Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4560: Tiểu Vân Tử tới Tiên Vực Hỗn Loạn rồi?



“Ầm ầm ~"

"Rầm rầm ... " Liên tiếp ba tiếng, phòng ngự của Lạc Dương, Tuyết Hương và hắn đã bị phá vỡ.

“Phụt ... "

Trong phút chốc, Dương Bách Xuyên cảm giác như cơ thể bị một lưỡi dao đâm vào, từ đầu tới đuôi đều tỏa sáng.

Ba người họ không biết đây là bản lĩnh gia truyền - Hóa Phong Đao của Tây Môn Thiên Tinh, pháp lực ngưng tụ thành đao thành gió.

Lực lượng phòng ngự của ba người lập tức bị công phá, uy lực đòn tấn công hóa thành lưỡi đao chém lên người bọn họ.

Nhưng lại không một ai phát hiện, phía sau đầu Dương Bách Xuyên bị gió lướt qua, một sợi tóc vàng khác biệt hẳn với cái đầu trắng như cước của hắn bị chém đứt, ánh sáng vàng lóe lên rồi tan đi ...

Cùng luc này, sau trong một ngọn nui nao đo ở Tiên Vực Hỗn Loạn, một con khỉ toàn thân đầy lông vàng bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, đôi con ngươi lóe lên những phù văn rực rỡ, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời rồi gầm lên một tiếng thét dài.

Tiếng thét này vang vọng cả đất trời, yêu muông khắp nơi gầm rú đầy sợ hãi, chúng ba chân bốn cẳng bỏ chạy, rời khỏi ngọn núi này.

"Tiểu Vân Tử tới Tiên Vực Hỗn Loạn rồi? Ai dám bắt nạt hắn? Dám hại tới huynh đệ của Lục Nhũ ta, muốn chết."

Con khỉ toàn thân đầy lông vàng lẩm bẩm, nó dậm chân nhảy vọt vào mây xanh, chớp mắt đã biến mất không thấy, bay về hướng Tiên Vực Hỗn Loạn.

Bên ngoài Tây Thành, bên trong trận chiến, ba người Dương Bách Xuyên lần lượt k** r*n.

Lúc này, Dương Bách Xuyên không kịp thi triển ra phòng ngự của chuông Đông Hoàng, ba người họ bị một sức mạnh vô cùng lớn đánh bay ra ngoài.

May mà lớp phòng ngự cũng không phải vô dụng, nhưng khi đòn tấn công của đối phương rơi trên người bọn họ, lực lượng đã yếu đi một nửa, mặc dù vẫn bị đánh bay ra nhưng vẫn trong phạm vi chịu được.

Ngoài khí huyết trong cơ thể và vết máu ở khóe miệng, không có gì nghiêm trọng cả.

Tới lúc này, Dương Bách Xuyên mới thật sự hiểu được thế nào là uy lực Tiên Vương, sức mạnh của Tiên Vương hậu kỳ!

Hắn biết mình không phải là đối thủ.

Dương Bách Xuyên ho khan rồi đứng dậy, hắn đỡ Lạc Dương và Tuyết Hương lên: "Hai người không sao chứ?"

"Không sao ~"

"Đừng lo."

Cả hai người đáp.

"Tiểu sư thúc, người ... Tóc của người?"

Ngẫm lại vừa rồi, pháp lực cường đại dao động như dao chém lên người, vô cùng sắc bén, máy tóc trắng của hắn bị đứt cũng là điều dễ hiểu, hắn không nghĩ nhiều, nhưng mái tóc dài bị cắt hơn phân nửa, không hiểu sao hắn lại bực tức.

Nhìn Tiên Vương ra tay, trong lòng Dương Bách Xuyên đầy sát ý.

Quả thật tu vi bọn họ chênh lệch khá xa, nhưng thật sự bị ép thì hắn cũng không phải người dễ chọc.

Kinh nghiệm liều mạng vốn đã có, đừng quên hắn còn lực lượng của thần điện Càn Khôn, cùng lắm thì chết chung cả lũ.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4561: Bây giờ là sáu người đang giảng co



Lúc này, hắn thấy ba người Tây Môn Thanh đi tới.

"Haha, tiểu tử ngươi ngông cuồng lắm mà, sao đứng trước mặt cha ta lại không bằng lũ kiến hôi thế này, quỳ xuống dập đầu với bổn thiếu, nói không chừng ta có thể cho ngươi được chết toàn thây."

Tây Môn Thanh đắc chí, hắn cười lớn nói.

Ánh mắt hắn ta đảo đi đảo lại về phía Lạc Dương và Tuyết Hương.

Hắn ta vậy mà nói nhỏ với cha mình: “Cha, đừng giết hai nữ nhân kia, con muốn họ ~"

"Bớt nói nhảm đi, ba người này đương nhiên phải giao cho Trịnh đại nhân xử lý." Tây Môn Thiên Tinh trợn mắt nói.

Lúc này, Dương Bách Xuyên thấy Tiên Vương dẫn theo tiên cầm cũng đi tới.

Người này đã cướp U Minh Khí Cốt của hắn, Dương Bách Xuyên vẫn luôn nhìn chẳm chẳm ông ta.

Bây giờ là sáu người đang giảng co, hoặc nói đúng hơn này ba người Tây Môn Thanh đang đứng từ trên cao nhìn họ.

Hắn nghe cha Tây Môn Tinh trầm giọng nói: "Tiểu tử, lão phu xưng Tây Môn Tinh Thần - gia chủ của một trong tứ đại gia tộc ở Tiên Vực Hỗn Loạn, ta nghe nói ngươi mới tới không lâu đã hủy đi chợ đen Tinh Quang, lá gan không nhỏ, có biết Tiên Vương và Tiên Quân bị ngươi giết hôm đó là ai? Chợ đen Tinh Quang là sản nghiệp của người nào ngươi có biết không?"

L nào trưởng bối nhà ngươi không dạy đạo lý nui cao còn có núi cao hơn sao? Có biết trên đời này nhiều người không thể trêu vào, không thực lực không bản lĩnh thì càng không nên khiêu khích tới người ngươi không thể chọc? Hôm nay là bài học mà lão phu dành cho ngươi, thay trưởng bối dạy dỗ ngươi, chuyện còn lại đương nhiên sẽ có người tìm tới, ngoan ngoãn trả lời cho thành thật, nếu không ngươi có muốn sống cũng không được, chết cũng chẳng xong."

Tây Môn Thiên Tinh xưng tên, cũng là đang uy h**p Dương Bách Xuyên.

Sau đó ông ta xoay người nịnh nọt Tiên Vương đang dẫn theo tiên cầm: "Trịnh đạo hữu, ông xem tiểu tử này nên xử lý thế nào?"

Từ đầu tới cuối, vẻ mat Trịnh Đại Thủy vẫn luôn âm trầm, nghe Tây Môn Thiên Tinh nói vậy, ông ta gật đầu rồi nhìn Dương Bách Xuyên: "Tiểu tử, bản vương Trịnh Đại Thủy, Trịnh Đại Sơn là huynh trưởng của ta, Vu Nhất Phổ là thiếu gia nhà ta, bản vương tới từ tiên vực Vu Tôn, bây giờ ta hỏi ngươi, tốt nhất là nên thành thật trả lời, nếu không ta sẽ khiến ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong ...

