Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4790: Làm sao bây giờ?



Bị đóng băng chỉ trong nháy mắt, đây là điều Dương Bách Xuyên chưa bao giờ nghĩ tới, hắn không ngờ sau khi thạch Thủy Tinh vỡ ra, lực lượng bộc phát sẽ mãnh liệt như vậy, chưa kịp phản ứng đã bị đóng băng.

Đáng sợ hơn là, hắn phát hiện sức mạnh hàn băng cường đại đang chui vọt vào trong cơ thể, tiến thẳng tới Càn Khôn Đạo Nguyên, từ trong ra ngoài đều bị đông cứng.

Làm sao bây giờ?

May mà hắn vẫn còn ý thức.

Bên kia, chim Thần Ma đang kêu quang quác: "Ây ya, tiểu tử này ngươi làm cái gì vậy, sao đột nhiên làm mà không thương lượng với lão tử gì hết."

"Meo" Tuyết miêu cũng kêu lên: "Bây giờ phải làm sao, liệu chủ nhân có bị đông chết không?"

Chim Thần Ma nhìn tuyết miêu nói: "Bây giờ lão tử cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể dựa vào bản thân hắn thôi, tên tiểu tử này không bàn bạc với ta, sao đột nhiên lại kích hoạt lực Hàn Băng bản nguyên.

Nhưng sức mạnh của Hàn Băng bản nguyên đã bị hắn hấp thu vào trong cơ thể, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, phải xem năng lực chịu đựng của hắn như thế nào? Chỉ cần thân thể chịu được thì sẽ không sao, chắc là ổn thôi, đừng lo lắng."

"Chỉ mong ngươi không lừa dối chủ nhân." Đôi mắt màu bạc của tuyết miêu lóe lên, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Chim Thần Ma lại bị câu nói này của tuyết miêu chọc giận.

Cái tật đê tiện nhất của con hàng này không bao giờ thay đổi.

"Haha, con mèo hoang như ngươi giả bộ khoan dung gì chứ? Nếu tên tiểu tử kia chết thì ngươi sẽ được tự do, không ai có thể khống chế ngươi nữa, ngươi chẳng mong quá còn gì." Chim Thần Ma nói.

Tuyết miêu như bị chim Thần Ma nói trúng tâm tư, hoặc giống như bị câu mèo hoang của chim Thần Ma chọc giận, nói trắng ra nó vẫn là một con mèo hoang, chẳng qua bởi vì có Hàn Băng bản nguyên nên mới xảy ra dị biến thay đổi vận mệnh.

Thật ra, sâu thắm từ tận đáy lòng, tuyết miêu tự ti vì có xuất thân không tốt.

Tuyết miêu gầm lên giận dữ: "Meo, ta xé rách cái miệng của ngươi, ta với chủ nhân tuyệt không hai lòng, meo meo."

Trong cơn giận dữ, tuyết miêu phát ra tiếng thét chói tai với chim Thần Ma, nhảy dựng lên vồ tới.

Nhưng chim Than Ma lại biết vỗ cánh bay.

Chim Thần Ma bay đi thoát khỏi sự tấn công của tuyết miêu, tính cách thối tha của quạ đen cũng bùng nổ.

"Haha, mèo hoang, gia đây không sợ ngươi, sao nào, bị ta đây nói trúng tim đen rồi, ngươi có muốn đánh cũng không đánh được." Chim Thần Ma vừa bay trên không trung vừa trêu ngươi tuyết miêu.

"Meo meo meo."

Tuyết miêu tức giận kêu to.

“Âm ầm ầm"

Khí hàn băng nồng đậm bộc phát từ móng vuốt bay về phía chim Thần Ma.

"Haha, tới đây tới đây mà đánh ta nè." Cái nết đanh đá của chim Thần Ma được phát huy tối đa.

Lúc này, tuyết miêu vô cùng tức giận, nó phun một ngụm sương trắng về phía quạ đen.

“Meo."

Tuyết miêu thét dài một tiếng rồi phun ra một ngụm sương trắng nồng đậm, sương trắng hóa thành diện tích lớn rồi lan rộng.

Chim Thần Ma kêu lên, lập tức trúng chiêu.

Nó rơi thẳng xuống đất, bị đóng băng ngay lập tức.

"Hừ, ta xem ngươi đắc ý." Tuyết miêu như một đại tướng quân thẳng ngay trong trận đầu, nó đi thẳng về phía chim Thần Ma.

Vừa rồi chim Thần Ma bay đi quả thật là không tấn công được, nhưng tuyết miêu cũng không phải kẻ ăn chay.

No phun ra một luồng suơng trắng rồi lan thanh mảng lớn, chim Thần Ma ngay lập tức bị cuốn vào đó và đông cứng thành tượng băng.

Tuy nhiên, điều mà tuyết miêu không nhìn thấy là vào lúc chim Thần Ma bị đóng băng, minh văn màu đỏ rực trên bộ lông sẫm màu của nó bắt đầu tỏa sáng.

Lúc này, khi tuyết miêu từng bước đi tới, phù văn đỏ rực trên người chim Thần Ma đang chuyển động một cách nhanh chóng.

Tuyết miêu lên tiếng: "Lần này ta không l*t s*ch lông của ngươi mới lạ."

"Rắc rắc."

Tuyết miêu vừa dứt lời, nó sắp tới cạnh chim Thần Ma, tượng băng kia kêu lên tiếng răng rắc, nứt vỡ.

Tuyết miêu hét lên rồi nhào tới.

Một mèo một chim chạy đuổi nhau.

Dương Bách Xuyên cũng không biết đôi oan gia gà bay chó sủa này làm gì, bây giờ hắn đang trong tình huống rất huy hiểm.

Sau khi sức mạnh Hàn Bang bản nguyên khổng lồ chui vào trong Càn Khôn Đạo Nguyên, ngay cả Càn Khôn Đạo Nguyên cũng sắp bị đóng băng lại.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4791: Cuối cùng xuất hiện năm móng



Từ trong ra ngoài đều không thể cử động.

Hắn rơi vào một tình huống rất xấu hổ.

May mà hắn vẫn còn ý thức, hắn thử kết nối với ý thức của Hàn Băng bản nguyên để nó thu hồi sức mạnh này lại, nếu không thì hắn sẽ bị đông chết.

Sức mạnh khủng khiếp của Hàn Băng bản nguyên hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của hắn.

"Gì nhỉ, Tiểu Bạch, ngươi còn ở đó không?" Dương Bách Xuyên thử kết nối.

Thật ra hắn cũng không biết xưng hô thế nào với ý thức của Hàn Băng bản nguyên, chỉ thuận miệng gọi ra cái tên tiểu Bạch, bởi vì ý thức của Hàn Băng bản nguyên có hình thái là một màu trắng xóa.

"Đại ca, huynh đừng lo, ta sẽ thu hẹp lực lượng lại, huynh cố gắng kiên trì thêm một chút."

Rất nhanh, ý thức Hàn Băng bản nguyên đã đáp lại.

Dương Bách Xuyên thở phào một hơi.

Quả nhiên ngay sau đó, Dương Bách Xuyên cảm nhận được sức mạnh khổng lồ kia đang co lại.

