Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 300



Tôi nói cho cậu biết, con đường tương lai của tôi, ước mơ của tôi là biển rộng trời sao chứ không phải công ty. Nói thẳng ra là công ty này là quà tôi tặng cho người anh em của tôi chơi đùa. Còn kiếm tiền ấy à, đối với tôi tiền bạc chỉ là một con số. Tôi biết ước mơ của cậu là thành lập một công ty quốc tế, gây dựng một đế quốc thương nghiệp, vì vậy tôi giúp cậu.

Cậu đã làm cho tôi nhiều như vậy mà không chịu đón nhận những gì tôi làm cho cậu sao? Có lẽ cậu cho rằng đây là khối tài sản kếch xù, là khoản tiền lớn, nhưng tôi muốn nói rằng tôi thật sự không để ý tới những thứ này, bởi vì con đường của tôi là biển rộng trời sao."

Dương Bách Xuyên nói xong, trong tay xuất hiện Chân Nguyên Ly Hỏa ném lên bàn trà bằng kính trước mặt hai người.

Lưu Tích Kỳ trợn tròn mắt nhìn bàn trà bằng kính biến thành thủy tinh lỏng chỉ trong nháy mắt, cuối cùng bốc hơi hoàn toàn.

Lúc này trong lòng Lưu Tích Kỳ nổi sóng to gió lớn. Anh ta hiểu rằng những lời Dương Bách Xuyên vừa nói là lời thật lòng, hai mắt rưng rưng nhìn Dương Bách Xuyên, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

Anh ta vừa cảm động lại vừa chấn động trước cảnh Dương Bách Xuyên biến ra một ngọn lửa từ hư không, làm bốc hơi một bàn trà bằng kính.

Đây là... bản lĩnh của thần tiên sao?

Rốt cuộc bạn tốt của mình là ai?

Lưu Tích Kỳ không bình tĩnh nổi. Lần trước nghe Dương Bách Xuyên và Lý Đại Nghị nói về võ cổ giả gì đó nhưng anh ta không nghĩ nhiều, lẽ nào nhóc Xuyên là võ cổ giả?

Thấy Lưu Tích Kỳ ngây người, Dương Bách Xuyên mỉm cười lau nước mắt: "Nhìn rõ chưa?"

"Nhìn... nhìn rõ rồi." Lưu Tích Kỳ nuốt nước bọt.

Sau đó đôi bạn thân nhìn nhau, đều nhìn ra tình cảm từ trong mắt đối phương, cùng cười ha ha ha.

Sau khi nghĩ thông suốt, Lưu Tích Kỳ cũng lau nước mắt và nói: "Mặc dù tôi không biết bây giờ cậu đang làm cái gì, nhưng từ ngọn lửa vừa rồi cũng có thể thấy hiện giờ thằng nhóc nhà cậu thật sự lợi hại. Tôi cũng tin cậu không để ý đến công ty và tiền bạc. Mẹ nó chứ, cậu không nói sớm, không thì tôi cũng chẳng tự ái như thế."

Lưu Tích Kỳ thoải mái trong lòng.

.

Dương Bách Xuyên cũng bật cười, sau đó cất lời: "Hiện tại tôi chưa thể nói cho cậu biết tình hình cụ thể vì không tốt cho cậu. Đợi sau này có cơ hội tôi sẽ dẫn cậu chơi chung, bây giờ cậu cứ chăm chỉ quản lý công ty của cậu đi, chỉ cần cho tôi đủ tiền tiêu là được.

Còn nữa, tôi cho cậu cái này, nhớ là chia làm ba phần nấu canh uống. Về phần nó là cái gì thì cậu đừng hỏi nhiều."

Vì để cho người anh em của mình thoải mái trong lòng mà Dương Bách Xuyên đã thể hiện chút bản lĩnh tu chân. Ở ngay trước mặt Lưu Tích Kỳ, anh lấy ra một viên đan Tạo Hóa Sinh Cơ, một con cá Rồng từ trong không gian bình Càn Khôn, còn chia cho đối phương 2,5kg rượu Khỉ.

Nhìn đồ vật mà Dương Bách Xuyên biến ra từ hư không, đầu óc Lưu Tích Kỳ chết máy luôn. Cho dù anh ta từng đi lính, có tố chất tâm lý rất mạnh, thì trái tim cũng suýt vọt lên cổ họng.

Mãi lâu sau anh ta mới hoàn hồn, vừa chỉ vào Dương Bách Xuyên vừa lắp bắp nói: "Cậu... cậu cậu..."

Anh ta lắp bắp rất lâu mà không nói được một câu hoàn chỉnh.

Dương Bách Xuyên cười hì hì ngắt lời anh ta: "Vẫn là câu nói đó, đừng hỏi gì hết, cũng đừng nói với ai chuyện cậu nhìn thấy hôm nay, nếu không sẽ bất lợi cho chúng ta."
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 301



Lưu Tích Kỳ hít sâu một hơi, thở hổn hển nói: "Tiên sư nhà cậu, chỉ cần cậu không phải yêu quái là được. Không phải tôi đang nằm mơ chứ?"

"Biến đê!" Dương Bách Xuyên bật cười mắng.

Sau đó, chờ Lưu Tích Kỳ bình tĩnh lại, hai người mới tiếp tục trò chuyện.

"Em gái của Vương Mộ Sinh sắp tới đúng không? Cậu gọi điện cho người ta hỏi thăm xem sao. Đến giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Tôi chuẩn bị mở rộng công ty, hơn nữa rượu Cố Nguyên rất đắt hàng, nhất định sẽ dẫn sói tới, không có nhân vật tầm cỡ trấn thủ thì tôi không yên tâm."

