Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4360: Chuyện gì xảy ra



Lúc này, ánh mắt Dương Bách Xuyên đặt ở trên người tên thị vệ của Phương Tĩnh Thiên, trong tròng mắt có chút dao động nhưng chỉ loé lên một cái rồi biến mất, tràn đầy kiên quyết.

Hắn biết tên hộ vệ này rất có thể sẽ chết.

Nhưng có một số việc dù sao cũng phải có người đi làm mới được.

Không phải hắn tàn nhẫn, chỉ qua một lời nói có thể chôn vùi mạng sống của tên hộ vệ này, nhưng ở Tiên giới có luật rừng là cá lớn nuốt cá bé, người mạnh là

vua, hắn không tàn nhãn thì người chết sẽ là hắn.

Tuy không phải hắn bảo tên hộ vệ này đi thăm dò, nhưng bản chất vẫn do. hẳn.

So ra, thay vì để người của mình đi chịu chết, chỉ bằng để người của người khác đi thay.

Dù sao đó không phải là người của Tiên Minh Luyện Tạo là được. Đây cũng là cái giá mà Hoả Vân Các bọn họ phải trả.

Nếu làm sai thì phải trả giá, bây giờ Phương Tĩnh Thiên chỉ là đang trả giá cho quyết định trước đó của ông ta.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu sự hy sinh của tên hộ vệ này có thể khiến chim Thần Ma tìm ra cách đối phó với ma hồn thượng cổ thì cũng đáng giá.

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào thị vệ của Hoả Vân Các. này.

Dựa theo lời nói của Phương Tĩnh Thiên, những ma hồn thượng cổ kia hẳn là đang ẩn nấp ngay bên cạnh bọn họ.

Nếu bọn họ không tìm ra giải pháp thì khó mà vượt qua cửa ải này.

Dương Bách Xuyên rất rõ ràng vấn đề này, đành phải tiêu hao sức lực vào việc này.

Dù sao cũng là người của Tiên Minh Luyện Tạo nên hắn phải cân nhắc, nếu Phương Tĩnh Thiên có mưu đồ, vậy thì cứ phá huỷ mưu đồ của ông ta.

Cảnh Xán nổi giận đùng đùng với Dương Bách Xuyên, nhưng lại bị Dương Bách Xuyên trực tiếp phớt lờ.

Tiên tử chó má gì chứ, là do các ngươi bất nhân trước. Lần trước còn muốn mưu đoạt Minh Văn Đạo Phù của hắn, nhưng Dương. Bách Xuyên không tìm nàng ta tính sổ đã là may lắm rồi, bây giờ chỉ là được đà

lấn tới nên trả lại cho nàng ta thôi, hắn cũng có thừa biện pháp trừng trị nàng ta.

Một tiếng hét thảm thiết kinh khủng phá không vang lên. Dương Bách Xuyên chú ý nhìn lại, đã thấy sau khi tên thị vệ của Phương Tĩnh Thiên đi ra ngoài được hơn năm mươi mét thì hắn ta dừng lại và phát ra tiếng hét

thảm thiết.

Dùng mắt thường thì hoàn toàn không thể nhìn thấy bất kỳ vật gì tồn tại, nhưng nhìn kỹ thì lại thấy tên thị vệ này đang ra tay với không khí...

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, mọi người đều biết tên thị vệ kia đã đụng phải thứ gì đó, nhưng bọn họ không nhìn thấy.

"Chuyện gì xảy ra......

"Đúng vậy, hình như thật sự có vật gì đó..."

Trên người tên thị vệ kia bắt đầu chảy máu rồi.... "Cứu ta..."

Hắn ta đang kêu cứu và cố gắng chạy trở về, nhưng hắn ta đã bị ma hồn thượng cổ kéo chặt lấy rồi, cả người hoàn toàn không thể di chuyển được.

Như Phương Tĩnh Thiên đã nói lúc trước, những mà hồn thượng cổ này quả thực không sợ công kích, tên thị vệ kia có phản kích cỡ nào cũng không làm tổn thương được bọn chúng dù chỉ một chút.

Dầu gì đó cũng là đòn tấn công của Đại La, bình thường sau một kích chỉ thấy bốc lên một làn khí đen sau đó sẽ ngưng tụ lại lần nữa, hoặc là một kích xuyên thấy thân thể của ma hồn, như thể đối phương không cảm nhận được bất kỳ đau đớn gì.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4361: Nhưng hết cách rồi



Dương Bách Xuyên cũng hít sâu một hơn khi nhìn thấy cảnh tượng này, đúng là hững ma hồn này nhìn thì có vẻ thực lực không cao gì mấy nhưng thực chất lại vô cùng khó chơi.

Lẽ ra bất kỳ sinh linh nào sau khi trở thành trạng thái thần hồn thì đều rất yếu ớt, nhưng nhìn có vẻ những ma hồn này đánh không tan được, sau đó chúng vẫn có thể ngưng tụ lại.

Ngay lập tức, Dương Bách Xuyên hỏi chim Thần Ma: "Thấy rõ chưa, có cách nào đối phó không?"

"Đương nhiên là có rồi, lão tử đây là chim Thần Ma đệ nhất Tam giới, không phải chỉ là một vài tiểu ma hồn thôi sao, không có gì to tát, nhưng đây là đối với lão tử, chứ còn đối với đám gà yếu như các ngươi thì... ha ha, thế này coi như đã khó đối phó lắm rồi."

"Mặc dù những thứ này là tiểu ma hồn nhưng lại là ma hồn thời đại thượng cổ, bọn chúng không những không tiêu tan trong dòng sông dài lịch sử, mà ngược lại ma hồn thượng cổ đã trải qua rất nhiều biến dị, cộng với môi trường nghịch chuyển âm dương ở đây và phong ấn thì hoàn toàn không thể có oán khí toát ra, vì vậy năng lực mà những ma hồn này có được sau khi biến dị thật sự không giống người thường rồi."

"Tùy tình huống ở đây thì thật sự cũng có thể coi là chuyện lớn nha, có thể không đơn giản như một toà Ma Thành mai táng người như các ngươi nói đâu, bây giờ tiểu tử ngươi mau rời khỏi đây còn kịp đấy, mẹ nó, nơi này thật sự quá tà tính rồi!"

Chim Thần Ma nói xong, lời cuối cùng giống như đã nhìn ra một số điểm khác thường, cũng có chút kiêng dè nên bèn khuyên Dương Bách Xuyên rời khỏi.

"Con chim lắm lông nhà ngươi nói cho rõ ràng được không, ngươi nhìn ra cái gì thì nói thẳng ra đi." Dương Bách Xuyên nghe chim Thần Ma nói xong, trong lòng cũng có chút sợ hãi.

Chim Thần Ma tỏ vẻ nghiêm trọng nói: "Theo như các ngươi nói thì nơi này là toà thành trì trực tiếp chôn vùi các tiên nhân thượng cổ để trấn áp Ma tộc đúng

không?”

Dương Bách Xuyên cũng không rõ lắm, nhưng hắn nghe Đinh Hoà Bình nói thì đúng là như vậy, trong sổ sách ghi chép cũng là như thế.

"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?" Dương Bách Xuyên nghi ngờ nói. Chim Thần Ma lên tiếng: "Mẹ nó, có một vấn đề rất lớn đấy, nếu lão tử cảm giác không sai, hoặc là ta đoán không sai, có thể toà thành trì không giống như:

vậy?"

"Ách~ Con chim lắm lông này, không phải là tiên nhân thượng cổ thì chẳng lẽ là Ma tộc à.... Không đúng, ý ngươi nói là...2"

Lúc nói đến đây, toàn thân Dương Bách Xuyên khế run rẩy.

