Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 530



Dương Bách Xuyên cười lạnh, tay bỏ vào túi vừa niệm, lấy mười vạn tiền mặt từ trong không gian bình Càn Khôn ra ném trước mặt Tiểu Vương, trầm giọng nói: “Liên hệ với chủ sở hữu, chỉ cần tìm được chủ sở hữu, mười vạn này đều là của cậu.”

Nói xong Dương Bách Xuyên dùng linh thức áp chế, trong giọng nói có mê hoặc, người thường như Tiểu Vương phàm nhân không có sức chống cự.

Vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho chủ sở hữu, đối với cậu ta mà nói mười vạn quá hấp dẫn, nhặt vội không thể từ chối.

Vài phút sau,Tiểu Vương cúp máy, nói với Dương Bách Xuyên: “Ông Lý nói ông ấy sẽ đến trong mười phút, ông nói miễn là giá cả phù hợp thì có thể bán tòa nhà.”

“Được, tôi chờ ở đây.”

Trong lúc nói, Dương Bách Xuyên nhìn thoáng qua Trương Siêu Phong.

Lúc này Trương Siêu Phong cảm thấy không đúng, nhìn dáng vẻ của thằng nhóc Dương Bách Xuyên này không giống như đang giả vờ~ nhưng mà ông ta nhìn cách ăn mặc của Dương Bách Xuyên, trong lòng lại càng kiên định. Trong mắt Trương Siêu Phong, Dương Bách Xuyên ăn mặc không giống như có nhiều tiền, quần áo trên người đều là hàng bình thường.

Cộng lại cũng không quá ba nghìn NDT, những người có thể đủ khả năng mua tòa nhà lớn thế này đều mặc thương hiệu phổ biến trên thị trường, thương hiệu quốc tế, hoặc cũng có thể là may riêng.



Trong công ty ở Cố Đô xa xôi, Lý Hiến Kế cúp điện thoại, trong lòng hơi không yên tâm, người môi giới gọi nói có người muốn mua cả tòa nhà.

Đối với Lý Hiến Kế, nếu là thật thì đúng là đưa than trong ngày tuyết rơi. Công ty ông ta thiếu hụt tài chính nghiêm trọng, trong thời gian này có nhiều tòa nhà đình công, công nhân nháo nhào, chủ nợ thúc dục.

Hơn nữa trong công ty còn có mấy cổ đông bỏ đá xuống giếng, ông ta tìm ngân hàng thì bị cho vào danh sách đen, trong thời gian này tóc Lý Hiến Kế đã trắng hơn nửa.

Trách thì trách bước quá lớn, tất cả các quỹ đã dùng hết, một số tòa nhà mở giai đoạn một đã rơi vào cuộc khủng hoảng tài chính. Nếu không giải quyết được thì công ty bất động sản xa xôi ông một tay thành lập sẽ có nguy cơ đóng cửa.

Tuy nhiên, nếu ông ta có thể bán tòa nhà vừa hoàn thành, ông ta có thể ra tay lật ngược bàn thua.

Sau khi người trung gian gọi, Lý Hiến Kế vừa nghe đã động lòng, mặc kệ đối phương có thể mua được hay không, ông đều muốn đi thử. Nếu vào ngày thường ông sẽ không để ý, tòa nhà văn phòng mười chín tầng, không phải ai cũng có thể mua được.

Nhưng bây giờ chỉ có thể lấy ngựa chết cứu ngựa sống, vì vậy Lý Hiến Kế ra khỏi văn phòng và đi đến tòa nhà.

Sau khi đến tòa nhà, Lý Hiến Kế được Tiểu Vương giới thiệu, biết Dương Bách Xuyên và tổng giám đốc Trương kia muốn thuê mười tầng.

So với Dương Bách Xuyên, Lý Hiến Kế càng cảm thấy Trương Siêu Phong đáng tin cậy một chút. Ông ta cũng chung suy nghĩ như Trương Siêu Phong, Dương Bách Xuyên còn quá trẻ, cộng thêm ăn mặc ăn mặc là không giống như người giàu.

Nhưng Lý Hiến Kế là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, kinh nghiệm sống và tuổi tác ở đó, ông ta đã sáu mươi tuổi, đương nhiên sẽ không tỏ thái độ ra ngoài, vẫn nói chuyện với Dương Bách Xuyên.

Đương nhiên Dương Bách Xuyên nhìn ra trong ánh mắt Lý Hiến Kế lộ ra sự không tin tưởng với mình, nhưng mà anh không quan tâm, thứ anh quan tâm là đối phương có bán tòa nhà này cho mình không.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 531



Anh cũng chưa từng trải qua đàm phán làm ăn thế này, không vòng vo tam quốc, dùng cách nói chuyện thẳng thắn, nhìn Lý Hiến Kế nói: “Tòa nhà tổng giám đốc Lý bán bao nhiêu?”

Lý Hiến Kế bị lời nói của Dương Bách Xuyên làm nghẹn họng, ông ta xem như đã nhìn ra Dương Bách Xuyên là người mới bắt đầu trong giới kinh doanh nên mới hỏi thẳng như thế, trong lòng càng thêm thất vọng, cho rằng Dương Bách Xuyên không thể mua được.

Nhưng nhờ thói quen tốt được rèn luyện hằng ngày, Lý Hiến Kế cho Dương Bách Xuyên một câu trả lời: “Nếu công ty của anh thật sự muốn, tôi cần toàn bộ số tiền, tất cả 1,2 tỷ, tòa nhà này cộng với diện tích đất xung quanh, giá 1,2 tỷ cũng không nhiều chút nào. Hơn nữa khu công nghệ cao phía sau còn đang trong quá trình khai thác, sẽ càng có giá trị hơn.”

Lý Hiến Kế cũng nói thẳng cho Dương Bách Xuyên biết.

Nhưng mà ông không nhờ Dương Bách Xuyên trả lời một câu khiến ông sửng sốt, thậm chí không hiểu gì.