Nếu chủ nhân không dặn phải bắt sống mang về thì bây giờ ngươi đã chết cả trăm lần rồi, nói cho ta biết nữ nhân đã giết huynh trưởng và thiếu gia nhà ta là ai? Hiện tại đang ở đâu? Hôm nay bản vương sẽ cho ngươi một cơ hội, bảo nàng ta ngoan ngoãn về tiên vực Vu Tôn nhận tội, nếu không ... "

"Haha ~" Dương Bách Xuyên cười lạnh, hắn ngắt lời Trịnh Đại Thủy: "Không thì làm sao?"

Bây giờ hắn đã hiểu vì sao tên Trịnh Đại Thủy và Tây Môn Thiên Tinh không trực tiếp ra tay, bọn họ đang kiêng dè Hắc Liên.

Đến luc này rồi vẫn sợ, vẫn hỏi dò xem Hắc Liên có ở Tiên Vực Hỗn Loạn hay không.

Hơn nữa cho dù là tin tức ma Dong Phương Thiet Nhan hay Trịnh Dại Thủy vừa nói thì Vu Nhất Phổ quả nhiên là người của tiên vực Vu Tôn, có lẽ là con của Vu Thiên Tôn, nếu không thì cao thủ Tiên Vương hậu kỳ cũng chẳng tới.

Tây Môn Thiên Tinh và Trịnh Đại Thủy vừa bước tới đã uy h**p hắn, nhưng lại không hề ra tay, Dương Bách Xuyên đoán bọn họ đang kiêng dè Hắc Liên, có thể là sợ Hắc Liên tới trả thù nên mới chậm chạp như vậy, nói mấy lời này vì muốn biết Hắc Liên đang ở đâu, bọn họ chỉ muốn biết rõ người chống lưng cho hắn mà thôi.

Hoặc là bọn họ muốn tìm Hắc Liên để giết nàng.

Trịnh Đại Thủy này không có bản lĩnh giết Hắc Liên, nhưng sau lưng ông ta là tiên vực Vu Tôn, thứ nhiều nhất chính là cao thủ.

Ở tiên vực Vu Tôn sợ là có không ít Tiên Đế.

Đừng nói tới việc hắn không biết Hắc Liên đi đâu, cho dù biết thì sao có thể bán đứng nàng được?

Hắn cười lạnh, ngắt lời Trịnh Đại Thủy, Dương Bách Xuyên biết càng không nói cho họ biết tin tức của Hắc Liên thì bọn họ càng kiêng dè.

"Tiểu tử, bản vương nhắc nhở ngươi, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nói cho thật, nữ nhân giết huynh đệ và thiếu chủ của ta ở đâu? Sự nhẫn nại của ta có giới hạn, gia chủ nói muốn bắt sống, bản vương sẽ không giết ngươi nhưng sẽ khiến ngươi muốn chết cũng không được."

Trịnh Đại Thủy đang uy h**p hắn, đương nhiên lời của ông ta thật thật giả giả, lần này ông ta tới đây chính là để báo thù cho huynh trưởng Trịnh Đại Sơn và thiếu gia Vu Nhất Phổ, nhưng chủ của ông ta cũng muốn biết rõ nữ tử áo đen này, sau khi tới Tiên Vực Hỗn Loạn, ông ta tới gia tộc Tây Môn để tìm hiểu tình hình, đoán đối phương chắc chẳn không phải người thường, đây chính là lý do ông ta không vội ra tay mà để Tây Môn Thanh tới thăm dò, xem rốt cuộc nữ tử áo đen kia có đây không. Nếu có thì đó lại là một vấn đề khác, Trịnh Đại Thủy không nắm chắc phần thắng.

Ông ta muốn bắt đầu từ tên tiểu tử Dương Bách Xuyên này trước, ai biết miệng lưỡi hắn ta lại cứng rắn như vậy.

"Hahaha, xem tiểu gia đây là trái hồng mềm sao? Tiên Vương hậu kỳ thôi mà, có gì ghê gớm đâu, có gan thì qua đây, tiểu gia chém chết ngươi."

Dương Bách Xuyên liều mạng, biết hôm nay đối phương tới đây không có gì tốt lành, sao phải sợ bọn họ?

Cùng lắm thì lại dùng lực lượng của thần điện Càn Khôn, tới khi đó cho dù hắn không g**t ch*t Trịnh Đại Thủy và cha con Tây Môn thì cũng chạy trốn được.

Nghĩ vậy, Trịnh Đại Thủy cười lạnh: "Nếu đã muốn chết như vậy, bản vương ta sẽ thành toàn cho ngươi."

Dứt lời, toàn thân ông ta đầy khí thế, chuẩn bị ra tay.

Dương Bách Xuyên cũng sẵn sàng dùng tới sức mạnh của thần điện Càn Khôn.

Đúng lúc này, một giọng nói lười biếng nhưng lại đầy kiêu ngạo vang lên: "Ngươi đụng tới huynh đệ ta thử xem."
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4562: Lục Nhĩ đại ca



"Kẻ nào?"

Vẻ mặt Tây Môn Thiên Tinh thay đổi rồi rống lên.

Trịnh Đại Thủy cũng dừng ý định muốn ra tay với Dương Bách Xuyên, lão ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Ông ta và Tây Môn Thiên Tinh quay sang nhìn nhau, cả hai lập tức trở nên dè chừng, bọn họ lo sợ nhất là sau lưng Dương Bách Xuyên có cao thủ, giống như nữ tử ngự kiem ở chợ đen vao nam năm trước, thế nên hai người họ vẫn luôn cẩn thận, bây giờ quả thật đã có người xuất hiện.

Dương Bách Xuyên nghe thấy giọng nói đầu kiêu ngạo này thì vành mắt đỏ oe ...

Hắn không ở lúc này hắn ta sẽ xuất hiện ~

Giọng nói này quá quen thuộc, không thể quên được.

Người huynh đệ kết nghĩa - Lục Nhĩ Mi Hầu.

Trong lòng hắn bỗng nhiên nhẹ nhõm.

"Lục Nhĩ đại ca ~"

Dương Bách Xuyên đè nén xúc động.

Ngay sau đó, một tia sáng vàng từ trên trời đáp xuống.

“Ầm ~"

Sau tiếng nổ vang dội, mặt đất rung chuyển.

Bụi mù tan đi, bóng dáng Lục Nhĩ Mi Hầu xuất hiện trước mặt hắn.

"Lục Nhĩ đại ca ~" Dương Bách Xuyên không nhịn được kích động mà gọi lớn.

So với năm đó, vóc dáng Lục Nhĩ Mi Hầu đã lớn hơn rất nhiều, trên người khoác một bộ giáp cổ xưa, nhưng lại khắc đầy minh văn, rõ ràng đây không phải là vật tầm thường, cơ thể cao hơn ba mét, bả vai vẫn vác cây trường côn đen như mực.

Nghe tiếng Dương Bách Xuyên gọi, Lục Nhĩ Mi Hầu cười nói: "Ta còn tưởng phải mấy nghìn năm nữa tiểu tử ngươi mới phi thăng, không ngờ lại nhanh như vậy, không tệ, đã đạt tới cảnh giới Tiên Quân rồi, khá lắm."

Vừa gặp, Lục Nhĩ Mi Hầu đã khen Dương Bách Xuyên không ngớt.

"Tiểu đệ bái kiến đại ca ~" Dương Bách Xuyên nhìn ra vị đại ca này đã khác xưa rất nhiều, yêu khí ngút trời, hắn trở nên kiêu ngạo hơn, không rõ được là tu vi gì, nhưng tóm lại là rất mạnh.

Không ngờ lại gặp ở Tiên Vực Hỗn Loạn.

