Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 330



Lại nhìn Dương Bách Xuyên, đúng là người so với người càng khiến người ta ghen tị đến chết.

Tuy bên ngoài Dương Bách Xuyên không quan sát hai người kia nhưng thật ra linh thức của anh vẫn luôn theo dõi bọn họ, đề phòng bọn họ tung ám chiêu.

Trải qua cuộc chiến với nữ La Sát, hiện tại anh đã đề cao cảnh giác với cổ võ giả.

Anh thu biểu hiện của hai người trong mắt, thấy bọn họ cứ nhìn chằm chằm đan dược thì hiểu cả hai đang hâm mộ chồn Hương Hương và Hầu Đậu Đậu.

Bỗng nhiên trong đầu Dương Bách Xuyên nảy ra một suy nghĩ, nếu như hai tên trộm này quan tâm đến đan dược, liệu anh có thể dùng đan dược thu phục bọn họ, để bọn họ làm việc cho mình không?

Nghĩ tới đây, Dương Bách Xuyên ngẩng đầu, cười hỏi: "Hai vị có thể tự giới thiệu bản thân một chút được không?"

Nghe anh hỏi vậy, Đường Long ngây ra một hồi, anh ta không ngờ Dương Bách Xuyên không hỏi thẳng chuyện tranh cổ mà ngược lại hỏi tên bọn họ trước.

Anh ta hít sâu một hơi, nói: "Tôi là Đường Long, đây là bạn gái của tôi, Cổ Tư Lạc." Đường Long vừa nói vừa dùng hai tay chà sát trên mặt, kéo xuống một lớp mặt nạ da người rất mỏng, lộ ra gương mặt thật.

Tóc của anh ta cũng là tóc giả, sau khi cởi xuống, trong nháy mắt đã biến thành một anh đẹp trai chừng hai mươi tuổi.

"Hai vị làm việc cho thế lực nào? Hoặc là nói sư phụ của hai người là người phương nào?" Dương Bách Xuyên không hề ngạc nhiên khi thấy Đường Long dịch dung, tiếp tục đặt câu hỏi.

Đường Long thấy Dương Bách Xuyên chẳng thèm để ý thuật dịch dung của bản thân chút nào, giống như anh đã biết trước đó rồi, trong lòng càng cảm thấy anh không đơn giản, khi nói chuyện cũng thêm vài phần cung kính.

Anh ta lập tức nói: "Thật ra hai người chúng tôi là trẻ mồ côi, lớn lên ở trại trẻ mồ côi nước Mỹ, lên năm tuổi được sư phụ thu nhận, truyền thụ võ công. Năm năm trước sau khi sư phụ qua đời, chúng tôi liền về nước, không làm việc cho thế lực nào.”

Nghe câu trả lời của Đường Long xong, ánh mắt Dương Bách Xuyên sáng lên, thầm nghĩ: "Xem ra kế hoạch của mình có hi vọng!"

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.com.vn. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Anh tiếp tục hỏi: "Hai người thân là cổ võ giả, kiếm tiền không khó, tại sao phải bất chấp nguy hiểm làm kẻ trộm hả?"

Đường Long cười khổ: "Sư phụ nuôi dưỡng chúng tôi vốn sở hữu bản lĩnh tinh thông nghìn môn, cái này xem như, khụ khụ, nguyên nhân lớn nhất tại sao lại làm nghề này. Trước đó ông ấy từng nói, người tập võ muốn đạt được thành tựu, chỉ dựa vào thành tâm không đủ, còn cần bốn nhân tố ‘pháp, tài, lữ, địa’, mà trong đó, tài lực là trụ cột tất cả, vậy nên…”

(Pháp là phương pháp tu hành, thuật pháp, bí kíp,...; Tài là tiền bạc, bảo vật, tài nguyên tu luyện; Lữ là người chung chí hướng, cùng nghiên cứu, dẫn dắt, xúc tiến lẫn nhau; Địa là nơi tu hành, không cần phải là phúc địa nhưng phải là nơi có lợi đối với việc tu luyện.)

Nói đến đây, Đường Long dừng lại.

Dương Bách Xuyên mỉm cười tiếp lời: "Hai người làm trộm, mục đích chính là vì kiếm tiền?"

20230318042040-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 331



Nghe thấy anh ta giải thích, Dương Bách Xuyên nở nụ cười, xem ra kế hoạch mời chào hai thần trộm này rất có hy vọng. Tuy nhiên anh không được tỏ ra quá vội vàng, nếu không sẽ bị đối phương bắt chẹt.

Sau khi nắm chắc tâm lý, Dương Bách Xuyên nói lảng sang chuyện khác, hỏi chuyện tranh cổ: “Lần này hai người trộm tranh cổ của công ty chúng tôi là nhận được tin tức từ nơi nào?”

Đường Long vốn không định nói, thế nhưng là ở trước mặt Dương Bách Xuyên, anh ta chẳng có chút nắm chắt nào, hơn nữa vẻ kiêu ngạo cũng đã bị Dương Bách Xuyên xóa sạch, nghe anh hỏi thì dứt khoát nói thẳng: “Trong một tiệc rượu, biết được từ miệng người nhà họ Diệp ở Yên Kinh.”

"Quả nhiên!" Dương Bách Xuyên thầm mắng một câu, trong lòng anh đã có phỏng đoán, chuyện tranh cổ bị trộm chỉ có thể do nhà họ Triệu hoặc nhà họ Diệp muốn ép Triệu Nam đi vào khuôn khổ mà cố ý làm ra.

Hiện tại xem ra sự thật đã rõ tám chín phần mười, khách quý Triệu Nam tìm được là người nhà họ Diệp sắp xếp, sau đó bọn họ tiết lộ tin tức tranh cổ cho cặp đôi đạo tặc Đường Long và Cổ Tư Lạc.

Về phần tại sao nhà họ Diệp lại biết thân phận của hai người Đường Long thì không khó, thân là một trong bốn thế gia cổ võ lớn tại Yên Kinh, tìm một hai kẻ trộm dễ như ăn bánh.

