Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4680: Nuốt hắn cho ta!



Lúc này, Dương Bách Xuyên cũng nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Nhiếp Hồn lão tổ, cũng thấy rõ lão bất tử già nua kia phun ra một ngụm máu tươi.

Nhưng ngay sau đó, lão ta quay người bay đi, lại không chút do dự mà bỏ chạy.

"Hu, con muon chạy, muon rồi! Thiên Long Tru Ma!"

Một tiếng hừ lạnh vang lên, Dương Bách Xuyên vung tay kết quyết, tám con thiên long trắng bạc được hình thành cho chân ngôn của hắn trên không trung sau khi phá tan cự thú mây đen, dù đã mờ nhạt đi không ít, nhưng vẫn duy trì được trạng thái Bát Bộ Thiên Long, theo sự chỉ huy của hắn, long ngâm rung trời, đột nhiên đuổi theo Nhiếp Hồn lão tổ.

Khó khăn lắm mới chiếm thế thượng phong, Dương Bách Xuyên tuyệt đối sẽ không để Nhiếp Hồn lão tổ dễ dàng trốn thoát như thế.

Đối với Nhiếp Hồn lão tổ, lão ta chắc chắn không ngờ Dương Bách Xuyên lại khó đối phó như vậy, Dương Bách Xuyên sở hữu vô số thần thông cấp cao, hết cái này đến cái khác.

Thấy cự thú mây đen dã bị tiêu diệt, lão ta biết không thể tiếp tục chiến đấu nữa, lão ta vừa mới xuất sơn không lâu nên không muốn tổn thất quá lớn, ai ngờ hôm nay lại đụng phải tên sát tinh thế này?

Tuy là trong lòng không sợ tiểu tử kia, nhưng cũng chẳng cần phải liều mạng tiếp tục.

Vừa rồi thi triển Nhiếp Hồn đại phap, lão ta đa tổn that một hồn thú, trong quải trượng của lão ta có ba hồn đại mãnh thú, đều là bảo bối mà lão ta đã hao tốn tâm huyết nuôi dưỡng, bây giờ chỉ vì một tiểu tử cảnh giới Tiên Quân mà tổn thất một con, thật là đau lòng.

Đối mặt với tiểu tử này, lão ta liên tục gặp phải trở ngại, trong lòng lão ta thực sự đang rỉ máu. Tuy là lão ta xem thường tu vi của tiểu tử này, nhưng vào giờ khắc này, lão ta lại nhạy bén cảm nhận được sự nguy hiểm, vì thế đã không chút do dự mà rút lui.

Lão ta đã tổn thất không ít, Nguyên Thần bị phản phệ khiến lão ta bị thương, tạm thời phải tránh né thế công, sau này quay lại tính sổ cũng được.

Khôi lỗi Á Thánh đã bị tiểu tử kia thu giữ, chuyện này không thể bỏ qua, nhất định phải lấy lại.

Nhưng bây giờ không phải lúc, lão ta đã bị phản phệ đến nỗi bị thương, cần tạm thời rút lui, lão ta vẫn còn một con khôi lỗi Hắc Giáp Á Thánh, sau khi triệu hồi và dưỡng khỏi thương thế, rồi quay lại chắc chắn sẽ nghiền nát tiểu tử kia thành muôn mảnh.

Trong lòng Nhiếp Hồn lão tổ đã tính toán kỹ lưỡng, nhưng lão ta lại đánh giá thấp Dương Bách Xuyên rồi.

"Bát Bộ Thiên Long" thật ra là đại thần thông, cho dù Dương Bách Xuyên thi triển cũng phải mất nhiều sức khiến mồ hôi tuôn như mưa, suýt chút nữa bị thương, nhưng uy lực ảnh hưởng vẫn lập tức quét tới Nhiếp Hồn lão tổ.

Chỉ trong nháy mắt, dù đã di chuyển cách xa cả ngàn mét nhưng trong lòng Nhiếp Hồn lão tổ vẫn giật mình, lão ta phát hiện tám con thiên long đang lao thẳng về phía mình, đây là đại thần thông cấp cao, lão ta biết căn bản không thể né tránh.

Chỉ có thể nghiến răng mà đối đầu, nếu không thì cái mạng già của lão ta có lẽ sẽ mất.

Sắc mặt Nhiếp Hồn lão tổ cực kỳ khó coi, lão ta phẫn nộ gào lên: "Tiểu bối ngươi thật khinh người quá đáng!"

Nhiếp Hồn lão tổ cảm nhận được áp lực, vừa chửi bới vừa chỉ mạnh lên cây quải trượng đầu lâu trong tay và hét lớn: "Nhiếp Hồn, Địa Thiên Song Sát, khởi!"

Tiếng hét cuối cùng vang lên, Nhiếp Hồn lão tổ giơ cao cây quải trượng đầu lâu lên, hướng về phía tám con thiên long đang lao tới sau lưng.

Ngay sau đó, cây quải trượng đầu lâu bộc phát u quang.

"Rống!"

"Gào!"

Trong đạo U quang mênh mông to lớn ấy xuất hiện hai con yêu hồn hung mãnh, chính là hai hung hồn mà Nhiếp Hồn lão tổ đã nuôi dưỡng trong quải trượng.

Một con giống như sư tử, một con như một đại xà.

Cả hai vô cùng hung tợn, gầm thét lao thẳng vào tám con thiên long, hơn nữa thân thể bọn chúng lập tức to lớn hơn gấp mấy lần, trông dài hơn cả trăm mét. Trong khi đó, tám con thiên long của Dương Bách Xuyên chỉ dài khoảng hơn mười mét.

Hai hung thú đều là những kẻ khó đối phó, trong nháy mắt đã lao vào quyết đấu với tám con thiên long, trên trời vang lên tiếng nổ am ầm liên tục.

Khi Dương Bách Xuyên phi thân đến nơi, trận chiến đã kết thúc, con hung thú sư tử do Nhiếp Hồn lão tổ phóng ra đã bị tiêu diệt, chỉ còn lại con đại xà, nhưng thân thể nó cũng đã trở nên ảm đạm.

Còn Bát Bộ Thiên Long của Dương Bách Xuyên đã hoàn toàn tan biến, đó là thuật thần thông, cũng không phải thiên long thực sự, chuyện tan biến cũng là chuyện bình thường.

Con đại xà dài hơn trăm mét, mặc dù Dương Bách Xuyên biết đó chỉ là hồn hung thú nhưng cũng không thể xem thường, toàn thân nó tỏa ra sát khí hồng hoang bạo liệt.

"Nuốt hắn cho ta!"

Nhiếp Hồn lão tổ vung quải trượng đầu lâu lên.

Ngay lập tức, đại xà uốn lượn lao về phía Dương Bách Xuyên.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4681: Ngươi không phải thân thể khổng lồ sao?



Con đại xà dài trăm mét thực sự khiến trong lòng hắn có chút hoảng loạn.

Nhưng hắn hiểu rõ đây là do pháp thuật thần thông gia trì, hơn nữa hắn cũng không phải không có hậu chiêu, hôm nay nhất định phải khiến Nhiếp Hồn lão tổ này không thể ở lại nữa.

Hắn trở tay lấy một viên linh đào ra, nuốt vào để bổ sung pháp lực trong cơ thể.

Dương Bách Xuyên đối mặt với con đại xà đang lao tới, hắn nhảy vọt lên, đôi tay vung múa không ngừng, trong chớp mắt kết thành hàng trăm đạo thủ ấn, lớn tiếng hét lên: "Phương Thốn Càn Khôn!"

Hàng trăm đạo thủ ấn tụ lại thành một, một ấn ký màu xanh lam lập tức bắn về phía đại xà đang lao tới.

Ngươi không phải thân thể khổng lồ sao?

Vậy tiểu gia sẽ khiến ngươi biến thành sâu nhỏ, xem ngươi còn hung hãn thế nào.

