Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4380: Chủ nhân bị làm sao vậy?



Câu hỏi của Bảo Thuận Quang khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy tê dại da đầu, chẳng lẽ thật sự gặp phải quỷ sao?

"Chủ nhân bị làm sao vậy?" Bảo Thuận Quang cảm thấy có gì đó không ổn vào lúc này.

"Hình như trong đội ngũ của chúng ta có người khác...... Dương Bách Xuyên vừa nói vừa nhìn xung quanh trong đội ngũ.

"Người khác? Ý ngươi là đám người Phương Tĩnh Thiên ư?" Đinh Hòa Bình nghiêng người nói.

Dương Bách Xuyên nói với vẻ mặt nghiêm trọng: "Không phải, là người hoàn toàn xa lạ, mọi người xem thử bên cạnh mình có người ngoài không?"

Giờ phút này, Dương Bách Xuyên chỉ có thể truy hỏi, hắn có linh cảm rất xấu như thể sắp xảy ra chuyện vậy.

Lời nói của Dương Bách Xuyên khiến mọi người lo lắng, vội vàng kiểm tra xem xung quanh có người lạ không?

Dựa theo lời nói của Dương Bách Xuyên, nếu như xuất hiện người lạ thì nhất định là người trong cung điện này.

Nhưng đó không phải vấn đề, vấn đề là rất có thể người đó không phải là người.

Đó là loại sinh vật gì, đây là điều mà mọi người đều lo lắng. Chẳng lẽ là ma hồn? Hay là một sinh vật khác?

"Sư tôn, trong đội ngũ của ta không có gì khác thường." Mông Điềm kiểm tra xong rồi trả lời.

"Đại Tông sư, bên phía bọn ta cũng không phát hiện ai khác." Đinh Hòa Bình kiểm tra xong rồi cũng lên tiếng.

Hình Uyên Minh trịnh trọng nói: "Xung quanh ta cũng chỉ có vài người này, tất cả đều ở đây, ta cũng không nhận thấy điều gì không ổn."

Dương Bách Xuyên nghe mọi người báo cáo, lúc này hắn thật sự rất lo lắng.

Trong đội ngũ không phát hiện ai xa lạ, điều này chứng tỏ trong toà cung điện này có †ồn tại sinh linh không rõ lai lịch, đây mới là điều đáng sợ nhất.

Cửu Đại Cung Điện chính là tuyến phòng ngự của Cửu Đại Cung Điện trung ương, quả nhiên không phải đất lành gì.

"Mọi người hãy thật cẩn thận và thả lớn Tiên Hoà gấp đôi." Dương Bách Xuyên đang nhìn xa xăm, xem thử chỗ xa hơn có đồ vật gì không.

"Dương đạo hữu, ta có cách chiếu sáng ~" Lúc này, chính là Hình Uuyên Minh lên tiếng.

"Vậy là tốt rồi, vậy làm phiền Hình điện chủ." Dương Bách Xuyên nghe Hình Uyên Minh nói ông ta có cách chiếu sáng thì trong lòng rất vui vẻ, Hình Uyên Minh bắt đầu thể hiện năng lựuc, chứng tỏ trước kia hắn không nhìn lầm, trước đó hắn mượn hơi Hình Uyên Minh chính là vì giờ khắc này.

Nếu không dành cho Hứa Nguyên Minh sự tôn trọng xứng đáng, làm sao ông ta có thể góp sức vào lúc này?

Hình Uyên Minh đến thời cơ như xe bị tuột xích, sau khi nói xong, ông ta lật tay hai cái thì xuất hiện một viên đan được lóng lánh màu bạc.

Giây phút tiếp theo, chỉ thấy hắn phất tay bỗng nhiên ném viên đan dược ra ngoài.

Hai tay hắn vung vấy lung tung, cũng không biết Hình Uyên Minh đã ném ra bao nhiêu đan được, nhìn thoáng qua hình như không ít.

Sau khi mỗi khoảnh khắc đan dược cỡ hạt đào bay ra ngoài, ầm ầm ầm... tất cả đều liên tục nổ tung.

Đột nhiên, cung điện vốn cực kỳ tối tăm đột nhiên sáng lên. Sáng rực ánh sáng bạc.

Mặc dù tất cả những đan dược mà Hình Uyên Minh ném ra đều nổ tung, nhưng chính vì đan dược nổ tung mới sinh ra những đám mây trắng có đường. kính khoảng hơn mười mét phát ra ngân quang làm sáng tỏ cung điện tối tăm.

Từng đám mây trắng lơ lửng trên đầu mọi người, đương nhiên nó không sáng lắm nhưng cũng đủ để đám người Dương Bách Xuyên quan sát được cảnh vật bên trong cung điện.

Trong tầm mắt của Dương Bách Xuyên cuối cùng cũng nhìn thấy đại khái cảnh vật xung quanh trong cung điện.

Dưới ánh sáng toả ra từ đan dược của Hình Uyên Minh, chỉ thấy nơi đây hoàn toàn không phải là cảnh vật bên trong cung điện gì đó.

Ngược lại, trông giống như một bầu trời đầy sao khổng lồ, điều này làm cho Dương Bách Xuyên rất ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại cũng có thể hiểu được, dù sao bọn họ cũng không nhìn thấy rõ ở đây lắm, nhưng cũng chứng tỏ một vấn đề, hẳn là có một lực lượng pháp tắc nào đó tồn tại.

Nhìn bốn phía toàn là vẻ mờ mịt, không có gì đặc biệt, một mảnh hỗn loạn, mà ở vị trí trung tâm cung điện còn thấy được một tế đàn.

Tế đàn cao hơn mười mét, tổng cộng có bốn tầng, đường kính thì nhìn chắc khoảng hơn 300 mét, nó có hình tròn, xung quanh tế đàn có xây dựng bậc thang, từ dưới hướng lên trên tế đàn tạo thành hình thu nhỏ dần.

Hắn luôn tin tưởng điều đó không phải do mình hoa mắt, càng không phải là ảo giác, đích thật mới vừa rồi có xuất hiện vài người xa lạ trong đội ngũ, nếu như tìm không ra thì sẽ là quả bom nổ chậm.

Nói không chừng có thể xảy ra chuyện gì đó.

Nhưng tình hình hiện tại là ngoại trừ một tế đàn thì không hề nhìn thấy một bóng người nào cả.

Hiện tại, có lẽ chỉ có tế đàn mới là vấn đề.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4381: Nhìn có vẻ thật sự là một cá thể



Mà theo lời của Mộng Điềm nói, nếu từ đây đi vào, nhất định phải đi đến cung điện kế tiếp, lối ra cũng ở bên trong đại điện, cho nên lối ra của cung điện tiếp theo hẳn là trên tế đàn.

"Đi thôi, chúng ta đi đến tế đàn."

Nói xong, Dương Bách Xuyên chuẩn bị dẫn đầu đi về phía tế đàn, nhưng không ngờ lúc này lại có vấn đề.

"Chết đi ~"

Một tiếng gầm giận dữ vang vọng khắp cung điện.

Mọi người vừa nhìn thì phát hiện một gã hộ vệ Đại La của Tiên Minh Luyện Tạo đột nhiên đánh một chưởng vào người bạn kế bên của mình.

Người hộ vệ bị đánh gần như chưa từng nghĩ đồng đội của mình sẽ xuống tay với mình, vì vậy hắn ta trúng thẳng một chưởng rồi ngã mạnh xuống đất hộc máu, rõ ràng đã bị thương nặng.

Biến cố này khiến tất cả mọi người sững sờ một lúc.

"Ngưu Tam, ngươi điên rồi, ngươi đang làm gì vậy?" Kim Quy Tiên nhân chỉ huy hộ vệ trừng mắt giận dữ chắn trước mặt tên hộ vệ vừa ngã xuống đất, sau đó mắng chửi tên hộ vệ đang nổi điên trước mắt.

"Khà khà khà ~ tất cả các ngươi đều phải chết, chết hết đi..."

