổ biến ở Trung Quốc trong những năm 1990–2000. Nó giống như một điện thoại bàn nhưng có thể mang theo người trong phạm vi phủ sóng (thường chỉ trong cùng thành phố hoặc khu dân cư). Chi phí rẻ hơn điện thoại di động rất nhiều: cước gọi và cước thuê bao đều thấp)

Xán Xán kinh ngạc thẳng lưng: “Là cho con dùng ạ? Mẹ hay là tự giữ lại dùng đi?”

“Mẹ không cần dùng, ngày nào cũng ở nhà, tìm mẹ thì gọi điện thoại nhà là được rồi.” Thái Hồng Anh vẫn bỏ bánh chẻo đang cầm xuống, đứng dậy vui vẻ đi mở ngăn kéo: “Sau này nếu con về muộn, hoặc có chuyện gì, phải nhớ gọi điện thoại cho mẹ đấy!”

Cô bé sắp bị niềm vui bất ngờ này làm cho ngây người, cô bé có tiểu linh thông rồi!

Trong lớp rất nhiều bạn đã có điện thoại di động, nói Xán Xán không thèm thuồng đương nhiên là không phải. Tết năm kia Giang Nhất Linh đổi sang chiếc Nokia màn hình màu, lúc đó cậu hỏi Xán Xán có muốn dùng chiếc điện thoại màn hình xanh lá cây cậu thay ra không, Xán Xán cũng từng động lòng. Nhưng có điện thoại còn phải cần tiền cước, dùng điện thoại gọi điện thoại không rẻ đâu, thế là cô bé từ chối.

“Vậy cước phí thì sao? Cước phí tiểu linh thông rẻ hơn điện thoại di động một chút nhỉ?”

“Kết nối với điện thoại bàn nhà mình, cứ trừ từ sáu trăm đồng đó thôi.” Thái Hồng Anh vui vẻ đưa chiếc hộp nhỏ cho Xán Xán: “Con tiết kiệm một chút nhé.”

Xán Xán không kịp lau bột mì trên tay, đưa tay liền nhận lấy chiếc hộp nhỏ kia.

Tiểu linh thông màu xanh lam, màn hình khá lớn, phím bấm mềm mại, trông khá đáng yêu. Xán Xán thích mê cái vật nhỏ này, ngửi mùi nhựa mới của đồ điện tử cũng cảm thấy hạnh phúc.

Bánh chẻo gói xong, Thái Hồng Anh lấy túi ni lông đựng hơn nửa bỏ vào tủ đông, phần còn lại cho vào nồi đang đặt trên bếp lò.

“Gala sắp bắt đầu rồi, con không gọi điện thoại chúc tết nhà Giang Nhất Linh trước à?” Thái Hồng Anh hất cằm chỉ chỉ vào tiểu linh thông, trong mắt đầy tự hào.

Xán Xán mặt đỏ bừng vì phấn khích, cô bé nhìn chằm chằm vào cuốn sách hướng dẫn sử dụng mỏng dính lắc đầu: “Đợi một lát nữa, đang sạc pin ạ.”

“Không phải có điện sao?”

“Phải sạc đầy! Con nghe nói không sạc đầy đã dùng pin dễ hỏng lắm!”

Hơn tám giờ, tiểu linh thông cuối cùng cũng sạc đầy pin. Xán Xán dưới sự chú ý của Thái Hồng Anh, dùng vật mới này bấm số điện thoại nhà Giang Nhất Linh.

Người nghe điện thoại là Giang Viễn Đạt.

“Alo, ai vậy?” Giọng Giang Viễn Đạt rất nghiêm túc.

Xán Xán lập tức cười rộ lên: “Chú Giang năm mới tốt lành! Cháu là Lý Xán ạ!”

Giọng Giang Viễn Đạt dừng lại một chút rồi cũng cười ôn hòa: “Xán Xán à, đang ở nhà ai thế cháu?”

Số tiểu linh thông có cùng độ dài với số điện thoại bàn, Giang Viễn Đạt nhìn thấy số gọi đến là số lạ, đương nhiên tưởng Xán Xán đang dùng điện thoại bàn lạ gọi điện.

“He he, mẹ cháu mua cho cháu tiểu linh thông, đây là số điện thoại của cháu!” Trọng âm của Xán Xán rơi vào hai chữ “của cháu”.

Trong điện thoại, Xán Xán lần lượt chúc tết bà nội và Tống Uyển Đình xong, Tống Uyển Đình mới chuyển điện thoại cho Giang Nhất Linh đã lặng lẽ ngồi bên cạnh bà từ lúc nào. Giang Nhất Linh nhận điện thoại, lúc mở miệng giọng có chút không tự nhiên: “Cậu có tiểu linh thông rồi à?”

Xán Xán dừng lại, cúi đầu dùng ngón tay nghịch quần mình: “Ừ.”

“Ồ, tốt đấy.”

“Ừ.” Xán Xán cảm thấy giọng Giang Nhất Linh hơi lạ: “Cậu bị cảm à? Sao giọng khàn thế?”

Giọng Giang Nhất Linh càng lúng túng hơn: “Không có. Đưa điện thoại cho mẹ nuôi, tớ muốn chúc tết mẹ nuôi.”

Xán Xán bĩu môi, nhét tiểu linh thông cho Thái Hồng Anh đang đứng ở bên cạnh.

“Con trai nuôi của mẹ muốn chúc tết mẹ kìa.”

Cô bé ngồi lại bên cạnh bếp lò, mở nắp nồi, đổ một bát nước lạnh vào nồi, lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì Thái Hồng Anh đã cúp máy.

“Cúp máy rồi ạ?” Xán Xán nhấc nắp nồi, ngơ ngác hỏi.

Thái Hồng Anh mặt vẫn còn cười: “Ừ.”

Xán Xán đậy mạnh nắp nồi lên: “Giang Nhất Linh còn chưa chúc tết con!”

“Không phải con cũng chưa chúc tết người ta sao?” Thái Hồng Anh nhét tiểu linh thông vào túi Xán Xán: “Ngốc nghếch, chẳng biết nói gì cả.”
 
Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 21: Tin nhắn



Quan hệ của Xán Xán và Giang Nhất Linh rất tốt nhưng cũng không phải chưa từng cãi nhau. Nhưng thông thường dù sao cũng có một người sẽ lặng lẽ đưa tay hòa giải sau cuộc cãi vã, người kia cũng thuận nước đẩy thuyền coi như không có chuyện gì xảy ra. Chỉ riêng cuộc cãi vã lần này có chút bất thường, mặc dù tình bạn vẫn bền chặt như trước nhưng Giang Nhất Linh lại ít nói đi rất nhiều.

Qua tết, kỳ nghỉ đông gần kết thúc, Xán Xán mặt dày mang bài tập đến nhà họ Giang làm bù, viện cớ cần người giám sát. Nhưng cô bé ngang nhiên cướp nhật ký của Giang Nhất Linh xem, tên này lại cũng giả vờ rộng lượng, không chấp nhặt với cô bé, càng không nói thêm với cô bé một lời nào.

Kỳ lạ quá, Giang Nhất Linh đột nhiên câm rồi à?

Xán Xán trăm mối không lời giải, cứ băn khoăn mãi cho đến khi khai giảng.

Tối hôm đầu tiên khai giảng, tiểu linh thông của Xán Xán nhận được một tin nhắn lạ.

— Sáng mai 7 giờ tớ đợi cậu ở ngã tư.

Xán Xán nhìn tin nhắn không đầu không đuôi này, vô thức mở miệng định gọi Thái Hồng Anh. Nhưng lời còn chưa ra khỏi cổ họng, đã bị cô bé nuốt trở lại.

Nội dung tin nhắn có chút… mập mờ à?

Cô bé vốn tưởng là ai đó gửi nhầm, nhưng trong lòng lại khó tránh khỏi nảy sinh đủ loại ảo tưởng lãng mạn. Có lẽ có một bạn nam nào đó thầm thương trộm nhớ cô bé, định sáng mai 7 giờ ở ngã tư gần nhà cô bé tỏ tình? Nhưng thời gian này có chút vi diệu à?

Vì nhà cách trường khá xa, cô bé đi xe đạp có thể ngủ thêm nửa tiếng, nhưng cũng phải sáu giờ năm mươi ra khỏi nhà, nếu không sẽ không kịp giờ tự học sớm. Bây giờ chiếc xe đạp yêu quý của cô bé đã rời xa cô, ngày mai cô bé phải sáu giờ hai mươi ra khỏi nhà mới được.

Bảy giờ ở ngã tư đầu ngõ nhà mình? Cô bé không phải đi học sao?

Chẳng lẽ là cô bé đắc tội với đại ca xã hội nào, bị chặn đường đánh?

Xán Xán nắm chặt tiểu linh thông trợn tròn mắt, hai chân đạp trong chăn vài cái, lại cảm thấy không đúng. Cô bé là công dân tốt, chưa từng đắc tội với vị thần tiên nào cả.

Vậy là tin nhắn này thực sự là người khác gửi nhầm cho cô bé?

Cô bé quyết định phớt lờ, nhét tiểu linh thông xuống dưới gối, nhắm mắt chuẩn bị ngủ tiếp. Nhưng lát sau, điện thoại rung lên qua lớp gối lại truyền đến tai cô bé, Xán Xán im lặng hai giây, đưa tay lại lôi tiểu linh thông ra, co rúm người trong chăn xem tin nhắn.

— Chưa nhận được?

Xán Xán có chút phát điên, cô bé gọi điện thoại đến số di động của Giang Nhất Linh.

“Alo?” Giọng Giang Nhất Linh hơi nghẹt.

Đợi giọng đối phương vang lên, Xán Xán mới nhận ra bây giờ đã hơn mười giờ rồi. Giọng cô bé nghẹt trong chăn, thấp như tiếng thì thầm: “Cậu ngủ rồi à?”

“Chưa.” Giọng Giang Nhất Linh vẫn hơi kỳ lạ nhưng Xán Xán lúc này không có tâm trí để ý đến chuyện này, có chút căng thẳng kể lại chuyện vừa nhận được tin nhắn kỳ lạ cho cậu nghe.

“Tớ hình như đắc tội với ai đó, ngày mai có người định chặn tớ ở ngã tư nhà tớ!”

Giang Nhất Linh dừng lại một chút, giọng nói kỳ quái phát ra một chữ: “Ừm?”

“Tớ nhận được một tin nhắn…” Xán Xán định giải thích, giọng nói lại bị Giang Nhất Linh ngắt lời.

“Cậu ngốc à? Tin nhắn tớ gửi đấy!”

Xán Xán há miệng, ngây người nửa ngày mới phản ứng lại: “Điện thoại di động và tiểu linh thông không phải không thể gửi tin nhắn cho nhau sao? Không đúng, số đó rõ ràng không phải của cậu, cậu lừa ai đấy.”

Giang Nhất Linh khẽ “chậc” một tiếng, kiên nhẫn giải thích: “Tớ mới mua tiểu linh thông, cậu ghi lại số của tớ đi.”

“Cậu mua tiểu linh thông rồi à? Ê cậu mua cái này làm gì, điện thoại di động của cậu xịn thế cơ mà!” Xán Xán thở phào nhẹ nhõm, lại vui vẻ hẳn lên: “Vậy chúng ta có thể nhắn tin rồi nhỉ! tiểu linh thông gửi tin nhắn mỗi tin rẻ hơn điện thoại di động bốn xu đấy!”

Tiếng thở của Giang Nhất Linh truyền vào tai Xán Xán làm ngứa ngáy vành tai cô bé. Cô bé cầm điện thoại xoay người trong chăn, đổi sang tai kia nghe điện thoại, tiếp tục hứng thú: “Vậy sáng mai cậu đến đón tớ đi học à?”

“Ừm, bố tớ bảo chú Trương đưa chúng ta đi, xe đạp của cậu không phải bị mất rồi sao, ngày mai khai giảng, đừng đến muộn.”

Từ khi hai người cãi nhau trong kỳ nghỉ đông, Giang Nhất Linh rất ít khi nói câu dài như vậy với Xán Xán. Xán Xán đang định hứng thú nói tiếp về chú tài xế Trương của Giang Viễn Đạt, lại nghe Giang Nhất Linh nói tiếp: “Chỉ có chuyện này thôi, không có việc gì tớ cúp máy đây.”

“Cậu định ngủ à?”

“Chưa.”

“Vậy nói chuyện thêm chút nữa, he he.”

“…Nhắn tin nói chuyện.”

“Tại sao chứ!”

“Lười nói chuyện. Cúp máy đây.” Giang Nhất Linh nói xong, lạnh lùng vô tình cúp máy.

