Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương

Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 10: Chuyển cấp



Món quà sinh nhật Xán Xán tặng Giang Nhất Linh là một chiếc nơ tự may. Màu trắng, vải cứng cáp, trông khá là ra dáng. Nhưng món quà này dường như không được chào đón lắm, Giang Nhất Linh còn nói thẳng: “Cái này còn không thực dụng bằng khăn quàng đỏ nữa.”

Xán Xán đưa tay giật lại: “Không cần thì trả lại đây.”

“Nào có ai tặng quà rồi còn đòi lại.” Giang Nhất Linh bảo vệ chiếc nơ, mặt đen như đít nồi, lườm trái lườm phải.

Tống Uyển Đình chưa về nhà, dì giúp việc trong bếp đang nấu cơm, bà nội ngồi trên ghế sofa, nghe Giang Nhất Linh nói vậy, có chút không vui: “Đây là tấm lòng của Xán Xán đấy, còn tự tay làm nữa, cháu còn chê bai cái gì!”

Bà ôm lấy Xán Xán, xoa đầu dỗ dành: “Thằng nhóc hư hỏng không hiểu chuyện, bây giờ nào còn đứa trẻ nào biết làm đồ may vá đâu, Xán Xán của chúng ta là cô bé ngoan!”

Xán Xán thực ra không hề giận, cô bé nửa dựa vào lòng bà nội Giang Nhất Linh, chỉ vào chiếc nơ nói: “Năm nay tặng cậu cái nơ này trước, sang năm tặng cậu một chiếc mũ phớt màu đen, năm sau nữa tặng áo sơ mi trắng, năm sau nữa nữa tặng áo choàng đỏ…”

“Cái gì vậy!”

“Lễ phục dạ tiệc đó, đẹp trai ngất ngây!”

Cũng không biết có phải để “báo đáp” Xán Xán hay không, tết năm đó Giang Nhất Linh tặng Xán Xán một “túi quà tết ” rất có trọng lượng.

“Là gì thế?” Xán Xán vừa bóc vừa hỏi, Giang Nhất Linh chắp tay sau lưng đứng một bên, ánh mắt có chút kiêu ngạo. Giấy gói quà xinh đẹp bóc được một nửa, Xán Xán nhìn thấy một góc của món quà, cô bé hít một hơi sâu, nhắm mắt lại rồi lại đậy giấy gói quà về chỗ cũ.

“Giang Nhất Linh! Tớ có lỗi gì với cậu mà cậu lại tặng tớ nhiều đề thi thế này!”

Nụ cười của Giang Nhất Linh cuối cùng cũng lộ ra, tràn đầy đắc ý. Cậu vươn tay phụ cô bóc nốt, suýt nữa thì đánh nhau với Xán Xán đang che không cho bóc: “Cậu sắp thi lên cấp hai rồi, đây đều là đề thi tuyển sinh riêng của trường chuyên ngoại ngữ những năm trước, ông nội tớ phải mất rất nhiều công sức mới tìm được đấy.”

Xán Xán nhìn đống đề thi chất đống, nản lòng nằm dài trên ghế: “Ai nói tớ muốn vào trường chuyên ngoại ngữ, trường tiểu học tớ chia tuyến vào Thất Trung cơ mà.”

Từ khi phổ cập giáo dục chất lượng, kỳ thi chuyển cấp tiểu học lên trung học cơ sở về cơ bản đã trở thành hình thức. Tất cả học sinh mới đều nhập học theo khu vực gần nhà, nếu phân chia theo địa chỉ nhà trên sổ hộ khẩu của Xán Xán, cô bé đúng là sẽ được phân vào Thất Trung.

Chỉ có vài trường cấp hai tốt nhất trong thành phố mới được phép miễn áp dụng quy tắc “nhập học gần nhà”, theo quy định của sở giáo dục, có thể tổ chức kỳ thi tuyển sinh riêng tại trường trước kỳ thi chuyển cấp, tự chủ tuyển sinh.

Trường chuyên ngoại ngữ là trường trung học tốt nhất toàn thành phố, đã vượt ra khỏi phạm vi các trường trung học “trọng điểm tỉnh, thành phố”, tỷ lệ đỗ đại học vượt trội, nổi tiếng cả nước.

“Thất Trung có thể so sánh với trường chuyên ngoại ngữ được à?” Giang Nhất Linh nói giọng già dặn, như ông cụ non trừng mắt nhìn Xán Xán đau lòng.

Xán Xán nằm liệt trên ghế giả chết: “Thất Trung cũng là trường trọng điểm tỉnh mà!”

Giang Nhất Linh nghĩ nghĩ rồi ngồi xuống mép giường Xán Xán: “Nếu cậu vào Thất Trung lại phải học cùng lớp với bạn bè bây giờ đấy.”

Xán Xán không nói, Giang Nhất Linh tiếp tục cố gắng: “Hơn nữa trường chuyên ngoại ngữ có hoạt động ngoại khóa rất phong phú, đồng phục cũng đặc biệt đẹp.”

Xán Xán thở dài một tiếng, miễn cưỡng đưa tay ôm lấy chồng đề thi lật xem: “Không có đề thi tiếng Anh à?”

Giang Nhất Linh nghe câu này, bàn tay vốn đang bấu vào ngón cái thả lỏng ra: “Trường chuyên ngoại ngữ tuyển sinh riêng không thi tiếng Anh, chỉ thi Văn và Toán. Văn tớ thấy khá đơn giản, đề Toán hơi kỳ quặc, khác với cảm giác thi bình thường của bọn mình…”

Trường chuyên ngoại ngữ cách nhà Xán Xán hơi xa, khoảng cách đường chim bay cũng phải mười cây số. Xuân về, Xán Xán theo đoàn người đông đúc đi thi, lần đầu tiên bước vào cổng trường chuyên.

Hoa anh đào trong trường đang nở rộ, hai bên đường hoa rơi lả tả. Thỉnh thoảng có một hai học sinh trường chuyên đeo cặp sách đi qua, ánh mắt của đám thí sinh mới liền dõi theo sát sao.

Xán Xán cũng không ngoại lệ, thần kinh vốn căng thẳng của cô bé khẽ động, trong lòng mơ hồ vui mừng.

Giang Nhất Linh không nói dối, đồng phục trường chuyên đẹp thật đấy.

***

Giấy báo trúng tuyển được gửi đến trường vào cuối tháng 5, Xán Xán không hề bất ngờ về việc mình đỗ vào trường chuyên ngoại ngữ. Hình thức thi cô đã quen thuộc, đề thi năm nay cũng không quá kỳ lạ. Theo lời dặn của Giang Nhất Linh, cô còn đặc biệt viết khá nhiều bài văn nhỏ theo các chủ đề thời sự nóng hổi trước kỳ thi.

Quả nhiên, bài văn cuối cùng của kỳ thi văn chính là liên quan đến “Bắc Kinh đăng cai Olympic thành công”.

Cả trường tiểu học chỉ có một mình Xán Xán đỗ vào trường chuyên ngoại ngữ, trường bảo cô chuẩn bị một bài chia sẻ kinh nghiệm học tập, thứ hai phát biểu dưới cờ. Qua thứ hai đó, Xán Xán có thể không cần đến trường nữa, trực tiếp bắt đầu kỳ nghỉ dài trước khi vào cấp hai.

Xán Xán nghe mà ngẩn người, lúc này mới nhận ra hình như đỗ vào trường chuyên là một việc khá ghê gớm. Cô bé nhíu mày nhìn tờ giấy nháp, kinh nghiệm học tập nên viết thế nào? Không thể nói là, mình có một cậu em trai thần thông quảng đại, đã cho mình làm trước hết đề thi tuyển sinh riêng của trường chuyên mười năm trước chứ?

Cô bé ném tờ giấy nháp lên bàn máy may, đứng dậy ra phòng ngoài gọi điện thoại. Thái Hồng Anh đang ở sân nhỏ vừa ngân nga bài “Hẹn ước năm 98” vừa vò gạo nếp cẩm. Nước lá cẩm đen ánh xanh, nhuộm đen những hạt gạo trong veo, cũng nhuộm đen cả bàn tay Thái Hồng Anh. Bà nhìn thấy con gái ra phòng ngoài, tiện miệng hỏi: “Làm xong bài tập rồi à?”

“Làm gì còn bài tập nữa, con gọi điện thoại cho Giang Nhất Linh!” Xán Xán nói rồi ngồi xuống nhấc ống nghe điện thoại, thành thạo bấm dãy số kia.

Thái Hồng Anh nghe vậy lại cười, mấy hôm nay nụ cười của bà nhiều hơn bình thường, buổi sáng bán hàng chỉ muốn loan báo chuyện con gái đỗ trường chuyên ngoại ngữ cho cả thiên hạ biết: “Con cảm ơn Giang Nhất Linh tử tế vào, nói với nó một tiếng, mấy hôm nữa mẹ dẫn con đến nhà cảm ơn ông nội nó.”

“Ồ!” Xán Xán đáp giòn tan, không bao lâu đã gọi được điện thoại.

Con gái nói chuyện trong phòng khách lúc kinh ngạc lúc ngạc nhiên, Thái Hồng Anh dừng tay, nghiêng tai nghe ngóng, cũng chẳng nghe được mấy chữ. Bà lại cười, cúi đầu vừa làm việc vừa nghĩ, mấy hôm nữa phải mang quà gì đến nhà họ Giang.

Không bao lâu Xán Xán đã cúp máy, lao vào sân nhỏ trợn mắt nói với Thái Hồng Anh: “Mẹ! Giang Nhất Linh cũng đỗ trường chuyên ngoại ngữ rồi!”

“Người ta thông minh hơn con nhiều, con đỗ được sao người ta lại không đỗ được.”

“Cậu ấy nhỏ hơn con một lớp! Cậu ấy phải thi chuyển cấp vào năm sau mới đúng!”

“Năm nay năm sau gì, người ta mới nhỏ hơn con hai tháng.” Thái Hồng Anh vuốt vuốt nước lá màu xanh đen trong tay, chìa ngón tay đen sì ra: “Sau này hai đứa học cùng trường, con phải chăm sóc Mao Mao cho tốt.”

Xán Xán gật đầu đầy trách nhiệm. Báo cáo xong tin tức động trời này với mẹ, cô lại quay về phòng khách, nhấc điện thoại lên.

“Mẹ tớ bảo sau này chăm sóc cậu cho tốt!” Cô chưa hề cúp máy, giờ đột nhiên buột miệng nói ra khiến Giang Nhất Linh bên kia đầu dây cau mày.

“Tớ có gì mà cần cậu chăm sóc.”

“c** nh* hơn tớ mà.”

“Nhỏ hơn cậu có hai tháng chứ mấy!”

“Thế cậu còn thấp hơn tớ nữa.” Xán Xán tự nhận mình phải có trách nhiệm của người chị: “Yên tâm đi, tớ chắc chắn sẽ chăm sóc cậu tốt.”

Giang Nhất Linh nghiến răng nửa ngày, cuối cùng chỉ ném ra hai chữ “Tạm biệt”, rồi dứt khoát cúp máy.
 
Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 11: Mê trai



Năm 2002, Giang Nhất Linh và Lý Xán cùng nhập học vào trường Trung học cơ sở chuyên Ngoại ngữ.

Ngày đầu tiên khai giảng, Thái Hồng Anh nhất quyết đòi đưa Xán Xán đi học. 8h30 báo danh, hai mẹ con chưa đến 7 giờ đã xuất phát từ nhà. Thái Hồng Anh đạp xe đạp, suốt đường đi thỉnh thoảng lại dặn dò con gái vài câu.

Xán Xán tinh thần phấn chấn, tiếp thu hết lời cằn nhằn của Thái Hồng Anh. Hơn 8 giờ vào trường, cô bé không quay đầu lại, lao về phía bảng danh sách phân lớp dán ở cổng lớn, chỉ vội vàng vẫy tay về phía sau tỏ ý tạm biệt mẹ.

Thái Hồng Anh dắt xe đạp đứng giữa biển người đông đúc xa xa nhìn theo bóng lưng con gái. Mãi đến khi thấy xe của Giang Viễn Đạt đỗ ở cổng trường, Giang Nhất Linh từ trong xe bước ra bà mới yên tâm quay người dắt xe rời đi.

Cũng thật trùng hợp, mặc dù Giang Nhất Linh và Lý Xán chọn học ngoại ngữ khác nhau nhưng hai người lại được phân vào cùng một lớp. Cả khối chỉ có một lớp “Anh-Pháp” này, ngoài mười mấy bạn chọn tiếng Anh ra, còn lại đều giống Giang Nhất Linh, chọn tiếng Pháp.

Giáo viên chủ nhiệm chưa đến, trong lớp đám “học sinh cấp hai” mới toe không ai quản giáo, nói chuyện với nhau rất sôi nổi. Hai người không tìm được bàn đôi trống, đành phải tìm hai chỗ ngồi trước sau.

“Sao cậu chọn tiếng Pháp mà không nói với tớ.” Xán Xán nhét cặp sách vào ngăn bàn, phàn nàn với Giang Nhất Linh ngồi phía trước: “Suýt nữa thì chúng ta không học cùng lớp rồi đấy biết không!”

“Sao tớ phải học cùng lớp với cậu.” Giang Nhất Linh không quay đầu lại.

“Mẹ tớ bảo tớ chăm sóc cậu, không cùng lớp sao chăm sóc được.”

“Cậu nói lại xem!” Giang Nhất Linh tức giận, quay đầu định trừng mắt nhìn cô bé.

