Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 320



Nghe nói mấy hôm trước Ninh Kha đã thăng chức làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự.

Nếu không phải điều tra được Ninh Kha có cơ to khiến Dương Lâm kiêng dè, thì anh ta đã chỉnh đối phương từ lâu rồi.

Dương Lâm, thậm chí là tất cả mọi người trong thế giới ngầm Cố Đô đều vừa hận vừa sợ Ninh Kha.

Đánh không được, chửi chẳng xong.

Đành chịu thôi, ai bảo người ta có cơ to chứ!

Ông cụ trong nhà từng dặn dò cho dù chịu thiệt cũng không được đắc tội với Ninh Kha, cũng không chọc nổi.

Có thể nói Dương Lâm và Ninh Kha là người quen cũ.

Ninh Kha cũng không ngờ Dương Bách Xuyên và Dương Lâm lại là bạn cùng lớp. Cô ta biết thân phận gia thế của Dương Lâm, không có chút xíu thiện cảm nào với dân giang hồ.

"Dương Lâm, tôi cảnh cáo anh đừng gây chuyện. Tôi không quan tâm anh có phải là bạn học của Dương Bách Xuyên hay không, nhưng có một điều tôi phải nói rõ với anh: Dương Bách Xuyên là bạn của Ninh Kha này, nếu anh dám làm gì anh ấy thì coi chừng tôi xử anh!"

Trong mắt Ninh Kha, người trong gia tộc xã hội đen Cố Đô không có ai là người tốt cả, tài liệu về nhà họ Dương ở Cố Đô chất đầy ba tủ hồ sơ to ở đồn cảnh sát kia kìa. Cô ta biết nhà họ Dương là ai, lập nghiệp từ nghề gì, nhưng đối phương vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thậm chí càng ngày càng lớn mạnh.

Ninh Kha không thể hiểu nổi tại sao bao nhiêu năm qua không có ai động vào nhà họ Dương. Vì vậy sau khi biết đến sự tồn tại của nhà họ Dương, cô ta vẫn luôn tìm chứng cứ, thu thập hồ sơ đen của nhà họ Dương ở Cố Đô, chuẩn bị tiêu diệt gia tộc xã hội đen Cố Đô này.

Ninh Kha nói chuyện với Dương Lâm không khách sáo chút nào.

Nhưng nghe những lời Ninh Kha nói, Dương Bách Xuyên vừa bực mình vừa buồn cười, thậm chí còn cảm thấy cô nàng hoa khôi đồn cảnh sát này khá đáng yêu. Sao anh lại không nghe ra đối phương đang bảo vệ mình kia chứ.

Dương Bách Xuyên học Lịch sử, đọc về lịch sử, cho nên anh có cái nhìn chủ quan về đen và trắng.

Trong mắt Dương Bách Xuyên, trên thế giới này không có trắng tuyệt đối, cũng không có đen tuyệt đối, giữa trắng và đen là sự cân bằng vĩnh viễn, không thể thiếu một trong hai.

Có lúc sự ổn định của xã hội không thể thiếu đen, tuy câu này nghe hơi vô lý nhưng đúng là như thế!

Dương Bách Xuyên không cho rằng nhà họ Dương ở Cố Đô là gia tộc xã hội đen thì chắc chắn mang tội ác tày trời.

Có lẽ sự bình yên của Cố Đô là nhờ có sự tồn tại của nhà họ Dương trong thế giới ngầm.

Bởi vì thế giới ngầm cũng có trật tự riêng, đó là những yếu tố giúp xã hội ổn định.

Đương nhiên một gia tộc là vương giả của thế giới ngầm chắc chắn sẽ không làm xằng làm bậy. Bọn họ không còn là lũ côn đồ hơi tí lại chém người, chỉ có kẻ l* m*ng ngu ngốc mới thế.

Thấy Dương Lâm tái mét mặt mày vì bị Ninh Kha chọc giận, Dương Bách Xuyên vội vàng lên tiếng: "Hai người bớt giận nào, cả hai đều là bạn của tôi. Chúng ta bàn việc chính trước đi!"

Tất nhiên là Dương Lâm sẽ nể mặt Dương Bách Xuyên, không so đo nữa. So đo với đàn bà con gái vốn chẳng phải hành vi sáng suốt. Anh ta cười gằn chứ không nói gì, đồng thời ra hiệu cho Dương Bách Xuyên ngồi xuống nói chuyện.

Ninh Kha thì ngược lại, nổi tính tiểu thư trừng mắt nói: "Một tên côn đồ mà thôi, đừng có rơi vào tay tôi. Tôi sẽ bắt anh sớm thôi!"
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 321



Lần này ánh mắt Dương Bách Xuyên trở nên lạnh lẽo, anh gằn lên: "Ninh Kha, mẹ nhà cô im miệng cho tôi, biến đi cho sớm chợ!"

Dương Bách Xuyên bị cô nàng ngây thơ ngốc nghếch này chọc cho tức điên. Anh tìm Dương Lâm làm việc, nói dễ nghe là bạn bè giúp đỡ nhau, nói khó nghe là nhờ vả người ta giúp đỡ. Cô nàng ngu ngốc này năm lần bảy lượt xỉa xói Dương Lâm chẳng khác gì tát vào mặt anh.

