Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 200



“Tôi đập ba mươi sáu chiếc điện thoại di động của bà, mỗi một chiếc tính cho bà là sáu ngàn, cộng thêm cả bồi thường tiền quầy tổng cộng cho bà hai mươi lăm vạn, có đủ hay không?”

Dương Bách Xuyên lấy hai mươi lăm vạn từ trong túi ra, ném ra trước người phụ nữ mập mạp.

Vẻ mặt bà ta lúc xanh lúc trắng, sau đó cũng hiểu được Dương Bách Xuyên không phải là một nhân vật nhỏ, hơn nữa chuyện của ngày hôm nay chắc chắn là có quỷ vì thế mà khi bà ta bị Dương Bách Xuyên ném một chồng tiền lên người ngay cả rắm bà ta cũng không dám thả.

Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn, không nói gì bị hành động của Dương Bách Xuyên làm cho kinh ngạc.

Thở ra một hơi, Dương Bách Xuyên cũng không để ý tới người phụ nữ mập mạp kia, đi đến bên cạnh em gái nói: “Đi thôi, sau này anh trai sẽ không để cho em chịu thêm một chút ấm ứct nào nữa.”

Cả hai đứa Dương San San và Lý Viện Viện đang rất mông lung khi nghe thấy Dương Bách Xuyên nói thì hai người mới như tỉnh lại, nhìn một chồng tiền bên cạnh bà chủ mập mạp kia hai cô gái nhỏ đều rất đau lòng.

Nhưng mà sau đó đã bị Dương Bách Xuyên dắt đi, cũng không nói gì.

Khi đi ngang qua một khu vực điện thoại di động trong nước, Dương Bách Xuyên mỉm cười với nhân viên bán hàng: “Hãy cho tôi hai chiếc tốt nhất.”

Nói xong quay đầu lại nói với hai cô bé: “Sau này ủng hộ đồ sản xuất trong nước, hiệu suất cũng không kém bằng hãng trái cây đâu, trong tương lai điện thoại di động trong nước của Trung Quốc chúng ta chắc chắn sẽ là sản phẩm của các khách hàng quốc tế.”

Nhân viên cửa hàng điện thoại di động thương hiệu Hoa Nhi, nghe Dương Bách Xuyên nói, lập tức đồng ý: “Đúng đúng, tiên sinh nói không sai, bây giờ các quy trình sản xuất trong nước của nhà Hoa Nhi chúng tôi về mặt kỹ thuật cũng không kém so với nước ngoài hơn nữa có một số công nghệ có thể nói là đã vượt qua trình độ quốc tế... Tôi giảm giá 110% cho mọi người ~”

Nhân viên cửa hàng cười nói chuyện giao hai chiếc điện thoại di động của hãng Hoa Nhi cho Dương Bách Xuyên.

Sau khi trả tiền, Dương Bách Xuyên đưa cho em gái và Lý Viện Viện mỗi người một cái: “Quà tặng của anh trai.”

Lý Viện Viện cười hì hì: “Cảm ơn anh Xuyên~”

Cho đến bây giờ Dương San San vẫn còn rất kinh ngạc vì sao anh trai mình lại có nhiều tiền như vậy, ngược lại trong lòng rất lo lắng hỏi: “Anh... Anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, anh, anh chắc chắn đừng làm chuyện xấu gì đấy~”

Nghe được lời của em gái, Dương Bách Xuyên cười ha ha nói: “Yên tâm đi, anh trai em hiện tại rất biết kiếm tiền, mỗi một đồng tiền đều rất sạch sẽ chắc chắn sẽ không có làm chuyện gì xấu, cho dù có chuyện này thì anh cũng sẽ biết quay đầu lại, em còn không tin lời của anh trai em à?”

Nghe anh trai nói như vậy, trong lòng Dương San San cuối cùng cũng yên tâm, cô biết từ nhỏ đến lớn anh trai đều không có lừa gạt mình, trên mặt cũng đã nở ra một nụ cười tươi, tâm trạng xấu lúc trước cũng theo đó mà bay hết, ở trong lòng cô anh trai vĩnh viễn là người tốt nhất.

Sau đó Dương Bách Xuyên dẫn theo hai người đi mua mấy bộ quần áo, lại dẫn hai đứa đi ăn cơm còn rút từ ngân hàng lấy ra ba mươi vạn mới lái xe về nhà.

Hai cô bé ngồi trên xe ríu ầm ĩ lên, Dương San San hỏi: “Anh, chiếc xe này của anh có giá bao nhiêu tiền?”

Dương Bách Xuyên cười thuận miệng nói: “Hình như là hơn hai trăm vạn!”

Ngay lập tức làm cho hai cô bé kêu lên.

“Anh, cái xe này cũng đắt quá đi ~”
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 201



Dương Bách Xuyên cười nói: “Sau này chờ em khai giảng, anh sẽ mua cho em một chiếc xe thể thao ~” Lúc nói chuyện, vẻ mặt Dương Bách Xuyên đều tươi cười bởi vì trước ăn cơm em gái đã nói cô thi đậu vào đại học Cố Đô, em ấy vậy mà thi vào cùng một trường học với anh, thật ra trong lòng anh biết rõ nguyên nhân em gái mình muốn vào trường này là có anh ở đấy.

Điều đó cũng cho thấy cô bé học rất tốt và làm việc chăm chỉ.

Ba người tán gẫu một hồi, bất thình lình đã đi vào thôn.

Vì quay về lại nơi Dương Bách Xuyên sinh ra và lớn lên từ nhỏ nên tâm trạng của anh rất tốt, tuy rằng nơi này là thôn núi xa xôi, đi vào huyện thành cũng đều phải mất hai ba giờ lái xe, nhưng có núi có nước, có tuổi thơ...

Thôn Thượng Dương chỉ có vẻn vẹn không tới ba mươi hộ gia đình hơn nữa cũng là một thôn núi bé có khung cảnh đẹp như tiên.

