Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4730: Chủ nhân



Không gian này lớn gấp 10 lần không gian động băng lúc trước, số lượng băng trụ nơi này cực kỳ dày đặc, giống như lạc vào một rừng băng trụ.

Dựa vào bùa Sinh Tử, Dương Bách Xuyên cảm nhận được hơi thở của Nhiếp Hỗn lão tổ đang ở đây. Nhưng nơi này quá rộng, không thể tìm thấy được bóng dáng của Nhiếp Hồn lão tổ.

“Ốc Hữu Chí ... "

Dương Bách Xuyên gọi to.

Trong tình huống này thì gọi to có tác dụng hơn.

Quả nhiên ngay sau đó hắn nghe thấy lời đáp lại.

“Chủ nhân, ta ở bên này ... "

Nhiếp Hồn lão tổ lên tiếng.

Dương Bách Xuyên vui vẻ, dẫn Lạc Dương và Tuyết Hương chạy về hướng phát ra âm thanh.

Vòng qua mấy chục chiếc băng trụ, cuối cùng cũng nhìn thấy Nhiếp Hồn lão tổ.

“Chủ nhân, xin lỗi, ta không theo kịp ... " Nhiếp Hồn lão tổ xấu hổ nói.

Dưong Bach Xuyen quan sat thì thay chỉ co Nhiếp Hồn lao tổ va con roi Hắc Giáp, không thấy Đông Phương Thiết Nhân đâu. Hắn lo lắng hỏi: “Đông Phương Thiết Nhân đâu?"

Nhiếp Hồn lão tổ: "Không phải hắn đi cùng với ngài sao?"

"Ngươi vừa đi thì hắn đã đuổi theo, ngươi không nhìn thấy?" Dương Bách Xuyên biến sắc.

“Không ... Không thấy, ta mải đuổi theo kẻ đã cướp tiên thạch của chúng ta nên không thấy Đông Phương thiếu gia đuổi theo." Nhiếp Hồn lão tổ đáp.

Cuộc đối thoại của Dương Bách Xuyên và Nhiếp Hồn lão tổ kết thúc, cả hai đều đã biết được kết quả.

Đông Phương Thiết Nhân mất tích.

Bây giờ có hai loại khả năng.

Thứ nhất, Đông Phương Thiết Nhân lạc trong động băng. Thứ hai, hắn bị người ta giết.

Nhưng khả năng đầu lớn hơn.

Bởi vì kẻ hái quả đào ở đằng trước, Nhiếp Hồn lão tổ đuổi theo phía sau và cuối cùng mới là Đông Phương Thiết Nhân. Vậy nên khả năng bị giết rất nhỏ, khả năng cao hắn ta đã bị lạc ở đâu đó."

"Ngươi có thu được gì không?" Dương Bách Xuyên hỏi.

Nhiếp Hồn lão tổ: "Ta dám khẳng định kẻ hái quả đào và cướp tiên thạch của chúng ta là Nhân tộc. Lúc đuổi theo, ta cảm nhận được hơi thở trên người hắn là Nhân tộc, sau đó đuổi đến không gian động băng này thì mất dấu. Ta ở đây tìm kiếm được một lúc thì mọi người đến."

"Xuyên Tử, bây giờ phải làm sao?" Tuyết Hương biết Dương Bách Xuyên đang rất sốt ruột.

Ở trong mắt Dương Bách Xuyên, huynh đệ quan trọng hơn tiên thạch. Vậy nên hắn quyết định đi tìm Đông Phương Thiết Nhân trước.

Bị lạc trong động băng không đáng sợ, đáng sợ ở chỗ nơi này còn có những người khác. Dù bây giờ Đông Phương Thiết Nhân là Tiên Vương sơ kỳ, là cháu trai của phong hào Tiên Đế Đông Phương Hạo Thiên. Nhưng tóm lại thì hắn ta vẫn luôn sống dưới sự che cho của Đông Phương Hạo Thiên, không có kinh nghiệm chiến đấu.

Đông Phương Thiết Nhân: “Bây giờ giải quyết kẻ cướp kia đi đã, xử lý sạch sẽ nơi này, sau đó các ngươi ở đây chờ ta. Ta và Ốc Hữu Chí có cảm ứng, các ngươi chờ ở đây, ta đi ra ngoài tìm kiếm Đông Phương Thiết Nhân."

"Chủ nhân, hay là để ta đi tìm Đông Phương thiếu gia cho." Nhiếp Hồn lão tổ

nói.

“Không cần, hắn là huynh đệ của ta, nơi này cũng rất quỷ dị. Chỉ có ta và ngươi có cảm ứng lẫn nhau, vậy nên ta sẽ đi tìm, các ngươi ở đây tu luyện cho tốt. Trong vòng 3 tháng, nếu ta không trở lại, ngươi quen thuộc với con đường bên ngoài thì dẫn theo Lạc Dương và Tuyết Hương đi đến nơi mà năm đó ngươi đứng đến. Mục tiêu của chúng ta vẫn như cũ, không thay đổi."
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4731: Chỉ quái ở chỗ



Nghe xong, Nhiếp Hồn lão tổ cũng cảm thấy bây giờ chỉ có con đường này.

Lạc Dương và Tuyết Hương cũng không nhiều lời.

Dương Bách Xuyên nheo mắt nhìn không gian động băng khổng lồ này: "Mọi ngươi tản ra, nếu kẻ cướp đoạt tiên thạch của chúng ta biến mất ở nơi này, thì khả năng cao hắn cũng đang ẩn nấp trong không gian động băng này.

Nếu không phải vì người này thì Thiết Nhân sẽ không đi lạc, nếu đối phương đang ẩn nấp ở đây thì ta sẽ khiến hắn phải hối hận. Mọi người cùng ra tay, lần này không vì tiên thạch, cùng nhau ép kẻ đang trốn xuất hiện.

Sau khi phá hủy đống băng trụ kia, các ngươi chờ ta ở đây, ta đi rồi cũng yên tâm."

“Rõ, tiểu sư thúc." Lạc Dương gật đầu.

Nhiếp Hồn lão tổ cũng lên tiếng, lập tức điều khiển con rối Hắc Giáp ra tay.

Tuyết Hương cũng ra tay phá hủy băng trụ.

Dương Bách Xuyên triệu hoán chim Thần Ma ra. Trước đó Qụa Đen nói nơi này rét lạnh, nó ghét lạnh nên bảo Dương Bách Xuyên đưa vào không gian bình Càn Khôn.

Nhưng lúc này hắn cần sự trợ giúp của Qụa Đen. Đừng nhìn Qụa Đen không có tu vi, nhưng tầm nhìn và kiến thức của nó thì không thể chê.

Dương Bách Xuyên cần nghe một số kiến nghị của nó về việc tìm Đông Phương Thiết Nhân và tìm kiếm kẻ địch đang ẩn nấp.

“Gà mờ, lão tử vừa mới ngủ mà ngươi đã làm phiền rồi, ngươi muốn làm gì ... "

Chim Thần Ma vừa xuất hiện thì đã lên tiếng mắng chửi.

Dương Bách Xuyên không muốn đấu võ mồm với chim Thần Ma, nói thẳng Đông Phương Thiết Nhân đã biến mất, kể qua tình huống chỗ này, hỏi chim Thần Ma bây giờ nên làm gì?

“Cách làm này của ngươi cũng được, nơi này tương đối quỷ quái, không có cảm ứng lẫn nhau, ngươi đi tìm người thì biết lạc trong mê cung này. Đầu tiên xử lý sạch sẽ đống băng trụ này, sau đó sẽ xuất hiện một không gian cố định lớn, tiếp đó ngươi để lại ấn ký của mình, tiện đường lúc tìm lại đây." Chim Thần Ma đồng ý với cách của Dương Bách Xuyên.

“Được, vậy giờ ta sẽ bắt đầu."

Dương Bách Xuyên ra lệnh cho Hồng Y bắt đầu phá hủy băng trụ.

Hắn hỏi chim Thần Ma: "Ngươi có thể cảm ứng được hơi thở của những người khác ở chỗ này không?"

Chim Thần Ma lắc đầu: "Không cảm ứng được, hoàn cảnh nơi này quá quỷ quá. Theo lời của ngươi, trong đống băng trụ này có chứa tiên thạch cực phẩm. Theo lý thuyết thì tiên thạch không nên là dạng này, đem tiên thạch cực phẩm mà ngươi tìm được cho ta xem."

Khi nó nhìn thấy tiên thạch cực phẩm trên tay Dương Bách Xuyên thì ngạc nhiên nói: "Gà mờ, đây không phải tiên thạch cực phẩm. Nếu lão tử không nhìn lầm thì đây là Hàn Băng Căn Nguyên. Nhìn qua trông giống với tiên thạch cực phẩm, tiên nguyên khí bên trong cũng vô cùng thuần tịnh.