Bạn cùng bàn của Xán Xán ngẩng đầu lên, đẩy gọng kính, nói với hai người: “Hai cậu là họ hàng à?”

Hai người một người gật đầu một người lắc đầu, gần như cùng lúc. Cuối cùng Xán Xán nhe răng cười: “Là họ hàng kiểu không có quan hệ máu mủ ấy, cậu, hiểu, chứ?”

Bạn kính cận cùng bàn vẻ mặt mờ mịt, nhưng vẫn gật đầu: “Ồ…”

“Vậy là họ hàng xa chứ gì.” Bạn cùng bàn của Giang Nhất Linh cũng quay đầu lại: “Các cậu thi được bao nhiêu điểm? Tiểu học học trường nào…”

Bốn người nhanh chóng bắt chuyện với nhau.

Do Xán Xán là người duy nhất ở trường tiểu học của mình đỗ vào trường chuyên ngoại ngữ, thậm chí phần lớn các bạn trong lớp còn chưa từng nghe nói thành phố này có một trường tiểu học như vậy, nên rất nhanh, Xán Xán đã không thể nói chuyện tiếp với họ. Ngược lại Giang Nhất Linh, trường tiểu học của cậu là trường danh tiếng, lại nhảy lớp thi đỗ trường chuyên ngoại ngữ nên mọi người đều rất tò mò về cậu, không ít người bắt chuyện với cậu.

Xán Xán chống cằm lên cánh tay nhìn Giang Nhất Linh dần dần được đám đông vây quanh, trong lòng cảm thấy tự hào.

Giáo viên chủ nhiệm là một cô gái trẻ trông như sinh viên mới tốt nghiệp. Cô liên tục nhấn mạnh, đừng tưởng vào được trường chuyên ngoại ngữ là đã vào được hộp bảo hiểm, ở trường phải tiếp tục cố gắng, phấn đấu để hôm nay bạn tự hào về trường chuyên, ngày mai trường chuyên tự hào về bạn vân vân.

Những lời này sau đó lại được hiệu trưởng nhắc lại trong lễ khai giảng khiến Xán Xán ngược lại có cảm giác nhận ra may mắn muộn màng. Cô bé mơ hồ cảm thấy, có lẽ vào được ngôi trường này thực sự sẽ thay đổi cuộc đời cô.

Nhưng cuộc đời gì đó, chuyện xa vời như vậy, lúc này Xán Xán sao có thể nghiêm túc suy nghĩ? Cô bé chẳng hình dung được cuộc đời mình sẽ thay đổi ra sao, tâm trí lại đã bị một đàn anh khóa trên vừa xuất hiện trong lớp cuốn đi mất rồi.

Đó là vào trưa thứ sáu tuần thứ hai sau khai giảng. Xán Xán thậm chí còn nhớ buổi trưa hôm đó nắng mang theo mùi mực nướng.

Mỗi buổi trưa, những bạn nhà gần trường đương nhiên sẽ về nhà ăn cơm, những bạn ở xa cũng thường sẽ rời khỏi trường. Cơm ở căng tin trường không ngon lắm, những bạn không thể về nhà phần lớn cũng ra ngoài cổng trường tìm đồ ăn. Nên giờ nghỉ trưa các bạn ở lại lớp chỉ có vài mống.

Mỗi ngày Thái Hồng Anh cho Xán Xán năm đồng ăn trưa, thường thì cô bé sẽ ăn cơm suất gì đó ngoài trường, ba đồng là đủ no. Hôm đó cô bé ăn món lẩu bò ba đồng rưỡi, ăn hết cả nồi đầy ụ, còn lại một đồng rưỡi mua hai xiên mực nướng.

Cô bé tự ăn một xiên, xiên còn lại định mang về lớp cho Giang Nhất Linh ăn. Gần đây không biết sao nữa, hai người tuy đã học cùng lớp nhưng Mao Mao lại dường như xa cách cô bé khá nhiều.

Phải dùng mực mua chuộc cậu ấy một chút, nếu không sau này cậu ấy không cho mình chép bài tập thì sao.

Chưa vào lớp Xán Xán đã đứng ngây người ở cửa. Lúc này trong lớp, phía sau bục giảng có mấy người, một nam sinh rất cao đang nói gì đó.

Xán Xán lặng lẽ lùi lại một bước, ngước lên nhìn biển số lớp, xác nhận xem có phải mình nhầm lớp không.

Dường như nhận ra có người ngoài cửa, bạn nam đứng trên bục giảng quay đầu nhìn về phía Xán Xán. Cậu ấy cười cười: “Đàn em, em không đi nhầm lớp đâu.”

…Đàn em.

Xán Xán lần đầu tiên được người ta gọi là “đàn em”, nghe như lời thoại trong phim thần tượng, khiến lòng cô ngất ngây. Cô bé có chút lâng lâng, lúc đi về chỗ ngồi của mình xiên mực trong tay cũng quên đưa cho Giang Nhất Linh.

Bạn nam trên bục giảng nói vài câu khẩu hiệu, viết tên mình lên bảng đen rồi cúi chào dẫn người rời đi. Phải một lúc lâu Xán Xán mới hoàn hồn, túm lấy cổ áo Giang Nhất Linh kéo về phía sau: “Đàn anh vừa rồi ấy!”

Giang Nhất Linh đang ngủ ngon bị đánh thức, cơn tức giận khi bị đánh thức cực lớn: “Cậu làm gì thế.”

Xán Xán chỉ ra ngoài cửa: “Người vừa đến vận động tranh cử kia! Đẹp trai quá!”

Tuần gần đây, các anh chị lớp trên cứ như châu chấu, vào mỗi giờ nghỉ trưa đều lao vào các lớp học cấp hai tiến hành các bài phát biểu vận động tranh cử như tẩy não.

Hội học sinh có bảy tám ban, mỗi ban đều có ba bốn nhóm cạnh tranh lẫn nhau, mà những anh chị này đều sẽ thiết kế áp phích và tờ rơi riêng để tuyên truyền cho mình, thậm chí có anh chị còn sáng tạo ra khẩu hiệu vận động tranh cử cho riêng mình, lúc tuyên truyền còn vung nắm đấm giống hệt như những thủ lĩnh nhỏ phát biểu trong phong trào sinh viên trăm năm trước.

Ban đầu Xán Xán còn thấy thú vị, sau này cũng giống như các bạn khác trong lớp, dần dần bắt đầu cảm thấy phiền phức.

Cho đến khi đàn anh Lý Sâm này xuất hiện.

Giang Nhất Linh quay lại, nhíu mày nhìn cô: “Cậu đúng là mê trai.”

Xán Xán cười hì hì, cô bé nhét xiên mực trong tay cho Giang Nhất Linh rồi ôm mặt nhìn chằm chằm vào cái tên được đàn anh để lại trên bảng đen tiếp tục cười ngây ngô: “Mao Mao, phiếu bầu trưởng ban tuyên truyền chúng ta phải bầu cho anh Lý Sâm lớp 11-3 nhé.”

Giang Nhất Linh trừng mắt nhìn Xán Xán nửa ngày, thấy cô bé hoàn toàn không để ý đến mình liền tức giận quay người lại, lấy một bịch sữa từ ngăn bàn ra, cắm ống hút vào hút mạnh mấy hơi, mượn sữa giải sầu.

“Anh ấy cười lên trông giống Hoa Trạch Loại ghê.” Cơn mê trai của Xán Xán kéo dài đến lúc tan học.

(Hoa Trạch Loại (Hanazawa Rui) là một trong bốn nhân vật nam chính của F4 trong bộ phim “Vườn Sao Băng”)

Giang Nhất Linh nhịn cả buổi chiều gần như nổi điên, cậu đập vở bài tập kêu bôm bốp: “Cậu có thể chép bài tập trước, dọn cặp sách xong rồi hãy mê trai được không! Đừng làm phiền các bạn khác quét dọn vệ sinh!”

Xán Xán hoàn hồn, chắp tay với bạn học đang chống nạnh đợi cô chép xong bài tập để lau bảng, vội vàng chép bài tập, vơ vội cặp sách: “À đúng rồi, mẹ tớ bảo tan học dẫn cậu về nhà, nói là làm cá viên chiên, gọi cậu đến ăn cùng.”
 
Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 12: Bấm lỗ tai



Hai chữ “Không đi” đã đến đầu môi, nhưng Giang Nhất Linh lại nhìn thấy khuôn mặt sạch sẽ chỉ còn lại nụ cười của Xán Xán, đến một chữ “Không” cũng không nói ra được. Cậu cụp mắt xuống gật đầu: “Là hai con cá hôm trước gửi đến nhà cậu à?”

“Ừ, cá to quá ăn không hết, mẹ tớ nói làm thành cá viên chiên mới được, để được lâu, lại ngon.” Xán Xán dọn xong cặp sách, cùng Giang Nhất Linh đi ra khỏi lớp: “Chú Giang sao câu được cá to thế nhỉ…”

Hai đứa trẻ thường xuyên đến nhà nhau ăn ké, hôm nay Thái Hồng Anh cũng đã gọi điện thoại cho nhà họ Giang, nên sau khi ăn cơm xong Giang Nhất Linh cũng không vội về. Máy may không đủ lớn, ăn cơm xong, Thái Hồng Anh dọn dẹp bàn ăn để hai đứa làm bài tập.

Trên bàn ăn dường như còn sót lại chút mùi cá viên chiên, điều này khiến Xán Xán hơi mất tập trung. Đang viết bài, cô bé lại bắt đầu vẽ Conan lên giấy nháp.

Giang Nhất Linh làm xong bài tập Toán, ngẩng đầu nhìn sang Xán Xán, thấy vở bài tập của cô bé trống hơn nửa, giấy nháp thì gần như vẽ kín, cậu nhíu mày, dùng đuôi bút bi gõ nhẹ vào vở bài tập của Xán Xán.

Xán Xán không hề sợ, cô bé trực tiếp xoay tờ giấy nháp cho Giang Nhất Linh xem: “Giống không!”

Giang Nhất Linh: “…Sao Conan cậu vẽ không có mắt thế.”

Xán Xán đưa ngón trỏ chống lên sống mũi: “Vì kính phản quang mà.”

Giang Nhất Linh vẻ mặt khó hiểu nhìn qua, Xán Xán lập tức nheo mắt cười: “Đẹp trai ngất ngây, cảm giác thông minh chết đi được ấy.”

Giang Nhất Linh ban đầu cũng nhếch mép cười theo, sau đó đột nhiên nhớ ra, Lý Sâm lớp 11 hình như cũng đeo kính, thế là lại keo kiệt thu hồi nụ cười: “Bài Toán nâng cao cuối cùng cậu làm ra đáp án gì?”

“Á, cậu làm xong hết rồi à? Tớ còn chưa làm đến đó nữa…”

“Chậm như rùa.”

***

Đàn anh lớp 11 kia đeo kính trông thông minh chết đi được tên “Lý Sâm”, không phải là người qua đường tùy tiện. Giang Nhất Linh phát hiện, trong những ngày sau đó, cái tên này luôn luẩn quẩn bên tai không dứt.

Xán Xán dường như bỗng nhiên “khai sáng”, cô bé còn lén viết đầy tên Lý Sâm vào mặt sau thời khóa biểu để trong hộp bút.
Cô bé tự cho là hành động rất kín đáo, nhưng sao có thể qua được mắt Giang Nhất Linh chứ.

Giang Nhất Linh cảnh cáo Xán Xán, nói với cô bé nếu cô bé yêu sớm cậu nhất định sẽ lập tức mách với mẹ nuôi. Xán Xán tức giận cãi nhau với cậu một trận, nói Giang Nhất Linh là đồ mách lẻo.

Hai người chiến tranh lạnh một thời gian, kéo dài một ngày rưỡi. Sau đó vẫn là Xán Xán tự nghĩ thông suốt, cô bé cũng đâu có yêu sớm thật, Giang Nhất Linh càng không thực sự đem chuyện vặt vãnh này nói với Thái Hồng Anh – vậy hai người họ cãi nhau vì cái gì?

Để phá băng, Xán Xán cố tình tìm chuyện tám nhảm để bắt chuyện, rón rén sà đến bên Giang Nhất Linh: “Sáng nay tớ thấy một bạn nam, cậu ấy cài huy hiệu trường dưới cổ áo. Lúc vào cổng trường, bạn bên ban kỷ luật gọi cậu ấy lại, hỏi sao không đeo huy hiệu, cậu ấy không dừng bước, trực tiếp dựng cổ áo lên. Chậc, động tác đặc biệt có khí chất.”

Giang Nhất Linh liếc cô bé một cái, nhưng vẫn thuận theo bậc thang đi xuống: “Thế à.”

Thế là hai người nhanh chóng làm hòa.

Giang Nhất Linh cũng không phải người nhỏ mọn, từ đó về sau, Xán Xán có nhắc đến “Lý Sâm” thế nào cậu cũng không có phản ứng gì lớn. Dù sao Xán Xán cũng chỉ là một kẻ nhát gan, cho dù cô bé có ý đồ yêu sớm cũng tuyệt đối không có gan làm việc đó. Bảo cô bé đi nói chuyện với anh Lý Sâm, sợ rằng đánh chết cô bé cũng không dám.

Nhưng cô bé vẫn âm thầm bắt đầu yêu thích làm đẹp.

Từ lớp 7 lên lớp 8, gan của các bạn trong lớp dần dần to ra. Khác với những quả dưa non lớp 7, lên lớp 8 họ không còn là học sinh nhỏ tuổi nhất toàn trường nữa, họ cũng trở thành “đàn anh”, “đàn chị”.

