Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện [Xuyên Thư]

Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện [Xuyên Thư]
Chương 20: Phong lưu như cũ 4


Edit: Manh ManhMột trận ầm ầm như sấm vang vọng khắp Vọng Hư Sơn, bụi bặm tán loạn như mây, nhuộm một nửa bầu trời thành màu bụi đất xám vàng.Sau khi bụi bặm tan đi, tất cả mọi người đều tề tụ trước Nguyên Quang động.Động đã sụp xuống, chỉ để lại một mảnh phế tích.“Sư tôn!

Sư tôn!”

Ninh Thi Ngọc vọt tới trước đóng đổ nát, một bên khóc lớn, một bên dùng tay không đào bới, nước mắt ào ào chảy xuống.Từ Dao Thần nhìn phế tích, xuất thần mà lẩm bẩm nói: “Rõ ràng sư thúc vẫn luôn nhớ thương sư tôn, tại sao lại như vậy……”

Lam Thần Hoa nhìn phế tích trước mắt, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, yên lặng không nói.“Ngươi biết rõ tinh thần Diệp Việt Trạch thất thường, sao lại để hai người họ đơn độc trong động?”

Viên Bất Chu nheo mắt nhìn chằm chằm vào Lam Thần Hoa, thanh âm có hơi run rẩy.Lam Thần Hoa mở to mắt, ngơ ngẩn nhìn phế tích trước mắt, khàn khàn đáp: “Sư tôn muốn đơn độc nói chuyện với sư thúc, lệnh ta ra ngoài.

Ta vốn tưởng sẽ không có việc gì……”

“Việc này cũng không thể trách Lam tông chủ chúng ta.”

Một tiên tu biện giải thay Lam Thần Hoa, “Ai cũng không thể nghĩ tới loại chuyện này sẽ xảy ra mà.”

Viên Bất Chu căm giận mà hừ lạnh một tiếng, nói: “Đào đóng đá nát này lên.

Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”.Vân Triệt mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt là một mảnh lụa trắng, trên đỉnh màn trướng rủ xuống một cái túi thơm hoa văn màu lam, bốn bên là tua rua kim sắc.Vân Triệt hơi giật mình, nhớ tới vừa rồi, trước khi bản thân mất ý thức, đã gặp lại Diệp Việt Trạch ở Nguyên Quang động, rồi một mảnh đá vỡ rơi xuống như mưa.Bởi vì lúc trước y thường xuyên đến Nguyên Quang động tu luyện, nên cũng biết bên dưới ao nước có một mật đạo thông với bên ngoài, Vân Triệt kéo Việt Trạch tránh vào mật đạo, đưa Việt Trạch ra khỏi trước, nhưng bản thân y còn chưa kịp ra ngoài, thì liền cảm giác sau cổ tê rần, tiếp theo đã mất đi ý thức.Ước chừng là nằm quá lâu, nên thái dương có hơi đau đớn, Vân Triệt giơ tay xoa xoa, chỉ nghe bên tai “Rầm” một tiếng giòn vang, y theo tiếng nhìn lại, trên cổ tay trái y thế nhưng bị một dây xích màu bạc to bằng ngón cái khóa lại.Theo tiếng vang của xiềng xích, không biết từ khi nào mà một bộ lam y đột nhiên xuất hiện.

Vân Triệt ngẩng đầu, chỉ thấy trước giường là gương mặt của Lam Thần Hoa, ôn tồn lễ độ, mang chút ý cười, nhưng lại cười đến âm trầm.Lam Thần Hoa rũ mắt nhìn Vân Triệt, quan tâm mà vươn tay chạm vào trán y, hỏi: “Sư tôn không sao chứ?”

Vân Triệt đẩy tay Lam Thần Hoa ra, lạnh lùng hỏi: “Việt Trạch ở đâu?”

Lam Thần Hoa âm lãnh đáp: “Hắn?

Đương nhiên là chết rồi.”

“Ngươi đến tột cùng là vì cái gì?”

Trong cung điện trống trải vang lên một trận âm thanh xiềng xích thanh thúy, Vân Triệt bỗng nhiên đứng dậy, trong tiếng nói bất giác mang theo một tia phẫn nộ, y nhìn thẳng Lam Thần Hoa hỏi: “Hắn có hận thù gì với ngươi?!”

Lam Thần Hoa nhìn Vân Triệt, sâu kín đáp: “Trong lòng ngươi tất cả đều là hắn, ta muốn xử hắn lâu rồi.

Mà hiện giờ ta đã có cơ hội giết hắn, lại có thể nói hắn hại chết ngươi, một công đôi việc, cớ sao lại không làm?”

“Hiện giờ tất cả mọi người đều cảm thấy ngài đã bị hắn hại chết, sẽ không có ai đi tìm ngài, ngài cũng được thanh tĩnh, ta cũng mừng vì thanh tịnh, toàn bộ Thanh Huy Tông cũng thoát khỏi một hồi phiền toái.

Ngài làm việc luôn luôn cân nhắc lợi hại được mất, cái này không phải là kết quả mà ngài vui nhất muốn nhìn thấy nhất sao?”

Vân Triệt hơi nhíu mày.“Sư tôn, ngài phải hảo hảo ở trong bí cảnh này của ta, không được suy nghĩ cái gì khác.”

Lam Thần Hoa nhìn Vân Triệt, khẽ nheo mắt, ghé sát vào bên tai y, nhẹ nhàng nói, “Ngài có biết hay không, bản thân ngài có bao nhiêu mê hoặc?”

Vân Triệt lùi về sau nửa bước, ngưng mi nói: “Ngươi điên rồi.”

“Sư tôn, kỳ thật ngài chính là người ngây thơ nhất trên đời này.”

Lam Thần Hoa tiến lên nửa bước tới gần Vân Triệt, hầu như kề sát lại trước mắt y, hắn nhìn Vân Triệt nói, “Chúng ta đã vì ngài, mà tranh đoạt mấy trăm năm, cũng chỉ có bản thân ngài mới không biết thôi.”

“Ta chỉ là không giống người nào đó đi làm yêu sủng, cũng không học dáng vẻ ghê tởm của người kia, nhưng từ trước đến nay ngài đều không liếc mắt nhìn ta một cái.

Ninh Thi Ngọc động một cái liền khóc lóc làm nũng, Lăng Trần Sóc động một cái là gặp rắc rối giả đáng thương, lực chú ý của ngài đều cho bọn họ.

Mà lại chưa từng để ý đến ta……”

Vân Triệt lui về sau một bước, lạnh lùng nói: “Đừng qua đây.”

Lam Thần Hoa khẽ cười một tiếng, nói: “Sư tôn đối với người ta đều lạnh nhạt xa cách như vậy, nhưng ta vẫn luôn suy nghĩ, trên mặt sư tôn nếu đổi sang một loại biểu tình khác, thì sẽ thành dạng phong tình như nào đây?”

Vân Triệt nghe cái hiểu cái không, nói: “Ta không biết trong lòng ngươi có loại ý tưởng như vậy, quá khứ là ta sơ sẩy.

Nhưng đây chỉ là một mình ta có lỗi, ngươi không nên giận chó đánh mèo lên người khác.”

“Là ngài sai, hơn nữa còn sai đến thái quá.”

Lam Thần Hoa nói, “Cho nên, tất cả mà ngài thiếu ta, chỉ có thể dùng quãng đời còn lại để bồi thường.”

“Sư tôn.”

Lam Thần Hoa nhìn đôi mắt thiển sắc của Vân Triệt, hỏi, “Bây giờ, ngài đã biết Lăng Trần Sóc là thứ gì chưa?”

Nghe được tên Lăng Trần Sóc, Vân Triệt bỗng nhiên nhớ tới hắc y thiếu niên ngày ấy đeo lục lạc kim sắc giống hệt với mèo đen, tâm thần y hơi loạn, hỏi ngược lại: “Nếu biết thì như thế nào.”

“Ngài vẫn luôn cho rằng mình là kẻ thù diệt môn của hắn đi?”

Lam Thần Hoa nói, “Năm đó ngài diệt toàn bộ Thiên Hoa Tông, người duy nhất tránh được một kiếp kia không phải hắn, là ta.”

“Lúc trước, hắn chẳng qua chỉ là một con yêu thú nho nhỏ, ta cho rằng ngài sẽ nhổ cỏ tận gốc, nên làm bộ trở thành bạn tốt với hắn, còn đưa bảo ngọc gia truyền nhà ta cho hắn, vì chính là muốn ngài nhận nhằm hắn thành huyết mạch Thiên Hoa Tông.”

“Ai biết ngài không nhổ cỏ tận gốc, ngược lại còn chiếu cố hắn hơn nữa.”

Lam Thần Hoa nhìn Vân Triệt, hung hăng nói, “Tất cả những thứ này, đều là ngài thiếu ta, cũng là hắn thiếu ta!”

“Ta ở chỗ này, mặc ngươi xử trí.”

Vân Triệt nhìn Lam Thần Hoa, lạnh lùng nói, “Hắn không nợ ngươi gì cả, ngươi không được thương tổn những người khác.”

“Ngài có phải vẫn luôn đau lòng cho hắn hay không?

A.”

Lam Thần Hoa lạnh lùng cười, gật đầu, nói, “Quả nhiên, ra vậy.

Mười bảy năm trước hắn động thủ giết ngài, bây giờ ngài có thể không hề oán hận hắn, còn đích thân đeo lục lạc cho hắn làm hắn đến đâu cũng khoe mẽ, đương nhiên là đau lòng hắn nhất rồi.”

“Ngài vẫn luôn cho rằng cái gì ta cũng không để bụng có phải hay không?”

Lam Thần Hoa nhìn Vân Triệt nói, “Ta chỉ là không nói thôi, tất cả những gì ngài làm mấy năm nay ta đều nhớ rõ rành mạch.”