Chẳng qua cách hình thành khác nhau, bình thường thì tiên thạch cực phẩm hình thành ở mạch khoáng, cả mạch khoáng chỉ có mấy viên. Mà có vẻ tiên thạch cực phẩm nơi này được ngung kết hình thành từ tinh khí của Hàn Băng Căn Nguyên dưới mặt đất.

Nhưng nơi này lại được bảo tồn hoàn hảo, hơn nữa các ngươi có thể thuận lợi tiện vào. Cứ vạn năm lại mở ra một lần, giống như cố ý thu hút người khác đi vào vậy. Nếu nghĩ theo cách này, tức là Sư Tử Thủy Tinh đã cố ý để lại một con đường hấp dẫn hậu nhân, như thể đang cố ý để người ta phát hiện ra gì đó vậy ... "

Nghe chim Thần Ma phân tích, Dương Bách Xuyên liên tục gật đầu. Phân tích này của Qụa Đen nghe đáng tin hơn suy đoán mạch khoáng tiên thạch bùng nổ rồi bị Sư Tử Thủy Tinh phong ấn lại của Nhiếp Hồn lão tổ.

Nhưng hắn nghe được từ ngữ quan trọng nhất - Hàn Băng Căn Nguyên.

Dương Bách Xuyên thắc mắc: "Hàn Băng Căn Nguyên mà ngươi nói là gì vậy?"
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4732: Nói xong



Rõ ràng, hàn băng bản nguyên là một lực lượng cường đại, nhưng rốt cuộc nó là gì thì Dương Bách Xuyên lại không rõ ràng. Khi hỏi chim Thần Ma, hắn chợt nghĩ tới Bản Nguyên Châu trong cơ thể mình và tự hỏi liệu nó có cùng cấp độ với hàn băng bản nguyên không?

Chim Thần Ma nói: "Hàn băng bản nguyên là tinh hoa sức mạnh tồn tại giữa thiên địa, bên trong nó không chỉ chứa đựng sức mạnh to lớn mà còn cả pháp tắc khí tràng, thuộc về lực lượng đỉnh cao của thế gian, hoặc có thể nói ít nhất là đứng đầu Tiên Giới."

Dương Bách Xuyên không kìm được mà hỏi: "Có phải giống với Thủy Chi Bản Nguyen Châu trong cơ thể ta không?"

Nói xong, Dương Bách Xuyên lập tức lật tay, một viên Thủy Chi Bản Nguyên Châu mau xanh lam xuất hiện trong tay hắn, lan tỏa sức mạnh thuộc tính thủy mạnh mẽ.

Viên Thủy Chi Bản Nguyên Châu này đã được hắn dựng dưỡng trong cơ thể từ lâu rồi, mặc dù hắn luôn cảm thấy sức mạnh của nó phát huy ngày càng yếu dần khi tu vi của hắn tăng lên, nhưng hắn cũng biết có lẽ do mình chưa biết cách sử dụng đúng cái này, cũng không phải là do uy lực yếu. Vì thế, hắn vẫn kiên trì dựng dưỡng nó trong người, hắn tin là một ngày nào đó nó sẽ phát huy tác dụng lớn

Ngoai Thuy Chi Bản Nguyen Châu, han con có một viên Độc Long Châu lấy được khi chém giết Độc Long năm xưa, viên châu này có thể phun ra lửa, nhưng từ khi có Thanh Liên Tiên Hỏa, nó đã trở thành thứ yếu.

Hôm nay, lúc chim Thần Ma nhắc đến hàn băng bản nguyên, Dương Bách Xuyên đột nhiên cảm thấy hình như những lực lượng bản nguyên rất lợi hại, liệu có phải hắn đã bỏ lỡ những bảo vật rồi không?

Chỉ nghe Chim Thần Ma khinh thường nói: "Lực lượng bản nguyên cũng chia ra rất nhiều loại, mỗi loại của mỗi người đều khác nhau, hạt châu của ngươi không thể nào so sánh với hàn băng bản nguyên được. Hàn băng bản nguyên cũng không phải một dạng đồ vật giống chi viên Thủy Chi Bản Nguyên Châu của ngươi, mà đó là một lực lượng cường đại thật sự trong thiên địa, hoặc có thể là trong Tiên Giới."

“Còn phẩm cấp của viên Thủy Chi Bản Nguyên Châu của ngươi thì kém hơn một tí, quan trọng nhất là trong đó không có pháp tắc khí tràng, hình như đã bị hủy. Nếu như pháp tắc khí tràng thuộc tính thủy của nó vẫn còn nguyên vẹn thì đây sẽ là một bảo bối tốt, có thể phát huy ra lực lượng cường đại, nhất là có thể ngựng tụ là sức mạnh thuộc tính thủy. Nhưng một ngày nào đó nó có thể ngưng tụ ra pháp tắc khí tràng một lần nữa, đến lúc đó có thể phát huy ra tác dụng rất lớn, nhưng hiện tại, nó không có nhiều giá trị với ngươi."

“Thứ này cũng có pháp tắc khí tràng sao?" Dương Bách Xuyên cắt ngang lời chim Thần Ma nói.

"Đương nhiên là có, vạn vật trên thế gian đều có pháp tắc, chỉ là có cái rõ rang, có cai mo nhạt; có cai hữu dụng, co cai vo dung ma thoi." Chim Than Ma nói.

"Vậy còn Độc Long Hỏa Châu trong cơ thể ta thì sao?" Dương Bách Xuyên lại hỏi tiếp.

"Tiểu tử, trên người ngươi có không ít bảo bối, nhưng mà có một số thứ, thậm chí cả thần thông bí pháp, ở giai đoạn tu chân thì còn hữu dụng, nhưng bây giờ ngươi đã là Tiên nhân, hơn nữa còn có tu vi Tiên Quân đại viên mãn. Những thứ phù hợp với giai đoạn tu chân thì bây giờ chẳng có tác dụng gì nữa, trái lai, có đôi khi con anh hưong đến sự tiến bộ tu vi của ngươi, ví dụ như viên Hỏa Diễm Châu trong cơ thể ngươi chẳng hạn, đó là nội đan của một con Độc Giao Long, chẳng qua là chỉ có thể phun lửa mà thôi, giữ lại dựng dưỡng trong cơ thể chỉ tổ hao tốn lực lượng của ngươi mà thôi."

"Chẳng phải tiểu tử ngươi có Thanh Liên Tiên Hỏa rồi sao? Tìm cơ hội để Thanh Liên Tiên Hỏa nuốt chửng Hỏa Diễm Châu, có khi lại giúp ngươi tăng cường sức mạnh của Thanh Liên Tiên Hỏa, nếu không, giữ lại chỉ là gánh nặng thôi. Cần gì thì giữ, không cần thì loại bỏ, kể cả những bí pháp thần thông không còn đáp ứng nhu cầu tu vi hiện tại của ngươi nữa, ngươi hiểu chưa?" Chim Thần Ma nói.

Dương Bách Xuyên gật đầu, nghe chim Thần Ma nói thế, hắn cảm thấy quả thực rất có lý.

Sau đo han hỏi tiếp: "Chang lẽ ngay cả thần thông chí tối mà sư phụ truyền thụ cho ta cũng không dùng được nữa sao?"

Chim Thần Ma lên tiếng: "Tiểu tử ngươi đúng là ngốc thật đấy à? Thần thông chí tối của lão già khốn khiếp Vân Thiên Tà kia tất nhiên vẫn dùng được, cái đó cũng thuộc loại thần thông đứng đầu ở Tiên Giới đấy. Nhưng mà trong mười hai chiêu thần thông chí tôn, tiểu tử ngươi lại chỉ mới tu luyện được năm chiêu đầu, uy lực mới chỉ ở giai đoạn sơ cấp. Mặc dù uy lực cũng tạm được nhưng nó đã hỗ trợ ngươi từ giai đoạn tu chân đến Tiên Giới, đến Tiên Quân đại viên mãn. Hơn nữa, hiện giờ tiểu tử ngươi đã là phong hào Tiên Quân rồi, năm chiêu thần thông chí tôn này đã hoàn toàn bị ngươi vắt kiệt giới hạn."

“Nếu tiếp tục sử dụng, ngươi nghĩ chúng có thể chịu đựng được tu vi ngày càng cao của ngươi sao? Phía sau vẫn còn bảy chiêu thần thông chí tôn nữa, ngươi không biết tìm thời gian thích hợp để bế quan tu luyện lần nữa sao? Chỉ cần luyện thành thêm ba chiêu nữa cũng đủ để cải thiện thực lực của tiểu tử ngươi lên một tầm cao mới rồi."

