Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4660: Bốn người nhìn nhau



Ban đầu hắn còn tưởng rằng chim răng cưa vương tìm được Cảnh Xán trong phạm vi km, ai ngờ phải chạy hơn trăm dặm mà nó vẫn chưa dừng lại.

Đột nhiên Ngưu Tiểu Tứ lên tiếng: "Chủ thượng, đại soái cũng ở hướng này."

Dứt lời, Đông Phương Thiết Nhân và Lạc Dương Tuyết Hương cùng nhìn về phía Dương Bách Xuyên.

Bốn người nhìn nhau, đều nghĩ đến một khả năng.

Chắc chắn Đại Soái là Mông Điềm, trên đường đi Dương Bách Xuyên đã kể cho bọn họ nghe về chuyện của Mông Điềm.

Hơn nữa Dưong Bách Xuyen cung hỏi Đông Phương Thiết Nhân có biết Nhiếp Hồn lão tổ hay không.

Đông Phương Thiết Nhân lắc đầu nói chưa từng nghe về nhân vật này, nhưng hắn ta cũng nói Tiên Vực Hỗn Loạn rất lớn, có vô số loại tu sĩ, chắc Nhiếp Hồn lão tổ này là tu sĩ ẩn tu.

Lúc này Ngưu Tiểu Tứ cũng nói Mông Điềm cũng ở hướng này khiến mọi người không khỏi nghĩ có phải Cảnh Xán cũng ở cạnh Mông Điềm hay không.

Hay nói cách khác liệu nàng ta có rơi vào tay Nhiếp Hồn lão tổ hay không.

Dù sao bây giờ chỉ cần đi theo chim răng cưa vương là được, bởi vì nó đang lần theo hơi thở của Cảnh Xán.

Chạy hơn 300 dặm, Ngưu Tiểu Tứ đột nhiên nói: "Chủ thượng, hơi thở của đại soái rất gần."

"Gào gào ~"

Chim răng cưa vương cũng kêu to, tạm dừng xoay quanh trên trời.

Dương Bách Xuyên bước nhanh hơn chạy đến đó.

Hắn có cảm giác có lẽ Mông Điềm và Cảnh Xán ở cùng một chỗ, hay nói cách khác đều bị Nhiếp Hồn lão tổ bắt về một chỗ.

Nhưng vậy cũng tốt, dễ xử lý hơn.

Rất nhanh đám người Dương Bách Xuyên đã chạy đến.

Lúc đi qua một ngọn núi, Dương Bách Xuyên nghe thấy một tiếng r*n r*.

Là tiếng r*n r* của chim răng cưa.

Ngay sau đó là tiếng kêu đầy tức giận của chim răng cưa vương trên trời, sau đó nó đột nhiên lao xuống: "Gào"

Dương Bách Xuyên biết đã xảy ra chuyện, vội vàng hét lên: "Răng Cưa Vương, trở về."

Nhưng không kịp ngăn cản.

Hiển nhiên ở gần đó chính là đích đến, chim răng cưa đã bị người nào đó tấn công, nghe âm thanh cũng biết dữ nhiều lành ít, điều này khiến chim răng cưa vương vô cùng tức giận lao xuống dưới.

Dương Bách Xuyên vội vàng lao đến đó.

Nhưng lúc hắn xuyên qua rừng cây thì thấy chim răng cưa nằm trong vũng máu, Cảnh Xán đang đốt cháy nguyên thần trên người, từ Tiên Quân sơ kỳ tăng lên trung kỳ, đang chiến đấu với một người đàn ông to cao tràn đầy sát khí màu đen.

Ngoài ra ở đó còn có cả Mông Điềm, nhưng lúc này Mông Điềm đang chiến đấu với chim răng cưa vương.

Ở gần đó dưới một gốc cây che trời, một lão ăn mày ăn mặc quái dị, quần áo như chưa giặt mấy chục năm, tóc bạc tết thành ba bím tóc lớn, trước ngực đeo vòng cổ đầu lâu, tay cầm quải trượng bộ xương màu đen.

Từ xa Dương Bách Xuyên đã cảm nhận được tà khí nghiêm nghị phát ra từ lão giả này, đứng sau lão giả là một người trùm kín trường bào màu đỏ, cũng không biết có phải người hay không, dù sao trùm kím mít, không nhìn thấy mắt đâu.

Hiển nhiên người này chính là Nhiếp Hồn lão tổ mà Ngưu Tiểu Tứ nói.

Nhưng Dương Bách Xuyên không ngờ lại trùng hợp đến vậy, Cảnh Xán ở bên

này.

Dương Bách Xuyên tung ra một kiếm bằng hết sức lực, một tia chớp chém xuống người đàn ông mặc giáp kia.

“Âm!"

Một tiếng nổ lớn vang lên, một kiếm vững chắc chém xuống đầu tên mặc chiến giáp.

Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại khiến Dương Bách Xuyên vô cùng ngạc nhiên.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4661: Câm miệng



Theo lẽ thường đầu của đối phương phải nổ tung mới đúng.

Nhưng sau một tiếng nổ lớn, kẻ mặc chiến giáp đen chỉ tạm dừng tấn côn Cảnh Xán, thân thể chấn động, ngoài ra không gây ra bất cứ vết thương nào cho hắn ta.

Thậm chí Dương Bách Xuyên còn nhìn thấy tia lửa tóe lên, một kiếm này như chém lên sắt thép.

Đến giờ Dương Bách Xuyên vẫn chưa biết cấp bậc của kiếm Đồ Long là gì, nhưng hắn biết rõ kiếm Đồ Long vượt xa Tiên Khí.

Chính vì vậy mà Dương Bách Xuyên mới chấn động.

Đầu của người này còn cứng hơn cả Tiên Khí?

Chưa kịp nghĩ nhiều, Dương Bách Xuyên chạy đến bên cạnh Cảnh Xán: "Không sao chứ?"

Cảnh Xán đỏ mắt, bật khóc: "Không sao."

Nàng ta còn tưởng lần này xong rồi, lúc này nhìn thấy Dương Bách Xuyên, đáy lòng như có dòng nước ấm chảy qua.

Lúc trước nàng ta bị gió lốc cuốn đi, nhưng sau khi gió lốc tan đi, nàng ta và chim răng cưa mà mình cưỡi cùng xuất hiện ở chỗ này, đồng thời cùng chạm mặt những người này.

Chính xác hơn là lão giả dưới gốc cây gần đó ra lệnh cho tên mặc giáp đen bắt lấy nàng ta, thậm chí còn nói mấy câu sỉ nhục.

Cảnh Xán vô cùng tức giận, nhưng biết những người này đều khó đối phó, bởi vì nàng ta không nhìn thấu tu vi của ai cả, từng người còn tản ra tà khí khiến nàng ta hốt hoảng, vội vàng chạy trốn. Nhưng không ngờ chỉ trong chớ mắt, chim răng cưa đã bị tên mặc giáp đen g**t ch*t, nàng ta cũng bị thương nặng, nếu không phải nàng ta đốt cháy nguyên thần thì bây giờ đã bị bắt đi rồi.

Trong lúc Cảnh Xán sắp không chịu nổi thì phía chân trời vang lên tiếng kêu của chim răng cưa vương, nàng ta biết Dương Bách Xuyên sẽ đến tìm mình mà.

Vào lúc Dương Bách Xuyên xuất kiếm chém lên đầu tên mặc giáp đen, Nhiếp Hồn lão tổ bỗng mở to mắt.

Lão ta mo mat, hai trong mat ruc sang, nhìn cham cham kiem Đồ Long trên tay Dương Bách Xuyên.