Thần thông "Phương Thốn Can Khôn" của Lam Tâm Tiên Vương, trước kia đối với hắn chẳng khác gì gà chọi, nhưng thi triển vào lúc này lại có tác dụng không nhỏ

Uu điểm lớn nhất của mon thần thông này là có thể thu nhỏ vạn vật lại vô số lần chỉ trong chớp mắt, mà bản thân hắn là người khổng lồ, đây chính là lợi thế rất lớn. Dĩ nhiên cũng có nhược điểm, nếu thực lực không đủ, đối đầu với sinh linh cường đại thì không có tác dụng, hơn nữa thời gian duy trì cực kỳ ngắn, không chừng còn có thể bị phản phệ.

Trước kia thực lực của hắn không đủ, cũng chưa từng nghiên cứu sâu về môn thần thông này ...

Nhưng hiện tại lại rất thích hợp, theo thời gian và tu vi tang trưởng, hắn thi triển than thong Phuơng Thon Can Khon cang them thuan thục.

Đối mặt với con đại xà khổng lồ mà Nhiếp Hồn lão tổ thả ra này, một chiêu Phương Thốn Càn Khôn của Dương Bách Xuyên quả thật thích hợp vô cùng.

Bất ngờ tấn công kẻ địch đang lơ là, có thể ngay lập tức biến con đại xà này thành một con sâu nhỏ, một phát giẫm chết là xong.

Hắn muốn tiêu diệt tia hy vọng cuối cung của Nhiếp Hồn lão tổ, xem lão già này còn có chiêu gì nữa?

Phương Thốn Can Khôn quả là một môn đại thần thông, nếu lần ngược dòng trở lại có thể truy tìm từ trăm ngàn năm trước, khi hắn đánh bậy đánh bạ rồi xâm nhập vào hoa viên Lam Tâm, hiểu rõ môn thần thông này đã tồn tại từ rất lâu.

Mặc dù Lam Tâm Tiên Vương được xưng là Tiên Vương, nhưng tuyệt đối không phải là Tiên Vương tầm thường, hơn nữa thời gian đã trôi qua quá lâu, bây giờ không biết nàng ấy đã đạt đến tu vi gì rồi.

Đây là một môn đại thần thông, là một đại thần thông ẩn chứa pháp tắc thiên đạo.

Nam đo o hoa vien Lam Tam, han cung da tha Luc Nhĩ Mi Hau va Cuu Sí Ong Vương ra.

Bất kể là Luc Nhĩ Mi Hầu hay là Cửu Sí Ong Vương cũng đều không phải hạng tầm thường, cường giả đã trở thành đại ca kết nghĩa của hắn, người kia cũng thân mật gọi hắn là đệ đệ, hắn gọi nàng ta là Cửu Nhi tỷ tỷ, cả hai đều giúp hắn rất nhiều.

Bọn họ đều là tồn tại cấp bậc Tiên Vương, chỉ có điều là do hạ giới nên cảnh giới bị giảm xuống, để khôi phục tu vi, bọn họ đã chọn ở lại Tu Chân Giới, trong lúc đó tình cảm của ba người bọn họ cũng càng thêm gắn bó.

Hiện tại Lục Nhĩ Mi Hầu đã sớm khôi phục tu vi, cảnh giới không những không nói mà còn tiến xa hơn, khi xuất hiện ở thành Tiên Đan còn giúp hắn giải vây, giết người của Tây Môn gia, cuối cùng còn ngạo nghễ tuyên bố sẽ lên Cửu Trọng Thiên, đánh cho Vu Thiên Tôn một trận.

Ngay cả lão gia tử Đông Phương Hạo Thiên cũng đối xử ngang hàng với Lục Nhĩ Mi Hầu, thậm chí còn cung kính.

Mặc dù vẫn chưa tái ngộ với Ong Tiên, nhưng hắn cũng nghĩ là nàng ta đã khôi phục cảnh giới tu vi, hiện tại không biết nàng ta đang ở nơi nào tại Tiên Giới? Cây Ong Vĩ Châm mà nàng ta tặng đã giúp hắn rất nhiều trong những năm qua ...

Dương Bách Xuyên cũng đang mong mỏi có một ngày gặp lại Ong Tiên.

Lục Nhĩ Mi Hầu và Ong Tiên đều là những nhân vật phi phàm, vậy nên không còn nghi ngờ gì nữa, Lam Tâm Tiên Vương chỉ có thể là một tồn tại cường đại hơn Lục Nhĩ Mi Hầu và Ong Tiên.

Phù văn màu xanh lam sau khi được kết thành lập tức tiến vào bên trong thân thể đại xà dài trăm mét.

Chỉ một khắc sau đó, cảnh tượng kỳ diệu đã xuất hiện.

Chỉ thấy trong chớp mắt, thân thể đại xà lóe lên lam quang, sau đó đang nhanh chóng thu nhỏ với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy ...

Chỉ trong thời gian ba hơi thở ngắn ngủi, thân hình dài trăm mét của đại xà đã hóa thành một con rắn nhỏ chưa đến nửa thước.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4682: Từ đẳng xa



Vừa nhìn thấy vậy, Dương Bách Xuyên vui vẻ cười lớn, không chút do dự tiến tới đạp một cú.

"Bịch~"

Được rồi, linh hồn mãnh thú cường đại hung ác mà Nhiếp Hồn lão tổ đã dồn hết tâm huyết nuôi dưỡng không biết bao nhiêu năm, giờ đã bị một cước của Dương mỗ đạp tan thành tro bụi.

Vốn dĩ cũng không phải là máu thịt của thân thể, chỉ là một linh hồn mãnh thú mà thôi, hóa thành nhỏ như vậy thì thực sự chẳng khác nào con sâu nhỏ, bị Dương dùng pháp lực mỗ đạp xuống, ngay cả mặt đất cũng nứt ra, có đến mười con cũng phải hóa thành tro.

"Phụt~"

Nhiếp Hồn lão tổ lại phun ra một ngụm máu lão.

Linh hồn mãnh thú lão ta nuôi dưỡng có tâm thần tương liên với lão ta, bây giờ không phun máu mới là chuyện lạ.

Cũng vào lúc này, lão già liên tiếp bị tấn công bất ngờ, tâm thần tổn hại nặng nề, suýt nữa thì ngã gục.

"Ah ... tiểu bối ngươi ... ngươi ngươi ... lão tổ ta liều mạng với ngươi~"

Lúc này, Nhiếp Hồn lão tổ thật sự khóc không ra nước mắt, tu hành hàng vạn năm, nhận được đại cơ duyên mới luyện thành Nhiếp Hồn đại pháp, tốn mất vạn năm mới luyện thành hai con khôi lỗi có thân xác cường đại đạt cấp Á Thánh thượng cổ, ba linh hồn mãnh thú ...

Vốn nghĩ lần này xuất sơn lão ta có thể hiên ngang tung hoành một cõi Tiên Giới, ai ngờ lại gặp phải một tiểu bối vô danh thế này, khiến lão ta hết lần này đến lần khác đụng tường đến nỗi hộc máu, thực sự muốn chết luôn cho xong.

Tự xưng là Nhiếp Hồn lão tổ, lão ta vốn tự tin mình là nhân vật đệ nhất của Tiên Giới, nhưng bây giờ lại mất hết mặt mũi khiến Nhiếp Hồn lão tổ không còn giữ được bình tĩnh ...

Lão ta đã mất hết lý trí, nhìn chẳm chằm Dương Bách Xuyên giận dữ hét lên.

Ngay sau đó, lão ta vung cây quải trượng đầu lâu trong tay lên, toàn thân bộc phát ra một luồng hắc sát khí nồng đậm phóng lên trời cao ...

Lúc này, chim Thần Ma đậu trên vai Dương Bách Xuyên lớn tiếng kêu lên: “Tiểu tử, mau tránh ra, lão quái này thế mà lại thiêu đốt tinh nguyên, muốn liều mạng với ngươi, không đáng đâu, không đáng đâu!"