Hoàn toàn chính xác nha, nếu thành Ma tộc này không phải nơi mai táng những tiên nhân thượng cổ, mẹ nó, vậy chính là Ma tộc???

Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã khiến hắn giật mình.

Trong đầu Dương Bách Xuyên lóe lên một tia chớp, sau đó hắn nhìn chim Thần Ma.

Chỉ nghe chim Thần Ma nói: "Gà yếu, ngươi hãy nghe cho kỹ, cái gọi là sổ sách ghi chép cũng chỉ do người khác biên soạn lại, chưa chắc đã ghi chép đúng sự thật. Có lẽ Ma Thành này thật sự là nơi chôn Cổ Tiên nhân, nhưng chưa chắc

là Cổ Tiên nhân không có thân phận khác, ví dụ như thân phận Ma tộc.

"Lão tử thử cẩn thận cảm nhận không gian thiên địa ở đây, lúc đầu cũng có hơi nghỉ hoặc, cảm thấy có gì đó không đúng, bây giờ nhìn thấy những ma hồn thượng cổ kia thì cũng có chút không thể tưởng tượng nổi. Nói chính xác thì đây là một toà thành hiến tế nha... một toà Ma Thành hiến tế của thế giới, thật sự là một vấn đề lớn, đây thậm chí còn là một sự hiến tế vượt qua sự chấp nhận của địa giới rồi...'

"Một toà Ma Thành thế giới thì ít nhất cũng có nghìn vạn Ma chúng, nói hiến tế là hiến tế vậy thì phải phục cái gì làm Ma Thần chứ? Hay là muốn triệu hồi Ma Thần gì đó? Dù sao, dù sao cũng chắc chắn không phải là cấp độ mà Tiên giới có thể có, vấn đề ở đây thực sự hơi phức tạp. Ta đã nói rồi đấy, tiểu tử, nếu không có chuyện gì nghiêm trọng thì lão tử khuyên ngươi mau rời khỏi đây, đừng đi sâu vào. chỗ này, nếu lão tử nói không sai thì nơi đây có thể sẽ tồn tại Ma Thần nhất tôn, có thể sẽ có rất nhiều chuyện bất ngờ đấy."

Lời nói của chim Thần Ma nghe có vẻ thoải mái, nhưng Dương Bách Xuyên lại cảm nhận được sự bất an vô cùng trong giọng nói của nó.

Nhưng...... Theo hắn nghĩ thì sẽ không nghiêm trọng như thết

Hiện tại chỉ có vài tiểu ma hồn xuất hiện ở đây thôi, dù sao mục đích của hắn cũng là đi tìm Lạc Dương, đến cũng đến rồi, không thể nào cứ như vậy rời khỏi đây được.

Chỉ cần tìm được Lạc Dương rồi rời khỏi, đây mới là mấu chốt, nếu thật sự có tồn tại nào đó như chim Thần Ma nói thì hắn sẽ chạy trốn.

Huống hồ... Hắn không hề yếu đuối như vậy, hơn nữa, nếu thực sự có Thần Ma gì đó thì bọn họ đã xuất hiện từ lâu rồi~

"Ngươi đừng nói nhảm nữa, đợi tìm thấy Lạc Dương rồi rời khỏi, bây giờ ngươi mau nói cách đối phó với những ma hồn thượng cổ kia đi." Dương Bách Xuyên sốt ruột.

"Tiểu tử nhà ngươi không nghe lời khuyên của lão tử thì sớm muộn gì cũng chịu tổn thất lớn ~" Chim Thần Ma mắng một câu rồi lập tức nói: "Ma hồn này lợi hại thì lợi hại thật, nhưng có một điểm yếu, môi trường ở đây là không gian nghịch chuyển âm dương, tức là thuộc tính của ma hồn thượng cổ về bản chất là thuần am.

Nhưng hết cách rồi ~

Cùng lúc đó, trong nháy mắt, tên thị vệ của Phương Tĩnh Thiên hóa thành một cái xác khô trong tầm mắt của mọi người, hoàn toàn bị ma hồn thượng cổ hút khô

tinh huyết thần hồn.

Phương Tĩnh Thiên thờ ơ với chuyện này, cũng không cứu hắn ta.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4362: Trơ mắt nhìn gã thị vệ



Dương Bách Xuyên có hơi chán ghét Phương Tĩnh Thiên, nhưng hắn cũng không ra tay. Bởi vì ngay cả bản thân Phương Tĩnh Thiên còn không cứu, chứ đừng nói tới một người ngoài như hắn.

Trơ mắt nhìn gã thị vệ bị ma hồn cổ cắn nuốt thành xác khô.

Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi nói: “Mọi người nhớ kỹ, đối phó với ma hồn cổ, chỉ có dùng lửa thôi động lực Tiên Hồn, lấy sức mạnh tiên hồn đốt cháy thì mới có thể diệt ma hồn, nếu không thì những cách khác đều vô dụng, bây giờ mọi người xông thẳng qua đi, không cần phải dây dưa với những ma hồn này nữa, chúng ta làm việc chính.”

Dương Bách Xuyên nói những lời này cho đám Đinh Hòa Bình nghe, đương nhiên còn cả những người của Vân Hỏa Các, còn Phương Tĩnh Thiên có tin hay không thì tùy.

Dù sao thì hắn cũng tin vào cách mà chim Thần Ma đã nói.

Hắn nói xong, đám người Đinh Hòa Bình đương nhiên là tin tưởng, nhưng Phương Tĩnh Thiên lại lộ ra vẻ nghi ngờ, nhưng lúc này ông ta vẫn ông nhịn được nói: “Dương đạo hữu, cách mà ngươi nói có hiệu quả thật không?”

“Tin hay không thì tùy ông!” Dương Bách Xuyên thản nhiên đáp, hắn quay sang nói với đám người Đinh Hòa Bình: “Mọi người nhớ kỹ, dùng phương pháp mà ta nói để đối phó với ma hồn cổ, một đường xông thẳng về phía trước, cố gắng không dừng lại, phải nhớ là trợ giúp lẫn nhau, không biết nơi này có bao nhiêu ma hồn cổ, thế nên tất cả phải đoàn kết mới có thể ứng phó được.”

Dứt lời, Dương Bách Xuyên ra hiệu cho Đinh Hòa Bình dẫn đường, đi theo khí tức của Lạc Dương trên Tiên Minh Lệnh, dù sao thì mục đích của tất cả mọi người đều là để tìm kiếm Lạc Dương.

Cũng ra hiệu cho ba người Bảo Thuận Quang, Biên Long và Diêu Bất Ngôn đi sau, như vậy thì mọi người sế hình thành một chỉnh thể, có thể ứng phó với những tình huống bất ngờ.

Dương Bách Xuyên cũng không lo lắng cho đám người Phương Tĩnh Thiên của Vân Hỏa Các dù sao thì lão cáo già này cũng không tin hắn, hoặc nói đúng hơn thì trong lòng ông ta luôn có những suy tính phức tạp khác, tạm thời hắn sẽ không suy xét tới bọn họ.

“Đị ~"

Sau khi hạ lệnh, bên cạnh Dương Bách Xuyên là Tuyết Hương và Đinh Hòa Bình, ba người xung phong vọt về phía trước

Sắp xếp này của Dương Bách Xuyên đã dành được thiện cảm của mười thị vệ do Luyện Tạo Tiên Minh Kim Quy lãnh đạo.

Dù sao thì đây cũng là một loại bảo vệ mà Dương Bách Xuyên dành cho họ. Không tuyệt tình giống như Phương Tĩnh Thiên.

Mặc dù Đinh Hòa Bình không công khai với nội bộ Luyện Tạo Tiên Minh, thân phận của Dương Bách Xuyên là đại tông sư luyện đan cửu phẩm, nhưng cũng đã thông báo là luyện đan sư.

