Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4690: Sau này



"Bảo tàng Hắc Hà vạn năm mới mở một lần, vạn năm trước ta từng theo trưởng bối sư môn đi vào đó một lần, đáng tiếc là khi đó chỉ có thể đi lại ở vùng rìa biên giới mà thôi. Động phủ Thủy Tinh nguy hiểm trùng trùng, không hề dễ vào cho đến nay vẫn chưa có ai tìm được Thần Thạch Thủy Tinh, nhưng ta lại có được một vài manh mối. Lần này xuất sơn, thực ra ta cũng nhắm đến bảo tàng Hắc Hà, chỉ là không ngờ gặp phải người của chủ nhân ... khụ khụ ... sau đó mới dẫn đến nhiều chuyện thế này."

Nói đến đây, trong lòng Nhiếp Hồn lão tổ tràn đầy uất ức, nếu lão ta sớm biết Mông Điềm là người của Dương Bách Xuyên, có đánh chết lão ta cũng không dám động đến Mông Điềm.

Việc bắt giữ Mông Điềm chẳng qua là bệnh nghề nghiệp, lão ta tu luyện Nhiếp Hồn đại pháp, đối với tất cả hồn phách sinh linh đều có hứng thú tự nhiên, dĩ nhiên muốn biến Mông Điềm thành khôi lỗi Nhiếp Hồn. Sau đó tìm một thân thể cường đại cho hắn ta trú ngụ, hắn ta sẽ trở thành một khôi lỗi cường đại.

Còn việc bắt giữ Cảnh Xán hoàn toàn là do lòng háo sắc, kết quả lại rước họa vào thân, chọc giận Dương mỗ.

Bây giờ nghĩ lại, Nhiếp Hồn lão tổ hối hận không thôi, nhưng tiếc thay trên đời không có thuốc hối hận.

Mọi việc đã xong, lão ta chỉ có thể làm nô bộc cho Dương mỗ.

Đúng là tự gây nghiệt, không thể trách trời.

Dương Bách Xuyên không nhìn khuôn mặt già nua ấm ức của Nhiếp Hồn lão tổ, trong đầu lại quyết tâm lần này nhất định phải đến Hắc Hà.

Không noi đen chuyen khác, chỉ rieng chuyen Nhiếp Hồn lão tổ nói là Thần Thạch Thủy Tinh có thể giúp ngộ đạo, hắn nhất định phải đi.

Hiện tại, điều hắn cần chính là nâng cao cảnh giới, mà trọng điểm của việc nâng cao cảnh giới nam ở cảm ngộ Đại Đạo.

Về phần có cơ duyên tìm được Thần Thạch Thủy Tinh hay không thì còn phụ thuộc vào vận may, dù sao hắn cũng phải cố gắng đi tranh thủ, không cố gắng thì tất cả chỉ là nói suông.

Hơn nữa, lần này thu phục được Nhiếp Hồn lão tổ, còn là người đã từng đến bảo tàng Hắc Hà, đối với hắn mà nói, đây chính là cơ duyên, còn lý do gì mà không đi?

Sau khi bàn bạc xong, mọi người cùng nhau lên đường.

Nhưng trước khi xuất phát, Dương Bách Xuyên đã thả khôi lỗi hồng y Á Thánh ra khỏi huyết quang Hoàng Tuyền, hiện tại Nhiếp Hồn lão tổ đã thần phục hắn, tất nhiên không cần phong ấn khôi lỗi hồng y Á Thánh nữa, vả lại, khôi lỗi này sẽ trở thành một vệ sĩ cường đại.

Sau khi thả ra, Dương Bách Xuyên trừng mắt liếc nhìn Nhiếp Hồn lão tổ một cái rồi nói: "Bảo nàng ta giao trả lại kiếm Đồ Long của ta ra đây~"

Ban đầu, kiếm Đồ Long của hắn đã bị khôi lỗi hồng y thu lấy, biến mất không thấy đâu, chắc chắn là trên người nàng ta có không gian trữ vật nào đó.

Nhiếp Hồn lão tổ cười gượng gạo, bèn vung tay về phía khôi lỗi hồng y, ngay lập tức kiếm Đồ Long từ trong cơ thể của khôi lỗi hồng y xuất hiện.

Dương Bách Xuyên thu lại kiếm Đồ Long, liếc nhìn khôi lỗi hồng y đang không mảnh vải che thân, rồi trừng mắt nhìn Nhiếp Hồn lão tổ, nói: "Mau tìm cho nàng ta một bộ y phục mặc vào đi~"

"A~ ồ ồ ồ được ngay~" Nhiếp Hồn lão tổ giật mình, sau đó lão ta kịp phản ứng vội vung tay lên, một bộ trường bào hồng y lập tức được mặc lên người khôi lỗi như ban đầu, che kín cả người.

"Được rồi, xuất phát thôi, ngươi dẫn đường đi~" Dương Bách Xuyên lắc đầu, không khỏi cảm thấy bất lực với lão già này. Hắn không hiểu Nhiếp Hồn lão tổ nghĩ gì, lại đi đánh vào thể xác của khôi lỗi hồng y và khôi lỗi Hắc Giáp đại hán, đưa hồn của hung thú vào trong cơ thể bọn họ.

Sau này, Nhiếp Hồn lão tổ có nói với Dương Bách Xuyên về vấn đề này, lão ta nói bởi vì hai khôi lỗi này đều là thể xác Á Thánh thời thượng cổ, nếu không đưa hồn hung thú vào cơ thể, e rằng không thể áp chế được bọn họ, rất có khả năng bọn họ sẽ sản sinh ra ý thức tự chủ, đến lúc đó, ngay cả lão ta cũng không thể khống chế được.

Nhiếp Hồn lão tổ khổ sở nói: "Chủ nhân, ta ... ta ... ta đã trộm mộ của nàng ta, sau này nếu nàng ta sinh ra ý thức, nhân vật cường đại như vậy sẽ có bản năng cảm nhận, lúc đó nàng ta sẽ coi ta là kẻ thù, sẽ giết ta mất~"

"Đừng nhiều lời, ta có cách khống chế nàng ta." Dương Bách Xuyên không muốn nghe gì thêm.

Không còn cách nào khác, Nhiếp Hồn lão tổ đành phải khuất phục trước uy quyền của Dương mỗ, rút hồn hung thú ra khỏi cơ thể khôi lỗi hồng y.

Sau đó, Dương mỗ lập tức đánh vào cơ thể khôi lỗi hồng y một đạo Sinh Tử phù, đây cũng chỉ là ý tưởng đột phát của hắn, chính hắn cũng không biết Sinh Tử phù có hiệu nghiệm đối với một thi thể thượng cổ hay không, nhưng hắn vẫn muốn thử một lần.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4691: Xảy ra chuyện gì?



Sinh Tử Phù dùng được với người sống, nhưng Dương Bách Xuyên không biết nó có tác dụng với xác chết thượng cổ hay không?

Hắn chỉ muốn thử hiệu quả chứ cũng không ôm hi vọng gì, sở dĩ Dương Bách Xuyên tìm Nhiếp Hồn lão tổ đòi con rối áo đỏ là bởi vì hắn rất ấn tượng với nàng ta, hơn nữa Nhiếp Hồn lão tổ dùng hồn của mãnh thú để trấn áp thân xác này quả thật là sỉ nhục tiên thể Á Thánh thượng cổ.

Chi bằng để hắn dùng còn hơn.

Nhiếp Hồn lão tổ cảm nhận thế nào thì hắn không quan tâm.