Lúc này Đông Phương Thiết Nhân, Lạc Dương Tuyết Hương và Ngưu Tiểu Tứ cũng đuổi đến nơi.

Dương Bách Xuyên an ủi Cảnh Xán: "Không sao rồi."

Sau đó hắn nói với Đông Phương Thiết Nhân: "Bảo vệ tốt bọn họ."

Theo lời của Ngưu Tiểu Tứ, Mông Điềm bị Nhiếp Hồn lão tổ thao tác, bây giờ chim răng cưa vương là tọa kỵ của hắn, hắn biết chim răng cưa vương hung dữ, nếu xử lý Mông Điềm luôn thì không ổn.

"Răng Cưa Vương, trở về." Dương Bách Xuyên hét lên.

Hắn nhìn ra được sau khi bị thao tác, thực lực của Mông Điềm đã tăng lên rất nhiều, nhưng Dương Bách Xuyên vẫn sợ ông ta bị chim răng cưa vương đánh bị thương.

Phải nghĩ cách cứu Mông Điềm.

Phía xa còn có Nhiếp Hồn lão tổ cùng với kẻ mặc giáp đen còn cứng hơn cả Tiên Khí, cùng với người mặc áo đỏ đứng im không nhúc nhích phía sau Nhiếp Hồn lão tổ.

Đám người này cực kỳ quỷ dị, không thể lơ là, cẩn thận vẫn hơn.

Mặc dù bây giờ hắn khống chế được pháp tắc khí tràng, nhưng không có nghĩa hắn là vô địch.

Núi cao còn có núi cao hơn.

Dương Bách Xuyên ra lệnh cho chim răng cưa vương, chim răng cưa vương không cam lòng gầm lên với Mông Điềm, cuối cùng vỗ cánh bay về phía Dương Bách Xuyên.

Sau đó cả hai bên đứng dè chừng nhau.

Dương Bách Xuyên không muốn tùy tiện ra tay, Nhiếp Hồn lão tổ cũng đứng lên, phát ra mấy tiếng tối nghĩa, sau đó kẻ mặc giáp đen và Mông Điềm đều dừng lại.

Điều này khiến Dương Bách Xuyên càng cảm thấy lão già này quá tà tính.

Hắn triệu hoán chim Thần Ma từ không gian bình Càn Khôn ra.

Chim Thần Ma vừa ra đã hét to: "Cái tên gà rù này, lão tử đang ngủ ngon mà ngươi lại dám quấy rầy giấc ngủ của lão tử, cái đồ thiếu đạo đức."

“Câm miệng, nhìn tình hình đi, lão già phía đối diện quá tà khí, hai người một đen một đỏ bên cạnh lão ta đều như quái vật. Đại tướng Qủy Tiên Mông Điềm của ya bị đối phương khống chế, ngươi xem tình huống ra sao."

Đúng lúc này Nhiếp Hồn lão tổ phát ra âm thanh như trẻ con, nghe rất quái dị.

Nhìn bề ngoài thì là một lão già lôi thôi bẩn thỉu, nhưng vừa mở miệng thì lại nghe giống đứa trẻ mấy tuổi, nghe hơi quái quái.

Đối phương cười to: “Ha ha ha, bế quan vạn năm, vừa ra đã đụng phải nhiều mặt hàng tốt như vậy, ha ha ha, tốt tốt tốt, nha đầu non mịn, lão tổ rất thích."

Câu này của lão ta khiến mặt của Dương Bách Xuyên đen kịt lại.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4662: Chim Thần Ma



Dương Bách Xuyên nghe thấy Nhiếp Hồn lão tổ muốn bắt ba người Tuyết Hương thì lửa giận bùng lên. Hơn nữa hắn phát hiện từ đầu đến cuối, lão già này chưa từng nhìn hắn, ngay cả Đông Phương Thiết Nhân thì cũng chỉ liếc một cái mà thôi.

Chứng tỏ ở trong mắt lão già này, tu vi của hắn và Đông Phương Thiết Nhân chỉ như con kiến.

Hắn chỉ là Tiên Quân sơ kỳ thì thôi, nhưng Đông Phương Thiết Nhân chính là Tiên Vương sơ kỳ.

Nhưng Nhiếp Hồn lão tổ cũng chẳng coi ra gì, chứng tỏ cảnh giới của lão già này cao hơn bọn họ một mảng lớn.

Dương Bách Xuyên hỏi chim Thần Ma: “Qụa Đen, tu vi của lão già kia là gì?"

Chim Thần Ma: “Tu vi của đối phương là Tiên Vương đại viên mãn, nhưng này không quan trọng, quan trọng là các ngươi không thể trêu vào, chuẩn bị trốn đi."

Dương Bách Xuyên nghe xong thì cảm thấy rất ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy một kẻ luôn kiêu ngạo như chim Thần Ma lại làm hắn trốn khi đối mặt với kẻ địch.

Nếu chim Thần Ma đã nói vậy, vậy tức là đối phương là một kẻ rất khó giải quyết.

Càng như vậy Dương Bách Xuyên càng tò mò, Tiên Vương đại viên mãn rất cường đại, nhưng nếu thật sự đánh nhau, chưa chắc sẽ sợ lão ta.

Nhưng nghe ý của chim Thần Ma thì tu vi của người này chỉ là thứ yếu, có một nguyên nhân quan trọng hơn khiến chim Thần Ma kiêng kị.

Dương Bách Xuyên nghĩ thầm phải có phòng bị mới được.

Ví dụ như bảo vệ Cảnh Xán đang bị thương lại.

"Nói xem chuyện này là sao?" Dương Bách Xuyên hỏi.

Chim Thần Ma: "Nếu ta không nhìn làm thì người này tu luyện công pháp Nhiếp Hồn đã thất truyền từ thời thượng cổ. Nghe đồn thần thông này do một phong hào Tiên Tôn sáng chế, lại tu quỷ đạo, cũng là Tán Tiên như sư phụ Vân Thiên Tà của ngươi. Người này cũng là một kỳ nhân nổi tiếng, tự nghĩ ra được Nhiếp Hồn Đại Pháp khiến cả Tiên giới kiêng kị.

Không ngờ đại pháp đã thất truyền này lại xuất hiện trong tay một con gà như vậy. Người này không đáng sợ, đáng sợ là hai người một đỏ một đen bên cạnh hắn ta, đó không phải là sinh linh bình thường mà là tiên thi thượng cổ. Tên khốn này đã đánh cướp ngôi mộ thượng cổ nào đó."

“Chờ đã, ý ngươi là tiên nhân Tiên giới cũng có tập tục chôn mộ?" Dương Bách Xuyên trợn tròn mắt hỏi chim Thần Ma. Trong suy nghĩ của hắn, tiên nhân Tiên giới sẽ không chôn mộ, bởi vì từ lúc hắn tu tiên đến giờ, hắn chưa từng gặp tu sĩ nào đi sửa mộ cho mình.

Nhưng theo lời của chim Than Ma thì từ thời thượng cổ đã có tập tục chôn

mộ.

Nghĩ kỹ lại thì cũng không quá khó hiểu, Tiên giới có vô số tu sĩ, chuyện gì cũng có khả năng, xuất hiện tình huống trộm mộ cũng là bình thường.

Chim Thần Ma: "Tất nhiên là có rồi, dù là thế giới tu sĩ nhưng mỗi một thời đại sẽ có ký hiệu và văn minh riêng. Thời đại thượng cổ từng có vài thế lực gia tộc có tập tục chôn mộ, bọn họ sẽ chôn các tộc nhân đã ngã xuống.