Cộng thêm thái độ kính trọng của bốn người bọn họ với Dương Bách Xuyên suốt dọc đường, những thị vệ này đương nhiên nhìn ra được, địa vị của luyện đan sư mới gia nhập này không hề tầm thường,

Vốn đã kính trọng Dương Bách Xuyên, hiện tại càng thêm kính trọng hơn.

Những thị vệ này đều không phải là luyện đan sư, chẳng qua chỉ là những thị vệ bám vào Luyện Tạo Tiên Minh để tu hành, chuyên phục vụ cho những luyện tạo sư này, có đôi khi tính mạng của bọn họ quả thật không đáng giá, hoặc nói đúng hơn, trong mắt những kẻ mạnh, bọn họ không có tôn nghiêm.

Nhưng chỉ với sự sắp xếp nho nhỏ của Dương Bách Xuyên, trong lòng của những thị vệ lại cảm thấy mình được tôn trọng, vì vậy họ càng cảm thấy biết ơn và kính trọng Dương Bách Xuyên hơn

Đi theo người như vậy, cho dù liên lụy tới tính mạng cũng xứng đáng.

Rất nhanh, Dương Bách Xuyên dẫn theo người vọt tới trước thi thể tên hộ vệ của Phương Tĩnh Thiên.

“Grừ...

Ngay lúc này, bên tai hắn vang lên một tiếng gầm, cuối cùng cũng nhìn thấy gương mặt thật sự của ma hồn cổ.

Không chỉ hắn mà đám người Đinh Hòa Bình cũng thấy...

Quả nhiên giống hệt với những gì mà trước kia hắn đã trông thấy, tất cả đều mang hình dáng con người, xung quanh được bao phủ bởi ma khí đen như mực.

Chỉ khi tới gần mới nhìn thấy được những ma hồn cổ này. “Xông lên ~”

Dương Bách Xuyên hô lên, trong lòng khế động, Thanh Liên tiên hỏa xuất hiện, phóng ra sức mạnh tiên hồn đốt cháy.

Hắn tiện tay đánh một chưởng về phía ma hồn cổ đang nhào tới. “Xèo xèo xèo ~” “Rống ~"

'Từng tiếng cháy vang lên, toàn thân bị Thanh Liên tiên hỏa của Dương Bách Xuyên đốt cháy, phát ra tiếng kêu gào đau đớn.

Đòn tấn công này nằm ngoài dự tính của Dương Bách Xuyên, hiệu quả vượt qua sự mong đợi.

Quả nhiên cách mà chim Thần Ma nói với hắn rất hiệu quả.

Lửa và tiên hồn có thể gây sát thương tới ma hồn cổ.

Lửa hắn dùng là Thanh Liên tiên hỏa, ngọn lửa xếp thứ ba trong tiên giới, đương nhiên hiệu quả tấn công phải mạnh hơn.

Hơn nữa, Dương Bách Xuyên đã nhanh chóng nhận ra, hắn không cần phải dùng nhiều tiên hồn như vậy, chỉ cần một chút là đủ.

Bởi vì Thanh Liên tiên hỏa rất mạnh, tiên hồn chỉ đóng vai trò trung gian nên không cần nhiều như vậy.

Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được sự phi phàm từ uy lực ngọn lửa của Đinh Hòa Bình, Biên Long, Bảo Thuận Quang. Vượt qua những tiên hỏa thông thường, mặc dù không mạnh như Thanh Liên của hắn, nhưng mạnh hơn nhiều so với những thị vệ kia.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4363: Mọi người đều rất vui vẻ



Lúc này, mọi người đều thấy được uy lực của lửa, chứng minh cách mà Dương Bách Xuyên nói có hiệu quả, ai nấy đều tin tưởng, nỗi sợ hãi với những ma hồn cổ này cũng dần biến mất.

Đối phó cũng trở nên dễ dàng hơn.

Dù sao trong lòng mọi người đều đã rõ.

Đương nhiên, tất cả đều chứng kiến sự kh*ng b* của Dương Bách Xuyên, hoặc đúng hơn là uy lực của Thanh Liên tiên hỏa trong tay hắn.

Mọi người đều rất vui vẻ, bởi vì Dương Bách Xuyên đại biểu cho sức mạnh của cả một cả tập thể.

Nhưng có người lại lo lắng. Ví dụ như đám người của Vân Hỏa Các đang theo đuôi ở phía sau.

Phương Tĩnh Thiên nhìn thấy Thanh Liên tiên hỏa của Dương Bách Xuyên thì trừng mắt, trong lòng thầm cảnh giác.

Bọn nhọ thấy cách của Dương Bách Xuyên có hiệu quả nên đương nhiên sẽ ra tay.

Có muốn lùi về sau thì cũng không có đường thoát, phía sau bọn họ cũng có ma hồn cổ, còn không bằng đi theo bọn họ.

Lúc này, Phương Tĩnh Thiên nghĩ, cứ đi theo đám người Dương Bách Xuyên qua được cửa ải này rồi tính.

Dù sao thì trong lòng bọn họ cũng có mưu tính riêng.

Dương Bách Xuyên cũng không biết việc này, hắn cũng không có tâm trạng để ý tới Phương Tĩnh Thiên, thích theo hay không thì tùy, không theo thì cứ đợi chết đi.

Trên đường đi, tất cả mọi người hợp sức cùng nhau, giống như một con rồng dài đang cháy hừng hực, nhưng bất kỳ một ma hồn cổ nào đến gần đều sẽ bị

thiêu đốt, phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, lui về sau tránh né.

Vì vậy, Đinh Hòa Bình cầm Tiên Minh Lệnh, thi pháp khí tức linh châu tiếp tục. lao băng băng về phía trước...

Không ai biết thành Ma Tộc lớn tới đâu, mọi người chạy điên cuồng hơn một giờ đồng hồ nhưng vẫn ở trên đường.

Bỗng nhiên, một cánh cửa rộng lớn xuất hiện. Nhìn có vẻ rất U ám, cảm giác như không phải một nơi tốt lành. Chạy một đường tới trước cánh cửa nhưng không một ai bị thương.

Gặp phải rất nhiều ma hồn cổ nhưng có tiên hỏa đốt cháy phòng ngự, ma hồn cổ không thể lại gần bọn họ.

Nhưng vẫn luôn đuổi sát cả đoạn đường.

Nhưng khi đến trước cửa tòa cung này, ma hồn cổ rống giận ngút trời đột nhiên biến mất.

Dương Bách Xuyên cũng dừng lại theo bản năng. “Không thấy nữa ~”

Đinh Hòa Bình quay đầu nhìn, tất cả ma hồn cổ đều biến mất, cách đó hơn mười mét chỉ có đám người Phương Tĩnh Thiên, không có bất kỳ ma hồn cổ nào.

Giống như bọn chúng chưa bao giờ xuất hiện.

“Đúng vậy, nhưng lão Đinh, ta cảm giác có gì đó không đúng lắm, theo lý thì những ma hồn cổ này đều là ma hồn cấp thấp, không hề có ý thức, nhưng khi đến một nơi như cấm địa thế này lại hoàn toàn biến mất, chứng minh cánh cửa cung điện này có vấn đề, hoặc nói đúng hơn là vùng đất phía sau cánh cửa này sợ là không phải nơi tốt lành gì ~”

Dương Bách Xuyên nhìn cánh cửa cách đó ba mươi mét nói. Cánh cửa này mang lại cho hắn một cảm giác không thoải mái.

Cánh cửa này được xây dựng bằng những tảng đá khổng lồ, thiết kế làm ba cửa, cổng chính ở giữa, hai cổng nhỏ hơn ở bên trái và bên phải.