Bốn mùa rõ ràng, mặc dù cuộc sống khó khăn nhưng cũng có thể tự cung tự cấp.

Tuy người trong thôn ít, nhưng nếu mà xem lại lịch sử của thôn cũng không đơn giản, từ xưa đến nay đều lưu truyền đủ loại chuyện xưa, từ thần thoại cho đến các tướng quân tú tài ưu tú vân vân, xuất hiện không ít nhân vật.

Trong xã hội cũ, Thôn Thượng Dương vẫn là một điểm dừng chân cổ xưa ở Ba Thục, vị trí địa lý nơi này giáp gần với ba tỉnh gần cửa ngõ Ba Thục, thời xưa tơ lụa gấm vóc của Ba Thục khi được xuất khẩu ra ngoài và nhập vào khu vực phía tây của thôn Thượng Dương chính là điểm dừng chân đầu tiên.

Toàn bộ ngôi làng vẫn giữ được hầu hết các tòa nhà gác mái bằng gỗ cổ xưa, được xây dựng bằng gạch bùn và gỗ, mặc dù trông rất cũ nhưng nhìn rất lịch sử.

Trước khi giải phóng cả sân nhà của Dương Bách Xuyên thì nó chỉ là một tam đại viện, nghe bà nội nói tổ tiên của nhà anh vẫn là người bản địa, sau khi giải phóng đánh người bản địa, đại viện của nhà họ Dương chia làm ba phòng, phân cho ba hộ gia đình.

Vì thế, anh nghe nói vị địa chủ cuối cùng trong tổ tiên của nhà anh bị bệnh không dậy nổi, miệng còn nói mất gia nghiệp tổ tông, buồn bực mà chết.

Đến bây giờ, ba ngôi nhà trong nhà của Dương Bách Xuyên đều là những ngôi nhà cũ được xây dựng trong thời kỳ Dân Quốc, đi vào thì thấy có vẻ rất lớn, nhưng mỗi lần bị khói lửa xông vào thì rất khó nhìn đường.

Những gia đình giàu có trong làng đều đã dỡ bỏ những căn nhà cổ xưa như thế và thay thế bằng những căn nhà được xây dựng bằng gạch đỏ, còn có tầng lầu.

Với một người đang nghiên cứu khoa lịch sử như Dương Bách Xuyên mà nói về việc phá hủy lịch sử kiến trúc thì rất đau lòng.

Sau khi xuống xe, anh nhìn lại những ngôi nhà đã bị dỡ bỏ, cũng còn những căn nhà vẫn được giữ lại nét cổ xưa, nhìn ngôi làng được kết hợp giữa cũ và mới, đột nhiên trong lòng anh lại nghĩ ra một ý tưởng, anh nghĩ có nên đem toàn bộ kiến trúc còn tồn tại ký hợp đồng hay không?

Thứ nhất là giữ lại kiến trúc cổ xưa ban đầu, thứ hai cũng có thể làm một số đầu tư không phải tốt hơn sao?

Bây giờ có một số nghệ sĩ thích sự yên tĩnh của vùng nông thôn vì thế một số nơi đã mở cửa du lịch, đặc biệt là để xây dựng làng nghệ thuật nông dân cổ xưa, mời các nghệ sĩ để tạo ra, thu nhập hàng năm cũng rất là khả quan.

Mà bên trong thôn Thượng Dương vẫn mang đậm không khí tự nhiên của lịch sử, chỉ cần cải tạo và phục hồi lại một chút sẽ tạo nên một môi trường kiến trúc tuyệt đẹp, có thể mang lại lợi ích cho bà con, hơn nữa còn có thể bảo tồn kiến trúc cổ trong thôn.

Ý tưởng càng nghĩ càng có khả năng.

Nếu người trong thôn không thích ở trong căn nhà cũ nát, vậy anh sẽ cho bọn họ chọn thêm một mảnh đất nữa rồi xây nhà nhỏ cho thôn, đổi lại nhà cũ của bọn họ cải tạo thành làng nghệ thuật nông thôn~
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 202



Làm những việc này đơn giản cần phải có tiền, hiện tại trên người anh lại không thiếu chút tiền này, nếu có thể làm, chuyện này cũng có thể giúp cho người trong thôn tạo ra thêm thu nhập thì sao lại không làm?

Trong lòng nghĩ như vậy, Dương Bách Xuyên dẫn em gái xuống xe về nhà, dọc theo đường đi tới, chỉ cần gặp người khác đều được cười chào hỏi: “Nhóc Xuyên về rồi đấy à~”

“Nhóc Xuyên đúng là có tiền đồ nha, ngay cả về quê cũng đã có xe đi rồi ~”

Cả đường đi Dương Bách Xuyên cũng chào qua các bác trai bác gái, chú thím một tiếng, anh thích sự mộc mạc của người dân vùng quê.

Lúc đến cửa nhà, từ xa anh đã nghe thấy được âm thanh bà nội đi ra cửa lớn, đứng từ đó đã nhìn thấy Dương Bách Xuyên: “Nhóc Xuyên ~”

Một tiếng này có chút run rẩy.

“Bà nội~”

Dương Bách Xuyên chạy nhanh tới ôm lấy bà nội.

“Được được được được, cháu trai lớn của bà nội trở về, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, đêm qua bà nội còn nói về con với San San.” Bà lau nước mắt, vui vẻ nói chuyện.

Nhìn đầu bà nội đầy tóc bạc, trong lòng Dương Bách Xuyên chua xót, cả đời này của bà nội mang theo anh em bọn họ thật sự không dễ dàng, mọi chuyện từ trước đến nay đều dựa vào một mình bà chống đỡ.