Tu vi càng cao, thanh danh càng lớn thì mộ càng khổng lồ, xây vô cùng to lớn, trận pháp bùa chú phong ấn đủ cả. Người bình thường rất khó phá vỡ, trên cơ bản cũng không tìm thấy nơi nào có mộ lớn.

Nhưng giờ xem ra Nhiếp Hồn lão tổ là ngoại lệ, lão già này có bí pháp trong tay, không chỉ tìm được một ngôi mộ táng, còn thành cồn trộm cướp tiên thi bên trong."

"Nói cách khác, kẻ mặc giáp đen và người trùm áo đỏ kia chính là thượng cổ tiên thi, hơn nữa là tiên nhân cổ luyện thể, thân thể của bọn họ đã gần đến cấp Á Thánh, vĩnh viễn sẽ không biến mất.

Nếu ta không đoan sai, sau khi Quy Tiên Mông Điềm bị lão già này bắt đi, lão ta sẽ đi tìm kiếm khối tiên thi tiếp theo để nhập vào. Nhiếp Hồn Đại Pháp dùng để thao tác nguyên thần hồn phách của tu sĩ, yên lặng không tiếng động, luyện đến cực hạn thì cách thật ra cũng có thể nhiếp hồn thao tác chỉ bằng một tiếng hét lớn, đây là tà đạo.

Cho nen nghe đồn Tien Ton Nhiep Hồn thoi thượng cổ đa bị chính đạo Tiên giới bao vây tiêu diệt, nhưng không ngờ lại có người tìm được truyền thừa của Tiên Tôn Nhiếp Hồn, còn tu luyện thành công.

Cho nên Dương Bách Xuyên, lát nữa tìm cơ hội trốn đi, các ngươi cộng lại cũng không đánh lại được một tiên thi. Thời thượng cổ có tu sĩ chuyên dùng thân thể để chứng đạo, có vẻ một đỏ một đen bên cạnh Nhiếp Hồn lão tổ là tu sĩ dùng thân thể để luyện thể.

Ngay cả kiếm Đồ Long của ngươi cũng không để lại chút dấu vết gì trên đầu đối phương đã đủ chứng minh lúc sinh thời, thân thể của kẻ mặc giáp đen đã bước vào cấp Á Thánh. Thân thể thành thánh, hắn sẽ không phải chết mà là đã nhập thần đạo."

Chim Thần Ma cảm thán, trong giọng nói cùng tràn ngập lửa giận: "Lúc sinh thời, nếu thân thể có thể bước vào cấp Á Thánh thì tu sĩ đó đều là bá chủ một phương. Nhưng không ngờ sau khi chết lại bị người thao tác thành con rối Á Thánh, thật sự vừa đáng buồn vừa đáng giận.

Kẻ tự xưng là Nhiếp Hồn lão tổ này đáng chết một vạn lần, nếu để đám đại tộc Tiên giới biết có người trộm cổ mộ lấy Á Thánh luyện thành con rối, hắn ta cùng đừng hòng sống.

Nhưng noi đi noi lại, kẻ co thể kế thua truyền thừa của Nhiếp Hồn Tiên Tôn cũng không tot lanh gì. Trong loi don, Nhiep Hon Tien Ton cung co than the Á Thánh, đây là cấp cao nhất của tu sĩ luyện thể thượng cổ, chỉ còn một bước nữa sẽ bước vào Thần cảnh."

Dương Bách Xuyên hiểu ra: "Qụa Đen, theo lời của ngươi, tu sĩ luyện thể thượng cổ đều là Á Thánh, chỉ còn một bước nữa là Thần cảnh, vậy tại sao lại chết?"

Chim Thần Ma: "Có một số việc ngươi tạm thời đừng nên biết, cũng không nên tiếp xúc với nó. Trên thực tế ta cũng không rõ lắm, nhưng ta có thể nói cho ngươi, cho dù là thần nhân cũng có thể chết. Trên đời này làm gì có kẻ nào thật sự bất tử, cũng đừng nói đến thời đại thượng cổ hỗn loạn kia. Á Thánh chết cũng là chuyện bình thường, chờ sau này tu vi của ngươi đủ rồi thì có thể tiếp xúc đến. Bây giờ đừng hỏi cái này, nghĩ cách thoát thân đi, muốn chạy khỏi tay Nhiếp Hồn lão tổ cũng không phải dễ dàng."

Hai người đang nói chuyện thì Nhiếp Hồn lão tổ nhìn chằm chẵm Dương Bách Xuyên và Đông Phương Thiết Nhân: "Khặc khặc, hai vật nhỏ đều ngoan ngoãn lại đây, lão tổ ta còn thiếu mấy tên nô lệ hầu hạ. Đến lúc đó ta sẽ luyện chế các ngươi thành con rối nô lệ cao cấp. Còn ba nha đầu kia thì phải hầu hạ lão tổ cho tốt đấy."

Nghe vậy Dương Bách Xuyên càng thêm tức giận.

Ai quan tâm ngươi là cái quỷ gì, tiểu gia còn không tin không chém được ngươi.

Dương Bách Xuyên nói với đám người Đông Phương Thiết Nhân: "Mấy ngươi đi trước đi, ta giữ chân lão già này."

"Âm đùng ~"

Dương Bách Xuyên cảm thấy vô cùng sợ hãi, hắn phát hiện hắn và kiếm Đồ Long đã mất đi liên hệ.

Có vẻ người áo đỏ là một nữ tử, nhìn cánh tay là biết. Nàng ta chỉ duỗi tay cấm lấy kiếm Đồ Long thôi, một nguồn năng lượng cường đại nổ mạnh mà nàng ta lại không hao tổn gì, ngược lại còn chặt đứt liên hệ giữa hắn và kiếm Đồ Long.

Dương Bách Xuyên run rẩy, thảo nào chim Thần Ma bảo bọn họ trốn nhanh

lên.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4663: Chuyện này quá đáng sợ



Lần này Dương Bách Xuyên thật sự bị dọa sợ.

Uy lực của kiếm Đồ Long đã khác xưa, sau khi vỏ kiếm Phong Vân thành công thì uy lực đã tăng gấp nhiều lần. Ngay cả Tiên Vương đại viên mãn cũng không dám dễ dàng đỡ một kiếm của hắn, đừng nói là giơ tay không đỡ lấy kiếm, còn cắt đứt cảm ứng giữa hắn và kiếm Đồ Long.

Chuyện này quá đáng sợ.

Dương Bách Xuyên biết hôm nay mình gặp phải quỷ rồi.

Hắn vốn đang không phục, nghĩ dù sao cũng phải đánh một trận rồi tính, nưng lần này hắn biết mình không có đất diễn. Giống như lời của Qụa Đên, có thể thoát thân hay không mới là vấn đề.

Nói đến cùng Nhiếp Hồn lão tổ chỉ là Tiên Vương đại viên mãn, chưa phải là cường giả Tiên Đế. Nếu là cảnh giới Tiên Đế cộng thêm hai con rối Á Thánh, Dương Bách Xuyên chắc chắn sẽ chạy trốn, nhưng giờ nghĩ thì cũng vô ích.

Không thể vứt bỏ kiếm Đồ Long được.

Dương Bách Xuyên đột nhiên tung ra song chưởng pháp tắc, đánh về phía người áo đỏ và Nhiếp Hồn lão tổ.

Năng lượng và khí thế cường đại của thiên địa làm không gian xung quanh phải vặn vẹo.

Đằng xa, Nhiếp Hồn lão tổ nhìn thấy vậy thì nhíu mày, nụ cười âm u trên mặt cũng biến mất: “Pháp tắc khí thế, ta đã coi thường ngươi rồi. Nhưng chút bản lĩnh này không đủ để đối phó với ta, nếu tu vi của ngươi cao hơn, có lẽ lão tổ ta sẽ kiêng kị ngươi một chút, nhưng hôm nay ta muốn đám con kiến các ngươi ở lại hết."