Đợi sau khi Nhiếp Hồn lão tổ giải trừ khống chế, hắn đánh một đạo Sinh Tử Phù vào trong cơ thể khôi lỗi Á Thánh.

Ngay sau đó, một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện.

Hắn vốn chỉ định thử hiệu quả của Sinh Tử Phù, không ngờ sau khi tiến vào trong khôi lỗi lại có sự thay đổi bất ngờ.

Thử kích hoạt, Sinh Tử Phù bên trong khôi lỗi nổ vang một tiếng rồi tản ra khắp cơ thể.

Nhìn như Sinh Tu Phu lap tuc tiêu tan nhung Dương Bach Xuyen có thể cảm nhận một cách rõ rệt, sức mạnh của Sinh Tử Phù vẫn còn bên trong cơ thể khôi lỗi, hơn nữa cảm ứng dường như còn mạnh hơn.

Xảy ra chuyện gì?

Dương Bách Xuyên nghĩ một lúc lâu vẫn không hiểu ...

Nhưng vào lúc này, trong đầu hắn đột nhiên vang lên một luồng linh khí ...

"Ngươi là ai ... "

Truyền âm mơ hồ nhưng Dương Bách Xuyên vẫn có thể nghe rõ.

Dương Bách Xuyên bị dọa cho giật cả mình.

Dương Bách Xuyên trợn tròn mắt, hắn phát hiện sự dao động tinh thần này tới từ khôi lỗi áo đỏ kia.

Nàng ta ...

Sinh ra ý thức rồi?

Trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng ngạc nhiên.

Lúc này hắn có thể chắc chắn, khôi lỗi áo đỏ kia đã sinh ra ý thức.

Hắn thử đáp lại: "Ta là chủ nhân của ngươi ~"

"Chủ nhân ... chủ nhân ~"

Lúc này, lần dao động tinh thần thứ hai truyền tới.

“Đúng, ta là chủ nhân của ngươi - Dương Bách Xuyên, sau này ngươi phải nghe lời của ta." Dương Bách Xuyên thản nhiên nói.

“Được, sau này ta sẽ nghe lời chủ nhân." Lần này truyền âm đã rõ hơn.

Điều này cũng không quá khó hiểu, Sinh Tử Phù được đưa vào trong cơ thể nàng ta vốn là một loại khống chế, đương nhiên hắn là chủ nhân của nàng.

Lúc này, Dương Bách Xuyên chợt hiểu rõ, sở dĩ khôi lỗi sinh ra được ý thức riêng có khả năng liên quan tới Sinh Tử Phù.

Sinh Tử Phù vốn là sức mạnh Sinh - Tử, cũng là bí pháp thần thông, sau khi thi triển thì đó chính là lực lượng đại đạo của đất trời, nếu như có tác dụng với người sống thì với người chết cũng sẽ như vậy, nếu không thì sao lại gọi là Sinh Tử Phù.

Hơn nữa, khôi lỗi áo đỏ có thể sinh ra ý thức riêng là bởi vì Nhiếp Hồn lão tổ đã lấy đi linh hồn mãnh thú dùng để trấn áp nàng, cơ thể thượng cổ cấp bậc Á Thánh vốn là sự tồn tại nghịch thiên, sau khi thấy lại ánh mặt trời, được khí tức của mặt trời, mặt trăng, các ngôi sao, trời, đất và vạn vật nuôi dưỡng, sinh ra ý thức cũng là điều dễ hiểu.

Đương nhiên quan trọng là, Dương Bách Xuyên cảm nhận được Sinh Tử Phù của hắn mới là yếu tố quan trọng nhất.

Sức mạnh của Sinh Tử Phù Kinh vô cùng huyền bí, để một cỗ thi thể Á Thánh xảy ra biến dị cũng là điều bình thường.

Duong Bach Xuyen biet day la co duyen cua han, cung la co hoi cua khoi lỗi Á Thánh.

Mặc dù sinh ra ý thức mới, nghe thì có vẻ lờ mờ nhưng ai mà biết sau này có khôi phục trí nhớ hay không?

“Vâng chủ nhân, Hồng Y biết rồi." Dao động tinh thần kia lại truyền tới.

Đương nhiên chỉ có hắn mới giao tiếp được với nàng.

Lúc này Nhiếp Hồn lão tổ có hơi không tình nguyện nói: "Chủ nhân, nên đi rồi chứ?”

“Đi thôi, ông dẫn đường đi." Có một người từng đi qua Hắc Hà ở đây, hắn cũng không cần phải xem truyền tấn phù do sát thủ nhà Độc Cô lưu lại để xác định vị trí.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4692: Vì sao lại ra tay với ông ta?



Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu gặp phải đám sát thủ nhà Độc Cô, hắn vẫn sẽ giết bọn họ.

Bây giờ có Nhiếp Hồn lão tổ ở đây, thực lực của đội ngũ nhỏ này mạnh hơn không ít.

"Được ... A ~"

Nhiếp Hồn lão tổ trả lời Dương Bách Xuyên, còn chưa nói xong thì đã hét thảm, bay ngược ra ngoài.

Dương Bách Xuyên giật mình, hắn phát hiện Hồng Y bên cạnh đã hóa thành một tàn ảnh rồi biến mất.

Hắn hiểu ra, vội vàng hô lớn: "Hồng Y, dừng tay ~"

Hồng Y vừa ra tay đã đánh bay Nhiếp Hồn lão tổ, sau đó đuổi theo, giơ tay ra đòn sắc như dao ~

Tất cả đều hành động một cách nhanh chóng, nhanh tới mức Nhiếp Hồn lão tổ không kịp phản ứng, nếu Dương Bách Xuyên không hô lên thì lần này Nhiếp Hồn lão tổ đã xong đời.

Lão ta toat cả mồ hoi lạnh, lao biet ro uy lực của Hồng Y, đay là lần thứ hai trong ngày, Nhiếp Hồn lão tổ cảm nhận được cái chết tới gần mình như vậy.

Nhìn thấy móng tay sắc nhọn vươn ra từ ống tay áo chỉ cách mi tâm nửa tấc, trái tim trong lồng đập loạn, giọt mồ hôi to bằng hạt đậu tương không ngừng lăn xuống.

Dương Bách Xuyên vèo một cái đi tới cạnh Hồng Y, bảo Hồng Y thả Nhiếp Hồn lão tổ ra thì nàng mới chịu.

"Vì sao lại ra tay với ông ta?" Dương Bách Xuyên hỏi Hồng Y.

Hồng Y truyền âm: "Ta không biết, chỉ là hành động theo bản năng muốn giết ông ta.”

Dương Bách Xuyên nghe vậy thì biết mình đoán gần đúng, ý định tấn công Nhiếp Hồn lão tổ của Hồng Y như bản năng, trong tiềm thức, Hồng Y biết Nhiếp Hồn lão tổ đã trộm mộ, sau đó khống chế nàng.

Mặc dù Hồng Y sinh ra ý thức mới, nhưng có một số chuyện vẫn không nói rõ được, thân thể Hồng Y có cấp bậc Á Thánh vô cùng cường đại, nàng có tri giác theo bản năng, ra tay với Nhiếp Hồn lão tổ cũng đúng là bình thường.

Có lẽ đây chính là sự lợi hại của cường giả chân chính?

Hồng Y chắc chắn mạnh, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn không hiểu rõ, người có thân xác Á Thánh vì sao lại chết?

Sau khi chết còn bị Nhiếp Hồn lão tổ trộm xác, luyện thành con rối.

