Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4550: Gương mặt chợt đỏ bừng



Hắn chuẩn bị đích thân làm, nếu không thì Tiểu Lục Tử sẽ không chơi được trà nghệ hiện đại.

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên ngồi ở ghế chủ vị, ra hiệu cho Đông Phương Thiết Nhân ngồi đối diện bàn trà: “Đông Phương đạo hữu, mời ngồi."

Đương nhiên vẫn không quên gọi Lạc Dương, Tuyết Hương và Cảnh Xán cùng ngồi.

Lấy bộ đồ trà ra, Dương Bách Xuyên cũng rất hứng thú, thấy vật nhớ người, nhớ cố hương, nếu như Tiểu Lục Tử không làm được thì hắn sẽ thử, dù sao thì hắn cũng thích uống trà, càng thích quá trình pha trà hơn.

Trà đạo Cửu Châu có lịch sử lâu đời, được xưng là trà đạo thì đương nhiên sẽ có lý do của nó.

Tu luyện là một quá trình cầu đạo và ngộ đạo, mặc dù pha trà không phải tu luyện nhưng có thể tĩnh tâm, trong đó cũng có không ít quy luật, trước kia không chú ý tới nhưng bây giờ hắn có thể thưởng thức.

Đông Phương Thiết Nhân thấy Dương Bách Xuyên vừa vung tay đã lấy ra bàn ghế, đủ thứ chai lọ, hắn cũng bắt đầu tò mò, bản thân là cường giả Tiên Vương tới từ gia tộc Đông Phương, hắn cho rằng kiến thức của mình không nông cạn, nhưng hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy những thứ mà Dương Bách Xuyên vừa lấy ra, trong lòng ham thích điều lạ.

Đông Phương Thiết Nhân bắt đầu cảm thấy Dương Bách Xuyên thú vị, hắn tới đây cũng không có ý nghĩ phức tạp nào, chẳng qua là ở đại chiến chợ đen ngày hôm đó, dũng khí không sợ Tiên Quân, Tiên Vương của Dương Bách Xuyên, mắng Tiên Vương Trần Đại Sơn, dám khiêu chiến cường giả. Tính tình này rất hợp ý hắn, cộng thêm thủ đoạn mà Dương Bách Xuyên thi triển, còn cả nữ tử Hắc Liên ngự kiếm chém Tiên Vương, tất cả những điều này khiến hắn có hứng thú với Dương Bách Xuyên.

Hắn cho rằng Dương Bách Xuyên là thiên tài, cũng ưa thích tính cách của hắn nên mới tới kết bạn.

Đông Phương Thiết Nhân là kiểu người vô cùng kiêu ngạo, người có thể được hắn xem trọng còn chưa xuất hiện ở Tiên Vực Hỗn Loạn, Dương Bách Xuyên thì sao?

Hắn đánh giá cao Dương Bách Xuyên nên mới tìm tới đây để kết bạn, hắn không hề nghĩ tới những thứ khác.

Năm năm trước hắn đã tới, nhưng khi đó Dương Bách Xuyên đang bế quan, sau đó cứ cách một khoảng thời gian thì hắn sẽ tới, cũng tiện tay đuổi những kẻ dòm ngó, cũng vì vậy nên Lạc Dương mới để hắn vào.

Kiên trì suốt năm năm, cứ bảy ngày hắn lại tới thăm hỏi một lần, xem Dương Bách Xuyên đã xuất quan hay chưa, hôm nay đúng lúc Dương Bách Xuyên xuất quan.

Gặp được người thật, ai biết Dương Bách Xuyên vừa nhìn thấy hắn đã lạnh nhạt, Đông Phương Thiết Nhân biết vậy là không tốt, mắt đảo một vòng, hắn lấy ra dị quả trường linh để nịnh bợ Dương Bách Xuyên, xem ra chiêu này có tác dụng.

Một dị quả làm cho vẻ mặt của Dương Bách Xuyên dịu đi, hơn nữa còn bắt đầu tiếp đãi hắn, muốn dâng cái gì mà trà?

Trà là thứ gì, Đông Phương Thiết Nhân chưa bao giờ nghe qua, trong lòng vô cùng tò mò.

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên vung tay lên, một Quỷ Tiên xuất hiện, mặc dù chỉ là một tiểu quy tiên cấp bậc Kim Tiên, nhưng Đông Phương Thiết Nhân lại càng đánh giá cao Dương Bách Xuyên hơn, hắn đương nhiên biến Quỷ Tiên, đây là đoàn thể thần bí nhất, không thấy nhiều. Bên cạnh Dương Bách Xuyên xuất hiện một người, hơn nữa còn là đầy tớ.

Hình như để Quỷ Tiên tên là Tiểu Lục Tử pha cái gì trà, nhưng người kia không biết, dáng vẻ Dương Bách Xuyên như muốn đích thân làm, trong lòng Đông Phương Thiết Nhân rất hứng thú, nghe Dương Bách Xuyên mời ngồi, hắn khẽ mỉm cười rồi ngồi đối diện Dương Bách Xuyên, không làm phiền tới hắn. Đông Phương Thiết Nhân thích thú nhìn Dương Bách Xuyên bắt đầu pha trà.

Lại nhìn bộ dụng cụ pha trà như pha lê đang sôi ùng ục trong tay Quỷ Tiên, Dương Bách Xuyên tiện tay mở một lọ tương tự, Đông Phương Thiết Nhân rất muốn hỏi đây là gì, nhưng sợ Dương Bách Xuyên cười hắn không có kiến thức, cuối cùng vẫn nhịn không hỏi, nhưng trong lòng lại ngứa ngáy như mèo cào.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy vẻ mặt của Đông Phương Thiết Nhân, trong lòng lại cười thầm: "Cho ngươi thành tên nhà quê ~"

Lòng thì nghĩ vậy nhưng tay không hề dừng lại, hắn rửa sáu cái chén trước, nghiêm túc bỏ từng lá trà Hầu Khôi vào trong ...

Nhận nước sôi từ tay Tiểu Lục Tử, bắt đầu ngâm trà ...

Đổ nước sôi vào trong, từng lá trà nở ra dựng đứng thẳng, khói sương trắng bay ra, hương trà tỏa khắp gian phòng.

“Đông Phương đạo hữu, mời dùng trà ~"

Dương Bách Xuyên đặt nước sôi xuống, ra hiệu Đông Phương Thiết Nhân dùng trà.

May mà hắn là tiên, nếu không thì sẽ bị bỏng.

Dương Bách Xuyên cười lớn, suýt chút nữa đã nói câu tên nhà quê.

Sau đó hắn bưng tách trà tao nhã đưa lên miệng, chậm rãi uống một ngụm, nhắm mắt gật đầu, vẻ mặt say sưa.

Cảnh tượng này khiến Đông Phương Thiết Nhân đỏ mặt, lúc này hắn cảm thấy Dương Bách Xuyên mới là người xuất thân từ gia tộc lớn, là quý tộc, còn hắn chính là tên nhà quê.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4551: Hắn không khỏi khen ngợi



Dương Bách Xuyên lại mỉm cười rồi tiếp tục rót nước cho Đông Phương Thiết Nhân, tươi cười nói: "Đông Phương đạo hữu, đây là một loại linh vật hương vị quê nhà ta, gọi là trà, uống trà thì phải đánh giá, pha trà hay uống trà đều là đạo. Đối với trà đạo, uống trà có thể tĩnh tâm, tĩnh thần, có ích cho việc nuôi dưỡng, loại bỏ tạp niệm, mà cũng có lợi cho việc tu luyện tâm trí ... "

Dương mỗ cuối cùng cũng tìm được cảm giác ưu việt, giảng giải rõ ràng từng đạo lý, mở miệng là tán dóc.

Ngược lại, Đông Phương Thiết Nhân và ngay cả ba cô gái là Lạc Dương, Cảnh Xán và Tuyết Hương cũng chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu.

Tiêu Lục Tử thì có chút không yên lòng, bởi vì gia chủ Dương Bách Xuyên lại tự mình bắt đầu, nhưng sau khi nhìn thấy, nó mới phát hiện ra phương thức gia chủ pha trà và cách pha trà nó hiểu biết là hai việc hoàn toàn khác nhau. Hoàn toàn không cần phải thêm bất kỳ thành phần nào vào nó hay bất cứ thứ gì, chỉ đơn giản là cho trà nguyên chất vào nước sôi, nhưng rõ ràng lá trà đã được trải qua chế biến đặc biệt, mà gia chủ tốt bụng cũng đưa cho tên tiểu quỷ như nó một ly, làm cho Tiểu Lục Tử như được cưng chiều mà sợ hãi, nó đành miễn cưỡng uống một tách trà, thưởng thức từng hớp nhỏ một, ngược lại nhìn có vẻ như biết thưởng thức trà nhất trong đám người.

Bốn người kia đang nghe Dương mỗ giảng giải, cuối cùng cũng bắt đầu hứng khoi thưởng thức trà, hoac có lẽ chỉ là Đông Phương Thiết Nhân.

Trong chén thứ hai, Đông Phương Thiết Nhân cuối cùng cũng học được ngửi và nếm, sau một ngụm nhỏ, ban đầu nó hơi chát, nhưng sau đó miệng đầy mùi thơm ngát và dư vị vô tận.