“Liền bởi vì hắn thích náo loạn, ngài thường xuyên cả ngày lẫn đêm phải tốn tâm tư trên người một mình hắn.

Vất vả lắm ngài mới đưa ta một quyển sách, hắn muốn là ngài liền đưa một quyển khác cho hắn.

Ngài chưa từng cho ta một thứ gì chỉ ta mới có, giống như cái lục lạc kia vậy, chưa từng có……

Vì sao cái gì hắn cũng đều có……”

Vân Triệt gắt gao nhắm hai mắt lại, mày kiếm nhíu chặt, tựa như theo dòng suy nghĩ của Lam Thần Hoa, hồi tưởng lại những chuyện đã qua.“Vì sao……

Vì sao cái gì hắn cũng đều có……”

Lam Thần Hoa thấp giọng lẩm bẩm, càng nghĩ càng bất bình, hận không thể bầm thây Lăng Trần Sóc thành vạn đoạn.“Ta đã nghe được, những gì hắn và Viên Bất Chu nói……”

Lam Thần Hoa nhìn Vân Triệt, căm giận đến nói năng lộn xộn, “Cái lục lạc kia là ngài đưa cho hắn, cũng là đích thân ngài mang cho hắn……

Vì sao là hắn cớ sao lại là hắn!……

Hắn có cái gì tốt!!!……”

Nghe được ngữ khí hận nghiến răng nghiến lợi của Lam Thần Hoa đối với Lăng Trần Sóc, Vân Triệt bỗng nhiên mở mắt ra, quát khẽ nói: “Thần Hoa!”

“Sư tôn!

Ngài nói không sai!

Ta điên rồi ta điên rồi!

Ta thật sự đã điên rồi!

Mấy năm nay ta đã sớm bị ép điên rồi!”

Lam Thần Hoa đột nhiên vươn tay, đè vai Vân Triệt lại, gắt gao nhìn chằm chằm y, nói, “Ta muốn nhốt ngài vĩnh viễn ở chỗ này!

Ta muốn trong lòng ngài trong mắt ngài đều chỉ có một mình ta!

Ta muốn tất cả bọn họ toàn bộ đều chết hết!!!”

“Thần Hoa!”

Vân Triệt nhíu mày nói, “Bình tĩnh một chút.”

“Ta không bình tĩnh được!”

Lam Thần Hoa xoay người, vừa lúc đem lưng Vân Triệt đưa về phía giường, đè xuống một phen.Vân Triệt hôn mê vừa tỉnh, không chịu nổi Lam Thần Hoa bỗng nhiên phát lực, bị hắn ấn ngã xuống giường.Lam Thần Hoa bắt lấy hai tay Vân Triệt, áp lên đỉnh đầu, dùng đoạn xiềng xích trên tay trái y trói lại.Giãy giụa không được, trong đôi mắt vạn năm không đổi sắc của Vân Triệt lại hơi hiện lên một tia hoảng loạn, nói với Lam Thần Hoa: “Thần Hoa, buông ra.”

Lam Thần Hoa ấn tay Vân Triệt, nhìn vào mắt y, trong mắt dường như có một con cô lang đói khát, khàn khàn nói: “Sư tôn, ta yêu ngài.”

Nghe được một tiếng "Ta yêu ngài" kia của Lam Thần Hoa, lẫn tiếng xiềng xích nhỏ vụn vang trên đỉnh đầu, cả người Vân Triệt run lên, thống khổ cau mày, gắt gao nhắm hai mắt lại.“Sư tôn……”

Lam Thần Hoa vươn tay, sờ soạng vạt áo trước ngực Vân Triệt, rồi xé toạt y phục nơi đó, đột nhiên hắn nhăn mày lại, nói, “Có người xông vào, sư tôn chờ ta một lát.”

Lam Thần Hoa nói xong, lập tức buông ra Vân Triệt, vội vàng đứng dậy mở cửa rời đi, còn không quên xoay tay gắt gao đóng cửa lại.Vân Triệt than một tiếng thật dài, thất thần ngồi dậy, dùng hai tay bị Lam Thần Hoa cột vào nhau chậm rãi kéo vạt áo lên, khép lại.Đột nhiên, cửa sổ truyền đến một trận tiếng vang nhẹ nhàng.Vân Triệt giương mắt nhìn lên, chỉ thấy cửa sổ vốn dĩ đóng chặt lại vừa động, một cái móng vuốt đen tuyền đẩy cửa sổ ra tạo thành một khe hở, mèo đen nhảy qua cửa sổ nửa mở tiến vào.Nhìn thấy mèo đen, hai mắt Vân Triệt sáng ngời, vậy mà lại cảm thấy giống như con thuyền cô độc trên biển rộng bỗng nhiên gặp được hải cảng.Mèo đen vừa nhìn vào điện, đã nhìn thấy Vân Triệt, hắn nhẹ nhàng nhảy lên giường, dựng sát cái đuôi bên cạnh y.Vân Triệt duỗi tay muốn sờ sờ mèo đen, mèo đen lại cúi đầu nhẹ nhàng ngửi ngửi.Có một cổ khí vị xa lạ.Mèo đen khẽ nheo mắt, cái đuôi thật dài dựng lên cao ngất, hắn dựa gần thân thể vào Vân Triệt, trước sau cọ vài vòng, thẳng đến khi trên người y nhiễm đầy hương vị của mình, hắn mới vừa lòng dừng bước chân.Vân Triệt không rõ nguyên do nhìn mèo đen kề sát, quay quanh vài vòng rồi dừng lại, đứng trước mặt mình.

Tuy rằng chỉ là một con mèo nhỏ, nhưng lại giống một vị vương giả bễ nghễ chúng sinh, một đôi mắt to tròn màu xám bạc nhìn chằm chằm vào y, phảng phất như đang nói “Ngươi thuộc về ta”.Vân Triệt bị dáng vẻ này của mèo đen làm cho khóe môi hơi cong lên.Mèo đen giơ tay nhìn Vân Triệt, một thả người nhảy lên, bò vào trong lòng ngực y.Tay Vân Triệt dù bị trói, nhưng cũng vội vàng giơ ra cuốn mèo đen vào.Mà mèo đen trong lòng ngực, đảo mắt đã hóa thành một hắc y thiếu niên, ghé sát lại, hai mắt đầy ý cười mà nhìn Vân Triệt.29/8/2022
 
Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện [Xuyên Thư]
Chương 21: Dao đài trở lại (thượng)


Edit: Manh ManhVân Triệt mở to hai mắt, muốn đẩy người trong lòng ngực, nhưng hai tay lại bị cột vào nhau vô pháp tách rời, khó có thể đẩy thiếu niên ra được.Lăng Trần Sóc ghé vào lòng Vân Triệt, cười tủm tỉm nói: "Sư tôn hôm nay đặc biệt nhiệt tình, làm đồ nhi thụ sủng nhược kinh."

Vân Triệt chỉ cảm thấy bên tai nóng rực, nhẹ giọng nói: "Đi xuống."

Lăng Trần Sóc giơ tay ôm cổ Vân Triệt, vùi đầu vào cổ y, ủy khuất nói: "Là chính ngươi ôm lấy ta."

Vân Triệt khẽ thở dài, vậy mà lại để thiếu niên tùy ý ăn vạ trong lòng ngực bản thân.Đối mặt với tính tình tốt ngoài ý muốn của Vân Triệt hôm nay, trong lòng thiếu niên không những không cảm thấy thỏa mãn, mà ngược lại còn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, hắn dùng ngón tay nắm lấy một lọn tóc của Vân Triệt rồi nhẹ nhàng ngửi ngửi, sau đó mới dứt khoát ghé vào phía sau tai y, như muốn ngửi mùi hương tùng bách nhàn nhạt, lại nhẹ nhàng thổi khí vào.Vành tai Vân Triệt vốn đã hơi hơi phiếm hồng, tức khắc liền trở nên hồng thấu, hô hấp cũng dồn dập, y run giọng quát lớn nói: "Trần Sóc......"

Lăng Trần Sóc nghe tiếng, nhẹ nhàng nghiêng đầu, vừa lúc dán đôi môi lên má Vân Triệt.Cả người Vân Triệt run lên, trong đầu tức khắc trống rỗng, ngơ ngẩn.Sau khi hôn một cái, nhìn dáng vẻ ngây người Vân Triệt, Lăng Trần Sóc ngồi thẳng dậy, ôm vai y, trán kề trán.Chóp mũi chạm nhau, bốn mắt giao hòa, lông mi thật dài tựa như đan xen vào nhau.

Trong mắt chỉ có một mình đối phương, gần trong gang tấc.Lăng Trần Sóc nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nghiêng đầu, dùng đôi môi của mình chạm vào cánh môi Vân Triệt.Vân Triệt bỗng nhiên mở to hai mắt, tức khắc tỉnh táo lại, vội vàng quay mặt qua chỗ khác.Cùng lúc đó, thiếu niên trước mặt Vân Triệt cũng mở to mắt, con ngươi trong suốt xẹt qua một tia mất mát.Vân Triệt ép bản thân trấn định, nhàn nhạt nói: "Đừng nháo."

Lăng Trần Sóc nhẹ nhàng cười, vẫn ôm Vân Triệt như cũ, vô cùng ủy khuất mà nhỏ giọng nói: "Sư tôn nói sẽ trở về tìm ta, nhưng lại không trở về, cho nên ta mới đến đây tìm ngươi......"

Vân Triệt nói: "Là ta nuốt lời."

Lăng Trần Sóc lãng mạn nhìn Vân Triệt, cười nói: "Từ đây trở về sau của chúng ta, ngươi phải bồi thường, bồi thường cho ta."

Vân Triệt: "Ừm."