Nam đo Dưong Bach Xuyen nhan Luc Nhĩ Mi Hau lam đại ca la thanh tam thành ý, vốn dĩ hắn còn có Bạch Khởi là đại ca, nhưng đáng tiếc Bạch Khởi đã chết rồi, hiện tại chỉ còn lại Lục Nhĩ Mi Hầu nên Dương Bách Xuyên rất quý trọng.

Cảm giác từ khí thế, sau khi Lục Nhĩ tới Tiên Giới hẳn là không tệ, Dương Bách Xuyên cũng vui mừng.

"Đứng dậy đi, tiểu tử ngươi tới Tiên Giới cũng không biết tìm tới vi huynh, nếu không phải sợi lông lúc trước tặng ngươi bị đứt thì ta cũng không biết ngươi đã tới Tiên Vực Hỗn Loạn." Lục Nhĩ nhìn thấy mái tóc ngắn của Dương Bách Xuyên liền biết đã xảy ra chuyện gì.

Dương Bách Xuyên cười khổ, hắn quả thực đã từng nghĩ sẽ đi tìm vị đại ca kết bái này, nhưng không ngờ tới Tiên Giới sẽ xảy ra chuyện như vậy, hiện tại đã hiểu vì sao Lục Nhĩ lại sớm ở Tiên Vực Hỗn Loạn, hôm nay xuất hiện được ở đây là do sợi lông sau gáy của hắn bị Tây Môn Thiên Tinh chém đứt nên Lục Nhĩ mới cảm ứng được.

Nói như vậy thì lúc này hắn nên cả kích Tây Môn Thiên Tinh giúp huynh đệ bọn hắn đoàn tụ rồi.

“Được rồi, đợi lát nữa nói sau, ta xem ai dám bắt nạt ngươi, chờ đó, ta đi giết bọn họ rồi chúng ta ôn chuyện xưa."

Lục Nhĩ vẫn bá đạo như khi ở đảo Tán Tiên năm đó.

Dứt lời, hắn xoay người nhìn chằm chẳm vào Trịnh Đại Thủy và cha con Tây Môn, Lục Nhĩ híp mắt nói: "Là các ngươi bắt nạt huynh đệ ta?"

Trường côn đen nhánh chỉ qua một lượt, cuối cùng dừng ở Trịnh Đại Thủy, hắn lười biếng nói: "Vừa rồi ta nghe thấy ngươi muốn giết huynh đệ ta?"

Ngay khi Lục Nhĩ xuất hiện, Trịnh Đại Thủy và cha con Tây Môn đã giật mình, bởi vì bọn họ không bao giờ ngờ tới, người đến giúp Dương Bách Xuyên không phải là nữ tử áo đen 5 năm trước mà là một yêu tu.

Một con khỉ tu vô cùng cường đại.

Nhưng cảnh gioi nhỏ nay ở Yeu toc lại không hề tam thường, mạnh hơn Nhân tộc rất nhiều.

Bọn họ cảm giác con khỉ này không phải yêu tu thông thường.

Khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Quả nhiên đã dọa sợ bọn họ.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4563: Thiên phú thần thông



Nhưng đối với Trịnh Đại Thủy mà nói, đại yêu cấp bậc Tiên Đế thì cũng không phải chưa từng gặp, ngẫm lại ông ta xuất thân từ tiên vực Vu Tôn nên cũng không sợ, cho dù vương giả yêu tộc cường đại khi đối mặt với thế lực Vu Thiên Tôn - đường đường là một trong tam đại tiên tôn của Tam Giới thì cũng phải nhường ba phần.

Tây Môn Thiên Tinh cho rằng, mặc dù nơi này là ngoại Tây Thành của Tiên Vực Hỗn Loạn, nhưng lại là địa bàn của gia tộc Tây Môn, thân là người đứng đầu, chẳng lý nào lại đi sợ một con khỉ, nhưng trái tim vẫn đang đập loạn, lão có một dự cảm không lành, lặng lẽ truyền tin cho lão tổ và những cao thủ khác trong tộc, nếu không sợ là hôm nay sẽ chịu thiệt.

Điều mà lão lo lắng nhất là, lão tổ của gia tộc Tây Môn bọn họ đang bế quan, không biết có ra ngoài được không.

Mặc kệ, vẫn nên truyền tin thông báo cho những tộc lão kia tới, lát nữa có không địch lại thì cũng dễ đối phó.

...

Sau khi Trịnh Đại Thủy nghĩ tới thế lực sau lưng mình, trong lòng đã tự tin hơn, ông ta híp mắt nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu: "Vị đạo hữu này, đây là chuyện của Nhân tộc ta, Yêu tộc như ngươi tốt nhất không nên nhúng tay vào thì hơn, huống chi tiên tiểu tử Dương Bách Xuyên này đã giết thiếu chủ nhà ta, bản cương tới bắt hắn là điều hiển nhiên."

Lục Nhĩ Mi Hầu cười lớn: "Nghe có vẻ như gia chủ nhà ngươi rất trâu bò, xưng tên cho ta nghe thử xem?"

"Mạnh quá ~"

Dương Bách Xuyên không nhịn được mà nói thầm.

Ngẫm nghĩ lại, hắn và Lục Nhĩ mới chỉ tách ra hơn hai nghìn năm, khi đó Lục Nhĩ mới bước chan vao cảnh giới Tiên Vương, không ngờ hiện tại đã oai phong như vậy.

Khi trường côn vung lên, Trịnh Đại Thủy liên lục tránh né nhưng không thoát được, toàn thân bị đánh đập, Dương Bách Xuyên trông thấy tiên cầm của Trịnh Đại Thủy chắn gậy thay cho lão, kết quả tiên cầm kêu gào bị Lục Nhĩ đánh bay, lông chim rơi đầy đất.

Lúc này, Trịnh Đại Thủy hét lên, lão bắt đầu liều mạng, hơn nữa hai cha con Tây Môn cũng tham gia vào trận chiến, cộng cả con chim kia của Trịnh Đại Thủy là có tam đại Tiên Vương hậu kỳ đấu với Lục Nhĩ.

Dương Bách Xuyên lo lắng muốn tiến lên giúp đỡ nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến hắn phải mở to hai mắt mà nhìn.

Lục Nhĩ gầm lên một tiếng, toàn thân tỏa ra ánh sáng, trong tiếng rống dài, cơ thể hóa thành ba đầu sáu tay.

Thiên phú thần thông ~

Dương Bách Xuyên nhìn qua, ba đầu sáu tay của Lục Nhĩ uy phong lẫm liệt, mỗi tay đều có một cây trường côn vung lên, khí thế áp đảo tất cả, chỉ trong nháy mắt, tiên cầm của Trịnh Đại Thủy lại rống lên, máu nhuộm cả bầu trời, lần này nó bị Lục Nhĩ đập một gậy vào đầu ...

Dương Bách Xuyên biết mình không cần đi giúp nữa, người huynh đệ kết nghĩa này của hắn siêu cấp hung mãnh.

Ánh mắt Dương Bách Xuyên nhìn về phía Tây Môn Thanh đang ở phía xa, già thì hắn không đánh được, nhưng trẻ thì thừa sức.

Hắn không có ý định tha cho Tây Môn Thanh, chỉ dựa vào ánh mắt háo sắc của hắn ta khi nhìn Lạc Dương và Tuyết Hương là đã không được tha thứ rồi.

Hắn sẽ không thương xót kẻ địch.

Ở Tiên Giới, nương tay thì sẽ sống không nổi.

Hơn nữa, một mình Lục Nhĩ đấu ba, cao thủ cấp bậc đại tiên, lẽ nào kẻ làm huynh đệ như hắn không xử lý được một Tiên Vương sơ kỳ?

