Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4720: Trước bia đá thủy tinh



Trước bia đá thủy tinh.

Dương Bách Xuyên thu công đứng day, tu vi chính thức đạt đen Tiên Quân đại viên mãn, cảnh giới và tu vi pháp lực cuối cùng đã cân bằng.

Tiêu diệt Cửu Kiếm Tiên Quân, đạt được phong hào, lần này có thể coi là Dương mỗ đã đạt được một chiến thắng lớn.

Tuy nhiên, hắn hiểu rõ, với chút tu vi này ở Tiên Giới thì hắn vẫn chỉ là một con "gà yếu" như chim Thần Ma hay nói.

Đừng nói đến toàn bộ Tiên Giới, chỉ riêng ở Tiên Vực Hỗn Loạn, chút tu vi này của hắn cũng chẳng đáng là gì, trong lòng hắn tự nhắc nhở mình không được tự mãn ...

Mặc dù đa tiêu diệt Cửu Kiếm Tiên Quan và nhận được phong hào của Thiên Đạo, nhưng hắn biết lần này cũng đồng nghĩa với việc hắn đã hoàn toàn đắc tội chết với gia tộc Độc Cô.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, việc giết Cửu Kiếm Tiên Quân không phải là điều hắn muốn, chính đối phương đã gây sự với hắn trước, hắn chỉ phản kích mà thôi.

Trên thực tế, từ lúc đặt chân đến Tiên Vực Hỗn Loạn, đi vào Tiên Thành Hỗn Loạn, han luôn là người bị người khác tìm đen gay chuyen, han chưa bao giờ chủ động trêu chọc ai cả.

Nguyên tắc của hắn là không trêu chọc người khác, nhưng cũng không sợ chuyện tự tìm đến.

Bây giờ, mối thù với gia tộc Độc Cô đã thành thâm thù không đội trời chung.

Thiên tài của Độc Cô gia - một phong hào Tiên Quân đứng thứ ba của Tiên Giới đã bị hắn g**t ch*t, Độc Cô gia chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này.

Cuu Kiem Tien Quan là thủ lĩnh của nhóm sát thủ bạch ngân trong Độc Cô gia, theo lời Đông Phương Thiết Nhân nói, Độc Cô gia còn có sát thủ cấp cao hơn, chắc chắn bọn họ sẽ xuất sơn.

Do đó, trong lòng Dương Bách Xuyên hoàn toàn không dám lơ là cảnh giác một chút nào.

Việc theo đuoi tu vi thực lực không những không thể chậm lại mà còn phải tăng tốc.

Chỉ khi đột phá đến cảnh giới Tiên Vương thì hắn mới có thể tự tin đối mặt với những cường giả Tiên Đế.

Tu luyện càng lên cao thì chênh lệch thực lực càng lớn, Dương Bách Xuyên biết rất rõ, mặc dù hiện giờ hắn có thể thỉnh thoảng chiến đấu vượt cấp là nhờ vào những thần thông bí pháp và bảo vật mà mình sở hữu. Nếu như không có những thứ này, cơ hội hắn có thể chiến đấu vượt cấp sẽ rất ít.

Hơn nữa, tu luyện đến cảnh giới càng cao thì kẻ thù hắn đối mặt sau này sẽ càng ngày càng mạnh hơn, mà đứng trước những Tiên nhân cấp cao hơn, đôi khi bảo vật hay phụ trợ bên ngoài cũng trở nên vô dụng.

Chỉ có thực lực thật sự mới là đáng tin cậy nhất, cho dù có vô số bí pháp thần thông, chỉ khi có tu vi thực lực mạnh mẽ thì mới có thể phát huy được uy lực lớn hơn.

Dương mỗ hiểu rất rõ điều này.

Vì vậy, sau khi g**t ch*t Cửu Kiếm Tiên Quân và được Thiên Đạo sắc phong là Tiên Quân Càn Khôn, hắn cũng không hề kiêu ngạo.

Khiêu chiến để giành phong hào, trong đầu hắn nghĩ chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.

Phía sau vẫn còn các cấp bậc như phong hào Tiên Vương, Tiên Đế, thậm chí là Tiên Tôn, những cấp bậc này mới là những đại cường giả thực sự.

Không ai biết liệu sau này có ngày nào gặp phải bọn họ hay không.

Đừng nói đến các cường giả phong hào, cho dù không phải cường giả phong hào thì Dương Bách Xuyên cũng biết vẫn tồn tại những người có đại thần thông, ví dụ như Nhiếp Hồn lão tổ chẳng hạn. Lúc đụng phải Nhiếp Hồn lão tổ, nếu không phải thần thông của han khắc chế được thần thông của Nhiếp Hồn lão tổ thì hắn đã bị Nhiếp Hồn lão tổ g**t ch*t từ lâu rồi.

Nói trắng ra, những cường giả mang phong hào trên thế gian chỉ là những người đứng trên bề mặt mà thôi.

Trận chiến lần này, dù hao tổn sức lực và nguy hiểm đến tính mạng, nhưng việc có được thanh đạo kiếm Bàn Long của Cửu Kiếm Tiên Quân chính là thu hoạch lớn nhất.

Đúng là một chiến lợi phẩm vô cùng giá trị!

Khi Dương Bách Xuyên cầm thanh đạo kiếm Bàn Long của Cửu Kiếm Tiên Quân trong tay, phía ngoài vỏ kiếm lập tức phát ra ánh sáng trong trẻo, lấp lánh không ngừng, thể hiện sự phản kháng mạnh mẽ. Tuy nhiên, không còn chủ nhân, thanh kiếm giờ đây đã nằm trong tay Dương mỗ, tất nhiên không thể làm gì, trên tay hắn từ từ truyền pháp lực để áp chế nó.

Trước đay, chim Thần Ma từng nói, linh hồn của đạo kiếm chỉ nhận một chủ nhân duy nhất trong đời, tuyệt đối sẽ không chịu khuất phục.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4721: Khoảnh khắc tiếp theo



Luc nay, khi nam chat thanh đạo kiem Ban Long của Cuu Kiếm Tiên Quân trong tay, Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận rõ sự phản kháng mãnh liệt từ linh hồn của vỏ kiếm và thân kiếm.

Thật ra, nói đi cũng phải nói lại, Dương Bách Xuyên cũng không chắc thanh Ban Long nay co thuc sự la đạo kiem hay khong, chỉ la lần đầu tiên nhìn thấy Cửu Kiếm Tiên Quân sử dụng nó, có vỏ kiếm hóa rồng phụ trợ, hắn tự suy đoán đó là đạo kiếm.

Dù sao, hắn cảm giác thanh kiếm này cũng không thua kém gì đạo kiếm ...

Nhưng việc hắn không chắc chắn cũng không quan trọng, bởi vì chim Thần Ma có thể xác định điều này. Lúc này, hắn thực sự cần sự trợ giúp từ con chim lắm lông này.

Kể từ khi được Hắc Liên truyền thụ "đạo ngự kiếm", Dương Bách Xuyen luôn mong muốn có thêm vài thanh cổ kiếm cường đại, hắn cảm giác rằng với đạo ngự kiếm mà mình có, hắn có thể điều khiển nhiều kiếm cùng lúc, chỉ là vẫn chưa tìm được thanh kiếm phù hợp.