Xán Xán thò đầu ra khỏi chăn, hít một hơi thật sâu, lại tức giận co người lại trong chăn. Nếu không phải cô bé biết con trai không đến kỳ kinh nguyệt thì cô bé đã nghi ngờ Giang Nhất Linh đang trong kỳ sinh lý tâm trạng kỳ quái rồi.

Sáng hôm sau Xán Xán đem quan điểm này nói với Thái Hồng Anh.

“Con trai không có kỳ kinh nguyệt nhưng có kỳ vỡ giọng! Cổ họng Mao Mao không thoải mái, không thích nói chuyện không phải rất bình thường sao!” Thái Hồng Anh tay nhanh chóng chiên bánh quẩy, bánh quẩy chiên xong xếp ngay ngắn trong rổ để ráo dầu, vàng óng thơm phức.

“Kỳ vỡ giọng là gì? Tại sao lại cổ họng không thoải mái?” Xán Xán hiếm khi lúc này chưa đi học, xắn tay áo phụ Thái Hồng Anh thu tiền.

“Chính là cổ họng đang phát triển, con quên trước đây hai đứa cãi nhau một trận rồi à? Mẹ Mao Mao nói nó ngày hôm sau đã khàn giọng, cổ họng sưng to như quả óc chó.”

Thái Hồng Anh và Tống Uyển Đình là hai người phụ nữ hoàn toàn khác nhau. Họ từ nhỏ lớn lên trong môi trường khác nhau, học vấn tầm nhìn đều khác nhau. Vốn dĩ nên không có gì giao nhau nhưng lại tình cờ mấy năm trước có một duyên phận gắn kết sâu sắc.

Bây giờ con cái họ tuổi tác sàn sàn, quan hệ tốt không nói, lại còn là bạn cùng lớp, thế là hai người phụ nữ liền có thêm đề tài nói chuyện, bình thường liên lạc càng thêm mật thiết. Thái Hồng Anh là người bán đồ ăn sáng ở nhà, Tống Uyển Đình vốn còn đi làm ở cơ quan nhà nước, sau này vì Giang Viễn Đạt ra ngoài làm ăn, chính sách không cho phép, thế là bà cũng nghỉ việc ở nhà trồng hoa.

Đợi đến ban ngày, các bà mẹ liền luôn tranh thủ gọi điện thoại cho nhau, chỉ nói chuyện con cái cũng có thể nói rất lâu.

Nên chuyện Giang Nhất Linh đến kỳ vỡ giọng Thái Hồng Anh biết sớm hơn Xán Xán. Nhưng xét ra thì Mao Mao cũng đến tuổi đó rồi, Thái Hồng Anh không để tâm nên không nói với Xán Xán.

Nhưng Xán Xán lại cảm thấy mới lạ, bảy giờ ở ngã tư cô bé lên xe nhà họ Giang.

“Chào chú Trương ạ, cảm ơn chú buổi sáng đã đón cháu, mẹ cháu bảo cháu mang đồ ăn sáng cho chú.” Xán Xán cười ngoan ngoãn với tài xế, đưa bánh trứng cuốn đựng trong túi ni lông lót giấy ăn về phía trước.

Tài xế của Giang Viễn Đạt là do công ty cấp, lái xe bên cạnh ông chủ hai ba năm nên cũng quen biết Xán Xán. Anh ta sáng sớm ra ngoài làm việc riêng cho ông chủ, đương nhiên là chưa ăn sáng. Lúc này vừa ngửi thấy mùi bánh cuốn thơm phức, nụ cười lập tức chân thành hơn rất nhiều.

“Cảm ơn nhé.” Anh ta nhận bánh cuốn nhưng không ăn ngay, khởi động xe đưa hai đứa trẻ đi học trước đã.

Xán Xán cười vui vẻ đặt cặp sách bên cạnh, quay đầu lại thấy Giang Nhất Linh đang nhìn chằm chằm vào cô bé.

“Sao thế?”

“Của tớ đâu?” Giang Nhất Linh nhíu mày.

“Cậu chưa ăn sáng à?” Xán Xán thấy kỳ lạ, không phải cậu ấy sáng nào cũng ăn bánh mì sữa sao?

“Chưa.”

“À, vậy chúng ta đến cổng trường mua bánh mì nhé? Gần đây không phải mùa gạo nếp cẩm, mẹ tớ không làm cơm nắm.”

“Vậy tớ ăn bánh rán cũng được.” Hôm nay không hiểu sao Giang Nhất Linh lại bướng bỉnh hơn mọi ngày.

“Mẹ tớ nói cậu đang vỡ giọng không được ăn đồ chiên.”
 
Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 22: Bìa sách



“…” Vẻ mặt Giang Nhất Linh có chút kỳ quái, muốn nói lại thôi, cuối cùng quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe không nói lời nào.

Xán Xán lại tò mò, xoay người nhìn cậu. Giang Nhất Linh tỏ ra ngượng ngùng, nhất quyết không cho Xán Xán nhìn.

“Tai cậu đỏ rồi kìa hahahahahaha.” Xán Xán đưa ngón trỏ ra, đầu ngón tay chạm vào tai Giang Nhất Linh. Giang Nhất Linh giật mình né người ra, cuối cùng quay đầu lại trừng mắt nhìn cô.

Xán Xán le lưỡi, biết điều chuyển chủ đề: “Hôm nay phát sách mới, tớ bọc bìa sách giúp cậu nhé? Giấy lịch treo tường năm ngoái nhà tớ vẫn còn giữ đấy.”

Giang Nhất Linh im lặng một lúc rồi cũng lên tiếng: “Không cần.”

“Tại sao chứ? Tớ còn cố ý tính toán, giữ lại đủ giấy mà.”

“Ngoài cổng trường có bán.”

Xán Xán bĩu môi: “Không cần thì thôi.”

Giang Nhất Linh liếc nhìn Xán Xán, thấy cô có vẻ hơi giận, vừa định mở miệng lại nghĩ đến giọng nói khó nghe của mình liền ngậm miệng lại, móc từ trong túi ra chiếc tiểu linh thông mới mua, cúi đầu bấm phím.

Trong túi áo Xán Xán rung lên, cô lấy tiểu linh thông ra xem, trên đó là tin nhắn Giang Nhất Linh ngồi bên cạnh gửi cho cô.

—— Hay thế này, cậu giúp tớ bọc lớp bìa bên trong, tớ giúp cậu bọc thêm một lớp bìa kiếng bên ngoài.

Xán Xán quay đầu nhìn Giang Nhất Linh một cái rồi cúi đầu bấm phím.

—— Tại sao phải bọc hai lớp? Bìa nhựa bán ở tiệm nhỏ loại nhỏ 6 hào, loại lớn 1 tệ, đắt chết đi được.

—— Lại chẳng cần cậu trả tiền, nói có muốn hay không đi.

Xán Xán suy nghĩ một lát, nắm chặt tiểu linh thông trong tay gõ vài chữ rồi lại xóa. Giang Nhất Linh đợi mãi không thấy tin nhắn trả lời, nhoài người qua định xem Xán Xán đang gõ gì. Xán Xán cũng không biết vì lý do gì, theo phản xạ che màn hình, né người đi, không cho Giang Nhất Linh xem.

Giang Nhất Linh đành ngồi thẳng lại, quay đầu nhìn ra cửa sổ xe, vẻ mặt như không hề để tâm nhưng chiếc tiểu linh thông trong tay vẫn chưa cất lại vào túi.

Đợi một lúc tiểu linh thông mới rung lên lần nữa.

—— Hay là thế này đi, tớ đi mua ít giấy gói quà về bọc bìa sách, rồi bên ngoài bọc thêm lớp bìa kiếng trong suốt cậu mua.

Xán Xán trước đây từng thấy các bạn nữ khác trong lớp dùng giấy gói quà bọc bìa sách có màu xanh nhạt, màu hồng phấn, thậm chí có loại còn có bột kim tuyến vàng và mùi thơm, thực sự ngưỡng mộ đã lâu. Nhưng bìa sách dùng chưa đến một tháng sẽ bị mòn, bẩn, dù cô có thể mua được giấy gói quà đẹp nhưng lại hơi tiếc khi dùng chúng để bọc sách.

Nếu bên ngoài bọc thêm một lớp bìa kiếng trong suốt vậy thì hoàn toàn không vấn đề gì!

Gửi xong tin nhắn này Xán Xán liền nhìn Giang Nhất Linh đợi cậu trả lời. Giang Nhất Linh dường như cảm nhận được ánh mắt đầy mong đợi của cô bé bên cạnh, cậu nhét tiểu linh thông vào túi, gật đầu với cô.

Cô bé cười rộ lên, để lộ chiếc răng khểnh nhỏ hơi lệch, giống như một con thú nhỏ lông xù.

Vì khai giảng nên hôm đó Thái Hồng Anh cho Xán Xán hai mươi tệ, bảo cô mua ít đồ dùng học tập mới. Hai mươi tệ này nếu là ngày thường đủ cho Xán Xán tiêu trong một tuần, cô vốn cũng định tiết kiệm để mua một cái móc treo điện thoại nhấp nháy giống loại người ta hay treo trên điện thoại, khi có cuộc gọi đến thì nó sẽ nhấp nháy, trông đẹp vô cùng.

Nhưng vì phải mua giấy gói quà nên kế hoạch mua móc treo điện thoại đành phải hoãn lại.

Vừa tan học, mấy tiệm văn phòng phẩm nhỏ ở cổng trường đã đông nghẹt người, ngay cả những người bán hàng rong ở cổng trường hôm đó cũng kiếm bộn tiền. Vừa ra khỏi cổng trường Xán Xán liền gọi điện cho Thái Hồng Anh, báo rằng hôm nay cô đến nhà Giang Nhất Linh bọc bìa sách.

Thái Hồng Anh không có lý do gì để không đồng ý, cúp điện thoại xong, Xán Xán túm lấy quai cặp sách của Giang Nhất Linh, kéo cậu định chen vào tiệm văn phòng phẩm.

“Tớ đợi cậu ở ngoài.” Giang Nhất Linh không muốn, nghiêng người không nhúc nhích.

“Cậu phải chọn vài kiểu giấy gói quà cậu thích chứ!”

“Cậu chọn đi.”

Xán Xán do dự nhìn tiệm nhỏ đông nghịt người, cuối cùng gật đầu: “Vậy được rồi, cậu đợi tớ một lát.”

Đúng lúc Xán Xán buông tay định chen vào đám đông thì cổ áo lại bị Giang Nhất Linh túm lấy: “Cậu đủ tiền không?”

“Đủ, đủ, đủ!”

“Cầm lấy, mua luôn bìa kiếng trong suốt đi.” Giang Nhất Linh nhét một tờ tiền giấy vào trong cổ áo Xán Xán.

Xán Xán cảm thấy trong cổ áo cộm cộm khó chịu, quay đầu lườm Giang Nhất Linh một cái: “Phiền phức!”

Cô vừa xoay tay lấy tờ tiền trong cổ áo ra vừa bước vào tiệm nhỏ.

Một lúc sau, cô lôi cả túi đồ lớn bước ra, tóc tai rối bù. Cô ngẩng lên nhìn quanh, thấy Giang Nhất Linh ở ngoài đám đông.

Bên cạnh cậu có hai cô gái đang đứng, một trong số đó đang cúi đầu nói chuyện với cậu. Xán Xán nhận ra một người là học sinh lớp bên cạnh học tiếng nhật, trong lòng thắc mắc, sao Giang Nhất Linh lại quen bạn học mà cô không quen nhỉ?

Chưa đợi Xán Xán đi đến bên cạnh Giang Nhất Linh thì hai cô gái kia đã rời đi.

“Hai người đó là lớp bên cạnh à?” Xán Xán hỏi rồi đưa tiền lẻ cho Giang Nhất Linh.

Vẻ mặt Giang Nhất Linh có chút không tự nhiên, cậu nhận lấy tiền lẻ rồi lại cầm lấy túi nhựa trong tay Xán Xán: “Không biết, không quen.”

“Không quen? Vậy sao họ lại bắt chuyện với cậu?”

“Hỏi đường.”

Xán Xán vẫn cảm thấy kỳ lạ, đều cùng một trường, ở cổng trường thì hỏi đường gì chứ. Nhưng câu này còn chưa kịp nói ra đã nghe Giang Nhất Linh đi phía trước thúc giục: “Đi thôi!”

Giấy gói quà là loại cuộn lớn, một cuộn có thể bọc được mấy quyển sách. Loại mỏng thì hai tệ một cuộn, loại có hoa văn chìm và mùi thơm thì đắt hơn một chút. Xán Xán mua mấy cuộn kiểu dáng khác nhau, đến nhà họ Giang liền vui vẻ hỏi xin Giang Nhất Linh con dao rọc giấy.