Cháu trai của người đứng đầu Lực lượng vũ trang đã đi làm. Cậu ta tên Nhiếp Tông Nhân, là thiên tài máy tính. Thằng nhóc kia rất giỏi, tạo một trang web và hack một trang web đơn giản như ăn kẹo. Tôi dứt khoát cho cậu ta làm giám đốc bộ phận Internet, tiền lương cũng cao, còn dự định sau này sẽ cho cậu ta cổ phần công ty. Nhất định phải giữ chân thiên tài bậc này. Lát nữa cậu đi gặp người ta đi, nếu không thì khó mà ăn nói với Phó Siêu." Lưu Tích Kỳ nói.

"Được, lát nữa cậu giới thiệu nhé. Còn phía Vương Mộ Sinh thì chốc nữa tôi sẽ gọi điện hỏi thăm tình hình." Dương Bách Xuyên nghĩ cũng thấy lạ, trước đó Lý Gia nói rằng khi nào họ về Yên Kinh sẽ bảo em chồng đến đây, vậy mà nửa tháng đã qua vẫn không thấy người đến, mà anh cũng không hỏi. Nếu không có Lưu Tích Kỳ nhắc nhở thì anh quên mất tiêu.

"À phải rồi, việc cải tạo thôn kiến trúc ở quê còn thiếu bao nhiêu tiền, tôi bảo Lâm Hoan gửi cho cậu. Nhắc mới nhớ, cậu đi thăm Lâm Hoan đi. Bao ngày qua người ta cứ nhắc đến cậu mãi, nhưng hai ngày nay cô ấy xin nghỉ phép, không biết có phải xảy ra chuyện gì không." Lưu Tích Kỳ nhắc đến Lâm Hoan.

"Tôi mới về mà, còn chưa kịp hỏi han. Còn chuyện tiền bạc ở quê thì cậu không cần quan tâm, tôi có biện pháp kiếm tiền. Cậu muốn mở rộng công ty thì cần tiền hơn đó. À đúng rồi, một người bạn thời cấp ba của tôi tên là Cung Lăng Phong đã liên lạc với cậu chưa? Cậu ấy tích trữ ít dược liệu, tôi muốn cậu thu mua hết cho cậu ấy."

"Hôm qua mới liên lạc. Yên tâm đi, hiện giờ chúng ta đang mở rộng sản xuất, cần rất nhiều dược liệu, tôi còn định hợp tác thêm với Cung Lăng Phong thành lập cứ điểm trồng dược liệu của công ty mình.

Hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Dương Bách Xuyên đổ chuông.

Anh liếc nhìn thì thấy số điện thoại của Triệu Nam, bèn vội vàng bắt máy. Trong điện thoại, Triệu Nam hỏi anh đã về chưa, tuy không nói nhiều nhưng Dương Bách Xuyên nghe ra giọng cô ấy rất sa sút, hình như đã xảy ra chuyện gì đó. Anh cúp điện thoại, đứng dậy định đi xem tình hình thế nào.

Sau khi chào hỏi Lưu Tích Kỳ, Dương Bách Xuyên trực tiếp rời khỏi công ty, hai người hẹn nhau là tuần sau sẽ gọi nhân viên công ty cùng nhau tụ tập ăn uống.

Trước khi đi, Lưu Tích Kỳ còn bảo Dương Bách Xuyên mau chóng thúc giục em gái của Vương Mộ Sinh tới, anh ta chuẩn bị dùng tất cả khả năng để mở rộng công ty, không có hậu trường ưu việt sẽ luôn cảm thấy trong lòng lo lắng.

Mà danh tiếng của lão nhà họ Vương ở Yên Kinh chính là chiếc ô bảo vệ tốt nhất, huống chi lần trước nghe Lý Gia nói em chồng của bà ta còn là nhân tài tài chính chuyên nghiệp của du học sinh Hải Quân, công ty hiện giờ cũng vào thời điểm thiếu nhân tài cao cấp.

Còn về cháu trai của Phó Siêu, Dương Bách Xuyên cũng không có thời gian gặp, chuẩn bị tuần sau tụ tập liên hoan cùng nhau.

Lúc đi, Lưu Tích Kỳ mới phát hiện Hầu Đậu Đậu ở một góc, lập tức cạn lời với sở thích nuôi thú cưng của Dương Bách Xuyên, lần trước từ trong núi bắt được một con chồn, hiện tại lại bắt được một con khỉ.

20230310032757-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 302



Dương Bách Xuyên nói với Lưu Tích Kỳ: “Bộ Thanh Mai rất đơn thuần, nhưng làm việc nghiêm túc, bụng dạ cũng rất tốt, để cho cô ấy đi theo Tiểu Lưu đi, cũng không thể cả ngày không có việc gì làm, sau này chuyện của công ty cũng không cần để cô ấy báo cáo với tôi. Còn về lễ tân Trương Thiến kia, lòng dạ của cô gái kia có nhiều dã tâm, cậu phải cẩn thận để ý mới được, nếu như có thể cho cô ta quyền lợi hay địa vị, có lẽ cô ta có thể mang đến cho cậu một bất ngờ đấy.”

“Ha ha, thằng nhóc nhà cậu thật là rắc rối đó~ được, tôi biết rồi.” Lưu Tích Kỳ bảy ra biểu cảm tôi đã hiểu.

Dương Bách Xuyên vừa nhìn đã biết anh ta hiểu lầm, mắng chửi: “Đại gia nhà cậu, tôi chỉ nhìn người một cách khách quan mà thôi, sở dĩ tôi coi trọng Bộ Thanh Mai là vì nguyên nhân lớn hơn là cô ấy có vài nét rất giống San San, không xấu xa như cậu nghĩ, quan trọng là tính nết của cô nhóc kia cũng không tệ, đáng để bồi dưỡng.”