Nghe Vân Triệt trả lời xong, Lăng Trần Sóc thập phần vừa lòng mà chui ra khỏi lòng ngực y, hắn cúi đầu sờ soạng cổ tay Vân Triệt "Sột sột soạt soạt" một trận, cởi bỏ dây xích đang trói tay y ra.Sau khi cởi trói, Lăng Trần Sóc lại nhìn xích bạc trên cổ tay trái Vân Triệt, rồi cầm lấy nó, vận chuyển một chút linh lực.Xích bạc kia vậy mà lại không chút sứt mẻ.Lăng Trần Sóc nhìn chằm chằm vào sợi xích bạc, nghiêng nghiêng đầu, đang muốn duỗi tay thử lại, thì đột nhiên bị Vân Triệt trùm chăn lên đầu.Vân Triệt một tay nhấc chăn lên, nhét Lăng Trần Sóc vào bên giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ.Tấm chăn nguyên bản phồng lên trong nháy mắt khôi phục bằng phẳn như cũ.Vân Triệt ngẩng đầu, thấy Lam Thần Hoa đã đóng cửa lại, vội vàng bước đến.Lam Thần Hoa đến trước mặt Vân Triệt, trên dưới đánh giá y một lần, lẩm bẩm nói: "Kỳ quái."

Vân Triệt trầm mặc không lên tiếng.Lam Thần Hoa rũ mắt nhìn Vân Triệt ngồi trên giường, hỏi: "Sư tôn có nhìn thấy người nào tiến vào không?"

Vân Triệt lắc đầu.Ánh mắt Lam Thần Hoa cẩn thận vòng qua giường, lại kiểm tra mỗi một góc trong phòng, sau khi xác định bên trong không có người khác, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm.Lam Thần Hoa đến trước cửa sổ, rồi ngồi xuống cạnh Vân Triệt, quay đầu nhìn nhìn y.Vân Triệt đoan đoan chính chính ngồi trên giường, mái tóc dài ngày thường chải vuốt đến chỉnh tề không qua loa nay lại có một tia hỗn độn, làm cho người lạnh như băng tuyết này như tăng thêm ba phần ôn nhu thanh mị.

Hai mắt nhìn thẳng phía trước, lông mi thật dài đen lông quạ, phần đuôi hơi cong vút, nửa che nửa lộ con ngươi lưu li thiển sắc, trước sau thanh lãnh đạm mạc, như làn gió tuyết thổi qua dòng sông băng giá mênh mông.Hầu kết Lam Thần Hoa bất giác lên xuống, nuốt vào một ngụm nước bọt, hắn ta nhẹ nhàng tiến sát lại sườn mặt trắng nõn như ngọc của Vân Triệt."

Bang!"

Một tiếng bạt tay thanh thúy vang lên trong điện.Lam Thần Hoa bụm mặt, nhảy dựng lên, hô to một tiếng: "Lăng Trần Sóc!!!"

Hắc y thiếu niên nghiêng nghiêng ngồi trên giường, hơi ngã đầu, lười biếng nhìn Lam Thần Hoa, khóe môi hắn khẽ nhếch, không chút để ý nói: "Chào sư huynh nha?"

"Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông vào!

Hôm nay ngày chết của ngươi tới rồi!"

Lam quang trong tay Lam Thần Hoa vừa hiện, một thanh trường kiếm màu xanh băng được huyễn ra, đâm về phía Lăng Trần Sóc."

Đương!"

Không đợi Lăng Trần Sóc tránh đi, một bàn tay đã hoành trước mặt hắn, một chưởng ngăn lại Lam Thần Hoa.Lăng Trần Sóc quay đầu nhìn bên cạnh nói một tiếng với Vân Triệt "Để ý tay, ta tới!"

Rồi từ trên giường nhảy xuống, phi thân đến trước mặt Lam Thần Hoa.Xích bạc trên cổ tay trái Vân Triệt nối với với đầu giường, không thể đi quá xa, chỉ có thể ngồi trên giường nhìn hai đạo thân ảnh một tối sầm một xanh lam đánh đến khó phân thắng bại.Lam Thần Hoa là đồ đệ đầu tiên của y, luôn luôn nghe lời hiểu chuyện, tu hành cần cù nghiêm túc, căn cơ củng cố, chiêu thức nghiêm cẩn, luận tu vi tất nhiên chính là nhân tài kiệt xuất trong tiên đạo.Lăng Trần Sóc từ nhỏ đã ham chơi tùy hứng, rất ít khi nghiêm túc tu hành, nhưng ngộ tính lại cực cao, thường có thể ngộ đạo đột phá, lại luôn linh hoạt biến báo, quái chiêu chồng chất, thường hay vượt cấp đánh người.Thắng bại khó phân.Bàn ghế, kệ sách, bình hoa trong điện đều "Bùm bùm" ngã đầy đất, hai người đánh đến muốn ném luôn nóc nhà đi, thiếu chút nữa chấn sụp cả tòa đại điện.Đại khái là sợ đánh hỏng căn phòng rồi làm Vân Triệt bị thương, một đạo hắc ảnh đã dẫn đầu phá cửa sổ ra ngoài, lam y cũng đuổi theo sát sao.Vân Triệt ngồi trong điện, nghe bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng kim thiết va chạm, kiếm phong lướt qua, hoa diêu thụ đảo, trong lòng thế nhưng lại nổi lên một tia lo lắng mơ hồ.Những năm đã qua đó, y vẫn luôn yêu cầu bản thân phải "Xử lý công bằng", tuy rằng chưa chắc bọn họ đều vừa lòng, nhưng ít nhất Vân Triệt không thẹn với lương tâm.Chỉ là vào lúc này, Vân Triệt mới biết bản thân căn bản không có cách nào "Xử lý công bằng".

Rõ ràng hai người đều là đồ nhi của mình, nhưng Vân Triệt lại phát hiện trong lòng bản thân tất cả đều lo lắng an nguy cho hắc y thiếu niên.Nghĩ tới dáng vẻ bất cần đời của hắn, và nụ cười xán lạn phảng phất như mang theo cả ánh mặt trời, khi cười liền lộ ra hai chiếc răng nanh nhòn nhọn, luôn tìm cách gây chuyện, đúng lúc bị mình bắt được thì luôn treo vẻ mặt vô cùng ủy khuất.Vân Triệt không biết bản thân bị làm sao, vậy mà lại một lòng đều hướng về phía hắn, tay y bất giác nắm chặt xích bạc, dùng sức kéo mạnh.Xích bạc không chút sứt mẻ.Thoát thân không được, không biết thắng bại thế nào, càng vô pháp nhúng tay vào trong đó, Vân Triệt tinh tế lắng nghe âm thanh bên ngoài, suy đoán hướng đi của hai người, y chưa bao giờ cảm thấy thời gian lại trôi qua chậm đến vậy.Không biết đã qua bao lâu, tiếng vang ngoài điện đột nhiên im bặt.Hẳn là thắng bại đã phân.Bốn phía một mảnh yên lặng, thời gian phảng phất như đọng lại ở một cái chớp mắt ấy, không hề lưu động.Sau một lúc lâu, cánh cửa cách đó không xa nhẹ nhàng vang lên một tiếng.Vân Triệt âm thầm nín thở.Đầu tiên là bị mở ra một khe hở nhỏ, tiếp theo "Kẹt" một tiếng nhẹ nhàng đẩy ra.Vân Triệt không chớp mắt nhìn chằm chằm cánh cửa nửa mở kia, một bộ lam y ánh vào mắt.Nội tâm Vân Triệt trong nháy mắt "Lộp bộp" một tiếng, đã lạnh hơn phân nửa, xích bạc trên tay phát ra âm thanh "Sột soạt", bỗng nhiên y từ trên giường đứng lên.Lam Thần Hoa mới vừa vào cửa, đã nhìn Vân Triệt đứng dậy.

Y đứng ở trước giường, mày kiếm nhíu chặt, con ngươi nhợt nhạt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào hắn ta, ánh mắt kia không biết là lo lắng hay là phẫn nộ.Lam Thần Hoa câu môi cười, lập tức đi tới trước mặt Vân Triệt, giơ tay làm tư thế "Mời", nói: "Làm phiền sư tôn đứng dậy nghênh đón rồi, mời sư tôn ngồi a."

Lúc này Vân Triệt mới quay đầu lại, nhìn Lam Thần Hoa, lạnh giọng hỏi: "Trần Sóc đâu?"

Tiếng nói lạnh lẽo khàn khàn, mang theo chút run rẩy, là người ai cũng có thể nghe ra thật sâu trong đó là lo lắng.Lam Thần Hoa không chút để ý mà trả lời: "Lăng Trần Sóc sao, không đánh lại ta, chạy rồi."

Vân Triệt nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra.Lam Thần Hoa liếc mắt nhìn biểu tình của Vân Triệt một cái, câu môi cười trộm, lại nhìn Vân Triệt tiếp tục bổ sung: "Có điều, Lam Thần Hoa ta sao có thể dễ bắt nạt như vậy?

Địa bàn của ta, từ bao giờ đã cho phép người khác muốn tới thì tới, muốn đi thì đi rồi?

Vì thế ta liền đuổi theo......"

Vân Triệt nhăn mày lại, nghi hoặc nhìn Lam Thần Hoa.Lam Thần Hoa nói: "Ta đuổi theo hắn, rồi tặng cho hắn một kiếm, vừa lúc nhất kiếm xuyên tim......"

Vân Triệt khẽ mở to mắt, muốn bước ra ngoài một bước, nhưng đúng lúc đó lại bị xích bạc trên cổ tay kéo lấy.Nhìn Vân Triệt tựa như rất sốt ruột, Lam Thần Hoa nhìn y, cười tủm tỉm hỏi: "Sư tôn hình như rất lo lắng cho hắn a?"

Vân Triệt dùng sức kéo kéo xích bạc trên tay, nói với Lam Thần Hoa: "Buông ra."

"Ngài muốn ra ngoài tìm hắn sao?