Nói xong, Nhiếp Hồn lão tổ vung quải trượng đầu lâu đen nhánh lên, lẩm bẩm phát ra những âm phù tối nghĩa huyền ảo.

Ngay sau đó vô số tia sáng tối tăm phát ra từ trong quải trượng xương khô, lao thẳng về phía chân trời.

Dương Bách Xuyên cảm nhận được đối phương thi triển pháp tắc khí thế, đang đối đầu với hắn.

“Âm ầm ầm ... "

Vô số tiếng nổ lớn vang lên bên tai.

Khiến thiên địa không ngừng run chuyển.

Từng dòng khí khuếch tán ra ngoài, tạo lên những cơn lốc to.

Dương Bách Xuyên biến sắc, gầm lên: “Đi."

Hắn cảm nhận được pháp tắc khí thế của Nhiếp Hồn lão tổ chỉ hơn hắn một chút, nhưng uy lực lại dày nặng cường đại hơn hắn gấp mấy lần.

Thuộc tính của lão ta khiến hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo.

Hắn vội vàng hét lên ra lệnh cho mọi người lùi lại, lúc này cũng không thể ra tay, nếu không sẽ hại những người khác.

Trên thực tế lúc Dương Bách Xuyên và Nhiếp Hồn lão tổ đánh nhau, đám Đông Phương Thiết Nhân đều cảm nhận được đối phương cũng là một cao thủ nắm giữ pháp tắc khí tràng, còn mạnh hơn cả của Dương Bách Xuyên. Ngay lập tức bọn họ vội vàng rút lui, bởi vì mọi người đều biết không phải đối thủ của lão ta.

Đông Phương Thiết Nhân, Lạc Dương Tuyết Hương Cánh Xán chạy đầng trước, Dương Bách Xuyên đi ở cuối cùng.

Cảnh Xán bị thương nên tốc độ rất chậm, Dương Bách Xuyên đi đến bên cạnh nàng ta: "Thả lỏng, đừng phản kháng, ta thu nàng vào trong không gian bình Càn Khôn.”

Cảnh Xán biết mình đang liên lụy mọi người, nghe thấy Dương Bách Xuyên thì vội vàng thả lỏng, để Dương Bách Xuyên thu mình vào trong không gian.

Hắn biết điểm yếu của hắn là tu vi yếu, mặc dù nhiều thủ đoạn nhưng tu vi hạn chế uy lực của thủ đoạn. Nếu hắn có cấp bậc tu vi cao hơn, đâu đến nỗi bị đối phương cướp mất kiếm Đồ Long.

Bây giờ Dương Bách Xuyên rất không thoải mái.

Nhưng hắn biết lúc này bản thân phải lý trí.

Xúc động mới là ma quỷ, đối mặt với Nhiếp Hồn lão tổ, chỉ cần sơ ý sẽ mất mạng.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4664: Trước kia còn có



Hắn cũng biết lần này mình phải liều mạng với Nhiếp Hồn lão tổ.

Trước có mối thu Cảnh Xan bị thương, sau có Mông Điềm bị khống chế, còn giết một đội ngũ Qủy Tiên, hắn phải tính sổ hết.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã chạy ra 8-900 mét, nhưng đồng thời lúc này vang lên tiếng nói trẻ con của Nhiếp Hồn lão tổ.

"Muốn chạy hả, vậy phải xem xem đám con kiến các ngươi có bản lĩnh đó không." Dứt lời, Nhiếp Hồn lão tổ gầm lên: "Thiên Hà."

“Ầm ầm ầm."

Vô số tiếng nổ lớn vang lên sau lưng, Dương Bách Xuyên quay đầu lại thì biến sắc, một con sống lớn đang cuồn cuộn trên đầu của bọn họ.

Sắc mặt của Đông Phương Thiết Nhân rất khó coi: "Xuyên Tử, đây là pháp tắc hóa hình, lão quái vật này còn mạnh hơn cả sự tưởng tượng của ta, bây giờ phải làm sao đây?"

Dương Bách Xuyên bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không biết, thật sự không được thì liều mạng vậy. Lão chỉ là một Tiên Vương đại viên mãn, còn chưa phải là Tiên Đế, bốn người chúng ta liều mạng đánh, ta không tin lão ta vô địch."

"Chuyện như vậy rồi thì đành vậy thôi." Đông Phương Thiết Nhân chua xót nói.

Trong tay Dương Bách Xuyên xuất hiện một viên đan Mỹ Kim Hỗn Nguyên, không chút do dự nuốt xuống, sau đó hai viên còn lại xuất hiện trên lòng bàn tay hắn.

Dương Bách Xuyên biết rõ bây giờ không phải lúc dùng đan Mỹ Kim Hỗn Nguyên, bởi vì cảnh giới không theo kịp. Lúc này dùng tiên đan tương đương đốt cháy giai đoạn, di chứng phản phệ sẽ rất kh*ng b*.

Nhưng hắn không còn cách nào khác, không mạnh mẽ tăng lên thực lực, mấy người bọn họ sẽ rất bị động.

Tiếp đó hắn ngậm hai viên còn lại vào trong miệng để dự phong.

Không phải Dương Bách Xuyên không biết hậu quả, mà là biết rất rõ hậu quả nên mới lấy ra tiên đan Mỹ Kim Hỗn Nguyên.

Tiên đan này là tiên đan mạnh nhất mà hắn có, tiên đan Đại La đã không còn tác dụng với hắn.

Theo lời của Kỳ Quân Đan Đạo, một viên Đại La có thể tăng lên vài tiểu cảnh giới, thậm chí là đại cảnh giới.

Bây giờ lại lấy ra tiên đan Mỹ Kim Hỗn Nguyên cưỡng ép tăng lên thực lực, không biết sẽ có hiệu quả lớn đến mức nào?

Dù sao Dương Bách Xuyên tin tưởng có thể tăng lên thực lực.

Chẳng qua cảnh giới sẽ không tăng lên, bởi vì tu luyện đến cấp bậc này, con đường tu hành không phải chỉ cần mỗi năng lượng, mà còn phải tăng cảnh giới lên nữa.

Cả hai thì không thể thiếu thứ nào được.

Lần này hắn mạo hiểm nuốt tiên đan, hiển nhiên khó khăn lần này phải do chính hắn giải quyết.

Trước kia còn có sư phụ và Hắc Liên chống đỡ.

Nhưng bây giờ bọn họ đều không còn ở đây nữa.

Trong cơ thể phát ra một tiếng nổ vang, năng lượng vô cùng khổng lồ của tiên đan nổ tung trong cơ thể khiến Dương Bách Xuyên biến sắc. Tác dụng của tiên đan Hỗn Nguyên còn mạnh hơn tưởng tượng của hắn.

Nhưng lần này hắn không chỉ không lo lắng, mà còn rất vui vẻ.

Hiệu quả của tiên đan càng lớn thì thực lực càng tăng nhiều, tốt nhất là có thể đột phá từ Tiên Quân sơ kỳ đến trung kỳ.

Hắn có rất nhiều thủ đoạn thần thông, đều cần thực lực để thi triển nó. Đối mặt với dòng sông khổng lồ trên đầu, Dương Bách Xuyên siết chặt nắm tay, cắn răng, chịu đựng sự va chạm của năng lượng tiên đan trong cơ thể, thực lực của hắn cũng từ từ tăng lên.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4665: Chỉ trong nháy mắt



Cảnh giới vẫn vậy nhưng thực lực lại tăng lên!

