Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 210



Hồi nhỏ đám Dương Bách Xuyên thỉnh thoảng còn bắt được một hai con, mấy năm gần đây muốn ăn cũng chỉ có thể thèm thuồng.

Không ngờ hôm nay anh lại gặp một con to như vậy, không thể bỏ lỡ được. Giờ anh đã là người tu chân, tốc độ di chuyển trong nước không chậm chút nào, hơn nữa anh nín thở một hai tiếng cũng không thành vấn đề.

Anh lặn vào trong nước, chăm chú nhìn con cá Rồng đang bơi. Đáy hồ xanh ngắt một màu, chẳng biết có sâu không nhưng Dương Bách Xuyên tài cao gan lớn nên không sợ, thậm chí anh còn muốn xem rốt cuộc hồ Tiên Nữ sâu bao nhiêu, có phải nó thông đến cửa vào Đông Hải hay không.

Đương nhiên anh chỉ nghĩ như vậy thôi, chứ làm gì có thật.

Đông Hải ở phía Nam, quê anh ở Đông Bắc, trống đánh xuôi kèn thổi ngược, lời đồn chỉ là cổ tích mà thôi, đương nhiên anh sẽ không tưởng thật.

Anh không biết đáy hồ có thông đến cửa vào Đông Hải hay không, nhưng anh tin rằng có cá Rồng. Bởi vì hồ nước sâu là nơi cá Rồng ẩn náu, người bình thường không dám lặn xuống quá sâu, cũng không có bản lĩnh lặn xuống đáy.

Nhưng Dương Bách Xuyên dám, và cũng có bản lĩnh lặn xuống đáy, bởi vì anh là người tu chân.

Dường như con cá vàng lấp lánh phát hiện ra mình bị đuổi theo nên lập tức trốn xuống đáy hồ, để lại một vệt vàng dưới đáy hồ xanh biếc, tốc độ cực nhanh.

Dương Bách Xuyên không dốc hết sức bắt kịp mà theo sau nó cách hai mét. Mỗi lần anh sắp đuổi kịp, con cá Rồng đều vẫy đuôi bỏ xa anh một đoạn, sau đó bơi chậm lại.

Dương Bách Xuyên tức giận, thầm mắng con cá này thành tinh hay sao mà còn trêu anh mày, hôm nay anh mày nhất định phải bắt được mày mang về ninh.

Anh huy động chân khí trong cơ thể, sau đó đột ngột tăng tốc, thoắt cái đã đến gần cá Rồng, chỉ cách một mét nữa là bắt được nó.

Mà lúc này Dương Bách Xuyên không phát hiện ra bất tri bất giác anh đã đuổi theo con cá Rồng lặn xuống mấy chục mét.

Nếu không phải thân thể và thị lực đều hơn xa người thường nhờ tu chân, thì bây giờ anh chẳng nhìn thấy gì dưới đáy hồ.

May là ở dưới đáy hồ thị lực của anh không bị ảnh hưởng, anh vẫn nhìn thấy con cá Rồng đằng trước.

Đột nhiên Dương Bách Xuyên bật tới bắt lấy con cá Rồng, tóm chặt trong tay.

Đùa à, anh đường đường là người tu chân, nếu như đến một con cá cũng không bắt được thì tìm miếng đậu phụ đập đầu tự tử cho rồi.

Cá Rồng ra sức giãy giụa trong tay anh, sức lực rất lớn, cuối cùng bị Dương Bách Xuyên dùng chân khí đánh ngất.

Anh rất vui vì bắt được một con cá to, ngẩng đầu lên mới phát hiện trong lúc bất tri bất giác mình đã đến đáy, xuống thêm ba mét nữa đáy hồ. Trong tầm mắt, anh nhìn thấy một số loài rong không biết tên mọc trên đá ngầm, toàn thân màu trắng bạc và tỏa sáng lấp lánh, trông rất thần kỳ.

Hơn nữa, thỉnh thoảng sẽ có mấy con cá Rồng bơi giữa các tảng đá ngầm.

Thấy vậy Dương Bách Xuyên vô cùng kích động, không ngờ dưới đáy hồ lại có nhiều cá Rồng như vậy, lòng thầm nghĩ lần này có lộc ăn rồi.

20230225100313-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 211



Điều này rất có sức hấp dẫn với người tu chân như anh.

Trong truyền thừa mà sư phụ truyền lại cho anh từng giới thiệu về một số chuyện liên quan đến phương diện này.

Thứ có sóng linh lực mạnh thường tượng trưng cho sự xuất hiện của bảo vật.

Dù sao đây cũng chỉ là một bộ xương, Dương Bách Xuyên chẳng sợ nên dứt khoát qua đó xem thử.

Khi đến gần anh mới dần phát hiện ra bộ xương này dài khoảng chín mét, cao gần một mét, nhìn từ xa trông giống khung xương của loài rắn.

Không biết nó đã nằm dưới đáy hồ này bao lâu mà chỉ còn lại mỗi bộ xương.

Khi Dương Bách Xuyên đến trước bộ xương, đột nhiên anh nhìn thấy một thanh kiếm cổ ở cắ m vào đầu của bộ xương.

Đó là một thanh kiếm cổ loang lổ vết han gỉ, toàn thân phủ kín rêu xanh, chẳng có gì bắt mắt. Thoạt nhìn giống như nó từ trên trời rơi xuống đâm xuyên qua đầu của bộ xương, gây nên vết thương trí mạng.

Đúng lúc này, hình vẽ bình Càn Khôn trên cánh tay trái anh bỗng nóng lên. Sau đó, giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên trong đầu Dương Bách Xuyên: "Thằng nhóc thúi, con xông vào đâu mà có yêu khí mạnh như vậy?"

Vân Thiên Tà nói đến đây chợt thốt lên khe khẽ: "Ồ... đây là xương rồng?"

"Không đúng, không giống hơi thở của chân long. Con đến gần hơn một chút để vi sư xem kỹ." Vân Thiên Tà bổ sung thêm một câu.