Để thể hiện thân phận “lão làng” của trường, các bạn trong lớp bắt đầu lặng lẽ thăm dò bên rìa “quy tắc”.

Xán Xán cũng không ngoại lệ. Ví dụ, mặc dù đồng phục nhất định phải mặc nhưng cô bé sẽ thêu hoa lên đồng phục.

Ban đầu cô bé chỉ thêu tên tiếng Anh của mình – ANNE, ngay trên cổ tay áo, khi cô bé đưa tay vuốt tóc, chữ cái tiếng Anh kiểu hoa tinh xảo được thêu nhỏ nhắn sẽ được người khác nhìn thấy. Đây chỉ là một chút tâm tư nhỏ nhưng lại khiến cô bé lập tức trở nên khác biệt giữa đám đông.

Ít nhất cô bé tự cho là như vậy.

Vì chút tâm tư nhỏ này, các bạn nữ trong lớp dần dần thân thiết với cô bé hơn. Xán Xán giúp họ thêu tên lên đồng phục, vào ngày nghỉ họ hẹn nhau đi dạo phố cũng sẽ gọi Xán Xán đi cùng.

Một đám nữ sinh nhỏ, chủ nhật thay đồng phục ra, mang theo tiền tiêu vặt riêng của mình, đến trung tâm thương mại ngầm dưới lòng đất dạo phố.

Mười ba, mười bốn tuổi, tuổi thanh xuân vừa chớm nở, từng tràng cười đùa ríu rít như hương hoa non thoang thoảng bay trong gió.

Một chủ nhật chưa vào hè, các cô gái lại hẹn nhau. Lần này họ hẹn nhau cùng đi bấm lỗ tai.

“Tớ bấm hai lỗ, mỗi bên một lỗ là được rồi.”

“Tớ định bấm hai lỗ trên vành tai. Cậu xem ‘NANA’ chưa? Nana bấm một hàng lỗ tai trên vành tai, đeo khuyên tai cũng thành một hàng, ngầu chết đi được.”

“Oa, cái đó chắc đau lắm nhỉ, tớ không dám đâu.”

“Tớ cũng sợ đau, nên bấm hai lỗ trước, đợi hai lỗ này lành rồi mới đi bấm tiếp.”

Các cô gái tụm lại bàn bạc, ánh mắt dừng lại trên người Xán Xán: “Lý Xán, cậu thì sao?”

Xán Xán đang nghe say sưa, bị hỏi liền vội vàng xua tay: “Tớ không bấm lỗ tai, chỉ đi cùng các cậu xem thôi.”

“Ối chà, bọn tớ đều bấm cả, sao cậu lại không bấm chứ.” Bạn học nũng nịu lắc tay áo Xán Xán: “Không được, cậu cũng phải bấm.”

Mắt Xán Xán lóe lên, cô bé háo hức nhưng lại nhát gan sợ đau: “Tớ chưa nói với mẹ…”

“Bấm rồi thì thôi, mẹ cậu cũng không thể bịt lại lỗ tai cho cậu được.” Một cô gái khác cũng khuyên theo: “Cậu có nghe bài hát đó của Triệu Vy không?”

“Bài gì?”

“Có người nói hồng nhan đã bấm lỗ tai, kiếp sau vẫn sẽ là phụ nữ. Em có thể nhớ nụ hôn của anh không, luân hồi sau anh sẽ thắp đèn cho em…” Cô gái trực tiếp ngân nga hát lên: “Cho nên con gái nhất định phải bấm lỗ tai!”

Nghe bạn học nói chắc nịch, lòng Xán Xán cũng dao động. Một nhóm nữ sinh tìm đến cửa hàng bán trang sức nhỏ, cuối cùng đến lúc cô bé không thể không quyết định, cô bé l**m môi, run rẩy đưa ra một ngón tay: “Tớ, tớ chỉ bấm một lỗ thôi.”

Bà chủ cửa hàng trang sức sớm đã quen với những cô gái như thế này, bà giơ súng bấm lỗ tai lên, chỉ huy cô gái ngồi xuống ghế nhựa. Xán Xán xếp hàng cuối cùng, cùng những người khác cổ vũ cho bạn học đang ngồi trên ghế.

Đến lượt mình, cô bé đã sợ đến muốn chạy trốn, lại bị các cô gái ấn xuống ghế. Ngẩng đầu nhìn bà chủ đang lắp lại đinh tai vào súng, trong mắt cô, cây súng kia trông chẳng khác nào lưỡi dao hành quyết.

“Thả lỏng một chút, không đau đâu.” Bà chủ cầm bông cồn khử trùng trong ngoài d** tai Xán Xán: “Tai cháu nhỏ thật, tai nhỏ, d** tai cũng nhỏ. Nhưng mà mũm mĩm, cũng không mỏng.”

d** tai rơi vào tay người khác, Xán Xán người cứng đờ không dám động: “Mũm mĩm có phải sẽ đau hơn không ạ?”

“Đừng sợ, một lát là xong, giống như bị muỗi đốt một cái…” Bà chủ vừa dứt lời, tay đã bóp cò. Chỉ nghe một tiếng “bụp” bên tai, cô bé chỉ cảm thấy bên tai tê tê: “Đấy, xong rồi, có đau không?”

Xán Xán lúc này mới muộn màng nhận ra, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào d** tai hơi tê dại, sờ thấy một chút kim loại lạnh lẽo, đó là chiếc đinh tai súng bấm để lại trên d** tai.

“Thật sự không đau!” Cô bé phấn khích, cảm giác như mình vừa làm nên chuyện lớn: “Có gương không ạ? Cho cháu xem với!”
 
Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 13: Bấm lỗ tai (2)



Bấm lỗ tai xong, đám nữ sinh tản ra về nhà. Xán Xán cảm thấy mình giấu mẹ làm chuyện lớn nên có chút chột dạ, thấy trời còn sớm liền rẽ thẳng về phía nhà Giang Nhất Linh.

Từ trung tâm thành phố đến nhà Giang Nhất Linh cũng hơi xa nhưng Xán Xán lại tiếc không muốn ngồi xe buýt. Cô bé vẫn còn chút tiền tiêu vặt, Thái Hồng Anh bình thường không keo kiệt khoản này nhưng Xán Xán vừa tốn năm đồng bấm lỗ tai, đây vốn là khoản chi tiêu ngoài dự kiến, khiến cô bé có chút xót ruột.

Dù sao lúc này lớp học violin của Giang Nhất Linh cũng chưa tan, đợi cô bé đi bộ đến đó, hai người chắc cũng gần như về đến nhà họ Giang cùng lúc.

Giang Nhất Linh học violin đã ba năm, mỗi chiều chủ nhật cậu đều phải đến nhà thầy giáo để học. Một buổi học violin hai tiếng, một tiếng học phí sáu trăm đồng, đắt chết đi được.

Đến dưới chung cư nhà Giang Nhất Linh, vừa ra khỏi thang máy, cô bé đã nghe thấy tiếng đàn violin vọng ra qua bức tường.

Thành thật mà nói, Giang Nhất Linh không có nhiều năng khiếu âm nhạc, ba năm trước khi cậu mới bắt đầu luyện đàn, tiếng kéo violin nghe như cưa gỗ.

Xán Xán bấm chuông cửa, dì giúp việc nhà họ Giang mở cửa cho cô bé. Tống Uyển Đình và Giang Viễn Đạt đều không có nhà, bà nội đang ngồi trên ghế sofa phòng khách, dường như đang cùng dì giúp việc nhặt rau.

“Xán Xán đến rồi à?” Bà nội vừa thấy cô bé đã cười tươi, bỏ nắm rau xuống, vẫy tay gọi cô lại: “Sao mặc áo ngắn tay thế này, ngoài trời không lạnh sao?”

Xán Xán trán đầy mồ hôi, mặt đỏ bừng. Cô bé lắc đầu, treo áo khoác lên móc áo ở hành lang, chào bà nội rồi đi vào bếp: “Cháu đi bộ nên hơi nóng ạ.” Cô bé rửa tay trong bếp, tiện thể dùng nước lạnh rửa mặt, cảm thấy mình sạch sẽ rồi mới quay lại phòng khách: “Mao Mao đang cưa chân bàn ạ?”

Bà nội gọi dì giúp việc lấy khăn cho Xán Xán lau mặt, cười híp mắt ôm cô bé vào lòng: “Ừ đấy, bà chẳng thấy nó kéo cái thứ đó có gì hay, hồi đó thà bảo nó học đàn nhị còn hơn.” Bà nội mắt tinh, ánh mắt dừng lại trên d** tai Xán Xán, mắt chợt sáng lên: “Ối, Xán Xán của chúng ta bấm lỗ tai rồi à?”

Xán Xán gần như quên mất chuyện này, được bà nội nhắc, lúc này mới cảm thấy d** tai đã bấm lỗ hơi căng và nóng lên. Cô bé đưa tay chạm nhẹ, cười hi hi gật đầu: “Hôm nay cháu đi bấm lỗ tai cùng bạn học, bà ơi, có đẹp không ạ?”

Bà nội vui mừng ôm Xán Xán lắc lư: “Xán Xán của chúng ta cũng thành cô gái lớn rồi.” Bà thật sự rất yêu quý cô bé, cả đời chỉ sinh được một đứa con trai, con trai lại chỉ sinh ra một đứa cháu nội, chính sách khi đó cũng không cho phép sinh thêm, nên bà chẳng thể có cháu gái để cưng chiều. May mắn thay, cô bé đã lấp đầy khoảng trống đó trong lòng bà.

Tay bà nội lơ lửng chọc chọc vào d** tai nhỏ của Xán Xán: “Đau không?” Xán Xán lắc đầu rồi hai tay khoa chân múa tay kể lại quá trình bấm lỗ tai của mình. Bà nội nghe xong xuýt xoa: “Thật tiện lợi, tốt hơn thời của bà nhiều.”

Xán Xán tò mò hỏi tiếp, bà nội liền đưa hai ngón tay ra, vừa vê vê vừa nói: “Thời chúng ta bấm lỗ tai phải lấy hai hạt đậu đỏ, kẹp trong ngoài d** tai mà mài. Mài đi mài lại, mài cho d** tai bóng lên, mài đến tê dại, rồi dùng kim khâu chọc một phát vào.” Bà nói rồi thấy Xán Xán run lên liền lại cười: “Sau đó nhé, trong lỗ tai phải nhét cọng chè vào mới không bị viêm.”

Xán Xán sợ hãi: “Đúng rồi, lỗ tai bị viêm thì sao ạ, bà ơi bà ơi, bà cũng giúp cháu tìm cọng chè nhét vào lỗ tai cháu được không? Một cái là được rồi, cháu chỉ bấm một lỗ tai thôi.”

Dì giúp việc đang ngồi nhặt rau nghe đến đây, xen vào một câu: “Cái đinh này có phải bạc không? Là bạc thì sẽ không bị viêm đâu.”

Xán Xán ngơ ngác lắc đầu: “Chắc không phải đâu ạ, cháu bấm lỗ tai năm đồng, cái đinh này là tặng kèm, bạc làm gì có rẻ thế?”

Bà nội đứng dậy, vừa nói vừa đi vào phòng ngủ: “Bạc cũng rẻ thôi, cháu đợi chút.” Một lúc sau, bà cầm một chiếc khăn tay nhỏ gói lại đi ra: “Đây là mấy đôi khuyên tai bà đeo hồi con gái, không đáng tiền, kiểu dáng chắc cũng lỗi thời rồi nhưng đeo vào không bị viêm, cháu chọn hai đôi vừa mắt mà đeo.”

Khăn tay mở ra, lộ ra những vật nhỏ màu vàng trắng bên trong, Xán Xán bị dọa sợ, lập tức nhảy dựng lên, xoay người vòng qua bà nội, hai ba bước chạy đến hành lang, miệng nói năng lộn xộn: “Cháu không cần đâu bà ơi, cháu đi đây bà ơi, bài tập cháu chưa làm xong tạm biệt bà.”

Nói xong, áo khoác Xán Xán cũng không lấy, mở cửa chạy mất. Bà nội và dì giúp việc mãi mới phản ứng lại, cười đến mức không thành tiếng. Bà nội đành phải gói lại khăn tay, miệng nói với dì giúp việc: “Mẹ Xán Xán dạy con giỏi thật, con bé không tham tiền, sau này không dễ bị thằng nhóc hư hỏng lừa gạt đâu.”

Dì giúp việc gật đầu theo, đang định nói gì đó thì tiếng violin trên lầu dừng lại. Lát sau Giang Nhất Linh đứng trên cầu thang nhìn xuống: “Bà ơi, Xán Xán đến à?”

“Vừa đi rồi!” Bà nội cất chiếc khăn tay nhỏ vào phòng ngủ: “Xán Xán bấm lỗ tai, đến cho cháu xem đấy.”

Lông mi dài của Giang Nhất Linh khẽ chớp: “Thế sao lại đi rồi?”

“Bị bà dọa chạy mất rồi.” Bà nội nói rồi lại không nhịn được cười, trang sức bà đeo hồi con gái có thể đáng giá bao nhiêu? Giữ lại chẳng qua là kỷ niệm, tặng đi cũng chỉ muốn nhìn ngắm cảm thán một chút, thôi vậy.

Xán Xán vừa về nhà liền đòi mẹ cọng chè. Thái Hồng Anh đang bận trộn tương ớt quét lên bánh cuốn, không ngẩng đầu lên hỏi: “Hai mẹ con mình ai uống trà? Lấy đâu ra cọng chè? Con cần cái đó làm gì?”