Trước đây, hắn từng nghĩ đến việc tự mình đi luyện chế ra kiếm, nhưng hắn biết kỹ năng luyện khí của mình chỉ ở mức tầm thường, luyện đan thì còn tạm được, chứ luyện khí thì e là không ổn.

Nhưng giờ thì tốt rồi, sau khi g**t ch*t Cửu Kiếm Tiên Quân, thanh đạo kiếm Bàn Long này chính là thứ sẵn có.

Vấn đề hiện tại là làm thế nào để thu phục thanh kiếm này.

Nếu thực sự là đạo kiếm thì việc thu phục sẽ không dễ dàng, nếu kiếm linh trong vỏ kiếm bị cưỡng chế, chưa biết chừng có thể tự bạo. Đến lúc đó, thanh kiếm sẽ chỉ còn là xác kiếm không, hắn lại phải tìm kiếm một kiếm linh phù hợp và mạnh mẽ, điều này không hề đơn giản.

Trong lòng Dương Bách Xuyên hơi động, hắn triệu hồi chim Thần Ma từ không gian bình Càn Khôn ra và lập tức nói: "Quạ đen, ngươi nhìn thử xem, ta muốn thu phục thanh kiếm này."

Chim Thần Ma vừa xuất hiện, nó nhìn thoáng qua một lần rồi nói: "Đây là một thanh đạo kiếm đấy, không tệ đâu. Kiếm linh bên trong là một con Thanh Giao Long, con vỏ kiếm co hình thế Hắc Giao Long cuộn mình. linh hồn của thanh kiếm này là do hậu thiên hình thành, cả hai con giao long đều không phải loại tầm thường, khá lợi hại đấy."

"Chất liệu của thân kiếm chắc chắn đã đạt đến cấp độ đạo kiếm rồi. Tiểu tử ngươi muốn thu phục thanh kiếm này, e là không thể đâu. Bên trong nó có hai con giao long, một đen một xanh, chỉ nhận chủ nhân trước kia hoặc bị cưỡng chế trấn áp mà phục tùng. Bây giờ, khó khăn lắm chúng mới thoát khỏi sự trói buộc của chủ nhân trước, ngươi lại muốn thu phục chúng để khiến thanh kiếm này thần phục, e là hai con giao long này sẽ không chấp nhận."

“Dựa vào khí tức mà cảm nhận, hai con giao long này đều mang khí tức Hồng Hoang, điều đó cho thấy chúng đã tồn tại rất lâu đời, muốn khiến những sinh linh như vậy thần phục là chuyện rất khó. Nếu ngươi cưỡng ép trấn áp, không chừng chúng sẽ liều chết phản kháng, thậm chí tự bạo hồn phách ... "

"Ý của ngươi là không còn cách nào sao?" Dương Bách Xuyên nghe chim Thần Ma nói vậy, hắn không nhịn được ngắt lời hỏi.

Chim Thần Ma suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cũng không phải là không có cách nào cả. Nói cho cùng, dù chúng nó có kiên cường đến đâu thì cuối cùng cũng chỉ là trạng thái hồn phách. Muốn thu phục, trừ khi ngươi có biện pháp giải phóng hồn phách của chúng, sau đó động tay động chân trên hồn phách của chúng nó để chế ngự một lần nữa."

Nghe vậy, Dương Bách Xuyên sửng sốt, nhưng ngay sau đó bật cười lớn: "Nếu là như vậy, ta thật sự có cách rồi, ha ha. Các ngươi giúp ta hộ pháp."

Nói xong, Dương Bách Xuyên lập tức vung tay bố trí một mê huyễn trận, đây chỉ là một trận pháp đơn giản để che mắt, lấy tiên thạch làm căn cơ bày binh bố trận, tạo ra màn sương mù dày đặc khiến người ngoài không thể thấy được tình huống bên trong.

Sau khi trận pháp hoàn thành, Dương Bách Xuyên cầm thanh kiếm Bàn Long tiến vào trong trận pháp. Lúc này, tuy là đám người Nhiếp Hồn lão tổ và Đông Phương Thiết Nhân nghi ngờ không biết Dương Bách Xuyên định làm gì, nhưng cũng không hỏi nhiều mà chỉ đứng xung quanh mê huyễn trận để hộ pháp.

Bên trong trận pháp, sau khi Dương Bách Xuyên tiến vào, trong lòng hắn khẽ động, bản tôn lập tức tiến vào không gian bình Càn Khôn, hắn cũng biến mất, thay vào đó, bản thể của bình Càn Khôn xuất hiện tại chỗ.

Dù sao nơi này cũng là thế giới động phủ của đại yêu vương, nên hn bố trí mê huyễn trận cũng là để không làm lộ bí mật của bình Càn Khôn.

Trong không gian bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên chính là một tồn tại giống như Thần Sáng Thế, hắn có thể điều động sức mạnh của không gian bình Càn Khôn.

Ý tưởng của hắn rất đơn giản, thả hồn phách của hai con giao long vào trong không gian bình Càn Khôn rồi cưỡng chế thu phục hai con giao long này. Trong không gian này, cho dù hai con giao long muốn tự bạo thì cũng phải xem hắn có đồng ý hay không.

Hơn nữa, Sinh Tử Phù chính là thủ đoạn tốt nhất để khống chế hồn phách của hai con giao long.

Đến lúc đó, hắn có thể thành công cưỡng chế thu phục và luyện hóa thanh kiếm Bàn Long này.

Nếu không có thủ đoạn như Sinh Tử Phù, cho dù hắn có miễn cưỡng trấn áp được hai con giao long trong không gian bình Càn Khôn thì việc chúng thần phục cũng sẽ là mối tai họa ngầm về sau.

Nhưng nhờ có Sinh Tử Phù khống chế thì sau này sẽ không xảy ra vấn đề gì, con chim lắm lông kia thực sự đã giúp hắn có được một hướng đi.

Thanh kiếm này quả thực là đạo kiếm, tuy là hắn biết nó không bằng kiếm Đồ Long của mình, nhưng cũng là một món bảo vật vô cùng hiếm có.

Sau này ngự kiếm, hắn đã có thêm một thanh kiếm mạnh, cũng là một trợ lực

"Gầm~"

"Gầm~"

Hai tiếng rồng ngâm vang vọng khắp không gian bình Càn Khôn.

Hai luồng khí lưu, một đen một xanh xông lên trời, trong chớp mắt đã hóa thành hai con giao long thân dài ngàn mét, cuộn quanh trên bầu trời.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4722: Muốn chạy?



“Gào gào ... ”

Hai con giao long bay trên phía chân trời đang gầm rú.

Ngay sau đó chúng như mãnh thú xổng khỏi chuồng, phá tan thiên địa, hoàn toàn thoát khỏi gông cùm.

Nhưng ...

Thiên địa nơi này cũng không phải động thiên phúc địa bình thường, nơi này chính là không gian bình Càn Khôn, làm sao có thể so với mấy động thiên phúc địa tầm thường được.

