Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 370



Một màn xảy ra trên người Triệu Viễn Thành khiến cho ba Triệu Nam định ra tay ngăn cản dừng lại.

Ở trong mắt mọi người, Triệu Viễn Thành giơ tay nhìn như muốn chưởng bay Dương Bách Xuyên bỗng dừng lại, cả người run rẩy, sắc mặt cũng trắng bệch, trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng như đang ngã bệnh.

Cảnh tượng tiếp theo khiến ba người cùng trợn tròn mắt.

Dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ, thế mà Triệu Viễn Thành hung hăng lại quỳ xuống!

Quỳ gối trước mặt Dương Bách Xuyên trước mặt, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, dáng vẻ không nói nên lời.

Một giây trước đó, Dương Bách Xuyên hỏi mượn thần thức của sư phụ Vân Thiên Tà trong lòng, Vân Thiên Tà không làm anh thất vọng, lạnh lùng hừ một tiếng: "Một con sâu cái kiến đã ép thằng nhóc con nhờ sư phụ, sao không có tiền đồ thế hả?

Ta đã nói con phải cố gắng tu luyện vào, sao vẫn phế vật thế này hả? Hơn bốn tháng vẫn Luyện Khí kỳ tầng ba, con tiến thêm một bước đạt đến Luyện Khí kỳ tầng bốn đã không bị một tên cổ võ giả Ánh Kình tầng sáu bức đến nỗi mời sư phụ ra mặt rồi.

Nói cho con biết, mặc dù sư phụ là Thập Nhị Kiếp Tán Tiên nhưng tiên thể đã bị phá huỷ, thần hồn không còn trọn vẹn, lấy ra hù dọa cổ võ giả Ám Kình là đủ. Thế nhưng nếu sau này con đụng chạm võ giả mạnh hơn thì chỉ có đường chết. Vì vậy phải cố gắng tăng tu vi, chỉ có thực lực bản thân cường đại mới là vốn liếng, có biết không?”

Bị sư phụ Vân Thiên Tà răn dạy một phen khiến trong lòng Dương Bách Xuyên rất khó chịu, phản bác: "Lão già đáng chết, người cũng nói con mới tu luyện bốn tháng, có thể đạt tới Luyện Khí kỳ tầng ba đã không dễ dàng, còn muốn yêu cầu cao như thế?

Hơn nữa từ trước đến nay con đều không hề lười biếng tu luyện, sau khi bước vào con đường tu chân, đêm nào con cũng không ngủ, đều dùng để tu luyện rồi, người còn muốn thế nào nữa? Nhờ sư phụ ra tay dạy dỗ một người thôi, người nói nhảm gì đó? Mau dùng thần trí chấn chỉnh lão già này đi, nhìn ông ta giả ngầu lại tức giận.”

“Thằng nhóc này, con còn ý kiến? Có biết ở Tu Chân chân giới, võ giả tốn ba tháng đã bước vào Trúc Cơ kỳ nhiều thế nào không?” Vân Thiên Tà tiếp tục đả kích Dương Bách Xuyên.

Trong lòng Dương Bách Xuyên bừng bừng lửa giận, bực bội hét: "Lão già đáng chết, người đừng quên nơi này là địa cầu thiếu thốn linh khí, không phải Tu Chân giới của người có được không? Nếu con cũng ở Tu Chân giới, nói không bốn tháng đã có thể kết Kim Đan rồi."

Đối mặt lời gào thét của Dương Bách Xuyên, Vân Thiên Tà im lặng một hồi, dường như đang suy nghĩ đến vấn đề này, khụ khụ cười nói: "Hình như cũng đúng, thôi, sư phụ không tính toán với con, giúp con một lần vậy. Chẳng qua con nhớ kỹ, thần thức ta không trọn vẹn, chỉ có thể hù dọa người khác mà thôi, con cần phải tự tăng thực lực bản thân, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!”

"Được được được, trước tiên người thu thập lão già Triệu Viễn Thành này đi đã rồi nói." Dương Bách Xuyên không kiên nhẫn bảo.

Tiếp theo đó, chỉ cảm thấy thần thức của sư phụ không ngừng truyền ra từ bình Càn Khôn trên cánh tay trái, đ è xuống người Triệu Viễn Thành như núi cao.