Không chừng hiện giờ hắn đã chết rồi đó."

Hai mắt Lam Thần Hoa đầy ý cười nhìn Vân Triệt, hỏi, "So với người chết là hắn, có phải ngài càng hy vọng người chết là ta hay không?

Rõ ràng ta còn đi theo sư tôn ngài còn sớm hơn hắn, nghe lời hiểu chuyện hơn hắn, cũng luôn không gây chuyện như hắn......"

"Câm mồm!"

Vân Triệt nhíu chặt mày, thấp giọng quát lớn, "Lam Thần Hoa!

Đồng môn tương tàn, ngươi làm sao hạ thủ được!"

"Lam Thần Hoa ta máu lạnh vô tình lòng lang dạ sói, đến sư tôn cũng bị ta khóa ở trên giường, còn có cái gì là ta không xuống tay được?"

Lam Thần Hoa nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng chỉnh tề, hắn ta chưa bao giờ cười đến xán lạn như thế.

Hắn ta từng bước tới gần Vân Triệt, nói, "Sư tôn, bây giờ ngài là người của ta, không ai có thể đoạt đi......"

Nhìn người đang cười trước mặt, trong chớp mắt Vân Triệt dường như thấy được hình bóng của thấy kia hắc y thiếu niên, trong lúc nao nao, Lam Thần Hoa đã tới ngay trước mắt, chóp mũi hầu như đã chạm vào nhau.Vân Triệt lui về sau một bước, cẳng chân đụng vào mép giường, y nhìn Lam Thần Hoa nói: "Đừng qua đây."

Lam Thần Hoa lại tới gần một bước, bức cho Vân Triệt không thể không lui, hắn nhìn vào mắt y, cười nói: "Sư tôn và Lăng Trần Sóc có thể ôm ôm ấp ấp, tại sao lại không thể cho ta chạm vào một chút?

Trong lòng sư tôn có phải chỉ có Lăng Trần Sóc hay không, từ trước đến nay không hề có ta?"

Lam Thần Hoa nhướng mày, hỏi: "Có phải ngài, thích hắn?"

2/9/2022Quốc khánh zui vẻ! 😊
 
Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện [Xuyên Thư]
Chương 22: Dao đài trở lại (hạ)


Edit: Manh ManhChương 22 dao đài trở lại ( hạ )Nghe được hai chữ “Thích hắn”, hai tai Vân Triệt nóng ran, trái tim trong chớp mắt liền rối loạn, y cố ép bản thân phải trấn định: “Không liên quan đến ngươi.”

Lam Thần Hoa nheo mắt nhìn Vân Triệt, âm âm trầm trầm hỏi, “Cho nên, ngài thích hắn?”

Vân Triệt nhíu mày không đáp, trên khuôn mặt thanh lãnh không nhìn ra chút cảm tình nào, nhưng một vệt ửng đỏ không thể phát hiện lại bò lên vành tai như ngọc, y co quắp mà âm thầm nắm chặt ống tay áo.“Xem ra sư tôn quả thực là thích hắn.”

Nhìn phản ứng của Vân Triệt, Lam Thần Hoa tiến sát lại, khẽ cười, nhẹ nhàng nói vào tai y, "Có điều một lát nữa thi thể của hắn phỏng chừng đã lạnh rồi, nhớ hắn cũng vô dụng.”

Lam Thần Hoa vươn tay, ôm lấy Vân Triệt, nói: “Tới, vẫn là cùng ta……”

“Lam Thần Hoa!”

Vân Triệt mở tay Lam Thần Hoa ra, nhíu mày quát khẽ: “Hôm nay ta thà rằng tự bạo, cũng sẽ không khuất nhục với ngươi.”

“Sư tôn!”

Người trước mặt Vân Triệt vội vàng cúi người ôm chặt y, sốt ruột giải thích nói, “Sư tôn là ta, sư tôn ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngu ngốc.”

Vân Triệt nghi hoặc, rũ mắt nhìn lại.Người ôm lấy mình không phải Lam Thần Hoa, mà đã biến thành một thân hắc y thiếu niên.Hắn sau khi lớn lên còn cao hơn y một tấc (10cm), mà lúc này lại cố ý hơi cong mình, giống như khi còn bé ngẩng đầu lên nhìn y, hai mắt đều là lo lắng, vẻ mặt áy náy nói: “Sư tôn, là ta.”

Nghĩ đến bản thân vừa rồi còn rối loạn thất thố, trong lòng Vân Triệt hơi bực bội, giơ tay đẩy Lăng Trần Sóc ra.Lăng Trần Sóc ôm Vân Triệt cứng ngắt, đáng thương vô cùng mà khẩn cầu nói: “Trần Sóc chỉ muốn trêu chọc sư tôn, không có ý khác, Trần Sóc biết sai rồi, xin sư tôn đừng nóng giận.”

Vân Triệt không để ý.Lăng Trần Sóc nhẹ nhàng lắc lắc ống tay áo Vân Triệt, lấy lòng: “Sư tôn.”

Vân Triệt không phản ứng.Lăng Trần Sóc chớp chớp đôi mắt, ngẩng đầu nhìn Vân Triệt, đáng thương hề hề nói: “Sư tôn, đồ nhi thật sự biết sai rồi……”

Vân Triệt vẫn như cũ không đáp.Lăng Trần Sóc ngẩng đầu nhìn y một lúc lâu, chỉ thấy y thần sắc đạm bạc, thậm chí ánh mắt cũng chưa từng động một chút.Lăng Trần Sóc khẽ câu môi cười một cái, hắn chậm rãi đứng dậy, ôm cổ y, giống như một bé mèo con, cọ tới cọ lui trên người y, nhẹ nhàng dùng môi mình kề sát vào môi đối phương, làm bộ như muốn hôn lên.Vân Triệt rốt cuộc cũng mở miệng, nhàn nhạt nói: “Đừng nháo.”

Lăng Trần Sóc mỉm cười nhìn Vân Triệt, nói: “Ngươi không để ý tới ta, ta thật sự sẽ hôn ngươi đó.

Ngươi rất sợ ta hôn ngươi sao?”

Vân Triệt hơi nghiêng mặt đi, không trả lời.Lần lơ đãng quay đầu này, lại vừa lúc để hắn nhìn rõ ràng một mảnh ửng đỏ từ lỗ tai đến cổ của y.Trong lòng Lăng Trần Sóc biết y chỉ là ngoài miệng không nói ra, nhưng thân thể lại rất thành thật, hắn khẽ câu môi, buông tay Vân Triệt, rồi huyễn ra một trường kiếm, nhắm ngay xích bạc trên tay trái y, bổ xuống một nhát.“Khanh!”

Kim thiết bén nhọn nổ vang, xích bạc vẫn như cũ không chút sứt mẻ.Lăng Trần Sóc cúi đầu nhìn sợi xích, chớp chớp mắt, kinh ngạc nói: “Đây là thứ gì?

Ngay cả kiếm cũng chém không đứt.”

Vân Triệt nhàn nhạt mà nhìn xích bạc trên cổ tay, nói: “Cởi bỏ được không?”

Nghe Vân Triệt nói xong, Lăng Trần Sóc vòng qua đầu giường, xốc giường màn lên, ở phía ngoài chân giường phát hiện đầu kia của sợi xích bạc.Nó mắc vào chân giường, quấn vài vòng, đuôi xích bạc bị luồn vào trong, tạo thành một nút thắt, không những không kéo mở được, mà còn càng ngày càng chặt.Tuy rằng nút thắt này có thể dùng tay cởi bỏ, nhưng bản thân người bị khóa căn bản không với tới chân giường, sợi xích bạc này là từ khe hở trên giường xuyên lên trên.Lăng Trần Sóc một bên ở trong lòng cảm thán thiết kế này thật tốt, phỏng chừng loại tâm tư này đã ấp ủ rất lâu rồi, một bên vươn tay mở nút thắt trên chân giường ra.Xích bạc bị Lăng Trần Sóc buông xuống "Loảng xoảng” một tiếng, còn một đoạn thừa thật dài trên cổ tay trái Vân Triệt, đều bị y thu vào ống tay áo.

Giấu ở bên trong, không nhìn ra chút dị thường nào.Vân Triệt nói: “Đi thôi.”.Duyên Lăng thành, Vọng Hư sơn.Thấy Vân Triệt bình yên vô sự trở về, toàn bộ Thanh Huy Tông đều sôi trào, đám tiên tu trong tông môn đều không nhịn được mà kích động cả lên, sôi nổi hỏi han ân cần.Vân Triệt tất nhiên không nói gì, Lăng Trần Sóc lưỡi xán hoa sen nói bản thân lẻn vào ảo cảnh của Lam Thần Hoa ra sao, đánh bại Lam Thần Hoa bụng dạ khó lường như thế nào, đem sự tích anh hùng cứu sư tôn nói cả một buổi trưa, so với tiên sinh kể chuyện trong trà lâu còn sinh động hơn, toàn bộ tiên tu trong tông môn đều nghe đến một mảnh thổn thức kinh ngạc cảm thán.Lăng Trần Sóc nói xong sự tích anh hùng tự biên tự diễn lại không ngoa kia xong, toàn bộ tiên tu Thanh Huy Tông đều kiên quyết muốn lấy tiền ra tổ chức yến hội, liên hoan chúc mừng cho Lăng Trần Sóc và Vân Triệt.Vân Triệt vốn định thoái thác, nhưng Lăng Trần Sóc lại đáp ứng trước một bước, nên cũng chỉ có thể cố mà cùng nhau đồng ý, chỉ là y vẫn không yên lòng Diệp Việt Trạch, sai người tiếp tục tìm kiếm.Sau khi Vân Triệt an bài mọi chuyện trong tông môn thỏa đáng, Ninh Thi Ngọc mới quấn lấy y khóc một hồi, Từ Dao Thần cũng rớt rất nhiều nước mắt, ngay cả Viên Bất Chu vẫn luôn ở Thanh Huy Tông chờ Vân Triệt trở về cũng nhẹ nhàng thở ra.Lăng Trần Sóc đứng ở một bên, trong lòng ngực ôm một thanh trường kiếm, đôi mắt hơi nheo lại, khi thì thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm Vân Triệt, khi thì lạnh như băng mà trừng người tới gần y một cái.Toàn bộ tòa điện đều tràn ngập một cổ hương vị chua lòm.Ninh Thi Ngọc kéo ống tay áo Vân Triệt, khóc ròng nói: “Ta thật sự không nghĩ đến Thần Hoa sư huynh lại là loại người này!