"Muốn chạy? Ha hả, chậm, ngoan ngoãn trở về cho ta."

Dưong Bach Xuyen lanh lung noi, tiep theo phat tay, khong gian bình Can Khôn thay đổi, hai bàn tay khổng lồ che trời lấp đất đột ngột xuất hiện chộp lấy linh hồn của hai giao long.

“Gào gào ... ”

Linh hồn của hai giao long gào thét, liên tục giãy giụa nhưng không hề có tác dụng.

Dương Bách Xuyên xuất hiện trước mặt hai con giao long: "Phương Thốn Càn Khôn.”

Hai luồng anh sang vô hình quan quanh thân thể của hai giao long.

Ngay sau đó thân thể của hai linh hồn giao long nhanh chóng thu nhỏ lại.

Chỉ trong nháy mắt đã rút lại chưa đến 1 mét, nhìn giống như hai con rắn nhỏ một xanh một đen. Lực lượng thế giới của không gian bình Càn Khôn mạnh mẽ trấn áp linh hồn hai giao long.

Tiếp đó hắn lấy ra bùa Sinh Tử, đánh vào trong cơ thể của hai linh hồn giao long.

Ở chỗ này, hai linh hồn giao long không thể làm gì được.

Dương Bách Xuyên có thể chơi chết bọn chúng.

Nhưng chỉ giới hạn trong thế giới bình Càn Khôn, đi ra ngoài cũng có thể trấn áp nhưng không ngăn cản được bọn họ tự bạo.

Cho nên Dương Bách Xuyên lựa chọn tiến vào không gian bình Càn Khôn, lợi dụng lực lượng thế giới Càn Khôn trấn áp chúng nó. Sau đó chậm rãi thi triển bùa Sinh Tử với chúng, cuối cùng hoàn toàn khống chế chúng.

Sau khi hoàn thành bùa Sinh Tử, Dương Bách Xuyên bắt lấy hai giao long không phản kháng được, phất tay đánh vào trong vỏ kiếm thân kiếm, một đạo Thanh Liên Tiên Hỏa xuất hiện bắt đầu tế luyện ...

Nếu muốn khống chế thì phải tế luyện lần nữa, hắn nhỏ hai giọt tinh huyết lên thân kiếm và vỏ kiếm, bắt đầu thi pháp tế luyện. Hai giao long mạnh mẽ phản kháng nhưng lại bị Dương Bách Xuyên thúc giục bùa Sinh Tử trấn áp, liên tục kêu thảm, nhưng dù sao cũng chỉ là hồn phách. Phát động bùa Sinh Tử thì có thể khống chế hồn phách của chúng nó, làm sao chúng có thể phản kháng được loại thủ đoạn này?

Sau khi tế luyện xong, hai giao long đã ngoan ngoãn thần phục. Phương pháp huyết tế lần nào cũng thành công, khiến hai giao long trở thành kiếm linh. Sự tồn tại của huyết tế và bùa Sinh Tử giúp Dương Bách Xuyên có thể kết nối mạnh mẽ với kiếm Bàn Long, lực khống chế và lực thi triển vô cùng phù hợp.

Lôi đình sét đánh, thủ đoạn đơn giản thô bạo nhưng đã thành công thu phục kiếm Bàn Long.

Tuy chỉ là kiếm hồn giao long nhưng lại tên là Bàn Long, có chút khuếch đại. Lúc chiến đầu với Cửu Kiếm Tiên Quân, hắn từng nghe thấy cái tên này, nhưng cũng không định sửa lại tên, bởi vì cái tên này rất hợp với phong cách của hắn.

Hắn đã có kiếm Đồ Long, giờ lại thêm kiếm Bàn Long, rất tốt.

Sau khi thu công, kiếm Bàn Long phát ra tiếng ngâm.

"Hai con nghiệt súc còn không cam lòng? Có phải hồn phách vẫn chưa ăn đủ hình phạt đúng không?" Dương Bách Xuyên lạnh lùng nói. Sau khi thu công, hắn thả lỏng sự trấn áp làm linh hồn của hai giao long bắt đầu phản kháng.

Dương Bách Xuyên rất vui vẻ, sau này đi ra ngoài đánh nhau, tay cầm hai kiếm sẽ càng thêm phong cách, uy lực cũng tăng lên.

Cũng không biết bây giờ hắn có thể ngự được nhiều nhất bao nhiêu thanh kiếm?

Ngự kiếm chiến đấu thì cang nhiều kiếm càng chiếm ưu thế, bởi vì đây là tấn công tầm xa.

Càng nhiều càng tốt, chỉ tiếc loại kiếm này không phải vật phàm, không có nhiều.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4723: Càng đi vào sâu thì càng rộng mở



Lần này han g**t ch*t mot vị phong hao Tien Quan mới có the kiếm Bàn Long, còn phải gia công lại lần nữa mới có thể dùng. Nếu không phải hắn có bùa Sinh Tử và không gian bình Càn Không, cầm trong tay cũng không dùng được.

Tóm lại tâm trạng của Dương Bách Xuyên rất tốt.

Sau đó hắn đi nhìn Mông Điềm và Cảnh Xán. Hai người đều đang tu luyện, trò chuyện vài câu, Dương Bách Xuyên rời khỏi bình Càn Khôn, bảo bọn họ tiếp tục tu luyện.

Hắn cũng không định dẫn bọn họ ra ngoài, quá nguy hiểm, bởi vì tieps theo bọn họ phải đi vào động Thủy Tinh.

Mông Điềm và Cảnh Xán đều bị thương, còn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, tu vi cũng hơi yếu.

Còn không bằng ở lại bình Càn Khôn tu luyện tăng lên thực lực.

...

Dương Bách Xuyên xuất hiện bên ngoài, phất tay xóa bỏ trận pháp mê ảo.

Đám người Nhiếp Hồn lão tổ đứng xung quanh bảo vệ.

Đông Phương Thiết Nhân: "Xuyên Tử, xong rồi à?"

Dương Bách Xuyên gật đầu: "Xong rồi."

“Đi thôi, chúng ta vào động."

Nhiếp Hồn lão tổ đi đầu, bên cạnh là con rối Hắc Giáp.

Phía sau là Lạc Dương và Đông Phương Thiết Nhân, bên trái hắn là Tuyết Hương, bên phải là Hồng Y.

Lối vào của động Thủy Tinh nằm ở chân núi, là một động băng khổng lồ.

Đứng ở cửa động cũng cảm nhận được luồng khí lạnh bốc lên.

Ngoài lạnh ra thì không cảm nhận được gì khác.

Nhiếp Hồn lão tổ đi tuốt đẳng trước, bộ dáng lấm la lấm lét, đi rất chậm.

Miệng động băng cao rộng khoảng 5-60 mét, cực kỳ rộng lớn.

Sau khi tiến vào, bên trong cũng là một khoảng sáng bừng, không hề tối tăm.

Lớp băng dưới chân sáng lấp lánh trông như mặt gương, hai bên vách động đều có băng trụ ngược chiều hoặc thạch nhũ, hay gọi chính xác hơn thì là băng nhũ thạch. Có đủ loại, to nhỏ đều có, kéo dài vô tận, vô cùng đồ sộ, cho người ta cảm giác mơ màng, không biết liệu băng trụ nhọn hoắt kia có rơi xuống hay không.

