Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 350



Nhìn thấy thời gian vậy mà đã đến năm giờ chiều, anh dẫn dắt Ninh Kha tu luyện, thấm thoát đã trôi qua một ngày rồi.

Nhưng trải qua một ngày khai thông, Dương Bách Xuyên dùng chân khí cộng thêm nửa viên đan Tôi Thể, còn có lần trước lúc anh cùng Ninh Kha bị hai gã tội phạm bắt cóc, sau đó cô ta bị thương, Dương Bách Xuyên cũng cho cô ta dùng một viên đan Tạo Hóa Sinh Cơ, tác dụng của thuốc vẫn còn sót lại trong cơ thể cô ta, cuối cùng cũng thành công khai thông kinh mạch tu chân trong cơ thể cô ta.

Hiện tại trong cơ thể Ninh Kha đã sinh ra chút chân khí, chỉ cần cô ta cố gắng tu luyện một chút chân khí này, sớm muộn gì cũng sẽ bước vào Luyện Khí kỳ tầng một, tu chân chính thức nhập môn.

Nhưng Dương Bách Xuyên cũng biết Ninh Kha chỉ coi dòng khí lưu chuyển này là nội lực của võ cổ giả, dù sao anh cũng không định giải thích cho cô ta, bây giờ nói cho cô ta biết vẫn còn quá sớm, chờ sau này có cơ hội rồi nói sau.

Dù sao, sự tồn tại của các võ cổ giả ở Trung Quốc cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Kế tiếp Dương Bách Xuyên sẽ chuẩn bị dẫn dắt Triệu Nam, Lâm Hoan và em gái Dương San San cũng bước vào giới tu chân. Triệu Nam và em gái Dương San San của anh đã từng dùng thuốc sắt trong canh cá Rồng cộng thêm đan Tạo Hóa Sinh Cơ nên đã được nâng cao thể chất, thể chất bọn họ đã có thể chịu đựng được sự lưu chuyển của chân khí.

Sau này nếu có thể, anh còn muốn dẫn dắt cả Viên Kim Phượng và Âu Dương Ngọc Thanh vào giới tu chân, đầu tiên phải đem lại lợi ích cho người thân và bạn bè thân thiết trước!

Còn mấy người bạn bè bình thường khác thì lần lượt truyền thụ cho bọn họ phương pháp tu chân!

......

Trong phòng ngủ, Ninh Kha nhìn trên người mình có một lớp dầu mỡ tanh hôi, cô ta hét lên một tiếng chói tai, véo mũi bắt đầu lực chọn một bộ thích hợp có thể mặc từ trong đống quần áo mà Dương Bách Xuyên mua, cô ta phải mau chóng đi tắm rửa, thật sự không thể chịu đựng được.

Chưa bao giờ nghĩ tới trên người cô ta sẽ xuất hiện một lớp bụi bẩn như vậy.

Lúc này cô ta cũng hiểu được vì sao trước đó Dương Bách Xuyên lại nhìn mình cười một cách kỳ quái, rồi còn bảo cô ta đi tắm rửa, cô ta còn buồn bực tại sao lúc nãy mình mới tắm rửa xong mà Dương Bách Xuyên còn bảo cô ta đi tắm, thì ra là trên người xảy ra vấn đề.

“Tên khốn khiếp này, không sớm nói cho tôi biết!” Cô đứng mắng chửi Dương Bách Xuyên một câu, Ninh Kha cũng hiểu lớp dầu mỡ bụi bẩn trên người có thể là do Dương Bách Xuyên tu luyện sinh ra.

Từng chiếc váy được đổ ra, sau đó là mấy bộ đồ lót.

Nhìn những bộ đồ lót này, sắc mặt Ninh Kha đỏ bừng như quả táo đỏ.

Một khắc nào đó cô ta đột nhiên phì cười, cô ta có thể tưởng tượng được Dương Bách Xuyên sẽ xấu hổ quẫn bách cỡ nào khi một người đàn ông như anh lại phải đến một cửa hàng mua đồ lót nữ.

Sau khi đổ hết đống đồ lót ra, Ninh Kha nhìn thấy một tờ hóa đơn.

Cầm lấy nhìn, cô ta lập tức trợn tròn hai mắt.

Chín bộ đồ lót mà tận mười một vạn ~

Cô ta lập tức lục lọi tìm tờ hóa đơn trong túi quần áo, phía trên là số tiền chín vạn.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 351



Giờ khắc này, trong lòng Ninh Kha đột nhiên hơi xúc động.

“Anh ta vậy mà lại bỏ ra hai mươi vạn để mua quần áo cho mình ~”

Cô ta ngơ ngác nhìn tờ hóa đơn tự lẩm bẩm, tuy rằng hai mươi vạn cũng chỉ con số không đáng kể với gia đình cô, nhưng vẫn cần phải lấy từ trong nhà.

Từ nhỏ, Ninh Kha đã rất hiếu thắng vì nhà mình không thiếu tiền, nhưng cô ta lại thích tiêu tiền mình kiếm được, không thích đòi tiền của gia đình để tiêu.

Bộ đồ lót đắt nhất trên người cô ta kể từ sau khi đi làm cũng chỉ hơn tám trăm đồng, còn là cô ta cắn răng mua.

Còn bây giờ thì sao?

Nhìn tờ hóa đơn cộng lại là hai mươi vạn, nội tâm của Ninh Kha có chút không thể bình tĩnh.

Tuy rằng một người thích một người khác không thể dùng tiền để đo lường, nhưng ít nhất cũng có thể chứng minh chịu chi rất nhiều tiền vì cô ta, đó là điều mà cô ta quan tâm lúc này ~

Nói không cảm động là giả, sâu trong nội tâm của Ninh Kha có chút dao động.

“Tên khốn khiếp, có phải đang chuộc tội không đây?”

Trong miệng cô ta lẩm bẩm mắng chửi, nhưng trên mặt đã có ý cười.

Bất tri bất giác cô ta ngâm nga một khúc nhạc ngọt ngào, chọn một bộ đồ lót và một bộ quần áo ngoài áo rồi cầm lấy, Ninh Kha đi ra khỏi phòng ngủ.