Hắn không khỏi khen ngợi: "Cái này ...... Trà thực sự tuyệt vời nha, tên của trà đạo, đúng là đạo lý, quá trình của trà đạo từ pha trà đến uống trà này rất thú vị, trình tự làm việc từng bước nhỏ làm một, nước lạnh đến nước nóng, sau đó đến đun sôi và hoà tan lá trà, nhưng cũng có cách thay đổi khác ...... Tuyệt vời quá~"

Đông Phương Thiết Nhân tán thưởng liên tục và cuối cùng kết câu bằng ba chữ 'tuyệt vời quá'.

"Đến mà không đáp lại thì không phải lễ nghĩa, nếu Đông Phương đạo hữu đã tặng ta Trường Linh dị quả này, ta đây sẽ tặng lại Đông Phương đạo hữu bộ dụng cụ trà đạo này, mong Đông Phương đạo hữu không chê bai." Dương mỗ không phải là người thích chiếm lợi, nhưng Trường Linh dị quả mà Đông Phương Thiết Nhân đưa ra thì hắn thực sự không thể từ chối, đây là dị quả có thể phá vỡ rào cản tu luyện, nếu luyện chế thành đan sẽ có ích cho rất nhiều người.

Như vậy, bộ dụng cụ trà đạo này tặng lại cho Đông Phương Thiết Nhân cũng không tính là chiếm lợi.

Dù là vật phàm trần, nhưng với Dương Bách Xuyên mà nói, những dụng cụ pha trà này là đồ từ quê hương, mang ý nghĩa đặc biệt, cũng không tệ, dù sao trong không gian bình Càn Khôn của hắn có rất nhiều.

Lúc rời khỏi Địa Cầu, đại đệ tử Độc Cô Hối đã sắm cho hắn mười xe tải dụng cụ pha trà, đương nhiên bao gồm đủ loại lá trà, tất cả đều để trong không gian bình Càn Khôn, từ khi đến Tiên giới đến nay, hắn cũng chưa dùng tới, bây giờ lấy ra làm quà lấy lòng cũng tốt.

May mà không gian bình Càn Khôn đặc biệt, nếu không trà xanh đã hỏng từ lau, con về ca xe tra Pho Nhĩ, Duong Bach Xuyen nghĩ đen ma đa chay nước miếng, qua ba nghìn năm, mỗi bánh đều trở thành cực phẩm ..

Đông Phương Thiết Nhân đương nhiên biết những thứ này đều là vật phàm trần, nhưng có một điều hắn nhìn ra được, đó là đạo thưởng thức trà, thực sự có thể tĩnh tâm, rất có lợi cho việc tu luyện tâm cảnh.

Sau khi tu luyện đến Tiên Quân cảnh, trọng điểm chính là sự cảm ngộ về đại đạo, hắn là một tiên nhân Tiên Vương sơ phẩm, thực ra những điều Dương Bách Xuyên nói, hắn chỉ cần nghĩ một chút là thông suốt, trà đạo nho nhỏ thực sự hòa hợp với đại đạo thiên địa, quả thật không tầm thường.

Nghe Dương Bách Xuyên nói muốn tặng mình, Đông Phương Thiết Nhân có chút do dự, hắn tặng Dương Bách Xuyên một quả dị quả, nếu như nhận bộ dụng cụ pha trà này của Dương Bách Xuyên, dường như có hơi quá đáng, không thích hợp lắm ...

Nhưng thực sự han rất muốn những thứ này, bởi vì muốn tặng cho ông cụ ở nhà, theo hiểu biết của hắn về lão gia tử, những dụng cụ trà đạo của Dương Bách Xuyên chắc chắn lão gia tử sẽ thích.

"Cái này ...? " Phong cách tự nhiên của Đông Phương Thiết Nhân biến mất, có chút ngại ngùng.

Luc nay, Duong Bach Xuyen thuc su nhìn Dong Phuong Thiet Nhan bang con mắt khác, đối với người gầy yếu này, nhưng tu vi không nhìn thấu, mang theo một thanh kiếm cao gấp đôi mình, thực sự khiến Dương Bách Xuyên ấn tượng sâu sắc. Từ lúc đầu có chút phản cảm với người không mời mà đến, đến bây giờ lại thấy ngại ngùng, Dương Bách Xuyên cuối cùng cũng thay đổi cách nhìn về Đông Phương Thiết Nhân.

Một người còn biết ngại ngùng, chứng tỏ hắn không tham cũng không xấu, nếu có xấu thì cũng không đến mức quá đáng.

Nghĩ vậy, Dương Bách Xuyên hiểu rõ sự ngại ngùng của Đông Phương Thiết Nhân là do đâu, hắn bèn mỉm cười nói: "Huynh đã coi ta là huynh đệ rồi, ta cũng không khách sáo mà nhận Trường Linh dị quả của huynh, vậy huynh cũng đừng khách sáo mà nhận bộ dụng cụ pha trà này chứ, nếu không ta cầm dị quả của huynh cũng không yên tâm."

"Khụ khụ ... Vậy thì ... Được thôi, đa tạ huynh đệ." Đông Phương Thiết Nhân cũng nhìn ra ánh mắt của Dương Bách Xuyên không có gì giả tạo, liền nói một tiếng cảm tạ.

Lúc này mối quan hệ giữa hai người đã gần gũi hơn một bước.

Bọn họ cười nói vui vẻ.

Dương Bách Xuyên rót thêm cho Đông Phương Thiết Nhân một ly trà, sau đó bất ngờ hỏi: "Đông Phương huynh đến tìm ta có việc gì?"

Nói xong, ánh mắt Dương Bách Xuyên nhìn chẵm chằm vào Đông Phương Thiết Nhân, tiếp tục nói: "Ta chỉ là một Hỗn Nguyên Đạo Tiên thôi, còn Đông Phương huynh là người xuất thân từ một trong tứ đại gia tộc của Tiên Thành Hỗn Loạn, địa vị gia tộc chắc không thấp nhỉ? Hơn nữa, nói thật ta không nhìn thấu được tu vi của huynh, ta nghĩ chắc ít nhất cũng là Tiên Vương cảnh rồi. Một Tiên Vương mà đến ngôi miếu nhỏ của ta, năm năm qua cứ cách bảy ngày lại đến thăm hỏi một lần, thậm chí còn ra tay giúp ta giải quyết những kẻ bất chính chuyên rình rập ở ngoài viện Đệ Nhất, chuyện tốt này ... "

"Nói thật, chuyện này khiến ta rất thắc mắc, huynh và ta chỉ vô tình gặp nhau, là vì nguyên do gì? Chắc không phải một Tiên Vương lại rảnh rỗi đến mức không có việc gì làm chứ? Nếu đã ngồi xuống, hôm nay ta cũng đã xuất quan, chi bằng có mấy lời chúng ta nói cho rõ, có gì cần Dương Bách Xuyên ta làm thì huynh cứ nói thẳng, chỉ cần ta làm được, ta sẽ cố gắng làm, chúng ta kết giao thành bằng hữu, đạo hữu thấy thế nào?"

Về chuyện Đông Phương Thiết Nhân đến thăm hỏi, vừa rồi Cảnh Xán đã truyền âm nói cho hắn biết, một người có thể kiên trì năm năm đến thăm hỏi, hơn nữa còn giúp đỡ không công, vừa tặng quà lại là một viên dị quả, thực sự không hợp lý, nếu Dương Bách Xuyên không hỏi rõ thì trong lòng không yên.

Nghe xong lời Dương Bách Xuyên nói, Đông Phương Thiết Nhân cười khổ nói: "Biết ngay là huynh đệ không tin, trước đây ta nói những lời kia đều là lời thật lòng, thực sự ta luôn đến thăm hỏi chỉ vì muốn kết giao bằng hữu với ngươi thôi. Tất nhiên trong đó có yếu tố ta thấy ngươi có tiềm năng, nhưng quan trọng hơn là Đông Phương Thiết Nhân ta là đứa con duy nhất của gia tộc Đông Phương, gia đình ta ít người con trai nên từ nhỏ đã theo lão gia tử tu luyện, cũng không có nhiều bằng hữu. Ngày đó gặp ngươi, nói thật lòng, chỉ vừa nhìn vào ánh mắt ta đã thấy ngươi hợp tính cách của Đông Phương Thiết Nhân ta, thực sự ta chỉ muốn kết giao bằng hữu với ngươi chứ không có ý gì khác."

"Huynh đệ, cảm giác của ta với ngươi giống như nam nhân nhìn thấy nữ nhân, yêu từ cái nhìn đầu tiên, rất đơn thuần chỉ muốn kết thêm bằng hữu chứ không có ý gì khác. Dù ngươi có tin hay không, ta chỉ có ý đó, nếu ngươi coi trọng Đông Phương Thiết Nhân ta thì chúng ta làm bằng hữu, kết giao huynh đệ, nếu huynh đệ ngươi thật sự không thích Đông Phương Thiết Nhân ta thì ta sẽ rời đi ngay, từ nay về sau ta sẽ không tới làm phiền nữa."