Dương Bách Xuyên nghe thấy sư phụ thốt ra hai chữ "xương rồng", trái tim bỗng đập mạnh. Truyền thuyết về rồng trên đất Trung Quốc xuyên suốt chiều dài lịch sử dân tộc Trung Hoa, ai ai cũng biết. Rồng còn là tô-tem của Trung Quốc, người dân Trung Quốc cũng tự nhận là truyền nhân của rồng.

Nghe sư phụ nói xong, Dương Bách Xuyên vội vàng tiến lên vài bước đứng cách bộ xương một mét. Lúc này, anh cảm thấy sóng linh lực vốn đã mạnh giờ còn mạnh hơn.

Một lúc sau, giọng nói của Vân Thiên Tà vang lên lần nữa: "Quả nhiên là thế. Đây không phải chân long, nhưng cũng không khác lắm, là giao long."

"Giao long? Lão già à, giao long cũng là rồng mà?" Dương Bách Xuyên thắc mắc.

"Giao long và chân long đều thuộc loài rồng, nhưng vẫn có điểm khác biệt. Ở Tu Chân Giới, rồng chân chính cũng hiếm gặp. Nghe nói ở Tiên Giới, Long tộc vô cùng thần bí và hùng mạnh. Vi sư cũng chỉ từng gặp hậu duệ nào đó của Long tộc có một lần.

Không nói đến chuyện này nữa, bây giờ con vẫn chưa được tiếp xúc với nó. Có thể nói con giao long phía trước rất gần với chân long. Giao long hóa thành chân long cần trải qua chín kiếp nạn, thật sự không dễ dàng, những gian nan trong đó chẳng kém gì Tản Tiên như vi sư độ kiếp.

Thoạt nhìn con giao long này đã trải qua tám kiếp nạn, thêm một kiếp nạn nữa là sẽ thành chân long, mà còn là tộc Kim Long có huyết mạch cao quý trong Long tộc. Nhưng đáng tiếc là có vẻ như nó bị sát hại." Giọng Vân Thiên Tà có phần tiếc nuối.

Dương Bách Xuyên không nhịn được hỏi: "Sư phụ, ý người là con giao long tám lần kiếp nạn trước mặt rất mạnh phải không?"

"Phải, giao long trải qua tám kiếp nạn còn mạnh hơn rồng chân chính - kim long năm móng một chút. Có thể nói giao long tám lần kiếp nạn là sự tồn tại vô địch, không biết ai có thể sát hại loài này!

Đồ nhi, xem ra thế giới này không đơn giản, về sau con làm việc khiêm tốn một chút thì tốt hơn. Trạng thái hiện tại của vi sư cũng có thể hù dọa người khác, nhưng nếu thật sự chạm mặt kẻ có thể giết rồng thì trước mắt ta không thể chống đỡ được.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 212



Từ hiện trường có thể thấy con giao long này chết khoảng mấy vạn năm trước, thậm chí lâu hơn... Thật sự là vi sư không thể hiểu nổi, hiện nay nền văn minh tu chân ở thế giới này gần như phai nhạt, đến truyền thừa của Thuật Tu Luyện Dẫn Thể cũng dở tệ.

Nhưng bộ xương giao long ở nơi này và lò luyện đan Cổ Tiên Khí con lấy được đã đủ để chứng minh rất lâu về trước chắc hẳn nền văn minh tu chân ở thế giới này vô cùng hùng mạnh, vậy mà tại sao đến bây giờ lại thiếu hụt tơi tả như thế?

Đúng là một tiểu thế giới kỳ lạ! Tóm lại là con làm gì cũng phải cẩn thận hơn. Tuy nhiên, đây chưa chắc đã là chuyện xấu đối với con, có khi là cơ duyên tốt cũng không chừng."

Giọng nói xa xôi của Vân Thiên Tà vang lên trong đầu Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên hỏi: "Lão già, ý của người là?"

"Ha ha, hiện nay tiểu thế giới này chỉ có một số người tu luyện thuật dẫn thể nhưng không được gọi là người tu chân, mà con là người tu chân duy nhất. Bây giờ phát hiện thấy một di tích văn minh tu chân hùng mạnh, như vậy nói lên điều gì?

Nói lên tiểu thế giới này vẫn còn rất nhiều di tích văn minh tu chân đang chờ con khám phá. Đối với con mà nói, đây chính là tài nguyên tu luyện vô tận đó, ha ha ha..."

Vân Thiên Tà nói xong liền cười ha ha ha, mãi lâu sau mới nói tiếp: "Giống như bây giờ nè, con phát hiện ra nơi chôn rồng, đây chính là một kho tài nguyên tu chân tự nhiên rất phong phú đó.

Chưa kể bộ xương giao long này có thể dùng vào việc luyện khí, bày trận... Chỉ tính linh dược Long Huyết quanh đây cũng là vật báu vô giá đối với con rồi. Cho dù là ở Tu Chân Giới, Long Huyết cũng là linh dược hiếm. Tính thời gian thì linh dược Long Huyết này ít nhất cũng phải hơn nghìn năm rồi. Ừm, năm nghìn năm cũng có."

"Linh dược Long Huyết? Lão già, ý người là mấy cây rong màu bạc này á?" Dương Bách Xuyên nhìn đám rong dài năm sáu centimet, có màu bạc pha đỏ phớt, mọc xung quanh bộ xương rồng.

"Đúng vậy. Con đừng xem thường đám rong này, à không, là linh dược Long Huyết mới đúng. Linh dược cấp bậc này chỉ mọc ở nơi có máu rồng, hơn nữa thời gian ủ mầm cần ít nhất mấy nghìn năm, sau mấy nghìn năm mới mọc thành cây thuốc, mỗi một centimet tương đương với một nghìn năm. Con nhìn linh dược Long Huyết xung quanh mà xem, cây cao nhất dài năm centimet chứng tỏ nó đã mọc năm sáu nghìn năm rồi.