Xán Xán ngập ngừng không dám nói, ậm ừ hai tiếng rồi vào nhà vệ sinh. Cô bé soi gương, định nhẹ nhàng xoay chiếc đinh tai nhưng lại sợ làm đau mình. Thái Hồng Anh cảm thấy có gì đó không ổn, cởi găng tay cao su, theo Xán Xán vào nhà vệ sinh.

Thế là bà liếc mắt đã thấy vật thừa ra trên d** tai Xán Xán.

“Con đi bấm lỗ tai à?”

Xán Xán cúi đầu, ngước mắt lén nhìn bà: “Vâng…”

“Bấm mấy cái?”

“Chỉ bấm một cái thôi,” Xán Xán vội giải thích: “Đi cùng bạn học, mọi người đều bấm, con không bấm thì kỳ lắm.”

“Sao lại chỉ bấm một cái? Bấm một lỗ tai trông ra làm sao!” Thái Hồng Anh nổi cáu, giọng cao lên tám độ: “Con bấm ở đâu? Đi! Cùng mẹ đi bấm nốt cái kia!”

Xán Xán gần như không theo kịp suy nghĩ của Thái Hồng Anh, cô bé há miệng im lặng một lúc, hai giây sau mới nhận ra điểm tức giận của mẹ mình dường như khác với những gì cô tưởng tượng: “…À? Còn bấm nữa ạ?”

“Bắt buộc phải bấm! Lỗ tai đã bấm là phải bấm một đôi! Chỉ bấm một bên trông chẳng ra thể thống gì cả!” Thái Hồng Anh nhanh nhẹn thay quần áo, kéo Xán Xán ra khỏi nhà: “Nhân lúc người ta chưa tan làm nhanh chóng bấm đi, ngày mai con còn phải đi học!”

Thái Hồng Anh đạp xe đạp chở Xán Xán, vội vã đến tiệm, cuối cùng trước khi cửa hàng người ta đóng cửa cũng đã kịp bấm thêm một lỗ tai nữa cho Xán Xán.
 
Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 14: Chạy dài



May mắn thay, lỗ tai của Xán Xán không hề gây chuyện, luôn ngoan ngoãn. Một cô bạn cùng đi bấm lỗ tai bị viêm, đau đến mức khóc trong lớp, cô giáo hỏi sao thế, cô bé cúi đầu không dám nói rõ tình hình.

Tuy nhiên, vì hai lỗ tai không bấm cùng lúc nên hai bên một cao một thấp, không nhìn kỹ cũng không nhận ra.

Thời tiết chuyển lạnh, áo phao trường phát đã được các bạn học sinh lục ra mặc. Nhưng trường quy định, mặc dù áo phao cũng là đồng phục nhưng lúc tập thể dục buổi sáng lại không được mặc. Giờ ra chơi tiết hai, bài hát tập thể dục lại vang lên khắp sân trường, trong lớp vang lên tiếng sột soạt cởi áo phao.

Xán Xán sợ lạnh, mỗi lần đến lúc này đều phải thở dài. Miễn cưỡng cởi áo phao ra, lập tức rùng mình một cái.

“Giang Nhất Linh, cho tớ uống một ngụm nước nóng.” Cô bé nói chưa dứt lời thì bình giữ nhiệt của Giang Nhất Linh đã đưa tới.

Bạn kính cận cùng bàn thấy vậy, cũng vội vàng vặn cốc nước của mình uống một ngụm nước nóng. “Lý Xán, sao cậu cứ uống nước nóng của Giang Nhất Linh thế, tự mang cốc đi lấy không được à?” Hơi nước bốc lên làm kính cậu ta mờ trắng, cậu ta tháo kính ra lau bằng áo đồng phục.

Lý Xán uống một ngụm nước nóng ấm cả người, trả lại bình giữ nhiệt cho Giang Nhất Linh, miệng không quên trả lời bạn cùng bàn: “Tớ không có bình giữ nhiệt, trời này lấy nước nóng, nửa tiết học đã nguội lạnh rồi, thà uống ké của Giang Nhất Linh còn hơn.”

Bạn bàn kính cùng cận bĩu môi, đeo cặp kính đã lau sạch lên.

Uống nước chung một cốc chẳng phải là hôn gián tiếp sao. Nhưng hai người này lại quang minh chính đại như vậy, như thể làm thế là chuyện đương nhiên khiến cậu ta không biết có nên trêu chọc hay không.

Giang Nhất Linh kéo khóa áo đồng phục lên đến đỉnh, hai tay đút vào túi: “Bình giữ nhiệt tớ đưa cho cậu đâu?”

“Tớ đưa cho mẹ tớ dùng rồi. Sao, cậu chê tớ à?” Xán Xán đưa tay định véo vào eo sau của Giang Nhất Linh nhưng lại véo hụt, đành phải túm lấy áo đồng phục của cậu.

“Chê chết đi được.” Giang Nhất Linh liếc cô bé một cái, ánh mắt nhìn xuống, nhìn vào góc áo đồng phục bị cô bé túm lấy: “Cậu làm gì thế.”

Xán Xán thuận thế lắc lắc áo đồng phục: “Trời đông lạnh thế này, mẹ tớ sáng sớm đã ra ngoài bán đồ ăn sáng không thể không được uống một ngụm nước nóng đâu, đừng keo kiệt.”

Giang Nhất Linh tay cũng không lấy ra khỏi túi, khuỷu tay lắc lư hai cái, không thoát khỏi Xán Xán, không thèm để ý đến cô bé nữa mà tự mình đi ra ngoài.

Bạn kính cận cùng bàn rùng mình nổi da gà, đi theo sau lẩm bẩm một câu: “Hai cậu mau kết hôn đi được không!”

Lượng vận động của bài tập thể dục hoàn toàn không đủ làm ấm cơ thể Xán Xán, nhưng hôm nay tập xong lại không thể lập tức về lớp mặc áo phao. Thầy giáo thể dục khối trên lên bục phát biểu, thông báo cuối tháng sẽ tổ chức cuộc thi marathon mùa đông.

Cuộc thi marathon được tổ chức ở hồ Kim Tước bên ngoài trường, chạy nửa chặng, tức là 21 km. Hồ Kim Tước một vòng mười km, vừa đủ chạy hơn hai vòng. Trường quy định mỗi lớp phải có hai suất tham gia, ba người về đầu có cúp, những bạn khác chạy hết chặng cũng đều có giấy khen.

Lời động viên tham gia của thầy giáo thể dục Xán Xán chỉ coi như gió thoảng qua tai, hoạt động như thế này cô bé trước nay không hứng thú, huống chi tuy chỉ chạy nửa chặng nhưng đó cũng là hơn hai mươi cây số, nếu thật sự chạy xong, sợ rằng nửa cái mạng nhỏ cũng không còn.

Những bạn học có cùng suy nghĩ với Xán Xán rất nhiều, chuyện này kéo dài đến giữa tháng, ủy viên thể dục tóc sắp rụng hết vì lo lắng, hai suất của lớp vẫn luôn thiếu một nửa.

“Các bạn thân yêu của tớ ơi, cứu tớ với!” Giờ tự học, ủy viên thể dục Tưởng Lượng Lượng đứng trên bục giảng đau khổ: “Nhìn lớp người ta nộp đơn đăng ký xong hết rồi, còn lớp mình chẳng ai chịu làm anh hùng cứu thế!”

Ánh mắt Tưởng Lượng Lượng quét qua cả lớp, nhưng rơi vào ai, ánh mắt người đó liền lặng lẽ dời đi. Cậu ta cúi người xuống, như thể biến thành một ông già nhỏ trong nháy mắt: “Nếu không ai đăng ký nữa, tớ chỉ đành chỉ định người đó nhé!”

Trong lớp vẫn yên tĩnh đến lạ, các bạn học sinh ai nấy đều cúi đầu đọc sách làm bài tập, không khí học tập sôi nổi chưa từng thấy.

“Lưu Á Nam, không phải cậu là học sinh năng khiếu thể thao sao? Vậy cậu nhé!” Tưởng Lượng Lượng rút bảng đăng ký trên bục giảng ra, nói.

Cô gái bị điểm danh ngẩng mạnh đầu lên: “Sao lại tìm tớ, Tống Hiểu Vĩ cũng là học sinh năng khiếu thể thao, cậu tìm cậu ấy đi.”

Tưởng Lượng Lượng: “Tống Hiểu Vĩ là con trai mà, một nam một nữ, hay là hai cậu cùng đi?”

Tống Hiểu Vĩ vội vàng xua tay: “Không phải cậu đã tự đăng ký rồi sao, tớ không tham gia náo nhiệt nữa đâu.”

Lưu Á Nam nhíu mày: “Vậy tớ cũng không phải luyện chạy dài, tớ học thể dục nghệ thuật mà. Ôi chao đau đầu quá, cậu tìm người khác đi.”

Tưởng Lượng Lượng cúi đầu điền vào bảng đăng ký: “Cậu đấy cậu đấy, cũng không bắt cậu chạy hết, nếu thật sự không được thì cậu chạy đến đâu hay đến đó.”

“Ối chà phiền chết đi được!”

“Cậu không đi cũng phải tìm một người thay cậu, cậu chọn ai!”

Lưu Á Nam nhíu mày tức giận, nhưng cũng không nói gì thêm. Xán Xán lúc này đang lén đọc tiểu thuyết kẹp trong sách, bạn kính cận cùng bàn chọc chọc cô bé: “Ê ê.”

Xán Xán tay chân lanh lẹ, lập tức giấu tiểu thuyết vào ngăn bàn. Ngẩng đầu lên lần nữa, phát hiện trong lớp không có giáo viên. Cô bé đưa tay đánh bạn kính cận cùng bàn một cái: “Làm tớ sợ chết khiếp!”

Bạn kính cận cùng bàn cười he he: “Tớ bấm đốt ngón tay tính, ngày đó tám phần cậu phải tham gia chạy bộ.”

Bạn kính cận cùng bàn tên thật là Lưu Lương Tài, cờ vây nghiệp dư lục đẳng, cầm cục tẩy cũng phải dùng ngón trỏ ngón giữa kẹp lấy, mùa hè còn thích phe phẩy chiếc quạt nhỏ giả làm Gia Cát Lượng, suốt ngày thần thần bí bí, cả lớp đều gọi cậu ta là Lưu thần côn.

Xán Xán nghe cậu ta nói vậy, trợn tròn mắt: “Phỉ phỉ phỉ, cái miệng quạ đen cấp mười của cậu đừng có trù ẻo tớ!”

Bạn kính cận cùng bàn lắc đầu nguầy nguậy không nói nữa, Xán Xán lườm cậu ta một cái rồi lại mò tiểu thuyết ra, lén lút đè dưới sách tiếng Anh tiếp tục đọc.

Không biết có phải “lời nguyền” của bạn kính cận cùng bàn đã để lại bóng ma tâm lý cho Xán Xán hay không, ngày thi marathon, sáng sớm Xán Xán đã cảm thấy đau bụng.

Hôm đó là thứ bảy, trường tổ chức tập trung ở cổng nam công viên Kim Tước. Mỗi lớp đều xếp hàng ngay ngắn như những miếng đậu phụ ồn ào xếp trước cổng công viên. Giáo viên chủ nhiệm điểm danh xong, Lưu Á Nam cùng một cô gái khác vẻ mặt khó xử, len lén đến bên cạnh giáo viên chủ nhiệm nói gì đó.

Giáo viên chủ nhiệm nghiêng tai nghe, sau đó cũng nhíu mày.

Không bao lâu, có người trong hội học sinh đến điểm danh.

“Lớp 8-6, các bạn đăng ký tham gia marathon đâu rồi? Cùng tôi đi tập trung thay quần áo, nhận số báo danh.” Giọng nói này vang lên tai Xán Xán lập tức dựng đứng, cô bé ngẩng đầu nhìn lên, người nói quả nhiên là đàn anh Lý Sâm.

“Ê ê ê, người nhà cậu kia kìa.” Cô gái xếp sau Xán Xán dùng khuỷu tay huých Xán Xán, Xán Xán vội vàng quay người lại, giơ ngón trỏ lên liều mạng nháy mắt với cô bạn.

“Lớp cô có một bạn đăng ký hôm nay không tiện chạy bộ, có thể tạm thời đổi người không?” Giáo viên chủ nhiệm nói với hội học sinh.

Lý Sâm cầm danh sách hỏi: “Là bạn nào?”

“Lưu Á Nam,” giáo viên chủ nhiệm nói rồi quay đầu nhìn về phía hàng nữ sinh: “Có bạn nào thay bạn ấy chạy một chút không?”

Tất cả nữ sinh trong lớp đều ngây người, từng người một rụt cổ lại, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình.

Lòng Xán Xán chợt thắt lại, dự cảm không lành nảy sinh. Cô bé vừa thầm mắng Lưu Lương Tài cái miệng quạ đen, vừa cầu nguyện các vị thần linh qua đường, mong sao cái việc xui xẻo này đừng rơi vào đầu mình.

Trong lòng cầu nguyện như vậy nên cô bé không nhịn được lén ngẩng đầu liếc nhìn anh Lý Sâm.

Vừa nhìn, đúng lúc bốn mắt chạm nhau. Xán Xán lập tức hóa đá, bộ dạng của cô bé chắc hẳn rất ngốc, đàn anh kia không nhịn được còn cười với cô bé một cái.

“Lý Xán, em nhé?” Giáo viên chủ nhiệm giữa đám nữ sinh cúi đầu, liếc mắt đã thấy Lý Xán ngây ngốc ngẩng đầu, liền thăm dò hỏi một câu.
 
Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 15: Ngốc nghếch



Bất ngờ bị gọi tên, toàn thân Xán Xán run lên, hoàn hồn lại. Cả lớp đều lén cười cô bé, chỉ mình cô bé cười không nổi.

“Cô ơi, em không được đâu ạ.” Cô bé yếu ớt lên tiếng từ chối. Giáo viên chủ nhiệm nhíu mày, lại nhìn các nữ sinh khác: “Có bạn nào tự nguyện không?”

Các nữ sinh đang cười trộm tiếp tục cúi đầu, cả lớp im phăng phắc, hoàn toàn tách biệt với sự ồn ào xung quanh.

“Tưởng Văn Thiến, em nhé?”

“Em đang đi giày da mà cô.”

“Dư Giai Giai?”

“Em chưa ăn sáng, hơi bị hạ đường huyết ạ.”

“Trạch Linh?”

“Em… em cũng giống Lưu Á Nam…”

Cô chủ nhiệm bất lực, ánh mắt lại rơi về phía Xán Xán. Xán Xán ngẩng đầu nhìn qua, mơ hồ tìm thấy trên khuôn mặt cô chủ nhiệm một tia bất đắc dĩ: “Đừng sợ, quan trọng là tham gia. Không thấy sao, cứ cách một nghìn mét là có học sinh hội học sinh và giáo viên ở đó chờ, nếu thật sự chạy không nổi thì giơ tay nói với giáo viên là được rồi.”

Cô chủ nhiệm cũng mới tốt nghiệp được một hai năm, lớp Xán Xán là lớp đầu tiên cô chủ nhiệm.

“Hay là, em…” Xán Xán mềm lòng, cứng rắn mở lời. Cô gái phía sau vội vàng kéo cô bé một cái, lời Xán Xán bị ngắt quãng nhưng vẫn bị cô chủ nhiệm bắt được. Mắt cô chủ nhiệm sáng lên, chỉ về phía Xán Xán: “Lý Xán em tham gia à? Mau mau, cùng Tưởng Lượng Lượng đi đăng ký đi!”

Ai, vẫn là tự mình chuốc lấy.

Xán Xán cúi đầu, bước chân nặng nề như sắp lên pháp trường. Cô bé trách mình lắm lời, lại nhớ đến lời bạn kính cận cùng bàn nói liền quay đầu vượt qua đám đông, tìm chính xác “bạn cùng bàn tốt” của mình, lườm cậu ta một cái.

Đều tại cái miệng quạ đen này!

***

Vốn là cuối tuần nên công viên Kim Tước có rất nhiều khách tham quan. Trường học đã thương lượng với ban quản lý công viên, một ngày trước đó đã căng băng rôn, ngăn ra đường chạy riêng để cách ly với khách du lịch. Đàn anh Lý Sâm dẫn Tưởng Lượng Lượng và Xán Xán đến sân khấu tạm thời dựng lên để đăng ký nhận số, trên đường đi còn trò chuyện với Lý Xán.

“Em họ Lý à?”

Lý Xán tai đỏ bừng, gật đầu nhưng không dám nhìn đàn anh.

“Chúng ta cùng họ đấy.” Đàn anh dẫn hai người đến chỗ đăng ký, còn không quên vẫy tay chào tạm biệt: “Cố lên!”

Xán Xán đột nhiên lại phấn khích, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lý Sâm cho đến khi không nhìn rõ nữa. Còn Tưởng Lượng Lượn thì lúc nào cũng phấn khích, nhận số xong lập tức dán lên ngực rồi nhảy tưng tưng tại chỗ.

“Cậu cũng khởi động đi, đừng để lát nữa bị trẹo chân.”

Xán Xán thu hồi ánh mắt, người lại uể oải: “Tớ đau bụng, không nhảy nữa, lát nữa chạy thẳng luôn.”

Tưởng Lượng Lượng: “Đau bụng? Thế sao cậu còn chủ động yêu cầu tham gia?”

Xán Xán nhún vai: “Cũng không đau lắm, chỉ âm ỉ thôi.” Nói xong cô bé cũng xoay cổ tay cổ chân theo.

Tưởng Lượng Lượng cũng khá nhạy cảm, cậu ta đột nhiên nhận ra điều gì đó, quay đầu liếc nhìn hướng Lý Sâm biến mất, bừng tỉnh: “Tớ biết rồi! Cậu bị sắc đẹp làm mờ lý trí!”

Mặt Xán Xán lập tức đỏ bừng, cô bé đá cao chân một cái, như thể muốn đá vào Tưởng Lượng Lượng: “Xì, đừng dùng thành ngữ lung tung!”

Sân khấu cách đội hình lớp họ một khoảng cách nhất định, các bạn trong lớp không nhìn thấy họ xuất phát, chỉ nghe thấy tiếng súng hiệu lệnh. Mọi người ngồi tùy ý trên bãi cỏ giống như đi dã ngoại.

Có người lấy GameBoy ra chơi, xung quanh vây một vòng người xem cậu ta chơi; có người lôi MP3 ra lắc lư theo nhạc. Bạn kính cận cùng bàn kéo Giang Nhất Linh tìm một chỗ trống, lấy bàn cờ giấy nhựa và hai hộp nhỏ từ trong túi ra, bày ra chuẩn bị chơi cờ.

Cờ vây của Giang Nhất Linh vẫn là do bạn kính cận cùng bàn Xán Xán dạy, luật chơi rất đơn giản, chỉ vài ba câu là hiểu. Nhưng thực sự chơi, ban đầu Giang Nhất Linh vẫn bị cậu ta đánh cho tan tác

Giang Nhất Linh tỏ ra rất phục, giơ ngón cái với bạn kính cận: “Cậu giỏi thật.”

Nhưng sau đó, không biết từ lúc nào, bạn kính cận phát hiện, mình không cần nhường quân mà Giang Nhất Linh thậm chí còn có thể thắng một hai ván. Kính cậu ta sắp rơi xuống: “Cậu là thiên tài à?”

Giang Nhất Linh cười cười, cúi đầu dọn quân cờ: “Thấy thú vị nên học thuộc mấy thế cờ một chút thôi.”

Từ đó về sau bạn kính cận rảnh rỗi là lại kéo Giang Nhất Linh chơi cờ. Cậu ta tự nhận đã dạy cờ vây cho hơn nửa lớp nhưng chỉ có Giang Nhất Linh thực sự học được.

“Ê ê, Tưởng Lượng Lượng sắp chạy qua đây rồi!” Có bạn trong lớp hét lên một tiếng. Hơn nửa lớp cùng ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên thấy Tưởng Lượng Lượng cách đó vài trăm mét ưỡn ngực ngẩng đầu, vẻ mặt đắc ý chạy về phía này.

Các bạn học sinh đồng loạt bỏ việc đang làm, đứng dậy hò hét cổ vũ từ xa cho cậu ta. Tống Hiểu Vĩ chụm tay quanh miệng hét về phía cậu ta: “Cậu-chạy-chậm-thôi! Giữ-sức!”

Tưởng Lượng Lượng dường như nghe thấy, cười toe toét với lớp họ rồi vẫn sải bước dài, như cơn gió chạy qua đội hình lớp. Các bạn trong lớp cũng không ngồi xuống, tiễn Tưởng Lượng Lượng xong lại nhìn về phía sau.

Lại qua một hai phút, bóng dáng Xán Xán mới xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

“A, thấy Lý Xán rồi!” Lưu Á Nam lập tức đứng dậy chỉ về phía Xán Xán.

Lý Xán là người chạy thay cô, Lưu Á Nam trong lòng luôn cảm thấy biết ơn và áy náy với cô bé. Cô quay đầu đá vào đám bạn đang vây quanh chơi GameBoy: “Bạn học sắp chạy đến nơi rồi, các cậu có thể đứng dậy nhìn một cái không!”

Lời này nói khiến bạn học đang chơi game ngại ngùng, cậu ta nhét GameBoy vào túi, đứng dậy nhìn về phía Xán Xán.

Trạch Linh và Lưu Á Nam quan hệ tốt, hai cô gái nắm tay đứng cùng nhau, nhỏ giọng lo lắng: “Lý Xán có phải không khỏe không, nhìn sắc mặt cậu ấy hơi không tốt.”

“Ừ, bình thường cậu ấy chạy bộ không phải rất nhanh sao, hôm nay có vẻ đặc biệt mệt mỏi.”

Giang Nhất Linh ném quân cờ nhựa trong tay vào hộp nhỏ, đứng dậy nheo mắt nhìn Xán Xán đang chậm chạp chạy sau mọi người ở phía không xa.

“Lý Xán!” Lưu Á Nam hét lớn một tiếng.

“Cố lên!” Hơn nửa lớp đồng thanh hô theo.

Xán Xán nghe thấy tiếng cổ vũ của các bạn, khuôn mặt trắng bệch nở nụ cười. Cô bé giơ ngón cái về phía đội hình lớp mình, tăng tốc chạy qua. Giang Nhất Linh nhìn chằm chằm vào bóng lưng chạy xa của cô bé, đột nhiên nhíu mày.

“Ơ?” Lưu Á Nam đột nhiên khẽ kêu lên, cô cùng Trạch Linh nhỏ giọng thì thầm, rồi tay trong tay nhanh chóng đi ra khỏi đội hình lớp mình, đi về phía Lý Xán chạy đi vài bước.

“Kia có phải là…”

“A, làm sao bây giờ!”

“Chúng ta mau báo cho cô chủ nhiệm đi…”

Hai cô gái nhanh chóng đi, bên cạnh đột nhiên lướt qua một cơn gió, định thần nhìn lại thì là Giang Nhất Linh như báo lao ra ngoài, tốc độ nhanh đến mức hai cô gái kinh ngạc.

Nhìn từ xa, thấy Giang Nhất Linh nhanh chóng đuổi kịp Xán Xán, cởi áo đồng phục trên người ra quấn quanh eo cô bé.

Xán Xán bị ôm loạng choạng, cô bé vẻ mặt kinh ngạc nhìn Giang Nhất Linh, còn thở hổn hển đẩy cậu, lại bị Giang Nhất Linh cứng rắn kéo ra khỏi đường chạy.

Hai cô gái ngây người, phản ứng lại xong lập tức chạy tới đón. Đến gần họ mới nghe thấy Lý Xán thở hổn hển phàn nàn: “Cậu làm gì thế, tớ mới chạy được ba nghìn mét, còn sức mà! Lúc này không chạy nữa thì mất mặt lắm!”

“Im miệng!” Giang Nhất Linh cứng rắn chặn lời lải nhải của Xán Xán: “Cậu có ngốc không?!”

Lưu Á Nam và Trạch Linh chưa bao giờ thấy Giang Nhất Linh hung dữ như thế này. Trong ấn tượng của họ, cậu bạn này học rất giỏi và cũng rất thân thiện, nói chuyện với ai cũng rất lịch sự.

Nhưng chỉ ngẩn người một lát, hai cô gái liền lập tức phản ứng lại. Họ vây quanh Lý Xán, túm lấy cô bé nhỏ giọng thì thầm.
 
Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 16: Sữa gừng



Giang Nhất Linh đi theo ba cô gái không xa không gần, chỉ thấy Xán Xán sau khi nghe hai cô gái nói gì đó xong đột nhiên mặt đỏ đến tận cổ. Hai tay cô bé muốn sờ về phía mông, sờ thấy chiếc áo đồng phục Giang Nhất Linh buộc ở eo lại bối rối đưa tay lên gãi gãi tóc.

Hai bàn tay không biết đặt đâu kia, gãi xong tóc mình lại véo d** tai mình, rồi cấu cấu mặt mình, cuối cùng chắp lại xoa xoa.

Lưu Á Nam đi cùng Xán Xán đến nhà vệ sinh, Trạch Linh tìm thấy giáo viên chủ nhiệm, giải thích tình hình. Lý Xán mặt đỏ bừng quay lại đội hình lớp mình, co rúm ở góc tường nhát gan như chim cút. Bên cạnh cô bé có Trạch Linh và Lưu Á Nam đi cùng, ai đến hỏi han đều bị hai người họ lườm cho quay về. Giang Nhất Linh ngồi lại đối diện bạn kính cận, quân cờ trên bàn cờ giấy nhựa không ai động vào.

“Cậu ấy sao thế?” Bạn kính cận hỏi.

Giang Nhất Linh dừng lại một chút, ngẩng đầu mỉm cười với cậu ta: “Không sao.” Cậu đưa tay gạt bàn cờ, trong tiếng kêu “ơ…ơ” của bạn kính cận đứng dậy: “Tớ không chơi nữa, có chút việc.”

Xán Xán là đến kỳ kinh nguyệt, lại còn là lần đầu.

Thực ra một năm trước Thái Hồng Anh đã nói với cô bé về những chuyện này. Cô bé theo Thái Hồng Anh nhận biết băng vệ sinh, hiểu rõ mọi điều con gái cần chú ý khi đến tháng, về cơ bản đã chuẩn bị sẵn sàng đón nó đến.

Cô bé thậm chí còn tự may một chiếc túi vải thêu hình chibi Maruko-chan chuyên dùng để đựng băng vệ sinh Thái Hồng Anh chuẩn bị cho cô bé trong cặp sách.

Nhưng, cô bé từ mười ba tuổi đợi mãi đến mười bốn tuổi, vị họ hàng kiêu kỳ kia lại chưa từng đến. Băng vệ sinh không dùng để trong cặp sách lâu ngày cũng phải thay cái mới. Xán Xán thấy lãng phí nên dứt khoát không mang nữa.