Không phát hiện Dương Bách Xuyên ở phòng khách thở ra một hơi, đi về phía phòng bếp.

Nửa tiếng sau, Ninh Kha mặc quần áo Dương Bách Xuyên mua đi ra, trên mặt mang theo sự vui vẻ mà ngay cả bản thân cô ta cũng không biết.

Vừa đi ra đã thấy Dương Bách Xuyên mặc tạp dề từ phòng bếp bưng hai đ ĩa thức ăn đi ra.

Cảnh tượng này làm cho Ninh Kha có chút khó hiểu, không nghĩ tới Dương Bách Xuyên lại còn biết nấu cơm?

Mà Dương Bách Xuyên thì nhìn thấy Ninh Kha tóc ướt sũng đi ra khỏi phòng tắm, trên người mặc một bộ váy dài màu trắng mà anh mua.

Bản thân cô ta đã cao sẵn rồi, cao 1m71, mặc váy dài có thể khoe rõ từng đường nét xinh xắn trên vóc người của cô ta, váy nhìn qua rất vừa vặn.

Dương Bách Xuyên nhìn Ninh Kha kìm lòng không được nuốt nước bọt, giờ khắc này, tóc Ninh Kha xõa ngang vai, làn da trắng nõn hồng hào, ánh mắt to tròn, hơn nữa lồ ng ngực nóng bỏng, đường cong hình chữ S... Thật sự là quá mê người, anh nhìn cô ta đến ngây ngẩn.

Bị Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm, sắc mặt Ninh Kha đỏ lên, trong lòng lại rất ngọt ngào, cô gái kia không hy vọng được đàn ông thèm khát ư?

Nhìn Dương Bách Xuyên, cô ta trừng mắt nói: “Nhìn cái gì đấy?”

Lời nói đang trách tội nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng.

“Chậc ~ quá đẹp!” Dương Bách Xuyên ngơ ngác nói, sau đó mới phản ứng lại, sợ tính tình Ninh Kha nóng nảy lại tức giận nữa, anh vội vàng nói: “À đúng rồi, cơm nước tôi vừa mới làm xong rồi, mau tới đây ăn cơm đi!”

Dương Bách Xuyên liếc mắt nhìn qua, lại thấy trong mắt Ninh Kha cũng có chút buồn cười, anh mỉm cười đi tới, cô ta đúng là đã đói chết rồi, nhìn bên ngoài sắc trời đã hoàng hôn, lăn lộn cả ngày cũng chưa có ăn cơm.

20230320085250-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 352



Vừa quay đầu lại, cô ta ngửi thấy một mùi hương rất thơm, là mùi cá, nhìn thấy trong tay Dương Bách Xuyên bưng một tô canh cá lớn.

Cô ta nhịn không được hỏi: “Đây là canh cá gì mà thơm quá đi!”

Dương Bách Xuyên cười ha ha, tháo tạp dề ra và nói: “Quê chúng tôi có một loại cá gọi là cá Rồng hoang dã, nghe nói là mụ phù thủy già Từ Hi thái hậu kia sau khi ăn xong loại cá này đã ban cho nó cái tên là cá Rồng, nếm thử đi ~”

Nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, Ninh Kha rất muốn ăn thử.

Nửa tiếng đồng hồ, Ninh Kha cảm thấy thỏa mãn, một mình cô ta uống hết hơn phân nửa canh cá Rồng, thật sự rất ngon, tâm trạng cô ta rất tốt, thuận miệng nói với Dương Bách Xuyên: “Lần sau tôi muốn ăn tiếp, anh phải làm cho tôi.”

Dương Bách Xuyên vừa nghe cô ta nói vậy, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm, xem ra cô gái này đã bớt giận rồi, anh cười ha ha và nói: “Không thành vấn đề, chỉ cần cô muốn uống tôi có thể làm cho cô bất cứ lúc nào.” Nói xong, anh lại hỏi: “Vậy... cô không tức giận nữa chứ?”

“Hừ, còn phải xem thái độ của anh rồi nói sau.”

Ninh Kha ra vẻ tức giận quay đầu lại.

Nhìn thấy bộ dáng tức giận của cô ta xoay lưng ra đằng sau, trong lòng Dương Bách Xuyên khẽ động, lập tức ôm lấy cô ta, Ninh Kha phản kháng như có như không mà đi vào phòng ngủ.

Ngay lập tức, trong phòng tràn ngập cảnh xuân, tất cả đều là âm thanh tuyệt vời ~

Lại một đêm trôi qua, Ninh Kha trong phòng ngủ quấn lên người Dương Bách Xuyên như bạch tuộc.

Mặt trời rọi qua cửa sổ chiếu vào mặt, hai người lần lượt tỉnh giấc.

Ninh Kha nhìn Dương Bách Xuyên, vẽ vòng vòng lên ngực anh: "Nếu anh dám phụ lòng em thì em sẽ bắn chết anh."

"Khụ khụ, không đâu không đâu." Dương Bách Xuyên cười gượng vài tiếng, liên tục đảm bảo. Với hiểu biết của anh về Ninh Kha thì cô nàng thật sự có thể làm ra chuyện này.

Nghĩ mà nhức đầu!

Sau một đêm phóng túng, giữa hai người không còn khoảng cách, Ninh Kha không còn giận dỗi Dương Bách Xuyên nữa.

Mà Dương Bách Xuyên cũng rất có thiện cảm với Ninh Kha. Anh nhớ lại tối qua cô nàng chủ động quả là cực phẩm, nhưng cuối cùng vẫn bị anh "đánh" tơi tả, treo cờ trắng đầu hàng.

Hai người đã làm ổ ở nhà ngày một đêm không đi ra ngoài, Ninh Kha cũng không về đồn cảnh sát, hôm nay thức dậy cô ta nhất định phải trở về báo tin.

Trước khi đi, Ninh Khả đỏ mặt hôn lên mặt Dương Bách Xuyên rồi mới cười khanh khách rời đi.

Dương Bách Xuyên vuốt v e gương mặt được cô ta hôn, cứ cười khúc khích mãi.