Đây chính là lợi ích khi dùng Hỗn Nguyên Tiên Đan.

Tu vi và thực lực của Dương Bách Xuyên đang ở Tiên Quân sơ cảnh, sau khi dùng một viên đan dược, bên trong cơ thể nổ vang, Càn Khôn Tạo Hóa Quyết vận hành nhanh như bay, pháp lực trong đạo nguyên cũng tăng vọt.

Chỉ trong nháy mắt, thực lực của hắn đã đạt tới Tiên Quân trung kỳ, hơn nữa vẫn chưa chịu dừng lại.

Đáng tiếc sự tăng trưởng có giới hạn, sau khi đạt tới trung kỳ đỉnh phong thì dừng lại, năng lượng của một viên tiên đan đã tiêu hao hết.

Lúc này, Dương Bách Xuyên nuốt viên Hỗn Nguyên tiên đan thứ hai đang ngậm trong miệng, hắn gầm lên rồi vung hai tay: "Biển sao đổi chiều ~"

Nháy mắt, một đạo thiên hà của Nhiếp Hồn lão tổ đã rơi xuống, lần này Dương Bách Xuyên đã dồn toàn lực, hắn cũng muốn biết sau khi cưỡng ép tăng thực lực tu vi, thi triển pháp tắc khí tràng có thể hóa giải con sông lớn này hay không, nếu không thì chặn lại cũng được.

Quả thật sau khi tu vi thực lực tăng lên thì uy lực pháp tắc khí tràng càng lớn.

Mọi người đều dựa vào việc mượn sức mạnh của đất trời, lấy trộm đại thế, hơn nữa pháp tắc hóa hình nhìn của đối phương nhìn như đạt tới thực chất hóa, nhưng hắn biết trên bản chất vẫn là năng lượng.

Mặc dù han mới lĩnh ngộ được Biển Sao Đổi Chiều không lâu, nhưng cũng là một loại hóa hình, hơn nữa còn là cả một biển sao, nếu va chạm nhau thì quả là khó nói.

Pháp lực của nguyên thần trong cơ thể, lực ngũ hành của trời đất hội tụ lại trên hai nắm đấm của hắn, Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, lúc này giống như có một ngọn núi xuất hiện trên tay hắn, chỉ là không cảm nhận được trọng lực, hắn biết đây chính là uy lực của pháp tắc khí tràng.

Pháp lực trong cơ thể không ngừng hội tụ, Dương Bách Xuyên cảm nhận được sức mạnh và uy lực mượn của đất trời ngày càng khổng lồ.

Hắn gầm lên một tiếng rồi đánh lên trời cao.

Thiên Hà của Nhiếp Hồn lão tổ có thể thấy được còn Biển Sao Đổi Chiều của hắn thì không, nhìn từ phía xa, chỉ thấy trên tay Dương Bách Xuyên xuất hiện một quả cầu năng lượng màu vàng có đường kính khoảng một mét.

Pháp tắc khí tràng vừa rồi là biển sao đổi chiều, phẩm cấp vô cùng cao, nhưng không thể so với dòng Thiên Hà của Nhiếp Hồn lão tổ.

Giữa hai người vẫn tồn tại khoảng cách.

Khoảng cách này là pháp tắc khí trang của Nhiếp Hồn lão tổ là thực chất hóa, đã biến thành hình, pháp tắc khí tràng của hắn có cấp thấp hơn, mặc dù chưa hóa hình nhưng phẩm cấp cao.

Về mặt thực chất hóa thì hắn kém Nhiếp Hồn lão tổ, nhưng phẩm cấp thì hắn lại mạnh hơn nhiều.

Vậy nên mới nói hai đòn va chạm nhau, không thể nói trước được kết quả sẽ như thế nào.

Hai tay Dương Bách Xuyên nâng quả cầu pháp tắc khí tràng ném về Thiên Hà của Nhiếp Hồn lão tổ, thật ra không thua gì với ném một tòa núi lớn.

Ngay sau đó, tiếng nổ lớn vang vọng khắp đất trời.

Ầm ~

Ngay sau đó, năng lượng vô cùng cường đại nổ tung, quả cầu pháp tắc khí tràng của Dương Bách Xuyên phát nổ, Thiên Hà của Nhiếp Hồn lão tổ cũng nổ.

Hai khí tràng đối đầu nhau, pháp lực đấu pháp lực như trời và đất va vào nhau.

Không thể xem thường.

Dương Bách Xuyên cũng không hề dừng tay, năng lượng của viên Hỗn Nguyên Tiên Đan thứ hai nổ tung, hấp thụ một cách nhanh chóng.

Sau khi thi triển đòn này, tay trái cầm cốt khí U Minh, đồng thời lui về phía sau.

Lúc này, cuộc chiến giữa không trung kết thúc.

Hơi thất vọng.

Nhưng vẫn nam trong dự tính của hắn.

Bởi vì biển sao đổi chiều không hóa giải được thiên hà của đối phương, nhưng cũng chặn được con sông lớn này lại.

Quần áo của hắn cũng không ướt được, lúc này xem ra Thiên Hà của Nhiếp Hồn lão tổ đã bị hắn hóa giải.

Nhưng hắn biết đây mới chỉ là bắt đầu, tiếp theo sẽ là cuộc chiến khó khăn hơn.

Trong lòng không dám khinh thường.

Pháp lực đánh văng nước lũ xung quanh, hắn vừa quay đầu đã nhìn thấy Đông Phương Thiết Nhân và Lạc Dương đã chạy ra xa một đoạn, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4666: Phong Vĩ Châm cũng xuất hiện



Đòn đánh vừa rồi của hắn xem như tranh thủ thời gian cho ba người kia, đứng trước kẻ địch mạnh không thể bị diệt sạch được.

Dương Bách Xuyên cầm cốt khí U Minh đề cao cảnh giác, tu vi của hắn đã đột phá tới Tiên Quân hậu kỳ, thực lực tăng lên rất nhiều.

Lúc này hắn nhìn thấy trên gương mặt già của Nhiếp Hồn lão tổ lộ nở nụ cười tà ma: "Hắc Giáp, bắt mấy kẻ chạy trốn về đây."

Dứt lời, han nhìn thấy nam nhân có thân hình vạm vỡ bên cạnh Nhiếp Hồn lão tổ đột nhiên giậm chân khiến cả mặt đất rung chuyển, cơ thể người đó bay như đạn pháo, Dương Bách Xuyên chỉ cảm thấy một tia sáng đen lóe lên, sau đó bóng dáng của người kia liền biến mất.

Vẻ mặt Dương Bách Xuyên lập tức thay đổi, hắn biết nam nhân hắc giáp kia đã chan đường ba người Đông Phương Thiet Nhân, Lạc Dương và Tuyết Hương.

Theo như những gì chim Thần Ma nói, thân thể đại hán giáp đen là luyện thể thượng cổ cấp bậc á thánh, độ cường hãn vượt qua sức tưởng tượng, linh hồn nhập vào là yêu hồn, tất cả đều bị Nhiếp Hồn lão tổ khống chế, luyện hóa thành con rối.

Thực lực đương nhiên không thể xem thường, hắn không biết ba người kia có đối phó được không.

Có lẽ là rất khó.

Vừa nhìn thấy đại hán kia biến mất Dương Bách Xuyên đã lo lắng, hắn vội vàng đi về phía đó.