Khi Dưong Bách Xuyên nhìn vao bên trong, Can Khôn Đạo Nguyên có một làn sương trắng dày đặc.

Hắn thấy màn sương trắng hay nói đung hơn là sức mạnh của Hàn Băng bản nguyên hóa thành một vòng xoáy, nó đang nhanh chóng thu hẹp lại, đúng như những gì tiểu Bạch nói.

Mặc dù lần này thu sức mạnh của Hàn Băng bản nguyên nguy hiểm nhưng nhìn chung vẫn rất thuận lợi.

Đầu tiên, ý thức của Hàn Băng bản nguyên cũng xem như tốt, nó bị hắn lừa tiến vào trong Càn Khôn Đạo Nguyên, điều duy nhất khiến hắn không ngờ tới là sức mạnh của Hàn Băng bản nguyên lại khủng khiếp như vậy, vừa vào trong cơ thể đã mất đi mọi phòng ngự, không khống chế được thân thể.

May mà hắn đã lừa được ý thức của Hàn Băng bản nguyên, nếu tiểu Bạch không thu hẹp lực lượng kia lại, hoặc nếu tiểu Bạch tức giận thì hắn nhất định sẽ chết rất thảm.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút.

Cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng nhìn thấy được hy vọng.

Toàn bộ bên trong Càn Khôn đạo nguyên, bắt đầu trở nên rõ ràng.

Hắn thấy được Hàn Băng bản nguyên cuối cùng cũng hóa thành hình thái ý thức tiểu Bạch.

Đám sương trắng chỉ dài một thước, to cỡ đầu ngón tay nhưng đã rõ nét hơn.

Quá trình hấp thụ sức mạnh Hàn Băng bản nguyên vẫn đang tiếp tục.

Dương Bách Xuyên thấy hình dáng của Hàn Băng bản nguyên cũng đang thay

đổi.

Ban đầu là một dải sương trắng, dần dần đã có hình dáng.

Điều này khiến Dương Bách Xuyên ngạc nhiên.

Không ngờ nó từ từ ngưng tụ thành đầu rồng, sau đó phủ đầy vảy, đuôi rồng rồi đến móng rồng.

Một móng, hai móng.

Cuối cùng xuất hiện năm móng.

Đến lúc này sương trắng đã thành hình.

Ánh sáng trắng chói mắt trên người con rồng trắng lóe lên rồi biến mất, sau đó chui thẳng vào trong Càn Khôn đạo nguyên.

"Ngươi, ngươi là tiểu Bạch?" Dương Bách Xuyen không nhịn được mà truyền âm vào trong Đạo Nguyên.

“Đúng vậy, đại ca, ta là Hàn Băng bản nguyên, đây mới là hình dáng thật sự của ta, huynh gọi là tiểu Bạch, ta rất thích cái tên này."

Tiểu Bạch bay lượn trong Càn Khôn Đạo Nguyên đáp lại Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên cười khổ: "Mặc dù ta không biết vì sao, nhưng có lẽ ta vẫn chưa thích ứng với lực lượng của ngươi, phải đợi ma hợp luyện hóa, cả hai cần dung hòa, ta vận công xem thử, ngươi cũng phóng lực lượng ra đạo nguyên đi."

"Được." Tiểu Bạch rất nghe lời.

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên cảm nhận được một tia sức mạnh của Hàn Băng bản nguyên.

Nhưng chỉ chút ít này thôi cũng khiến cơ thể hắn run rẩy.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4792: Tu vi của hắn đang tăng lên



May mà không phải kiểu bất động như vừa rồi.

Hắn vận Càn Khôn Nội Ngoại Quyết, bắt đầu luyện hóa lực lượng của Hàn Băng bản nguyên.

Tình huống hiện tại của hắn là, mặc dù đã hấp thụ lực lượng của Hàn Băng bản nguyên vào trong cơ thể, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khống chế luyện hóa, bây giờ hắn có thể kiểm soát là bởi vì có ý thức Tiểu Bạch ở bên trong.

Muon điều khiển được lực lượng Hàn Bang bản nguyên hoàn toàn thì phải cần luyện hóa một lần, nếu không sẽ chẳng làm gì được luồng sức mạnh này.

Mặc dù tieu Bạch có thể điều khiển, nhưng khi sức mạnh này di chuyển trong cơ thể, hắn vẫn sẽ bị cắn trả, vậy nên cuối cùng vẫn phải luyện hóa Hàn Băng bản nguyên mới có thể sử dụng được.

Nhưng khi vận công pháp, cả người hắn phát run, cũng may Can Khôn Nội Ngoại Quyết không tầm thường, sau khi công pháp chạy quanh cơ thể một vòng, hắn cũng dần dần thích ứng.

Sức mạnh Hàn Băng bản nguyên được luyện hóa rồi trở về bên trong đạo nguyên, dung hợp với pháp lực của hắn, lại chạy khắp một vòng cơ thể, tu vi của Dương Bách Xuyên bắt đầu có sự thay đổi.

Tu vi của hắn đang tăng lên ...

Sự thay đổi này khiến Dương Bách Xuyên vô cùng vui sướng, nhưng điều này cũng nằm trong dự tính của hắn, Hàn Băng bản nguyên vốn chính là sức mạnh.

Tu vi có tăng lên cũng là điều dễ hiểu.

Dương Bách Xuyên bắt đầu tiến vào trạng thái tu luyện.

Thời gian thấm thoát trôi qua.

Dương Bách Xuyên không ngờ rang lần tu luyen này của hắn sẽ khiến toàn bộ động Thủy Tinh thay đổi.

Không một ai phát hiện, cơn lạnh của núi Thủy Tinh đang dần biến mất.

Bởi vì hắn bắt đầu luyện hóa Hàn Băng bản nguyên, toàn bộ núi Thủy Tinh thực chat được hình thanh từ Hàn Bang bản nguyên, vậy nên khi hàn băng bị Dương Bách Xuyên luyện hóa, ngọn núi này đương nhiên sẽ chịu ảnh hưởng.

Bên ngoài.

Chim Thần Ma và tuyết miêu vẫn đang đuổi nhau.

Bỗng nhiên, cơn gió mạnh nổi lên.

Lạc Dương cũng mở mắt, phát hiện ra có gì đó không đúng.

Chim Thần Ma đột nhiên kêu lên: "Mèo hoang kia mau dừng lại, có vấn đề, xảy ra chuyện lớn rồi, có lẽ tiểu tử kia đã bắt đầu luyện hóa sức mạnh của Hàn Băng bản nguyên, nền móng của núi Thủy Tinh chính là Hàn Băng bản nguyên, nếu hàn băng không còn thì ngọn núi này cũng sẽ biến mất, chúng ta đừng đánh nhau nữa, nhanh ra ngoài, nếu không sẽ bị liên lụy.

Ngươi nhìn xem, xung quanh tiểu tử kia đã hình thành lốc xoáy, hắn đang hấp thụ sức mạnh của cả ngọn nui này, chứng minh lực lượng Hàn Băng bản nguyên bị luyện hóa, nếu ngươi không muốn bị ảnh hưởng thì dừng lại, chạy nhanh ra ngoài ... ”

Tuyết miêu nghe chim Thần Ma nói vậy cũng dừng lại, bởi vì nó cũng phát hiện ra có gì đó sai sai, không gian xung quanh quả thật đang thay đổi.