Hai sương động có những băng văn được hình thành tự nhiên, trông rất đẹp mắt.

Thi thoảng còn có thể nhìn thấy những đồ án như manh thú hoặc loài chim bay, có vài cái giống người, có hoa cỏ cây cối, núi sông đất trời ...

Tóm lại trên vách động hai bên sườn là hình ảnh kỳ quan, rất chấn động.

Cho người ta cảm giác như đi trên động thủy tinh, thảo nào được gọi là động Thủy Tinh.

Càng đi vào sâu thì càng rộng mở.

Dương Bách Xuyên hỏi Nhiếp Hồn lão tổ: "Ốc Hữu Chí, động băng này sâu đến mức nào, chẳng lẽ nó kéo dài vô tận xuống dưới?"

Trông rất giống miêu yêu thú, thân thể nhỏ xinh, vô cùng linh hoạt, di chuyển với tốc độ quỷ mị, móng vuốt sắc bén có thể bẻ gãy băng trụ cứng như huyền thiết chỉ với một đòn. Nếu bị yêu dị động băng bắt được, không thể ngăn cản được độc khí băng hàn thì cơ thể sẽ bị đông thành băng trong chớp mắt, chết ngay lập tức.

Bởi vì không ai biết nó là thứ gì nên gọi chung là yêu dị động băng, diện mạo cũng giống mèo, cả người trắng như tuyết, cũng có người gọi nó là yêu thú Tuyết Miêu. Phần lớn mọi người gọi nó là Tuyết Miêu."

Trong lúc Nhiếp Hồn lão tổ nói chuyện, đám người đi tiếp mấy trăm mét. Quả nhiên thấy được một động bang nhỏ cao rộng khoảng 2-3 mét xuất hiện trước mắt.

Tuyến đường chính biến mất, thay thế là hàng trăm đọng băng nhỏ hình thành hình cánh quạt.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4724: Không ai biết lối vào



Theo lời của Nhiếp Hồn lão tổ nói, những động băng nhỏ mà mọi người nhìn thấy trước mắt chỉ là lối vào. Sau khi vào bên trong, đó sẽ là một mê cung với vô số động băng nối tiếp nhau, được gọi là "Mê cung động băng”.

Không ai biết lối vào động băng nào là an toàn, lối vào động băng nào chứa cơ duyên, hay lối vào động băng nào ẩn chứa nguy hiểm, hoặc đâu là lối vào động băng có thể dẫn đến những khu vực sâu hơn.

Vùng bên ngoài của mê cung rất rộng lớn, năm xưa Nhiếp Hồn lão tổ từng tiến vào nhưng cũng chỉ đi được khoảng ba nghìn mét, sâu hơn nữa thì ông ta không dám đi.

Toàn bộ động băng thực sự quá lớn và sâu, các lối vào nhỏ không sao đếm
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4725: Năm xưa ta đã tiêu hao



Tuyết Hương không nói gì nhưng cũng lắc đầu tỏ ý không có vấn đề gì.

"Vậy thì xuất phát thôi." Dương Bách Xuyên nói: "Nhưng mọi người phải cẩn thận, ta cũng cảm thấy nơi này rất kỳ lạ."

Tiếp theo, Nhiếp Hồn lão tổ vẫn là người dẫn đường đi trước, Dương Bách Xuyên đã giao nhiệm vụ dẫn đội cho lão ta, lão ta cũng tỏ ra việc đáng làm thì phải lo làm.

Suy cho cùng, ở đây chỉ có lão ta là người thích hợp dẫn đội nhất, ai bảo lão ta đã đến đây trước chứ?

Nhưng nói thật, người dẫn đội đi trước mọi người thì độ nguy hiểm sẽ càng cao.

Cho dù thân thể của tất cả mọi người đều là Tiên nhân, nhưng cũng không nhịn được mà rùng mình.

"Càng đi sâu vào nơi này thì cảm giác lạnh sẽ càng tăng lên, mọi người hãy phóng ra pháp lực phòng ngự đi, nếu không, một lúc sau sẽ dẫn đến sự trì trệ ở nhiều phương diện mà không nhận ra đấy." Nhiếp Hồn lão tổ nhắc nhở một câu.

Tất cả mọi người đều kích hoạt pháp lực phòng ngự, tất nhiên chỉ có Hắc Giáp và Hồng Y là không cần, hai người bọn họ đều có thân thể Á Thánh mạnh mẽ phi thường, sức mạnh của thân thể vượt xa tưởng tượng, hoàn toàn không để tâm đến chút sự lạnh lẽo này.

Toàn bộ động băng nhỏ cao khoảng ba mét, rộng khoảng hai mét, so với động băng lớn bên ngoài khi vừa đến thì rõ ràng nhỏ hơn nhiều, nhưng đối với Nhân tộc thì vẫn đủ rộng, không hề gây ảnh hưởng.

Dương Bách Xuyên vừa đi vừa quan sát trong động băng nhỏ, đúng như lời Nhiếp Hồn lão tổ nói, nơi này sau khi vào giống như một mê cung, có đôi lúc cứ cách ba mét là một ngã rẽ động băng, có lúc một mét là một ngã rẽ, thậm chí có ba đến năm lối rẽ.

Môi trường hoàn toàn giống hệt nhau, bề mặt sáng bóng như gương, đi bên trong còn có thể nhìn thấy cả bóng mình.

Nếu không phải có Nhiếp Hồn lão tổ dẫn đường, quả thật rất dễ bị lạc ở đây, chỉ riêng việc chọn đường đi thôi cũng đã là một vấn đề nan giải.

Sau khi đi được hơn nửa canh giờ, Đông Phương Thiết Nhân là người có tính cách nóng nảy, có chút bực bội mà càu nhàu: "Ta nói này, lão Ốc, đi lâu như vậy mà sao ta cứ có cảm giác mình đang đi vòng quanh chỗ cũ thế? Cảnh vật chỗ nào cũng giống hệt nhau, nếu cứ thế này thì đến khi nào mới có thể đến nơi?"

Nhiếp Hồn lão tổ biết rõ Đông Phương Thiết Nhân là huynh đệ của Dương Bách Xuyên nên hoàn toàn không dám chậm trễ, vội vàng nói: "Thiếu gia Đông Phương, đừng nóng vội. Nếu ta nhớ không nhầm thì phía trước không xa chính là khu vực không gian động băng đầu tiên, nếu chúng ta may mắn, có lẽ còn có thể thu hoạch được vài bảo vật đấy."

"Không gian động băng? Là cái gì? Sao trước đó ngươi không nói?" Đông Phương Thiết Nhân trợn trắng mắt.

Nhiếp Hồn lão tổ cười khổ, giải thích: "Không gian động băng là những không gian được hình thành tự nhiên, không có vị trí cố định cụ thể, mà là những không gian tự nhiên rộng hơn một chút, giống như một đại sảnh. Tất nhiên, kích thước của những không gian này không giống nhau, có cái chỉ rộng hơn mười mét vuông, nhưng cũng có cái rộng đến cả trăm mét vuông, phân bố trong toàn bộ khu vực bên trong ngọn núi Thủy Tinh và được kết nối với các tiểu động băng."