Ai ngờ nó lại đến bất ngờ như vậy, còn phải giữa thanh thiên bạch nhật tuyên bố sự xuất hiện của nó, thật là phô trương đến mức đáng ghét.

Phải đến nửa tiếng sau Xán Xán mới trấn tĩnh lại. Cô bé cởi chiếc áo đồng phục của Giang Nhất Linh ra, quan sát kỹ lưỡng, xác định không dính màu sắc đáng ngờ nào mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng cậu khắp nơi. Tìm mãi cô bé mới thấy Giang Nhất Linh đi tới, tay còn xách mấy túi ni lông.

“Cảm ơn các cậu đã chăm sóc Lý Xán.” Giang Nhất Linh đi đến bên cạnh ba cô gái, mắt không thèm nhìn Xán Xán, chỉ mỉm cười đưa túi ni lông trong tay cho Lưu Á Nam. Lưu Á Nam nhận túi ni lông mở ra xem, kinh ngạc nói: “Trà sữa của Milk Workshop kìa!”

Xán Xán lập tức vui vẻ, cũng đưa tay mò: “Oa, tớ cũng muốn!”

Nụ cười của Giang Nhất Linh lạnh đi, đưa tay gạt bàn tay không yên phận của Xán Xán: “Trà sữa không có phần cậu.” Cậu lấy ra một cốc riêng từ trong áo len nhét vào tay Xán Xán: “Cái này là của cậu.”

Cốc nhỏ nhỏ, nóng bỏng tay, Xán Xán cẩn thận hút một ngụm, một mùi gừng tràn ngập khoang miệng. Cô bé nhíu mày, lè lưỡi nhỏ giọng nói: “Cay quá.”

Lưu Á Nam và Trạch Linh vui vẻ chọc ống hút vào cốc trà sữa của mình, nhìn Giang Nhất Linh rời đi, tụm lại nhỏ giọng tám chuyện với Xán Xán: “Lý Xán, anh cậu tốt thật đấy!”

Xán Xán thèm trà sữa của họ, trà sữa Milk Workshop siêu đắt, trà sữa ở cổng trường một cốc mới hai đồng, Milk Workshop tận tám đồng một cốc: “Cậu ấy là em trai tớ.”

Cả lớp đều biết Giang Nhất Linh và Lý Xán là họ hàng, hai người họ lớn lên cùng nhau từ nhỏ. Lưu Á Nam nghe Xán Xán nói vậy, cũng gật đầu: “Đúng đúng, tớ nhớ ra rồi, cậu ấy thi nhảy lớp, nhỏ hơn chúng ta.”

Xán Xán nhấm nháp từng ngụm nhỏ sữa gừng, nghe vậy nheo mắt cười: “Thực ra cậu ấy nhỏ hơn tớ hai tháng thôi.”

Học sinh hội học sinh đi tuần tra quanh hồ Kim Tước, không bao lâu đã đến trước đội hình lớp Xán Xán họ. Đàn anh Lý Sâm liếc mắt đã thấy Xán Xán co rúm ở góc tường, cách đám đông hỏi cô bé: “Em chạy xong rồi à?”

Xán Xán mặt đỏ bừng, lắp bắp không biết nói sao. Vẫn là Trạch Linh bên cạnh cô bé trả lời giúp: “Lý Xán không khỏe ạ.”

Xán Xán c*n m** d***, hai tay nắm chặt cốc sữa gừng không dám động đậy.

“Ồ, không sao, quan trọng là có tham gia là được.” Đàn anh Lý Sâm lấy một viên sô cô la từ trong túi ra ném về phía Xán Xán: “Cho em này, đây là phần thưởng tham gia!”

Xán Xán đưa tay bắt lấy viên sô cô la, ngẩng đầu lên thì Lý Sâm đã cùng các học sinh trong hội học sinh khác đi xa rồi. Cô bé cầm viên sô cô la Dove trong tay, mắt sáng lấp lánh.

“Oa, người kia của cậu cho cậu sô cô la!” Giữa những người bạn gái thân thiết, ai cũng biết người trong lòng của đối phương là ai. Lý Xán thích đàn anh kia từ lớp 7 đến lớp 8, chuyện này Lưu Á Nam biết.

Họ âm thầm bảo vệ bí mật cho nhau, lén gọi đối tượng trong lòng của mình là “người kia”.

Lý Xán nhận được một viên sô cô la từ “người kia” của cô bé ném tới, các cô gái phấn khích như thể chính mình cũng nhận được phản hồi nào đó. Hai chân Trạch Linh giậm qua giậm lại, hạ thấp giọng nói: “Anh ấy có thích cậu không vậy!”

Mặt Xán Xán đỏ bừng: “Tớ, tớ, tớ…”

“Cậu còn chưa nói chuyện với anh ấy lần nào đúng không, mau đi bày tỏ đi, biết đâu anh ấy cũng có ý với cậu thật thì sao!” Lưu Á Nam huých huých Lý Xán, trên mặt nở nụ cười không giấu được.

Đầu Xán Xán lập tức lắc lia lịa: “Không được! Tớ không dám!”

“Có gì mà không dám, mau tiếp cận anh ấy đi!” Lưu Á Nam cũng sốt ruột theo: “Đàn anh này sắp lớp 12 rồi đúng không, còn nửa năm nữa, nếu cậu không bày tỏ anh ấy tốt nghiệp mất đấy!”

Xán Xán như bừng tỉnh, giống như đột nhiên được nhắc nhở, cô bé nhìn chằm chằm viên sô cô la trong tay, cắn chặt môi dưới.

***

Cuộc thi marathon kết thúc, mặc dù Xán Xán chỉ nhận được một viên sô cô la nhưng Tưởng Lượng Lượng lại rất cố gắng, chạy hết cả chặng, mang về cho lớp 8-6 một tờ giấy khen.

Một tuần trước kỳ thi, Nhấp Nháy cầm đơn xin gia nhập câu lạc bộ, dưới sự hộ tống của Trạch Linh và Lưu Á Nam, run rẩy bước vào cửa tòa nhà Văn Dật.

Tòa nhà Văn Dật là sự tồn tại đặc biệt của trường, hội trường nhỏ, phòng học bậc thang, phòng học âm nhạc, phòng luyện đàn phòng tập múa các thứ đều ở đây. Tổng cộng bốn tầng, tầng cao nhất được để trống chia thành mấy phòng học lớn nhỏ, là nơi trường đặc biệt dành cho các câu lạc bộ.

Văn hóa câu lạc bộ của trường chuyên ngoại ngữ rất đặc sắc, các loại câu lạc bộ do học sinh tự thành lập trăm hoa đua nở, cần được phòng giáo vụ phê duyệt mới có thể nhận được một “văn phòng” riêng cho câu lạc bộ.

Xán Xán nghe ngóng được Lý Sâm là chủ tịch câu lạc bộ anime của trường. Cô bé lớp 8, đàn anh lớp 12, ở trường về cơ bản thuộc loại hai người không có điểm chung, cách duy nhất cô bé nghĩ ra để tiếp cận đàn anh chính là tham gia cùng câu lạc bộ với anh ấy.

Khác với các câu lạc bộ khác, nghe nói câu lạc bộ anime mới thành lập được vài năm, trường còn có đội cosplay chuyên nghiệp thuộc câu lạc bộ anime, từng ra ngoài tham gia thi đấu, còn giành được giải nhì gì đó.

Những lời đồn này đối với Xán Xán mà nói, trước đây đều không liên quan gì đến cô bé, nhưng bây giờ, đây là cơ hội cuối cùng để cô bé tiếp cận đàn anh Lý Sâm. Dưới sự xúi giục của Trạch Linh và Lưu Á Nam, cuối cùng cô bé cũng lấy hết can đảm, định đến đây thử vận may.

Ba cô gái tụm lại với nhau như những chú mèo con sợ lạnh, họ đứng bên ngoài văn phòng câu lạc bộ anime nhìn vào trong: “Hôm nay không phải thứ sáu à? Sao không có ai?”

Trường quy định sau bốn giờ chiều thứ tư và thứ sáu là thời gian hoạt động của câu lạc bộ. Không phải là bình thường không được đến, nhưng bình thường thì năm rưỡi mới tan học, khả năng tự giác của các học sinh trường chuyên vẫn khá tốt.
 
Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 17: Máy tính



Lưu Á Nam nhìn đông nhìn tây, ánh mắt dừng lại trên cánh cửa văn phòng bên cạnh hình như phát ra tiếng động, liền nói: “Để tớ đi hỏi xem.”

Đây là lần đầu tiên họ lên tầng bốn tòa nhà Văn Dật, khó tránh khỏi rụt rè. Lưu Á Nam gan dạ hơn một chút nhưng cũng có hạn, cô bé rón rén như thể đang làm kẻ trộm, men theo tường đến cửa phòng bên cạnh, qua khe cửa nhìn vào trong.

Xán Xán và Trạch Linh đứng tại chỗ, thấy Lưu Á Nam nhìn chằm chằm vào trong cửa, vẻ mặt biến đổi rất kỳ quái. Hai người tò mò, cũng lấy hết can đảm, ghé sát lại nhìn.

Bên cạnh là phòng tập múa, một nhóm nam nữ sinh mặc áo mưa nhựa màu xanh, đội mũ len màu vàng, đang vẻ mặt nghiêm nghị đối diện với gương, làm những động tác khó hiểu.

Đàn anh Lý Sâm mà Xán Xán thầm thích cũng ở giữa đám người kỳ quái này. Trong một rừng áo mưa xanh, một người thấp bé mặc áo mưa đỏ trông đặc biệt nổi bật. Mặt sau chiếc áo mưa đỏ sẫm đó còn lốm đốm dòng chữ “XX Sữa”, chắc là quà tặng kèm khi ai đó đặt sữa.

Ba cô gái trốn bên ngoài cửa vẻ mặt ngây người đồng bộ, mãi đến khi Lý Sâm bóp giọng nói một câu tiếng Nhật không ai hiểu được họ mới đồng loạt thụt người lại, nhanh chóng trốn đi thật xa, rũ bỏ hết da gà trên người.

“Họ đang làm gì thế? Tổ chức nghi lễ tà giáo à?” Trạch Linh hạ thấp giọng nói.

Xán Xán và Lưu Á Nam cũng bị sốc không nhẹ, Lưu Á Nam nín cười nhìn Xán Xán: “Người kia của cậu không phải là kẻ điên đấy chứ?”

“Đừng nói bậy, đây là COSPLAY!” Xán Xán biết một chút, vội vàng giải thích.

“Ồ ồ, tớ biết cái đó.” Lưu Á Nam như hiểu ra, nhưng vẫn không nhịn được cười: “Nhưng họ đang đóng vai gì thế? Người giao sữa à?”

Lần này, ngay cả Xán Xán cũng không nhịn được bật cười thành tiếng.

Cười thì cười nhưng trong lòng Xán Xán vẫn có chút thất vọng. Không rõ là vì hình tượng Lý Sâm trong lòng cô bé sụp đổ hay là vì ảo tưởng về câu lạc bộ anime tan vỡ. Cô bé quay đầu lại liếc nhìn cánh cửa hé mở của phòng tập múa, nhún vai với Trạch Linh và Lưu Á Nam: “Thôi thôi, chúng ta đi thôi.”

***

Xán Xán tạm thời từ bỏ ý định vào câu lạc bộ anime, nhưng lúc này cách kỳ thi cuối kỳ cũng không còn mấy ngày nữa, dưới sự ép buộc của Giang Nhất Linh, cô bé bị ấn đầu ôn tập kỹ lưỡng mấy ngày, cuối cùng thành tích cũng không quá khó coi, miễn cưỡng duy trì ở mức trung bình khá của lớp.

Cuối năm 2003, Thái Hồng Anh lấy ra một phần tiền tiết kiệm, tìm một thợ hồ, phá bỏ toàn bộ bức tường đối diện đường phố của nhà mình. Lại mua thêm xi măng và gạch, dự định cải tạo lại nửa khoảng sân này để tiện cho việc kinh doanh.

Đến kỳ nghỉ đông, nhà cửa bừa bộn, Xán Xán liền lấy cớ làm bài tập để đến nhà Giang Nhất Linh dùng ké máy tính. Tống Uyển Đình thấy cô bé đến thường xuyên, lo lắng cô bé đi lại nguy hiểm liền bàn với Thái Hồng Anh, để Xán Xán ở nhà bà mấy hôm cho đến khi sân nhỏ nhà họ làm xong.

Thái Hồng Anh đương nhiên ngàn lần cảm ơn đồng ý, Xán Xán cũng quang minh chính đại bắt đầu chiếm dụng máy tính của Giang Nhất Linh.

Nhà Giang Nhất Linh tổng cộng có hai chiếc máy tính, trong phòng làm việc của Giang Viễn Đạt có một chiếc máy tính liền khối mua mấy năm trước, bình thường đậy một miếng vải ren móc hoa chống bụi, nhưng lại không có ai sử dụng.

Còn chiếc kia thì đặt trong phòng ngủ của Giang Nhất Linh, đó là lúc Giang Nhất Linh vừa đỗ trường chuyên ngoại ngữ, Giang Viễn Đạt tìm người lắp ráp cho cậu.

Trước khi trường mở lớp tin học vào học kỳ hai lớp 7 Xán Xán đã học được cách bật máy, tắt máy, dùng chuột vẽ vời, chơi dò mìn và một loạt thao tác khác trên máy tính của Giang Nhất Linh. Giang Nhất Linh từng rủ cô học đánh máy và ghi nhớ bộ gõ Wubi cùng mình nhưng Xán Xán chỉ thuộc được câu “Vương bàng thanh đầu kiêm ngũ nhất” xong, đã thấy phiền không muốn động vào máy tính nữa.