Đầu tiên là quanh người Dương Bách Xuyên có nước xoáy che khuất toàn bộ cơ thể hắn, cánh cửa lúc bước vào đây cũng biến mất từ khi nào.

Chim Thần Ma nói không sai, nơi này đang sụp đổ, phải nhanh chóng rời khỏi đây.

Lúc này, chim Thần Ma đã bay ra ngoài.

Tuyết miêu nhìn Dương Bách Xuyên rồi nói: "Này ~ Quạ đen, chúng ta đi rồi thì chủ nhân phải làm sao?"

Chim Thần Ma không quay đầu: "Tên tiểu tử kia đang luyện hóa Hàn Băng bản nguyên, có thể làm sao được? Yên tâm đi, cho dù chúng ta có xảy ra chuyện thì hắn cũng không sao đâu, nhanh đi thôi ~"

Nhiếp Hồn lão tổ, Đông Phương Thiết Nhân, bao gồm cả Hồng Y và Hắc Giáp cũng có mặt, đột nhiên bọn họ cảm nhận được ngọn núi đang rung chuyển.

Vẻ mặt Nhiếp Hồn lão tổ thay đổi: "Không xong rồi, động Thủy Tinh xảy ra chuyện, hình như nó đang bắt đầu sụp đồ, chúng ta phải nhanh chóng ra ngoài, ngay lập tức ... "

"Nhưng vẫn chưa tìm thấy Vân Tử ... " Đông Phương Thiết Nhân nói.

Nhiếp Hồn lão tổ đáp: "Còn tìm thế nào được nữa, cũng qua may trăm năm rồi, chủ nhân bảo chúng ta đợi nhưng mãi vẫn không thấy về, có lẽ ngài ấy và Lạc Dương cô nương sẽ không gặp chuyện gì đâu, Tuyết Hương cô nương được chủ nhân thu vào không gian rồi, chỉ còn lại mấy người chúng ta, ra ngoài đợi đi, ta có thể cảm nhận chủ nhân vẫn an toàn, đi thôi ... "
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4793: Sau khi bỏ chạy



Đông Phương Thiết Nhân thấy cũng đúng, năm đó Dương Bách Xuyên đuổi theo ý thức Ma thần, bọn họ cũng theo sát phía sau, tới động băng thì gặp gió lốc lớn, hàn khí vô cùng lạnh lẽo, nhưng Dương Bách Xuyên truyền âm bảo đừng đi theo, bọn họ đợi ở đây cũng mấy trăm năm, bây giờ động băng có dấu hiệu sụp đổ, quả thật không thích hợp đợi nữa.

Sau đó hai người chạy như điên, ra ngoai rồi tính sau.

...

Ở một góc khác của núi băng, từ sau khi Ma thần Ma Huyền bị Dương Bách Xuyên đánh trọng thương, mặc dù đã giải được phong ấn, đột phá tu vi tới Ma đế nhưng lại bị thương nghiêm trọng, tìm một băng động chữa thương tu luyện, mấy trăm năm sau cuối cùng cũng khôi phục thương thế, ổn định tu vi. Nhìn thấy động băng rung chuyển Ma Huyền cũng hóa thành ma khí rồi chạy vọt ra ngoài ...

Trong núi Thủy Tinh còn có rất nhiều tu sĩ, sau khi phát hiện ra ngọn núi sạt lở, tất cả bọn họ đều hoảng loạn chạy đi.

Dương Bách Xuyên không biết khi hắn luyện hóa Hàn Băng bản nguyên đã gây ra động tĩnh lớn như vậy, lúc này hắn vẫn đang tiếp tục luyện hóa.

Ban đầu chỉ là từng chút một, sau khi thích ứng thì nhanh chóng vận công pháp, tu vi đang tăng lên nhanh chóng.

Đột nhiên, Dương Bách Xuyên rùng mình, tâm cảnh của hắn đã đột phá, khi hắn và tiểu Bạch trao đổi đồng thời cũng cảm ngộ pháp tắc thiên đạo, hoặc nói đúng hơn tiểu Bạch - một ý thức của Hàn Băng bản nguyên vốn là linh vật do trời đất tạo nên, trong quá trình luyện hóa hàn băng, tâm cảnh tu luyện của hắn đương nhiên cũng sẽ tăng.

Tu vi và cảnh giới tăng cùng lúc, từ Tiên Vương sơ kỳ tới Tiên Vương trung kỳ, hậu kỳ rồi chạy thẳng tới đại viên mãn ...

Tới lúc này, Dương Bách Xuyên cảm thấy tu vi của mình vẫn đang tăng, hắn giật mình, tăng liên ba cảnh giới nhỏ, nếu còn tiếp tục tăng, không chừng sẽ xảy ra chuyện.

Dương Bách Xuyên không dám để tu vi đột phá nữa, vậy nên hắn bắt đầu áp chế cảnh giới, dốc toàn lực luyện hóa Hàn Băng bản nguyên.

Cho tới khi luyện hóa đến một chút Hàn Băng bản nguyên cuối cùng hắn mới phát hiện tiểu Bạch đã biến mất, bị hắn luyện hóa rồi sao? Hay là hòa làm một thể với hẳn rồi.

Dung hợp trong Nguyên Thần.

Tu vi Tiên Vương đại viên mãn của hắn đã đạt tới đỉnh phong, pháp lực bên trong Càn Khôn Đạo Nguyên đã gần đầy.

Lúc này hắn mới dừng lại, ngừng vận công.

Nhưng ngay sau đó, hắn ngây ngẩn cả người.

Không gian Thủy Tinh đã biến mất, thay vào đó là - Nước!

Hắn phát hiện bản thân mình cũng đang ở trong nước.

Trong hang động dưới lòng đất, xung quanh đều là nước.

Nghĩ ngợi một luc liền hiểu, hắn luyện hóa Hàn Băng bản nguyên khiến núi Thủy Tinh biến mất, hàn băng không còn thì tất nhiên động băng hay núi băng do khí lạnh ngưng tụ lại cũng sẽ chảy thành nước.

Không thấy chim Thần Ma và tuyết miêu đâu, có lẽ đã ra ngoài.

Lần này tu vi của hắn đạt tới Tiên Vương đại viên mãn, thu được gia tài khổng lồ do tuyết miêu cất giấu, đúng là bội thu, Dương Bách Xuyên vô cùng hài lòng.

Bên ngoài, Lạc Dương, Đông Phương Thiết Nhân, chim Thần Ma, tuyết miêu và hai khôi lỗi Á Thánh là Hồng Y và Hắc Giáp đã gặp phải phiền phức lớn.

Lúc mọi người chạy ra khỏi núi Thủy Tinh, chẳng bao lâu sau ngọn núi đã bị tan chảy biến thành một vùng ngập nước.

Trận lũ dâng cao tràn xuống toàn bộ thế giới nhỏ, nơi đây trời long đất lở, xung quanh dần sụp đổ, xuất hiện rất nhiều vết nứt.