Dương Bách Xuyên lại cười nhếch mép nói: "Nói thật, lão quái này thi triển thần thông Nhiếp Hồn thì ta còn thật sự lo lắng, nhưng bây giờ lão ta muốn dùng pháp lực để liều mạng thì ta lại không sợ lão ta đâu, ta đã chuẩn bị sẵn một bữa tiệc cuối cùng cho lão ta rồi, ha ha~"

Dương mỗ cười xấu xa, trong tay lóe lên quang mang, sau đó xuất hiện một quả sấm dưa hấu, hắn không chút do dự mà ném về phía Nhiếp Hồn lão tổ, đồng thời nhanh chóng lui lại.

Chim Than Ma thay Duong Bach Xuyen lay sam dưa hau ra thì lap tức ngan người, sau đó bật cười nói: "Chậc~ lão tử lại quên mất ngươi còn có đồ chơi này trong tay, tiểu tử ngươi thật đúng là giống hệt như lão sư phụ khốn nạn xấu xa của ngươi vậy, ha ha, nhưng lão tử thích, lần này để xem lão quái kia đủ sức uống không đây~"

Phía xa, Nhiếp Hồn lão tổ đang giận dữ, vung động Càn Khôn, hắc sát khí hình thành ở bốn phương tám hướng, thiêu đốt tinh nguyên bản thân quả thật là muốn liều mạng, không thiêu đốt cũng không được, Nhiếp Hồn đại pháp của lão ta chủ yếu nhắm vào Nguyên Thần, nhưng đối với Dương Bách Xuyên lại không có tác dụng gì.

Lần này huy động pháp lực mà vẫn không giết được Dương Bách Xuyên, nên lão ta quyết định liều mạng.

Một kích bùng phát, năng lượng khổng lồ hóa thành một cơn bão táp.

Nhưng ngay lúc này, Nhiếp Hồn lão tổ nhìn thấy tiểu tử kia ném về phía lão ta một quả gì đó nhỏ bé màu vàng, to cỡ quả đấm, lọt vào trong mắt lão ta thì chẳng có gì ghê gớm cả, cũng hoàn toàn không để ở trong lòng.

Bởi vì trong suy nghĩ của Nhiếp Hồn lão tổ, có lẽ đó chỉ là vật gì có độc, mà đối với lão ta thì bất cứ vật gì có độc đều không đáng nhắc tới, dưới sự bùng phát của năng lượng tu vi Tiên Vương đại viên mãn của lão ta, bất cứ vật gì cũng sẽ bị hủy diệt thành bột phấn, chẳng đáng sợ chút nào.

Không chút do dự, lão ta phát động tấn công ...

Thế nhưng vào lúc này, vật nhỏ bé kia đã đến trước mặt lão ta chỉ cách ba mét, lão ta lập tức tung đòn tấn công.

Cùng lúc đó, lão ta nhìn thấy tiểu tử kia thế mà lại nhanh chóng bay ngược ra xa, cứ như muốn cố ý tránh né thứ gì đó khiến Nhiếp Hồn lão tổ có cảm giác không ổn lắm.

Trong nháy mắt, cái quả nhỏ bé màu vàng đất ấy đã va chạm với một kích năng lượng cường đại của lão ta.

Trong lòng đầy tự tin, lão ta nén giận tung ra một đòn tấn công mang theo cả uy lực của pháp tắc khí tràng, Nhiếp Hồn lão tổ còn âm thầm cười lạnh, dù có lui lại cũng vô dụng, lão tổ ta đã khóa chặt tiểu tử ngươi rồi, một kích này cuối cùng cũng sẽ rơi lên người tiểu tử ngươi mà thôi.

Nhưng vừa nghĩ đến đây, một tiếng nổ đinh tai nhức óc, chấn động trời đất đã vang lên ngay trước mắt lão ta.

“Âm ầm~"

Trong nháy mắt, Nhiếp Hồn lão tổ đã hiểu ra, cũng đã hối hận, lại càng hiểu rõ, nhưng cũng chịu đòn luôn~

Tiếng động đó chính là do cái quả nhỏ bé mà tiểu tử kia đã ném tới nổ tung mà phát ra.

lên.

"Xì xì xì~ động tĩnh hơi lớn, không biết có nổ chết lão già kia chưa~"

Trong khi tự lẩm bẩm, bàn tay Dương mỗ lại xoay một vòng, một quả sấm dưa hấu nữa xuất hiện.

Một khắc sau, hắn từ từ tiến về phía trước, nếu chưa nổ chết, hắn chuẩn bị ném thêm cho Nhiếp Hồn lão tổ một quả nữa.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4683: Nhai ranh



Thứ này hái xuống phải dùng hết, không thể để quá lâu nếu không sẽ phát nổ.

Sau khi cầm quả sấm dưa hấu thứ hai trong tay, Dương Bách Xuyên không do dự vứt về phía chỗ Nhiếp Hồn lão tổ.

Không biết có chết hay không nhưng nem thêm một quả nữa cho chắc, dù sao lão già này là Tiên Vương đại viên mãn, nhỡ may không chết thì sao. Sau hai quả sấm dưa hấu, lão già này không chết cũng tàn phế.

“Ầm đùng ~"

Tiếng nổ động trời vang lên, mặt đất chấn động, Dương Bách Xuyên đứng cách hơn 1000 mét mà vẫn thấy đau tai.

Thấy cột khói bụi cao mấy chục mét dâng lên, Dương Bách Xuyên mới yên tâm.

Chim Thần Ma nói: "Nhai ranh, ngươi xấu xa phết."

Dương Bách Xuyên không để ý đến nó, chỉ nói: “Biết vậy ta đã dùng sấm dưa hấu nổ chết lão già này."

"Mơ đi, mặc dù uy lực của thứ này rất mạnh nhưng trước đó ngươi không có cơ hội dùng nó lên người Nhiếp Hồn lão tổ.”

Nghĩ lại cũng đúng, từ lúc bắt đầu thì lão già này đã tránh đối đầu trực diện với hắn.

Dù sao cũng là cao thủ Tiên Vương đại viên mãn, nếu không phải đã đấu pháp mấy lần với hắn khiến lão ta hộc máu mấy lần, thẹn quá hóa giận thì đừng hòng nổ chết lão ta.

"Nhãi ranh, rốt cuộc bình Càn Khôn là chí bảo gì, tại sao lại cho ra mấy thứ mạnh đến thế?" Chim Thần Ma hỏi.

"Không phải ngươi tự xưng là chim Thần Ma đứng đầu Tiên giới hay sao?" Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt, không muốn nói về tin tức của bình Càn Khôn cho Qụa Đen.

Bởi vì ngay cả chủ nhân như hắn cũng không rõ lai lịch của nó, cũng may bây giờ hắn đã hoàn toàn khống chế được bình Càn Khôn, ngay cả sức mạnh của thần điện Càn Khôn mà hắn cũng có thể dùng được, chẳng qua không dám mà thôi ...

Trong lúc đấu võ mồm với chim Thần Ma. Dương Bách Xuyên cẩn thận đi đến chỗ nổ.

Hắn không biết Nhiếp Hồn lão tổ đã bị nổ chết hay chưa?

Tro bụi bốc lên mù mịt.

Dương Bách Xuyên phất tay xua tan tro bụi, trước mắt xuất hiện một cái hố to có đường kính khoảng trăm mét.

Cái hố này hơi lớn chút.

Nhưng cũng chứng tỏ uy lực của sấm dưa hấu.

Nhưng dù chỉ có 3 quả, nếu sử dụng thích hợp cũng đủ cho hắn dùng một thời gian.

Thứ này quá nhiều sẽ khiến hắn y lại, nếu có vô số quả sấm dưa hấu, mỗi lần chiến đấu không cần ra tay, dùng một lượng lớn sấm dưa hấu nổ chết kẻ địch là được.

Nhưng cứ như vậy sẽ khiến con đường tu luyện của hắn phế đi.

Sau khi bụi đất tan đi, hắn nhìn về dưới đáy cái hố to này.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4684: Đừng giết ta



Chỉ thấy Nhiếp Hồn lão tổ nằm bất động dưới hố to.

Bộ dáng vô cùng thê thảm, nhưng cũng còn chút hơi thở, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.

Không tạo ra uy h**p được.