"Người chưa từng đến đây thì phải dựa vào may mắn mới có thể gặp được. Ta từng vào đây một lần, chỉ nhớ được ba không gian động băng và phía trước là không gian động băng đầu tiên, nó rộng khoảng năm mươi đến sáu mươi mét vuông, bên trong có những cột băng."

"Mà trong những cột băng này có chứa bảo vật. Tất nhiên, việc phá vỡ một cột băng không hề dễ dàng, độ cứng của chúng vượt ngoài sức tưởng tượng và cũng đầy rủi ro, có những cột băng khi phá ra sẽ có băng miêu kỳ dị ẩn bên trong, nhưng cũng có những cột khi phá ra chỉ trống rỗng, tốn công vô ích."

"Năm xưa ta đã tiêu hao không ít sức lực để phá một cột băng, từ đó lấy được một viên tiên thạch thượng phẩm. Vậy nên, tất cả đều phải trông chờ vào vận may của chúng ta."

Đám người Dương Bách Xuyên nghe vậy thì bước nhanh tới. Quả nhiên, sau khi rẽ qua một khúc ngoặt, trước mắt bọn họ hiện ra một không gian rộng lớn.

Đó là một không gian động băng lớn, cao khoảng hơn mười mét, rộng khoảng năm mươi đến sáu mươi mét vuông, nếu nói là không gian thì chi bằng nói đây là một đại sảnh động băng tự nhiên.

Toàn bộ đại sảnh trông thấy đều là những cột băng lớn nhỏ khác nhau, cột nhỏ cao hơn một mét, cột lớn cao hơn mười mét, đường kính khoảng ba mét.

Những cột băng này có lẽ chính là những cột mà Nhiếp Hồn lão tổ nói đến, bên trong có chứa bảo vật.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4726: Phúc và họa luôn song hành



Theo lời của Nhiếp Hồn lão tổ nói, trong những cột băng này có tồn tại bảo vật, nhưng việc mở một cây cột băng lại không hề dễ dàng.

Độ cứng của cột băng vượt xa sức tưởng tượng của mọi người, mà việc mở chúng đi kèm với hai loại nguy cơ:

Thứ nhất, khi cột băng mở ra, không chừng có thể xuất hiện "tuyết miêu" quỷ dị bị đóng băng, bởi vì tuyết miêu xuất hiện ở bất cứ chỗ nào nên mới có tên là băng quỷ dị, hơn nữa, không phải cứ mở cột băng ra là chắc chắn có bảo vật, đôi khi chỉ là công cốc.

Thứ hai là mối nguy hiểm từ bên ngoai, cụ thể là những kẻ chuyen rình mò ẩn nấp để cướp của giết người.

So với mối nguy hiểm thứ nhất thì loại thứ hai càng nguy hiểm và đáng ghét hơn.

Vì thế, Nhiếp Hồn lão tổ năm lần bảy lượt nhắc nhở mọi người phải đề cao cảnh giác

Nhưng trong mắt Dương Bách Xuyên, điều này là bình thường, bởi vì bất kỳ cuộc phiêu lưu nào cũng đều mang theo nguy hiểm.

Phúc và họa luôn song hành, đây chính là đạo lý.

Sau khi tiến vào không gian trong động băng, Dương Bách Xuyên tiến đến trước một cây cột băng cao hơn ba mét, cẩn thận quan sát ...

Nói là cột băng nhưng thực ra không giống những cột băng thông thường mà mọi người hay thấy trong các động băng, bề ngoài của khối băng nhìn có vẻ không mang cảm giác rỗng, mà ở trong cột băng lại là thực chất hóa thị giác, trong suốt như ngọc, hoàn toàn phù hợp với tên gọi là động Thủy Tinh, nói là thủy tinh cũng không phô trương chút nào.

Nhìn bằng mắt thường đã cảm thấy nó cực kỳ chắc chắn, Dương Bách Xuyên thử vận dụng mắt Càn Khôn để quan sát nhưng lại bị một tầng sương mờ ngăn cản, không thể thấy được có vật gì bên trong.

Nhưng hắn không tin ma quỷ, không tin còn có thứ cao cấp hơn cả thần thức.

Cho nên hắn đã vận dụng thần thức để nhìn lại, kết quả vẫn như vậy, thần thức cường đại vẫn bị một tầng sương trắng mờ ảo ngăn cản ở bên ngoài, không thể vào được chút nào.

Trong lòng hắn thầm kinh ngạc, nơi này đúng là hơi quái dị.

“Âm ầm!"

Đúng lúc đó, một tiếng “Ầm ầm!" vang lên.

Dưong Bach Xuyen vừa nhìn đa thay Dong Phương Thiet Nhan cầm chắc thanh đại đao cao hơn cả thân người của hắn, đang chém về phía một cột băng cao tám chín mét, đường kính hơn một mét.

Dương Bách Xuyên cười khổ, tiến đến gần, phát hiện nhát chém của Đông Phương Thiết Nhân chỉ để lại một vết xước trên bề mặt cột băng.

"Trời ơi, đây là loại cột băng gì mà cứng đến thế?" Đông Phương Thiết Nhân thổn thức.

Nhiếp Hồn lão tổ nói: “Đông Phương thiếu gia, phá cột băng này là việc đòi hỏi sức mạnh, ngài phải dùng toàn lực mới được."

"Không có cách nào nhanh hơn sao?" Đông Phương Thiết Nhân hỏi lại Nhiếp Hồn lão tổ.

“Không có đâu, chỉ có cách dùng sức để phá mà thôi. Sau khi phá, có thể bên trong sẽ rơi ra thứ gì đó, nếu không thì chỉ là công cốc mà thôi." Nhiếp Hồn lão tổ trả lời.

"Ta không tin vận khí của ta lại tệ đến vậy! Xuyên tử, lại đây, chúng ta cùng thử xem vận may ai tốt hơn, ha ha!" Đông Phương Thiết Nhân cười to, tiếp tục vung đao chém mạnh.

“Âm ầm!"

Lần này, Dương Bách Xuyên nhìn thấy vết chém trên cột băng sâu hơn rõ ràng, hiển nhiên trước đó Đông Phương Thiết Nhân chưa dùng hết sức.

Theo ước tính về độ mạnh yếu của lực chém như vậy, Dương Bách Xuyên suy tính chỉ cần ba mươi nhát chém là chắc chắn phá được cột băng.

Ngay sau đó, tiếng chửi bới của Đông Phương Thiết Nhân vang lên: "Chết tiệt, rỗng không sao? Bản thiếu gia đã dùng hết sức chém liên tục ba mươi ba nhát đao mà bên trong chẳng có gì cả!”

“Ha ha, chỉ có thể nói là vận khí của ngươi không tốt thôi, tiếp tục thử cột khác xem." Dương Bách Xuyên trêu chọc.

"Ta không tin đâu ... " Đông Phương Thiết Nhân lẩm bẩm, có vẻ không muốn bỏ cuộc.