Lúc đỡ bà nội vào phòng, Dương Bách Xuyên đã cố ý dùng chân khí kiểm tra thân thể bà nội, phát hiện ra toàn thân bà chỗ nào cũng đều trở nên nghiêm trọng cùng với bệnh viêm thấp khớp chân ngày xưa, ánh mắt cũng đã mờ đi theo năm.~

Nếu ông trời cho anh bản lĩnh tu chân thì việc đầu tiên anh làm cần phải giúp bà nội thọ môt trăm tuổi, cần phải điều dường thân thể của bà cho khỏe mạnh để cho bà trường thọ trăm tuổi, Dương Bách Xuyên cũng không hy vọng sẽ có con để nuôi hơn nữa bản thân anh cũng không muốn chuyện này phát sinh ra.

Coi như là đang cướp lấy mạng từ tay trời, anh giữ lại bà nội ở lại bên người để có thể hầu hạ bà thật tốt thêm mấy chục năm, cả đời này của bà quá khổ.

Nói chuyện với bà nội một chút, bà liền cười nói: “Cháu trai lớn Xuyên nhi nghỉ ngơi thật tốt, bà nội sẽ đi làm mì dương xuân mà con thích ăn nhất.

Nói xong nhìn sang Dương San San đang đứng ở một bên nói: “Con bé này đừng quấy rầy anh trai của con, lại đây đốt lửa giúp bà nội đi nấu cơm cho anh trai.”

“Bà nội, bà thật thiên vị, cháu từ trường trở về một lần, bà cũng không làm đồ ăn ngon cho cháu làm, hừ!”

“Ai bảo thân phận con gái của con, sớm muộn gì con cũng gả ra ngoài sẽ trở thành người nhà của người khác, cháu trai lớn của bà chính là thịt trong lòng bà nội.” Bà nội cười nói chuyện kéo San San đi nấu cơm.

“Bà nội con sẽ không để ý đến bà nữa~”

“Được rồi, em cũng là thịt trong lòng bà nội đấy, bà nội đang nói đùa thôi!”

20230224130850-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 203



Dương Bách Xuyên không có ngăn cản bà nội đi nấu cơm, bởi vì anh biết đây là tình yêu của người già đối với mình, chỉ cần ăn một chén mì bà tự tay nấu thì sẽ khiến cho bà an tâm hơn.

Ở nông thôn, nhất là những người già có tín ngưỡng như cầu thần bái phật.

Bà nội Dương Bách Xuyên cũng sùng đạo như thế, trong mắt người trẻ thời nay là mê tín.

Nhưng mà Dương Bách Xuyên không xem là như thế, anh cho rằng bà nội và những người đồng lứa cầu thần bái phật không phải là mê tín, mà là một tín ngưỡng tốt đẹp.

Bởi đây là một loại ký thác tinh thần, ví dụ như xin thần linh phù hộ anh và em gái thi đỗ đại học, phù hộ hai anh em khỏe mạnh…

So với nói là mê tín thì nói bọn họ có hi vọng cuộc sống tốt đẹp hơn thì đúng hơn, bởi vì các bà cầu thần bái phật đều mong có hoàn cảnh sống tốt.

Cũng không phải là trong nhà có người bệnh thì xin thần phật sẽ khỏi bệnh, ngược lại với việc uống thuốc, đi miếu bái thần cầu phật chỉ vì ký thác tâm lý.

Vậy nên Dương Bách Xuyên cho rằng đây là một tín ngưỡng tốt.

Vậy nên sáng sớm ngày hôm sau, bà nội liên tục thúc giục anh đi dâng hương tạ thần ở miếu Cửu Thiên nương nương cách nhà ba mươi dặm. Bà nội nói bà từng xin Cửu Thiên nương nương phù hộ anh đến trường bình an, bây giờ anh trở về rồi thì nên đến thắp hương trong miếu.

Có thể trong mắt người khác bà nội rất mê tín, quá ngây thơ, nhưng mà Dương Bách Xuyên lại cảm thấy trong lòng rất ấm áp, bởi vì anh biết đây là một loại quan tâm khác bà dành cho anh.

Hơn nữa miếu Cửu Thiên nương nương là Tiên Đạo, tọa lạc trên núi Hợp Long, có lịch sử đã lâu, người ta đồn rằng miếu được xây từ thời nhà Minh. Vì thế Dương Bách Xuyên cũng muốn đi xem, coi như giải sầu với bà nội.

Trong lòng kính sợ thần linh, chỉ cần không mù quáng thì không có gì không tốt, ngược lại ở một mức nhất định còn có thể có tác dụng an ủi tâm hồn, cũng là một loại ký thác tâm hồn khác.

Rất nhiều người ở quê khi gặp bế tắc thì thường tìm thầy bói cho mình một quẻ, Dương Bách Xuyên thấy chuyện này còn không bằng đi chùa cổ cúi đầu bái thần phật, có lẽ sau khi yên lòng lại, chuyện đang bế tắc bỗng nhiên được khai sáng, nghĩ thông được nhiều điều.

Cũng có thể leo núi vận động, có thể xem văn minh chùa cổ, còn có thể ngắm cảnh núi, đúng là hiếm có.

Ăn sáng xong, Dương Bách Xuyên lập tức đưa bà và em gái đi miếu Cửu Thiên nương nương ở núi Hợp Long.

Bởi vì chùa nằm sâu trong núi, chỉ có thể chạy xe khoảng hai mươi lăm dặm, năm dặm còn lại phải đi bộ.

Mới đầu, bà nội còn nói: “Tâm phải thành kính, đi thôi.”

Dương Bách Xuyên cười khổ: “Bà nội à, ba mươi dặm đó, đi cũng hết ngày, chúng ta chết đói mất.” Quả thật anh lo cho bà nội đi đứng không tốt, đã bảy mươi tuổi rồi, đi đường dài sẽ kiệt sức mất.

Vì đau lòng cho hai cháu nội nên bà mới đồng ý lái xe, còn năm dặm ba người sẽ đi bộ.