Dương Bách Xuyên nhảy xuống hố to đi đến bên cạnh Nhiếp Hồn lão tổ, quải trượng xương khô của lão ta chi chít vết nứt.

Hắn nhìn thấy Nhiếp Hồn lão tổ mở mắt, nhưng vì thất khiếu chảy máu, lão ta nhìn Dương Bách Xuyên với con ngươi vẩn đục tan rã, vẻ mặt hoảng sợ ...

Dương Bách Xuyên nhếch miệng: “Lão già nhà ngươi khó chơi thật đấy."

Chém giết một hồi, vô số lần hắn qua lại giữa bờ vực sống chết, nguy hiểm tùng trùng.

Không thể không nói lao ta có thủ đoạn có thực lực. Nếu không phải trên người hắn có vài bí pháp thần thông do sư phụ truyền thụ, trùng hợp khắc chế được Nhiếp Hồn đại pháp của lão ta, thì hắn đã bị xử lý từ lâu.

Cho dù lão già này bị thương, hắn dùng hai quả sấm dưa hấu cũng chưa nổ chết lão ta được.

Còn sống, nếu để lão ta tu dưỡng một thời gian, chắc chắn còn có thể ngóc đầu dậy.

May mà người ngã xuống là lão ta.

Tránh đêm dài lắm mộng lại xảy ra biến cố, Dương Bách Xuyên chuẩn bị tiễn lão ta xuống địa ngục. Rốt cuộc bên ngoài còn có một Hắc Giáp nữa, còn chưa biết thế nào.

Hắn cũng lo lắng cho đám người Đông Phương Thiết Nhân, Lạc Dương và Tuyết Hương, không biết bọn họ chiến đầu với Hắc Giáp sao rồi?

Phải nhanh chóng giải quyết Nhiếp Hồn lão tổ rồi đến xem bọn họ.

Nhưng nếu Nhiếp Hồn lão tổ chết, chắc hắn Hắc Giáp sẽ mất khống chế rồi dừng lại đúng không?

Nghĩ đến vấn đề thao tác, Dương Bách Xuyên lại có chút thắc mắc. Lúc trước nữ nhân hồng y bị lão già này điều khiển, còn Hắc Giáp thì đuổi theo ba người Đông Phương Thiết Nhân, hiển nhiên lão già này không ở gần đó điều khiển, không biết trong đó có chỗ nào không đúng không?

Nghĩ không ra nhưng hắn cũng không muốn nghĩ. Dương Bách Xuyên giơ tay lên, ngưng tụ pháp lực, chuẩn bị đánh chết Nhiếp Hồn lão tổ.

Đúng lúc này hai âm thanh vang lên:

"Đừng giết ta ... "

"Chờ đã ~"

Người trước là Nhiếp Hồn lão tổ xin tha.

Người sau là chim Thần Ma.

Dương Bách Xuyên dừng lại hỏi: "Qụa Đen, ngươi có ý gì? Muốn cầu xin cho lão già này?"

Nói xong hai mắt của lão ta sáng rực lên, có thể sống sót vào lúc sống chết mạnh hơn bất cứ thứ gì, chỉ có sống sót mới có hy vọng.

Dương Bách Xuyên nheo mắt, trừng mắt nhìn Nhiếp Hồn lão tổ: “Giết hắn, ta có thể tự tu luyện Nhiếp Hồn đại pháp. Với tình trạng này của lão ta, ta có thể dễ dàng có được Nhiếp Hồn đại pháp trong đầu lão ta. Lão già này suýt nữa g**t ch*t ta, lại còn ra tay với Mông Điềm, khiến người phụ nữ của ta bị thương, giữ lão ta lại sẽ khiến ta rất khó chịu.”

Nghe vậy, Nhiếp Hồn lão tổ run rẩy. Bởi vì Dương Bách Xuyên nói hoàn toàn đúng, lão ta không chỉ bị thương nặng về thân thể, ngay cả nguyên thần cũng bị thương. Nếu bây giờ Dương Bách Xuyên sưu hồn, chắc chắn lão ta khong thể làm gì được."

Chim Thần Ma: "Cho dù ngươi sưu hồn có được Nhiếp Hồn đại pháp, nhưng tu luyện Nhiếp Hồn đại pháp sẽ thành biến thành bộ dáng không người không quỷ, thân thể biến thành cực âm. Ha hả, tu luyện đến cuối sẽ biến thành cương thi, không tin ngươi có thể hỏi hắn xem ta nói có đúng hay không?”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4685: Sao lại không đồng ý?



Nhiếp Hồn lão tổ nghe chim Thần Ma nói xong thì vội vàng lên tiếng: “Đúng đúng đúng, chính xác là như thế, tu luyện Nhiếp Hồn đại pháp rất tổn hại cơ thể, số phận cuối cùng sẽ trở thành xác sống, quan trọng là mất đi thú vui song tu, được một mất mười ... "

Hiện tại lão già này chỉ nghĩ cách để sống, chỉ cần có thể sống thì lão sẽ có cách phản kháng, nếu chết thì mới là vô nghĩa.

Ngay từ khi chim Thần Ma nói lý do giữ lại Nhiếp Hồn lão tổ thì hắn đã động tâm, vừa rồi nói những lời kia chỉ là tìm một cái cớ để thuyết phục bản thân mình.

Nghe thấy Nghiếp Hồn đại pháp sẽ mất đi khoái lạc song tu, cơ thể hắn lập tức run lên, ai tu luyện thứ đồ chơi này thì đúng là kẻ ngu, hắn còn lâu mới làm.

Dương Bách Xuyên ho khan một tiếng rồi híp mắt nhìn Nhiếp Hồn lão tổ: “Lão già, ông thật sự bằng lòng thần phục ta?"

Nghiếp Hồn lão tổ nghe vậy thì gật đầu như gà mổ thóc: "Ta bằng lòng ~"

Đối với một lão già tu luyện mấy vạn năm như Nhiếp Hồn lão tổ mà nói, lão ta quý giá sinh mạng hơn bất kỳ kẻ nào, miễn là sống sót thì sẽ có hi vọng.

Chỉ có sống thì mới có thể trở mình.

Với tình hình trước mắt, thuần phục tiểu tử này là con đường duy nhất, đợi lão ta khôi phục lại thì sẽ nghĩ cách lật ngược tình thế, chuyện này không khó với lão.

Sao lại không đồng ý?

Lúc này Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm vào Nhiếp Hồn lão tổ, hắn thấy hai mắt lão lóe lên rồi biến mất, trong lòng Dương Bách Xuyên cười lạnh, chẳng lẽ hắn lại không biết tâm tư của lão ta?

Hắn không tin lời thề trung thành với thiên đạo, nếu như đã quyết định giữ lại để dùng, Dương Bách Xuyên không thiếu cách để khống chế.

Hắn lập tức nghĩ tới Sinh Tử Phù Kinh.

Sinh Tử Phù dùng cho Nhiếp Hồn lão tổ lúc này là thích hợp nhất.

Trực tiếp đánh một đạo Sinh Tử Phù vào trong nguyên thần của lão già kia, cả đời này lão có muốn lật đằng trời.

Sống chết của lão nằm trong tay hắn, cho dù sau này lão ta mạnh lên, chỉ cần một ý nghĩ của hắn cũng có thể khiến cho lão hồn bay phách lạc.

Sinh Tử Phù Kinh, Tử Phù có thể công kích, Sinh Phù có thể gia trì pháp lực, Sinh Tử hợp nhất nắm trong tay sự sống chết của người khác, vô cùng bá đạo.

Đương nhiên tác dụng của bộ môn thần thông này không chỉ có vậy, sau này hắn cần phải lĩnh hộ nghiên cứu, hắn mới tu luyện không lâu, chỉ có thể dùng được tới đây, nhưng cũng đủ để khống chế Nhiếp Hồn lão tổ.

Quan trọng là lão già này đừng có phản kháng, với hắn mà nói hiện tại muốn cưỡng chế đánh một đạo Sinh Tử Phù vào nguyên thần của một Tiên Vương đại viên mãn vẫn tương đối khó khăn.