Sau khi rời giường, anh cho con chồn và Hầu Đậu Đậu ăn, tiếp đó chuẩn bị đến chợ bán dược liệu để bổ sung dược liệu vì trong không gian bình Càn Khôn không còn nhiều lắm.

Anh lái xe đến chợ bán dược liệu mua một lèo hơn hai mươi vạn dược liệu. Tin nhắn trong điện thoại thông báo số dư trong thẻ ngân hàng, không ngờ anh chỉ còn chưa đầy một trăm vạn.

Đây là lợi nhuận nhà họ Liễu gửi tới lần trước. Dương Bách Xuyên nhẩm tính thời gian thì thấy đan Trú Nhan cung cấp cho nhà họ Liễu không còn nhiều. Vốn dĩ anh định tiếp tục luyện chế rồi gửi sang bên ấy, vì mấy ngày trước Liễu Sơn Hải đã nhắn tin nói đan Trú Nhan không đủ, thúc giục đòi hàng.

Nhưng sau khi trở về anh bận tìm tranh cổ giúp Triệu Nam nên không có thời gian luyện chế.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 353



Bây giờ nghĩ kỹ, anh cảm thấy sau này mình sẽ ngày càng bận rộn, nói không chừng ngày nào đó anh đi xa dẫn tới nhà họ Liễu hết hàng, như vậy thì không tốt, cũng không phải kế lâu dài.

Vì thế, Dương Bách Xuyên nghĩ ra một cách, anh có thể kéo Liễu Sơn Hải cùng kiếm tiền đúng không?

Hiện giờ Công ty Vân Kỳ đã có nền móng, sản xuất rượu Cố Nguyên thành công, mà đan Trú Nhan cũng có thể sản xuất hàng loạt, chi bằng anh giao đan Trú Nhan cho Lưu Tích Kỳ sản xuất, vậy thì nhà họ Liễu không cần lo lắng về vấn đề nguồn cung nữa.

Hai bên có thể hợp tác sâu hơn, cũng xem như là anh báo đáp ân tình hồi trước của Liễu Sơn Hải.

Thế là Dương Bách Xuyên lập tức gọi điện cho Liễu Sơn Hải.

Cuộc gọi được kết nối, tiếng cười sang sảng của Liễu Sơn Hải vang lên: "Ha ha, Bách Xuyên à, chờ một cuộc điện thoại của cháu khó thật đấy!"

Dương Bách Xuyên nghe thấy câu nói đùa của Liễu Sơn Hải, ít nhiều gì cũng hơi lúng túng. Dù sao cũng là anh không hồi âm, không liên lạc với người ta, anh nghe ra Liễu Sơn Hải có ý trách móc trong điện thoại.

Anh vội vàng lên tiếng: "Xin lỗi chú Liễu, cháu cũng mới trở về hai ba ngày thôi, có điều cứ bận chuyện nọ chuyện kia nên hôm nay mới gọi lại cho chú. Cháu đang định tìm chú để xin lỗi đây. Bây giờ chú đang ở công ty sao? Cháu đến tìm chú nhé?"

Liễu Sơn Hải ở đầu dây bên kia nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, cuối cùng cũng thấy thoải mái hơn, không trách anh nữa. Ông ta mỉm cười đáp: "Hôm nay chú ở nhà, cháu đến thẳng đây đi, chú ở nhà chờ cháu, vừa hay dùng bữa luôn. Từ khi Linh Linh đi, cháu không đến nhà chú nữa."

Nghe Liễu Sơn Hải nhắc tới Liễu Linh Linh, Dương Bách Xuyên cũng hơi nhớ cô.

Dương Bách Xuyên rất cảm kích Liễu Linh Linh và ba cô Liễu Sơn Hải. Hồi ấy anh điều chế ra đan Trú Nhan, ba con Liễu Sơn Hải đã giúp anh tiêu thụ, khoản tiền đầu tiên cũng là ông ta chuyển cho.

Mặc dù đan Trú Nhan không lo đầu ra, nhưng chuyện gì cũng vạn sự khởi đầu nan.

Vì vậy có thể nói đối với Dương Bách Xuyên, sự hỗ trợ của nhà họ Liễu chính là ân tình. Thậm chí căn nhà anh đang ở cũng là Liễu Sơn Hải tặng.

Huống chi anh và Liễu Linh Linh còn là bạn cùng lớp, giữa hai bên còn có mối quan hệ mập mờ.

Hồi trước Liễu Linh Linh từng ám chỉ cô thích anh, sao anh lại không biết chứ.

Có điều lúc đó Dương Bách Xuyên không nghĩ đến chuyện này, bởi vì Liễu Linh Linh từng nói muốn xuất ngoại, mà anh thì đang ở giai đoạn tốt nghiệp, không có gì ổn định.

Nhưng bây giờ khác rồi, tu vi của đã thăng cấp, anh có nhà, có việc làm...

Dương Bách Xuyên miên man suy nghĩ, bất tri bất giác đã lái xe đến nhà họ Liễu.

Từ xa anh đã trông thấy quản gia nhà họ Liễu là bác Phúc đứng chờ ở cổng, điều này làm anh rất cảm động. Bất kể có phải là vì lợi ích hoặc điều gì khác hay không, nhà họ Liễu vẫn đối xử với anh rất tốt, rất lễ độ.

Dương Bách Xuyên xuống xe, vội vàng đi tới nói: "Bác Phúc, sao bác lại đích thân ra đây?"

Dương Bách Xuyên gọi "bác Phúc" làm ông cụ rất vui vẻ, liên tục nói đó là việc nên làm, sau đó trò chuyện xã giao vài câu rồi dẫn Dương Bách Xuyên vào nhà.

Nhà họ Liễu không có gì thay đổi, vẫn lớn như vậy.

Thật ra Dương Bách Xuyên rất thèm muốn một ngôi biệt thự thế này, thầm nghĩ hay là mình bán đan dược trong hội đấu giá lần này rồi mua một căn?
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 354



Dù sao cũng phải là căn nhà có sân. Bất kể có phải biệt thự hay không, yêu cầu đầu tiên là môi trường giản dị, thân thiện. Anh cảm thấy luyện đan ở khu chung cư không ổn lắm, cần phải có một phòng luyện đan và phòng luyện công chuyên biệt mới được. Vả lại một thời gian nữa em gái anh sẽ lên đại học, khu chung cư anh đang sống hơi xa trường.