“Được được, cậu nói rất có lý, tôi nghe lời cậu.”

“Tôi lúc nào chả có lý, tôi nói nghiêm túc đấy.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đi ngang qua khu văn phòng, lúc này rất nhiều người nhìn thấy Tổng giám đốc Lưu vỗ vai Dương Bách Xuyên đi tới, cả đám đứng lên chào hỏi, rất nhiều nhân viên mới vào cũng chưa từng gặp Dương Bách Xuyên bao giờ.

Lưu Tích Kỳ muốn giới thiệu Dương Bách Xuyên, nhưng bị Dương Bách Xuyên ngăn lại, anh không muốn phiền phức như vậy, dù sao thỉnh thoảng anh mới có thể tới công ty.

Lúc vào thang máy, đột nhiên đụng phải Lý Đại Nghị, nửa võ giả này hiện tại đã là quản lý bộ phận bảo vệ của Vân Kỳ.

Sở dĩ nói Lý Đại Nghị là nửa võ giả là vì anh ta căn bản cũng không biết giới võ cổ, nhưng mà ông Tam – người truyền thụ chiêu thức võ công cho anh ta lại là một cổ võ giả.

Từ lần trước Dương Bách Xuyên cho Lý Đại Nghị một phần “Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể” sau đó cũng không gặp lại anh ta nữa, mấy ngày rồi, đến nay lại trùng hợp gặp mặt.

“Chủ tịch, Tổng giám đốc Lưu.” Lý Đại Nghị chào hỏi.

Dương Bách Xuyên dùng linh thức thử thăm dò Lý Đại Nghị, trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc, không nghĩ tới nội lực của Lý Đại Nghị đã là Minh Kình tầng tám, mắt thấy sẽ bước vào tầng chín, chỉ ngắn ngủi hơn một tháng không gặp mà anh ta đã tiến triển đến mức này, nhưng anh cũng biết có thể là liên quan đến Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể.

“Đại Nghị, gọi là chủ tịch gì thế, gọi là nhóc Xuyên, sao vẫn chưa quen thế?”

“Được, Tổng giám đốc Lưu rất chiếu cố tôi, tôi vẫn chưa quen, còn phải cảm ơn cậu, từ sau khi tôi kết hợp với Thuật Dẫn Thể mà cậu cho tôi, cảm giác rõ ràng tiến bộ rất lớn.”

“Có tiến bộ là chuyện tốt, tiện thể tôi cũng cho anh một món đồ tốt đây, hy vọng có thể giúp anh tiến thêm một bước.”

Dương Bách Xuyên nói xong thì lấy một viên “đan Tôi Thể” ra cho Lý Đại Nghị, anh tin một viên đan Tôi Thể sẽ trợ giúp rất nhiều cho Lý Đại Nghị.

Từ khi Dương Bách Xuyên cho anh ta Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể, Lý Đại Nghị đã biết Dương Bách Xuyên không phải người thường, những món đồ mà anh đưa ra, không cần hỏi cũng biết là thứ tốt, lúc này anh ta mừng rỡ nhận lấy đan dược, liên tục nói cảm ơn.

Sở dĩ Dương Bách Xuyên cho Lý Đại Nghị đan Tôi Thể là vì Lý Đại Nghị hiện tại đang phụ trách an toàn tài sản của toàn bộ công ty và an toàn của Lưu Tích Kỳ, tăng thực lực giúp anh ta là rất cần thiết.

Hơn nữa anh cũng phát hiện, thiên phú trên con đường tập võ của Lý Đại Nghị rất khắc khổ, người như vậy đáng để anh trọng dụng, từ khi quen biết tới nay ấn tượng của hai bên đều không tệ.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 303



Sau khi tán gẫu vài câu, Dương Bách Xuyên rời đi và lái xe đến công ty đấu giá Triệu thị.

Kỳ nghỉ của anh đã vượt quá sức tưởng tượng, Triệu Nam cũng không nói gì mà vẫn quan tâm anh.

Từ sau chuyện lần trước của Diệp Khai, hai người đã nói sẽ cho nhau một cơ hội.

Tính ra anh hiện tại trên danh nghĩa đã là bạn trai của Triệu Nam, nhưng anh lại không xứng đáng, nghĩ đến những thứ này Dương Bách Xuyên lập tức hơi áy náy.

Đến cửa văn phòng Triệu Nam, anh gặp thư ký Ngải.

Dương Bách Xuyên chào hỏi với cô ta, thấy sắc mặt Ngải Diệp không tốt lắm, mặt mày ủ rũ, còn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói với Dương Bách Xuyên: “Tổng giám đốc ở văn phòng, cậu đi vào đi!”

“Được~” Dương Bách Xuyên cũng không hỏi nhiều, đưa tay gõ cửa.

“Xin mời vào ~”

Bên trong truyền đến giọng nói rất từ tính của Triệu Nam.

Nhìn thấy là Dương Bách Xuyên, cô cười gượng nói: “Tới rồi à ~”

“Ừm~”

Tuy là thời gian hai người biết nhau đến giờ cũng không dài, nhưng lại giống như có thể đọc hiểu được suy nghĩ của đối phương, nói chuyện phiếm đều rất tùy ý.

Anh nhìn ra được hiện tại cô ấy đang rất buồn.

Dương Bách Xuyên biết tất nhiên là gặp phải chuyện gì đó rồi, sau khi ngồi xuống, anh nhìn cô ấy hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có việc gì ~ anh uống gì?” Triệu Nam đứng dậy có chút không yên lòng.

“Uống trà đi!”

Triệu Nam tự mình pha trà cho Dương Bách Xuyên, rồi ngồi đối diện với anh.