"Không chỉ nam chiêu thần thông chí tôn này, mà ngay cả Hắc Liên Kiếm Quyết mà Hắc Liên truyền thụ cho ngươi cũng không còn phù hợp nữa. Thực ra, không cần ta nói, nếu tiểu tử ngươi bình tâm suy nghĩ kỹ lại thì ngươi cũng sẽ biết cái gì có thể tiếp tục tu luyện sử dụng, hay bí pháp thần thông đã không còn đáp ứng nhu cầu của mình nữa. Ngươi nên tìm cơ hội để bế quan luyện tập thật tốt, tu vi của tiểu tử ngươi càng cao thì kẻ địch mà ngươi phải đối mặt cũng càng ngày càng lớn mạnh, tương ứng là những thần thông bí pháp cũng cần phải được nâng cấp ... "

Dương Bách Xuyên nghe lời chim Thần Ma nói, nghĩ kỹ lại thì quả thật là như vậy. Trước đây hắn chưa suy nghĩ nhiều nên không nhận ra điều này, bây giờ nghĩ lại mới thấy đúng là mình cần một lần bế quan tu luyện để tập trung nghiên cứu những chiêu thức tiếp theo của thần thông chí tôn của sư phụ truyền lại.

Ma hom nay, nhung loi cua con chim nay thuc sự chỉ ra được nhược điểm trong tu luyện của hắn, sở dĩ hắn hỏi về thần thông chí tôn là vì chim Thần Ma từng theo chân sư phụ hắn

Bây giờ hắn cũng phần nào hiểu được, năm đó trên đảo Tán Tiên, trước khi sư phụ rời đi để tái tạo Tiên Thể, ông đã đặc biệt để lại chim Thần Ma cho hắn, bây giờ nghĩ lại, tất cả đều nằm trong sự sắp xếp của sư phụ.

Nhớ đến sư phụ, hắn thật sự rất nhớ, nhưng không thể lập tức đi tìm sư phụ ở Cửu Trọng Thiên, bởi vì khi tu vi của hắn càng tăng cao, hắn càng hiểu được sự đáng sợ của những cường giả có tu vi càng cao.

Với thực lực hiện tại của hắn mà đi vào Cửu Trọng Thiên tìm kiếm sư phụ, đừng nói giúp được gì cho sư phụ, chỉ e là trở thành gánh nặng. Mà trong lòng Dương mỗ đầy kiêu ngạo, làm sao hắn có thể để mình trở thành gánh nặng của người khác, hắn muốn đi để giúp đỡ, chứ không phải làm vướng chân sư phụ.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4733: Cột băng hoàn toàn vỡ vụn



Vì vậy, hắn không ngừng mạo hiểm, lần lượt thách thức các vùng đất nguy hiểm, chỉ để mau chóng nâng cao tu vi thực lực của mình, trở nên mạnh mẽ, bước đi trên con đường cưong giả, chiến đau cung cuong giả, mà Cửu Trọng Thiên chắc chắn chính là sân khấu của cường giả.

Hắn sẽ không làm mất mặt lão già chết tiệt kia.

Trong lòng hắn còn thầm nghĩ, không biết lão già chết tiệt đó đã quên mất mình chưa ... Nào ngờ nhị sư huynh Tinh Thần Tử của hắn đã trên đường đến, chỉ là nhàn nhã thong thả mà thôi ...

“Ở đây lão tử cũng không có cách gì hay, cứ theo ý ngươi mà tự tìm đi, có tìm được hay không thì xem vận may vậy!" Trong động băng giống như một mê cung này hình thành từ hàn băng bản nguyên, chim Thần Ma cũng không có cách gì hay giúp được Dương Bách Xuyên.

“Bỏ đi, cứ hiểu rõ nơi này trước đã, ta tin chắc chắn sẽ tìm được Thiết Nhân." Dương Bách Xuyên lẩm bẩm, cũng không làm khó chim Thần Ma nữa.

Mà đúng lúc này, Nhiếp Hồn lão tổ bỗng vui mừng kêu lên.

Dương Bách Xuyên nhìn sang, chỉ thấy trong chớp mắt, đám người Nhiếp Hồn lão tổ đã phá vỡ được một phần cây cột băng, nghe Nhiếp Hồn lão tổ hoan hô thì biết ngay đã xuất hiện Tiên Thạch cực phẩm, hoặc có thể là Hàn Băng Tinh Tinh.

Dĩ nhiên, công việc phá cột băng chủ yếu vẫn là do Hồng Y và Hắc Giáp làm, hai con khôi lỗi Á Thánh này vô cùng mạnh mẽ.

"Chủ nhân, xuất hiện một viên Tiên Thạch cực phẩm!" Nhiếp Hồn lão tổ lập tức cầm viên Tiên Thạch bước đến.

Dương Bách Xuyên gật đầu, mỉm cười nói: "Viên này ngươi giữ lại đi. Sau này, nếu có nữa thì để cho Tuyết Hương và Lạc Dương."

Nhiếp Hồn lão tổ sửng sốt, trong lòng hơi cảm động, đây là Tiên Thạch cực phẩm đấy, không ngờ Dương Bách Xuyên lại để cho lão ta giữ. Nói thật, vào khoảnh khắc này, Nhiếp Hồn lão tổ vô cùng cảm động, lão ta gật đầu nhận lấy, cũng không khách khí nữa, vì lão ta thật sự cũng cần đến.

Đồng thời, lão ta trịnh trọng nói: "Chủ nhân yên tâm, lần sau có xuất hiện nữa thì ta sẽ để lại cho bọn họ."

“Tiếp tục đi, nhanh chóng dọn sạch cột băng ở đây xem có tìm được người trước đó hay không." Dương Bách Xuyên phất tay bảo Nhiếp Hồn lão tổ tiếp tục.

"Được!" Nhiếp Hồn lão tổ càng thêm nỗ lực.

Lúc này, trong lòng Dương Bách Xuyên chợt động, hắn triệu hồi kiếm Bàn Long ra, hắn cũng muốn tham gia phá cột băng, đồng thời thử xem uy lực của kiếm Bàn Long ra sao.

Nhưng đúng lúc đó, chim Thần Ma lại nói: "Nhìn có vẻ diện tích không gian này có gần một nghìn mét vuông. Vì vậy, không gian càng lớn, cột băng càng nhiều thì xác suất xuất hiện Hàn Băng Tinh Tinh càng cao. Tiểu tử ngươi thử xem, có lẽ ở đây còn nữa đấy. Hàn Băng Tinh Tinh có ích rất lớn cho việc tu luyện, có thể trợ giúp rất lớn cho ngươi đột kích cửa ải Tiên Vương, càng nhiều càng tốt."

"Ta biết rồi." Dương Bách Xuyên trả lời xong, đột nhiên thúc giục kiếm Bàn Long. Ngay lập tức, thân kiếm hóa thành một luồng hắc khí, mơ hồ có thể thấy một con giao long đen uốn lượn, hòa nhập vào thân kiếm, phát ra tiếng ù ù vang dội. Hai con giao long, một đen một xanh, xoay quanh thành ảo ảnh trên thân kiếm, thoắt ẩn thoắt hiện, đúng là xứng với cái tên kiếm Bàn Long.

"Đi!"

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên thúc giục ngự kiếm, nhát kiếm chém thẳng vào một cây cột băng cao bốn, năm mét.

“Âm ầm!"

Một tiếng nổ lớn vang lên, trên cột băng xuất hiện một vết nứt.

Cột băng không vỡ hoàn toàn.

Nhưng trong mắt hắn, uy lực của kiếm Bàn Long cũng không tệ.

Tiếp theo, Dương Bách Xuyên hét lớn: "Đồ Long!"

“Âm ầm!"

Uy lực của song kiếm hợp bích rất mạnh, chốc lát đã phá tan cột băng chỉ trong nháy mắt, lại còn làm lộ ra một viên Hàn Băng Tinh Tinh.

Dương Bách Xuyên vung tay, lần này hắn trực tiếp cầm lấy viên tinh thạch trong tay. Trước đó, trong tiểu động băng kia, viên tinh thạch đã bị người khác đoạt mất vì hắn phản ứng chậm một chút. Lần này, hắn đã kịp thời cầm lấy, đó vẫn là cực phẩm.

Tinh thạch trong suốt như pha lê, cầm trong tay, cảm giác lạnh buốt truyền đến nhưng không làm tổn thương da tay.

Hắn định dành viên này cho Tuyết Hương, nhưng khi chuẩn bị lên tiếng thì bên phía Tuyết Hương lại bỗng bộc phát một cỗ khí tức mạnh mẽ, sắc mặt Dương Bách Xuyên mừng rỡ, kông ngờ vận khí của Tuyết Hương cũng không tế, phá cột băng lại xuất hiện Hàn Băng Tinh Tinh.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4734: Không ai sẽ chê ít



Dương Bách Xuyên đi đến thì thấy Tuyết Hương đang vui vẻ cầm một viên Tinh Tinh. Thấy hắn đến thì mỉm cười đưa Tinh Tinh trong tay cho hắn.

Dương Bách Xuyên cười nói: "Ta còn định đưa cho nàng một viên, không ngờ nàng lại có rồi, nàng giữ lại viên này đi."