Tất cả đều nằm trong kế hoạch của đối phương.

Có lẽ không có sự tồn tại của anh, có thể nhà họ Diệp đã thành công rồi, đáng tiếc chuyện này đã bị Dương Bách Xuyên anh nhúng tay vào, bàn tính này của nhà họ Diệp đã định trước sẽ thất bại.

Đường Long gật đầu ra hiệu cho bạn gái Cổ Tư Lạc, cô ấy xoay người đi vào phòng ngủ.

Không lâu sau, Cổ Tư Lạc cầm một hộp gỗ thật dài bước ra.

Dương Bách Xuyên ngồi im không nhúc nhích, dùng linh thức dò xét liền phát hiện bên trong là tranh vẽ.

Quả nhiên Đường Long nói: "Ngài Dương, đây là bộ tranh Lăng Yên Các thời Đường công ty Triệu thị đấu giá, hiện tại trả lại cho ngài Dương, hy vọng anh có thể thả cho chúng tôi một con đường sống."

Dương Bách Xuyên đặt tranh cổ sang một bên, cười nói: "Đường Long, Cổ Tư Lạc đúng không? Hai người không làm việc cho bất cứ ai, ăn trộm chỉ vì nâng cao nội lực. Thế nhưng dù sao nghề trộm cắp cũng không phải là kế lâu dài, không phải người xưa có câu, thường đi bên bờ sông sao tránh khỏi ướt giày à? Công việc nguy hiểm thế này, đừng làm nữa thì tốt hơn. Tôi có thể cho hai người tất cả mọi thứ, thậm chí còn vượt xa khỏi tưởng tượng của các người, không bằng đi theo tôi lăn lộn nhé?”

Đường Long và Cổ Tư Lạc đều sững sờ, không nghĩ tới Dương Bách Xuyên lại nói ra những lời như vậy.

Ngay lúc bọn họ còn đang ngơ ngác, chỉ thấy Dương Bách Xuyên rút tay ra khỏi túi áo, trong bàn tay là hai viên đan dược.

Ánh mắt Đường Long và Cổ Tư Lạc ngay lập tức sáng bừng.

Trong mắt Đường Long và Cổ Tư Lạc, hai viên đan dược Dương Bách Xuyên lấy ra lần này còn tốt hơn cả đan dược cho thú cưng ăn trước đó!

Xem ra cũng có mắt nhìn đấy, có nhiều thứ chỉ cần nhìn thoáng qua vẻ bề ngoài đã khiến người khác có ấn tượng tốt trong lòng.

Hiện tại hai viên đan dược trong tay Dương Bách Xuyên có màu trắng, phát ra ánh sáng nhàn nhạt lung linh, thậm chí mùi thuốc tỏa ra còn làm chấn động tinh thần người khác.

Chắc chắn là đan dược cao cấp!

Đây là Đường Long và bạn gái Cổ Tư Lạc sau khi nhìn nhau thấy được trong mắt đối phương.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 332



Bọn họ kìm lòng không được lén nuốt một ngụm nước bọt, khả năng kiềm chế của Đường Long xem như khá như tốt nhưng nghe Dương Bách Xuyên nói một câu vẫn ngạc nhiên.

Dương Bách Xuyên nói: Hai người đi theo tôi lăn lộn!

Đối phương nói một câu ngắn gọn nhưng ý rất rõ ràng.

Ai cũng có thể nghe hiểu được Dương Bách Xuyên đang mời chào bọn họ.

Đường Long và Cổ Tư Lạc không phải gà mờ mới bước chân vào giang hồ, từng nhìn thấy người khác mời chào nhân tài nhưng làm như Dương Bách Xuyên thì đúng là lần đầu.

Trong lòng bọn họ vừa cảm thấy kỳ lạ, lại cảm thấy thân thiết, mở miệng hỏi: "Không biết ngài Dương muốn chúng tôi làm chuyện gì?"

Dương Bách Xuyên nở nụ cười, nghe Đường Long hỏi những lời này là anh biết rõ đối phương đã động tâm rồi.

Dương Bách Xuyên sắp xếp lại ngôn ngữ, cười tủm tỉm: "Là thế này, tôi trêu chọc hai thế gia cổ võ lớn, một nhà trong đó là nhà họ Diệp ở Yên Kinh hai người từng nhắc đến, nhà còn lại chính là nhà họ Mã ở Tây Bắc. Tôi ngược lại không sợ bọn họ, chẳng qua trong nhà còn có một đứa em gái, không lâu sau sẽ lên Cố Đô học đại học. Vì vậy tôi muốn tìm người bảo vệ con bé, về phần kẻ thù thì tôi có thể tự mình ứng phó.

Tôi có thể cho các người đan dược cổ võ giả mơ tưởng đã lâu, ví dụ như hai viên đan trên tay này gọi là đan Tôi Thể, sau khi sử dụng có thể rèn luyện khí lực, đề cao tố chất thân thể của người tập võ, nói trắng ra là có thể nâng cao thể chất, tiến xa trên con đường võ đạo

Mặt khác trong tay tôi còn có đan Tiểu Bồi Nguyên cao cấp, công dụng là tăng nội lực, đây chính là thù lao tôi trả cho hai người. Hai vị bằng lòng thì hai viên đan Tôi Thể này thuộc về các người, ngoài ra mỗi tháng còn có một viên đan Tiểu Bồi Nguyên.”

Dương Bách Xuyên giải thích thù lao và trách nhiệm rõ ràng.

Đường Long và Cổ Tư Lạc nghe hiểu, sau khi liếc nhìn nhau, ánh mắt Đường Long sáng lên mở miệng nói: "Chúng tôi bằng lòng đi theo ngài Dương.”

Dương Bách Xuyên ngẩn ra một lúc, anh không nghĩ tới Đường Long lại đồng ý dứt khoát như thế, hỏi ngược lại: "Hai vị không sợ tôi chọc phải kẻ thù cường đại, không muốn suy nghĩ một chút à?”