Đây là nguyên nhân tại sao Triệu Viễn Thành trong mắt hai ba con Triệu Nam và Triệu Vũ Linh đột nhiên dừng lại, quỳ gối trước mặt Dương Bách Xuyên.

Nói giỡn, đường đường là Thập Nhị Kiếp Tán Tiên, cho dù tiên thể bị hủy diệt, chỉ còn lại nguyên thần không trọn vẹn nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo, thần thức của ông có thể cầm tới dọa người, một tên cổ võ giả nho nhỏ ở tiểu thế giới có thể thừa nhận được ư?

Vì vậy Triệu Viễn Thành quỳ xuống rất hợp tình hợp lý.

Ba người vây xem vô cùng kinh ngạc, thế nhưng không qua được nỗi khiếp sợ trong lòng người trong cuộc Triệu Viễn Thành, ông ta gần như bị hù đến linh hồn xuất khiếu.

Ngay lúc ông ta tràn đầy tự tin xông tới chuẩn bị một tát đập bay Dương Bách Xuyên, lại không ngờ trên người đối phương bỗng truyền ra một cỗ lực lượng cường đại, đè ông ta có cảm giác hít thở không thông.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 371



Áp lực kiểu này Triệu Viễn Thành còn chưa từng cảm nhận được từ trên người ông cụ ở nhà, giống như hủy thiên diệt địa, chỉ vừa mới đối mặt mà ông ta đã hỏng mất, không kiềm chế được quỳ gối trước mặt Dương Bách Xuyên, hơn nữa còn không thể nói được một câu nao.

Hiện tại Triệu Viễn Thành vô cùng tin tưởng lời nói Dương Bách Xuyên là Tiên Thiên trong truyền thuyết mà Triệu Vũ Linh nhắc tới lần trước rồi. Đối phương đặc biệt hùng mạnh, ông ta sợ vỡ mật, cảm giác áp lực này sẽ ép bản thân thành một đống thịt nhão bất cứ lúc nào.

Tuy rằng Triệu Viễn Thành chưa từng gặp hay tiếp xúc với Tiên Thiên trong truyền thuyết, thế nhưng ông ta cảm thấy ở giây phút này, Tiên Thiên cũng chỉ có thể mà thôi, Dương Bách Xuyên mới chính là yêu nghiệt!

Yêu nghiệt không thể trêu chọc.

Triệu Viễn Thành muốn xin tha nhưng lại hoảng sợ nhận ra, ông ta không mở miệng được.

Sau khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy Triệu Viễn Thành quỳ xuống thì cười phá lên, không phải ông rất thích giả vờ lợi hại à?

Diễn tiếp tôi xem nào?

Trong lòng anh đặc biệt vui sướng

Triệu Viễn Thành ông muốn giả ngầu đúng không, được thôi, tôi cho ông giả đấy?

Hiện tại trợn mắt làm gì, đã biết rõ sự lợi hại của ông đây chưa?

Trong lòng nghĩ như vậy, Dương Bách Xuyên biết thời điểm bản thân tới rồi, anh tiến lên một bước, cố ý gằn giọng hỏi: “Lão già kia, có tin tôi một tát đập chết ông không?”

Dương Bách Xuyên vừa nói vừa giơ tay lên, giả vờ chuẩn bị đánh.

Lúc này Triệu Viễn Thành sợ hãi sắp khóc, dưới áp bách cường đại ông ta hoàn toàn không thể mở miệng. Đối mặt với dáng vẻ giơ tay muốn đánh mình của Dương Bách Xuyên, ông ta hoảng sợ thật. Thế nhưng hết lần này tới lần khác lại nói không nên lời, trong lòng đã gấp đến mức sắc mặt chuyển sang màu gan heo.

Khoảnh khắc Dương Bách Xuyên giơ bàn tay lên, Triệu Viễn Thành đều tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, chờ cái tát của đối phương giáng xuống.

Đúng lúc này hậu, ba Triệu Nam, Triệu Viễn Hiền ở bên cạnh cũng đang hoảng sợ, thấy Dương Bách Xuyên muốn tát đánh chết Triệu Viễn Thành, cuối cùng cũng không nhịn được.

"Con rể, con rể bớt giận, bớt giận~" Nói thế nào thì Triệu Viễn Thành cũng là anh hai của ông ấy, ông ấy không thể nhìn ông ta bị Dương Bách Xuyên tát chết được.