Thế này thì làm sao anh nhờ vả người ta được nữa?

Phục luôn!

Hơn nữa vừa rồi Ninh Kha có hơi nặng lời với Dương Lâm, vì vậy Dương Bách Xuyên nổi giận.

Anh vừa nổi giận, uy áp linh thức bất giác bộc phát ra ngoài. Hiện giờ anh vẫn chưa thành tạo trong việc kiểm soát linh thức.

Dưới uy áp của Dương Bách Xuyên, Ninh Kha và Dương Lâm ở bên cạnh cảm thấy nghẹt thở, cõi lòng kinh hoảng.

May mà Dương Bách Xuyên phát hiện sắc mặt hai người bất thường mới nhận ra nguyên nhân là do uy áp linh thức của mình, bèn vội vàng thu lại.

Tiếp đó, anh trợn mắt quát Ninh Kha: "Ngồi xuống!"

Giờ phút này Ninh Kha vẫn bị ảnh hưởng bởi khí thế mạnh mẽ toát ra từ trên người Dương Bách Xuyên hồi nãy, gần như là ngoan ngoãn ngồi xuống sofa theo phản xạ.

Dương Lâm cũng chấn động trước khí thế mạnh mẽ trên người Dương Bách Xuyên, thật sự là còn mạnh hơn ông cụ nhà mình. Lúc này lửa giận nhằn vào Ninh Kha đã tắt lịm, anh ta cũng biết là mình không nên tranh cãi với Ninh Kha, bởi vì cô ta đi cùng Dương Bách Xuyên, vuốt mặt phải nể mũi.

Ninh Kha hơi tủi thân. Đây là lần thứ hai Dương Bách Xuyên nổi giận với cô ta, lần đầu tiên là lúc lấy đạn giúp cô ta.

Ninh Kha vừa sợ vừa giận, thầm mắng Dương Bách Xuyên quá ngang ngược. Nhưng một lát sau cô ta cũng bình tĩnh lại, hình như mình mắng Dương Lâm đã làm Dương Bách Xuyên mất mặt, vì vậy cô ta ngoan ngoãn ngồi xuống, không nói gì nữa.

Hai người bị uy áp mà Dương Bách Xuyên vô tình phóng ra dọa sợ, rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.

Dương Bách Xuyên nhìn vẻ mặt của hai người mà trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ: "Không ngờ uy áp linh thức lại ngầu như vậy. Quá đã! xem ra sau này mình có thể thường xuyên sử dụng, hì hì."

Nghĩ thì nghĩ vậy chứ anh không bộc lộ ra ngoài, trịnh trọng hỏi Dương Lâm: "Có tra được manh mối về tranh cổ không?"

Dương Lâm sực tỉnh. Nghe thấy câu hỏi của Dương Bách Xuyên, anh ta ngồi thẳng lưng, nghiêm túc trả lời: "Tình hình là thế này, tôi đã điều tra chợ đen khắp Cố Đô, mấy ngày nay không có giao dịch tranh cổ, cũng không có gì khác thường.

Sau đó, tôi lại điều tra dân trộm cắp ở Cố Đô, cũng không có gương mặt mới nào..."

Dương Lâm nói đến đây, Ninh Kha vẫn im lặng nãy giờ không nhịn được ngắt lời: "Nực cười, két bảo hiểm của Công ty đấu giá Triệu Thị là công nghệ cao, kẻ trộm vặt thì làm gì được?"

Dương Bách Xuyên giận lắm, thầm nghĩ mình không nên dẫn theo cô nàng ngực to này đến đây. Anh tức giận quát: "Hoa khôi ngực to của đồn cảnh sát, cô có thể im miệng để yên cho người ta nói xong được không?"

Tiếng quát giận dữ của Dương Bách Xuyên làm Ninh Kha giật mình, rưng rưng nước mắt: "Dương Bách Xuyên, anh dám quát tôi?"

"Quát cô thì sao nào? Đừng nói leo nữa! Cô mà còn nói nữa thì coi chừng tôi tung ảnh của cô lên mạng, ảnh ngày hôm đó!" Dương Bách Xuyên trừng đối phương không nể nang gì.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 322



Ninh Kha nghĩ đến ngày hôm đó Dương Bách Xuyên chữa trị vết thương do trúng đạn cho mình, hình như giữa chừng mình hôn mê, lẽ nào tên khốn này đã chụp ảnh trong lúc mình hôn mê?

Ninh Kha giận đến nỗi răng run lập cập, nhưng... cuối cùng cô ta vẫn nhẫn nhịn, bởi vì sợ Dương Bách Xuyên thật sự có ảnh của mình. Nhớ lại chuyện hôm đó, Ninh Kha vừa ngượng vừa giận, sắc mặt đỏ bừng.

Dương Lâm ở bên cạnh thấy cô nàng hoa khôi đồn cảnh sát Cố Đô khó chơi bị Dương Bách Xuyên quát vài tiếng liền ngoan như mèo, anh ta cực kỳ sung sướng!