Hắn vậy mà lại phát rồ như vậy, ta thật sự không nghĩ đến……

Ô ô……

Sư tôn thực xin lỗi, để người chịu khổ rồi……”

Lăng Trần Sóc nhìn tay áo Vân Triệt bị Ninh Thi Ngọc lôi kéo, mặt còn đen hơn mèo đen ba phần.Viên Bất Chu vẫn luôn xụ mặt ngơ ngác đứng một bên, rốt cuộc cũng nhịn không được mở miệng, lại cảm thấy có vài phần xấu hổ, hỏi: “Vân Triệt, ngươi……

Không có việc gì chứ?”

Vân Triệt nhìn Viên Bất Chu một cái, lắc đầu.Một đám người vây quanh Vân Triệt hỏi han nửa ngày, Lăng Trần Sóc không thể nhịn được nữa, hắn tiến lên một bước, chắn trước mặt Vân Triệt, nói: “Các ngươi ra ngoài hết đi, sư tôn mệt mỏi cả ngày rồi, cần phải nghỉ ngơi.”

Ninh Thi Ngọc không cam lòng yếu thế mà hỏi ngược lại: “Vậy tại sao ngươi không đi?!”

Vân Triệt nhàn nhạt nói: “Các ngươi ra ngoài đi.”

Lăng Trần Sóc đắc ý nhướng mày với Ninh Thi Ngọc.Ninh Thi Ngọc “Hừ” một tiếng, nhưng vẫn cùng mọi người lui ra ngoài.Đợi mọi người đều tản đi, Lăng Trần Sóc mới quay đầu, rũ mắt nhìn thoáng qua Vân Triệt đang ngồi ngay ngắn giữa giường đệm, nhẹ nhàng quỳ xuống trước mặt y.Vân Triệt khẽ nâng mắt, nhìn Lăng Trần Sóc một cái, không nói gì.Lăng Trần Sóc quỳ gối trên chiếu, rũ mắt nhìn Vân Triệt, mở miệng nói: “Sư tôn……”

Vân Triệt không nói, nâng tay lên nhẹ nhàng ấn vào đầu vai hắn.Lăng Trần Sóc theo ý của Vân Triệt, ngồi xuống trước mặt y, nơi có thể nhìn thẳng vào nhau.Tay Vân Triệt vẫn chưa dời đi, mà một đường di chuyển xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào vạt áo Lăng Trần Sóc.Hắn ngẩn ra, không dám tin tưởng mà rũ mắt nhìn trước ngực bản thân.Ngón tay Vân Triệt câu lấy vạt áo thuần đen, nhẹ nhàng cởi xuống, kéo áo Lăng Trần Sóc đến đầu vai.Da thịt Lăng Trần Sóc trắng nõn, cơ bắp chắc chắn lại tràn ngập lực độ, mà ở trên ngực, có một vết sẹo to bằng nắm tay, lẽ ra đã khép lại, mộc lên vài tia thịt mới, nhưng giờ phút này lại chỉ thấy ở giữa có một vết nứt, trong miệng vết thương nhiễm một mảnh máu đỏ tươi, vài vệt máu còn theo vân da, từ miệng vết thương chảy xuống, vẽ ra mấy đường máu hết sức chói mắt.Trên eo bụng, cũng có vài vết máu mới, là bị kiếm cứa vào, chẳng qua là hầu như đã khép lại, hẳn là hôm nay đấu với Lam Thần Hoa bị thương.Phàm là thân thể linh thú, đều sẽ có năng lực tự chữa lành cường đại, giống như vết thương chổ eo bụng hắn nhanh chóng khép lại vậy.

Mà vết sẹo trên ngực hắn, lại thong thả đến dị thường, rõ ràng không phải bị thương bình thường.Lại nghĩ đến quyển bút ký bản thân đã lật xem trong lầu các, bên cạnh chữ mổ tim xài chung có thêm một từ “Thử”, Vân Triệt chậm rãi nâng ngón tay lên, nhẹ nhàng chạm chạm vào bên cạnh vết thương trên ngực hắn.Lăng Trần Sóc cụp mắt, không chút để ý mà nhìn vết thương của bản thân, hắn cười nói: “Không có việc gì, một chút cũng không đau, người không nhìn thì bản thân ta cũng quên mất……

A tê……”

Tay Vân Triệt không biết là cố ý hay vô tình mà chạm vào miệng vết thương, Lăng Trần Sóc một khắc trước còn ở mạnh miệng giờ lại đau đến hít ngược một hơi khí lạnh.Lặng lẽ nhìn thoáng qua Vân Triệt, chỉ thấy y khẽ nhăn mày lại và ánh mắt tràn ngập thương tiếc, Lăng Trần Sóc nhìn Vân Triệt cười hắc hắc, nói: “Ta vừa rồi là giả vờ diễn cho người xem thôi, chính là muốn xem bộ dáng lo lắng của người như vậy a.”

Vân Triệt mở lòng bàn tay ra, nhàn nhạt nói: “Dược.”

Lần đó trong gác mái cạnh hồ nước ở Dạ Hoa cung, Vân Triệt đã biết Lăng Trần Sóc có mang theo thuốc trị thương tùy thân, hơn nữa còn có kỳ hiệu, khép lại vô cùng nhanh chóng, tuy rằng tác dụng đối với miệng vết thương này cũng vẫn là hữu hạn.Lăng Trần Sóc đặc biệt nghe lời mà vội vàng lấy một bình dược trong người ra, đưa tới tay Vân Triệt.Vân Triệt dùng khăn trắng lau khô máu trên ngực Lăng Trần Sóc trước, lại đổ một chút thuốc bột, rồi dính nó lên đầu ngón tay, nhẹ nhàng bôi vào bên trong vết thương.Cảm nhận được động tác rất nhỏ của Vân Triệt, ngực Lăng Trần Sóc căng chặt, trái tim “Phanh phanh phanh” nhảy đến lợi hại, đến nói chuyện cũng quên mất.Yên lặng một lúc lâu, Lăng Trần Sóc nhìn đầu ngón tay run nhè nhẹ của Vân Triệt, trong lòng cũng run lên, vội vàng nói: “Không có việc gì, hôm nay đánh một trận nên nứt ra thôi, qua mấy ngày nữa là tốt rồi.”

Vân Triệt bôi thuốc xong, nhẹ nhàng kéo vạt áo Lăng Trần Sóc lên, rồi để bình thuốc qua một bên, hỏi: “Ngươi làm như vậy, sẽ thế nào?”

Thanh âm Vân Triệt vẫn thanh lãnh như cũ, giống như tuyết đọng trên mai, mà lúc này lại thêm một chút u hương mong lung không rõ.Lăng Trần Sóc ngẩn ra, vẻ mặt mờ mịt mà đáp: “Không có gì, sẽ không thế nào hết……”

Vân Triệt bỗng nhiên nâng mắt, nhìn chằm chằm hai mắt Lăng Trần Sóc, nói: “Nếu ta chết, ngươi cũng sẽ chết.”

Lăng Trần Sóc nhìn vào mắt Vân Triệt, ngây ngẩn cả người.Cho nên, cái gì sư tôn cũng đều biết?

Nghĩ đến đây, Lăng Trần Sóc bỗng nhiên muốn vỗ một cái vào trán.

Đúng rồi, lúc để y lại một mình trong lầu các, hắn quên mất nơi đó còn có bút ký mấy năm nay của mình.Cho nên thái độ của sư tôn đối với mình đột nhiên tốt lên, chính là bởi vì đã biết cái này sao?Trong lòng Lăng Trần Sóc bỗng nhiên sinh ra một tia lo lắng sợ hãi.

Sư tôn đột nhiên đối tốt với mình như vậy, có phải chỉ là vì cảm kích hoặc là lo lắng hay không?Lăng Trần Sóc trầm mặc một lúc lâu, áp kích động và muôn vàn suy nghĩ trong lòng xuống, rồi trầm giọng đáp: “Chỉ cần người không sao, là ta đã tốt rồi.”

Vân Triệt nói: “Không có ai quan trọng hơn bản thân ngươi.”

“Không.”

Lăng Trần Sóc nhích về phía trước, nhào vào lòng Vân Triệt, ôm chặt lấy y, hắn run giọng nói, “Không có người ta sống không nổi……

Ta thật sự không thể không có ngừơi……

Người không biết mười bảy năm nay ta khó chịu bao nhiêu đâu, so với bản thân ta chết còn khó chịu hơn……”

“Sư tôn ta xin người đừng nói loại lời này nữa, người vĩnh viễn là quan trọng nhất trong lòng ta, thật sự……

Lòng người cũng không cần phải có gánh nặng, ta làm như vậy cũng không phải là muốn cái gì của người, tất cả đều là bản thân ta tình nguyện……”

“Sư tôn……

Ta……”

Tim Lăng Trần Sóc “Thình thịch thình thịch” nhảy lên, ngày thường nhanh mồm dẻo miệng, giờ phút này đến cả nói cũng không nhanh nhẹn, chỉ cảm thấy trong đầu là một mảnh hỗn loạn, hắn nhanh chóng ghé vào tai Vân Triệt nhẹ giọng nói, “Ta rất thích người……”

Vân Triệt mặt vô biểu tình ép bản thân trấn định, lại hoàn toàn không biết từ cổ đến vành tai của bản thân đều đã hồng thấu.“Ta biết người không thích mở miệng nói chuyện, ta không cần người mở miệng.”