Mãi cho đến khi lớp họ mở lớp tin học.

Nói là đi học nhưng nội dung giảng dạy về máy tính của trường thực sự quá đơn giản, toàn bộ nội dung trong sách giáo khoa tin học lớp 8 trong lớp không có bạn nào không biết. Giáo viên dạy học cũng rõ điều này, nên ngoài việc yêu cầu nghiêm ngặt học sinh về các mặt như “vào phòng máy phải đi bao giày” và “tắt máy không được ấn trực tiếp nút nguồn”, thì không hề quản học sinh dùng máy tính làm gì trong giờ tin học.

Cũng từ đó, Xán Xán học được cách lên mạng, tiếp xúc với phòng chat, OICQ và BBS.

Lên mạng tuy vui nhưng lướt web phải tốn tiền.

Nghỉ đông, Xán Xán tuy mê máy tính, chiếm dụng máy tính của Giang Nhất Linh không buông nhưng ban đầu lại không dám lên mạng, chỉ dám chơi trò “Tiên kiếm kỳ hiệp truyện” cài sẵn trong máy tính Giang Nhất Linh, điều khiển Lý Tiêu Dao trong máy tính đi khắp nhà dân làng mò thuốc trị thương.

Cô bé từng nghe bạn kính cận cùng bàn nói, ở nhà dùng internet quay số lên mạng không chỉ tốn tiền mạng, mà còn phải trả tiền điện thoại. Nhà cậu ta mới lắp máy tính, bạn kính cận cùng bàn nửa đêm lén lút lên mạng, cuối tháng tiền điện thoại trả hơn năm trăm nên bị bố mẹ cho ăn một bữa roi mây.

(Internet quay số để lên mạng là cách truy cập Internet phổ biến trong những năm 1990 và đầu 2000, trước khi có mạng băng thông rộng (ADSL, cáp quang, v.v.)

Mãi đến khi Giang Nhất Linh thấy cô chơi game đến lần hai, nhìn Lâm Nguyệt Như giơ ô lau nước mắt, cậu mới thấy lạ: “Cậu chẳng phải đăng ký QQ rồi sao, sao không lên chat?”

“Tớ đã ở nhà cậu ăn ké ở ké dùng ké máy tính rồi, còn phải dùng ké tiền điện thoại nhà cậu… Tớ sợ mẹ tớ đánh chết tớ.” Xán Xán thành thật trả lời.

Giang Nhất Linh: “Trước nghỉ đông tớ không phải đã nói với cậu, nhà tớ lắp ADSL rồi sao?”

Xán Xán quay đầu, chớp đôi mắt to ngây thơ và ngơ ngác nhìn Giang Nhất Linh: “Đó là gì?”

Giang Nhất Linh không nói nên lời: “Lên mạng trọn gói, tốc độ 512K, lên mạng có thể gọi điện thoại cùng lúc.” Cậu nhìn Xán Xán hò reo bắt đầu quay số kết nối mạng, bèn đảo mắt lườm trời một cái, tiếp tục nằm trên giường đọc Conan Doyle: “Tớ còn tưởng cậu chiếm máy là vì biết nhà tớ mạng nhanh.”

Kết nối vẫn đang tiếp tục, trong loa vang lên tiếng dòng điện rè rè vui tai, Xán Xán lại có chút ngại ngùng.

“Cậu có muốn lên mạng không?” Cô bé quay người lại, đối mặt với Giang Nhất Linh.

Giang Nhất Linh không ngẩng đầu, lật một trang tiếp tục đọc tiểu thuyết: “Cậu chơi đi, tớ muốn lên mạng sẽ dùng máy tính của bố tớ.”

Xán Xán lập tức yên tâm: “He he he, vậy được.”

Cô bé đăng nhập QQ rồi mở trang web diễn đàn lớn nhất địa phương. Gần như tất cả các trường trung học đại học địa phương, trên trang web này đều có BBS độc lập. Xán Xán đăng nhập ID của mình, rồi từ mục yêu thích, thành thạo nhấp vào diễn đàn trường mình.

BBS vẫn đông vui như mọi khi, Xán Xán lăn bánh chuột từ trên xuống quét một lượt tiêu đề các bài viết, vừa mới làm mới trang thì thấy nổi bật lên một chủ đề đang hot được bôi đỏ.

“‘5142′ nghĩa là gì?”

“Là ‘tôi muốn chết’.”

“Ồ.” Xán Xán gật đầu, click mở bài viết này.

Bài viết làm mới được một nửa, hai dòng chữ lớn đỏ đậm cỡ 1 gần như vỡ màn hình hiện ra, không hề có định dạng, vô cùng lộn xộn xấu xí. Xán Xán vô thức ngả người ra sau như thể muốn tránh bị những chữ đỏ lớn này làm chói mắt.

“Câu lạc bộ anime trường mình chỉ đến tầm này thôi, thế mà còn nói với tớ là sang năm sẽ cosplay ‘Steel Alchemist’ trong cuộc thi cosplay học sinh trung học toàn quốc?!”

Ảnh dưới bài viết còn chưa làm mới xong, Xán Xán vô thức run chân một cái, quay đầu lại hỏi: “Steel Alchemist là gì?”

Giang Nhất Linh dừng mắt, lát sau ngẩng đầu nhìn lại: “Hử? Gì cơ?”

“Steel Alchemist.” Xán Xán chỉ vào máy tính: “Hai chữ này nghĩa là gì?”
 
Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 18: Steel Alchemist



Giang Nhất Linh nhíu mày, rút một tờ giấy ăn tùy ý kẹp vào trang sách đang đọc, gấp sách lại rồi nghiêng người qua, một tay chống lên bàn nhìn chằm chằm vào máy tính.

Xán Xán biết, đây là gặp phải nội dung mà Giang Nhất Linh cũng không hiểu, Xán Xán liền im lặng, nhìn chằm chằm vào bức ảnh vừa mới load ra trên trang.

“A! Lý Sâm!” Cô bé chỉ vào một bóng người mặt mũi mơ hồ giữa đám đông mặc áo mưa xanh trong một bức ảnh, nhỏ giọng kêu lên.

“…” Giang Nhất Linh liếc Xán Xán một cái, vỗ nhẹ cánh tay cô bé: “Nhường chỗ, tớ tìm kiếm một chút.”

Xán Xán vẫn còn chút tiếc nuối, lề mề rời khỏi ghế, nhìn Giang Nhất Linh không khách khí đóng trang web đó lại mới bĩu môi chuyển sang ngồi lên một bên giường Giang Nhất Linh.

Vài phút sau Giang Nhất Linh tra google ra đáp án: “Steel Alchemist hình như là chỉ một bộ phim hoạt hình mới của Nhật Bản năm nay, tên đầy đủ là ‘Fullmetal Alchemist’ (Cang giả kim thuật sư).”

Lúc này Xán Xán đã cởi giày, khoanh chân ngồi trên giường Giang Nhất Linh lắc lư người: “Thế thì hiểu rồi. Vậy mấy anh chị khóa trên là định cosplay nhân vật trong bộ anime đó.” Cô gãi gãi ngón tay, nhảy xuống giường mang giày, vừa nói vừa đi ra ngoài: “Tớ ra ngoài một lát.”

“Cậu định làm gì?”

“Tớ đến nhà sách Ánh Dương tìm xem có truyện tranh ‘Fullmetal Alchemist’ thuê không!”

Gần như mỗi cổng trường ngoài những sạp báo bán tạp chí báo chí ra còn có vài tiệm cho thuê sách ẩn mình ở góc phố khuất nẻo. Trường chuyên ngoại ngữ tuy là trường trung học tốt nhất toàn thành phố nhưng điểm này thì cũng không ngoại lệ.

Nhà sách Ánh Dương là tiệm cho thuê sách lớn nhất gần trường chuyên ngoại ngữ, nhưng khác với các tiệm khác, nơi đây rất ít truyện tiểu thuyết võ hiệp Hồng Kông hay ngôn tình Đài Loan cỡ nhỏ, mà lại có rất nhiều truyện tranh bản phồn thể xuất bản bởi NXB Đông Lập.

“Chú biết bộ này, nhưng chỗ chú không có. Đợi thêm chút nữa đi, truyện này mới, đừng nói là bản quyền nhập về, ngay cả bản lậu bốn trong một cũng phải một thời gian nữa mới có.” Chủ tiệm sách nói như vậy.

Truyện tranh trong tiệm này là đầy đủ nhất, nếu chủ tiệm nói không có thì cả thành phố cũng đừng mong tìm ra.

Xán Xán thất vọng rời khỏi tiệm sách, thời gian còn sớm, tình cờ ở đây lại rất gần chợ vải lớn. Khó khăn lắm mới đạp xe từ nhà họ Giang đến tận đây, lại còn mang theo tiền, chi bằng đi dạo một chút.

Hồi nhỏ cô bé đã cùng Thái Hồng Anh đến đây, lúc mới chuyển đến Thái Hồng Anh kéo cô bé đến đây cắt vải may rèm cửa.

Sau này việc kinh doanh bán vải có lẽ ngày càng khó khăn, trước đây bốn tầng lầu đều bán vải, đến bây giờ chỉ còn lại tầng một tầng hai vẫn như cũ, từ tầng ba trở lên đều cho cá nhân thuê bán các loại hàng hóa nhỏ khác.

Xán Xán thích mua văn phòng phẩm ở đây, một là vì ở đây gần trường, hai là cô bé quen bà chủ một cửa hàng văn phòng phẩm ở tầng ba, nghe nói trước đây bà bán vải ở tầng dưới, sau này vải bán không chạy nên hai vợ chồng liền chia gian hàng ra, chồng tiếp tục bán vải ở tầng dưới, vợ lên lầu thuê gian hàng khác bán văn phòng phẩm.

Đây là một người phụ nữ thực sự biết kinh doanh, Xán Xán đến hai lần bà chủ đã nhớ mặt Xán Xán, lần nào cũng nhiệt tình chào hỏi cô bé, bày ra những chiếc bút bi mới nhập cho cô bé xem: “Đều là của Hàn Quốc đấy, cái này có mùi thơm, có ba màu.”

Văn phòng phẩm “Hàn Quốc” tuy đẹp lạ nhưng cuối cùng vẫn đắt. Thời buổi bút bi bình thường tám hào một đồng một chiếc, một chiếc bút bi “Hàn Quốc” rẻ cũng phải bán hai đồng rưỡi. Xán Xán đâu dám tùy tiện mua loại bút này, cô bé biết từng đồng xu mình tiêu đều là Thái Hồng Anh dậy sớm, trong khói lửa mịt mù, dùng bàn tay thô ráp dầu mỡ nhận từ người khác về.

Xán Xán tuy không dám mua văn phòng phẩm nhà bà lắm nhưng lại mua khá nhiều vải ở chỗ bà.

Áo khoác ngoài Thái Hồng Anh mặc mùa đông, tạp dề ống tay áo mặc mùa hè, còn có vỏ chăn ga trải giường trong nhà, bây giờ đều do một tay Xán Xán lo liệu. Vải may áo khoác ngoài rẻ nhất bốn đồng một mét, Xán Xán miệng ngọt nên bà chủ thường tặng thêm cho cô bé rất nhiều mảnh vải vụn.

Bà chủ cũng không ngốc. Vải vụn chẳng đáng bao nhiêu, thay vì bán rẻ cho người ta làm giẻ lau chi bằng tặng cho cô bé đáng yêu như Xán Xán – cô bé mặc đồng phục trường chuyên ngoại ngữ đấy!

Đúng lúc nghỉ đông, cửa hàng văn phòng phẩm tầng ba không có khách, hai vợ chồng đều ở cửa hàng vải tầng hai. Lúc Xán Xán đến bà chủ đang nói chuyện gì đó với một cô bé thấp hơn Xán Xán nửa cái đầu đứng trước gian hàng.

“Vải bò tốt thế này, cotton nguyên chất, lại cứng cáp. May áo choàng chắc chắn không có vấn đề gì đâu.” Bà chủ kéo mảnh vải mẫu cho cô bé xem.

Cô bé lắc đầu: “Cháu cũng thấy vải bò tốt hơn, nhưng không phải bác nói không có vải bò màu đỏ tươi sao? Cháu cũng không có cách nào cả.”

“Ối chà cô bé, tìm đâu ra vải bò màu đỏ tươi cho cháu bây giờ. Nếu cháu thực sự muốn, bác có thể gọi điện thoại hỏi giúp… Cháu cần bao nhiêu?”

“Ờ… may một chiếc áo khoác dài cần bao nhiêu vải ạ?”

“Cháu chỉ may một chiếc áo thôi à? Vậy không được đâu, bác không thể vì chút vải này của cháu mà bận rộn không công được.”

Bà chủ nói rồi liếc mắt thấy Xán Xán, mặt nở nụ cười, nhướng cằm về phía cô bé: “Cô bé đến rồi à?”

Xán Xán gật đầu, đi đến bên cạnh cô bé kia, thấy cô bé đang sốt ruột nhảy cẫng lên.

“Bác cần bao nhiêu tiền? Chỉ cần tìm được vải bò màu đỏ tươi, bao nhiêu tiền cháu cũng đưa!” Cô bé nhảy lên như quả pháo nhỏ, giọng nói ngắn gọn giòn tan: “Hơn nữa, không phải cháu đã mua rất nhiều vải bò màu xanh ở nhà bác rồi sao!”