Anh ta nhìn Dương Bách Xuyên bằng ánh mắt "người anh em, cậu thật trâu bò", sau đó tiếp tục nói: "Nhưng tôi đã tra được một cặp siêu trộm giới võ cổ lẻn vào Cố Đô, có lẽ vẫn chưa rời đi."

"Ý cậu là một cặp siêu trộm võ cổ giả ư?" Dương Bách Xuyên hỏi.

Dương Lâm gật đầu: "Đúng vậy. Nếu nói ai có thể lấy trộm tranh cổ thì tôi cảm thấy đối tượng có khả năng nhất là cặp siêu trộm này. Nghe nói đó là một đôi tình nhân, hơn nữa còn là Hoa kiều về nước từ năm năm trước! Tuyên ngôn của bọn họ là trên thế giới này không có thứ gì bọn họ không trộm được."

Hai mắt Dương Bách Xuyên chợt sáng ngời: "Cậu nói kỹ đi!"

Dương Lâm nói giới võ cổ xuất hiện một cặp siêu trộm là tình nhân, lại còn là Hoa kiều. Chuyện này thú vị rồi đây!

Nếu là Hoa kiều về nước thì đa số đều được hưởng nền giáo dục cao cấp, am hiểu công nghệ cao cũng không có gì lạ, hơn nữa bọn họ còn là võ cổ giả. Hai người hợp tác hành động, rất gần với suy đoán của anh và Ninh Kha lúc trước.

Nếu như thật sự có người có thể mở két bảo hiểm với sáu lớp phòng ngự, thần không biết quỷ không hay lấy cắp tranh cổ, thì khả năng cao chính là cặp siêu trộm này.

Hơn nữa bọn họ còn đến Cố Đô vào thời điểm nhạy cảm này, vậy thì quá khả nghi.

Dương Lâm sắp xếp lại câu từ rồi nói: "Nam họ Đường, nữ họ Cổ, không ai biết tên cụ thể, giới võ cổ gọi là siêu trộm Đường Cổ.

Bọn họ nổi tiếng vì đã đánh cắp một cây nhân sâm nghìn năm của nhà Mộ Dung ở Vân Quý. Hồi đó gia tộc Mộ Dung ở Vân Quý không hề thua kém thế lực của bốn thế gia võ cổ lớn nhất Yên Kinh. Nghe nói siêu trộm Đường Cổ trực tiếp đột nhập vào nhà thờ tổ của gia tộc Mộ Dung để đánh cắp nhân sâm.

Có thể trộm đồ từ nhà thờ tổ của gia tộc Mộ Dung cũng đủ để chứng minh thực lực của bọn họ. Vả lại năm năm qua, bọn họ vẫn nhởn nhơ trước sự truy bắt của gia tộc Mộ Dung. Điều quan trọng hơn cả là từ trước tới giờ chưa từng có ai nhìn thấy ngoại hình của bọn họ.

Tôi điều tra được tin tức bọn họ ở Cố Đô từ giới võ cổ, cũng không biết tin này có chính xác hay không, nhưng người cung cấp thông tin cho tôi là cò mồi giới võ cổ, thông tin của gã chắc chắn đến tám chín mươi phần trăm. Còn nữa, rất có thể là siêu trộm Đường Cổ đang ở khách sạn Cố Đô."

Chờ Dương Lâm nói xong, Dương Bách Xuyên ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: "Tin này có đáng tin không?"

"Thiên hạ lắm người tài, cũng không có bức tường nào không lọt gió, tôi tin rằng cho dù siêu trộm Đường Cổ lẩn trốn kỹ đến mấy cũng có lúc lộ sơ hở. Người cung cấp tin tức này cho tôi không phải người thường. Tuy chỉ là một tin tức chung chung, nhưng tôi tin rằng không có lửa thì sao có khói.

Vấn đề trước mắt là chưa từng có ai nhìn thấy diện mạo của siêu trộm Đường Cổ, cho dù biết bọn họ ở khách sạn Cố Đô cũng rất khó tìm. Có điều tôi đã sai người đi điều tra, có gì đáng nghi sẽ báo cáo ngay."

20230314103900-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 323



Dương Bách Xuyên cảm ơn Dương Lâm, sau đó đi cùng Ninh Kha đến thẳng khách sạn Cố Đô định ngồi canh cửa.

Mặc dù biện pháp này xưa rồi, nhưng cũng được xem là biện pháp hữu hiệu nhất.

Còn biện pháp vào khách sạn điều tra thông tin khách hàng thì bị Dương Bách Xuyên gạt bỏ ngay lập tức. Kẻ trộm làm mấy thân phận giả là chuyện đơn giản như cơm bữa.

Vì vậy, nếu như siêu trộm Đường Cổ đang ở khách sạn Cố Đô, thì biện pháp đơn giản nhưng hữu hiệu nhất là cắm chốt chờ.

Siêu trộm Đường Cổ là cổ võ giả nên khác với người bình thường, trên người có khí huyết và hơi thở đặc trưng. Từ đó Dương Bách Xuyên có thể thu nhỏ phạm vi, chỉ cần là võ cổ giả thì không thể thoát khỏi ánh mắt anh.