Nhưng chỉ cần đối phương không phản kháng là được, một khi Sinh Tử Phù vào nguyên thần, cho dù sau này Nhiếp Hồn lão tổ lên tới Tiên Đế thì vẫn sẽ bị hắn khống chế.

Nhiếp Hồn lão tổ liên tục nói đồng ý, định lên tiếng thề thốt.

Dương Bách Xuyên ngăn lại: "Thề thì không cần, so với tin lời thề của ông thì ta tin bản thân mình hơn, ta sẽ ban cho ông một đạo Sinh Tử Phù, ông có đồng ý không? Đương nhiên ta có thể nói thẳng cho ông biết, Sinh Tử Phù chỉ khống chế thủ đoạn của ông, còn lại sẽ không ảnh hưởng gì khác ~"

Dứt lời, ánh mắt Dương Bách Xuyên nhìn cham cham Nhiếp Hồn lão tổ.

Nhiếp Hồn lão tổ nghe Dương Bách Xuyên nói vậy thì khóe miệng giật giật, trong lòng không ngừng chửi thề.

Sinh Tử Phù cái quái gì lão già này không biết, nhưng nghe ý tứ thì đây là một loại phù để khống chế sự sống chết của lão ta.

Trong lòng lão k** r*n: “Chẳng lẽ đây chính là nhân quả báo luân hồi sao?"

Lão tu luyện nhiếp hồn đại pháp chính là bắt giữ linh hồn thao túng sinh tử, không ngờ tiểu tử này cũng có thủ đoạn tương tự, bây giờ muốn dùng ở trên người lão ...

Vốn dĩ lão đã tính toán rất kỹ, thề thốt sẽ thuần phục tiểu tử này, tạm thời bảo toàn được cái mạng già, đợi sau này tìm cơ hội cắn lại, g**t ch*t hắn ta thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Lời thề với thiên đạo đâu chẳng có, áp đặt rất nhiều hạn chế đối với tu sĩ, nhưng nói trắng ra, không tuân thủ lời thề rất có thể sẽ bị thiên đạo cắn trả. Đối với việc này, Nhiếp Hồn lão tổ có cách đối phó.

Ai mà biết tên tiểu tử này lại không theo lẽ thường, hắn muốn hạ cái gì mà Sinh Tử Phù vào nguyên thần của lão.

Vậy thì chẳng khác nào giao luôn mạng cho tên tiểu tử này.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4686: Không nói gì xa xôi,



Làm sao bây giờ?

Trong lòng Nhiếp Hồn lão tổ vô cùng xoắn xuýt ...

Hay là tự bạo cứu lấy mình?

Lão đường đường là cao thủ Tiên Vương đại viên mãn Nhiếp Hồn lão tổ, sao có thể để một tên tiểu bối khống chế sống chết của bản thân?

Đại đạo mà lão tu luyện chính là chống chế sinh tử của người khác, nếu như bản thân lão lại bị người ta nắm trong tay thì khác nào trò cười?

Trong lòng Nhiep Hồn lao tổ rat rối rắm ~

Nhưng ...

Lão thật sự dám tự bạo sao?

Đáp án đương nhiên là không.

Nếu có thể tự bạo thì lão đã bạo từ lâu rồi.

Nhưng nếu lão không phản kháng, để tên tiểu tử kia đánh Sinh Tử Phù gì đó vào nguyên thần thì từ nay về sau hắn sẽ khống chế sống chết của lão, không bao giờ trở mình được nữa.

Trong lúc Nhiếp Hồn lão tổ đang rầu rĩ, Dương Bách Xuyên thấy hai mắt lão lóe lên, hắn cười lạnh rồi nói: "Nếu như ông dám dở trò hoặc vội muốn xuống địa ngục, bây giờ tiểu gia cũng có thể tiễn một đoạn, giữ cho ông được chết toàn thây, yên tâm đi, ta cũng không giống ông, thật sự cho rằng tiểu gia hiếm lạ nô lệ như ông sao?”

Những lời này của Dương Bách Xuyên khiến Nhiếp Hồn lão tổ run rẩy, từ tận linh hồn lão cảm nhận được tên tiểu tử này không hề nói đùa, chỉ cần bản thân có tâm tư khác hắn sẽ không do dự mà g**t ch*t lão.

Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Dương Bách Xuyên, trong lòng Nhiếp Hồn lão tổ cười khổ, ác niệm trong lòng giống như quả cầu da xì hơi, biến mất không dấu vết.

Lão biết mình không có dũng khí tự bạo, tiểu tử nàycũng sẽ không cho lão cơ hội tự bạo. Thương thế trong ngoài đều cực kỳ nghiêm trọng, không khác gì dầu sắp cạn. Sao có thể tự bạo?

Sống tiếp thôi!

Những suy nghĩ này lướt qua trong đầu, Nhiếp Hồn lão tổ nói: "Chủ nhân anh minh, lão nô bằng lòng tiếp nhận mọi thứ từ chủ nhân."

Nói xong, lão đã hoàn toàn buông bỏ phản kháng, chỉ cần có thể giữ mạng, thương thế có nghiêm trọng tới đâu thì lão cũng có thể khôi phục lại.

Nhưng chết rồi thì mọi thứ chỉ còn là hư vô, thà sống và chấp nhận số phận còn hơn là chết.

"Haha, xem như ông biết điều." Dương Bách Xuyên cười lạnh, tay hắn kết ấn, miệng lẩm bẩm, ngay lập tức một Sinh Tử Phù xuất hiện: "Đi ~"

Phù văn huyền ảo màu lam chui vào trong mi tâm của Nhiếp Hồn lão tổ.

Dương Bách Xuyên chuyên chú nhìn chằm chằm Nhiếp Hồn lão tổ, một khi phát hiện có biến hắn sẽ g**t ch*t lão ta.

May mà ...

Mọi việc đều thuan lợi, Sinh Tử Phù tiến vao trong Nguyên Thần mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Ngay khi Sinh Tử Phù vào trong nguyên thần của đối phương, Dương Bách Xuyên cảm nhận được sự sợ hãi.

Lúc này han đa hoan toàn khống chế được quyền sống chết của Nhiếp Hồn lão tổ, chỉ cần hắn ra tay, Sinh Tử Phù trong nguyên thần của lão sẽ kích hoạt, khiến lão ta hồn bay phách lạc.

Sau khi thành công, Dương Bách Xuyên mới nở nụ cười, buông bỏ tất cả phòng bị.

Nói thật, trong lòng hắn rất đề phòng Nhiếp Hồn lão tổ, lão già này quá khó chơi, không thể không nói đối phương thật sự có bản lĩnh.

Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng nắm trọn lão trong lòng bàn tay.

Từ nay về sau, bên cạnh hắn sẽ thêm một cao thủ có thực lực thủ đoạn không tầm thường.

Không nói gì xa xôi, chỉ cần hai luyện thể thượng cổ cấp bậc Á Thánh là đại hán hắc giáp và nữ tử áo đỏ kia, chỉ cần dùng đúng chỗ thì sẽ là cao thủ có tiềm lực vô hạn.

Nhiếp Hồn lao tổ có thể khống chế hai con rối giet chết cấp bậc Tiên Vương, gần như là vô địch, đợi sau khi lão lên tới cảnh giới Tiên Đế thì sẽ giết được kẻ địch Tiên Đế, Tiên Tôn giết được Tiên Tôn

Vài phút sau khi Nhiếp Hỗn lão tổ dùng nước Sinh Mệnh, vết thương trên cơ thể nhanh chóng khôi phục, cuối cùng cũng có sức sống, trong lòng mừng rỡ, lão bò dậy trịnh trọng nói với Dương Bách Xuyên: "Lão nô Ốc Hữu Chí bái kiến chủ nhân ~"

Dương Bách Xuyên sửng sốt nói: “Hóa ra ông có tên, còn tưởng gọi bằng Nhiếp Hồn lão tổ.”

"Hồi bẩm chủ nhân, Nhiếp Hồn lão tổ là lão nô tự phong." Nhiếp Hồn lão tổ hiếm khi đỏ mặt.