Cánh cửa lúc này vẫn đang được khép kín.

Đinh Hòa Bình lên tiếng: “Đúng là hơi cổ quái, nhưng linh châu chỉ dẫn khí tức của Lạc Dương đại nhiên ở hướng này, hẳn là không sai được.”

“Mặc kệ đi, nếu khí tức dẫn tới đây, bất kể như thế nào thì chúng ta đều phải vào trong xem thử, chưa biết chừng Lạc Dương đang ở bên trong.” Dương Bách Xuyên đưa ra quyết định.

Lúc này phía sau vang lên giọng của Phương Tĩnh Thiên: “Dương đạo hữu, ngươi chạy như điên tới đây là muốn tìm thứ gì sao?”

Phương Tĩnh Thiên cũng không ngốc, ông ta đã sớm nhìn thấy Tiên Minh lệnh và khí tức linh chủ trong tay Đinh Hòa Bình, thứ đồ chơi này là để tìm kiếm gì đó.

“Tìm thứ gì cũng không phải chuyện của ông, hiện tại mọi người ở đây cũng không phải đồng minh, Phương các chủ cứ tùy ý đi thôi.” Dương Bách Xuyên thản nhiên đáp trả Phương Tĩnh Thiên.

“Haha, Dương đạo hữu nói vậy là không đúng rồi, lúc xuất phát mọi người đều đã thống nhất cùng nhau tiến vào thành Ma Tộc, cùng tiến cùng lùi, sao lại không phải đồng minh rồi? Đương nhiên lúc trước chúng ta ra ngoài xem một vòng là để thăm dò hoàn cảnh mà thôi, ta cũng đâu có nói muốn tách khỏi đồng minh ~”

Lúc này, trong lòng Phương Tĩnh Thiên đã chắc chắn một chuyện, nhất định đám người Dương Bách Xuyên đang tìm bảo vật gì đó.

“Chẳng phải thế thì sao, chúng ta là đồng minh, từ trước tới giờ đều không thay đổi, vẫn là Dương đạo hữu hiểu lý lẽ.” Phương Tĩnh Thiên nhìn Bảo Thuận Quang bằng ánh mắt đầy khiêu khích.

Nhưng câu nói tiếp theo của Dương Bách Xuyên lại khiến vẻ mặt ông ta tái xanh.

Dương Bách Xuyên cười đáp: “Nếu như Phương các chủ vẫn thừa nhận đồng minh, vậy thì chuẩn bị tiến vào cánh cửa này, để Phương các chủ xung phong mở đường đi, dù sao thì ma hồn cổ vừa rồi là do chúng ta đi đầu, hóa giải nguy hiểm của ma hồn cổ cũng là bọn ta, nếu đã là đồng minh, ta nghĩ Phương các chủ sẽ không ngại góp một phần sức lực, đúng không?”

Trong lòng Dương Bách Xuyên cười lạnh: “Lão cáo già muốn kiếm lợi khắp nơi, tiểu gia để ông kiếm đủ, đúng lúc đang thiếu bia đỡ đạn.”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4364: Có người?



Nghe thấy những lời này của Dương Bách Xuyên, Phương Tĩnh Thiên thầm chửi rủa trong lòng, nhưng cũng chỉ dám mắng trong lòng mà thôi.

Ông ta không dám đối đầu với Dương Bách Xuyên.

Rõ ràng Dương Bách Xuyên coi người Vân Hỏa Các bọn họ làm đá kê chân. Phương Tĩnh Thiên là cao thủ Hỗn Nguyên nên có cảm ứng bẩm sinh với nguy hiểm vô hình, ông ta cảm nhận được một sự nguy hiểm cùng cực đến từ cửa

cung trước mắt này.

Lúc này Dương Bách Xuyên lại bắt ông ta xung phong...

Nhưng tòa cửa cung này tạo cho ông ta một cảm giác rất nguy hiểm, sao ông ta dám xung phong đi trước chứ?

Phương Tĩnh Thiên không muốn làm, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ cách đối phó cho qua chuyện này thì đầu bên kia vang lên tiếng bước chân.

Có người? Hoặc là sinh linh khác?

Ánh mắt của mọi người tập trung về phía bóng tối bên kia.

Nói thật lúc này mọi người đều rất khẩn trương, bởi vì không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, liệu có xuất hiện một thứ còn đáng sợ hơn ma hồn cổ hay không?

Tiếng bước chân đến gần...

Sau đó mọi người cùng thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì người đến là đoàn người của điện Ma Đan do Hình Uyên Minh dẫn dắt.

Mọi người không ngờ lúc này Hình Uyên Minh sẽ xuất hiện.

Nhìn có vẻ bọn họ rất chật vật, đội ngũ hơn 10 người giờ chỉ còn lại 6 người.

Hiển nhiên cũng đã chết hơn nửa.

Chờ đến khi bọn họ đi đến trước mặt mọi người, thế lực ba phương cũng coi như đã tụ lại một chỗ.

Giờ phút này Hình Uyên Minh đã không còn sự kiêu ngạo và đắc ý ban đầu nữa, thay thế là sự mệt mỏi và hoảng sợ.

“Cuối cùng cũng tìm được các ngươi!”

Đây là câu nói đầu tiên của Hình Uyên Minh, giống như sau khi nhìn thấy đám người Dương Bách Xuyên, cục đá trong lòng ông ta đã rơi xuống.

Thấy vậy Bảo Thuận Quang lên tiếng khinh bỉ: “Ha hả, Hình Uyên Minh, không phải ngươi rất có năng lực hay sao, sao giờ lại giống như vừa bị ma đuổi vậy, ha ha ha...”

Hình Uyên Minh không thèm để ý đến câu châm chọc của Bảo Thuận Quang, hay nói cách khác ông ta không có tâm trạng đấy võ mồm với Bảo Thuận Quang, bởi vì ông ta vẫn còn sợ hãi với những gì vừa trải qua.

Suýt nữa tiêu đời.

Trong chuyến đi một vòng quanh tòa Ma Thành này, thuộc hạ của ông ta đã chết hơn nửa.

Sao ông ta lại không hốt hoảng được cơ chứ?

Hình Uyên Minh nói: “Bảo Thuận Quang, CMN ngươi nói rất đúng, chúng ta đã gặp phải quỷ. Các ngươi có gặp phải sinh linh đáng sợ kia không?”

Lúc này Hình Uyên Minh giống như chim sợ cành cong.

Nhưng mọi người đều nghe hiểu lời của ông ta, hiển nhiên lão già này đã bị ma hồn thượng cổ tấn công.

Chẳng qua ông ta không may mắn gặp được Dương Bách Xuyên từ sớm.

Nếu không có thể dùng ngọn lửa cộng thêm Tiên Hồn để giảm bớt thương vong, mặc dù cách này đơn giản nhưng nếu không biết cách sẽ bị ma hồn cổ hút hết sức lực.

Hình Uyên Minh dẫn dắt điện Ma Đan, giờ còn lại 6 người đã rất không tệ.

Không phải Dương Bách Xuyên muốn có người làm đá kê chân cho mình hay sao?

Giờ thì tốt rồi, Hình Uyên Minh có thể chia sẻ một ít với ông ta.

Phương Tĩnh Thiên cười nhìn về phía Hình Uyên Minh, nói: “Hình đạo hữu, ngươi cũng cảm nhận được sự đáng sợ của tòa thành quỷ dị này đúng không?”

Hình Uyên Minh gật đầu, Không chỉ đáng sợ, còn cực kỳ b**n th**.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4365: Cúi xuống nói xin lỗi



Phương Tĩnh Thiên tiếp tục nói: “Nói thật lần này ta cũng gặp may, gặp được. đám người Dương đạo hữu nếu không sẽ bị chết rất nhiều người...