“Cái này bọc sách Văn, Toán, cái này bọc sách tiếng Anh…” Xán Xán phân chia giấy gói quà, Giang Nhất Linh đứng bên cạnh xem có vẻ không vui lắm: “Sao toàn kiểu hoa hòe hoa sói thế?”

“Giấy gói quà mà, chẳng phải là hoa hòe hoa sói sao.” Xán Xán tâm trạng rất tốt, không thèm chấp nhặt sự bắt bẻ của Giang Nhất Linh.

“Tớ không cần nữa.”

“Sao thế? Tớ mua giấy rồi mà!”

“Toàn là kiểu con gái hay bọc.”

“Gì chứ, cái này…” Xán Xán chỉ vào hai cuộn trong số đó: “Tớ cố ý chọn kiểu trung tính mà! Cậu xem, màu cà phê này!”

“Nhưng sao trên đó lại có cả chim sẻ.”

“Chim sẻ thì sao! Cậu coi thường chim sẻ à!” Xán Xán vặn lại: “Bảo cậu chọn thì không chọn, bây giờ nói gì cũng muộn rồi!”

Cô giằng lấy hai quyển sách ngữ Văn mới tinh, ôm sách trừng mắt nhìn Giang Nhất Linh. Giang Nhất Linh bất đắc dĩ, lại không có điều kiện sức khỏe để đấu khẩu với Xán Xán, đành phải chiều theo ý cô: “Tùy cậu.”

Xán Xán đại thắng, vui vẻ cắt giấy. Mỗi khi bọc xong một quyển sách cô lại đưa cho Giang Nhất Linh để cậu viết tên sách lên đó. Chữ Giang Nhất Linh viết đẹp hơn Xán Xán, nét chữ phóng khoáng mạnh mẽ viết tên sách, tên và lớp xong, lại dùng bìa kiếng trong suốt bọc lại.

Nhưng đợi đến khi Xán Xán vui vẻ ôm sách mới về nhà cô mới phát hiện, có lẽ giấy gói quà mình mua quả thực hơi sặc sỡ quá.

Bìa sách của hai người giống hệt nhau, tên lớp và họ tên trên đó đều do Giang Nhất Linh viết, kiểu chữ cũng giống nhau. Cho nên trong đống sách cô ôm về, có hai quyển đã cầm nhầm thành của Giang Nhất Linh. Nhưng đều là sách mới, trên đó cũng không có nhiều dấu vết đã sử dụng, Xán Xán không nghĩ nhiều, trực tiếp tìm một miếng sticker dán đè lên ba chữ “Giang Nhất Linh” trên bìa sách, bên dưới lại viết tên mình vào.

Ngày mai bảo Giang Nhất Linh cũng làm như vậy là được rồi, Xán Xán nghĩ thầm.
 
Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 23: Tạp chí



Ngày hôm sau, Giang Nhất Linh nhìn quyển sách bị dán sticker, cảm thấy vô cùng đau đầu.

“Cho cậu này, tớ cố ý để dành cho cậu sticker One Piece, là cái mà tạp chí ‘Tâm Động Mạn’ tặng kèm ấy, tớ không nỡ dán đâu.” Xán Xán thậm chí còn chuẩn bị sẵn sticker để che tên cho Giang Nhất Linh.

Bìa sách vốn đã đủ sặc sỡ, nếu lại dán thêm miếng sticker như miếng vá nữa, thực sự khiến Giang Nhất Linh không muốn nhìn. Cậu từ chối ý tốt của Xán Xán, chỉ vào quyển sách Toán có tên Lý Xán trên bàn mình, thẳng thắn nói: “Quyển không có sticker là của tớ, tớ nhớ là được rồi.”

Xán Xán cũng không cố chấp, cất miếng sticker vào ngăn dưới hộp bút.

Ngoài cổng trường, bên cạnh mấy tiệm cho thuê truyện và tiệm tạp hóa còn có một sạp báo rất được yêu thích. Chủ sạp là một ông cụ, người rất hòa nhã, ngày nào cũng ôm một cốc thủy tinh lớn đựng nước trà, đeo kính lão ngồi trong sạp báo đọc báo.

Mỗi buổi sáng khi Xán Xán đến cổng trường cũng là lúc kết thúc khoảng thời gian bận rộn nhất trong ngày của ông. Các loại báo đã được phân loại gọn gàng xếp ngay ngắn ở cửa sổ, đủ loại tạp chí được ông dùng kẹp nhỏ kẹp thành chuỗi, phía sau cố định bằng dây thép, sau đó ông đứng bên ngoài sạp báo, bắc ghế đẩu nhỏ, treo chúng lên lưới sắt trên cửa sổ nhỏ của sạp báo.

Những cuốn tạp chí được bọc trong túi nhựa đủ màu sắc, nhìn từ xa, sạp báo trông như một cây thông noel quá xum xuê.

Học sinh trường ngoại ngữ rất quý ông, nếu ai nói muốn xem tạp chí nào mà chỗ ông không có, tháng sau ông nhất định sẽ nhập về hai cuốn để dành cho học sinh đó. Lâu dần, các loại tạp chí trong sạp báo này trở nên vô cùng phù hợp với thị hiếu của học sinh, bán chạy nhất không ngoài các loại tạp chí tiểu thuyết mà các bạn nữ yêu thích, hay tạp chí hướng dẫn game mà các bạn nam hay mua.

Trước đây, tạp chí liên quan đến manga tương đối ít, nhưng năm ngoái, không biết có phải các tòa soạn tạp chí lớn đã hẹn nhau hay không, đủ loại tạp chí manga Nhật Bản bỗng nhiên xuất hiện như nấm mọc sau mưa.

“Tâm Động Mạn” là một trong số đó, là bán nguyệt san, nửa đầu tháng đăng manga shounen, nửa cuối tháng đăng manga shoujo, cả hai cuốn đều cực dày. Ngoài bản thường giá 15 tệ còn có bản đặc biệt giá 25 tệ một cuốn.

Trong bản đặc biệt có tặng kèm hai đĩa DVD, Xán Xán nghe nói, trong DVD tặng kèm không chỉ có nhạc anime, đôi khi còn có cả anime mới của Nhật Bản. Cộng thêm đủ loại giấy viết thư, sticker, đồ chơi nhỏ tặng kèm, một cuốn “Tâm Động Mạn” bản đặc biệt chẳng khác nào một gói quà lớn.

Xán Xán trước đây chưa bao giờ mua tạp chí, tạp chí thật sự rất đắt, loại rẻ cũng mười tệ một cuốn, loại đắt gần ba mươi tệ. Xán Xán phải nhịn ăn trưa cả tuần mới mua được một cuốn “Tâm Động Mạn” có DVD, nhưng cô làm sao mà nỡ được.

Mãi cho đến năm ngoái, trang bìa tạp chí “Tâm Động Mạn” số tháng 11 dành cho nữ là Chii trong “Chobits”, cô quá thích, nên đã tiết kiệm tiền mua một cuốn làm quà sinh nhật cho mình. Xé túi nhựa ra cô mới phát hiện, hóa ra bản thường bên trong cũng có tặng sticker, chỉ là sticker trong cuốn đó không phải Chii, mà là “One Piece” trên trang bìa số dành cho nam của tháng đó.

Không có tiền mua tạp chí manga, nhưng thuê truyện tranh thì chỉ cần hai hào một ngày. Thời đó thị trường tràn lan truyện lậu, Xán Xán cũng không hiểu, chỉ biết thuê truyện tranh gộp bốn trong một thì lợi hơn – một cuốn truyện gộp có thể chứa nội dung của sáu cuốn truyện gốc!

Nhưng cô thuê truyện luôn phải lén lút.

Thái Hồng Anh không cho phép cô đọc sách giải trí, Giang Nhất Linh cũng vậy. Đôi khi bị Giang Nhất Linh phát hiện cô đang đọc truyện tranh cậu còn cau mày tịch thu truyện tranh đi. Bản thân Xán Xán cũng khá chột dạ nhưng cô lại không nhịn được, đọc truyện tranh giống như nghe kể chuyện, những bộ truyện chưa đọc xong giống như một câu chuyện chưa kể hết, cứ lởn vởn trong lòng cô, cào cấu tâm can, thỉnh thoảng lại trồi lên làm cô ngứa ngáy.

Nhưng mỗi tháng luôn có vài ngày, là cơ hội để Xán Xán có thể lén lút giấu Giang Nhất Linh đến tiệm thuê truyện.

Thời tiết ấm dần lên, đám học sinh cấp hai như những con vật nhỏ ngủ đông suốt mùa đông, được ánh nắng xuân chiếu rọi liền có chút năng lượng sôi sục, rạo rực len lỏi từ trong xương cốt ra. Thứ sáu tan học sớm, các bạn nam trong lớp không tham gia câu lạc bộ hẹn nhau đấu bóng rổ với lớp bên cạnh, Giang Nhất Linh cũng ở trong số đó.

Chuông tan học còn chưa reo, trong lớp đã vang lên tiếng sột soạt thu dọn hộp bút. Xán Xán chọc chọc vào lưng Giang Nhất Linh, thấy cậu ngả người về phía sau liền ghé sát lại nói nhỏ: “Lát nữa tớ không xem cậu chơi bóng rổ đâu, tớ về nhà trước nhé.”

Giang Nhất Linh liếc nhìn về phía sau, nhướng máy.

Xán Xán hiểu ý: “Sao thế, không có tớ giám sát là không biết chơi bóng à?”

Giang Nhất Linh quả nhiên trúng kế, buông một câu: “Vậy tùy cậu.”

Chuông tan học vang lên, giáo viên nhìn về phía Xán Xán, cô vội co người lại, nấp sau bóng lưng của Giang Nhất Linh. Giáo viên chỉ tay về phía hai người họ, cũng không nói gì, thu dọn cốc trà, giáo trình rời khỏi lớp học.

Giang Nhất Linh đi chơi bóng rổ, Xán Xán vô cùng vui vẻ một mình đi tìm chiếc xe đạp của mình. Đó là chiếc xe Thái Hồng Anh mới mua cho cô, màu cà phê giản dị nhưng đắt hơn chiếc xe trước đó một chút.

Xán Xán đạp xe đến nhà Sách Ánh Dương, cô vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm bộ truyện tranh “Fullmetal Alchemist”. Khóa xe rồi vào cửa, trong nhà sách đông nghịt người, cô thấy chủ tiệm ngồi sau quầy thu ngân ở cửa, trước mặt là một hàng dài dằng dặc.

“Á, là cậu à!” Giọng một cô gái vang lên cách đó không xa, Xán Xán cảm thấy hơi quen tai, liền nhìn về phía đó. Cô gái nhỏ nhắn tóc ngắn đang vẫy tay với Xán Xán, vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng: “Cậu cũng thích đến đây thuê truyện à?”

Là Lam Duyệt, cô gái quen ở khu chợ lớn hôm bị mất xe đạp!

Hôm đó nói chuyện mới biết đối phương cũng là học sinh trường cấp 2 ngoại Ngữ giống mình, Lam Duyệt học lớp 9, hơn Xán Xán một lớp. Vì không lưu cách thức liên lạc nên khai giảng đã lâu như vậy mà họ chưa từng gặp lại nhau.

“Cậu cũng đến thuê truyện à?” Xán Xán thấy cô cười thân thiết, dường như hoàn toàn không có chút xa lạ nào với mình.

“Ừm, hỏi xem Conan tập 44 về chưa.” Lam Duyệt lắc đầu nói: “Nhà tớ có đủ bộ đấy!”

Hai người xếp hàng, sau khi hỏi chủ tiệm thì biết Conan tập 44 nhà sách Ánh Dương chưa có, Lam Duyệt bất mãn lẩm bẩm: “Bên Nhật đã ra lâu rồi…”

“Tập 43 bên mình chậm hơn bên Nhật bốn tháng, theo tốc độ này thì tập 44 chắc phải đợi thêm hai tháng nữa mới có.” Chủ nhà sách Ánh Dương nói rất rành rọt: “Đợi thêm đi, có chú giữ lại cho cháu! Còn cháu, muốn gì?” Chủ tiệm vừa nói vừa nhìn Xán Xán.

Xán Xán vội vàng lên tiếng: “Cháu muốn hỏi xem đã có truyện Fullmetal Alchemist chưa ạ, trước đây cháu đã đến hỏi rồi.”

Chủ tiệm còn chưa kịp nói thì Lam Duyệt đã vỗ vào vai Xán Xán một cái: “Nhà tớ có! Đến nhà tớ xem!”

“Cô bé này sao lại giành khách của chú thế!” Chủ tiệm cười nói.