Vì thế linh dược này rất hiếm, rất khó sinh trưởng. Suy cho cùng, ai lại đi giết rồng để trồng linh dược Long Huyết đúng không?

Linh dược Long Huyết còn một cái tên khác là cỏ Bách Biến Thần Long, có tác dụng cầm giữ linh khí của máu rồng, là dược liệu chính trong đan dược, thậm chí nó có thể thay thế cho hàng trăm loại linh dược. Ví dụ như con muốn luyện chế đan dược nào đó nhưng lại thiếu một số loại linh dược, lúc này chỉ cần có một cây linh dược Long Huyết là có thể thay thế. Linh dược Long Huyết là linh dược luyện đan sư thích nhất, có thể nói là tha thiết mơ ước.

Mặc dù linh dược Long Huyết ở đây không phải nuôi bằng máu thịt của chân long chân chính, nhưng máu thịt của giao long bát kiếp cũng có tác dụng không kém chân long. Thế nên thằng nhãi con lại gặp may rồi. Có những linh thảo Long Huyết này cũng đủ để con luyện chế một số loại đan dược cấp thấp, chống đỡ cho con tu luyện đến Trúc Cơ kỳ.

Đương nhiên con vẫn phải cố gắng tự cảm ngộ, không phải chỉ cần đan dược là có thể tăng cấp cảnh giới. Còn nữa, mau cất bộ xương rồng này đi, giữ lại để sau này luyện khí và bày trận pháp, đây là nguyên liệu tốt rất hiếm đó." Vân Thiên Tà cười nhẹ.

Dương Bách Xuyên không mấy quan tâm tới xương rồng, trái lại anh coi trọng linh dược Long Huyết hơn. Anh lập tức cẩn thận đào từng cây linh dược Long Huyết xung quanh bộ xương rồng.

Hơn mười phút sau anh đã đào xong, chỉ tiếc là đào được tổng cộng ba mươi sáu cây linh thảo Long Huyết, trong đó có ba cây cực phẩm dài sáu centimet, sáu cây dài năm centimet, mười hai cây dài ba centimet và sáu cây dài hai centimet, mỗi một centimet tượng trưng cho một nghìn năm sinh trưởng.

Dương Bách Xuyên lẩm bẩm chê tí, một con giao long to như thế mà nuôi được mỗi ba mươi sáu cây.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 213



Vân Thiên Tà nghe thấy, mắng luôn: "Thằng nhóc thúi này, con phải biết đủ chứ! Nếu ở Tu Chân Giới, giới luyện đan sư sẽ vì một gốc cây này mà nổi lên gió tanh mưa máu đó. Ba mươi sáu cây không hề ít chút nào!"

Nghe vậy Dương Bách Xuyên cười hềnh hệch: "Con nói bừa thôi, hì hì!"

May mà không gian trong bình Càn Khôn của anh có bùn đất có thể trồng được những linh dược này. Anh trồng toàn bộ ba mươi sáu cây linh dược Long Huyết trong không gian bình Càn Khôn.

Tiếp đó, anh chuẩn bị thu bộ xương giao long vào bình Càn Khôn.

Anh thầm đọc trong lòng: "Thu vào!"

Ầm!

Rầm!

Sau đó Dương Bách Xuyên trợn tròn mắt sững sờ, ngơ ngác nhìn bộ xương khổng lồ sập xuống và hóa thành bụi trong quá trình thu vào.

"Lão già, chuyện chuyện... chuyện gì thế này?" Anh hỏi sư phụ.

"Ồ, chắc là lâu đời quá nên hóa phong rồi thì phải. Hoặc là tất cả năng lượng trong xương rồng đã bị cỏ Long Huyết hấp thu gần hết, bây giờ bị con động vào thì thành ra như vậy."

Vân Thiên Tà cũng hơi nghi vấn, sau đó khẽ thốt lên: "Đồ nhi ngu ngốc, có gì đó bất thường, chắc là vấn đề nằm ở thanh kiếm kia. Lúc nãy con thu xương rồng, thanh kiếm này cắm trên xương rồng không bị thu vào không gian bình Càn Khôn... Á! Bình Càn Khôn không thể thu thanh kiếm gì gì kia vào không gian sao? Mau lấy đến nhìn xem!"

Nghe sư phụ nói vậy, Dương Bách Xuyên nhanh chân đi tới cầm lấy thanh kiếm cổ trong bộ xương rồng đã hóa thành bụi.

Cầm lấy thanh kiếm cổ rỉ sét, mặt trên bị bao phủ bởi rêu xanh và màu xanh đồng, ở trong mắt Dương Bách Xuyên đây chỉ là một thanh kiếm đồng thau bình thường.

Kiếm nặng mười lăm mười sáu cân, dài tầm ba thước!

Thúc giục chân khí truyền lên trên, không có chút khác thường.

Chỉ là một thanh kiếm đồng thau bình thường.

“Sư phụ, người già rồi nhìn nhầm đúng không? Chân khí không hấp thu kiếm, xem ra chỉ là một thanh kiếm cổ bình thường đến mức không thể bình thường hơn.” Dương Bách Xuyên nói với sư phụ Vân Thiên Tà.

“Con biết cái gì, kiểm cổ bình thường có thể đâm thủng đầu của cá Rồng? Kiểm cổ bình thường hồ Càn Khôn còn thu vào?” Lời nói không chút khách khí của Vân Thiên Tà vang lên.

“A ~ vậy người nói chuôi kiếm hỏng này kỳ lạ chỗ nào? Người nhìn xem bên trên đã rỉ sét đến mức này? Còn có thể là bảo bối gì?” Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt, nói.

“Ha ha, nhóc con thiếu kiến thức, bây giờ nói cho con những việc đó chưa chắc con đã hiểu. Tóm lại thu thanh kiếm này, đây mới là thu hoạch lớn nhất của con.” Vân Thiên Tà không muốn nhiều lời với đồ đệ chưa hiểu việc đời này.

Lải nhải hai câu với anh rồi yên lặng, không để ý đến Dương Bách Xuyên.