“Vậy thì tổng giám đốc Lý, ngài nói một cái giá thật đi, tôi có thể trả toàn bộ tiền, thậm chí hôm nay có thể ký hợp đồng.”

Vẻ mặt Dương Bách Xuyên nghiêm túc.

Sau khi nói xong, hắn lập tức đứng dậy nói: “Tổng giám đốc Lý, ngài cân nhắc một chút, tôi đi rồi quay lại.”

Sau đó, Dương Bách Xuyên đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi thẳng ra khỏi cửa.

Nhưng những người khác đều ngẩn người, thậm chí Lý Hiến Kế còn cho rằng Dương Bách Xuyên đang đùa giỡn hắn, nếu không phải hai người đẹp đi cùng Dương Bách Xuyên còn ngồi ở đây, Lý Hiến Kế còn cho rằng Dương Bách Xuyên nói xong chuyện lớn thì chạy trốn.

Thậm chí Trương Siêu Phong còn cười lạnh, nói: “Tổng giám đốc Lý, năm nay nhiều thằng nhóc miệng còn hôi sữa gây chuyện lắm. Hay là chúng ta nói chuyện hợp tác, công ty chúng tôi muốn thuê mười tầng…”

Lúc này Trương Siêu Phong còn chưa dứt lời, đã thấy Dương Bách Xuyên đi vào, trong tay cầm hai rương có mật mã, theo bản năng ngừng lại.

Mà Lý Hiến Kế hơi bối rối, Dương Bách Xuyên không chuồn đi, nhìn thấy cái rương trong tay anh, trong lòng Lý Hiến Kế đập thịch, cậu ta thật sự nghiêm túc.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy hết sắc mặt Trương Siêu Phong và Lý Hiến Kế, đương nhiên cũng biết bọn họ đều không tin tưởng mình, cho rằng đang nói đùa.

Họ không biết rằng Dương Bách Xuyên không bao giờ nói đùa, anh là nghiêm túc.

Vừa mới đi ra ngoài là vì vào trong xe lấy tiền từ không gian bình Càn Khôn, lần trước đi đến tổ chức sát thủ Xương Hoa, đụng phải Trần Bách Vạn chạy trốn dưới cống ngầm, lấy được khoản tiền bất chính trong tay Trần Bách Vạn, có bốn rương.

Anh thuận tay ném vào trong bình Càn Khôn, cũng chưa từng nhìn qua, hôm nay lại có ích. Vừa mới nhìn bốn rương một chút, một rương vàng, một rương toàn đồ trang sức cao cấp và ngọc bội… rương thứ ba trăm vạn đô la, rương thứ tư là ba trăm vạn.

Anh cầm một rương vàng và một rương đô la, nghe trương Siêu Phong nói, lập tức đi qua, mở rương vàng ra, nói với Lý Hiến Kế: “Tổng giám đốc Lý, đây là thành ý của tôi, chỉ xem ý ông thôi.”

20230408171824-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 532



Còn lấy ra cái rương vàng, có còn mặt mũi không?

Trương Siêu Phong đang nghĩ đến chuyện có quỳ hay không.

Mà Lý Hiến Kế cũng kinh ngạc, ông biết ông gặp đại gia rồi.

Tòa nhà không lo bán, mấu chốt là cần có thời gian, bây giờ ông cần nhất là thời gian giành vốn lưu động, một rương vàng và một rương đô la Mỹ của Dương Bách Xuyên đã thể hiện thành ý và tiền của. Nếu không nắm bắt được cơ hội thì ông sống nửa đời vô ích rồi.

Sau khi nuốt nước bọt, Lý Hiến Kế nhìn Dương Bách Xuyên, nghiêm túc nói: “Cậu em à, tôi không gạt cậu, công ty tôi gặp khó khăn lớn đang chờ xoay vòng vốn, đang cần tiền gấp. Nếu không tôi sẽ không bán tòa nhà này, cậu cũng hiểu rõ dù là địa chỉ hay diện tích của tòa nhà này cũng xứng đáng với giá tiền.

Tôi nghe tin một năm sau tàu điện ngầm sẽ đi qua đây, vậy nên giá cả tôi đưa ra thật sự không nhiều, nhưng tôi rất coi trọng thành ý của cậu. Tất cả giá 1,15 tỷ, hôm nay lập tức ký hợp đồng, tất cả chi phí thủ tục là tôi trả, cậu thấy thế nào?”

Dương Bách Xuyên nghĩ lại cũng cảm thấy có thể, anh không quan tâm đ ến tàu điện ngầm và diện tích đất, ngược lại khá để ý phong thủy, Lý Hiến Kế giảm năm mươi triệu, coi như có thành ý.

Sau đó anh nói: “Ok, thỏa thuận xong.”

Vấn đề sau đó là các thủ tục khác nhau, cái này không phải là ngày một ngày hai là xong, nhưng cũng không phải vấn đề, có nhân viên pháp lý xử lí.

Đến nay công ty Vân Kỳ vẫn chưa thành lập bộ phận pháp lý, vẫn là Hác Mỹ Lệ quản lý, nhưng người phụ nữ này không kém kiến thức về phương diện này.

Dương Bách Xuyên chỉ chịu trách nhiệm trả tiền và ký tên.

Ba giờ, ký hợp đồng xong, còn đổi chủ sở hữu và các vấn đề khác, có thể giải quyết trong bốn ngày.

Dương Bách Xuyên đưa ba trăm vạn đô la Mỹ và ba trăm vạn cho Lý Hiến Kế, xem như đặt cọc, số tiền còn lại sẽ đưa trong vòng bốn ngày.

Còn vàng là cho Lý Hiến Kế xem thành ý và tiền tài, thuận tiện vả mặt Trương Siêu Phong, thứ này còn cần phải đi đổi, Lý Hiến Kế cũng không tỏ ra muốn.

Dương Bách Xuyên có đan Trú Nhan được đấu giá 6 tỷ, không cần lo không có tiền.