Vì sao Hồng Y lại chết không quan trọng với Dương Bách Xuyên, quan trọng là hiện tại nàng đã sinh ra ý thức, hắn cũng tự xưng là chủ nhân của nàng, hắn cũng hơi lo lắng cho bản thân, nếu sau này Hồng Y nhớ lại chuyện trước kia, liệu có ra tay với hắn không?

Dương Bách Xuyên lắc đầu không muốn nghĩ nhiều nữa, chuyện sau này thì để sau này nói đi.

Dù sao bay gio han biet Hồng Y se là một trợ thủ đắc lực với tiềm năng vô hạn.

Dương Bách Xuyên dặn Hồng Y sau này không đung tới Nhiếp Hồn lão tổ nữa, chuyện này xem như kết thúc.

Nhưng Nhiếp Hồn lão tổ bị dọa không nhẹ, mặc dù chỉ thấy Dương Bách Xuyên lẩm bẩm một mình nhưng lão vẫn nhìn ra được một số manh mối.

Lão nuốt nước bọt rồi hỏi Dương Bách Xuyên: “Chủ nhân, nàng ta ... Nàng ta sinh ra ý thức?”

Dương Bách Xuyên nhếch khóe miệng: "Haha, ông nói xem?"

Câu nói này khiến Nhiếp Hồn lão tổ rùng mình, vẻ mặt trắng bệch.

Ông ta đoán trúng rồi, không có linh hồn mãnh thú trấn áp, Hồng Y quả thật đã sinh ra ý thức riêng, vậy thì ghi thù ông ta cũng là chuyện bình thường.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy vẻ mặt tái xanh của Nhiếp Hồn lão tổ, cuối cùng hắn cũng an ủi hắn, dù thế nào thì bây giờ lão già này cũng là tay sai của hắn ta.

“Đi thôi, đừng lo sau này Hồng Y sẽ không ra tay với ông, có ta ở đây thì sẽ không xảy ra chuyện." Dương Bách Xuyên nói.

“Được, được, chủ nhân anh minh."

Nhiếp Hồn lão tổ lau khóe miệng, vội vàng gật đầu, vừa rồi lão bị Hồng Y đánh cho hộc máu.

Ba người Lạc Dương và Đông Phương Thiết Nhân đi tới với vẻ mặt khó hiểu, không biết đã xảy ra chuyện gì, Dương Bách Xuyên cười rồi giải thích, ai nấy đều thở dài.

Ý của ta là tất cả mọi người phải đề cao cảnh giác, phòng bị thật tốt, chuẩn bị tiên thạch để bổ sung pháp lực, đủ pháp lực thì chúng ta sẽ không nguy hiểm đương nhiên đó là những việc cần làm sau khi xuống sông, vào được động phủ sẽ là một môi trường khác, nguy hiểm còn nhiều hơn."

Dương Bách Xuyên gật đầu, tỏ ý đã biết, hắn vung tay đưa cho mỗi người mười quả Linh Đào.

Ngoại trừ cây mẹ, tất cả cây Linh Đào trong không gian Càn Khôn đều do hắn trồng từ hạt giống, không có hạn chế, hắn tích trữ rất nhiều, mặc dù hiệu quả không tốt bằng cây mẹ nhưng cũng không kém, dùng để bổ sung pháp lực là thích hợp nhất.

Mỗi người mười quả Linh Đào, để mọi người dùng trong trường hợp khẩn cấp.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4693: Sau khi nói chuyện



Mọi người đều không khách khí với sự hào phóng của Dương Bách Xuyên, bởi vì bọn họ là người một nhà.

Đông Phương Thiết Nhân biết trên người của Dương Bách Xuyên có rất nhiều bí mật, vậy nên khi đối phương lấy ra Linh Đào, hắn cũng mỉm cười nhận lấy mà không hỏi nhiều.

Ai mà chẳng có bí mật, thứ mà Đông Phương Thiết Nhân để ý không phải là Linh Đào mà là Dương Bách Xuyên không xem hắn như người ngoài.

Chỉ có Nhiếp Hồn lão tổ là kích động, không ngờ Dương Bách Xuyên lại không nặng bên này nhẹ bên kia, hắn cũng đưa cho lão mười quả Linh Đào, lần đầu tiên Nhiếp Hồn lão tổ cảm nhận được tia ấm áp.

Chứng minh Dương Bách Xuyên vẫn xem trọng lão.

Đương nhiên không thể thiếu được lời cảm ơn và nịnh nọt.

Sau khi chuẩn bị xong, Nhiếp Hồn lão tổ sai đại hán hắc giáp dẫn đầu tiến vào trong Hắc Hà, hiện tại Nhiếp Hồn lão tổ cũng chỉ có thể khống chế được mỗi mình hắn.

Một thang sau, Nhiep Hồn lao tổ dẫn Dương Bach Xuyen xuất hiện trước dòng sông đen rộng lớn.

Con sông rộng đến mức nhìn không thấy bờ. Nói là sông đen nhưng nhìn giống như biển.

Nước biển đen như muc, cai tên gọi cung bat nguồn từ màu nước.

“Chủ nhân, chúng ta phải nhảy xuống sông, bảo khố Hắc Hà ở động phủ của đại yêu vương thủy tinh, mà động phủ này nam dưới đáy sông, vạn năm mới mở một lần, tính toán lại thì sẽ mở trong khoảng thời gian này ~" Nhiếp Hồn lão tổ nói.

“Vậy thì đi thôi, còn đợi gì nữa." Dương Bách Xuyên trợn mắt nói.

Nhiếp Hồn lão tổ ni: "Chủ nhân, nước sông này không bình thường, vô cùng nặng, vậy nên chúng ta phải chuẩn bị tốt."

Chống đỡ trọng lực của nước sông cần pháp lực phòng ngự, dưới đáy sông một nghìn mét, càng xuống dưới thì trọng lực càng lớn, pháp lực cần để chống đỡ cũng sẽ mạnh hơn, nếu không chịu được thì sẽ rất nguy hiểm, hơn nữa dưới đáy sông còn có thủy quái, tất cả đều cần đề phòng.

Ý của ta là tất cả mọi người phải đề cao cảnh giác, phòng bị thật tốt, chuẩn bị tiên thạch để bổ sung pháp lực, đủ pháp lực thì chúng ta sẽ không nguy hiểm, đương nhiên đó là những việc cần làm sau khi xuống sông, vào được động phủ sẽ là một môi trường khác, nguy hiểm còn nhiều hơn."

Dương Bách Xuyên gật đầu, tỏ ý đã biết, hắn vung tay đưa cho mỗi người mười quả Linh Đào.

Ngoại trừ cây mẹ, tất cả cây Linh Đào trong không gian Càn Khôn đều do hắn trồng từ hạt giống, không có hạn chế, hắn tích trữ rất nhiều, mặc dù hiệu quả không tốt bằng cây mẹ nhưng cũng không kém, dùng để bổ sung pháp lực là thích hợp nhất.

Mỗi người mười quả Linh Đào, để mọi người dùng trong trường hợp khẩn cấp.

Mọi người đều không khách khí với sự hào phóng của Dương Bách Xuyên, bởi vì bọn họ là người một nhà.

Đông Phương Thiết Nhân biết trên người của Dương Bách Xuyên có rất nhiều bí mật, vậy nên khi đối phương lấy ra Linh Đào, hắn cũng mỉm cười nhận lấy mà không hỏi nhiều.