Trịnh Đại Thủy cho là Lục Nhĩ Mi Hầu sợ, lão kiêu ngạo nói: "Khỉ kia nghe cho rõ đây, gia chủ ta chính là một trong tam đại tiên tôn của Tam Giới - Vu Thiên Tôn, cũng chính là chúa tể của Tiên Giới, ta khuyên ngươi đừng có lo chuyện bao đồng, nhanh chóng rời khỏi đây, bản vương sẽ xem như ngươi chưa từng tới, đợi Thiên Tôn tức giận, e là cả yêu tộc của ngươi đều không chống đỡ được ... "

“Hahaha ... "

Trịnh Đại Thủy còn chưa nói xong thì đã bị Lục Nhĩ Mi Hầu cười điên cuồng ngắt lời.

Sau khi cười xong, Lục Nhĩ Mi Hầu híp mắt nói: "Trong mắt Lục Nhĩ ta, Thiên Tôn thì có là cai ram gì, lại con chua te Tiên Gioi? Ai sắc phong vậy, Vu Thiên Tôn haha, ta nhớ cái tên này rồi, sẽ có ngày ta sẽ đánh ông ta một trận, còn ngươi ấy à ... Uy h**p ta? Một Tiên Vương chân chó mà thôi, một gậy của gia đây cũng đập chết được, ta ở đây chờ chủ tử sau lưng ngươi tới tìm, dám bắt nạt huynh đệ Lục Nhĩ này, hôm nay ta phải g**t ch*t ngươi."

Dứt lời, Lục Nhĩ vung trường côn, ánh sáng tỏa ra, sức mạnh của đất trời bắt đầu từ khắp nơi quy tụ lại.

Trong mắt Dương Bách Xuyên, không gian này đang dần bị bóp méo, yêu khí cường đại tản ra từ trên người Lục Nhĩ khiến mặt đất nổi gió, khí thế không hề nhỏ.

"Mạnh quá ~"

Dương Bách Xuyên không nhịn được mà nói thầm.

Ngẫm nghĩ lại, han và Lục Nhĩ mới chỉ tách ra hơn hai nghìn năm, khi đó Lục Nhĩ mới bưoc chan vao cảnh gioi Tien Vương, không ngờ hiện tại đã oai phong như vậy.

Khi trường côn vung lên, Trịnh Đại Thủy liên lục tránh né nhưng không thoát được, toàn thân bị đánh đập, Dương Bách Xuyên trông thấy tiên cầm của Trịnh Đại Thủy chắn gậy thay cho lão, kết quả tiên cầm kêu gào bị Lục Nhĩ đánh bay, lông chim rơi đầy đất.

Lúc này, Trịnh Đại Thủy hét lên, lão bắt đầu liều mạng, hơn nữa hai cha con Tây Môn cũng tham gia vào trận chiến, cộng cả con chim kia của Trịnh Đại Thủy là có tam đại Tiên Vương hậu kỳ đấu với Lục Nhĩ.

Dương Bách Xuyên lo lắng muốn tiến lên giúp đỡ nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến hắn phải mở to hai mắt mà nhìn.

Lục Nhĩ gầm lên một tiếng, toàn thân tỏa ra ánh sáng, trong tiếng rống dài, cơ thể hóa thành ba đầu sáu tay.

Thiên phú thần thông ~

Hắn sẽ không thương xót kẻ địch.

Ở Tiên Giới, nương tay thì sẽ sống không nổi.

Hơn nữa, một mình Lục Nhĩ đấu ba, cao thủ cấp bậc đại tiên, lẽ nào kẻ làm huynh đệ như hắn không xử lý được một Tiên Vương sơ kỳ?

Cơ thể lóe lên, Dương Bách Xuyên vọt về phía Tây Môn Thanh, chuông Đông Hoàng xuất hiện phát ra từng tiếng tùng tùng, hắn xách kiếm Đồ Long chém thẳng tới Tây Môn Thanh.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4564: Nghe vậy



Hắn rất khó chịu với tên tiểu tử Tây Môn Thanh này, ngứa mắt thì phải xử thôi. Đây chính là điều mà Dương Bách Xuyên đang suy nghĩ.

Mặc dù hắn không thể giống như Lục Nhĩ Mi Hầu, một mình đấu với ba cao thủ cấp bậc Tiên Vương, nhưng xử lý Tây Môn Thanh thì hắn vẫn đủ tự tin.

Boi vì luc trước han và Lạc Dưong đã khiến tiên khí Huyết Hồ Lô của hắn bị tổn hại, bây giờ trong tay con hàng này đã không còn tiên khí, hắn sẽ mất đi cơ hội. Tẩn hắn ta một trận hẳn là không thành vấn đề.

Sau khi Càn Khôn Đạo Nguyên khôi phục, chuông Đông Hoàng, cánh cửa U Đô và Tượng Thần Bản Mệnh đương nhiên cũng có thể thi triển.

Trong giây lát, hắn triệu hoán chuông Đông Hoàng để gia tăng lớp phòng ngự cho bản thân, sau đó xách kiếm Đồ Long, đứng cách xa mấy chục mét cũng có thể dùng kiếm giết địch chính là ưu điểm của đạo ngự kiếm.

Một kiếm chém qua, Tây Môn Thanh nhìn thấy thì vẻ mặt lập tức thay đổi.

Một mình Dương Bách Xuyên thì hắn không sợ, nhưng lại sợ Dương Bách Xuyên và Lạc Dương hợp sức.

Quả thật, Lạc Dương nhìn thấy Dương Bách Xuyên xông lên thì cũng định ra tay, nhưng Dương Bách Xuyên lại nói: "Lạc Dương, hai người đừng động, cứ giao con hàng này lại cho ta."

Nghe vậy Lạc Dương mới dừng lại rồi nhìn Dương Bách Xuyên bằng ánh mắt nghi ngờ, nàng không hiểu tiểu sư thúc đang định làm gì?

Tây Môn Thanh lại vui vẻ, nếu Dương Bách Xuyên đã như vậy thì đứng trách hắn.

Hắn đúng là sợ Lạc Dương và Dương Bách Xuyên sẽ cùng lên, tới khi đó quả thật không biết đối phó thế nào.

Lạc Dương không hiểu còn Tây Môn Thanh cho rằng Dương Bách Xuyên chỉ đang kiêu căng ngạo mạn mà thôi!

Trong lòng Dương Bách Xuyên lại không nghĩ vậy, một đại nam nhân như hắn, từ trong xương cốt đã có máu anh hùng, nếu như Lục Nhĩ đại ca có thể lấy một địch ba, người huynh đệ như hắn cũng không thể kém được?

Thật ra là cậy mạnh.

Giống như lấy một chọi một g**t ch*t Tây Môn Thanh.

Dù nói thế nào thì hắn cũng không ngại mất mặt, Dương Bách Xuyên muốn kiếm chút thể diện.

Thế nên hắn từ chối sự giúp đỡ của Lạc Dương.

Dương Bách Xuyên đấu một mình với Tây Môn Thanh là bởi vì nắm chắc phần thắng.

Cuộc chiến hết sức căng thẳng, Dương Bách Xuyên ngự kiếm chém tới.

Tây Mon Thanh cười lạnh: "Ngươi cho rang tiên khí của lão tử bị tổn hại nên không thể chiến đấu sao? Nực cười."