Giọng nói Lăng Trần Sóc nhẹ nhàng truyền tới bên tai, màng nhĩ cảm nhận được thanh âm liền khẽ chấn động, một cảm giác tê tê ngứa ngứa trong nháy mắt chảy khắp toàn thân Vân Triệt.“Nếu người cũng thích ta, thì không cần phải nói chuyện, nhắm mắt lại.”

Lăng Trần Sóc nói, “Nhưng nếu người không thích ta, bây giờ người có thể đẩy ta ra, đuổi ta khỏi nơi này, về sau ta sẽ không bao giờ tới quấn lấy người nữa.

Ta bảo đảm, nhất định.”

Lăng Trần Sóc ôm Vân Triệt, đợi hồi lâu, nhưng y vẫn không đẩy hắn ra, cũng không nói một chữ.Tim Lăng Trần Sóc đập đến lợi hại, thật cẩn thận mà nhẹ nhàng buông Vân Triệt ra, khẽ quay đầu nhìn vào mặt y.Ánh tà dương nhàn nhạt, nhẹ nhàng rơi xuống bên ngoài cửa sổ, trùm lên da thịt trắng nõn như băng tuyết một tầng hào quang mỏng manh.

Ánh nắng nhợt nhạt màu kim hồng phác họa lên khuôn mặt thanh tuấn lãnh đạm thêm ba phần cảnh xuân kiều diễm, dưới hàng lông mi thật dài, là đôi mắt khẽ đóng lại, như một vầng trăng non.Ánh mắt Lăng Trần Sóc men theo hai mắt, xẹt qua sóng mũi cao cao, dừng lại trên hai cánh môi mỏng nhạt màu.Hắn thành kính cúi người, nhẹ nhàng chạm vào.Đôi môi bỗng nhiên bị một chút ấm áp mềm mại nhẹ nhàng đụng vào, đầu quả tim Vân Triệt run lên, cũng không né tránh giống như trước.Trên môi xẹt qua một chút ướt át mềm nhẹ, linh hoạt cạy môi y ra một cách nhẹ nhàng, xâm nhập vào bên trong môi răng, lưu luyến không rời.Một đôi tay vòng qua bên người, ôm lấy y, ôn nhu ấn vào.Vân Triệt thuận thế bị áp xuống giường, bỗng nhiên y mở hai mắt ra, hơi giãy giụa.Lăng Trần Sóc nhẹ nhàng câu môi, lấy xiềng xích còn chưa gỡ ra quấn lên cổ tay Vân Triệt một vòng, áp qua đỉnh đầu, dịu dàng nói vào tay y: “Đừng sợ, không đau.”

Ánh trăng sáng tỏ xuyên qua khe hở cửa sổ, rồi vỡ vụn.

Giống như tuyết trắng rơi nhẹ, lại như sương hoa đầy đất.Động thiên đào hoa nở rộ, xuân sắc như thế.Thiếu niên phân hoa đạp kính*, phong lưu kiều diễm.Mùa xuân hoa rơi, chỉ có phong nguyệt ngắm nhìn.*Phân hoa đạp kính: tức tránh mấy cái bông (phân hoa) để bước vào con đường riêng (đạp kính), ở đây ý chỉ thiếu niên không tìm nữ nhân (hoa) để đến với sư tôn (con đường riêng) á.

Trên gg ko có, đoạn giải thích là tui chém....Ba ngày sau, lúc các đệ tử Thanh Huy Tông vì Vân Triệt và Lăng Trần Sóc góp vốn chuẩn bị yến hội.Yến hội ngay tại phía nam Vọng Hư Sơn, phía trên vân đài.

Trước mắt là dãy núi vây quanh, tùng lam bách lục.Mặt trời vừa lúc, gió mát hiu hiu, ăn uống linh đình, hoan thanh tiếu ngữ.Phần lớn người tu tiên đều đã tích cốc, yến hội này không phải là vì dục vọng ăn uống, mà là kết nối cảm tình.Vọng Hư sơn hết thảy đều mỹ mãn giống như quá khứ, duy chỉ có đại đồ nhi Lam Thần Hoa không bao giờ gặp lại, và sư đệ Diệp Việt Trạch không biết ở nơi nào.Vân Triệt giương mắt nhìn nơi cũ, dãy núi xanh thẩm vẫn phập phồng chạy dài, một tia thê lương tràn ngập đáy lòng.Lăng Trần Sóc một bên cùng sư huynh sư muội trêu ghẹo vãn bối, một bên liều mạng gắp đồ ăn vào chén Vân Triệt.

Một bàn người đều bị Lăng Trần Sóc trêu đến ngã tới ngã lui, chỉ có Vân Triệt vẫn luôn yên lặng không nói, rũ mắt dùng bữa.Lăng Trần Sóc gắp cái gì, Vân Triệt liền ăn cái đó, một chút cũng không lãng phí.Khi có người kính rượu, Vân Triệt liền vô cùng dứt khoát mà một hơi cạn sạch, uống đến cả gương mặt đều ửng đỏ.Cùng mọi người vui đùa một trận xong, Lăng Trần Sóc mới an tĩnh lại, hắn quay đầu nhìn Vân Triệt.

Thấy y rũ mắt, nghiêm túc ăn đồ ăn chất chồng như núi trong chén.Lăng Trần Sóc nhẹ giọng nói: “Sư tôn.”

Vân Triệt buông đũa, ngẩng đầu hỏi: “Hửm?”

Lăng Trần Sóc nói: “Người có tâm sự.”

Vân Triệt nói: “Không có việc gì.”

“Ta không tin.”

Lăng Trần Sóc nhìn chằm chằm vào mắt Vân Triệt, nói, “Người đã mất hồn mất vía nhiều ngày rồi, có phải người luyến tiếc Thần Hoa sư huynh hay không?

Oán ta giết hắn?”

Vân Triệt nao nao, nhàn nhạt nói: “Sinh tử có mệnh, không trách ngươi.”

Lăng Trần Sóc hỏi: “Vậy đến tột cùng là vì cái gì?

Người là đang nghĩ……

Sư thúc?”

Vân Triệt hơi mím môi, vừa muốn trả lời, thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ chổ không xa truyền đến, nói:“Các ngươi ở chỗ này ăn ngon uống tốt, vui sướng như thế, vậy mà không ai nhớ thương ta hết!

Một mình ta ở bên ngoài sắp chết đói rồi nè!”

Một ít tiên tu sôi nổi nói:“Tiên trưởng đã trở lại, mau ngồi mau ngồi!”

“Mấy ngày này chúng ta vẫn luôn tìm ngài a!

Tông chủ lo lắng cho ngài lắm đó!”

“Tới, ta kính ngài một chén rượu……”

Vân Triệt ngước mắt nhìn lại, một thân bạch y của người nọ đều bị bụi đất nhiễm nhẹ một tầng, quần áo bất chỉnh, đầu bù tóc rối, đúng là Diệp Việt Trạch.Vân Triệt đứng dậy nói: “Việt Trạch.”

Diệp Việt Trạch uống xong một chén rượu, nghe tiếng mới quay đầu lại, kêu lên: “A Triệt!

Ách, tông chủ……”

“Ha ha ha ha ha ha……”

Chung quanh tiên tu đều cười rộ lên, sôi nổi nói:“Tiên trưởng ngài không cần giả vờ nữa, chúng ta đều hiểu.”

“Ngài kêu tên tông chủ rất dễ nghe.”

“Vị trí bên cạnh tông chủ đều giữ lại cho ngài a……”

Lăng Trần Sóc ngồi bên trái Vân Triệt, còn bên phải quả thực không có người ngồi.

Nhưng nhóm tiểu đệ tử cũng không dám ngồi, ai dám tới gần Vân Triệt, thì đều bị một ánh mắt của Lăng Trần Sóc dọa chạy.Diệp Việt Trạch thấy bên cạnh Vân Triệt quả nhiên còn chỗ, đúng thật cho là để lại cho mình, hắn liền cười hì hì ngồi xuống.Diệp Việt Trạch ngồi xuống bên cạnh Vân Triệt, nói ngày ấy Nguyên Quang động sụp xuống, bản thân sau khi bị Vân Triệt đẩy ra khỏi mật đạo, cũng không bị Lam Thần Hoa bắt được, mà đã tránh ở bên ngoài mấy ngày, nghe nói Thanh Huy Tông đang tổ chức yến hội chúc mừng Vân Triệt trở về, lúc này hắn mới trở về xem sao.Nhìn Vân Triệt tựa như rất có hứng thú với lời nói của Diệp Việt Trạch, Lăng Trần Sóc âm thầm nắm chặt tay y, rà qua rà lại trong lòng bàn tay mình.Đáng tiếc hai người bọn họ dù sao cũng là sư huynh đệ, tuy so với quan hệ sư đồ thì vẫn còn một tầng giới hạn không thể vượt qua, nhưng cũng tự nhiên là thân mật hơn so với người khác.Lăng Trần Sóc hung hăng liếc nhìn Diệp Việt Trạch một cái, niết tay Vân Triệt thật chặt.Sau khi kết thúc yến hội, Lăng Trần Sóc đỡ Vân Triệt trở về tẩm điện, cởi ngoại y, treo lên giá áo, trên người y chỉ còn một chiếc áo đơn trắng như tuyết.Áo đơn lỏng lẻo, cũng không sát vào người, thân hình thon dài đĩnh bạc hoàn mỹ như ẩn như hiện phía sau bạch y.

