Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 550



Dứt lời Dương Bách Xuyên nhìn Vương Huyền Cơ. Những gì anh nói đều là sự thật, tình trạng cơ thể và sức sống của ông cụ Vương đã suy kiệt nghiêm trọng, anh không dám tùy tiện dùng đan dược, bởi vì ông ấy không chịu nổi, chỉ có thể dùng Châm m Dương Ngũ Hành k1ch thích sự tuần hoàn máu để chức năng cơ thể hồi phục chút sức sống, đến lúc đó lại phối hợp giữa châm cứu và đan dược mới có thể nắm chắc tỉ lệ thành công lớn hơn.

"Từ giờ trở đi mọi chuyện đều nghe theo cậu sắp xếp, chúng tôi tin tưởng cậu. Cần gì thì cậu cứ nói." Vương Huyền Cơ nghiêm túc nói.

Vương Huyền Cơ đã tỏ thái độ, tất nhiên bốn anh em Vương Mộ Sinh cũng tán thành, tỏ ý ủng hộ.

"Không cần gì hết, chỉ cần sắc một phần ba cây nhân sâm dại trăm năm cho ông cụ uống, mỗi ngày hai trăm mililit là được. Cháu đi châm cứu điều dưỡng sức khỏe cho ông Vương trước đây. Ba ngày sau có thể lấy mảnh đạn ra."

Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên đi vào phòng khách. Lần này ra ngoài anh đặt châm cứu trong ba lô mang đi chính là để phòng khi dùng tới. Nếu lấy châm cứu từ không gian bình Càn Khôn ra thì không thể giải thích được.

Độc Cô Vô Tình ngồi trong phòng khách uống trà. Cô là một người trầm tính ít nói, không hỏi Dương Bách Xuyên bất cứ điều gì, nói chung cứ chờ là được.

Sau khi Dương Bách Xuyên trở lại gian phòng phía sau, Vương Mộ Sinh đã tìm được nhân sâm dại trăm năm. Đối với nhà họ Vương mà nói, việc này không khó chút nào.

Để người nhà họ Vương yên tâm, lần này Dương Bách Xuyên châm cứu không tránh mặt bọn họ, lập tức sử dụng Châm Pháp m Dương.

Hiện tại ông cụ Vương cần điều dưỡng sức khỏe, k1ch thích sự sống là chính, không thể dùng lực quá mạnh, nhưng cũng không thể quá yếu.

Vì vậy Dương Bách Xuyên lựa chọn ba mươi sáu châm âm dương để củng cố sức khỏe cho ông cụ.

Đầu tiên là đâm mười tám châm âm ổn định khí huyết trước, sau đó lại dùng mười tám châm dương k1ch thích sự sống. Ban đầu cần dùng châm âm để ổn định, bởi vì châm dương quá bá đạo, cơ thể của ông cụ Vương sẽ không chịu nổi.

Vương Huyền Cơ và mọi người chỉ thấy Dương Bách Xuyên vươn tay lướt nhẹ trên hộp châm bạc, ngay sau đó một cây châm bạc xuất hiện trong tay anh.

Hơn nữa, kim bạc còn phát ra tiếng rung ong ong.

Kim bạc đâm vào người ông cụ Vương, phần đuôi rung dữ dội.

"Nội lực mới tinh khiết làm sao! Kỹ năng châm kim thật điêu luyện!" Hai mắt Vương Huyền Cơ sáng ngời, ông không kìm được cất lời khen ngợi.

Dương Bách Xuyên nghe thấy nhưng không để ý, tiếp tục tiến hành.

Tròn nửa tiếng anh mới hoàn thành mười tám châm âm.

Tiếp theo là mười tám châm dương, là châm nhanh.

Dương Bách Xuyên hít sâu một hơi, hai tay chuyển động tạo thành bóng mờ.

Mấy người Vương Mộ Sinh trở nên nghiêm túc, trong đầu chỉ có một chữ: nhanh.

Chỉ thấy hai tay của Dương Bách Xuyên hóa thành bóng mờ.

Chỉ có Vương Huyền Cơ nhìn rõ cách thức châm kim của Dương Bách Xuyên, biết rằng hai tay anh đâm mười tám cây châm bạc chỉ trong một hơi thở.

Sau khi hoàn thành ba mươi sáu châm, Dương Bách Xuyên thở hắt ra: "Được rồi, đừng rút những cây châm này ra, chờ đến ngày mai cháu đến kiểm tra."

20230410101403-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 551



"Một vị y sư Linh Thiền Yểm ở Miêu Cương. Bốn mươi năm trước bần đạo may mắn được nhìn thấy thuật châm cứu của Mai sư thái một lần, rất giống thuật châm cứu của cậu. Cả hai đều âm dương rõ ràng, ngũ hành tương sinh, đâm châm thành pháp trận. Hồi ấy trong giới võ cổ, Mai sư thái có danh xưng là Y Tiên, dùng bản lĩnh châm cứu cứu được vô số người, thần kỳ vô cùng. Chỉ tiếc là bà ấy đã mất tung mất tích mấy chục năm."

Vương Huyền Cơ cảm thán.

Dương Bách Xuyên lắc đầu: "Thuật châm cứu của cháu có tên Châm m Dương Ngũ Hành, là truyền thừa sư môn, không liên quan gì đến Mai sư thái."

Vương Huyền Cơ gật đầu: "Cũng đúng. Nghe nói Mai sư thái chỉ có thể thực hiện chín châm trong một hơi thở, nhưng tôi thấy cậu thực hiện những mười tám châm, hơn nữa còn nhẹ nhàng như bỡn. E là cho dù Mai sư thái còn tại thế cũng không bằng cậu."

"Ngài làm cháu giảm thọ mất. Y thuật rất uyên thâm, cháu cũng chỉ học được chút ít thôi."

"Cậu khiêm tốn quá. Với thuật châm cứu này, cậu chính là Y Tiên thời nay."

Vương Huyền Cơ khen ngợi làm Dương Bách Xuyên đỏ mặt. Lúc này, Vương Kiêm Gia ở bên cạnh mừng rỡ reo lên: "Ông hai ơi, mạch đập của ba cháu ổn định rồi này!"

Cô vừa cất lời, tất cả mọi người đều nhìn vào màn hình y tế bên cạnh giường, ai nấy đều nở nụ cười.