Còn Dương Bách Xuyên, tuy ngoài miệng nói không để ý đến kiểm cổ này, nhưng vẫn cầm vào tay. Làm sao anh có thể không nghe được sự coi trọng trong lời nói của sư phụ với thanh kiếm này.

Thanh kiếm có thể gi3t chết cá Rồng, thật sự không phải vật phàm.

Ở trong lòng lấy một cái tên cho kiếm cổ -- kiếm Đồ Long!

Sau đó Dương Bách Xuyên nhìn, cũng không có thứ gì đáng giá lấy đi. Thứ duy nhất còn sót lại dưới đáy vực chính là con cá Rồng trong khe đá ngầm, mỗi con to bằng một cánh tay, dài gần 1 mét.

Tùy tay cầm thanh kiếm Đồ Long lên phang một kích xuống một chỗ đá ngầm.

“Ầm ~”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 214



Một kiếm này anh không sử dụng chân khí, chỉ dùng lực lượng đơn thuần.

Đá ngầm lớn như cối xay đá vỡ tan chia năm xẻ bảy, chấn động làm ngất ba con cá Rồng bên trong.

Dương Bách Xuyên có chút kinh hãi, thầm nghĩ: “Xem ra thanh kiếm này không phải vật phàm, chém đá ngầm giống như cắt đậu hũ. Sắc bén như vậy, cho dù không phải pháp khí, cũng là thần binh lợi khí hiếm có.”

Sau đó anh tìm thấy mấy cọng cỏ nước bện thành dây thừng xâu lại ba con cá Rồng bị chấn động đánh ngất, sau khi xâu lên treo ở trên cổ, dưới chân dùng sức bơi lội lên mặt nước.

m thầm suy tính, chiều sâu của hồ nước này ít nhất cũng gần 8-90 mét, không trách không có ai có thể lặn xuống. Truyền thuyết lối đi thông xuống Đông Hải trong miệng người già, có lẽ bởi vì quá sâu.

Mười phút sau, anh đã thấy được ánh sáng trên mặt nước, ngâm ở hồ nước tầm 40 phút.

“Rầm ~”

Dương Bách Xuyên nổi lên mặt nước.

Nhưng ngay sau đó bên tai lại vang lên tiếng thét kinh hoảng chói tai, đâm thủng màng tai.

“A ~”

Là âm thanh của phụ nữ.

Dương Bách Xuyên vừa mở mắt đã sợ ngây người.

Trăm triệu không nghĩ đến vừa trồi lên từ đáy hồ, trên mặt nước sẽ có thêm một người phụ nữ, còn là một người phụ nữ đang tr*n tr** tắm rửa.

Một màn trắng bóng đập vào mắt, có thể xem, không thể xem, đều thu hết vào mắt.

…...

Viên Kim Phượng cũng không nghĩ đến, thừa dịp trời gần tối đến hồ Tiên Nữ tắm rửa sẽ gặp phải cảnh tượng kinh hách như vậy.

Ba ngày trước cô trở về quê thăm ba mẹ, trong thôn nhà không có chỗ tắm rửa, bình thường toàn đi ra sông tắm. Mấy ngày nay thời tiết nóng bức, buổi tối mỗi ngày cô thường xuyên đi đến đây tắm rửa.

Bởi vì sợ bị người nhìn thấy, cố ý chọn lúc trời gần tối, lại còn đi khá xa, đi tới hồ Tiên Nữ, nơi này cũng là nơi cô thường đến lúc còn nhỏ.

Sau khi xuống nước thoải mái dễ chịu ngâm mình trong nước, đang múc nước lên trên người, cảm giác được dưới hồ nước ngầm có gợn nước đung đưa, ngay sau đó bắt đầu sủi bọt nước.

Lúc này Viên Kim Phượng vô cùng sợ hãi, dù sao cũng là phụ nữ, trời sinh nhát gan, hơn nữa lại ở hồ nước sâu thẳm, nơi hẻo lánh cách thôn xa một dặm. Im ắng, đột nhiên hồ nước xuất hiện tình huống bất ngờ dị thường như vậy, nói cô không sợ hãi là giả.

Lập tức kinh hoảng muốn lên trên bờ, nhưng lại chậm một bước, mặt nước trong tầm mắt vang lên một tiếng động to. Ngay sau đó cô thấy được một ánh sáng thoáng hiện, một quái vật hình người mọc đầu cá khổng lồ toát ra khỏi mặt nước.

Lần này Viên Kim Phượng bị dọa hồn bay phách tán, hai mắt trợn trắng, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Thật ra bởi vì cô quá hoảng sợ nên không nhìn rõ cảnh tượng quái vật xuất hiện thật ra là Dương Bách Xuyên treo bốn con cá Rồng ở trên cổ.

…...

Còn Dương Bách Xuyên lại không hề biết anh đột ngột toát ra từ đáy hổ, trên người còn vác theo một đống cá Rồng, làm cho Viên Kim Phượng coi anh thành thủy quái, dọa người ta hôn mê bất tỉnh.

Nhìn người phụ nữ ngất xỉu trước mắt, anh vội vàng ôm lấy cô, không ôm không được, ngất xỉu chắc chắn sẽ chìm xuống đáy hồ.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 215



Thân thể mềm mại trợn trượt tiếp xúc với làn da của anh, làm cho Dương Bách Xuyên có phản ứng.

Lúc này trong hồ nước cả hai người đều ở trong trạng thái tr*n tr**ng.

Nhìn kỹ, người phụ nữ này tầm 25-26 tuổi, anh cũng quen biết, hơn nữa hồi đi học còn từng có suy nghĩ bậy bạ với người ta.

Chính là người đẹp Viên Kim Phượng nổi danh trong thôn của bọn họ.

Dương Bách Xuyên biết đây là một nhân vật truyền kỳ ở trong thôn, sau khi cô gả vào thôn, kết hôn chưa đầy mười ngày chồng đã tử vong ngoài ý muốn. 18 tuổi lấy chồng, bị gọi là quả phụ, bị nhà chồng coi là sát tinh, nói cô khắc chết chồng, còn đuổi ra khỏi nhà.