Đối mặt với Dương Bách Xuyên đang phi kiếm tới, Tây Môn Thanh không hề tỏ ra sợ hãi, dù sao tu vi của hắn ta cũng là Tiên Vương sơ kỳ, hơn hắn Dương Bách Xuyên hai đại cảnh giới, không chỉ đơn giản khác nhau về pháp lực mà chênh lệch sức mạnh nguyên thần cũng không xem thường được.

Trong tay Tây Môn Thanh sáng lên, một ngọc giản khắc đầy phù văn xuất hiện, hắn ta nhếch mép cười lạnh, sau đó bắt đầu khởi động ngọc giản ...

“Ầm ầm ~"

Sau tiếng nổ vang, tia sáng b*n r* bốn phía, chỉ trong chớp mắt trên người Tây Môn Thanh xuất hiện bộ khôi giáp màu trắng bạc có phù văn đang chuyển động.

Dương Bách Xuyên mở to mắt, hắn không ngờ trên người con hàng này vẫn còn phù chú cap cấp, cảm nhận từ khí tức thì bộ giáp kia không hề đơn giản.

Không được, phải nghĩ cách.

Dương Bách Xuyên vắt óc suy nghĩ, hôm nay hắn bắt buộc phải giết Tây Môn Thanh, không thể mất mặt trước Lục Nhĩ đại ca.

Trong đầu suy tính nhưng ngự kiếm vẫn tấn công đối phương, mặc dù kiếm Đồ Long không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho Tây Môn Thanh, nhưng lại chiếm ưu thế về tốc độ. Ý niệm khống chế dưới tốc độ nhanh hơn tia chớp, hơn nữa muốn tấn công từ góc độ nào cũng chỉ cần dựa vào suy nghĩ của hắn, tình huống như vậy cũng làm cho Tây Môn Thanh không dám khinh thường.

Như vậy sẽ ngăn chặn được tốc độ của Tây Môn Thanh, phân tán tinh lực của hắn, Dương Bách Xuyên coi như chiếm lợi thế.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4565: Khí thế vô cùng cường đại.



Dương Bách Xuyên biết thực lực của mình và Tinh Môn Thanh có chênh lệch, nhưng muốn g**t ch*t hắn ta cũng không phải không thể, hắn có không ít mánh khóe.

Chỉ là đôi khi muốn giết địch cũng phải có trình tự quy tắc.

Dùng cái đầu suy nghĩ vĩnh viễn chiếm ưu thế hơn vũ lực.

Vừa suy tính Dương Bách Xuyên vừa tiến gần Tây ôn Thanh.

Hắn nghĩ tới pháp lực thần thông mà mình có thể sử dụng.

Thực tế, những thứ hắn học được rất phức tạp, đoạt được không ít thần thông nhưng sau khi tới Tiên Giới thì rất ít dùng.

Có điều pháp lực thần thông đôi khi cũng sẽ thay đổi theo tu vi tăng dần, giống như những thay đổi về lượng sẽ dẫn đến những thay đổi về chất.

Trước kia tu vi của hắn không đủ, lực thi triển ra dường như cũng không mạnh, nhưng khi tu vi hắn đã tăng lên, tình huống hiện tại đã không còn như trước.

Có một số than thông, tu vi han tang lên thì uy lực thi triển ra cũng se thay đổi.

Ví dụ như Định Thân Chi Pháp.

Hay là Thập Nhị Chí Tôn Thần Thông của lão đầu.

Con co cả Phuong Thon Can Khon ma han đoat đưoc o hoa vien Lam Tâm của Lam Tâm tiên vương ...

Dương Bách Xuyên cảm thấy mình có một món ám khí rất thích hợp dùng để đối phó với lớp phòng ngự cường đại của Tây Môn Thanh.

Thật ra thì không được tính là ám khí nhưng Dương Bách Xuyên lại coi là như vậy, đó chính là một cây bản thể Vĩ Hậu Châm mà Phong Tiên đã tặng hắn.

Vĩ Hậu Châm của Phong Tiên là vật bản thể của nàng, năm đó mặc dù Phong Tiên và Lục Nhĩ được hắn thả ra thì không còn chút pháp lực tu vi nào, nhưng bọn họ vẫn là đại cao thủ cảnh giới Tiên Vương, ở Tu Chân Giới khôi phục tới Thiên Thiên thì cả hai lần lượt trở về Tiên Giới.

Đường đường là Vĩ Hậu Châm bản thể của tiên vương, sao có thể coi thường?

Phần lớn thời gian, Dương Bách Xuyên đều xem Vĩ Hậu Châm của Phong Tiên như một niệm tưởng, hắn ít khi sử dụng, đối với một người trọng tình trọng nghĩa mà nói, sau khi Phong Tiên rời đi, hắn không biết khi nào mới có thể gặp lại, giữ làm kỷ niệm thì thích hợp hơn.

Dù sao thì năm đó hắn và Phong Tiên cũng là huynh muội.

Hắn không nỡ dùng.

Nhưng bây giờ vì để đối phó với Tây Môn Thanh, Dương Bách Xuyên quyết định thử.

Vĩ Châm Hầu bản mệnh của Tiên Vương, nếu đâm Tây Môn Thanh một cái chắc là sảng khoái lắm.

Quan trọng là han biết Vĩ Châm của Phong Tiên còn có độc, nghĩ vậy Dương Bách Xuyên nóng lòng muốn thử.

Nhưng hắn biết không dễ mà thành công được, dù sao thì con hàng này cũng là Tiên Vương sơ kỳ, muốn xử lý hắn ta thì phải nghĩ cách để bách phát bách trúng.

Chỉ trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên đã nghĩ ra cách đối phó.

Đầu tiên là ngự kiếm kiềm chế Tây Môn Thanh, sau đó hắn dùng Thập Nhị Chí Tôn Thần Thông để tấn công mãnh liệt, khiến hắn ta lơ là, cuối cùng là Định Thân Chi Pháp, lấy Vĩ Châm Hầu đâm hắm, vậy là thành công.

Tuy làm vậy có hơi âm hiểm nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo tu vi của hắn và Tây Môn Thanh chênh lệch nhiều như vậy?

Hỗn Nguyên Đạo Tiên đại viên mãn so với Tiên Vương sơ kỳ, dù có dùng bản lĩnh gì thì cũng không đấu lại được, g**t ch*t hắn ta chính là mục tiêu cuối cùng, với Dương Bách Xuyên mà nói, không cần thiết phải đạo đức với con hàng này.

Hắn ta là Tiên Vương lại ra tay với một Hỗn Nguyên Đạo Tiên như hắn, đã định rằng giữa hai người không cần phải nói tới đạo đức.

Nếu Tây Môn Thanh đã không biết xấu hổ như vậy, Dương Bách Xuyên sẽ dùng thủ đoạn âm hiểm để đối phó với hắn.

Hít sâu một hơi, ngự kiếm Đồ Long đã tấn công tới mức cực hạn, không cho Tây Môn Thanh bất cứ cơ hội nào để th* d*c.

Ở phía xa, Lạc Dưong và Tuyết Hương chỉ nhìn thay kiếm Đồ Long như hóa thành những tia chớp tấn công Tây Môn Thanh từ khắp vía, sau khi Dương Bách Xuyên lại gần Tây Môn Thanh, cơ thể hắn sáng lên biến ra Pháp Tướng khổng lồ, chuông Đông Hoàng và cánh cửa U Đô xoay xung quanh hắn, rực rỡ vô cùng

Dương Bách Xuyên gầm lớn: "Kim Cang, Trường Sinh, Đấu Chuyển, Phần Thiên, Lôi Đình ... "

Trong trận đấu, Tây Môn Thanh nhìn Dương Bách Xuyên dùng đủ các bản lĩnh để tấn công mình, hắn ta không hề tỏ ra sợ hãi, Tây Môn Thanh cười lạnh nói: “Phù chú phòng ngự này là do đích thân lão tổ ta luyện chế, tiểu tử ngươi không phá nổi đâu, có bản lĩnh gì thì cứ lôi hết ra, tiểu gia cho ngươi thấy thế nào là chênh lệch của hai chúng ta, một Hỗn Nguyên cỏn con cũng muốn đụng tới bản thiếu, nực cười, không biết tự lượng sức mình."