Lý Hiến Kế nhiều lần mời Dương Bách Xuyên ăn cơm, nhưng mà bị Dương Bách Xuyên từ chối, anh còn có việc khác phải làm.

Chờ Lý Hiến Kế rời đi, Dương Bách Xuyên cười tủm tỉm nhìn về phía Trương Siêu Phong.

Lúc này Trương Siêu Phong xấu hổ, hận không thể tìm một khe hở chui vào, ông ta nói nếu Dương Bách Xuyên có thể mua được tòa nhà này, ông ta sẽ quỳ xuống với Dương Bách Xuyên.

Bây giờ Dương Bách Xuyên thật sự mua lại, giờ phút này Dương Bách Xuyên nhìn ông ta, tự nhiên là để ông ta thực hiện nói lúc trước.

Nhưng Trương Siêu Phong có thể quỳ gối cho với Dương Bách Xuyên sao?

Câu trả lời đương nhiên là không.

“Khụ khụ ~ tổng giám đốc Dương… Xin lỗi, tôi có mắt không thấy Thái Sơn, kính xin ngài rộng lượng đừng để bụng kẻ hèn này ~”

Dương Bách Xuyên cũng không thật sự trông chờ ông ta quỳ với mình, liếc mắt một cái, nói: “Tổng giám đốc Trương, bây giờ tòa nhà này là của tôi, nơi này không hoan nghênh ông, mời ông rời đi.”

Mặt Trương Siêu Phong đỏ bừng, cả người run run, những lời này của Dương Bách Xuyên còn khiến ông ta đau hơn cả bị tát, lập tức cười gượng, vẻ mặt xám xịt rời đi.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 533



Còn người môi giới Tiểu Vương,cũng rất xấu hổ, nếu cậu ta biết Dương Bách Xuyên nhiều tiền như thế thì sẽ không tham chút lợi nhỏ kia.

“Tiểu Vương, cậu cũng đi đi, mang tiền theo, nói cho cậu thì sẽ cho cậu.”

“Cảm ơn Tổng giám đốc Dương ~ vậy tôi đi đây.”

Tiểu Vương mừng rỡ, cậu ta vốn tưởng Dương Bách Xuyên sẽ không cho mình tiền, không nghĩ là cho thật, tổng cộng mười vạn đấy.

Cầm mười vạn, Tiểu Vương hạnh phúc sắp ngất đi, mười vạn này không cần nộp cho công ty, mười vạn này thuộc về cậu ta.

Chờ sau khi tất cả mọi người rời đi, ba người Dương Bách Xuyên, Hách Mỹ Lệ và Bộ Thanh Mai đi vào thang máy quan sát tòa nhà.

Suốt mười chín tầng, Dương Bách Xuyên cưỡi ngựa xem hoa nhìn một chút, thực ra công ty Vân Kỳ dùng không hết, quy mô trước mắt dùng bốn tầng là đủ.

Dù sao những chuyện này anh cũng không bận tâm, để lại làm cho Lưu Tích Kỳ đau đầu, chỉ cần Lưu Tích Kỳ có thể làm công ty phát triển thì có thể dùng hết toàn bộ tòa nhà.

Lên tầng mười chín cao nhất, Dương Bách Xuyên đứng trước cửa sổ nhìn xuống phương xa, có thể thấy hơn nửa Cố Đô.

Anh thích nhìn từ trên cao như vậy.

Anh nói với Hách Mỹ Lệ bên cạnh: “Để tầng mười chín lại làm quán cà phê, sau này không có việc gì làm tôi sẽ ở đây ngắm cảnh đêm, ha ha~”

“Được thưa chủ tịch~”



Có được tòa nhà sẽ là một điểm khởi đầu mới cho công ty Vân Kỳ, sản phẩm thứ hai là đan Tinh Long pha loãng sắp ra mắt, tin chắc rằng là một bước nhảy vọt lớn.

Ngày hôm sau Dương Bách Xuyên vẫn đến công ty như thường lệ, vẫn hơi nhàm chán, cũng không có chuyện gì lớn, anh ngồi trong văn phòng gọi điện thoại cho Triệu Nam, nhiều ngày không đi công ty đấu giá, không thấy cô làm gì.

Anh vừa bắt máy đang nghe thấy giọng nói kỳ quái của của Triệu Nam: “Mặt trời mọc ở đằng Tây à, em còn tưởng rằng có người quên em cơ đấy~”

Dương Bách Xuyên đổ mồ hôi, vội vàng xin lỗi cô rối rít, một lúc lâu sau Triệu Nam mới tha thứ cho anh.

Sau đó Triệu Nam nói: “Ba ngày sau đến Yên Kinh đi, em đã ở Yên Kinh, là đại thọ của ông nội em, có vài người trong nhà đang chờ cậu rể ăn gan báo đấy~”

“À~ ừ ừ ừ, được rồi, ba ngày sau anh sẽ đến…”

Hai người trò chuyện vài câu rồi cúp máy.

Lúc này Dương Bách Xuyên mới nhớ lần trước Triệu Nam đã từng nói ông cụ nhà cô sắp tổ chức đại thọ, vừa đúng ba ngày sau.

Hơn nữa cô ấy đã về từ sớm, điều này khiến cho Dương Bách Xuyên hơi lúng túng.

Mặt khác cũng đồng ý với Vương Mộ Sinh đi Yên Kinh, đã kéo dài đến bây giờ.

Nhưng mà hẳn ngày mai Lưu Tích Kỳ sẽ quay về, em gái Dương San San cũng đến Cố Đô học, anh ở bên này cũng không có việc gì lớn để làm, quả thật cũng nên đến Yên Kinh một chuyến.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 534



Lâm Hoan cũng chính thức đến Vân Kỳ làm việc, vẫn là vị trí giám đốc tài chính.

Hai ngày liên tiếp liếc mắt đưa tình với Lâm Hoan ở công ty cũng không chán.