Sau khi bỏ chạy, không ngờ lại tới phía ngoài vùng đất Nguyền Rủa.

May mà có Lạc Dương và tuyết miêu, người đông thế đông, tạm thời Ma Huyền không làm gì được bọn họ.

Hơn nữa, càng đánh càng sợ hãi.

Trong suy nghĩ của Ma Huyền, sau khi hắn đạt tới Ma đế thì đám người này chẳng là cái thá gì cả, nhưng không ngờ ai ai cũng cổ quái, hắn ta đường đường là Ma đế nhưng lại không bắt được lấy một người.

Trong lòng vô cùng u sầu.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4794: Đúng là oan gia ngõ hẹp



Khi Dương Bách Xuyên bơi ra thì mới phát hiện động Thủy Tinh đã biến mất không thấy.

Động phủ Sư Tử Thủy Tinh đã hỏng mất, tiểu thế gia hóa thành hư vô, điều này làm người nào đó cảm thấy hơi xấu hổ.

Dù sao cũng do hắn luyện hóa Hàn Băng căn Nguyên mới dẫn đến những biến cố này.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, hắn cũng không biết sẽ như này. Cũng may trong động phủ không có nhiều sinh linh nên không lan đến những sinh linh vô tội.

Bây giờ mọi chuyện đã kết thúc, cũng đến lúc đi ra ngoài.

Nhưng sau khi đi ra, han moi phat hien mình truc tiep đen vung đat Nguyen Rủa.

Khi chui ra khỏi mặt nước, Dương Bách Xuyên loáng thoáng nghe thấy tiếng gầm rú.

Dương Bách Xuyên cẩn thân phân biệt phương hướng, ngưng tụ thần thức đi nhìn thì phát hiện Ma Huyền, sắc mặt tối sầm lại.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Ngoài Ma Huyền ra còn có những người khác, đám Lạc Dương và Đông Phương Thiết Nhân đều ở, đang chiến đấu với Ma Huyền.

Sau khi nhìn thấy Ma Huyền, Dương Bách Xuyên nheo mắt lại. Được lắm, lần trước không nổ chết hắn ta, để ma đầu này đột phá thành Ma Đế rồi chạy trốn, lần này lại dám chọc những người khác.

Nhìn kỹ lại, Dương Bách Xuyên phát hiện dưới sự bao vây tấn công của đám Lạc Dương, Ma Huyền rơi xuống thế hạ phong.

Điều này làm Dương Bách Xuyên có chút yên tâm, nhưng vẫn sợ đám Lạc Dương có hại, dù sao đối phương cũng là Ma Đế.

Cũng may Ma Huyền không ra gì.

Nghĩ lại cũng đung, từ luc Lạc Dương bị ý thức Ma Thần chiếm lấy, lừa dối tiên thạch cực phẩm từ tay Tuyết Hương và Nhiếp Hồn lão tổ, tu vi cũng tăng lên, sắp tiếp cận cấp Ma Đế. Mà tu vi của Nhiếp Hồn lão tổ và Đông Phương Thiết Nhân cũng tăng lên, cộng thêm Tuyết Miêu và Hồng Y Hắc Giáp, tổng thể thì đội hình này rất mạnh.

Ma Huyền không làm được gì cũng là chuyện bình thường.

Dương Bách Xuyên chạy đến chỗ bọn họ, hắn thầm tự nhủ lần này phải g**t ch*t Ma Huyền.

Tuy Ma Huyền là Ma Đế nhưng cũng chỉ là Ma Đế sơ kỳ, vừa mới bước vào cảnh giới Ma Đế mà thôi, còn hắn thì sao?

Bây giờ hắn đã là Tiên Vương đại viên mãn đỉnh phong, cũng sắp đột phá lên Tiên Đế, trong cơ thế có lực lượng Hàn Băng Căn Nguyên nên vô cùng tự tin.

Hơn nữa trước đo han cung tìm hiểu chiêu thứ 6 trong thần thông Thập Nhị Chí Tôn, Thủy Hỏa Bất Dung. Hắn đã diễn biến chiêu này vô số lần trong đầu, tuy chưa thi triển ra nhưng bây giờ tu vi tang lên, han tin mình có thể dùng được chiêu đó

Dương Bách Xuyên cực kỳ ghét Ma tộc, lúc trước Liễu Linh Linh bị Ma tộc g**t ch*t thì han đã ghét cay ghét đắng ma khí rồi.

Lần trước không nổ chết Ma Huyền, lần này hắn sẽ không để hắn ta chạy thoát

Với cả trong không gian bình Càn Khôn, lá Tử Vân Ngũ Lôi và sấm dưa hấu cũng đã chín.

Hắn bế quan tu luyện, luyện hóa Hàn Băng Căn Nguyên quên mất thời gian, nhưng lại biết thời gian trong động Thủy Tinh se không ngắn, có khi cũng đã ngàn nǎm.

Theo lời của Nhiếp Hồn lão tổ, cứ 1000 năm thì sẽ tiến vào động Thủy Tinh, hết 1000 năm thì pháp tắc động Thủy Tinh sẽ tự động đưa ra.

Nhưng lần này động Thủy Tinh đã hingr mất, có vẻ đã trôi qua hơn ngàn năm, lát nữa hỏi đám Đông Phương Thiết Nhân sẽ biết.

Tình hình không thích hợp, nếu cứ tiếp tục như vậy thì hắn ta sẽ chết ở chỗ này. Không được, không thể cứ như vậy, phải chạy trốn.

Sau đó gọi mấy cao thủ Ma tộc khác đến, tiếp theo g**t ch*t mấy tên quái thai

này.

“Meo."
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4795: Dương Bách Xuyên thì sao?



Một tiếng mèo kêu vang lên.

Ma Huyền run rẩy, hắn ta rất kiêng kị con mèo này, mỗi lần tiếng mèo vang lên thì hắn ta sẽ ăn một cú đau.

Đòn tấn công của Tuyết Miêu vô cùng quỷ dị, khó lòng phòng bị.

Ma Huyền không muốn dây dưa nữa, phải nhanh chóng rời khỏi đây. Đột nhiên hắn ta hét lớn, ma khí bùng nổ, lan ra tận 3-40m.

Đám người Lạc Dương cũng biết ma khí khắc chế tiên nhân, Nhiếp Hồn lão tổ hét lên: "Lui!"

Sợ bị ma khí lan đến, chủ yếu bọn họ chiến đấu chiếm thế thắng, không cần phải chống chọi với ma đầu này.

Lần này ma khí hoàn toàn bùng nổ, dày đặc hơn mấy lần trước, khiến mọi người nhanh chóng lùi lại.

Âm!

Sau tiếng nổ, Ma Huyền đã biến mất.

Phía xa truyền đến giọng nói của hắn ta: "Mấy người chờ đó cho ta, chờ đại quân Ma tộc đến, nơi này sẽ là mồ chôn của các ngươi."

“Ma tộc xảo quyệt đáng chết, không biết xấu hổ." Nhiếp Hồn lão tổ mắng.

Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Muốn chạy? Ha hả, lần trước đã để ngươi chạy trốn, lần này thì đừng mơ."

“Âm!"