Từ nay về sau Viên Kim Phượng mang theo cái danh quả phụ sát tinh, làm công ở Nam Hạ, đi 5 năm không có tin tức.

5 năm sau, đột nhiên có một ngày Viên Kim Phượng trở về quê quán, nhưng xưa đâu bằng nay, nay đã trở thành một phu nhân giàu có.

Năm đó Dương Bách Xuyên lên cấp ba, còn nhớ rõ lúc đó là nghỉ hè, lúc về nhà còn đụng phải Viên Kim Phượng, khí chất xuất chúng, nụ cười tràn đầy quyến rũ. Còn cười nói chuyện với anh, cổ vũ anh học tập cho tốt, còn tặng lễ vật cho nhà anh, có một đống đồ dùng học tập.

Trước khi đi còn nắm tay bà nội để lại một ngàn đồng, nói là cổ vũ anh và em gái đọc sách, đừng đọc ít sách giống như cô, ăn không ít khổ ở bên ngoài.

Cũng năm đó, nhà của Viên Kim Phượng chính là nhà hai tầng duy nhất trong thôn. Trong thôn có người đồn, nói sau khi ba của Viên Kim Phượng uống say kể. Kim Phượng nhà ông ta xuống Nam Hạ làm công, gả cho một thương gia giàu có người Hồng Kông, đáng tiếc cũng là người già, hai người ở bên nhau chưa đầy nửa năm đã chết, vì vậy Viên Kim Phượng thừa kế một đống tài sản lớn của thương gia giàu có người Hồng Kông kia.

Từ nay về sau mỗi năm Viên Kim Phượng sẽ về quê một hai lần, thăm hỏi ba mẹ tuổi già, nhưng tên tuổi quả phụ sát tinh của cô càng được chứng thực.

Tất nhiên đó chỉ là nghe đồn, Dương Bách Xuyên cũng không rõ ràng thật giả, nhưng anh lại có ấn tượng khắc sâu với Viên Kim Phượng năm đó.

Trên thực tế Viên Kim Phượng đã 30 tuổi, nhưng cô bảo dưỡng tốt nên trẻ như phụ nữ 25-26 tuổi, vô cùng mê người.

Dương Bách Xuyên không nghĩ đến sẽ gặp mặt Viên Kim Phượng trong tình huống này, vừa xấu hổ vừa không biết làm sao.

Bế cô lên bờ, thử mạch đập, cũng may không làm sao chỉ bị dọa ngất. Lập tức dùng chân khí truyền vào trong cơ thể Viên Kim Phượng, ngay sau đó cô dần dần tỉnh lại.

“Chị Kim Phượng, chị không sao chứ?” Một tay của Dương Bách Xuyên ôm cô, một tay đặt trên cổ tay của người ta.

Viên Kim Phượng dần dần tỉnh lại, phát hiện đang nằm trong lòng ngực của một người đàn ông, lúc này cả hai người đều tr*n tr**ng. Có chút ngượng ngùng thêm chút kinh hoàng, nhưng sau khi nghe thấy âm thanh, lại thấy rõ bộ dáng của thanh niên, cũng thở ra một hơi, phục hồi lại tinh thần.

“Tôi… Tôi không sao, vừa rồi ở trong nước là cậu?” Viên Kim Phượng cuống quýt tránh thoát khỏi tay của Dương Bách Xuyên, đứng dậy vội vàng cầm quần áo che chắn trên người.

Lúc này Dương Bách Xuyên cũng lấy lại phản ứng, trên người anh còn không có một sợi dây, chỗ nào đó còn đang dựng đứng lên trời.

Mặt mũi đỏ bừng, chạy nhanh lấy quần áo mặc vào, cuống quýt giải thích, nói: “Chị Kim Phượng… Rất rất rất xin lỗi, lúc trước em đi hồ nước bắt cá Rồng, không biết chị đến tắm rửa…”

Dương Bách Xuyên lắp bắp mặc quần áo giải thích với cô, khóe mắt liếc nhìn Viên Kim Phượng đang mặc quần áo. Sắc mặt đỏ bừng, trên người trắng bóng, có vài nơi như ẩn như hiện, làm cho Dương Bách Xuyên cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cảm giác hai mũi nóng rực.

Nhìn người đẹp mặc quần áo, anh có chút ngây người.

20230225100427-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 216



Dương Bách Xuyên vừa quay đầu lại thì nhìn thấy nội y của Viên Kim Phượng kẹt lại móc vào khóa kéo của bộ váy liền áo. Không kéo được váy lên, bởi vì tay của cô không với được phía sau.

Anh có chút ngây người.

Lúc này Viên Kim Phượng lại kêu một tiếng: “Lại đây, tôi không sợ, nhóc con nhà cậu sợ cái gì?”

Ở trong mắt của Viên Kim Phượng, anh chính là một nhóc con, bởi vì lúc cô đi ra ngoài dốc sức làm, Dương Bách Xuyên còn đang đi học.

Cô luôn đối xử với anh như một cậu em trai nhà bên.

Mặc dù mấy phút trước cô bị Dương Bách Xuyên dọa sợ, nhưng lúc đó là ngoài ý muốn.

Lúc này váy áo bị kẹt ở khóa kéo, cô không còn cách nào, không thể để tràn sau lưng đi về!

Ai bảo nơi này chỉ có cô và Dương Bách Xuyên!

Dương Bách Xuyên bị Viên Kim Phượng kêu to một tiếng, phục hồi lại tinh thần: “A a, đến… Đến.”

Trái tim không biết cố gắng đập liên hồi, đi đến phía sau của Viên Kim Phượng, có chút không dám nhìn tấm lưng trắng như ngọc của cô.

Trong tầm mắt nhìn thấy nội y màu đen móc vào khóa kéo của bộ váy màu trắng.

Vươn bàn tay, có chút run rẩy kéo khóa giúp cô.