Tây Môn Thanh căn bản không xem những chiêu tấn công của Dương Bách Xuyên ra gì, hắn mặc cho đối phương tiến đánh nhưng không thể phá được khôi giáp trên người mình.

Hơn nữa Tây Môn Thanh cũng bắt đầu đánh trả.

Khi Dương Bách Xuyên thi triển ra nhiều bản lĩnh cùng một lúc, Tây Môn Thanh hừ lạnh, hắn giơ hai tay rồi đè xuống cơ thể Pháp Tướng khổng lồ, hai bàn tay lớn hình thành giữa không trung, rộng tới cả trăm mét, hắn bắt ngờ tấn công từ cả hai phía, giống như muốn xé toạc Dương Bách Xuyên.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4566: Đáng tiếc khoảng cách chính là khoảng cách



Đòn phản công của Tây Môn Thanh đã nằm trong dự liệu của Dương Bách Xuyên, thế nên mới thi triển ngũ đại chí tôn thần thông ra cùng lúc, hắn muốn xem Tây Môn Thanh sẽ tiếp chiêu như thế nào.

Không ngờ thủ đoạn của con hàng này lại đơn giản mà thô bạo như vậy, trên người có phù chú phòng ngự cường đại, pháp lực ngưng tụ thành hai bàn tay khổng lồ mà chụp thẳng về phía hắn.

“Âm ầm ầm ... "

Tiếng ầm ầm chấn động vang vọng khắp bầu trời.

Bàn tay được ngưng tụ từ pháp lực va chạm với năm chiêu thần thông của hắn, pháp lực trong trận chiến đang không ngừng dao động, không gian như bị bóp méo.

Tuy nhiên, Dương Bách Xuyên lại không hề bị ảnh hưởng.

Thủ đoạn của Tây Môn Thanh, hoặc là nói pháp lực của Tiên Vương quả thật hùng hậu, cứng rắn chống được ngũ đại chí tôn thần thông của hắn.

Lần va chạm này của hai người ngang tài ngang sức.

Dương Bách Xuyên cũng đã tính trước được, chậm chí còn phát hiện ra Pháp Tướng của hắn vẫn đang duy trì, phòng ngự của chuông Đông Hoàng còn đã xem như là chiếm lợi thế.

Nếu như hắn cũng ở cảnh giới Tiên Vương, hoặc là đột phá cảnh giới Tiên Quân thì Tây Môn Thanh sẽ không dám tiếp chiêu này một cách thô bạo như vậy.

Đáng tiếc khoảng cách chính là khoảng cách.

Lúc này hắn chỉ có thể dùng hết thủ đoạn để g**t ch*t Tây Môn Thanh.

Đương nhiên phải chú ý tới quy tắc, hắn cũng đã có phương án suy tính.

Ngay khi pháp lực ngưng tụ của Tây Môn Thanh mạnh mẽ đỡ lấy năm chiêu thần thông của hắn, pháp lực ở hai lòng bàn tay cũng lập tức tiêu tán.

Dương Bách Xuyên sao có thể bỏ qua một cơ hội tốt để ra tay thế này?

Hắn nhanh chóng đánh một chưởng về phía Tây Môn Thanh.

Lúc này hắn đang là cơ thể Pháp Tướng, còn Tây Môn Thanh thì không.

Đây là đòn tấn công mà hắn đã tính trước từ sớm.

Bàn tay khổng lồ của Pháp Tướng che lấp bầu trời vỗ thẳng xuống Tây Môn Thanh.

"Vụt ~"

“Ầm ầm ầm ~"

Dương Bách Xuyên ra tay, trong không khí phát ra âm thanh nặng nề.

Cho thấy uy lực của đòn tấn công này.

Pháp lực phát huy tới mức tối đa, hắn không mong tới việc một chưởng đập chết được Tây Môn Thanh, chỉ cần phá hủy được khôi giáp phù chú phòng ngự của hắn ta thì lần này coi như thắng lợi.

Đương nhiên Dương Bách Xuyên biết mọi chuyện đâu có dễ như vậy, Tây Môn Thanh không yếu như hắn nghĩ.

Hắn ta sẽ không bị chưởng này đập chết.

Nhất định sẽ phản kháng.

Quả nhiên, khi nhìn thấy cự chưởng của hắn ập tới, vẻ mặt Tây Môn Thanh thay đổi rồi bắt đầu phản kích, trong tay hắn ta lại xuất hiện thêm một tấm ngọc phù rồi hô lớn: “Phá Thiên Phù, phá cho ta ~"

"Phụt ~"

Dứt lời, Tây Môn Thanh phun một ngụm máu tươi lên ngọc phù.

Sắc mặt hắn trở nên tái nhợt.

Ngay sau đó, ngọc phù trong tay hắn ta nổ tung.

“Vù ... ầm ... "

Ánh sáng trắng chói mắt, một bức đồ án xuất hiện trên đỉnh đầu Tây Môn Thanh.

Ngay sau đó, đồ án hóa thành hình như một tấm lưới lớn hình tròn, minh văn phía trên đang chuyện động ...

Đường kính khoảng chừng sáu - bảy mươi mét.

Vừa thành hình, đòn cự chưởng của Dương Bách Xuyên cũng vừa vặn đánh lên trên tấm lưới/

“Ầm ầm ~"

Cự chưởng của hắn va chạm với trận pháp phù chú của Tây Môn Thanh, khí tức cường đại vô song bộc phát, một cỗ lực lượng khủng khiếp tràn ra giống như lưỡi đao búa tạ bắn ngược lên cơ thể hắn.

"Rắc rắc ... "

Tiếng kêu thanh thúy vang bên tai.

Trong lòng Dương Bách Xuyên căng thẳng, hắn biết lớp phòng ngự của chuông Đông Hoàng đã bị phá.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4567: Có thể nói là rất ngắn



Theo sát phía sau là Pháp Tướng cũng bị vỡ thành từng mảnh.

Dưới đòn phản kích của đối phương, Pháp Tướng của hắn đã xong đời, nhưng ngay sau đó Dương Bách Xuyên lại cười lớn, bởi vì hắn phát hiện phù chú của Tây Môn Thanh cũng đã bị phá, không chỉ như vậy, khôi giáp trên người cũng xuất hiện vết nứt.

Cuối cùng hắn cũng thấy cân bằng.

Hắn gần như tung ra toàn bộ bản lĩnh, nếu không có chút hiệu quả nào thì mới oan uống.

Lần này thì hay rồi, tốn bao nhiêu công sức như vậy cuối cùng cũng khiến cái mai rùa trên người Tây Môn Thanh có vết vứt, chỉ cần vậy là đủ.

Mặc dù choáng váng nhưng cũng nắm trong tính toán của hắn, dù sao thì phú chú của Tây Môn Thanh không có tính năng vĩnh viễn, phù chú là ngoại lực, sẽ bị hạn chế về thời gian và sức mạnh.

Nhìn Tây Môn Thanh vẫn còn kiên quyết như trước, nhưng Dương Bách Xuyên biết cơ hội của mình đã tới.