“A!”

“Là chủ nhân.”

“Xuyên Tử."

"Meo."

"Tiểu sư thúc."

Mọi người đều biết Dương Bách Xuyên đã đến.

Hắn đã trở lại.

Trong tiếng nổ động trời còn xen lẫn cả tiếng hét thê thảm của Ma Huyền.

“Chúng ta qua đó thôi." Lạc Dương nói.

"Hì hì, có trò hay để xem rồi, mau đi qua đó." Chim Thần Ma thúc giục.

Mọi người nghe thấy âm thanh này thì đều vui vẻ, còn tưởng rằng Ma Huyền sẽ chạy trốn nên đang tiếc nuối, không ngờ lại nghe thấy tiếng của Dương Bách Xuyên cùng với tiếng kêu thảm thiết của Ma Huyền.

Dương Bách Xuyên xuất hiện, từ thần thức phát hiện sự tồn tại của đám Đông Phương Thiết Nhân. Hắn đang định chạy đến đó thì thấy Ma Huyền chạy trốn.

Dương Bách Xuyên nhíu mày, xuất hiện chặn đường Ma Huyền: "Xem xem lần này ta có g**t ch*t ngươi không, muốn chạy chỗ nào."

Ngay sau đó Dương Bách Xuyên không chút do dự ra tay, tung ra một chưởng với Ma Huyền. Tuy chỉ là một chưởng được ngưng tụ từ pháp lực tầm thường, nhưng trong đo còn trộn lẫn cả lực lượng Hàn Băng Căn Nguyên.

Từ sau khi hắn luyện hóa Hàn Băng Căn Nguyên, trong đạo nguyên của hắn đã tồn tại lực lượng Hàn Băng, ngưng tụ thành hình bạch long, đồng thời còn có thể dung hợp với pháp lực.

Lúc đối phó với Ma Huyền, Dương Bách Xuyên chỉ dùng ba phần sức mạnh Hàn Băng Căn Nguyên.

Ma Huyền bị Dương Bách Xuyên đánh cho ngu người.

Hắn ta đã chạy xa cả cây số nhưng ai ngờ vừa mới nói lời cảnh cáo đám Đông Phương Thiết Nhân thì lại nghe thấy âm thanh quen thuộc. Quen thuộc đến mức hắn ta có thể nhận ra đây là âm thanh làm hắn ta muốn báo thù rửa hận.

Ngẩng đầu, quả nhiên là Dương Bách Xuyên, nhìn thấy một chưởng của hắn, Ma Huyền lạnh lùng nói: "Nhãi ranh, ta đang muốn tìm ngươi đây, ngươi lại còn tự đưa đầu mình đến, xem Ma Đế báo thù rửa hận.”

Đối mặt với một chưởng của Dương Bách Xuyên, Ma Huyền không hề sợ hãi. Từ sau từ đột phá Ma Đế, hắn ta vô cùng tin vào thực lực của mình.

Không chút do dự đón nhận một chưởng của Dương Bách Xuyên.

Khoảnh khắc ra tay, tuy cũng phát hiện tu vi của Dương Bách Xuyên tăng từ Tiên Vương sơ kỳ lên đại viên mãn khiến Ma Huyền giật mình. Nhưng vẫn chưa là gì cả, nhìn qua thì Ma Đế và Tiên Vương chỉ kém một chút, nhưng trên thực tế thực lực hai bên cách xa vạn dặm.

Cho nên Ma Huyền không chút để ý.

Chờ xem ai mới là người có hại.

Chỉ trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên và Ma Huyền va chạm với nhau.

“Âm!"

Sắc mặt Ma Huyền biến đổi, sau đó phát ra tiếng hét thảm thiết. Bởi vì hắn ta phát hiện trong tay Dương Bách Xuyên truyền đến một luồng lực lượng chí âm chí hàn, cho dù hắn ta vận chuyển ma khí cũng không thể cản được. Luồng sức mạnh đó truyền thẳng vào trong cơ thể của hắn ta.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4796: Cuối cùng



Ma Huyền đương nhiên không biết Dương Bách Xuyên đã có được sức mạnh của Hàn Băng bản nguyên, hơn nữa còn âm hiểm kẹp ở trong pháp lực, bộc phát một cách im hơi lặng tiếng, đánh thẳng vào trong cơ thể Ma Huyền.

Kết quả của Ma Huyền đã được định trước là một bi kịch, hay nói đúng hơn Ma Huyền gặp phải Dương Bách Xuyên đã là cảnh ngộ bất hạnh.

Cơ thể bị Hàn Băng bản nguyên xâm nhập, ngay lập tức Ma Huyền bị đông cứng, tất cả pháp lực đều đóng băng, cho dù hắn có vận công hóa giải thì cũng khó mà phá được sức mạnh của Hàn Băng bản nguyên trong thời gian ngắn.

Cuối cùng, hắn ta rơi từ trên cao xuống.

“Âm"

"A"

Mặt đất bị đập thành một hố lớn.

Ma Huyền kêu gào thảm thiết.

Dương Bách Xuyên lơ lửng trên không trung, hắn nhìn lòng bàn tay đang giơ lên rồi cười một cách gian trá.

Hắn nghĩ lực lượng của Hàn Băng bản nguyên rất trâu bò nhưng không ngờ lại lợi hại như vậy, chỉ dùng ba phần dung hòa vào trong pháp lực đã có thể khiến Ma Huyền rơi từ trên không xuống dưới đất.

Hắn biết sau khi Hàn Băng bản nguyên tiến vào trong cơ thể Ma Huyền sẽ trực tiếp đóng băng pháp lực của đối phương, khiến hắn mất đi khả năng khống chế pháp lực, rơi thẳng xuống.

Lúc này hắn mới phát hiện, hình như bản thân mình cũng hơi trâu bò đấy.

Ma Huyền là Ma đế, mặc dù là Ma đế sơ kỳ nhưng cũng là Ma đế, đường đường là một Ma đế lại bị hắn đóng băng, có thể do đối phương bất cẩn khinh địch nhưng điều này cũng chứng minh sự cường đại của Hàn Băng bản nguyên.

Trước kia tuyết miêu nói Hàn Băng bản nguyên đông chết được Ma đế, khi đó hắn còn cảm thấy hơi quá, nhưng bây giờ xem ra hình như cũng không phải không thể.

Dương Bách Xuyên cười nham hiểm rồi đáp xuống, hắn đứng bên cạnh cái hố mà Ma Huyền rơi xuống, giơ tay đánh một chưởng vào trong hố sâu, lần này hắn đã dùng hết sức lực, mục đích là một chưởng đập chết Ma Huyền.

Ma Huyền ở trong hố nhìn thấy Dương Bách Xuyên đánh xuống thì hét lên đầy hoảng sợ, đến bây giờ hắn ta vẫn chưa hóa giải được lực lượng đóng băng trong cơ thể.

“Không, đại ca cứu, a ...~ Dương Bách Xuyên ngươi dám giết ta, đại ca ta sẽ không tha cho ngươi, không không."

“Âm ầm."

"Tiểu gia ta quan tâm đại ca ngươi là ai."