Ai mà chẳng có bí mật, thứ mà Đông Phương Thiết Nhân để ý không phải là Linh Đào mà là Dương Bách Xuyên không xem hắn như người ngoài.

Chỉ có Nhiếp Hồn lão tổ là kích động, không ngờ Dương Bách Xuyên lại không nặng bên này nhẹ bên kia, hắn cũng đưa cho lão mười quả Linh Đào, lần đầu tiên Nhiếp Hồn lão tổ cảm nhận được tia ấm áp.

Chứng minh Dương Bách Xuyên vẫn xem trọng lão.

Đương nhiên không thể thiếu được lời cảm ơn và nịnh nọt.

Sau khi chuẩn bị xong, Nhiếp Hồn lão tổ sai đại hán hắc giáp dẫn đầu tiến vào trong Hắc Hà, hiện tại Nhiếp Hồn lão tổ cũng chỉ có thể khống chế được mỗi mình hắn.

Dương Bách Xuyên hỏi Nhiếp Hồn Hồng Y và Hắc Giáp ai mạnh hơn, lão đáp hai bọn họ là cơ thể cấp bậc Á Thánh, bên trong Hắc Giáp có một linh hồn mãnh thú đã sinh ra linh trí nhưng so với mãnh thú trong cơ thể Hồng Y thì yếu hơn.

Linh hồn mãnh thú bị ông ta phong ấn trong thân xác Hồng Y rất mạnh nhưng lại không có linh trí, đây cũng là lý do Hắc Giáp yếu hơn Hồng Y.

Theo sau Nhiếp Hồn lão tổ, Đông Phương Thiết Nhân, Lạc Dương, Tuyết Hương cũng nhảy xuống sông, Dương Bách Xuyên dẫn Hồng Y đi cuối để áp trận.

Dưong Bách Xuyên vẫn không đưa Cảnh Xán ra khỏi không gian Càn Khôn, trước kia Cảnh Xán bị thương, để nàng ở trong không gian dưỡng thương thì tốt hơn

Đương nhiên Dương Bách Xuyên sợ nàng buồn chán nên đã để chim Thần Ma, chim răng cưa còn cả Mông Điềm và Ngưu Tiểu Tứ ở trong đó, bọn họ khá yếu, ra ngoài sẽ nguy hiểm.

Đoàn người lần lượt tiến vào Hắc Hà, mở ra một con đường nguy hiểm hơn.

Nước của sông này đung như Nhiếp Hồn lão tổ nói, quả nhiên có trọng lực rất lớn, cũng may tất cả mọi người có chuẩn bị, rất nhanh đã thích ứng, chậm rãi đi xuống dưới đáy hồ.

Hắc Hà bảo khố ở động phủ của sư tử thủy tinh, nghe đồn có thần thạch thủy tinh, tiên thạch khoáng mạch ... Dương Bách Xuyên muốn đi xem thử.

Đưong nhiên còn có sát thủ nhà Độc Cô, thống lĩnh sat thủ Cửu Kiếm Tiên Quân chờ hắn, dường như mọi thứ đều là số phận, không liên quan nhưng lại nối liền với nhau ...
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4694: Tất cả mọi người



Nước sông Hắc Hà rất nặng và đen, cho dù là Tiên nhân cũng sẽ cảm thấy mờ mịt khi ở dưới nước dưới nước, gần như không nhìn rõ sự vật xung quanh.

Tuy nhiên, nơi này lại có thể sử dụng tiên thức, điều này sẽ giúp giải quyết vấn đề không thấy gì của bọn họ dưới đáy sông.

Tốc độ di chuyển của bọn họ dưới nước không nhanh lắm, nguyên nhân là do Nhiếp Hồn lão tổ dẫn đầu rất thận trọng, ông ta đã nhắc nhở dưới sông Hắc Hà có thủy thú, mọi việc đều phải cẩn trọng mới được.

Về điểm này, Dương Bách Xuyên không có ý kiến, an toàn là trên hết, chậm một chút cũng không sao!

Rất nhiều luc tai họa xảy ra đều do chủ quan, cho nên tuy là Nhiếp Hồn lão tổ dẫn đường hơi chậm, nhưng Dương Bách Xuyên lại cảm thấy yên tâm.

Dù sao, mọi người cũng đang tiến vào động phủ của Đại Yêu Vương thời đại Hồng Hoang, cẩn thận một chút không bao giờ là thừa.

Theo lời của Nhiếp Hồn lão tổ nói, lặn xuống độ sâu khoảng một ngàn mét là tớ đáy của Hắc Hà, đối với bọn họ thì độ sâu này cũng không phải là quá sâu.

Tất cả mọi người lặn dần dần xuống, ai nấy đều rất cảnh giác, nhưng khi đã xuống đến độ sâu năm trăm mét vẫn chưa phát hiện điều gì bất thường.

Việc này khiến thần kinh cang thang của mọi nguời đã tha lỏng phần nào, nhưng chính vào lúc này, chuyện bất ngờ xảy ra ...

"Rào rào rào~"

Bên tai Dương Bách Xuyên dường như nghe thấy có tiếng nước chảy, âm thanh này mà phát ra ở trên mặt đất là chuyện bình thường, nhưng phát ra ở dưới vùng nước sâu như thế này thì thật kỳ lạ.

"Mọi người cẩn thận, có thể có thủy thú đang đến gần chúng ta~"

Giọng nói phát ra từ Nhiếp Hồn lão tổ khiến mọi người lập tức cảnh giác.

Dương Bách Xuyên áp trận ở phía sau, nhìn thoáng qua Hồng Y bên cạnh đã khiến han cảm thay yên tam hơn nhiều, nói đi cung phải noi lại, Hồng Y quả thực rất khác biệt với tất cả mọi người.

Mọi người đều dùng pháp lực để chống lại sức nặng của Hắc Thủy, nhưng trên người Hồng Y lại không hề có chút khí tức pháp lực hay lực lượng nào, mà nàng ta vẫn thoải mái không bị ảnh hưởng gì ở trong nước.

Nhu the nang ta đa hoan toan dung nhap vao dong nuoc Hac Ha, linh hoạt tự nhiên.

Dương Bách Xuyên thầm nghĩ đây có thể là sức mạnh của luyện thể Thượng Cổ từ một Tiên thể cường đại?

Thân thể của Hồng Y cứng rắn như Tiên khí, thậm chí có phần vượt trội hơn, còn có thể tự sinh ra ý thức, hóa thành một sinh mệnh hoàn toàn mới. Mặc dù không phải người tu luyện, không phải người tu ma, hay thuộc bất kỳ hệ thống tu luyện nào khác, nhưng không thể nhìn thấu được cảnh giới hay thực lực của nàng ta

Tất nhiên, Dương Bách Xuyên hoàn toàn không thể xác định Hồng Y theo một hệ thống tu luyện nào, nhưng tiềm lực của nàng ta là vô hạn. Hiện tại, có vẻ như nàng ta còn có thể đối đầu với cả những cường giả Tiên Vương đại viên mãn.

Còn về chuyện Hồng Y có thể đối phó với cường giả cấp bậc Tiên Đế thì Dương Bách Xuyên không dám chắc, điều này phải đợi chứng kiến mới biết được, nhưng theo hắn nghĩ là vẫn có thể.