Tên hộ vệ này phá lên cười điền cưồng, tiếng cười này lọt vào tai mọi người đều có cảm giác lạnh sống lưng.

Không ổn...

Dương Bách Xuyên đưa mắt Càn Khôn nhìn hắn ta, thấy tên hộ vệ Đại La tên là Ngưu Tam lúc này toàn thân tràn đây ma khí.

Nhưng dùng mắt thường thì không thể nhìn ra. "Khống chế hản, hình như hắn bị ma hồn nhập thể~" Dương Bách Xuyên hét lên.

Tuy nhiên, vào lúc này, hộ vệ tên là Ngưu Tam kia đã đánh về phía Kim Quy Tiên nhân.

Kim Quy Tiên nhân cũng cảm thấy có gì đó không ổn, lúc Dương Bách Xuyên nhắc nhở, ông ta bỗng nhiên đấm ra một quyền.

"Âm ầm~"

Nghe nói Kim Quy Tiên nhân có tu vi Đại La đại viên mãn, hơn nữa còn được xưng danh Hỗn Nguyên đầu tiên ở thành Tiên Đan.

Thực lực không tầm thường. Đương nhiên, ngoại trừ Dương Bách Xuyên.

Đối mặt với một hộ vệ Đại La thượng phẩm như Ngưu Tam, lẽ ra ông ta có thể áp chế mới đúng.

Nhưng điều không ai ngờ tới là một quyền của Kim Quy Tiên nhân lại ngang tài ngang sức với Ngưu Tam, sau một tiếng nổ, ngược lại là Kim Quy Tiên nhân té bay ra ngoài.

Ngay sau đó, Ngưu Tam nở nụ cười tàn nhẫn nham hiểm, hắn ta đi thẳng đến trước người tên hộ vệ vừa bị mình đánh đến trọng thương, sau đó lại đánh ra một chưởng, thẳng tay g**t ch*t tên hộ vệ này.

"To gan ~"

Định Hòa Bình gầm lên giận dữ.

"Trấn ~"

Một chữ Trấn truyền ra, đã nhìn thấy bàn tay của Đinh Hòa Bình bạo phát quang mang.

Một con lực Tiên Nguyên nhấc tay trực tiếp từ trên đỉnh đầu Ngưu Tam ấn thẳng xuống.

Một người có tu vi Hỗn Nguyên trung phẩm như Đinh Hoà Bình ra tay thì đương nhiên không giống bình thường.

"Gào~"

Ngưu Tam trực tiếp bị bàn tay từ con lực Tiên Nguyên của Đinh Hòa Bình trấn áp, phát ra một tiếng gầm giận dữ không cam lòng.

"Rắc rắc~" Tiếng xương gãy vang lên.

Giây tiếp theo, Ngưu Tam trực tiếp bị Đinh Hòa Bình đánh gãy xương cốt toàn thân, sau đó ngã xuống đất.

Lúc này, Dương Bách Xuyên nhìn thấy một đạo ma khí bay ra từ trong cơ thể Ngưu Tam.

Nhìn có vẻ thật sự là một cá thể. Là dáng vẻ một lão già, nhưng đó là ma hồn. Hơn nữa, khí tức cũng không yếu.

Cũng mạnh hơn nhiều so với hai ma hồn trước đó, chẳng trách những người khác lại không thể nhìn thấy trạng thái của ma hồn, cho dù là hắn, nếu không có mắt Càn Khôn e là cũng không nhìn thấy.

Về phần khả năng nhìn thấy của Mộng Điềm, rõ ràng có liên quan đến thể chất quỷ tiên như hắn.

Lúc này, lão già ma hồn này đã bị đòn tấn công của Đinh Hòa Bình đánh bật ra khỏi cơ thể Ngưu Tam, bay thẳng về phía Kim Quy Tiên Nhân, hiển nhiên là muốn mượn Kim Quy gây tai hoạ.

Dương Bách Xuyên đương nhiên sẽ không cho phép. Tiếp theo, phải xem thủ đoạn của Mộng Điềm rồi, nhưng không biết một quỷ tiên cấp bậc Đại La như Mộng Điềm thì có thủ đoạn bắt được lão giả ma hồn này hay không.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4382: Ở trong mắt mọi người



Trên thực tế mọi người đều chú ý đến sự thay đổi trong sân, đặc biệt là cuộc đối thoại của Mông Điềm và Dương Bách Xuyên.

Mặc dù rất nhiều người không nhìn thấy lão Ma Hồn nhưng từ cuộc trò chuyện của hai người, bọn họ đều được tình thế đã có sự thay đổi.

Mông Điềm bước lên một bước, nhảy lê duỗi tay thành móng vuốt, gầm lên: “Qủy đạo nhiếp hồn, Phong Đô Ấn ~”

Chỉ trong nháy mắt có người nhìn thấy một khắc văn xám xịt xuất hiện trong tay Mông Điềm, tản ra ánh sáng chói mắt, hình thành một hình dạng cái ô xòe ra khoảng mười mấy mét, sau đó đột ngột co lại rồi lao vút đi.

Ở trong mắt mọi người, Mông Điềm ra tay nhằm vào không khí, mặc dù không nhìn thấy bất kỳ kẻ nào nhưng mọi người cũng cảm nhận được Mông Điềm đang

nhằm vào sinh linh nào đó.

Chỉ có Dương Bách Xuyên vận chuyển Càn Khôn Nhấn mới nhìn thấy, Mông Điềm ra tay đánh về phía lão quỷ kia.

Trong lòng thầm khen Mông Điềm ra chiêu hay, nhưng không ai phát hiện trong số bọn họ có một vài người đang nở nụ cười âm độc.

Ngay cả Dương Bách Xuyên cũng không phát hiện bởi vì ánh mắt của mọi người đều đang tập trung về phía Mông Điềm.

Sau khi Mông Điềm đánh trúng lão Ma Hồn, lão Ma Hồn bộc phát ra luồng ma khí kinh khủng.

“Gào ~” Đúng lúc này lão Ma Hồn phát ra tiếng gầm nhức óc. Trong lưồng ma khí khổng lồ này, thân thể hắn ta bành trướng gấp ba lần.

Dương Bách Xuyên lo lắng không biết Mông Điềm có thể chịu đựng được không?

Hay nói cách khác pháp thuật quỷ đạp của Mông Điềm có thể chịu nổi sự phản kháng của lão Ma Hồn hay không.

Bởi vì sự biến hóa của lão Ma Hồn, cuối cùng những người khác cũng nhìn thấy đối tượng mà Mông Điềm ra tay.

Định Hòa Bình thốt lên: “Ma Hồn.”

“Đúng là Ma Hồn, hơn nữa là Ma Hồn rất cường đại, từ hơi thở có vẻ là cấp Đại La, hơn nữa không hề yếu hơn Mông Điềm.”

Dương Bách Xuyên giải thích. “Ta đi giúp?” Đinh Hòa Bình nói.

“Nhìn kỹ hãng nói, có lẽ thực lực thủ đoạn của Mông Điềm cũng đủ để đánh bại lão Ma Hồn này.” Dương Bách Xuyên nói.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, quả nhiên Mông Điềm đã phát lực.

Cũng không biết hắn ta dùng bí pháp gì, chỉ thấy âm lôi lóe lên trong tay hắn †a.

Lão Ma Hông phát ra tiếng hét thảm thiết: “A...”

“Trấn!”

Mông Điềm gẵn giọng nói.

Dưới sự trấn áp của Mông Điềm, chỉ trong nháy mắt thân thể khổng lồ của lão

Ma Hồn đã co lại như người bình thường, ma khí ngập trời cũng biến mất, hơn nữa còn đang không ngừng áp súc.

Cảnh tượng này làm mọi người thở phào nhẹ nhõm, xem ra chuyện này đã được giải quyết.

Dương Bách Xuyên cũng nghĩ như vậy bởi vì hắn biết rõ Phong Đô Quyết hiểu biết Qủy Tu đạo.