Dương Bách Xuyên không do dự, đánh một chưởng xuống thẳng Ma Huyền đang ở dưới hố, đòn đánh này khiến Ma Huyền trở thành tro bụi.

Một Ma đế chết trong tay hắn, nhưng Dương Bách Xuyên không phát hiện sau khi hắn g**t ch*t Ma Huyền, một luồng ma khí nhỏ như điếu thuốc lao ra như tia chớp, bay thẳng lên trời rồi biến mất chỉ trong nháy mắt.

Nếu như có người của Ma tộc ở đây thì chắc chắn sẽ phát hiện, đây là một bí pháp truyền tin đặc biệt của Ma tộc, oán niệm trước khi chết chạy về tông môn báo tin, ngoại trừ Ma tộc thì những tu sĩ khác rất khó nhận ra được.

Dương Bách Xuyên đương nhiên không phát hiện ra, hắn chỉ cảm thấy trong lòng thoải mái, g**t ch*t được Ma Huyền cũng là cấp bậc Đế đầu tiên hắn giết được ở Tiên Giới.

Cú đánh nay biểu thị cho việc Dương Bách Xuyên đã bước chân vào hàng ngũ cường giá.

Hơn nữa kẻ hắn giết còn là một Ma tộc.

Đó cũng là một thành tựu hiếm có ở bất kỳ tiên nhân nào.

"Vân Tử."

Sau đó Lạc Dương, Nhiếp Hồn lão tổ, Đông Phương Thiết Nhân và Hồng Y Hắc Giáp cũng chạy tới.

"Mọi người không sao chứ?" Dương Bách Xuyên cười nói.

"Không sao."
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4797: Đung là niềm vui ngoai ý muốn



"Bọn ta không sao."

Tất cả lần lượt đáp.

Sau đó, mọi người đồng loạt nhìn xuống đáy hố sâu, dưới đó chỉ còn một đống thịt nát, rõ ràng Ma Huyền đã bị một chưởng của Dương Bách Xuyên đánh tan xác.

Lúc này, ai nấy đều hít sâu một hơi.

Từ khi nào mà Dương Bách Xuyên lại mạnh như vậy?

Một Ma đế cứ vậy bị chưởng của hắn đánh chết?

Lúc ở xa chạy lại, bọn họ có thể thấy rõ Ma Huyền bị Dương Bách Xuyên đánh rơi xuống đất, đau đó lại thêm một quyền khiến hắn ta thành đống thịt vụn.

Lại gần mới thấy, tu vi của Dương Bách Xuyên đã đạt tới Tiên Vương đại viên mãn.

Ngoại trừ tuyết miêu và chim Thần Ma là bình tĩnh, những người còn lại đều có dáng vẻ khiếp sợ.

Đông Phương Thiết Nhân không nhịn được nói: "Vân Tử, huynh ăn được thiên tài địa bảo gì rồi, tu vi đạt tới Tiên Vương đại viên mãn, g**t ch*t Ma đế nhẹ nhàng như vậy?"

Dương Bách Xuyên cười nói: "Đúng thật là lấy được thiên tài địa bảo, haha .. "

Hắn cũng không nhiều lời, chuyện Hàn Băng bản nguyên bị hắn luyện hóa càng ít người biết càng tốt, không phải hắn không yên tâm về Đông Phương Thiết Nhân mà vì hắn biết ở Tiên Giới này, mang bảo vật trên người thì sự an toàn của bản thân rất quan trọng.

Có đôi khi bạn bè biết cung không phải chuyen tốt, với hắn cũng vậy.

Đông Phương Thiết Nhân là người thông minh, thấy Dương Bách Xuyên cười cho qua chuyện thì cũng không hỏi nhiều, chỉ cười rồi nói: “Đại ca, ta cũng sắp Tiên Vương hậu kỳ rồi, haha. À đúng, lúc trước cái tên khốn kiếp Ma Huyền đã cướp đi bảo vật của ta, huynh có thể tìm trong đống hắn dự trữ rồi trả lại cho ta không?"

Dương Bách Xuyên cười, hắn nhìn đống thịt vụn dưới đáy hố: "Nhẫn không gian của Ma Huyền thuộc về ngươi, ngươi tự xuống tìm đi ~"

Đông Phương Thiết Nhân ngây người: "Ta là loại người hám lợi của huynh đệ mình sao? Ta chỉ cần thứ mà Ma Huyền lấy đi, nhẫn không gian là chiến lợi phẩm của huynh, ta không cần."

"Tiểu tử ngươi nghe cho kỹ, bây giờ đại ca ngươi không hiếm lạ gì thiên tài địa bảo, không vừa mắt chút đồ này, haha, nhẫn không gian của Ma Huyền cho ngươi, thích lấy thì lấy." Dương Bách Xuyên cười lớn như loại nhà giàu mới nổi.

Sau khi vơ vét đồ tuyết miêu cất giấu, hắn cũng có thể xem là phát tài, đúng là không vừa mắt chút đồ của Ma Huyền.

Đông Phương Thiết Nhân sửng sốt, hắn hỏi giò: "Nghe giọng điệu của huynh ... Xem ra là đã kiếm được một khoản lớn?"

Dương Bách Xuyên cười ha hả: "Đoán đúng rồi ~ Đừng phí lời nữa, xuống dưới tìm nhẫn của Ma Huyền đi, đồ của ngươi tự ngươi tìm."

Lúc này Đông Phương Thiết Nhân mới hiểu, Dương Bách Xuyên thật sự phát tài rồi, hắn cũng không khách khí với Dương Bách Xuyên nữa, nhảy xuống hố tìm nhẫn không gian của Ma Huyền.

Lúc này Nhiếp Hồn lão tổ bước tới cười như hoa cúc nở rộ cung kính nói với Dương Bách Xuyên: “Lão nô chúc mừng chủ nhân tu vi vượt bậc, thần công đại thành, nhất thống Tiên Giới ~"

Dương Bách Xuyên nghe Nhiếp Hồn lão tổ nịnh nọt thì ngây ra, ngay sau đó hắn cười như điên: "Hahaha ... lão Ốc được đấy, haha, nhất thống Tiên Giới thì không dám, nhưng từ nay về sau chủ nhân ta sẽ khai tông lập phái ở Tiên Giới, đây là điều chắc chắn, ông làm rất tốt, sau này vị trí trưởng lão của Vân Môn sẽ dành cho ông."

Nhiếp Hồn lão tổ vốn chỉ muốn nịnh nọt mà thôi, không ngờ Dương Bách Xuyên lại nói ra câu chuyện mê người như vậy, hơn nữa còn cho mình một chức vị trưởng lão của Vân Môn.

Đung là niềm vui ngoai ý muốn ~

Xem ra chủ nhân không nói đùa, ngay cả cái tên tông môn cũng đã có - Vân Môn ~

Nhiếp Hồn lão tổ vui mừng nói: "Chủ nhân, sau này tông môn của chúng ta tên là Vân Môn sao?" Đương nhiên ông không biết chuyện Dương Bách Xuyên cũng thành lập Vân Môn ở Tu Chân Giới và Trái Đất.