Từ lúc ra khỏi quán trà ngồi lên xe, Ninh Kha vẫn luôn bĩu môi giận dỗi Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên nhìn cô ta, nhếch môi nở nụ cười: "Tôi đưa cô về nhé?"

"Đừng hòng bỏ lại tôi, tôi cũng phụ trách vụ án này đấy! Hơn nữa anh đừng tưởng tôi không biết võ cổ giả. Nếu cặp siêu trộm kia là võ cổ giả thì lực lượng cảnh sát bình thường chắc chắn không thể làm gì được. Tôi đi chung với anh." Ninh Kha nói một tràng khiến Dương Bách Xuyên kinh ngạc.

Anh thầm nghĩ trong đầu: "Xem ra gia thế của cô nàng này không đơn giản, biết sự tồn tại của võ cổ giả."

Tuy nhiên Dương Bách Xuyên không tán thành chuyện cô ta muốn đi theo. Anh nói: "Lạy hồn, đây chỉ là một suy đoán mà thôi, vẫn chưa chắc chắn có phải cặp siêu trộm này lấy trộm tranh cổ hay không. Cho dù đúng là hai người này thì cũng chưa chắc bọn họ đang ở khách sạn Cố Đô. Cho dù người ta ở đó, chúng ta cũng không biết mặt mũi thế nào. Tôi chỉ đến đó xem thử thôi, cô đừng đi theo tôi."

"Vậy cũng không được. Mặc dù tôi không thích người nhà họ Dương ở Cố Đô, nhưng phải công nhận là nhà bọn họ có chút thế lực trong thế giới ngầm, thông tin mà Dương Lâm nhận được hẳn là đáng tin. Hơn nữa, tôi có thể đến khách sạn điều tra tư liệu giúp anh. Dù nói gì đi chăng nữa tôi cũng phải đi cùng anh." Ninh Kha bày ra dáng vẻ tôi cứ bám theo anh đấy.

"Tùy cô, nhưng đến lúc đó cô phải nghe lời tôi. Còn việc điều tra tư liệu của khách sạn thì bỏ đi, cô cho rằng người ta sẽ dùng thân phận thật chắc?"

"Được! Dù sao giác quan thứ sáu cũng mách bảo tôi rằng anh có thể tìm được cặp siêu trộm."

"Ha ha, cảm ơn cảnh sát Ninh khích lệ."

Hai người đấu võ miệng, chẳng mấy chốc đã đến khách sạn Cố Đô.

Sau khi xuống xe, Dương Bách Xuyên dắt theo Hầu Đậu Đậu và con chồn.

Anh định đến phòng cà phê trong đại sảnh khách sạn cắm chốt với tâm lý ăn may.

Nhưng lúc đi vào anh bị bảo vệ ngăn lại: "Xin lỗi anh, không thể mang thú cưng vào khách sạn."

"Hix!" Dương Bách Xuyên sửng sốt, không ngờ còn có quy định này.

Lúc này, Ninh Kha đắc ý nhìn Dương Bách Xuyên rồi lấy thẻ cảnh sát ra kèm một câu "cảnh phá án". Bảo vệ lập tức yên tâm.

"Bây giờ anh đã biết lợi ích của bà đây chưa?" Cô ta đắc ý nói với Dương Bách Xuyên.

"Xem như có chút tác dụng, ha ha!"
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 324



"Thời điểm kia bà đây còn nhiều tác dụng hơn."

Ninh Kha nói xong liền cảm thấy không ổn, sao câu này nghe kỳ quá vậy!

Dương Bách Xuyên không nhịn được bật cười.

...

Hai người chọn một vị trí gần đại sảnh, sau đó gọi cà phê và ít bánh ngọt, vừa ăn vừa quan sát người ra vào.

Ở chỗ này có thể nhìn rõ từng vị khách ra vào.

Thời gian bất giác trôi qua, đã mười một giờ rồi mà không có bất kỳ phát hiện gì.

Dương Bách Xuyên giục Ninh Kha về nhưng cô ta nhất quyết không nghe, ngược lại còn uống bảy tám cốc cà phê.

Lúc rạng sáng, rốt cuộc Ninh Kha buồn ngủ díp cả mắt, chủ động đề nghị: "Dương Bách Xuyên, tôi buồn ngủ quá, hay là chúng ta thuê phòng đi, ngày mai lại đến quan sát. Cho dù thật sự có cặp siêu trộm thì bọn họ cũng không ra ngoài vào giờ này đâu."

"Phụt!"

Dương Bách Xuyên suýt phun cà phê ra ngoài.

Cô gái này thẳng thắn quá đấy!

Thấy Dương Bách Xuyên bị sặc, Ninh Kha lập tức nhận ra mình nói sai, đành đỏ mặt giải thích: "Ý tôi là thuê hai phòng. Anh nghĩ nhiều rồi!"

Dương Bách Xuyên cười ha hả: "Thật ra tôi không ngại thuê một phòng."

"Đồ khốn, mơ đẹp ghê!" Ninh Kha mắng.

"Được rồi, cô đi thuê phòng nghỉ ngơi trước đi, tôi ở đây quan sát thêm một lát." Cho dù Dương Bách Xuyên ngồi suốt ba ngày ba đêm cũng không sao.