Kết quả này do mọi người đồng lòng chung sức, ngươi cũng thấy được sự. quỷ dị của tòa thành nay, hiện giờ mọi người lại tụ lại bên nhau, như vậy mới có thể cùng chung sức vượt qua cửa ải khó khăn n:

Nghe mấy lời này của Phương Tĩnh Thiên, Dương Bách Xuyên thầm mắng không biết xấu hổ.

Đương nhiên Dương Bách Xuyên cũng chỉ nghĩ trong lòng, bởi vì hắn biết Phương Tĩnh Thiên đang lừa dối Hình Uyên Minh. Ở trong lòng hắn, hai lão già này đều không phải người tốt lành gì.

Nhưng nói đi nói lại, lúc này Phương Tĩnh Thiên lừa dối Hình Uyên Minh cũng vì muốn giải quyết xong chuyện làm đá kê chân.

Dù sao hắn thấy ai đi cũng được, chỉ cần bảo vệ an toàn tính mạng của Tiên Minh Luyện Tạo là được.

Cũng ra hiệu bảo Bảo Thuận Quang đừng lên tiếng, đứng nhìn Phương Tĩnh Thiên biểu diễn là được.

Phương Tĩnh Thiên là một con cáo già ngàn năm, đứng trước mặt ông ta, Hình Uyên Minh vẫn còn kém chút.

Đặc biệt Hình Uyên Minh vừa mới trải qua nỗi sợ hãi xong.

Phương Tĩnh Thiên tiếp tục lừa dối: “Hình điện chủ, hiện tại chúng ta cùng tổ hợp đội ngũ lại, hiện tại ngươi muốn tiếp tục gia nhập chúng ta không?”

Lúc này Hình Uyên Minh như chim sợ cành cong, hiển nhiên biết vào lúc này thì lựa chọn gia nhập đội ngũ mới là lựa chọn tốt nhất. Ông ta nghe Phương Tĩnh Thiên hỏi vậy, gật đầu nói: “Muốn, các ngươi đừng hòng bỏ lại chúng ta.”

“Ha ha, Hình điện chủ, lúc trước chính ngươi rời đi trước, hiện tại muốn gia nhập chúng ta đâu dễ như vậy chứ? Nhưng... Muốn đi vào trong thành một lần nữa, nhìn thấy cửa cung này không, các ngươi đi vào trước, đây coi như là điều kiện để các ngươi gia nhập, nếu không chúng ta sẽ không cần các ngươi...

Haizz, trong tòa thành này chỗ này cũng có ma hồn thượng cổ, có khi còn có cả sinh linh khác. Hiện tại chúng ta cần phải đi vào cửa cung trước mới được, Hình điện chủ, chính ngươi suy nghĩ giữa lợi và hại đi.”

Nghe xong Phương Tĩnh Thiên lừa người, Dương Bách Xuyên cũng nhịn không được muốn vỗ tay vì sự mặt dày của lão cáo già này.

“Sao trên đời này lại có tên khốn mặt dày vô liêm sỉ vậy chứ... CMN còn gia nhập lần nữa? Sao ông ta không nghĩ lại ông ta là người đầu tiên rời khỏi đội ngũ chứ...” Bảo Thuận Quang thầm mắng.

'Thậm chí ngay cả Cảnh Xán tiên tử cũng đơ ra, nàng ta nghe thấy những lời lừa dối này của sư phụ, mặt đỏ bừng, da mặt của sư phụ nhà mình đủ dày!

Nhưng lúc này Hình Uyên Minh vừa mới trải qua cơn sợ hãi, trong lòng rất muốn gia nhập vào đại đội, nghe Phương Tĩnh Thiên nói xong, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được, chúng ta xung phong đi trước, nhưng các chủ bên các ngươi đừng đứng nhìn một bên, nếu có động tĩnh gì các ngươi phải ra tay hỗ trợ, đừng tưởng rằng ta không biết mưu kế của ngươi.”

Phương Tĩnh Thiên xấu hổ nói: “Vậy quyết định vậy đi, bên các ngươi xung phong đi đầu, bên chúng ta yểm trợ.”

Nói xong Phương Tĩnh Thiên nhìn về phía Dương Bách Xuyên, nói: “Dương đạo hữu thấy thế nào?”

Dương Bách Xuyên thấy thế nào cũng được, chỉ cần không phải người của Tiên Minh Luyện Tạo xung phong đi đầu là được.

Dù sao mọi người cũng không rố trong cửa cung này có cái gì, để Hình Uyên Minh và Phương Tĩnh Thiên cùng đi vào cũng không có gì không tốt.

“Ta không ý kiến, vậy đoạn đường tiếp theo phải nhờ hai vị rồi.” Dương Bách Xuyên cười nói.

“Được, nhưng ta cũng hy vọng người của Tiên Minh Luyện Tạo các ngươi cũng đừng khoanh tay đứng nhìn, nếu có biến cố gì xảy ra, mọi người cùng nhau ứng phó mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn, nếu không ta cũng... Dương đạo hữu hiểu chứ?”

Mặc dù chưa nói hết nhưng mọi người đều nghe hiểu Phương Tĩnh Thiên đang uy h**p Dương Bách Xuyên.

“Ha hả ~” Dương Bách Xuyên lạnh lùng nói: “Ông đang uy h**p ta?”

Dứt lời, hơi thở bùng nổ, kiếm Đồ Long xuất hiện, Thanh Liên Tiên Hỏa phủ kín thân kiếm, sau đó đánh về phía Phương Tĩnh Thiên.

Mọi người không ngờ Dương Bách Xuyên sẽ đột nhiên trở mặt, nhìn có vẻ hắn thật sự muốn liều mạng chém người.

Đối với đám người Đinh Hòa Bình, dù Dương Bách Xuyên làm gì bọn họ đều sẽ duy trì vô điều kiện, cũng thả ra hơi thở cường đại đè ép đám người Phương Tĩnh Thiên.

Lúc này sắc mặt của Phương Tĩnh Thiên cực kỳ khó coi, ông ta uy h**p Dương Bách Xuyên cũng vì muốn thử một chút, không ngờ Dương Bách Xuyên lại phản ứng mạnh như vậy.

Chẳng lẽ thật sự phải trở mặt với Dương Bách Xuyên?

Nhìn số lượng hai bên, cảm nhận hơi thở tản ra trên người Dương Bách Xuyên, trong lòng Phương Tĩnh Thiên hơi rợn người.

Thật ra ông ta cũng chỉ là Hỗn Nguyên trung phẩm đỉnh phong, ban đầu ông ta không quá để mắt đám người Dương Bách Xuyên và Đinh Hòa Bình, cho rằng với thực lực của mình thì có thể đối phó tất cả.

Nhưng lúc này ông ta cảm thấy không thích hợp.

Hơi thở Đại La viên mấn đỉnh phong của tên tiểu tử Dương Bách Xuyên này có thể sánh ngang với ông ta.

“Cúi xuống nói xin lỗi.”

Dương Bách Xuyên lạnh lùng nói.

Hắn biết nếu không đè ép khí thế của lão già này, sau khi đi vào cửa cung, có khi ông ta sẽ lại gây chuyện. Hơn nữa Hình Uyên Minh cũng là một quả bom, áp xuống Phương Tĩnh Thiên đồng thời ra oai đe dọa ông ta.

Nghe thấy Dương Bách Xuyên bắt ông ta cúi người xin lỗi, nụ cười trên mặt Phương Tĩnh Thiên biến mất.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4366: Cúi đầu rồi



Với Phương Tịnh Thiên mà nói, những lời này chẳng khác nào đang sỉ nhục ông ta. Ông ta lập tức trợn trừng mắt lườm Dương Bách Xuyên, mặt mày sa sầm, khàn giọng hỏi: "Dương đạo hữu có ý gì?"