"Ha ha ha." Đường Long phóng khoáng bật cười: "Tiên sinh cũng quá coi thường chúng tôi rồi, năm năm trước chuyện đầu tiên sau khi về nước là trộm nhân sâm nghìn năm của nhà Mộ Dung ở Vân Quý, đây là thế lực khá lâu đời, không hề thua kém nhà họ Mã và nhà họ Diệp. Không có gì phải sợ hãi, làm bất cứ chuyện gì cũng có mạo hiểm, so sánh với nhiệm vụ bảo vệ em gái ngài Dương giao cho, nghề trộm cắp còn nguy hiểm nhiều lắm.

Hơn nữa, ngài Dương trả thù lao rất phong phú, nói thật chúng tôi không thể từ chối, có lẽ trong mắt ngài đan dược rất bình thường nhưng đặt ở giới cổ võ, chưa nói đến đan Tiểu Bồi Nguyên cao cấp, chỉ là cấp thấp thôi có tiền cũng không mua được. Muốn lấy được đan Tiểu Bồi Nguyên, chỉ có thể đi đấu giá ở đại hội cổ võ giả tổ chức ba năm một lần, mà như thế cũng chưa chắc đã đủ tiền tranh đoạt, vì vậy ngài Dương, với mức thù lao anh trả cho chúng tôi, sai bọn tôi xông vào thế gia cổ võ giết người cũng không khoa trương.”

Dương Bách Xuyên nghe Đường Long nói xong thì cười phá lên: "Tốt, như vậy thì kể từ bây giờ chúng ta sẽ là bạn bè." Anh vừa nói vừa ném hai viên đan Tôi Thể cho Đường Long và Cổ Tư Lạc.

"Đường Long, Cổ Tư Lạc ra mắt tiên sinh."

Hai người ngay lập tức quỳ gối hành lễ với Dương Bách Xuyên, đây là nghi lễ ra mắt chủ nhân ở giới cổ võ, anh đã biết được từ Trần Bảy Roi.

Thu nhận hai cổ võ giả Ám Kình tầng bốn xong, tâm trạng Dương Bách Xuyên rất tốt, sau đó anh dùng châm m Dương Ngũ Hành chữa trị cánh tay bị gãy xương của Đường Long, y thuật thần kỳ càng khiến hai người cung kính anh.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 333



Nói chuyện một lát, Dương Bách Xuyên dặn hai người thuê một phòng trọ ở tạm, đừng ở khách sạn, hai người họ bị theo dõi, ở khách sạn sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta phát hiện.

Sau đó anh trưng cầu ý kiến của hai người, chuẩn bị ngày mai gọi cho Lưu Tích Kỳ, tạm thời sắp xếp bọn họ an bài tại phòng bảo vệ công ty dưỡng sinh Vân Kỳ, đợi sau khi em gái anh trở về thì tập trung bảo vệ an toàn cho con bé.

Đối với chuyện này, Dương Bách Xuyên rất bất đắc dĩ, nhưng anh không thể không làm.

Bởi vì lần trước trên đường trở về, anh đã gặp phải người của tổ chức sát thủ Xương Hoa, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một quả bom, anh không thể không đề phòng. Tổ chức sát thủ không phải thế gia cổ võ, không có ranh giới mấu chốt nào.

Dương Bách Xuyên tán gẫu mấy câu rồi rời khỏi khách sạn.

Vốn dĩ anh muốn đi tìm Ninh Kha, cô ta cũng thuê phòng cùng tầng nhưng trong tay Dương Bách Xuyên còn đang cầm tranh cổ, để tránh rắc rối không cần thiết, anh lái xe rời đi luôn, qua ngày mai mới gọi điện thông báo.

Về đến nhà đã ba giờ sáng, Dương Bách Xuyên cũng không ngủ được nữa, ngồi xếp bằng trên giường tu luyện.

Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, anh đã mang tranh cổ đến công ty, chuẩn bị cho Triệu Nam một niềm vui bất ngờ.

Sau khi đến nơi, anh đi thẳng đến văn phòng của Triệu Nam, vừa định đẩy cửa bước vào thì bên trong truyền ra tiếng tranh cãi ầm ĩ.

Cẩn thận lắng nghe, một giọng đàn ông trung niên đang chất vấn Triệu Nam: “Tổng giám đốc Triệu hay thật, tranh cổ chúng tôi ủy thác cho công ty các người bị trộm mất, mấy người định đền bù thế nào đây?”

"Tổng giám đốc Lý, tranh cổ không có mất, vẫn còn đang ở ngay tại kho bảo hiểm của công ty chúng tôi, sao lại mất được? Chắc chắn là có người tung tin đồn, cố ý bôi đen chúng tôi! Tổng giám đốc Lý cứ yên tâm, tranh cổ không có bất cứ vấn đề gì, đúng năm ngày sau sẽ tiến hành đấu giá." Triệu Nam mỉm cười giải thích với tổng giám đốc Lý, người ủy thác tranh cổ cho công ty, thật ra trong lòng cô ấy đang vô cùng rầu rĩ.

Cô ấy kể chuyện này với Dương Bách Xuyên, anh nói nhất định sẽ tìm lại được, cô ấy rất tin tưởng lời này, hay là nói tin vào Dương Bách Xuyên.

Tất nhiên hiện tại vẫn còn năm ngày, còn chưa đến cuối cùng, với tính cách của mình, cô ấy sẽ không bao giờ từ bỏ, kiên định nói tranh cổ không bị trộm.

"Tổng giám đốc Triệu, nếu như tranh cổ vẫn còn trong kho bảo hiểm của mấy người thì tôi yêu cầu xem tranh.” Tổng giám đốc Lý ngang ngược nói.

Dương Bách Xuyên cười khẩy, rõ ràng tên tổng giám đốc Lý rác rưởi này đã nhận được tin tức, đến đây kiếm chuyện với Triệu Nam mà.