Triệu Nam và Triệu Vũ Linh cũng lau mồ hôi, thật sự sợ Dương Bách Xuyên một chưởng đánh chết Triệu Viễn Thành.

Người trong cuộc Triệu Viễn Thành nghe thấy em ba Triệu Viễn Hiền xin tha cho mình, trong lòng lập tức cảm động muốn khóc, cho tới nay ông ta rất khinh thường em ba Triệu Viễn Hiền này. Hiện tại xem ra ông ta sai rồi, cuối cùng vẫn là anh em ruột thịt, trong lòng nghĩ chỉ cần tránh được một kiếp này, trở về nhất định sẽ đối xử tốt với Triệu Viễn Hiền.

Trong lòng Dương Bách Xuyên mừng rỡ, nhìn thấy vẻ sợ hãi của Triệu Viễn Thành, tự nhiên biết rõ ông ta đã sợ, hiệu quả đã đạt được, anh bảo sư phụ thu lại uy áp thần thức.

Trên thực tế Dương Bách Xuyên chỉ hù dọa Triệu Viễn Thành, không có khả năng thật sự đánh chết ông ta, bằng không về sau không thể đối mặt với Triệu Nam.

Đúng lúc này, Triệu Nam cũng lên tiếng kêu Dương Bách Xuyên dừng tay.

Trong lòng anh cười lớn nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì, lạnh lùng hừ một tiếng: "Hôm nay xem trên mặt mũi của Nam Nam và bác trai Triệu bỏ qua cho ông, lần sau còn phách lối như thế nữa, chém chết không tha.

Còn nữa, nhớ kỹ cho tôi, đừng có ý đồ với Nam Nam, về sau cũng răn dạy cô ấy. Triệu Nam là người phụ nữ của tôi, tôi còn không nỡ nặng lời với cô ấy, ông thì tính là cái thá gì?"

Những lời này của Dương Bách Xuyên vào tai Triệu Nam làm sắc mặt cô ấy đỏ bừng, thế nhưng trong lòng lại cực kỳ ngọt ngào.

20230322100245-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 372



“Cảm ơn ngài đã nương tay~”

Triệu Viễn Thành chắp tay thành quyền và nói một câu với Dương Bách Xuyên trong lễ võ cổ, trên mặt ngoại trừ sự kiêng dè sâu sắc ra thì không còn một chút cuồng ngạo nào nữa.

Bây giờ, trong lòng Triệu Viễn Thành ngàn vạn lần tin tưởng chắc chắn Dương Bách Xuyên chính là tiên thiên cường giả của giới võ cổ trong truyền thuyết.

Trong mắt ba của Triệu Nam và Triệu Vũ Linh, nghe được lời của Triệu Viễn Thành thì vô cùng ngạc nhiên, đây vẫn là Triệu Viễn Thành kiêu ngạo ngang ngược sao?

Rất rõ ràng là ông ta đã chịu thua, hơn nữa nhìn qua là chịu thua một cách tâm phục khẩu phục.

Nhưng lập tức nghĩ lại cũng thấy bình thường, ông ta cũng quỳ xuống trước Dương Bách Xuyên, đã thua cũng phải khiến người ta nể phục.

Mà ở trong mắt Dương Bách Xuyên lại là điều đương nhiên, nếu mà thần thức của sư phụ cũng không trấn áp được anh, vậy Triệu Viễn Thành cũng không phải là võ cổ giả mà là tu chân giả, đương nhiên Dương Bách Xuyên cũng tin là ngay cả tu chân giả cũng không có mấy người có thể chống lại sự uy áp của sư phụ.

Dương Bách Xuyên hừ lạnh rồi xoay người, nhìn về phía ba của Triệu Nam, coi như là không so đo với Triệu Viễn Thành nữa.

Còn đối với ba của Triệu Nam, Dương Bách Xuyên lại bày ra khuôn mặt tươi cười chào hỏi, dù sao cũng là ba vợ tương lai, tay anh bỏ vào túi, trong đầu khẽ động và lấy một viên đan Tôi Thể từ trong không gian bình Càn Khôn ra, đưa tới trước mặt Triệu Viễn Hiền nói: “Bác trai, lần đầu gặp mặt, đây là tấm lòng nho nhỏ của đứa cháu này, mong bác nhận lấy, đan này tên là đan Tôi Thể, dùng có thể thải độc và rèn luyện cơ thể, cường hóa máu thịt gân cốt.”