Từ lúc bắt đầu bên cạnh hắn đã có Qủy Tiên. €ó hai nữ nhân tu luyện quỷ đạo.

Công pháp tu luyện Phong Đô Quyết do sư phụ truyền cho hắn, lúc trước sư phụ cũng từng nói trong giới tu luyện, Qủy Tu đạo rất thần bí,

Mông Điềm là một người đã tu luyện Phong Đô Quyết đến cảnh giới Đại La, kết quả này cũng nằm trong dự đoán.

Cũng chứng minh cùng một cảnh giới, quỷ tu sẽ chiếm ưu thế hơn.

Mặc dù hơi thở của lão Ma Hồn cường đại này cũng tương đương với Mông Điềm, nhưng Mông Điềm có công pháp truyền thừa quỷ đạo chính tông, nhưng tụ ra thân thể Qủy Tiên. Nhưng lão Ma Hồn cũng chỉ là ma hồn, hắn ta không có ma

thân, có được ma hồn đã rất tốt rồi.

Rốt cuộc những sinh linh ở chỗ này hoặc bị trấn áp, hoặc bị mai táng, hoặc bị hiến tế, hiển nhiên tất cả sinh linh trong tòa Ma Thành này được coi như tế phẩm.

Đáng thương?

Dương Bách Xuyên cho rằng không đáng thương, dù sao ma đạo không phải chính đạo, là tà đạo.

Ma đạo mà hắn từng tiếp xúc không ai tốt cả, sâu trong nội tâm Dương Bách Xuyên vô cùng thống hận ma tu ma đạo.

Bởi vì Liễu Linh Linh đã chết trong tay người tu ma đạo. Hắn đã từng thề nhìn thấy người tu ma chắc chắn sẽ g**t ch*t.

Nhìn thấy Mông Điềm sắp hóa lão Ma Hồn thành một ma cầu, trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng sảng khoái.

Đúng lúc này lại xảy ra biến cố.

*A.

“Âm ầm ầm..”

“Aaa..

Tiếng hét thảm thiết và tiếng tấn công liên tục vang lên.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy có năm sáu người đang ra tay đánh lén đồng bạn của mình.

Có một người trong đó trực tiếp lao về phía Mông Điềm. Biến hóa này làm mọi người không kịp trở tay.

Dương Bách Xuyên biến sắc.

“Hừ ~”

Âm thanh vang như tiếng sấm.

Mông Điềm dẫn theo hơn ngàn tướng sĩ Qủy Tiên ra tay, rất nhanh đã hình thành một vòng tròn lớn, bao vây tất cả mọi người ở bên trong, mỗi một Qủy Tiên đều kết ấn ra một pháp quyết.

“Mông Điềm, cái này là?” Dương Bách Xuyên có hơi khó hiểu, mặc dù hắn cũng đọc qua nội dung của Phong Đô Quyết và Qủy Tiên, nhưng dù sao hắn cũng không phải quỷ tu, không biết sau khi tu luyện quỷ tu có thể mang đến thiên phú thần thông gì.

Mặc dù đoán được Mông Điềm đã ra lệnh bày ra đại trận Phong Ma gì đó để đối phó với tình hình hiện tại, nhưng hắn xem không hiểu nên thuận miệng hỏi.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4383: Đệ tử đi chủ trì đại trận



Mông Điềm trả lời: “Bẩm sư phụ, đây là ma hồn cao cấp, cần thiết tiêu diệt, không thể để bọn họ chạy trốn. Nếu chạy trốn thì chúng ta sẽ gặp phải rắc rối lớn hơn, đệ tử bày ra đại trận Phong Ma để phòng ngừa ma hồn chạy trốn. Hơn nữa sau khi khởi động đại trận, mọi người có thể nhìn thấy ma khí, nếu không chúng bám vào người cũng không ai nhận ra, lúc đấy sẽ rắc rối lớn.”

Nghe xong Dương Bách Xuyên liên tục gật đầu, sau đó nói: “Ngươi suy xét rất chu đáo, đi chủ trì đại trận đi, bên trong giao cho chúng ta, đừng thả chạy ma hồn

nào.

“Vâng, sư phụ cẩn thận. Đúng rồi, sư phụ, ngài nhận lấy Ma Hồn Châu này đi, chờ ma hồn cao cấp có được ý thức, oán khí và sức lực sẽ biến mất. Sau khi luyện hóa ma hồn ta sẽ nhận được lực lượng vô cùng thuần tịnh, dùng để tu luyện sẽ rất tốt.” Nói xong Mông Điềm giao Ma Hồn Châu cho Dương Bách Xuyên.

“Ngươi có lòng.”

“Đệ tử đi chủ trì đại trận”

“Đi đi ~”

Nhìn Mông Điềm rời đi, nhìn Ma Hồn Châu trong tay, hắn cảm nhận được một lưồng lực lượng khổng lồ vô cùng tinh thuần ở bên trong. Đây là Ma Hồn thượng cổ, tương đương với ma hồn cao cấp, chắc chắn sẽ không kém.

Theo lời của Mông Điềm, loại ma hồn cấp bậc này sẽ tự sinh ra ý thức, tiêu tán lệ khí và sát khí rồi tạo ra lực lượng ma hồn vô cùng tinh thuần, bên trong có cả lực ma sát, dùng để tu luyện tiên hồn.

Đối với các tu giả, rất khó để tăng lên lực lượng thần hồn, chỉ có thể dựa vào việc tăng lên tu vi pháp lực. Nhưng cũng không phải không thể tu luyện mỗi thần hồn không, chẳng qua có quá ít thiên tài địa bảo có thể làm thần hồn hấp thu được.

Cho nên viên Ma Hồn Châu này rất quý.

Dương Bách Xuyên không từ chối ý tốt của Mông Điềm, nhận lấy Ma Hồn Châu.

Hắn nhìn về phía bên trong, hai mắt lóe lên.

Nếu đám ma hồn cao cấp kia có thể tăng lên lực lượng thần hồn, như vậy hắn sẽ không khách khí.

Mặc dù đám ma hồn kia cũng là người, nhưng Dương Bách Xuyên không cảm thấy tội lỗi, bởi vì hắn thống hận Ma tộc, bản thân Ma tộc là tội ác.

Nếu để hắn cắn nuốt luyện hóa tiên hồn tiên nhân, có lẽ hắn sế cảm thấy tội lỗi, nhưng đối với Ma tộc thì không, hơn nữa còn là mấy ma hồn cổ. Nói trắng ra chúng không thuộc phạm vi sinh linh bình thường, biến bọn chúng thành thiên tài địa bảo cũng không có gì sai.

Bên trong đã vô cùng loạn.

Đột nhiên xảy ra chuyện người một nhà đấu tranh nội bộ, hoặc nói cách khác không hề phòng bị bất ngờ bị người một nhà thọc đao đánh lén. Bên Tiên Minh Luyện Tạo chết ba hộ vê Đại La, ba người bị thương nặng.

Bên Hình Uyên Minh, ngoài hai điện lão ra thì hai tên hộ vệ còn sót lại cũng chết rồi.

Một người bị ma hồn bám vào người, một người bị người kia chém chết.

Sau đó người bị ma hồn bám vào người đã bị điện lão đánh chết.

Bên Phương Tĩnh Thiên cũng rất thảm thiết, mặc dù bọn họ cách rất xa, nhưng bởi vì ma hồn yên lặng bám vào người nên không ai phát hiện, cho nên hộ

vệ bên Phương Tĩnh Thiên cũng chết gần hết, chỉ còn lại một mình Phương Tĩnh Thiên, đồ đệ Cảnh Xán và hai bà lão bên cạnh Cảnh Xán.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, mặc dù trận hỗn loạn ma hồn bám vào người đã được dẹp yên, nhưng mọi người đều tổn thất vô cùng thảm trọng.

Nhưng hiện tại Tiên Minh Luyện Tạo vẫn nhiều người hơn, tổn thấy 3 hộ vệ, 3 người bị thương nặng còn sống.

Đám hộ vệ bị bám vào người bị đánh chết tại chỗ, vì dẹp loạn nên cũng không còn cách nào.