Lam Duyệt nhiệt tình hết mức, kéo tay Xán Xán, nói nhà mình rất gần trường, hết lời mời cô đến nhà chơi. Xán Xán nghĩ cũng còn sớm nên đồng ý.

Thế là cô theo Lam Duyệt rời khỏi nhà sách, dắt xe đạp đi bộ hơn mười phút vào một khu biệt thự cách trường không xa.

Nhà Lam Duyệt rất có tiền, nhưng không giống nhà Giang Nhất Linh. Nhà họ Giang từ trong ra ngoài toát lên vẻ nho nhã, kín đáo, còn nhà Lam Duyệt lại khiến người ta nhìn đâu cũng thấy sự giàu sang, phú quý.
 
Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 24: Búp bê



“Đến phòng tớ, tớ cho cậu xem truyện tranh của tớ!”

“Đợi đã, nhà cậu không cần thay giày à?”

“Không cần, có dì giúp việc lau.” Lam Duyệt kéo Xán Xán vào phòng mình.

Căn phòng rất rộng rãi, nhưng vì chất đầy các loại búp bê và truyện tranh nên trông lại rất chật chội. Xán Xán đầu tiên bị những con búp bê đặt trong tủ nhỏ chuyên dụng thu hút, cô bé gần như nín thở, sợ hành động thô lỗ của mình sẽ đánh thức những con búp bê quá mức tinh xảo kia.

“A, các con gái của tớ đẹp không!” Lam Duyệt thấy Xán Xán mắt lộ vẻ kinh ngạc, vẻ mặt có chút kiêu ngạo: “Bố tớ nhờ người mua từ Nhật Bản về cho tớ đấy, này, đây là truyện tranh của tớ, tớ cho cậu xem ‘Fullmetal Alchemist’…”

Giọng Lam Duyệt líu ríu bên tai nhưng Xán Xán lại không nghe vào một chữ nào. Cô bé nhẹ nhàng đi đến gần những con búp bê kia, muốn đưa tay sờ thử nhưng lại không dám.

“Sao lại có búp bê đẹp thế này, trời ơi…” Cô bé lẩm bẩm: “Đẹp quá, giống như trong truyện tranh vậy!”

“…Đài Loan vừa xuất bản tớ đã mua rồi, cũng mới nhận được một hai ngày… Cậu vẫn đang xem con gái tớ à, đây là con gái út của tớ, cậu muốn ôm nó không?”

Xán Xán ngẩng đầu, mắt lóe sáng: “Được không?”

“Được chứ, cẩn thận đừng làm trôi lớp trang điểm của nó, tớ nhờ người vẽ giúp đấy.” Lam Duyệt hào phóng lấy búp bê từ giá đỡ xuống, cẩn thận nâng váy nó đưa hai tay cho Xán Xán: “Đây là mẫu mới của V agency, màu mắt là đặt làm riêng, màu xanh rất sâu thẳm đúng không?”

Búp bê không nặng nhưng chiếc váy ren trên người nó lại quá rườm rà. Xán Xán cẩn thận ôm búp bê, nhẹ nhàng sờ vào chất liệu vải trên người búp bê.

“Tớ quen một chị rất khéo tay, chị ấy không chỉ biết trang điểm cho con gái mà còn biết may quần áo. Tớ thì không được, tớ vụng về, chỉ có thể cho búp bê mặc đồ may sẵn thôi.” Lam Duyệt nhẹ nhàng nghịch tóc một con búp bê khác, vuốt thẳng tóc mái của nó: “Đúng rồi, cậu biết may quần áo, quần áo búp bê có biết may không?”

Xán Xán hoàn hồn: “Ừm?”

“May váy nhỏ cho con gái tớ, cậu biết không? Không cần quá khó đâu!” Lam Duyệt rút một cuốn tạp chí từ trên giá sách ra, lật đến một trang đã gấp sẵn cho Xán Xán xem: “Này, cái này là được rồi. Váy của con gái lớn tớ bị bẩn, phải mang đi giặt. Nhưng nó là khớp đặt làm riêng, mặc váy may sẵn phần hông sẽ không đẹp. Tớ vốn định may cho nó một bộ váy nhỏ để mặc tạm…”

Cô bé nói rồi chán nản ngã xuống thảm, cuốn tạp chí trong tay ném sang bên cạnh: “Trời ơi, sao tớ lại vụng về thế này!”

Xán Xán thì thật lòng vui vẻ may váy cho những con búp bê xinh đẹp này: “Cậu muốn kiểu dáng này à? Được chứ, không khó đâu, đợi ngày mai tớ đến chợ vải tìm loại vải này.”

“Tớ có, tớ có!” Lam Duyệt phấn khích nhảy dựng lên, mở cửa phòng gọi ra ngoài: “Dì ơi, vải may váy của con để đâu rồi ạ?”

“Trong ngăn kéo dưới cùng tủ đầu tiên phòng thay đồ của con đấy!”

Lam Duyệt nhận được câu trả lời, lại đóng cửa lại. Xán Xán ôm chặt búp bê không buông, sau lưng Lam Duyệt lục tung trong ngoài, ôm một cái túi lớn ra, tùy tiện trải ra trên thảm: “Này, toàn là vải. Trong này đều là phụ kiện nhỏ, vốn mua định đính lên váy.”

Mãi đến khi Xán Xán nhận được điện thoại của Giang Nhất Linh mới giật mình nhận ra đã muộn. Cô bé trao đổi số liên lạc với Lam Duyệt, ôm hai cuốn truyện tranh “Fullmetal Alchemist”, và túi vải lớn nhét đầy các loại vải và phụ kiện rời khỏi nhà Lam Duyệt. Giang Nhất Linh dựa vào xe đạp đợi ở cửa nhà Lam Duyệt, thấy cô bé đi ra vẻ mặt ngây ngô, còn tưởng cô bé bị k*ch th*ch gì đó.

“Cậu sao thế?”

“Mao Mao…” Xán Xán ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp: “Làm người giàu thật tốt…”

Giang Nhất Linh hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, hai người cùng đạp xe về, mãi đến ngã tư bắt buộc phải chia tay Xán Xán cuối cùng cũng điều chỉnh lại tâm trạng.

Giang Nhất Linh đi thẳng, Xán Xán rẽ phải. Đèn đỏ đi thẳng đang sáng, Xán Xán vẫy tay chào tạm biệt cậu, liền định rẽ cua rời đi.

“Cậu đợi chút,” Giang Nhất Linh gọi Xán Xán lại: “Ngày mai đến nhà tớ chơi máy tính không?”

“Không được, tớ có việc.” Xán Xán không quay đầu lại.

Giang Nhất Linh không nói gì thêm, nhìn bóng lưng Xán Xán đạp xe rời đi.

Trước đây nếu cuối tuần rảnh rỗi Xán Xán luôn mặt dày đến nhà Giang Nhất Linh dùng ké máy tính. Hôm nay lại khác thường như vậy… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cô bé nghiện net này đột nhiên thay đổi tâm tính?

Đầu óc Xán Xán toàn là những chiếc váy nhỏ xinh đẹp lấp lánh, cô bé lơ mơ đạp xe, vào ngõ bị viên gạch lát đường kênh lên làm nảy một cái, vội vàng giữ chặt ghi đông xe, giảm tốc độ. Xe đạp rẽ vào sân nhỏ, đặt nghiêng cạnh bàn điểm tâm, vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng cằn nhằn của Thái Hồng Anh.

Thái Hồng Anh mỗi ngày phải nói rất nhiều chuyện, nói với khách mua đồ ăn sáng, nói với hàng xóm láng giềng, thậm chí còn gọi điện thoại cho Tống Uyển Đình nói. Nhưng chỉ nhiêu đó bà vẫn chưa thỏa mãn, lúc hai mẹ con ăn cơm bà còn phải chọn ra mấy điểm chính nói lại với Xán Xán một lần nữa.

“…Nghe ông sửa xe đạp phía trước nói khu nhà ổ chuột bên mình sắp cải tạo, hình như phải phá dỡ không ít nhà. Ông ấy nói sân trước sau nhà mình đều là xây trái phép, bình thường chỉ là quản lý đô thị không đến kiểm tra, nếu đến kiểm tra đều phải phá bỏ hết. Mẹ chẳng sợ, đường phố bên ngoài nhà mình ai ở tầng một mà không xây cái sân nhỏ, có phá cũng không chỉ phá mỗi nhà mình. Nếu thật sự có người đến quản, mẹ cùng mấy nhà lầu trước sau đi gây sự…” Thái Hồng Anh nói rồi gắp cho Xán Xán một đũa đậu cô ve xào, thấy trong bát cô bé còn sót lại miếng thịt thái sợi bà gắp cho lần trước, bà tỏ vẻ không vui.

“Ăn cơm thì ăn cho tử tế, trong đầu nghĩ cái gì thế, đến lúc khó tiêu, lại không cao lên được đâu!”

“À, dạ.” Xán Xán hoàn hồn, cúi đầu ăn cơm.

Thái Hồng Anh cúi đầu nhìn cô bé: “Sao thế? Ở trường bị bắt nạt à?”

“Không có ạ.”

“Thi không tốt?”

“…Gần đây con không có thi.”

Thái Hồng Anh còn định hỏi thêm nhưng Xán Xán đã bưng bát cơm đứng dậy đi mất: “Con ăn no rồi, đi làm bài tập đây!”

Cô bé đậy cơm thừa bằng túi bảo quản thực phẩm nhét vào tủ lạnh, định tối đói thì lấy ra ăn. Rồi chui vào phòng nhỏ của mình, quay người khóa cửa lại. Trên ghế chất đống vải vóc cô bé ôm về, cô bé liếc nhìn một cái, dọn đồ trên máy may sang một bên, kéo ra, lật máy may lên dựng đứng, lấy kim chỉ từ ngăn kéo nhỏ ra, lắp kim vào máy may.

Túi vải Lam Duyệt đưa cho cô bé để may váy, mỗi miếng vải đều không lớn, giống như những mảnh vải vụn bà chủ cửa hàng văn phòng phẩm ở chợ lớn tặng Xán Xán vậy. Chỉ là, những miếng vải này bất kể chất lượng hay hoa văn đều rất đẹp, bà chủ ở chợ lớn đâu nỡ tặng Xán Xán loại “vải vụn” chất lượng thế này.

Xán Xán bỏ ra cả cuối tuần, kìm nén h*m m**n đến nhà Giang Nhất Linh phá đảo “Tiên kiếm kỳ hiệp truyện 3”, biến cả túi lớn “vải vụn” thành bốn bộ váy nhỏ. Cô bé làm đến quên cả thời gian, đầu óc toàn là hình ảnh những con búp bê tinh xảo như tiên nữ mặc váy cô bé may.

Thực tế hiệu quả cuối cùng cũng quả thực khiến người ta hài lòng, ngoài một bộ kích thước hơi lệch một chút ra, bốn chiếc váy nhỏ này được Lam Duyệt khen ngợi là “kho báu”.

“Trời! Tớ phải chụp ảnh con gái mặc những chiếc váy này cho chị Tiên xem mới được!” Lam Duyệt ôm chặt lấy Xán Xán: “Cậu giỏi quá đi mất!”
 
Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 25: Tóc giả



Mặt Xán Xán đỏ bừng: “Truyện tranh tớ đọc xong trả cậu, còn nữa, ảnh chụp có thể gửi cho tớ xem được không?”

“Cậu đến nhà tớ, chúng ta cùng mặc cho búp bê lớn là được rồi.” Lam Duyệt vỗ nhẹ lưng Xán Xán, sức không nhỏ: “Cậu may quần áo giỏi thế này, giúp tớ một việc được không? Tớ trả tiền cho cậu!”

“Việc gì?” Đồ mình làm ra được người khác yêu thích, điều này khiến Xán Xán tâm trạng rất tốt.

“Cuối tháng là hội diễn văn nghệ, đồ COSPLAY của câu lạc bộ anime chúng tớ có chút vấn đề, gửi đi sửa sợ không kịp.” Lam Duyệt nói chuyện nhìn chằm chằm vào vẻ mặt Xán Xán, sợ cô bé lắc đầu: “Đơn giản hơn may quần áo cho búp bê nhiều, tớ trả tiền cho cậu theo giá thị trường.”

Xán Xán nghe mà hơi kinh ngạc: “Cậu là thành viên câu lạc bộ anime à?”

“Ừ, tớ chưa nói với cậu sao?” Lam Duyệt cũng kinh ngạc: “Nghỉ đông tớ đi mua vải bò màu đỏ chính là để may đồ COSPLAY mà. À đúng rồi, chính là COSPLAY bộ ‘Fullmetal Alchemist’ cậu mượn ấy.”