"Còn về vấn đề tu vi, đúng là ta ở Tiên Vương cảnh sơ kỳ, nhưng điều này không liên quan đến việc kết giao bằng hữu, hy vọng ngươi không hiểu lầm, ta tìm ngươi không có bất kỳ yêu cầu gì khác, chỉ đơn giản như vậy, nhưng nếu ngươi không tin thì ta cũng hết cách."

Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm vào Đông Phương Thiết Nhân, ánh mắt của hắn trong sáng, không có dao động, thực sự không nói dối, mà hắn cũng nghe rất rõ. Cũng như Đông Phương Thiết Nhân đã dùng từ 'yêu từ cái nhìn đầu tiên' thì có thể chỉ thực sự thấy mình vừa mắt nên muốn kết giao bằng hữu, dĩ nhiên giữa nam nhân và nam nhân cũng có sự tương hợp này.

Nhưng không phải là yêu từ cái nhìn đầu tiên, mà là như quen biết từ lâu!

"Dương Bách Xuyên ta nhất ngôn cửu đỉnh." Dương mỗ tỏ ra hào sảng.

Đông Phương Thiết Nhân cười lớn: "Ha ha ha, ta biết ngay huynh đệ ngươi không phải người cứng nhắc, tốt, hôm nay ngươi chính là huynh đệ của Đông Phương Thiết Nhân ta, từ nay về sau ở Tiên Thành Hỗn Loạn có ta bảo vệ ngươi. Yên tâm, nếu có người của Vu Thiên Tôn đến tìm ngươi gây phiền phức, ta sẽ là người đầu tiên giúp ngươi, chúng ta không sợ."

Dương Bách Xuyên nhíu mày: "Vu Thiên Tôn ...? "

Hôm đó trước khi rời đi, hắn đã nghe thấy cái tên này trong lời bàn tán của mọi người.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4552: Nói không lo lắng là nói dối



"Vu Thiên Tôn chính là một trong ba đại Thiên Tôn mạnh nhất của Tiên giới, được xưng là Vu Thiên Tôn. Trong toàn bộ Tiên giới, những cường giả ở cảnh giới Thiên Tôn tuy ít, nhưng không chỉ có ba người, ba người mà ta nói đến là những tồn tại đỉnh cao, được gọi là Thiên Tôn, Vu Thiên Tôn là một danh hiệu tôn kính, họ Vu danh Thiên Tôn."

"Ba đại Thiên Ton đều có Tiên vực Thiên Tôn tại Cửu Trọng Thiên của Tiên giới, được coi là thế lực siêu nhiên. Huynh đệ, người mà huynh đã giết ngày hôm đó là Vu Nhất Phổ và Tiên Vương Trịnh Đại Sơn, theo những tin tức ta biết được, rất có khả năng Vu Nhất Phổ chính là một trong những con cháu của Vu Thiên Tôn. Chỉ có điều, có thể hắn không được coi trọng, nhưng không biết vì lý do gì mà đến Tiên Thành Hỗn Loạn khoảng năm ngàn năm rồi, còn lập nên chợ đen Tinh Quang."

"Nghe đồn chợ đen Tinh Quang làm đủ thứ chuyện ác, chuyên lén lút tham gia cướp bóc và buôn bán các sinh linh, nhưng chưa từng gặp chuyện rắc rối, có lẽ là liên quan đến thế lực đứng sau hắn ta. Lần này hắn lại bị huynh giết, cũng khiến lòng người hả hê, nhưng cũng vì vậy mà huynh có thể sẽ gặp phiền phức lớn. Mặc dù Vu Nhất Phổ không được Vu Thiên Tôn coi trọng, nhưng hắn ta vẫn là con của Thiên Tôn, bây giờ lại bị huynh giết, e rằng Thiên Tôn sẽ không bỏ qua, để giữ thể diện cũng sẽ tìm huynh gây phiền phức, cho nên huynh phải chuẩn bị tâm lý ... "

Đông Phương Thiết Nhân nghiêm túc nói cho Dương Bách Xuyên nghe về thân phận của Trịnh Đại Sơn và Vu Nhất Phổ.

Mặc dù Dương Bách Xuyên nghe lời hắn nói có phần không chắc chắn, nhưng lời này từ miệng Đông Phương Thiết Nhân nói đúng là có thể tin được.

Nếu đúng như Đông Phương Thiết Nhân nói, hắn thực sự có chút lo lắng.

Cảnh giới Tiên Tôn ư, hơn nữa còn là tồn tại đỉnh cao trong các Tiên Tôn, thế lực của Vu Thiên Tôn không phải là người mà hiện tại hắn có thể tưởng tượng.

Nói không lo lắng là nói dối.

Đang lúc Dương Bách Xuyên rơi vào trầm ngâm, Đông Phương Thiết Nhân lại mở miệng nói: "Nhưng huynh đệ à, huynh cũng đừng lo lắng quá, Vu Thiên Tôn là một trong ba người đứng đầu Tiên giới, sẽ không tự mình ra tay đối phó với một tiểu tu sĩ như huynh đâu. Theo lời lão gia tử nhà ta nói, cùng lắm lão ta sẽ phái một người có cấp bậc Tiên Vương đến đây, Tiên Đế vào Tiên Vực Hỗn Loạn cũng phải kiêng dè, có Tiên Đế đặt chân vào Tiên Vực Hỗn Loạn, các thế lực bản địa không thể không quản."

"Mặc dù Tiên Vực Hỗn Loạn rất loạn nhưng lại không phải loạn thật sự, chẳng qua là các thế lực bản địa khiêm tốn mà thôi, nhìn có vẻ hỗn loạn nhưng thực ra trong hỗn loạn lại có trật tự, sẽ không để cho người có cấp bậc Tiên Đế làm xằng bậy. Đừng nói đâu xa, chỉ nói Tiên Thành Hỗn Loạn, nếu có kẻ ngoại lai cấp bậc Tiên Đế bước vào, bốn đại gia tộc chúng ta cũng sẽ không ngồi yên."

"Đối tượng hỗn loạn là những tu sĩ dưới cấp bậc Tiên Đế, nhưng đối với những người từ Tien Đe trở len thì Tiên Vực Hỗn Loạn không phải là nơi bọn họ có thể tùy ý quậy phá. Trong Tiên Vực Hỗn Loạn bao la có tồn tại không ít sinh linh cổ xưa, huynh cũng đừng lo lắng quá, còn về nữ tử Hắc Liên xuất hiện bên cạnh huynh hôm đó, theo lời gia gia của ta nói, đó là một cường giả thực sự. Vu Thiên Tôn e rằng còn chưa đến mức không biết xấu hổ mà phái một người có cấp bậc Tiên Đế đến tìm huynh gây phiền phức trước, lão ta cũng phải cân nhắc đến nữ tử Hắc Liên kia."

Lúc Đông Phương Thiết Nhân nhắc đến Hắc Liên, trong lòng Dương Bách Xuyên cảm thấy mất mát. Hắn thực sự tin tưởng lời cảnh cáo của Hắc Liên trước khi rời đi, điều đó giúp hắn an tâm hơn nhiều, hắn cũng biết Hắc Liên là một cường giả, nhưng cuối cùng nàng ấy đã rời đi, cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại.

Đối với những phân tích về mọi mặt của Đông Phương Thiết Nhân, Dương Bách Xuyên cũng hiểu, nhưng nghĩ nhiều cũng vô ích, hắn không mong đợi dựa vào ai khác, cuối cùng thực lực của bản thân mới là quan trọng nhất.

Tiên Vương sao?

Cũng không phải không thể chiến thắng.

Hoặc có thể nói là không phải không có khả năng đánh một trận, ít nhất nếu đánh không lại thì hắn có tự tin chạy thoát.

Đối với Đông Phương Thiết Nhân, Dương Bách Xuyên rất cảm kích, con người này tuy có hơi quá tự nhiên nhưng không tệ.

Dương Bách Xuyên tạm thời từ chối khéo chuyện này, hắn còn có việc khác cần làm.

Ví dụ như phái Quỷ Tiên đi tìm Mông Điềm.

Sau khi Đông Phương Thiết Nhân rời đi, chỉ còn lại người của mình, Dương Bách Xuyên vung tay để xuất hiện một trăm Quỷ Tiên.

Hắn không dám phái đi nhiều, chỉ phái một trăm Quỷ Tiên đi tìm Mông Điềm, giữa bọn chúng có phương thức liên lạc với nhau, càng có thể ẩn thân giấu mình, ngược lại khá thuận tiện. Nếu số lượng quá nhiều cũng không tốt, Quỷ Tiên là thể năng lượng thuần túy, nếu bị người ta theo dõi thì rất có khả năng bị bắt làm lò luyện.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4553: Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ



Phái một trăm Quỷ Tiên đi là đủ rồi.

Sau khi ra lệnh, một trăm Quỷ Tiên lần lượt biến mất trong tiểu viện.

Dương Bách Xuyên lật tay lấy ra ba viên Tiên đan Kim Nguyên Đại La, sau đó nhìn Cảnh Xán và nói: "Cảnh Xán, đây là ba viên Tiên Đan, nếu không có gì cản trở thì có thể giúp nàng đột phá đến cảnh giới Hỗn Nguyên Đạo Tiên, cầm lấy đi bể quan tu luyện đi."