Lúc này, bên tai lại vang lên hai tiếng "ầm ầm", hóa ra là Lạc Dương và Tuyết Hương cũng đã chọn một cột băng cho riêng mình để bắt đầu phá.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4727: Chỉ tiếc là vẫn không có bảo vật bên trong



Dương Bách Xuyên nhìn thoáng qua rồi hỏi Nhiếp Hồn lão tổ: "Ngươi nói xem số lượng tuyết miêu ở khu vực ngoại vi này như thế nào?"

Nhiếp Hồn lão tổ hiểu ý của Dương Bách Xuyên, chẳng qua là muốn biết số lượng tuyết miêu tồn tại trong các cột băng xung quanh. Nếu có nhiều tuyết miêu, vậy khi bọn họ phá băng phải đề phòng, hoặc thậm chí không nên động đến những cột băng này, tránh việc phá vỡ chúng lại làm xuất hiện một con tuyết miêu gây thêm rắc rối.

Lão tổ nhanh chóng nói: “Chủ nhân, nói thật, năm đó lúc ta phá các cột băng cũng chưa từng gặp phải tuyết miêu. Có lời đồn là thực ra phần lớn tuyết miêu tồn tại trong khu vực phía trong, còn khu vực ngoại vi thì rất ít, cực kỳ hiếm. Nếu chẳng may gặp một con tuyết miêu ở vùng ngoại vi thì chỉ có thể nói vận may của chúng ta quá xui xẻo."

“Vì vậy, ta nghĩ không cần phải lo lắng quá mức. Ở đây, điều cần đề phòng nhất là có người nhảy ra giữa đường để cướp quả đào mà thôi. Ngoài ra, những cột băng này rất đáng để phá, bởi vì bên trong thực sự có thứ quý giá, mặc dù không nhiều nhưng nếu xuất hiện một món bảo vật thì đều vô cùng đáng giá."

“Còn về truyền thuyết ở đây có mạch khoáng Tiên Thạch, ta tin điều đó là thật. Có một lời đồn rằng trong trung tâm động Thủy Tinh này từng có một mạch khoáng Tiên Thạch cực phẩm bộc phát, nhưng đã bị một đại yêu vương dùng đại thần thông phong ấn lại."

"Nghe đồn, sự xuất hiện của ngọn núi Thủy Tinh này chính là kết quả của trận đại chiến giữa đại yêu vương và một yêu vương khá, yêu vương kia đã phá hủy toàn bộ sào huyệt của đại yêu vương, làm vô số bảo vật trong sào huyệt văng tứ tán. Đại yêu vương Sư Tử Tinh đã dùng pháp thuật đóng băng tất cả bảo vật b*n r*, tạo thành ngọn núi Thủy Tinh này."

“Dĩ nhiên, truyền thuyết cũng chỉ là truyền thuyết, mỗi người mỗi kiểu nói khác nhau, nhưng có một điều là sự thật, bên trong những cột băng này đích thực có bảo vật, mặc dù đôi khi là rỗng nhưng cũng có không ít bảo vật thực sự."

"Thay vì nói là mạch khoáng Tiên Thạch nằm sâu trong động Thủy Tinh thì có thể xem những cột băng này chính là một phần mạch khoáng. Hiện tại, việc chúng ta phá cột băng cũng giống như đang khai thác khoáng sản."

“Rất nhiều người khi vào sào huyệt của đại yêu vương đều nghĩ đến việc đạt được những bảo vật lớn hơn, tốt hơn, nên thường một lòng muốn lao đầu vào sâu bên trong. Kết quả, hoặc là không quay lại được, hoặc là bị thương nặng chạy trốn, cuối cùng chẳng được gì. Nhưng cũng có những tu sĩ tự nhận mình không đủ thực lực để vào sâu bên trong sào huyệt của đại yêu vương, bọn họ đã chọn ở lại khu vực ngoại vi tìm kiếm cột bang, ngược lại đã thu được không ít chiến lợi phẩm."

"Đừng nói là có Tiên Thạch cực phẩm, chỉ cần phá được một trăm cột băng mà kiếm được một viên Tiên Thạch cực phẩm thôi cũng đã lời to rồi. Vì vậy, ta cho rằng chúng ta cũng không cần quá vội vào sâu trong động, cứ thử phá những cột băng ở đây đi, biết đâu lại tìm được bảo vật, những thứ xuất hiện ở đây chắc chắn không phải thứ tầm thường."

"Hơn nữa, đây chỉ là khu vực ngoại vi, nếu có nguy hiểm gì thì với sức mạnh của chúng ta hiện tại, chắc chắn có thể đối phó được. Chủ nhân, ngài thấy có đúng không?"

Nghe Nhiếp Hồn lão tổ nói xong, Dương Bách Xuyên nhìn lão ta rồi nói: "Nghe theo ngươi."

Dương mỗ hiểu rõ phân tích của Nhiếp Hồn lão tổ rất hợp lý, mà hắn cũng đồng ý với ý tưởng "khai thác khoáng sản" ở đây.

Dù các cột băng rất cứng, nhưng Dương mỗ có thừa cách ứng phó.

Cho dù các cột bang có cứng đen đau, lieu co thể cứng hơn thân thể mạnh mẽ của một Á Thánh như Hồng Y không?

Dương mỗ quyết định để Hồng Y phá các cột bang, có một sức lao động miễn phí như vậy mà không dùng thì chẳng phải quá thiệt thòi sao?

Cùng lúc đó, Nhiếp Hồn lão tổ cũng có suy nghĩ giống hắn, lão ta bèn sai khôi lỗi Hắc Giáp đi phá cột băng.

Hai khôi lỗi Á Thánh cùng phá cột băng khiến Dương Bách Xuyên rất mong chờ

Một cường giả Tiên Vương như Đông Phương Thiết Nhân còn phải dùng hơn ba mươi nhát đao mới phá được một cột băng. Vậy không biết khôi lỗi Á Thánh cần bao nhiêu đòn?

"Âm ầm ~"

Lúc hắn và Nhiếp Hồn lão tổ còn đang trò chuyện, Lạc Dương và Tuyết Hương lần lượt phá được hai cột băng, nhưng Dương mỗ nhìn lại thì đáng tiếc chẳng có gì bên trong.

Dương mỗ lắc đầu, cười cười rồi không để ý đến các nàng nữa, chỉ quay sang nói với Nhiếp Hồn lão tổ: "Thử đi ~"

"Được ~" Nhiếp Hồn lao tổ hiểu ý của Dương Bách Xuyên, lão ta bèn ra lệnh cho Hắc Giáp đại hán hành động.

Hắc Giáp đại hán tiến đến một cột băng cao ba mét, sau đó ra tay tung một quyền, một quyền này đột nhiên đánh vào cột băng

"Rắc ~"

Chỉ một quyền đã khiến cột băng xuất hiện vết nứt.

Quyền thứ hai tung ra, “ầm" một tiếng, cột băng vỡ tan tành.

Chỉ tiếc là vẫn không có bảo vật bên trong.

Hồng Y đã sinh ra ý thức mới hoàn toàn, nên nàng ta thực hiện mệnh lệnh của Dương mỗ một cách không chút do dự, bắt đầu tấn công dữ dội vào cột băng khổng lồ.