Thứ sáu tan học Xán Xán bị Lam Duyệt kéo đến tòa nhà Văn Dật, lần thứ hai cô bé bước vào văn phòng câu lạc bộ anime, lần này, trong văn phòng người còn khá đông.

Một cô gái mặt tròn chào Lam Duyệt, Lam Duyệt cười vẫy tay với cô ấy rồi kéo Xán Xán phía sau, đẩy cô bé ra trước mặt mọi người: “Tớ tìm được cao thủ rồi!”

Mặt Xán Xán lập tức đỏ lên, dưới sự chú ý tò mò của mọi người, cô bé đành phải cười ngượng ngùng xua tay: “Các cậu đừng nghe cậu ấy nói bậy…”

“Tớ nói bậy chỗ nào,” Lam Duyệt lấy mấy tấm ảnh từ trong cặp sách ra, trải lên bàn cho những người khác trong câu lạc bộ anime xem: “Này, mấy chiếc váy nhỏ này đều là cậu ấy may đấy!”

“Giỏi thế?”

“Oa, đây không phải là búp bê SD nhà cậu à? Váy là cậu ấy may à? Cậu ấy cũng nuôi búp bê à?”

“Vậy có phải cũng biết may đồ cosplay không?”

Lam Duyệt đắc ý khoe khoang một vòng rồi kéo Xán Xán lấy ra một cái túi đựng vest từ tủ bên cạnh: “Mấy bộ có vấn đề này tớ mang đi nhé!”

Nói xong cô bé nhét hai bộ vào tay Xán Xán, tự mình ôm hai bộ khác đi ra ngoài trước. Xán Xán vội vàng đi theo sát phía sau, ra khỏi văn phòng mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

Cô bé quay đầu liếc nhìn vào trong văn phòng hai lần, xác định đàn anh Lý Sâm không có ở trong đó lại có chút thất vọng.

“Học kỳ trước tớ thấy các cậu tập luyện.” Xán Xán ôm quần áo, cẩn thận đi xuống lầu: “Lúc đó chưa xem Steel Alchemist, thấy các cậu mặc áo mưa, kỳ quặc chết đi được.”

Lam Duyệt cười vui vẻ: “Cái đó à, không có cách nào. Câu lạc bộ bọn tớ không ai biết may quần áo, đều là góp tiền ra ngoài tìm thợ may làm, lúc đó quần áo còn chưa xong.”

Lam Duyệt hình như đặc biệt thích anime, cũng rất thích cosplay, nói về cái này là thao thao bất tuyệt. Xán Xán nghe Lam Duyệt kể về cuộc thi cosplay toàn quốc ngày 2 tháng 6, kể về việc mình biết đến cosplay của trường chuyên ngoại ngữ rất nổi tiếng mới đến trường này.

“Lần này chúng ta nhất định sẽ thắng! Tớ đã dò hỏi rồi, các câu lạc bộ khác đều diễn Naruto à One Piece à Conan các thứ, cũ rích. Chúng ta diễn Steel Alchemist, siêu mới siêu hot, tuyệt đối mạnh hơn họ!”

Lam Duyệt cũng có một chiếc máy may nhỏ, loại chạy điện của Nhật, màu trắng nhỏ nhắn. Xán Xán nghiên cứu một chút, phát hiện nguyên lý cũng gần giống nhau.

“Cậu đừng tìm nữa, tớ thấy tớ biết dùng đấy.” Xán Xán quay đầu nhìn Lam Duyệt đang lục tung tìm sách hướng dẫn. Cô bé lập tức dừng tay, nhét đồ đạc lộn xộn lại vào tủ: “Giỏi thế, vậy trông cậy cả vào cậu rồi.” Cô bé nói rồi cẩn thận lấy mấy bộ quần áo từ trong túi ra: “Mấy đường viền này, thợ may ở xưởng may Morita làm nhỏ quá, bọn tớ thử rồi, phát hiện đường viền này không nhìn ra được, hơi không giống trong anime. Cậu giúp một chút, làm đường viền dày thêm một chút là được.”

Xán Xán gật đầu: “Vậy đường viền cũ này có cần tháo ra không?”

“Tùy cậu thôi.” Lam Duyệt khoanh chân ngồi trên thảm, sờ chiếc áo khoác đỏ của Edward: “Này, áo khoác đỏ của tớ!”

Vì thực sự không tìm được vải bò màu đỏ nên chiếc áo khoác đỏ này được làm bằng da nhân tạo mờ. Chất liệu chắc cũng không rẻ, ít nhất sờ vào rất mềm mại, trọng lượng cũng đủ.

“Tại sao không có chiết eo?” Xán Xán nhìn Lam Duyệt vui vẻ khoác áo khoác lên, vô thức mở miệng: “Chiết eo thì trông chân dài, đẹp.”

“Hả?” Lam Duyệt dường như cũng lần đầu tiên ý thức được vấn đề này, cô bé nghĩ ngợi: “Trong anime cái đó hình như cũng không chiết eo?”

Xán Xán lắc đầu, lấy hai cuốn truyện tranh trong cặp sách mang theo, đúng lúc định trả lại cho Lam Duyệt ra: “Này, tuy là không chiết eo, nhưng tác giả dùng nếp gấp và cơn gió bí ẩn để làm nổi bật eo của Edward đấy chứ. Thế giới thực của chúng ta làm gì có cơn gió nào thổi đúng theo đường eo như vậy, nếu không tạo ra đường cong nhân tạo, mặc vào chẳng phải giống áo mưa sao.”

Lam Duyệt suy nghĩ một chút: “Cậu nói đúng, vậy bây giờ làm sao… đi sửa càng không kịp rồi.”

Xán Xán khẽ nhướng cằm, vỗ ngực: “Để tớ lo.”

Lam Duyệt vui mừng khôn xiết, khoác áo khoác đỏ lên, la hét nhảy dựng lên: “Cho cậu xem tóc giả của tớ, đặc biệt tìm người cắt thành kiểu đó đấy!” Cô bé nói rồi cẩn thận lấy bộ tóc giả màu vàng từ trong hộp ra, tùy ý đội lên đầu mình: “Đến lúc đó còn phải dùng keo xịt tóc, làm cho mấy lọn bên này…”

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra. Nụ cười trên mặt Xán Xán còn chưa tan đi, ngẩng đầu lên đã thấy một người đàn ông mặt đầy tức giận đứng ở cửa. Nụ cười của cô bé cứng lại.

“Bố! Sao bố vào mà không gõ cửa!” Lam Duyệt vội vàng tháo bộ tóc giả trên đầu xuống, la hét đứng dậy định đi đóng cửa. Xán Xán cũng lúng túng đặt chiếc áo khoác đỏ đang cầm xuống, vừa định mở miệng nói với người đàn ông kia một câu “Chào chú ạ”, thì đã nghe thấy tiếng gầm giận dữ pha lẫn hơi men của người đàn ông.

“Còn một tháng nữa là thi cấp ba, mày còn chơi mấy thứ này!” Ông ta đưa tay giật lấy bộ tóc giả trong tay Lam Duyệt, mắt không thèm nhìn Xán Xán: “Tao ở ngoài liều mạng kiếm tiền chỉ nuôi ra được cái thứ vô dụng như mày!”

Bộ tóc giả trong tay bị giật đi, Lam Duyệt lại không dám giằng lại. Tóc giả quý giá, cô bé sợ làm hỏng nó. Nhưng thứ cô bé cẩn thận giữ gìn, lại trở thành bằng chứng ham chơi lêu lổng trong mắt người đàn ông.

“Đây đều là cái thứ chó má gì thế này, tao đã bảo mày phải học hành tử tế mà!” Ông ta ném mạnh bộ tóc giả xuống đất, giày da giẫm lên, những sợi tóc óng ả vốn có kiểu dáng đẹp đẽ trong chốc lát rối tung lên.

“Bố làm gì thế!” Lam Duyệt hét lên, cuối cùng ngồi xổm xuống túm lấy bộ tóc giả, cố gắng cứu nó ra khỏi đế giày của bố mình.

“Còn chơi mấy thứ linh tinh này nữa, giao du với đám bạn bè không ra gì, tao vứt hết đồ trong phòng mày đi!” Người đàn ông hai mắt đỏ ngầu, đưa tay quét những con búp bê trên tủ bên cạnh xuống đất, chỉ vào mũi Lam Duyệt mắng vài câu rồi quay người rời đi.

Xán Xán cứng đờ tại chỗ, tư thế vẫn giữ nguyên trạng thái ôm chiếc áo khoác đỏ, cô bé lặng lẽ vuốt ngực, thầm nghĩ mình bị coi là người “không ra gì” rồi sao?

Làm đứa trẻ ngoan nhiều năm, lần đầu tiên Xán Xán bị bóng gió chỉ trích như vậy.

Lam Duyệt mạnh tay đóng sầm cửa lại, ngồi xổm xuống đất ôm bộ tóc giả của mình, nhưng dù cô bé có cẩn thận chải chuốt thế nào thì sợi tóc giả đã bị biến dạng. Căn phòng rơi vào im lặng, Xán Xán không biết lúc này mình nên mở lời an ủi hay trực tiếp rời đi.
 
Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 26: Vải thiều



“Xin lỗi nhé, bố tớ là như vậy.” Giọng Lam Duyệt nghẹn ngào: “Uống chút rượu vào là không còn là người nữa.”

Xán Xán c*n m** d***, cẩn thận an ủi: “Bố tớ cũng gần giống vậy.”

Lam Duyệt mắt đỏ hoe quay đầu nhìn cô bé, Xán Xán nhún vai: “Nên mẹ tớ đã bỏ ông ấy rồi.”

“Bố mẹ cậu cũng ly hôn rồi à?” Lam Duyệt cười gượng một tiếng rồi đứng dậy, ném bộ tóc giả vào thùng rác: “Nếu lúc đó tớ cũng theo mẹ thì tốt rồi.”

Xán Xán không biết nên nói gì, chỉ có thể im lặng.

Tâm trạng vốn vui vẻ trong phòng bị phá hủy trong nháy mắt, Xán Xán do dự một chút rồi bắt đầu thu dọn quần áo, chuẩn bị rời đi: “Tớ về nhà làm nhé, làm xong sẽ báo cho cậu, cậu đến lớp tớ lấy.”

“Vậy cảm ơn cậu nhé. Tớ tiễn cậu ra ngoài.”

Tâm trạng Lam Duyệt không tốt, Xán Xán vốn không muốn để Lam Duyệt tiễn, nhưng Xán Xán lại nghe thấy bố Lam Duyệt dường như đang gọi điện thoại ở phòng khách bên ngoài, trong lòng có chút sợ hãi, liền gật đầu.

Lam Duyệt tiễn Xán Xán ra đến cửa, giúp Xán Xán đặt quần áo vào giỏ xe đạp.

“Thực ra…” Xán Xán định nói một câu nhưng lại kịp thời dừng lại khi nhìn thấy vành mắt đỏ hoe của Lam Duyệt. Lam Duyệt ngẩng đầu nhìn cô bé, miễn cưỡng cười cười: “Tớ biết cậu muốn nói gì. Có phải cậu muốn nói: ‘Bố cậu nói đúng, cậu đã lớp 9 rồi, câu lạc bộ anime thực ra cũng không phải nhất thiết phải tham gia’?”

Xán Xán dừng lại một chút nhưng cuối cùng vẫn thành thật gật đầu.

Lam Duyệt không giận, ngược lại còn tỏ vẻ đồng tình: “Cậu và bố tớ đều đúng, nhưng tớ chỉ là không cam tâm.”

“Ba năm rồi, từ khi tớ vào câu lạc bộ anime của trường, cuộc thi cosplay chưa bao giờ vào được vòng trong, rõ ràng trước đây còn từng đoạt giải nhì toàn quốc.” Lam Duyệt sụt sịt mũi: “Thành tích của tớ không tốt lắm, sau này chắc chắn không thi đỗ vào khối cấp ba của trường mình đâu, nên đây là năm cuối cùng của tớ ở trường, cũng là lần cuối cùng tớ cùng mọi người trong câu lạc bộ tham gia thi đấu.”

Trên đường về nhà đầu óc của Xán Xán toàn là hình ảnh Lam Duyệt cúi đầu thì thầm.

***

Những ngày nghỉ cuối tuần trước đây Giang Nhất Linh luôn rất bận rộn.

Lớp học violin đổi thành hai tuần một lần, nhưng thầy giáo tai rất thính, chỉ cần thiếu luyện một ngày, lúc trả bài đều bị thầy nhẹ nhàng nhắc nhở.

Ngoài cái này ra Giang Nhất Linh còn phải đi học lớp luyện thi Olympic Toán và lớp bồi dưỡng tiếng Anh. Olympic Toán cậu học từ nhỏ, mấy năm trước cậu còn đoạt giải nhì toàn quốc nhóm tiểu học cao cấp, cái này không thể bỏ. Mà vì học tiếng Pháp ở trường nên tiếng Anh phải học thêm để đủ chuẩn thi đại học.