Dương Bách Xuyên cười nói: "Đúng, chính là Vân Môn, thật ra chủ nhân ông ở hạ giới cũng thành lập Vân Môn, sau khi tới Tiên Giới thì chưa có nền móng, nhưng bắt đầu từ ngày hôm nay, chúng ta sẽ xây dựng Vân Môn ở Tiên Giới, chuyện này giao cho ông lo liệu, cần gì thì cứ việc nói với ta."

Ông nói: “Chủ nhân, một vạn tiên thạch ... Khụ khụ, quá ít, không đủ."

Dương Bách Xuyên ngây người, lúc này mới phản ứng kịp: "Bản chủ nhân nói là một vạn tiên thạch cực phẩm."

"Cái gì ...? Cực phẩm?" Nhiếp Hồn lão tổ cho rằng mình nghe nhầm.

"Đúng, một vạn tiên thạch cực phẩm cho ông làm vốn khởi động, có đủ không?" Dương Bách Xuyên nghiêm túc nói.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4798: Một vạn Tiên Thạch cực phẩm đó!



Lần này Nhiếp Hồn lão tổ nghe rõ ràng, hoàn toàn chính xác, chủ nhân nói là một vạn Tiên Thạch cực phẩm.

Một vạn Tiên Thạch cực phẩm đó!

Không phải là một vạn viên hạ phẩm, ban đầu Nhiếp Hồn lão tổ cứ tưởng Dương Bách Xuyên nói là một vạn Tiên Thạch hạ phẩm thôi.

Lần này quả thực làm lão ta kinh ngạc không thôi.

Theo tỷ lệ quy đổi Tiên Thạch, một viên Tiên Thạch trung phẩm có thể đổi được mười viên Tiên Thạch hạ phẩm, một viên Tiên Thạch thượng phẩm đổi được một trăm viên Tiên Thạch hạ phẩm, mà một viên Tiên Thạch cực phẩm đoán chừng có thể đổi được tận một ngàn viên Tiên Thạch hạ phẩm!

Trong Tiên Giới, Tiên Thạch hạ phẩm rất phổ biến, phần lớn giao dịch đều dùng Tiên Thạch hạ phẩm để quy đổi.

Nếu tính như vậy thì một vạn Tiên Thạch cực phẩm tương đương với mười triệu Tiên Thạch hạ phẩm!

Mười triệu Tiên Thạch hạ phẩm là một khái niệm gì chứ?

Đây tuyệt đối là một gia tài khổng lồ.

Nghĩ đen đây, Nhiếp Hồn lão tổ vội vàng nói: "Chủ nhân, đủ rồi, đủ rồi! Một vạn Tiên Thạch cực phẩm có thể đổi được mười triệu Tiên Thạch hạ phẩm đấy, con số này tương đương với sản lượng của một mỏ quặng Tiên Thạch quy mô lớn. Hơn nữa, nếu phẩm cấp của Tiên Thạch cực phẩm đủ cao thì tỷ lệ quy đổi còn có thể tăng thêm."

Nghe vậy, Dương Bách Xuyên lập tức gật đầu, ngạo nghễ nói: "Một vạn Tiên Thạch cực phẩm thôi mà, không cần phải ngạc nhiên, đây chỉ là số vốn khởi đầu thôi. Theo kế hoạch, ta đã chuẩn bị sẵn mười vạn Tiên thạch cực phẩm để xây dựng tông môn, có lẽ là đủ rồi chứ?"

“Cái gì ... mười vạn Tiên Thạch cực phẩm?"

Nghe đến con số này, Nhiếp Hồn lão tổ suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Dương Bách Xuyên nhìn biểu cảm kinh ngạc của Nhiếp Hồn lão tổ, cảm thấy rất hài lòng, rồi gật đầu xác nhận.

Lần này Nhiếp Hồn lão tổ cảm thấy đầu óc quay cuồng, trong đầu lão ta thậm chí không thể tính nổi muời vạn Tiên Thạch cực phẩm có thể đổi được bao nhiêu Tiên Thạch hạ phẩm, đây là một con số thiên văn không thể tưởng tượng nổi.

Đúng lúc này, Đông Phương Thiết Nhân từ trong hố lớn bước lên, tay cầm một chiếc nhẫn, ban đầu hắn chỉ định lấy lại đồ của mình và đưa nhẫn trữ vật của Ma Huyền cho Dương Bách Xuyên, bởi vì trong chiếc nhẫn trữ vật của Ma Huyền có không ít bảo vật.

Hắn là người thừa kế của gia tộc Đông Phương, tất nhiên không thiếu Tiên Thạch, trước giờ vẫn cảm thấy mình rất giàu có.

Nhưng khi Đông Phương Thiết Nhân tình cờ nghe được cuộc đối thoại giữa Nhiếp Hồn lão tổ và Dương Bách Xuyên, hắn nhìn Dương Bách Xuyên như nhìn quái vật. Lần này, Đông Phương Thiết Nhân cảm thấy mình chỉ là một kẻ nghèo hèn!

Mười vạn Tiên Thạch cực phẩm đấy!

"Nhảm nhí, chung ta đương nhien là huynh đe." Dương Bách Xuyen nghiêm túc nói.

"Tốt, nếu là huynh đệ thì việc xây dựng Vân Môn phải tính cho ta một phần." Đông Phương Thiết Nhân cười lớn.

Dương Bách Xuyên cũng cười ha hả: "Chỉ cần lão gia tử nhà ngươi đồng ý, ta vô cùng hoan nghênh ngươi gia nhập Vân Môn."

Đông Phương Thiết Nhân cười toe toét: "Không thành vấn đề, lão gia tử nhất định sẽ đồng ý, từ trước đến giờ ông ấy luôn ủng hộ mọi quyết định của ta. Cứ quyết định vậy đi, từ nay về sau ta chính là một thành viên của Vân Môn. Ha ha ha, thật mong chờ ngày huynh đệ chúng ta cùng nhau xây dựng một tông môn, một ngày nào đó trở thành bá chủ một phương trong Tiên Giới, oa ha ha ... nghĩ thôi đã thấy sảng khoái rồi.”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4799: Dù thế nào đi nữa



“Bá chủ một phương là cái gì chứ? Nếu chúng ta đã làm thì phải làm đệ nhất, tương lai nhất định thống nhất Tiên Giới, ha ha ha!" Dương Bách Xuyên cười lớn đáp lại lời của Đông Phương Thiết Nhân.

Thực ra chỉ là một câu nói đùa, nhưng không ai ngờ tới câu nói “thống nhất Tiên Giới" này sau này lại trở thành hiện thực.

Tất nhiên, đó đều là chuyện của sau này.

Hiện tại, sau khi mọi người cùng nhau trò chuyện vui vẻ, cuối cùng cũng chuẩn bị rời đi.

Dương Bách Xuyên nghĩ mình cũng nên ra ngoài đi dạo một chút. Cửu Trọng Thiên, sư phụ, các sư huynh sư tỷ, cũng như các công việc liên quan đến môn phái Vân Môn trong Tu Chân Giới đều đến lúc cần phải quan tâm rồi.

Bởi vì giờ đây, cuối cùng Dương mỗ đã có thực lực để làm điều đó.