“Ừ, vậy ta giữ lại nó." Tuyết Hương cười nói.

Thứ này chính là tiên thạch cực phẩm, rất có ích với các tu sĩ.

Không ai sẽ chê ít.

Thời gian Tuyết Hương đi theo Dương Bách Xuyên cũng không ngắn, nàng biết rõ Dương Bách Xuyên không thiếu bảo vật. Chỉ cần nói đến nước Sinh Mệnh hay linh đào trong không gian bình Càn Khôn của hắn, đưa ra ngoài cũng đủ chấn động.

Cho nên Tuyết Hương không khách khí, thu lại viên tiên thạch cực phẩm này

Dương Bách Xuyên nhìn về phía Lạc Dương, Lạc Dương nói: "Tiểu sư thúc, ta không cần, ta sẽ tự đi tìm."

"Được rồi, ta tin vận may của ngươi cũng se không kém." Dương Bách Xuyên cười nói.

Không gian động băng này đủ lớn, khả năng xuất hiện Hàn Băng Tinh Tinh tương đối cao.

Tiếp tục phá băng, Dương Bách Xuyên dừng lại. Dù sao có Hồng Y ở đây, hắn muốn thử xem uy lực kết hợp của Bàn Long và Đồ Long xem như thế nào.

Bây giờ hắn đứng ở chính giữa, nhìn số lượng băng trụ bị phá hủy càng ngày càng nhiều, không biết có thể ép kẻ cướp đoạt Tinh Tinh ra được hay không. Nhưng Dương Bách Xuyên biết khả năng này hơi nhỏ.

Dù thế nào thì chờ công cuộc rửa sạch không gian băng trụ đã hoàn thành, hắn sẽ bắt đầu đi tìm kiếm Đông Phương Thiết Nhân.

Thời gian dần trôi qua, có Hồng Y và Hắc Giáp ở đây nên băng trụ trong không gian động băng dần giảm bớt.

Cuối cùng cung rửa sạch se, trong luc đó Hồng Y còn tìm thêm được một viên Tinh Tinh, Dương Bách Xuyên rất vui lòng nhận lấy.

Lạc Dương cũng tìm được một viên Tinh Tinh, Nhiếp Hồn lão tổ điều khiển Hắc Giáp thu được hai viên, sau đó Tuyết Hương cũng tìm được thêm một viên.

Bọn họ thu được tổng 7 viên Tinh Tinh, nhìn thì rất ít nhưng thực ra lại bội thu. Phải biết rằng đây chính là Hàn Băng Căn Nguyên Tinh Tinh không hề thua kém tiên thạch cực phẩm, năng lượng khổng lồ bên trong rất hiếm có.

Rửa sạch xong không gian động băng, nhưng không thấy ai xuất hiện.

Chuyện này cũng nằm trong dự đoán.

Nhiếp Hồn lão tổ đuổi đến đây thì mất dấu người nọ, nhưng không đồng nghĩa người nọ vẫn luôn trốn tránh được. Có lẽ trong lúc bọn họ dọn dẹp băng trụ thì hắn ta đã chạy trốn, cũng có thể từ lúc bắt đầu đã không ở đây.

Dù sao không thấy sinh linh nào xuất hiện, nhưng vậy cũng tốt, để ba người Nhiếp Hồn lao tổ cho ở đay, han cung yên tam đi tìm Đông Phương Thiết Nhân.

“Chủ nhân yên tâm, ta sẽ bảo vệ tốt hai vị cô nương." Nhiếp Hồn lão tổ trịnh trọng thề.

"Ha hả, đừng hòng đi đâu ... "

Đúng lúc này, một tiếng cười lạnh lùng vang lên.

Sắc mặt Dương Bách Xuyên tối sầm lại, quay đầu nhìn về phía cửa của một tiểu băng.

Một lão giả mặc đồ đen xuất hiện, không cao, nhưng cách thật xa cũng cảm nhận được sự tà ác đến cùng cực.

Nhìn một cái Dương Bách Xuyên đã đoán ra được người này là Tiên Vương đại viên mãn đỉnh phong.

Hiển nhiên người này chính là kẻ cướp đoạt Tinh Tinh.

Dương Bách Xuyên lạnh lùng nói: "Đang lo không tìm thấy ngươi, ngươi lại tự chạy ra. Cũng tốt, kẻ cướp đoạt tiên thạch của ta cũng là ngươi đúng không?"

Lão giả áo đen bật cười: "Ha ha ha, rất kiêu ngạo. Chỉ là Tiên Quân nho nhỏ thôi mà cũng dám ăn nói ngông cuồng như vậy, ai cho ngươi tự tin?"

Nói xong lão ta nhìn lướt qua những người khác: "Một Tiên Vương đại viên mãn, một Tiên Vương sơ kỳ, hai Tiên Quân đại viên mãn, ở bên ngoài thì tổ hợp này của các ngươi không tệ.

Nhưng ở trong mắt lão phu thì chút tu vi này của các ngươi không là gì cả, cho nên cất cái sự ngông cuồng của ngươi đi. Nhớ kỹ tên của ta - Uất Trì Thường Khoan.

Dương Bách Xuyên giận tím mặt, hắn không ngờ tên này lại ngông cuồng đến

thế.

Uất Trì Thường Khoan, Dương Bách Xuyên cảm thấy nên đổi thanh Uất Trì Càn Rỡ thì đúng hơn.

Hơn nữa Dương Bách Xuyên chú ý đến một chi tiết, lão ta nói chúng ta.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4735: Dương Bách Xuyên ra lệnh



Chứng tỏ không chỉ có mỗi đối phương mà còn có cả những người khác nữa.

Quả nhiên ngay sau đó tiểu băng động xung quanh lần lượt xuất hiện 7 người, 3 nữ 4 nam, dung mạo khác nhau, hơi thở vô cùng cường đại.

Cộng thêm Uất Trì Thường Khoan nữa là tổng 8 Tiên Vương, tất cả đều là Tiên Vương đại viên mãn.

Cuối cung Dương Bach Xuyen cũng biet vì sao Uất Trì Thường Khoan lại kiêu ngạo như vậy.

Nhưng Dương Bách Xuyên sẽ sợ sao?

Tất nhiên là không.

Nếu hôm nay xuất hiện một Tiên Đế, hoặc tất cả 8 người này đều là Tiên Vương đại viên mãn thì hắn sẽ kiêng kị. Nhưng một Tiên Vương đại viên mãn và 7 Tiên Vương hậu kỳ mà thôi, đối với hắn thì đây chẳng là gì cả.

Đang lo không có chỗ xả tức thì đám người này tự nộp mạng.

Nếu không phải lão bát gì đó cướp đồ thì Đông Phương Thiết Nhân cũng không đi lạc.

Dương Bách Xuyên nheo mắt, tuy có 7 Tiên Vương hậu kỳ nhưng không phải hắn chưa từng giết Tiên Vương, ngay cả Nhiếp Hồn lão tổ cũng phải thần phục dưới chân hắn, đừng nói đến những người này.

Loại người này đáng chết.

Không tính hắn thì chỉ cần một mình Nhiếp Hồn lão tô cũng có thể giữ chân Uất Trì Thường Khoan. Cộng thêm Hồng Y và Hắc Giáp cấp Á Thánh cũng đủ g**t ch*t đám người này.

Ngoài Tuyết Hương ra, Lạc Dương là Tiên Vương sơ kỳ, trong cơ thể có Ma Thần. Ha hả, cho dù đánh thật thì cũng không đáng để hắn sợ hãi.

Còn có ...

10 vạn chim Răng Cưa trong bình Càn Khôn của hắn ...

Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên bật cười.

"Ha ha ha ... "

Uất Trì Thường Khoan: "Chết đến nơi rồi còn cười? Bị dọa ngu rồi hả. Yên tâm, bổn vương sẽ cho ngươi chết thống khoái, làm ngươi chết không bị đau khổ. Gặp được 8 huynh đệ chúng ta coi như các ngươi đen đủi, ha ha, các huynh đệ, ra tay đi, nhớ để lại hai nữ nhân ... "

“Đại ca yên tâm, sẽ để lại hai người đẹp cho ngươi song tu."

"Ha ha, chờ đại ca song tu xong nhớ để lại cho ta."

“Lão bát, lần này ngươi có công, đại ca chia cho ngươi một cái ... "

Đám người này không kiêng nể gì bàn tán.

Sát ý của Dương Bách Xuyên càng lúc càng dày, nhíu mày nói với Nhiếp Hồn lão tổ: "Ốc Hữu Chí, giữ chân Uất Trì Thường Khoan cho ta. Lạc Dương Tuyết Hương, hai người không cần chiến đấu, phong tỏa tất cả cửa động, ta sẽ để chim Răng Cưa trợ giúp hai người."