Bạn học Giang Nhất Linh dù bận rộn như vậy nhưng cũng chưa bao giờ cảm thấy Xán Xán cuối tuần đến dùng ké máy tính của cậu là phiền phức.

Tuy nhiên, bạn học Lý Xán đã có gần một tháng không đến nhà Giang Nhất Linh nữa.

Rõ ràng là file game “Tiên kiếm kỳ hiệp truyện 3” cô bé đang chơi còn chưa chơi xong.

Giang Nhất Linh đặt chiếc tiểu linh thông đã nghịch gần nửa tiếng đồng hồ vào túi, mặt trầm xuống bưng cốc xuống lầu lấy nước. Cậu liếc nhìn chiếc thùng nhựa đặt ở cửa bếp, đột nhiên mở miệng hỏi phòng khách: “Mẹ, trong bếp là vải thiều bố con mang về à?”

“Đúng rồi, phúc lợi công ty của bố con…” Tống Uyển Đình nói chưa xong con trai đã đi tới, đặt cốc lên bàn trà: “Con mang một ít sang cho mẹ nuôi.”

Xe đạp của Giang Nhất Linh là xe địa hình, không có yên sau. Dì giúp việc trong nhà tìm hai cái túi ni lông đựng đầy vải để Giang Nhất Linh treo lên ghi đông xe, mỗi bên một túi.

Đến nhà Xán Xán đã gần tám giờ tối, lúc Giang Nhất Linh xách hai túi vải gõ cửa, Thái Hồng Anh vừa hay định ra ngoài.

“Mẹ nuôi,” Giang Nhất Linh giơ túi ni lông trong tay lên: “Trái cây đơn vị bố con phát, mẹ con bảo con mang một ít sang cho mẹ nuôi ăn thử.”

Đèn đường trong ngõ tối mờ, chỉ có thể mơ hồ chiếu sáng nửa người Thái Hồng Anh. Sắc mặt bà dường như không tốt lắm, giữa mày có chút tâm sự, nhưng thấy Giang Nhất Linh lại vui vẻ: “Ối chao khách sáo thế, còn phải để con chạy một chuyến.” Bà quay người vào nhà gọi: “Xán Xán! Mao Mao đến rồi kìa, mau ra đây!”

Ánh mắt Giang Nhất Linh vượt qua Thái Hồng Anh nhìn vào trong nhà, đèn phòng khách và sân đều tắt, Xán Xán chắc đang ở trong phòng mình nhưng không lên tiếng.

“Cái con bé này, như bị ma ám vậy.” Thái Hồng Anh nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu rồi tránh người để Giang Nhất Linh vào cửa: “Con vào phòng nó tìm nó đi, khu phố chúng ta sắp họp, mẹ đi trước nhé.”

Giang Nhất Linh đặt hai túi vải thiều lên bàn, gật đầu với Thái Hồng Anh: “Vâng, mẹ bận thì cứ đi trước, con vào xem cậu ấy đang làm gì.”

Thái Hồng Anh không nói nhiều với Giang Nhất Linh, xách một cái túi đựng chìa khóa rồi ra khỏi cửa. Giang Nhất Linh nhìn cánh cửa phòng Xán Xán đóng chặt, im lặng một lát, quay người lấy một cái đĩa hoa quả nhựa từ trong bếp ra, lấy ít vải cho vào đĩa.

“Lý Xán, mở cửa.” Cậu bưng đĩa vải đứng ngoài cửa phòng Xán Xán.

“Đợi chút, đợi chút!” Xán Xán đang đạp máy may, một đường may không đạp liền một hơi, sợ sẽ bị lệch: “Đến đây!”

Cửa vừa mở, Xán Xán liếc mắt đã thấy đĩa vải đầy ắp, cô bé mắt sáng lên, đưa tay hái: “Ối chà, đồ tốt!”

Giang Nhất Linh bưng đĩa hoa quả dừng lại một chút, mở miệng giọng hơi lạnh: “Tớ không được chào đón bằng vải à?”

Xán Xán vừa bóc xong một quả vải, nghe vậy cười hì hì nhét quả vải vào miệng Giang Nhất Linh: “Không có, không có, cậu được chào đón nhất.”

Giang Nhất Linh hết giận, răng cắn một cái, nước vải ngọt lịm. Đĩa hoa quả trong tay cậu bị Xán Xán nhận lấy, theo vào căn phòng nhỏ chật chội không có cửa sổ. Trên giường trên ghế trong phòng chất đầy quần áo kỳ lạ, cậu đứng nguyên tại chỗ, trông khá thừa thãi.

“Gần đây cậu bận gì thế?” Cậu nhấc một chiếc áo lên, cảm thấy thứ này trông không giống đồ người bình thường mặc.

“À, chính là câu lạc bộ anime trường mình ấy mà, quần áo có vài chỗ cần sửa, tớ giúp sửa một chút.” Cô bé nói rồi ngồi lại trước máy may, dịch chiếc áo vừa may xong sang bên cạnh, đặt đĩa vải xuống bóc tiếp.

“Cậu tham gia câu lạc bộ anime rồi à?”

“Chưa,” Xán Xán bóc vải, dựa vào máy may hai chân lắc lư trong ngoài: “Cậu nhớ cô gái tớ kể với cậu không? Chị lớp 9, người không cao tóc cũng ngắn ấy. Chị ấy là thành viên câu lạc bộ anime.”

Giang Nhất Linh không nói gì, Xán Xán tự mình bắt đầu cảm thán: “Cảm giác chị ấy rất thích cosplay, vì chuyện này mà cãi nhau với bố rất dữ. Nhưng chị ấy đã lớp 9 rồi, học hành chắc cũng rất bận nhỉ… Tớ chỉ muốn giúp chị ấy thôi.”

Trong phòng rơi vào im lặng, lát sau Xán Xán nhìn Giang Nhất Linh, dường như đang đợi cậu nói gì đó. Tuy nhiên Giang Nhất Linh không nói gì cả, chỉ thu dọn sơ qua quần áo vương vãi trên giường sang một bên, cuối cùng ngồi xuống, hỏi cô bé: “Làm xong bài tập chưa?”

“…” Động tác bóc vải của Xán Xán hơi chậm lại: “Lát nữa làm.”

“Một chữ cũng chưa động vào?”

“Ờ…” Xán Xán lập tức hết hứng, phun ra một hạt, đưa tay định lấy cặp sách: “Bây giờ bắt đầu làm.”

Giang Nhất Linh không nói nên lời, đứng dậy cầm lấy cặp sách của Xán Xán trước, quay người đi ra khỏi phòng: “Cậu đi rửa tay, lát nữa ra ngoài viết.”
 
Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 27: Hoàng tử



Thứ hai, Xán Xán và Lam Duyệt hẹn nhau buổi trưa ở căng tin để đưa quần áo.

Căng tin trường chuyên ngoại ngữ không lớn lắm, hơn nữa buổi trưa người lại không đông bằng buổi sáng. Xán Xán từ lớp 8 trở đi không mấy khi ăn cơm ở ngoài nữa, lẩu, trà sữa tuy ngon nhưng không rẻ và nhiều bằng căng tin.

Qua giờ cơm nên căng tin càng vắng hơn, Xán Xán vừa ăn cơm xong, ba bát cơm vào bụng vẫn cảm thấy chưa no lắm, đang do dự có nên mua phần hoa quả lót dạ không.

Thời gian vừa qua một giờ, cổng căng tin xuất hiện một bóng người nhỏ nhắn bắt mắt. Xán Xán nhìn chằm chằm vào bóng người đó, mắt thấy đối phương nhảy chân sáo chạy tới.

“Thế nào, giống không!” Người đến là Lam Duyệt, một cuối tuần không gặp, cô bé đã nhuộm mái tóc ngắn của mình thành màu vàng.

Xán Xán hơi ngẩn người: “Giống… giống gì?”

“Edward chứ gì!” Lam Duyệt đắc ý véo véo tóc mái của mình.

Xán Xán kinh ngạc, thốt lên: “Cậu nhuộm tóc à? Cô giáo không mắng cậu à?”

Cho dù là trường chuyên ngoại ngữ có phong cách phóng khoáng như vậy cũng không thể cho phép học sinh mặc quần áo kỳ dị đến trường chứ!

“Mắng rồi,” Lam Duyệt thờ ơ nhún vai: “Còn gọi điện thoại cho bố tớ, bảo tớ chiều nay đi nhuộm lại tóc, nếu không sẽ bị đình chỉ học.”

Đình chỉ học? Nghiêm trọng thế à?

“Vậy chiều nay cậu đi nhuộm lại không?” Xán Xán ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào tóc Lam Duyệt: “Mà, nói đi cũng phải nói lại, cậu nhuộm nó làm gì chứ…”

“Tóc giả bị bố tớ giẫm rồi, cái đó không dễ mua đâu, tớ cũng hết cách rồi, đành phải nhuộm tóc mình thôi.” Lam Duyệt nói rồi từ sau cổ áo lôi ra một bím tóc nhỏ màu vàng: “Này, tớ còn đặc biệt nối tóc. Dù sao cũng phải đợi sau cuộc thi toàn quốc tớ mới có thể nhuộm lại tóc, thà cứ đình chỉ học ở nhà cho xong.”

Xán Xán lặng người, chỉ có thể đẩy mấy cái túi đựng quần áo bên cạnh về phía Lam Duyệt: “Này, quần áo của các cậu. Chiều nay lớp tiếng Anh kiểm tra từ vựng, từ vựng tớ còn chưa thuộc xong, tớ đi trước đây.”

Cả buổi chiều, đầu óc Xán Xán toàn là hình ảnh Lam Duyệt ở căng tin, mặc áo khoác đỏ, đầu tóc vàng hoe, vui vẻ như không có ai xung quanh. Trong cuộc đời ngắn ngủi của mình cô bé chưa từng tiếp xúc với người như vậy, nếu cô bé không quen biết Lam Duyệt trước, nếu hôm nay mới gặp, có lẽ cô bé sẽ tránh Lam Duyệt như tránh tà.

Bởi vì, Lam Duyệt hoàn toàn giống như hình ảnh “cô gái hư” trong miệng người khác.

Giờ học tiếng Anh tan, Xán Xán thò người về phía trước, chọc chọc vào lưng Giang Nhất Linh. Giang Nhất Linh ném sách tiếng Anh về phía sau làm Xán Xán bất ngờ không kịp đỡ.

“Sao thế?”

“Không phải cậu mượn sách tớ chép ghi chú sao?” Giang Nhất Linh một tay chống đầu, nửa quay người nhìn Xán Xán.

Xán Xán học bài lơ đãng, quả thực có hơn nửa ghi chú chưa chép kịp. Cô bé cười gượng sửa lại sách tiếng Anh, lật ra vừa tìm chỗ thiếu vừa nói với Giang Nhất Linh: “Lam Duyệt nhuộm cả đầu tóc vàng đấy! Cô giáo bảo đình chỉ học rồi!”

“Lam Duyệt là ai.”

“Chính là cô gái lớp 9 câu lạc bộ anime ấy mà. Chị ấy ngầu thật.”

Giang Nhất Linh nhíu mày: “Cậu cũng muốn nhuộm tóc à?”

Xán Xán lắc đầu nguầy nguậy, không trả lời.

Giang Nhất Linh dừng lại một chút, quay mặt về phía Xán Xán, vẻ mặt trịnh trọng: “Lý Xán, mục tiêu hiện tại của cậu là một năm sau thi đỗ vào khối cấp ba của trường mình. Nếu cậu thực sự muốn thử màu tóc mới, tớ đồng ý cậu sau khi thi đại học xong thì có thể nhuộm.”

“Sao tớ phải học cấp ba trường mình chứ,” Xán Xán viết được một nửa dừng bút, trừng mắt ngẩng đầu: “Đợi đã, tớ nhuộm tóc sao phải cần cậu đồng ý?”

Giang Nhất Linh không nói, mặt trầm xuống nhìn cô bé.

Sự bướng bỉnh nhỏ bé ban đầu của Xán Xán dần dần tan biến dưới ánh mắt đó, cô bé cụp mắt xuống, tiếp tục chép ghi chú.

Giang Nhất Linh nhìn chằm chằm vào Xán Xán, Xán Xán chép ghi chú cũng không nói gì. Cô bé từ giấc mơ đẹp đẽ mà Lam Duyệt mang đến trong hai tuần qua dần dần tỉnh lại, xương phản nghịch mới mọc ra trở nên mềm mại.