Cảnh Xán vui mừng, từ lâu nàng ta đã nghe chim Thần Ma nói Dương Bách Xuyên có một loại Tiên Đan gọi là Kim Nguyên Đại La có thể nâng cao tu vi, lúc này thấy Dương Bách Xuyên đưa ra, nàng ta vui vẻ nhận lấy, nhẹ giọng cảm tạ rồi đi bế quan tu luyện. Hiện tại nàng ta là người có tu vi thấp nhất trong nhóm, nàng ta luôn cảm thấy mình đang ngáng chân mọi người, bây giờ có Tiên Đan trong tay nên cũng không từ chối.

Còn về Lạc Dương và Tuyết Hương.

Lạc Dương đã là Tiên Vương sơ kỳ, Tuyết Hương cũng đã bước vào Tiên Quân cảnh, Tiên đan Kim Nguyên Đại La không còn tác dụng với hai người họ nữa, nên bọn họ cũng không nói gì.

Tuy nhiên, trong tay han vừa luyện chế được ba viên đan Kim Nguyên Hỗn Nguyên, đến lúc đó có thể dùng, nhưng trong cơ thể Lạc Dương có ý thức Ma Thần, Dương Bách Xuyên không dám dễ dàng đưa Tiên Đan cho nàng ta, còn Tuyết Hương thì vừa bước vào Tiên Quân cảnh, lúc này dùng đan Kim Nguyên Hỗn Nguyên cũng không phải là chuyện tốt, hắn nghĩ nên để thêm một thời gian ngắn nữa mới cho các nàng.

Bế quan khoảng hơn năm năm, thời gian không dài cũng không ngắn.

Dương Bách Xuyên nghĩ muốn ra ngoài đi dạo một chút, hắn cũng cần một cơ hội để đột phá Tiên Quân cảnh.

Hắn bèn hỏi Tuyết Hương và Lạc Dương: "Ta muốn ra ngoài đi dạo, các ngươi muốn ở nhà tu luyện hay đi cùng ta?"

"Cùng đi đi."

Hai người nói đồng thanh.

"Vậy thì cùng đi, luôn bế quan tu luyện cũng không phải là chuyện tốt, ra ngoài đi dạo nhiều một chút còn có thể có ích cho tâm cảnh." Dương Bách Xuyên mỉm cười, dặn dò Tiểu Lục Tử ở lại trông nhà, sau đó triệu hồi một trăm Quỷ Tiên vừa xuất hiện bảo Tiểu Lục Tử dẫn theo để bảo vệ Cảnh Xán, còn hắn thì dẫn theo Tuyết Hương và Lạc Dương ra ngoài.

Hiện tại hắn có rất nhiều việc cần làm, không thể cứ ở lại tiểu viện Đệ Nhất bế quan tu luyện mãi được.

Đối với thế lực của Vu Thiên Tôn mà Đông Phương Thiết Nhân nói, hắn nói không lo lắng là nói dối, không biết một ngày nào đó sẽ có người đến gây phiền phức cho hắn.

Lúc này là đột phá đến cảnh giới Tiên Quân rồi nói sau, để vượt qua giai đoạn bình cảnh của Hỗn Nguyên Đạo Tiên đại viên mãn, không chỉ dựa vào hấp thu năng lượng là có thể đột phá, mà cảm ngộ về đại đạo rất quan trọng.

Nếu không, một bình cảnh có thể không biết bị mắc kẹt bao lâu.

Đôi khi những gì trong lòng nghĩ đến chính là tu đạo, đây là cảm giác của Dương Bách Xuyên.

Sau khi ra khỏi căn nhà Đệ Nhất, Dương Bách Xuyên cũng không định hướng cụ thể, hắn dẫn theo hai đại mỹ nhân là Lạc Dương và Tuyết Hương đi hai bên trái phải, trên đường thu hút không ít ánh mắt.

Tất nhiên không có ai dám trêu ghẹo hai đại mỹ nhân này, vì trận chiến tại chợ đen ngày đó, Dương mỗ đã nổi danh khắp Tiên Thành Hỗn Loạn, có không ít người đều nhận ra hắn.

Nhưng mọi việc đều có ngoại lệ.

Luôn có những kẻ không tin vào vận xui.

Dương Bách Xuyên dẫn hai nữ đi dạo lung tung mà không có điểm đến, đi thẳng về phía tây rồi đi ra khỏi Tiên Thành Hỗn Loạn từ cửa tây lúc nào không hay

Sau khi ra khỏi thành mười dặm thì lại bị người khác chặn đường.

Một thanh niên rõ ràng là loại công tử bột, lại dẫn theo một đám tay chân chặn trước mặt Dương Bách Xuyên.

Chỉ nghe đối phương cười ha ha rồi nói: "Ta là Tây Môn Thanh của gia tộc Tây Môn ở Tiên Thành Hỗn Loạn, có một vị quý khách muốn gặp ngươi, dẫn theo hai tiểu mỹ nhân bên cạnh ngươi đi theo ta một chuyến."

Tây Môn Thanh?

Dương Bách Xuyên rất ngạc nhiên vì cái tên này, nhưng nhìn qua rất rõ ràng, người này chặn đường mình, hiển nhiên không phải ngẫu nhiên, cũng không có thiện ý gì, hắn lập tức nhíu mày: "Ta không hứng thú, cũng không có thời gian, tránh ra."

Đúng lúc này, Lạc Dương truyền âm nói: "Tiểu sư thúc, người này có cảnh giới Tiên Vương sơ kỳ."
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4554: Đối với hắn



Lời nói của Lạc Dương nằm trong dự đoán của Dương Bách Xuyên, những người mà hiện tại hắn không thể nhìn thấu đều vượt qua cảnh giới Tiên Quân, người này là Tiên vương sơ kỳ thì cũng không có gì lạ.

Đối với hắn, Tiên vương thì sao? Chẳng lẽ bây giờ hắn còn sợ à?

Ben cạnh han có một Tiên Vưong cảnh là Lạc Dương, một cấp bac Tiên Quân là Tuyết Hương, còn bản thân hắn, tuy chỉ là Hỗn Nguyên Đạo Tiên nhưng đã đạt đến cảnh giới đại viên mãn đỉnh phong, thực lực thật sự có thể phát huy ra cỡ nào thì bản thân Dương Bách Xuyên cũng không rõ, bởi vì hắn đã từng dùng hết thủ đoạn và đã g**t ch*t được Tiên Quân, huống hồ bây giờ tu vi của hắn đã đạt đến cảnh giới Hỗn Nguyên Đạo Tiên đại viên mãn?

Điều khiến han tức gian nhat la ten Tay Mon Thanh nay lại dam ngang nhiên nhìn Tuyết Hương và Lạc Dương với ánh mắt d*m đ*ng mà không chút kiêng nể gì, rõ ràng không xem hắn ra gì, không muốn gây sự không có nghĩa là hắn sợ phiền phức.

"Tiểu tử, thiếu gia ta là tam thiếu gia của gia tộc Tây Môn, là một trong bốn đại gia tộc của Tiên Thành Hỗn Loạn, nói chuyện với ngươi là đã xem trọng ngươi lắm rồi, đừng có không biết điều. Nghe nói năm năm trước ngươi đã giết một Tiên Vương nên tự cho mình là vô địch sao? Hơn nữa Tiên Vương đó cũng không phải do ngươi giết, mà là do nữ tử kia giết, cho dù như vậy thì có gì đáng nói? Nữ tử đó đã không còn ở đây rồi, ở Tiên Thành Hỗn Loạn này, ai mà không nể mặt tam thiếu gia nhà ta chứ? Tốt nhất là ngoan ngoãn đi theo bọn ta, đừng có mà không biết điều."

Người đang nói chuyện lúc này là một trong những tên tay chân của Tây Môn Thanh, trong số đó có sau người có tu vi Tiên Quân sơ kỳ.

Cũng xem như tự báo danh.

Gia tộc Tây Môn lại là một cấp bậc Tiên Nhị Đại giống như Đông Phương Thiết Nhân.

Nhưng trong mắt Dương Bách Xuyên, Tây Môn Thanh này kém xa Đông Phương Thiết Nhân vạn dặm.

Lúc này, hắn nhìn chằm chẳm vào Tây Môn Thanh và sáu tên tay chân của gã ta, ánh mắt nheo lại, sau đó chậm rãi nói: "Lạc Dương, đánh gãy chân chó của hắn đi.'

"Dạ, tiểu sư thúc."

"Vút~"

Lạc Dương lập tức lên tiếng trả lời, vừa dứt lời thì vút một cái, nàng ta đã biến mất tại chỗ.

"Rắc rắc~"

"A~"

Một tiếng xương gay và tiếng kêu tham thiết vang lên.

Giây tiếp theo, Lạc Dương đã trở về bên cạnh Dương Bách Xuyên, mặt không biến sắc.

Tên tay chân của Tây Môn Thanh vừa rồi buông lời nhục mạ Dương Bách Xuyên đã bị Lạc Dương đánh gãy cả hai chân, đang nam trên đất kêu la thảm hiết

"To gan~"

Một lúc sau, Tây Môn Thanh mới phản ứng kịp, gã ta trừng mắt nhìn Dương Bách Xuyên và gào lên giận dữ.