“Ha ha, chủ nhân, cứ để ta g**t ch*t tên đó. Từ lúc rời núi đến nay ta cũng chưa từng kiêu ngạo như vậy, mấy cọng cỏ này cung dám ngông như thế, tìm chết ... " Nói xong, thiền trượng bộ xương khô xuất hiện trong tay Nhiếp Hồn lão tổ.

"Tiểu sư thúc yên tâm, chúng ta sẽ không để tên này chạy thoát."

Lạc Dương và Tuyết Hương đi phong tỏa lối ra vào.

Lời nói của Uất Trì Thường Khoan đã chọc giận bọn họ, nếu không phải Dương Bách Xuyên phân phó thì hai người đã xông lên chém giết.

Cùng lúc đó Dương Bách Xuyên phất tay, hơn 1 ngàn chim Răng Cưa và Răng Cưa Vương xuất hiện.

Dương Bách Xuyên ra lệnh cho Răng Cưa Vương, chỉ trong chớp mắt 1 ngàn chim Răng Cưa tản ra hình thành một vòng vây.

Uất Trì Thường Khoan đang chuẩn bị ra tay với Nhiếp Hồn lão tổ, nhìn thấy đám chim Răng Cưa thì biến sắc: "Chim Răng Cưa ... "

“Hừ, này tên món lòng kia, không phải ngươi rất kiêu ngạo hay sao? Giờ thì nhìn xem ai cho ai toàn thây. Nói thật cho các ngươi biết, chủ nhân nhà ta chính là Càn Khôn Tiên Quân, ở trong mắt chủ nhân, các ngươi chỉ là rác rưởi mà thôi. Tiên Vương đại viên mãn mà cũng dám kiêu ngạo, lão tổ đây cũng là Tiên Vương đại viên mãn mà cũng không kiêu ngạo như ngươi. Hôm nay ta thề sẽ lột da các ngươi, Hắc Giáp, ra tay đi ... "

Nhiếp Hồn lão tổ vung pháp trượng bộ xương khô lên, con rối Hắc Giáp lập tức lao về phía Uất Trì Thường Khoan.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4736: Còn nam tử tóc bạc



Trong trận chiến, Uất Trì Thường Khoan cuối cùng cũng hoảng hốt, lúc này mới nhận ra bản thân mình đã lầm to rồi.

Hóa ra mọi thứ không như lão ta nghĩ. Chỉ trong chớp mắt, Uất Trì Thường Khoan cảm giác như đã bước vào một cái bẫy.

Lão ta nghĩ rằng mình có thể làm "ông lớn" trước mặt mọi người, tự cho mình là con meo lon, con nhung nguoi truoc mat nay chỉ la nhung con chuot nhỏ be, nhưng kết quả là khi thật sự đối đầu, lão ta mới hiểu ra sự thật không hề như thế.

Lần này, lão ta cảm thấy mình giống như mèo gặp phải hổ rồi!

Nhìn xung quanh có hàng ngàn con chim răng cưa đang bao vây tám người bọn họ, Uất Trì Thường Khoan đổ mồ hôi lạnh, chim răng cưa mang dòng máu hung thú, thử hỏi ai có thể khống chế được chúng?

Nhưng bây giờ sự thật đang bày ra trước mắt, tiểu tử tóc bạc kia có thể khống chế được chúng.

Cũng không phải Uất Trì Thường Khoan sợ lũ chim răng cưa này, mà là sợ người có khả năng khống chế được lũ chim răng cưa này.

Trong lòng Uất Trì Thường Khoan nảy sinh một dự cảm chẳng lành, hôm nay có lẽ sẽ gặp đại họa, nhưng đã không còn đường lui, đối phương đã bắt đầu công kích rồi.

Lúc này đã bị bao vây tứ phía, muốn trốn cũng không được, chỉ có cách liều mạng đối đầu.

Người cầm pháp trượng đầu lâu trong tay đứng đối diện, bên cạnh là một gã đại hán mặc giáp đen, nhưng khi đối phương vung cây pháp trượng lên, khí tức xung quanh lão ta lập tức lập tức thay đổi, rõ ràng đây cũng không phải là một gã tiên vương tầm thường.

Còn nam tử tóc bạc từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ mặt thong dong, như thể mọi thứ đều nam trong sự kiểm soát của hắn, sự điềm tĩnh này thật phi lý.

Khi nhớ lại lời nói vừa rồi của lão già cầm pháp trượng đầu lâu gọi nam tử kia là Tiên Quân Càn Khôn gì đó, Uất Trì Thường Khoan cảm thấy lòng nặng trĩu.

Khoảng thời gian trước, dị tượng trời đất từng đã làm chấn động toàn bộ Tiên Giới, danh hiệu Tiên Quân Càn Khôn được Thiên Đạo chiêu cáo, tất nhiên lão ta cũng biết đến.

Thế nhưng lão ta chưa từng nghĩ đến người đó là ai?

Không ngờ bây giờ mình lại đối đầu trực tiếp với nhân vật này.

Qua lời lão già cấp pháp trượng đầu lâu trong tay nói thì hình như Tiên Quân Càn Khôn chính là chàng trai tóc bạc kia, hơn nữa lão ta còn gọi hắn là "chủ nhân".

Một Tiên Vương đại viên mãn lại gọi một Tiên Quân là chủ nhân ...

Điều này nói lên điều gì?

Tiên Quân có thể làm chủ nhân của một Tiên Vương, chỉ có hai khả năng:

Một là Tiên quân này có hậu thuẫn sâu không thể tưởng.

Hai là Tiên quân này không phải Tiên Quân tầm thường, mà là người đặc biệt có thủ đoạn và bản lĩnh vượt trội.

Theo suy đoán của Uất Trì Thường Khoan, rõ ràng thanh niên tóc bạc thuộc về khả năng thứ hai.

Phong hào Tiên Quân ư!

Trong toàn bộ Tiên Giới, những người đạt phong hào trong bốn đại cảnh giới tổng cộng chỉ có mười mấy người, mà chắc chắn những người được xưng là phong hào Tiên Quân đều là người trong người, tiên thượng tiên.

Nhưng Uất Trì Thường Khoan thật sự không biết bản thân mình chỉ đoán đúng một nửa.

Bởi lẽ Dương mỗ không chỉ là một phong hào Tiên Quân, mà bối cảnh thật sự của hắn còn đáng sợ hơn nhiều.

Thế nhưng lúc này, rõ ràng mọi lời biện bạch đều đã muộn màng, nhưng Uất Trì Thường Khoan có xuất thân thảo khấu*, nói trắng ra là mặt dày không biết xấu hổ, chuyện gì cũng có thể làm được.

(*) "Thảo khấu" ám chỉ những kẻ xuất thân thảo khấu, giang hồ, không có gia thế, danh phận, hoặc không phải người chính đạo. Đây là cách gọi khinh thường, ngụ ý rằng họ chỉ là người không danh giá, giống như "cỏ dại" không có gốc rễ rõ ràng.

Trong lúc Nhiếp Hồn lão tổ vừa định ra tay, lão ta vẫn mặt dày lên tiếng tranh thủ, thử xem liệu có thể dàn xếp để khỏi phải động thủ không, bởi chuyện hôm nay thực sự quá kỳ lạ.

Uất Trì Thường Khoan vừa nhanh chóng lui lại vừa lớn tiếng nói: "Các hạ chính là Tiên Quân Càn Khôn sao? Xin đừng động thủ, xin đừng động thủ, e là giữa chúng ta có hiểu lầm rồi!"

Lão bất tử đường đường là một Tiên Vương đại viên mãn, lại chẳng hề quan tâm đến thể diện, dù sao thì lão ta vốn là thảo khấu, nói trắng ra là xuất thân thổ phỉ, đâu thèm để ý đến vấn đề mặt mũi chứ.

Dương Bách Xuyên nghe Uất Trì Thường Khoan nói thế, trong lòng khẽ cười ạnh.

Nhiếp Hồn lão tổ chỉ cười khẩy, lạnh lùng nói: “Bây giờ mới hối hận thì đã muộn rồi, dám cướp đồ của chủ nhân nhà ta, giờ lại còn định giết người cướp của à? Hôm nay chính là ngày chết của ngươi."

“Giết!"

Dương Bách Xuyên phất tay, Hồng Y lập tức hành động, lúc này trong lòng hắn chỉ còn sát ý đối với những kẻ này.

Một chữ "giết" không chỉ là ra lệnh cho Hồng Y mà con nhắn nhủ Nhiếp Hồn lão tổ không cần phí lời nữa, cứ động thủ đi.

“Ầm ầm ầm ~"

Nhiep Hon lao to đa som mat kien nhan, nghe thay Dưong Bach Xuyen hạ lệnh, lão ta lập tức tấn công manh liệt về phía Uất Trì Thường Khoan.

Thật lòng mà nói, kể từ khi Nhiếp Hồn lão tổ gặp phải Dương mỗ, hay chính xác hơn là sau khi bị Dương mỗ ép phục tùng, trong lòng Nhiếp Hồn lão tổ đã ôm một cục tức.