“Đây không phải vấn đề tiền nong đâu…” Bà chủ giây trước còn vẻ mặt khó xử nhìn cô gái kia, giây sau lại đổi nụ cười nhìn Xán Xán: “Cần loại vải gì hả cô bé?”

Xán Xán là một kẻ nghèo, rất có ý thức không làm phiền bà chủ làm ăn lớn, cô bé xua tay nhỏ giọng nói: “Bác cứ bán cho bạn ấy trước, cháu không vội đâu.”

Cô bé nghe vậy liếc Xán Xán một cái, dường như nhận ra cô bé sàn sàn tuổi mình, nhất thời bệnh gấp tìm thầy hỏi cô bé: “Cậu có biết ở đâu bán vải bò màu đỏ không?”

Xán Xán chớp mắt, lắc đầu.

Cô bé nản lòng thở dài, tay lại túm chặt mảnh vải bò mẫu trước đó không buông.

Xán Xán nảy sinh tò mò: “Cậu muốn may áo khoác dài à?”

Cô bé chán nản gãi đầu: “Tớ đâu biết may, tìm thợ may ở tiệm may Tang Điền làm.”

Xán Xán vô thức lè lưỡi. Tiệm may Tang Điền có bảy tám cửa hàng chi nhánh trong thành phố, chuyên may đo theo yêu cầu, giá cả đắt đến mức khiến người ta lè lưỡi.

“May quần áo ở tiệm may Tang Điền cũng phải tự mua vải à?” Xán Xán chưa từng đến đó, chỉ biết Giang Nhất Linh có một bộ vest nhỏ may ở đó. Cậu đi thi violin cấp tám, bị bà nội ép mặc đi, về liền càu nhàu với Xán Xán, nói chỉ có mình cậu mặc như vậy, mất mặt chết đi được.

“Không cần, nhưng kiểu tớ muốn may không có sẵn ở tiệm nên vải cũng phải tự chuẩn bị.” Cô bé lại sờ sờ mảnh vải bò kia, cuối cùng vẫn buông tay ra.

Xán Xán thấy hứng thú, vừa định hỏi cô bé kiểu dáng thế nào, thì bà chủ đã đến hỏi cô bé.

“Cô bé, cháu cần loại vải gì?”
 
Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 19: Cãi nhau



“Ồ, cháu vẫn đến mua loại bốn đồng một mét ấy ạ.”

Bà chủ cười với cô bé: “Loại đó hết rồi, không nhập về nữa, không có lãi đâu. Cháu xem thử loại này nhé? Cotton chéo, rất bền đấy.”

“Loại này bao nhiêu tiền một mét ạ?”

“Hai mươi ba đồng một mét.”

Xán Xán tính nhẩm trong lòng, cảm thấy không đáng. Mua loại vải này may áo khoác ngoài, thà cứ trực tiếp đi mua một chiếc áo thành phẩm còn hơn. Cô bé lắc đầu, nói chuyện phiếm với hai vợ chồng chủ tiệm vài câu rồi rời đi, lên tầng hai định tìm xem còn cửa hàng nào khác bán vải rẻ không, kết quả lại gặp cô bé muốn tìm vải bò màu đỏ ở trước một gian hàng khác.

Rõ ràng cô bé không hỏi được loại vải mình muốn ở đây, khi cô bé vẻ mặt thất vọng quay người lại, tình cờ ánh mắt chạm phải Xán Xán.

Không khí hơi ngượng ngùng, Xán Xán đành phải chủ động bắt chuyện.

“Vẫn chưa tìm được vải bò màu đỏ à?”

“Chưa, đừng nói là vải bò màu đỏ, đến vải nào cứng cứng mà đỏ toàn phần cũng không có” Cô bé bực bội thở dài: “Tớ chỉ muốn may một chiếc áo khoác đỏ của Edward thôi mà à à à…”

Một người muốn tìm vải bò màu đỏ trên thị trường rất khó tìm nếu không đặt làm riêng, một người muốn tìm vải rẻ vì lợi nhuận quá thấp nên không ai nhập hàng, thế là hai người cùng đường, ở chợ vải vốn không lớn lắm tìm mãi trên dưới, cuối cùng vẫn tay trắng ra về.

Nhưng lại thu hoạch được một người bạn mới nói chuyện hợp gu.

Cô gái này có một họ rất ngầu – Lam, tên một chữ Duyệt, tính cách đúng như tên gọi, vừa ngầu vừa đáng yêu. Hai người nói chuyện vui vẻ, nhịp độ tìm vải chậm lại, mãi đến khi các chủ cửa hàng trong chợ bắt đầu dọn hàng họ mới giật mình nhận ra đã muộn.

“Cậu có điện thoại không? Chúng ta trao đổi số điện thoại đi.” Lam Duyệt lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại màu trắng tròn trịa, mặt sau dán đầy sticker búp bê Trung Quốc.

“Dễ thương quá!” Xán Xán không nhịn được khen: “Nhưng tớ không có điện thoại.”

Lam Duyệt đắc ý lắc lư chiếc móc treo trên điện thoại, đèn cảm ứng hình mèo lập tức nhấp nháy: “He he, mua ở cổng trường đấy.” Cô bé tưởng Xán Xán đang khen móc treo điện thoại của mình: “Vậy chúng ta chỉ có thể gặp lại vào năm học thôi, tạm biệt.”

Nhìn Lam Duyệt bắt taxi rời đi Xán Xán mới quay người đi về phía chỗ mình để xe đạp. Bên lề đường trước cửa chợ đậu đầy xe đạp, mấy chiếc không nhét vừa vào vạch đỗ xe đành phải nằm ngang trên đường dành cho người mù. Cô bé kiên nhẫn tìm từ đầu đến cuối một lượt, lại từ cuối lên đầu tìm lần thứ hai – nhưng vẫn không tìm thấy chiếc xe đạp màu đỏ của mình.

Trời đã tối hẳn, Xán Xán bất lực xác nhận, chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng mình mua một trăm đồng chắc chắn đã bị trộm mất rồi.

“Xe rẻ thế này cũng trộm!” Xán Xán tức giận đá vào bức tường bên cạnh một cái, cô bé chống nạnh đứng tại chỗ thở hổn hển, lúc thì muốn khóc, lúc lại sốt ruột, nhìn lại những chiếc xe đạp chen chúc thành một đám bên cạnh, phát hiện chúng chiếc nào cũng cũ nát như nhau.

Dám để xe đạp ở lề đường thì làm gì có chiếc nào đẹp?

Xán Xán muốn khóc mà không ra nước mắt, hối hận vì bình thường mình lau xe quá sạch sẽ, lại thầm mừng vì khi Thái Hồng Anh muốn mua xe đạp cho cô bé, cô bé đã chọn chiếc Phượng Hoàng rẻ nhất. Nếu hôm nay mình mất không phải chiếc xe một trăm đồng này mà là chiếc xe công chúa Giant sáu trăm đồng của bạn nữ cùng lớp… thì hôm nay cô bé cứ ở đây khóc cả đêm đi!

Thở dài một hơi, cô bé sờ túi dưới ánh đèn đường, nhớ lại dáng vẻ Lam Duyệt bắt taxi rời đi lúc nãy, xót ruột chép miệng.

Thôi thôi, vẫn là ngồi xe buýt đi.

Vì không có xe buýt đi thẳng nên Xán Xán về đến nhà họ Giang đã rất muộn.

Chuông cửa còn chưa dứt tiếng, cửa lớn nhà họ Giang đã bị người ta mở ra rất nhanh. Xán Xán ngẩng đầu nhìn, người mở cửa chính là Thái Hồng Anh.

“Con đi đâu về?!” Giọng Thái Hồng Anh đầy vẻ dọa dẫm, Xán Xán vô thức rụt cổ lại.

“Con chỉ đi dạo chợ vải một vòng thôi ạ.”

“Có biết bây giờ mấy giờ rồi không?”

“…Không biết ạ.” Xán Xán thành thật trả lời: “Xe đạp của con bị mất rồi, phải đổi xe buýt mới về được.”

“Xe đạp bị mất?” Thái Hồng Anh định nói gì đó, lại lắc đầu ngừng lại: “Mất xe không biết nói một tiếng à?” Bà chỉ về phía sau, giọng ngày càng lớn: “Sáng hơn mười giờ con ra khỏi nhà, bây giờ đã mười giờ tối rồi! Mao Mao buổi tối đến tiệm sách tìm con, nghe chủ tiệm nói con đã đi từ lâu rồi! Đợi con cả buổi chiều, bữa tối cũng không thấy người, dì Tống của con còn tưởng con bị bắt cóc rồi, suýt nữa thì bảo Mao Mao đi báo cảnh sát!” Thái Hồng Anh không buông tha, nếu không phải Tống Uyển Đình ở bên cạnh khuyên can, bà sớm đã xông lên túm tai Xán Xán rồi.

Nhân lúc bà Thái không để ý, Xán Xán quay đầu tìm Giang Nhất Linh, phát hiện cậu không có ở phòng khách.

Chắc chắn là cái đồ mách lẻo này báo cho Thái Hồng Anh!

“Bây giờ là nghỉ đông, con đi dạo chợ vải cũng không được sao! Con chỉ muốn may cho mẹ bộ áo khoác ngoài khác thôi! Bộ trước của mẹ toàn xi măng, cạy cũng không ra!” Xán Xán càng nói càng thấy tủi thân cho mình, mũi cay cay, mắt sắp đỏ hoe.

Thái Hồng Anh đối mặt với con gái đang khóc lóc không hề thương tiếc gào lên: “Mẹ có bảo con may áo cho mẹ à?!”

Lòng Xán Xán thắt lại, trong nhà cũng không ở nổi nữa. Cô bé đứng dậy định đi ra ngoài, nghĩ lại đêm hôm thế này, mình một mình lang thang ngoài đường đúng là không an toàn, liền rẽ bước lên tầng hai chui vào phòng Giang Nhất Linh.

“Mẹ còn chưa nói xong con đi đâu đấy? Xuống đây cho mẹ!”

“Được rồi, được rồi, mắng vài câu là được rồi, con bé không phải đã về nhà bình an rồi sao. Ngồi xuống uống chút nước đi, cổ họng chị không đau à?” Tống Uyển Đình kéo Thái Hồng Anh để tránh mẹ con cãi nhau thành đồng tay động chân.

Cửa vừa đóng Xán Xán mới nhìn thấy Giang Nhất Linh đang dựa vào giường đọc tiểu thuyết, vẻ mặt thản nhiên, như thể hoàn toàn không nghe thấy cuộc cãi vã nổ ra giữa mẹ con Thái Hồng Anh dưới lầu vừa rồi.

Tuy nhiên, Giang Nhất Linh tỏ ra càng bình tĩnh Xán Xán lại càng cảm thấy tức giận. Ngoài tức giận ra cô bé còn mơ hồ cảm thấy có chút bị phản bội.

Cô bé tiến lên giật lấy cuốn sách trong tay Giang Nhất Linh, hạ thấp giọng nghiến răng nghiến lợi: “Là cậu mách lẻo với mẹ tớ?”

Một tờ giấy ăn bay ra từ trang sách, Giang Nhất Linh hít sâu một hơi, không thèm để ý đến Xán Xán, giật lại cuốn sách tiếp tục đọc.

“Cậu sao thế!” Xán Xán tức giận, lần thứ hai đưa tay giật lấy cuốn tiểu thuyết chết tiệt kia: “Tính khí mẹ tớ cậu còn không biết, cậu nhất định phải đi gọi bà ấy tới à!” Cô bé vốn đã mất xe đạp, bây giờ thì tốt rồi, lại thêm tội về nhà muộn, mấy tội gộp lại, chuyện này sợ rằng không thể chuyện lớn hóa nhỏ được nữa.

Giang Nhất Linh cúi đầu, hít vào, thở ra, lát sau dùng sức mạnh hơn, giật lại cuốn tiểu thuyết của mình.

“Tớ chỉ đi dạo chợ vải một vòng, về nhà lại bị mắng cho một trận!”

“Không phải cậu nói đi tiệm sách sao?” Giọng Giang Nhất Linh hơi khàn, rõ ràng đang nén giận.

“Truyện tranh kia không có, tớ tiện đường rẽ qua chợ vải dạo một vòng…” Xán Xán nói chưa xong đã thấy Giang Nhất Linh ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô bé, lúc này âm lượng của cậu đã gần như không kìm nén được nữa: “Chỉ dạo đến bây giờ?!”

Xán Xán lắp bắp một chút, lập tức nghĩ đến chiếc xe đạp đáng thương của mình, giọng nói mang theo tiếng khóc nhưng vẫn cố gắng so xem ai giọng to hơn với Giang Nhất Linh: “Xe đạp của tớ bị mất rồi mà, tớ có cách nào đâu!”

“Xe đạp bị mất, tiền cũng mất à? Không biết bắt taxi sao? Không biết tìm điện thoại gọi cho tớ à?!”

“Cậu hét cái gì mà hét! Bắt taxi không đắt à? Tớ đâu biết đổi xe buýt lại phiền phức thế này đâu…”

Dưới lầu, Tống Uyển Đình vừa mới khuyên giải được cơn giận của Thái Hồng Anh, hai người liền nghe thấy tiếng cãi vã trên lầu. Hai bà mẹ ngẩng đầu nhìn lên, Tống Uyển Đình cười bất lực: “Cãi nhau rồi kìa.”

Thái Hồng Anh nghiến răng, lườm lên lầu một cái: “Đáng đời! Để Mao Mao dạy dỗ nó!”
 
Back
Top Bottom