Ninh Kha hừ mũi bỏ đi. Dạo này cô ta thức đêm nhiều, thật sự rất buồn ngủ.

Sau khi Ninh Kha đi, Dương Bách Xuyên lấy quả hồng thơm từ trong không gian bình Càn Khôn đút cho Hầu Đậu Đậu và con chồn Hương Hương ăn, sau đó lại tiếp tục quan sát.

Một tiếng trôi qua, đã một giờ sáng, có hai người một già một trẻ đi vào đại sảnh thu hút sự chú ý của Dương Bách Xuyên.

Người già thoạt nhìn khoảng bảy mươi tuổi, bước đi run rẩy. Người trẻ là một cô gái đôi mươi đang dìu người già, trông giống cháu gái dìu ông nội.

Hình như là khách thuê ở khách sạn từ bên ngoài trở về.

Điều này không có gì kỳ lạ, nhưng Dương Bách Xuyên lại nhếch môi cười.

Bởi vì anh phát hiện ra bước chân của cụ già và cô gái trẻ có vấn đề.

Thoạt nhìn ông cụ bước đi run rẩy, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện ông ta bước rất vững, bước nào ra bước nấy, nhấc chân rất cao, khi chạm đất gần như không phát ra âm thanh.

Đây là người luyện võ điển hình.

Mà cô gái cũng có điểm bất thường.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 325



Dương Bách Xuyên quan sát thấy cô gái đang dìu cụ già, nhưng ánh mắt lại lia khắp xung quanh như đang quan sát hoàn cảnh bốn phía.

Hai người chậm rì rì đi đến thang máy.

Khoảng cách hơi xa nên Dương Bách Xuyên không thể xác định cô ta có phải là võ cổ giả hay không.

Đúng lúc này, Hầu Đậu Đậu và con chồn bên cạnh bỗng kêu kéc kéc, hai con linh thú cùng nhìn về phía cụ già và cô gái.

Dương Bách Xuyên giật mình, chợt nhớ ra con chồn và Hầu Đậu Đậu tìm được hai sợi tóc trong két bảo hiểm.

Hiện tại con chồn Hương Hương và Hầu Đậu Đậu cùng quay về phía cụ già và cô gái mà hét lên, sau đó nhìn Dương Bách Xuyên.

Anh lập tức hiểu được tiếng hét của con chồn và Hầu Đậu Đậu.

Chắc hẳn cụ già và cô gái chính là cặp siêu trộm.

Anh nhếch môi, đứng dậy dắt theo con chồn và Hầu Đậu Đậu đi đến chỗ cụ già và cô gái.

Lúc này bọn họ đã đi vào thang máy.

Dương Bách Xuyên vội vàng chạy tới ấn thang máy, đồng thời nói với cụ già và cô gái ở bên trong: "Xin lỗi, hai vị chờ chút!"

Trong lúc nói chuyện, Dương Bách Xuyên đã dắt theo con chồn và Hầu Đậu Đậu đi vào thang máy.

Cô gái và cụ già nhìn Dương Bách Xuyên, gật đầu lịch sự.

Sau khi ấn thang máy, Dương Bách Xuyên mỉm cười hỏi: "Hai vị đến Cố Đô du lịch sao?"

"Khụ khụ!"

Nghe thấy câu hỏi của Dương Bách Xuyên, cô gái không nói gì, còn cụ già thì ho sặc sụa một hồi rồi trả lời: "Đúng là chúng tôi đi du lịch. Sau bữa tối chúng tôi ra ngoài dạo một vòng ngắm cảnh đêm Cố Đô, vừa mới trở về..."

Dương Bách Xuyên càng cười tươi hơn. Từ lúc vào thang máy anh đã chắc chắn hai người này là võ cổ giả, hơn nữa ông cụ này không phải người già mà ngược lại vẫn còn rất trẻ.

Bởi vì anh dùng linh thức kiểm tra bọn họ.

Không gì có thể che giấu được linh thức của Dương Bách Xuyên.

Trong mắt mọi người, ông cụ có mái tóc hoa râm, mặt đầy đồi mồi. Nhưng trong linh thức của Dương Bách Xuyên, đồi mồi trên mặt ông ta không phải tự nhiên.

Đây là kỹ thuật hóa trang rất cao siêu.

Hơn nữa, từ khí huyết anh có thể nhận ra cụ già có nội lực Ám Kình tầng bốn, cô gái là là Ám Kình tầng ba.

Điều này khiến Dương Bách Xuyên kinh ngạc. Ông cụ hóa trang này cùng lắm cũng chỉ hai bảy hai tám tuổi, cô gái cũng tầm hai sáu hai bảy, hai người cùng độ tuổi.

Ở tuổi này đã có tu vi Ám Kình tầng bốn và tầng ba đúng là hiếm thấy.

Cụ già nói xong, Dương Bách Xuyên vờ như vô tình nói: "Cố Đô là kinh đô của mười ba triều đại, có rất nhiều đồ cổ, chẳng hạn như tranh cổ, hai vị có thể mua mấy bức mang về."