Dương Bách Xuyên thầm nói trong lòng: "Vui gì chứ! Anh đây hao tổn lượng lớn chân khí đó, tưởng đùa à?"

Anh nắm rõ tình trạng sức khỏe của ông cụ Vương hơn mọi người, Châm m Dương Ngũ Hành có thể kéo ông cụ Vương từ cánh cửa địa ngục trở về.

Bốn anh em nhà họ Vương hết sức cảm kích Dương Bách Xuyên, trong đó Vương Mộ Sinh là người vui vẻ nhất, nét mặt tràn đầy tự hào cứ như Dương Bách Xuyên là con trai mình vậy. Ông ta cảm thấy tự hào về Dương Bách Xuyên.

Sau đó mấy người ra khỏi phòng. Vốn dĩ Dương Bách Xuyên muốn đi chúc thọ ông nội của Triệu Nam, nhưng người nhà họ Vương nhất quyết không chịu. Lý Gia đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, không muốn để Dương Bách Xuyên đi sớm, đâu cần vội vàng một chốc một lát.

Vương Mộ Sinh lên tiếng: "Ăn xong chú sẽ cho xe chở cháu đi."

Dương Bách Xuyên và Độc Cô Vô Tình đành phải ở lại nhà họ Vương ăn trưa rồi mới rời đi, vẫn là Vương Tông Nhân lái xe đưa hai người đến nhà họ Triệu.

...

Trong phòng khách nhà họ Vương, sau khi Dương Bách Xuyên rời đi, Vương Huyền Cơ vừa nhìn bốn anh em nhà họ Vương vừa nghiêm túc nói: "Mấy đứa đã nghe thấy rồi đấy, sau này phải giữ gìn quan hệ giữa nhà họ Vương và Dương Bách Xuyên thật tốt, nhà họ Vương có thể hưng thịnh phồn vinh hay không đều phụ thuộc vào Dương Bách Xuyên. Còn nữa, cơ duyên của Tông Nhân ở chỗ Dương Bách Xuyên.

Ban đầu ta cứ tưởng cơ duyên của Tông Nhân nằm ở hồ Thần Long. Đến hôm nay Dương Bách Xuyên xuất hiện, ta mới biết cơ duyên của nó ở chỗ Dương Bách Xuyên. Bên hồ Thần Long thì không chắc chắn lắm, nhưng chỗ Dương Bách Xuyên thì chắc chắn là cơ duyên của Tông Nhi.

Có Mộ Sinh ở đây, ta tin rằng quan hệ giữa nhà họ Vương và Dương Bách Xuyên có thể duy trì tốt. Chỉ cần không trái với nguyên tắc thì các cháu hãy dốc hết sức giúp đỡ cậu ấy trong khả năng cho phép, chắc chắn là nhận lại sẽ nhiều hơn cho đi. Ta không thể nán lại Yên Kinh lâu, một thời gian nữa sẽ đi, các cháu hãy tự thu xếp ổn thỏa."

Bốn anh em nhà họ Vương cực kỳ coi trọng lời nói của ông hai, ai nấy đều nhìn sang Vương Mộ Sinh, bởi vì thật ra hiện tại ông ta là người cầm lái nhà họ Vương.

Vương Mộ Sinh đáp lời: "Cứ chân thành kết giao là được."
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 552



Ông ta tin rằng con trai của chiến hữu cũ sẽ không mắc sai lầm.

Hơn nữa Vương Mộ Sinh đã hứa sẽ điều tra tìm kiếm tung tích của mẹ Dương Bách Xuyên, hiện đã có manh mối, khi nào có cơ hội sẽ nói cho anh biết coi như báo đáp ân tình.

Thật ra Vương Mộ Sinh cảm thấy mình nợ Dương Bách Xuyên rất nhiều. Năm xưa chiến hữu cũ Dương Quốc Trung vì tạo cơ hội cho ông ta nên mới mất tích, bây giờ Dương Bách Xuyên lại chữa trị cho ông cụ Vương, nhà họ Vương nợ Dương Bách Xuyên ân tình lớn.

...

Không nói đến nhà họ Vương mở cuộc họp nhỏ về chuyện kết giao với Dương Bách Xuyên, lúc này ba người Dương Bách Xuyên, Độc Cô Vô Tình và Vương Tông Nhân đã đến nhà họ Triệu.

Trên đường Dương Bách Xuyên đã gọi điện thông báo cho Triệu Nam kẻo lúc đến nơi người ta không biết mình, không được vào trong. Như vậy thì lúng túng lắm.

Tất nhiên là Vương Tông Nhân biết nhà họ Triệu nằm ở một xóm cổ phía Nam thành phố.

Một tiếng sau ba người lái xe đến cổng nhà họ Triệu. Trước cổng có bãi đỗ xe riêng, đủ loại xe hơi đã đậu kín chỗ.

Sau khi xuống xe, Dương Bách Xuyên đi thẳng tới cổng. Anh vốn định tìm bóng dáng của Triệu Nam, ai ngờ Triệu Nam còn chưa xuất hiện đã có giọng nói đầy kích động vang lên bên tai.

"Em rể! Rốt cuộc cậu cũng đến rồi, tôi đợi cậu suốt một ngày rồi đó. Hôm nay tôi không làm gì hết, chỉ chờ cậu tới thôi."

Triệu Vũ Linh rảo bước đi từ đằng xa tới. Từ sau chuyện lần trước, tên nhãi này đã trở nên ngoan ngoãn trước mặt Dương Bách Xuyên.

Có điều Dương Bách Xuyên vẫn dở khóc dở cười khi nghe thấy đối phương gọi mình là em rể. May mà ở cổng không có ai, nếu không sẽ gây xôn xao.

Nhưng nói thật là Dương Bách Xuyên rất vui, không để bụng chuyện Triệu Vũ Linh chiếm hời.

Triệu Vũ Linh nói xong thì nhìn thấy Vương Tông Nhân, bèn nở nụ cười nhẹ: "Tông Nhân cũng đến rồi, mời vào." Hiển nhiên là hai người quen biết nhau.

Sau đó anh ta nhìn Độc Cô Vô Tình bằng ánh mắt mắt sáng lấp lóe, nhưng Dương Bách Xuyên chỉ giới thiệu qua loa một câu rồi thôi.

Dương Bách Xuyên hỏi anh ta: "Triệu Nam đâu?"