Trước đay là vì thương tích chưa lành, nhưng bây giờ thương thế của lão ta đã hồi phục, cây pháp trượng đầu lâu cũng được sửa chữa hoàn chỉnh, tuy là Hồng Y bị Dương mỗ cưỡng ép chiếm lấy khiến lão ta mất đi một con rối đắc lực, nhưng điều đó không có nghĩa là thực lực của lão ta bị suy giảm.

Uất Trì Thường Khoan không ngừng lùi lại.

Lúc này, Nhiếp Hồn lão tổ cười lạnh, lại hét lớn: "Nhiếp Hồn Đại Pháp, Nhiếp Hồn Thiên Địa!"

Từng đạo hắc khí cuồn cuộn từ cây pháp trượng đầu lâu trong tay Nhiếp Hồn lão tổ bùng lên, lao thẳng về phía Uất Trì Thường Khoan, nuốt chửng lão ta vào trong.

Bên phía Dương Bách Xuyên, một mình hắn đối mặt với bảy Tiên Vương hậu kỳ, nhưng Dương mỗ không hề tỏ ra sợ hãi.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4737: Làm sao có thể không sợ?



Hai thanh kiếm Đồ Long và kiếm Bàn Long xuất hiện trước và sau thân thể, Hồng Y ra tay, lao thẳng về phía một Tiên Vương, bắt đầu cuộc chiến.

Trong số bảy Tiên Vương hậu kỳ, bốn người lao tới đối đầu với Hồng Y, ba người còn lại xông thẳng về phía Dương Bách Xuyên.

Lúc này, trận chiến chính thức bùng nổ.

Từ xa, Tuyết Hương và Lạc Dương quan sát, Tuyết Hương thấy ba Tiên Vương hậu kỳ tấn công Dương Bách Xuyên, lo lắng nói: "Chúng ta có nên giúp Xuyên Tử không?”

Ánh mắt Lạc Dương sáng rực, chăm chú nhìn vào chiến trường và trả lời: “Không cần đâu, những kẻ này chỉ là đá mài kiếm cho Tiểu Sư Thúc thôi, chúng ta đứng cứ xem trò hay là được."

Nghe vậy, Tuyết Hương cũng không nói gì thêm, bởi vì ngay lúc này, Dương Bách Xuyên đã ra tay, hơn nữa, vừa xuất chiêu đã là đòn sấm sét, cộng thêm Hồng Y với thân thể Á Thánh hỗ trợ bên cạnh, đúng là như hổ mọc thêm cánh.

Thấy Hồng Y thoáng cái đã tung ra cú đấm đầu tiên, nhắm thẳng vào một Tiên Vương hậu kỳ, hoàn toàn phớt lờ các đòn tấn công từ ba người còn lại, mặc kệ cho bọn họ tấn công vào người nàng ta.

Kết quả là một quyền của Hồng Y đã đánh tan mục tiêu Tiên Vương kia thành từng mảnh.

"A ~ bịch ~"

“Rầm rầm rầm."

Tiếng nổ và tiếng hét thảm thiết đồng thời vang lên.

Bốn Tiên Vương tấn cong Hồng Y, một người trực tiếp bị Hồng Y tung một cú đấm đánh nát tứ phân ngũ liệt, Tiên Vương bị Hồng Y g**t ch*t cũng không thể nào ngờ được là một cú đấm của Hồng Y lại mạnh mẽ đến thế.

Hơn nữa, điều đáng sợ hơn là nàng ta lại hoàn toàn không để tâm đến ba người còn lại đang tấn công vào những điểm yếu chí mạng trên cơ thể mình. Theo logic chiến đấu bình thường, đối mặt với sự công kích của bốn người, mà có ba người đều nhắm vào điểm yếu chí mạng của Hồng Y, Hồng Y lẽ ra phải phòng thủ, do đó sẽ rút bớt tấn công trực diện.

Nhưng ngay khi ra tay, Hồng Y không thèm để ý đến các đòn đánh vào chỗ hiểm của ba người kia, mà chỉ tập trung tiêu diệt mục tiêu, Tiên Vương bị nàng nhắm tới cũng không hề ngờ là mình sẽ bị giết một cách chóng vánh như vậy.

Điều khiến ba người còn lại kinh hãi nhất chính là dù bọn họ đã đánh trúng vào các điểm yếu của Hồng Y, nhưng Hồng Y lại hoàn toàn không hề né tránh đòn sát thủ của ba người bọn họ.

Kết quả là ba người bọn họ đánh vào chỗ hiểm của Hồng Y nhưng Hồng Y lại hoàn toàn không sao, mà ngược lại đã g**t ch*t đồng bọn của bọn họ.

“Lão Tứ ... "

"Tứ ca ... "

Lúc này, khi những người khác thấy Hồng Y trực tiếp đánh tan Lão Tứ, bọn họ lập tức hét lên, nhưng đồng thời bọn họ càng sợ hãi hơn.

Một cú đấm đã đánh nát một Tiên Vương hậu kỳ, hơn nữa còn miễn cưỡng chống lại được đòn tấn công của ba người bọn họ mà không bị thương chút nào.

Lúc này, ba gã Tiên Vương còn lại mới phát hiện ra sự khác biệt của Hồng Y, ban đầu bọn họ đều tỏ vẻ khinh thường, ngay từ đầu đã phát hiện trên người Hồng Y không có chút dao động nào của pháp lực mà còn dám trực tiếp ra tay với bọn họ, vì vậy bọn họ không quan tâm, chỉ nghĩ đến việc g**t ch*t nữ tử mặc đồ đỏ này trước.

Kết quả lại phát hiện, thân thể của nữ tử mặc đồ đỏ này mạnh mẽ đến mức bọn họ không thể tưởng tượng được.

Trong tích tắc, ba người bọn họ nhanh chóng rút lui.

"Tránh xa nữ tử này ... "

"Thân thể của nàng ta đã vượt qua giới hạn ... "

Ba người nhanh chóng lùi lại.

Nhưng vào lúc này, Hồng Y đã ra tay lần nữa, một quyền quét ngang như tia chớp.

"Rắc rắc ... A ~"

Hai trong số ba người phản ứng nhanh chóng nên có thể né tránh đòn tấn công của Hồng Y, nhưng một người bị một quyền của Hồng Y đánh vào lưng, tiếng xương cốt gãy vang lên răng rắc, lão ta ngã xuống đất với tiếng kêu thảm thiết.

Mà lúc này, Dương Bách Xuyên đối mặt với đòn tấn công của ba Tiên Vương còn lại, hắn hoàn toàn không có ý định giao đấu chính diện, bởi vì hắn biết, trong tình huống đối phương đông người, cách ra tay phù hợp nhất là phải thông minh.

Ý nghĩ của hắn rất đơn giản, phối hợp với Hồng Y.

Vì vậy, khi ba Tiên Vương lao tới, Dương Bách Xuyên khẽ hô một tiếng: "Định

Thuật định thân xuất hiện khiến toàn thân của cả ba Tiên Vương lập tức run lên, tất nhiên, bọn họ chỉ dừng lại một chút, chứ không hoàn toàn bị cố định.

Điều này nam trong dự đoan của Dương Bách Xuyên, hắn biết là với cảnh giới Tiên Quân của mình, muốn cố định ba Tiên Vương hậu kỳ là điều không thể, do chênh lệch cảnh giới quá lớn nên chắc chắn không thể làm được, nhưng điều hắn cần chỉ là khoảnh khắc ngừng lại ấy là được.

Dù sao thì hắn cũng không định thực sự giao chiến với ba người này, mà mục tiêu của hắn là bốn Tiên Vương đang đấu với Hồng Y.

Hắn nhìn thấy Hồng Y tung ra một quyền đã đánh tan một người trong số đó, còn phế bỏ thêm một kẻ khác, hai tên còn lại thì hoảng hốt lùi lại. Ngay lúc đó, Dương Bách Xuyên dùng thuật định thân để tránh đòn tấn công của ba Tiên Vương, ngay sau đó vòng ra phía đối diện Hồng Y, thanh kiếm Đồ Long và Bàn Long lập tức tung ra.

“Phập! Phập!”

Hai am thanh trầm đục vang lên, hai Tiên Vương đang né tránh Hồng Y lập tức bị Dương Bách Xuyên ngự kiếm chém làm bốn mảnh trong nháy mắt, chết ngay tại chỗ. Đồng thời, hắn lách mình nhanh chóng đạp một chân lên đầu của Tiên Vương bị Hồng Y đánh gãy xương, đầu của Tiên Vương đó ngã xuống đất.

“Bịch!”

Âm thanh như dưa hấu vỡ nát vang lên.

Chỉ trong một khoảnh khắc tính toán chuẩn xác, Dương Bách Xuyên phối hợp với Hồng Y và ngự kiếm đã g**t ch*t được hai người, dùng chân đạp chết một người.