Không ra tay đánh hộ vệ bị bám vào người đến thương nặng thì không thể ép ma hồn ra khỏi trong cơ thể bọn họ, bởi vì không nhìn thấy.

Sau khi bình ổn, mọi người như chim sợ cành cong, nhìn chằm chằm nhau, bởi vì bọn họ cũng không biết ai trong bọn họ còn bị ma hồn bám vào người hay không?

Ma hồn bị đánh ra sẽ chui ra khỏi cơ thể một người, rồi yên lặng chui vào trong cơ thể của người khác.

“Chủ nhân, giờ phải làm sao đây?” Vừa rồi Bảo Thuận Quang đã tự tay g**t ch*t một hộ vệ tập kích mình, còn là người một nhà nên cảm xúc không quá ổn định.

“Chúng ta không nhìn ra được ai bị bám vào người, không biết tiếp theo bên chúng ta có còn bị bám vào người nữa không, thật sự quá đau đầu.” Biên Long lo lắng nói.

Diêu Bất Ngôn nói: “Thật ra mọi người có phát hiện hay không những người bị bám vào người đều là hộ vệ tu vi Đại La, còn chúng ta là Hỗn Nguyên nên không có dị thường gì. Bên Mông Điềm tướng quân và các tướng sĩ của hắn ta đều là Qủy Tiên, thân thể cực âm nên không có khả năng bị bám vào người.

Dương Bách Xuyên biết mọi người đều bị chuyện vừa rồi dọa sợ, rốt cuộc không nhìn thấy không sờ được cũng không tìm thấy, ai cũng không biết trong số bọn họ còn có người bị bám vào hay không, hoặc nói cách khác chắc chắn có nhưng không biết đang ở trên người ai?

Chẳng lẽ cấp bậc Hỗn Nguyên thật sự có thể thoát khỏi nghi ngờ hay sao?

Dương Bách Xuyên cảm thấy chưa chắc.

Hắn đang đợi Mông Điềm, chờ đại trận của Mông Điềm...
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4384: Câu này có nghĩa là



Nhưng mọi người vẫn cần phải ổn định tinh thần.

Dương Bách Xuyên nhìn quanh tất cả rồi nói: “Đừng lo, vài ma hồn này không gây ra được sóng gió gì, hơn nữa ta nói cho mọi người một tin tốt, những ma hồn này đã có ý thức, thế nên lệ khí và sát khí sẽ tiêu tán.”

Câu này có nghĩa là...Chỉ cần có được thì đó sẽ là sức mạnh thần hồn tinh khiết nhất, thứ mà bất cứ kẻ tu luyện nào đều thích.

Mọi người nghe Dương Bách Xuyên nói vậy thì sáng mắt lên.

Nỗi sợ hãi về những điều chưa biết do ma hồn mang tới cũng giảm đi không

Tất cả mạo hiểm tiến vào trong thành Ma tộc, cuối cùng cũng chỉ là để đạt được cơ duyên, hoặc nói đúng hơn là thiên tài địa bảo.

Tiên Giới kẻ mạnh là vua, ai lại không muốn hơn người khác?

Hơn nữa nói tới tài nguyên tu luyện, không có thực lực mạnh thì tu vi khó mà tưởng tượng được.

Ví dụ như nơi gọi là Cửu Trùng Thiên kia, rất nhiều người biết nhưng rất khó để vào được, ít nhất thì tu vi cũng phải theo kịp mới có thể tiến vào được.

Sau khi nghe Dương Bách Xuyên giải thích ma hồn có thể là sức mạnh thuần túy, tâm tư của mỗi người đều trở nên sinh động.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy tất cả, đây cũng là cảnh tượng mà hắn mong đợi, đương nhiên hắn hi vọng tinh thần của mọi người được nâng cao, chứ không

phải đối mặt với vài ma hồn đã ủ rũ.

Đi sâu vào giữa cung điện, đây mới chỉ là khởi đầu, phía sau vẫn còn không biết bao trở ngại đang đợi bọn họ.

Vậy nên mọi người cần phải có tinh thần.

Ma Hồn Châu chính là một chất xúc tác.

Hiệu quả có vẻ không tệ.

Dương Bách Xuyên cười rồi nói: “Mọi người nghĩ cách bắt ma hồn luyện hóa, ai giành được sẽ là của người đó, nhưng tốt nhất nên hợp tác với nhau để tránh tổn thất, mọi người cũng đừng lo lắng vấn đề không nhìn thấy, Mông Điềm đã bày đại trận, đợi sau khi trận pháp khởi động thì ma hồn sẽ không còn chỗ để trốn.”

Dứt lời, xung quanh đã vang lên tiếng nổ.

Tiếng động không lớn nhưng ai nấy đều có thể nghe rõ. Ngay sau đó, bọn họ nhìn thấy phía chân trời xuất hiện kết giới màu bạc.

Đó chính là đại trận được hình thành từ hơn một nhìn Quỷ Tiên do Mông Điềm dẫn tới.

Lúc này, trong trận pháp có một luồng ánh sáng bạc nhàn nhạt chiếu rọi vào mọi người.

Một cảnh tượng thần kỳ đã xuất hiện.

Bên trong trận pháp, không một ai có thể tránh thoát ánh sáng đang chiếu rọi...

Sau khi ánh sáng bạc bao phủ xuống, trong số họ có sáu người đã xảy ra thay đổi.

Khi ánh sáng chiếu lên, trên người bọn họ xuất hiện một tâng khí đen nhàn nhạt...

“Đây là...ma khí...” Định Hòa Bình lên tiếng. Vù vù vù...

Người cuối cùng khiến Dương Bách Xuyên giật mình, chính là một trưởng lão bên cạnh Hình Uyên Minh.

Năm người kia đều có tu vi cấp bậc Đại La, nhưng điện lão bên cạnh Huỳnh Uyên Minh kia chính là Hỗn Nguyên Đạo Tiên sơ phẩm đấy ~

Vừa rồi mọi người còn đang phân tích thảo luận, nói cấp bậc Hỗn Nguyên không thể nào bị ma hồn nhập thể, hiện tại xem ra suy đoán không hề chính xác.

Người kia của điện Ma Đan là Hỗn Nguyên Đạo Tiên, không phải cũng bị ma hồn nhập thể rồi hay sao?
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4385: Hắn bỗng nhiên ra tay



Nhưng may mà đại trận của Mộng Điềm mở đúng lúc, cuối cùng cũng tìm ra sáu người bị ma hồn nhập thể.

Sáu người này đứng lẻ loi ở một chỗ, bị tất cả mọi người vây lại.

“Chủ nhân, tổng cộng có sáu nội gián, bây giờ đã không còn chỗ nào để trốn, chúng ta có ra tay không?” Bảo Thuận Quang hỏi Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên cảm thấy Bảo Thuận Quang dùng cái từ nội gián này rất chính xác.

Nếu không có đại trận của Mộng Điềm thì mọi người quả thật không thể nào nhận ra được, ngay cả mắt Càn Khôn của hắn, nếu như người bị ma nhập thể không tự động để lộ thì hắn cũng không phát hiện ra.

“Mọi người cùng nhau ra tay, chỉ cần ép ma hồn chui ra khỏi cơ thể của sáu người này là được, cố gắng hết sức không để họ bị thương, tách từng ma hồn rồi tiêu diệt là được.” Dương Bách Xuyên dặn dò, dù sao thì cả sáu người này cũng không làm chủ được bản thân.

“Dương đạo hữu, vậy...ba người bên phía Phương Tĩnh Thiên thì sao?” Hình Uyên Minh lại gần hỏi.

Dương Bách Xuyên đương nhiên biết Hình Uyên Minh căm ghét Phương Tĩnh Thiên, nếu như có thể nhân cơ hội diệt trừ ba người Cảnh Xán thì đây sẽ là một đòn lớn với Phương Tĩnh Thiên.