Dương Bách Xuyên đi vào cổng, từ xa đã trông thấy Liễu Sơn Hải ngồi dưới giàn nho trong sân uống trà một mình. Sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên, ông ta mỉm cười gọi: "Cháu trai mau đến đây!"

Dương Bách Xuyên đi đến chào hỏi: "Cháu chào chú Liễu."

"Ngồi đi! Mấy hôm trước chú đến phía nam công tác được một người bạn tặng một cân trà Phổ Nhĩ. Cùng nếm thử nào! Chú biết cháu sắp tới nên mới lấy ra chờ cháu đấy, ha ha!"

"Cảm ơn chú Liễu. Thật ra cháu không hiểu trà cho lắm..." Dương Bách Xuyên ngồi xuống, mỉm cười đáp lời.

Liễu Sơn Hải pha cho Dương Bách Xuyên một tách trà, vừa cười vừa nói: "Trung Quốc là quê hương của trà. Nghe nói người tộc Hán bắt đầu uống trà từ thời Thần Nông, ít nhất cũng có hơn bốn nghìn bảy trăm năm lịch sử.

Đàm trà luận đạo không ai dám nói mình hiểu thấu triệt, bởi vì văn hóa văn minh ẩn chứa trong trà đạo Trung Quốc quá thâm sâu. Trà đạo là nghệ thuật thưởng thức trà. Trong "Bách Trà Liên", tác giả Tại Thiên viết rằng: Trà đạo khởi nguồn từ Trung Quốc, hưng thịnh ở Nhật Bản. Hoàng gia có trà đạo của hoàng gia, dân chúng có trà đạo của dân chúng; tục có trà đạo của tục, thiền có trà đạo của thiền, Đạo gia có trà đạo của Đạo gia, cực kỳ đa dạng.

Tóm lại, nghệ thuật thưởng trà khác nhau ở từng đối tượng, được quyết định bởi thẩm mỹ quan của mỗi người. Trà đạo là quan niệm của người thưởng trà được xây dựng trên sự vật khách quan nhất định. Nó là nhận thức luận của người thưởng trà, cũng là phương pháp luận và thế giới quan của người thưởng trà.

Tống Huy Tông Triệu Cát là một người thích uống trà. Ông cho rằng nhâm nhi hương vị của trà có thể giúp con người trở nên thư thái và tĩnh lặng, vô cùng thú vị: "Trà mang nét nho nhã của vùng Chiết Giang - Phúc Kiến và sự khéo léo của vùng Chung Sơn. Rửa bẩn loại cặn, giữ lại tinh hoa, không phải người bình thường có thể hiểu được."

Thật ra "Trà Kinh" của Thần trà Lục Vũ thời Đường có giới thiệu khái quát về trà đạo, nếu có thời gian thì cháu hãy đọc thử. Uống trà không chỉ nếm hương vị, mà còn suy ngẫm nhân về cuộc đời. Giới trẻ các cháu không thích uống trà, chỉ thích cà phê các thứ, chú uống không quen.

Uống trà thì khác, chú cho rằng thanh niên càng nên uống trà, cho dù có hiểu được ý cảnh trong đó hay không, uống lâu dài cũng tốt cho sức khỏe. Lá trà có tác dụng thanh nhiệt, uống nhiều có lợi. Ha ha, không nói đến chuyện này nữa. Từ lúc Linh Linh đi, ông già này cảm thấy cô đơn quá đỗi, vừa túm được cháu liền lải nhải. Sau này cháu phải thường xuyên đến nhà ngồi chơi nhé!

Chú chỉ có một đứa con là Linh Linh, mẹ con bé qua đời sớm, chú già rồi nhưng không thích yên tĩnh giống người khác mà lại thích náo nhiệt chút. Chú thích nhất là thanh niên độ tuổi các cháu đó, ha ha!"

Quả thật hôm nay Liễu Sơn Hải nói hơi nhiều, Dương Bách Xuyên thầm nghĩ có lẽ đúng như đối phương nói, ông ta rất cô đơn.

Đồng thời Dương Bách Xuyên cũng nghe ra Liễu Sơn Hải bảo anh thường xuyên đến nhà chơi cũng là lời thật lòng, ông ta thật sự coi anh là cháu trai. Điều này khiến Dương Bách Xuyên rất cảm động.

Sau khi nghe Liễu Sơn Hải giảng về trà đạo, Dương Bách Xuyên cảm thấy rất có lý, bởi vì những lĩnh ngộ trong tu luyện mà sư phụ chỉ dạy anh có nhiều chỗ tương tự trà đạo mà Liễu Sơn Hải vừa giảng giải.

Anh cảm thấy đầu óc thông suốt, dường như ý cảnh bỗng được khai sáng.

Xem ra lúc nào rảnh anh phải đọc Trà Kinh và uống trà mới được. Văn hóa trà đạo Trung Quốc uyên thâm phong phú đúng như Liễu Sơn Hải nói. Mọi người đều bảo trà đạo Nhật Bản phổ biến, nhưng sự thật chẳng phải là văn hóa trà đạo ăn cắp từ Trung Quốc hay sao, nguồn gốc vẫn là của Trung Quốc.

Dương Bách Xuyên nhìn Liễu Sơn Hải, nghiêm túc nói: "Cảm ơn chú Liễu đã chỉ dạy, cháu nghe mà nhận được nhiều điều. Chú yên tâm, sau này cháu sẽ thường xuyên đến nhà quấy rầy chú."

"Ha ha, thế thì tốt. Chú chưa bao giờ xem cháu là người ngoài. Đã nói thì phải giữ lời đấy, sau này cháu không đến thì chú sẽ tức giận." Liễu Sơn Hải mỉm cười.

Hai người tán gẫu vài câu, sau đó Dương Bách Xuyên nói sang chuyện khác: "Chú Liễu, thật ra hôm nay cháu đến đây vì chuyện đan Trú Nhan..."

Dương Bách Xuyên nói đến đây, Liễu Sơn Hải giật mình thấy rõ, sau đó ra hiệu cho anh nói tiếp.