Thân thể cường đại cấp bậc Á Thánh của Hồng Y đã được thể hiện rõ khi Dương Bách Xuyên sử dụng lá cây Ngũ Lôi Tử để đối phó với nàng ta. Trước đó, trong lúc giao đấu, khi hắn phát động toàn bộ lá cây Ngũ Lôi để tấn công cũng chỉ khiến tóc của Hồng Y rối loạn một chút, còn thân thể nàng ta thì không hề bị bất kỳ thương tổn nào. Chỉ từ điểm này thôi cũng có thể thấy thân thể của Hồng Y cường đại đến mức nào.

Dương Bách Xuyên thật sự nghĩ không ra giới hạn thân thể của nàng ta tới đâu.

Mà hắn cũng nhớ lại lời dặn dò của sư phụ và chim Thần Ma đã từng nói với hắn là phải tăng cường rèn luyện thân thể, con đường tu luyện thân thể thành Thánh không phải là lời đồn, bây giờ xem ra cũng không phải là lời nói dối.

Nếu như có một ngày nào đó trong tương lai, hắn tu luyện thân thể mình tới cấp bậc Á Thánh, cảnh giới tu vi cũng đạt đến đỉnh cao trong Tiên giới, không biết sau này sẽ gặp phải tình cảnh bậc nào?

Trong lòng hắn tự đặt cho mình một mục tiêu, đồng thời thúc đẩy việc tu luyện thân thể. Trước đây, thực ra hắn không mấy quan tâm đến khía cạnh này.

Nhưng bây giờ, sau khi nhìn thấy Hồng Y và Hắc Giáp đại hán, hắn mới chính thức nhìn thấy tiềm năng.

Thực ra, từ trước đến nay han vẫn đi theo con đường tu luyện cả trong lẫn ngoài, chỉ là han không thực sự chú ý đến việc ren luyện thân thể, mỗi lần luyện tẩy thể xác đều là do gặp đúng cơ hội và điều kiện thích hợp nên hắn mới đi tu luyện.

Chưa hề có lần nào han thực sự chủ động tu luyện cả.

Nhìn từ trên người Hồng Y, han nhận thấy sức mạnh vượt trội của thân thể, không ngờ việc tu luyện thân thể cũng có thể đạt đến trình độ cường hãn như vậy?

Thậm chí còn có thể chứng đạo thành Thánh bằng thân thể.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4695: Ngay giây sau



Từ trước đến nay, những điều hắn nghĩ và những điều hắn nghe nói đến đều cho rằng tu luyện pháp lực mới là quan trọng, rất ít người chọn con đường chứng đạo bằng thân thể. Giới tu sĩ trên thế gian đều xem việc ren luyện thân thể chỉ là hỗ trợ cho việc tu luyện pháp lực, chứ không xem đó là con đường chứng đạo chính.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ vấn đề nằm ở điều kiện hạn chế ...

Bởi vì từ những gì han hiểu biết về con đường tu luyện thân thể thông qua sư phụ cũng là trường hợp tương tự.

Dương Bách Xuyên ghi nhớ điều này trong lòng, chuẩn bị sau này trở về sẽ hỏi chim Thần Ma thêm một số thông tin.

...

Trong đầu Dương Bách Xuyên đang suy nghĩ về việc luyện thân thể thì Nhiếp Hồn lão tổ ở phía trước lại truyền âm một lần nữa: "Quả nhiên là thủy thú, cá sấu tám chỉ có ở Hắc Hà. Đây là loài thủy thú sống thành bầy đàn, mọi người chú ý giữ vững không phản kháng, tuyệt đối đừng tấn công."

"Loài cá sấu tám chân này có lực công kích cũng không mạnh lắm khi đấu riêng lẻ, nhưng quần thể lại vô cùng đông đúc, số lượng mỗi lần xuất hiện đều có hàng vạn, hàng chục vạn con. Nếu không trêu chọc bọn chúng thì cùng lắm bọn chúng chỉ xông qua chúng ta mà thôi, nhưng một khi bọn chúng bị chọc giận và nhìn thấy máu, những con cá sấu tám chân này sẽ bị kích phát thú tính, biến thành loài thủy thú hung mãnh, hình thể sẽ to lên một vòng. Đến lúc đó mà giao đấu, ngay cả cường giả như Tiên Đế cũng phải e ngại đôi phần."

"Vùng đất Nguyền Rủa này vốn là một phần của Tiểu Hồng Hoang, sinh linh nơi đây phần lớn là hậu duệ của những sinh vật trong Hồng Hoang, nhưng sau khi trải qua biến dị, bọn chúng đã mất đi trí tuệ, chỉ còn lại sự hung bạo nên rất khó đối phó. Đây cũng là lý do nơi này được gọi là vùng đất Nguyền Rủa."

Sau khi Nhiếp Hồn lão tổ truyền âm xong, lão ta lại bổ sung: "Cứ đi thôi, nhớ kỹ phòng thủ thật tốt, chỉ cần giữ vững, chờ bọn chúng xông qua là ổn."

"Rào rào ... "

Sóng nước từ dưới đáy bất ngờ cuộn lên, nhanh chóng bao phủ lấy bọn họ.

May thay, tất cả mọi người đã có sự chuẩn bị tâm lý nhờ lời truyền âm của Nhiếp Hồn lão tổ nên không ai hoảng loạn, chỉ để mặc cho đám cá sấu tám chân này xông qua cơ thể mình.

Trên thực tế, mặc dù số lượng cá sấu tám chân rất nhiều, nhưng dù sao cũng không phải là toàn bộ bọn chúng đều va chạm vào người bọn họ, cho nên vẫn có thể chịu đựng được.

Dưong Bách Xuyên dùng thần thức quan sát ro rang, đay là một loai thủy thú có màu đen tuyền giống hệt như nước sông Hắc Hà, hình dáng giống cá sấu nhưng nhỏ hơn rất nhiều, chỉ dài khoảng nửa mét, to cỡ cánh tay, có tám chân và toàn thân được bao phủ bởi lớp vảy lớn bằng móng tay

Trông bọn chúng không quá hung dữ, nhưng đúng như lời Nhiếp Hồn lão tổ nói, số lượng quần thể của bọn chúng quá lớn. Trong thần thức của Dương Bách Xuyên, hắn nhìn thấy vô số cá sấu tám chân, chiếm diện tích lên tới hàng nghìn mét.

Chúng lao nhanh qua bọn họ, điều này không thể tránh khỏi việc va chạm.

May thay, tất cả mọi người đều đã chuẩn bị trước, sau đó đã vận hành pháp lực để tạo ra lớp phòng ngự bên ngoài cơ thể, cho dù cá sấu tám chân rất nhiều nhưng vẫn có thể chịu đựng được những cú va chạm.

Bầy cá sấu tám chân đông đúc, thậm chí chỉ nhìn qua thần thức thôi cũng khiến người ta rùng mình

Dương Bách Xuyên thầm cảm thấy may mắn vì lần này có Nhiếp Hồn lão tổ, một người đã từng đến Hắc Hà một lần sau hàng vạn năm, nếu không có lời nhắc nhở của Nhiếp Hồn lão tổ, đổi lại là chỉ có mấy người bọn họ đi tới đây, chắc chắn bọn họ sẽ giết chóc dữ dội, đến lúc đó sẽ kích phát bản tính hung hãn của loài cá sấu tám chân này, cũng sẽ khiến mấy người bọn họ gặp nguy hiểm.

"Bụp bụp bụp bụp .. "

Từng tiếng đụng chạm vang lên không ngừng, những cú đập mạnh vào mỗi người, nhưng tất cả mọi người đều chịu đựng được.

Thế nhưng ngay sau đó, Dương Bách Xuyên chợt nhận ra mình đã bỏ qua một vấn đề.