Nhưng Dương Bách Xuyên sẽ không để Hình Uyên Minh làm như vậy mặc dù hắn cũng không thích Phương Tĩnh Thiên, nhưng không tới mức phải xuống tay với nữ nhân, nếu hắn nhân cơ hội diệt trừ Cảnh Xán và hai bà lão bên cạnh ông ta, vậy chẳng phải sẽ bị người ta chê cười hay sao?

Trút giận lên người phụ nữ, hắn không làm được.

“Lão Hình, Phương Tĩnh Thiên là Phương Tĩnh Thiên, đồ đệ là đồ đệ, đây là hai chuyện khác nhau, hơn nữa nơi này quỷ dị, chúng ta cũng chỉ có bấy nhiêu người, chết một người sẽ ít thêm một người, mặc dù Phương Tĩnh Thiên không tham gia đồng minh với chúng ta những vẫn luôn đi cùng, bản chất cũng không khác nhau lắm...Thế nên đừng hai tới ba người ho ~”

Dương Bách Xuyên cho Hình Uyên Minh một giới hạn, lời nói có vẻ bình tĩnh nhưng lại mang theo ý cảnh cáo.

Vẻ mặt Hình Uyên Minh giật giật, ông ta cười nói: “Yên tâm, ta hiểu rồi.” Trong lòng lại đang chửi mắng Dương Bách Xuyên: “Tiểu tử ngươi sợ là nhìn trúng Cảnh Xán tiên tử thì có, người của thành Tiên Đan đều biết Cảnh Xán có dung mạo vô song, ai chẳng muốn quỳ dưới chân nàng ta?”

Ai mà biết trong lòng Dương Bách Xuyên đang nghĩ cái gì.

Nhưng Hình Uyên Minh cũng không dám xem thường lời của Dương Bách Xuyên.

Hiện tại, trong mắt của Hình Uyên Minh hoặc nói đúng hơn là với tất cả mọi người, tu vi của Dương Bách Xuyên không phải cao nhất nhưng thế lực của hắn lại lớn nhất, không thể chọc.

“Ra tay đánh nhanh thắng nhanh.” Dương Bách Xuyên hạ lệnh. Ngay lập tức, tất cả mọi người đều hành động.

Bảo Thuận Quang và Đinh Hòa Bình, cộng thêm Diêu Bất Ngôn đi trấn áp Kim Quy tiên nhân và Đại La hộ vệ, giải quyết người của mình.

Hình Uyên Minh và một điện lão khác xông về người của điện Ma Đan.

Phương Tĩnh Thiên vẫn luôn ở phía xa, ngay sau đó đã dẫn theo mấy hộ vệ Đại La lao về phía Cảnh Xán và hai lão bà kia.

Có mục tiêu trấn áp, hiệu quả đương nhiên rõ rệt.

Nhưng cũng không tránh khỏi việc có tổn thất, ma thập thể sẽ để lại thiệt hại, nhưng cũng không còn cách nào khác, không xuống tay nặng thì ma hồn sẽ không ra khỏi cơ thể họ.

Dương Bách Xuyên và Tuyết Hương cũng không ra tay, chỉ đứng quan sát, hắn kiểm soát tình hình chung hơn nữa cũng đủ người rồi.

Đầu tiên là Kim Quy tiên nhân và hộ vệ bị thương của Luyện Tạo Tiên Minh, rất nhanh hai người họ đã được đám người Đinh Hòa Bình ép ma hồn ra khỏi cơ thể, sau đó liên thủ bắt ma hồn luyện hóa, thu được hai viên ma hồn châu.

Bên phía Hình Uyên Minh thì có hơi thảm, dù sao thì người bị nhập cũng là điện lão có tu vi Hỗn Nguyên Đạo Tiên sơ phẩm, thực lực vô cùng mạnh, nhất là sau khi ma hồn nhập thể thì tu vi còn cao hơn.

Dương Bách Xuyên thấy bọn họ tấn công mãi không được, hắn không nhịn được quay sang nói với Tuyết Hương và Biên Long: “Hai người qua hỗ trợ Huỳnh Uyên Minh đi, cố gắng đánh nhanh thắng nhanh nơi này quá quỷ dị, ở lại lâu sợ là sẽ xảy ra sự cố khác.”

“Được.”

“Rõ, đại tông sư.”

Tuyết Hương và Biên Long đồng ý rồi gia nhập cuộc chiến, áp lực bên phía Huỳnh Uyên minh giảm đi nhiều, bọn họ bắt đầu chiếm ưu thế, bắt được ma hồn chỉ là vấn đề thời gian.

Trái lại, không có ai giúp bên Phương Tĩnh Thiên, chỉ có mình ông ta dẫn theo mấy hộ vệ Đại La chiến đấu, bọn họ liên tiếp tổn thất thêm mấy tên hộ vệ, chỉ còn lại một mình Phương Tĩnh Thiên.

Lúc này ông ta bắt đầu ra tay nặng hơn...

Dương Bách Xuyên có thể nhìn ra, ngoại trừ đồ đệ Cảnh Xán thì lão hồ ly này

không hề nương tay, ông ta không quan tâm hai bà lão này cũng là người của Hỏa Vân Các, chỉ trong nháy mắt Phương Tĩnh Thiên đã g**t ch*t một người.

Lúc này Dương Bách Xuyên nhìn thấy ma hồn bay ra trừ trên cơ thể người mới bị Phương Tĩnh Thiên giết, ma hồn lập tức bay về phía hắn...

Sau khi có sức mạnh của Hắc Liên, hắn đã chặn khả năng ma hồn chiếm đoạt cơ thể.

Hắn giơ tay, học theo Mộng Điềm dùng sức mạnh hóa thành một tấm lưới khổng lồ, bao phủ ma hồn ở bên trong.

“A...Gào..."

Sau khi hiện hình, ma hồn kêu gào thảm thiết, không ngờ lại là dáng vẻ của một nữ nhân.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4386: Điều này không quá kỳ quái



Dương Bách Xuyên không khách khí tăng mạnh Thanh Liên Tiên Hỏa, co rút đại võng lại, sau đó thu Ma Hồn Châu lại.

“Hừ, dám bám vào người ta, tìm sai người rồi.” Dương Bách Xuyên lạnh lùng nói, Thanh Liên Tiên Hỏa của hắn chính là lực lượng khắc tinh của ma hồn.

“Chủ nhân, cẩn thận.” Bảo Thuận Quang hét lên.

Dương Bách Xuyên thúc giục khắc văn đạo phù không gian thuấn di ra 20 mét.

“Âm đùng ~” Một tiếng nổ lớn vang lên. Ngẩng đầu, hắn nhìn thấy Cản Xán cầm roi dài ra tay với hắn.

“Xem ra muốn ta tự tay dạy dỗ ngươi.” Dương Bách Xuyên nheo mắt nói thâm.

Dương Bách Xuyên thấy Cảnh Xán đột ngột ra tay với mình, vừa mắng Phương Tĩnh Thiên vừa nhìn chằm chằm Cản Xán.

Nàng ta bị ma hồn bám vào người và bị điều khiển.

Đám ma hồn kia đều có ý thức, nhìn thấy đồng bạn bị thu cũng sẽ cùng lòng đối ngoại để báo thù.

Điều này không quá kỳ quái.

Cảnh Xán hay nói cách khác lúc ma hồn tấn công, ma khí trên người bùng nổ, thân thể bành trướng gấp 3 lần giống như lão Ma Hồn lúc đánh với Mông Điềm. Sau đó bay vọt lên không trung đánh về phía Dương Bách Xuyên, trên người nàng ta xuất hiện chín lưỡng ma khí giống như chín con mãng xà khổng lồ quấn quanh

Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên vẫn rất bình tĩnh, bởi vì hắn biết Thanh Liên Tiên Hỏa trên người mình là khắc tỉnh của ma hồn.

Đến tận lúc này hắn vẫn không quá sợ hãi đám ma hồn kia.

Trong lòng thúc giục Thanh Liên Tiên Hỏa, lực lượng Tiên Hồn và Tiên Lực trong cơ thể bùng nổ, ánh sáng chói mắt xuất hiện.