Một giờ sau, ba bà cháu cuối cùng cũng tới miếu nương nương.

Ở đây có một ông đạo sĩ đang thanh tu, cũng làm một ít quẻ lý giải chuyện tình cho thôn dân quanh đây, mọi người rất tôn kính ông đạo sĩ, mùng một và mười lăm đều dâng hương đưa một ít dầu vừng mè.

Đi theo bà nội thành kính cúng bái Cửu Thiên nương nương xong, bà nội dặn dò dâng ít tiền cho miếu.

Dương Bách Xuyên cầm khoảng một vạn tiền mặt, đâu là ký thác tinh thần của bà con, anh định quyên góp nhiều hơn một chút nên dâng hết một vạn còn lại trên người.

Trực tiếp dâng công đức không thích hợp, dù sao cũng là miếu nhỏ ở nông thôn, đây là một số tiền lớn. Anh cảm thấy nên giao trực tiếp cho đạo sĩ chuyên việc hương khói hơn, dù sao trong chùa cũng hư hỏng nhiều thứ, tu sửa trong miếu cũng cần tiền.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 204



Dương Bách Xuyên cũng hiểu rõ đạo sĩ, trước đây đi theo bà nội anh cũng thường xuyên gặp, ông ấy cũng sẽ cho bọn họ ít dưa và trái cây được cúng.

Dặn dò bà nội và em gái một tiếng, Dương Bách Xuyên đi vào sân nhỏ cạnh chùa tìm đạo sĩ.

Sau sân có một phòng đang tỏa khói, có lẽ đạo sĩ đang nấu cơm.

Dương Bách Xuyên ở xa hô lên: “Đạo trưởng Mao có đây không?”

“Ai vậy? Vào đi.” Giọng nói lớn trong phòng vang lên.

Dương Bách Xuyên vừa vào đã thấy có ba mươi cái bình trong phòng, khói mù mịt, hương thảo dược nồng nàn tràn ngập căn phòng.

Trong góc có một cái đường sắt, bên trên có một cái bình hình hồ lô cao, hương thảo dược phát ra từ đó.

Có một ông cụ hơn 80 tuổi đang dùng quạt thổi lửa.

Nghe thấy tiếng Dương Bách Xuyên vào, mới quay đầu lại nói: “Cư sĩ đến dâng hương cởi nút thắt ư?”

Có thể ông ấy không biết Dương Bách Xuyên đi học bên ngoài, lập tức cười nói: “Đạo trưởng Mao, cháu là nhóc Xuyên thôn Thượng Dương, trước đây cháu và Thiết Đản có đến ăn trộm dưa và trái cây của ông, ông còn nhớ không?”

“À, tôi nhớ rồi, thì ra cháu là con khỉ nhỏ kia, còn có con thỏ nhỏ Thiết Đản kia nữa, trước đó còn trách mắng hai cháu bướng bỉnh như thế, bây giờ đã lớn vậy rồi.” Đạo trưởng Mao cười ha hả đi tìm ghế cho Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên nghĩ tới trước đây bướng bỉnh như thế, không biết xấu hổ mà cười cười, thuận miệng hỏi: “Đạo trưởng Mao, ông ở đây…?”

“Ai da, tuổi lớn rồi, gần đây đau eo đau chân, vào trong núi đào ít củ từ nấu thuốc cho mình thôi ha ha.” Ông cụ than thở.

“Ông già rồi nên đi bệnh viện khám xe, lớn tuổi vậy rồi còn leo núi, nguy hiểm lắm.” Dương Bách Xuyên ngồi xuống nói với ông, nghĩ lại đạo sĩ này cũng đáng thương, nghe người già nói ông là đạo sĩ thay đổi giữa chừng. Lúc thanh niên có nhà có vợ, sau đó gặp chuyện lớn gì đó khiến ông mất vợ con, sau đó xuất gia đến miếu Cửu Thiên, ở ba mươi năm, từ đó về sau ở đó không đi nữa.

“Đừng lo, bệnh cũ mà thôi, bây giờ khám bệnh đắt lắm, cứ luôn dùng tiền của Hoa nương nương, trong lòng tôi không chịu được.”

Nghe lời đạo trưởng Mao nói, Dương Bách Xuyên hiểu được, miếu Cửu Thiên tọa lạc trong núi sâu, khách hành hương chỉ có thể đến mùng một và mười lăm, quyên tiền cũng không nhiều, dù sao dân quê cũng không có bao nhiêu tiền. Đạo trưởng ở đây không có tiền, ngay cả thuốc nấu cũng dùng cái bình như thế, hơi tiết kiệm.

Dương Bách Xuyên lấy một xấp tiền ra, đặt trước mặt đạo sĩ: “Đạo trưởng, đây là một chút tấm lòng của cháu, ông cầm xuống núi khám bệnh đi, còn lại xem như tiền công đức của cháu.”

Đạo sĩ thấy xấp tiền thật dày Dương Bách Xuyên lấy ra, lập tức dừng tay: “Không được không được, mấy người trẻ tuổi các cháu kiếm tiền không dễ, ông già này sắp xuống mồ rồi, không cần số tiền kia.”

“Đạo trưởng, ông đừng từ chối, bây giờ cháu không thiếu chút tiền này, coi như cháu kính thần linh đi. Ông là người đại diện thần linh cũng phải giữ gìn sức khỏe, còn phải dâng hương khói cho nương nương, cũng phải làm quẻ cho người trong thôn. Hơn nữa bà nội cháu nói mùng một và mười lăm bà đều đến, nếu ông mất thì bà ấy tìm ai giải quẻ đây?”

20230224130953-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 205



Nhận quạt giúp ông ấy thổi bếp, nhìn qua thấy thuốc nấu chưa có động tĩnh gì, Dương Bách Xuyên không nhịn được nói: “Đạo trưởng, ông bớt chút thời gian xuống núi mua cái lò vi sóng, càng tiện nấu thuốc hơn, ông nhìn cái này xem, đây không phải đồ để nấu thuốc.”