"Ồ, em gái tôi đang ở bên trong với ông nội. Vốn dĩ con bé muốn ra đón cậu, nhưng tôi không làm phiền nó, hi hi."

Triệu Vũ Linh cười ruồi. Lúc này anh ta chỉ hận không thể nịnh nọt tâng bốc Dương Bách Xuyên một vạn lần. Mặc dù lần trước đan Tinh Long làm anh ta bẽ mặt, đến giờ vẫn còn bóng ma tâm lý, nhưng quả thật đan dược này đã chữa khỏi bệnh cho anh ta. Hơn nữa bây giờ anh ta còn sung mãn hơn trước gấp bội, trở nên nổi tiếng trong giới.

Thật ra hôm nay anh ta vồn vã như vậy là bởi vì muốn xin Dương Bách Xuyên một viên đan dược.

Triệu Vũ Linh vừa nói xong thì nghe thấy tiếng còi vang lên. Anh ta bất giác nhìn sang, tức thì mặt biến sắc vì nhận ra đây là xe của người nhà họ Diệp, chắc chắn Diệp Khai cũng tới.

Anh ta sợ Diệp Khai và Dương Bách Xuyên xảy ra mâu thuẫn, bèn cười làm lành với Dương Bách Xuyên: "Em rể à, để Tông Nhân dẫn hai người vào trong nhé, tên nhóc này thân với ông nội tôi lắm. Tôi nhìn thấy người quen, qua đó chào hỏi đây. Các cậu cứ coi như đây là nhà mình, tuyệt đối đừng khách sáo."

Dương Bách Xuyên không nghĩ nhiều, hôm nay anh đến chúc thọ, không cần chủ nhà kè kè bên mình. Anh gật đầu rồi đi vào cùng Vương Tông Nhân.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 553



Sau khi vào sân, Dương Bách Xuyên tông thấy nơi tặng quà, có người đang ghi chép danh sách khách mời và quà tặng. Anh đi đến lấy đan Bồi Nguyên đã chuẩn bị sẵn ra rồi đưa cho nhân viên ghi chép.

Dương Bách Xuyên lấy ra một viên đan Bồi Nguyên được đựng trong lọ sứ nhỏ. Anh nghĩ rằng đan Bồi Nguyên chắc hẳn sẽ có ích với ông cụ Triệu, cũng cảm thấy đây là một món quà khá ổn.

Lúc đăng ký anh nói thẳng là đan dược nhưng không giải thích thêm. Sau khi ghi chép xong, người thu quà tùy tiện đặt lọ đan dược của anh lẫn trong đống quà tặng, chỉ có điều trên lọ dán tên Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên không để bụng, đi cùng Vương Tông Nhân và Độc Cô Vô Tình vào sảnh chính.

Nhà họ Triệu cũng là tứ hợp viện nhưng đã được cải tạo, rất rộng rãi.

Sau khi vào sảnh chính Dương Bách Xuyên mới phát hiện ở đây đã có năm sáu chục người, tất cả đều là võ cổ giả.

Nội lực của các võ cổ giả có mạnh có yếu, đương nhiên đa số là yếu. Dù sao ở thời đại nào cũng thế, cao thủ chỉ là số ít. Dương Bách Xuyên cảm nhận được trong những người này có võ cổ giả Ám Kình tầng sáu tầng bảy, cũng có tầng một tầng hai.

Bác cả của Triệu Nam là Triệu Viễn Thành đang chào hỏi mấy võ cổ giả đến trước. Trông thấy Dương Bách Xuyên, ông ta vội vàng đến tiếp đón, cười ha ha bảo: "Cháu trai à, tôi còn tưởng cháu không đến chứ, hoan nghênh hoan nghênh!"

Tức thì tất cả mọi người trong đại sảnh đều bị Triệu Viễn Thành thu hút sự chú ý. Khi Triệu Viễn Thành chủ động đi đến chào hỏi một chàng trai, ai cũng thấy ông ta rất niềm nở với chàng trai nọ, thậm chí người tinh tế còn phát hiện ra ánh mắt Triệu Viễn Thành ẩn giấu vẻ kính sợ.

Ai nấy đều suy đoán Dương Bách Xuyên là con cái nhà ai, trông rất lạ mặt.

Dương Bách Xuyên chắp tay chào Triệu Viễn Thành mang tính tượng trưng, chưa gì đã bị Triệu Viễn Thành cấp tốc cầm tay nói: "Xin giới thiệu với các vị đây là Dương Bách Xuyên, cũng là khách quý của nhà họ Triệu chúng tôi..."

Triệu Viễn Thành còn chưa nói xong, cửa đại sảnh vang lên một giọng nói già nua lạnh lùng: "Hừ, chỉ là một thằng nhà quê xuất thân nơi chó ăn đá gà ăn sỏi mà thôi, đâu xứng là khách quý của thế gia võ cổ? Viễn Thành, cháu đang đùa đấy à?"

Dương Bách Xuyên ngẩng đầu nhìn. Người vừa lên tiếng là một ông già mặc trang phục thời Đường, đầu tóc bạc phơ, xem chừng hơn tám mươi tuổi, mặt sưng mày xỉa đi đến. Năm sáu người theo sau lão ta, trong đó có một người Dương Bách Xuyên quen biết, chính là cái tên Diệp Khai trước đây từng tự nhận có hôn ước với Triệu Nam.

"Thằng nhà quê mà thôi? Người nhà họ Diệp phải không?" Dương Bách Xuyên thầm cười khẩy trong lòng, nheo mắt nhìn thẳng vào mắt ông già nọ.

Ánh mắt của ông già này sắc như dao, khí huyết mạnh mẽ như Vương Huyền Cơ, nhưng không mạnh bằng Vương Huyền Cơ.

Có lẽ ông ta là người nhà họ Diệp, hay nói chính xác hơn là ông cụ Diệp - Ám Kình tầng chín.

Điều khiến Dương Bách Xuyên tức giận là ông ta vừa xuất hiện đã nã pháo vào mình, giọng điệu tràn đầy khinh thường, tựa như thế gia võ cổ giả là hoàng tộc, còn mình chỉ là dân đen thấp hèn.

Hai người nhìn nhau, Dương Bách Xuyên không hề sợ hãi. Tuy đối phương là Ám Kình tầng chín, song cũng chỉ là võ cổ giả mà thôi.