Dương Bách Xuyên híp mắt, đáp: "Ta muốn ông cúi đầu xin lỗi."

Dứt lời, sát ý mà Dương Bách Xuyên tỏa ra gần như hóa thành thực thể, đồng thời ngày càng dày đặc, hai mắt dán chặt lên người Phương Tịnh Thiên không rời. Hành động này của hắn chẳng khác nào đang ra tối hậu thư với Phương Tịnh 'Thiên rằng ông đây muốn làm nhụt nhuệ khí của ông đấy, nếu không chịu xin lỗi đàng hoàng, vậy đừng trách sao ta liều mạng với ông.

Bấy giờ, Phương Tịnh Thiên cũng đã nhìn thấu quyết tâm muốn lôi cổ mình ra khai đao của Dương Bách Xuyên, hiện tại ông ta không còn đường lui, nếu không chịu xuống nước dập đầu tạ tội với Dương Bách Xuyên, sợ là hai bên sẽ thật sự trở mặt thành thù.

Phương Tịnh Thiên nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên hồi lâu, sau đó hít sâu một hơi, cuối cùng xoay người, khom lưng cúi đầu trước Dương Bách Xuyên, đồng thời trầm giọng nói: "Xin lỗi Dương đạo hữu."

Cúi đầu rồi... Phương Tịnh Thiên chịu cúi đầu thật rồi.

Trông thấy cảnh tượng này, rất nhiều người khẽ thở phào nhẹ nhõm, rồi lại ngạc nhiên vô cùng, nhất là Hình Uyên Minh. Là một trong những nhân vật có máu mặt ở Tiên Đan Thành, tất nhiên lão ta hiểu rất rõ tính cách của Phương Tịnh Thiên, thật không ngờ Phương Tịnh Thiên lại hạ mình cúi đầu xin lỗi một tiểu bối như Dương Bách Xuyên.

Có thể nói, đây là một trường hợp trước giờ chưa từng có.

Trong vòng mấy nghìn năm trở lại đây, lão ta chưa từng nhìn thấy Phương. Tịnh Thiên phải cúi đầu trước kẻ nào ở Tiên Đan Thành này hết. Ấy thế mà hiện tại ông ta lại khom lưng xin lỗi một tiểu bối như Dương Bách Xuyên, chuyến này Hình Uyên Minh xem như được mở mang tầm mắt rồi. Ngoài ra, lúc này trong lòng Hình Uyên Minh cũng xuất hiện rất nhiều phỏng đoán về thân phận của Dương Bách Xuyên, và cũng có hơi kiêng dè hắn.

Điều này cũng khiến bốn người Đinh Hòa Bình đề cao cảnh giác với Phương Tịnh Thiên. Một kẻ vốn kiêu ngạo lại chịu cúi đầu xin lỗi trước mặt bao người, không cần nghĩ cũng biết bụng dạ ông ta khó lường tới cỡ nào mới có thể hạ mình nhẫn nhục đến vậy. Thế nên người của Luyện Tạo Tiên Minh chẳng những không cảm thấy vui mừng trước cái cúi đầu của Phương Tịnh Thiên, trái lại còn lo lắng không yên. Có thể thấy, từ giờ trở đi, Phương Tịnh Thiên đã ngấm ngầm ghi hận Dương Bách Xuyên trong lòng, nếu để lão già này bắt được cơ hội, chắc chắn sẽ nhân lúc nguy cấp mà tặng hắn một dao, tiễn về nơi chín suối.

Đám người đứng bên cạnh Phương Tịnh Thiên cũng tái xanh mặt mày, nhất là đồ đệ Cảnh Xán của Phương Tịnh Thiên. Lúc này, nàng ta thật sự không nhịn nổi nữa, gân cổ chửi bới Dương Bách Xuyên: "Dương Bách Xuyên, mày là cái thá gì mà lại bắt sư phụ tao phải xin lỗi mày...?"

Dương Bách Xuyên híp mắt nhìn Cảnh Xán, rồi bật cười thành tiếng, đáp: "Nếu muốn sống sót ở chỗ này thì phải biết cúi đầu trước ông đây, còn ngươi, tốt nhất thì ngậm chặt miệng lại đi. Đừng tưởng là đàn bà thì ông đây sẽ không dám đánh, chuyện Quỷ Mẫu Yêu Thụ lần trước, ngươi cho rằng ông đây không biết ngươi chủ ý muốn cướp minh văn đạo phù trên người ông đây hả, món nợ này ông đây còn chưa tính với ngươi đâu, nên tốt nhất là đừng chọc giận ta. Về phần ta có tư cách gì thì tự đi mà hỏi sư phụ Phương Tịnh Thiên của ngươi đi."

"Mày..." Cảnh Xán điên tiết bước lên, định ra tay với hắn, có điều lại bị Phương Tịnh Thiên ngăn cản: "Xán Nhị, lui lại."
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4367: Còn Dương Bách Xuyên thì sao?



Thấy sư phụ đã mở miệng, Cảnh Xán chỉ đành hung tợn lườm Dương Bách Xuyên một phát sắc lẻm, sau đó ngoan ngoãn lùi về sau. Còn Phương Tịnh Thiên vẫn giữ nguyên nụ cười tươi roi rói trên môi, hoà ái nói: "Dương đạo hữu đừng trách tiểu đồ, nó bị ta chiều hư rồi."

Lúc này, ngoài mặt Phương Tịnh Thiên chẳng mảy may để lộ vẻ tức giận, càng không hề có chút biểu cảm căm phẫn nào khi bị một tiểu bối đè đầu cưỡi cổ, trái lại còn tràn ngập ý cười dịu dàng như gió xuân. Hệt như ban nấy chẳng xảy ra chuyện gì cả.

Cảnh tượng ấy khiến bốn người Đinh Hòa Bình vẫn luôn chú tâm quan sát nấy. giờ cảm thấy lo lắng tột độ, bởi trong mắt họ, sự bình tĩnh, thong dong của Phương Tịnh Thiên là biểu hiện của việc ngấm ngầm ghi thù, cũng như lòng dạ thâm sâu khó đoán.

Còn Dương Bách Xuyên thì sao?

Làm gì có chuyện hắn lại không nhận ra tâm tư của con cáo già Phương Tịnh 'Thiên này chứ?

Chỉ là với hắn mà nói chuyện này chẳng có gì to tát, bởi thứ hắn muốn là chèn ép cái thói kiêu căng của Phương Tịnh Thiên, đồng thời hù dọa đám Hình Uyên Minh một phen. Và thể theo biểu hiện của Hình Uyên Minh thì hắn đã đạt được mục đích của mình rồi.

Về phần Phương Tịnh Thiên nhỏ nhen, thích mang thù... cái này không quan trọng.

Biết điều thì đừng có dại mà gây chuyện với hắn! Bằng không hắn sẽ khiến lão bất tử đó phải hối hận vì đã đặt chân tới thế giới này.

"Nơi này không nên nán lại lâu, ông đi trước mở đường đi." Dương Bách Xuyên thản nhiên sai sử Phương Tịnh Thiên.

Hắn biết với những lão cáo già này, ngươi càng tỏ ra yếu đuối bao nhiêu, họ sẽ càng được nước lấn tới bấy nhiêu. Trong thế giới kẻ mạnh làm vua, thực lực. chính là thứ quyết định tất cả. Và hiện tại, họ Dương đang phơi bày thực lực của bản thân ra cho họ xem. Đừng thấy tu vi hiện tại của hắn chỉ có Đại La đại viên mãn mà lầm, dù có đối đầu với lão bất tử mạnh cỡ Phương Tịnh Thiên, hắn cũng chẳng mảy may lo sợ đâu.