“Dám ức h**p người phụ nữ của ba à, ông đây cho mày đẹp mặt.” Dương Bách Xuyên nói thầm, không vội đi vào, ghé tai vào cửa lắng nghe.

Trong văn phòng của Triệu Nam, Lý Ý mỉm cười đầy âm hiểm. Ông ta đã biết tin tranh cổ bị trộm mất từ ngày hôm đó, kéo dài vài ngày mới đến chính là để hưng sư vấn tội. Người sau lưng ông ta đã giao cho ông ta một nhiệm vụ, đó là dạy dỗ Triệu Nam.

Vì vậy, Lý Ý yên tâm có chỗ dựa chắc, bởi vì ông ta biết rõ tranh cổ đã mất từ lâu rồi.

Triệu Nam đối mặt với Lý Ý hùng hổ dọa người liên tục lùi lại, cố gắng gượng cười: “Tổng giám đốc Lý, yêu cầu này của ông hơi quá mức, căn cứ theo hiệp nghị chúng ta ký tên, công ty của các ông đã ủy thác tranh cổ cho công ty chúng tôi, trong thời gian này không được phép xem xét. Nếu như ông cứ khăng khăng muốn xem thì phải bỏ ra một khoản tiền, đây cũng không phải là số tiền nhỏ."

20230318042132-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 334



"Tổng giám đốc Triệu, cô thế này là không được rồi, tôi nhìn đồ của tôi, hơn nữa cũng có thể chi trả một trăm vạn tệ theo trình tự bình thường, cô không có lý do gì từ chối tôi." Lý Ý không chịu nhượng bộ, giọng khách át giọng chủ.

“Ông…” Sắc mặt Triệu Nam vô cùng khó coi.

Lúc này Dương Bách Xuyên biết rõ đa đến thời điểm mình ra tay, anh trực tiếp đẩy cửa bước vào, cười nói với Triệu Nam: "Tổng giám đốc, tổng giám đốc Lý muốn xem trong hôm nay cũng không phải không thể. Dựa theo hiệp nghị, sau khi chúng ta lấy lý do kho bảo hiểm cần bảo hành ra từ chối, nếu bên B vẫn kiên trì yêu cầu xem tranh cổ họa thì có thể trả tiền xem gấp mười lần, tương đương một nghìn vạn, sau đó chúng ta không được dùng bất cứ lý do gì từ chối bên B."

Dứt lời, Dương Bách Xuyên cười tủm tỉm nhìn về phía tổng giám đốc Lý tổng: "Tổng giám đốc Lý, ông vẫn muốn xem nữa không?"

"Vị này chính là?" Lý Ý nhìn về phía Triệu Nam.

Không biết tại sao mà sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên đi vào, trong lòng Triệu Nam yên tâm hơn rất nhiều, giới thiệu với ông ta: “Dương Bách Xuyên, tổng giám đốc bộ phận giám định và thưởng thức của công ty chúng tôi!" Cô ấy nghĩ, hiện tại Dương Bách Xuyên chỉ mới đang là trưởng phòng, giới thiệu với Lý Ý không thể làm mất mặt anh nên nói thẳng là tổng giám đốc.

Lý Ý cười ha ha, ánh mắt dò xét, ông ta nghĩ đây chỉ là chiến thuật kéo dài của Triệu Nam mà thôi, cười nói: "Không phải chỉ một nghìn vạn à, không thành vấn đề, lấy chi phiếu ra đây, tôi ký cho Triêu Nam và giám đốc Dương một tấm nghìn vạn, hôm nay tôi không nhìn thấy tranh cổ sẽ không rời đi, ha ha!”

Ông ta nói xong thì nhận lấy chi phiếu từ tay trợ lý bên cạnh, xoẹt xoẹt ký xuống một tờ séc trị giá nghìn vạn, đưa tới trước mặt Triệu Nam.

Thấy vậy, trong lòng Dương Bách Xuyên vui vẻ như nở hoa, thầm nhủ: “Ông cứ giả ngầu, đợi lát nữa anh đây xem ông khóc lóc thế nào, ha ha~”

Lý Ý đưa tấm séc trị giá một nghìn vạn qua, Triệu Nam thật sự hơi hoảng sợ, nếu lần này không thể lấy ra trảnh cổ thì bọn họ xuống đài thế nào?

Cô ấy vốn cho rằng Dương Bách Xuyên cố ý nói một nghìn vạn để Lý Ý biết khó mà lui nên không ngăn cản anh nói tiếp.

Kết quả thì sao?

Lý Ý thật sự ký xuống chi phiếu nghìn vạn, nhìn dáng vẻ của ông ta, hôm nay không thấy tranh cổ là không được.

Lần này sắc mặt Triệu Nam cứng đờ, không biết làm sao, liếc sang Dương Bách Xuyên.

Chỉ thấy trong giây phút này, trên mặt Dương Bách Xuyên vẫn tràn đầy ý cười, ánh mắt toát lên sự tự tin.

Hai mắt Triệu Nam sáng lên, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ anh ấy đã tìm được tranh cổ?" Theo sự hiểu biết của cô ấy, Dương Bách Xuyên không phải là người chỉ biết mạnh miệng, ngược lại anh rất xem trọng cam kết.

Nhận được ánh mắt yên tâm của Dương Bách Xuyên, tuy trong lòng Triệu Nam vẫn còn hơi sợ hãi, thế nhưng tên đã lên dây, không thể không bắn. Cô ấy chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Dương Bách Xuyên, giơ đôi tay hơi run rẩy nhận tấm séc một nghìn vạn của Lý Ý.

Lý Ý thấy tay Triệu Nam khẽ run thì trong lòng càng đắc ý, thầm nhủ: "Chờ xem lát nữa các người sẽ tìm đường chết thế nào đây? Nếu dám lấy tranh giả ra lừa gạt thì đừng hòng qua mặt tôi!” Bên cạnh ông ta, ngoại trừ thư ký còn có một chuyên gia giám định tranh cổ!