Nhưng lúc này, Nhiếp Hồn lão tổ cười lạnh nói: "Tiểu tử, ngươi đừng nghĩ tới việc giúp đồng bọn, vẫn nên tự lo cho bản thân mình đi, haha ~"

Nghe Nhiếp Hồn lão tổ nói vậy, Dương Bách Xuyên đã cảm nhận được có gì đó không đúng, dưới chân cứng đờ, cúi đầu nhìn mới phát hiện chân đã kết băng.

Không biết từ lúc nào, hai chân của hắn đã bị đóng băng.

Hắn giật mình, không ngờ lão già này lại nhiều chiêu như vậy.

Nhưng chút băng này cũng không làm khó được hắn.

Chỉ là.

Hắn biết mục đích của Nhiếp Hồn lão tổ chắc chắn không phải giữ chân hắn, mà là để dây dưa với hắn.

Quả nhiên, Nhiếp Hồn lão tổ tới cách hắn mười mét rồi dừng lại, lão ta cười khanh khách nhìn hắn nói: "Tiểu tử ngươi khá thú vị, vậy mà lại có pháp tắc khí tràng biển sao, còn hóa giải được thủy pháp tắc của ta, không đơn giản, làm lão tổ này cũng không nỡ giết ngươi, ngoan ngoãn biết điều, ta sẽ hạ một đạo phù trong nguyên thần của ngươi, làm đồ đệ của ta, ta sẽ giữ cái mạng nhỏ cho ngươi, thế nào?”

Dương Bách Xuyên nghe lão già này nói vậy, không ngờ lão ta còn nhìn trúng tài năng của hắn, nhưng hạ phù vào nguyên thần?

Đùa cái quái gì vậy?

Khác gì với khống chế hắn đâu?

Dương Bách Xuyên thầm cười lạnh, hắn dùng Thanh Liên tiên hỏa đánh vào lớp băng dưới chân, sau đó nhìn Nhiếp Hồn lão tổ: "Muốn làm sư phụ của tiểu gia, ông còn chưa đủ tư cách? Hơn nữa tiểu gia đã có sư phụ rồi, so ra thì ông còn không xứng xách giày cho sư phụ ta, nằm mơ đi ~"

“Âm ~"

Dương Bách Xuyên mắng một tiếng, Thanh Liên tiên hỏa khẽ động, hai chân đóng băng lập tức lộ ra, cốt khí U Minh trong tay hắn đột nhiên đập xuống đất.

"Cây leo U Minh ~"

Hắn gầm lên, cốt khí U Minh va chạm với mặt đất, luồng khí xám tro tản ra, vô số cây leo U Minh xuất hiện quét về phía Nhiếp Hồn lão tổ.

Vù ~

Phong Vĩ Châm cũng xuất hiện, Dương Bách Xuyên định bắn về phía Nhiếp Hồn lão tổ.

Nghe chim Thần Ma nói vậy, Dương Bách Xuyên thấy cũng đúng, hắn đổi mục tiêu, đổi thành nữ tử áo đỏ bên cạnh Nhiếp Hồn lão tổ.

Lúc này có cây leo U Minh nhiễu loạn tầm nhìn sẽ đánh lén được một chiêu, chỉ không biết có thành công hay không?

Vút ~

Phong Vĩ Châm bay như ngự kiếm, im hơi lặng tiếng bắn về phía nữ tử áo đỏ.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4667: Không biết Phong Vĩ Châm



Từ trước tới nay, chiêu đánh lén của Phong Vĩ Châm vẫn luôn thuận lợi, Dương Bách Xuyên cũng không biết lần này có thành công với nữ tử bên cạnh Nhiếp Hồn lão tổ hay không?

Dựa theo những gì mà chim Thần Ma nói, Hắc Giáp và nữ tử áo đỏ kia đều có thân thể cấp bậc Á Thánh, mạnh hơn cả tiên khí.

Không biết Phong Vĩ Châm có xuyên qua được không?

Nhưng nếu chim Thần Ma đã nói như vậy thì hắn cũng nên thử xem.

Không xử lý được nữ tử áo đỏ kia thì hắn đừng mơ lại gần được lão ta.

Hắn tin chim Thần Ma, vào những lúc quan trọng thì lời của quạ đen này vẫn rất đáng tin.

Không biết nữ tử kia rốt cuộc là ai, ngay từ đầu người này đã rất phi thường, chỉ dùng một tay đã có thể đỡ được kiếm Đồ Long của hắn, hơn nữa còn cướp lấy, đến bây giờ vẫn đang trong tay của nàng ta.

Chứng tỏ nữ tử này mạnh hơn, thậm chí còn vượt qua cả nam nhân hắc giáp

kia.

Phong Vĩ Châm bay thẳng tới nữ tử áo đỏ.

Dương Bách Xuyên có hơi mong chờ, cây leo U Minh quấy nhiễu, không biết hắn có thành công hay không.

Dưới sự điều khiển bằng suy nghĩ, Phong Vĩ Châm nhắm ngay sau gáy nữ tử

kia

Ầm~

Cảnh tượng sau đó khiến Dương Bách Xuyên sững sờ.

Khi Phong Vĩ Châm bắn tới, không hề xuyên vào đầu nữ tử áo đỏ như trong tưởng tượng mà nổ tung trong quần áo của nàng ta.

Guong mat that xuat hiện ~

Điều này khiến Dương Bách Xuyên kinh hãi.

Quả nhiên là một nữ tử, đầu tiên khi thấy nàng ta giơ tay bắt lấy kiếm Đồ Long hắn đã thấy giống tay nữ nhân, trừ lần đó ra thì không hề nhìn thấy mặt.

Giờ thì hay rồi, Phong Vĩ Châm đánh lén, không hề đâm vào đầu nàng ta như mong đợi nhưng lại khiến áo khoác nổ tung, nhìn thấy rõ được toàn bộ gương mặt.

Không giống như trong tưởng tượng, hơi dọa người.

Gương mặt đầy chữ khắc, máu đầm đìa, những ký hiệu phù văn kia giống như dùng dao rạch thẳng lên gương mặt nàng ta, hơn nữa điều khiến Dương Bách Xuyên sợ hơn là lúc này nàng ta đang trần như nhộng.

Sau khi áo khoác ngoài bị Phong Vĩ Châm nổ tung, cơ thể nàng ta đã như vậy, trên người phủ đầy chữ khắc đẫm máu.

Rõ ràng những chữ khắc này mới bị cưỡng ép khắc lên.

Không cần hỏi cũng biết đây là thủ đoạn của Nhiế Hồn lão tổ, có lẽ đây là cách mà lão già này khống chế đôi luyện thể á thánh thượng cổ.

Bên tai hắn vang lên tiếng chửi mắng của chim Thần Ma: "Lão khốn nạn này đúng là trời đánh, ở trên người cổ tiên nhân mà làm xằng bậy như vậy."

Lời của chim Thần Ma đã xác định suy đoán của Dương Bách Xuyên.

Quả nhiên là do Nhiếp Hồn lão tổ làm.

Phong Vĩ Châm có vẻ không gây ra bất kỳ thương tổn nào với nữ tử kia, chỉ làm nổ áo ngoài của nàng ta.

Ngay sau đó, hắn nghe Nhiếp Hồn lão tổ tức giận nói: "Tiểu bối, ngươi muốn chết ~"

Ông ta vung cây trượng đầu lâu, cây leo U Minh tan thành mây khói, lần này Dương Bách Xuyên cảm nhận rõ cây leo đã thật sự biến mất.

Bị một cái phất tay của Nhiếp Hồn lão tổ phá hủy.

Lần sau sẽ phải triệu hoán từ đầu.

Cũng không biết sinh vật U Minh gì sẽ xuất hiện?