Ngày thứ ba, Lưu Tích Kỳ và em gái đến.

Lúc nhận được điện thoại, Dương Bách Xuyên và Lâm Hoan đang ăn cơm, lập tức bảo Lưu Tích Kỳ đến biệt thự, anh và Lâm Hoan đến đó sau.

Trong những ngày này, Dương Bách Xuyên có vẻ không có gì để làm trong công ty, nhưng thật ra lại suy nghĩ rất nhiều.

Anh muốn xây dựng thế lực.

Bên cạnh đã hội tụ không ít võ cổ giả Ám Kình, có người truyền thụ công pháp tu chân, có người truyền thụ thuật Dẫn Thể, trong nhà chỉ còn em gái Dương San San và Lưu Tích Kỳ chưa chính thức tu luyện.

Dương Bách Xuyên cảm thấy điều kiện chín muồi, phải đợi em gái và Lưu Tích Kỳ đều dùng đan dược, tố chất cơ thể đạt tới yêu cầu tu chân có thể chịu đựng linh khí.

Tu chân càng sớm càng tốt, hơn nữa bên cạnh còn có chị em nhà họ Lục biết Song hồn cộng sinh, có sẵn huấn luyện viên tu chân, cũng không thể lãng phí nhân tài.

Hơn nữa, hắn cũng sợ Trần Bách Vạn đang chạy trốn trả thù, tổ chức sát thủ Xương Hoa xuất hiện, cho nên truyền thụ phương pháp tu chân cho người bên cạnh để bọn họ có sức tự bảo vệ mình là rất cần thiết.

Trước đây không có suy nghĩ rõ ràng, bây giờ trong tâm trí đã phác thảo chung, các điều kiện cơ bản đã được hình thành.

Sau khi đến biệt thự, bọn Lưu Tích Kỳ và em gái, Lý Đại Nghị đã đến từ sớm.

Đi vào phòng khách, em gái Dương San San hét lên, chạy đến: “Anh ~”

Ôm Dương Bách Xuyên, mắt San San đỏ lên.

“Con bé này, sao mắt lại đỏ lên chứ?” Dương Bách Xuyên yêu thương xoa đầu cô bé.

“Người ta nhớ anh mà ~”

“Sức khỏe của bà nội thế nào rồi?”

“Sức khỏe của bà rất tốt, bà nói rằng anh không cần lo cho bà, bà ở nhà cũng không nhàn rỗi, ngày nào cũng ra ruộng làm việc ~”

Hai anh em tán gẫu vài câu mới đi qua giới thiệu em gái với mọi người.

Mà con nhóc này lại nói nhỏ: “Anh, đừng nói những người này đều là chị dâu đấy nhé?”

“Khụ khụ ~”

Chút nữa Dương Bách Xuyên sặc chết: “Đừng nói bậy ~”

“Hì hì, điều này chứng tỏ anh trai em hấp dẫn, khá tốt đấy chứ.”

“Nhóc con thì biết cái gì, anh cảnh cáo em, đi học Đại học không được yêu đương, ha ha ~”

“Cắt ~”

Mọi người trong biệt thự đều thích Dương San San vì là em gái ruột của Dương Bách Xuyên, hơn nữa Dương San San lớn lên cũng khiến người ta yêu thích.

Hôm nay rất nhiều người, Lâm Hoan, Lưu Tích Kỳ, Lý Đại Nghị, Độc Cô Vô Tình, chị em nhà họ Lục, Khưu Vân đều ở đây.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 535



Một số cô gái bắt đầu nấu ăn, tất cả mọi người chào đón sự xuất hiện của Dương San san.

Sau bữa ăn, Dương Bách Xuyên bảo Khưu Vân pha trà, gọi mọi người lại, nhìn từng người một, sắp xếp lại từ ngữ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Nói cho mọi người biết chuyện, có lẽ món đồ này sẽ thay đổi vận mệnh của mọi người, tôi hy vọng mọi người đều nghiêm túc lắng nghe.”

Mọi người chưa từng thấy qua một Dương Bách Xuyên trịnh trọng nghiêm túc như thế, nghe anh nói chuyện như vậy, cả đám đều lấy lại tinh thần.

Dương Bách Xuyên liếc mắt nhìn vào biểu hiện của mọi người, hài lòng gật đầu mới bắt đầu nói: “Tên gọi Trung Quốc của chúng ta đã có bề dày lịch sử và truyền thống lâu đời, bình thường mọi người đều biết võ thuật.

Hôm nay tôi muốn nói về một thứ tồn tại vượt xa hơn cả võ thuật, có tồn tại trong một số bộ phim võ hiệp, đặt vào thời điểm hiện tại có thể nói là có thật, thậm chí là vượt xa.

Cũng gần giống như đám người võ cổ giả vậy, ở đây ngày hôm nay cũng có Độc Cô Vô Tình, Khưu Vân đều là võ cổ giả, mọi người không biết võ cổ giả là gì thì tôi nói sau, có thể hỏi hai người bọn họ để hiểu rõ võ cổ là cái gì?

Mà hôm nay tôi muốn nói cho mọi người biết là sư môn của tôi, một giáo phái còn cao hơn cả võ cổ giả~”

Dương Bách Xuyên nói chuyện khiến cho ánh mắt của Độc Cô Vô Tình và Lục Vũ Thư sáng ngời, về phần Lưu Tích Kỳ và Dương San San, Lý Đại Nghị, Lâm Hoan thì có hơi mờ mịt, nhưng không ai trong số bọn họ mở miệng cắt ngang.

Về phần sư môn trong miệng Dương Bách Xuyên thật ra là một cái lý do để xây dựng thế lực, sư phụ Vân Thiên Tà của anh ở tu chân giới là tán tu tán tiên độc lai độc vãng, cũng không có sư môn.

Thế nhưng sư phụ ở Tu Chân Giới thu nhận ba đồ đệ ngoại trừ Nhị sư huynh thì đại sư huynh và tiểu sư tỷ đều có tông môn của mình, là nhân vật khai tông lập phái.