Lý Ý cười nói: "Tổng giám đốc Triệu, đi thôi, chúng ta đến kho bảo hiểm xem tranh hả?"

Dương Bách Xuyên cười tủm tỉm: "Không cần làm phiền tổng giám đốc Lý đến kho bảo hiểm, tôi đã mang tranh cổ đến đây rồi, ông chờ một lát.”

Sắc mặt Lý Ý cứng đờ, trong lòng bỗng có một dự cảm không tốt, chẳng qua nghĩ lại ông lớn sau màn đã chính miệng nói tranh cổ đã bị trộm, ông ta bình tĩnh lại, cho rằng Dương Bách Xuyên và Triệu Nam bắt tay nhau dùng đồ giả lừa gạt qua cửa.

Nghĩ tới đây, Lý Ý cười khẩy: "Đợi lát nữa để chuyên gia Lâm nhìn qua liền biết, chỉ là đồ dỏm mà thôi, xem tôi cho các người đẹp mặt thế nào.”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 335



Trong lòng nghĩ như vậy nhưng bên ngoài ông ta lại nghiêm mặt nói: "Ồ, giám đốc Dương chuẩn bị đầy đủ thật, vậy cũng tốt, bớt việc, tôi đây mỏi mắt mong chờ."

Dương Bách Xuyên cười, mở cửa đi ra ngoài, trước khi anh vào đây đã giấu tranh cổ ra phía sau bồn hoa ngoài phòng.

Triệu Nam lo lắng không yên, thấy Dương Bách Xuyên cầm trong tay một hộp gỗ rất dài đi đến vẫn không biết có phải anh đã tìm được tranh cổ thật hay không hay anh chuẩn bị đồ giả để ứng phó. Đến thời điểm, Triệu Nam cũng hết cách, chỉ có thể tin tưởng Dương Bách Xuyên lấy ra tranh cổ thật mà không phải đồ dỏm.

Cô ấy cũng biết hôm nay Lý Ý có chuẩn bị mà đến, ông cụ vẫn luôn im lặng đứng sau lưng ông ta từ nãy đến giờ chính là chuyên gia giám định lần giao dịch trước.

Dương Bách Xuyên cười ha ha bước tới, mở hộp gỗ ra, anh rất muốn nhìn xem lát nữa Lý Ý sẽ có biểu cả gì, nhất định sẽ rất đặc sắc.

"Ông cụ Lâm, mời ngài xem." Lúc này, trên mặt Lý Ý vẫn còn nụ cười, khăng khăng cho rằng Dương Bách Xuyên lấy ra đồ dỏm.

Có điều trước mặt chuyên gia giám định ông cụ Lâm, mặc kệ là đồ dỏm gì đều không thể lừa gạt qua mắt.

Ông cụ Lâm trong lời Lý Ý mang bao tay trắng, lấy kính lúp, quan sát tranh cổ.

Lúc này Dương Bách Xuyên mới nhận ra tay Triệu Nam hơi run, xem ra cô ấy rất căng thẳng.

Anh nhếch miệng cười, đi qua chủ động nắm lấy tay Triệu Nam, thì thầm: "Đừng lo."

Đây là lần đầu tiên anh chủ động nắm tay Triệu Nam, trong lòng hơi kích động. Tay cô ấy rất mềm mại trơn bóng, xúc cảm rất thoải mái, Dương Bách Xuyên hơi say đắm mùi hương đặc biệt tỏa ra từ trên người cô gái nhỏ.

Mà Triệu Nam bị Dương Bách Xuyên cầm tay thì đỏ mặt, nhưng không phản kháng, để yên cho anh nắm. Nghe anh nói đừng lo, hai chữ ngắn ngủi và bàn tay ấm áp khiến trong lòng cô ấy bình tĩnh lại, thấp giọng hỏi: “Anh tìm lại được rồi à?”

Dương Bách Xuyên ghé vào bên tai cô ấy, thì thầm: "Tối hôm qua anh dùng cả đêm, trên người còn bị thương, may mắn không làm nhục mệnh tìm được rồi, em yên tâm đi, tranh cổ hàng thật trăm phần trăm."

Bên tai bị Dương Bách Xuyên thổi đến ngứa ngáy, cả người Triệu Nam không nhịn được run lên, mang tai đỏ ửng. Chẳng qua nghe Dương Bách Xuyên nói xong, tảng đá đè nặng trong lòng cô ấy cũng rơi xuống.

Đến khi Triệu Nam lấy lại phản ứng thì mừng như điên, thế nhưng nghe Dương Bách Xuyên nói mình bị thương thì không kìm lòng được lo lắng cho anh: "Bị thương chỗ nào, có nặng lắm không? Anh đi bệnh viện khám chưa?"

"Ha ha, không sao, không quan trọng." Dương Bách Xuyên thấy Triệu Nam quan tâm anh từ đáy lòng thì đặc biệt vui vẻ, thử hỏi có người đàn ông nào không thích được bạn gái quan tâm chứ?

Trên thực tế tối hôm qua Đường Long dùng phi đao đâm bị thương, cả đêm anh dùng chân khí chữa trị tốt rồi, vết sẹo cũng không để lại, nói Triệu Nam một tiếng chỉ vì muốn bày tỏ công lao àm thôi, kết quả phản ứng của cô ấy khiến anh rất hài lòng.

Ngay lúc hai người đang thì thầm thì chuyên gia Lâm đã xem xong tranh cổ.

Lý Ý không thể chờ đợi được hỏi: "Thế nào, ông cụ Lâm, có phải là đồ dỏm không?" Trong lòng ông ta hoàn toàn không ngờ Dương Bách Xuyên có thể lấy ra hàng thật.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 336



Giờ khắc này, Triệu Nam cũng không nhịn được hơi căng thẳng, nhìn về phía ông cụ Lâm.

Chỉ có Dương Bách Xuyên là biết rõ mọi chuyện, anh không nhìn ông cụ Lâm, ngược lại nhìn chằm chằm sắc mặt Lý Ý, muốn xem ông ta sẽ có phản ứng gì.