Lúc này Dương Bách Xuyên lại hỏi: “Rốt cuộc làm sao vậy, như này không giống tác phong tổng giám đốc bá đạo thường ngày của em, có cái gì còn không thể nói với anh sao?”

Ánh mắt Triệu Nam có chút phức tạp nhìn Dương Bách Xuyên, sau khi nhìn chằm chằm anh vài giây, cô ấy không trả lời vấn đề của Dương Bách Xuyên mà hỏi ngược lại: “Lần trước, anh nói muốn theo đuổi em có phải là thật không?”

Dương Bách Xuyên có chút bối rối, phản ứng lại nghiêm túc nói: “Em cảm thấy anh đang đùa giỡn ư? Nhưng chuyện đó có liên quan gì đến câu hỏi của anh không?”

“Có, hơn nữa còn liên quan rất lớn, em cần đáp án của anh.” Triệu Nam nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên.

“Được, vậy anh nói lại một lần nữa, hôm đó anh nói muốn theo đuổi em, không có chữ nào là giả dối cả, hiện tại anh vẫn trả lời em như vậy, anh chưa bao giờ nói đùa, anh nghiêm túc đấy. Có lẽ nói vậy, có thể em sẽ cảm thấy buồn cười, đối với anh mà nói, em có thể ảnh hưởng thay đổi vận mệnh của anh, cho nên đối với em, anh cảm thấy trong lòng rất để ý.”

Dương Bách Xuyên biết, nếu như lúc trước không có con chó của Triệu Nam và được cô cứu giúp, có lẽ sẽ không có anh ngày hôm nay. không có truyền thừa tu chân.

Thật sự có thể nói, chính ảnh hưởng của cô ấy đã thay đổi vận mệnh của anh, trong lòng anh, trọng lượng của cô ấy rất nặng.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 304



Trên mặt Triệu Nam nở nụ cười, hít sâu một hơi nói: “Tuần trước, công ty nhận được một món đồ cổ nhà Đường, giá trị hơn 100 triệu, hoa hồng đối phương đưa ra là hai mươi phần trăm rất cao. Nhưng mà, bảo kim cũng rất cao, gấp mười lần, nói cách khác nếu thành công bán đấu giá ra ngoài, chúng ta có thể nhận được hai mươi phần trăm hoa hồng, mà đồ cổ bị mất chúng ta phải bồi thường gấp mười lần, cũng chính là tròn mười tỷ.”

Nói đến đây, Triệu Nam u sầu cười khổ nói: “Hiện tại món đồ cổ kia đã bị mất, còn bảy ngày nữa sẽ tổ chức buổi đấu giá, nếu đến lúc đó không có gì đem ra, chúng ta phải bồi thường cho chủ nhân của nó một tỷ nhân dân tệ.

Đến lúc đó tiền là chuyện nhỏ, có thể bồi thường được, quan trọng là một khi tổn thất một tỷ nhân dân tệ, thỏa thuận giữa em và một số người trong nhà sẽ thua, cái giá phải trả là em sẽ trở về thành thật gả cho Diệp Khai, gọi là liên kết thông gia giữa nhà họ Triệu và nhà họ Diệp~”

Hơi dừng lại, cô ấy thở dài cay đắng nói: “Tóm lại là không thể xoay người trong nhà, lúc này em thua, cũng có thể đơn phương hủy diệt ước định giữa anh và em, thực xin lỗi.”

Triệu Nam nói xong, mắt cô ấy đỏ lên.

Dương Bách Xuyên nghe xong thì an ủi cô ấy, anh nói: “Còn tưởng là chuyện gì to tát, còn bảy ngày cơ mà, chúng ta chỉ cần đi tìm món đồ cổ đó về là được mà, nếu tìm không được, anh sẽ nghĩ cách gom đủ mười tỷ tiền bồi thường.”

Triệu Nam lắc đầu cười khổ: “Em đoán là dường như có người đang tính kế em, đồ cổ bị mất ở công ty, tuy là đã báo cảnh sát nhưng vẫn không có tin tức gì, về phần đánh cược với người nhà là không thể mượn nguồn bên ngoài, hiện tuy chuyện duy nhất có thể xoay chuyển tình thế chính là tìm món đồ cổ đó về, nhưng em cảm thấy không có khả năng.”

Lúc này, Dương Bách Xuyên cũng có chút cười không nổi, anh trầm mặc một hồi và nói với Triệu Nam: “Là đồ cổ gì, em gửi tất cả tài liệu cho anh đi.”

Trong lòng anh lập tức quyết định là phải giúp Triệu Nam tìm món đồ cổ đó về.

Không thể để cô ấy thua cuộc với trận đánh cược với người nha được, hơn nữa Dương Bách Xuyên anh muốn theo đuổi phụ nữ càng không thể.

“Đường Trinh Quan tháng 2 năm thứ 17, Đường Thái Tông Lý Thế Dân vì ghi nhớ các vị công thần lúc trước cùng nhau giành lại thiên hạ, đã lệnh cho Diêm Lập Bản miêu tả hình ảnh hai mươi bốn vị công thần trong Lăng Yên Các, đều là nhân vật lớn, Chử Toại Lương viết chữ lưu niệm, thường xuyên đi nhớ chuyện xưa. Sau đó lại vẽ tất cả hai mươi đại thần hòa vào một bức tranh, trên mặt có Thái Tông tự tay viết đề từ, nói là vô giá cũng không hề quá đáng, giá trị một trăm triệu chỉ là một ước tính giá trị thị trường, để em lấy tài liệu cho anh~”

Triệu Nam đứng dậy, lấy từ bàn làm việc một xấp tài liệu và giao cho Dương Bách Xuyên.