Nắm đấm trắng muốt của nàng ta liên tục vung về phía cột băng, “âm ầm ầm", chỉ trong một nhịp thở đã tung ra chín quyền. Ngay lập tức, cột băng khổng lồ vỡ tan, hóa thành những mảnh nhỏ như hạt đậu, chất đống thành một đống lớn.

Ngay khoảnh khắc Hồng Y phá tan cột băng, Dương Bách Xuyên bỗng cảm nhận được một luồng tiên nguyên khí nồng đậm tràn ngập trong không gian động băng này, ánh mắt hắn lập tức sáng rực lên.

Tất cả mọi người đều dừng lại, mọi người đều bị luồng tiên nguyên khí nồng nàn kia thu hút, ánh mắt bọn họ đồng loạt nhìn về phía Dương Bách Xuyên, hoặc chính xác hơn là nhìn đống bột băng trước mặt Hồng Y.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4728: Tiên Thạch cực phẩm!



Mọi người đều biết phía dưới đống bột tuyết này có thứ gì đó ...

Ra bảo vật rồi ư!

Dương Bách Xuyên cũng cười toe toét: "Xem ra vận khí không tệ ... "

Vừa nói, hắn vừa vung tay, lớp bột băng tản ra, ngay lập tức, một viên Tiên Thạch hình thoi to co nắm tay trẻ sơ sinh lộ ra trước mắt.

"Tiên Thạch cực phẩm!"

Chỉ trong nhay mắt, Đông Phương Thiet Nhan đa xuất hiện bên cạnh Dương Bách Xuyên, mắt mở to đầy kinh ngạc.

Mấy người Lạc Dương cũng tiến lại gần, Tiên Thạch cực phẩm là thứ cực kỳ hiếm có, thậm chí trong toàn bộ Tiên Giới cũng chẳng có mấy viên Tiên Thạch cực phấm.

Dương Bách Xuyên vung tay, viên Tiên Thạch cực phẩm này rơi vào lòng bàn tay hắn, vừa chạm vào, hắn cảm nhận được rõ ràng nguồn năng lượng khổng lồ ẩn chứa bên trong, quả thật vượt xa bất kỳ Tiên Thạch thượng phẩm nào.

So dĩ nó được xung là cuc phẩm bởi vì Tien Thạch bac nay thực ra là tinh hoa của Tiên Thạch, bên trong ẩn chứa năng lượng có độ tinh khiết gần như hoàn mỹ.

Còn những Tiên Thạch ở các cấp bậc khác thì luôn chứa tạp chất. Vì vậy, trong quá trình tu luyện, hấp thụ năng lượng từ Tiên Thạch cần phải tinh luyện để loại bỏ tạp chất. Tiên Thạch có phẩm cấp càng cao thì bên trong có càng ít tạp chất, mà Tiên Thạch cực phẩm thì gần như không có bất kỳ tạp chất nào.

Đúng nghĩa là một Tiên Thạch hoàn mỹ.

Tất cả mọi người đều không tìm được Tiên Thạch, vậy mà bên phía Dương Bách Xuyên chỉ huy Hồng Y phá băng thì lại lấy được ngay một viên Tiên Thạch, hơn nữa còn là Tiên Thạch cực phẩm.

Đông Phương Thiết Nhân nhìn Dương Bách Xuyên rồi lại nhìn Hồng Y, không khỏi có chut ngưong mộ, nhung han cung biet mình chỉ co thể ngưong mộ mà thôi. Hồng Y chỉ có một, mà hắn cũng không có thủ đoạn thần bí quỷ dị như Dương Bách Xuyên để điều khiển một con khôi lỗi Á Thánh.

Quả thực, bất kể là Hồng Y hay Hắc Giáp đại hán do Nhiếp Hồn lão tổ điều khiển, đều là những cơ thể Á Thánh vô cùng mạnh mẽ, với sức mạnh thuần túy và thân thể vô cùng cường đại thì đây chính là lựa chọn tốt nhất để phá cột băng.

...

Tiếp theo, Đông Phương Thiết Nhân, Lạc Dương và Tuyết Hương đều dừng tay, chỉ đứng một bên quan sát Hồng Y và Hắc Giáp bắt đầu biểu diễn.

Hai đại khôi lỗi Á Thánh ra tay phá cột băng, gần như chỉ cần ba bốn nhát là có thể đập tan một cây cột băng trụ, bọn chúng giống y như hai cỗ máy móc phá hủy.

Vì thế, Đông Phương Thiết Nhân, Lạc Dương và Tuyết Hương tự thấy việc bọn họ ra tay chẳng còn ý nghĩa gì, chờ bọn họ phá được một cột băng thì Hồng Y và Hắc Giáp đã phá tan hai ba chục cái.

Cảnh tượng này khiến người xem không khỏi kinh ngạc.

Sau đó, Nhiếp Hồn lão tổ điều khiển Hắc Giáp, còn Dương Bách Xuyên chỉ cần đưa ra mệnh lệnh cho Hồng Y, hoàn toàn chưa nói đến vấn đề hành động, với ý thức mới được sinh ra của Hồng Y, Hồng Y có thể hiểu mệnh lệnh thông qua suy nghĩ của Dương Bách Xuyên.

Không gian băng giá này có khoảng tám chín mươi cây cột băng lớn nhỏ, sau vài phút chỉ còn lại không đến năm cột băng, sức phá hủy của Hồng Y và Hắc Giáp quả thật quá kinh khủng.

Chỉ trong chớp mắt, Hắc Giáp đã dừng lại, mà phía Hồng Y cũng chỉ còn một cây cuối cùng.

Mọi ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cây cột băng cuối cùng, nhưng chẳng ai đặt nhiều kỳ vọng, bởi vì trong không gian động băng này xuất hiện được một viên Tiên Thạch cực phẩm đã là may mắn lắm rồi, nếu xuất hiện viên thứ hai mới là nghịch thiên.

“Rầm!"
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4729: Đuổi theo!



Cuối cùng, cây cột băng cuối cùng bị Hồng Y phá tan.

Ban đầu, Dương Bách Xuyên cũng không ôm hy vọng gì, chỉ nghĩ rằng đã quyết định quét sạch thì không thể bỏ sót bất kỳ một cây cột băng nào, cây băng trụ bị Hồng Y phá nát chỉ là một cây cột băng nhỏ chưa đến một mét, tất cả mọi người đều không dám kỳ vọng xa vời sẽ có viên Tiên Thạch thứ hai tồn tại trong đó

Thế nhưng, sau khi Hồng Y phá vỡ cây cột băng, một cỗ lực Tiên Nguyên khổng lồ bỗng nhiên bộc phát.

"Thật sự có viên thứ hai!" Đông Phương Thiết Nhân kích động kêu lên.

Nhiếp Hồn lão tổ cũng lên tiếng: "Chủ nhân, đung là có viên Tiên Thạch thứ hai.”

“Ha ha, vận may không tệ chút nào." Dương Bách Xuyên cũng bật cười.

Nhưng mà ...