Chỉ nghe ông cụ Lâm nói: "Tổng giám đốc Lý, đây là tranh thật!"

Một câu ngắn ngủn nhưng lọt vào tai Lý Ý lại như sét đánh bên tai. Ông ta còn tưởng mình nghe lầm, vội vàng truy hỏi: “Cái gì? Ông cụ Lâm, ông ông ông… Ông nói lại đi, tôi vẫn chưa nghe rõ!”

"Tổng giám đốc Lý, đây là bộ tranh ‘Hai mươi tư đại thần Lăng Yên Các’ thời Đường hàng thật giá thật.” Lần này ông cụ Lâm nói rất rõ ràng.

Cả người Lý đều chấn động, lập tức lớn tiếng nói: "Không có khả năng, làm sao có thể? Chắc chắn ông nhìn lầm rồi, bức tranh này đã bị trộm…”

Nói còn chưa hết câu, Lý Ý đã bị thư ký bên cạnh kéo ống tay áo, lúc này ông ta mới phát hiện bản thân vừa nói hớ, sắc mặt vô cùng xấu xí.

Triệu Nam nắm tay Dương Bách Xuyên, lòng bàn tay đều là mồ hôi, nhìn anh đầy cảm kích, thở ra một hơi thật dài. Lúc này, cô ấy mới thật sự thả lỏng, tìm lại nụ cười và sự tự tin của mình.

Dương Bách Xuyên rất hả hê ghé vào lỗ tai cô ấy nhỏ giọng nói: "Lát nữa em phải đồng ý với anh một điều kiện đấy.”

"Được, một hay hai cái gì tùy anh." Tâm trạng Triệu Nam rất tốt, không hề nghĩ ngợi đã đồng ý với Dương Bách Xuyên.

Mà lúc này, ông cụ Lâm bị Lý Ý chất vấn, lập tức lạnh lùng hừ một tiếng: "Tổng giám đốc Lý, tôi hành nghề hơn nửa đời người, chưa từng thất bại trong việc giám định tranh cổ. Hơn nữa tôi cũng đã xem xét bức tranh này vào hôm công ty các ông ký hiệp nghị đấu giá với công ty Triệu thị, lẽ nào mới qua mấy hôm đã nhìn lầm à? Nếu như tổng giám đốc Lý không tin, vậy thì tổng giám đốc Lý mời chuyên gia khác đến xem đi, tạm biệt!"

"Không... Không phải, ông cụ Lâm, ý tôi là... Từ từ... Ông cụ Lâm, ông cụ Lâm..." Lý Ý vội vàng nhận lỗi với ông cụ Lâm nhưng đối phương hoàn toàn không nể mặt ông ta, trực tiếp rời khỏi văn phòng của Triệu Nam.

Ông cụ Lâm là chuyên gia ông ta mời tới, thế nhưng người ta có phẩm đức nghề nghiệp, không có khả năng lừa gạt giúp Lý Ý, nói hàng thật thành hàng dỏm là chuyện không thể nào xảy ra.

Đợi ông cụ Lâm đi rồi, sắc mặt Lý Ý lúc thì xanh lét lúc thì đỏ bừng, khó chịu như nuốt phải ruồi. Ông ta hiểu, nếu ông cụ Lâm đã nói đây là hàng thật thì tranh này thật sự là tranh gốc không thể chối cãi. Ông cụ Lâm là giáo sư, chuyên gia giám định tranh cổ nổi tiếng cả nước, tranh cổ qua tay ông cụ chưa từng xảy ra sai lầm nào.

Giờ khắc này, trong lòng Lý Ý tràn đầy lúng túng, buồn bực đến mức phun máu, một nghìn vạn cứ như vậy không cánh mà bay.

Hết lần này tới lần khác, Dương Bách Xuyên lại không buông tha cơ hội chế giễu ông ta, cười tủm tỉm hỏi: "Tổng giám đốc Lý, thế nào, có muốn mời một vài chuyên gia khác đến giám định ngay tại chỗ luôn không?"

Lý Ý nhìn nụ cười gợn đòn của Dương Bách Xuyên, không cần nói ông ta hận đối phương cỡ nào. Đến giờ ông ta hiểu ra rồi, Dương Bách Xuyên đặc biệt đào hố ông ta, mệt cho ông ta còn tự mình nhảy xuống.

Càng mất mặt hơn chính là ông ta cứ khăng khăng đòi xem tranh cổ, nghĩ tới dáng vẻ hùng hùng hổ hổ vừa nãy, lại nhìn tình huống hiện tại, tình thế hoàn toàn đảo ngược.

"Không không không... Không cần, ông cụ Lâm rất có uy tín trong ngành này, tôi tin tưởng ông cụ Lâm. Nếu như đã thấy tranh cổ rồi, tôi còn có việc khác, xin rời đi trước, năm ngày sau chúng ta gặp lại ở hội đấu giá.” Mặt mũi Lý Ý đỏ bừng, ông ta chẳng muốn nán lại đây một giây nào hết, hôm nay đã mất sạch mặt mũi rồi.

20230318042231-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 337



"Cũng không có gì, tôi chỉ muốn cảm ơn tổng giám đốc Lý một tiếng, cám ơn một nghìn vạn của ông, chậc, đủ cho tôi mua mấy bộ mỹ phẩm mới nhất đấy!” Triệu Nam cười tủm tỉm giơ tờ séc trong tay lên, còn phất qua phất lại.

Lần này Lý Ý suýt chút nữa đã ngã quỵ, chỉ cảm thấy một ngụm máu mặn chát nghẹn lại trong cổ họng, sắc mặt đen thui, lạnh lùng hừ một tiếng gắng nuốt xuống, tông cửa rời đi.

Đợi sau khi Lý Ý và thư ký rời khỏi đây, Dương Bách Xuyên và Triệu Nam bỗng nhiên nghe thấy thư ký của ông ta la lớn: "Tổng giám đốc Lý, tổng giám đốc Lý... Ngài làm sao vậy?"