Tại khu phía Nam Cố Đô có một quán quán trà đời, sau khi Dương Bách Xuyên dừng xe thì bước xuống đi về phía quán trà.

Nhìn từ bên ngoài, quán trà rất tầm thường, chỉ có vẻn vẹn tầng ba, trông rất cũ kỹ, giống như cửa hàng hơn mười năm của bà ngoài

Dương Bách Xuyên hơi ngạc nhiên trước dáng vẻ bên ngoài của quán trà.

Hôm nay sau khi xem tài liệu Triệu Nam đưa xong, anh nhanh chóng xác định, việc đồ cổ bị mất, tám chín phần mười là do có người cố ý sắp đặt.

Bởi vì bộ tranh Lăng Yên Các giá trị hơn một tỷ kia biến mất trong đêm sau khi khách hàng giao cho công ty đấu giá.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 305



Công ty đấu giá Triệu thị có kho bảo hiểm chuyên môn cất giữ vật phẩm của khách hàng, điều kỳ lạ chính là kho bảo hiểm rất bình thường, hệ thống bảo vệ bằng tia hồng ngoại không hề bị phá hủy, nhưng tranh cổ lại không cánh mà bay.

Triệu Nam điều tra nhân viên bên trong công ty, không phát hiện ai đáng nghi, cảnh sát cũng không tìm thấy manh mối giá trị nào.

Vì vậy Dương Bách Xuyên nghĩ tới bạn cùng lớp Dương Lâm, từ lần trước biết được Dương Lâm là ông chủ của Hoa Đầu, anh liền xác định tin đồn nhà họ Lâm có gia thế giang hồ được lưu truyền trong trường học là sự thật.

Sau khi rời công ty, Dương Bách Xuyên gọi điện thoại cho Dương Lâm, hai người hẹn gặp nhau tại quán trà này.

Đối với thân phận thật sự của Dương Lâm, Dương Bách Xuyên cũng chỉ xác định sơ sơ chứ không biết rõ cụ thể. Chẳng qua từ chuyện lần trước Dương Lâm rời đi với hai người đàn ông trung niên có vẻ như là cổ võ giả, Dương Bách Xuyên nghĩ thân phận của anh ta không đơn giản.

Tranh cổ bị trộm, bên ngoài tìm không được manh mối, chỉ có thể nhờ cậy thế lực ngầm.

Chắc hẳn Dương Lâm có thể trợ giúp anh.

Thời gian còn bảy ngày, Dương Bách Xuyên quyết định nghĩ hết tất cả biện pháp tìm kiếm trong vòng bảy ngày này.

Sau khi đi đến cửa quán trà, từ xa anh đã nhìn thấy người quen cũ: Hoa Đầu.

Thấy Dương Bách Xuyên, trên mặt Hoa Đầu cố nặn ra nụ cười, vội vàng chạy tới nói: “Anh Xuyên, cậu chủ nhà em kêu em dẫn anh vào.” Bây giờ Hoa Đầu chẳng dám giở tính cậu chủ với Dương Bách Xuyên.

Trước đó đắc tội Dương Bách Xuyên ở KTV, hắn ta tính gọi chỗ dựa sau lưng Dương Lâm đến, ai ngờ đối phương lại là bạn học của Dương Bách Xuyên, xem như tự bê đá đập chân mình. Thậm chí sau khi trở về, suýt chút nữa hắn ta đã bị Dương Lâm băm cho chó ăn, nếu không phải nhờ ông chủ lớn ra mặt, hiện tại hắn ta đã bị ném xuống sông đào bảo vệ thành rồi.

Vì vậy hiện tại nhìn thấy Dương Bách Xuyên, trong lòng Hoa Đầu rất sợ hãi, nơm nớp lo sợ.

Dương Bách Xuyên tự nhiên thấy được vẻ mất tự nhiên của hắn ta, mỉm cười chào hỏi một tiếng xong cũng không nhiều lời, đi theo hắn ta vào quán trà, thẳng lên tầng ba.

Lên tới tầng ba, trong mắt Dương Bách Xuyên bỗng lóe lên tia sáng, anh vừa đi lên đây đã phát hiện trên tầng ba có ít nhất tám, chín tên cổ võ giả. Tuy rằng dựa theo khí huyết phán đoán những người này hầu hết đều ở Minh Kình tầng một tầng hai, cao nhất cũng chỉ Minh Kình tầng năm nhưng như thế này đã đủ nói rõ, thế gia đằng sau Dương Lâm không đơn giản.

Hoa Đầu dẫn đem Dương Bách Xuyên đến một phòng bao, gõ cửa, Dương Lâm tự mình mở cửa, nhìn thấy là Dương Bách Xuyên thì xua tay đuổi Hoa Đầu đi cười nói: “Bách Xuyên.”

Hai người ôm nhau một cái.

Thế nhưng trong lòng Dương Bách Xuyên lại hơi kinh ngạc, Dương Lâm anh gặp hôm nay không giống với lúc đánh nhau khi trước.

Bởi vì khí huyết của Dương Lâm rất thịnh vượng, là khí tức của cổ võ giả Minh Kình tầng ba rồi, phải biết rằng lần trước anh ta chỉ là người bình thường mà thôi.

20230310032923-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 306



Dương Bách Xuyên nghe xong thì ngơ ngác.

Đối phương lập tức nói tiếp: “Tôi như này cũng là do ông cụ trong nhà sắp đặt mấy ngày hôm trước, hễ là cổ giả có tiếp xúc trong giới hay người có cơ duyên bước một chân vào cổ võ đều nghe thấy sự tích của cậu, bây giờ cậu rất nổi tiếng ở giới cổ võ đấy.”

Dương Bách Xuyên đã hiểu rõ tại sao Dương Lâm lại nói biết chuyện của anh.