Đạo sĩ ho khụ khụ nói: “Cái bình này là đồ cổ, lúc trước ở sau miếu, ta thấy có thể đựng nước nên rửa rồi làm cái nồi nấu nước. Có vẻ là cái lò đan, nhìn chất liệu giống đồng đen, dày quá, nấu nước hơi tốn sức.”

Người nói vô tình, người nghe cố ý. Dương Bách Xuyên nghe hai tiếng lò đan kia, trong lòng lập tức để ý, trong đầu thầm gọi sư phụ muốn sư phụ nhìn xem đây có phải lò đan hay không?

Anh cần luyện đan, theo lời sư phụ nói phải có Chân Nguyên Ly Hỏa thì có thể luyện đan, chỉ còn thiếu lò đan.

Lập tức, giọng sư phụ Vân Thiên Tà vang lên trong đầu anh: “Ừm ~ Vậy mà xuất hiện một lò đan tiên khí cũ, đồ nhi ngoan có vận cứt chó gì thế, lại có một lò đan tiên khí, giúp con luyện đan rất tốt.

Không ngờ thế giới nhỏ của các con có thể có một tiên khí cổ, có vẻ văn minh nơi đây không đơn giản, sau này con nên để ý chút, làm không tốt thì thế giới các con ít đi một người tu chân lợi hại đấy.

Nhưng mà lò đan này là thứ tốt, nhất định phải nắm chắc, thứ này trong thế giới tu chân cũng có thể làm nên một trận gió tanh mưa máu đấy.”

Nghe sư phụ Vân Thiên Tà nói xong, trong lòng Dương Bách Xuyên cũng ngứa ngáy, không ngờ tiên khí có tồn tại, hơn nữa nghe giọng điệu sư phụ có thể thấy lò đan đạo sĩ lấy là bảo vật, thứ có thể được sư phụ khen không nhiều lắm.

Nhân sâm năm trăm năm lần trước ông ấy không thèm để vào mắt, nay xuất hiện một lò đan đen thui lại được ông nói là bảo bối cấp tiên khí.

Nghĩ đến đây, Dương Bách Xuyên thấp thỏm nhìn đạo sĩ, muốn nói mình muốn mua thứ nấu thuốc này, trong lòng mặc kệ tốn bao nhiêu tiền, chỉ sợ ông cụ không đồng ý.

Không ngờ rằng đạo sĩ trừng mắt nói: “Một cái nồi nấu nước mà thôi, không thể bẩn thì lấy đi, dù sao nấu nước cũng mệt.”

Chỉ một câu nói dễ dàng, trong lòng Dương Bách Xuyên mừng rỡ, không ngờ lần này lên núi bái thần có thể lấy được lò đan tiên khí cổ.

Dương Bách Xuyên cầm lò đan ra khỏi phòng đạo sĩ như cầm bảo bối. Trước khi đi, đạo sĩ còn cảm ơn tiền của anh và nói với Dương Bách Xuyên: “Ông không có gì để tặng cho cháu, nhìn kĩ cháu một chút, tướng mạo của cháu giống như Đằng Long, nhưng mà ánh tím giữa mi tâm hơi tối màu, sắp tới cẩn thận đổ máu.”

Đạo sĩ nghiêm túc nói với Dương Bách Xuyên, sau khi nói xong còn lấy một thứ ra, là một cái ngọc bội, cười nói: “Còn đây là ngọc bội bình an sư phụ tặng cho ta, hôm nay tặng lại cho cháu, hi vọng cháu có thể hóa giải vận nguy, coi như ông già đây cảm ơn cháu chuyện tiền nong, đừng từ chối.”

Dương Bách Xuyên hơi xấu hổ, bản thân lấy được cái lò đan tiên khí từ ông cụ đã khiến lòng anh hơi áy náy, bây giờ đạo sĩ lại đưa cho anh ngọc bội bình an, mặc dù anh không quan tâm vận nguy gì đó mà đạo sĩ nói.

Chuyện liên quan tới lò đan tiên khí không thể nói với đạo sĩ, nhưng mà cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng không thể từ chối ngọc bội bình an của đạo sĩ, trong lòng rất áy náy. Anh để lại chút chân khí trong cơ thể đạo sĩ xem như báo đáp.

Dương Bách Xuyên tin rằng có chút chân khí ở đó, cơ thể đạo sĩ sẽ có khả năng thay đổi.

Sau khi từ biệt đạo sĩ xong, Dương Bách Xuyên cất lò đan vào trong bình Càn Khôn, lúc này mới đi tới sân trước, xuống núi với bà nội và em gái.

Về nhà, Dương Bách Xuyên lập tức nhốt mình trong phòng, gọi sư phụ ra hỏi chuyện lò đan.

Sau khi Càn Khôn trên cánh tay đột nhiên nóng lên, giọng nói Vân Thiên Tà vang lên: “Khi luyện đan, đầu tiên con phải lấy máu luyện hóa lò đan, sau đó dùng Chân Nguyên Ly Hỏa luyện, chờ khi lò đan sinh ra cảm ứng với con thì có thể luyện đan.”

Dương Bách Xuyên gật đầu, làm theo lời sư phụ nói, anh cắt tay nhỏ một giọt máu vào trong lò đan, sau đó lẩm nhẩm, hai tay dùng chân khí, Chân Nguyên Ly Hỏa bỗng xuất hiện trên tay, sờ vào lò đan và bắt đầu luyện hóa.

Phương pháp lấy máu tế luyện là cách người tu chân thường dùng để luyện hóa pháp bảo.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 206



Sư phụ có nói mặc dù lò đan này là tiên khí, nhưng cũng chỉ có thể dùng để luyện đan, điều này khiến anh hơi thất vọng.