Như cách một tầng mây mù mong lung, lại mơ hồ có thể thấy được cơ bắp tuyệt đẹp.Lăng Trần Sóc nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước bọt, tiến lên một bước ôm chiếc eo gầy nhưng rắn chắc mà mềm dẻo của Vân Triệt.“Cốc cốc cốc.”

Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, thanh âm Diệp Việt Trạch từ ngoài cửa truyền đến: “A triệt, ngủ rồi sao?”

Vân Triệt nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cánh tay Lăng Trần Sóc đang ôm bên hông mình, nói vọng ra ngoài: “Mời vào.”

Lăng Trần Sóc buông ra tay, thân hình chợt lóe, tránh vào góc tối.Diệp Việt Trạch đẩy cửa tiến vào, hắn đã đổi một bộ y phục sạch sẽ, tóc cũng chải vuốt chỉnh tề, hắn lôi kéo Vân Triệt nói chuyện tới hơn nửa đêm.

Đều là những trãi nghiệm mười bảy năm qua của từng người.Khi Vân Triệt nói đến một ít hiểm nguy trùng trùng đã trải qua, thì luôn tránh nặng tìm nhẹ nói một cách bâng quơ, tình trạng thập phầp nguy hiểm, đều sẽ bị y phong thanh vân đạm mà sơ lược.Một con mèo đen từ góc tường nhẹ nhàng đi ra, lẳng lặng ghé vào lòng ngực Vân Triệt, dựng hai lỗ tai nhòn nhọn lên nghe y nói chuyện quá khứ, còn thường xuyên giống như nhìn kẻ thù mà trừng Diệp Việt Trạch một cái.Khi hai người kể xong, Diệp Việt Trạch mới chú ý tới mèo đen trong ngực Vân Triệt, hỏi: “Ngươi nuôi con mèo này khi nào thế?”

Vân Triệt nói: “Không lâu.”

“Còn khá xinh đẹp.”

Diệp Việt Trạch cười hì hì vươn tay, muốn đi xoa xoa đầu mèo, mèo đen không nhịn được nữa mà nâng móng vuốt lên, cào một cái vào tay Diệp Việt Trạch.Trong chớp nhoáng, Vân Triệt tay mắt lanh lẹ mà duỗi tay chắn lại.Cổ tay trái Vân Triệt bị mèo đen cào một cái.“Rầm” một tiếng, một đoạn xích bạc thật dài từ cổ tay trái Vân Triệt rơi xuống.Thấy cổ tay trái Vân Triệt cổ rớt xuống đoạn xích bạc, hai người một mèo đều hơi mở to mắt.Diệp Việt Trạch ngẩn người, nhìn kia sợi xích bạc kia, hỏi: “Đây là cái gì?”

Vân Triệt rũ mi, ánh mắt khẽ co quắp, không biết đáp lại thế nào.Dù sao đã ở chung thời gian dài, Diệp Việt Trạch nhìn biểu tình Vân Triệt, cũng đoán được ba phần.

Chắc là lúc ấy sau khi bị Lam Thần Hoa bắt cóc, lại bị hắn ta dùng loại thủ đoạn hạ đẳng này đối phó, bởi vậy y mới ngại mở miệng như vậy.Diệp Việt Trạch hỏi: “Chư Thiên Kiếm của ngươi đâu?”

Vân Triệt đáp: “Không mở được.”

Diệp Việt Trạch nói: “Sao có thể?

Chư Thiên Kiếm của ngươi chém vàng cắt sắt đều được, bổ đôi một ngọn núi đều không phải nói chơi, sao lại không xử được cái xích nhỏ này?”

Tâm tư Vân Triệt khẽ động.

Chư Thiên Kiếm không chém được một cái xiềng xích, bản thân y quả thực cũng rất nghi hoặc.

Chỉ là mấy ngày trước Lăng Trần Sóc đã dùng Chư Thiên Kiếm thử qua một lần, đúng thật là không được.Nếu Diệp Việt Trạch nhất định phải thử, Vân Triệt chỉ chỉ kiếm giá trên bàn cạnh bên cửa sổ.Diệp Việt Trạch đến cạnh cửa sổ, gỡ Chư Thiên Kiếm xuống, tới bên cạnh Vân Triệt.Chư Thiên Kiếm đã sớm có linh tính, tâm ý tương thông với Vân Triệt.

Nó tuân ý nguyện của y, chậm rãi ra khỏi vỏ trong tay Diệp Việt Trạch.Kiếm quang sáng cả phòng, như ánh nắng rực rỡ.Mèo đen khẽ nheo mắt, gắt gao nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Diệp Việt Trạch.“Khanh!”

Một tiếng giòn vang, xiềng xích trên cổ tay Vân Triệt bị chấn nát thành từng khúc từng khúc, giống như tuyết bạc rơi xuống mặt đất.Vân Triệt sửng sốt, quay đầu nhìn thoáng qua mèo đen.Mèo đen ngồi xổm ngồi dưới đất, chớp chớp đôi mắt, nâng đầu, vẻ mặt vô tội nhìn Vân Triệt.

Thoạt nhìn thực sự thiên chân vô tội lại đáng thương.Diệp Việt Trạch thu hồi Chư Thiên Kiếm, thả lại kiếm giá, quay đầu nói với Vân Triệt: “Ta nói ngươi phải cẩn thận Lăng Trần Sóc đi, trong đầu tiểu tử này đều là quỷ tâm nhãn, ngươi xem ngươi bị hắn lừa cũng không biết.

Một câu tiểu tử này cũng không nói thật, ngươi có thể tin tưởng hắn sao?”

Vân Triệt nhìn Diệp Việt Trạch, nhàn nhạt nói: “Sắc trời đã tối, trở về đi.”

“Ngươi xem ngươi bênh vực người mình như vậy, hắn lừa ngươi như thế còn không cho ta nói, đồ nhi của ngươi một câu ta cũng không nói được……”

Diệp Việt Trạch bất đắc dĩ mà lắc đầu nói, “Thôi ta về trước, ngày mai ta nhất định phải giúp ngươi giáo huấn tiểu tử kia một trận.”

Vân Triệt nhìn Diệp Việt Trạch lải nhải ra khỏi cửa, vừa chuyển đầu, phía sau đã đứng sẳn một hắc y thiếu niên.Lăng Trần Sóc nhìn Vân Triệt, nhẹ nhàng nắm lấy tay y, nói: “Sư tôn, ta không có lừa ngươi, ta thật sự không chém được……”

Vân Triệt nhàn nhạt nói: “Không nói cái này.”

“Sư tôn là tốt nhất.”

Lăng Trần Sóc nhân cơ hội ôm Vân Triệt một phen, khẽ cười vào tai y, “Đêm nay đồ nhi còn muốn thử xem tư……”

Trái tim Vân Triệt run rẩy, bên tai nóng rực, nhưng thần sắc vẫn bình đạm như cũ.Lăng Trần Sóc nhẹ nhàng cúi người, một tay bế ngang Vân Triệt lên, áp xuống giường.(Tâm và thân đại hài hòa.)【Kết thúc】Duyên Lăng Thành, Thiên Mục Hồ Trà Lâu.Một hồi mưa xuân vừa qua khỏi, trên phiến đá xanh trước cửa trà lâu còn tích một tầng nước xuân mỏng.

Hải đường nhàn nhạt và hoa anh đào rúc vào trước tường trắng, một trận gió nhẹ thổi qua, rơi xuống từng trận, như mưa rớt rơi trên đường lát đá.Trà lâu, ba gã tiên tu của tiểu tông môn nào đó đang cắn hạt dưa, uống trà, sôi nổi nghị luận:“Nghe nói chưa?

Đại thành chí thánh tiên sư ở Thanh Huy Tông phi thăng!

Đến cả đồ nhi Hỗn Thế Ma Vương của y cũng phi thăng rồi!”

Một tiên tu bị dọa đến rớt hạt dưa trong tay, hỏi: “Lăng Trần Sóc?!”

“Đúng vậy, là cùng một ngày.”

Một tiên tu nói, “Đó một ngày thiên lôi cuồn cuộn, toàn bộ Duyên Lăng Thành giống như buổi tối vậy đó, cả bầu trời đều sắp phải sập xuống.

Nghe nói Lăng Trần Sóc chính là Đế Quân hạ phàm lịch kiếp, hiện tại hương khói trong miếu thờ của hắn còn thịnh vượng hơn trước gắp mười lần, nghe nói hữu cầu tất ứng tuyệt đối linh nghiệm!”

“Ách.”

Tên tiên tu bị dọa rớt hạt dưa lại nhặt hạt dưa trên bàn lên, “Rắc” một tiếng cắn mở, nói, “Này đúng thật là lời nói vô căn cứ!

Ngươi nói Vân tiên sư là Đế Quân hạ phàm lịch kiếp ta còn tin, Lăng Trần Sóc cái tên Ma Vương này còn có thể là Đế Quân hữu cầu tất ứng sao?!”

Ba gã tiên tu đang thảo luận sục sôi, một giọng nói thanh thanh đạm đạm vang lên: “Bạch trà hồ Thiên Mục.”

Người nói chuyện là một bạch y tiên tu, đấu lạp rũ lụa trắng che mặt, trong lòng ngực ôm một con mèo đen lông xù xù, trên cổ mèo đen đeo tơ hồng treo lục lạc kim sắc.Bạch y tiên tu này tuy không lộ mặt, nhưng tất nhiên là thần tư cao triệt, tuấn nhã vô song, từ khi vào trà lâu, đã hấp dẫn vô số ánh mắt.Y tìm một góc trong trà lâu, lập tức ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt mèo đen lên bàn.Hai ly trà và đĩa điểm tâm được đặt lên bàn, tiểu nhị nói: “Khách quan chậm rãi dùng.”