Ông ta coi Dương Bách Xuyên là dân đen thấp hèn, mà trong mắt Dương Bách Xuyên, võ cổ giả cũng có khác gì dân đen thấp hèn đâu?

Võ cổ giả chẳng là cái thá gì trong mắt người tu chân, cho dù là người tu chân có tu vi tầng thấp nhất cũng cao hơn võ cổ giả một bậc.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt ông già nọ sắc như dao, ánh mắt Dương Bách Xuyên bình thản nhưng sâu như vực thẳm
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 554



Mặc cho trong mắt đối phương là mưa rền gió dữ, Dương Bách Xuyên vẫn bất động như núi, đôi con ngươi như hố đen chết chóc im hơi lặng tiếng nuốt chửng ánh mắt sắc bén của đối phương.

Điều này khiến ông già kia biến sắc, bất giác thua trận.

Triệu Viễn Thành ở bên cạnh nhăn mặt nói: "Cháu trai à, vị này là chủ nhà họ Diệp Diệp Tái Thiên. Trong mấy người đằng sau ông ta có hai người ngang hàng với cháu, ba người còn lại là cháu trai của Diệp Tái Thiên. Có lẽ hôm nay bọn họ sẽ nhằm vào cháu đấy, cháu phải cẩn thận. Có điều cháu yên tâm đi, tôi sẽ đứng về phía cháu."

Giọng điệu của Triệu Viễn Thành rất kiên định.

Nhưng Dương Bách Xuyên nhìn ra ông ta rất e ngại Diệp Tái Thiên.

Nghe ông ta nói vậy, anh cũng chỉ nhếch môi mỉm cười nói cảm ơn.

Nếu như hôm nay người nhà họ Diệp lại khiêu khích anh, anh sẽ không nhường nhịn, cứ tính cả thù mới lẫn nợ cũ luôn một thể. Hồi trước anh bị sát thủ của Xương Hoa là Trần Bách Thiên em trai của Trần Bách Vạn và nữ sát thủ Vương Nghệ Lâm ám sát lần đầu tiên, kẻ âm thầm thuê Xương Hoa chính là người nhà họ Diệp.

Có thể nói kể từ lúc đó, Dương Bách Xuyên đã cho nhà họ Diệp vào sổ đen. Nếu không phải tu vi của anh chưa chắc thắng được võ cổ giả tầng chín, thì anh sẽ trở mặt với bọn họ ngay hôm nay.

Vả lại hôm nay là đại thọ của ông cụ Triệu, anh phải nể mặt Triệu Nam, cho nên chỉ có thể nhẫn nhịn.

Nhưng nếu lão già chết tiệt nhà họ Diệp có mắt không tròng, hôm nay Dương Bách Xuyên sẽ bất chấp tất cả mà đấu với ông ta.

Triệu Viễn Thành ở bên cạnh nhìn gương mặt vô cảm của Dương Bách Xuyên, nhỏ giọng thì thầm: "Cháu trai đừng manh động, Diệp Tái Thiên là Ám Kình tầng chín đỉnh phong giai đoạn đầu, sắp đột phá nội lực giai đoạn giữa rồi, đấu với ông ta không dễ đâu. Cháu yên tâm, hôm nay là đại thọ của ông cụ nhà tôi, ông ta không dám ngang ngược đâu."

Triệu Viễn Thành nói xong mới cảm thấy mấy câu này có vẻ hạ thấp Dương Bách Xuyên, vì vậy cuống quít bổ sung: "Đương nhiên là tôi biết tu vi của cháu thừa sức đối phó với Diệp Tái Thiên. Ý tôi là hôm nay không thích hợp ra tay, dù sao cũng là đại thọ của ông cụ nhà tôi mà, khụ khụ..."

Dương Bách Xuyên phớt lờ vế sau của Triệu Viễn Thành, anh hỏi: "Ám Kình còn chia thành giai đoạn nhỏ sao?"

"Tất nhiên, mỗi tầng có ba giai đoạn nhỏ, không thì làm sao phân biệt mạnh yếu? Ông cụ nhà tôi cũng là Ám Kình tầng chín đỉnh phong giai đoạn đầu giống Diệp Tái Thiên."

Triệu Viễn Thành giải thích.

Dương Bách Xuyên gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Trên thực tế thời gian hai người thì thầm trò chuyện rất ngắn.

Lúc này Diệp Tái Thiên híp mắt đi thẳng tới chỗ Dương Bách Xuyên làm Triệu Viễn Thành hơi căng thẳng. Nhưng lần trước Triệu Viễn Thành đã khuất phục trước uy áp linh thức của Dương Bách Xuyên, nhất quyết cho rằng Dương Bách Xuyên rất có thể là thần thoại Tiên Thiên, vì vậy ông ta thoáng cân nhắc rồi chắn trước mặt Dương Bách Xuyên nhằm bày tỏ thái độ trung thành.

Thật ra Triệu Viễn Thành không biết uy áp linh thức mà Dương Bách Xuyên sử dụng lần trước là mượn thần thức của sư phụ Vân Thiên Tà. Lần ấy ông ta vô cùng sợ hãi, trong lòng đã nhận định Dương Bách Xuyên là thần thoại Tiên Thiên giả heo ăn thịt hổ.

20230410101510-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 555



Lần trước Dương Bách Xuyên tặng chú ba Triệu Viễn Hiền đan Tôi Thể, lúc về chú ba đã đột phá Ám Kình tầng sáu giống mình, khiến Triệu Viễn Thành rất hâm mộ đối phương. Do đó, Triệu Viễn Thành quyết định lần này nhất định phải nịnh nọt Dương Bách Xuyên, nói không chừng anh sẽ tặng một viên đan Tôi Thể.

Hiện tại Triệu Viễn Thành chắn trước Dương Bách Xuyên là vì mục đích này, ông ta vẫn tin chắc rằng Dương Bách Xuyên là thần thoại Tiên Thiên.

Nào biết lần trước Dương Bách Xuyên chỉ mượn thần thức của sư phụ dọa ông ta mà thôi.

Nhưng Dương Bách Xuyên không biết suy nghĩ trong lòng Triệu Viễn Thành. Thấy Triệu Viễn Thành chắn trước mặt mình, anh có thiện cảm với đối phương hơn nhiều.