Dương Bách Xuyên không cần nhìn cũng biết Lý Ý bị lời vừa rồi của Triệu Nam chọc tức ngất xỉu rồi.

Không bao lâu sâu, quả nhiên, thư ký Ngải Diệp đi tới nói: "Tổng giám đốc Lý chỉ ngất đi thôi."

Triệu Nam và Dương Bách Xuyên liếc nhau, sau đó bật cười khanh khách.

Giờ khắc này, trong lòng cô ấy đặc biệt thoải mái, cuối cùng cũng xả được cơn giận.

Trước đó bị khí thế hùng hổ doạ người của Lý Ý đè ép, cô ấy vô cùng khó chịu, suýt nữa đã bật khóc. Hiện tại nghe thấy ông ta tức đến hôn mê, miễn bàn cô ấy có bao nhiêu vui vẻ, cuối cùng cũng đánh mặt đối phương, hơn nữa cát tát này còn rất vang dội.

Triệu Nam ai da, dặn dò thư ký: "Thư ký Ngải, cô đi ra xem thử, giúp đỡ gọi xe cấp cứu cho tổng giám đốc Lý đi, đừng để ông ta chết ở công ty chúng ta."

"Dạ, tổng giám đốc." Ngải Diệp đóng cửa, đi ra.

Dương Bách Xuyên cũng không nhịn được cười phá lên, nhìn Triệu Nam nói: "Không nghĩ tới em còn một mặt đáng yêu như vậy đó, Lý Ý mà nghe được lời này của em, nói không chừng thật sự tức chết, ha ha ha!”

"Tức chết mới tốt! Hừ!" Dứt lời, Triệu Nam cũng bật cười, nhìn Dương Bách Xuyên bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng, nếu không phải hôm nay nhờ có Dương Bách Xuyên, người tức đến phun máu phải là cô ấy mới đúng.

Triệu Nam càng ngày càng không thể nhìn thấu Dương Bách Xuyên, luôn cảm giác người đàn ông này rất thần bí. Nhưng có một điều cô ấy rất rõ ràng, chính là Dương Bách Xuyên thật lòng tin tưởng mình, cô ấy có thể cảm nhận được sự chân thành xuất phát từ đáy lòng của anh.

Thật sự không nghĩ ra anh tìm lại được tranh cổ bằng cách nào, phải biết rằng tranh cổ nằm trong kho bảo hiểm sau sáu lớp phòng ngự vẫn biến mất không một dấu vết, ngay cả cảnh sát cũng không tìm ra được manh mối, thế mà Dương Bách Xuyên lại chỉ mất chưa tới hai ngày đã tìm lại được.

Triệu Nam rất muốn nhìn thấu con người Dương Bách Xuyên nhưng càng nhìn càng thấy trên người anh chứa đầy bí ẩn.

Kể từ lần trước Dương Bách Xuyên đánh Diệp Khai, Triệu Nam đã biết rõ anh là cổ võ giả, chẳng qua cô ấy không nghĩ tới cũng không hỏi thân phận của anh, bây giờ nghĩ lại chắc hẳn bối cảnh sau lưng anh không kém.

Cô ấy biết rõ có một số việc có thể hỏi, có một số việc lại không nên hỏi. Triệu Nam không có ý định hỏi Dương Bách Xuyên về gia thế cổ võ của anh, nếu anh tin tưởng thì sẽ tự nói với cô ấy.

Dương Bách Xuyên bị Triệu Nam nhìn đến không được tự nhiên, nhếch miệng cười nói: "Trên mặt anh dính thứ gì à?"

Triệu Nam lấy lại tinh thần, mỉm cười: “Có, anh đừng nhúc nhích."
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 338



Cô ấy vừa nói vừa giơ tay giữ mặt Dương Bách Xuyên, hôn anh một cái rồi nói khẽ: "Cảm ơn anh."

Dương Bách Xuyên hiểu cô ấy đang nhắc đến chuyện hôm nay, bật cười bế bổng người yêu lên: “Lúc nãy em đã đồng ý với anh một cái điều kiện."

Sắc mặt Triệu Nam đỏ bừng ngược, không dám đối mặt với Dương Bách Xuyên, dời mắt nhìn sáng chỗ khác, ngượng ngùng nói: "Không thể quá mức."

"Ha ha, sớm muộn gì em cũng là vợ anh, sợ cái gì, điều kiện của anh là… Hôn em một phút đồng hồ.” Nói xong, không chờ Triệu Nam kịp phản ứng, anh đã chặn miệng cô ấy.

Ầm!

Cả người Triệu Nam cứng đờ, trong đầu trống rỗng.

Cô ấy chủ động hôn Dương Bách Xuyên là một chuyện, bị anh hôn là một chuyện khác.

Một loại cảm giác kỳ diệu bỗng dâng lên từ dưới đáy lòng, lớn như vậy vẫn chưa từng bị chàng trai nào hôn, cái này có được tính là bị cướp mất nụ hôn đầu tiên không?

Dưới thế công mạnh mẽ của Dương Bách Xuyên, cả người cô ấy như nhũn ra, vô thức đáp lại.

Anh nói hôn một phút đồng hồ, kết quả lại kéo dài đến sáu bảy phút.

Dương Bách Xuyên chiếm hết tiện nghi của con gái người ta, đôi tay không chịu đứng yên, đến khi anh muốn tiến thêm một bước thời điểm, cửa ra vào bất ngờ mở toang.

Thư ký Ngải Diệp bước vào, cô ta nhìn thấy tình hình chiến đấu kịch liệt giữa Dương Bách Xuyên và nữ giám đốc lạnh lùng bá đạo thì lập tức trợn tròn mắt.

Ôi mẹ ơi, mình vừa nhìn thấy cái gì thế này?

Không nổi mụt lẹo đấy chứ!