Những con búp bê xinh đẹp kia, những chiếc váy đẹp mắt kia, thế giới truyện tranh đặc sắc làm người ta hoa mắt kia, sự yêu thích cuồng nhiệt đối với cosplay – đều là của người khác, không liên quan gì đến cô bé.

***

Toàn bộ tháng 5 của trường chuyên ngoại ngữ gần như mỗi tuần đều có các loại hoạt động văn nghệ. Thi múa, thi hát vân vân, lần lượt diễn ra trong tháng 5. Những tác phẩm xuất sắc được bình chọn cuối cùng sẽ được biểu diễn cho toàn thể giáo viên và học sinh xem trong buổi hội diễn văn nghệ cuối tháng 5.

Xán Xán không tham gia bất kỳ cuộc thi nào, Giang Nhất Linh lại bị cô chủ nhiệm bất đắc dĩ lôi ra, thay mặt lớp góp mặt tham gia cuộc thi âm nhạc của trường, ai ngờ sơ khảo phúc khảo đều thuận lợi, Giang Nhất Linh và cây violin của cậu được chọn tham gia hội diễn văn nghệ.

Hội diễn văn nghệ năm nay được tổ chức vào chiều ngày 31 tháng 5, địa điểm tại hội trường lớn Đại học Dung Thành. Chiều hôm đó chuông vào lớp còn chưa reo các bạn học sinh tham gia biểu diễn của trường đã theo xe buýt của trường xuất phát trước. Đợi đến khi Xán Xán nhìn thấy Giang Nhất Linh lần nữa, cậu đã thay áo sơ mi trắng, áo gile nhỏ, xách đàn đứng ở hậu trường, chờ người dẫn chương trình xuống sân khấu.

“Ha ha ha ha Giang Nhất Linh sao lại mặc thế này, giống người lớn thế.” Lưu Á Nam ghé sát vào bên cạnh Xán Xán nhỏ giọng thì thầm: “Cậu nhìn thấy cậu ấy chưa? Ở kia ở kia, sao cậu ấy lại có áo sơ mi trắng? Của bố cậu ấy à?”

Xán Xán đang bóc một gói bim bim, vừa ăn cùng Lưu Nhã Nam vừa đáp: “Không phải đâu, bà nội mỗi năm đều may cho cậu ấy một bộ đồ tây, bộ này cũng là của cậu ấy.”

Lưu Á Nam kinh ngạc nhìn Xán Xán: “Giang Nhất Linh bình thường làm gì à? Tại sao phải mặc áo sơ mi gile?”

Xán Xán nhún vai, nhét một nắm nhỏ bim bim vào miệng, giọng hơi không rõ: “Thực ra cậu ấy cũng không mặc đến, nhưng bà nội nhất định phải may cho cậu ấy, tớ cũng không biết tại sao.”

Hai người đang nói chuyện thì đèn trên sân khấu đã tắt ngấm. Trong bóng tối, mơ hồ có mấy người đẩy đàn piano lên sân khấu, động tác lén lút như thể có bí mật động trời gì đó, chờ đợi khán giả phía dưới khám phá.

Âm thanh đàn piano vang lên cùng lúc với ánh sáng sân khấu, rồi đến tiếng violin tiếp nối. Cậu con trai chơi piano gật gù theo điệu nhạc, mặc đồng phục học sinh, tóc hơi rối. So với cậu ta, Giang Nhất Linh trông chẳng khác gì một hoàng tử. Cậu cụp mắt xuống, khi kéo cung violin, bụi nhựa thông bay lên trong ánh đèn, như thể cả sân khấu tách biệt khỏi thế giới bên ngoài, chỉ còn lại âm nhạc trong thế giới yên tĩnh thuộc về riêng cậu.

“Hóa ra cậu ấy giỏi thế này à?” Lưu Á Nam dùng khuỷu tay huých huých Xán Xán: “Cậu ấy kéo bài gì thế?”

“Ờ, ‘Vũ điệu của phù thủy’ thì phải?” Xán Xán hoàn hồn, gãi gãi mặt: “Hay là ‘Vũ điệu yêu tinh’ nhỉ. Trước đây lúc cậu ấy thi cấp lúc nào cũng luyện, cậu thấy hay là vì cậu chưa nghe lúc cậu ấy mới học bài này.” Cô bé quay đầu nhìn Lưu Á Nam: “Khó nghe đến mức cậu ấy còn muốn đập đàn cơ.”

Lưu Á Nam nhìn chằm chằm lên sân khấu, mãi đến khi tiếng vỗ tay vang lên, hai bạn nam trên sân khấu đứng dậy đi đến trước sân khấu cúi chào khán giả.

Lúc này, dưới sân khấu lại có tiếng cười nhỏ.

“Ê ê cậu nhìn kìa, giày của bạn nam chơi piano.” Xán Xán chú ý đến chi tiết đó, cười đến mức muốn ngã: “Nhìn thấy không! Hai chiếc giày khác nhau ha ha ha.”
 
Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 28: Dưa hấu



Dưới sân khấu rất nhiều người đã phát hiện ra điểm này, tuy nhiên bạn nam chơi piano kia lại dường như không hề để ý, mặc cho tiếng cười dưới sân khấu ngày càng rộ lên, vẫn cứ ung dung bước đi. Xán Xán quay đầu nhìn Lưu Á Nam, thấy cô bé ánh mắt lấp lánh, không nhịn được hỏi dồn: “Cậu nhìn thấy chưa?”

“À…” Lưu Á Nam hoàn hồn nhìn về phía Xán Xán, c*n m** d***: “Lý Xán, cái đó… tớ hỏi cậu một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Ừm… cậu có biết… Giang Nhất Linh có bạn gái chưa?”

Xán Xán bật cười thành tiếng: “À? Cậu ấy chưa có đâu.”

“Vậy cô gái cậu ấy thích thì sao? Cậu ấy có không?”

“Không có.” Xán Xán nói xong, đột nhiên lại bắt đầu tự nghi ngờ: “…thì phải?”

“Rốt cuộc cậu có biết không chứ!”

“Không có, không có, cậu hỏi cái này làm gì,” Xán Xán nheo mắt, cười xấu xa nhìn Lưu Á Nam: “Cậu thích cậu ấy rồi à?”

Trên sân khấu, ánh đèn lại tối đi, sau màn sân khấu người chuyển động, dường như tiết mục tiếp theo là nhảy hip-hop. Xán Xán không nhìn rõ biểu cảm của Lưu Á Nam, nhưng cô bé gần như chắc chắn đối phương chắc chắn đã đỏ mặt.

“Tớ chỉ là tò mò thôi được không! Giang Nhất Linh đẹp trai thế, chắc chắn rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy.”

Xán Xán cẩn thận nghĩ lại, đột nhiên nhận ra Lưu Á Nam dường như nói đúng.

Giang Nhất Linh đúng là rất đẹp trai.

“Nếu cậu thích cậu ấy, tớ giúp cậu hỏi thăm.” Xán Xán rất trượng nghĩa.

“Không, không, không, không cần thiết. Tớ thật sự không phải thích cậu ấy… Ối chà đừng nói nữa, cô chủ nhiệm vừa quay đầu nhìn hai đứa mình đấy!”

Hội diễn văn nghệ kéo dài đến hơn năm giờ mới kết thúc, nhưng Xán Xán lại không đợi được tiết mục cosplay đáng lẽ phải cuối cùng lên sân khấu. Khi người dẫn chương trình tuyên bố hội diễn văn nghệ kết thúc thành công tốt đẹp, rất nhiều người giống như Xán Xán, ngơ ngác hỏi nhau về tình hình câu lạc bộ anime.

Từ Đại học Dung Thành ra, các lớp tự động giải tán. Xán Xán đứng ở cổng trường đợi Giang Nhất Linh ra, lấy tiểu linh thông ra bấm số điện thoại của Lam Duyệt. Tuy nhiên đối phương không nghe máy, mãi đến khi Xán Xán bấm lần thứ ba Giang Nhất Linh mới ra.

“Xe đạp cậu để đâu rồi?” Giang Nhất Linh từ phía sau vỗ nhẹ cô bé, Xán Xán bị giật mình.

“Ở trường,” Xán Xán có chút hồn bay phách lạc: “Vừa rồi tiết mục của câu lạc bộ anime biến mất rồi, Lam Duyệt lại không nghe điện thoại của tớ, cậu có biết là chuyện gì không?”

Hai người đứng bên lề đường đợi đèn đỏ phía bên kia vạch kẻ đường chuyển sang xanh.

“Tớ lại không quen Lam Duyệt, sao lại biết được.”

Xán Xán nghĩ cũng phải, gật đầu. Cô bé ngẩng đầu liếc nhìn đèn xanh phía đối diện, vô thức bước chân ra.

“Cẩn thận!”

Cặp sách của cô bé bị người từ phía sau kéo lại một cái, người không tự chủ ngả về phía sau. Giây tiếp theo, một chiếc xe điện gần như sượt qua chân cô bé chạy qua. Xán Xán hít một hơi lạnh, ngẩng đầu lên, Giang Nhất Linh đang trừng mắt nhìn cô bé: “Qua đường không nhìn xe à?”

Xán Xán có chút chột dạ, cất tiểu linh thông vào túi. Lát sau, cô bé mới chợt nhớ quay đầu lại liếc Giang Nhất Linh một cái.

“Có phải cậu cao lên rồi không?”

Giang Nhất Linh không nói, mặt không biểu cảm liếc Xán Xán một cái.

Xán Xán lè lưỡi, bị Giang Nhất Linh kéo qua đường.

Từ đó về sau Xán Xán rất lâu không gặp lại Lam Duyệt, cô bé cũng không gọi điện thoại cho Lam Duyệt nữa. Về chuyện tiết mục câu lạc bộ anime không có trong hội diễn văn nghệ, Xán Xán vẫn là từ chỗ Trạch Linh biết được chút tin tức. Nghe nói là vì trong câu lạc bộ anime có mấy học sinh vi phạm nội quy trường, phòng giáo vụ dứt khoát bỏ tiết mục của câu lạc bộ anime đi, coi như cảnh cáo nhẹ.

Xán Xán thầm nghĩ, trong số mấy học sinh vi phạm nội quy trường đó liệu có tên Lam Duyệt không.

Mặc dù tiết mục cosplay của câu lạc bộ anime không được lên sân khấu hội diễn văn nghệ nhưng nghe nói vẫn tham gia cuộc thi cosplay toàn quốc. Nhưng cuối cùng họ vẫn không giành được giải thưởng nào, thậm chí ngay cả tư cách vào vòng chung kết cũng không có.

Khoảng thời gian cuối học kỳ, diễn đàn trường gần như bị các bài viết liên quan chiếm lĩnh, có người chế giễu câu lạc bộ anime không biết tự lượng sức mình, cũng có người tiếc nuối cho câu lạc bộ anime. Xán Xán lặng lẽ ủng hộ những bài viết tiếc nuối cho câu lạc bộ anime, còn tất cả những bài viết mắng chửi chế giễu họ không vào được vòng chung kết cô bé đều âm thầm báo cáo.

Cuối tháng 6 Xán Xán thi xong môn Hóa cuối cùng, chào đón kỳ nghỉ hè. Cô bé hào hứng về nhà cất cặp sách, định đến nhà Giang Nhất Linh chơi game.

“Mẹ, lát nữa con đến nhà Mao Mao chơi!” Cô bé vừa vào cửa, ném cặp sách lên ghế phòng khách, gọi vào trong nhà: “Mẹ nói xem chú Giang có kỳ lạ không, rõ ràng nhà họ đã có hai cái máy tính rồi, chú ấy lại mua cho Giang Nhất Linh máy tính xách tay…”

Cô bé nói rồi mở tủ lạnh nhìn lướt qua trên dưới, lại ngẩng đầu gọi ra sân sau: “Mẹ, quả dưa hấu tối qua bổ dở không phải còn nửa quả sao ạ?”

“Ở chỗ mẹ đây, muốn ăn thì qua đây ăn!” Sân sau cuối cùng cũng có tiếng Thái Hồng Anh đáp lại, Xán Xán nhảy chân sáo qua, thấy nửa quả dưa hấu kia đã được cắt thành mấy miếng đặt trong chậu inox trên ghế đẩu.

Thái Hồng Anh kéo Xán Xán lại, cười với người đang ngồi xổm ở góc tường: “Đây là con gái tôi, học ở trường chuyên ngoại ngữ, qua nghỉ hè là lên lớp 9 rồi.”

Lúc này Xán Xán mới nhìn thấy, hóa ra trong nhà còn có người khác.