Hắn phải nắm thật chắc cơ hội này, con át chủ bài mà hắn để lại cho Tây Môn Thanh có thể dùng được rồi.

Cơ thể Pháp Tướng tan đi chỉ trong nháy mắt, Dương Bách Xuyên hô lớn: "Ngự Kiếm Đoạn Thủy, chém chém chém ~"

Hắn chém ra ba kiếm liên tiếp.

“Ầm ầm ầm ~"

Ngự kiếm vừa rồi chỉ là quấy rối nhưng lần này không giống vậy, uy lực của nó đã mạnh len rat nhiều, muc đích la khien Tay Mon Thanh hoang loạn, kho mà chống đỡ.

Chém một lúc ba kiếm, sức mạnh nguyên thần của Dương Bách Xuyên đã tiêu hao hơn phân nửa.

Nhưng hiệu quả đã thấy rõ, sau khi ngăn cản ba nhát chém, vẻ mặt Tây Môn Thanh trở nên khó coi, hắn phát hiện phù chú khôi giáp sắp sụp đổ, vết rách càng lúc càng lớn.

Chưa kịp phản ứng thì đã phát hiện Dương Bách Xuyên cười đểu, lúc này Tây Môn Thanh đã phát hiện ra chỗ không thích hợp.

Hắn nghe Dương Bách Xuyên hô: "Xác định ~"

Sau đó chỉ ngón tay về phía hắn ta, Tây Môn Thanh đột nhiên cảm thấy thế giới xung quanh dường như trở nên nặng nề hơn, hoặc là nói trên người hắn như bị ngọn núi lớn đè lên, không thể nào nhúc nhích được.

Tây Môn Thanh biết chắc chắn Dương Bách Xuyên đã thi triển ra một loại thần thông nào đó, hắn ta có dự cảm xấu.

Nhưng với hắn ta mà nói, chút trọng lực này không khiến hắn ngã được, trong lòng khẽ niệm, hắn dùng tới nguyên thần: "Tiên Vương chi hồn, mở cho ta ~"

Cùng lúc, Dương Bách Xuyên cười lạnh, đương nhiên định thân thuật của hắn không mạnh như vậy, không khống chế được Tây Môn Thanh lâu.

Nhưng hắn chỉ cần chút thời gian đó là đủ,

Chỉ cần có hiệu quả thì được coi như thành công.

Lúc mới thi triển, hắn cũng không biết có tác dụng hay không, nhưng sau khi dùng xong, hắn biết định thân thuật mà chim Thần Ma truyền lại cho hắn vẫn có tác dụng với Tiên Vương.

Chỉ trong chớp mắt, Dương Bách Xuyên triệu hoán Phong Vĩ Châm, hắn dồn toàn bộ pháp lực và sức mạnh nguyên thần để đâm về phía Tây Môn Thanh.

Phong Vĩ Châm mang theo ánh sáng tử kim nhàn nhạt, lóe lên rồi biến mất trong ngực Tây Môn Thanh.

May mà định thân thuật vẫn chưa mất đi hiệu lực hay bị Tây Môn Thanh phá bỏ, nhưng ... đã không quan trọng nữa rồi, Phong Vĩ Châm thành công xuyên qua vết nứt trên khôi giáp để tiến vào lồng ngực Tây Môn Thanh.

Phong Vĩ Châm có thể điều chỉnh lớn nhỏ, hóa thành như chiếc kim may vá rồi biến mất.

Thời gian thi triển định thân thuật chỉ trong chốc lát, chưa tới hai hơi thở mà thôi.

Có thể nói là rất ngắn, nhưng vậy là đủ.

Lúc này Dương Bách Xuyên mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, hắn đặt mông ngồi xuống dấy, thần kinh căng thẳng, pháp lực toàn thân cạn kiệt, hắn đã không còn khí lực gì.

Tây Môn Thanh cũng đã dẫn động Tiên Vương chi hồn, trọng lực như núi lớn đè trên người cũng được phá bỏ.

"Khụ khụ ~ Lạc Dương, dừng lại."

Dương Bách Xuyên ho khan.

Lạc Dương ngạc nhiên nhìn Dương Bách Xuyên, trong lòng nàng nghĩ, đã tới bước này rồi mà tiểu sư thúc còn cậy mạnh?

Dương Bách Xuyên nhìn vẻ mặt của Lạc Dương thì biết nàng đang nghĩ cái gì, Dương Bách Xuyên được Tuyết Hương đỡ dậy, hắn ra hiệu Lạc Dương từng vội, sau đó nhìn về phía Tây Môn Thanh đang đứng cách đó mấy chục mét, Dương Bách Xuyên cười lớn: "Tiên Vương mà thôi, trong mắt ta ngươi cũng chỉ có vậy, haha, Tây Môn Thanh, ngươi thật sự cho rằng vừa rồi tiểu gia ta tốn công như vậy là để chơi với ngươi sao?"
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4568: Trái tim bị đâm thủng



Tây Môn Thanh nghe thấy Dương Bách Xuyên nói vậy thì cảm thấy không đúng: "Ngươi có ý gì? Chết đến nơi rồi còn giả thần giả quỷ."

Dương Bách Xuyên mỉm cười, sau đó nâng tay lên giống như muốn túm Tây Môn Thanh ở cách 2-30 mét lại đây, rồi nói: "Cẩn thận cảm nhận xem trong cơ thể ngươi có cây châm nào hay không? Ha hả, ta đã đâm thủng Tiên Nguyên của ngươi, đánh vỡ trái tim của ngươi, giờ thì cái chết của ngươi phụ thuộc vào ý muốn của ta.

Không phải ngươi là Tiên Vương hay sao? Ta nói cho ngươi một bí mật, cây châm ở trong cơ thể ngươi cũng là đồ của Tiên Vương, là châm của Cửu Sí Phong Hậu biến dị. Nàng ta cũng là Tiên Vương nhưng mạnh hơn ngươi nhiều."

Sắc mặt của Tây Môn Thanh liên tục thay đổi, từ trắng đến xanh, cuối cùng mồ hôi thi nhau chảy, lúc này gã ta mới phát hiện trong cơ thể mình có một cây châm ...

Trái tim bị đâm thủng, Tiên Nguyên đen tuyền, có kịch động.

Ngay cả Tiên Hồn cũng cảm thấy dần chết lặng, pháp lực nhanh chóng xói mòn ...

Tây Môn Thanh biết chính mình xong đời rồi.

"Ngươi ... Ta liều mạng với ngươi ... "

Tây Môn Thanh lao về phía Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên lạnh lùng nói: "Muốn liều mạng, đã chậm, thu."

Dương Bách Xuyen triệu hồi châm của Phong Hậu.

"A~"

Tay Mon Thanh la het tham thiet, nga nhoai tren mat đat, ca nguoi bị ngọn lửa màu xanh lục đốt cháy.

Tất nhiên Dương Bách Xuyên sẽ không quên uy lực của Thanh Liên Tiên Hỏa. Lúc sử dụng châm đuôi thì hắn đã truyền vào một luồng Tiên Hỏa, lúc này ngọn lửa đốt từ trong ra ngoài.

Cuối cùng Tây Môn Thanh đã bị hắn xử lý.

Hóa thành tro tàn trong nháy mắt.

Khoảnh khắc hắn triệu hồi châm đuôi ong, kịch độc trong vết thương và Thanh Liên Tiên Hỏa cùng bùng nổ, thần ma cũng không cứu được gã ta.