Tất cả bọn họ, bao gồm cả Hắc Giáp, toàn bộ sự phòng thủ của bọn họ đều được duy trì bằng pháp lực, cho nên sự va chạm sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều, bọn họ va vào đàn cá sấu tám chân cũng sẽ không gây hại cho cả hai bên, chỉ cần chịu đựng được đợt tấn công này, sau khi đám cá sấu tám chân đi qua là xong.

Nhưng có một người không hề có pháp lực bảo vệ, hoàn toàn dựa vào thân thể để chống đỡ.

Người đó tất nhiên chính là Hồng Y!

Dương Bách Xuyên không lo Hồng Y bị cá sấu tám chân làm tổn thương, mà đang lo cho đám cá sấu tám chân.

Bởi vì hắn biết quá rõ thân thể của Hồng Y mạnh mẽ đến mức nào.

So với nàng ta, bầy cá sấu tám chân chẳng khác gì đang lao vào một tảng đá.

Vậy thì chắc chắn kết quả sẽ là bể đầu chảy máu.

Đến lúc đó, nếu đám cá sấu tám chân ngửi thấy mùi máu tươi, chẳng phải sẽ k*ch th*ch bản tính hung bạo của chúng sao?

Nghĩ đến điều này, trong lòng Dương Bách Xuyên hoảng hốt.

Ngay giây sau, toàn bộ đáy sông Hắc Hà sôi sục.

Lũ cá sấu tám chân bị k*ch th*ch bởi mùi máu tanh đã bộc phát bản tính hung dữ.

Dương Bách Xuyên cười khổ, chuyện gì thế này?

Cuối cùng lại bị đám cá sấu va vào mà sinh chuyện.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4696: Ai mà ngờ được cục diện này cơ chứ?



Bây giờ làm gì cũng đã chậm rồi, nói đến cùng cũng không phải sai lầm của mọi người mà chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.

Ai mà ngờ được cục diện này cơ chứ?

Cá sấu tám chân đã bị k*ch th*ch bản tính hung ác của mình.

Bọn họ cũng không thể làm gì khác ngoài việc cố chống chọi, hoặc chém giết, nếu không dưới sự k*ch th*ch của máu tươi, đám cá sấu tám chân sẽ càng thêm hung ác hơn. Tuy bọn họ không yếu nhưng không chịu nổi sự tấn công của nhiều cá sấu tám chân đến vậy.

"Giết."

Dương Bách Xuyên gầm lên.

“Mọi người, dùng tốc độ nhanh nhất bơi xuống đáy xông, chỉ có vào được động phủ Yêu Vương mới có thể thoát khỏi đám cá sấu tám chân này." Lão tổ Nhiếp Hồn truyền âm.

Mọi người cùng bùng nổ, cũng không thể đứng yên bị đám cá sấu tám chân này tấn công. Cá sấu tám chân tiến hóa một lần không dễ đánh, số lượng còn vô cùng vô tận.

Thật sự khiến người ta sợ hãi.

Lúc này mọi người bất chấp tất cả, đồng loạt ra tay.

Trong Hắc Hà, từng luồng hơi thở cường đại tản ra.

Vô số cá sấu tám chân không ngừng xông lên bao vây đám người Dương Bách Xuyên.

“Âm ầm ầm ... "

Toàn bộ Hắc Hà vang lên tiếng nổ nặng nề.

Mùi máu tươi càng thêm dày đặc ...

Như lời của lão tổ Nhiếp Hồn, cá sấu tám chân càng lúc càng hung hãn.

Dương Bách Xuyên cảm nhận được lực phá hoại của cá sấu tám chân đối với lực phòng ngự càng lúc càng mạnh, may mà hắn vẫn còn chịu đựng, nhưng sớm hay muộn phòng ngự cũng bị phá.

Cho nên phải nhanh chong thoat khỏi ca sấu tám chân.

May ma luc truoc lao tổ Nhiep Hồn đa thao tac Hac Giap đại han lên trước, không biết lão ta dùng bí pháp gì mà tháo tác được Hắc Giáp đại hán. Hắc Giáp đại án như hóa thành một cái máy xay thịt, nơi đi qua cá sấu tám chân hóa thành thịt nát, không đến gần được.

Lão tổ Nhiếp Hồn dọn sạch đằng trước nên áp lực của mấy người phía sau thu nhỏ rất nhiều.

Nửa canh giờ sau, Dương Bách Xuyên cảm giác bọn họ mới lặn xuống được 200 mét, cộng thêm ban đầu bản thân bọn họ đã ở chiều sâu 500 mét, giờ thêm 200 mét nữa, vẫn chưa đủ, khoảng 300 mét nữa mới đến đáy sông. Hắn cảm nhận được tốc độ bắt đầu chậm lại, chứng tỏ cá sấu tám chân càng ngày càng nhiều.

Dương Bách Xuyên biết cứ như vầy thì không được, sớm hay muộn bọn họ cũng hao hết pháp lực, rồi sẽ bị cá sấu tám chân tấn công. Ngoài Hồng Y và Hắc Giáp ra, cường độ thân thể của bọn họ đều không chịu nổi đòn tấn công liên tiếp của cá sấu tám chân.

Cần phải nghĩ cách.

Nhìn thấy đàn cá sấu tám chân, đột nhiên Dương Bách Xuyên nghĩ đến chim Răng Cưa.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4697: Giờ đi đâu tiếp?



Liệu chim Răng Cưa có đối phó được với cá sấu tám chân hay không?

Tất nhiên về số lượng thì 10 vạn chim Răng Cưa trong bình Càn Khôn của hắn vẫn lém xa đàn cá sấu tám chân này. Nhưng về hình thể thì chim Răng Cưa chiếm ưu thế tuyệt đối, cộng thêm về lực lượng thì chim Răng Cưa mạnh hơn cá sấu tám chân nhiều.

Điểm yếu duy nhất đây là loài hung cầm phi hành, là hung thú thuộc về không trung, còn bên kia là thủy thú. Trong Hắc Hà còn có cả trọng lực, không biết chim Răng Cưa có bị ảnh hưởng hay không?

Nhưng Dương Bách Xuyên biết được cả hai đều thuộc hậu duệ của huyết mạch Hồng Hoang, cùng là sinh linh sinh ra ở Tiên giới, chắc sẽ không tồn tại vấn đề gì về việc thích ứng hoàn cảnh ...

Nếu chim Răng Cưa có thể đối phó với cá sấu tám chân thì áp lực của bọn họ sẽ giảm rất nhiều.

Dù thế nào Dương Bách Xuyên vẫn quyết định thử một lần, giờ cũng không còn cách nào khác, nếu cố thì bọn họ vẫn chịu được, nhưng quá hao tổn pháp lực. Bọn họ còn phải bảo tồn thực lực để tiến vào động phủ Yêu Vương, không thể lãng phí quá nhiều sức lực vào cá sấu tám chân.

Ngay sau đó Dương Bách Xuyên thả chim Răng Cưa Vương từ trong không gian bình Càn Khôn ra, hắn muốn nhìn xem hoàn cảnh của Hắc Hà có ảnh hưởng đến chim Răng Cưa hay không?

“Gào ... "

Chim Răng Cưa Vườn gầm rú, sau đó nó há mồm nuốt vài con cá sấu tám chân.

Dương Bách Xuyên cảm nhận được sự hưng phấn của chum Răng Cưa Vương, có vẻ đối với nó thì cá sấu tám chân là đồ ăn.