Dương Bách Xuyên dừng lại giây lát rồi chậm rãi cất lời, lời nói ra khiến Liễu Sơn Hải chấn động.

"Có lẽ sau này cháu không luyện chế đan Trú Nhan nữa, hôm nay cháu đến đây là muốn tặng chú Liễu công thức điều chế đan Trú Nhan."

20230320085355-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 355



Liễu Sơn Hải lộ vẻ xúc động. Dương Bách Xuyên nói là tặng công thức điều chế đan Trú Nhan chứ không phải hợp tác!

Từ trước đến giờ nhà họ Liễu hợp tác với Dương Bách Xuyên, Liễu Sơn Hải là người hiểu rõ nhất giá trị của đan Trú Nhan. Chưa tính lợi nhuận mà đan Trú Nhan mang lại cho nhà họ Liễu, chỉ bằng việc nhà họ Liễu nhờ vào đan Trú Nhan đã vững vàng chiếm giữ vị trí đầu tiên trong thị trường sản phẩm cao cấp ở khu vực Tây Bắc, thu được lợi ích không nhỏ, ngoài ra còn tạo dựng được mạng lưới quan hệ khổng lồ.

Thậm chí trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, nhà họ Liễu đã mở rộng việc kinh doanh trên thị trường toàn quốc, tất cả là nhờ đan Trú Nhan của Dương Bách Xuyên.

Huống chi đan Trú Nhan còn mang lại rất nhiều thành quả to lớn cho nhà họ Liễu!

Vì vậy Liễu Sơn Hải rất cảm động khi nghe thấy Dương Bách Xuyên nói là sẽ tặng đan Trú Nhan cho mình. Mấy phút sau bình tĩnh lại, Liễu Sơn Hải vừa nhìn Dương Bách Xuyên vừa nghĩ trong lòng: "Nếu Liễu Sơn Hải mình có chàng rể thế này thì tốt biết mấy, tiếc là con nhóc Linh Linh kia... Haiz, mặc dù mình cũng có một đứa con trai, nhưng dù sao cũng là con nuôi..."

Chuyện con trai là con nuôi vẫn luôn là bí mật, Liễu Sơn Hải không nói cho bất kỳ ai, cũng vì thế mà ông ta cực kỳ coi trọng việc bồi dưỡng cô con gái ruột Liễu Linh Linh, đưa cô ra nước ngoài du học.

Sao ông ta lại không nhìn ra mối quan hệ giữa con gái mình và Dương Bách Xuyên kia chứ!

Tuy nhiên, cuối cùng ông ta vẫn đưa con gái ra nước ngoài.

Liễu Sơn Hải thở dài, trịnh trọng nói: "Cháu trai à, cháu nói thật lòng chứ?"

Dương Bách Xuyên nhìn gương mặt tràn đầy xúc động của Liễu Sơn Hải, khẽ mỉm cười đáp: "Chú Liễu, ban đầu cháu điều chế ra đan Trú Nhan, chú đã hỗ trợ bán ra thị trường. Có thể nói chú đã cho cháu khoản tiền đầu tiên. Ngay cả ngôi nhà cháu đang ở cũng là chú tặng cháu, mặc dù trong đó có tác động của đan Trú Nhan.

Nhưng cháu biết rõ chú nể tình cháu là bạn cùng lớp của Linh Ninh nên mới giúp đỡ, cũng thật lòng quan tâm chăm sóc cháu, vì vậy cháu thật lòng tặng chú Liễu công thức điều chế này. Cháu đã nói rồi, e là sau này cháu không có nhiều thời gian luyện chế, cho nên cháu dứt khoát tặng chú luôn!"

Liễu Sơn Hải biết rằng mình không thể từ chối công thức điều chế của Dương Bách Xuyên. Hiện tại đang là thời điểm quan trọng trong việc mở rộng kinh doanh của nhà họ Liễu, không thể tách khỏi thương hiệu đan Trú Nhan.

Hồi trước vào lần đầu tiên gặp Dương Bách Xuyên, Liễu Sơn Hải đã nói là muốn mua công thức điều chế đan Trú Nhan nhưng Dương Bách Xuyên từ chối. Tuy nhiên nhờ có một lần đầu tư vô tình là tặng cho Dương Bách Xuyên một căn nhà, mà bây giờ ông ta được tặng lại công thức điều chế.

Ông ta cũng biết là dù có tiền cũng không mua được công thức điều chế đan Trú Nhan.

Đây là một ân tình lớn lao.

Liễu Sơn Hải suy nghĩ giây lát rồi nói: "Cháu trai à, nói thật là chú không thể từ chối món quà của cháu, vì vậy chú đành nhận ân tình to lớn này."

"Vâng." Dương Bách Xuyên mỉm cười, sau đó nói với bác Phúc đang tưới hoa ở cách đó không xa: "Bác Phúc, phiền bác tìm giấy bút cho cháu ạ."

Lúc này, Liễu Sơn Hải xua tay nói: "Để chú, cháu chờ một lát."

Liễu Sơn Hải biết Dương Bách Xuyên muốn viết công thức điều chế đan Trú Nhan nên rất coi trọng, muốn đi tìm giấy bút thượng hạng.

Mấy phút sau, Liễu Sơn Hải cầm một quyển sổ bìa gỗ đi ra, trịnh trọng đặt trước mặt Dương Bách Xuyên cho anh viết.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 356



Dương Bách Xuyên cũng không khách sáo, mở sổ ra viết công thức điều chế đan Trú Nhan đã pha loãng lên đó rồi đưa cho Liễu Sơn Hải.

Liễu Sơn Hải cười tươi rói, cất sổ cẩn thận, sau đó lấy ra một tấm thẻ đặt trước mặt Dương Bách Xuyên.

Thấy Dương Bách Xuyên định lên tiếng, ông ta giơ tay chặn lời: "Cháu trai nghe chú nói hết đã. Chú biết cháu tặng công thức điều chế, chuyện này không thể đo đếm bằng tiền bạc được. Vả lại chuyện này thật sự rất quan trọng với nhà họ Liễu. Nhà họ Liễu nhận ân tình lớn lao này, nhưng chú không có gì báo đáp cháu, cũng biết cháu không cần báo đáp gì cả.