Cô ta lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "A... Tôi tôi... Tôi chưa thấy cái gì hết, hai người tiếp tục đi." Ngải Diệp vừa lắp bắp vừa đỏ mặt chạy ra ngoài.

Trong lòng Dương Bách Xuyên chỉ muốn mắng một câu, em gái cô, quấy rầy bọn tôi như thế rồi còn tiếp tục thế nào?

Đúng lúc này, Triệu Nam cuống quít đẩy Dương Bách Xuyên ra, xấu hổ đến đỏ bừng mang tai, hổn hển mắng: "Đều tại anh, em biết đi gặp người khác thế nào đây!"

"Ha ha, dù sao em đã định trước là người của anh rồi, sợ cái gì, ngược lại cô thư ký này của em không được dạy dỗ tốt, đi vào cũng không biết gõ cửa, thật mất hứng." Dương Bách Xuyên nhếch miệng phàn nàn.

"Hừ, ai là người của anh hả, được rồi, đã chiếm lợi của người ta mà còn khoe mẽ, mau trở về văn phòng của anh đi. Chắc Ngải Diệp có chuyện quan trọng cần tìm em, nếu không chị ấy không bao giờ vào mà không gõ cửa đâu.” Triệu Nam quay trở lại bàn làm việc, khuôn mặt đỏ ửng như táo chín.

Thấy vậy, Dương Bách Xuyên lại muốn đi lên cắn một cái, chẳng qua hôm nay anh hôn cô ấy mấy phút đã thỏa mãn rồi, không thể được voi đòi tiên.

Dương Bách Xuyên cười ha ha, rời khỏi văn phòng của Triệu Nam.

Sau khi rời khỏi đây, thư ký Ngải Diệp đang đứng cạnh cửa, nhìn thấy Dương Bách Xuyên đi ra thì hơi đỏ mặt, cúi đầu.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 339



Da mặt Dương Bách Xuyên vô cùng dày, không thèm để ý, chào hỏi cô ta: “Thư ký Ngải vào đi, tổng giám đốc đang chờ cô đấy.”

Ngải Diệp lẩm bẩm, cúi đầu đi vào văn phòng.

Dương Bách Xuyên nhìn bóng lưng của cô ta, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng. Nói thật, dáng người của Ngải Diệp nóng bỏng nhất công ty, vòng nào ra vòng nấy khiến anh có cảm giác như sắp nổ tung.



Trở lại phòng làm việc của mình, Dương Bách Xuyên dựa vào ghế, trong lòng bắt đầu tính toán, đại hội đấu giá lần này, nếu muốn làm gì thì phải làm tốt nhất, không có đồ vật gì để đấu giá?

Vậy thì anh luyện đan dược đem đi đấu.

Nghĩ tới nghĩ lui, Dương Bách Xuyên quyết định luyện đan Trú Nhan phiên bản thăng cấp.

Ước chừng nửa tiếng đồng hồ trôi qua, trong phòng vang lên tiếng gõ cửa.

"Mời vào.” Dương Bách Xuyên lên tiếng.

Anh ngẩng đầu lên, phát hiện là Ngải Diệp cười nói bước vào: "Giám đốc Dương, chúc mừng cậu, tổng giám đốc đã truyền đạt khắp bộ công ty, thăng anh lên làm giám đốc bộ phận giám định và thưởng thức, đây là văn bản thăng chức, mời ký tên.”

Dương Bách Xuyên nhận tài liệu, trong lòng rất vui vẻ, lúc đó vì ứng phó với Lý Ý mà Triệu Nam lấy cho anh chức danh kia để tăng mặt mũi mà thôi, không ngờ lại thành sự thật.

Tuy Dương Bách Xuyên không thèm để ý chức vụ ở nơi làm việc lắm nhưng sau này đi làm với Triệu Nam, có cái danh giám đốc này, anh tìm cô ấy nói chuyện yêu đương sẽ tiện hơn rất nhiều. Dù sao chức vụ quá thấp, thường xuyên chạy đến văn phòng cô sẽ rước lấy lời ra tiếng vào.

"Cảm ơn thư ký Ngải." Dương Bách Xuyên cười nói.

"Không có gì, hôm khác giám đốc Dương mời khách nhé." Trước khi Ngải Diệp rời đi còn ném lại một câu, đá lông nheo với Dương Bách Xuyên.

Cả người anh khẽ run rẩy, sau một hồi lâu mới lẩm bẩm: "Yêu tinh!"

Ngồi ở văn phòng trong chốc lát, ngó tới ngó lui không có việc gì, Dương Bách Xuyên dứt khoát đứng dậy về nhà, chuẩn bị luyện đan Trú Nhan. Dù sao Triệu Nam từng nói với anh, bộ phận giám định và thưởng thức đã vào luồng, để anh ngồi ở vị trí này chỉ có tác dụng làm cảnh, công ty không có anh vẫn có thể hoạt động như bình thường.

Thời gian còn sớm, anh cũng không chào hỏi Triệu Nam, trực tiếp lái xe về nhà.

Sau khi về đến nhà, anh lôi Hầu Đậu Đậu và chồn Hương Hương ra khỏi bình Càn Khôn, hai tên nhóc này ở trong đấy buồn chán thúi ruột, vừa được thả ra ngoài đã chạy nhảy khắp phòng.

Dương Bách Xuyên không thèm để ý bọn chúng, đi vào phòng chứa đồ chuẩn bị luyện đan.

Căn phòng này là anh đặc biệt dọn ra chỉ để làm nơi luyện đan.

Dương Bách Xuyên vừa mới lấy lò luyện đan Thái Thượng ra, chuẩn bị châm lửa thì điện thoại di động kêu lên. Anh cầm lên nhìn, thấy tên người gọi tới thì đau đầu, là hoa khôi cảnh sát Ninh Kha. Đêm qua anh đi thẳng một mạch, không nói với cô ta một tiếng, chắc bây giờ bà cô này muốn hưng sư vấn tội rồi.

20230319092512-tamlinh247.jpg

 
Back
Top Bottom