Dương Bách Xuyên nói rất dễ nghe, nhưng lọt vào tai Triệu Viễn Hiền lại hoàn toàn khác, ông ấy là võ cổ giả, biết rất rõ viên mà Dương Bách Xuyên lấy ra là đan Tôi Thể giá trị.

Nếu như có thể ăn vào Tôi Thể một lần, sẽ có rất nhiều lợi ích đối với võ đạo ngày sau của ông ta, coi như là tiến thêm một bước đạt tới Ám Kình tầng sáu cũng không phải việc khó.

Triệu Viễn Hiền nghĩ tới Dương Bách Xuyên là người của tông môn cổ xưa nào đó, nhưng sau khi anh lấy đan Tôi Thể ra, ở trong lòng ông ta lại đề cao thân phận đằng sau của Dương Bách Xuyên.

Anh hẳn là người của tông môn nào đó, hơn nữa còn là tông môn có thế lực rất mạnh mẽ, nếu không sao có thể tùy tiện lấy ra một viên đan Tôi Thể đưa cho người khác được?

Trong lòng Triệu Viễn Hiền như có sóng biển dâng trào, kìm lòng không được mà vươn tay nhận lấy đan Tôi Thể Dương Bách Xuyên đưa, trong ánh mắt kích động phát ra ánh sáng rực rỡ.

Có một viên đan Tôi Thể này, chỉ cần vài ngày là ông ấy có thể bước vào Ám Kình tầng sáu rồi, xem anh hai sau này còn dám đắc ý ở trước mặt mình nữa không?

“Cảm ơn cháu trai tốt~” Triệu Viễn Hiền rất kích động nói cảm ơn.

Mà giờ khắc này, trên mặt Triệu Nam rất tự hào, nhìn dáng vẻ của ba mình lúc này, sau này nhất định sẽ ủng hộ cô ấy qua lại với Dương Bách Xuyên.

Về phần ba con Triệu Viễn Thành và Triệu Vũ Linh ở một bên, nhìn thấy Dương Bách Xuyên tặng cho Triệu Viễn Hiền đan Tôi Thể, tròng mắt đều đỏ lên, nhưng cũng chỉ có thể hối hận trong lòng.

Nhất là Triệu Vũ Linh, thậm chí anh ta ở trong lòng oán giận ba mình, nếu ông ta không gây mâu thuẫn với Dương Bách Xuyên, nói không chừng giờ khắc này ba con bọn họ cũng sẽ nhận được lễ vật từ Dương Bách Xuyên.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 373



Đáng tiếc quá, hiện tại cũng chỉ có thể dùng ánh mắt tiếc nuối nhìn bọn họ, nhìn đến mắt đỏ hoe, Dương Bách Xuyên không ghi hận cha con bọn họ đã là may mắn lắm rồi, cũng không hy vọng người ta sẽ tặng đan Tôi Thể.

Trong lòng Triệu Viễn Thành rất hối hận, trơ mắt nhìn em ba sau khi lấy được đan Tôi Thể sẽ có rất nhiều lợi ích, giờ khắc này ông ta thầm nghĩ, có con gái thật tốt biết bao!

Hai cha con liếc nhau một cái, đều thấy được một câu nói từ trong ánh mắt đối phương, sau này phải nghĩ cách hàn gắn mối quan hệ với Dương Bách Xuyên thôi.

Hơn nữa bọn họ đã có cách hàn gắn mối quan hệ này rồi, đó chính là Triệu Nam.

Triệu Nam và nhà họ Diệp có hôn ước, là hôn ước miệng của ông cụ hai nhà, bây giờ xem ra Dương Bách Xuyên đã là bạn trai của Triệu Nam, cô ấy chắc chắn sẽ không gả cho nhà họ Diệp.

Cứ như vậy, chỉ cần giúp Triệu Nam nói một câu với nhà họ Diệp, chẳng khác nào lấy được lòng của Dương Bách Xuyên, chẳng phải là có thể hàn gắn mối quan hệ với Dương Bách Xuyên sao?