Song chú Liễu muốn bày tỏ tấm lòng. Trong tấm thẻ này có một trăm triệu, nghe thì nhiều đấy, nhưng thật ra không nhằm nhò gì so với giá trị của công thức điều chế mà cháu tặng chú. Cháu nhận tấm thẻ này thì chú mới yên tâm, nếu không chú không dám nhận món quà lớn này của cháu đâu."

Liễu Sơn Hải đã nói đến nước này, mà Dương Bách Xuyên cũng không phải kiểu người làm bộ làm tịch, anh bèn nhận một trăm triệu này.

Dù sao bây giờ anh cũng cần tiền để cải tạo thôn kiến trúc ở quê.

Sau đó, Dương Bách Xuyên ăn cơm ở nhà họ Liễu, trò chuyện với Liễu Sơn Hải rất lâu, đến chiều mới rời đi.

Anh gọi điện cho Trần Bảy Roi, dứt khoát gửi cho hắn chín mươi triệu và bảo hắn xây dựng cải tạo mọi thứ theo tiêu chuẩn cao. Anh giữ lại mười triệu cho bản thân cũng đủ dùng rồi.

Sau khi về nhà, Dương Bách Xuyên mới gọi điện cho từng người đã nhắn tin cho mình trong mấy ngày nay.

Đầu tiên anh gọi điện cho u Dương Ngọc Thanh. Cô ấy đã đến vùng khác tham gia hội thảo học thuật gì đó.

Lúc anh gọi cho Lâm Hoan, điện thoại vẫn tắt máy.

Anh gọi cho bạn học cũ Cung Lăng Phong. Trong điện thoại, anh ta cảm ơn rối rít, nói rằng toàn bộ dược liệu đã được Công ty Vân Kỳ thu mua, anh ta và Lưu Tích Kỳ đang bàn bạc việc thành lập một cứ điểm trồng dược liệu ở quê...

Anh còn định gọi điện cho Viên Kim Phượng, nhưng lại nghĩ chắc là cô còn đang đưa ba mẹ đi du lịch nên thôi.

Cuối cùng anh gọi điện cho Vương Mộ Sinh. Lần trước Lý Gia nói là sẽ bảo em chồng sẽ đến Công ty Vân Kỳ, anh định hỏi xem tình hình thế nào. Lưu Tích Kỳ chuẩn bị mở rộng công ty, cần một người có cơ to trấn ải ở công ty.

Cuộc gọi kết nối, giọng nói của Vương Mộ Sinh vang lên: "Bách Xuyên, lâu rồi cháu không gọi điện cho chú Vương đấy nhé!"

Giọng điệu của Vương Mộ Sinh có phần trách móc. Dương Bách Xuyên biết Vương Mộ Sinh thật sự coi mình là người nhà, bèn giải thích rằng mình về quê, cũng thông báo bà nội không muốn đến Cố Đô, bảo Vương Mộ Sinh đừng lo lắng, mọi chuyện vẫn tốt đẹp.

Nghe vậy Vương Mộ Sinh nói rằng ông ta sẽ tìm thời gian đến thăm bà nội.

Dương Bách Xuyên trò chuyện với Vương Mộ Sinh thêm vài câu, sau đó hỏi em gái của ông có đến công ty Công ty Vân Kỳ làm việc hay không.

Vương Mộ Sinh tỏ ý xin lỗi: "Là chú sơ suất. Một thời gian nữa em gái chú mới đến. Dạo này ông cụ trong nhà đang ốm, bọn chú đều đang ở nhà nên không đưa em gái đi được. Chú quên báo cho cháu."

Đây là là chuyện thường tình, Dương Bách Xuyên bày tỏ thấu hiểu, nói là không vội.

Cuối cùng Vương Mộ Sinh lại mời Dương Bách Xuyên đến Yên Kinh chơi. Ông đã nhắc đến chuyện này nhiều lần khiến Dương Bách Xuyên rất áy náy, anh vội vàng đáp: "Vâng ạ, tuần sau cháu sẽ đi Yên Kinh thăm chú và cô Lý Gia."

Hai người hẹn xong thì cúp máy. Dương Bách Xuyên báo lại cho Lưu Tích Kỳ. Sau đó, anh sửa đổi công thức luyện đan Tinh Long rồi viết ra, chuẩn bị đưa cho Lưu Tích Kỳ để làm sản phẩm thứ hai phục vụ cho việc mở rộng công ty.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 357



Hôm qua anh đã dùng đan Tinh Long, xem như đã trải nghiệm hiệu quả mạnh mẽ của đan dược, vì vậy đan Tinh Long sau khi sửa đổi đã được pha loãng rất nhiều. Dù sao cũng sản xuất thành thuốc Đông y, như vậy cũng đủ rồi.

Còn đan dược hàng thật giá thật mà anh đích thân luyện chế ra thì không thích hợp bán ra số lượng lớn, anh định mang đi đấu giá.

Buổi tối anh đến nhà Lưu Tích Kỳ. Từ sau khi anh tâm sự với Lưu Tích Kỳ lần trước, anh ta đã thoải mái hoàn toàn. Anh ta đã mua một căn phòng xây sẵn trong khu chung cư cao cấp, còn mời Dương Bách Xuyên tới, có điều mấy ngày nay anh bận điều tra chuyện tranh cổ nên không có thời gian ghé thăm.

Hôm nay anh đến luôn.

Nhà của Lưu Tích Kỳ rất tốt, diện tích khoảng một trăm bảy mươi đến một trăm tám mươi mét vuông, rất rộng rãi.

Dương Bách Xuyên mỉm cười trêu chọc vài câu, sau đó đưa công thức điều chế đan Tinh Long đã pha loãng cho Lưu Tích Kỳ.

"Nhóc Xuyên, thứ này thật sự có hiệu quả ghê gớm như vậy á?" Sau khi đọc chú thích của Dương Bách Xuyên, Lưu Tích Kỳ tỏ vẻ không dám tin.