Đúng lúc này, phía sau vang lên một giọng nói già nua vang dội: "Hôm nay anh Tái Thiên đến tham dự tiệc mừng thọ của tôi, tôi vui lắm. Mau ngồi xuống! Viễn Thành còn ngây ra đó làm gì, mời chú Triệu của con ngồi đi. Đúng là thằng nhóc không hiểu chuyện."

Trong lúc cục diện rơi vào bế tắc, Dương Bách Xuyên trông thấy một ông cụ khoảng tám mươi tuổi trông còn lớn tuổi hơn Diệp Tái Thiên được Triệu Nam dìu tới. Không cần hỏi Dương Bách Xuyên cũng biết đây nhất định là ông cụ Triệu Triệu Trường Sinh.

Diệp Tái Thiên nghe thấy Triệu Trường Thiên nhắc đến đại thọ của ông, lòng thầm mắng cáo già. Thật ra hôm nay ông ta tới đây là để ra mặt cho Diệp Khai. Trước đó ông ta đã nghe nói con nhóc Triệu Nam nhà họ Triệu đã có người yêu, chính là thằng nhà quê Dương Bách Xuyên này.

Vốn dĩ hôm nay ông ta đến đây để tìm Triệu Trường Sinh yêu cầu giải thích, nhưng không ngờ vừa vào cổng cháu trai Diệp Khai đã nói Dương Bách Xuyên cũng có mặt, vì vậy ông ta muốn áp đảo Dương Bách Xuyên trước mặt mọi người.

Ai dè lúc hai người đối mặt, ông ta phát hiện ra ánh mắt thằng ranh này sâu thăm thẳm, không giống võ cổ giả Ám Kình tầng năm. Ánh mắt đối phương sâu như cái động không đáy, khiến ông ta bất giác dời mắt đi.

Sau khi tỉnh táo lại, ông ta tự hỏi tại sao mình lại bại bởi ánh mắt của một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch chứ?

Diệp Tái Thiên lập tức nổi giận, định bước tới cho Dương Bách Xuyên đẹp mặt, nhưng không ngờ Triệu Trường Sinh lại ra ngoài.

Hôm nay con cáo già Triệu Trường Sinh là người được chúc thọ, là bên chiếm lý. Được thôi, chờ lát nữa lễ mừng thọ kết thúc, ông ta lại tìm Triệu Trường Sinh đòi lời giải thích vậy.

Trong lòng nghĩ như vậy, song ngoài mặt Diệp Tái Thiên vẫn cười ha ha: "Chúc mừng anh Trường Sinh!"

"Mời anh Tái Thiên ngồi." Triệu Trường Sinh và Diệp Tái Thiên ngồi xuống, sau đó lơ đãng nhìn lướt qua Dương Bách Xuyên, gật đầu tỏ ý chào hỏi.

Thật sự là Dương Bách Xuyên không hiểu ánh mắt của ông cụ Triệu, không biết đối phương có hài lòng về mình hay không.

Lúc này anh thấy Triệu Nam nhìn mình bằng ánh mắt chất chứa lo lắng, tựa như đang muốn hỏi hôm nay phải làm thế nào.

Rõ ràng là người nhà họ Diệp đến gây chuyện. Triệu Nam rất lo lắng vì ông nội kiên quyết gả cô ấy vào nhà họ Diệp, mấy hôm nay cô ấy đã tìm ông cụ thuyết phục nhiều lần, nhưng bất kể cô cầu xin thế nào ông cụ cũng không đồng ý, cũng không nói gì.

Dương Bách Xuyên đánh mắt ra hiệu cho Triệu Nam cứ yên tâm, sau đó ngồi xuống theo sự sắp xếp của Triệu Viễn Thành.

Lúc này lại có một nhóm khách tới, Triệu Viễn Thành đứng dậy đi tiếp đón. Vương Tông Nhân giới thiệu đó là người nhà họ Nhiếp, người đi đầu là ông cụ Nhiếp.

Tiếp đó là nhà họ Mã ở Tây Bắc, nhà họ Mạc ở Vân Quý... Hôm nay hầu hết các thế gia khắp Trung Quốc đều có mặt.

Đúng lúc này, ba của Triệu Nam là Triệu Viễn Hiền vắng mặt nãy giờ bỗng rảo bước đi vào đại sảnh, tới thẳng chỗ Triệu Trường Sinh rồi báo cáo: "Thưa ba, đạo trưởng Phương và ông tiên nhà họ Vương cùng tới, sắp đến cửa rồi ạ."
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 556



"Gì cơ? Vương tiền bối đến ư? Đi nào, ra ngoài đón tiếp." Triệu Trường Sinh đứng dậy, đích thân đi đón tiếp.

Diệp Tái Thiên và ông cụ Nhiếp ở bên cạnh hỏi Triệu Viễn Hiền: "Là tiền bối Vương Huyền Cơ sao?"

"Đúng là ngài ấy ạ."

"Vậy thì chúng ta cùng đi đón tiếp."

"Nên thế."

Sau đó, một nhóm người đi cùng Triệu Trường Sinh ra cổng đón tiếp Vương Huyền Cơ và đạo trưởng Phương. Hai người này đều nhân vật nổi tiếng giới võ cổ.

Vương Huyền Cơ có danh xưng Thiết Khẩu Thần Toán, mà đạo trưởng Phương của Bạch Vân Quan là một trong số luyện đan sư ít ỏi giới võ cổ. Đương nhiên ông ta chỉ luyện chế một số loại đan dược nho nhỏ, nhưng cũng nhận được sự tôn kính của giới võ cổ.

Trong hai người, Vương Huyền Cơ đã trên trăm tuổi, đạo trưởng Phương cũng tám chín chục tuổi, xét về tuổi tác thì bọn họ đều là tiền bối.

Người thuộc các thế gia có mặt tại đây không dám sơ suất.

Dương Bách Xuyên liếc nhìn Vương Tông Nhân và Độc Cô Vô Tình, mỉm cười bảo: "Chúng ta cũng đi góp vui nào, kẻo người khác lại bảo chúng ta không hiểu chuyện."

Sau đó ba người cũng đi theo mọi người ra ngoài.

Thoáng cái cả đại sảnh đã trống không.

Lúc đi tới cổng, Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng cười sang sảng của Vương Huyền Cơ: "Trường Sinh à, lão phu không mời mà tới, đừng trách nhé!"