Khi chín luồng ma khí khống chế Cản Xán đến gần Dương Bách Xuyên đã bị Dương Bách Xuyên thúc giục Thanh Liên Tiên Hỏa và Tiên Hồn cộng thêm pháp. lực đốt cháy, phát ra tiếng lách tách.

“Gào... A...”

Tiếng kêu thảm thiết phát ra từ miệng của Cảnh Xán.

Hiển nhiên ma hồn đã bị lực lượng Tiên Hỏa của Dương Bách Xuyên đốt bị thương.

Nói đến cùng ma hồn chính là sinh linh *m v*t, hơn nữa nó cũng chỉ là ma hồn, cho dù có thể sử dụng ma khí trong thiên địa thì sao chứ?

Gặp phải Thanh Liên Tiên Hỏa của Dương Bách Xuyên thì vẫn bị khắc chế như thường.

Ngay sau đó ma hồn nhanh chóng lùi về sau. “Muốn chạy? Đừng có mơ.” Dương Bách Xuyên thấy Cảnh Xán lùi về sau muốn chạy trốn, lạnh lùng quát

to rồi nhảy dựng lên biến mất, sau đó xuất hiện chắn trước mặt Cảnh Xán, không chút do dự đánh Thanh Liên Tiên Hỏa lên trên người Cảnh Xán.

Một tiếng hét thảm vang lên, một chưởng này của Dương Bách Xuyên ít nhất cũng phải chứa đựng tám phần sức mạnh. Đương nhiên nếu không phải hắn sợ làm Cảnh Xán bị thương thì hắn đã dùng toàn lực, đánh chết nàng ta thu hồi ma hồn.

Nhưng nói đến cùng Cảnh Xán vô tội.

Nàng ta chỉ bị ma hồn bám vào người mà thôi.

Không cần thiết đánh chết nàng ta.

Mặc dù Cảnh Xán có mấy lần chống đối hắn, thậm chí có thể nói giữa hai người có khoảng cách, nhưng đây không phải lúc không màng tất cả g**t ch*t nàng ta.

Về mặt khác, Dương Bách Xuyên là một nam nhân... Thật ra hắn có hơi tò mò tại sao Cảnh Xán lại luôn che mặt. Nghe đồn Cảnh Xán tiên tử là tiên tử đứng đầu thành Tiên Đan, có dung mạo tuyệt đẹp, cho nên người nào đó hơi tò mò về nàng

ta.

Cho nên Dương Bách Xuyên không định g**t ch*t Cảnh Xán, chỉ cần đuổi ma hồn ra khỏi cơ thể của nàng ta là được, thuận tiện cho nàng ta một bài học.

Chỉ cần bị ma hồn bám vào người, không chết cũng bị thương nặng. Cảnh Xán ăn trọn đòn tấn công của Dương Bách Xuyên, không thể né tránh.

Dương Bách Xuyên lắc mình đi xuống, ra tay xách cổ Cảnh Xán.

Một tay khác cầm lấy thiên linh của nàng ta, vận chuyển Tiên Hồn cường đại bắt đầu hút, muốn ép ma hồn trong cơ thể nàng ta ra, không có ma hồn cơ hội chạy trốn.

Đương nhiên hắn dám làm như vậy bởi vì thần hồn của hắn rất cường đại, thứ hai bởi vì hắn có lực lượng của Hắc Liên, cho nên Dương Bách Xuyên không sợ gì cả.

“Cào... A...”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4387: Bà lão đó kêu rên thảm thiết



Cảnh Xán phát ra tiếng gào thảm thiết.

Ma khí bốc lên rồi bị Dương Bách Xuyên kéo ra khỏi cơ thể của nàng ta.

“Thu.”

Trong tay lại có thêm một viên Ma Hồn Châu.

Cộng thêm một viên của Mông Điềm thì hắn có tổng 3 viên Ma Hồn Châu.

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười.

Nhưng ngay sau đó hắn cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Bởi vì một tay của hắn còn đang túm gáy Cảnh Xán.

Hơn nữa Dương Bách Xuyên cảm giác có hơi... Có hơi.... Hai mắt sáng bóng, hoặc nói chính xác hơn trước mặt trắng bóng...

Lúc này mới phát hiện vừa rồi trong lúc chiến đấu, hắn mải đánh ma hồn ra khỏi cơ thể của Cảnh Xán, dùng quá sức nên Thanh Liên Tiên Hỏa không chỉ đốt cháy ma khí trên người nàng ta, còn đốt cháy cả quần áo trên người Cảnh Xán.

Xấu hổ ~

Lúc này khăn che mặt của Cảnh Xán cũng bị đốt trụi, bộ quần áo đỏ thẫm trên người cũng hóa thành tro tàn, hoàn toàn tr*n tr**ng hiện lên trước mắt hắn.

Đúng lúc này Cảnh Xán mở mắt. Một tiếng hét chói tai vang lên.

Dương Bách Xuyên giật mình vô thức buông lỏng bàn tay đáng túứm gáy Cảnh Xán ra.

“Ngươi... b**n th** ~ Bốp ~”

Một cái tát nhanh như chớp rơi xuống mặt Dương Bách Xuyên.

“ĐM~”

Dương Bách Xuyên trừng mắt nhìn Cảnh Xán.

Thật ra hắn không tức giận bởi vì hắn đang nhìn chằm chằm người ta.

“Còn nhìn nữa ta sẽ móc mắt ngươi ra.” Cảnh Xán tức giận quát to, sau đó vung tay lên, một bộ quần áo đỏ rực khoác lên người, nhưng lần này không đeo. khăn che mặt.

Dương Bách Xuyên che mặt, cảm nhận cơn đau rát.

Trong đầu toàn là hình ảnh tr*n tr**ng trắng bóng.

Nhưng điều làm Dương Bách Xuyên ấn tượng nhất là dung mạo của Cảnh Xán, không hổ là tiên tử đứng đầu thành Tiên Đan.

Sắc mặt lạnh băng và khí chất thoát tục, hoàn toàn là một người đẹp lạnh lùng, hoàn toàn khác xa với bộ quần áo đỏ rực của nàng ta.

Khi nhìn thấy dung mạo của Cảnh Xán tiên tử, Dương Bách Xuyên đột nhiên nhớ đến một người quen.

Đó là hình ảnh của Thiên Hồ sư nương mà hắn từng gặp ở đảo Tán Tiên, hai người có cùng khí chất.

Chẳng qua Thiên Hồ sư nương là sự quyến rũ trời sinh, còn Cảnh Xán là lạnh lùng cao quý.

“Biến biến biến... Sao ta có thể so sánh sư nương với Cảnh Xán chứ, tội lỗi tội

lỗi... Dương Bách Xuyên thầm mắng chính mình.

Lúc này hắn nhìn về phía Cảnh Xán thì thấy Cảnh Xán đã biến mất, chạy sang chỗ sư phụ để hỗ trợ.

Sờ khuôn mặt nóng rát, Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm về phía Phương Tĩnh Thiên, lẩm bẩm: “Có vẻ một cái tát này rất đáng giá.”

Một mình Phương Tĩnh Thiên chiến đấu với hai bà lão, đánh chết một người, một người bị thương nặng, ông ta đang chuẩn bị kết liễu người còn lại.

“Sư phụ, xin hãy nương tay.”

Cảnh Xán hô to.

Hai bà lão chăm sóc nàng ta từ nhỏ, một người trong đó đã bị sư phụ đánh chết, bây giờ chỉ còn lại một người cuối cùng. Nhìn thấy bà lão kia đã bị Phương Tĩnh Thiên bắt giữ, nhưng nàng ta phát hiện sư phụ vẫn muốn ra tay nên vội vàng hét lên.

“Hừ ~"

“Chết đi!”

“Dư bà bà.”

Cảnh Xán đau đớn lao về phía bà lão mặc đồ trắng đang nằm trong vũng máu, nhưng bà lão đã bị Phương Tĩnh Thiên đánh chết.