Chỉ một lần giao đấu, bốn Tiên Vương hậu kỳ đã bị hạ gục.

"Ah ... Lão Thất!"

“Lão Ngũ ... ”

“Nhị ca ... "

Trong sân vang lên những tiếng thét đầy đau đớn và run rẩy.

Ba Tiên Vương còn lại hoàn toàn bị cảnh tượng này làm cho chấn động, tất nhiên, điều làm bọn họ cảm nhận rõ nhất chính là nỗi sợ hãi.

Trận chiến thậm chí chưa bắt đầu được bao lâu, mà bọn họ đã mất đi bốn người

Thực sự, Dương Bách Xuyên hoàn toàn không có ý định để cho bọn họ cơ hội th* d*c, hắn hiểu rõ dù sao những người này cũng là Tiên Vương, trên người chắc chắn có đại thần thông, nhưng bất kỳ thần thông nào cũng cần thời gian để thi triển.

Hắn sẽ không để bọn họ có thời gian đó, phải tốc chiến tốc thắng, với sự phối hợp của Hồng Y, việc tiêu diệt ba người còn lại không phải là điều khó khăn.

“Vút~"

Trong lúc Dương Bách Xuyên điều khiển kiếm lao tới, Hồng Y cũng biến mất tại chỗ, một trận nghiền ép một chiều tiếp tục diễn ra ...
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4738: Hắn chỉ cần Hồng Y



Đối với Dương Bách Xuyên, hắn không trông chờ Hồng Y giết địch, mà chỉ cần nàng ta đóng vai trò kiềm chế là đủ, người thực sự ra tay là chính hắn.

Hắn chỉ cần Hồng Y tạo cơ hội cho mình, chỉ cần có một kẽ hở nhỏ là đủ.

Thực tế đã chứng minh, sự hỗ trợ của Hồng Y vượt xa mong đợi của hắn.

Dương Bách Xuyên tin là sau này khi Hồng Y dần dần phát triển ý thức mạnh mẽ và trưởng thành, lúc nàng ta có thể tự suy nghĩ độc lập sẽ là lúc nàng ta quay về thời kỳ Á Thánh thực sự.

Trước mắt, Hồng Y cũng chỉ có thể nghe hiểu mệnh lệnh của hắn, bảo nàng ta ra tay với ai thì nàng ta sẽ tấn công không chút do dự, hoàn toàn không có khả năng suy nghĩ.

Cách làm này thực ra rất nguy hiểm, nhưng may mắn là Hồng Y sở hữu thân thể Á Thánh, cơ thể cường đại sánh ngang với Tiên khí cực phẩm, thậm chí còn vượt xa.

Vì vậy, mỗi lần Hồng Y ra tay đều mang lại hiệu quả bất ngờ.

Do Hồng Y chiến đấu hoàn toàn dựa vào sức mạnh thân thể, không phát ra khí tức pháp lực gì, điều này khiến rất nhiều người chủ quan, bọn họ tưởng rằng nàng ta chỉ dựa vào cơ thể mà chiến đấu chứ không có bất kỳ chút pháp lực nào nên không đáng để bận tâm. Nhưng bọn họ thật tình không biết Hồng Y là thân thể Á Thánh, nếu bùng phát sức mạnh thì sẽ vượt xa tưởng tượng, đến khi nhận ra thì đã trả giá đắt.

Sức mạnh của thân thể Á Thánh không phải là thứ mà Tiên nhân bình thường có thể tưởng tượng được, ngay cả Dương Bách Xuyên cũng từng chịu thiệt.

Hơn nữa, đây mới chỉ là sức mạnh của Hồng Y trong tình trạng không có suy nghĩ, nếu sau này nàng ta có ý thức hoàn thiện, chắc chắn sẽ còn đáng sợ hơn.

Những tu sĩ luyện thân thể thuần túy cấp Á Thánh đã tuyệt tích từ thời thượng cổ, nếu không phải Nhiếp Hồn lão tổ tu luyện được Nhiếp Hồn Đại Pháp và lấy được tin tức về mộ của Hồng Y và Hắc Giáp thì thậm chí ngay cả thi thể của bọn họ cũng không tìm thấy, mà có tìm được thì người thường cũng không dám động /ào.

Đối với Dương Bách Xuyên, có được một Á Thánh như Hồng Y là một cơ duyên lớn, may mà hắn sở hữu Sinh Tử Phù để khống chế, nếu không hắn cũng không thể sử dụng được nàng ta.

Lúc này trong sân chỉ còn lại ba Tiên Vương, tất cả đều bị Dương Bách Xuyên và Hồng Y dọa cho mất hồn mất vía.

Không còn lòng chiến đấu chỉ khiến cái chết của bọn họ đến nhanh hơn.

Dương Bách Xuyên ra lệnh cho Hồng Y, nàng ta lập tức lao về phía ba Tiên Vương còn lại.

Ba Tiên Vương này sau khi đã nếm mùi đau khổ, lúc này không còn dám xem nhẹ nữa, hoặc đúng hơn là không dám đối đầu trực diện với Hồng Y, cả ba lập tức tách ra, chạy trốn về ba hướng khác nhau.

Hồng Y đuổi theo một người trong số đó, Dương Bách Xuyên ngự kiếm truy đuổi một người khác, còn người cuối cùng chạy trốn đến rìa chiến trường thì bị răng cưa vương và bầy chim cưa răng chặn lại.

"Chém!"

Dương Bách Xuyên tập trung điều khiển hai thanh kiếm, kiếm Long Đồ tỏa ánh bạc rực rỡ, kiếm Bàn Long lóe sáng màu xanh đen, khí tức kiếm mạnh mẽ bùng nổ, hóa thành dòng lũ điện chớp, chém thẳng về phía mục tiêu.

Dương mỗ hoàn toàn không cần di chuyển, hắn đứng yên tại chỗ, sử dụng pháp quyết bắt đầu ngự kiếm, chỉ cần khẽ vung tay, hai thanh kiếm của hắn đã lao tới tấn công Tiên Vương đang hoảng loạn, dễ dàng và điêu luyện.

Mà Tiên Vương đang bị Dương Bách Xuyên để mắt tới cũng đang toát mồ hôi lạnh, lão ta biết mình tron không được nên hét lớn một tiếng, toàn thân bùng nổ khí tức:

"Cuồng Phong~"

Ngay sau đó, xung quanh lão ta lập tức xuất hiện một cơn lốc xoáy khổng lồ, pháp lực hóa thành lốc xoáy dữ dội bao trùm toàn bộ cơ thể lão ta, khiến lão ta ẩn mình trong đó, không còn nhìn thấy thân hình.

Nhưng đối với Dương Bách Xuyên, lúc này cho dù lão ta hóa thành rồng cũng không thoát được số phận bị tiêu diệt.

“Đùng đùng!"

Thanh kiếm Đồ Long và kiếm Bàn Long chém mạnh xuống cơn lốc xoáy thoạt nhìn khí thế có vẻ cuồn cuộn kia.

Tiếng va chạm đinh tai nhức óc vang lên.

Dưới sức mạnh của hai thanh kiếm, cơn lốc xoáy run rẩy dữ dội ...

Nhưng điều khiến Dương Bách Xuyên kinh ngạc chính là cơn lốc xoáy do đối phương hóa thành lại không bị phá vỡ.

Hơn nữa, sau một kích, cơn lốc xoáy khổng lồ cao hàng chục mét bỗng chốc lao nhanh về phía hắn ...

Xem ra đối phương muốn chơi tất tay, liều chết đấu với hắn.

Nhưng Dương mỗ không có ý định ngu ngốc mà đi liều mạng với đối phương, hắn có đủ cách để ứng phó.

Đạo ngự kiếm có thể khống chế kiếm tùy ý, nếu một kích không được thì ta đánh hai kích, ba kích ...

Cuối cùng cũng sẽ phá tan cái vỏ rùa của ngươi.

"Đoạn thủy!"

"Phách địa!"

Trong lòng vừa khởi động ý niệm, hắn hét lớn một tiếng, hai thanh kiếm Đồ Long và kiếm Bàn Long phát ra kiếm khí mạnh mẽ, bay vút lên không trung, đột ngột lao tới lần nữa.

“Âm ầm!"

Một tiếng nổ lớn vang lên, trực tiếp khiến cơn lốc xoáy bị cản lại, không thể tiến gần Dương Bách Xuyên.

Bỗng nhiên đấm mạnh vào cơn lốc xoáy.

“Âm ầm!"

"A! Phụt!"

Dưới sức mạnh từ hai nắm đấm của Dương Bách Xuyên, tiếng nổ vang lên, cơn lốc xoáy tan biến kèm theo tiếng hét thảm thiết, vị Tiên Vương bên trong đó thổ huyết và bị đánh bay ra ngoài.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4739: Đi sâu vào bên trong



Dương mỗ đứng nguyên tại chỗ vung tay lên, hai thanh kiếm Đồ Long và kiếm Bàn Long biến mất trong chớp mắt.