Dương Bách Xuyên nghe vậy thì cười to: “Không tệ, về sau vẫn gọi ông là gọi Nhiếp Hồn lão tổ đi, nghe khí phách."
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4687: Hắn ... rốt cuộc là ai?



Đối với Nhiếp Hồn lão tổ, hiện tại lão ta không còn bất kỳ lựa chọn nào nữa, chỉ có thể là nghe theo lời của Dương mỗ mà thôi.

Lão ta bèn liên tục gật đầu bằng lòng.

Mặc dù bị Dương Bach Xuyen nam giữ sinh tử, nhưng that ra trong lòng Nhiếp Hồn lão tổ hay đung hơn là Ốc Hữu Chí biết rất rõ, chỉ cần lão ta không phản kháng thì sẽ không sao. Ngược lại, suy nghĩ kỹ, vị chủ nhân này thực ra có chút thần bí, có lẽ đi theo hắn sau này cũng chưa hẳn là điều xấu.

Chưa nói đến những thủ đoạn thần thông liên tiếp của hắn trước đó, chỉ riêng giọt nước màu xanh lục mà lão ta vừa sử dụng lúc nãy, thế mà chỉ trong khoảng thời gian mười hơi thở ngan ngui đã chữa lanh thương tích trên thân thể lão ta. Đối với Nhiếp Hồn lão tổ, điều này quả thật là chuyện chưa từng nghe thấy bao giờ.

Bảo vật gì mà lại có thể có hiệu quả thần kỳ như vậy?

Nhiếp Hồn lão tổ trước đây chưa từng nghe nói qua.

Một giọt nước không chỉ chữa lành thương tích trên thân thể lão ta mà thậm chí cả thần hồn trước đó bị tổn hại cũng mơ hồ được chữa trị, có thể nói là kỳ tích cũng không quá đáng.

Trước đó, lão ta đã bị quả sấm trong tay vị chủ nhân này nổ hai lần liên tiếp, hủy hoại quải trượng đầu lâu, hao cạn pháp lực và thần hồn. Dù đã sử dụng hết các thủ đoạn của Tiên Vương đại viên mãn, cuối cùng chỉ có thể khó khăn giữ lại nửa cái mạng già. Ban đầu, lão ta cứ tưởng dù chủ nhân này có tha mạng cho lão ta thì muốn khôi phục lại cũng phải mất ít nhất mười năm, tám năm.

Nhưng bây giờ, lão ta tin chắc chỉ trong nửa tháng là có thể phục hồi.

Thực sự lão ta đã bị một giọt nước của vị chủ nhân này làm kinh ngạc đến run sợ.

Bảo vật thế gian cũng không hơn gì cái này, hoặc có thể chỉ có như thế thôi?

Cho đến gio phut nay, Nhiep Hồn lao tổ mới chính thức nhìn nhan vị chủ nhân trước mắt.

Hắn ... rốt cuộc là ai?

Dù sao cũng chắc chắn không phải là một kẻ vô danh rồi, trước đây, lão ta cứ luôn nghĩ vị chủ nhân này là một kẻ vô danh tiểu tốt.

Ngược lại, bây giờ Nhiếp Hồn lão tổ lại cho rằng vị chủ nhân này nhất định là một đệ tử xuất thân từ một đại gia tộc hoặc tông môn nào đó, hơn nữa còn là loại siêu nhiên.

Bởi vì những thần thông bí pháp trước đó, mặc dù Nhiếp Hồn lão tổ chưa từng thấy qua, nhưng lão ta có thể khẳng định đó là bí pháp thần thông cấp cao. Trong Tiên Giới, hễ là bí pháp thần thông cấp cao, không ngoại lệ đều xuất thân từ các đại gia tộc, đại tông môn.

Cộng thêm giọt nước thần bí kia và loại quả màu vàng đất đã nổ lão ta trước đó, bất kỳ thứ nào cũng là bảo vật nghịch thiên, nghĩ đến thôi đã khiến lão ta cảm thấy rợn tóc gáy.

Cho nên, nghĩ kỹ lại, Nhiếp Hồn lão tổ lại cho rằng đi theo vị chủ nhân này tương lai cũng không phải là chuyện xấu.

Thuc ra, Nhiep Hồn lao tổ rat muon hỏi boi canh lai lịch của vị chủ nhân này, nhưng lão ta không dám.

Dù sao, trước đó hai người còn đang liều mạng giao chiến, người nào cũng muốn g**t ch*t người kia, nhưng hiện giờ lão ta lại trở thành nô bộc của hắn.

Nhiếp Hồn lão tổ tất nhiên vẫn giác ngộ ra điểm này.

Sau khi phân tích xong vị chủ nhân này, Nhiếp Hồn lão tổ cũng suy nghĩ đến vị trí của mình, hoặc có thể nói là giá trị của mình.

Giá trị của lão ta đối với vị chủ nhân này sẽ quyết định vận mệnh và tiền đồ của lão ta sau này.

Nghĩ kỹ lại, thực ra giá trị của Nhiếp Hồn lão tổ đối với vị chủ nhân hiện tại vẫn là rất lớn.

Trước hết, nói về tu vi, lão ta đã là Tiên Vương đại viên mãn, chỉ cách một bước nữa là thành cường giả Tiên Đế. Tiên Giới tuy là rộng lớn nhưng số người có tu vi đạt đến cấp bậc như lão ta chắc chắn không nhiều.

Ngoai ra, lão ta còn có thể điều khiển hai khôi lỗi Á Thánh trong tay, cho dù để lão ta đối đầu chính diện với Tiên Đế cũng có đủ sức chống cự, có thể giúp đỡ vị chủ nhân chỉ có tu vi Tiên Quân này rất nhiều. Cho nên, xét trong thời gian ngắn, giá trị của lão ta rất lớn, chỉ cần không tự tìm đường chết, lão ta hoàn toàn có thể sống yên ổn.

Sau khi nghĩ thông suốt, trong lòng Nhiếp Hồn lão tổ đã cảm thấy yên tâm hơn.

Còn đối với Dương mỗ, lúc này trong lòng hắn thực sự đang thầm vui mừng.

Thần phục được một Nhiếp Hồn lão tổ có ý nghĩa phi phàm đối với hắn. Hơn nữa, hắn luôn có cảm thấy lão già này không hề đơn giản.

Dù thế nào đi nữa, đã thần phục hắn thì rõ ràng đây là chuyện tốt.

Trong lòng muốn không vui cũng khó.

Sau khi hoàn thành nghi thức đơn giản, Dương Bách Xuyên không khách sáo với Nhiếp Hồn lão tổ nữa. Trong lòng hắn vẫn còn lo lắng về ba người Đông Phương Thiết Nhân, Lạc Dương và Tuyết Hương. Trước đó, Nhiếp Hồn lão tổ đã phái một Hắc Giáp đại hán đuổi theo ba người bọn họ, không biết hiện tại tình hình của ba người ra sao rồi.

Dương Bách Xuyên hơi sững sờ, cũng nhếch miệng cười tươi, nhưng cũng hiểu ra. Điều Nhiếp Hồn lão tổ nói có thể là sự thật, nếu Hắc Giáp đại hán không bị ba người Đông Phương Thiết Nhân áp chế, có lẽ lão già này đã triệu hồi hắn ta từ trước để đối phó với mình rồi.

Chỉ có bị ba người Đông Phương Thiết Nhân giữ chân, hắn ta mới không đến được.

"Vậy thì đi thôi, chúng ta đi xem thử~"

Suy cho cùng, Dương Bách Xuyên vẫn không yên tâm.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4688: Lý do thực ra rat đon gian



Sau đó, hắn dẫn theo Nhiếp Hồn lão tổ đi khoảng mười dặm, quả nhiên đã nhìn thấy Đông Phương Thiết Nhân, Lạc Dương và Tuyết Hương, tất nhiên còn có cả khôi lỗi Hắc Giáp của Nhiếp Hồn lão tổ.

Chỉ có điều, lúc này khôi lỗi Hắc Giáp trông rất thảm hại, bị ba người Đông Phương Thiết Nhân xếp thành tư thế Tam Tài để trấn áp.