Cho nên trong lòng Dương Bách Xuyên nghĩ anh cũng không thể kém sư huynh, sư tỷ quá xa, đơn giản thành lập một tông môn ở Trái Đất, coi như là một mình đảm đương một mặt.

Thành lập thế lực tông môn đương nhiên cần phải có một cái tên gọi, mấy ngày nay anh đã nghĩ đến, sư phụ tên là Vân Thiên Tà, mà trong tên của anh cũng có một chữ Vân, cho nên thành lập thế lực gọi là Vân Môn!

Đối mặt với ánh mắt chờ đợi của mọi người, Dương Bách Xuyên mở miệng nói: “Sư môn của tôi có tên là Vân Môn, nói không quá lời thì cũng có thể gọi là công pháp cao cấp nhất trên Trái Đất.

Vượt xa hơn cả tâm pháp võ công của võ cổ giả, tu hành có chút thành tựu thì lên trời xuống đất cũng không phải việc khó, hôm nay gọi mọi người đến đây, là bởi vì tôi muốn truyền thừa công pháp của sư môn cho mọi người, không biết mọi người có bằng lòng không?”

Nói xong anh lại bổ sung một câu: “Đương nhiên con đường tu hành đồng nghĩa với việc tràn ngập gian nguy, đảm bảo không chừng sẽ mất mạng, trong số mọi người nếu ai không muốn, tôi cũng không miễn cưỡng.”

Lúc này Độc Cô Vô Tình là người đầu tiên mở miệng nói: “Dám hỏi tiên sinh, tâm pháp sư môn của ngài chính là thành quả công lao của em gái Khưu Vân mấy ngày nay sao?” Mấy ngày nay Độc Cô Vô Tình cảm nhận được nội lực của Khưu Vân đột nhiên tăng vọt rất rõ ràng.

Hơn nữa cô nghĩ đến có lẽ sư môn của Dương Bách Xuyên có thể so với những tông môn cổ xưa trên núi không thích xuất hiện, cho nên cô vô cùng tham vọng, nếu sư môn này thật sự có thể so với những tông môn tồn tại trong võ cổ giả ngày xưa thì cô rất sẵn lòng.

Ở giới võ cổ, ai cũng đều biết các thế gia võ cổ đều mạnh mẽ, nhưng Độc Cô Vô Tình biết rõ ràng nhất, tuy các cô được gọi là thế gia võ cổ nhưng khi ở trước mặt những tông môn cổ xưa cũng chẳng là gì, bởi vì trong những tông môn cổ xưa kia có các nhân vật tiên thiên thần thoại tồn tại, đó là thần thoại đột phá Ám Kình, nghe đồn có thể trường thọ mấy trăm năm, thậm chí có thể nhảy vọt lên tận trời.

Tuy Độc Cô Vô Tình biết những lời đồn phóng đại, nhưng chắc chắn cũng có thật.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 536



Dương Bách Xuyên nhìn Độc Cô Vô Tình cười, đương nhiên là hiểu được suy nghĩ trong lòng Độc Cô Vô Tình, anh nhìn cô rồi từ tốn nói: “Vân Môn của tôi so với những tông môn cổ xưa của giới võ cổ mà cô biết còn sâu hơn nhiều.”

Một câu nói cũng đã làm cho ánh mắt Độc Cô Vô Tình phát sáng, cô có thể nghe ra được sự tự tin trong giọng nói của Dương Bách Xuyên.

“Tôi sẵn lòng gia nhập môn hạ của tiên sinh ~” Độc Cô Vô Tình tỏ thái độ.

“Tôi cũng sẵn lòng gia nhập Vân Môn~” Khưu Vân nhanh chóng nói, hiện tại cô đang tu luyện Tử Hà Quyết – thứ mà chỉ có tu chân giả mới có thể tu luyện, điểm này cô cũng mới biết được từ trong miệng Lục Vũ Thư hôm trước.

Trong miệng chị em nhà họ Lục, cô chính là một người may mắn, công pháp tu chân tốt hơn võ công ngàn vạn lần, cho nên Khưu Vân sợ Dương Bách Xuyên sẽ không cần cô.

Dương Bách Xuyên gật đầu tỏ vẻ đã biết, trên thực tế sau khi Khưu Vân tu luyện Tử Hà Quyết, nếu như cô không muốn, Dương Bách Xuyên cũng sẽ giữ cô lại, phản ứng của cô đúng như dự đoán của anh.

“Anh, tuy rằng em nghe không hiểu, nhưng anh làm cái gì em cũng đều ủng hộ, hì hì!” Dương San San cười nói.

“Có chuyện tốt sao có thể thiếu tôi được, không cho tôi đi theo cậu, tôi sẽ gi ết chết cậu.” Lưu Tích Kỳ hào hùng nói.

“Tôi cũng gia nhập Vân Môn.” Lý Đại Nghị chắc chắn nói, anh ta là người hiểu rõ ràng nhất về sự thần bí của Dương Bách Xuyên, từ sau khi tu luyện Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể mà Dương Bách Xuyên truyền thụ, Lý Đại Nghị cảm giác được cơ thể của anh ta ngày một thay đổi rất rõ ràng, trở nên mạnh mẽ hơn, đây là thứ anh ta khao khát nhất.

Cuối cùng chỉ có chị em nhà họ Lục, Dương Bách Xuyên nhìn cô nói: “Mặc dù là chị em các cô là tu chân giả của Sơn Hải Giới, nhưng mà... Tôi muốn nói cho các cô biết, Sơn Hải Giới chỉ là một thế giới nhỏ rộng lớn của Tu Chân Giới, nền tảng của Vân Môn tôi là ở Tinh Thần Đại Hải, sư môn sẽ có vô số pháp thuật điển tịch cho các cô tu luyện đọc sách.”