20230314103944-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 326



Lúc này, ông cụ ho khù khụ hai tiếng rồi nói: "Anh bạn nhỏ biết nhiều thật đấy!"

Dương Bách Xuyên mỉm cười, híp mắt nói: "Bình thường thôi, tôi cũng được xem là người Cố Đô nửa vời nên biết nhiều hơn chút. Không biết hai vị tên gì?"

"Hừ, bèo nước gặp nhau, cậu không thấy mình rất vô duyên à?" Lúc này cô gái lạnh lùng hừ mũi.

"Không không không, cô nói sai rồi. Cả nước có hơn một tỷ người, chúng ta có thể gặp nhau trong thang máy chính là duyên phận, nói không chừng tôi sẽ gặp lại hai vị đấy." Dương Bách Xuyên nhìn bọn họ chằm chằm.

Tinh!

Lúc này cửa thang máy mở ra.

Cụ già lại ho sặc sụa một lúc, sau đó mỉm cười với Dương Bách Xuyên, ra hiệu cho cô gái ra khỏi thang máy.

Mà Dương Bách Xuyên cũng đi theo bọn họ ra ngoài.

Cô gái lạnh lùng chất vấn: "Cậu đi theo chúng tôi làm gì?"

"Tôi cũng ở tầng này, anh Đường và cô Cổ có ý kiến ư?" Trong lúc trò chuyện Dương Bách Xuyên đã khẳng định hai người này có vấn đề. Lần này anh gọi thẳng họ là để dò xét lần cuối.

Quả nhiên anh phát hiện thấy sau khi mình thốt ra câu "anh Đường và cô Cổ", toàn thân hai người kia chợt run lên.

Sau đó, lưng cụ già không còng nữa, lão từ từ đứng thẳng người, híp mắt nhìn Dương Bách Xuyên, một tay đặt trong túi quần.

Toàn thân cô gái cũng căng cứng.

"Cậu là ai?" Lần này cụ già gằn giọng nói, đồng thời phóng ra sát khí như có như không.

Dương Bách Xuyên nở nụ cười, chắc chắn trăm phần trăm bọn họ là cặp siêu trộm.

Anh bật cười ha ha: "Tôi là Dương Bách Xuyên, nhân viên Công ty đấu giá Triệu Thị ở Cố Đô. Chắc là hai vị chưa từng nghe về tôi, nhưng hẳn là không lạ gì công ty chúng tôi nhỉ? Phải chăng hai vị nên trả lại đồ cho tôi?"

"Ha ha ha, thú vị, thú vị! Tư Lạc à, xem ra lần này chúng ta gặp phải cao thủ rồi. Quả nhiên Cố Đô mười ba triều đại là nơi rồng núp hổ nằm, không ngờ mới đó mà đã có người tìm thấy chúng ta." Cụ già cười sằng sặc.

"Ha ha, xem ra tôi không tìm nhầm người, quả nhiên là hai vị động vào tranh cổ của công ty chúng tôi. Nếu được thì xin hai vị trả lại tranh cổ cho tôi!" Dương Bách Xuyên cười híp mắt nói.

Anh chẳng thèm để ý đến việc cụ già cho tay vào túi quần. Trong linh thức anh đã nhìn thấy trong túi đối phương có bảy cây phi đao dài mười centimet.

Ở eo cô gái là một thanh kiếm dẻo giống như thắt lưng.

Chỉ cần không phải súng thì anh không sợ.

"Muốn đòi tranh cổ thì phải xem cậu có bản lĩnh hay không." Cụ già lạnh lùng hừ mũi, ra tay nhanh như chớp.

Vèo! Một cây phi đao phóng vụt đến trước mặt Dương Bách Xuyên, khoảng cách giữa hai bên là ba mét.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 327



Hơn nữa ông cụ ra tay rất nhanh, thường thì không ai có thể tránh thoát.

Nhưng linh thức của Dương Bách Xuyên bao phủ trong phạm vi ba mét, không gì có thể tránh khỏi linh thức của anh. Trong nháy mắt ông cụ ra tay, Dương Bách Xuyên lập tức giơ tay lên, sử dụng chân khí, vươn tay kẹp lấy phi đao.

Chiêu này của Dương Bách Xuyên khiến ông cụ và cô gái biến sắc. Hai người nhìn nhau, biết là hôm nay mình đã gặp phải cao thủ.

Ngay sau đó, bọn họ đồng loạt ra tay.

Cô gái chạm tay vào eo. Vụt! Thanh kiếm dẻo lấp lánh ánh bạc đâm về phía Dương Bách Xuyên.

Đồng thời lão giả cũng ra tay lần nữa, lần này là hai cây phi đao phóng tới Dương Bách Xuyên.

"Kéc..."

Khoảnh khắc này con chồn đi theo phía sau Dương Bách Xuyên bỗng hét dài một tiếng, bộ lông dựng ngược hết cả lên, lập tức biến thành một bóng dáng màu vàng nhạt nhảy vọt lên, lao về phía chiếc phi đao đang phóng tới Dương Bách Xuyên.

"Kéc kéc!"