Quả nhiên sau đó, Dương Lâm liền kể một ít tin đồn trong giới cổ võ, trong đó có chuyện Dương Bách Xuyên đánh Mã Tiểu Lục nhà họ Mã ở Tây Bắc và Diệp Khai nhà họ Diệp ở Yên Kinh.

Đối với chuyện này, Dương Bách Xuyên chỉ mỉm cười, không nói gì, nếu như Dương Lâm là người trong giới cổ võ, mà bản thân anh ta cũng trở thành cổ võ giả thì mọi chuyện càng dễ xử lý.

Dương Bách Xuyên lập tức mở miệng hỏi: “Dương Lâm, chuyện bức tranh cổ triều Đường bị mất ở lần đấu giá này đành phải nhờ cậu, bên ngoài tìm không thấy, tôi chỉ có thể xin cậu giúp đỡ, không biết có tiện không?”

“Có cái gì bất tiện, cậu cũng là người trong giới thì càng dễ, cho dù cậu không phải là cổ võ giả, dựa vào sức nặng là bạn cùng lớn, tôi cũng sẽ giúp cậu. Yên tâm đi, chỉ cần tên trộm vẫn chưa rời khỏi Cố Đô, tôi có thể tìm ra giúp cậu, cho tôi thời gian ba ngày, trong ba ngày nhất định sẽ phát hiện manh mối.

Hiện tại xin được chính thức giới thiệu, tôi cũng không sợ người khác chê cười, nhà tôi chỉ ăn cơm mềm, cũng không làm nên chuyện gì ở Cố Đô, thật ra cũng không tính là thế gia cổ võ thuần túy, chỉ có thế lực sau lưng là cổ võ giả thôi, xem như có chút nội tình…”

Từ giải thích của Dương Lâm, có thể nghe ra lực lượng của anh đủ mạnh, hoặc là nói thế lực cổ võ giả sau lưng nhà họ Dương rất hùng mạnh, nhà bọn họ chính là thế gia bên dưới vương giả ở Cố Đô.

Trong lòng Dương Bách Xuyên rất vui vẻ, xem ra lần này anh tìm đúng người rồi.

Để tỏ lòng cảm ơn, Dương Bách Xuyên cho Dương Lâm một viên đan Tôi Thể.

Lần trước luyện chế ra một lò đan Tôi Thể tổng cộng mười hai viên, anh để lại cho Trần Bảy Roi sáu viên, trên người mang theo sáu viên còn lại. Hôm nay gặp phải Lý Đại Nghị tặng một viên, cho Dương Lâm một viên, anh còn bốn viên.

Về phần đan Tạo Hóa Sinh Cơ, hiện tại trên người anh chỉ còn lại ba viên, vốn định cho Triệu Nam một viên nhưng việc tranh cổ bị trộm mất khiến tâm trạng cô ấy không tốt, anh cũng không sốt ruột.

Lúc này, sau khi Dương Bách Xuyên lấy ra một viên đan Tôi Thể đặt ở trước mặt Dương Lâm, trong mắt đối phương lóe lên tia sáng, sợ hãi xen lẫn vui mừng.

Dương Lâm hiểu rõ, giới cổ võ đồn trên người Dương Bách Xuyên có cách luyện chế đan Tiểu Bồi Nguyên, vì vậy cổ võ giả khu Tây Bắc đều rục rịch, muốn tìm Dương Bách Xuyên đòi cách luyện đan Tiểu Bồi Nguyên.

Thế nhưng đây cũng chỉ là tin đồn, về phần tính chân thật thì chưa ai xác định, có người tin có người không tin.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 307



Hôm nay nhìn thấy Dương Bách Xuyên lấy ra đan dược, trong lòng Dương Lâm chấn động, đoán trên người Dương Bách Xuyên không chỉ có cách điều chế mà đan dược thành phẩm cũng có luôn rồi.

Đối với giá trị của đan Tiểu Bồi Nguyên, Dương Lâm từng nghe nói qua, anh ta nhìn Dương Bách Xuyên, run rẩy nói: “Bách Xuyên, này cho… Cho tôi?”

“Ha ha, đây là đan Tôi Thể, cậu đừng hiểu lầm, không phải đan Tiểu Bồi Nguyên đâu, có người trong giới cổ võ muốn gây rắc rối cho tôi, nói trên người tôi có cách luyện chế đan Tiểu Bồi Nguyên, thật ra căn bản không có. Viên đan Tôi Thể này thì đúng là có thật, sau khi sử dụng có thể tẩy trừ tạp chất, luyện thể một lần, giúp tăng thể chất, hy vọng có thể giúp đỡ cậu, đừng từ chối.”

Dương Lâm nghe không phải là đan Tôi Thể, trong lòng hơi thất vọng, thế nhưng anh ta lập tức thoải mái, đan Tiểu Bồi Nguyên chỉ là đan dược bình thường?

Chẳng qua sau khi nghe Dương Bách Xuyên nhắc tới công hiệu của đan Tôi Thể, anh ta khá rung động, cổ võ giả tập võ không phải để luyện thể à?

Nếu như có thể tẩy trừ tạp chất trong cơ thể, như vậy công hiệu không hề kém đan Tiểu Bồi Nguyên, Dương Lâm không thể từ chối viên đan dược kia, bởi vì anh ta biết rõ giá trị của nó.

Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Bách Xuyên, đan dược thì tôi nhận, thế nhưng thứ này quá mức trân quý, đây là mười vạn, hy vọng cậu nhận lấy.”

Dương Bách Xuyên sầm mặt lại nói: “Nếu cậu không muốn xem tôi là bạn bè thì tôi sẽ nhận tấm thẻ này.”