Dương Bách Xuyên vô cùng vui vẻ, chứng tỏ cách của hắn rất hiệu quả.

Tuy 10 vạn chim Răng Cưa thua xa cá sấu tám chân, nhưng có vẻ chim Răng Cưa là thiên địch của cá sấu tám chân.

Tiếp theo Dương Bách Xuyên thả hết 10 vạn chim Răng Cưa từ trong không gian bình Càn Khôn ra.

"Quác quác quác ... "

Vô số tiếng gầm rú vang lên, 10 vạn chim Răng Cưa xuất hiện trong Hắc Hà, không hề bị nước của Hắc Hà hạn chế.

Dương Bách Xuyên ra lệnh cho chim Răng Cưa Vương, sau đó 10 vạn chim Răng Cưa hợp thành một hình chữ nhật không lồ, bao vây đám người Dương Bách Xuyên lại, tiếp đó bắt đầu cắn nuốt cá sấu tám chân ...

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, đám Đông Phương Thiết Nhân nhìn Dương Bách Xuyên, biết chuyện gì đang xảy ra.

Nhung lao tổ Nhiep Hồn lại vô cung chan động, không ngờ chủ nhan lại triệu hoán ra nhiều chim Răng Cưa đến vậy. Lão ta biết rõ đám chim Răng Cưa này, đâu là hung thú sống theo quần cư, chiếm cứ vực sâu, nếu đánh 1-1 thì chim Răng Cưa không đáng sợ hãi, nhưng nếu tấn công quần thể thì cho dù Tiên Vương đại viên mãn cũng phải kiêng kị. Lúc trước đi vào vực sâu, lão tổ Nhiếp Hồn cũng lặng lẽ đi vào, không dám chọc vào chim Răng Cưa.

Lão ta không ngờ Dương Bách Xuyên lại triệu hoán được số lượng chim Răng Cưa khổng lồ thế này.

Ai có thể thao tác được chim Răng Cưa?

Lao ta không thể, nhưng Dương Bach Xuyen lại làm được.

Quan trọng hơn, chim Răng Cưa chính là thiên địch của cá sấu tám chân.

Nửa canh giờ sau, dưới sự bảo vệ của 10 vạn chim Răng Cưa, đám người Dương Bách Xuyên đi đến đáy sông.

“Giờ đi đâu tiếp?"

Sau khi đến đáy sông, Dương Bách Xuyên hỏi lão tổ Nhiếp Hồn.

Hắc Hà vô cùng rộng, nhưng động phủ Yêu Vương Sư Tử Thủy Tinh chỉ có một.

“Chủ nhân, chúng ta đi thêm cây số nữa về phía Nam sẽ thấy một tòa đá ngầm, động phủ Yêu Vương ở núi đá ngầm đó." Lão tổ Nhiếp Hồn nói.

Đi thêm một cây số về hướng Nam, chẳng mấy chốc đã đến nơi, từ tiên thức hắn phát hiện ra được một tòa núi đá ngầm khổng lồ. Dương Bách Xuyên thấy được một cái động lớn trên núi, chắc đây là lối vào động phủ Yêu Vương mà lão tổ Nhiếp Hồn nói.

Đến nơi thì cá sấu tám chân cũng biến mất, dù bị 10 vạn chim Răng Cưa ăn nhưng vẫn còn rất nhiều, chỉ là không đuổi theo nữa, chắc cũng có liên quan đến động phủ Yêu Vương.

Cá sấu tám chân không đuổi theo nữa, Dương Bách Xuyên thu tất cả chim Răng Cưa vào không gian Càn Khôn.

Sau đó bọn họ đi vào động phủ của Yêu Vương Sư Tử Thủy Tinh.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4698: Trông như cái hố không đáy



"Ốc Hữu Chí, ông xác định cứ vậy nhảy xuống?" Dương Bách Xuyên nhìn cái động lớn không đáy rồi hỏi Nhiếp Hồn lão tổ.

Nhiếp Hồn lão tổ nhìn cái hang sâu không thấy đáy: "Chủ nhân cứ nhảy xuống đi, nhìn qua giống như động phủ đã mở từ lâu rồi, chúng ta có thể tiến thẳng vào."

“Trông như cái hố không đáy, cứ vậy mà nhảy xuống à? Tình huống dưới đó thế nào?" Dương Bách Xuyên đứng bên lối xuống vực thẳm nói.

Nhiếp Hồn lão tổ như đã tính toán hết mọi việc: "Chủ nhân, ta đã từng tới đây một lần, người phải tin ta. Nếu động phủ chưa mở thì chúng ta sẽ không nhìn thấy cái hố này xuất hiện.

Hơn nữa nhìn thì có vẻ không đáy, nhưng thực ra sau khi nhảy xuống sẽ có một cỗ lực lượng không gian riêng biệt, chúng ta sẽ tiến vào trong động phủ, đó là một thế giới nhỏ hoàn toàn tách biệt với bên ngoài."

"Được thôi, nghe ông vay ~" Neu ben trong co thể Nhiếp Hồn lão tổ chưa bị hắn đánh một đạo Sinh Tử Phù, hắn cũng không dám tin lão già này, dù sao thì cả một cái hang động sâu như vậy, nhìn thôi đã thấy khiếp sợ.

"Ta sẽ dẫn đầu ~" Nhiếp Hồn lão tổ biết rất rõ vị trí của mình, trong số những người này, Đông Phương Thiết Nhân là huynh đệ của Dương Bách Xuyên, Lạc Dương là sư điệt, lão không biết Tuyết Hương nên cũng không dám hỏi, quan hệ rất gần gũi với Dương Bách Xuyên, rất có thể là chủ mẫu, còn có Cảnh Xán lúc trước suýt chút nữa bị lão đùa giỡn cũng là chủ mẫu, mặc dù không thấy đâu nhưng Nhiếp Hồn lão tổ biết nàng được Dương Bách Xuyên thu vào trong không gian động thiên.

Càng hiểu thêm về người chủ nhân này lão lại càng không thấu, cũng không dám phạm sai lầm, loại chuyện mạo hiểm thế này, lão biết mình phải đi dẫn đầu, ít nhất phải thể hiện tốt trước mặt Dương Bách Xuyên.

Mặc dù đã thần phục Dương Bách Xuyên nhưng trong lòng Nhiếp Hồn lão tổ vẫn hơi chột dạ, dù sao trước kia lão đã bắt Mông Điềm, còn đùa giỡn chủ mẫu Cảnh Xán, ai mà biết sau này Dương Bách Xuyên có tính sổ hay không?

Thế nên, Nhiếp Hồn lão tổ phải thể hiện bản thân, hy vọng có thể khiến Dương Bách Xuyên bớt giận, đừng tìm lão tính nợ.

Ốc Hữu Chí là người đã sống thành tinh, tự xưng Nhiếp Hồn lão tổ, suy nghĩ lúc này vô cùng sáng suốt, nhảy thẳng vào trong hố lớn ...

Quả thật tới tận bay giờ, Dưong Bách Xuyên vẫn không hài lòng về Nhiếp Hồn lão tổ, ai bảo lão già này dám trêu chọc tới cả nữ nhân của hắn?

Nhưng trên đường đi, biểu hiện của Nhiếp Hồn lão tổ không tệ, vậy nên hắn cũng không lấy cớ để gây khó dễ cho lão.

Lúc này nhìn thấy Nhiếp Hồn lão tổ nhảy xuống dưới hố sâu, cơn tức trong lòng Dương Bách Xuyên đã vơi đi nhiều.