Nghe thấy mệnh lệnh của Dương Bách Xuyên, Phương Tịnh Thiên chỉ bật cười, rồi gật đầu tỏ ý đã biết. Nhưng khoảnh khắc ông ta cúi mặt xuống, nơi đáy mắt lập tức xuất hiện sát ý dày đặc. Kế tiếp, ông ta quay sang, gật nhẹ đầu với Hình Uyên Minh. Hình Uyên Minh lập tức ra hiệu cho hai Đại La đứng bên cạnh tiến về phía cửa cung, sau đó mọi người im lặng đuổi theo sau...

Phương Tịnh Thiên cũng ra lệnh cho hai thị vệ Đại La đi theo bên cạnh để tiện đối phó với những tình huống bất ngờ.

Nhóm xuất phát sau cùng chính là người của Luyện Tạo Tiên Minh.

Bấy giờ, mọi người chẳng có chút thông tin gì về cửa cung sừng sững ngay. trước mặt, có trời mới biết cửa cung này có gì bất thường, hay là sau khi mở cửa ra sẽ gặp phải tình huống gì mà thôi.

Lát sau, hai vị Đại La của Ma Đan Điện dẫn đầu tiến lại gần cửa cung, cẩn thận kiểm tra một lượt, sau đó một trong hai người lên tiếng: "Bẩm điện chủ, trên cửa không có trận pháp, có thể mở cửa bước vào trong."

Hình Uyên Minh liếc nhìn Dương Bách Xuyên, hỏi: "Dương đạo hữu thấy sao?"

Hiện tại, Hình Uyên Minh đã nhận ra ở chỗ này, người có quyền quyết định là Dương Bách Xuyên. Ngay từ đầu lão ta đã cảm thấy thằng nhãi này có gì đó rất lạ, giờ tới cả con cáo già như Phương Tịnh Thiên cũng không dám đắc tội hẳn, lão ta

vẫn nên khiêm tốn một chút, hỏi ý Dương Bách Xuyên trước cho an toàn.

"Mở cửa cung." Dương Bách Xuyên thẳng thừng ra lệnh.

"Mở đi." Hình Uyên Minh tức khắc sai sử hai thuộc hạ. "Ầm ầm..."

mì thanh trầm đục vang lên, cánh cửa vừa cao, vừa dày, vừa nặng được một hộ vệ của Hình Uyên Minh đẩy ra.

"Vù vù..."

Khoảnh khắc cửa cung hé mở, một lưồng gió lạnh lếo thổi ngang qua mặt mọi người, kèm theo là tiếng rít chói tai. Điều này khiến toàn thân họ run lên bần bật, nhưng làn gió chỉ lướt qua rồi thôi, không có gì xảy ra tiếp nữa.

Đoàn người đề cao cảnh giác một hồi, thấy không có gì bất thường thì khế thở phào nhẹ nhõm.

"Tiến vào." Dương Bách Xuyên hô lớn.

Hai thuộc hạ của Hình Uyên Minh nơm nớp lo sợ bước vào trong, nhưng vẫn không xuất hiện điều gì bất thường cả. Sau khi mọi người tiến vào, họ phát hiện nơi này là một quần thể cung điện rộng lớn, chỗ họ đang đứng chỉ có thể xem là một khoảng sân trước cung điện, phóng mắt ra xa sẽ thấy đằng sau có rất nhiều đình đài cung điện.

Khoảng sân này không quá lớn, chỉ khoảng trăm mét vuông. Chờ người cuối cùng bước qua khỏi cửa cung, sau lưng bỗng vang lên một tiếng "rầm' vang dội.

Dương Bách Xuyên biến sắc. "Cửa tự động đóng lại." Kim Quy tiên nhân run run nói. "Mọi người cẩn thận." Dương Bách Xuyên lớn tiếng nhắc nhở.

Với mọi người có mặt ở đây mà nói, tình huống này quá mới lạ, khác hẳn cái lần đụng độ hồn ma cổ xưa. Bấy giờ, trong đầu mỗi người hiện lên vô số suy nghĩ, không ai giống ai, đặc biệt là Hình Uyên Minh chịu trách nhiệm đi trước mở đường, hiện tại, lão ta có cảm giác bản thân đã bị Phương Tịnh Thiên lừa. Hình Uyên Minh tức giận trừng Phương Tịnh Thiên, cùng là bá chủ một phương của Tiên Đan Thành, ai sợ ai chứ, tạm thời lão ta âm thầm ghi nhớ món nợ này trước, chờ khi nào về tới sẽ tính sổ với Phương Tịnh Thiên sau.

Còn Phương Tịnh Thiên thì chẳng hề nhận ra tâm tư của Hình Uyên Minh, trong đầu ông ta lúc này chỉ còn mỗi lòng căm hận với Dương Bách Xuyên. Hôm nay, mặt mũi của ông ta xem như đã bị một tên tiểu bối như Dương Bách Xuyên dẫm nát dưới chân, còn tiện thể giày xéo một phen.

Bốn người Đinh Hòa Bình biết Phương Tịnh Thiên chắc hận Dương Bách Xuyên muốn chết, có điều trước tình hình hiện tại, dù biết mọi hành động của con cáo già này xuất phát từ mưu đồ đen tối, nhưng không ai rảnh mà vạch trần ông ta, chỉ ngấm ngầm ghi nhớ trong lòng thôi.

Sau khi tiến vào cửa cung, mọi người tạm vất những chuyện này ra sau đầu, tập trung chú ý phía trước mặt...
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4368: Không ai biết cái bóng xuất hiện trong sương mù là gì?



Không ai biết cái bóng xuất hiện trong sương mù là gì?

'Trông nó khác với những ma hồn thượng cổ trước đó, bởi vì cảm giác khí tức rất khác biệt, cộng thêm ma khí âm sát rất nặng, vượt xa những ma hồn thượng cổ trước đó.

Rốt cuộc đó là thứ gì, trong lòng mọi người đều vô cùng lo lắng. Mọi người cũng đề phòng theo phương pháp của Dương Bách Xuyên, có thể đối phó bất cứ lúc nào.

Hình Uyên Minh đương nhiên cũng nghe thấy phương pháp do Dương Bách Xuyên quát lên, bọn họ đều là những lão quỷ đã tu luyện nhiều năm, trong đầu vừa nghĩ đến phương pháp Dương Bách Xuyên nói đã tự nhiên hiểu được điểm mấu chốt trong đó.

Lúc này Hình Uyên Minh mới phản ứng lại, sở dĩ Tiên Minh Luyện Tạo không có tổn thất là bởi vì bọn họ đã sớm biết được điểm yếu để đối phó với ma hồn thượng cổ, Phương Tĩnh Thiên cũng là người hưởng lợi.

Chỉ có những người ông ta dẫn theo mới thực sự là tổn thất nặng nề.

Hình Uyên Minh thầm nghĩ trong lòng, tiếp theo bất kể thế nào cũng phải theo sát Dương Bách Xuyên, tiểu tử này đúng là một người tài.

Nghĩ đến đây, Hình Uyên Minh hét lên với hai thuộc hạ trước mặt: "Làm theo những gì Dương đạo hữu nó

Hình Uyên Minh vừa mới nhắc nhở thì đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hai người.

Ông ta nhắc nhở muộn rồi. Chỉ thấy hai tên thuộc hạ bị cuốn vào trong sương mù trong nháy mắt, lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

Muốn nghĩ cách giải cứu cũng không kịp.

Sắc mặt Hình Uyên Minh xấu xí và đau đớn, ông ta lại mất thêm hai tên thuộc hạ.