“Bách Xuyên, tôi không có ý đó, được rồi, là tôi quá dung tục.” Dương Lâm vừa nói vừa cất đan dược và thẻ đi.

Lúc này Dương Bách Xuyên mới cười nói: “Vậy mới đúng…”

Hai người nói chuyện với nhau một lát, Dương Bách Xuyên tạm biệt rời đi.

Anh chuẩn bị đến hiện trường là kho bảo hiểm nhìn xem, tuy rằng bên này đã có Dương Lâm đi thăm dò, bản thân anh cũng không định nhàn rỗi.

Sau khi lên xe, Hầu Đậu Đậu cứ kêu không ngừng, lúc nãy nó bị Dương Bách Xuyên nhốt trong xe, buồn bực sắp chết.

"Đừng kêu nữa, tí nữa xuống xe sẽ dẫn mày theo.”

Dương Bách Xuyên khá lo ngại cho Đậu Đậu, con khỉ này rất háo sắc, lỡ như đi gặp Dương Lâm thấy gái đẹp, nó lại nhảy ra đùa giỡn người ta thì mặt mũi anh mất sạch.

Trên đường lái xe đến kho bảo hiểm, Dương Bách Xuyên nhìn Đậu Đậu, đột nhiên nghĩ đến có thể mượn lực lượng của Đậu Đậu để tìm kiếm không?

Còn có con chồn Hương Hương nữa, bây giờ bọn chúng cũng có thể tính là linh thú, khứu giác rất nhạy, đặc biệt là Hương Hương, nó có thể tìm bảo vật tại núi, hẳn tìm người không thành vấn đề nhỉ?

Tới hiện trường nhìn xem, nếu có manh mối gì thì để Hầu Đậu Đậu và chồn Hương Hương đi tìm thử xem, thử may mắn.

Nghĩ đến con chồn, Dương Bách Xuyên nhìn vào trong bình Càn Khôn, phát hiện nó đã tỉnh lại, đang đi dạo dưới cây hồng thơm. Cây hồng thơm đã ra hoa kết quả, xem ra chưa tới mấy ngày nữa là chín rồi.

Đối với sự biến hóa sau khi không gian trong bình Càn Khôn thăng cấp, Dương Bách Xuyên cảm thấy rất bí ẩn.

20230310033006-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 308



Chồn Hương Hương phát hiện rượu khỉ tại hẻm núi, bị thủ lĩnh bầy khỉ hung hăng hành hạ một phen nên nhớ rõ kẻ thù, đồng thời Hầu Đậu Đậu cũng không chào đón tên trộm kia.

Thế nhưng hiện tại chồn Hương Hương có Dương Bách Xuyên làm chỗ dựa, tất nhiên không ngại chọc ghẹo khỉ.

Sau khi Dương Bách Xuyên gầm một tiếng ngăn cản thì tách hai đứa ra, cho con chồn ngồi ở ghế trước, khỉ ngồi ghế sau.

Chồn Hương Hương có ý cáo mượn oai hùm, Dương Bách Xuyên đúng là hơi nghiêng về nó thật.

Điều này khiến Hầu Đậu Đậu hơi tức giận, linh thú đã mở linh trí có thể hiểu được sơ sơ tâm trạng và sắc mặt con người, biết rõ chủ nhân Dương Bách Xuyên thiên vị con chồn thúi kia hơn.

Hai linh thú này, Hầu Đậu Đậu là Dương Bách Xuyên cưỡng ép cho nó ăn đan linh thú chứa tinh huyết sinh ra khế ước, xét từ góc độ nào đó mà nói, anh có thể khống chế Hầu Đậu Đậu.

Tuy nhiên chồn Hương Hương lại khác, linh tính của nó còn nhiều hơn cả Hầu Đậu Đậu, thời gian đi theo bên người Dương Bách Xuyên cũng dài, hơn nữa sau khi nó uống rượu khỉ thì lâm vào ngủ say, giống như đang tiến hóa, tự mở linh trí.

Lông vàng bị khỉ rừng nhổ cũng dài ra, trong mắt Dương Bách Xuyên tràn đầy linh tính.

Mặc dù anh không khế ước với chồn Hương Hương nhưng Dương Bách Xuyên lại hiểu, hay là nói chồn Hương Hương có thể nghe hiểu anh nhiều hơn Hầu Đậu Đậu.

Có chút thiên vị nó cũng bình thường.

Đi một đoạn, Hầu Đậu Đậu đáng thương tủi thân co người ở ghế sau, chồn Hương Hương lại ngồi ở ghế phụ nhe răng trợn mắt với nó, dáng vẻ rất thèm ăn đòn, Dương Bách Xuyên nhìn mà không nhịn được cười.

Nửa tiếng sau, Dương Bách Xuyên trở lại công ty đấu giá, kho bảo hiểm nằm dưới tầng ba. Sau khi đi xuống, anh nhìn thấy vài người mặc đồng phục cảnh sát trong tầm mắt.

Hiện tại cảnh sát đang điều tra.

Dương Bách Xuyên vừa chớp mắt đã thấy một người rất quen, chính là hoa khôi cảnh sát truy bắt hai tội phạm lần trước, Ninh Kha!

Hai người bốn mắt chạm nhau, Dương Bách Xuyên thấy mặt cô ta đỏ lên rồi nhanh chóng khôi phục bình thường, chào hỏi anh: “Dương Bách Xuyên, sao anh lại tới đây?”

Tâm trạng của Ninh Kha đối với Dương Bách Xuyên khá phức tạp, lần trước cô ta bị hai tên tội phạm kèm hai bên, trúng đạn được Dương Bách Xuyên cứu, còn được chăm sóc…

Sau đó đi bệnh viện kiểm tra mới biết được vết thương của cô ta nguy hiểm cỡ nào, theo lời bác sĩ thì cái mạng này của cô ta là ăn may mới nhặt lại được.