Dương Bách Xuyên nhíu mày nhìn thấy sau khi Phương Tĩnh Thiên cắn nuốt ma hồn, hởi thở trên người tăng vọt.

Lúc này Đinh Hòa Bình đi đến bên cạnh Dương Bách Xuyên, nhìn Phương Tĩnh Thiên rồi nói: “Phương Tĩnh Thiên điên rồi, ông ta nuốt chửng hai hồn ma, có vẻ tu vi của lão bất tử này đang đột phá...”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4388: Hơi thở ngày càng mạnh dần



Giờ phút này, quanh người Phương Tịnh Thiên đang lơ lửng giữa không trung đầy dẫy ma khí, sức mạnh Thiên Địa không ngừng xâm nhập vào trong cơ thể lão ta.

Đó là ma khí đấy, ấy thế mà lão già này lại chẳng thèm kiêng dè gì mà hấp thu hết.

Hơi thở ngày càng mạnh dần... “Sư phụ, mau dừng lại di..."

Mặc dù bà lão bên cạnh đã bị sư phụ g**t ch*t, nhưng là đồ đệ của lão, Cảnh Xán nhận ra điểm bất thường trên người sư phụ Phương Tịnh Thiên lúc này.

Ma khí tương khắc với sức mạnh của tiên nhân, thế nên nàng ta biết rất rõ nếu Phương Tịnh Thiên cố chấp hấp thu luồng ma khí khổng lồ đó vào người thì sẽ dẫn tới hậu quả khủng khiếp gì.

“Ha ha ha... Xán nhi đừng lo, vi sư sắp đột phá rì lửng giữa trời chợt há miệng cười lớn như điên.

.' Phương Tịnh Thiên lơ

“Đại tông sư, xem chừng Phương Tịnh Thiên đã mê muội quá rồi.” Đinh Hòa Bình lo lắng nói.

Bấy giờ, dưới sự hợp tác của mọi người, những ma hồn khác trong điện đã bị thu phục, hóa thành ma hồn châu, đúng lúc này, sự ngông cuồng của Phương Tịnh Thiên đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Đối mặt với tình hình này, Dương Bách Xuyên chỉ bình tĩnh nhìn Phương Tịnh Thiên, đặng nói: “Xem tình hình thế nào rồi tính tiếp, chứ chúng ta cũng đâu ngăn cản lão già kia đột phá được. Mà các ngươi có cảm nhận được không, hình như. Phương Tịnh Thiên... đang tính thăng lên thượng phẩm Hỗn Nguyên Đạo Tiên.”

“Đúng là vậy thật. Thật ra, tất cả các thế lực lớn ở Tiên Đan Thành ai cũng biết rất rõ điểm này hết, lão già Phương Tịnh Thiên xuất thân từ Hỏa Vân Các, tuy Hỏa Vân Các không có chỉ nhánh trải rộng khắp Tiên Giới, nhưng cũng là một thế lực có lịch sử lâu đời ở Tiên Đan Thành. Cách đây hơn một nghìn năm, tu vi của Phương Tịnh Thiên đã đạt tới trung phẩm Hỗn Nguyên Đạo Tiên, nói cách khác. lão ta đã chạm phải bình cảnh rất nhiều năm, mục đích lão tiến vào Ma Tộc Thành lần này cũng là để tìm cách giải quyết.

Giờ xem ra, nguyên nhân là vì đạo tâm của lão đã xảy ra vấn đề, chỉ vì đột phá bình cảnh mà dám thoải mái nuốt sống ma hồn, hấp thu ma khí chẳng chút e dè gì. Trạng thái này của lão thật sự rất nguy hiểm, khả năng cao là đã tiến vào ma đạo.” Hình Uyên Minh bước tới góp vui.

“Nếu vậy kế tiếp chúng ta phải làm gì đây? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn Phương Tịnh Thiên hóa ma sao?” Biên Long ra tiếng.

Diêu Bất Ngôn cũng gia nhập: “Nếu Phương Tịnh Thiên rơi vào ma đạo thật, đến lúc đó tu vi của lão sẽ thăng thẳng lên thượng phẩm Hỗn Nguyên Đạo Tiên Cảnh, thế thì chẳng khác gì một sự uy h**p lớn đối với chúng ta. Đại tông sư, hay là chúng ta ra tay liền luôn đi, nhân lúc lão bất tử đó chưa đột phá thành công mà tìm cách trấn áp?”

“E là đã muộn.” Dương Bách Xuyên chú tâm quan sát Phương Tịnh Thiên, đặng nói.

“Ầm..” Một tiếng nổ rền trời truyền tới từ chỗ Phương Tịnh Thiên. “Lão... Đột phá.” Bảo Thuận Quang không kiềm được mà hét lên thất thanh.

Hơi thở mạnh mẽ, uy phong và ma khí kh*ng b* nhanh chóng lan tỏa khắp bốn phía, khiến mọi người sợ hết hồn.

Bấy giờ, tóc tai Phương Tịnh Thiên tán loạn trong gió, hai mắt cũng biến thành màu đỏ rực.

Cảnh tượng này dọa Dương Bách Xuyên giật nảy cả mình, con cáo già Phương Tịnh Thiên này thật sự...

Ai ở đây cũng biết hậu quả khi rơi vào ma đạo là gì, thế nên nhất định phải trấn áp bằng được Phương Tịnh Thiên.

Nhưng đương lúc Dương Bách Xuyên muốn mở miệng nói gì đó, Phương Tịnh Thiên bất chợt nhếch môi, nở nụ cười quỷ dị, sau đó thình lình hóa thành một vệt sáng, phóng thẳng từ trên trời xuống, mà mục tiêu của lão chính là nữ đồ đệ Cảnh Xán.

“Sư phụ... “Ha ha ha... Xán Nhi à, theo vi sư làm một vụ lớn nào con...”

Tiếp sau đó, Phương Tịnh Thiên không nói thêm lời nào nữa, im lặng tóm lấy Cảnh Xán, rồi hóa thành một luồng ma khí khổng lồ, chớp mắt đã biến mất ngay tại chỗ.

Thế rồi, từ đại trận nằm ở phía chân trời xa xa vọng tới tiếng nổ rền vang. “Âm..”

“Mau đuổi theo.” Mặc dù Dương Bách Xuyên không biết lão bất tử Phương Tịnh Thiên muốn làm cái gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy không ổn, trực giác của hắn mách bảo rằng nhất định Phương Tịnh Thiên sẽ làm ra một chuyện gì đó vô cùng cực đoan.

Cảnh tượng ấy thành công dọa mọi người sợ chết khiếp. Vì điều này chứng tỏ thực lực của Phương Tịnh Thiên ở hiện tại đã vượt xa những gì họ tưởng tượng, e là có ngăn cũng ngăn không nổi.

Chỉ là Dương Bách Xuyên không thể để mặc cho lão thích làm gì thì làm được, bầu không khí kỳ lạ của nơi này, Phương Tịnh Thiên nhập ma, lại thêm chuyện bắt cóc đồ đệ Cảnh Xán, nghĩ kiểu gì cũng thấy chẳng đơn giản chút nào.

Ngoài ra, dựa vào những lời Phương Tịnh Thiên vừa nói với Cảnh Xán ban nấy, Dương Bách Xuyên cho rằng Phương Tịnh Thiên không hề đánh mất ý thức.

Nhất định phải đuổi theo, bất kể Phương Tịnh Thiên muốn làm cái gì cũng phải tóm cổ lão ta lại cho bằng được.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4389: Nói tới đây



Xem chừng lý do Phương Tịnh Thiên dẫn Cảnh Xán đi cũng chẳng tốt đẹp gì, ít nhất thì không tốt cho Cảnh Xán. Dương Bách Xuyên không mong nhìn thấy một tiên tử xinh đẹp như Cảnh Xán bị Phương Tịnh Thiên bắt đi hãm hại.