“Tiền bối Vương nói đùa, ngài đến tôi cũng không đủ tư cách mời được ~ thực ra mấy ngày này tôi đang muốn đi thăm ngài.”

“Ha ha, vì một tiểu bối nhà họ Triệu nên hôm nay Huyền Cơ huynh mới đến, tôi cũng bị huynh ấy kéo đến đây.”

“Khắp Yến Kinh ai không biết Phương huynh và Trường Sinh thân thiết hơn chứ, nên tôi phải bắt huynh theo cùng rồi ha ha ha ~”

Mọi người sôi nổi nói chuyện tán gẫu với nhau, ba người Dương Bách Xuyên lại rất điệu thấp tránh ở mặt sau của đám người.

Lúc này đạo trưởng Phương lấy ra một cái hồ lô nhỏ từ trong áo choàng rộng của mình, nói với Triệu Trường Sinh: “Hôm nay là đại thọ của Trường Sinh huynh, đúng lúc bần đạo luyện chế được ba viên đan Lưu Thông Máu, coi như là quà mừng đại thọ.”

Sắc mặt của Triệu Trường Sinh vô cùng vui mừng, vội vàng nhận lấy hồ lô nhỏ, nói: “Cảm ơn quà của đạo trưởng Phương, vậy tôi phải mặt dày nhận lấy. Đây chính là món quà mừng thọ tốt nhất mà tôi thu được trong hôm nay.”

Đạo trưởng Phương cười ha ha, nói: “Trường Sinh huynh nói gì hồ đồ vậy, có Thiết Khẩu Thần Toán ở đây, ai dám nói quà mừng thọ hôm nay là một món quà hào phóng. Ha ha ha, hôm nay huynh phải nắm chắc cơ hội tốt, khả năng cao tiền bối Huyền Cơ sẽ bói một quẻ cho nhà họ Triệu, vượt qua đan Lưu Thông Máu của tôi gấp trăm lần.”

Sắc mặt của Triệu Trường Sinh đỏ bừng lên, nhìn về phía Vương Huyền Cơ, ông ta biết đạo trưởng Phương không nói sai, có thể có được một quẻ của Thiết Khẩu Thần Toán đã vượt qua rất nhiều quà mừng thọ.

“Đừng quá sốt ruột, chờ nghi lễ đại thọ kết thúc, hôm nay bần đạo sẽ bói một quẻ cho Trường Sinh.” Vương Huyền Cơ cười ha ha, nói.

Một câu này của Vương Huyền Cơ không khác gì một lời hứa, làm cho Triệu Trường Sinh suýt chút nữa ngất xỉu vì quá vui.

Lúc này có quà mừng thọ của đạo trưởng Phương mở đầu, mấy đại thế gia sôi nổi đưa quà mừng lên.

Các thế gia tặng quà chắc chắn sẽ không giống người bình thường đem quà đặt ở chỗ đăng ký. Mọi người đều sĩ diện, vì muốn có mặt mũi trước mặt nhà họ Triệu và các võ cổ đồng đạo, ít nhất phải cho chủ nhân cảm thấy quá mừng trong tay có giá trị.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 557



Nhà họ Nhiếp đưa lên một gốc nhân sâm có niên đại 300 năm khiến giới mồ điệu không ngừng thở dài. Trên Địa Cầu ngày nay, có được một cây sâm 300 năm tuổi không thường thấy.

Bên chỗ người nhà họ Diệp, Diệp Tái Thiên nhìn cháu trai Diệp Khai, ý bảo Diệp Khai đi lên tặng quà mừng.

Diệp Khai thấy được chỉ thị của ông nội, bước lên một bước nói: “Triệu gia gia, chúc ngài phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn. Đây là một viên tinh thạch bẩm sinh với số lượng không nhiều của nhà họ Diệp, hy vọng nó có thể trợ giúp được cho Triệu gia gia.”

Diệp Khai bình tĩnh nói, nhưng ai cũng có thể thấy được sự đắc ý trên mặt anh ta, chậm rãi mở hộp gỗ nhỏ trong tay ra, ngay lập tức bên trong lộ ra một hòn đá hình thoi nhỏ như hạch đào, tỏa ra một vầng sáng nhạt ngay cả ở ban ngày.

Chờ Diệp Khai mở ra, Triệu Trường Sinh động lòng, tinh thạch bẩm sinh, đây chính là trân bảo cực kỳ hiếm có ở trong giới võ cổ.

“Không ngờ lại là tinh thạch bẩm sinh?” Giữa sân có người kinh ngạc hô lên.

“Nhà họ Diệp cũng quá xa hoa?” Ngay sau đó có một võ cổ giả than thở.

“Đây là bỏ cả vốn gốc ~”

“Chả vậy, trước kia tôi chỉ nghe nói qua tinh thạch bẩm sinh, chưa bao giờ gặp, qua, thì ra có hình dạng như vậy.”

“Người anh em, tinh thạch bẩm sinh là thứ gì, tại sao mọi người đều có bộ dạng kinh ngạc cảm thán?”

“Ngay cả tinh thạch bẩm sinh cũng không biết?”

“Khụ khụ, tôi thật sự chưa nghe nói qua, làm ơn hãy chỉ dạy cho tôi?”

“Đối với võ cổ giả tinh thạch bẩm sinh này chính là bảo bối, mọi người trong giới võ cổ đều coi đan dược là vật phẩm cần thiết tăng lên nội lực, nhưng trong giới võ cổ, số người có thể luyện chế được đan dược không có nhiều, thậm chí còn không có phương pháp luyện đan.”

Còn tinh thạch bẩm sinh chính là một thiên tài địa bảo có thể tăng lên nội lực, nghe đồn tinh thạch bẩm sinh chính là trân bảo được trời đất dựng dục tạo thành. Bên trong có lực lượng mạnh mẽ, khi tu luyện tâm pháp chỉ cần hấp thu vào cơ thể thì có thể tăng lên nội lực. Chỉ tiếc loại thiên tài địa bảo này cực kỳ hiếm có, rất khó có được.