Bạch y tiên tu nói cảm tạ, hai ngón tay dài cầm điểm tâm trên bàn lên, đưa một miếng bánh hoa mai đến bên môi mèo đen.Mèo đen nhẹ nhàng ngửi ngửi bánh hoa mai trong tay, từng miếng từng miếng nhỏ ăn xong, hắn lại nhẹ nhàng liếm liếm đầu ngón tay y, dùng hàm răng nhòn nhọn nhẹ nhàng gặm cắn.Một trận cảm giác ngưa ngứa từ đầu ngón tay lan tràn đến toàn thân, Vân Triệt để mèo đen tùy ý lăn lộn, y chỉ nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Lại nghịch ngợm rồi.”

Mèo đen nghe thế, nhẹ nhàng nhảy đến bên cạnh Vân Triệt, đảo mắt một cái đã hóa thành hắc y thiếu niên, một tay ôm Vân Triệt vào lòng.Người người trong trà lâu người đều trợn mắt há hốc mồm.Hắc y thiếu niên cũng mặc kệ ánh mắt của người khác, ném một thỏi hoàng kim lêm bàn, nhẹ nhàng bế Vân Triệt lên, dò hỏi tiểu nhị: “Trên lầu còn phòng không?”

Tiểu nhị vội vàng cúi đầu khom lưng đáp: “Có có có!”

Hắc y thiếu niên ôm Vân Triệt, lập tức lên lầu hai, chừa lại đám quần chúng dưới lầu không khép miệng lại được.Bên ngoài tiểu lâu, trước cửa sổ, hải đường theo gió lay động, hương hoa lượn lờ, dư vị không dứt.Bên trong tiểu lâu, một mảnh mưa xuân, phong cảnh vô hạn.HOÀN CHÍNH VĂN
————9/9/2022Ái chà chà, kéo rèm....
 
Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện [Xuyên Thư]
Phiên Ngoại: Những năm đó đồ nhi yêu thầm ta


Edit: Manh ManhVọng Hư Sơn trăm dặm chạy dài, xanh ngắt không dứt.Cạnh cự thạch lưng chừng sườn núi, giữa khe đá mọc ra một gốc thanh tùng vững chắc.

Thanh tùng sinh ra ngay vách đá, dưới thân là vách núi cao vạn trượng.Một tiên tu áo lam dừng chân trước cây tùng, dùng giọng điệu như đang xử lí công việc, nói: “Lăng Trần Sóc, sư tôn bảo ta tới thu bài tập của ngươi.”

“A?”

Trong cây tùng xanh ngắt, một cái đầu tròn tròn nhô ra, hắc y thiếu niên tóc dài như thác nước, đổ xuống vách núi vạn kiếp bất phục.

Hai đùi thiếu niên quấn lấy nhánh cây, thả ngược thân thể lắc tới lắc lui, trong miệng ngậm một nhánh cỏ, không chút để ý hỏi, “Bài tập gì?”

Lam Thần Hoa đáp: “Sư tôn vừa giao hôm qua, chép《Thiên Địa Thần Chú》ba lần, ngươi không quên chứ?”

Lăng Trần Sóc nhổ nhánh cỏ trong miệng ra, không cho là đúng nói: “Sư tôn nói qua khi nào?

Sao ta lại không biết?

Không viết đâu.”

“Ngươi……”

Lam Thần Hoa nhíu mày nói, “Ngươi mau làm đi, bằng không ta sẽ nói cho sư tôn.”

Nghe được bốn chữ “Nói cho sư tôn”, ánh mắt Lăng Trần Sóc sáng lên, cà lơ phất phơ nói, “Ngươi còn biết cáo trạng, ngươi thích thì nói đi.”

Lam Thần Hoa hỏi: “Ngươi thật sự không làm?”

“Làm cái gì mà làm?”

Hai chân Lăng Trần Sóc vừa động, cả người liền xoay tròn, nằm trên nhánh tùng, hai tay gối đầu, kiều một chân, nói, “Ta đây không viết.”

“Được, ngươi chờ xem.”

Lam Thần Hoa căm giận xoay người rời đi.Lăng Trần Sóc nằm trên cây, trong ánh mắt lộ ra một tia giảo hoạt.Một lúc sau, Lam Thần Hoa lại vội vã chạy trở về, ngẩng đầu nói với người trên cây: “Lăng Trần Sóc, sư tôn kêu ngươi qua.”

Hai mắt Lăng Trần Sóc chuyển động, từ trên cây nhảy xuống, làm mặt quỷ với Lam Thần Hoa, cố ý dây dưa dây cà, kéo dài tới trước cửa Chư Thiên Đường.Lam Thần Hoa gõ cửa, cung cung kính kính nói: “Sư tôn, Lăng Trần Sóc tới rồi.”

Một giọng nói lãnh đạm từ bên trong cánh cửa truyền ra, nói: “Tiến vào.”

Lam Thần Hoa mang theo Lăng Trần Sóc đi vào Chư Thiên Đường, Lăng Trần Sóc giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Vân Triệt đang ngồi ngay ngắn trong sảnh, trước mặt còn có một nữ hài mặt đầy nước mắt —— Ninh Thi Ngọc.Lăng Trần Sóc không tức giận mà chỉ trừng mắt nhìn nàng một cái.

Sư muội này một ngày có thể khóc đến bảy tám lần, chỉ cần sư tôn và sư huynh nào đó nói chuyện nhiều hơn một câu, nàng đã có thể khóc một hồi.Vân Triệt ngẩng đầu nhìn Lam Thần Hoa, nói: “Các ngươi ra ngoài trước đi.”

Lam Thần Hoa đáp “Vâng”, rồi lên trước kéo ống tay áo Ninh Thi Ngọc, nói, “Tiểu sư muội, đừng khóc nữa, đi thôi.”

“Hức hức…… hu hu……”

Ninh Thi Ngọc khóc ròng nói, “Về sau muội sẽ không chơi với Lăng Trần Sóc đâu, không bao giờ để ý đến hắn nữa……”

Lăng Trần Sóc trợn trắng mắt, nói: “Ai thèm chơi với ngươi.”

Nhìn hai sư đệ sư muội không hiểu chuyện, Lam Thần Hoa đặc biệt trưởng thành mà tiến lên kéo Ninh Thi Ngọc ra ngoài, vừa đi vừa nhẹ giọng nói với Ninh Thi Ngọc: “Sư tôn mỗi ngày đều đã rất mệt rồi, nếu muội thật sự thích sư tôn, thì đừng làm người phiền lòng như vậy……”

Ninh Thi Ngọc khóc thút thít bị Lam Thần Hoa mang ra ngoài, trong Chư Thiên Đường chỉ còn lại hai người Vân Triệt và Lăng Trần Sóc.Bên trong, an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.Sau khi Vân Triệt trầm mặc thật lâu, mới nhàn nhạt hỏi: “Lại không làm bài tập?”

Vân Triệt chưa bao giờ tức giận, cũng không mắng chửi người, thậm chí sẽ không nói chuyện lớn tiếng, tính tình rất tốt.

Nhưng cho dù y trầm mặc không nói, thì cũng có một loại khí thế không rõ, làm người ta không thể không khuất phục và ngước nhìn.Người khác ở trước mặt y, đầu cũng không dám ngẩng lên, động cũng không dám động, sợ nhất chính là khi không nghe lời bị y gọi đến.Nhưng là Lăng Trần Sóc lại dạy mãi mà không chịu không sửa, động hay không động cũng gặp rắc rối hoặc gây chuyện, không làm bài tập chỉ là chuyện bình thường, một ngày hắn có thể bị Vân Triệt gọi đến hơn ba lần.Lăng Trần Sóc vô cùng ủy khuất nhìn Vân Triệt, ngoan ngoãn gật gật đầu.Vân Triệt nói: “Viết, ở chỗ này, ta nhìn ngươi.”

Hai mắt Lăng Trần Sóc sáng ngời, vội vàng xoay người lấy giấy bút, đặt trên bàn, hắn ngồi xuống trước mặt y, nhịn không được che miệng cười.Bị mình tìm còn có thể cợt nhả, Vân Triệt suýt nữa đã hoài nghi bản thân nhìn lầm, y lạnh mặt nói: “Viết cho tốt.”

Lăng Trần Sóc cầm bút, ngẩng đầu nhếch miệng cười với Vân Triệt, xán lạn giống như mặt trời nhỏ, nói: “Sư tôn, vừa rồi người dữ quá, ta bị dọa rồi, tay run không viết chữ được, người cười một chút ta mới có thể viết a.”

Vân Triệt không chút biểu tình, lạnh lùng nhìn Lăng Trần Sóc một cái.Lăng Trần Sóc nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ với y.Vân Triệt khẽ nhíu mày, nghiêng mặt đi, khóe môi lại khẽ câu lên.Vậy mà lại trộm cười, còn cố ý nghiêng mặt đi không cho mình phát hiện.

Lăng Trần Sóc đắc ý cong môi, cảm giác cả người tràn ngập lực lượng, vùi đầu chép bài tập Vân Triệt giao cho.Ánh mặt trời chiếu vào gương mặt trắng nõn tuấn mỹ của thiếu niên, góc nghiêng hiện lên chút non nớt.

Vân Triệt lẳng lặng nhìn thiếu niên đang nghiêm túc chép bài, mà không biết người hoàn toàn trái ngược với bản thân trước mắt này, vậy mà đã được chú định bên nhau ngàn vạn năm.(Tác giả lúc nào cũng vớ vẫn: Có đôi khi, trẻ nhỏ hư không nghe lời, là vì muốn khiến cho sư tôn chú ý.

Đúng thật, sư tôn sẽ đặt thật nhiều sự chú ý lên trên người đứa bé hư đó.)HOÀN TOÀN VĂN11/9/2022Tạm biệt và cảm ơn mọi ngừi đã cùng tui đồng hành tới cuối truyện. 😊😊😊
___________________^.^
03052024
 
Back
Top Bottom