Trên người Hắc Giáp đại hán có một chiếc đại ấn, kim quang lấp lánh trông rất huyền bí, nhưng khí tức tỏa ra lại cực kỳ nặng nề.

Từ đẳng xa, Dương Bách Xuyên đã thấy ba người Đông Phương Thiết Nhân, Lạc Dương và Tuyết Hương bao vây Hắc Giáp đại hán ở chính giữa, còn Hắc Giáp đại hán thì nằm rạp trên mặt đất, trên người hắn ta có một chiếc đại ấn lơ lửng phát ra kim quang.

Ba người Đông Phương Thiết Nhân thì đang dùng pháp lực điều khiển đại ấn, rõ ràng là đang cung cấp pháp lực để duy trì đại ấn trấn áp Hắc Giáp đại hán.

Thấy cảnh tượng này, Dương Bách Xuyên liền bật cười, giống như suy đoán của hắn, chiếc bảo vật đại ấn này nhất định là của Đông Phương Thiết Nhân.

Đã nói rồi, thân là dòng dõi duy nhất của gia tộc Đông Phương, tôn tử của phong hào Tiên Đế là Đông Phương Hạo Thiên thì trên người Đông Phương Thiết Nhân tất nhiên phải có thủ đoạn bảo mệnh.

Chiếc đại ấn này, Lạc Dương không có, Tuyết Hương càng không có, chỉ có thể là vật của Đông Phương Thiết Nhân.

Lúc Dương Bách Xuyên tiến lại gần, Đông Phương Thiết Nhân đương nhiên cũng nhìn thấy Dương Bách Xuyên đi tới, nhưng khi thấy Nhiếp Hồn lão tổ lại đang theo sau Dương Bach Xuyen, sắc mặt của Đông Phương Thiết Nhân lập tức thay đổi.

"Thiết Nhân, đừng căng thẳng, không sao nữa rồi. Ba người các ngươi có thể thả Hắc Giáp đại hán này ra được rồi, Nhiếp Hồn lão tổ đã quy phục ta, không có gì đâu." Dương Bách Xuyên đương nhiên nhìn thấy sắc mặt biến đổi của ba người Đông Phuơng Thiet Nhan va Lạc Duong, so la co hiểu lam nen han voi noi ro ra để bọn họ không lo lắng.

Mà ba người Đông Phương Thiết Nhân sau khi nghe thấy lời Dương Bách Xuyên nói, lại nhìn Nhiếp Hồn lão tổ đi theo sau hắn trông có vẻ cung kính lạ thường, hình như đúng là như vậy.

Nhưng có một van đề ma mọi nguoi đeu biet ro, chính là Nhiếp Hồn lão tổ có sở trường thao túng, lại tu luyện Nhiếp Hồn đại pháp.

Lúc này Dương Bách Xuyên và Nhiếp Hồn lão tổ nghênh ngang bước tới, ai mà biết liệu có vấn đề gì không?

Ba người Đông Phương Thiết Nhân, Lạc Dương, Tuyết Hương liếc nhìn nhau, trong mắt ba người đều mang theo sự lo lắng, ngay sau đó bọn họ nhanh chóng thu hồi công pháp và lui lại.

Đông Phương Thiết Nhân vung tay thu hồi đại ấn, biến thành một khối ấn vàng to bằng nắm tay vào lòng bàn tay, sau đó cả ba người lui về phía sau, giữ một khoảng cách nhất định với Dương Bách Xuyên và Hắc Giáp đại hán.

“Xuyên Tử, có phải huynh đã bị lão già Nhiếp Hồn lão tổ chết tiệt kia khống chế rồi không?" Đông Phương Thiết Nhân lớn tiếng nói với Dương Bách Xuyên, sau đó tức giận quát lớn về phía Nhiếp Hồn lão tổ: "Lão bất tử, mẹ nó, ngươi thả huynh đệ ta ra, nếu không hôm nay Đông Phương Thiết Nhân ta dù có liều mạng cũng phải quyết chiến với ngươi!"

Lời nói thì là vậy, nhưng trong lòng Đông Phương Thiết Nhân biết rõ, nếu Dương Bách Xuyên thực sự bị Nhiếp Hồn lão tổ khống chế thì hắn chẳng có chút tự tin nào để liều mạng đối phó với Nhiếp Hồn lão tổ. Không nói đến chuyện khác chỉ riêng Hắc Giáp đại hán kia cũng suýt chút nữa lấy mạng ba người bọn họ Cuối cùng vẫn là nhờ hắn mời đại ấn Tiên Sơn mà gia gia ban tặng trước khi đi ra, liên thủ với Lạc Dương và Tuyết Hương mới trấn áp được Hắc Giáp đại hán.

Ban đầu bọn họ nghĩ chỉ cần chờ thêm một chút là có thể trấn áp được Hắc Giáp đại hán đến chết, sau đó sẽ quay lại tìm Dương Bách Xuyên. Ai ngờ Dương Bách Xuyên lại tới trước, còn đi cùng với Nhiếp Hồn lão tổ đến đây, nghênh ngang bước tới như không có chuyện gì xảy ra.

Nhiếp Hồn lão tổ là ai chứ, tu vi của lão ta thế nào, còn tu vi của Dương Bách Xuyên lại ra sao, ba người bọn họ đều biết rõ. Điều đầu tiên bọn họ nghĩ đến chính là Dương Bách Xuyên đã bị Nhiếp Hồn lão tổ khống chế, lúc này đến tìm ba người bọn họ chắc chắn là một cái bẫy.

Sau khi ba người trao đổi ánh mắt, bọn họ lập tức lui lại giữ khoảng cách, đồng thời phải phòng bị, sợ rằng đây là âm mưu của Nhiếp Hồn lão tổ, kẻo cả ba người bọn họ đều rơi vào bẫy, đến lúc đó tất cả mọi người đều sẽ mất mạng.

Dương Bách Xuyen va Nhiếp Hồn lao tổ đeu nghe thay loi noi của Đông Phương Thiết Nhân.

Dương Bách Xuyên thì cảm động vì hắn nghe ra được trong lời nói của Đông Phương Thiết Nhân là sự lo lắng dành cho mình. Còn Nhiếp Hồn lão tổ thì lại vô cùng khổ sở, rất muốn nói một câu: "Mẹ nó, ta mới là người bị khống chế đây này!”

Nhìn thấy ba người Đông Phương Thiết Nhân, Lạc Dương, Tuyết Hương cảnh giác và lo lắng như vậy, sau khi cảm động, Dương Bách Xuyên vung tay ra lệnh cho Nhiếp Hồn lão tổ: "Cho bọn họ một bằng chứng đi, nếu không thì bọn họ không tin đâu!"

Khóe miệng Nhiếp Hồn lão tổ co quắp, lão ta đứng đối mặt với Dương Bách Xuyên, hai chân quỳ xuống, cao giọng nói: "Chủ nhân tại thượng, tất cả đều là lỗi của lão nô."

Nói xong, lão ta lại nhìn ba người Đông Phương Thiết Nhân với vẻ mặt khổ sở, khóe miệng co quắp nói: "Ba vị, ta mới là người bị khống chế đây này!"

Câu nói của Nhiếp Hồn lão tổ vừa dứt, ba người Đông Phương Thiết Nhân ở phía xa đều trợn mắt há hốc miệng, nhưng ngay sau đó bọn họ đều reo hò vui mừng, cũng lập tức hiểu ra không phải Nhiếp Hồn lão tổ khống chế Dương Bách Xuyên, mà là Dương Bách Xuyên khống chế Nhiếp Hồn lão tổ.

Mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có một điều ba người bọn họ có thể chắc chắn, đó là Dương Bách Xuyên không bị Nhiếp Hồn lão tổ khống chế, càng không có âm mưu nào cả.

Lý do thực ra rat đon gian, bởi le Nhiếp Hồn lão tổ đường đường là một cao thủ Tiên Vương đại viên mãn, muốn đối phó với bọn họ thì hoàn toàn không cần phải diễn trò mà quỳ xuống trước một người có tu vi yếu hơn lão ta một đại tầng thứ như Dương Bách Xuyên, Tiên Vương có phong cốt của Tiên Vương.