Tu vi của hắn đã đạt đến Tiên Vương đại viên mãn đỉnh phong, chiêu thức thứ sáu trong thần thông Thập Nhị Chí Tôn cũng gần như đã thấu hiểu, những chiêu tiếp theo cũng đã lờ mờ nắm bắt được, quan trọng nhất là hắn đã có được lực lượng Hàn Băng Bản Nguyên, đây mới chính là bước tiến lớn nhất trong thực lực của hắn.

Ngay cả Ma Đế sơ kỳ như Ma Huyền cũng đã bị hắn đánh bại, giờ đây trong Tiên Giới, hắn có thể tự tin tung hoành một phen rồi.

Lực lượng Hàn Bang Bản Nguyên thực sự đúng như lời chim Thần Ma đã nói, là một trong những sức mạnh cường đại nhất trong các sức mạnh trong thiên địa, là tổ tiên của lực Hàn Băng.

Nếu kết hợp thêm uy lực của pháp tắc sớm hơn, thực lực mà hắn có thể phát huy ra sẽ càng mạnh hơn, hắn tự tin đối mặt với các cấp bậc Tiên Đế, Ma Đế, dĩ nhiên là ở sơ kỳ và trung kỳ thì vẫn ổn, còn Ma Đế cấp bậc cao hơn thì e là sẽ hơi khó khăn.

Nhưng đối với hắn, như vậy là đủ rồi, toàn bộ Tiên Giới cũng không có nhiều cường giả đế cấp, không phải dễ dàng gặp được.

...

Ngoại tru Đông Phương Thiết Nhan va Nhiếp Hồn lao tổ kinh ngạc về tài lực và thực lực của Dương Bách Xuyên.

Lạc Dương lại là một ngoại lệ, bởi vì khi hắn đoạt lấy Tuyết Miêu, Lạc Dương đã ở bên cạnh hắn, còn về việc thực lực của Dương Bách Xuyên tăng mạnh, Lạc Dương cũng biết là do hắn đã luyện hóa được Hàn Băng Bản Nguyên.

Tuyết Miêu và chim Thần Ma thì biết mọi chuyện, nên không hề ngạc nhiên.

Nói đến Tuyết Miêu, thực lực của nàng ta không có định vị cảnh giới cụ thể, nhưng lại có thiên phú quỷ dị. Trước đó khi đối đầu với Ma Huyền - cấp bậc Ma Đế, Tuyết Miêu cũng có thể dễ dàng ứng phó, có thể nói, bây giờ Tuyết Miêu chắc chắn là một trợ thủ đắc lực ở bên cạnh Dương mỗ.

Thêm vào đó, Dương Bách Xuyên còn có thể điều khiển Hồng Y, hoàn toàn có thể nói, bây giờ Dương mỗ thực sự có thể được gia nhập hàng ngũ cường giả.

Tuyết Hương đã ở trong không gian bình Càn Khôn của Dương Bách Xuyên để tu luyện và trị thương từ lâu, Dương Bách Xuyên cũng không định thả Tuyết Hương ra, hắn từng kiểm tra thì thấy Tuyết Hương đã tiến vào trạng thái tu luyện sâu, nghĩ rằng lần này khi xuất quan, tu vi của nàng ấy cũng sẽ được nâng cao.

Còn về đệ tử thứ tư của hắn Mông Điềm thì đang dẫn dắt đại quân quỷ tu của mình tu luyện trong không gian bình Càn Khôn, tình hình cũng rất tốt.

...

Tiếp theo, Dương Bách Xuyên đề nghị rời khỏi vùng đất Nguyền Rủa, cả nhóm bắt đầu tiến về phía lối ra.

Theo lời của Nhiếp Hồn lão tổ, từ lúc bọn họ vào đây đến giờ, thực ra thời gian đã trôi qua một nghìn năm.

Lúc Dương Bách Xuyên tu luyện và luyện hóa Hàn Băng Bản Nguyên đã không để ý đến thời gian, không ngờ đã trôi qua cả ngàn năm rồi.

Nghĩ kỹ, cũng đã đến lúc ra ngoài.

Trên đường đi, Đông Phương Thiết Nhân nói: "Xuyên Tử, sau khi ra ngoài, chúng ta vẫn phải cẩn thận, huynh đã giết Ma Huyền, đoán chừng Bắc Minh Ma Đế ở núi Ma Quật sẽ biết chuyện này. Ma tộc có phương pháp truyền tin đặc biệt, cái chết của Ma Huyền e rang Bắc Minh Ma Đế đã biết. Theo thói quen hành sự của Ma tộc, ta nghĩ bọn họ sẽ chặn đường chúng ta để báo thù."

Dương Bách Xuyên cau mày: "Bắc Minh Ma Đế có tu vi thế nào, huynh biết không?”

Đông Phương Thiết Nhân lắc đầu: "Tu vi cụ thể là gì thì ta không rõ, ta chỉ nghe gia gia nhắc qua một lần, dù sao thì Bắc Minh Ma Đế trong lời gia gia nói là một lão ma đầu khó đối phó, được gọi là Bắc Minh Ma Đế, chắc ít nhất cũng là Ma Đế hậu kỳ, thậm chí có thể đã đạt đến cường giả Ma Đế đại viên mãn."

“Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải cẩn thận. Sau khi rời khỏi đây, chúng ta nên nhanh chóng quay về Tiên Thành Hỗn Loạn, chỉ cần đến Tiên Thành Hỗn Loạn, chúng ta sẽ an toàn." Đông Phương Thiết Nhân nói với vẻ mặt nghiêm trọng.

Dương Bách Xuyên đương nhiên không biết nhiều về Bắc Minh Ma Đế, chỉ nghe Đông Phương Thiết Nhân kể qua, người bị hắn giết là Ma Huyền, hắn ta lại là một đại tướng đắc lực của Bắc Minh Ma Đế. Nếu đúng như vậy, Ma tộc - hoặc nói chính xác là Bắc Minh Ma Đế, chắc chắn sẽ ra tay.

Hắn từng tiếp xúc với Ma tộc, cũng biết Ma tộc đều là những kẻ khó đối phó, nhỏ nhen và thù dai.

Đây là bí pháp truyền tin của Ma tộc, chỉ cần đi vào giữa chân mày là có thể nắm bắt mọi thông tin và hình ảnh.

Vài phút sau, trong đại điện tối đen, Bắc Minh Ma Đế cất giọng trầm thấp: “Tiểu tử Dương Bách Xuyên, dám giết đệ đệ của ta, bản đế sẽ khiến Tiên Hồn của ngươi vạn kiếp không thể siêu thoát!"

Ma Huyền chính là đệ đệ của Bắc Minh Ma Đế, chuyện này không nhiều người biết, hắn ta còn là người kế thừa núi Ma Quật được Bắc Minh Ma Đế chọn, thậm chí còn được truyền cho bí pháp bất truyền là Hóa Huyết Ma Công, nhưng bây giờ lại bị giết.

Bắc Minh Ma Đế đã hoàn toàn nổi giận, hắn ta hóa thành một luồng ma khí lao ra khỏi đại điện, tiếng nói vang vọng khắp Ma Quật: "Cửu đại ma tướng theo bản đế xuất phát!”
 
Back
Top Bottom