Nhưng mà dù sao cũng phải nói rất vui, bởi vì sau khi anh luyện hóa lò đan xong có thể luyện chế ra đan dược chân chính mà không cần phải dùng chảo sắt luyện đan dược giả.

Đối với người luyện đan mà nói, có được lò đan tốt nhất là điều quan trọng.

Mặc dù Dương Bách Xuyên không phải là người luyện đan, nhưng mà có một sư phụ trâu bò thì luyện chế chút đan dược vẫn được. Ở Trái Đất, cho dù là đan dược cấp thấp cũng có giá trị như tiên đan.

Anh tiện tay luyện chế đan Trú Nhan giả mà đã có thể đem đến lợi nhuận rất lớn, khó tưởng tượng được nếu luyện chế ra đan Trú Nhan chân chính thì sẽ có công hiệu, có thể bán được bao nhiêu tiền chưa?

Nghĩ lại khiến Dương Bách Xuyên vô cùng kích động.

Chân Nguyên Ly Hỏa trong tay anh không ngừng làm nóng lò đan, giọt máu kia từ từ phát sinh thay đổi, tỏa ra ánh sáng màu đỏ, sau đó chỉ trong chốc lát đã thấm vào trong lò đan.

Sau đó trong mắt Dương Bách Xuyên xảy ra một chuyện rất thần kỳ, chỉ cảm thấy trong tay hơi chấn động, là lò đan rung động, trong đầu cũng vang lên một chấn động mạnh.

Sau đó anh cảm nhận được lò đan sinh ra sự liên kết với anh, đây là thứ cảm ứng rất kỳ lạ, không thể nói rõ được.

Trong nháy mắt, tình hình bên trong lò đan hiện lên trong đầu anh.

Hơn nữa trong đầu còn đau đớn vô cùng, tin tức về lò đan xuất hiện trong đầu anh.

Lò đan Thái Thượng, tế luyện vạn vật, tạo hóa đoạt thiên, vĩnh sinh đan đạo.

Đây là thông tin lò đan truyền cho anh, vậy nên Dương Bách Xuyên mới biết tên lò đan là lò đan Thái Thượng, hơn nữa rất khí phách, được xưng là có thể tế luyện vạn vật, tạo hóa đoạt thiên, vĩnh sinh đan đạo ư?

Chẳng phải có thể thuận lợi luyện đan ư?

Mặc kệ đúng hay không, dù sao Dương Bách Xuyên biết được anh đã có được bảo bối.

Bỗng một khác, nghe được tiếng răng rắc truyền đến từ trong lò đan, hình như đang nứt ra.

Anh khiếp sợ, tưởng lò đan xảy ra chuyện gì, không phải nứt chứ?

Chỉ thấy một lớp bùn đất màu đen rơi xuống dưới lò đan.

Dương Bách Xuyên thấy vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Cũng được, chỉ rơi ra lớp dơ bẩn, không phải là bị nứt.

Sau khi lớp bẩn thỉu bên ngoài lò đan rơi ra, lò đan phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, nhìn qua hơi lạ kỳ. Nhất là bên ngoài lò đan xuất hiện đường hoa văn có vẻ như là văn tự xa xưa nào đó, càng làm tăng cảm giác thần bí của lò đan.

Thay đổi trong nháy mắt, từ vịt con xấu xí biến thành thiên nga.

Phút trước còn là lò đan dơ bẩn bị đạo sĩ làm nồi nấu nước thuốc, giờ đã có ánh sáng màu vàng chiếu sáng khắp phòng anh.

Dương Bách Xuyên lập tức cầm lấy nhìn lò đan Thái Thượng sáng chói trước mắt, mắt sáng lên.

Lúc này anh cảm nhận được rõ mối liên hệ với lò đan Thái Thượng hơn, trong lò đan cũng có đầy kí hiệu, giống như trận pháp xa xưa nào đó, dù sao anh cũng có thể nhìn rõ hết.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 207



Cũng hiểu vì sao tiên khí rất tốt, lúc tế luyện có thể nhìn rõ hết tất thảy trong lò đan, cũng có thể nắm chắc lửa luyện hóa linh dược, vậy thì tỉ lệ thành công sẽ tăng lên.

Mặt khác Dương Bách Xuyên còn phát hiện được một chuyện quan trọng khác, hình như lúc dùng Chân Nguyên Ly Hỏa, lò đan hình như tự hấp thụ linh khí thiên địa.

Đây quả thực là một công năng nghịch thiên, lò đan có thể tự động linh khí thiên địa chắc chắn phẩm chất đan dược sẽ tăng lên, tăng sức sống của đan dược hơn, đúng là công năng khó có được.

Bây giờ nhìn hoa văn bên trong lò đan, Dương Bách Xuyên hơi hiểu được, có lẽ hoa văn đó là kí hiệu trận pháp hấp thụ linh khí thiên địa.

Bảo sao sư phụ nói đây là bảo bối tiên khí, chỉ một tác dụng thôi cũng đủ để nhận hai chữ tiên khí.

Sau khi bình ổn lại tâm trạng kích động, Dương Bách Xuyên nghĩ tới chuyện đầu tiên là luyện đan.

Có lò đan cấp bậc tiên khí mà không luyện đan thì trong lòng anh ngứa ngáy.

Tiếp theo anh muốn điều chế một loại đan dược tăng sức sống cơ thể, chuyên điều dưỡng cơ thể cho bà nội.

Anh cũng từng muốn dùng chân khí điều trị cơ thể cho bà nội, có điều, chân khí thì tốt nhưng không phải không có nguy hiểm.

Tinh hoa mạnh mẽ rất nồng đậm, đó là tinh hoa thiên địa sau khi luyện hóa, trong đó có năng lượng khổng lồ. Bà nội đã lớn tuổi rồi, kinh mạch và các cơ năng trên cơ thể thay đổi, tiếp nhận chân khí khá nguy hiểm.