"Ta không có gì lớn, chỉ có gan lớn thôi. Ta nói lần cuối cùng, chó ngoan không cản đường, mẹ nó, đừng có chọc ta, nếu không, cho dù là Tây Môn gia hay Đông Môn gia, ta cũng giết hết không chớp mắt. Tiên vương thì ghê gớm lắm sao?" Dương Bách Xuyên lạnh lùng nói, giọng đầy đe dọa.

Kể từ khi Hắc Liên roi đi, chim Thần Ma thì ng say, cộng thêm sau trận chiến với cốt yêu Hoa Nương, hắn đã hiểu ra một đạo lý: đối xử với kẻ thù thì phải tàn nhẫn hơn, đừng để trong lòng chịu đựng bất kỳ ức chế nào, nếu có kẻ đến gây phiền phức thì cứ diệt trừ phiền phức đó.

Đoi mat với Tay Mon Thanh, hien tại han đa co đủ thuc luc để nói những lời này, bởi vì Lạc Dương cũng là Tiên Vương, còn là một Tiên Vương không tầm thường.

Mọi thứ cứ dựa vào thực lực mà nói thôi.

Huống hồ cũng không phải là hắn gây sự trước.

Tây Môn Thanh bị lời nói của Dương Bách Xuyên làm tức đến mức suýt nữa nghẹn chết, từ nhỏ đến lớn Tây Môn Thanh gã chưa từng chịu uất ức như vậy. Gã ta cũng đã điều tra về xuất thân của tiểu tử này, chỉ là một người từ ngoài đến, ở Tiên Thành Hỗn Loạn còn chưa đến mười năm, năm năm trước thì có đánh một trận ở chợ đen, quả thật đã nổi danh khắp Tiên Thành Hỗn Loạn. Nhưng hôm đó người giết Tiên Vương Trịnh Đại Sơn và Tiên Quân Vu Nhất Phổ không phải là Dương Bách Xuyên hắn, mà là một nữ tử đột nhiên xuất hiện, hơn nữa, dù nữ tử đó có mạnh mẽ đến đâu thì cũng đã rời đi rồi.

Ngoài ra hắn cũng chẳng có bối cảnh gì lớn, mà cho dù có bối cảnh thì sao chứ?

Mẹ nó, đây là Tiên Thành Hỗn Loạn, hơn nữa là ở thành Tây của Tiên Thành Hỗn Loạn, là địa bàn của gia tộc Tây Môn gã, dù có bối cảnh cũng chẳng có gì đáng sợ!
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4555: Một pháp quyết



Tiểu tử Dương Bách Xuyên đã g**t ch*t Trịnh Đại Sơn và Vu Nhất Phổ thì đưong nhiên không phải là Tiên nhân bình thường. Vu Nhất Phổ là con trai thứ mười một của một trong ba đại Thiên Tôn của Tiên Giới là Vu Thiên Tôn, dù Vu Nhất Phổ là kẻ bên lề trong gia tộc nhưng vẫn là con trai của Thiên Tôn. Hôm nay, Tây Môn gia bọn họ tiếp đón một vị khách quý từ Tiên vực Vu Tôn đến, là một Tiên Vương cường đại do mẫu thân của Vu Nhất Phổ phái đến. Mặc dù là ngươi do mẫu thân của Vu Nhất Phổ phái đến, nhưng trên một phương diện nào đó, người này đại diện cho Vu Thiên Tôn.

Gia tộc Tây Môn bọn họ có một vị tiền bối từng thân thiết với Vu Thiên Tôn, lần này Tiên vực Vu Tôn lại phái người đến thì đương nhiên là tìm đến gia tộc Tây Môn để tìm hiểu tình hình. Đối với gia tộc Tây Môn, nếu có thể xây dựng mối quan hệ với Tiên vực Vu Tôn là chuyện cầu cũng không được, cho nên lần này việc tìm đến Dương Bách Xuyên là do gã ta chủ động xin đi giết giặc nên mới đến đây.

Theo ý gã ta thì cứ thẳng tay g**t ch*t Dương Bách Xuyên luôn cho xong việc, sau đó mang đầu Dương Bách Xuyên đi giao vị khách quý kia để hắn trở về báo cáo kết quả công việc cho mẫu thân của Vu Nhất Phổ là xong rồi. Nhưng theo ý của vị Tiên Vương kia thì vẫn muốn gặp mặt Dương Bách Xuyên, bây giờ nghĩ lại, có lẽ liên quan đến nữ tử tự xưng là Hắc Liên hôm đó.

Trận chiến ở chợ đen năm năm trước, tuy là Tây Môn Thanh gã không có mặt tại hiện trường, nhưng người của Tây Môn gia muốn biết chi tiết cũng không khó.

Cho nên hôm nay gã ta đến bắt Dương Bách Xuyên đi gặp vị khách quý Tiên Vương đến từ Tiên vực Vu Tôn trước, vả lại, vị Tiên Vương đó cũng là huynh trưởng của Trịnh Đại Sơn, là một cường giả Tiên Vương hậu kỳ.

Ban đầu, gã ta nghĩ chỉ cần nói ra tên của gia tộc Tây Môn thì tiểu tử Dương Bách Xuyên này sẽ ngoan ngoãn đi theo gã ta, ai ngờ tiểu tử này lại không biết điều, không chỉ uy h**p ngược lại gã ta mà còn giết người của gã ta.

Càng không ngờ nữ tử bên cạnh Dương Bách Xuyên cũng là một Tiên Vương, cùng cảnh giới Tiên Vương sơ kỳ với gã ta.

Đến lúc này, Tây Môn Thanh mới cảm thấy tình hình có chút khó giải quyết, nhưng hôm nay gã ta nhất định phải mang được Dương Bách Xuyên này về giao cho vị khách quý Tiên Vương kia, nếu không gã ta sẽ bị người trong gia tộc cười nhạo.

Nhưng gã ta đã nói khoác là sẽ chắc chắn bắt được Dương Bách Xuyên rồi, nếu không làm được sẽ trở thành trò cười, thậm chí vị Tiên vương kia đã hứa với gã ta, sau khi xong việc sẽ dẫn gã ta vào Tiên vực Vu Tôn tu luyện. Tiên vực Vu Tôn là Tiên vực đứng đầu trong toàn bộ Tiên Giới, mạnh mẽ siêu phàm, có vô số cường giả, hơn nữa còn có nhiều thần thông bí pháp để học tập, ai mà không muốn vào Tiên vực Vu Tôn chứ?

Nghĩ đến đây, mắt Tây Môn Thanh nheo lại, trong tay xuất hiện một món Tiên khí thượng phẩm tiên khí tên là Huyết Hồn Lư, cái này chính là một trong những bảo vật trấn tộc của Tây Môn gia, nếu không phải là cháu trai bảo bối của lão gia tử trong nhà thì món tiên khí này sẽ không đến được tay gã ta, hiếm khi được sử dụng, nhưng bây giờ không thể không mang ra.

Bởi vì bên cạnh Dương Bách Xuyên có một Tiên Vương.

Về phần Dương Bách Xuyên và một nữ tử khác, gã ta thật sự không để vào mắt, chẳng qua là một Hỗn Nguyên đại viên mãn và một yêu tu Tiên Quân sơ kỳ mà thôi. Bên cạnh gã ta còn có năm đại Tiên Quân, hai người có tu vi Tiên Quân đại viên mãn, ba người còn lại là tu vi Tiên Quân hậu kỳ, như vậy đủ để đối phó với bọn họ rồi.

"Bắt lấy hắn cho bổn thiếu~"

Tây Môn Thanh gào lên ra lệnh, đồng thời gã ta cũng xuất chiêu, mục tiêu là Lạc Dương.

Năm Tiên Quân còn lại thì xông về phía Dương Bách Xuyên và Tuyết Hương.

"Lạc Dương, có chắc chắn giết được gã không?" Dương Bách Xuyên nheo mắt

hỏi.

Lạc Duong hiểu y Duong Bach Xuyen là bảo nang ta đối phó với Tây Môn Thanh, nàng ta bèn khe nói: "Tiểu sư thuc yên tâm."

Vừa dứt lời, Lạc Dương lách mình lao thẳng về phía Tây Môn Thanh.

Lúc này, Tuyết Hương định ra tay đối phó với năm đại Tiên Quân, nhưng đã bị Dương Bách Xuyên ngăn lại: "Tuyết Hương, đợi chút, năm người này để ta đối phó."

Tuyết Hương hơi ngạc nhiên, nhìn Dương Bách Xuyên một lát, nàng ấy thấy hắn không phải đang nói đùa mà rất nghiêm túc. Trong mắt nàng ấy, dù tu vi của Dương Bách Xuyên có tăng lên, nhưng vẫn chỉ là Hỗn Nguyên Đạo Tiên, đối phó với năm đại Tiên Quân không phải chuyện dễ dàng.

Nhưng nàng ấy cũng biết Dương Bách Xuyên không phải là người bồng bột, cũng không làm mất mặt hắn, chỉ nói: "Cẩn thận~"

Trong lòng nàng ấy thì nghĩ là mình sẽ sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.