“Phù ~"

Thấy Tây Môn Thanh hóa thành tro tàn, Dương Bách Xuyên thở hắt ra một hơi, nhìn cham chằm tro tàn: "Nếu ngươi là Tây Môn Khánh chứ không phải Tây Môn Thanh, có lẽ ta sẽ giữ lại mạng của ngươi."

Dứt lời, hắn duỗi tay lấy ra một pháp khí trữ vật từ trong đống tro tàn, hiển nhiên hắn sẽ không quên dọn dẹp chiến trường.

“Âm đùng ... A!"

Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên.

Dương Bách Xuyên ngẩng đầu lên thì thấy một gậy của Lục Nhĩ đập mạnh lên người Trịnh Đại Thủy. Máu trên người Trịnh Đại Thủy bắn tung tóe, rải khắp không trung.

Cảm nhận được Trịnh Đại Thủy đã sắp chết, hắn ngự kiếm bay lên chém lão thành hai nửa, chết không chớp mắt.

Tuy thủ đoạn không sáng rọi nhưng không cần thiết nhân từ với kẻ địch.

Bây giờ chỉ còn lại Tây Môn Thiên Tinh.

Hắn thấy được Lục Nhĩ chưa dùng toàn lực, vẫn luôn áp chế Tây Môn Thiên Tinh, xử lý Tây Môn Thiên Tinh chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Lục Nhĩ cường hãn hung ác, là một trong ba Tiên Vương.

Hắn cũng không định đi lên hỗ trợ vì không cần thiết.

Thấy Tây Môn Thiên Tinh vẫn luôn tránh né đòn tấn công của Lục Nhĩ, từ lúc bắt đầu thì lão cáo già này đã không đánh trực diện, mà để Trịnh Đại Thủy đánh trước.

Thời gian chiến đấu không dài, đến bây giờ mới chỉ mất 5-6 phút. Hắn gắng sức xử lý Tiên Vương sơ cảnh Tây Môn Thanh, Lục Nhỉ xử lý Trịnh Đại Thủy và Tiên Cầm, bọn họ đều là cao thủ Tiên Vương hậu kỳ.

Ông ta không ngờ con khỉ này lại mạnh như vậy, chỉ là một con khí Tiên Vương đại viên mãn mà thôi. Ông ta và Trịnh Đại Thủy cộng thêm Tiên Cầm của Trịnh Đại Thủy đều là cao thủ Tiên Vương hậy kỳ, thậm chí Trịnh Đại Thủy đã gần đột phá đại viên mãn. Lẽ ra trong tình huống bình thường thì rất dễ để g**t ch*t một Tiên Vương đại viên mãn, nhưng ai biết lại xảy ra tình huống này.

Tây Môn Thiên Tinh cảm nhận được uy h**p, đã gửi tin cho cao thủ trong tộc và tộc lão, nhưng đến giờ vẫn chưa ai đến. Nếu còn kéo nữa, Tây Môn Thiên Tinh biết kết cục của mình là bị con khỉ này đánh chết.

Ông ta gầm lên triệu hoán lão tổ đến, nếu không ông ta chết chắc.

Nghe thấy Tây Môn Thiên Tinh gọi lão tổ, Dương Bách Xuyên hơi căng thẳng. Bởi vì hắn nhớ lúc nói chuyện với Đông Phương Thiết Nhân, Đông Phương Thiết Nhân từng noi bốn gia tộc lớn trong Tien Thành Hỗn Loạn đều có cao thủ trấn giữ. Tuy không nói kỹ cang tỉ mỉ nhưng ý của Đông Phương Thiết Nhân là các gia tộc lớn đều có cao thủ cấp Tiên Đế trấn giữ, khác ở chỗ ai mạnh ai yếu mà thôi.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4569: Không sao



Tuy Dương Bách Xuyên không biết Lục Nhĩ Mi Hầu mạnh đến mức nào, nhưng nếu gặp phải cao thủ cấp Tiên Đế cũng không dễ đối phó.

Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên hét lên: "Lục Nhĩ đại ca, đánh nhanh thắng nhanh đi."

Hắn không muốn kéo dài thêm nữa, nếu không thực sự có cao thủ cấp Tiên Đế đến thì tiêu đời.

Hắn vừa mới gặp lại Lục Nhĩ nên không muốn bị Tiên Đế đuổi giết chạy trốn đâu.

Dù thế nào vẫn phải xử lý Tây Môn Thiên Tinh đã, còn việc gia tộc Tây Môn có lão tổ cấp Tiên Đế hay không thì tính sau. Xử lý xong ông ta thì hắn và Lục Nhĩ sẽ rời khỏi Tiên Thành Hỗn Loạn.

Tiên Vương Tiên Đế, sẽ có ngày hắn bước l*n đ*nh.

“Ầm ~"

"A ~ Phụt!"

Dương Bách Xuyên vừa nói xong, Lục Nhĩ đã đập Tây Môn Thiên Tinh một trận.

Ông ta hét lên thảm thiết rồi hộc máu, bay ngược ra ngoài.

Dương Bách Xuyên mỉm cười, hắn biết Lục Nhĩ đã dùng sức mạnh.

Một gậy này cho dù Tây Môn Thiên Tinh không chết cũng tàn.

Tây Môn Thiên Tinh bị đành bay không rơi xuống mà là bay ngược ra ngoài.

Sau đó Lục Nhĩ đuổi theo, giơ trường côn định g**t ch*t ông ta.

Chỉ trong nháy mắt mà Lục Nhĩ đã xuất hiện trước mặt Tây Môn Thiên Tinh, giơ trường cồn lên cao rồi hạ xuống.

Dương Bách Xuyên biết lần này nện xuống thì Tây Môn Thiên Tinh sẽ tàn phế.

Hắn tưởng chuyện này đã kết thúc.

Ai ngờ dị biến xuất hiện.

“Hừ~"

Một tiếng hừ như tiếng sấm, bốn phương tám hướng đều vang vọng tiếng hừ này.

Chỉ thấy gậy của Lục Nhĩ sắp giáng xuống người Tây Môn Thiên Tinh thì trước người ông ta bùng nổ ánh sáng chói mắt.

“Âm ~"

Một tiếng nổ chấn động trời đất vang vọng phía chân trời.

Kèm theo là hơi thở vô cùng áp lực.

Gần như bao phủ toàn bộ không trung.

Cao thú ...

Là hơi thở của cao thủ.

Dương Bách Xuyên chấn động, chuyện mà hắn lo lắng đã xảy ra.

"Bịch ~"

Tiếng chấn động tiếp theo là tiếng gậy đập xuống đất của Lục Nhĩ.

Bụi đất mịt mù.

Dương Bách Xuyên vội vàng tiến đến.

"Lục Nhĩ đại ca." Dương Bách Xuyên hét lên.

Lục Nhĩ ho khụ khụ: "Không sao."

Dương Bách Xuyên lẩm bẩm.

Đúng lúc này hắn nghe thấy Lục Nhĩ nói: "Đúng là Tiên Đế. Tiểu Xuyên Tử đừng sợ, từ lúc ta đi vào Tiên giới, ta vẫn luôn bế quan tu luyện, lâu lắm rồi chưa đánh nhau. Đúng lúc có hai Tiên Vương đến để ta làm nóng người, giờ thêm Tiên Đế mới đủ vị, ngươi cứ đứng nhìn đi, lát nữa ta đánh ngã hắn cho ngươi xem."

Dương Bách Xuyên nghe vậy không biết nên khóc hay cười, không biết có phải hắn ta đang an ủi mình hay không đây?

“Đại ca, hiện tại tu vi của ngươi là gì thế?"
 
Back
Top Bottom