Dương Bách Xuyên cũng không hề tiếc, chỉ cần có cốt khí U Minh thì hắn sẽ có thể không ngừng triệu hoán.

Trước tiên trong lòng Dương Bách Xuyên khe động, triệu hồi Phong Vĩ Châm và cốt khí U Minh.

Cảnh tượng này đã chọc giận Nhiếp Hồn lão tổ.

"Giết hắn ta !"

Nhiếp Hồn lão tổ điều khiển Mông Điềm đánh về phía hắn, với hắn mà nói thì đây là vấn đề khó xử lý.

Rõ ràng Mông Điềm là kẻ yếu nhất bên cạnh Nhiếp Hồn lão tổ, cho dù thực lực đã mạnh hơn trước rat nhiều nhưng Dương Bách Xuyên cũng không sợ, hắn chỉ sợ ra tay sẽ làm hại Mông Điềm.

"Quạ đen, làm sao bây giờ?" Dương Bách Xuyên hỏi chim Thần Ma.

"Còn làm gì được, cưỡng ép trấn áp thôi, Mông Điềm bị Nhiếp Hồn đại pháp của lão ta khống chế thành con rối, muốn cứu thì phải dùng toàn lực trấn áp, ném vào trong không gian Càn Khôn, đợi g**t ch*t được Nhiếp Hồn lão tổ, thuật khống chế đương nhiên sẽ hết tác dụng." Chim Thần Ma nói.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4668: Hai tiếng hét



Dương Bách Xuyên nghe chim Thần Ma nói vậy thì lẩm bẩm: "Nói cứ như không, đương nhiên ta biết điều này, ý ta là ngươi không còn cách nào giải trừ khống chế của Nhiếp Hồn lão tổ với Mông Điềm sao?"

"Ngươi nằm mơ à? Nhiếp Hồn đại trận là bí pháp thần thông thất truyền từ thời thượng cổ, lão tử sao mà biết giải được ~" Chim Thần Ma bắt đầu mắng.

"Biết ngay là ngươi vô dụng ~" Dương Bách Xuyên trợn mắt.

Sau đó hắn không thèm để ý tới chim Thần Ma nữa, Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn chằm chẳm Mông Điềm đang bổ nhào tới, trong đầu đang nghĩ nên dùng cách nào nhanh nhất để trấn áp Mông Điềm.

Không thể kéo dài thêm thời gian, han con phải phòng bị Nhiếp Hồn lão tổ, lão già này mới đúng là rắn độc âm hiểm, còn có đại hán hắc giáp kia đã đuổi theo Đông Phương Thiết Nhân và Lạc Dương, hiện tại đã không rõ tung tích, không biết ba người họ có đối phó được nam nhân hắc giáp này hay không?

Nhưng chắc là có thể, chỉ riêng Đông Phương Thiết Nhân với phong hào cháu trai của Tiên Đế, chắc chắn sẽ có cách để bảo vệ tính mạng, trong cơ thể Lạc Dương thì có ý thức Ma Thần, nếu rơi vào tình thế cấp bách thì ý thức Ma Thần sẽ nhảy ra để bảo vệ Lạc Dương.

Mặc dù Tuyết Hương kém hai người kia cả một cảnh giới lớn, nhưng nàng là yêu tu, hơn nữa hắn tin có Đông Phương Thiết Nhân và Lạc Dương trợ giúp, nàng sẽ không chịu thiệt.

Dù sao thì hắn mới là người nguy hiểm nhất.

Nhưng, Dưong Bách Xuyen vẫn còn bản lĩnh chưa thể hiện.

Hắn cắn răng, nuốt viên Hỗn Nguyên Tiên Đan thứ ba đang ngậm trong miệng xuống.

Hắn phải tăng tu vi của bản thân lên cảnh giới cao nhất để đối phó với trận đấu tiếp theo.

Hai viên Hỗn Nguyên Tiên Đan trước đã giúp tu vi hắn tăng lên một khoảng cách lớn, nếu nuốt viên cuối cùng này, hắn tin ít nhất cũng phải đạt tới Tiên Quân hậu kỳ đỉnh phong, thậm chí là đại viên mãn.

Thực lực trong cơ thể không ngừng tăng lên, đây cũng là sự tự tin của Dương Bách Xuyên.

Thấy Mông Điềm bị khống chế, trong lòng hắn thầm nghĩ Nhiếp Hồn phái Mông Điềm qua đây cũng hay, nhân cơ hội này trấn áp Mông Điềm, bớt thêm một mối lo lắng.

Hắn đang nghĩ dùng cách gì để trấn áp Mông Điềm đây?

Nếu dùng pháp tắc khí tràng sợ Mông Điềm sẽ không chịu nổi, chẳng may sơ ý giết Mông Điềm thì cũng không tốt.

Dùng cách khác lại sợ không có tác dụng với Mông Điềm, dù sao hiện tại thực lực của Mông Điềm đã ngang với Tiên Quân hậu kỳ, cộng thêm việc bị Nhiếp Hồn lão tổ khống chế, quả thật không thể khinh thường.

Đầu không ngừng suy nghĩ, Dương Bách Xuyên nhớ tới Sinh Tử Phù Kinh!

Càng nghĩ càng thấy thích hợp.

Bởi vì Mông Điềm là Quỷ tiên, bản chất tu luyện là linh hồn, mà Sinh Tử Phù Kinh của hắn cũng phù hợp với bên trong.

Không chỉ tấn công thân xác mà còn nhằm vào tiên hồn, hơn nữa còn có thể tiến vào trong tiên hồn một cách im hơi lặng tiếng.

Thế nên Dương Bách Xuyên muốn thử xem cách này có thành công hay không, du sao thì khi Sinh Tu Phu Kinh tien vao trong co the Mong Diem, quyen kiểm soát sẽ rơi vào tay hắn.

Không sợ sẽ thương tổn tới Mông Điểm, đây là một biện pháp hoàn mỹ.

Nếu thành công, biết đâu hắn lại dùng được cách này để đối phó với Nhiếp Hồn lão tổ.

Ngay sau đó, tay hắn kết ấn, trong lòng niệm chú Sinh Tử Phù Kinh, Sinh và Tử cùng lúc xuất kích.

Sinh Tử Phù Kinh có thể thi triển đơn lẻ, đương nhiên cũng có thể xuất kích cùng lúc, vừa niệm Sinh vừa niệm Tử, niệm cả Sinh Tử ~

Vút ~

Hai đạo phù văn một đen một trắng trong nháy mắt hình thành ở đầu ngón

tay.

Dương Bách Xuyên chỉ tay về phía Mông Điềm.

Đây là thành tựu cao nhất của Phù Chú chi đạo.

Một cái chỉ tay đã có thể khóa mục tiêu, đối phương không thể nào tránh thoát.

Phu chu loe len roi bien mat trong co the Mong Điem.

Ngay sau đó Dương Bách Xuyên nhìn thấy cả cơ thể Mông Điềm run lên nhưng không dừng lại, lúc này đã xuất hiện cách hắn một mét.

Sau khi Sinh Tu Phu Kinh o trong co the Mong Diem se lap tức tien vao y thức rồi nhanh chóng tới quỷ hồn.

Duong Bach Xuyen cam nhan được ro rang, trong quy hồn của Mông Điem có một đạo phù văn màu đen.

Hắn lập tức nghĩ tới thủ đoạn khống chế Mông Điềm của Nhiếp Hồn lão tổ, đây là một phù văn có màu đen.

Khắc thẳng vào quỷ hồn của Mông Điềm, cũng là ấn ký khống chế.

Hơn nữa hiện tại Sinh Tử Phù Kinh của hắn đã cao cấp hơn, trực tiếp tiến vào trong quỷ hồn của Mông Điềm.