Dương Bách Xuyên gật đầu, vô cùng tự tin. Hôm đó tại chợ đen hắn đã giết được Tiên Quân, bây giờ tu vi đã đạt đến Hỗn Nguyên Đạo Tiên đại viên mãn, lại tu luyện thêm Đạo Kiếm do Hắc Liên truyền thụ, bây giờ hắn rất có tự tin đối phó với năm đại Tiên Quân, hắn cũng muốn thử ngự kiếm mới thành của mình.

Chỉ trong chớp mắt, năm đại Tiên Quân đã tiếp cận trong vòng mười mét, trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động, kiếm Đồ Long trong tay vụt ra, từ trong cơ thể bay ra và lơ lửng giữa không trung. Dương Bách Xuyên cất tiếng: "Ngự Kiếm Đoạn Thủy, chém~"

Vừa dứt lời, một pháp quyết từ tay hắn xuất ra, một ngón tay chỉ về phía trước.

Tâm niệm điều khiển, kiếm Đồ Long chém ra, tốc độ vụt ra nhanh như tia chớp, kiếm Đồ Long hóa thành một đạo ngân quang và biến mất trong chớp mắt.

Ngự kiếm trong phạm vi trăm mét, đây đều là phạm vi mà kiếm khí của kiếm Đồ Long có thể bao phủ được.

Một pháp quyết, một chữ "chém" được thốt ra.

Giây tiếp theo, những tiếng kêu thảm thiết vang lên: "A a a a a~"

Kiếm Đồ Long quay về, lơ lửng trước mặt hắn, phát ra một tiếng kiếm ngân, trên thân kiếm còn có vết máu nhưng lập tức đã bị ngân quang hấp thu.

Kiếm Đồ Long rõ ràng rất thích máu người, lúc này tiếng kiếm ngân như đang vui mừng.

Ngự một kiếm mà chém chế năm Tiên Quân.

Kiếm Đồ Long uống máu, mạnh mẽ vượt ngoài tưởng tượng của hắn, có lẽ đây chính là Đạo Kiếm do Hắc Liên truyền thụ, quá mức b**n th**.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4556: Đúng là quá mạnh mẽ



Hắn đã tu luyện đạo ngự kiếm mà Hắc Liên truyền dạy trong không gian bình Càn Khôn, nhưng trước giờ hắn chưa từng thi triển, bây giờ xem ra ngự kiếm có thể g**t ch*t Tiên Quân như chặt cải trắng.

Đúng là quá mạnh mẽ.

Lúc này, đối diện với Tiên Vương, Dương Bách Xuyên vẫn tự tin có thể đánh một trận, có lẽ không cần phải bỏ chạy nữa.

Quả nhiên, khi Nguyên Thần không còn bị ảnh hưởng bởi Hắc Liên, tài năng thiên phú của hắn bắt đầu bộc lộ rõ ràng.

Bản thân vốn có căn cơ vững chắc hơn nhiều so với người khác, bây giờ việc chiến đấu vượt cấp cũng quá bình thường.

Điều này mới đúng với căn cơ thập toàn thập mỹ của hắn.

Có được đạo ngự kiếm, han có thể vô địch trong cùng cảnh giới, thậm chí đối mặt với Tiên Quân cũng có thể giết ngay lập tức.

Còn gì thú vị hơn điều này chứ?

Không hề có~

Ha ha~

Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên quay đầu nhìn về phía bên kia, nhưng lại có chút ngạc nhiên.

Hắn thấy rằng Lạc Dương vẫn chưa hạ gục được Tây Môn Thanh, không chỉ không bắt được mà thậm chí còn bị Tây Môn Thanh áp đảo, trông rất bị động.

Lẽ ra với thực lực của Lạc Dương thì việc hạ gục Tây Môn Thanh không phải là vấn đề, nhưng hiện tại xem ra không như hắn tưởng tượng.

Dương Bách Xuyên không vội ra tay mà đứng quan sát một hồi, phát hiện ra món tiên khí Huyet Hồ Lô trong tay Tay Mon Thanh thực sự có van đề lớn. Lạc Dương bị áp đảo khi chiến đấu với Tây Môn Thanh chủ yếu là do món tiên khí Huyết Hồ Lô này trong tay Tây Môn Thanh.

Trong mắt Dương Bách Xuyên, hắn thấy rõ mỗi khi Lạc Dương dồn ép Tây Môn Thanh bằng pháp lực, tiên khí Huyết Hồ Lô trong tay Tây Môn Thanh lại bộc phát ra huyết quang và phản phệ lại Lạc Dương, mà Lạc Dương dường như không nhìn lại đụng vào huyết quang từ Huyết Hồ Lô của Tây Môn Thanh khiến nàng ta phải tránh né ngay lập tức.

Thậm chí, mỗi một lần Lạc Dương tấn công, thế mà lại bị huyết quang bao phủ và hóa giải được.

Tiên khí Huyết Hồ Lô tà môn.

Điều này khiến Dương Bách Xuyên nhớ lại một số ghi chép về thuộc tính của tiên khí, có những tiên khí có thuộc tính tự nhiên rất mạnh mẽ, tiên khí bậc này là những tiên khí thượng thừa, những người cùng cấp bậc đụng phải thì chắc chắn sẽ chịu thiệt.

Sau khi quan sát một lúc, Dương Bách Xuyên không còn hứng thú nữa, thế nhưng hắn muốn thử xem, liệu Huyết Hồ Lô của Tây Môn Thanh có thể chống lại kiếm khí của kiếm Đồ Long trong tay hắn không.

Thủ đoạn này không phải một kẻ Hỗn Nguyên Đạo Tiên có thể làm được, ngay cả Tiên Vương như gã ta cũng không thể làm được.

Điều này khiến Tây Môn Thanh nhớ lại những lời đồn về tiểu tử Dương Bách Xuyên năm năm trước tại chợ đen, nghe nói có một nữ tử áo đen ngự kiếm g**t ch*t Tiên Vương Trịnh Đại Sơn, khí thế như cầu vồng, uy lực vô song.

Rõ ràng đây là một đạo ngự kiếm thượng thừa, thủ đoạn ngự kiếm của Dương Bách Xuyên chắc chắn do nữ tử áo đen kia truyền dạy.

Thật đáng sợ !!
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4557: Tâm niệm thành kiếm



Lúc này, trong lòng Tây Môn Thanh cảm thấy sợ hãi.

Gã ta cũng đột nhiên hiểu ra, tại sao vị khách quý Tiên Vương tới nhà mình kia lại nói khoan hẳng g**t ch*t Dương Bách Xuyên mà bảo gã ta đưa Dương Bách Xuyên về gặp mặt hắn ta. Khả năng là có hai nguyên nhân, một là mối lo về nữ tử áo đen kia, một là muốn lấy được đạo ngự kiếm từ tay Dương Bách Xuyên?

Bất kể là nguyên nhân gì, giờ khắc này Tây Môn Thanh đã biết sợ, sau khi thấy Dương Bách Xuyên g**t ch*t năm đại Tiên Quân, gã ta lập tức quyết định bóp nát bùa truyền tin của gia tộc. Hôm nay gã ta cảm thấy không thể ngăn cản được Dương Bách Xuyên rồi, nên truyền tin về để cầu viện binh, cũng như để vị khách quý Tiên Vương của gia tộc tự đến giải quyết!

Mà giờ khắc này, gã ta cảm nhận được Dương Bách Xuyên cuối cùng cũng ra tay ngự kiếm tấn công gã ta.

Tây Môn Thanh không tự chủ được mà trán đổ mồ hôi lạnh, gã ta không biết liệu có thể chống lại ngự kiếm của Dương Bách Xuyên hay không?

Gã ta đột nhiên thúc giục Huyết Hồ Lô trong tay, bộc phát ra lượng lớn sương mù máu bao phủ toàn thân, miệng hồ lô hướng về phía kiếm của Dương Bách Xuyên đang bay tới. Dù sao gã ta cũng là Tiên Vương cảnh, cấp độ cảnh giới vẫn cao hơn Tiên Quân một cấp bậc, tuy là kiếm của Dương Bách Xuyên nhanh như chớp nhưng vẫn bị gã ta bắt kịp.

"Ầm ầm~"

Một tiếng nổ trầm đục vang lên!

Ánh mắt Dương Bách Xuyên hơi nheo lại, hắn nhìn thấy rõ ràng, Huyết Hồ Lô của Tây Môn Thanh phun ra lượng lớn sương mù máu và chặn thanh kiếm của hắn.

Điều này khiến Dương Bách Xuyên thực sự ngạc nhiên, chẳng lẽ Huyết Hồ Lô của Tây Môn Thanh còn cao cấp hơn kiếm Đồ Long của mình?

Suy nghĩ kỹ điều này cũng không có khả năng lắm~

Nhưng ngay sau đó, hắn đã hiểu ra điều mấu chốt.

Không phải tiên khí Huyết Hồ Lô của Tây Môn Thanh cao cấp hơn kiếm Đồ Long của mình, mà là giữa bọn họ có sự chênh lệch về tu vi và cảnh giới.

Mặc dù tiên khí có mạnh đến đâu nhưng nó cũng cần có chủ nhân có tu vi và thực lực đủ mạnh mới có thể phát huy ra hết uy lực. Về thuộc tính của đồ vật, bản thân Dương Bách Xuyên đã từng trải nghiệm khi sử dụng thanh kiếm Đồ Long, dù biết kiem Đồ Long có uy lực mạnh me, nhưng nếu thực lực tu vi bản thân không đủ thì vẫn không thể phát huy hết sức mạnh của nó.