Một kiếm xuyên qua đầu đối phương, một kiếm đâm xuyên ngực, vị Tiên Vương này lập tức bỏ mạng tại chỗ.

Lúc này, tiếng hét thảm thiết lại vang lên, Dương Bách Xuyên quay đầu lại, nhìn thấy Hồng Y đã xé nát Tiên Vương thứ hai.

Mệnh lệnh dành cho Hồng Y là giết, người vừa mới sản sinh chút ý thức yếu ớt như Hồng Y đã nhận định mục tiêu thì không chết không ngừng. Dưới sự truy sát của Hồng Y, vị Tiên Vương kia sợ đến vỡ mật, không còn ý chí chiến đấu, cuối cùng cũng chịu số phận bị Hồng Y sống sờ sờ xé nát.

Vị Tiên Vương cuối cùng vẫn chưa chết, nhưng kết cục còn thê thảm hơn.

Bởi vì lão ta bị chim rang cưa vương dẫn theo mấy trăm con chim răng cưa tấn công.

Đòn tấn công của chim răng cưa là sự tàn sát không sợ chết, là loài hung thú không có khả năng suy nghĩ mà chỉ biết giết chóc, dưới sự chỉ huy của chim răng cưa vương, vị Tiên Vương này đã mất một cánh tay, mất nửa gương mặt, toàn thân đầy thương tích.

Tuy nhiên, trong cuộc chiến này cũng có bảy, tám mươi con chim răng cưa đã chết.

Mùi máu tanh càng khiến bầy chim răng cưa trở nên cuồng bạo hơn, phản công càng mạnh mẽ hơn.

Dương Bách Xuyên nhìn qua thì thấy vị Tiên Vương này đã là kẻ cùng đường, không cần hắn ra tay thì lão ta cũng không trụ được bao lâu.

Quả nhiên, ngay khoảnh khắc tiếp theo, răng cưa vương chớp lấy thời cơ, là loài hung thu đã sinh ra linh trí, rang cưa vương vung móng vuốt đâm thủng ngực đối thủ. Tiếp đó, vị Tiên Vương này lập tức bị mấy trăm con chim răng cưa xé xác chia nhau ăn thịt.

Đến lúc này, tất cả bảy vị Tiên Vương hậu kỳ đều đã bị tiêu diệt.

Cũng thật sự chứng minh được thực lực Tiên Quân đại viên mãn của hắn, cho dù không có Hồng Y hỗ trợ, hắn cũng có thể đối đầu với Tiên Vương hậu kỳ.

Thực lực và thủ đoạn của hắn đã có thể coi là bước vào ngưỡng cửa đại đạo, nhưng tất nhiên khoảng cách để trở thành cường giả chân chính vẫn còn cách xa rất nhiều, hắn phải tiếp tục nỗ lực tu luyện mới được.

Ở phía bên kia, Dương Bách Xuyên nhìn lại, cũng phát hiện một mảng sương mù đỏ rực, han biết đó là do Nhiếp Hồn lão tổ đã triển khai lĩnh vực Nhiếp Hồn.

Mặc dù không biết trận chiến giữa Nhiếp Hồn lão tổ và Uất Trì Thường Khoan diễn ra thế nào rồi, nhưng hắn tin chắc là Nhiếp Hồn lão tổ sẽ giành chiến thắng, nếu không thì thật có lỗi với công pháp Nhiếp Hồn Đại Pháp mà lão ta tu luyện.

Ngay lúc hắn vừa nghĩ vậy, sương mù đỏ tan dần, chỉ thấy Nhiếp Hồn lão tổ dẫn theo Hắc Giáp bước ra, trong khi trên mặt đất chỉ còn lại một cái xác khô.

Nhìn qua thì chắc là toàn bộ tinh huyết đã bị hút sạch.

Thấy vậy, Dương Bách Xuyên hơi cau mày, hắn biết đó là thủ đoạn của Nhiếp Hồn lão tổ.

Nhiếp Hồn lão tổ bước tới, vội vàng nói: "Thưa chủ nhân, đã để ngài phải chờ

lâu!

Trong lúc nói chuyện, lão ta quan sát sắc mặt của Dương Bách Xuyên, thấy hắn đang nhíu mày nhìn thi thể của Uất Trì Thường Khoan, lão ta lập tức cảm thấy lo lắng, vội vàng cười gượng giải thích: "Chủ nhân, thực ra căn bản của Nhiếp Hồn Đại Pháp mà lão nô tu luyện chính là Nhiếp Hồn Đoạt Phách, hấp thụ tinh huyết, đúng là có phần tà ác, nhưng đó là bản chất của Nhiếp Hồn Đại Pháp này, lão nô cũng không còn cách nào khác."

Trong lúc giải thích, Nhiếp Hồn lão tổ tỏ ra bối rối và căng thẳng, lão ta sớm đã biết Dương Bách Xuyên không thích những thủ đoạn tà ác như vậy.

Dương Bách Xuyên nhìn thoáng qua Nhiếp Hồn lão tổ, cuối cùng cũng không nói gì. Cho dù thủ đoạn có tà ác thì đó cũng là kẻ thù nên có thể thông cảm, hơn nữa, cuộc chiến bên phía hắn cũng không kém phần đẫm máu, chẳng khác gì Nhiếp Hồn lão tổ.

Hắn hít sâu một hơi rồi nói: “Thôi được, ta đi đây. Các ngươi ở lại chỗ này tu luyện và chờ đợi, nếu sau ba tháng mà ta không trở lại thì cứ đến điểm hẹn mà đơi."

"Vâng, cung tiễn chủ nhân!" Nhiếp Hồn lão tổ thở phào nhẹ nhõm, may là không bị Dương Bách Xuyên trách phạt

Dương Bách Xuyên phất tay, thu hồi răng cưa vương và bầy chim răng cưa còn lại, hắn không dám để chúng ở lại đây, dù sao chúng cũng là hung thú, chỉ nghe lệnh hắn, để chúng lại đây không chừng sẽ gây ra hỗn loạn.

Hắn bước tới chào hỏi qua với Lạc Dương và Tuyết Hương, sau đó tùy tiện chọn một tiểu động băng và chui vào bên trong để tìm kiếm Đông Phương Thiết Nhân.

Trước khi đi, hắn còn dặn dò Nhiếp Hồn lão tổ thu dọn chiến trường, chắc chắn trên người Tiên Vương đại viên mãn và bảy Tiên Vương hậu kỳ vừa bị giết sẽ có một số thiên tài địa bảo.

Nhưng hắn không đụng đến, trong lòng hắn nghĩ để lại những thứ đó cho ba người Tuyết Hương ...

Bên trong động băng, Dương Bách Xuyên vừa đi vừa nói chuyện với chim Thần Ma.

"Quạ đen, có cảm ứng được gì không?"

Ở nơi này, thần thức của hắn không thể sử dụng được, nhưng hắn biết đôi khi chim Thần Ma có thể giúp đỡ.

"Không có, cứ đi tiếp đi. Tiểu tử ngươi đừng hy vọng ở nơi sản sinh Hàn Băng Bản Nguyên này mà lão tử có thể giúp ngươi tìm được một người. Không thể đâu. Bây giờ ngươi chỉ có thể cầu nguyện vận may của ngươi đủ tốt để tìm ra tiểu tử Đông Phương Thiết Nhân kia thôi."

Câu trả lời của chim Thần Ma khiến Dương Bách Xuyên có chút thất vọng, nhưng hắn cũng biết vào thời điểm này chỉ có thể dựa vào vận may.

Mặc dù theo lý thuyết, không tìm được thì thôi, nhưng trong lòng hắn không thể vượt qua được, Đông Phương Thiết Nhân là huynh đệ của hắn, dù không tìm thấy cũng phải dốc hết sức tìm kiếm.

Đi sâu vào bên trong, môi trường trong động băng nơi nào cũng giống nhau, quả thật chẳng khác gì một mê cung.

Hắn cứ đi như vậy hơn một tháng trời, trong thời gian đó cũng đã gặp vài không gian nhỏ trong động băng, nhưng không có tâm trạng phá cột băng để tìm tinh thạch.

Hôm nay, Dương Bách Xuyên quyết định quay trở lại, bởi vì ba tháng hẹn ước với ba người Lạc Dương đã gần đến.

Nhưng ngay khi hắn vừa chuẩn bị quay về, trong tai bỗng nghe được âm thanh vọng lại ...

Dường như có tiếng người đang giao chiến, rất xa, nhưng vẫn có thể nghe thấy âm thanh truyền đến, trong lòng hắn khẽ động để phân biệt phương hướng âm thanh.

Trong đầu han thầm nghĩ: Liệu có phải là Đông Phương Thiết Nhân không?
 
Back
Top Bottom