Đối với chị em nhà họ Lục đến từ Sơn Hải Giới, Dương Bách Xuyên biết rõ suy nghĩ trong lòng các cô, nhưng đúng như anh nói, tuy Sơn Hải Giới ở Tu Chân Giới to lớn nhưng cũng chỉ một thế giới nhỏ bé, tuy rằng chưa từng đi qua Sơn Hải giới, nhưng Dương Bách Xuyên cũng có thể đoán được văn minh tu chân của Sơn Hải Giới chắc chắn là có hạn, nếu không một Kim Đan kỳ nhỏ như Lục Tuyết Hi thì sao có thể xưng là một phương cung chủ?

Quả nhiên sau khi nói xong nhìn thấy biểu tình trên mặt cô ấy thay đổi, sau khi nghe được có rất nhiều pháp thuật điển tịch, chị em nhà họ Lục động tâm.

“Chị em chúng tôi sẵn lòng cống hiến cho Vân Môn ~” Lần này khống chế thân thể là chị gái Lục Tuyết Hi, thật ra cô biết chị em các cô không có lựa chọn, cho rằng nội thần hồn đều bị Dương Bách Xuyên khống chế.

Thế nhưng Dương Bách Xuyên dùng ngữ khí thương lượng, cũng là thể hiện cho thấy anh muốn chị em các cô trở thành người của mình, điểm này làm cho trong lòng Lục Tuyết Hi vẫn rất vui vẻ.

“Tốt, hiện tại tôi nói cho mọi người biết, Vân Môn chúng ta là Tu Chân Giả vượt qua võ cổ giả, nếu mọi người không hiểu rõ có thể đổi thành tu tiên giả, là có thể hiểu khái niệm này, sau này xưng hô với bên ngoài chúng ta đều tự xưng là võ cổ giả, hôm nay tôi nói điều này là hy vọng mọi người dấu ở trong bụng, không thể tiết lộ ra bên ngoài một chữ, nếu không sẽ dẫn tới đại họa đối với tất cả mọi người.

Bao gồm cả tôi đợi lát nữa tôi sẽ truyền thụ cho mọi người công pháp tu chân, càng quan trọng, thì tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài.

20230408171929-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 537



Từ hôm nay trở đi, Lục Tuyết Hi là trưởng lão hộ pháp của Vân Môn, khi tôi không ở đây sẽ do Lục Tuyết Hi truyền thụ dạy dỗ mọi người để tu luyện, mặt khác mật thất dưới lòng đất có Trận Pháp Tụ Linh, ngoại trừ hầm rượu không thể đi vào ra, những nơi khác đối với mọi người đều có thể mở ra.

Chờ lát nữa tôi sẽ ghi chép lại một ít công pháp tu hành và các thuật pháp y tịch đơn giản vào trong sổ của Vân Môn, giao cho Lục Tuyết Hi để cho cô ấy dạy mọi người dẫn khí tu chân.

Ngày mai tôi sẽ đến Yên Kinh một chuyến, sau khi tôi đi, mọi chuyện đều nghe theo Lục Tuyết Hi sắp xếp...”

Dương Bách Xuyên dặn dò một ít chuyện, sau đó lên lầu ba thư phòng đi viết công pháp tu luyện vân vân, để cho mấy người Lưu Tích Kỳ đi tìm hiểu sự khác biệt giữa võ cổ giả và tu chân giả trước.

Trong thư phòng đầu tiên Dương Bách Xuyên viết ra Tử Hà Quyết, đây là công pháp thích hợp cho nữ nhân tu luyện, nhưng cũng không dám viết hết, chỉ viết đến Trúc Cơ kỳ, đợi sau này tất cả mọi người đều đạt đến Trúc Cơ rồi viết tiết ra là được rồi, cả bộ Tử Hà Quyết Dương Bách Xuyên cũng sợ xảy ra loạn.

Tử Hà Quyết là công pháp cao cấp được sư phụ Vân Thiên Tà thu thập từ Tu Chân Giới, không dám dễ dàng tiết lộ quá nhiều, không phải là không tin được chị em bọn họ, mà là phòng ngừa vạn nhất, trên Trái Đất còn có một Sơn Hải Giới, bảo đảm không chừng hiện tại trên Trái Đất có Tu Chân Giả Sơn Hải Giới tồn tại hay không, cho nên Dương Bách Xuyên chỉ viết đến giai đoạn tu luyện công pháp Trúc Cơ kỳ.

Về phần công pháp Vân Môn thích hợp cho con trai tu luyện, cũng được sư phụ Vân Thiên Tà tu luyện là “Kinh Vân Thiên” được viết đến Trúc Cơ kỳ rồi.

Mà với Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, tạm thời Dương Bách Xuyên không dám tiết lộ cho những người khác, bởi vì bộ công pháp này ngay cả sư phụ Vân Thiên Tà cũng không nhìn thấu, không có tu luyện qua, lấy được từ Bình Càn Khôn, tràn ngập quá nhiều điều không biết.

Sau đó lại viết Chân Nguyên Ly Hỏa ra, xem như là một thuật pháp không tồi, tu vi đạt tới Luyện Khí kỳ ba tầng trở lên là có thể tu luyện.

Mặt khác còn tìm ra hai bộ kiếm pháp, xem như là dùng để tấn công bảo vệ tính mạng, bộ đầu tiên là Tinh Thần Che Thiên Kiếm, bộ thứ hai là Đại Nhật Kinh Lôi Kiếm, hai bộ kiếm pháp này thích hợp với thể chất của cả nam nữ.

Thật ra còn có rất nhiều, thế nhưng trước mắt tu vi mọi người đều quá thấp, thậm chí là vừa mới bắt đầu tu luyện, rất nhiều pháp thuật đều không tu luyện được, chỉ có thể chờ đến Trúc Cơ kỳ mới có thể thi triển.

Hiện tại đều có thể tu luyện được hai bộ kiếm pháp này rồi.

Bản thân Dương Bách Xuyên cũng phải chuẩn bị thời gian luyện tập công pháp võ cổ giả và tu luyện “Đại Nhật Kinh Lôi Kiếm”.