Chắc là thấy con chồn ra tay, Hầu Đậu Đậu không chịu thua kém. Nó cũng nhảy vọt lên, thò móng vuốt đập vào cây phi đao còn lại.

"Kéc..."

Một giây sau, Hầu Đậu Đậu phát ra tiếng gào thảm thiết.

Dương Bách Xuyên hơi choáng váng trước hành động của hai linh thú. Anh nhìn thấy rõ con chồn nhảy lên ngậm phi đao vào miệng, thành công chặn lại.

Nhưng biểu hiện ngớ ngẩn của Hầu Đậu Đậu lại khiến anh dở khóc dở cười. Nó dùng móng vuốt bắt cây phi đao còn lại, kết quả là bị phi đao đâm xuyên lòng bàn tay, đau quá gào ầm lên.

Giờ khắc này, câu nói của sư phụ văng vẳng trong đầu Dương Bách Xuyên: linh thú có lòng bảo vệ chủ, tức là khi chủ nhân gặp nguy hiểm, linh thú sẽ chủ động bảo vệ chủ nhân.

Tiếc là bây giờ con chồn và Hầu Đậu Đậu đều quá yếu, chỉ mới có linh trí, tốc độ nhanh hơn tư chất tự nhiên một chút.

Con chồn còn đỡ, chứ con Hầu Đậu Đậu ngớ ngẩn kia thì chịu khổ rồi.

Dương Bách Xuyên cười khổ, đồng thời trong lòng cũng vô cùng cảm động. Hôm nay hai linh thú có lòng bảo vệ chủ nhân như vậy, anh cảm thấy mình nuôi chúng rất đáng giá.

Thấy Hầu Đậu Đậu bị thương, ánh mắt Dương Bách Xuyên trở nên lạnh lẽo. Anh dùng chân khí đánh bay thanh kiếm dẻo mà cô gái đâm tới. Keng! Kiếm rơi xuống đất.

Anh vừa quay đầu thì thấy ông cụ lại phóng thêm một cây phi đao tới.

"Hừ!"

Thấy Hầu Đậu Đậu bị thương, Dương Bách Xuyên nổi trận lôi đình. Trong phạm vi linh thức của anh, không đời nào có ám khí làm anh bị thương.

Luồng chân khí trong tay vỗ mạnh về phía phi đao.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 328



Nhưng diễn biến tiếp theo khiến Dương Bách Xuyên giật mình biến sắc.

Anh không ngờ phi đao của đối phương lại xảy ra biến hóa. Khoảnh khắc anh ra tay, phi đao tách ra làm hai. Thì ra là hai cây phi đao chặp làm một.

Lúc đối phương ra tay nhìn giống một cây phi đao, nhưng kỳ thực sau khi bay ra, một cây phi đao sẽ biến thành hai.

Đây là mánh khóe khó lường, không luyện tập nhiều lần thì không thể làm được.

Người này phi phàm!

Dương Bách Xuyên thầm đánh giá trong lòng.

Nhưng cần ra tay thì vẫn phải ra tay. Anh đánh bay cây phi đao thứ nhất, song cây phi đao thứ hai tách ra đã chạm vào người anh.

Dương Bách Xuyên không kịp trốn, lập tức nghiêng người tránh chỗ hiểm.

Phập! Ngay sau đó, một cây phi đao dài mười centimet đâm vào bả vai anh sâu một tấc!

Đây là trong trường hợp anh có chân khí, vậy mà phi đao vẫn đâm vào bả vai anh.

Sức mạnh của một kích này đủ để nói lên nội lực của Ám Kình tầng bốn cao cấp.

Tuy nhiên, vết thương nhỏ này không ảnh hưởng đến Dương Bách Xuyên. Khi thanh phi đao đâm vào da thịt, anh đã đến trước mặt cụ già, dùng nắm đấm chứa chân khí tấn công đối phương.

Đường Long thấy Dương Bách Xuyên ra tay liên tiếp thì sốc vô cùng. Anh ta không ngờ cây phi đao nổi tiếng của mình lại bị người này đánh bay, cây còn lại chỉ đâm sâu một tấc vào vai đối phương. Nếu là người bình thường, e là đã bị phi đao đâm xuyên cơ thể rồi.

Nhưng người tên Dương Bách Xuyên này lại khiến anh ta hết sức kinh ngạc. Từ cuộc giao đấu ngắn ngủi có thể thấy Dương Bách Xuyên có nội lực thâm hậu, thân thể cũng vượt xa võ cổ giả bình thường.

Lúc này Dương Bách Xuyên vung nắm đấm đến, Đường Long cuống quít giơ nắm đấm đỡ đòn.

Bộp! Rắc!

Cánh tay chấn động, Đường Long lùi về sau, trán đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cổ tay bị gãy xương. Anh ta không ngờ nội lực của Dương Bách Xuyên mênh mông như biển, cực kỳ tinh khiết. Anh ta đường đường là nội lực Ám Kình tầng bốn, vậy mà liên tục bại lui bởi nội lực của đối phương.

Thật ra có đánh chết Đường Long cũng không nghĩ tới thứ Dương Bách Xuyên dùng là chân khí. Chưa kể nội lực, chỉ xét về sức mạnh thôi, chân khí Luyện Khí kỳ tầng ba của Dương Bách Xuyên đã đủ để thắng một võ cổ giả có nội lực Ám Kình tầng bốn như anh ta.