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có đan dược là thích hợp nhất.

Sư phụ nhét hàng trăm phương thuốc dân gian vào đầu anh, đều là phương thuốc dân gian cơ bản.

Sau khi tìm tòi một lúc, cuối cùng Dương Bách Xuyên cũng tìm được một phương thuốc dân gian tên là “đan Tạo Hóa Sinh Cơ”. Linh dược chủ yếu là nhân sâm, đúng lúc anh có nhân sâm năm trăm tuổi đang ở đó, vẫn còn một nửa, xem như cũng đủ công dụng.

Mà một ít dược liệu phụ khác, không gian Càn Khôn của anh vẫn có, là vì mua để điều chế đan Trú Nhan nên anh đã đi chợ dược liệu vài lần, thứ gì tốt nhất cũng mua một ít.

Dựa vào dược liệu của “đan Tạo Hóa Sinh Cơ”, Dương Bách Xuyên tìm trong không gian Càn Khôn.

Ngoài linh dược có cấp bậc như nhân sâm ra, những dược liệu phụ khác chỉ là dược liệu bình thường, luyện chế đan Tạo Hóa Sinh Cơ có thể kém hiệu quả đi một chút, nhưng mà Dương Bách Xuyên cho rằng chủ yếu cho bà nội dùng điều dưỡng cơ thể, trị một chút bệnh cũ trên người bà là đủ rồi.

Bởi vì “đan Tạo Hóa Sinh Cơ” là đan dược dựa theo thể chất người tu chân, để người thường dùng dựa theo nhu cầu tiêu chuẩn dược liệu đạt được thì chưa chắc đã chịu được.

Sau khi chuẩn bị xong, hai tay anh nổi lên Chân Nguyên Ly Hỏa, bắt đầu luyện đan. Bỏ gốc cây Chu vào lò đan, nhanh chóng bị luyện hóa ra tinh hoa nước thuốc chân chính, tốc độ tinh luyện dược liệu của lò đan Thái Thượng nhanh hơn tưởng tượng Dương Bách Xuyên nhiều.

Mấy chục dược liệu chỉ luyện hóa nửa giờ đã xong, hơn nữa không có gốc cây nào là luyện hóa không được, hoàn toàn có thể đắc ý vì anh sở hữu Chân Nguyên Ly Hỏa, có thể điều chỉnh hỏa lực lớn hay nhỏ.

Một nguyên nhân khác là vì tính đặc thù của lò đan Thái Thượng, Dương Bách Xuyên có liên hệ mật thiết với lò đan, có thể xem biến đổi trong lò đan bất cứ lúc nào.

Hơn nữa lò đan có thể tự động hấp thụ linh khí trong thiên địa và linh khí nằm trong linh dược, thêm điều kiện này nên xác suất thành công của anh rất cao.

Sau khi Dương Bách Xuyên để gốc cây cuối cùng vào luyện hóa xong, dựa theo thủ quyết thu đan trong đầu, lập tức đánh ra chín đạo thủ quyến thu đan liên tục.

20230224131100-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 208



Dương Bách Xuyên lấy chín viên đan Tạo Hóa Sinh Cơ trong lò luyện đan ra. Anh có thể cảm nhận được sinh cơ và linh lực mạnh mẽ trong đan dược một cách rõ ràng, cõi lòng cũng trở nên kích động.

"Đây mới là đan dược chân chính!"

Dương Bách Xuyên cảm thán.

Anh cất tám viên đi, để lại một viên chuẩn bị thử hiệu quả của đan dược. Dù sao cũng là bà nội dùng, anh phải đích thân thử nghiệm mới yên tâm.

Sau khi anh uống một viên đan Tạo Hóa Sinh Cơ, trong cơ thể lập tức tràn đầy sức mạnh sinh cơ và linh khí tinh khiết.

Sức mạnh sinh cơ lan tràn đến kinh mạch khắp toàn thân.

Dương Bách Xuyên cảm nhận rõ những nơi luồng sức mạnh này đi qua, mỗi tấc trên cơ thể giống như đất hạn được mưa xuân tưới nước, tỏa ra sinh cơ tràn trề, mỗi vị trí trên cơ thể đều được gột rửa một lần.

Cộng thêm linh khí chữa trị, máu thịt xơ cứng trong cơ thể được tái tạo lại.

Đương nhiên là với thể chất hiện tại của anh, những cái này chỉ là dệt hoa trên gấm, nhưng lại rất có ích với cơ thể bà nội.

Một viên đan Tạo Hóa Sinh Cơ nhỏ xíu chứa quá nhiều sức mạnh sinh cơ và linh khí, Dương Bách Xuyên buộc phải vận chuyển Càn Khôn Tạo Hóa Quyết để tiêu hóa hai luồng sức mạnh này.

Sau một vòng vận chuyển, trên da anh xuất hiện một lớp chất nhờn dơ bẩn. Anh biết cơ thể vừa được sức mạnh của đan dược tôi luyện giờ đây lại lên một đẳng cấp.

Tu vi Luyện Khí kỳ tầng hai đã tăng vọt, hiện tại tương đương với tu vi Luyện Khí kỳ tầng hai trung kỳ.

Một viên đan Tạo Hóa Sinh Cơ giúp cả trong lẫn ngoài cơ thể anh được nâng cao một bậc.

Điều này cho thấy giá trị của đan dược chân chính.

Dương Bách Xuyên đích thân thử nghiệm công hiệu của đan Tạo Hóa Sinh Cơ, anh cảm thấy đưa cho bà nội uống thì một viên đan dược cần chia làm ba lần, nếu không cơ thể bà sẽ không chịu đựng được nguồn năng lượng sinh cơ và linh khí mạnh mẽ.