"Ha ha, cậu không tin thì trước tiên để cho Phòng Nghiên cứu làm ra sản phẩm thí nghiệm rồi đích thân thử nghiệm, chắc chắn nó sẽ giúp cậu cứng lâu không bắn!"

"Biến đê, tôi như rồng như hổ, không cần thứ kia đâu."

"Có cần hay không thì tôi không biết, ha ha!"

Hai người vừa cười đùa tán dóc vừa uống rượu, Dương Bách Xuyên nhắc tới chuyện nửa tháng nữa em gái Dương San San sẽ đến Cố Đô học đại học.

Lúc này Dương Bách Xuyên không phát hiện ra hai mắt Lưu Tích Kỳ chợt sáng ngời, anh ta bất chợt nói: "À thì... mấy ngày nữa tôi định về thăm nhà rồi đón ba mẹ đến Cố Đô ở vài hôm. Dù sao tôi cũng về quê, hay là cậu đừng về nữa, tôi tiện đường đón San San nhà chúng ta là được."

"Được chứ, tôi còn sợ đến lúc đó không có thời gian, vừa hay có cậu thì bớt việc." Dương Bách Xuyên biết em gái Dương San San cũng đi theo Lưu Tích Kỳ từ nhỏ, coi Lưu Tích Kỳ như anh trai ruột là mình đây.

Hai người uống rượu một hồi, Dương Bách Xuyên thấy trời đã tối đen bèn về nhà. Mai là thứ hai phải đi làm, hơn nữa anh còn dự định nói cho Triệu Nam chuyện đan Trú Nhan phiên bản thăng cấp.

Sau một đêm tĩnh tọa tu luyện, sáng hôm sau Dương Bách Xuyên tinh thần sung mãn lái xe đến Công ty đấu giá Triệu Thị đi làm.

Anh đến thẳng văn phòng của Triệu Nam.

Dương Bách Xuyên gõ cửa rồi đi vào, Triệu Nam mỉm cười nhìn anh: "Hôm nay anh đến sớm thế!"

Dương Bách Xuyên cười hì hì, có hơi ngượng ngùng. Quả thật anh đi làm quá tự do, muốn đến thì đến muốn đi thì đi, hơn nữa anh chưa từng đi làm đúng giờ.

Tuy nhiên anh cũng biết là Triệu Nam trêu mình nên không để ý. Anh đến bên cạnh cô, lấy đan Trú Nhan phiên bản thăng cấp đã chuẩn bị sẵn ra và nói: "Hôm nay anh sẽ làm ảo thuật cho em!"

"Thứ gì đây?" Dương Bách Xuyên nói vậy làm Triệu Nam tò mò nhìn cái lọ nhỏ trong trong anh.

"Hì hì, anh giữ bí mật trước đã, em gọi điện kêu thư ký Ngải gọi Tiểu Mục ở khu văn phòng vào đây, có được chứng kiến kỳ tích hay không thì phải xem Tiểu Mục."

20230321040025-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 358



Vết bớt này bẩm sinh đã có, sẽ bám theo Mục Tiểu Ngải suốt đời. Bởi vì vết bớt này mà cô đã trở thành gái ế, hai mươi bảy tuổi vẫn chưa lấy chồng.

Ba mối tình đều tan rã vì vết bớt này.

Cũng vì thế mà người nhà rất lo lắng cho chuyện thành gia lập thất của cô. Nhưng cô không cam lòng. Trai đẹp có điều kiện tốt thì chê vết bớt trên mặt cô, còn đàn ông bình thường thì cô lại không ưng.

Vì vậy càng lớn tuổi thì cô càng u sầu.

"Cùng lắm thì cam chịu số phận thôi!" Mục Tiểu Thải nhìn vào gương, cất lời cay đắng. Cô thầm quyết định nếu như cuối năm vẫn không tìm được ai thích hợp thì cô sẽ hạ thấp tiêu chuẩn, lấy chồng cho xong.

Cô không muốn vết bớt trên mặt ảnh hưởng tới tâm trạng của mình nữa, lại càng không muốn cả nhà lo lắng cho mình.

Không giống các vết bớt khác có thể làm phẫu thuật loại bỏ, vết bớt này không thể xóa được, cho dù có thể phẫu thuật thẩm mỹ thì điều kiện gia đình cô cũng không thể gánh nổi chi phí phẫu thuật.

Lúc này Mục Tiểu Thải nghe thấy có người đi vào, liền vội vàng lấy tóc che đi vết bớt. Cô luôn để tóc bên trái dài là để che bớt, cũng chỉ có như vậy cô mới có chút tự tin khi đứng trước các đồng nghiệp trong công ty.

Cô ngoảnh đầu nhìn, người đến là chị Trương đồng nghiệp.

"Tiểu Mục à, thư ký Ngải đang tìm em đó. Mau đi đi, đừng để thư ký Ngải chờ lâu."

"Cảm ơn chị Trương."

Mục Tiểu Thải cảm ơn rồi ra ngoài toilet, thắc mắc không biết tại sao thư ký Ngải lại tìm một nhân viên quèn như mình.

Cô biết Ngải Diệp là thư ký Chủ tịch, bình thường hai người không giao tiếp với nhau. Chốn công sở là môi trường tàn khốc, đừng thấy mọi người làm việc cùng một toà nhà văn phòng mà lầm, có khi từ lúc vào làm đến khi từ chức, nhân viên tầng chót và lãnh đạo cấp cao không giao tiếp với nhau chút nào.

Cơ hội giao tiếp duy nhất là thăng chức, bởi vì chỉ có không ngừng thăng chức, trở thành lãnh đạo cấp cao mới có thể tiếp xúc với họ!

Mục Tiểu Thải thấp thỏm suy nghĩ, đi về bàn làm việc của mình, quả nhiên nhìn thấy Ngải Diệp đang chờ mình. Cô vội vàng chạy tới: "Thư ký Ngải tìm tôi ạ? Xin lỗi cô, tôi vừa đi toilet."

Ngải Diệp cũng rất hoang mang khi Chủ tịch tìm một nhân viên nhỏ, nhưng Triệu Nam đã dặn thì cô ta phải làm theo.

"Không phải tôi tìm cô, mà là Chủ tịch tìm cô. Đi với tôi!"