Nhưng không biết bởi vì khẩn trương, hay do Dương Bách Xuyên không dám nhìn về phía lưng của Viên Kim Phượng, anh kéo vài lần đều không chút sứt mẻ.

Trong lòng có chút sốt ruột.

Dương Bách Xuyên cảm giác được khi tay của anh đụng đến da thịt của cô, Viên Kim Phượng hơi run rẩy một chút, anh có chút không dám nhìn thẳng vào cô.

Ngay sau đó tay dùng sức, chỉ nghe thấy một tiếng xoẹt.

Dương Bách Xuyên kéo đứt khóa kéo của Viên Kim Phượng, bởi vì dùng sức quá mạnh, túm cô ngả về sau, thuận thế ngã vào trên người anh.

Hai người không đứng vững ngã xuống mặt đất.

đây hoàn toàn là động tác vô tâm, Dương Bách Xuyên thầm mắng bản thân quá ngốc.

Mặt mũi đỏ bừng, cảm nhận được hơi thở của đàn ông, trong nháy mắt cô có chút choáng váng.

Dương Bách Xuyên xấu hổ đến mức hận không thể tìm một khe đất chui vào, lần này không giải thích rõ được, nhưng thật sự chỉ là vô tình!

Cuống quýt buông lỏng hai tay, thân mình vừa động, Viên Kim Phượng đang đè trên người anh lăn xuống bên cạnh.

Lần này hai người thâm mật mặt đối mặt, không khoảng cách dán lại với nhau.

Xoang mũi truyền đến hương nước hoa nhàn nhạt tỏa ra từ trên người Viên Kim Phượng.

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Viên Kim Phượng, anh buột miệng thốt ra: “Chị Kim Phượng… Chị thật đẹp.”

Viên Kim Phượng chưa được nghe có người khen cô như vậy từ rất lâu rồi, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, sắc mặt đỏ bừng hừ một tiếng.

Có câu nói củi khô bốc lửa, chính là dùng để hình dùng tình huống lúc này của hai người.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 217



Viên Kim Phượng nghe thấy lời khen này của Dương Bách Xuyên, có chút mê mang.

Trong lòng cô có chút chua xót, bị người ca ngợi và theo đuổi luôn là điều cô hướng đến. Đáng tiếc, đối với cô tất cả những điều này quá mức xa xôi, phản ứng hóa học khác phái hút nhau có, nhưng trong lòng cô lại tràn ngập sự chua xót.

Nhìn Viên Kim Phượng kiều diễm ướt át, Dương Bách Xuyên rất muốn hôn cô, anh cúi đầu hôn xuống đôi môi của cô.

“Ầm đoàng ~”

Bị Dương Bách Xuyên hôn, đầu óc của Viên Kim Phượng nổ đùng đoàng, rơi vào trống rỗng.

Đột nhiên trong lòng cô dâng lên cảm giác an toàn.

Từ mâu thuẫn, sau đó không kìm được lòng, đáp lại…

Đến bước cuối cùng, thân thể của Viên Kim Phượng hơi run lên, bừng tỉnh, phản ứng đầu tiên của cô là, cô là một sát tinh chuyên khắc đàn ông. Hai người đàn ông ở bên cô đều không có kết cục tốt.

Cô là một người đàn bà đen đủi, đây cũng là nỗi đau trong lòng cô, trong lòng nghĩ, cả đời này cũng chỉ có mệnh quả phụ, đừng hại người.

Cũng không thể hại người em trai nhà bên Dương Bách Xuyên, đàn ông tiếp xúc với cô không ai có kết cục tốt, không lẽ cô muốn tiếp tục hại người?

Nghĩ đến đây, Viên Kim Phượng hoảng loạn đứng dậy, nói: “Đừng, chúng ta không thể!”

Vừa nói cô vừa đứng dậy sửa sang quần áo, chạy chậm rời đi.

Dương Bách Xuyên có chút ngây người, trong nháy mắt anh nhìn thấy vành mắt của Viên Kim Phượng đỏ ửng, có nước mắt rơi xuống…

Còn tưởng rằng hôm nay anh quá thô lỗ, làm cô sợ hãi, âm thầm tự trách một chút, nhặt lên cá Rồng trên đất đuổi theo.

“Chị Kim Phượng ~ em…?” Dương Bách Xuyên còn muốn giải thích xin lỗi cô, nhưng còn chưa nói dứt lời đã bị Viên Kim Phượng đánh gãy.

“Không liên quan đến cậu, là do chị, chị không thể cùng cậu… Chị là một người mang theo điềm xấu, không thể hại người, trời sắp tối rồi, chúng ta trở về thôi!” Nói xong, Viên Kim Phượng mang theo sự cô đơn, chua xót đến cùng cực, cô không nói chuyện, cúi đầu đi đường.

Dương Bách Xuyên nghe thấy cô nói mình là người mang điềm xấu, trong lòng hơi suy nghĩ liền hiểu rõ. Thì ra cô để ý lời đồn sát tinh khắc chồng trong thôn, đây chỉ là tư tưởng phong kiến mê tín, anh không tin những điều này.

Bước đi lên, nói: “Chị Kim Phượng, chị không cần để ý lời nói bậy bạ của người khác, những người nói chị mang điềm xấu, chỉ là những người ngu muội. Không có loại chuyện này, chị không cần để những lời nói đó trong lòng, em chưa bao giờ tin những điều đó.”

Viên Kim Phượng vừa đi vừa tự giễu, cười nói: “Lời này của cậu tôi tin, nhưng cậu biết không tôi đã gả chồng hai lần. Người chồng đầu tiên chưa đầy mười ngày đã chết, lúc đi lên núi bị cục đá lăn xuống đè chết, hai người đi cố tình chỉ có anh ấy chết.