Hơn nữa tinh thạch bẩm sinh mang danh bẩm sinh bởi vì có lời đồn, có được tinh thạch bẩm sinh, cao thủ Ám Kình chín tầng sẽ có cơ hội bước vào thành tựu bẩm sinh, cường giả thần thoại. Vì vậy nhà họ Diệp gần như bỏ vốn gốc ~ tất nhiên tiền đề là phải có đủ tinh thạch bẩm sinh. Thật ra không chỉ có cậu chưa nghe nói qua, tôi cũng chỉ nghe được từ trong miễng của lão tổ nhà tôi…”

“.…..”

Không nói đến đám người nghị luận ở đây, Dương Bách Xuyên trốn sau đám người nhìn tinh thạch bẩm sinh trong tay Diệp Khai, cả người chấn động.

Trong mắt hắn đây đâu phải là tinh thạch bẩm sinh, rõ ràng là một viên linh thạch hạ phẩm.

Dương Bách Xuyên không đỏ mắt thèm thuồng một viên linh thạch hạ phẩm, bởi vì trong không gian hồ Càn Khôn của anh có hai viên linh thạch trung phẩm tịch thu được từ trong tay chị em họ Lục, cao cấp hơn cả viên hạ phẩm trong tay Diệp Khai.

Trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng vui vẻ, nếu trong tay nhà họ Diệp có linh thạch, chứng tỏ hiện tại trên Địa Cầu có sự tồn tại của linh thạch. Đối với anh điều này là một tin tức rất tốt, trong tay anh có tiền, có Lưu Tích Kỳ xử lý công ty Vân Kỳ, không ngừng kiếm tiền.

Còn có cả nhân viên Vân Môn mới thành lập, cho dù là tài lực hay nhân lực đều có, chỉ cần linh thạch tồn tại trên Địa Cầu, anh sẽ tiêu tiền bỏ sức lực đi tìm, đi mua sắm. Sư phụ Vân Thiên Tà từng nói qua, linh thạch là vật phẩm cần thiết trong tu luyện, luyện khí bày trận… của người tu chân, quá nhiều việc cần sử dụng.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 558



Bây giờ nghe các võ cổ giả nghị luận giữa sân, giống như trong mắt bọn họ tinh thạch bẩm sinh chính là thiên tài địa bảo có thể tăng lên nội lực. Linh thạch được bọn họ sử dụng sẽ không được phát huy hết tác dụng của nó, chỉ có ở trong tay của người tu chân mới phát huy hết tác dụng.

Mấy ngày trước còn đang cân nhắc đi tìm hiểu trên Địa Cầu có linh thạch hay không, hôm nay lại tận mắt nhìn thấy, không thể không nói đây là một chuyện tốt.

Lúc này lại nghe thấy Triệu Trường Sinh nói với Diệp Tái Thiên: “Phần đại lễ này của Tái Thiên huynh quá quý trọng, làm sao tôi có thể nhận lấy?”

“Ha ha, Trường Sinh huynh đừng lo lắng quá nhiều, năm đó hai ta từng nói hiệp nghị bằng miệng, để Triệu Nam nhà huynh và Diệp Khai nhà tôi kết thành một đôi. Hơn nữa đều là người một nhà, mặc dù tinh thạch bẩm sinh trân quý, nhưng nhà họ Diệp chúng ta vẫn có thể lấy ra được.

Đúng lúc hôm nay là ngày đại thọ của Trường Sinh huynh, viên tinh thạch bẩm sinh này cũng coi như là một phần sính lễ. Chúng ta làm trò trước mặt các vị đồng đạo, làm tiền bối Vương và đạo trưởng Phương chứng kiến, chứng thực hiệp nghị bằng miệng năm đó, quyết định hôn ước giữa Diệp Khai nhà tôi và Triệu Nam nhà huynh, được không?”

Diệp Tái Thiên rất cưng chiều cháu trai Diệp Khai, hôm nay nhà họ Triệu đến với mục đích chính là cầu hôn, đi chứng thực hôn ước, lúc nói chuyện còn cố ý vô tình liếc nhìn Dương Bách Xuyên đứng sau đám người.

Điều này làm cho Dương Bách Xuyên cực kỳ tức giận, đang định đi lên, nhưng vừa ngẩng đầu lại phát hiện ánh mắt cười như không cười của Vương Huyền Cơ, đưa cho anh một ánh mắt mờ mịt, ý bảo đừng gấp.

Ánh mắt này của Vương Huyền Cơ làm cho Dương Bách Xuyên sửng sốt, dừng bước chân lại, không biết ông đang tính toán gì trong đầu, anh cứ quan sát trước rồi tính.

Thật ra mấy ngày nay Triệu Trường Sinh đã trải qua sự khẩn cầu của Triệu Nam và hai đứa con trai thường nhắc đến Dương Bách Xuyên bên tai, thậm chí cả chuyện Dương Bách Xuyên tặng cho Triệu Viễn Hiền một viên đan Tôi Thể. Sau khi nghe xong, trong lòng đã buông lỏng, muốn hủy diệt ước hẹn bằng miệng với nhà họ Diệp.

Nhưng hôm nay Diệp Tại Thiên lại lấy ra một viên tinh thạch bẩm sinh, thật sự làm cho ông rất động tâm. Năm nay là đại thọ 88 tuổi, tu vi nội công dừng ở Ám Kình tầng chín giai đoạn cuối sau hai mươi năm, không tiến thêm được. Nếu cứ tiếp tục như vậy, thêm mấy năm nữa sẽ thành nạn lớn, vì vậy Triệu Trường Sinh rất coi trọng viên tinh thạch bẩm sinh này của nhà họ Diệp.

Bắt đầu suy nghĩ có nên đồng ý với Diệp Tại Thiên hay không, mặc dù hai đứa con trai đều khen Dương Bách Xuyên, trong tay Dương Bách Xuyên lại có đan dược, thậm chí có thể là truyền nhân của một tông môn cổ xưa nào đó. Nhưng tất cả chỉ là suy đoán, cho dù trong tay của Dương Bách Xuyên có đan Tôi Thể cũng không thể giúp ông đột phá bình cảnh.

Tinh thạch bẩm sinh lại khác, bên trong có lực lượng thuần tịnh, cho dù là nhân vật thần thoại bẩm sinh cũng yêu cầu tinh thạch bẩm sinh. Nghĩ đến đây Triệu Trường Sinh liền đưa ra quyết định, đồng ý Diệp Tại Thiên, đem Triệu Nam đính hôn cho Diệp Khai.