Nghe Ngải Diệp nói Chủ tịch tìm mình, Mục Tiểu Thải lập tức lo lắng bất an. Vốn tưởng Ngải Diệp tìm mình, cô đã rất kinh ngạc rồi, vậy mà thực tế là Chủ tịch tìm cô?

Lẽ nào Chủ tịch muốn sa thải mình?

Cũng không đúng, muốn sa thải thì đâu cần sai thư ký Ngải đến gọi mình chứ? Cứ thông báo cho Phòng Nhân sự là xong.

Hay là mình phạm lỗi trong công việc, bị nữ Chủ tịch băng giá chỉ đích danh phê bình?

Mục Tiểu Thải thấp thỏm đi theo Ngải Diệp vào văn phòng Chủ tịch.

Văn phòng xa hoa rộng rãi với màu sắc chủ đạo là nâu đậm, mang lại cho Mục Tiểu Thải cảm giác nặng nề và nghiêm túc, khiến cô khó tránh khỏi căng thẳng trong lòng.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 359



Trong khu nghỉ ngơi, Mục Tiểu Thải nhìn thấy Triệu Nam - vị Chủ tịch được toàn công ty gọi là Chủ tịch bá đạo và Chủ tịch băng giá - đang nói cười vui vẻ với một thanh niên. Cảnh tượng này khiến cô rất kinh ngạc, đây là Chủ tịch băng giá sao?

Sau khi đến gần cô mới nhìn rõ thanh niên kia chính là nhân vật nổi tiếng trong công ty, Tổng giám đốc Bộ phận Giám định Dương Bách Xuyên.

Về chuyện Dương Bách Xuyên thăng chức nhanh như tên lửa, khắp công ty đều đồn thổi anh thăng chức dựa vào đàn bà. Bây giờ xem ra tin đồn không phải hư cấu...

Trong lúc Mục Tiểu Thải đang suy nghĩ lung tung, giọng nói của Ngải Diệp vang lên: "Thưa Chủ tịch, Mục Tiểu Thải đã tới."

"Chào Chủ tịch, cô tìm tôi ạ?" Mục Tiểu Thải không phải gà mờ mới đi làm, vội vàng bước đến chào hỏi Triệu Nam và Dương Bách Xuyên.

Triệu Nam ra hiệu cho Ngải Diệp, đối phương đi ra ngoài. Sau đó, cô ấy nhìn Mục Tiểu Thải và nói: "Mục Tiểu Thải đúng không? Ngồi đi, đừng gò bó. Thật ra là Tổng giám đốc Dương tìm cô."

Nói rồi Triệu Nam nhìn Dương Bách Xuyên: "Em đã gọi người cho anh rồi, rốt cuộc trong hồ lô của anh bán thuốc gì, có thể nói được chưa?" Triệu Nam cũng rất buồn bực vì Dương Bách Xuyên bảo mình tìm một nhân viên bình thường trong công ty.

Người buồn bực hơn là Mục Tiểu Thải vừa mới căng thẳng ngồi xuống. Nói tới nói lui thì ra là Dương Bách Xuyên tìm mình.

Mặc dù Mục Tiểu Thải biết Dương Bách Xuyên, nhưng người ta không biết cô, hai người cũng chưa từng nói chuyện với nhau câu nào, không biết đối phương tìm mình có chuyện gì.

Dương Bách Xuyên cười ha hả nói với Triệu Nam: "Em nói không sai, đúng là hôm nay trong hồ lô bán thuốc. Bình tĩnh đừng vội!"

Sau đó, anh nhìn Mục Tiểu Thải rồi mỉm cười lên tiếng: "Cô Mục đừng căng thẳng, tôi tìm cô là có nguyên nhân, đây hẳn là chuyện tốt đối với cô!"

Dương Bách Xuyên nhìn ra Mục Tiểu Thải hơi căng thẳng.

Anh dừng lại giây lát rồi nói tiếp: "Cô Mục, tôi có thể xem vết bớt trên mặt cô được không?"

Anh vừa dứt lời, mặt Mục Tiểu Thải lập tức biến sắc, trở nên lạnh lùng. Cô cho rằng Dương Bách Xuyên đang sỉ nhục mình.

Dương Bách Xuyên biết mình nói thẳng quá khiến Mục Tiểu Thải hiểu lầm, bèn vội vàng giải thích: "Đừng hiểu lầm! Là thế này, trong tay tôi có một loại dược mỹ phẩm có thể xóa vết bớt trên mặt cô. Hôm nay tôi tìm cô là để thử hiệu quả của thuốc.

Cô có thể yên tâm là loại thuốc này hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng phụ nào. Ngược lại, sau khi uống cho dù không thể xóa hết vết bớt trên mặt cô thì cũng có lợi cho sức khỏe.

Mặt khác, tôi nắm chắc chín mươi phần trăm có thể xóa vết bớt trên mặt cô trong vòng nửa tiếng. Có thể nói thuốc trong tay tôi là độc nhất vô nhị trên thế giới này, cô không thể tưởng tượng được nó quý giá thế nào đâu. Thậm chí ngày hôm nay sẽ là bước ngoặt cuộc đời cô. Có muốn dùng hay không, cô cứ suy nghĩ đi, không dùng cũng không sao."

Có thể nói là để cho Mục Tiểu Thải tin tưởng, Dương Bách Xuyên đã tâng bốc đan Trú Nhan phiên bản thăng cấp trong tay. Đương nhiên những gì anh nói đều là sự thật, công hiệu của đan Trú Nhan phiên bản thăng cấp không chỉ có thế.

Mục Tiểu Thải nghe anh nói xong thì không bình tĩnh nổi.

Từ khi có trí nhớ đến nay, hay nói chính xác hơn là từ khi biết chưng diện, không có lúc nào cô không muốn xóa vết bớt trên mặt.

Nhưng rốt cuộc vẫn chẳng có cách nào. Vậy mà bây giờ Dương Bách Xuyên lại nói rằng thử dùng một loại thuốc là có thể xóa vết bớt trên mặt?

Phản ứng đầu tiên của cô là không tin, cho rằng Dương Bách Xuyên đang lừa mình.
 
Back
Top Bottom