Dù nói thế nào thì bọn họ cũng là người nhà họ Triệu, cũng là chú ruột và anh họ của Triệu Nam không phải sao?

Nghĩ tới đây, trên mặt Triệu Viễn Hiền nặn ra nụ cười và nói với Triệu Nam: “Khụ khụ, Nam Nam, chú thấy hôn ước của cháu và nhà họ Diệp cũng không thích hợp, lần này sau khi trở về chú sẽ nói với ông cụ hủy hôn ước, trong nhà sẽ tôn trọng quyết định của cháu.”

“Đúng đúng đúng, em gái, anh cũng ủng hộ em, Diệp Khai kia chỉ là thế hệ sau, anh cũng không tán thành việc em kết hôn với cậu ta. Cậu Dương đây rất xứng đôi với em, anh kiên quyết ủng hộ em và cậu Dương ở bên nhau.” Triệu Vũ Linh cũng không ngốc, sau khi ba anh nói xong, anh ta cũng vội vàng tỏ thái độ.

Triệu Nam nghe được lời của chú Hai và anh họ nói, cô ấy bày ra vẻ mặt giống như nhìn thấy mặt trời mọc lên từ hướng tây, trước kia ở nhà, hai ba con bọn họ hết sức tán thành gả cô ấy đến nhà họ Diệp, hiện tại... Ồ, ôi!

Cô ấy hiểu rõ, đây là vì sự xuất hiện của Dương Bách Xuyên mới làm cho hai ba con bọn họ thay đổi suy nghĩ, cho nên trong lòng vẫn rất vui mừng, tuy rằng cảm giác có chút chán ghét, nhưng vẫn nói: “Cảm ơn chú Hai và anh họ đã thông cảm!”

“Không cần khách sáo, dù sao chúng ta cũng là người một nhà mà~” Triệu Viễn Thành đỏ mặt, thở mạnh nói.

Triệu Vũ Linh cũng không cam lòng yếu thế: “Đúng vậy đúng vậy, cho dù bất cứ lúc nào em cũng là em gái của, thiên kim của nhà họ Triệu chúng ta.”

Dương Bách Xuyên nghe được lời của hai ba con họ, trong lòng thầm mắng: “Mẹ nó, sao da mặt dày thế.”

Nhưng anh cũng hiểu được là vì ba con Triệu Viễn Thành muốn lấy lòng anh, đối với Triệu Nam cũng là chuyện tốt, vậy đối với anh cũng là chuyện tốt.

Suy nghĩ một hồi, Dương Bách Xuyên tay lần nữa bỏ tay vào trong túi, muốn cho Triệu Vũ Linh một viên đan Tôi Thể, kết quả đan Tôi Thể trên người anh đã hết rồi, viên đưa cho ba của Triệu Nam chính là viên cuối cùng.

Nhưng nếu muốn giả bộ hào phóng ở trước mặt ba con Triệu Vũ Linh, anh đương nhiên sẽ không làm cho hai người thất vọng.

20230323085609-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 374



Ba con Triệu Vũ Linh nghe thấy đã hết đan Tôi Thể, mặc dù hơi thất vọng, nhưng dù sao Dương Bách Xuyên cũng lấy ra hai viên đan dược khác cho ba con bọn họ, càng nghe được Dương Bách Xuyên nói là đan dược hiếm có, nào có đạo lý không cần chứ, quả thực chính là vui mừng ngoài ý muốn.

Xem ra con đường lấy Triệu Nam để hàn gắn mối quan hệ với Dương Bách Xuyên đã đi đúng rồi.

Lập tức, vẻ mặt hai ba con đều kích động gật đầu.

“Muốn muốn muốn~”

“Đúng, muốn muốn, cảm ơn ngài ~”

Vừa nói xong, hai ba con giống như là cướp giựt vội vã lấy đan đan Tinh Long từ trong tay Dương Bách Xuyên.

Nhìn thấy vẻ mặt kích động của ba con Triệu Vũ Linh, trong lòng Dương Bách Xuyên rất thoải mái, đã có thể tưởng tượng sau khi bọn họ nuốt đan Tinh Long sẽ như thế nào.

Tu chân giả như anh sau khi nuốt đan Tinh Long vào còn suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma, rất khó tưởng tượng ba con Triệu Vũ Linh sẽ như thế nào.

Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên suýt chút nữa bật cười, nhịn cười thật khó chịu.

“Có phải mình quá xấu xa rồi không? Mặc kệ, ai bảo hai ba con các người đắc tội với ông đây trước, sau khi uống đan Tinh Long sẽ như thế nào thì phải xem vận may của chính hai người đi, ha ha ~”

Trong lòng nói thầm vài câu, Dương Bách Xuyên vừa xoay người, phát hiện ánh mắt ba vợ tương lai cũng sâu sắc nhìn anh, điều này có thể khiến anh bị dọa sợ.

Hãm hại ba con Triệu Vũ Linh coi như không có áp lực trong lòng, nhưng Triệu Viễn Hiền là ba vợ tương lai, sự xấu xa này không được rồi, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, Triệu Nam sẽ phá hủy anh mất?

Cho nên Dương Bách Xuyên chỉ có thể nói dối với Triệu Viễn Hiền là đan Tinh Long đã hết, lần sau sẽ cho ông ấy thêm.

Cách nói này coi như khiến Triệu Viễn Hiền hài lòng, mỉm cười nói không sao, lúc nào cho cũng như nhau.

Bầu không khí sau đó cuối cùng cũng hòa hoãn, ba con Triệu Vũ Linh được Dương Bách Xuyên tặng đan Tinh Long nên còn hận không thể gọi Dương Bách Xuyên một tiếng ông, vô cùng sùng bái.

Mà thiện cảm của Triệu Nam và ba cô ấy đối với anh cũng tăng lên rất nhiều.

Mấy người nói một hồi thì đi tới hội trường đấu giá, chín giờ sáng đúng giờ mở ra, tính toán thời gian cũng đúng lúc.

Sửa đổi tòa nhà đều là chiêu thức bán đấu giá của công ty, sảnh chính đấu giá được thiết lập ở tầng thứ ba.

Chờ sau khi mấy người đi vào, phát hiện đã không còn chỗ trống.

Điều càng khiến Dương Bách Xuyên kinh ngạc chính là, trên đường đi vào, trong linh thức của anh lại phát hiện mười mấy võ cổ giả đến hội trường, đây là điều anh tuyệt đối không ngờ tới.

Mấy người bọn họ đi tới đương nhiên là ngồi ở vị trí hàng đầu, bàn lớn và dài, một bàn có thể ngồi tám người, đoàn năm người bọn họ ngồi vào rất rộng rãi.

Sau khi ngồi vào, nhân viên công tác đưa tấm bảng gọi giá lên và cầm micro nói, Dương Bách Xuyên nhìn một chút thì thấy anh là số hai, Triệu Nam là số một, năm người là một loạt từ một đến năm, nhân viên phòng đấu giá đương nhiên nhận ra Tổng giám đốc Triệu Nam của mình nên tất cả đều phải sắp xếp thật tốt.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 375



Lập tức Dương Bách Xuyên cố ý lại như vô tình quan sát một lượt, hôm nay toàn bộ phòng đấu giá có hơn ba trăm ghế nhưng gần như đều đã kín người, người tới cũng là ăn mặc cổ quái, người mặc đồ vest, người mặc trang phục truyền thống của Trung Quốc, người mặc trang phục truyền dân tộc thiểu số... kiểu đồ nào cũng có.

Một khắc nào đó, ánh mắt Dương Bách Xuyên chợt dừng lại, trong lòng âm thầm kinh ngạc, anh cho rằng Triệu Viễn Thành hôm nay mình gặp phải đã là cao thủ rồi, không ngờ có một người ngồi ở một chiếc bàn phía bên trái cách anh không xa, người đó đầu đội mũ không thể nhìn rõ mặt, cả người mặc đồ đen, ở trong linh thức của anh lại là võ cổ giả Ám Kình tầng tám!

Nhìn vào hình dáng cơ thể là một người phụ nữ.

016680-tamlinh247.jpg


016681-tamlinh247.jpg


016682-tamlinh247.jpg


016683-tamlinh247.jpg


016684-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 379



Lần này Mộ Dung Khinh Phong đến Cố Đô nóng lòng hơn ai hết. Hôm qua sau khi thấy tuyên truyền của Công ty đấu giá Triệu Thị giới thiệu tác dụng làm đẹp thần kỳ của đan Trú Nhan, anh ta lập tức sốt sắng chạy tới Thiên Đô.