Sau lại tìm người khác, chưa đến nửa năm ăn cơm sặc chết, cậu nói xem tôi có phải sát tnh hay không? Tại sao trên đời sẽ có chuyện trùng hợp như vậy, ngay từ đầu tôi cũng tức giận người khác đồn vớ vẩn về tôi. Nhưng nghĩ lại cũng không phải không có đạo lý, tôi chính là một sát tinh, đàn ông đến gần tôi đều không có kết cục tốt. Tôi chính là một người phụ nữ đen đủi, đời này chỉ có mệnh quả phụ, cho nên nhóc Xuyên, từ nay về sau giữ khoảng cách với chị đi, nếu không cậu sẽ bị hại.”

Dương Bách Xuyên nhìn thấy vẻ mặt tự giễu lúc nói chuyện, trong ánh mắt hiện lên một sự thống khổ rồi biến mất của cô.

Suy nghĩ một chút, thân là phụ nữ, có ai không hy vọng bị đàn ông yêu thương, bị đàn ông theo đuổi, nhưng Viên Kim Phượng lại tin mệnh, tin tưởng cô là một người phụ nữ đen đủi, hai người chồng đều bị cô khắc chết.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 218



Nhìn bóng dáng cô đơn của cô, Dương Bách Xuyên đi lên sóng vai cùng cô, đối với cô có chút trìu mến thương tiếc, cũng biết những việc này đã mang đến bóng ma thật lớn trong lòng cô. Có suy nghĩ phong tỏa nỗi lòng, làm cô cho rằng đến gần đàn ông sẽ hại chết người.

Lúc này Dương Bách Xuyên lại dâng lên suy nghĩ muốn bảo vệ người phụ nữ đáng thương này, chủ nghĩa đàn ông dâng lên, đi lên nói với Viên Kim Phượng: “Chị Kim Phượng, chị tin mệnh không sai, nhưng không thể nhận mệnh. Có đôi khi quyết định của con người thắng cả trời, em không cho rằng chị là một người phụ nữ đen đủi. Ngược lại chị cũng cần nên có loại suy nghĩ này, con đường về sau sẽ càng thêm sáng.”

Sau khi nói xong Dương Bách Xuyên tạm dừng một chút, nói: “Chị Kim Phượng… Nếu… Nếu chị nguyện ý, hy vọng cho em một cơ hội, đánh vỡ ma chú trên người chị.”

Nghe thấy lời nói của Dương Bách Xuyên, trong lòng Viên Kim Phượng run rẩy, nỗi lòng đã lâu chưa dao động đã mở ra một chút, nhìn Dương Bách Xuyên cười nói: “Em trai ngốc, mệnh không thể đỡ, sinh ra đã được định đoạt, cậu dưa vào gì để đánh vỡ ma chú trên người chị. Chị đã nhận mệnh, cảm ơn ý tốt của cậu, nghe chị nói, giữ khoảng cách với chị, cuộc đời của cậu mới vừa bắt đầu, còn có tiền đồ rất tốt đang chờ cậu.”

Dương Bách Xuyên càng nghe cô nói như vậy trong lòng càng sinh ra ý nghĩ trái nghịch, đây là bản năng hiếu thắng của đàn ông.

Nhìn Viên Kim Phượng nói: “Chị Kim Phượng, nếu em chính là người sinh ra đối nghịch với trời đất, nghịch thiên nghịch mệnh, ở trong mắt em vận mệnh là thứ có thể đánh vỡ, chị có cho em một cơ hội hay không?”

Viên Kim Phượng nghe ý tưởng có chút ngu đần của Dương Bách Xuyên, buồn cười nói: “Trừ khi cậu là thần tiên, có thể xoay chuyển vận mệnh, nếu không ai có thể thay đổi được vận mệnh?”

Dương Bách Xuyên nhìn dung mạo tuyệt mỹ của cô, nghiêm túc nói: “Nếu em là thần tiên, có phải hay không chị sẽ có em một cơ hội đến gần chị?”

Viên Kim Phượng cười ha ha, nói: “Được, về đến thôn rồi, chị về nhà thay quần áo, nhờ cậu kéo khóa cậu lại kéo đứt, gặp lại.” Cô không trả lời câu hỏi của Dương Bách Xuyên, chỉ cười nói cậu trở về nhà, hai nhà không ở cùng một hướng.

Dương Bách Xuyên nhìn cô rời đi, không nhịn được hô to: “Chị Kim Phượng, chị còn chưa trả lời vấn đề của em?”

Viên Kim Phượng đã đi xa, đưa lưng về phía Dương Bách Xuyên, vẫy tay nói: “Em trai ngốc, nếu cậu thật sự là thần tiên, chị sẽ cho không cậu, ha ha ~”

Dương Bách Xuyên nghe thấy lời nói của cô, khóe miệng cong lên, nếu thế giới này thực sự có sự tồn tại của thần tiên, vậy anh chính là một trong số đó. Có lẽ là thần tiên duy nhất, người tu chân phi thiên độn địa, tung hoành trong vũ trụ, ở trong mắt người thường, còn không phải là thần tiên hay sao?

Người tu chân chính là sự tồn tại nghịch thiên, nghịch mệnh là chuyện thường ngày.

Nhìn Viên Kim Phượng biến mất trong bóng đêm, Dương Bách Xuyên cười lẩm bẩm: “Bây giờ em chính là một thần tiên, chị chuẩn bị sẵn sàng cho không đi!”

Lúc trở về nhà, bà nội và em gái đã chuẩn bị một bàn thức ăn đang chờ anh.

Dương San San nhìn thấy Dương Bách Xuyên về tới, vểnh miệng lên không vui nói: “Anh à, sao anh đi lâu thế? Nếu anh không về em sẽ chết đói mất, bà nội quá thiên vị nên không cho em ăn, bắt phải chờ anh về mới được ăn, hừ!”

“Con nhóc này, không phải cháu cũng ăn vụng quá trời đó sao?” Bà nội cười ha hả nói.

“Khụ khụ, em nhìn xem trên tay anh trai đang cầm cái gì thì chắc sẽ không trách anh về nhà muộn nữa, ha ha!” Dương Bách Xuyên giơ bốn con cá Rồng lên và lắc lắc trước mặt em gái.