Anh tin rằng chỉ cần bà uống đủ một viên đan Tạo Hóa Sinh Cơ thì chắc chắn có thể cải thiện bệnh cũ trên người bà, giúp cho xương cốt bà trẻ ra năm sáu tuổi cũng được luôn.

Dương Bách Xuyên rất hài lòng với công hiệu của đan Tạo Hóa Sinh Cơ.

Anh đứng dậy hít mũi ngửi, lập tức cười khổ. Hậu quả của mỗi lần tôi luyện cơ thể là trong người tiết ra một lớp chất thải có mùi chua loét, đến chính anh cũng phải bịt mũi. Anh ra khỏi phòng định tìm chỗ tắm rửa, kỳ sạch lớp ghét trên người.

Dương Bách Xuyên vừa ra khỏi phòng thì cô em gái đang ngồi bên ngoài hái rau ngửi thấy mùi trên người anh, tức thì ghét bỏ ra mặt: "Eo ôi, anh rơi xuống bồn cầu hay ị ra quần mà người thối quá vậy!"

Dương San San bịt mũi với vẻ mặt ghét bỏ.

Nghe em gái nói vậy, Dương Bách Xuyên suýt ngã nhào.

Anh lúng túng nói: "Khụ khụ, không phải. À ừm... anh ra sông tắm đây." Nói xong anh chạy vèo ra sân như một làn khói.

"Về sớm ăn cơm nha!"

Sau lưng vang lên giọng nói xen lẫn tiếng cười của em gái.

"Biết rồi"

...
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 209



Thôn Thượng Dương nằm sâu trong núi, không bao giờ thiếu nước.

Dương Bách Xuyên biết một khe núi cách thôn một dặm về phía bắc, suối từ trên đỉnh núi ở hai bên đều đổ xuống một khúc cong ở khe núi, tạo thành hồ nước rất sâu.

Hồi nhỏ anh và Lưu Tích Kỳ thường đến đó tắm, kỹ năng bơi của anh cũng là tập luyện ở hồ nước kia.

Thời tiết tháng bảy đang độ nóng nực, thực tế có rất ít trẻ con trong thôn đến đó bơi.

Suối trong veo mát lạnh, vị trí kín đáo, là một chỗ tắm lý tưởng.

Người già trong thôn đồn rằng hồ nước kia sâu không thấy đáy, thông ra Đông Hải, là mạch nước nối liền với long cung ở Đông Hải.

Khu vực thôn Thượng Dương là giao điểm của ba tỉnh, phía đông nối liền với cuối dãy núi Tần Lĩnh, phía tây là đuôi dãy núi Côn Luân. Ở mỗi dãy núi đều có chùa miếu đạo quán, mặc dù bây giờ không còn nhưng nghe nói trước đây có.

Cùng với rất nhiều truyền thuyết thần thoại.

Hôm nay Dương Bách Xuyên đến hồ nước trong khe núi. Nó có hai tên, một là hồ Đông Hải, hai là hồ Tiên Nữ.

Các cụ kể rằng từng có tiên nữ hạ phàm tắm ở hồ nước này nên nó được đặt tên như vậy.

Nói chung là hồ nước này rất thần kỳ, mùa hè nước mát lạnh, mùa đông nước ấm như suối nước nóng, không hề đóng băng, là một phòng tắm thiên nhiên. Ở đó chưa từng có vụ chết đuối nào, người toàn thôn đều nói hồ nước có linh bởi vì đó là nơi tiên nữ từng tắm.

Dương Bách Xuyên đi hơn mười phút đã đến nơi. Anh đứng trên bờ nhìn nước suối xanh biếc, không nhịn được cười khẽ vì nhớ đến cảnh hồi nhỏ anh và Lưu Tích Kỳ cùng một đám bạn c ởi sạch quần áo so ai tè xa hơn.

Thoáng cái thời ấu thơ đã một đi không trở lại.

Đứng ở nơi quen thuộc nhớ về chuyện lý thú hồi bé thơ cũng rất thú vị.

Hồ nước không lớn không nhỏ, đường kính hơn hai mươi mét, cũng đủ để bơi trong đó.

Mặt trời sắp xuống núi, Dương Bách Xuyên nghĩ rằng sẽ không có ai đến đây nên c ởi sạch trơn rồi lao tõm xuống nước.

Nước suối mát lạnh cực kỳ dễ chịu.

Sau khi kỳ sạch ghét bẩn trên người, Dương Bách Xuyên bơi vài vòng trong hồ.

Bỗng dưng anh cảm thấy chân trơn trượt, hình như là thứ gì đó sượt qua mu bàn chân.

Anh cúi đầu nhìn, thì ra là một con cá vàng to bằng cánh tay.

Anh chợt nảy một ý, lập tức ngụp vào hồ định lặn xuống đáy bắt con cá vàng này. Chắc là do chất lượng nước tốt nên ở đây sinh ra một loài cá toàn thân vàng lấp lánh trông rất đẹp, mà điều quan trọng là thịt cá vàng rất dai rất ngon.

Có một truyền thuyết liên quan đến loài cá vàng này. Người già kể rằng năm xưa liên minh tám nước tấn công Tử Cấm Thành, Từ Khê chạy trốn tới huyện Cổ. Lúc đó Huyện lệnh huyện Cổ muốn lấy lòng Từ Khê, bèn sai người đến thôn Thượng Dương bắt cá vàng cho Từ Khê thưởng thức.

Nghe nói Từ Khê ăn xong thì hết lời khen ngợi loài cá này là trời cao ban ơn, không phải vật phàm, đồng thời ban cho cái tên cá Rồng. Nghe nói nhờ cá Rồng mà vị Huyện lệnh kia thăng quan ba cấp, từ đó cá Rồng nổi tiếng khắp huyện Cổ. Nhưng tiếc là theo thời gian qua đi, loài cá Rồng này càng ngày càng ít.
 
Back
Top Bottom