Ngay khi Dương Bách Xuyên vừa định vung tay dọn sạch băng vụn để lấy viên Tiên Thạch bên dưới thì tình huống bất ngờ đột nhiên xảy ra ...

"Vù vù ~~ "

Bất chợt có một luồng gió lớn bất ngờ thổi tới từ hang băng gần đó, kéo theo một lượng lớn hàn khí cuồn cuộn xông ra khiến cả không gian tràn ngập cuồng phong.

Hầu như mọi người đều theo bản năng ngẩn ra, trong chớp mắt bị cuồng phong cuốn tới mà nhắm mắt lại.

Nhưng ngay sau khi mở mắt ra, tất cả băng vụn trong tầm mắt đã biến mất sạch sẽ, không còn lại chút gì, huống chi là viên Tiên Thạch.

Đông Phương Thiết Nhân đang ngây người thì đột nhiên lên tiếng: “Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Một cơn gió lớn sao?"

"Không phải gió, mà là có kẻ cướp Tiên Thạch!" Nhiếp Hồn lão tổ trầm giọng nói: "Chủ nhân, để ta đuổi theo!"

Nói xong, Nhiếp Hồn lão tổ cùng Hắc Giáp lao vọt vào động băng nơi xuất phát luồng gió vừa thổi qua.

Toàn bộ không gian xung quanh động băng đều là những động băng tương tự, mà cơn gió lớn vừa rồi lại xuất phát từ cái hang động mà Nhiếp Hồn lão tổ vừa đuổi vào.

Lúc này, Đông Phương Thiết Nhân cũng phản ứng lại, tức giận quát: "Khốn khiếp, lại có người dám cướp đồ của chúng ta, bản thiếu gia phải lột da hắn!” Đông Phương Thiết Nhân nóng nảy chửi bới rồi cũng lao theo trong nháy mắt.

“Thiết Nhân, quay lại ... " Dương Bách Xuyên vội vàng gọi lớn, nhưng Đông Phương Thiết Nhân đã biến mất từ lâu rồi.

Thực ra Dương Bách Xuyên cũng không kịp phản ứng, hoặc nói đúng hơn là hơi chậm chạp, bởi ai ngờ tới lúc mọi chuyện vẫn đang bình yên vô sự nhưng khi Hồng Y vừa phá vỡ cây cột băng cuối cùng và xuất hiện viên Tiên Thạch thứ hai, lại có một cơn gió lớn mang theo sương mù bất ngờ kéo đến?

Kết quả là chỉ trong nháy mắt, không chỉ viên Tiên Thạch mà ngay cả vụn băng cũng không còn một mảnh, tất cả mọi người đều không lường trước được tình huống này, may mà Nhiếp Hồn lão tổ phản ứng nhanh nên đã lập tức đuổi theo ..

Lúc này, Dương Bách Xuyên mới phản ứng lại, đây hoàn toàn không phải là một cơn gió bình thường, mà là có người đã có âm mưu từ cướp đoạt từ trước. Bỗng nhiên, hắn nhớ lại lời Nhiếp Hồn lão tổ từng nói về những kẻ khác ...

Theo lời Nhiếp Hồn lão tổ, sau khi vào trong động băng, không chỉ phải đề phòng những sinh vật nguy hiểm như tuyết miêu băng quỷ dị, mà còn có khả năng gặp phải các sinh linh hoặc Tiên nhân khác, những kẻ chuyên làm việc giết người cướp của trong động băng ...

Ban đầu, thực ra mọi người đều rất cảnh giác, nhưng theo thời gian, tất cả mọi người lại dồn sự chú ý vào những cây cột băng và Tiên Thạch, dần dần buông lỏng cảnh giác, kết quả là để kẻ khác "hái đào".

Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên cảm thấy rất bực bội, sắc mặt hắn tối sầm như nước. Tuy nhiên, so với Tiên Thạch, hắn lo lắng cho sự an toàn của Đông Phương Thiết Nhân hơn, ai mà biết được kẻ đối đầu là người hay quỷ, hay là thứ gì?

Việc tùy tiện đuổi theo như vậy liệu có gặp nguy hiểm không?

Dĩ nhiên, còn về Nhiếp Hồn lão tổ thì Dương Bách Xuyên không quá lo lắng, bởi vì Nhiếp Hồn lão tổ có tu vi Tiên Vương đại viên mãn cộng thêm Hắc Giáp bên cạnh, cho dù có gặp Tiên Đế sơ cấp thì Dương Bách Xuyên tin là Nhiếp Hồn lão tổ cũng có cách ứng phó. Nhưng Đông Phương Thiết Nhân thì khác, nơi này là động băng mê cung, không cẩn thận có thể gặp bất lợi, tùy tiện lao đi như thế thì thậm chí sẽ bị lạc đường.

Đông Phương Thiết Nhân xem hắn như huynh đệ, sao hắn có thể không quan tâm?

Dương Bách Xuyên vội gọi lớn thêm vài lần, nhưng Đông Phương Thiết Nhân có tính tình nóng nảy nên đã đi mất không thấy tăm hơi từ lâu rồi.

Lúc này, Lạc Dương và Tuyết Hương lên tiếng:

"Tiểu sư thúc, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Xuyên tử, chúng ta có nên đuổi theo không?"

Cả hai nữ nhân đều bày ra vẻ mặt khó coi, dù sao thì việc bị cướp mất Tiên Thạch ngay trước mắt mọi người quả thực là một sự sỉ nhục tr*n tr**.

"Đuổi theo!"

Dương Bách Xuyên suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định. Thứ nhất là hắn lo cho Đông Phương Thiết Nhân, thứ hai là trong lòng hắn thầm thề, nhất định phải bắt được kẻ cướp Tiên Thạch và lột da rút gân hắn ta ra. Con mẹ nó, dám ngang nhiên cướp đồ như vậy, đúng là sỉ nhục hắn mà.

Khắp nơi đều là động băng, nhưng may là Dương Bách Xuyên đã lưu lại Sinh Tử Phù trong cơ thể Nhiếp Hồn lão tổ nên có một sự liên kết nhất định, chỉ cần lần theo dấu vết là có thể tìm được bọn họ.

Còn Hồng Y, hắn hạ lệnh cho nàng ta đi sau cùng để bảo vệ phía sau.

Ba người cung với Hồng Y nhanh chong tiến bước, nho có liên kết với Sinh Tử Phù trong cơ thể Nhiếp Hồn lão tổ mà Dương Bách Xuyên cứ thế đuổi theo ...

Cuộc truy đuổi cứ thế kéo dài suốt mười ngày, trong khoảng thời gian này, bọn họ xuyên qua hết động băng này đến động băng khác, nếu không phải luôn cảm nhận được liên kết với Sinh Tử Phù trong cơ thể Nhiếp Hồn lão tổ thì có lẽ Dương Bách Xuyên đã nghĩ bọn họ biến mất rồi.

Cho đến ngày thứ mười, Dương Bách Xuyên dẫn theo Lạc Dương và Tuyết Hương tiến vào một không gian động băng khổng lồ. Chính tại nơi này, hắn cảm nhận được khí tức Sinh Tử Phù trong cơ thể Nhiếp Hồn lão tổ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
 
Back
Top Bottom