Mặc dù Tây Môn Thanh có thể chặn được kiếm Đồ Long của mình là bởi vì trong tay gã ta có tiên khí Huyết Hồ Lô có thể phát huy hết sức mạnh trong đó.

Trong tình huống này, có thể chặn được kiếm của hắn là điều bình thường.

Hơn nữa, xung quanh Tây Môn Thanh có sự hội tụ của lực lượng thiên địa gần như thực thể hóa, đây chính là sức mạnh của Tiên Vương, chỉ cần nhấc tay là có thể điều động lực lượng thiên địa từ bốn phương tám hướng, hóa thành thực thể để tăng cường sức mạnh, vũ khí đang sử dụng và khả năng chiến đấu của bản thân, việc điều động được lực lượng thiên địa rất kh*ng b*.

Hơn nữa, còn có thiên địa đại thế tồn tại, những thủ đoạn như thế này không phải là thứ mà hắn có thể thể hiện ra, đây là những thủ đoạn riêng của các tu sĩ cao cấp.

Trên người Lạc Dương cũng có khí thế và sức mạnh cỡ này, nhưng trong tay Lạc Dương không có tiên khí thượng thừa như Huyết Hồ Lô của Tây Môn Thanh, vì vậy Lạc Dương mới bị Tây Môn Thanh áp đảo.

Dương Bách Xuyên có thể tấn công Tây Môn Thanh, làm tâm trạng gã ta hỗn loạn, hoàn toàn là nhờ vào đạo ngự kiếm thượng thừa. Cũng giống như thần thông, uy lực mạnh me cung với uy lực của bản thân kiếm Đồ Long, hắn có thể g**t ch*t Tiên Quân cảnh dù chỉ là một Hỗn Nguyên Đạo Tiên đại viên mãn, bây giờ hắn thậm chí còn có thể đối chiến với cường giả cấp bậc Tiên Vương.

Tất nhiên, lợi thế lớn nhất của hắn là có thể ngự kiếm từ xa, giảm thiểu rủi ro và có thể tùy ý ngự kiếm để giết địch.

Lạc Dương cũng tu luyện kiếm đạo, có thể khống chế phi kiếm, nhưng sáu thanh phi kiếm của nàng ta đã bị phá hủy lần trước rồi, bây giờ nàng ta lại chiến đấu với Tây Môn Thanh là người cùng cảnh giới, trong tay Tây Môn Thanh lại cầm Huyết Hồ Lô nên nàng ta bị áp chế cũng không có gì lạ.

Mặc dù Tây Môn Thanh đã chặn được ngự kiếm tấn công của Dương Bách Xuyên, nhưng hắn vẫn chiếm phần thắng rất lớn. Sau khi lấy lại tinh thần, trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động, một thanh kiếm Đồ Long lại bay ra lần nữa, như những tia chớp ập đến, vô cùng linh tính, có thể tấn công Tây Môn Thanh từ nhiều góc độ và nhiều phương hướng khác nhau, tạo ra sự phân tâm cho gã ta.

Chỉ cần có thể khiến Tây Môn Thanh phân tâm thì mục đích của hắn đã đạt được rồi.

Hắn tạo cơ hội cho Lạc Dương, hắn tin Lạc Dương có thể hạ gục được Tây Môn Thanh.

Hai người phối hợp nhịp nhàng, một người tấn công từ xa, một người cận chiến, khiến cao thủ Tiên Vương sơ kỳ như Tây Môn Thanh cũng phải đau đầu, mặt mày biến sắc.

Dưới sự khống chế của ý niệm, kiếm Đồ Long bạo phát, phát ra tiếng vù vù, lại lao tới tấn công.

“Âm ầm ầm ... "

Chỉ trong một hơi thở, Dương Bách Xuyên đã xuất ra mười kiếm liên tiếp từ nhiều góc độ khác nhau rồi mới dừng lại.

Không thể không dừng lại, cơ thể hắn cũng bắt đầu loạng choạng, tuy là đạo ngự kiếm mà Hắc Liên truyền thụ rất cường đại, nhưng lại tiêu hao thần hồn quá lớn, khiến đầu óc hắn quay cuồng, pháp lực trong cơ thể cũng tiêu hao hơn phân nửa.

Sau khi thu hồi kiếm Đồ Long, Dương Bách Xuyên có chút bực mình, chỉ trong một hơi thở đã xuất ra mười kiếm liên tiếp, thế mà vẫn không thể thương tổn Tây Môn Thanh.

Toàn thân Tây Môn Thanh được bao phủ bởi sương mù máu do Huyết Hồ Lô phát ra, Huyết Hồ Lô trong tay gã ta bạo phát huyết quang, mơ hồ có thể nhìn thấy các minh văn lưu chuyển, rõ ràng đã được thúc động đến cực điểm.

Chỉ thấy Lạc Dương hét lên, hai tay nàng ta vung lên rồi giang rộng ra, sau khi pháp lực hội tụ thì xuất hiện ba ngàn thanh phi kiếm pháp lực, trong quang mang sáng chói, chúng ngưng tụ thành hình, sau đó ba nghìn kiếm lập tức chém xuống Tây Môn Thanh.

Đây là kiếm do ý niệm ngưng tụ, là đạo kiếm cao cấp.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy và nhận ra, kiến thức của hắn được mở mang, không ngờ kiếm đạo còn có thể sử dụng như vậy, nghĩ lại thì hắn không thể thi triển được như thế, đây là sự lĩnh ngộ kiếm đạo, cũng không giống với thần thông.

Uy lực cung không nhỏ, trước đó đã thấy Lạc Dương dường như chuẩn bị chiêu này, chuẩn bị rất lâu rồi. Cũng vì thấy vậy, hắn đã không tiếc giá mà một phát ngự kiếm tấn công Tây Môn Thanh mười lần để tạo cơ hội cho Lạc Dương tung đòn sát chiêu cuối cùng, bây giờ xem ra đúng là đại chiêu.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4558: Nhưng vào lúc này



“Ầm ầm ầm ... "

Kiếm khí được ngưng tụ từ pháp lực của ba nghìn ý niệm nổ tung trên người Tây Môn Thanh, trong tiếng nổ vang dội, sương máu b*n r*, cơ thể bị chém đứt.

"A ... Phụt ~"

Tây Môn Thanh kêu thảm thiết phun ra máu, tiên khí hồ lô trong tay lập tức tối màu không còn ánh sáng, hắn bay ngược ra rồi rơi xuống đất.

Dương Bách Xuyên híp mắt, vẫn chưa chết?

Chưa chết thì ta tiễn ngươi một đoạn đường, miệng lẩm bẩm vài tiếng, ngay sau đó kiếm Đồ Long chém thẳng về phía Tây Môn Thanh đang ngã trên mặt đất.

Nhưng vào lúc này, một tiếng gầm dài vang vọng khắp bầu trời.

"Chiếp ~"

“Ầm ~"

Dương Bách Xuyên nhìn thấy một loài chim có toàn thân trắng muốt, giống như một con chim ưng hói đầu, bỗng nhiên mổ tới kiếm Đồ Long của hắn.

Sau một tiếng nổ, kiếm Đồ Long lệch khỏi quỹ đạo.

Tây Môn Thanh tránh được một đòn.

Dương Bách Xuyên rên lên, khóe miệng rỉ máu, kiếm Đồ Long tương liên với thần hồn của hắn, cú mổ này khiến cơ thể hắn bị cắn trả.

Lúc này, hắn nghe thấy Tây Môn Thanh mừng rỡ hô lớn: "Trịnh Tiên Vương, cứu ta ~"

Con phim cầm này chính là tiên cầm của Trịnh Đại Thủy - khách quý tới Vu Tôn, Tây Môn Thanh đương nhiên nhận ra được.

Cuối cùng cũng có người tới, hẳn là đã nhận được truyền tin.

Tinh thần Tây Môn Thanh lập tức tỉnh táo, Trịnh Đại Thủy cũng là huynh đệ với Trịnh Đại Sơn, người bị Dương Bách Xuyên g**t ch*t, nhưng cho dù là thực lực hay địa vị của họ ở tiên vực Vu Tôn đều không giống nhau.

Trịnh Đại Thủy là cường giả cảnh giới Tiên Vương hậu kỳ, chính là tiên vương bên cạnh mẫu thân của Vu Nhất Phổ, lần này nhận lệnh mẫu thân Vu Nhất Phổ tới Tiên Vực Hỗn Loạn, Trịnh Đại Sơn là Tiên Vương sơ kỳ, bị phái đi theo tên nhị tế tổ Vu Nhất Phổ kia.

Lần này, Trịnh Đại Sơn chết, huynh đệ của lão là Trịnh Đại Thủy tới đây cũng là điều hợp lý.

Đương nhiên, đối với Tây Môn bọn họ mà nói, cũng không cần phải khách sáo với một Tiên Vương như vậy, chẳng qua là không chống lại được xuất thân từ tiên vực Vu Tôn của Trịnh Đại Thủy, sau lưng lão ta đại biểu cho cả tiên vực.