Chứng tỏ lão già này sống hàng vạn năm không hề uổng phí, đoán chính xác lòng người.

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên và đám người Đông Phương Thiết Nhân cũng nhảy theo ...

Khi nhảy xuống khoảng trăm mét, quả nhiên cảm nhận được một luồng khí vô hình, khí tức của sức mạnh không gian.

Đúng như những gì Nhiếp Hồn lão tổ đã nói, bọn họ không cảm nhận được nguy hiểm khi tiếp xúc với luồng khí này, vậy nên tất cả mọi người đều không phản kháng.

Quả nhiên, mọi người đột nhiên cảm thấy cơ thể mình như bị mắc kẹt trong một vũng lầy, giống như đang cố gắng vượt qua một rào cản nào đó. Lực lượng vô hình xuất hiện nhưng không có nguy hiểm ...

Quá trình này hơi chậm, nhưng sau vài phút mọi người đều cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, tầm nhìn trở nên rõ ràng.

Giọng Nhiếp Hồn lão tổ vang bên tai.

Dương Bách Xuyên đã thích ứng với hoàn cảnh xung quanh, nhìn mọi người đã vào đông đủ nhưng phía sau không còn lối tiến vào, hắn hỏi Nhiếp Hồn lão tổ: “Đây là đường vào một chiều à? Vậy làm sao ra ngoài được?"

Nhiếp Hồn lão tổ cười đáp: "Chủ nhân yên tâm, nơi này vạn năm mở cửa một lần, nhưng người vào trong này sẽ có giới hạn thời gian, chỉ được một nghìn năm, đến thời hạn sức mạnh không gian của nơi này sẽ tự động truyền tống chúng ta ra ngoài, lối ra ở một di tích cổ của vùng đất Nguyền Rủa, vậy nên không cần phải lo lắng."

"Nghìn năm?" Dương Bách Xuyên trợn mắt, với hắn mà nói thì nghìn năm có hơi dài.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4699: Hơn nữa nơi này



"Đúng thế, chỉ nghìn năm thôi." Nhiếp Hồn lão tổ mông lung.

"Nghìn năm thì hơi lâu." Dương Bách Xuyên buồn bực: "Chẳng lẽ sau khi vào đây, muốn ra ngoài đều phải đợi một nghìn năm sao?"

Thời gian một nghìn năm quả thật là lâu, hắn muốn lên Cửu Trọng Thiên để tìm lão đầu, cũng muốn đi Phi Thăng Trì xem có người thân, đệ tử Vân Môn phi thăng lên Tiên Giới không ~

Không ngo lại phải ở đay lâu như vậy ~

Đây không phải điều hắn mong muốn.

“Chủ nhân, chỉ nghìn năm mà thôi, bằng một lần bế quan tu luyện, chớp mắt là qua. Chút thời gian này ta còn thấy ít, muốn tới đạo bia Thủy Tinh, chỉ cần lĩnh ngộ vài trăm năm là có thể qua ~" Nhiếp Hồn lão tổ nói.

Đông Phương Thiết Nhân cũng cười nói: "Đúng thế, một nghìn năm với chúng ta mà nói quả thật là hơi ngắn, vậy nên mọi người phải nắm chắc khoảng thời gian quý báu này, nếu đây đã là thế giới động phủ của đại yêu Sư Tử Thuỷ Tinh, vậy thì tìm kiếm bảo vật là quá trình rất tốn thời gian, bây giờ chúng ta xuất phát thôi ~"

"Ặc ~"

Dương Bách Xuyên giật mình, một nghìn năm đấy, trong mắt hắn mà nói thì quả thật là rất dài.

Nhìn mấy người này xem, bao gồm cả Lạc Dương và Tuyết Hương, dường như với họ thì không phải là như vậy.

Dương Bách Xuyên ngẫm nghĩ một lúc, hắn hiểu chuyện này có liên quan tới xuất thân của hắn.

Hắn là phàm nhân tu đạo, sinh ra ở Trái Đất, từ nhỏ tới lớn, tầm nhìn của hắn đã quyết định quan điểm về thời gian, con người sống một trăm năm đã là trường thọ, ngay cả khi bước trên con đường tu luyện, hiện tại đã thành tiên, tới Tiên Giới, quan niệm về thời gian của hắn vẫn không thay đổi.

Hơn nữa Đông Phương Thiết Nhân và đám người Lạc Dương đều sinh ra ở Tiên Giới, suy nghĩ về thời gian cũng khác hắn nhiều.

Chưa nói tới tiên nhân, cho dù là tu chân giả thì thời gian bế quan tu luyện cũng phải trăm năm với nghìn năm, đặc biệt là từng người đã đột phá tới Tiên Quân, nghìn năm chỉ như một cái búng tay.

Tiên nhân bế quan tu luyện, một lần nghìn năm vạn năm cũng là chuyện thường.

Với họ mà nói, nghìn năm quả thật không dài.

Hắn cười khổ nói: "Xem ra, ta phải thay đổi quan niệm thời gian của mình rồi

Hắn cũng không suy nghĩ nhiều nữa, đã tới đây rồi thì cứ vậy đi.

Nếu gặp được cơ duyên, một lần tu luyện nghìn năm sẽ trôi qua rất nhanh.

Nhiếp Hồn lão tổ nói đung, sau khi tu luyện tới Tiên Quân, một lần cảm ngộ có lẽ cũng sẽ qua mấy trăm năm, nghĩ như vậy ngàn năm cũng không phải rất lâu.

Nghĩ vậy, ánh mắt Dương Bách Xuyên liền trở nên tà ác, nhìn chằm chằm Nhiếp Hồn lão tổ.

Nhiếp Hồn lão tổ vừa nhìn thấy ánh mắt này của Dương Bách Xuyên thì vội vàng giải thích: "Nơi này quá lớn, vạn năm trước lão nô từng tới đây, nhưng thời gian trôi qua đã lâu như vậy, quên đi rất nhiều chuyện, chủ nhân chớ trách, ta thật sự không cố ý giấu diếm, bởi vì mọi người đều biết tới đạo bia Thủy Tinh nhưng lão nô chưa từng nghĩ tới ... "

“Được rồi, nói ý chính, Đạo bia Thủy Tinh là gì? Vì sao nơi này lại được gọi là động phủ của sư tử Thủy Tinh nhưng lại không thấy bất cứ sự vật nào liên quan?" Dương Bách Xuyên nhìn Nhiếp Hồn lão tổ không giống như đang nói dối, có lẽ lão thật sự không nghĩ tới chuyện này, vậy nên hắn cũng không có ý định truy cứu, hơn nữa trong cơ thể lão già này còn có Sinh Tử Phù của hắn, lão cũng không dám đùa giỡn, có lẽ do bản thân hắn suy nghĩ nhiều.

Nhiếp Hồn lão tổ thấy Dương Bách Xuyên không có ý định truy vấn thì thở phào một hơi, lão vội vàng nói: "Bẩm chủ nhân, Đạo bia Thủy Tinh ở dưới núi Thủy Tinh, cụ thể như thế nào thì lão nô không rõ, có lẽ là được dựng lên khi đại yêu xây dựng động phủ, phía trên có chữ khắc minh văn đại đạo của thời đại hồng hoang, giúp nhập đạo tu luyện, bất cứ sinh linh nào tiến vào đều sẽ nhìn thấy Đạo bia Thủy Tinh, nhưng người lĩnh hội được thì lại rất ít, cái này phải dựa vào cơ duyên."
 
Back
Top Bottom