Hồi bé em gái của Mộ Dung Khinh Phong bất cẩn bị bỏng một mảng lớn ở chân nên không thể mặc váy. Đối với một cô bé mà nói, đây là nỗi nuối tiếc cực lớn.

Mà em gái bị bỏng là tại anh ta. Lúc hai anh em nô đùa, anh ta đã làm đổ ấm nước...

Lúc đó em gái đã được làm phẫu thuật, những tiếc là vẫn để lại sẹo, hơn nữa diện tích rất lớn.

Mộ Dung Khinh Phong rất áy náy về chuyện em gái bị bỏng, bao năm qua anh ta luôn cố gắng bù đắp, nhưng tiếc là không có thẩm mỹ viện nào có thể phẫu thuật khôi phục nguyên trạng.

Cho dù có cũng phải lấy da ở vị trí khác trên người bản thân để tiến hành cấy ghép. Em gái không muốn làm vậy, mà anh ta cũng không muốn.

Mộ Dung Khinh Phong và em gái thuộc dòng chính của gia tộc Mộ Dung ở Vân Quý, chẳng thiếu thốn thứ gì, điều nuối tiếc duy nhất là vết bỏng trên chân em gái.

Sau khi nghe nói buổi đấu giá Triệu Thị có đan Trú Nhan, Mộ Dung Khinh Phong ôm tâm lý thử vận may đến tham dự. Nếu đan dược này thật sự có công hiệu thần kỳ như tuyên truyền thì có thể chữa vết bỏng trên chân em gái.

Để an toàn, Mộ Dung Khinh Phong cố ý tìm một cô gái bị bỏng mặt ở Cố Đô, mức độ bỏng còn nghiêm trọng hơn vết bỏng trên chân em gái anh ta.

Nếu thử thuốc tại chỗ mà đan Trú Nhan có thể chữa khỏi vết bỏng trên mặt cô gái này, tức là công hiệu của đan Trú Nhan không phải thổi phồng.

Như vậy thì anh ta có thể bù đắp nỗi áy náy đối với em gái trong những năm qua và buông bỏ chấp niệm trong lòng.

Mộ Dung Khinh Phong dẫn theo cô gái có vết bỏng lớn trên mặt bước lên sân khấu, sau đó giới thiệu vắn tắt.

"Xin chào quý vị, tôi là Mộ Dung Khinh Phong. Bởi vì tôi rất kỳ vọng vào công hiệu thần kỳ của đan Trú Nhan, cho nên không thể lơ là. Xin lỗi vì làm chậm trễ thời gian của quý vị."

Mộ Dung Khinh Phong vừa nói vừa khom người trên sân khấu, thể hiện phong độ lịch sự và phẩm chất tốt đẹp.

Tiếp đó, anh ta chỉ vào cô gái đeo khẩu trang và nói: "Cô Lý bên cạnh tôi là bệnh nhân có vết bỏng lớn trên mặt, năm nay ba mươi tuổi. Tôi cố ý mời cô ấy đến đây để thí nghiệm thuốc. Nếu như xảy ra bất cứ vấn đề gì thì tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm, không liên quan đến Công ty đấu giá Triệu Thị."

Dứt lời anh ta đưa micro cho Ngải Diệp, đồng thời ra hiệu cho cô gái kia tháo khẩu trang ra, có thể bắt đầu thử thuốc.

Giờ phút này tất cả những người có mặt ở đây đều đổ dồn ánh mắt lên người cô gái đeo khẩu trang.

Sau khi cô gái tháo khẩu trang ra, những người ngồi gần sân khấu đều hít sâu một hơi.

Theo lời giới thiệu của Mộ Dung Khinh Phong thì cô Lý mới ba mươi tuổi, vậy mà cả khuôn mặt trông như một bà lão bảy mươi, chằng chịt những dấu vết giống như vết nhăn.

Đây là dấu vết để lại sau khi bị bỏng, trông rất đáng sợ.

Nếu như đan Trú Nhan có thể khôi phục lại gương mặt bị bỏng như ban đầu, hoặc là khôi phục bảy tám phần thì cũng có thể so với thần dược rồi.
 
Back
Top Bottom