Nhưng bây giờ còn chưa thể nói, chờ sau khi nghi lễ đại thọ kết thúc, lúc đó tuyên bố cũng chưa muộn.

Dù sao cũng là cáo già sống mấy chục tuổi, Triệu Trường Sinh duỗi tay tiếp nhận tinh thạch bẩm sinh, gật đầu nói cảm ơn với Diệp Tại Thiên, cười nói: “Mời mọi người vào đại sảnh ngồi xuống rồi nói, không thể cứ đứng mãi trong viện được ~”

Nói xong mời Vương Huyền Cơ và đạo trưởng Phương đi trước.

“Mời ~”

Vương Huyền Cơ dẫn mấy người Triệu Trường Sinh đi về phía đại sảnh.

Nhưng chưa đi được mấy bước, đạo trưởng Phương lại dừng chân lại, khóe miệng hơi nhấp, dùng mũi ngửi, đưa ánh mắt về phía đống quà ở cửa đại sảnh, nói: “Chờ đã ~”

Triệu Trường Sinh và tất cả mọi người sửng sốt.

“Đạo trưởng Phương, có chuyện gì vậy?” Triệu Trường Sinh hỏi.

“Có phải hôm nay trong phủ của Trường Sinh huynh có một bị đại sư luyện đan đến hay không? Tôi ngửi được mùi hương của đan dược cao đẳng.” Hai mắt của đạo trưởng Phương sáng rực, nói. Cả đời ông say mê luyện đan, chỉ tiếc chỉ có thể luyện chế một vài đan dược nhỏ, nói trắng ra chưa tính là đan dược, chỉ có thể coi như đan giả.

20230410101627-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 559



Đạo trưởng Phương hỏi một câu có phải có một vị đại sư luyện đan đến phủ hay không làm cho tất cả mọi người ở đây chấn động.

Trong giới võ cổ ai không biết đạo trưởng Phương là luyện đan sư?

Đan dược ông ta luyện chế thường xuyên bị tranh nhau cướp đoạt, nếu muốn có được đan dược của đạo trưởng Phương, vậy phải cần đến cơ duyên.

Bây giờ sắc mặt của đạo trưởng Phương lại nghẹn đỏ bừng, hỏi Triệu Trường Sinh có mời đại sư luyện đan đến hay không. Xem sắc mặt của đạo trưởng Phương là biết, luyện đan sư này chắc chắn lợi hại hơn ông ta.

Triệu Trường Sinh cũng mơ hồ, trong phủ của ông làm gì có đại sư luyện đan nào?

Nếu có cũng chỉ có đạo trưởng Phương.

Nhưng bây giờ đạo trưởng Phương lại nói đến người khác.

Triệu Trường Sinh mang theo nghi hoặc nhìn về phía đạo trưởng Phương, hỏi: “Lời này của đạo trưởng Phương có ý gì? Hôm nay khách khứa đến phủ của tôi chỉ có mình huynh là luyện đan sư!”

“Trường Sinh huynh, bần đạo có thể nhìn quà mừng thọ của huynh hay không?” Hai mắt của đạo trưởng Phương tỏa sáng chỉ vào một phần lễ vật hỏi Triệu Trường Sinh.

Nếu đổi thành người khác muốn xem quà mừng thọ, chắc chắn Triệu Trường Sinh sẽ trở mặt, nhưng đạo trưởng Phương là ngoại lệ. Ông và đạo trưởng Phương có mối quan hệ rất tốt trong suốt mấy chục năm nay nên không thành vấn đề.

“Đạo trưởng Phương xem tự nhiên!” Thật ra Triệu Trường Sinh cũng muốn nhìn xem đạo trưởng Phương có thể tìm ra được đan dược gì đó từ đống quà mừng thọ hay không.

Nhìn bộ dáng của ông ta, hình như trong đống quà mừng thọ có đan dược tốt.

Điều này làm cho Triệu Trường Sinh vô cùng khó hiểu, nói trắng ra đống quà mừng thọ này là một vài gia tộc nhỏ dùng để nịnh bợ nhà họ Triệu, hoặc một vài người không thuộc gia tộc võ cổ giả đưa tặng. So với các món quà của thế gia võ cổ đưa đến, đống lễ vật này chỉ là vật phàm.

Chỉ cần là quà tặng của nhân vật thế gia có uy tín danh dự đều là đưa đến trước mắt mình, sẽ không tùy tiện đặt trong nơi đăng ký đặt quà mừng thọ bình thường ở đại viện như vậy.

Không lẽ trong đống quà mừng thọ này, hoặc nói cách khác là trong những người đến hôm nay thực sự có đại sư luyện đan? Hoặc là có đan dược cao cấp?

Giờ phút này không chỉ có Triệu Trường Sinh, ánh mắt của mọi người đều đặt lên trên người của đạo trưởng Phương.

Được sự cho phép của Triệu Trường Sinh, đạo trưởng Phương gật đầu, gấp không chờ nổi đi đến trước đống quà mừng thọ.

Sau đó dùng mũi ngửi lật từng món quà mừng thọ.

Ánh mắt của mọi người cũng bị hành động của đạo trưởng Phương hấp dẫn, di chuyển theo từng động tác tay của ông ta.

Quà mừng thọ có chút nhiều, mặc dù khứu giác của đạo trưởng Phương nhạy bén, nhưng bởi vì trong lòng quá kích động, lật hơn nửa đống quà vẫn chưa tìm ra được, chóp mũi đã lấm tấm mồ hôi.

Lúc này Vương Huyền Cơ đi lên một bước, nói: “Đạo trưởng Phương huynh, mặc dù bần đạo không biết huynh tìm cái gì, nhưng kiến nghị huynh tìm từ góc Đông Bắc xem, bần đạo cảm nhận được một loại năng lượng đang dao động ~”

Đạo trưởng Phương sửng sốt, ngay sau đó vội vàng nói: “Cảm ơn Huyền Cơ huynh chỉ điểm ~”. Lúc này ông rất khẩn trương, nếu hôm nay tìm được một viên đan dược chân chính, tức là hôm nay trong sân này tồn tại một vị luyện đan sư chân chính, dù không phải thì người này cũng có quan hệ rất sâu với luyện đan sư.

Đối với người cả đời si mê luyện đan như đạo trưởng Phương, đây chính là chuyện vui.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back