Nhưng chỉ có Ninh Kha hiểu rõ, mạng của mình là Dương Bách Xuyên cứu. Cô ta cũng cảm thấy Dương Bách Xuyên không phải người bình thường, bởi vì hôm sau lúc rửa ráy thì miệng vết thương đã khép lại, thậm chí còn không để lại sẹo.

Thật ra Ninh Kha không biết lần trước Dương Bách Xuyên đã cho cô ta dùng một viên đan Tạo Hóa Sinh Cơ, cải thiện tố chất cơ thể cô ta trên phạm vi lớn, hơn nữa anh còn không tiếc chân khí chữa trị miệng vết thương, không để lại sẹo mới bình thường.

Càng quan trọng hơn là sau khi xuất viện, công lao bắt giữ hai tên tội phạm rơi xuống đầu cô ta, trực tiếp thăng chức lên thành đội trưởng đội cảnh sát hình sự.

Trở thành một trong những cảnh sát hình sự trực thuộc Cố Đô là chuyện vô cùng nở mày nở mặt.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 309



Ninh Kha không nhịn được nhớ lại, một năm trước đến núi Võ Đang, có một vị thần tiên đã tính cho cô ta một quẻ.

Theo lời ông ấy thì năm nay cô ta có một kiếp nạn lớn, chẳng qua trong mệnh có quý nhân giúp đỡ, mà quý nhân này cũng chính là người trong lòng sau này của cô ta.

Kiểm chứng một phen, hình như tất cả đều có liên quan đến Dương Bách Xuyên, dù sao từ sau khi xuất viện trong đầu cô ta cứ hiện lên bóng dáng của anh, đuổi thế nào cũng không đi khiến cho cô ta rất bực bội.

Không ngờ hôm nay lại đụng phải Dương Bách Xuyên tại hiện trường phá án.

Dương Bách Xuyên gặp Ninh Kha thì cũng vui, anh có ấn tượng rất sâu với cô hoa khôi cảnh sát xinh đẹp này.

Nghe thấy cô ta hỏi, anh cười nói: “Tôi là nhân viên của công ty, đến hiện trường nhìn xem mọi người có tìm thấy manh mối gì không.” Dương Bách Xuyên đưa thẻ công tác cho Ninh Kha xem, dù sao lát nữa anh muốn vào hiện trường tìm kiếm.

Ninh Kha nhìn thẻ công tác của anh, trả lại: “Trước mắt vẫn không có manh mối gì, vụ án đang trong quá trình điều tra.”

Hiện trường còn có người khác, hai người cũng không nói chuyện quá lâu, Dương Bách Xuyên tỏ vẻ muốn vào trong xem, hơn nữa anh còn dẫn theo hai thú cưng. Chuyện này đã làm khó mấy viên cảnh sát, cả đám quay đầu nhìn về phía Ninh Kha.

Ninh Kha lại nói thẳng: “Không có việc gì, anh ấy là bạn tôi, tôi đi vào cùng anh ấy, có gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Hiện tại Ninh Kha đang là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, chuyện này chỉ cần một câu nói của cô ta là được.

Sau khi cô ta dẫn Dương Bách Xuyên vào trong, mấy cảnh sát xúm lại xì xào, câu nào câu nấy đều đầy sợ hãi thán phục, cuối cùng chốt lại một câu: “Cuối cùng ‘con đàn ông’ cũng có người muốn rồi.”

Dương Bách Xuyên đã đi xa những vẫn nghe thấy câu đó, suýt chút nữa đã bật cười.

Ninh Kha thấy vậy thì khó hiểu hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì.” Dương Bách Xuyên liên tục xua tay, tất nhiên anh không thể nói ra mấy lời bàn tán của cấp dưới cô ta được.

Hai người đi vào kho bảo hiểm tranh cổ, nơi này có chuyên gia của công ty đấu giá trông coi, cửa an toàn sử dụng hệ thống tia hồng ngoại tiên tiến nhất thế giới, muốn vào phải quét vân tay, bấm mật khẩu chữ số, vân vân… Tóm lại cần qua sáu bước bảo vệ mới có thể vào trong.

Thế nhưng trang bị hệ thống bảo vệ hiện đại công nghệ cao như vậy mà tranh cổ vẫn bị trộm mất, kỳ lạ chính là không có dấu vết trộm cướp.

Ninh Kha vừa đi vừa trò chuyện với Dương Bách Xuyên, dựa theo suy đoán của cô ta, một là có gián điệp, hai là tên trộm tranh cổ là cao thủ vô hiệu hóa hệ thống bảo vệ, phá giải sáu bước phòng chống vào trong lấy trộm tranh cổ.

Thế nhưng gián điệp là không thể, bởi vì hệ thống bảo vệ sáu bước chia ra cho sáu người, mỗi người giữ một bước nên phương án này có thể loại trừ.

Còn lại chỉ có thể là gặp phải nhân tài công nghệ, có lẽ sáu bước bảo vệ trước mặt đối phương chỉ là đồ trang trí.

Đây là cơ sở duy nhất được thành lập, Dương Bách Xuyên bên kia cũng nghĩ tới, bên ngoài kho bảo hiểm còn có hơn mười bảo vệ canh gác.

Dựa trên cơ sở này, anh bỗng nghĩ, có khi nào là cổ võ giả am hiểu công nghệ không?

Bởi vì chỉ có cổ võ giả mới có thể thoải mái tránh thoát hơn mười bảo vệ tuần tra.

Sau khi tiến vào, Dương Bách Xuyên sai chồng Hương Hương và Hầu Đậu Đậu đi tìm manh mối.
 
Back
Top Bottom