Điều đó chỉ có thể chứng minh là Dương Bách Xuyên thật sự đã khống chế Nhiếp Hồn lão tổ, lúc này bọn họ cuối cùng cũng yên tâm.

Đông Phương Thiết Nhân lớn tiếng kêu lên, lao về phía Dương Bách Xuyên.

Mấy người gặp nhau, ai nấy đều kể lại những chuyện kinh tâm động phách trước đó, đồng thời cũng vô cùng thổn thức.

Một cơ hội có thể giúp hắn thăng tiến cảnh giới.

Bởi vì nhắc đến bảo tàng Hắc Hà, Nhiếp Hồn lão tổ cũng biết, hơn nữa còn nói mục đích lần này của lão ta cũng là nhằm vào bảo tàng Hắc Hà.

Đông Phương Thiết Nhân biết rất ít thông tin về bảo tàng Hắc Hà, nhưng Nhiếp Hồn lão tổ lại nói với Dương Bách Xuyên một vài lời khiến Dương Bách Xuyên phấn khích trong lòng.

Theo như Nhiếp Hồn lao tổ nói, lao ta tham chí đã từng đến bảo tàng Hắc Hà.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4689: Tuy nhiên



Đoàn người tìm được một nơi yên tĩnh, ai cần trị thương thì trị thương, ai cần hồi phục pháp lực thì hồi phục pháp lực. Nói chung, tất cả mọi người đều đã chịu thương tổn, kể cả Dương Bách Xuyên cũng không ngoại lệ.

Thực ra, thương thế của Dương mỗ là lớn nhất trong số mọi người.

Chỉ là hắn không biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Qua một trận đại chiến, hắn đã bị thương cả bên trong lẫn bên ngoài cơ thể, chỉ là không thể hiện ra ngoài mà thôi.

Nhiếp Hồn lão tổ đã sắp xếp cho Hắc Giáp đại hán làm người hộ pháp cho mọi người ...

Một tháng sau, mọi người lần lượt hồi phục.

Ngay cả Nhiếp Hồn lão tổ cũng đã phục hồi tổn thương Nguyên Thần.

Tuy nhiên, hiện giờ lão già này không dám nảy sinh bất cứ tà niệm nào, bởi vì lão ta biết rõ Sinh Tử phù mà Dương Bách Xuyên đánh vào Nguyên Thần của lão ta thực sự có thể lấy mạng già lão ta.

Trong lúc trị thương, Nhiếp Hồn lão tổ đã cẩn thận dò xét và phát hiện ra lão ta hoàn toàn không thể nào chạm tới Sinh Tử phù, cũng không dám mạo hiểm tiếp xúc. Chỉ cần năng lượng của lão ta tiếp xúc với Sinh Tử phù thì Dương Bách Xuyên sẽ phát hiện ngay tức khắc, cảm giác này vô cùng rõ ràng.

Vì vậy, lão ta hoàn toàn không dám mạo hiểm.

Một khi bị Dương Bách Xuyên phát hiện, lão ta chắc chắn là Dương Bách Xuyên sẽ tiêu diệt lão ta ngay lập tức, điều này lão ta biết rất rõ, tốt nhất là học làm một kẻ thông minh.

Lão ta đè nén mọi tà niệm trong lòng xuống.

Đông Phương Thiết Nhân, Lạc Dương và Tuyết Hương là ba người khôi phục nhanh nhất, khi bà người đối chiến với Hắc Giáp đại hán, pháp lực của bọn họ hao tổn nhiều nhất, nhưng cái này chỉ cần dùng Tiên Thạch là có thể khôi phục, cũng không bị thương tổn gì.

Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên biết, tất cả đều là nhờ vào chiếc đại ấn trong tay Đông Phương Thiết Nhân, rõ ràng đó chính là át chủ bài của Đông Phương Thiết Nhân, nhưng đã bị Hắc Giáp đại hán ép buộc phải sử dụng, nhờ đó mà cả ba người bọn họ mới được bình an vô sự.

Điều này đủ để chứng minh sự lợi hại của đại ấn trong tay Đông Phương Thiết Nhân.

Không còn nghi ngờ gì, đó là một món chí bảo, tuy nhiên, Dương Bách Xuyên cũng không hề có ý định hỏi tham, han không muốn bị Đông Phương Thiết Nhân hiểu lầm.

Còn về phần Dương Bách Xuyên, tuy thương thế đã phục hồi nhưng lại phát sinh một vấn đề, vấn đề này hắn bắt buộc phải giải quyết.

Vấn đề là hắn đã sử dụng ba viên đan Kim Nguyên Hỗn Nguyên, cưỡng ép nâng cao tu vi lên đến Tiên Quân đại viên mãn, con đường tu luyện ở bất kỳ tầng thứ nào đều yêu cầu sự tăng trưởng từng bước từng bước, đột phá trong tu luyện cần phải thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông.

Việc cưỡng ép nâng cao tu vi đều được xem là gian lận, ít nhiều sẽ tồn tại tai họa ngầm.

Mặc dù Tiên đan Hỗn Nguyên mà hắn sử dụng là Tiên đan cao giai, hậu họa sẽ không lớn, nhưng về mặt lý thuyết, việc dùng đan dược đều tồn tại mối tai họa về sau, vấn đề chỉ là nhiều hay ít, hoặc ảnh hưởng lớn hay nhỏ mà thôi.

Lần này, hắn cũng không phải ngoại lệ.

Việc cưỡng ép nâng cao tu vi lên đến Tiên Quân đại viên mãn dẫn đến sự bất cập trong cảnh giới, hắn có pháp lực, nhưng xác định hoàn toàn không thể phát huy được thực lực chân chính của Tiên Quân đại viên mãn.

Nếu như muốn so sánh tu vi và cảnh giới với một thứ gì đó, đó chính là một con ngưʼời.

Thực lực tu vi chính là sức mạnh của người đó, còn cảnh giới chính là tư duy.

Nếu hai yếu tố này không tương thích thì sẽ mất cân bằng, tuy là hiện giờ Dương Bách Xuyên chưa biết sự mất cân bằng này sẽ ảnh hưởng như thế nào, nhưng hắn có cảm giác chắc chắn không phải chuyện tốt.

Tình trạng hiện tại của hắn giống như một người trưởng thành nhưng chỉ có tư duy của một đứa trẻ, hoàn toàn không cân xứng.

Nhiếp Hồn lão tổ trầm ngâm một lúc rồi nói: "Hồi bẩm chủ nhân, thực ra truyền thuyet về bao tang Hac Ha đa ton tại rat lau trong Tien Vực Hỗn Loạn, nhưng những thế lực và người thực sự biết rõ về bảo tàng Hắc Hà thì chỉ giới hạn ở những thế lực cổ xưa mà thôi ... "

"Nói thế nào đây, bảo tàng Hắc Hà tương truyền là động phủ của Đại Yêu Vương thời Hồng Hoang là Sư Tử Thủy Tinh, còn có một mỏ quặng Tiên Thạch ở đó, nhưng đó chỉ là điều mà hầu hết mọi người biết. Chuyện mà nhiều người không biết chính là bảo tàng thực sự trong động phủ Yêu Vương chính là Thần Thạch Thủy Tinh!"

"Thần Thạch Thủy Tinh? Đó là cái gì?" Dương Bách Xuyên không kìm được mà hỏi.

"Thực ra không có ai biết Thần Thạch cụ thể có hình dạng thế nào, nhưng từ lâu đã có một truyền thuyết rằng Thần Thạch Thủy Tinh chính là thần vật, là bảo vật tu luyện. Nghe đồn đó là một khối Thần Thạch có khí tức liên thông với tam giới, trên bề mặt có khắc minh văn Thiên Đạo. Người nào quan sát nó có thể ngộ đạo, ngồi lên Thần Thạch Thủy Tinh mà tu luyện có thể luyện Nguyên Thần, cảm ngộ Đại Đạo, tu vi có thể tiến triển cực nhanh ... "
 
Back
Top Bottom