Biểu cảm này của ông ta cũng lọt vào mắt Dương Bách Xuyên, so với Phương Tĩnh Thiên, hắn có ấn tượng tốt với Hình Uyên Minh hơn. Bởi vì dù gì Hình Viên Minh cũng tỏ ra vẻ đau đớn khi nhìn thấy hai tên thuộc hạ của mình bị cuốn vào sương mù dày đặc hoặc có thể gọi là ma khí, điều này cho thấy ông ta quan tâm chính là người quan tâm đến thuộc hạ.

Không giống như Phương Tĩnh Thiên, lão tiểu từ này không hề có chút xao. động nào khi thấy thuộc hạ của mình biến mất, sắc mặt rất lạnh nhạt.

Đây là điều khiến Dương Bách Xuyên không thích.

Xét cho cùng, Dương mỗ cũng là một người trọng tình trọng nghĩa, vì vậy khi nhìn thấy biểu cảm của Hình Uyên Minh, hắn rất có thiện cảm với Hình Uyên Minh.

Mặc dù Hình Uyên Minh là loại người rất đáng ghét, nhưng có vẻ như sự đáng ghét của Hình Uyên Minh chỉ là mặt ngoài sáng.

Mà Phương Tĩnh Thiên lại là một người rất tâm cơ.

Nhưng Dương Bách Xuyên không quan tâm, nếu lão tiểu tử Phương Tĩnh Thiên dám làm chuyện ác, hắn cũng dám giết ông ta.

Lúc này, tất cả mọi người nhìn thấy sương mù dày đặc cuốn lấy hai thuộc hạ của Hình Uyên Minh, cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.

Nhưng trừ cái đó ra thì chẳng nhìn thấy gì cả, không ai biết hai thuộc hạ của Hình Uyên Minh đã xảy ra chuyện gì trong sương mù, bọn họ gặp phải cái bóng là vật thế nào và có chỗ đáng sợ không?

Mọi người đều cảnh giác với những điều chưa biết, không dám bốc đồng đi mạo hiểm.

Dù sao sương mù dày đặc cỡ này cũng là hắc ma khí nồng nặc, bên trong còn ẩn giấu một sinh linh mà mọi người không biết.

Chỉ có thể đứng nhìn hai tên thuộc hạ của Hình Uyên Minh bị cuốn đi và biến mất trong sương mù.

Tuy nhiên, vào lúc này, sương mù dày đặc đột nhiên dâng lên bốn phía, giống như một trận cuồng phong bộc phát, trong nháy mắt đang cuốn về phía mọi

người.

Nó giống như một cơn sóng biển, trong phút chốc, mọi người đều chìm vào. bóng tối...

Đột nhiên, hoả diễm thiêu đốt toàn thân chiếu sáng không gian xung

Dương Bách Xuyên lập tức nhìn thấy khung cảnh xung quanh, hắn muốn nhìn thấy trong sương mù rốt cuộc đang ẩn giấu vật quái quỷ gì?

Khoảnh khắc tiếp theo, Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi khí lạnh.

"Rít ~
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 4369: Thế mà lại biến thành một trận pháp



Hắn nhìn thấy......

Tất cả mọi người đều bị ma hồn thượng cổ vây quanh.

Đích thật là ma hồn thượng cổ, thế nhưng...

Ma hồn thượng cổ gặp phải lần này khác với lần trước.

Những ma hồn thượng cổ này trông có vẻ khủng khiếp hơn nhiều so với những ma hồn thượng cổ trước đó.

Rõ ràng là tồn tại ma hồn thượng cổ cao cấp hơn.

Cũng chính vào lúc này, chim Thần Ma ở trên vai Dương Bách Xuyên lên tiếng: "Gà yếu, cẩn thận một chút, những ma hồn thượng cổ này không phải như những tiểu ma hồn trước đó, chúng đều là đại ma hồn thuần nhất sắc. Mặc dù Tiên Hoả và Tiên Hồn của các ngươi vẫn có hiệu quả chống lại những đại ma hồn này, nhưng bọn chúng cũng có khả năng chống cự, vì vậy hãy chuẩn bị cho một trận chiến khó khăn đi."

Dương Bách Xuyên nghe thấy chim Thần Ma nói, lúc này hắn cũng âm thầm gật đầu, hắn đương nhiên cũng nhìn ra một số điểm khác biệt.

Hắn mở miệng hô to với mọi người: "Tiếp theo sẽ là một trận chiến khốc liệt, mọi người cùng phòng thủ, nếu không chúng ta sẽ bị cuốn vào trong đó và bị giày vò đến chết, sẵn sàng chiến đấu để mở một đường máu rồi xông ra thôi, đây là những đại ma hồn cao cấp hơn rồi."

"Biết rồi ~"

"Đã hiểu..."

Hàng loạt âm thanh hô ứng vang lên liên tục.

Lúc này, bất kể là Phương Tĩnh Thiên hay là Hình Uyên Minh thì đều đáp lại Dương Bách Xuyên, hai lão cáo già này biết nếu không đồng lòng thì kết quả sẽ thật sự giống như Dương Bách Xuyên nói, tất cả mọi người đều sẽ bị giày vò đến chết.

Cho nên lúc này không ai dám lơ là.

Nếu không, dựa theo tính tình của Dương Bách Xuyên, hắn chắc chắn sẽ oán trách bọn họ.

"Giết~"

Dương Bách Xuyên hét lớn, sau đó vung vẩy kiếm Đồ Long trong tay, kiếm khí tung hoành bại phát kèm theo sự gia trì của Thanh Liên Tiên Hoả và Tiên Hồn.

Hắn là người đầu tiên xông ra, dưới kiếm khí, đại ma hồn đang ngăn cản trước mắt hắn dường như hiểu được sự nguy hiểm từ thanh kiếm của Dương Bách Xuyên, bọn chúng nhao nhao né tránh.

Tuy nhiên, vẫn có bốn năm đại ma hồn bị kiếm khí của Dương Bách Xuyên chém trúng.

Có tiếng hét thảm thiết phát ra, sau đó hóa thành một chùm ma khí tiêu tán, cũng có một số bị liên luy nhưng không tiêu tán mà phát ra tiếng rống giận trầm

đục rồi né tránh.

Trong bóng tối, Dương Bách Xuyên có thể nhìn thấy những đại ma hồn này hiện ra hai con mắt đỏ thâm.

Đây là một điểm khác biệt so với những tiểu ma hồn trước đó, nhưng những tiểu ma hồn trước đó không để lộ hình dáng, dáng vẻ lộ ra ngoài nhìn qua chỉ là một chùm ma khí bao phủ.

Công kích của những người khác cũng bạo phát vào lúc này, Dương Bách Xuyên nhìn ra được lần này tất cả mọi người đều xuất ra toàn lực rồi. Nhưng hễ đại ma hồn nào trúng đòn công kích của đám người Đinh Hoà Bình thì đều tiêu tán, còn những đại ma hồn chịu công kích của Đại La thì lại không tiêu tan, cho dù bị công kích đánh tan thì vẫn có thể ngưng tụ lại lần nữa.

Điều này cho thấy rõ nguyên nhân là do chênh lệch về thực lực.

Nhưng những điều này đối với bọn họ đã đủ rồi, ít nhất những người ở cấp bậc Hỗn Nguyên này đều có thể lao ra chiến đầu cùng mọi người.

"Vù vù ~"

Dương Bách Xuyên dẫn đầu lao về phía trước, mục tiêu của hắn vẫn còn ở phía trước, đó là đi tìm Lạc Dương.

Ngay khi bọn họ xông ra được hai mươi, ba mươi mét, những đại ma hồn xung quanh đột nhiên sắp xếp thành đội ngũ.

'Thế mà lại biến thành một trận pháp.

Giống như một bức tường ngăn cản trước mặt bọn họ. Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang vọng khắp không gian.

"Sát trận~"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back