Đương nhiên dù nội lực của anh ta có cao hơn nữa cũng chẳng làm gì được.

Sau khi bị một quyền của Dương Bách Xuyên đánh bại, Đường Long thấy bạn gái Cổ Tư Lạc của mình nhặt thanh kiếm dẻo lên tấn công Dương Bách Xuyên lần nữa.

20230314104033-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 329



Cổ Tư Lạc dừng tay, vẻ mặt quan tâm đi tới bên cạnh Đường Long!

"Tư Lạc, chúng ta nhận thua, ngài Dương có công lực thâm hậu, chúng ta không phải là đối thủ." Đường Long nhìn nàng nói.

Lúc này Dương Bách Xuyên cười nói: "Đừng đánh?"

Đường Long cười khổ: "Ngài Dương cần gì trêu chọc, muốn đánh muốn giết tùy anh, bọn tôi nhận thua."

"Nếu tôi muốn giết hai người thì đã không bắt chuyện với mấy người rồi, hai vị không mời tôi vào trong ngồi một lát à?” Dương Bách Xuyên vừa nói vừa ôm Hầu Đậu Đậu lên, nhìn về phía hai người kia.

"Ngài Dương, xin mời!" Đường Long ra hiệu mời vào, tỏ ý bạn gái Cổ Tư Lạc mở cửa.

Bước vào phòng, Dương Bách Xuyên không hề khách khí ngồi xuống sô pha, không thèm để ý đến Đường Long và Cổ Tư Lạc còn đang đứng bên cạnh, thò tay vào túi nhưng thật ra là bình Càn Khôn lấy ra một viên đan Linh Thú cho Hầu Đậu Đậu. Sau đó anh lại dùng chân khí nhẹ nhàng xoa vết thương của nó, móng vuốt bị phi đao của Đường Long cắt đứt không còn chảy máu nữa.

Có đan Linh Thú, chút thương thế ấy nhanh chóng khôi phục.

Chồn Hương Hưởng ngửi thấy mùi thơm của đan Linh Thú cũng lên tiếng kháng nghị với Dương Bách Xuyên, nó cũng muốn ăn.

Dương Bách Xuyên cười khổ, lại thò tay vào túi lấy thêm một viên đan Linh Thú cho nó.

Dù sao bên trong đan Linh Thú ẩn chứa linh khí khổng lồ, chuyên dùng đến giúp linh thú mở linh trí, đồng thời cũng có thể gia tăng linh tính của bọn chúng, ăn nhiều càng có lợi.

Dương Bách Xuyên không biết là một màn anh lấy đan dược thơm ngát nuôi Hầu Đậu Đậu và chồn Hương Hương rơi vào trong mắt Đường Long và Cổ Tư Lạc, khiến trong lòng hai người nổi lên từng cơn sóng lớn.

Tuy không biết Dương Bách Xuyên cho Hầu Đậu Đậu và con chồn kia sử dụng đan dược gì nhưng là xét theo mùi hương thơm ngát phát ra từ viên đan, hai người Đường Long đều nhất trí cho rằng đó là đan dược cao cấp.

Đan dược chính là bảo bối trong mắt cổ võ giả, có thể tăng nội lực vân vân,... Hơn nữa còn là thứ có tiền cũng không mua được, muốn mua một viên đan dược thì phải đến đại hội cổ võ tìm kiếm cơ duyên.

Đường Long và Cổ Tư Lạc hành nghề trộm cắp để làm gì?

Chính là vì đan dược, tăng nội lực, tiến xa hơn trong võ công.

Vì vậy bọn họ mới đi trộm những thứ đáng giá, đợi đến đại hội cổ võ tổ chức ba năm một lần bán lấy tiền mua đan dược.

Thế nhưng, khi hai người nhìn thấy Dương Bách Xuyên dùng đan dược nuôi nấng hai thú cưng thì trong lòng như cuộn trào sóng lớn.

Tất nhiên, bọn họ cũng suy đoán thân phận của Dương Bách Xuyên, chẳng lẽ anh đến từ một môn phái cổ xưa nào đó?

Nghĩ tới nghĩ lui, nhà giàu có thể lấy đan dược nuôi thú cưng trong giới cổ võ cũng chỉ có mấy cổ võ giả xuất thân từ môn phái cổ xưa mới làm được.

Hơn nữa có lẽ còn là đệ tử nòng cốt trong tông môn…

Đường Long nhìn dáng vẻ tùy ý chiều chuộng thú cưng của Dương Bách Xuyên, đúng là coi đan dược như kẹo đường, trong lòng bỗng thấy phiền muộn không nói nên lời. Anh ta và bạn gái Cổ Tư Lạc làm trộm, tuy vẫn khá yêu thích nghề nghiệp này nhưng mục đích quan trọng hơn là kiếm đan dược tăng thực lực.

Nghĩ thử xem, mỗi lần trộm cướp đều hệt như đi trên dây, vô cùng nguy hiểm.
 
Back
Top Bottom