Người đó dường như đang trát tường, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Xán Xán: “Trường chuyên ngoại ngữ à? Giỏi thật đấy, không như thằng con trai nhà tôi, năm ngoái còn lưu ban rồi.” Ông ta đứng dậy, người khá cao, cười lên khóe mắt đầy nếp nhăn: “Xong rồi đấy, trước khi xi măng khô đừng động vào là được.”

“Thật cảm ơn anh nhé anh Tống,” Thái Hồng Anh nắm chặt cánh tay Xán Xán không buông, tay kia cầm chậu inox lên: “Đến ăn chút dưa hấu đi.”

“Không cần không cần, tôi còn phải về đơn vị một chuyến.” Người đàn ông có vẻ thân thiện, lại nói thêm vài câu khác với Thái Hồng Anh. Xán Xán nóng lòng muốn đến nhà họ Giang chơi máy tính, hai lần ngầm muốn đi lại bị tay Thái Hồng Anh giữ chặt.

Mãi đến khi người đàn ông kia rời khỏi sân nhỏ nhà họ.

“…Mẹ, thả tay ra đi ạ.” Xán Xán cuối cùng không nhịn được, lên tiếng nhắc nhở. Thái Hồng Anh lập tức buông tay, bưng chậu nhỏ inox vào nhà: “Thi xong rồi à?”

Xán Xán xoa xoa phần thịt trên cánh tay bị nắm đau, kéo lê chân vào nhà, nhìn Thái Hồng Anh lại nhét dưa hấu vào tủ lạnh.

“Mẹ ơi, mẹ có quên con vừa nói gì không ạ.”

“Con nói gì?”

“Con nói con muốn ăn dưa hấu!”

Thái Hồng Anh lườm Xán Xán một cái, mở cửa tủ lạnh ra, lấy dưa hấu nhét vào tay Xán Xán: “Ai không cho con ăn chứ.”

Người mà Thái Hồng Anh gọi là “anh Tống”, là anh của Tống Uyển Đình, cán bộ cấp phó đoàn trong quân đội, hai năm trước chuyển ngành về cục công an. Vì có tin đồn khu ổ chuột gần đó sắp cải tạo, Thái Hồng Anh nhờ người hỏi thăm tình hình, liền hỏi đến chỗ anh Tống Uyển Đình.

Tống Chính Đường vòng vèo qua chín khúc mười tám đoạn quan hệ, giúp hỏi thăm được một ít tin tức, dần dần cũng trở nên quen thuộc với Thái Hồng Anh. Thấy hai mẹ con bà một mình bươn chải ở thành phố, có gì cần giúp đỡ ông đều không từ chối.
 
Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 29: Cỡ giày



Cả kỳ nghỉ hè Xán Xán gặp Tống Chính Đường năm sáu lần. Ban đầu là mang đến một ít tin tức về việc đo đạc nhà cửa để phá dỡ, lúc đang nói chuyện với Thái Hồng Anh, bóng đèn phòng khách lúc sáng lúc tối. Lần sau ông đến liền nhớ mang theo bóng đèn mới, xắn tay áo tự mình thay.

Vì lần nào ông đến cũng mang theo ít hoa quả hoặc gói quà Oishi nên Xán Xán đối với ông ấn tượng không tệ.

Sau này, những việc như thay cầu chì, báo sửa máy giặt, vá bếp lò, trước đây đều là chuyện nhỏ đối với Thái Hồng Anh, bây giờ đều thành nhiệm vụ của Tống Chính Đường. Lâu dần, ngay cả Thái Hồng Anh cũng dứt khoát để lại ít việc vặt, đợi lần sau Tống Chính Đường đến để cho ông làm.

Xán Xán lại không ngốc, cô bé biết Tống Chính Đường này có ý gì. Nhưng Thái Hồng Anh không nói rõ, Xán Xán cũng chưa bao giờ hỏi đến.

Một ngày trước khi khai giảng lớp 9 Thái Hồng Anh đưa cho Xán Xán một chiếc váy nhỏ hiệu “Thời gian Thiếu nữ”, bảo cô bé tối mặc đi ăn cơm.

Xán Xán ban đầu còn khá vui vẻ, quần áo mới không rẻ, thương hiệu lại là của hãng thời trang thiếu nữ có cửa hàng chuyên bán ở trung tâm thành phố. Chiếc váy nhỏ màu hoa anh đào chất liệu mềm mại, độ dài vừa vặn trên đầu gối cô bé, eo thắt đẹp mắt, cổ vuông tôn lên xương quai xanh xinh đẹp của Xán Xán một cách ổn thỏa.

“Đẹp quá à, mẹ ơi nhà mình trúng số à?” Xán Xán mặc váy nhỏ vào, phấn khích xoay vòng trước gương.

“Là chú Tống của con tặng đấy,” Thái Hồng Anh dọn dẹp túi xách, không ngẩng đầu: “Lát nữa con nói lời cảm ơn chú ấy tử tế nhé.”

Chân váy lập tức nặng trĩu, rũ xuống cọ vào da Xán Xán mang đến cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Cô bé nhìn bóng lưng Thái Hồng Anh trong gương, hỏi: “Lát nữa là đi ăn cơm với chú Tống ạ?”

“Ừ, chuyện phá dỡ nhà mình chú Tống của con lo lắng giúp chúng ta rồi, mời người ta một bữa cơm không phải là chuyện đương nhiên sao? Hôm nay con trai chú Tống cũng đi, đến lúc đó con phải gọi người ta là anh.”

Xán Xán sờ chiếc bàn bên cạnh ngồi xuống, cúi đầu: “Con có thể không đi không ạ.”

Động tác của Thái Hồng Anh dừng lại một chút, người lại không quay lại: “Tại sao?”

“…Không thoải mái?”

“Nói bậy,” Thái Hồng Anh ném ví tiền lẻ vào chiếc túi da bò duy nhất có thể mang ra ngoài của bà, quay người nhìn Xán Xán: “Rốt cuộc tại sao.”

Xán Xán không nói, lát sau ngẩng đầu nhìn Thái Hồng Anh, hai mẹ con nhìn nhau hồi lâu, ánh mắt Thái Hồng Anh từ sắc bén chuyển sang mờ mịt.

Thời gian như thể trôi qua rất lâu, không khí vì ánh mắt giằng co của hai mẹ con mà đông cứng lại, cuộc đấu tranh im lặng này kết thúc bằng sự thỏa hiệp của Thái Hồng Anh. Bà bình tĩnh dời mắt đi, đưa tay lấy ví tiền lẻ từ trong túi da ra, cất vào chiếc túi vải bạt bình thường đi chợ hay mang theo.

“…Được thôi.” Bà đứng dậy, giọng nói bình thản không chút kẽ hở: “Con không đi thì ở nhà đi.” Nói xong, bà đeo chiếc túi đi chợ, đi đôi giày thể thao năm mươi đồng một đôi rồi rời khỏi nhà.

Thái Hồng Anh đi quá nhanh, không cho Xán Xán thêm thời gian nói một lời nào. Cô bé có chút bối rối nhìn bóng lưng Thái Hồng Anh rời đi, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* chân váy mềm mại. Lát sau cô bé về phòng mình thay chiếc váy nhỏ bằng chiếc áo phông lớn thường mặc ở nhà – đó là quà kỷ niệm hiến máu nhân đạo Thái Hồng Anh mang về, chất vải mỏng rẻ tiền, in hình to của Lôi Phong.

Cô bé nhẹ nhàng lấy chiếc váy nhỏ treo lên móc áo rồi treo lên móc sau cánh cửa. Cô bé ngồi bên mép giường, nhờ chút ánh sáng lọt qua khe cửa, ngẩng đầu nhìn chiếc váy. Hoàng hôn sắp buông xuống, màu nắng từ đậm đặc chuyển sang ảm đạm, Xán Xán trong bóng tối đưa tay ra, cuối cùng sờ sờ chân váy mềm mại kia.

Từ đó về sau Xán Xán không còn gặp chú Tống ở nhà nữa. Hai mẹ con như thể có sự ăn ý bẩm sinh, chưa từng nhắc đến bữa tối hôm đó, cũng không nhắc đến người tên Tống Chính Đường cười lên có nếp nhăn đuôi mắt hiền hòa kia nữa.

Khai giảng lớp 9, cả lớp chuyển đến tầng hai của một tòa nhà dạy học khác. Lễ khai giảng, giáo viên chủ nhiệm đi từ đầu lớp đến cuối lớp, đứng ở cuối hàng quan sát cả lớp, dường như nghĩ ra điều gì đó. Giờ thể dục ngày hôm sau, giáo viên thể dục xếp lại vị trí đứng hàng cho cả lớp.

Xán Xán từ sau lớp 8 gần như không cao thêm, cao khoảng 1m63.5, thỉnh thoảng còn bị tụt mất nửa phân. Nhưng mẹ cô vẫn nói: con gái cao trên 1m60 là đủ rồi, cao thêm tí nào hay tí ấy, giờ chưa cao thì 22 tuổi vẫn có thể phát triển tiếp. Thế nên dù bị chuyển từ hàng cuối lên giữa hàng nữ, cô cũng chẳng để tâm.

Ngược lại Giang Nhất Linh, cậu từ giữa hàng chuyển đến vị trí thứ hai từ dưới lên của hàng nam sinh, tức là từ vị trí chéo phía trước của Xán Xán ban đầu, đổi sang chéo phía sau cô bé.

Bạn học Lý Xán, người gần như suốt kỳ nghỉ hè bám dính nhà Giang Nhất Linh để “ké” điều hòa và máy tính, lúc này mới nhận ra Giang Nhất Linh đã cao lên rất nhiều. Nhân lúc thầy giáo không chú ý, cô quay đầu trừng mắt đánh giá cậu từ đầu tới chân, và bị cậu lườm lại.

Tan học, Lưu Á Nam và Trạch Linh một người một bên khoác tay Xán Xán, ba cô gái đi về phía cửa hàng nhỏ.

“Tớ muốn Sprite.” “Tớ muốn ăn đá bào.” “Tớ… thôi bỏ đi, tớ không đói bụng.”

“Đông người quá à, ai trong chúng ta đi mua đây?”

“Quy tắc cũ.”

Ba cô gái đưa tay ra sau lưng: “Bao búa kéo… búa!”

Trạch Linh cúi đầu ủ rũ, tức giận đấm vào nắm đấm của mình một cái, rồi nhận tiền Lưu Á Nam đưa qua, cam chịu chen vào cửa hàng nhỏ. Lưu Á Nam và Xán Xán đứng dưới gốc cây tránh nắng, mắt nhìn Trạch Linh đang xếp hàng trả tiền, miệng tiếp tục câu chuyện tầm phào lúc nãy.

“Giang Nhất Linh nghỉ hè ăn cám tăng trưởng à? Sao lại cao lên nhiều thế!” Lưu Á Nam lắc lắc cánh tay Xán Xán: “Tớ vừa nhìn chân cậu ấy, giày to như thuyền ấy! Kinh khủng!”

Xán Xán nhớ lại: “Tớ cũng không biết nữa, cậu ấy ăn cũng gần giống tớ thôi.” Rồi nhớ đến đôi giày Tống Uyển Đình mua cho Giang Nhất Linh trong kỳ nghỉ hè, cô đồng cảm gật đầu: “Cậu ấy bây giờ đi giày cỡ 43, làm tớ hết hồn!”

“Ngay cả cậu ấy đi giày cỡ nào mà cậu cũng biết?!” Điểm kinh ngạc của Lưu Á Nam hơi lệch một chút.

“Biết chứ. Đôi giày cậu ấy đang đi dì Tống đổi cho cậu ấy một lần rồi đấy! Vốn là cuối tháng 7 đã mua rồi, Giang Nhất Linh thử thấy được, nhưng nghỉ hè lại không đi, sắp khai giảng chuẩn bị đi thử một lần nữa thì lại thấy hơi nhỏ, dì Tống nhân lúc chưa quá hạn đổi trả vội vàng đổi cho cậu ấy một đôi lớn hơn một cỡ.”

Lưu Á Nam gật đầu, cụp mắt như đang nghĩ gì đó.

Tiết học tiếp theo là tự học, nhưng giờ tự học này trước nay đều bị cô giáo tiếng Anh chiếm mất một nửa. Thấy sắp vào lớp, Trạch Linh cuối cùng cũng chen ra khỏi cửa hàng nhỏ, ba cô gái nhanh chóng đi về phía tòa nhà dạy học, đi được một nửa mới nhận ra đi nhầm hướng.

Lúc này chuông vào lớp đột ngột vang lên, các cô gái hét lên chạy như bay.

“Đá bào của tớ còn chưa ăn!”

“Cậu xui xẻo quá…”

“Hy vọng cô giáo tiếng Anh tiết này đừng đến, nếu không tan học đá bào sẽ tan hết mất!”
 
Back
Top Bottom