Thế nên gia tộc Tây Môn mới xem trọng vị khách quý này.

Người phụ trách tiếp đón là cha của hắn - Tây Môn Thiên Tinh, mặc dù lão gia tử không ra mặt nhưng cũng biểu đạt để gia tộc Tây Môn phối hợp với Trịnh Đại Thủy.

Rõ ràng, Trịnh Đại Thủy thay mặt cho tiên vực Vu Tôn đã có giao dịch gì đó với Tây Môn, mặc dù han không biết rõ nhưng cha hắn Tây Môn Thiên Tinh đã nói cho hắn biết, chỉ cần lần này phối hợp Trịnh Đại Thủy hoàn thành hành động, Tây Môn Thanh hắn sẽ có thể tiến vào tiên vực Vu Tôn, quan hệ giữa gia tộc Tây Môn và tiên vực Vu Tôn sẽ gần thêm một bước.

Ở Tiên Vực Hỗn Loạn, gia tộc Tây Môn nhà hắn cũng xem như gia tộc yếu nhất trong tứ đại gia tộc, có thể bám víu được quan hệ với tiên vực Vu Tôn thì chắc chắn sẽ mang lại lợi ích to lớn.

Nhìn tiên cầm của Trịnh Đại Thủy xuất hiện, Tây Môn Thanh biết Trịnh Đại Thủy và cha hắn Tây Môn Thiên Tinh nhất định cũng tới rồi.

Nguy hiểm thật, tên tiểu tử Dương Bách Xuyên này quả thật là tà môn, một tên Hon Nguyen Dạo Tien đại vien man con con lại co thể thi triển ra thuat ngự kiếm thượng thừa như vậy, mặc dù không làm gì được hắn nhưng cộng thêm nữ nhân bên cạnh kia thì sức chiến đấu lại mạnh hơn rất nhiều.

Kết quả rõ ràng, hắn bị Dương Bách Xuyên liên hợp với nữ tử kia đánh bại, tiên khí Huyết Hồ Lô trong tay tổn hại nặng nề, hăn còn suýt nữa bị Dương Bách Xuyên chém trúng.

Suýt chút nữa đã bị hắn ta chém một kiếm ...

Nghĩ mà sợ, sau khi Tây Môn Thanh được tiên cầm Huyết Linh Ưng của Trịnh Đại Thủy cứu, hắn quát lớn một tiếng, trong lòng vô cùng tức giận, hắn đường đường là tam thiếu gia tộc Tây Môn, Tiên Vương, lại suýt bị một hạng vô danh tiểu tốt chém chết, đến nỗi chật vật như thế này.

Lúc này hắn chỉ muốn băm Dương Bách Xuyên thành trăm mảnh.

...
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4559: Nhưng tóm lại là không mạnh



Lúc này, trong lòng Dương Bách Xuyên cũng căng thẳng, hắn thấy tiên cầm mổ kiếm Đồ Long kia của hắn rất mạnh, nhưng sợ hơn là người xuất hiện ở phía sau.

Hắn biết cao củ gia tộc Tây Môn đã tới.

Sau khi bị tiên cầm mổ, hai người trung niên lặng lẽ xuất hiện.

Một người đứng cạnh Tây Môn Thanh, người kia xuất hiện cách sau lưng hắn không xa, tiên cầm kia đập cánh đáp xuống cạnh ông ta, kích thước bằng với con người.

Khí tức cường đại, tất cả đều là cao thủ.

Lạc Dương nghiêng mình tới cạnh hắn, nàng căng thẳng nói: "Tiểu sư thúc, chúng ta sợ là gặp phải phiền phức lớn rồi, tu vi của hai người kia đều là Tiên Vương, bên cạnh Tây Môn Thanh là Tiên Vương hậu kỳ, hơi thở của người cạnh tiên cầm kia còn mạnh hơn, hình như con tiên cầm đó ngang với Tiên Vương đại viên mãn, tiểu sư thúc, đợi lát nữa ta ngăn cản bọn họ, thúc mang theo Tuyết Hương bỏ chạy, chúng ta không phải đối thủ của họ."

Dương Bách Xuyên nghe Lạc Dương nói vậy thì rất cảm động, hắn cười khổ nói: "Trước sau đều bị bao vây rồi, chạy đi đâu được bây giờ? Nói như thế thì coi như đối phương có bốn cao thủ Tiên Vương, cho dù ngươi có thể ngăn họ để chúng ta chạy thì cũng chẳng thấm vào đâu.

Tạm thời xem cái đã, ngay từ đầu mấy người kia đã không chạy tới gây phiền phức, chỉ phái một tên ăn hại tới thăm dò, rõ ràng bọn họ đang kiêng dè gì đó, cũng không chắc thật sự dám ra ta ... " Dương Bách Xuyên híp mắt nói.

“Chuyện này ...? " Lạc Dương nghi ngờ, nhưng cũng không nói thêm gì, nàng cảm thấy tiểu sư thúc nói cũng đúng.

Tuyết Hương đi tới cạnh Dương Bách Xuyên, mặc dù không nói gì nhưng vẻ mặt lại rất kiên định.

Trong lúc khó khăn, nàng quyết định sát cánh cùng Dương Bách Xuyên.

Lúc này, Dương Bách Xuyên đang đánh giá hai người đột nhiên xuất hiện, đồng thời đối phương cũng đang đánh giá hắn.

Người đàn ông đứng cạnh Tây Môn Thanh bước lên nhìn chẳm chẳm Dương Bách Xuyên nói: “Tiểu tử, ngươi thật to gan, ở địa bàn Tây Thành mà dám ra tay giết con trai ta ~"

Dương Bách Xuyên hiểu, quả nhiên là người của gia tộc Tây Môn, người này là cha của Tây Môn Thanh.

Hắn cười lạnh nói: "Nói đùa, có người muốn ra tay giết tiểu gia, nếu ta không đánh lại, lẽ nào đợi các ngươi đến giết? Não ngươi có bệnh à?"

"Muốn chết ~"

Tây Môn Thiên Tinh giận tím mặt, ông ta chính là người của gia tộc Tây Môn, cao thủ Tiên Vương hậu kỳ, gia chủ của một trong tứ đại gia tộc ở Tiên Vực Hỗn Loạn, ngày thường đi tới đâu cũng được kính trọng, chưa bao giờ bị một tên tiểu tốt vô danh mắng như vậy.

Ngay sau đó, ông ta vung tay về phía Dương Bách Xuyên.

Mặc dù đứng cách bảy - tám mét, nhưng vẻ mặt của ba người Dương Bách Xuyên đều thay đổi.

Chênh lệch thực lực giữa cao thủ Tiên Vương hậu kỳ và sơ kỳ như trời với đất, khoảng cách tu vi này khó mà nói nên lời.

Sau khi đối phương ra tay không báo trước, Dương Bách Xuyên cảm nhận được sức mạnh của trời đất trong bán kính một nghìn mét được huy động, đồng thời một lực cưỡng chế cực mạnh khóa chặt ba người họ.

Hắn thấy cha của Tây Môn Tinh khi vung tay lên đã bộc phát ra tia sáng chói mắt, sau đó tạo thành một thể năng lượng chừng mười thước, hơn nữa từng đạo pháp tắc bên trong dường như biến thành những con dao găm, giống như một đám ánh chớp đang lượn lờ xung quanh.

Đột nhiên đánh tới ba người bọn họ ...

"Phòng ngự ~"

Dương Bách Xuyên hô lớn.

Thật ra không cần hắn nhắc nhở thì Tuyết Hương và Lạc Dương đã mở ra lớp phòng ngự.

Chỉ là hai bọn họ đều mở phòng ngự cho cả ba người mà không phải cho bản thân mình, dùng toàn bộ pháp lực để bao phủ tất cả.

Trong nháy mắt, hai tầng phòng ngự hình thành.

Trong lòng Dương Bách Xuyên như chảy một dòng nước ấm, hắn biết đòn tấn công của cha Tây Môn Thanh không thể xem thường, Dương Bách Xuyên lắc mình xuất hiện trước mặt Lạc Dương và Tuyết Hương, hắn vung tay gọi U Minh Cốt ra, trong lòng khẽ niệm, heo U Minh to béo bị Dương Bách Xuyên ném ra ngoài.

Sau khi U Minh Cốt hóa thành heo U Minh thì khả năng kháng đòn rất mạnh, lúc này ném nó ra ngoài là thích hợp nhất.

Đương nhiên Dương Bách Xuyên biết rất rõ khả năng của heo U Minh, hắn tin bởi vì lần trước đã thử ở chợ đen, sau khi tu vi tăng lên một cảnh giới lớn, hắn đã không chống đỡ được heo U Minh bắn ngược đòn trở lại.

"Ầm rắc ~"

Lúc này, đòn tấn công đã tới.

Trong tiếng nổ vang, heo U Minh éc lên một tiếng rồi trực tiếp biến mất, hóa thành U Minh Cốt Khí bay ngược a ngoài, Dương Bách Xuyên nhìn thấy U Minh Cốt của mình bị chủ nhân của tiên cầm đưa tay bắt lấy.

Không kịp suy nghĩ nhiều, uy lực của đòn tấn công kia không hề suy giảm đánh lên tầng kết giới thứ nhất.
 
Back
Top Bottom