Bốn con cá Rồng trong tay anh, mỗi một con đều có vây to dài hơn nửa thước, lẽ ra anh muốn tặng một con cho Viên Kim Phượng, nhưng vừa mới nói chuyện với cô lại quên mất, đi đến cửa nhà mới nhớ ra. Trong lòng anh nghĩ, hay là ngày mai đi đưa qua cho cô một con, cá Rồng ở hồ Tiên Nữ đáy chắc chắn đã được ăn máu thịt của giao long ở dưới đáy hồ, nếu không sẽ không lớn như vậy.

Ăn thịt cá như vậy sẽ có lợi cho cơ thể.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 219



Dương San San vừa nhìn trong tay anh trai cầm theo bốn con cá Rồng rất lớn, cũng nhận ra chúng, lúc này cô bé vui mừng thét chói tai: “Oa ~ cá Rồng lớn vậy sao, anh à, anh bắt được sao? Cá Rồng quanh thôn chúng ta rất hiếm thấy, chứ đừng nói đến loại lớn như vậy.”

“Anh đến hồ Tiên Nữ tắm rửa nên bắt được, chờ ngày mai anh cho em và bà nội hầm canh cá uống.” Dương Bách Xuyên mỉm cười đem cá Rồng bỏ vào phòng bếp.

Quay lại bàn ăn, bà nội múc cơm cho anh và nói: “Cá Rồng lớn như vậy mang ra chợ bán bây giờ cũng có thể bán được rất nhiều tiền, để ăn thì thật đáng tiếc.”

“Bà nội à, cháu đã nói rồi, cháu trai lớn của bà bây giờ không thiếu tiền. Hiện tại cháu đã có việc làm, còn hợp tác mở một công ty với Thiết Đản ở Cố Đô nên cũng có cổ phần, sau này chúng ta sẽ không thiếu tiền tiêu, cháu muốn cho bà và San San những thứ tốt nhất trên thế giới, cá Rồng phải cho bà bồi bổ cơ thể chứ.” Đêm qua Dương Bách Xuyên đã nói chuyện của anh ở Cố Đô cho bà nội và em gái biết.

Đương nhiên là bịa chuyện xưa để nói, dù sao hai người bọn họ cũng không hiểu, Dương Bách Xuyên nói cái gì thì tin cái đó, tóm lại chỉ cần Dương Bách Xuyên tốt, làm người thân bọn họ cũng hài lòng.

Bà nội nghe Dương Bách Xuyên nói thì nở nụ cười bảo: “Từ nhỏ đến lớn cháu chỉ biết dỗ bà nội vui vẻ, nếu đã vậy, bà nội sẽ giữ lại làm cá kho cho các cháu, có điều, có bốn con lớn như vậy ba người chúng ta cũng ăn không hết, ngày mai đưa qua cho nhà Thiết Đản một ít đi, các cháu không ở nhà, bà nội ở nhà được ba mẹ Thiết Đản giúp đỡ rất nhiều, bây giờ cháu kiếm được nhiều tiền thì phải báo đáp người ta thật tốt.”

“Bà nội yên tâm, cơm nước xong cháu sẽ đến nhà chú Lưu hỏi thăm.”

“Ừm, được, mau ăn cơm đi.”

......

Sau khi ăn xong, Dương Bách Xuyên quay lại phòng lấy hai mươi vạn tiền mặt từ trong túi ra và bỏ vào phong bì, lại cầm thêm một ít quà tặng và mang theo một con cá Rồng rồi đến nhà Thiết Đản.

Thật ra, hai nhà cách nhau cũng không xa, xem như hàng xóm, cũng chỉ cách nhau hơn một trăm mét.

Anh từng nghe bà nội nói, bà nội Thiết Đản và bà nội anh đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ, mà ba anh và ba Thiết Đản cũng vậy, đến thế hệ này của anh vẫn cùng tuổi với Thiết Đản và cũng lớn lên từ nhỏ với anh ta, quan hệ hai nhà vẫn luôn rất tốt.

Lưu Tích Kỳ là con út trong nhà, phía trên anh ta còn có hai chị gái, một chị cả đã đi lấy chồng, còn chị hai thì học đại học ở tỉnh và vừa mới đi làm. Hơn nữa, hoàn cảnh mấy năm nay trong nhà cũng không được tốt lắm, nếu không phải Thiết Đản ở bên ngoài phấn đấu gửi tiền về nhà, chị hai của anh ta muốn đi học cũng khó.

Còn Dương Bách Xuyên vì từ nhỏ đã không còn ba mẹ nên thường xuyên đi theo Lưu Tích Kỳ đến nhà bọn họ ăn chực, ba mẹ Lưu Tích Kỳ cũng xem anh như nửa con trai.

Hai vợ chồng già thường nói: “Nhóc Xuyên, sau này muốn ăn cái gì cứ đi theo Thiết Đản là được ~”

Cho nên, từ khi còn bé, Dương Bách Xuyên đã rất gần gũi với nhà họ Lưu, cho đến bây giờ anh vẫn như thế.

Ba của Lưu Tích Kỳ tên là Lưu Chấn Quốc, ông ta từng học trung học, trong thế hệ của bọn họ, có thể học trung học đã được xem như có trình độ học vấn cao rồi, cho nên ông ta được thôn chọn làm bí thư chi bộ thôn, xem như là một người có năng lực tương đối sáng suốt. Mấy năm nay, trong thôn Thượng Dương đã có hơn mươi ba mươi hộ gia đình được thay điện cao thế, giới thiệu giống cây trồng nông nghiệp mới cho thôn, làm không ít việc thực tế cho thôn, rất được người trong thôn kính trọng.

Cửa lớn của nhà họ Lưu mở ra, vừa đi vào, Dương Bách Xuyên lập tức nhìn thấy hai vợ chồng già ngồi trong sân ăn cơm.

Từ xa anh đã gọi to một tiếng: “Chú Lưu, thím ~”

20230226132425-tamlinh247.jpg

 
Back
Top Bottom