Trong lòng vừa động Dương Bách Xuyên dẫn động Sinh Tử Phù xâm nhập thẳng vào phù văn màu đen.

“Ầm ~"

Ý thức hải của Mông Điềm nổ vang, theo sau là hai tiếng hét thảm thiết.

Tiếng đầu tiên phát ra từ quỷ hồn của Mông Điềm, đó là uy lực khi Dương Bách Xuyên dùng Sinh Tử Phù, hắn từng bước xâm chiếm ấn ký phù văn màu đen để lại trên quỷ hồn.

Có lẽ là dùng sức quá mạnh, hoặc là cái giá để diệt trừ đạo phù văn màu đen này khiến Mông Điềm kêu thảm thiết, nhưng Dương Bách Xuyên biết cuối cùng Mông Điềm cũng ổn.

Duong Bach Xuyen vung tay, nem Mong Diem vao trong khong gian Can Khôn.

Hai tiếng hét, hắn cũng nghe được tiếng thứ hai, là ngoại giới.

Khóe miệng hắn nở nụ cười, đã tìm được cách đối phó với Nhiếp Hồn lão tổ, Sinh Tử Phù Kinh có tác dụng, hơn nữa còn đánh thẳng vào nguyên thần, có lẽ sẽ đấu được một trận với Nhiếp Hồn đại pháp của lão già kia.

Ngoài ra trong đầu hắn còn nhớ tới hai loại bí pháp thần thông khác, đều là nhằm vào phương diện nguyên thần, Nhiếp Hồn Đại Pháp của lão già kia cũng đối phó với nguyên thần, vậy thì hắn đã có cách xử lý, chỉ không biết có tác dụng hay không.

"Bát Bộ Thiên Long Kinh> và đều là bí pháp thần thông đối phó với nguyên thần.

Năm đó khi lão đầu truyền lại cho hắn đã từng dặn, cái trước có tác dụng phá âm, cái sau chí dương chí cương sẽ đốt cháy tất cả sức mạnh tăm tối.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4669: Sau khi nuốt xuống



Dương Bách Xuyên nghĩ tới những bí pháp thần thông trên người mình, đầu óc hắn như được khai thông.

Hắn nhớ tới rất nhiều, nghĩ kỹ lại bí pháp thần thông, bảo bối trên người hắn quả thật là không ít, tất cả đều có thể lấy ra dùng, dù sao mục tiêu cuối cùng cũng là diệt trừ Nhiếp Hồn lão tổ, chỉ cần giết được lão ta hắn sẽ không từ thủ đoạn nào

Sau khi nuốt xuống ba viên Hỗn Nguyên Tiên Đan, bị cưỡng ép tăng tới Tiên Quân hậu kỳ, nhưng hắn biết rõ tu vi này không ổn định.

Dù sao thì dựa vào tiên đan để tăng thực lực thì cảnh giới vẫn không đổi, đợi một thời gian sau nhất định sẽ bị rớt xuống.

Sau khi tu luyện tới cảnh giới Tiên Quân, cảm ngộ cảnh giới rất quan trọng, tình huống hiện tại của hắn rất tế nhị, tu vi thực lực dựa vào tiên đan mạnh mẽ tăng lên tới Tiên Quân đại viên mãn, nhưng cảnh giới vẫn dừng lại ở Tiên Quân sơ kỳ.

Vậy nên tất cả chỉ là tạm thời, không phải năng lực thật sự của hắn.

Muốn thật sự đạt tới cấp bậc Tiên Quân đại viên mãn thì cảm ngộ cũng phải tăng theo mới được.

Cảm ngộ không theo kịp thì cuối cùng cũng chi là hoa trong gương mà thôi, đợi sau khi sức mạnh của đan dược mất đi, Dương Bách Xuyên đoán mình sẽ rớt về trung kỳ.

Vậy nên lúc này hắn phải xử lý nhanh chóng Nhiếp Hồn lão tổ, giết được lão già này càng nhanh càng tốt, nếu không xử được lão ta thì ít nhất hắn phải có đủ thực lực để bảo vệ được tính mạng.

Cũng không thể giống như bây giờ, bị lão ta quấn lấy, có muốn ra tay trước cũng chẳng xong.

Hơn nữa còn rơi vào thế bị động.

Chuyện của Mông Điềm đã xử lý xong, còn khiến cho Nhiếp Hồn lão tổ hộc máu, chiêu này của hắn đã áp được Nhiếp Hồn lão tổ, cũng tìm được cách để đối ohó.

Nhưng hắn vẫn không hề buông lỏng cảnh giác, bởi vì hắn biết trận chiến tiếp theo sẽ càng nguy hiểm, Nhiếp Hồn lão tổ sẽ phản công mạnh hơn.

Quả nhiên Nhiếp Hồn lão tổ ho khan một tiếng, lão ta lau vết máu ở khóe miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn Dương Bách Xuyên với đôi mắt như rắn độc: "Haha, tốt tốt tốt ~"

Liên tiếp ba tiếng.

Nhiếp Hồn lão tổ phẫn nộ, lão ta thật sự đã tức giận.

Chim Thần Ma nói bên tai hắn: "Tiểu tử, ngươi phải cẩn thận, lần này trông lão ta có vẻ rất tức."

Dương Bách Xuyên trợn mắt: "Ta cũng đâu có mù ~"

Ngay sau đó hắn nghe thấy tiếng Nhiếp Hồn lão tổ nói: "Lâu lắm rồi chưa được nem mui mau của bản than, tiểu tử nguoi la nguoi đầu tien trong hơn vạn năm qua, haha, lão tổ ta rất thích màu máu tươi, không thể không thừa nhận ngươi rất bản lĩnh, vậy mà có thể hóa giải được Nhiếp Hồn phù văn của ta.

Nhưng mà nếu muốn thắng ta thì ngươi hết cơ hội rồi, vốn dĩ còn định thu nhận ngươi làm đồ đệ, bây giờ xem ra ngươi quả là không biết điều, lại chưa nếm được thủ đoạn của ta, haha, vậy thì lát nữa ta sẽ biến ngươi thành một nô lệ.

Cắt nuốt nguyên thần, hồn phách của ngươi, giữ lại thân xác cho một yêu hồn, ngươi sẽ mãi mãi trở thành một tiện nô của lão tổ ta ~"

Nhiếp Hồn lão tổ vô cùng tức giận.

Mỗi lời nói tuy không lớn nhưng lại đầy sát khí.

Nhưng với Dương Bách Xuyên mà nói, hắn cũng không bị dọa sợ.

Ngay sau đó, hắn đáp lại một cách không hề khách khí: “Lão già, đừng hòng dọa tiểu gia, ai giết ai, ai thành nô lệ của ai cũng chưa chắc, ông có bản lĩnh gì thì mang hết ra, tiểu gia đây tiếp hết."

Dưới những tình huống như thế này, Dương Bách Xuyên hắn chưa bao giờ là vịt chết còn mạnh miệng, hắn chắc chắn không nhượng bộ.

Vút ~

Vầng sáng đỏ lóe lên, nữ tử kia lập tức biến mất khỏi cạnh Nhiếp Hồn lão tổ.

Lúc này, Dương Bách Xuyên nhìn thấy Nhiếp Hồn lão tổ đang đọc lẩm bẩm, cây trượng đầu lâu trong tay vẫn đang lóe lên, giống như đang thi triển một bí pháp gì đó.

Dương Bách Xuyên không biết lão già này đang khống chế nữ tử kia tấn công hắn hay đang âm thầm thi triển đại chiêu gì.
 
Back
Top Bottom