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ vô thức trong lòng hắn mà thôi. Ban nấy vừa mới xem thấy cảnh Cảnh Xán không một mảnh vải, còn chưa thưởng thức xong dư âm thì nàng ta đã bị Phương Tịnh Thiên bắt đi mất, điều này.

khiến họ Dương cảm thấy khó chịu vô cùng.

Mặt khác, hắn có cảm giác mục đích Phương Tịnh Thiên bắt Cảnh Xán đi chẳng tốt lành gì, chắc chắn có mưu đồ gì đó ẩn đằng sau.

Chỉ trong một khoảnh khắc, Phương Tịnh Thiên túm lấy Cảnh Xán, thoát khỏi đại trận do Mông Điềm bày ra, rồi biến mất.

Dương Bách Xuyên hét lớn, ra lệnh đuổi theo. Sau đó hắn chạy vội tới bên cạnh trận pháp, phát hiện có vài quỷ tiên của Mông Điềm đã bị Phương Tịnh Thiên tiêu diệt.

“Sư tôn, thứ cho đệ tử vô năng, không thể ngăn cản lão.” Mông Điềm hạ lệnh giải tán đại trận quỷ tiên, rồi tiến lên bẩm báo với Dương Bách Xuyên.

“Con đã muốn làm rất tốt, Phương Tịnh Thiên rơi vào ma đạo, tu vi cũng đột phá tới thượng phẩm Hỗn Nguyên cảnh, các con không ngăn nổi cũng là bình thường, bên ta tổn thất bao nhiêu người?” Dương Bách Xuyên hỏi Mông Điềm.

“Có tám người bị một chiêu của Phương Tịnh Thiên đánh cho hồn phi phách tán ạ.” Mông Điềm trầm giọng trả lời, rõ ràng ban đầu, hắn ta dẫn theo tận ba nghìn tướng sĩ từ Hoàng Lăng Đại Tần Thành ra ngoài, vậy mà trên đường tới đây, đến hiện tại, cũng chỉ còn lại một nghìn lẻ mấy người.

Hôm nay, chết một người tương đương thiếu mất một người, với cả một khi tử vọng, quỷ tiên sẽ lập tức hồn phi phách tán, không còn để lại chút vết tích gì, vì họ là quỷ tiên chứ không phải con người có máu có thịt, nên một khi chết là tan biến Vĩnh viễn.

Mỗi lần đánh mất một người, lòng Mông Điềm lại đau như dao cắt. Thế mà chỉ một chiêu của Phương Tịnh Thiên đã giết tận tám người.

Dương Bách Xuyên cũng nổi trận lôi đình, kỳ thật, tình cảm giữa hắn và những vị tướng sĩ quỷ tiên của Mông Điềm cực kỳ thắm thiết, nguyên nhân vì mọi người cùng đến từ một nơi, so với trăm triệu sinh linh ở Tiên Giới, một nghìn quỷ tiên này. chẳng khác nào hạt cát bé nhỏ giữa đại dương, nhưng với hắn mà nói họ lại là đồng hương.

Mặt mày Dương Bách Xuyên sa sâm, hắn cất giọng nói với Mông Điềm: “Ổn định lại đội ngũ, cùng ta đuổi theo Phương Tịnh Thiên, lần này nhất định phải khiến lão hôi phi yên diệt, trả thù cho các tướng sĩ.”

“Rõ, sư tôn."

Dương Bách Xuyên bay vọt về phía trước, khi thấy ánh sáng tỏa ra từ tế đàn phía sa, trái tim như dâng tới cổ họng, cả người tức tốc lao về phía đó.

Từ xa, hắn đã nhìn thấy bóng dáng của Phương Tịnh Thiên và Cảnh Xán nằm trên đỉnh tế đàn.

Chẳng mấy chốc, hai người họ đã bay lên tới tế đàn.

Giờ phút này, trên tế đàn cũng toả ánh hào quang rực rỡ, có điều lại nhuộm đẫm màu máu đỏ tươi.

hoạt nhìn, tầng cao nhất của tế đàn bốn tầng chỉ rộng khoảng trăm mét vuông.

“Bao vây tế đàn.” Dương Bách Xuyên hạ lệnh. Mọi người lập tức xông lên bọc quanh tế đàn.

Dương Bách Xuyên dẫn theo Tuyết Hương, Đinh Hòa Bình và vài cao thủ Hỗn Nguyên Cảnh bay lên trên đỉnh tế đàn, đập vào mắt là hai bức tượng và những dòng chữ cổ cực kỳ phức tạp khắc bên trên.

Bấy giờ, biểu cảm trên mặt Phương Tịnh Thiên vô cùng điên cuồng, Cảnh Xán thì nằm co ro dưới chân lão ta, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, miệng lẩm bẩm: “Sư phụ, tại sao?”

“Ha ha ha... Để ta nói thật cho con biết ha, tu vi của vi sư mãi mà không tiến bộ, đúng lúc này, vi sư bỗng tìm được một quyển bí điển về Ma tộc, có thể dẫn người nhập ma đạo mà không đánh mất ý thức, mấy năm gần đây, đã vài lần vi sư tính đến chuyện nhập ma, nhưng do dư mãi vẫn không quyết định được...

Suy cho cùng cũng là rơi vào ma đạo đó, ai mà biết bí điển do Ma tộc ghi lại là thật hay giả chứ? Cũng may Đinh Hòa Bình đã giúp ta hạ quyết tâm, còn đúng dịp họ muốn tìm tới Ma Tộc Thành, chẳng phải là tới cả ông trời cũng bảo vi sư hãy nhập ma sao?

Kỳ thật đến tận bước này rồi, vi sư vẫn do dự không biết có nên nhập ma đạo, tu luyện ma công không, kết quả là trong lúc này, con và hai bà lão kia lại bị ma hồn xâm chiếm, cộng thêm thằng nhóc Dương Bách Xuyên ép buộc, dồn vi sư tới bước đường này.”

Nói tới đây, Phương Tịnh Thiên quay sang nhìn Dương Bách Xuyên, trên môi là nụ cười đầy quỷ dị. Có thể thấy, lão ta chẳng thèm mảy may để ý tới chuyện bốn phía đã bị người của Dương Bách Xuyên bao vây.

Lão ta ung dung nói tiếp: “Quả nhiên, ma điển nói không sai, cắn nuốt ma hồn để tu luyện có thể gia tăng tu vi, giờ vi sư đã đột phá rồi, ha ha ha... Nhưng vẫn chưa đủ, vẫn còn thiếu rất nhiều, trong quyển ma điển kia có miêu tả đôi chút vš tình hình ở đây, tỷ như hai Ma Khuyển đặt tại tế đàn này chính là người thủ hộ của điện U Vương, cũng là ma hồn thượng cổ cực kỳ mạnh.

U Vương quái quỷ gì đó tất nhiên là không tồn tại, nhưng người thủ hộ Ma Khuyển thì vẫn còn, hơn nữa còn là ma thú cường đại của Ma tộc, có khả năng giết sạch tất cả những kẻ ở đây. Đến lúc đó, vi sư có thể cắn nuốt máu huyết tiên hồn của tất cả bọn chúng để trở nên mạnh hơn.

Về phần con, nói đơn giản thì con chính là tế phẩm để vi sư đánh thức Ma Khuyển. Ma Khuyển bảo vệ điện U Vương chỉ thức dậy khi có máu xử nữ, bằng cách nào vi sư cũng dễ kiểm soát Ma Khuyển hơn. Mà Xán Nhi không cần lo đâu, vi sư sẽ giữ lại mạng cho con mà, cùng lắm là mấy chút máu, biến thành người phàm thôi, nhưng chắc chắn vi sư sẽ nhớ mãi không quên công lao của con.

Lão ta muốn đánh thức hai Ma Khuyển bảo vệ điện U Vương.

Chỉ trong nháy mắt, từ chỗ hai bức tượng điêu khắc Ma Khuyển lập tức bùng lên hai luồng ma khí ngập trời khiến con người ta phải khiếp sợ.

“Lùi lại.”

Dương Bách Xuyên hét lớn, trái tim đập loạn hết lên.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back