Sau khi viết xong, anh đứng dậy chuẩn bị xuống lầu giao cho Lục Tuyết Hi, bảo cô ấy đi truyền thụ cho mọi người tu luyện.

Cũng không nghĩ tới, vừa mở cửa đã nhìn thấy Kiều Phúc và chị em nhà họ Ngô đang quỳ gối ở trước cửa.

“Kiều Phúc, các người làm gì vậy?” Dương Bách Xuyên có hơi mông lung hỏi ba người bọn họ, đang yên đang lành quỳ gối ở cửa làm gì? Nhìn như đã quỳ một lúc lâu rồi.

“Chủ nhân, chúng tôi cũng muốn gia nhập Vân Môn, muốn giúp sức cho chủ nhân, xin chủ nhân đồng ý.” Trong ba người, người phát biểu là Kiều Phúc, cứ mở miệng là chủ nhân, mấy ngày trước miệng anh ta vẫn xưng là tiên sinh.

20230408171955-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 538



Ba người đều biết bọn họ như thế nào, sau này có thể có thành tựu hay không toàn bộ đều phải nhờ vào Dương Bách Xuyên, cho nên mọi chuyện đều phải theo sát bước chân của Dương Bách Xuyên.

Tuy rằng ba người không hiểu Vân Môn là cái gì, thế nhưng có một điểm cũng rất rõ ràng, đó chính là Dương Bách Xuyên cũng đưa em gái ruột Dương San San của mình vào Vân Môn, cho nên ba người Kiều Phúc cho rằng Vân Môn chắc chắn là một tổ chức quan trọng của Dương Bách Xuyên.

Trước đó, ở trong sảnh chính, tất cả mọi người đều gia nhập Vân Môn, duy chỉ có ba người bọn họ là Dương Bách Xuyên nói gì khiến cho Kiều Phúc rất sốt ruột.

“Xin chủ nhân cho chúng tôi gia nhập Vân Môn, giúp đỡ cho chủ nhân.” Nhóc dễ thương Ngô Mặc Thu cũng nói theo.

Dương Bách Xuyên nhìn ba người, dở khóc dở cười nói: “Mấy người đứng lên đi, tuy rằng tôi không nói, thế nhưng trong lòng đã sớm coi các người trở thành một phần tử của Vân Môn, vẫn là câu nói kia ba người tạm thời che dấu âm thầm không cần ra mặt, làm một hậu phương bảo vệ an toàn của biệt thự và Vân Môn.

Ba người các ngươi là quỷ tu, không giống tu chân giả, như vậy đi, sau này ba người chính là hộ pháp bí mật bảo vệ Vân Môn, trọng trách bảo vệ Vân Môn sẽ giao cho ba người.”

Chờ Dương Bách Xuyên nói xong, ba người Kiều Phúc mới vui mừng đứng dậy.

Nhưng mà Dương Bách Xuyên nhìn về phía Ngô Mặc Hạ lại cứng mặt nói: “Sau này nhớ kỹ tôi là người bảo vệ cho mấy người, mọi người đều là người quan trọng đối với tôi, Mặc Hạ, em tự tiện chạy về đây là không nên, nhớ kỹ không có lần sau.

Còn có Kiều Phúc, cậu cũng vậy, sau này cậu cũng phải biết phải phân rõ nặng nhẹ, đối với ba người mấy người tôi nói lại một lần nữa, vẫn là câu nói kia, tôi sẽ coi mọi người trở thành người của mình, tương lai sẽ không phụ lòng ba người.”

Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ nghe được Dương Bách Xuyên không nhẹ không nặng nói, cả người run rẩy, hai người biết lần này thật sự quá nông nổi, không nên bỏ mặc người mà chủ nhân muốn bảo vệ lại tự tiện trở về, ngẫm lại nếu mẹ Lâm Hoan xảy ra chuyện gì...

Ngô Mặc Hạ và Kiều Phúc đều run rẩy đến mất hồn, đến lúc đó khó thoát khỏi trách nhiệm.

Lúc này Dương Bách Xuyên phất tay nói: “Mặc Hạ trở về đi, chờ ba Lâm Hoan về nhà, nhiệm vụ của em coi như hoàn thành, đến lúc đó sẽ trở về.”

“Vâng, Mặc Hạ sẽ trở về? Xin chủ nhân yên tâm, cam đoan sẽ không có lần sau.” Nói xong Ngô Mặc Hạ hóa thành một luồng hắc khí biến mất tại chỗ.

Ngay sau đó Dương Bách Xuyên nói với Ngô Mặc Thu: “Sau này, Thu nhi, ngươi âm thầm đi theo em gái của anh là Dương San San bảo vệ em ấy, có thể làm được không?”

“Tiên sinh yên tâm, Thu nhi chắc chắn sẽ bảo vệ tốt cô chủ.” Giọng nói cô bé kiên định nói, tuy rằng cô bé không có trí tuệ bình thường giống như Kiều Phúc và chị gái Ngô Mặc Hạ, nhưng tu vi lại tốt nhất trong ba người.

“Ừm, cố gắng tu luyện thật tốt, anh tin tưởng Thu nhi có thể làm tốt, như vậy đi, sau này buổi tối trở về, cho phép em tu luyện trận nhãn tụ linh trong hầm rượu đấy.” Dương Bách Xuyên cho phép cô bé Ngô Mặc Thu khai phá hầm rượu để làm hầm rượu, bởi vì cô bé sẽ là phòng tuyến quan trọng bảo vệ an toàn của em gái Dương San San, Dương Bách Xuyên cũng nên bỏ chút vốn liếng.

Bản thân hầm rượu đã đầy đủ linh khí, mà trong mắt Trận Pháp Tụ Linh lại có thể tích lũy được linh khí gấp mười lần linh khí bên ngoài, cũng là điều mà Dương Bách Xuyên chuẩn bị giữ lại mình cho mình sử dụng khi đột phá Trúc Cơ kỳ, nhưng vì an toàn của em gái Dương San San, anh có thể chia sẻ linh khí trận nhãn của Trận Pháp Tụ Linh.

Đối với quỷ tu giả, trước mắt Dương Bách Xuyên còn không có tìm được bất cứ phương pháp đan dược nào có thể tăng tu vi các cô, chỉ có linh khí của nơi này mới có hiệu quả đối với bọn họ.

Kiều Phúc hơi căng thẳng, bởi vì anh ta tự tiện triệu hồi Ngô Mặc Hạ trở về làm cho chủ nhân mất hứng, cho nên đứng ở một bên nơm nớp lo sợ không dám nói chuyện.

Dương Bách Xuyên đương nhiên nhìn ra Kiều Phúc đang thấp thỏm nhưng cố ý không để ý tới anh ta, làm sai thì cần phải răn đe, nếu không còn có lần sau, nói không chừng lần đó sẽ xảy ra phiền phức lớn.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 539



Sau khi tán gẫu vài câu với cô bé nhỏ, Dương Bách Xuyên lập tức đuổi cô bé đi, sau đó mới nhìn về phía Kiều Phúc nói: “Hậu Đậu Đậu và Hương Hương mấy ngày nay chạy đi đâu rồi?”

“Thưa chủ nhân...”

“Cứ theo thói quen gọi tôi là tiên sinh đi.” Dương Bách Xuyên cắt ngang Kiều Phúc.

“Thưa tiên sinh, hai linh thú của tiên sinh mấy ngày nay đều ở Lê Sơn chơi đùa, không xảy ra chuyện gì, mỗi ngày tôi đều đi xem một lần.” Kiều Phúc cung kính nói.

Dương Bách Xuyên rất hài lòng với câu trả lời của Kiều Phúc, trong lòng đối với việc anh ta tự tiện làm chủ triệu hồi Ngô Mặc Hạ tức giận cũng tiêu tan, chậm rãi mở miệng nói: “Ngày mai tôi sẽ quay về Yên Kinh một chuyến, sau khi tôi đi, lo lắng nhất chính là Hậu Đậu Đậu và con chồn Hương Hương, cậu canh chừng chúng nó, không được để xảy ra chuyện. Ngoài ra, hầm rượu rất quan trọng, ngôi mộ bí mật dưới lòng đất nhất định phải bảo vệ cẩn thận, trước mắt với tu vi của tôi vẫn chưa đủ đi thăm dò phòng mộ chính, chờ sau này tôi sẽ xuống xem thử~”

“Tiên sinh yên tâm, Kiều Phúc chắc chắn sẽ bảo vệ tốt.”

“Được rồi, cậu đi xuống đi~”

“Vâng, Kiều Phúc xin phép đi trước.”

............

Chờ Kiều Phúc đi rồi, Dương Bách Xuyên xuống lầu, phát hiện mấy người Lưu Tích Kỳ còn đang vây quanh Lục Tuyết Hi và Độc Cô Vô Tình hỏi thăm chuyện của võ cổ giả và tu chân giả.

Đối với việc này anh vô cùng vui vẻ, Lục Tuyết Hi là tu chân giả đến từ Sơn Hải Giới, nói về kiến thức so với anh còn nhiều hơn, sau này Lục Tuyết Hi dạy mọi người tu chân, luyện khí là thích hợp nhất.

Giao công pháp và thuật pháp đã viết xong cộng thêm hai bộ kiếm pháp cho Lục Tuyết Hi, để cho cô ấy tự tin truyền thụ mọi người.

Sau đó, Dương Bách Xuyên cũng dặn dò một số vấn đề cần thiết rồi đi ra ngoài.

Bên cạnh anh cũng không dẫn theo ai mà một mình lái xe ra ngoài, anh muốn đi gặp một người - Ninh Kha.

Lần trước cô ta hiểu lầm Độc Cô Vô Tình, hành động rút súng đã chọc giận Dương Bách Xuyên rồi chuồn mất, lúc ấy Dương Bách Xuyên cũng lo lắng sát thủ Xương Hoa xuống tay với người thân bạn bè bên cạnh, cho rằng Ninh Kha rời xa anh thì s an toàn hơn, cho nên anh không đuổi theo.

Hôm nay thành lập Vân Môn, anh nghĩ đến Ninh Kha, bởi vì Ninh Kha là người đầu tiên mà anh truyền thụ tu luyện Tử Hà Quyết, còn là người phụ nữ của của anh, trong lòng tức giận thì tức giận, cuối cùng vẫn không yên tâm về cô ta, cho nên anh ra ngoài chuẩn bị đến nhà hỏi thăm cô ta một chút.

Nơi Ninh Kha ở chính là tiểu khu cảnh sát, trước kia cô ta từng nói địa chỉ với anh, nhưng anh chưa từng tới đây.

Lần này tới chính là muốn xem cô ta thế nào, nói cho cô ta biết một tiếng, sau này có thể đến biệt thự của anh, có Lục Tuyết Hi dạy cô ta tu luyện còn hơn là tự mình mò mẫm tu luyện.

Đáng tiếc khi Dương Bách Xuyên đến nhà Ninh Kha, cũng là phát hiện không có người, quay lại hỏi cảnh sát mới biết được cô ta đã ra ngoài phá án, anh đành phải thôi.

Vốn định đi thăm Âu Dương Ngọc Thanh, gọi điện thì điện thoại di động của cô ấy lại ở trạng thái tắt máy, có lẽ là đi công tác hoặc là còn chưa trở về.

Người muốn gặp không thấy đành mở đường hồi phủ, anh trở về giao phó mọi việc xong xuôi, sau khi anh đi ra ngoài thì Lục Tuyết Hi là người trông coi chuyện chính, Kiều Phúc sẽ âm thầm lo toan mọi chuyện nên Dương Bách Xuyên không lo lắng.
 
Back
Top